Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNoncjEjcFJDZRtX6_hoXh8q78Na2mk4qyV1dp3ymwg4kJIwjJDxddXeuWAJVnf-RjGUR7yHB87NcNt3aVnD28V-JMKlZqK75FqU5LEqFGFk47aoKBWXDhF1H9jrV-e1tydPDipeyW1VIbpIysDLOqm=w215-h322-s-no-gm

Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Tác giả: Dạ Bán Tiêu Thanh
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Xuyên Không, Dị Năng, Nữ Cường
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ban đầu, khi vị đạo diễn nổi tiếng cúi người rót trà, cung kính hầu hạ một người phụ nữ lạ mặt nơi công cộng, cư dân mạng chỉ nhướn mày cho qua. Ai cũng chắc nịch: "Lại là tình nhân mới của ông ta thôi mà."

Nhưng rồi—

“Siêu sao tuyến một chủ động dừng bước, cười nhường đường cho một cô gái bí ẩn! Thậm chí còn cung kính nói: ‘Chị, mời chị đi trước.’”

“Một siêu mẫu quốc tế nửa đêm tự mình đi siêu thị, sau đó chạy đến nhà cô ấy nấu ăn! Nghi ngờ là tình yêu đồng tính!”

“Doanh nhân khét tiếng trong giới tài chính bỗng nhiên chủ động nhường lại 50% tài sản đứng tên, chỉ để làm vui lòng một người con gái?”

“Nhân vật lớn trong giới thời trang từ chối đơn đặt hàng của Thiên hậu và Ảnh hậu, chỉ để dành tâm huyết thiết kế một bộ lễ phục cho cô gái ấy?!”

...

Hết tin này đến tin khác nổ ra như bom, mỗi lần là một cú sốc, khiến dân mạng dậy sóng. Tin tức về cô gái bí ẩn cứ như thổi bùng một trận mưa máu gió tanh trên mạng xã hội.

Cho đến một ngày—
Họ thấy cô.

Cô gái nhỏ nhắn ấy xuất hiện trong một chương trình linh dị nổi tiếng. Nụ cười mê người vẫn như trước, chỉ có điều... không ai ngờ được cảnh tượng tiếp theo:

—— Cô không chớp mắt lấy một lần, thản nhiên xé toạc một con lệ quỷ ra làm đôi, máu tươi nhuộm đỏ cả màn hình.

Cư dân mạng, fan hâm mộ, antifan... tất cả lặng người:
“...”

Những kẻ từng buông lời cay độc về cô Cố Sanh giờ chỉ còn biết run rẩy:
“Cố, Cố đại sư... xin tha mạng!”​
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 1: Chương 1



Trà lâu Tụ Hiền Trang.

Bên trong một phòng bao trên lầu hai, mấy vị công tử mỗi người cầm một ly trà, một người trong đó còn ôm một nữ tử xinh đẹp mặc sườn xám, tiếng nhạc du dương chậm rãi vang lên giữa không trung, xoa dịu thể xác và tinh thần.

"Lạc thiếu ngày càng có hứng thú nha, địa bàn tốt như vậy đều bị ngươi chiếm được rồi, sau này mỗi ngày tầm hoan tác nhạc, ai còn quản được ngươi?" Lạc thiếu kia nghe vậy, cánh tay đang ôm nữ nhân dùng thêm chút lực, sờ một cái bên hông nữ tử, đổi lấy một tiếng cười yêu kiều.

Hắn dường như tâm trạng rất tốt, "Thế nào? Mỹ nhân trong trà lâu này của ta cũng là hạng nhất, không giống đám người vớ vẩn tìm được bên ngoài đâu." Nói rồi, hắn vẫy tay với quản gia đã đứng bên cạnh một lúc lâu, "Đi gọi mấy mỹ nhân kia tới đây, chào hỏi mấy ca một chút!"

Quản gia vội vàng đáp lời, mấy người còn lại trên mặt cũng nở nụ cười, "Ra ngoài chơi mà! Không có rượu ngon mỹ nhân thì còn gì thú vị? Các ngươi nói có đúng không?"

"Đúng thế!"

Giữa lúc cười nói, quản gia liền dẫn thêm mấy mỹ nữ mặc sườn xám đi lên, phân cho mỗi người một cô bên cạnh, có kẻ chơi bạo hơn, trực tiếp để mỹ nữ ngồi lên đùi.

Bên cạnh Phó Hằng cũng có một mỹ nhân mặc sườn xám màu lam nhạt đứng đó, nhưng hắn không nói lời nào, mỹ nhân cũng không dám ngồi lên đùi hắn, chỉ dám đứng ở một bên.

Một nhân viên phục vụ bên cạnh gõ cửa, đi tới, ghé vào tai hắn khẽ nói vài câu, Phó Hằng hơi nhíu mày, "Vẫn chưa đi?"

Nhân viên phục vụ lắc đầu, "Vị Cố tiểu thư kia nói, hôm nay không gặp được ngài thì nàng sẽ không rời đi."

Phó Hằng nghe vậy, chén trà trong tay đặt mạnh xuống mặt bàn, làm b.ắ.n lên những giọt nước nhỏ.

Hắn liếc nhìn mỹ nhân bên cạnh, trầm giọng nói: "Để nàng đi lên."

Mấy người khác thấy vậy, trêu chọc một câu, "Ai nha Phó Đại thiếu, ra ngoài chơi mà còn bị bám sát thế? Chẳng lẽ lại là vụng trộm tìm tiểu tình nhân à?"

Phó Hằng vốn mặt lạnh, nghe vậy bỗng nhếch mép, "Ta làm gì có Tình Nhi nào, nữ nhân bám quá chặt, dễ khiến người ta phiền phức."

Mấy người liếc nhìn nhau, không hiểu ý hắn là gì, chỉ thấy Phó Hằng vừa nói, vừa đưa tay kéo mỹ nhân bên cạnh vào lòng.

Hắn đưa tay, rót cạn một ngụm trà, "Ta thích mỹ nhân nghe lời."

Trùng hợp thay, ngay khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, cửa phòng bao nhẹ nhàng được mở ra từ bên ngoài, nhân viên phục vụ dẫn theo một nữ sinh xuất hiện trong phòng.

Nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trên gương mặt trái xoan nho nhỏ là đôi mắt to như quả nho đen ngấn lệ, có chút không thể tin nổi nhìn nữ nhân đang ngồi trên đùi Phó Hằng.

Mấy người khác nhìn thấy, lập tức trái tim tan chảy, cô nương này trông thật yếu ớt, ngũ quan xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, nhìn thôi cũng khiến người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ.

Sau đó, mấy người lại nhìn Phó Hằng, cũng chỉ có loại người bất cận nhân tình như Phó Hằng mới có thể khiến cô nương nhà người ta rơi lệ.

Phó Hằng thì lại liếc mắt nhìn nàng, "Ngươi cũng nghe thấy rồi?"

Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu, rồi bỗng lắc mạnh đầu, chạy mấy bước đến trước mặt Phó Hằng, nước mắt lã chã rơi xuống, "Không phải như thế, trước kia ngươi nói là vì vị hôn thê nên mới không thể ở bên ta, ngươi đã nói......"

Thiếu nữ ôm lấy cánh tay hắn, nói rất nhanh, thậm chí có chút hụt hơi, Phó Hằng lại nhìn nàng với vẻ hơi ghét bỏ, lạnh lùng rút cánh tay mình ra.

"Ta nói vậy là để an ủi ngươi thôi, ai ngờ ngươi lại tưởng là thật." Hắn vừa nói, vừa rót cho mình chén trà, "Hôm nay để ngươi đi lên, chính là muốn ngươi nhìn cho rõ, bên cạnh ta, Phó Hằng, không thiếu nữ nhân."

Không thiếu nữ nhân......

Bốn chữ này vang vọng mãi trong đầu thiếu nữ, như đang gõ vào tâm trí nàng. Hắn căn bản không phải giữ mình trong sạch, bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân, không cần ngươi, chỉ là chướng mắt ngươi mà thôi!

Thiếu nữ chỉ cảm thấy sợi dây trong đầu mình căng chặt, sắp đứt tung.

Nàng cố nén phẫn nộ và thất vọng, từ trong túi lấy ra một cái túi thơm, dúi mạnh vào tay Phó Hằng, rồi vội vàng xoay người, giọng nói run rẩy: "Ta đi trước."

Phó Hằng nhìn túi thơm kia, ánh mắt tối lại, "Đây là cái gì?"

Thiếu nữ lại như không hề nghe thấy, tay run run, vặn nắm cửa phòng bao, rồi không quay đầu lại mà lao xuống cầu thang.

Vừa đi, nước mắt vừa không kìm được mà rơi xuống, nàng dụi đôi mắt m.ô.n.g lung, nhất thời không nhìn rõ đường, bỗng nhiên một tiếng còi xe vang lên, thiếu nữ đứng giữa đường, ngây ngẩn thất thần, một chiếc ô tô màu đen lao như bay tới.

"Rầm ——"

Bên trong Tụ Hiền Trang, Phó Hằng vẫn nắm chặt túi thơm kia, mở ra, rút từ bên trong ra một tấm lá bùa, mùi chu sa nhàn nhạt khuếch tán.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 2: Chương 2



Hắn nhớ kỹ, lần đầu tiên mình cứu thiếu nữ, chuyện đầu tiên nàng làm khi tỉnh lại chính là tìm kiếm lá bùa này, nói rằng bên trong là bảo bối bảo mệnh mà gia gia để lại cho mình...

Mỹ nhân mặc sườn xám màu lam được gọi lên sau khi thiếu nữ rời đi, giờ phút này đang đứng cạnh Phó Hằng, nhìn hắn suy nghĩ nửa ngày về một tờ giấy vẽ vời lung tung, không khỏi cười nói: "Không ngờ cô nương kia tuổi còn trẻ mà lại thích nghiên cứu những vật này."

Đây vốn là một câu nói vô tình, nhưng lọt vào tai Phó Hằng lại hết sức chói tai.

Hắn nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, cất lá bùa trong tay vào túi thơm, trực tiếp ném cho mỹ nhân mặc sườn xám lam, "Cầm lấy đi chơi đi."

Khi Cố Sanh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường nhỏ phủ ga giường màu trắng, xung quanh là một đám người mặc áo blouse trắng, nói những lời mà nàng hoàn toàn nghe không hiểu.

Bác sĩ thấy nàng tỉnh lại, hết sức kinh ngạc, sau đó vội vàng hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"

Câu này Cố Sanh nghe hiểu, nàng cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, cơ thể đau đớn khó nhịn như vừa bị một đám người đánh hội đồng.

Đương nhiên, những điều này không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là, nàng rõ ràng... đã c.h.ế.t rồi mà?

Sinh nhật 18 tuổi của nàng, vào thời điểm thiên mệnh, sẽ có một trận đại kiếp. Và cuối cùng, nàng đã không vượt qua được trận đại kiếp đó.

Người tu tập huyền học, làm việc nghịch thiên hành sự, sau khi c.h.ế.t không vào Luân Hồi. Hơn nữa đại kiếp của nàng lại là Lôi Kiếp, không chống đỡ nổi, vốn dĩ sẽ hồn bay phách tán, nhưng khi mở mắt ra, nàng lại đến nơi này.

Bài trí xung quanh, tất cả đều vô cùng lạ lẫm, hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ của nàng.

Giờ phút này, nàng nhìn chằm chằm người mặc đồ trắng kia, muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không thể cử động được. Cùng lúc đó, đầu đột nhiên đau như d.a.o cắt, Cố Sanh lại đau đến ngất đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, nàng cảm giác trong đầu mình có thêm một đoạn ký ức. Cũng biết được, cơ thể này không phải là cơ thể ban đầu của nàng, thời không này cũng không phải là thời không mà nàng từng ở.

Mà tiểu cô nương này, có cùng tên với nàng, cũng tên là Cố Sanh.

Đáng tiếc hôm qua trong lúc tinh thần hoảng hốt, bị xe đ.â.m phải, một mạng toi đời.

Còn nàng, đã thay tiểu cô nương kia, trở thành chủ nhân mới của cơ thể này.

Lúc Cố Sanh đang ngồi trên giường sắp xếp lại những ký ức trong đầu, cửa đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ mặc đồ công sở, ăn mặc có vẻ già dặn bước vào.

Cố Sanh khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ, người này là... À, là bí thư của người đàn ông đã từ chối nàng sáng sớm nay, họ Văn.

Lúc Văn Bí Thư đi vào, trong tay còn xách một phần cháo, nhìn thấy nàng tự mình ngồi dậy, trong mắt loé lên vẻ khinh bỉ.

Cố Sanh thu hết biểu cảm của nàng ta vào mắt, nhưng không hề để tâm, nhận lấy phần cháo nàng ta đưa tới rồi bắt đầu ăn.

Cơ thể này không biết đã nằm bao lâu, bây giờ tỉnh lại quả thật có chút đói bụng. Cố Sanh là người đã c.h.ế.t qua một lần, cho nên trong tiềm thức, càng khao khát được sống.

Văn Bí Thư đứng ở một bên, nhìn tiểu cô nương bưng bát, từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng, ăn vô cùng chăm chú, phảng phất như thứ trong tay là sơn hào hải vị vậy.

"Lão bản dặn dò tôi đến chăm sóc ngươi, tiền thuốc men đã thanh toán, phòng bệnh ngươi có thể ở lại thêm mấy ngày."

Cố Sanh không nói gì, lúc mới đến nơi này, mọi thứ đối với nàng đều rất lạ lẫm, nhưng sau khi dung hợp ký ức của nguyên chủ, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Đối với những thiết lập như bệnh viện, bác sĩ, dường như cũng không có bất kỳ khó khăn nào trong việc tiếp nhận.

Văn Bí Thư thấy nàng không nói lời nào, vẻ khinh bỉ trong mắt càng đậm, "Lão bản còn nói, bảo ngươi sau này không có việc gì thì đừng tìm hắn nữa, hắn rất phiền ngươi."

Câu nói này khiến bàn tay đang ăn của Cố Sanh khựng lại, một cảm giác khó thở đột nhiên dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Sanh đanh lại, cố gắng kìm nén.

Nàng biết, đây không phải cảm giác của mình, mà là cảm xúc của cơ thể nguyên bản này. Chỉ là, Cố Sanh ban đầu đối tốt với người đàn ông kia như vậy thì sao chứ, người đàn ông này căn bản không hề quan tâm nàng, phải không?

Thật là không có tiền đồ!
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 3: Chương 3



Cố Sanh âm thầm nói trong lòng một câu, vẻ mặt dần trấn tĩnh lại, không nhìn ra điều gì khác thường, chỉ nói một câu: "Biết rồi."

Văn Bí Thư có chút bất ngờ, ban đầu còn tưởng lại sắp phải xem nàng khóc lóc một trận nữa.

Người phụ nữ này theo đuổi Phó Hằng đã được một thời gian rồi, cố chấp đến c.h.ế.t thì thôi đi, còn không biết thân phận của mình, không biết lựa chọn trường hợp mà cứ bám theo, giống như kẹo da trâu vậy.

Quan trọng nhất là, tính cách cũng tệ hại hạng nhất, rõ ràng không phải tiểu thư đài các, lại nuôi cái tính tình y như tiểu thư đài các, nói hai câu là khóc, không nói gì nàng cũng khóc. Trong mắt người làm việc ở nơi công sở như nàng ta, nhìn quả thực rất đáng ghét.

Giờ phút này thấy nàng dễ nói chuyện đáp ứng như vậy, nàng ta tuy trong lòng có chút bất ngờ, nhưng vẫn thở phào một hơi, "Ngươi biết là tốt rồi, cũng đừng bám theo nữa, nếu thật sự chọc giận lão bản, ngươi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu."

Lời nói khó nghe, nhưng là sự thật. Cố Sanh nghe xong còn có chút bất ngờ, không ngờ Văn Bí Thư này vẻ mặt xem thường nàng như vậy, mà lại còn nhắc nhở nàng những điều này.

Nàng gật gật đầu, nói với Văn Bí Thư: "Ngươi hôm nay tốt nhất đừng về nhà, nếu nhất định phải về, hãy tìm người đi cùng ngươi."

Văn Bí Thư cảm thấy Cố Sanh kỳ kỳ quái quái, cũng không hề để lời nàng vào lòng, chỉ gật đầu qua loa rồi rời đi.

Cửa vừa đóng lại, Cố Sanh liền lập tức kéo chăn ra, ngồi dậy.

Trước đó khi nàng vừa xuyên qua tới, thương tổn trên cơ thể này vô cùng nghiêm trọng, cho dù là chính nàng trước kia tự mình chữa trị, tối thiểu cũng phải mất mười ngày mới có thể hồi phục như ban đầu.

Kết quả mới nửa ngày, nàng lại cảm giác nội thương của cơ thể này đã gần như khỏi hẳn.

Cố Sanh lật xem vết thương trên cánh tay, phát hiện phần da bị trầy xước bên ngoài ngược lại vẫn giữ nguyên trạng, nhưng vết thương cũng đã nông đi không ít.

Cho nên nói, cơ thể này lại có thể tự động chữa lành vết thương sao?

Nghe Audio chương này (Thử nghiệm)

Cố Sanh nghĩ đến đây, hít một hơi thật sâu. Làm nghề huyền học này, muốn kiềm chế tính tình của mình lại, khó tránh khỏi sẽ đắc tội không ít người, mà bản thân mình trước đó dù có luyện tập công phu, có thể đánh đấm, nhưng cũng sẽ bị thương, một khi bị thương liền rất phiền phức. Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm giác được, dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy. Cơ thể này đối với vết thương vật lý, ngoài khả năng tự lành, dường như còn có công năng tịnh hóa, có thể tự động loại bỏ tất cả âm khí, tà khí ra khỏi cơ thể, làm cho cơ thể đạt tới sự tinh khiết. Cố Sanh cảm thấy tim mình đang đập thình thịch, nếu là như vậy, vậy nàng chỉ cần không chết, dường như liền có thể không sợ trời không sợ đất rồi!

Cái này, cái này, cái này... Cảm giác vui sướng ngắn ngủi qua đi, Cố Sanh rất nhanh bình tĩnh lại, dù sao ở thế giới trước kia, nàng cũng là đại sư huyền học được vạn người ngưỡng mộ, chút tự chủ này vẫn phải có. Nàng nhìn cái giường này, cảm thấy sâu sắc rằng mình không thể ở lại đây thêm nữa, nếu không bác sĩ mà kiểm tra nhất định sẽ phát hiện điều bất thường. Nàng nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người mình, hơi nhíu mày. Cuối cùng, nàng vẫn không quang minh chính đại đi ra ngoài, mà đợi đến ban đêm, lúc trời tối người yên, mới lén lút trèo tường từ bên ngoài ra. Bệnh viện có năm tầng lầu, mà tầng nàng ở chỉ là lầu ba mà thôi. Có lẽ đối với người khác mà nói, đây là một độ cao rất đáng sợ, nhưng đối với Cố Sanh mà nói, trước kia nàng thường xuyên lén lút đi ra ngoài như vậy, cho nên rất ổn. Thân thể nàng nhỏ nhắn, bò sát trên tường trong màn đêm, linh hoạt như một con khỉ, không bao lâu liền xuống tới mặt đất. Nàng nhẹ nhàng đặt hai chân xuống mặt đất, nhìn quanh bốn phía, đây là đầu một con hẻm nhỏ, bình thường không có người nào đến, đêm hôm khuya khoắt lại càng yên tĩnh. Đương nhiên, cũng chính vì như vậy, nàng mới chọn trèo xuống ở phía này, nếu không để người ta nhìn thấy thì xong đời rồi. Từ con hẻm nhỏ đi thẳng ra ngoài, nàng sờ sờ túi, bên trong không có tiền giấy, điện thoại cũng không có. Cố Sanh mím môi, nhìn quanh hai lượt, cũng không thấy nơi nào thích hợp để ở. Quan trọng nhất là, nàng biết được qua trí nhớ của nguyên chủ, những nơi này đều cần tiền, còn nơi không cần tiền thì chỉ có loại như ghế dài công viên. Thật ra ghế dài cũng không phải không thể ở, nhưng nàng đang mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện số hai, vạn nhất ngày mai bị người tập thể dục buổi sáng nhìn thấy, kế hoạch chạy trốn của nàng liền hoàn toàn công cốc.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 4: Chương 4



Đang suy nghĩ chuyện này, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến tiếng sột soạt, còn có tiếng r*n r* của phụ nữ, Cố Sanh nhướng mày, cách giải quyết vấn đề đến rồi. Nơi phát ra âm thanh là ở đầu ngõ, nàng bước nhanh tới, chỉ thấy trong đêm tối, một gã đàn ông thân hình thô kệch đang dùng một tay khống chế một người phụ nữ, bịt miệng nàng lại, tay kia thì đang s* s**ng trên người người phụ nữ tìm khóa kéo quần áo. Sự kháng cự của người phụ nữ tỏ ra vô dụng trước sức lực của hắn, hắn chỉ cần thô bạo dùng cánh tay kẹp lấy thân thể người phụ nữ, nàng liền không thể phản kháng nổi, chỉ có miệng còn có thể ư ử hai tiếng. Gã đàn ông to con vừa tìm cách c** q**n áo, vừa nói lời hạ lưu: "Để cho ngươi kêu, lát nữa để ngươi kêu cho đủ! Mẹ nó, còn dám cắn lão tử..."

Cố Sanh đứng ở phía sau hắn, hơi nghiêng đầu, phát hiện người phụ nữ kia đang nhìn mình, lại chính là Văn Bí Thư đã gặp buổi chiều. Văn Bí Thư không chỉ nhìn nàng, mà còn ra hiệu bằng mắt bảo nàng mau đi đi. Cố Sanh lắc đầu, không những không đi, ngược lại còn tiến lên hai bước, túm lấy gã đàn ông to con kia.

"Ai đó, mẹ nó cút xa một chút! Không muốn sống hả!" Gã đàn ông to con mắng một câu, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Văn Bí Thư, ngay cả quay đầu lại cũng không thèm.

Cố Sanh nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, thái độ này... quả thực là vũ nhục nàng.

Thế là, lần thứ hai tiến lên, nàng không hề báo trước, trực tiếp dùng sức tay trái, túm mạnh gã ta ra, tay phải liền tát tới.

Gã đàn ông to con bị tát một cái lảo đảo, mắt nổ đom đóm, Văn Bí Thư được cứu thoát, la lớn: "Đi mau! Cố Sanh! Mau đi đi!"

"Đi đâu mà đi?" Cố Sanh còn chưa đánh đủ, nàng lại bẻ cổ tay, xoay kêu "rắc rắc", ánh mắt nhìn gã đàn ông to con kia cực kỳ đáng sợ.

"Tiểu nha đầu, ngươi dám đánh ta?" Gã đàn ông to con hoàn toàn không ngờ tới người đến lại là một tiểu cô nương như vậy, nhưng ngay lập tức, hắn liền nổi ý đồ xấu, l.i.ế.m vết thương ở khóe miệng, mắng: "Mẹ nó! Lão tử hôm nay nhất định phải nếm thử mùi vị của ngươi mới được!"

Văn Bí Thư cũng luống cuống: "Cố Sanh! Mau đi! Ngươi đánh không lại..." Chữ "lại" của nàng còn chưa nói ra, nàng đã thấy Cố Sanh lao ra như một cơn gió, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân phải lên, đột nhiên tung một cú đá bay, trúng ngay chỗ hiểm.

Gã đàn ông to con chuẩn bị phòng ngự từ trước hoàn toàn vô dụng, cũng không ngờ Cố Sanh lại ra tay độc ác như vậy, chỉ một cú đá, m*nh c*n của hắn sợ là không phế cũng tàn, lập tức nằm r*n r* trên mặt đất.

Cố Sanh nhẹ nhàng đáp xuống đất, phủi tay: "Kẻ lần trước có loại ý nghĩ này với ta, bây giờ cỏ mộ phần đã cao một thước, ngươi có muốn xuống dưới bầu bạn với bọn hắn không?"

Tiếng r*n r* của gã đàn ông to con trong đêm lạnh này phảng phất trở thành nhạc nền, Văn Bí Thư kinh ngạc há hốc miệng, không nói nên lời.

"Ngươi là, Cố Sanh?" Nàng dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Sanh, dường như đang xác định xem có phải thật là nàng không.

Mà Cố Sanh chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái: "Ban ngày đã nói với ngươi đừng về một mình, tại sao không nghe lời ta?"

"A? Ta..." Văn Bí Thư có chút ngượng ngùng nói, thật ra lúc đó nàng chỉ đơn thuần nghĩ Cố Sanh nói đùa với mình thôi, hoàn toàn không cho là thật, nào ngờ tối về lại gặp phải chuyện này. Bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn vô cùng sợ hãi, nếu không phải gặp được Cố Sanh, chuyện nàng gặp phải tối nay, thật không dám nghĩ tới.

Tác giả có lời muốn nói: Sửa ~ Hai chương còn lại ngày mai sẽ hoàn thành! Mỗi lần mở truyện đều là không khống chế nổi đôi tay nôn nóng của mình.

Sau một phen kinh hoảng, Văn Bí Thư cảm thấy cũng không thể tha cho gã bỉ ổi c.h.ế.t tiệt này, cho dù hiện tại hắn đã bị Cố Sanh dạy dỗ, nhưng ai biết là tàn phế hay không, vạn nhất không tàn sau này lại ra ngoài làm chuyện xấu thì sao? Thế nhưng nếu như Cố Sanh không phải nói bừa, thì làm sao nàng lại biết được?
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 5: Chương 5



Chẳng lẽ thật sự có năng lực biết trước gì sao?

Văn Bí Thư lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Nàng nói với Cố Sanh: "Ta đã gọi điện thoại báo cảnh sát, chuyện hôm nay, đa tạ ngươi." Cố Sanh tùy ý phất phất tay, "Trùng hợp mà thôi." Lúc nàng nói câu này, ống tay áo bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình của nàng thoáng lay động trong gió, Văn Bí Thư mới chú ý tới nàng còn đang mặc quần áo bệnh nhân.

"Sao ngươi lại mặc thế này mà đi ra ngoài rồi?" Nàng nói vậy, rồi lại nghĩ thấy không đúng, "Không không không, sao ngươi lại ra khỏi bệnh viện được, ban ngày hôm nay ngươi bị xe đụng, xương sườn còn gãy mấy cái cơ mà! Sao ngươi lại…" Văn Bí Thư nói đi nói lại, chính mình cũng cảm thấy mơ hồ. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng dáng vẻ Cố Sanh vừa đánh người lúc nãy cũng không giống một người bệnh bị thương nặng.

Nhưng mà, lúc nàng được đưa vào bệnh viện rõ ràng là bị thương nặng, cho dù kiểm tra có chút vấn đề, cũng không thể nào nhanh chóng khỏe lại gần như người bình thường như vậy được!

Văn Bí Thư cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hẳn ra, còn Cố Sanh thì hoàn toàn không có vẻ gì là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng, chỉ giải thích qua loa: "Bệnh viện kia kiểm tra nhầm thôi, thật ra vốn chẳng có bệnh tật gì cả."

Văn Bí Thư: "…" Sao ta lại không tin chút nào thế nhỉ?

Cố Sanh không định giải thích thêm, cũng không định tiếp tục chủ đề này, ngược lại mở miệng nói: "Hôm nay ta giúp ngươi, ngươi cũng giúp ta một chuyện."

Văn Bí Thư há miệng, không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy, nhưng cũng đúng lúc mình không thích nợ ân tình người khác, thế là nói: "Ngươi nói đi, chỉ cần không phải giúp ngươi liên lạc với lão bản, những việc khác nếu ta giúp được nhất định sẽ giúp."

Cố Sanh nghe vậy, nhìn về phía nàng, vẻ mặt kỳ quái, tựa cười mà không phải cười.

Văn Bí Thư nhớ lại dáng vẻ nàng vừa đánh người lúc nãy, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn không dám đổi ý: "Ta thật sự không thể giúp ngươi tìm lão bản, nếu không… Ta sợ công việc của mình cũng mất luôn."

"Ồ?" Cố Sanh chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo vài phần xa cách, hoàn toàn không giống dáng vẻ trước đây của nàng, hễ cứ thấy người bên cạnh Phó Hằng là lập tức muốn sáp lại gần.

Điều này khiến Văn Bí Thư vừa thở phào nhẹ nhõm, lại vừa có chút khó hiểu. Cố Sanh chỉ thản nhiên nói: "Ngươi yên tâm, ta không muốn ngươi tìm hắn." Nàng chỉ muốn xin Văn Bí Thư ít quần áo và tiền bạc. Dù sao đi nữa, nói gì thì nói nàng cũng coi như đã giúp Văn Bí Thư tính một quẻ, cuối cùng còn ma xui quỷ khiến cứu nàng một mạng, đòi chút thù lao, cũng là lẽ phải!

Lúc nghe yêu cầu của nàng, Văn Bí Thư dù có chút kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng đáp ứng. Bất kể trước đây nàng coi thường Cố Sanh thế nào, thì ít nhất hôm nay, Cố Sanh đúng là đã cứu nàng một mạng. Cho nên, việc nàng xin ít tiền và quần áo cũng không có gì to tát, vừa hay nàng cũng không thích thiếu người khác.

Thế là, đợi cảnh sát đến lấy xong lời khai, Cố Sanh liền theo Văn Bí Thư về nhà nàng, lấy một bộ quần áo để thay.

Chỉ là vóc dáng Văn Bí Thư và nàng không giống nhau, nên Cố Sanh chỉ chọn lấy một bộ đồ thể thao cũ của nàng ấy, mặc vào cũng tạm vừa vặn.

Văn Bí Thư lại đưa cho nàng một tấm thẻ, nói bên trong có một vạn tệ, là để cảm ơn nàng hôm nay đã cứu mình.

Cố Sanh nhìn tấm thẻ kia, sững sờ một lát rồi cũng thuận tay nhận lấy. Giới huyền học của các nàng, sau khi giúp người tiêu tai giải nạn đều phải nhận thù lao, như vậy mới có thể bớt dính líu nhân quả.

Nhưng thật ra hôm nay nàng vốn không định nhận số tiền này, chỉ định xin ít tiền đi xe mà thôi. Chỉ là bây giờ có khoản tiền này, trong lòng nàng càng vững tâm hơn, cũng không vội trở về nữa, bèn hỏi Văn Bí Thư: "Gần đây có chỗ nào bày sạp coi bói không?"

Văn Bí Thư hơi bất ngờ trước câu hỏi này của nàng, nhưng vẫn đáp: "Gần đây đúng là có một con phố, thường xuyên có thầy bói ngồi ở đó, nhưng có đáng tin hay không thì ta không biết."

"Cảm ơn." Cố Sanh nói xong lời cảm ơn, cầm lấy thẻ rồi rời khỏi nhà Văn Bí Thư.

Lúc này đã quá nửa đêm, trời cũng sắp sáng, nàng không những không buồn ngủ mà ngược lại tinh thần còn rất tốt. Nàng tìm đến con phố Văn Bí Thư nói, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống.

Khoảng 5 giờ sáng, trời vừa tờ mờ sáng, đã có người mang theo cờ hiệu và đồ nghề coi bói đến bày sạp.

Cố Sanh liếc nhìn, đa phần đều ăn mặc ra vẻ tiên phong đạo cốt, hoặc là để một chòm râu bạc, đeo kính thầy bói mù, trên lá cờ còn viết rất khoa trương kiểu như xem không chuẩn không lấy tiền.

Sáng sớm tinh mơ còn chưa có khách, có người vừa hay bày sạp ngay cạnh nàng, vừa thấy nàng liền bỗng nhiên vuốt râu, nhíu mày: "Tiểu cô nương, ta thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, gần đây e là có tai ương đấy!"

Cố Sanh nghe vậy liếc nhìn hắn một cái: "Thật sao?"

"He he he!" Lão đầu kia vừa vuốt chòm râu bạc của mình, thầm nghĩ có hy vọng, liền ngồi xuống bên cạnh bắt đầu giảng giải cho Cố Sanh: "Tiểu cô nương, khí sắc ngươi không tốt, gần đây có phải thường xuyên gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc không?"

Cố Sanh không để ý đến hắn, chẳng nói trúng câu nào.

Lão đầu kia thấy vậy cũng không tức giận, tiếp tục vuốt râu: "Ngươi đây là bị quỷ ám rồi, lại còn là Thủy Quỷ. Nó thích âm khí, thích nhất là tìm đến các tiểu cô nương như ngươi. Hôm nay nếu không gặp được ta, e là ngươi bị nó nhập vào người lúc nào không hay."

Cố Sanh hơi nhíu mày, nói cứ như thật vậy.

Đúng lúc này, nàng bỗng cảm thấy một luồng khí tức âm lạnh ập về phía mình. Nàng nhìn xuống dưới chân, phát hiện một bóng đen nhàn nhạt đang chậm rãi ngọ nguậy ở lòng bàn chân.

Đó là một bóng quỷ, nhưng không phải bóng người, trông giống như một con khỉ nhỏ, đang duỗi móng vuốt ra, cố gắng bám vào chân Cố Sanh.

"A! Đúng là không muốn sống mà!"

"Cái gì không muốn sống?" Lão đầu còn chưa ý thức được nàng đang nói gì, chỉ thấy nàng bỗng nhiên bước tới một bước, móng vuốt của con quỷ khỉ kia vừa vặn đặt lên mu bàn chân nàng. Nhưng ngay sau đó, con quỷ kia như thể bị bỏng, rú lên thê lương, vội vàng muốn bò lùi lại, nhưng đã bị Cố Sanh một cước giẫm lên.

Mà ngay khoảnh khắc nàng giẫm lên bóng quỷ, lão đầu cũng đột nhiên hét thảm một tiếng, dường như phải chịu đựng nỗi đau đớn nào đó. Hắn vội vàng túm lấy quần áo Cố Sanh: "Mau mau, cước hạ lưu tình!"

Cố Sanh liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nhấc chân lên, lùi về.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 6: Chương 6



Lão đầu lúc này mới ngừng kêu thảm, nhưng toàn bộ quần áo đều đã bị mồ hôi làm ướt sũng, Quỷ Hầu tử leo đến bên cạnh hắn, run lẩy bẩy. Người xung quanh đều đang nhìn mấy người này, lão đầu khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại, liền vội vàng kéo Cố Sanh đi đến một chỗ ngoặt, quỳ xuống dập đầu lạy nàng ba cái.

"Không biết là đại nhân đại giá quang lâm, lại còn để tiểu hầu nhi đến trước mặt ngài quấy nhiễu, thật sự là sai lầm của ta. Ta làm công việc này chỉ vì kiếm ít tiền nuôi sống gia đình, từ trước đến nay chưa từng hại qua người nào, cầu xin đại nhân tha mạng a!" Lão đầu khóc ròng ròng, không biết đã nhận nhầm nàng thành nhân vật nào rồi.

Cố Sanh trong lòng biết hắn lập tức bị thủ đoạn của mình dọa sợ, dù sao chỉ có nàng biết màn vừa rồi chỉ đơn thuần là do cơ thể này tự nó có khả năng tịnh hóa tà vật, còn trong mắt lão đầu, đó lại chính là thủ đoạn cao siêu lợi hại.

Nhưng mà, lúc lão đầu xuất hiện trước mắt nàng, nàng đã quan sát tướng mạo của ông ta, trán phẳng lì, cho thấy không phải người đại phú đại quý gì, tướng mạo xấu xí, dáng vẻ con buôn, nhưng trên người lại không có nghiệt chướng quấn quanh, hiển nhiên là thật sự chưa từng hại qua người.

Cũng chính vì như vậy, nàng mới không hạ sát thủ với con quỷ kia.

"Ta hỏi ngươi, ngươi biết bao nhiêu về huyền học giới ở nơi này?"

Lão đầu biết nàng muốn hỏi chuyện, ngay khoảnh khắc đó liền nín khóc. Bây giờ nghe nàng hỏi về huyền học giới, trong lòng càng cảm thấy người này lợi hại, trên mặt lại tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ: "Đại nhân, chúng ta làm sao mà biết được chuyện của huyền học giới. Hôm nay ngài cũng thấy đấy, ta ở đây xem bói kiếm sống qua ngày, đều phải dựa vào khỉ con giúp đỡ, còn những người khác thì càng không cần phải nói, tất cả đều là giả mạo."

Nói được nửa lời, hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng, sắc mặt Cố Sanh càng ngày càng khó coi.

Lão đầu sợ đến giật nảy mình, nhớ lại chuyện vừa rồi, sợ nàng không vui một cái là đem khỉ con của mình làm thịt, vội vàng nghĩ ra một cách: "Nhưng mà, chúng ta tuy không biết, nhưng có mấy huyền học thế gia nổi danh, bọn họ chắc chắn đều rõ ràng."

"Huyền học thế gia?" Cố Sanh thì thầm một câu, luôn cảm thấy bốn chữ này nghe có chút quen tai.

Hơn nữa, cảm giác quen thuộc này tuyệt đối không phải đến từ chính nàng, mà là đến từ ký ức của chủ nhân nguyên bản của thân thể này.

Nơi ở của nguyên chủ trước năm tám tuổi, dường như chính là một huyền học thế gia.

Nhưng bây giờ chắc chắn là không thể tìm về nơi đó được nữa. May mắn là lão đầu kia có d*c v*ng cầu sinh rất mạnh, còn kể ra hết cho nàng những người thuộc thế gia mà ông ta có thể biết ở nơi này.

Mà trong số đó có người, trùng hợp lại chính là Phó Hằng.

Cố Sanh hơi nheo mắt lại, nàng vốn dĩ tới đây là để hỏi thăm tin tức về huyền học giới. Dù sao, cũng không biết đây có phải là cùng một thời không hay không, nếu như là xuyên không đến mấy ngàn năm sau, vậy thì nàng tốt xấu gì cũng phải tìm được sư môn của mình.

Hiện tại xem ra không hỏi được tin tức gì, nàng tha cho lão đầu kia, cũng căn dặn hắn không được dùng cách này để lừa gạt người nữa, sau đó mới về nhà.

Nơi ở của nguyên chủ là một thôn trang nhỏ tên là Quải Khẩu Thôn, dân phong nơi đây thuần phác, đối với nàng vẫn rất chiếu cố.

Cố Sanh mặc dù xuyên không tới, nhưng vẫn quen ở nông thôn hơn, thế là dứt khoát trở về.

Chỉ là vừa đi đến cổng thôn, liền nhìn thấy trong thôn có thêm một đám người, còn đang khiêng các loại máy móc.

Cố Sanh nhớ lại, ký ức liên quan đến chuyện này liền hiện lên trong đầu.

Đó là một đoàn làm phim, đến Quải Khẩu Thôn là để lấy ngoại cảnh quay phim.

Mấy diễn viên đã đứng vào vị trí, đang đối thoại với nhau, bỗng nhiên tấm phông nền dựng phía trên "Ầm ầm" một tiếng, rơi xuống, vỡ tan tành.

May mà mấy diễn viên phản ứng rất nhanh né tránh được, nhưng một người trong đó vẫn bị mảnh vỡ quẹt trúng trán bị thương, chảy chút máu.

Một nhân viên công tác ngồi xổm bên cạnh hắn: "Phó lão sư không sao chứ? Nhanh nhanh nhanh, cầm khăn mặt tới!"

Một nhân viên công tác khác vội vàng cầm khăn mặt đưa tới: "Phó lão sư mau lau một chút."

"Cảm ơn." Phó Cảnh nhận lấy khăn mặt, lau lau cái trán, góc khăn mặt trong nháy mắt nhuốm màu đỏ.

Nhân viên công tác đứng cạnh nhìn thấy, khóe miệng giật giật, vị này mà xảy ra chút chuyện gì, hai người bọn họ làm sao gánh nổi trách nhiệm đây!

"Mau cầm hộp y tế đến!" "Lấy hộp y tế làm gì, đi bệnh viện trước!"

Lúc này, một nhân viên công tác nhìn thấy Cố Sanh, lập tức vẫy tay về phía nàng, hỏi: "Tiểu cô nương, trong thôn các ngươi có bệnh viện không?"

Cố Sanh đứng ở đó, thờ ơ nhìn Phó Cảnh một cái: "Không có."

Nói xong, nàng nhấc chân định đi về hướng nhà mình, đi được hai bước, lại dừng lại: "Đúng rồi, bộ phim này của các ngươi là điềm xấu, tốt nhất đừng quay tiếp nữa."

"Này tiểu cô nương kia, sao lại nói chuyện thế hả?!" Nhân viên công tác cực kỳ bất mãn với câu nói này của Cố Sanh, lại lớn tiếng thêm mấy câu, nhưng Cố Sanh lại tỏ ra như không hề nghe thấy.

Về đến nhà, nàng lấy lá bùa và chu sa đã mua tiện đường trên trấn lúc trước ra khỏi cái túi mang theo người. Nhớ tới sự kiện quỷ dị vừa rồi, nàng bèn vẽ mấy đạo phù.

Lời nàng nói với người của đoàn làm phim lúc nãy không phải là nói đùa, bộ phim này đúng thật là điềm xấu.

Chuyện tấm phông nền vừa sập xuống, tất cả mọi người đều nghĩ là ngẫu nhiên, nhưng Cố Sanh lại thấy được, lúc đó có một nữ quỷ mặc áo trắng, đang nằm nhoài trên lan can.

Chỉ là khi phát giác được ánh mắt Cố Sanh nhìn tới, nàng ta liền biến mất không thấy.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 7: Chương 7



Ánh mắt nữ quỷ nhìn đoàn làm phim vô cùng âm trầm, thậm chí Cố Sanh có thể khẳng định, vừa rồi nếu nàng không đi qua, đoàn làm phim chắc chắn không chỉ gặp phải chút chuyện đổ m.á.u như thế.

Cất lá bùa đã vẽ xong đi, Cố Sanh lại lần nữa đi ra ngoài, đến chỗ đoàn làm phim.

Đoàn làm phim lúc này đang nghỉ ngơi, đạo diễn đang mắng người phụ trách đạo cụ một trận té tát, người phụ trách đạo cụ cúi đầu, mấy lần muốn giải thích đều bị mắng át đi.

Mà người được gọi là Phó lão sư lúc trước đã không thấy đâu, chắc là bị người ta đưa đi bệnh viện rồi.

Cố Sanh dáng người nhỏ nhắn, lặng lẽ ẩn mình trong đám đông, không dễ bị phát hiện. Nàng lượn quanh gần đoàn làm phim nửa ngày, phát hiện con quỷ kia sống c.h.ế.t cũng không chịu xuất hiện, cũng hết cách, đành phải lặng lẽ dán phù lên phòng đặt máy quay và vài nơi khác, sau đó lặng lẽ về nhà.

Nơi này nói là nhà, thật ra cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi. Bên trong chỉ có hai gian, một gian làm phòng ngủ, một gian làm phòng khách, bên ngoài còn có một nhà bếp với cái bếp lò đắp bằng đất.

Phòng ở làm hết sức đơn sơ, chỉ là bốn bức tường quét xi măng, mái lợp ngói, nền nhà thậm chí còn chưa tráng xi măng, hoàn toàn là nền đất bùn, mỗi khi trời mưa thì vô cùng bất tiện. Điều kiện có thể nói là vô cùng đơn sơ. Nhưng Cố Sanh lại không hề kén chọn, đối với nàng mà nói, tìm được sư môn mới là quan trọng nhất, ở đâu cũng vậy. Bởi vì ngoài sư môn ra, nơi nào cũng không phải là nhà của nàng.

Vì một ngày một đêm trước đó không được nghỉ ngơi, nên sau khi ăn xong bữa trưa, Cố Sanh cũng không có sắp xếp nào khác, dứt khoát đi nghỉ trưa. Mặc dù người tu tập huyền học có tinh lực dồi dào hơn, nhưng không có nghĩa là không cần ngủ nghỉ. Hơn nữa, cho dù có thể không ngủ không nghỉ, thì thân thể hiện tại của nàng cũng chưa đạt tới trình độ đó.

Chỉ là, ngủ chưa đầy một tiếng đồng hồ, nàng đã nghe thấy tiếng gõ cửa loáng thoáng vọng tới từ ngoài phòng.

Cố Sanh mở mắt, một tay khẽ chống người, liền nhẹ nhàng vững vàng đáp xuống đất từ trên giường, nàng nhanh chóng khoác áo vào rồi đi ra cửa.

Cửa vừa mở, là mấy người của đoàn làm phim. Chính xác mà nói, là mấy nhân viên công tác của đoàn làm phim, dẫn theo đạo diễn của bọn họ cùng xuất hiện.

Cố Sanh hai tay vẫn còn vịn cửa, lúc này hơi sững sờ: "Có chuyện gì sao?"

Đạo diễn vẫy tay ra sau lưng, một nhân viên công tác cầm một tấm lá bùa tới. Cố Sanh liếc mắt nhìn qua, sắc mặt hơi biến đổi, chỉ thấy tấm lá bùa màu vàng trước đó, giờ phút này đã trở nên cháy đen, thậm chí trên mặt bùa còn có một cái lỗ thủng, giống như bị bật lửa đốt vậy.

"Buổi chiều lúc chúng tôi quay phim lại xảy ra chuyện. Thiết bị máy móc dùng để quay phim đang đẩy đi đột nhiên tự mình lao về phía trước, may mà giữa đường có hòn đá cản lại, suýt chút nữa là gây thương tích cho diễn viên đang đứng phía trước." Nhân viên công tác vừa nói, đạo diễn vừa nhìn chằm chằm Cố Sanh, lại phát hiện sắc mặt Cố Sanh vẫn bình thường.

Hắn đành phải nói thẳng: "Sau đó chúng tôi cảm thấy quá tà môn, tìm kiếm khắp hiện trường xong thì phát hiện bốn tấm bùa này, trong đó tấm này đã bị đốt đen."

Hắn nói như vậy, Cố Sanh có muốn giả ngốc cũng không được nữa. Có thể dựa vào một tấm lá bùa mà tìm đến tận nơi này, chứng tỏ chuyện hồi trưa ở đoàn làm phim, nàng chắc chắn đã bị người khác chú ý.

Cố Sanh cũng không phủ nhận, trực tiếp cầm lấy tấm bùa kia, nói: "Vốn dĩ dán ở đó để phòng thân cho các ngươi, kết quả các ngươi lại lùng sục hết ra... Cũng không biết bây giờ bên đó thế nào rồi?"

Nàng nói xong, tiện tay cầm lại mấy lá bùa, định đóng cửa lại.

Đạo diễn và mấy người đứng ở cửa nhìn nhau. Lúc mới tìm được thứ này, đạo diễn tức muốn chết, cảm thấy chắc chắn là do nó khiến đoàn làm phim của mình liên tiếp xảy ra chuyện quái lạ. Kết quả bây giờ, lời giải thích của cô gái này lại hoàn toàn khác với những gì bọn họ tưởng tượng...

Nghĩ lại lời cô gái kia nói, trong lòng đạo diễn đột nhiên hoảng hốt. Hắn vội vàng bảo nhân viên công tác đi về phía địa điểm quay phim. Kết quả mới đi được nửa đường, một người phụ trách đạo cụ liền chạy tới báo cho hắn: "Đạo diễn, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi người quay phim đột nhiên dùng hai tay hung hăng bóp cổ mình, tự bóp đến bất tỉnh! Miệng còn đang sùi bọt mép kia kìa!"

Đạo diễn vừa nghe xong, chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sõng soài.

Hắn đứng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, rồi đột ngột xoay người lại.

Người phụ trách đạo cụ giật nảy mình: "Đạo diễn, sao thế? Ngài mau về xem đi! Trong đoàn làm phim bây giờ mọi người đang náo loạn cả lên!"

"Đừng làm phiền! Để ta nghĩ đã." Đạo diễn cố gắng trấn tĩnh lại, sau đó dặn dò nhân viên công tác lúc nãy: "Thế này, hai người các ngươi về trước đi, ta quay lại nhà cô gái kia một chuyến, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Nhân viên công tác vội vàng gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy chuyện này rất tà dị.
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 8: Chương 8



Lúc đạo diễn quay lại nhà Cố Sanh lần nữa, đã thấy cửa chính mở rộng, dường như đang chào đón hắn đến.

Trong lòng không khỏi lạnh gáy, đạo diễn vẫn bước lên phía trước, gõ cửa một cái.

Giọng Cố Sanh từ bên trong vọng ra: "Cửa không khóa."

Càng đáng sợ hơn, câu trả lời này vừa nghe liền biết người tới là ai. Nói cách khác, từ lúc hắn vừa rời đi, cô gái này đã tính được hắn sẽ quay lại sao?

Đạo diễn đột nhiên nghĩ đến một người bạn tốt của mình. Hắn rất tin vào những chuyện thần thần quỷ quỷ này, và hình như còn quen biết một hai vị huyền học đại sư.

Chẳng lẽ Cố Sanh...

Không không không, nàng còn quá trẻ. Phải biết, ngay cả vị huyền học đại sư mà bạn hắn quen biết, người được mệnh danh là thiên tài trong thiên tài, cũng đã ba bốn mươi tuổi rồi. Cố Sanh, một tiểu cô nương trông chưa đến 20 tuổi, làm sao có thể chứ?

Trong lòng vừa gạt bỏ ý nghĩ này, đạo diễn bước vào trong, liền thấy Cố Sanh đang ngồi uống trà. Nhìn thấy hắn, câu đầu tiên nàng nói là: "Trong đoàn làm phim của ngươi lại xảy ra chuyện rồi, nhưng tại sao *nàng* lại muốn hại người quay phim?"

Đạo diễn: "...!!!" Nghĩ kỹ lại mà thấy sợ hãi vô cùng!

Đạo diễn cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi Cố Sanh: "Làm thế nào ngươi biết *nàng* muốn hại người quay phim của bọn họ?"

Cố Sanh cầm chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, động tác vô cùng ung dung: "Đương nhiên là tính ra."

Thật ra, đại sư bình thường không thể tính toán tỉ mỉ đến vậy. Nhưng Cố Sanh ở thời không ban đầu vốn là thiên tài kiệt xuất trong giới huyền học, là người chơi hệ thiên phú thực thụ, được lão thiên gia ưu ái ban cho tài năng (lão thiên gia thưởng cơm ăn). Hơn nữa, sau khi xuyên qua đến thời không này, thiên phú của nàng không những không bị thu hồi, mà còn được 'thưởng' thêm thể chất tự động tịnh hóa tà vật. Bây giờ yêu ma quỷ quái nhìn thấy nàng, chỉ đơn giản là muốn tự mình tránh đường vòng mà đi. Nếu còn dám đến trêu chọc, đó chính là tự tìm đường chết.

Đương nhiên, những điều này nàng không hề nói cho đạo diễn biết.

Đạo diễn nhìn vẻ mặt vô cùng bình thản của nàng, trong lòng càng thêm khó hiểu: "Vậy lá bùa ngươi dán ở đoàn làm phim chúng ta hôm nay..."

"À, lá bùa đó là dùng để bảo vệ các ngươi. Dù sao chúng ta thuộc huyền học một phái, cứu người một mạng xem như tích đức làm việc thiện."

Đạo diễn nghe mà lòng thầm run rẩy: "Vậy bây giờ, lá bùa đó..."

"À, các ngươi không cần nên ta thu lại rồi, sao thế?" Cố Sanh đặt chén trà xuống, uống trà đến no cả bụng. Đời trước nàng vốn không thích uống trà lắm, ngược lại, nàng thích mấy món điểm tâm ngon hơn. Cho nên mỗi lần người khác mời nàng ra ngoài bắt tà, đều sẽ chuẩn bị sẵn một ít bánh ngọt để chiêu đãi bất cứ lúc nào.

Đạo diễn lại hoàn toàn không chú ý đến những điều này của nàng, chỉ là nghe nói đến lá bùa kia liền thật sự thu lại, xem ý tứ cũng là không muốn đưa lại cho hắn nữa. Nhưng mà như vậy thì đoàn làm phim của hắn còn quay chụp thế nào được nữa?

Nhưng hắn cũng biết mình trước đó đã làm sai, ngay từ đầu đã coi lòng tốt của người ta là ác ý, còn hùng hổ dẫn người tìm tới tận cửa, suýt nữa thì ném lá bùa vào mặt người ta. Hơn nữa lúc trước hắn cũng nghe người bạn kia của mình nói qua, loại người trẻ tuổi thế này mà có thể thành đại sư thì đều tâm cao khí ngạo, kiêu ngạo hơn người bình thường nhiều. Nếu làm như hắn, vị đại sư kia không ngáng chân mình đã là tốt lắm rồi, còn trông mong có thể nhận được sắc mặt tốt sao?

Huống hồ hắn cũng đâu phải đạo diễn lớn gì. Đạo diễn lau mồ hôi, cảm thấy Cố Sanh hẳn là người đặc biệt khó đối phó, nhưng lời cần nói vẫn phải nói. Hắn đang quay một bộ phim kinh dị cải biên từ sự kiện có thật, mà sự kiện có thật đó lại xảy ra ở ngay trong thôn này hơn trăm năm trước, bối cảnh này không thể tùy tiện thay đổi được. Hắn cân nhắc rồi mở lời: "À này, Cố Đại Sư, ngài xem tình hình hiện tại của đoàn làm phim chúng tôi, ta cũng sợ là đã trêu chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, hay là ngài ra tay giúp xem thử?"

Cố Sanh nghe thái độ của hắn từ chỗ không thèm để ý chút nào lúc ban đầu, dần dần biến thành có chút kính sợ như hiện tại, lại còn gọi mình là Cố Đại Sư, khoé miệng bất giác hơi nhếch lên. Đạo diễn thấy tâm trạng nàng dường như không tệ, vội vàng nhắc lại lần nữa, còn bổ sung thêm: "Đương nhiên, ta cũng biết quy tắc, sẽ không để ngài làm việc không công đâu."

Cố Sanh thầm nghĩ, nếu muốn tìm được sư môn, tất nhiên phải tạo dựng quan hệ với giới huyền học. Mà thân phận hiện tại của nàng chỉ là một cô nương bình thường trong thôn, chẳng có chút tiếng tăm nào, cũng không tìm ra được cái gọi là huyền học thế gia. Cho nên, chỉ có thể trước tiên gây ra chút chuyện ở các nơi đã. Chủ động đi tìm huyền học thế gia quá phiền phức, phương pháp đơn giản nhất vẫn là tạo dựng danh tiếng của mình, để cái gọi là huyền học thế gia kia chủ động tìm tới nàng.

Mà muốn tạo dựng danh tiếng, vị đạo diễn này xem ra chính là một lựa chọn tốt. Cố Sanh nghĩ vậy, đứng dậy phủi phủi quần áo, rồi nói với đạo diễn: "Vậy thì đi thôi."

Đạo diễn bị tốc độ này của nàng làm cho sững sờ, sau khi kịp phản ứng cũng vội vàng đứng dậy: "Được, được, được, đi, chúng ta đi ngay bây giờ."

Lúc hai người tới hiện trường quay phim, trong đoàn làm phim vẫn chưa yên ổn lắm, dường như là vì chuyện quái lạ xảy ra lúc trước mà vẫn còn đang xôn xao. Đạo diễn vốn đã đang bực bội trong lòng, vừa thấy cảnh này càng tức không có chỗ xả, lập tức đứng ra mắng mấy câu: "Làm gì đấy hả?! Ta mới đi có một lát mà đã muốn lật trời rồi à!"
 
Cố Đại Sư Xuyên Không Rồi!
Chương 9: Chương 9



Nhân viên công tác xung quanh bình thường đã bị đạo diễn mắng cho sợ, bây giờ đạo diễn vừa lên tiếng, bọn họ dù trong lòng có sợ hay không cũng theo phản xạ có điều kiện mà im bặt, không dám nói gì. Chỉ có một hai người khác vẫn còn đang nhỏ giọng nói gì đó, Cố Sanh để ý một chút, phát hiện một nam một nữ kia tướng mạo đều rất ưa nhìn.

Đạo diễn thấy vậy, nhỏ giọng nói với nàng một câu: "Đó là nam phụ và nữ phụ của đoàn làm phim chúng ta, có vấn đề gì sao?"

Đạo diễn kể từ sau khi tam quan bị phá vỡ hôm nay, dường như mức độ chấp nhận đối với những chuyện kiểu này cũng cao hơn hẳn. Phát hiện Cố Sanh nhìn hai người kia thêm vài lần, liền cho rằng hai người này có vấn đề gì.

Cố Sanh nhàn nhạt lắc đầu: "Không có vấn đề gì, chỉ là ồn ào quá thôi."

Đạo diễn: "..."

"Ngài cứ tiếp tục quay đi, ta ở quanh đây đi dạo một lát."

Đạo diễn có chút bối rối: "Vậy... đến lúc đó, lỡ như có chuyện gì, đại sư ngài nhất định phải nhanh chóng chạy tới đấy." Trong đoàn làm phim bây giờ lòng người đang hoang mang, cho dù hắn là đạo diễn thì cũng sợ lại xảy ra thêm chuyện gì nữa.

Cố Sanh nhận lời ngay, đạo diễn liền bắt đầu bảo mọi người đừng hoảng loạn, nhưng theo yêu cầu của Cố Sanh, cũng không nói ra thân phận của nàng, chỉ bảo chuyện lúc trước là sự cố ngoài ý muốn, yêu cầu mọi người tiếp tục quay phim.

Nhân viên công tác trong lòng khổ không nói nên lời! Nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra, diễn viên vừa rồi lúc oán trách đã bị đạo diễn trừng mắt, bây giờ cũng không dám nói gì nữa. Dù sao bộ phim này ngoại trừ nam chính Phó Cảnh, những người khác đều là người mới không có tên tuổi gì, tự nhiên cũng không dám làm cao.

Cố Sanh đầu tiên là đi một vòng xem xét xung quanh, nhưng đều không tìm thấy con quỷ kia, đành phải lấy lá bùa đã gỡ xuống trước đó dán lại vào mấy ch* k*n đáo, sau đó đi xem bọn họ quay phim.

Đó là một bộ phim kinh dị, cho nên lúc quay có người đóng vai quỷ. Mà lúc Cố Sanh đi tới, vừa đúng lúc đoàn phim đang quay cảnh nữ quỷ giả bóp c.h.ế.t người. Chỉ thấy nữ quỷ được hóa trang đáng sợ kia chậm rãi tiến về phía nam phụ đang không ngừng sợ hãi lùi lại, sau đó đột nhiên vươn tay, bóp lấy cổ nam phụ. Mà nam phụ phối hợp phun ra m.á.u giả, rồi ngã xuống.

Đạo diễn hô "Cắt!"

Nam phụ lập tức ngồi dậy, lau vết m.á.u trên mặt, nữ diễn viên đóng vai quỷ kia cũng chậm rãi đứng lên. Nam phụ còn cười cười với nàng: "Kiểu hóa trang này của ngươi đúng là dọa người thật!"

Nữ diễn viên đóng vai quỷ không nhúc nhích, một lúc lâu sau, bỗng nhiên đột ngột đưa tay ra phía trước, lần nữa bóp chặt lấy cổ nam phụ. Nam phụ hét lên một tiếng, lập tức bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Đạo diễn đứng bật dậy: "Có chuyện gì vậy? Cảnh vừa rồi quay xong rồi mà!" Nói xong mới phát hiện mặt nam phụ đã nghẹn đến xanh mét, mọi người vội vàng chạy tới. Ai ngờ sức tay của nữ diễn viên kia lại đặc biệt lớn, mấy người cũng không kéo ra được.

Mắt thấy nam phụ sắp bị nghẹt thở đến chết, từ xa bỗng nhiên có một người nhanh chóng lướt tới, đưa tay dán một lá bùa màu vàng lên đầu nữ diễn viên kia.

Lá bùa vàng vừa dán lên, nữ diễn viên cứng đờ người trong giây lát, sau đó liền mềm nhũn ngã ngửa ra sau.

Cố Sanh đi tới xem xét, phát hiện nữ quỷ bám trên người cô ta sớm đã không biết chạy đi đâu mất.

Nàng phủi tay, đứng dậy, thầm nghĩ con nữ quỷ này chạy trốn cũng nhanh thật. Nhưng mà không dám đối đầu trực diện với nàng, lại còn chạy nhanh như vậy, xem ra cũng không phải loại dễ đối phó.

Cố Sanh không thích bị mất mặt, rất không thích. Trước đó nàng đã đồng ý với đạo diễn, bây giờ nữ quỷ lại chạy thoát ngay dưới mí mắt nàng, chuyện này khiến nàng cảm thấy rất mất mặt.

Ở đời trước, kẻ nào dám khiến Cố Sanh mất mặt, bất kể là người hay quỷ, thường đều không có kết cục tốt đẹp. Có thể nói là lòng báo thù cực kỳ nặng.

Thấy hôm nay không bắt được nữ quỷ rồi, Cố Sanh dứt khoát quay sang bàn bạc với đạo diễn. Lần đầu tiên nữ quỷ xuất hiện là tập kích Phó Cảnh, lần thứ hai là người quay phim, lần thứ ba lại là nam phụ của đoàn làm phim.
 
Back
Top Bottom