Siêu Nhiên Chuyến xe định mệnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395828036-256-k467828.jpg

Chuyến Xe Định Mệnh
Tác giả: ThanhPhongNguyn730
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện được lấy cảm hứng dựa trên truyện "Quỷ Xá" của "Dạ Lai Phong Vũ Thanh Chủ" thuộc thể loại kinh dị.

Vì đây là truyện đầu tay nên có thể sẽ có thiếu sót.

Mong các bạn ủng hộ😀
 
Chuyến Xe Định Mệnh
Phần 1 chuyến xe định mệnh


---**Chuyến Xe Định Mệnh** Sài Gòn về đêm, ánh đèn đường phản chiếu lên mặt đường nhựa tạo thành những vệt sáng dài mờ ảo.

Hoàng rảo bước về phòng trọ sau một ngày dài, đầu óc chỉ mong tìm được chút yên bình.

Nhưng khi đến ngã tư quen thuộc, cậu chợt khựng lại.

Bên trái—một con đường lạ xuất hiện.

Một con hẻm mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Hiếu kỳ thôi thúc, cậu bước vào.

Không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo.

Khi cậu ngẩng lên, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Không còn đường phố nhộn nhịp.

Không còn quán ăn ven đường.

Chỉ có một bãi đất hoang, và một chiếc xe buýt cũ kỹ nằm ở đó, đèn bên trong lập lòe yếu ớt.

Cửa xe chậm rãi mở ra, không có tài xế.

Hoàng nuốt nước bọt, nhưng đôi chân vẫn tiến lên.

Vừa bước vào trong, cửa xe sập lại và bắt đầu lăn bánh.

Không có người lái, không có âm thanh động cơ, nhưng chiếc xe vẫn chạy.

Một màn hình sáng lên trước mặt cậu, chữ đỏ như máu hiện ra chậm rãi:

*"Nhiệm vụ: Tìm ra sự thật về cái chết của Gia đình T. trước khi thời gian kết thúc."*

*"Thời gian còn lại: 5 ngày."*

*"Nếu không phá giải toàn bộ sự thật trong 5 ngày, người chơi sẽ không thể rời khỏi đây mãi mãi."* Cảnh vật bên ngoài cửa sổ biến đổi.

Sài Gòn mờ dần, bị thay thế bằng một con đường hoang vắng, rừng cây xơ xác bao quanh.

Chiếc xe dừng lại.

Cửa tự động mở ra.

Hoàng đã đến nơi—**ngôi nhà của những oan hồn**.

Căn nhà hoang đứng lặng lẽ dưới ánh trăng, hai tầng, cửa sổ vỡ nát, tường loang lổ vết cháy đen.

Không có dấu hiệu nào cho thấy đã từng có người sống ở đây.

Hoàng bước vào, ánh sáng từ điện thoại rọi từng góc nhỏ, phản chiếu lớp bụi phủ đầy trên mặt sàn.

Trong phòng khách, một bức ảnh cũ thu hút sự chú ý của cậu—một gia đình ba người.

Cha, mẹ, và một cậu bé nhỏ tuổi.

Nhưng điều kỳ lạ nhất—khuôn mặt của đứa trẻ bị rách mất như thể ai đó cố tình xóa bỏ sự tồn tại của nó.

Ngay lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang.

Chậm rãi, đều đặn.

Hoàng đông cứng người, trườn nhanh vào tủ quần áo, khép nhẹ cửa, giữ một khe hở để quan sát.

Bóng tối trườn qua cửa phòng.

Hai thực thể đứng lặng lẽ giữa không gian—một nam, một nữ.

Thực thể cha mẹ.

Cơ thể đã biến dạng, làn khí đen bao quanh họ, khiến hơi nước trên cửa sổ đóng băng.

Dù xuất hiện, chúng vẫn bị ràng buộc bởi một quy tắc nào đó—chúng chưa thể tấn công ngay.

Nếu Hoàng phát ra tiếng động hoặc nhìn vào mắt chúng, quy tắc sẽ bị phá vỡ.

Cậu giữ nguyên vị trí, nín thở.

Sau một lúc, hai thực thể lặng lẽ rời đi.

Nhưng vào giữa đêm, khi Hoàng mệt mỏi thiếp đi, một lần nữa tiếng bước chân vang lên.

Cánh cửa phòng mở ra.

Một thực thể **đứng ngay cạnh giường**, nhìn chằm chằm vào cậu.

Hoàng bịt chặt miệng, nhắm mắt cầu nguyện.

Nó nhìn rất lâu, rồi...

đi mất.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai chiếu vào, Hoàng bắt đầu suy nghĩ cách đối mặt với chuyện này.

Cậu tìm thấy một tờ giấy cũ, với những dòng cảnh báo:

*"Không ai được phép nhắc đến chuyện này."*

*"Không ai được nói về cái chết đó."*

*"Không ai được gọi tên nó nữa."*

*"Nếu làm vậy, nó sẽ biết chúng ta vẫn còn nhớ về nó."*

*"Và nó sẽ quay lại."* Cậu bé đã bị xóa tên khỏi lịch sử gia đình.

Không ai được nhắc đến nó.

Không ai được nhớ về nó.

Nhưng tại sao?

Đêm thứ ba, sự hiện diện của linh hồn cậu bé ngày càng rõ ràng.

Khi Hoàng bước vào phòng ngủ, **cậu bé đứng trên tầng hai**, ánh mắt tối sầm nhìn xuống.

Rồi, như một con thú hoang, nó **lao xuống tấn công**.

Hoàng chạy hết sức, né tránh từng động tác lướt nhanh của nó, cảm nhận rõ **sự nguy hiểm đang gia tăng**.

Lục tìm trong phòng cậu bé, Hoàng tìm thấy một **cây dao cũ**, bị giấu kỹ dưới gầm giường.

Vết máu khô vẫn còn vương trên cán dao.

Cậu bé đã dùng nó để giết cha mẹ mình.

Rồi sau đó, tự kết liễu chính mình.

Vào đêm thứ tư, khi thực thể cha mẹ xuất hiện lần nữa, Hoàng không chạy nữa.

Cậu cầm chắc cây dao, lao thẳng vào thực thể cha, **đâm mạnh vào ngực hắn**.

Thời gian như ngưng đọng.

Một góc nhìn lạ xẹt qua tâm trí cậu—**góc nhìn của người cha**, khi hắn ta đang hành hạ cậu bé.

Những câu chửi rủa, từng đòn roi, từng cú đánh tàn nhẫn giáng xuống cơ thể nhỏ bé chỉ mới bốn tuổi.

Cậu bé **đã sống trong nỗi đau không ai có thể tưởng tượng được**.

Khi Hoàng xuyên vào góc nhìn của người mẹ, cậu thấy **sự thờ ơ độc ác**.

Không có sự yêu thương.

Chỉ có ánh mắt chán ghét.

Không cần đánh đập, nhưng **cũng đủ để xé nát một linh hồn**.

Khi trở về thực tại, cả hai thực thể đã suy yếu và **biến mất**.

Đêm cuối cùng, Hoàng biết rằng trận chiến thật sự sẽ là với **chính linh hồn cậu bé**.

Nhưng thay vì đánh bại nó bằng bạo lực, cậu **làm điều mà cha mẹ nó chưa bao giờ làm**—**ôm cậu bé vào lòng và nói lời yêu thương**. *"Con không phải là một sai lầm."*

*"Ba mẹ yêu con rất nhiều."*

*"Nếu có kiếp sau, ba mẹ nguyện làm trâu ngựa để tạ lỗi với con."* Oán khí trên người cậu bé **tan biến**, đôi mắt trở lại như một đứa trẻ bình thường—không còn thù hận, không còn đau đớn.

Tiếng còi xe bus vang lên.

Hoàng mở cửa, ôm cậu bé lần cuối.

Rồi cậu bước lên xe-Những Dư Âm Sau Cơn Ác Mộng-Hoàng tựa đầu vào cửa kính xe buýt, ánh mắt trôi theo những ánh đèn mờ ảo bên đường.

Xe vẫn chạy, nhưng tâm trí cậu thì không—nó vẫn mắc kẹt ở nơi đó, trong ngôi nhà ấy, giữa những ký ức cậu vừa trải qua.

Có một sự trống rỗng lạ lùng trong lòng cậu.

Không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác gì đó sâu hơn—một nỗi buồn không thể gọi tên.

Cậu bé ấy… **đã từng chỉ là một đứa trẻ bình thường**.

Nếu được yêu thương, nếu được trân trọng, nếu được sống trong một gia đình khác—có lẽ cuộc đời nó đã không kết thúc bằng máu và oán hận như thế.

Những trận đòn roi của người cha.

Những ánh nhìn thờ ơ của người mẹ.

Sự cô độc đến cùng cực. **Không ai đến cứu nó.

Không ai dừng lại để lắng nghe tiếng khóc của nó.** Hoàng nhắm mắt lại, hít một hơi sâu.

Cậu không biết có kiếp sau hay không.

Nhưng nếu có—**cậu hy vọng cậu bé sẽ được sống một cuộc đời không còn đau đớn**, không còn phải tự hỏi rằng mình có phải là một sai lầm hay không.

Cậu bé đã được giải thoát.

Nhưng chính Hoàng—**cậu sẽ mãi mãi mang theo câu chuyện này**.

Xe buýt chậm rãi lăn bánh trên con đường quen thuộc, đưa cậu trở về thế giới thực.

Nhưng có lẽ, **một phần nào đó của cậu sẽ mãi mãi thuộc về ngôi nhà ấy**.
 
Back
Top Bottom