Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Chuyển Ver] Em Dâu Hụt

[Chuyển Ver] Em Dâu Hụt
chương 59 - phiên ngoại


Phú Quốc 5:00 PMKhi ông mặt trời đang dần buông xuống, ánh chiều tà ấm áp in hằn trên mặt biển, tiếng gió xào xạc, tiếng dương cầm êm ái, trên con đường đầy hoa, ông Bùi nắm tay Lan Hương, dắt tay con gái đi lên lễ đường.Ái Phương chưa từng rời mắt khỏi Lan Hương, nàng mặt một bộ váy cưới trắng tinh, khóe môi đến ánh mắt đều ngậm cười, bước chân vững vàng đi trên đôi giày cao gót, chậm rãi đi về phía cô, chậm rãi lấp đầy tâm trí lẫn trái tim cô.Ông Bùi giao bàn tay Lan Hương cho Ái Phương nắm lấy, đôi mắt hiền từ có chút xót xa nhìn về phía quan khách."

Lan Hương từ nhỏ không có ba mẹ chăm sóc, khoảng thời gian con bé cần nhất, tôi lại không hay biết mình còn có một đứa con gái, thật sự hổ thẹn không thôi.

Mấy năm qua dù có bù đắp cũng không bù nổi tình cảm thiếu hụt hơn hai mươi năm.

Cũng may con gái tôi cuối cùng cũng chấp nhận người ba này."

Ông Bùi nhìn về phía Ái Phương và Lan Hương trong mắt đầy mãn nguyện, ôn tồn dặn dò: "Ái Phương, ba tin tưởng giao Lan Hương cho con.

Nhớ kỹ, phải yêu thương và chăm sóc nó.

Lan Hương cũng vậy phải yêu thương và tin tưởng Ái Phương.

Ba không cần gì hơn, chỉ cần hai đứa sống hạnh phúc với nhau cả đời là được."

Ái Phương chăm chú lắng nghe dặn dò của ông Bùi, cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ông, toàn tâm toàn ý nói."

Ba yên tâm!

Con sẽ chăm sóc Lan Hương thật tốt, chúng con sẽ hạnh phúc!"

Lan Hương hốc mắt phiếm hồng gật đầu, cùng Ái Phương nắm lấy bàn tay ông: "Ba yên tâm, chúng con sẽ hạnh phúc."

Mấy năm qua, cha con hai người trải qua rất nhiều sự.

Nhưng chung quy hai người là máu mủ ruột thịt, đến hiện tại cũng là người thân duy nhất của nhau.

Những chuyện trước kia nên gác qua, đời người thấm thoát qua mau, thay vì dùng để oán trách quá khứ thì nên sống cho hiện tại, yêu thương người hiện tại không phải tốt hơn sao.

Ông Bùi nở nụ cười, lúc sau mới yên tâm cho người đẩy xe xuống, nhường lại sân khấu cho hai nhân vật chính.Ái Phương lúc này nhìn Lan Hương đang đứng bên cạnh mình rồi nhìn xuống quan khách phía dưới, hít sâu một hơi mới nói."

Thật tình ra thương trường làm ăn nhiều năm, trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng cũng chưa bao giờ phấn khích và hồi hộp như lúc này!"

Phía dưới không ít tiếng cười vang lên.Dừng một lúc, Ái Phương lại tiếp tục nói: "Năm rồi, tôi có đi xem thầy bói, ông ấy nói tôi năm nay sẽ kết hôn, không ngờ là sự thật.

Các vị nhìn xem, vợ tôi có đẹp không?"

Mọi người phấn khích đáp: "Có!"

Ái Phương cười, giọng nói đầy tự hào: "Tất nhiên rồi, bởi vì cô ấy là vợ của tôi."

Lan Hương đỏ mặt nhìn sang Ái Phương.

Ai mà trắng trợn muốn khen vợ mình như vậy, mắc cỡ chết!

Ái Phương nắm lấy tay Lan Hương, đối với mọi người phía dưới bồi thêm: "Thật ra...cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi cũng rất yêu tôi.

Các vị đừng nghĩ tôi khoe vợ mình, vì sự thật là như vậy rồi."

Quan khách lại không ngậm được cười.

Rõ ràng trắng trợn khen vợ đẹp, vợ giỏi rồi lại ngầm công bố cô ấy đã là vợ mình.

Đây rõ ràng là đánh dấu chủ quyền còn gì!Lan Hương hơi bĩu môi nhìn Ái Phương, Ái Phương đối với nàng lại là âu yếm mỉm cười, đôi mắt nâu yêu say đắm, chân thành nói."

Bùi Lan Hương, chị quen biết em gần 11 năm, yêu em 10 năm lại xa cách hết 7 năm.

Đời người bất quá mấy chục năm, chị không muốn lại lãng phí.

Làm vợ của chị cùng nhau đầu bạc, cùng nhau răng yếu, cùng nhau mắt mờ có được không?"

Lan Hương phiếm hồng mắt, khẽ đáp: "Ái Phương...chị lớn hơn em 8 tuổi, lúc chị răng yếu, mắt mờ, chân đi không vững em sẽ phụng dưỡng chị!"

Mọi người phía dưới trố mắt...Ái Phương vội nhắc: "Lan Hương...chị là vợ của em không cần phụng dưỡng!"

Lan Hương cười cười, ánh mắt tinh nghịch, ung dung đáp lại: "Em sẽ chăm sóc chị giống như chị luôn chăm sóc em!

Là vợ không phải mẹ."

Mọi người lúc này cười càng lớn.

Ái Phương làm nàng mắc cỡ, đây là ăn miếng trả miếng nha!

Hai người này đúng là trời sinh một đôi.

Chưa bao giờ đi ăn lễ cưới mà miệng không ngậm lại được.Ái Phương nheo mắt cười, trong lòng chỉ cảm thấy vui vẻ.

Cô thích một Lan Hương tinh nghịch như vậy, đây mới chân chính là em ấy!Đợi tiếng cười lắng xuống, Lan Hương mới nghiêm túc nói: "Các vị biết không, từ lúc quen biết và yêu Ái Phương tôi đã học được rất nhiều thứ.

Chị ấy là người dịu dàng và bao dung.

Trong tình yêu tôi đã nhiều lần làm chị ấy tổn thương nhưng chị ấy chưa từng trách móc tôi, chị ấy dùng tình yêu và sự chân thành của mình khiến tôi nhận ra và thay đổi.

Ái Phương không chỉ là vợ, là người bạn mà còn là thầy của tôi.

Được đứng cạnh cùng chị ấy ngay lúc này chính là hạnh phúc và may mắn nhất đời tôi."

Lan Hương bồi hồi, hạnh phúc nhìn Ái Phương, khóe mắt thắm ra nước mắt, mười ngón tay của hai người càng đan chặt vào nhau.

Lan Hương bỗng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt quý trọng dừng trước một người."

Tất nhiên, để có cơ hội này tôi còn phải chân thành cảm ơn một người.

Hà Anh, cảm ơn chị đã không so đo với tôi, cảm ơn chị đã khoan dung tha thứ cho tôi, cảm ơn chị đã khiến tôi nhận ra phải yêu như thế nào cho phải.

Thật sự cảm ơn chị!"

Lan Hương thành tâm, thành ý nói.

Hà Anh nhìn Lan Hương và Ái Phương đồng dạng mặc áo cưới đứng cùng nhau, khóe mắt hơi ửng hồng, vui vẻ gật đầu.

Lúc này, một bàn tay ấm áp khẽ nắm lấy tay cô.

Hà Anh nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh mỉm cười.

Đóng đi cánh cửa này sẽ mở ra cánh cửa khác.

Hạnh phúc do chính mình lựa chọn!Ái Phương nhận lấy một chiếc khăn, cẩn thận lau nước mắt cho nàng.

Lan Hương hít hít cái mũi, đôi mắt mềm mại trở nên đầy quyết liệt, tuyên bố: "Phan Lê Ái Phương...kể từ giây phút này chị là vợ của em!"

Mọi người phía dưới không ngừng vỗ tay chúc mừng.Hai người tiếp đến trao nhẫn cho nhau...kết thúc bằng một nụ hôn!Anh Đào lơ đễnh nhìn sang Flora, bâng quơ hỏi: "Đến khi nào em cưới tôi?"

Flora liếc mắt đưa tình: "Chỉ cần cái gật đầu của chị!"

Bỗng..."

Mẹ...con không thích dì ta, con chỉ thích dì Phương thôi."

Bé Na ngồi ở giữa phụng phịu lên tiếng.Flora tươi cười nhìn bé Na, chớp mắt, dịu giọng hỏi: "Nhóc con, ăn bao nhiêu bánh với kẹo của dì mà còn không đồng ý hả?"

Bé Na phồng má: "Không!"

Flora chớp mắt lạnh lùng: "Vậy thì ói hết ra trả lại cho dì!"

Bé Na hừ một tiếng quát: "Dì đúng là keo kiệt!"

"Cái đầm con đang mặc cũng là dì mua, cởi ra luôn!"

"Dì...dì biếи ŧɦái!"

Anh Đào nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau chỉ đành thở dài!

Sau này cưới về có khi thành mẹ của hai đứa con!Một diễn biến khác..."

Anh xui à, anh có một đứa con gái rất xuất sắc!"

Ông Bùi mặt đầy khen ngợi không chút khách sáo.Ông Phan tự hào: "Con bé Lan Hương cũng xuất sắc không kém!"

Hai người nhoẻn miệng cười, không hẹn mà trùng: "Hai đứa con gái của chúng ta đều xinh đẹp và xuất sắc.

Thật may là tụi nó không giống chúng ta."

Hai người nói xong đều bật cười.Cười xong ông Phan khẽ đề nghị: "Đám cưới xong ở lại Việt Nam chơi mấy hôm, cùng tôi đánh mấy ván cờ!"

Ông Bùi gật đầu sau đấy thở dài: "Nhắc đến đánh cờ lại nhớ đến con gái tôi."

"Như thế nào?"

Ông Phan tò mò.Ông Bùi kể lại lần đánh cờ với Ái Phương bị Lan Hương vạch trần không còn mặt mũi.

Ông Phan vỗ vỗ vai ông Bùi vô cùng đồng cảm."

Con gái tôi cũng không hơn gì đâu!"

Cả hai nhìn nhau mất mát thở dài.***Tiệc cưới kết thúc cũng phải 10 giờ, quan khách ai nấy về khách sạn được Ái Phương chuẩn bị chu đáo trước đó.Ái Phương tắm rửa xong, nhìn ra ban công, Lan Hương mặc một cái váy ngủ màu đỏ đô, vóc dáng không biết vô tình hay cố ý quyến rũ lạ thường.

Ái Phương cảm thấy bị khıêυ khí©h, chậm rãi đi đến, đem vòng eo nhỏ quấn lấy, tấm lưng mảnh khảnh áp vào l*иg ngực, vùi mặt vào hõm cổ nàng, ngửi lấy mùi thơm bí ẩn, ngọt ngào."

Bà xã..."

Ái Phương khẽ gọi."

Hửm?"

"Bà xã..."

"Em nghe."

Ái Phương hôn lên vành tai của nàng, dịu dàng nói: "Em là vợ của chị."

Lan Hương khúc khích cười, xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nhìn cô: "Chị cũng là vợ của em."

Ái Phương hôn lên trán nàng, đuôi mắt đậm ý cười: "Thật hạnh phúc!"

Lan Hương ôm lấy Ái Phương, lặp lại: "Thật hạnh phúc!"

Hai người ôm nhau một hồi, Lan Hương bỗng hỏi: "Muốn uống chút rượu không?"

Ái Phương gật đầu.

Lan Hương đi vào trong, lúc sau đi ra trên tay cũng không mang theo ly rượu nào, Ái Phương nghi vấn hỏi nàng."

Rượu đâu?"

Lan Hương không đáp, nhướng người hôn lên môi Ái Phương, dòng chất lỏng màu đỏ theo bờ môi của nàng tràn vào miệng cô...hương rượu thanh tao, nồng nàn."

Rượu ngon không?"

Ái Phương liếʍ liếʍ môi, mỉm cười đáp: "Rượu ngon không bằng em!"

Sau đấy để chứng minh điều đó, Ái Phương hôn lên môi nàng.Nụ hôn từ ban công đến tận giường ngủ, quần áo từng kiện rơi xuống, mang theo khát khao lấp đầy khoảng trống.Để yêu nhau đôi khi chỉ vì một ánh mắt, một nụ cười nhưng để giữ được tình yêu phải cần rất nhiều sự cố gắng, khoan dung và đồng cảm.Đôi lúc, vì yêu mà cố gắng, vì yêu mà thay đổi nhưng đừng vì yêu mà đánh mất bản thân cùng tự tôn.

Bởi một người nhìn ta vì họ mà đánh mất bản thân cùng tự tôn thì sự thật họ không yêu ta.***

PHIÊN NGOẠI5 năm sau...Ánh Quỳnh thu dọn xong cặp sách chờ người nhà đến đoán.

Lúc này, ngoài cửa tiến vào một vóc dáng cao ráo, người mặc vest xanh công sở, mái tóc đen dài cột đuôi ngựa, khuôn mặt đẹp đẽ mang một chiếc kính gọng vàng tao nhã.Ánh Quỳnh mắt sáng rỡ nhìn người phụ nữ này, đôi môi ngọt cong lên đầy vui vẻ.Các bạn nhỏ nhốn nháo nhìn, không ngừng nói: "Là mẹ của Ánh Quỳnh đấy!"

"Dì ấy đẹp quá!"

"Di ấy uống sữa gì mà da mặt trắng vậy?"

"Dì ấy ăn gì mà cao vậy?"

Ánh Quỳnh cong môi cười, khoác chiếc cặp nhỏ đứng dậy, chạy về phía Ái Phương, đưa tay nhỏ câu lấy ngón tay cô, gương mặt đậy hãnh diện nhìn các bạn của mình như muốn công bố chủ quyền: đây là mẹ của tôi đó!Ái Phương xoa lấy đầu nhỏ của Ánh Quỳnh mỉm cười, nhìn sang cô giáo chào hỏi rồi mới dẫn Ánh Quỳnh về.

Ánh Quỳnh năm nay 5 tuổi, học lớp mẫu giáo.

Năm đó, cô và Lan Hương kết hôn sau mấy tháng thì bắt đầu thụ tinh nhân tạo, Ánh Quỳnh cũng là do cô sinh ra.Ánh Quỳnh đi một đoạn bỗng dừng lại, Ái Phương nhìn xuống cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Sao vậy?"

Ánh Quỳnh bĩu môi: "Chân đau!"

Ái Phương ngồi xổm xuống, cẩn thận hỏi: "Chân nào đau?"

Ánh Quỳnh giơ giơ chân phải lên: "Chân này đau!"

"Làm sao đau?"

"Con đi không cẩn thận trúng phải chân bàn!"

"Về mẹ thoa thuốc cho!"

Ánh Quỳnh ngoan ngoãn gật gật đầu, đôi mắt tròn xoe chớp chớp nhìn cô đầy mong đợi.

Ái Phương khẽ cười, quay lưng lại nói: "Lên đây!"

Ánh Quỳnh cười ngọt, vòng tay nhỏ ôm lấy cổ cô.

Ái Phương đem Ánh Quỳnh cõng lên, từng bước chậm rãi, vững vàng.Ánh Quỳnh vùi mặt vào hõm cổ cô, ngửi ngửi rồi hôn hôn lên đó: "Mẹ thật thơm!"

"Con muốn tắm xà phòng giống mẹ."

"Con nít không nên tắm dầu gội người lớn, dễ mẫn cảm."

"Các bạn của con khen mẹ rất xinh đẹp!"

"

Sau này lớn lên Ánh Quỳnh cũng xinh đẹp như vậy."

"Nhưng sao ông ngoại Bùi nói con giống mẹ Hương?"

"Mẹ Hương cũng rất xinh đẹp mà."

"Hừ...con chỉ muốn xinh đẹp giống mẹ Phương thôi!

Mẹ Hương không dịu dàng như mẹ, mẹ Hương còn hay giành mẹ với con!"

Ánh Quỳnh ấm ức nói.Ái Phương bất đắc dĩ không nói được cái gì!

Bởi vì Ánh Quỳnh nói là thật đi....Ái Phương dắt Ánh Quỳnh về phòng sau đó mới trở lại phòng mình nhìn thấy Lan Hương đang bồng lấy Thy Ngọc.Thy Ngọc là em gái của Ánh Quỳnh vừa ăn thôi nôi một tháng trước.

Khi Ánh Quỳnh 3 tuổi thì Lan Hương mang thai Thy Ngọc.Lan Hương thấy Ái Phương trở về đem Thy Ngọc bỏ lại trong nôi, đi đến câu lấy cổ cô hôn một cái.

"Bà xã...chị về rồi!"

Ái Phương hôn lên trán nàng một cái, nhìn nàng vẫn chưa thay ra quần áo công sở, biết nàng cũng vừa công tác 3 ngày ở nước ngoài trở về.Năm ấy, sau khi chân Lan Hương khôi phục liền trở lại công ty làm việc.

Hai năm sau, ông Bùi cũng giao lại chức vị chủ tịch cho nàng, bản thân dành hầu hết thời gian để an hưởng tuổi già.

Một năm trước, Lan Hương bắt đầu đặt chủ sở chính của G&D ở Việt Nam.

Cho nên, số lần Lan Hương đi đi về về giữa Việt Nam và Úc không thường xuyên như trước kia.

Mà ông Bùi có nhiều thời gian rảnh nên mỗi lần về Việt Nam thường ở lại hai, ba tháng.

Bùi gia thân quyến hầu như định cư ở Úc, mộ phần tổ tiên cũng vậy, cho nên ông Bùi thỉnh thoảng ở Việt Nam, thỉnh thoảng lại ở Úc.Lan Hương chưa buông Ái Phương ra, ngẩng mặt nhìn cô, nhiều năm như vậy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt say mê như năm nào.

Lan Hương đưa tay Phương vê lấy sống mũi cao của Ái Phương, nhìn gọng kính đeo trên gương mặt cô càng toát ra nhiều phần thanh nhã, trái tim rục rịch không nghe lời, xa cách mấy ngày qua cũng khó lòng khắc chế.

Nàng khẽ câu lấy cổ cô, nối lại nụ hôn thoáng qua khi nãy.

Ái Phương sợ nàng mỏi chân nên cúi người xuống thấp, vòng tay qua vòng eo, chiều chuộng đáp lại.Lan Hương hôn xong cả người vô lực ôm lấy Ái Phương, áp mặt vào l*иg ngực mềm mại của cô, ủy khuất nói: "Em rất nhớ chị!"

Ái Phương xoa mái tóc dài của nàng, ánh mắt nhu tình, nhẹ nhàng đáp: "Chị cũng rất nhớ em!"

Ánh Quỳnh đẩy cửa vào, thấy hai người ôm nhau, bất mãn nhíu mày nhỏ: "Mẹ Hương không nhớ con sao?"

Lan Hương nhìn gương mặt khả ái nhăn lại của Ánh Quỳnh, nàng đi đến ngồi xổm xuống đối mặt với cô bé, mỉm cười nói: "Mẹ...quên nhớ con.

Bây giờ thì nhớ rồi!"

Ánh Quỳnh xụ mặt nhỏ, hít hít cái mũi, chạy qua ôm chân Ái Phương, bộ dạng hết sức uất ức: "Mẹ ơi...con là nhặt ở bãi rác về nên mẹ Hương với không thương con đúng không?"

Ái Phương ngồi xuống, đem nước mắt như mưa lau lấy: "Không phải đâu, mẹ Hương ý là quên nói nhớ con nhưng trong lòng mẹ Hương thật ra luôn nhớ con!"

Ánh Quỳnh cau mày nhìn về phía Lan Hương muốn xác nhận.

Lan Hương lòng mềm nhũn, xoa xoa lấy gương mặt bánh bao của Ánh Quỳnh, dịu giọng."

Lần sau vào phòng mà quên gõ cửa, thì mẹ cũng sẽ quên nhớ con."

Ánh Quỳnh nghe xong đôi mắt chợt lóe, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu: "Con xin lỗi!"

Lan Hương nhìn hàng mi dài ướt đẫm có chút đau lòng đem Ánh Quỳnh ôm vào lòng lầm bầm."

Con giống ai mà ưa khóc vậy?"

Ánh Quỳnh đem gương mặt lau lau lên bả vai Lan Hương, ăn ngay nói thẳng: "Hức...ông ngoại Bùi nói con giống mẹ đấy!"

Lan Hương nhướng mày: "Mẹ hay khóc không như vậy sao?"

"Ông ngoại Bùi nói mẹ Hương ở ngoài rất kiên cường nhưng lại hay thúc thích trong lòng mẹ Phương."

"Ông ngoại còn nói gì nữa?"

Ánh mắt Lan Hương hơi tâm tối.Ánh Quỳnh rụt cổ không dám nói tiếp, thấy Lan Hương lạnh mặt, nhíu mày, lại lần nữa bật khóc, chạy lại trốn sau lưng Ái Phương, thò mặt qua mếu máo nhìn Lan Hương nói."

Ông ngoại Bùi nói, mỗi lần con làm mẹ giận cứ chạy lại trốn sau lưng mẹ Phương là xong chuyện."

Lan Hương hơi trố mắt, sau đó thở dài: "Ba thật là...bán đứng con gái!"

Ánh Quỳnh thấy Lan Hương không nói được cái gì, phía sau lau nước mắt, ngây ngô cười.

Ông ngoại quả là nói đúng không sai!Ái Phương nhìn màn vừa lắc đầu.

Cô trảo đem Ánh Quỳnh ôm vào lòng, nghiêm nghị nói: "Nếu con làm cái gì phạm lỗi, nhất định phải thẳng thắng nhận, cho dù trốn sau lưng mẹ, mẹ cũng sẽ không cho con trốn!"

Ánh Quỳnh ngẫm nghĩ một lúc, ngoan ngoãn gật đầu: "Con biết rồi!

Nhưng mà...con...con vừa làm sai sao?"

Ái Phương xoa đầu Ánh Quỳnh: "Con không có sai!"

Ánh Quỳnh thở phào, híp mắt mỉm cười, vui sướиɠ hôn chùn chụt lên mặt Ái Phương.Lan Hương thấy Ánh Quỳnh vẫn chưa dừng lại, vội đưa tay câu lấy cô bé, hắng giọng nói: "Hôn đủ rồi!"

Ánh Quỳnh bĩu môi lắc lắc đầu: "Chưa đủ...con muốn hôn nữa..."

"Vậy thì hôn mẹ đây!"

Lan Hương nhướng mày nói, tay chỉ lên má mình.Ánh Quỳnh xụ mặt, không cam lòng nhìn Ái Phương.

Ái Phương xem như không thấy, bâng quơ nhìn sang chỗ khác.

Ánh Quỳnh hít hít cái mũi, xem gương mặt càng lúc càng không dễ xem của Lan Hương, hít sâu một hơi, nhướng người "chụt" một cái lên má nàng."

Con hôn xong rồi!"

Lan Hương lườm Ánh Quỳnh một cái, đưa tay véo cái má phúng phính, nói: "Về phòng tắm rửa!"

Ánh Quỳnh gục mặt xuống, ỉu xìu nói "Dạ" rồi lầm lũi rời đi.Ái Phương nhìn theo bóng lưng nhỏ xíu khuất sau cánh cửa mới đi đến ôm lấy Lan Hương, mỉm cười hỏi: "Lúc nhỏ, em cũng đáng yêu như vậy sao?"

"Tất nhiên!"

Lan Hương không suy nghĩ liền đáp."

Rốt cuộc cũng thừa nhận con bé giống em!"

Lan Hương tằng hắng, lảng tránh: "Hừ...ba thật quá đáng, tại sao nói với con nít những lời đó!"

Ái Phương cũng không vạch trần, bàn tay xoa lấy cái eo nhỏ, gương mặt cúi xuống, nói nhỏ bên tai nàng: "Đêm nay, bà xã có muốn thúc thích trong lòng chị không?"

Lan Hương cảm thấy tâm can ngưa ngứa, ngẩng mặt nhìn Ái Phương đang nhếch môi cười, có chút đáng ghét nói: "Chị càng lúc càng..."

"Hửm?"

Ái Phương bóp lấy eo nàng cười càng thâm thúy.Lan Hương hừ một tiếng: "Xấu."

"Vậy sao?"

Nói rồi, cô nâng cằm Lan Hương, ánh mắt ẩn ý: "Bà xã thích chị xấu mà?"

Lan Hương mím môi, hai lỗ tai có chút nóng.

Nàng đi có mấy ngày Phan Lê Ái Phương có cần khıêυ khí©h, gợi cảm vậy không?

Lớn tuổi càng mất nết, thời trẻ sao không thấy chị ấy "xấu" như vậy đâu?Lan Hương càng nghĩ càng không phục, kiễng chân chiếm lấy đôi môi kia dằn mặt.Bỗng..."

Hu...hu...hu...."

Tiếng trẻ con khóc làm nụ hôn phải dừng lại.

Lan Hương cắn lên môi Ái Phương một ngụm mới chịu chạy qua xem Thy Ngọc.Thy Ngọc quả thực có hai người mẹ rất tốt...thật lâu...thật lâu phải đợi cô bé khóc mới nhớ đến hai người còn có một đứa con nhỏ.

Thy Ngọc giận đến không màng uống sữa!***Đêm đó, Ánh Quỳnh về phòng ngủ, Thy Ngọc được vυ" mang đi.

Trong phòng chỉ còn lại Ái Phương và Lan Hương.Trong phòng lúc này nhiệt độ càng lúc càng nóng, âm thanh nhu mỹ theo từng nụ hôn phát ra, bàn tay như con rắn không xương vuốt ve lấy cơ thể xinh đẹp...Cốc...cốc..."

Mẹ ơi..."

Ái Phương rời khỏi đôi môi gợi cảm của Lan Hương, bàn tay đang lãng du trên hai ngọn núi hùng vĩ cũng phải thu lại.

Cô nhìn Lan Hương, Lan Hương hậm hực nhíu mày, bên ngoài lại tiếp tục vang lên tiếng gọi kèm theo tiếng khóc thúc thích."

Mẹ Phương ơi...hức...mẹ Hương ơi...hức...hức..."

Ái Phương hôn hôn lên ấn đường của nàng an ủi: "Chị ra xem."

Nói rồi Ái Phương chỉnh sửa lại quần áo mới rời giường.Lan Hương mím môi, hít sâu một hơi điều hòa lại lửa nóng đang nhen nhóm trong cơ thể, cũng không quên chỉnh sửa lại quần áo của mình.Ái Phương vừa mở cửa ra, Ánh Quỳnh ôm trong lòng cái gối của mình, ngẩng mặt, mếu máo: "Mẹ ơi...con sợ!"

Ái Phương đem Ánh Quỳnh bế lên, xoa lấy đôi má chan chứa nước mắt của cô bé, nhẹ hỏi: "Con sợ cái gì?"

"Con không dám ngủ!"

"Làm sao không dám ngủ?"

"Con sợ ma."

Ánh Quỳnh ôm lấy cổ cô, rùng mình: "Hôm nay, bạn Ngân kể con nghe mấy con ma ở cửa sổ thông gió, lúc đó không thấy sợ nhưng bây giờ con nhìn cửa sổ thông gió, con không dám ngủ nữa."

Ánh Quỳnh nói xong càng ôm chặt lấy Ái Phương: "Mẹ ơi...cho con ngủ chung với...hức..."

Ái Phương thở dài, bế Ánh Quỳnh đặt xuống giường, nghiêm mặt dặn: "

Sau này không nên nghe mấy chuyện như vậy!"

Ánh Quỳnh ửng hồng mắt nhìn Ái Phương ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó đem gối đặt chính giữa, chui vào trong chăn nằm.

Ánh Quỳnh bỗng xoay người, nhìn thấy gương mặt không vui của Lan Hương, cảm thấy bất an, rụt cổ hỏi."

Mẹ...mẹ làm sao vậy?"

Lan Hương nhìn Ánh Quỳnh nhếch môi không nói gì, sau đấy lạnh nhạt leo xuống giường.

Ánh Quỳnh sợ Lan Hương mang roi đánh mình, khẩn trương hỏi."

Mẹ Hương xinh đẹp, mẹ đi đâu vậy?"

Lan Hương xoay người lại nhìn con sâu nhỏ trốn trong chăn chỉ chừa lại hai con mắt, bất lực nói: "Đi tắm!"

Ánh Quỳnh thở phì ra, kéo chăn xuống, gương mặt bánh bao đầy nghi hoặc: "Khuya thế này sao mẹ Hương còn đi tắm?

Sẽ bệnh đấy!"

Lan Hương nghiến răng không nói nữa liền đi.

Ánh Quỳnh bĩu môi, chớp chớp mắt khó hiểu.

Lúc này, Ánh Quỳnh thấy Ái Phương trên tay cầm quần áo, tò mò hỏi."

Mẹ Phương định thay quần áo sao?"

Ái Phương gật đầu.Ánh Quỳnh nhíu mày nhìn Ái Phương từ trên xuống dưới, tay nhỏ xoa xoa cằm: "Quần áo mẹ rất sạch mà, tại sao phải thay?"

Ái Phương lắc đầu cười, ôn tồn nói: "Bộ đồ này không còn thoải mái, nên phải đi thay!"

Ánh Quỳnh gật đầu: "Con biết rồi, mẹ thay nhanh về nhanh, con sợ!"

Sau đấy...với nhiều lần tranh đấu, Ánh Quỳnh giành được vị trí chính giữa.

Cô bé rúc vào lòng Ái Phương cười hì hì, mãn nguyện nhắm mắt ngủ.Lan Hương híp mắt nhìn, nàng có cảm giác Ánh Quỳnh đang tranh sủng với nàng!

Trong lòng có chút chua chua.Ái Phương đợi Ánh Quỳnh ngủ rồi, đem cô bé đặt ngay ngắn lại, sau đó thò tay qua nắm lấy tay Lan Hương mỉm cười.

Lan Hương thở ra một hơi đem những ngón tay đan chặt nhau, liếc mắt nhìn khuôn mặt say ngủ của Ánh Quỳnh, đưa tay còn lại bóp bóp lấy cái bánh bao nhỏ.

Ánh Quỳnh bẹp bẹp miệng say sưa ngủ.

Thật đáng ghét!Ánh Quỳnh bấy giờ không biết mình là nguyên nhân chia rẽ uyên ương mãi đến mấy năm sau cô bé mới hiểu tại sao đêm đó mẹ Hương lại đi tắm, còn mẹ Phương lại đi thay quần áo.

Để tránh Thy Ngọc đi theo vết xe đỗ, cũng như tránh làm mẹ Hương thượng hỏa mà ảnh hưởng đến thân thể, Ánh Quỳnh quyết tâm trở thành một người chị mẫu mực, không chỉ chăm sóc em gái mà còn dành thời gian cùng em gái vui đùa.

Chỉ là không nghĩ đến 6 tuổi Thy Ngọc lại rất hiểu chuyện, không chỉ thông minh mà còn còn dịu dàng, đặc biệt, đôi mắt cực kỳ ấm áp giống mẹ Phương.

Thế là...từ đó thay vì dính lấy mẹ Phương như xưa, Ánh Quỳnh bắt đầu theo đuôi Thy Ngọc.

Không nghĩ đến bà chị 10 tuổi này lại được cô em gái nhỏ chăm sóc cùng chiều chuộng.

Ánh Quỳnh thật không còn mặt mũi để mất nữa!

***
 
[Chuyển Ver] Em Dâu Hụt
fic mới ???


Hello các "đầm rông"Vậy là đã hết một fic đầy sóng gió rồi đó hehe~
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ au trong thời gian qua mặc dù fic này đau tim vãi kkkAu cũng muốn ra thêm fic để đọc cùng các bạn nhưng mà fic về showbiz thì hơi khó cho au hic, tìm truyện hay khó quá các bạn ui, cả fic này au cũng không ưng gì mấy...nếu các bạn có bộ nào hay thì cmt cho au biết nhaaa!Hoặc au sẽ tìm 1 bộ không liên quan đến showbiz?

Các bạn có thông cảm cho au hemmm??? 🥹
 
Back
Top Bottom