Ngôn Tình Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczN76_jgGMNn3k8Lhv1PDq78142177LeodcqBbI2lvJcxyIFEYkvGW46ifvcAwzzIw4zwfTdf3L0FBw3XaBYAW6SCFB6ilno_EpMJGCl4VObcxjKFqtpPMc807k1Q3iB5kYs_oZDUKhVg6yj5zP7pV7p=w215-h322-s-no-gm

Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Tác giả: Phạp Tước
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Chuyện tình của sói đen và thỏ trắng

Tác giả: Phạp Tước

Thể loại: Ngôn tình, HE, Tình cảm, Ngọt ngào, Nhẹ nhàng, Đáng yêu

Edit: Minh An

Số chương: 13 chương

Giới thiệu

Một chú thỏ trắng bị cáo đuổi rơi xuống vực rồi bị thương ở chân. Trong lúc hoảng sợ nó chạy vào trong hang ổ của sói đen, cuối cùng viết nên câu chuyện tình cảm cùng sói.​
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 1: Sói không định ăn mình ư?


<b>Edit: Minh An</b>

Mây đen sà xuống, có một tia sáng xẹt qua giữa trời, làm sáng lên sơn động nhỏ.

Thỏ trắng run nhè nhẹ, bộ lông màu trắng bị nước mưa làm ướt, dính chặt vào nhau. Cả người thỏ dính dính, vô cùng khó chịu. Nhưng làm nó khó chịu hơn chính là hai chiếc chân đằng sau bị thương của nó.

Không lâu trước đâu, nó bị một con cáo đuổi, vô tình rơi xuống vách núi. May ở chỗ cáo không đuổi tới đây, nhưng không may là hai chân sau của nó đã bị thương sau cú ngã, không tiện động đậy, chỉ có thể cắn răng mà bò từ từ.

Trận mưa to này tới không đúng lúc, thỏ trắng bò lúc lâu mới thấy một sơn động để ẩn nấp. Cửa động có cỏ dại che lại, không dễ bị phát hiện.

Trong động rất tối, nó không biết bên trong có con gì đáng sợ không, chỉ dám trốn ở ngoài cửa động. Thỏ co chặt mình lại, cố gắng hết sức có thể để làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Mưa càng lúc càng lớn, chân sau đau đến mức mất cảm giác. Thỏ trắng cúi đầu nhìn cơ thể bẩn thỉu của mình. Nó do dự một lát rồi cúi đầu li3m sạch bộ lông ở chân trước, sau đó lấy móng vuốt xoa mặt.

Không biết bao giờ cơn mưa này mới tạnh, vào ngày mưa thì vết thương sẽ đau hơn, không thể ra ngoài kiếm thuốc, vì thế miệng vết thương không mau lành được. Thỏ nhìn trời mà phát sầu. Nghĩ tới việc mình bị cáo đuổi, thỏ mệt xìu.

Thỏ không đánh lại được cáo, lần này sống được phần nhiều cũng do nó trốn nhanh. Nhưng giờ hai chân sau của nó bị thương, nếu gặp lại cáo, nó chẳng thể nào thoát nổi.

Con cáo kia đã theo dõi thỏ từ lâu rồi. Thỏ sợ, thỏ chỉ có thể liên tục đào hang đất. Trước đấy mỗi lần ra cửa kiếm ăn đều cẩn thận canh giờ. Lần này nó xui, chọn đúng lúc cáo theo dõi ngoài hang của mình.

Cáo rất tinh ranh, nó đứng rình ở chỗ cách rất xa cửa hang, thấy thỏ ra ngoài mới bắt đầu đuổi theo.

Thỏ trắng nghĩ tới móng vuốt sắc nhọn ở ngay sát thân mình lúc vừa rồi, nó không khỏi run lên.

Rầm.

Thỏ trắng dựng thẳng hai tai lên nghe tiếng động vừa rồi.

Rầm rầm.

Suýt nữa lông trên người thỏ rụng hết. Nó chịu cơn đau của mình đứng dậy, đi qua chỗ phát ra âm thanh để quan sát.

Khóm cỏ dại sũng nước rung rinh, hình như có cái gì đó ở bên ngoài sắp tiến vào.

Nó sắp bị phát hiện ư?

Thỏ trắng sợ hãi nhìn chằm chằm chỗ phát ra âm thanh lạ kia.

Cỏ dại ngày càng di chuyển mạnh hơn, tiếp đó, một ánh sáng chiếu vào. Thỏ trắng nhìn thứ đen sì giữa khóm cỏ dại. Nó vô cùng to lớn, trông còn đáng sợ hơn cả cáo.

Thỏ trắng lập tức kéo hai chân của mình bò vào trong động, giờ phút này, nó không quan tâm xem trong động có con vật gì đáng sợ hơn không, chỉ muốn thoát khỏi nguy hiểm trước mắt.

Do bắp đùi bị thương nên nó không chạy nhanh được, gần như nó đoán được dáng vẻ máu me khi mình bị ăn thịt rồi. Nhưng ý chí muốn sống làm nó không ngừng tiếp tục giãy giụa để tìm đường sống.

Nó không ngờ bóng đen kia không vào luôn mà dừng ở cửa động một lát. Vào đúng lúc này, cuối cùng thỏ cũng bò được vào trong sơn động.

Bên trong động rất sạch sẽ, chỉ có một khóm cỏ bị đè bẹp lép, chẳng có con gì đáng sợ hết.

Thỏ biết cái ổ cỏ kia là chỗ mà vị “bá chủ” của chiếc sơn động này dùng, cỏ còn to hơn cả người nó nữa. Chẳng cần nghĩ cũng biết chủ của sơn động này to như nào.

Đáng sợ hơn cả cáo!

Thỏ càng đau khổ hơn.

Liều mạng tránh được móng vuốt của cáo, lại chui đúng vào ổ của “cọp”. Hôm nay chắc nó phải chết ở đây rồi.

Vào lúc nó đang định rúc vào trong góc âm u nhất trong động, bóng đen ngoài cửa động cuối cùng cũng bắt đầu đi vào trong.

Thỏ trắng mở to đôi mắt đỏ của mình căng thẳng nhìn bóng đen ngày càng lại gần, chân trước của nó căng chặt.

Ánh sáng lóe lên chiếu vào bên trong làm nó nhìn thấy dáng vẻ cụ thể của bóng đen kia. Nó sợ tới mức hai chân đằng sau bị thương cũng phải run lên.

Đó là một con sói đen lớn hơn nó rất nhiều, thậm chí chỉ cần một vuốt của con sói ấy cũng có thể lột da thỏ ra rồi.

Ánh sáng bên ngoài lúc chiếu vào lúc bị che đi làm sơn động lúc sáng lúc tối. Thỏ trắng cứng đơ người nhìn con sói đen kia từ từ quay đầu nhìn vào chỗ mình.

Nó có một mắt màu đen, một mắt màu vàng, lông trên người nó hơi ướt, chiếc đuôi dài của nó rũ xuống. Đôi mắt hai màu trong động tối tăm này nhìn qua trông vừa quỷ dị vừa tăm tối.

Cả người thỏ lạnh băng, nó chẳng dám thở mạnh, đôi mắt đỏ của nó chết lặng đối diện với đôi mắt hai màu của sói. Nó biết mình không thoát được rồi.

Nhưng làm nó bất ngờ là sói chỉ nhìn qua nó một cái rồi quay đầu đi, bốn chân thon dài của nó cử động, lười nhác đi tới bên ổ cỏ kia.

Thỏ trắng ngơ ngác nhìn những giọt nước rung rinh trên bộ lông của sói. Sói ta lên trên ổ cỏ rồi nằm xuống, thản nhiên cuộn người vào, sau đó chẳng thèm nhìn thỏ thêm cái nào nữa.

Sói… Sói không định ăn mình ư?
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 2: Con sói lớn ngậm cỏ về hang


<b>Edit: Minh An</b>

Sống thêm được mười mấy phút, cuối cùng thỏ cũng chắc chắn con sói kia đã ngủ. Nó cuộn tròn cơ thể nhỏ bé của mình rúc trong một góc, không biết có nên rời khỏi đây không.

Bên ngoài có mưa to, chân nó còn đang bị thương nữa, lúc này mà ra ngoài, chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Nhưng ở lại chỗ này cũng không chắc nó sống được tới ngày mai. Nhỡ con sói đen to lớn kia tỉnh lại, đói rồi trực tiếp lột da thỏ rồi ăn thì phải làm sao?

Thỏ trắng do dự một lúc lâu, đôi mắt đỏ thỉnh thoảng lại liếc nhìn sói đen ngủ say một cái. Dù sói đang ngủ, thỏ ta vẫn thấy sợ.

Thỏ cứ nghĩ mãi, cuối cùng nó vẫn quyết định rời khỏi đây. Có lẽ chạy ra ngoài còn có đường sống, nhưng ở đây, chờ lúc nào sói đói, chắc chắn nó sẽ ăn thịt thỏ!

Nó động cơ thể mệt mỏi của mình, từ từ bò ra ngoài cửa động, thỉnh thoảng nó lại nhìn vào sói đen đang nằm trên ổ cỏ. Thấy sói không phản ứng gì, nó có thêm chút dũng khí, tiếp tục bò về phía ánh sáng.

Nhưng chưa bò được bao lâu, bỗng nhiên nó cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lạnh lùng ở phía sau lưng. Nó đột ngột dừng lại, đôi mắt đỏ cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Trong động hơi tối, hơn nữa vào ngày mưa, trời cũng chẳng sáng lắm, bùn đất bên ngoài, mùi hương của cỏ cùng hơi thở của sói trong động hòa vào với nhau làm thỏ không thể nào phân biệt hơi thở kỳ lạ vừa rồi phát ra từ đâu.

“Xì.”

Thỏ dựng thẳng lỗ tai lên, âm thanh kỳ lạ kia làm nó cảnh giác cao độ, đang lúc chuẩn bị bò vào trong động thì bóng dáng con rắn uốn oéo xuất hiện trước mắt.

Con rắn có bộ vảy rực rỡ dựng thẳng người, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào thỏ, hưng phấn lè cái lưỡi đỏ tươi của mình ra. Đó là hành động trước khi ăn thịt con mồi của rắn độc!

Lông trên người thỏ dựng đứng hết cả lên.

Con rắn vặn người trườn về phía thỏ, nó há to miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén.

Thỏ xoay người định chạy, nhưng chân sau của nó đã bị thương từ trước, có chăng thì cũng chỉ chạy được hai bước đã bị rắn ăn thịt rồi!

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy thỏ.

Đúng lúc này, đột nhiên con rắn dừng động tác của mình lại, nó lè lưỡi ra, nghi hoặc nhìn ra phía sau thỏ.

Không biết nhìn thấy gì, nó như bị sét đánh, đột nhiên gục người xuống, sợ hãi co một nửa chiều dài thân mình lại rồi nhanh chóng chạy ra khỏi động.

Thỏ trắng sửng sốt, một lúc sau nó mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía sau.

Không biết con sói vốn đang ngủ trên khóm cỏ tỉnh lại từ bao giờ. Trong động tối om, hai mắt sói sắc bén mà lại nguy hiểm, bốn chân thon dài, thân mình to lớn, nó không thèm quan tâm tới mọi chuyện xung quanh, đi mấy bước tới gần thỏ. Khí thế kinh người đó của sói làm thỏ sợ hãi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đối mặt với rắn độc, thỏ còn nghĩ tới việc trốn. Nhưng đối mặt với con sói lớn này, đến cả suy nghĩ muốn trốn nó cũng không có.

Con sói lớn này thật sự vô cùng đáng sợ!

Nó trơ mắt nhìn sói đứng trước mặt mình, cặp mắt hai màu đáng sợ nhìn chằm chằm nó một lát, sau đó sói từ từ cúi đầu xuống chỗ thỏ, hơi thở nóng bỏng của con sói tới gần.

Thỏ trắng cam chịu số phận, mệt mỏi ngã nhoài ra đất, nhắm mắt lại chờ sói ăn thịt mình.

Bỗng nhiên phía sau cổ của nó căng lên, hơi thở xa lạ chiếm lấy nó, hàm răng sắc nhọn của sói nhẹ nhàng ngậm lấy cổ thỏ. Sói ngẩng đầu, xoay người.

Sói cứ ngậm thỏ như vậy, từ từ về ổ cỏ của mình.
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 3: Chân sói chạm nhẹ vào chân thỏ


<b>Edit: Minh An</b>

Sói ngậm thỏ trong miệng một lúc nhưng không ăn thỏ, ngược lại, nó còn nhả một ít cỏ ra cho thỏ, sau đó xoay người leo lên ổ cỏ của mình để nghỉ tiếp.

Thỏ trắng rúc vào trong khóm cỏ, người nó dựa sát vào người sói, nó có thể cảm nhận được độ ấm từ cơ thể sói truyền qua. Trong lúc vô tình, nhiệt độ ấy đã xua đi cơn lạnh lẽo trong người thỏ.

Thỏ ghé vào ổ cỏ, đôi mắt đỏ to tròn nhìn sói.

Sau khi nhắm mắt lại, sói không còn tỏa ra hơi thở nguy hiểm nữa. Sói thở đều đều, người gần như chẳng động đậy, dường như tâm trạng nó đang khá tốt nên thỉnh thoảng nó còn phe phẩy cái đuôi.

Bỗng nhiên thỏ trắng thấy hình như sói không đáng sợ đến vậy, nhưng thỏ không hiểu sao sói lại không ăn mình.

Chẳng lẽ sói chờ đến lúc nào đói rồi mới ăn nó sau sao? Sói dọa rắn chạy rồi kéo thỏ vào trong ổ là để vỗ béo thỏ sau đó ăn sau hả?

Thỏ trắng biết đầu óc mình không nhanh nhạy lắm, nó không nghĩ được những thứ sâu xa. Kể cả khi đối mặt với sự lựa chọn sống còn, nó vẫn cảm thấy khó chọn.

Tuy rằng sói đen đã cứu nó một mạng, nhưng thỏ không biết mục đích của sói là gì. Mai nó còn bỏ qua cho thỏ ư?

Vết thương ở chân sau càng lúc càng đau hơn, thỏ hít một hơi nhẹ nhàng, li3m móng vuốt rồi cúi đầu li3m miệng vết thương. Không có gì giảm đau, nó chỉ đành chịu đựng.

Thỏ trắng chấp nhận số phận, nó nằm rạp xuống, cẩn thận dịch qua gần chỗ con sói, ôm ý đồ lấy thêm hơi ấm từ con v*t t* l*n kia.

Lúc này, sói hơi động một chút, vốn mặt của nó xoay về chỗ thỏ, lúc này, nó quay đầu đi làm thỏ không thấy mặt nó nữa.

Thỏ trắng khó hiểu nhìn gáy sói, chả hiểu sao nó cảm thấy sói đang không ngủ.

Sau khi bình tĩnh lại, cơn mỏi mệt ùa tới, đầu thỏ trắng ngoẹo sang một bên, nó cẩn thận ghé vào sống lưng sói ngủ ngon lành.

Trong không gian tối tăm, sói từ từ quay đầu lại, đôi mắt hai màu nhìn thỏ chăm chú. Thấy thỏ mệt lả, ngủ ngon lành, nó không thèm để ý tới việc thỏ dựa vào người mình nữa.

Sói nhìn đôi chân bị thương của thỏ, lười biếng vươn chân trước tới trước người thỏ.

Hay cho con thỏ nhỏ này!



Thỏ ngủ giấc này vô cùng ngon lành. Chờ khi thỏ tỉnh lại, mưa bên ngoài đã ngừng, phía chân trời tờ mờ sáng, ở cửa động cũng có ánh sáng len lỏi vào. Bầu không khí trong động trong lành lại ẩm ướt.

Thỏ run rẩy mở mắt ra, gần một ngày đêm không ăn gì làm nó chẳng có sức.

Nó nghĩ, dù cho sói không ăn nó đi chăng nữa thì chẳng bao lâu nữa, nó cũng sẽ đói chết mà thôi!

Nghĩ tới sói, nó không khỏi nhìn xung quanh. Thế mà sói lại không ở trong động!

Sói đi rồi ư? Sói ra ngoài kiếm ăn hả?

Bây giờ là thời cơ tốt nhất cho thỏ chạy trốn. Nhưng thỏ không có sức, người nó đang rất lạnh. Lúc sói ở đây, nó còn có thể hấp thu nhiệt độ từ người sói, nhưng sau khi sói rời đi, thân nhiệt của thỏ nhanh chóng giảm xuống.

Có lẽ cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, thỏ trắng buồn bã cúi đầu xuống ổ cỏ chẳng có chút độ ấm, trong đầu nó hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Nào là con cáo hại nó lưu lạc tới bước đường này, nào là con rắn độc muốn ăn thịt nó, nào là con sói to cứu nó một mạng đồng thời cho nó mượn ổ cỏ để nằm.

Lúc cái mũi khô khốc chạm vào ổ cỏ, đột nhiên trong lòng thỏ bừng lên ý chí muốn sống, còn chưa tới lúc phải chết, nó vẫn muốn giãy giụa thêm lần nữa.

Thỏ trắng do dự một chút rồi nắm một ít cỏ cho vào miệng, mượn nó để chống đói.

Vừa ăn được hai miếng, sói đã về động.

Thấy thỏ đang gặm cỏ khô, bước chân của sói hơi ngừng một chút, sau đó nó tiếp tục đi tới chỗ thỏ.

Bóng đen phủ lên người thỏ, thỏ nuốt một miếng cỏ khô, sau đó hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Một thứ gì đó có màu xanh lá mạ được đặt xuống cạnh người nó. Thỏ sửng sốt, nó nhìn sói một cách khó hiểu.

Sói cúi đầu xuống, mũi nó chạm vào đống cỏ màu xanh kia rồi đẩy đồ tới bên cạnh thỏ.

Thỏ ngửi ngửi rồi ngẩng đầu nhìn sói bằng ánh mắt mông lung.

Sói thấy thỏ chẳng làm gì thì nghĩ rằng thỏ không biết chỗ cỏ đó dùng để làm gì. Nó ngậm một nhánh cỏ lên trước mặt cỏ, nhe răng ra nhai mấy cái rồi duỗi duỗi cổ cho thỏ xem, ý bảo thỏ học nó.

Thỏ: …

Sói cũng biết ăn cỏ hả?

Tuy rằng thỏ biết đó là thảo dược, nhưng thỏ vẫn thấy rất lạ kỳ. Không phải sói chỉ biết ăn thịt thôi ư?

Nó dùng miệng nhai thảo dược. Nó nhai nhưng không nuốt xuống mà nhả thảo dược lên miệng vết thương của mình. Sau đó nó cúi đầu xuống ngửi ngửi, chọn vài nhánh thảo dược, nhai rồi nuốt vào trong bụng.

Sói chẳng nói tiếng nào nhìn thỏ.

Hai chân thỏ khép đặt trước mình, nó ngẩng đầu lên nhìn sói. Có lẽ sự thức thời này của thỏ đã lấy lòng sói. Sói hơi nghiêng đầu, lười nhác giơ một chân lên chạm vào bộ vuốt nhỏ của thỏ.

Bàn chân to của sói nhẹ nhàng chạm vào bàn chân gầy của thỏ một chút, sau đó tách ra.

Thỏ cảm thấy cơ thể đang lạnh băng của mình ấm lên một cách kỳ lạ, thậm chí nó còn thấy hơi nóng nữa.
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 4: Sói giơ chân lên xoa tai thỏ


<b>Edit: Minh An</b>

Ba ngày tiếp đó, mỗi sáng, sau khi ra ngoài về, sói đều mang cho thỏ một ít thảo dược. Nhưng chỉ có thảo dược mà thôi.

Vết thương trên đùi của thỏ lành một cách nhanh chóng, bằng mắt thường cũng thấy được nó từ từ khép lại, miệng vết thương đóng vẩy, bên cạnh còn có dấu hiệu bong vẩy ra.

Thỏ có thể miễn cưỡng đứng dậy, dùng bốn chân để đi. Trước đó vì vết thương trên đùi, nó chỉ có thể dùng hai chân kéo lê.

Bộ lông trên người nó bẩn bẩn, nhất là cái bụng. Nhưng giờ nó không thể tắm được cho mình, chỉ có thể nóng lòng chờ vết thương nhanh khỏi.

Ba ngày thỏ chỉ ăn thảo dược, trong miệng nó chỉ toàn mùi cỏ, thỏ vô cùng khổ sở, nó nhớ tới cà rốt thơm ngon nhưng không dám nói với sói.

Ngoài ra ngoài kiếm ăn thì gần như tất cả thời gian sói đều ở trong hang. Thỏ không cần lo có con thú khác xông vào, bởi ở cửa hang có mùi hương của sói.

Ba ngày nay, tuy rằng sói không tỏ ý muốn ăn thịt thỏ nhưng thỏ vẫn không dám tới gần sói. Dù sao thì thiên tính của thỏ là vậy, chẳng qua nó không còn sợ sói như lúc ban đầu, thỉnh thoảng vào buổi tối, trước khi đi ngủ, nó lấy hai chân của mình đè lên lông sói rồi nằm lên.

Sói rất hiền, nó không hề phát giận với thỏ, cũng không thể hiện d*c v*ng muốn ăn thịt thỏ. Dường như sói coi thỏ là món “đồ chơi” để mình giải sầu.

Thỏ xoay người mình, dùng chân trước với chiếc đuôi ngắn, sau đó lại sờ đôi tai dài của mình. Sói thích chơi đuôi và lỗ tai của thỏ nhất.

Cái này chơi vui chỗ nào nhỉ? Thỏ có nghĩ trăm lần cũng chẳng nghĩ ra, không phải con thỏ nào cũng có hai cái tai và một cái đuôi sao?

Nó lấy hai tay vuốt tai chống người dậy, thong thả đi ra khỏi cửa động.

Nó quá đói rồi.

Hương vị của cỏ dại ở cửa động không ngon lắm, thỏ gặm hai miếng rồi không ăn nổi nữa, nó phát hiện chỗ cỏ này chẳng ngon bằng thảo dược mà sói mang về. Thỏ lập tức rũ đầu xuống.

Đúng lúc này, tai thỏ giật giật, nghe được âm thanh lạ, mình thỏ cứng đờ, nó ngoảnh đầu, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ở ngoài bụi cỏ, rắn độc trườn vòng quanh, nó thèm thuồng nhìn phía sau khóm cỏ dại ở cửa động. Bóng dáng màu trắng kia quá mê người. Nó vốn cho rằng sau hôm đó, sói đã ăn con thỏ kia rồi, không ngờ sói không chỉ không ăn thịt con thỏ kia mà còn chăm sóc nó.

Rắn độc thè cái lưỡi ra.

Bóng dáng màu trắng kia nhanh nhẹn xoay người vòng về chốn cũ.

Rắn độc phát ra âm thanh “xì xì”, sung sướng bò chầm chậm vào. Khóm cỏ tách làm đôi, nó vọt vào trong động.

Sau đó nó bị một chiếc móng vuốt từ trên trời rơi xuống, chặt đúng vào chỗ bảy tấc của nó.

Rắn độc ra sức giãy giụa, cái đuôi ngoe nguẩy liên tục, ý đồ muốn phản kích lại nhưng lại bị một cái vuốt to lớn giữ chặt.

Cuối cùng rắn cũng bắt đầu thấy sợ.

Sói đã trở lại!

Giây tiếp theo, sói cắn vào rắn, móng ấn vào thân rắn. Nó chợt ngẩng đầu lên, mạnh mẽ cắt đứt cơ thể của con rắn.

Máu bắn lên mặt sói mà mắt nó còn chẳng thèm chớp. Đầu nó hơi lệch về một bên, tùy ý ném xác rắn đã bị xé thành hai nửa ra ngoài.

Trong động lại yên lặng, chỉ là có thêm mùi máu tươi nguy hiểm.

Sói từ từ xoay người, bình thản nhìn về con thỏ bị dọa sợ vỡ mật kia rồi hừ một tiếng.

Đúng là một con thỏ vô dụng.

Sau đó nó thấy con thỏ vô dụng kia tung ta tung tăng tới trước mặt mình, cố đứng thẳng, hai chân trước nho nhỏ vỗ vỗ hai cái, đôi mắt đỏ của thỏ lấp lánh nhìn sói.

Sói nhìn thỏ một cái, nó hơi nghiêng đầu, dùng lưỡi li3m máu vương trên mặt đất rồi mới làm như không có chuyện gì quay đầu lại, nâng vuốt lên xoa đôi tai dài của thỏ.
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 5: Sói lặng lẽ nhìn thỏ


<b>Edit: Minh An</b>

Xoa xong lỗ tai của thỏ, sói bắt đầu tính sổ với thỏ. Hôm nay chính mắt nó thấy con thỏ này nhân lúc nó đi vắng mà lân la tính chuồn ra ngoài, nếu không thì thỏ cũng chẳng bị rắn phát hiện.

Thỏ biết lần này mình sai, nó rũ tai xuống, không dám hó hé nửa lời, mặc kệ sói dùng vuốt vuốt tới vuốt lui tai của nó, đùa nó tới mức bẩn hết cả người, tới cả cái mũi của thỏ cũng phải toát mồ hôi. Cuối cùng sói cũng rủ lòng thương tha cho thỏ.

Thỏ mệt, thỏ thở hồng hộc, bốn chân duỗi dài ra để nằm. Nó không muốn động đậy nữa. Cho tới tận khi sói đứng lên, nhìn nó từ trên xuống.

Thỏ: ?

Sói nghiêng đầu.

Thỏ không hiểu.

Sói mất kiên nhẫn hất mặt về phía cửa động, đôi mắt hai màu nhìn thỏ bằng vẻ ghét bỏ.

Nó đang… muốn đuổi thỏ đi ư?

Thỏ vừa khó hiểu vừa hụt hẫng.

Sói thấy thỏ phản ứng chậm, nó bình tĩnh đi tới cửa động, đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn thỏ. Nó lặp lại động tác hất mặt kia như giục thỏ.

Cuối cùng thỏ cũng hiểu ý sói. Sói đang muốn đưa nó ra ngoài chơi!

Thỏ hưng phấn nhảy lên. Đến cả vết thương trên đùi cũng không thể ngăn thỏ sung sướng nện bước. Đi được mấy bước, sói thấy thỏ đi chậm quá nên dứt khoát ngậm vào sau cổ thỏ, nhảy một bước rồi ra khỏi sơn động.

Ánh mặt trời chói chang bên ngoài chiếu xuống, thỏ ta lâu lắm rồi mới được tắm ánh nắng mặt trời ấm áp như này, nó sướng tới mức nheo cả mắt lại, bỗng nhiên, tứ chi của nó chạm đất.

Sói vỗ đầu thỏ, ý bảo thỏ chọn hướng đi. Thỏ hơi do dự, sau đó nó nhìn bộ lông ở bụng bị bẩn của mình, ngẩng đầu lên, dùng hai vuốt lau lau mặt, sau đó lại chà chà lông.

Ý là thỏ muốn đi chỗ nào có nước.

Sói hiểu ý thỏ, nó lại ngậm vào cổ thỏ, sau đó đi tới một hướng không chút do dự.

Thỏ bị sói ngậm trong miệng, lần đầu tiên biết tới cảm giác được bay. Nó rất không có tiền đồ, mở to đôi mắt đỏ của mình nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quay đầu lại đối diện với đôi mắt hai màu của sói.

Thỏ ngượng ngùng cúi đầu xuống rồi không nhìn ngó linh tinh nữa.

Sói đưa thỏ tới bên một dòng suối nhỏ, nó không để thỏ chạm nước luôn mà ngửi ngửi một chút rồi mới nhẹ nhàng đẩy thỏ đi.

Thỏ cúi đầu xuống uống một ngụm nước trước, sau đó nó mới tắm rửa sạch sẽ. Quay đầu lại thì thỏ phát hiện sói đang lười biếng ngồi xổm đằng sau nhìn nó nghịch nước.

Thỏ nghĩ tới vừa rồi, lúc tắm nó lộ cái bụng ra…

Thỏ chui xuống dưới mặt nước.

Sói: ?

Có lẽ sợ thỏ chết đuối nên nó nhanh chóng vướt chú thỏ ướt nhẹp lên bờ. Thỏ nằm im trên bờ, vùi mặt vào trong bộ vuốt của mình, nằm im không nhúc nhích.

Sói nhìn chằm chằm thỏ một lát, nó không xoa tai với đuôi thỏ như bình thường mà thè lưỡi ra nhẹ nhàng li3m bộ lông trên lưng thỏ.

Cả mình thỏ run lên, nó hoảng sợ ngẩng đầu.

Sói yên lặng nhìn thỏ cứ như chưa có gì xảy ra.

Thỏ nghĩ thầm: Là ảo giác của nó ư?

Vừa nghĩ vậy, sói lại cúi đầu, li3m lỗ tai thỏ như trêu đùa.
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 6: Chết tiệt, lại bị bắt rồi!


<b>Edit: Minh An</b>

Thỏ chẳng hiểu ngại ngùng là gì. Nhưng trong tiềm thức của nó, li3m lông cho nhau là một hành động thân mật, nhưng nó với sói thân nhau tới vậy cơ à? Chẳng phải sói coi nó là thức ăn sao?

Sau khi li3m lông thỏ xong, sói làm như không có chuyện gì xoay đầu đi cứ như chưa từng làm gì vậy. Thỏ hơi hoảng hốt, thậm chí nó còn nghi ngờ, không biết vừa rồi có phải ảo giác của mình không. Chân trước của thỏ không khỏi gãi lỗ tai ướt dầm dề, đột nhiên nó thấy trời hôm nay nắng quá, làm thỏ nóng hết cả người.

Sói liếc nhìn thỏ một cái, bỗng nhiên nó cảm nhận được điều gì, chợt ngẩng đầu lên nhìn phía bên kia bờ. Hơi thở quanh người nó trở nên nguy hiểm.

Thỏ bị hơi thở phát ra từ người sói dọa cho sợ, nó vội rụt đầu lại, xong mới phát hiện sói đang không nhằm vào mình. Nó hơi thả lỏng lại, sau đó nương theo ánh mắt sói nhìn về phía trước.

Bên kia bờ là khu rừng thỏ chưa tới bao giờ, trước kia, chim nhỏ – bạn của nó bảo là ở bên đó có rất nhiều động vật đáng sợ, còn có một bầy sói săn mồi khổng lồ. Mỗi lần sói ra ngoài kiếm ăn thì chim sẽ phải bay đi hết, bởi có sói còn bắt cả chim ăn.

Thật ra trước đó, thỏ chưa từng gặp con sói nào khác ngoài chú sói trước mặt này, cứ như cả khu rừng chỉ có con sói này thôi vậy.

Nhưng hôm nay nó lại gặp được con sói khác.

Bảy tám con sói chậm rãi đi ra từ đằng sau một cục đá lớn. Con đi đầu có bộ lông sáng lán, thân mình cao to, cường trắng, mắt trái có một vết sẹo cắt qua. Lúc này, con sói đó hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con sói đen đối diện, nhe răng ra.

Thỏ chưa từng gặp trận thể nào hoành tráng như này, nó co rúm người lại, né ra phía sau sói đen.

Sói đen cúi đầu nhìn nó, phát hiện cơ thể gầy yếu của thỏ đang hơi run run, nó nâng vuốt lên vỗ đầu thỏ, ý bảo thỏ không cần sợ.

Thỏ dần bình tĩnh lại, nó càng dựa sát vào sói hơn, cẩn thận nhìn con sói xám phía bên kia.

Con sói xám dẫn đầu lạnh lùng nhìn chăm chú bọn họ, cuối cùng ánh mắt nó dừng trên người thỏ, nhìn thỏ một cách ác ý, sau đó khẽ nâng đầu “xùy” một cái, như nói với sói đen rằng: <i>Mi còn bị lưu lạc tới mức phải sống nương tựa với thứ phế vật như vậy cơ à?</i>

Sói không thèm quan tâm tới hành động khiêu khích của sói xám. Nó chỉ nâng vuốt lên, nhẹ nhàng chạm vào mắt trái như muốn nhắc con sói kia đừng quên vết sẹo trên mắt nó có nguồn gốc như nào.

Sói xám liếc họ thêm một cái nữa rồi dẫn bầy sói quay về đường cũ.



Thỏ cảm thấy chắc chắn sói đen quen con sói xám kia, hình như chúng còn có thù với nhau. Hơn nữa thỏ nghe nói rằng sói sống theo bầy, thế tại sao sói đen lại chỉ sống một mình nhỉ?

Cái đầu nhỏ của thỏ không nghĩ ra, vì thế nó không nghĩ tiếp về vấn đề này nữa. Nó bắt đầu sầu não, không biết có nên về nhà hay không.

Ở lần thứ năm sói ngậm nó đi, nỗi sầu này đã tan thành mây khói. Nó chẳng còn gì luyến tiếc ghé vào cái bụng đầy lông xù của sói, dùng ánh mắt lên án nó.

Thỏ chỉ muốn ra ngoài đào cái hang rồi chui vào ngủ, thế mà con sói này phá hang của thỏ, trực tiếp ngậm thỏ về rồi li3m lông.

Nó thật quá đáng!

Thỏ trắng hung dữ thử nhe răng ra dọa sói.

Sói đen không đau cũng chẳng ngứa, nó còn đẩy một củ cà rốt tới trước mặt thỏ.

Thỏ trắng: …

Chết tiệt, lại bị sói dỗ rồi!

Về chuyện tại sao sói lại biết thỏ thích ăn cà rốt thì cũng phải nói là trùng hợp.

Mấy ngày nay, thỏ ăn cỏ nhiều tới mức mắt xanh lè rồi. Cả ngày nó ỉu xìu, sói không hiểu lời thỏ nói, cũng chẳng hiểu thỏ khua tay múa chân để chỉ điều gì, chỉ tưởng thỏ không thích ở trong động cả ngày nên ngậm thỏ ra ngoài chơi.

Ba ngày trước, nó để thỏ ở trong động một mình rồi ra ngoài kiếm ăn, trên đường về thì bỗng phát hiện có một con thỏ màu trắng khác. Con thỏ này còn nhát hơn con thỏ trong động của sói, thấy sói phát liền chạy đi ngay, chỉ để lại một củ cà rốt đang gặm dở.

Sói nghĩ tới điểm khác thường hai ngày nay của thỏ, liền cúi đầu ngửi ngửi cà rốt. Sau khi quay đầu lại, nó đi đào mấy củ cà rốt về để cho thỏ ăn.

Thỏ sung sướng gặm cà rốt ba ngày. Tới ngày thứ tư, nó muốn đi đào hang, sau đó nó bị sói mạnh mẽ đàn áp. Nó thích đè lên thỏ mà ngủ, nếu thỏ không ở đây, một mình nó ngủ thì chẳng có gì vui.

Thỏ giận đến mức trực tiếp đào mười cái hang trong hang của sói. Nhưng cái hang nào do nó cực khổ đào ra, sói đều chỉ cần lười biếng đào lên một phát là hỏng.

Thỏ: …

Thỏ quyết đoán từ bỏ.
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 7: Thỏ đã thuần hóa được sói


<b>Edit: Minh An</b>

Ngày nào thỏ cũng ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. Thế mà một thời gian lâu sau nó mới phát hiện ra mình béo lên nhiều.

Lần nào sói ra ngoài cũng ngậm về cho thỏ rất nhiều đồ ăn. Thỏ không ăn hết, thậm chí còn dám kén ăn. Vì thế chỗ bị thương mất thịt dần dần được bù lại, thậm chí còn béo tốt hơn ban đầu.

Thỏ xoa xoa bộ vuốt nhỏ, vô cùng sung sướng lăn một cái.

Sói liếc mắt vươn vuốt ra, xoa cơ thể nhỏ bé nhưng bụ bẫm của thỏ như trêu đùa. Nó vô cùng hài lòng với thành quả của mình, thậm chí còn hơi nghiến răng vào cổ thỏ.

Thỏ quen với việc sói cắn mình, nghiến mình rồi. Sói chưa bao giờ dùng sức, chỉ day day để chơi, sau khi ở cạnh sói, thỏ chẳng còn sợ nó nữa.

Thỉnh thoảng lúc ngủ nằm trên người thỏ, sói sẽ nghiến răng, trong lúc mơ màng, thỏ đập một vuốt qua. Với sói mà nói thì lực này không đau cũng chẳng ngứa, thỏ chẳng làm gì được nó, lúc khó thở chỉ có thể dùng hai vuốt nắm lấy một cái răng của sói, sau đó giận dữ trừng sói.

Sói chẳng thèm để ý, ngược lại sẽ nhào mạnh vào người thỏ, miết mặt thỏ, cúi đầu li3m bụng thỏ.

Thỏ bị li3m tới nóng hết cả người, hoàn toàn quên đi ý định “trừng phạt” sói. Trong lúc hoảng loạn, nó chỉ có thể dùng bốn chân vung vẩy, lăn lộn lung tung. Sau đó thỏ lại bị sói dùng vuốt đè xuống li3m sạch sẽ bộ lông của thỏ.

Thỏ không biết có phải con sói nào cũng chơi thỏ kiểu vậy không, dù sao nó cũng chưa được gặp mấy con sói.

Đương nhiên những con vật khác cũng chưa thấy một con thỏ nào dám ngồi vênh váo trên đầu sói như này.

Lâu dần, các con vật nhỏ trong rừng đều biết ở đây có một con thỏ rất giỏi, con thỏ ấy thuần phục được hẳn một con sói lớn!

Những vị “đại ca” trong khu rừng này đều biết ở đây chỉ có một con sói sinh sống. Thật ra trước đấy cũng từng có con sói khác, nhưng nó đã bị soi đen đuổi sang khu rừng đối diện. Chỉ cần có sói đen ở đây thì những con sói khác không dám bước vào khu rừng này.

Hồi nhỏ, do cơ thể yếu ớt mà sói đen bị bầy sói bỏ rơi. Từ đó tới nay, nó đều tự vật lộn một mình để sống, trong quá trình ấy, không ít lần nó bị bắt nạt. Sau khi trưởng thành, nó thẳng thừng quay lại trả đũa bầy sói, cứ vậy mà trở thành vua sói mới.

Nhưng nó không muốn làm vua sói. Bởi vậy nó đánh hết mấy con sói muốn ép nó ở lại làm vua. Lâu dần, thế cục trở thành như hiện tại: Chỉ cần nơi nào có sói đen thì nơi ấy sẽ không có một con sói nào khác.

Mà một con sói ghê gớm, cô độc như vậy vào một ngày nọ lại chịu để cho một con thỏ ngồi lên đầu mình gặm cà rốt.

Giữa các loài vật cũng có phương thức giao tiếp riêng. Vì thế một truyền mười, mười truyền trăm, cả khu rừng đều biết có một tổ hợp kỳ lạ như này tồn tại nên bình thường, lúc đi qua thỏ và sói, những con vật khác sẽ nhìn họ lâu hơn một chút.

Đương nhiên thỏ không biết điều này. Nó chỉ biết tối nay về là được ăn dưa chuột bởi sói mới kiếm về cho nó hai quả dưa chuột tươi ngon!

Sói nhìn đôi mắt sáng lấp lánh vì dưa chuột của thỏ thì cười nhạt.

Đành phải nuôi con thỏ này thôi chứ biết sao giờ?

Thỏ đang định gặm dưa chuột thì nhận ra điều gì đó, nó khó hiểu nhìn sói.

Sói thản nhiên đối mặt với thỏ.

Thỏ lấy móng vuốt chỉ vào mũi mình: <i>Có phải vừa rồi đằng ấy nói xấu thỏ trong lòng không?</i>

Sói khẽ hừ một cái: <i>Không hề.</i>

Thỏ nhe răng: <i>Chắc chắn có!</i>

Sói không thèm quan tâm tới thỏ nữa, nó trực tiếp ấn cả thỏ và dưa chuột xuống đất, sau đó li3m lông thỏ từ trên xuống dưới, li3m đến mức thỏ không giận nổi nữa.

Thỏ: …

Sói chột dạ. Quả nhiên sói nói xấu thỏ trong lòng.
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 8: Sói bất thường


<b>Edit: Minh An</b>

Thỏ phát hiện dạo gần đây sói khá kỳ lạ.

Thế mà sói lại bắt đầu lặng lẽ xa cách thỏ!

Tiết trời đầu xuân hơi lạnh, thỏ nằm trong hang sói một cách quen thuộc, nó càng quen với việc ngày nào cũng dựa sát vào sói để ngủ cho ấm, sáng dậy mở mắt cái là thấy sói đang lười biếng để mũi ở cạnh mặt nó, nom trông ngủ còn sướng hơn cả thỏ.

Thỉnh thoảng thỏ sẽ dùng móng vuốt trộm chọc vào mũi sói, cho đến khi thịt lót ở chân thỏ ướt hết thì sói mới từ từ mở mắt ra, sau đó nâng vuốt lên xoa loạn đầu của thỏ một lúc để trả thù.

Nhưng mấy hôm nay, lúc tỉnh dậy thỏ phát hiện sói không hề đưa mũi qua, còn quay lưng về phía thỏ để ngủ, một việc khá bất thường. Cái đuôi xù của sói mất kiên nhẫn quét qua quét lại trên mặt đất.

Nhận ra sự khó chịu không thể nào giấu được của sói, thỏ tưởng mình sẽ sợ sói đổi ý quyết định tìm ngày ăn nó luôn.

Nhưng điều bất ngờ là thỏ lại muốn biết tại sao sói lại kỳ lạ như này hơn là nỗi sợ.

Vì thế vào buổi sáng nọ, lúc mở mắt ra, thỏ chỉ thấy mỗi cái đầu sói, cuối cùng thỏ cũng giận dữ, lật người dùng sức bò lên người sói.

Thỏ phát huy tốc độ nhanh nhất của mình, không chờ sói lấy lại tinh thần mà leo lên lưng sói nhanh như chớp, mở to đôi mắt đỏ rực nghiêm túc nhìn chằm chằm sói.

Sói nhắm hai mắt cứ như chưa tỉnh nhưng thỏ biết sói đang giả vờ ngủ.

Bởi cái đuôi cứ mất kiên nhẫn quét tới quét lui trên mặt đất của sói bỗng nhiên dừng lại.

Thỏ phồng má rời ánh mắt ra khỏi đuôi sói, hung dữ cho sói hai bàn tay.

Sói vẫn không động đậy.

Còn giả vờ nữa hả?

Thỏ bò trên lưng sói hướng lên phía trên, thịt lót màu hồng nhạt chạm vào lưng sói làm lưng nó dần cứng đờ. Cho tới khi thỏ bò tới bên cổ sói, sói mới không giả vờ nổi nữa, lấy vuốt ra túm vào sau cổ thỏ để thỏ rời ra xa.

Trong ánh sáng mờ mờ của buổi sớm, đôi mắt hai màu của sói nhìn chằm chằm con thỏ to gan lớn mật nhưng yếu ớt kia.

Cái mũi ướt át dần trở nên khô ráo, sói tốn rất nhiều sức mới buông được vuốt ra. Vào lúc thỏ ngã xuống, nó vẫn dùng đuôi để lót dưới người thỏ theo bản năng vì sợ thỏ bị ngã.

Thỏ bị ném ra mà ngây ngốc, cả người nó nằm trên đuôi sói. Nó ngơ ngác nhìn sói, không giấu nổi được sự lo lắng trong mặt mình.

Cái đuôi của sói lại tiếp tục dựng đứng lên.

Thỏ: ?

Cứ như bị k*ch th*ch, sói nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà dùng đuôi xốc thỏ lên với lực không lớn rồi quay đầu đi về phía cửa hang, nhìn như đang chạy trối chết.

Thỏ: ???

Sói bất thường thật!
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 9: Làm sao sói có thể yêu con mồi của mình được?


<b>Edit: Minh An</b>

Thỏ cố gắng tìm nguyên nhân sói khác thường mấy ngày liền. Nhưng khổ nỗi sức mạnh của địch và ta quá chênh lệch nên nhiều lần nó đều bị con sói đáng ghét kia dùng vuốt để đàn áp.

Nếu là mấy tháng trước, chắc chắn thỏ sẽ không rên một tiếng rồi từ bỏ.

Nhưng bây giờ đã khác. Nó đã sớm được sói chiều tới mức dám ngồi lên đầu sói để la um sùm, làm gì còn sợ dáng vẻ bên ngoài hung dữ nhưng bên trong hiền lành của sói?

Thỏ càng nghĩ càng không ngủ nổi. Nó ngồi hẳn dậy.

Sau khi mùa đông đi qua, trời ngày càng ấm hơn, cửa hang trụi lủi cũng dần được màu xanh bao lấy.

Thỏ nghĩ mãi không ra lý do, nó nhìn chằm chằm ánh trăng bên ngoài cửa hang, cuối cùng quay đầu trừng mắt nhìn con sói ngủ cách nó rất xa, giận tím mặt.

Sói thật sự rất quá đáng.

Ngày càng ngủ xa thỏ hơn, cứ như không thể ngửi nổi mùi thỏ!

Trên người thỏ có mùi gì khó ngửi tới vậy ư?!

… Hình như cũng mấy ngày rồi thỏ chưa tắm thật.

Nghĩ tới đây, thỏ hơi do dự, nó nhìn xung quanh như có tật giật mình, khẽ khàng cúi đầu xuống để ngửi nhưng chỉ ngửi thấy mùi cỏ tươi mát.

Cũng không khó ngửi lắm.

Chẳng lẽ mũi sói thính hơn mũi nó ư?

Thỏ chần chờ một lát, cuối cùng nó cũng hạ quyết tâm, yên lặng chuồn ra bên ngoài tìm một con sông nhỏ để tắm một lúc.

Đang tắm, bỗng nhiên nó nghe thấy có tiếng gì xuống nước. Hai tai dài của thỏ dựng đứng lên vì giật mình. Nó không khỏi ngừng thở.

Ngày càng có nhiều cái gì đó xuống nước. Dòng nước lay động đập vào người nó, bộ lông màu trắng nổi lềnh phềnh trên nước.

Thỏ tránh phía sau một tảng đá, cẩn thận thò đầu ra ngoài xem xét. Nương theo ánh trăng nhìn thứ gì đó, lòng nó trùng xuống.

Đó là một bầy sói nhỏ.

Thỏ chỉ nhìn qua. Ở đó có chừng bốn năm con sói, con đi đầu trông hơi quen mắt, khá giống con sói xám có sẹo trên mặt mà trước đó lúc sói đen dẫn nó tới sông tắm nó đã thấy.

Con sói xám ấy vừa dữ lại vừa ghê, tối như này vượt địa bàn chạy tới đây chắc chắn là có mang ý xấu.

Tim thỏ càng đập mạnh hơn, nó dựa chặt người vào cục đá. Nó vừa sợ bị phát hiện, vừa sợ đám sói kia có ý xấu nên nóng lòng chờ im ở đó vài giây. Cuối cùng nó vẫn đi ra khỏi phía sau của tảng đá, định nương theo bụi cỏ để lặng lẽ đi theo dõi xem bầy sói kia định làm gì.

Đang lúc nó do dự, bầy sói phía trước đã đi được khá xa, thỏ đang định nhanh chóng theo sát thì bỗng một chiếc vuốt sói giáng từ trên trời xuống, trực tiếp nhấc từ đằng sau cổ thỏ.

Tim thỏ như ngừng đập, nó run rẩy ngẩng đầu lên, đôi tai dài của nó cụp xuống.

Sau đó nó nhìn thấy đôi mắt hai màu ngay trước mắt mình.

Trái tim suýt nhảy ra ngoài của thỏ về vị trí cũ, sau khi lấy lại tinh thần, nó bất chấp tất cả đấm loạn vào mặt của con sói trước mặt.

Đồ tồi! Vừa rồi nó dọa thỏ sợ suýt chết luôn! Thỏ còn tưởng là bầy sói kia phát hiện ra thỏ!

Đồ tồi! Đồ tồi! Đồ tồi!

Sói đen: …

Bầu không khí ban đêm trong lành hơn ban ngày nhiều, mùi hương độc đáo quen thuộc kia ập thẳng vào mặt.

Sói ngoe nguẩy cái đuôi của mình, móng vuốt bắt chính xác vào thỏ, mặc kệ cho thỏ đấm loạn vào mặt mình.

Dù sao sức thỏ cũng vậy mà thôi, đánh chẳng khác nào gãi ngứa cho sói.

Đang đánh, bỗng thỏ nhớ tới việc chính, nó vội ôm lấy vuốt sói, chỉ vào hướng mà bầy sói nhỏ vừa rồi rời đi, khua tay múa chân mách sói.

Thỏ muốn nhắc sói rằng đám sói kia vượt rào, nhân lúc buổi đêm lén trốn sang sông.

Nhiều con sói như vậy cùng qua chắc chắn là định gây phiền phức cho sói. Sói đen chỉ có một mình, dù giỏi thế nào đi chăng nữa thì đối mặt với nhiều con sói trưởng thành thế kia, phần thắng của sói đen cũng chẳng lớn.

Nhưng thỏ chẳng nghĩ rằng mình chỉ là một con thỏ chẳng đánh lại nổi cả cáo. Dù chỉ là một con sói con, nó cũng có thể dễ dàng cắn đứt cái cổ yếu ớt của thỏ.

Dù thế nhưng thỏ cũng dám một mình đuổi theo bầy sói nguy hiểm kia ư?

Sói nhìn thỏ với ánh mắt đầy ngẫm nghĩ, vào lúc thỏ cuống tới mức cả hai chân thỏ đập hết vào mặt sói, bỗng nhiên sói cười rồi trực tiếp đưa mặt lại gần, chóp mũi gần như chạm vào cái mũi ướt át của thỏ.

Sau đó sói dừng lại.

Sung sướng cọ vào một cách thân mật.

Đây có thể là động tác dịu dàng nhất của sói từ trước đến nay. Nhưng cặp mặt hai màu nhìn thỏ ngày càng đen tối hơn, cứ như hồ nước vào buổi đêm, sâu chẳng thấy đáy.

Bên mũi thỏ chỉ toàn mùi hương của sói. Mũi nó ươn ướt, hơi nước lạnh băng và hơi nóng do sói thở ra đụng vào nhau.

Thỏ chậm rãi nhận ra điều gì đó, nó quên cả thở, chỉ có thể há miệng thể hiện sự khiếp sợ của mình.

Đầu nó như bị bùn dính lại, cả đầu chỉ còn một câu.

Làm sao sói có thể yêu con mồi của mình được?
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 10: Thích


<b>Edit: Minh An</b>

Sau khi phát hiện ra bí mật của sói, đến lượt thỏ bắt đầu lảng tránh.

Nhưng làm nó khó xử là sau đêm ấy, sói không chỉ không xa cách nó nữa mà còn làm như vô tình muốn gần gũi với nó hơn, thể hiện rõ thái độ: Dù sao đằng ấy cũng phát hiện ra bí mật của sói rồi, sói bất chấp hết!

Giờ ngày nào thỏ cũng muốn tát cho mình hai cái thật mạnh, tại sao buổi tối hôm ấy nó lại chạy ra ngoài như bị quỷ ám vậy?

Nếu nó không ra ngoài, nó sẽ không gặp được bầy sói sống bên kia sông, càng sẽ không bị sói đen âm thầm bảo vệ cho nó trong góc tối bắt gặp, lại càng không bị ánh trăng đẹp đẽ mê hoặc, ngơ ngác hôn mũi sói.

Thỏ với sói làm sao có thể đến với nhau được?

Sao có thể chứ?!

Thỏ cuộn mình trong góc, mạnh mẽ dúi đầu vào bộ lông ở bụng.

Cả động ngập tràn mùi hương độc đáo trên ngưới sói. Sói… có mùi hương như vậy ư?

Cũng không khỏi quá nồng rồi!

Thỏ cảm thấy mình đã nhiễm hơi thở của sói từ trong ra ngoài.

Nó lặng lẽ nhìn lén sói qua bộ lông của mình. Nó thấy hơi thấp thỏm, không biết mấy nay nó né sói có làm sói khó chịu không.

Nhưng rõ ràng thỏ nghĩ nhiều rồi, làm sao sói có thể khó chịu với thỏ được.

Chẳng qua kỳ đ*ng d*c kinh khủng quá, cứ như bù lại cho hai năm trước nó vắng bóng vậy. Sói không thể nào khống chế được mùi hương của cơ thể mình tỏa ra.

Đương nhiên nó cũng chẳng định hoàn toàn áp mùi hương đó xuống. Thỏ là của nó. Dù nó không tới kỳ đ*ng d*c thì cả người thỏ cũng toàn mùi hương của sói, đây là điều không thể tránh khỏi rồi. Chẳng qua gần đây mùi hương này nồng hơn chút mà thôi.

Ở trong bóng tối, đôi mắt hai màu của sói không chút mệt mỏi mà nhìn chằm chằm thỏ chui ở một góc. Khi phát hiện thỏ đang nhìn lén mình, nó dừng một chút rồi đứng dậy đi qua chỗ thỏ.

Sau đó nó thấy rõ cơ thể nho nhỏ của thỏ run lên, tiếp đó thỏ vùi chặt đầu vào bụng thỏ, không lén nhìn ra ngoài nữa.

Sói nghiêng đầu, lặng lẽ cười một cái rồi quay đầu đi ra ngoài cửa động.

Đương nhiên sói sẽ không làm gì thỏ, nhưng kỳ đ*ng d*c quá phiền phức, nó chỉ có thể nghĩ cách chuyển lực chú ý lên các con vật khác.

Vì thế vào lúc trời hửng sáng, cuối cùng thỏ ngồi xổm ở cửa động cũng thấy sói về.

Đi cùng với một thân sặc mùi máu tươi.

Thỏ mở to hai mắt, nó dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra, đôi mắt đỏ rực không giấu nổi sự lo lắng.

<i>Đằng ấy bị thương hả? </i>Ánh mắt của thỏ nói cho sói như vậy.

Nhìn qua sói chẳng quan tâm lắm, ngược lại nó nâng mặt, vô cùng vênh váo: <i>Đằng ấy không trốn nữa à?</i>

Thỏ: …

Nó giận tới mức đấm một cái vào mặt sói.

Sói nhân cơ hội này nhào lên người thỏ mà li3m.

Từ lúc kỳ đ*ng d*c tới, nó không làm động tác thân mật như này với thỏ nữa do nó sợ mình sẽ không nhịn nổi.

Nay thì ổn rồi. Dù sao nó cũng vừa mới đi chém giết một đêm bên ngoài, tinh lực dư thừa gần như đã dùng hết, giờ trong lòng nó chỉ còn chút lửa nhưng lửa này có thể dễ dàng bị dập đi.

Thỏ bị sói li3m mà vừa giận vừa cạn lời. Cùng với đó, nó phát hiện sói không bị thương, máu là của các con vật khác.

Chẳng qua thỏ thấy hơi khó hiểu. Dường như thỏ ngửi được mùi hương quen thuộc trên người sói.

Là bầy sói hôm trước lặng lẽ sang bên này sông ư?

Tối qua sói đen đi đánh nhau với bầy sói đó hả?

Đột nhiên thỏ hơi giận bản thân vì nó không biết ngôn ngữ của loài sói, không thể trực tiếp nói chuyện với sói.

Nhưng không sao, trước đó nó đã nhờ các con vật khác giúp nó tìm con vật hiểu rõ ngôn ngữ loài sói, tầm mấy ngày nữa chắc chắn sẽ có kết quả.

Thỏ chờ rồi lại chờ, không ngờ lại chờ được một đêm nọ, sói lười biếng nằm bên tai thỏ, dùng ngôn ngữ của thỏ nói với thỏ rằng.

<i>Thích.</i>
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 11: Tức chết thỏ


<b>Edit: Minh An</b>

Nửa tháng sau thỏ mới biết sói học ngôn ngữ của loài thỏ từ đâu.

Ở bên kia bờ có một con sói già què chân trong bầy sói biết ngôn ngữ của mấy loài động vật. Để trao đổi, sói đen cho phép bầy sói kia được sang sông mười ngày một lần để kiếm ăn.

Lần trước thỏ gặp được bầy sói kia vào lúc nửa đêm là khi chúng đang đi săn. Nghe nói có một con rắn đen rất to, sức ăn của rắn lớn, nơi nào nó đi qua là nơi đó bị phá tan tác, vì thế bầy sói bên đó không thể không tìm chỗ kiếm ăn khác.

Sau đó thỏ lại vô tình gặp lại bầy sói kia. Con sói đầu đàn vẫn là con sói xám có vết sẹo trên mặt.

Nó nhìn chằm chằm thỏ bằng ánh mắt chẳng mất thân thiện, nhưng khi có một con sói khác không biết tới thỏ đứng ở đằng sau định bụng nhào lên ăn thịt thỏ thì nó lại dùng vuốt ấn đầu con sói kia xuống đất, đánh cho nó một trận no đòn.

Thỏ: ?

Sói xám nghiêng đầu nhìn thỏ, nó nhìn từ trên xuống dưới, nhìn đi nhìn lại nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

Nó không thể hiểu nổi tại sao một con thỏ gầy gò không đủ nhét kẽ răng như này lại có thể làm con sói đen kia cam tâm tình nguyện cúi đầu xuống để con thỏ này vênh váo trèo lên đầu nó mà ngồi.

Rõ ràng sói đen mới là bá chủ chân chính của khu rừng này, con thỏ thối kia là cái thá gì chứ?!

Sói xám càng nghĩ càng tức, vì thế con sói xui xẻo dưới vuốt sói xám lại bị đánh thêm một trận.

Con sói xui xẻo: ??? Có bản lĩnh thì mi đi đánh con sói đen kia đi!!

Thỏ trắng ngơ ngác nhìn bầy sói giận dữ rời đi, sau khi trở về, nó khua tay múa chân kể lại chuyện cho sói đen nghe. Chẳng biết sói đen có nghe hiểu hay không, dù sao thì có hiểu hay không nó cũng chẳng thèm để ý tới loại chuyện nhỏ như này.

Nó càng để ý tới ngôn ngữ loài sói mà nay thỏ mới học được hơn, cứ lằng nhằng đòi thỏ nói.

Thỏ: <i>Đằng ấy phiền thật đó!</i>

Sói: <i>Không hiểu đằng ấy nói gì.</i>

Thỏ: <i>Đằng ấy cứ giả vờ đi!</i>

Sói: <i>Không hiểu.</i>

Thỏ: <i>Đằng ấy chỉ hiểu mỗi “Thích” là gì thôi chứ gì?</i>

Đôi mắt hai màu của sói hiện lên ý cười, nó ngậm lấy phần sau cổ của thỏ, hận không thể nuốt thỏ vào trong bụng để giấu thỏ vào trong cơ thể của mình.

Yết hầu của sói vang lên tiếng kêu nhè nhẹ, cảm xúc sung sướng của nó khó có thể nói thành lời.

Hai vuốt thỏ ôm lấy ngực mình, nó phì phò giận dỗi.

Tên xấu xa này, cứ cố tình giả điếc, chỉ nghe điều mà mình muốn nghe, tức chết thỏ rồi!
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 12: Thỏ sẽ kiếm cà rốt để nuôi sói


<b>Edit: Minh An</b>

Thỏ vẫn luôn nghĩ mình là một con thỏ ngốc, bởi từ nhỏ đầu óc nó đã không nhanh nhạy, vô cùng chậm chạp, thường xuyên bị những con thỏ khác bắt nạt.

Nhưng điều bất ngờ là nó rất có thiên phú trong việc học ngôn ngữ động vật. Không chỉ ngôn ngữ loài sói mà thậm chí lúc thỏ rảnh vì không có việc gì làm, nó còn học ngôn ngữ các loài vật khác nữa. Tuy rằng không thể nói ngôn ngữ nào thỏ cũng nằm lòng nhưng nói chuyện những vấn đề đơn giản hằng ngày thì không thành vấn đề.

Bởi vậy bây giờ, niềm yêu thích lớn nhất mỗi ngày của thỏ là ra ngoài nói chuyện phiếm cùng những loài động vật nhỏ khác, thuận tiện nghe những câu chuyện tám nhảm ở trong rừng.

Như chuyện tình của sóc và rắn đen, chuyện tình của gấu trúc và quạ đen…

Hóa ra thỏ và sói không thể không ở bên nhau, chỉ là trước kia thỏ hiểu biết ít mà thôi.

Nhưng không sao, bây giờ thỏ đã là chú thỏ hiểu ngôn ngữ của tám loài, về sau nếu sói bị thương không động đậy được thì nó cũng có thể dạy những loài vật khác giao tiếp, kiếm cà rốt nuôi sói!

Biết thỏ có ý tưởng vĩ đại như vậy, sói: <i>Được rồi, đằng ấy vui là được!</i>

Thỏ: <i>Đằng ấy không coi trọng thỏ chứ gì?</i>

Sói trầm tư một lát: <i>Còn ngọng, nghe không hiểu.</i>

Thỏ: …

Rõ ràng sói nghe hiểu, nhưng sói cứ cố ý trêu thỏ.

Thỏ đã hiểu rõ tính sói, nó nhào lên hung dữ cắn sói một miếng. Tuy thỏ tự nhận bản thân đã cắn rất ác nhưng thỏ vẫn bị sói dễ dàng “lật kèo”.

Vào một ngày nào ấy về sau, thế mà lời thỏ nói đã thành thật. Trong lúc ra ngoài kiếm ăn, vì chuyện ngoài ý muốn mà hai chân sói bị thương, một thời gian dài không thể đứng dậy được, chỉ có thể nằm trên ổ cỏ ăn đồ ăn thỏ kiếm về cho.

Thỏ vừa lau nước mắt vừa hôn mũi sói, nó nói một cách thâm tình: <i>Sói đừng sợ, về sau thỏ sẽ kiếm cà rốt nuôi sói!</i>

Sói ta không hề có chút áy náy nào mà thản nhiên hưởng thụ tình yêu nồng cháy và những nụ hôn của thỏ. Dù chỉ được ăn cà rốt nó vẫn sung sướng, chẳng giống một con sói tàn phế chút nào.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thỏ cứ cần cù chăm chỉ đi làm công kiếm cà rốt, chỉ trong vòng nửa tháng mà gần như cả động đã bị cà rốt lấp đầy. Hơn nữa lúc sói muốn đứng dậy thì thỏ còn kích động cản sói lại, nói rằng vết thương chưa lành không đứng dậy được, phải nghỉ thêm vài hôm nếu không sẽ bị tật què chân!

Sói vốn chỉ định giả vờ vài ngày, nhìn cặp mắt đỏ rực ngập tràn lửa tích cực của thỏ thì rơi vào sự im lặng kỳ lạ.

Không ổn rồi, như này có tính là nó bê đá đập chân mình không nhỉ?
 
Chuyện Tình Của Sói Đen Và Thỏ Trắng
Chương 13: Sói yêu thỏ, thỏ có biết không? (Hoàn)


<b>Edit: Minh An</b>

Mọi chuyện thay đổi vào một lần thỏ ra ngoài kiếm cà rốt.

Trong thời gian này, gần như lần nào thỏ ra cửa, sói cũng lười biếng đi theo sau thỏ. Thỏ quá yếu ớt, rất dễ trở thành con mồi của những loài thú khác.

Tuy rằng khả năng chạy trốn của thỏ không quá kém nhưng nó không yên tâm để thỏ ra ngoài một mình.

Thỏ hoàn toàn không hay biết gì về điều này, nó còn tưởng mình đủ may mắn.

Đương nhiên là thỏ may mắn thật, nếu không cũng sẽ không gặp được con sói cứu nó vào khoảnh khắc nó gần chết.

Nó không biết rằng vì nó ở bên sói lâu ngày nên trên người nó cũng nhiễm luôn mùi hương của sói, vì thế có rất nhiều loài vật không dám coi nó là con mồi của mình.

Nhưng vì gần đây nó cần cù chăm chỉ kiếm cà rốt lấp đầy hang, mùi hương thuộc về sói dần bị mùi cà rốt lấn át nên hôm nay lúc ra ngoài, nó bị một con cáo thường quanh quẩn nơi đó phát hiện.

Trùng hợp, con cáo đó chính là con cáo lần trước dồn thỏ nhảy vực.

Cáo trốn trong góc nhìn chằm chằm thỏ hồi lâu. Nó lập tức nhận ra đây là con thỏ chạy trốn khỏi nó đợt trước. Nó chính là con thỏ duy nhất có thể chạy trốn khỏi vuốt của nó trong từng ấy năm, làm sao nó có thể quên cho được?

Quả đúng là sự sỉ nhục của đời cáo!

Nhưng bây giờ, cơ hội rửa nhục cho cáo đã tới!

Cáo nhìn thấy con thỏ sắp rơi vào miệng mình nên vô cùng hưng phấn, mắt nhìn chằm chằm thỏ nên xem nhẹ nguy hiểm sau lưng mình.

Cho đến tận khi bị vuốt sói sắc nhọn xuyên qua cổ họng, đôi mắt giảo hoạt của cáo vẫn nhìn chằm chằm chú thỏ trắng yếu ớt.

Đến chết cáo cũng không biết tại sao mình chết, giống như thỏ mãi mãi không biết được sói ghét nhất loài cáo.

Bởi sói từng nghe những con vật khác nói rằng lúc trước thỏ bị cáo đuổi giết tới mức không thể không nhảy vực để tìm đường sống.

Vào ngày mưa to, thỏ ngã gãy chân, kéo cơ thể mệt mỏi với những vết thương chồng chất nghiêng ngả vào trong hang ổ của sói.

Sói dễ dàng cắn đứt cổ họng của hồ ly, yên lặng kéo nó vào chỗ sâu trong bụi cỏ.

Trước đó, thỏ hồn nhiên dường như nghe thấy tiếng động gì, nó quay đầu nhìn lại bụi cỏ đang rung rung đằng xa, đôi tai dài của thỏ lập tức dựng thẳng lên.

Nó nhanh chóng rời khỏi nơi nhìn không mấy an toàn này.

Lúc trở về hang, thỏ phát hiện bên trong không còn bóng dáng của sói. Cà rốt nó ôm trong ngực rơi xuống đất. Vào khoảnh khắc ấy, đầu nó hiện lên rất nhiều tình huống, nào là kẻ thù của sói hay tin sói đang bị bệnh, nhân lúc này tới giết sói, nào là sói không muốn tiếp tục cuộc sống như này nữa nên trốn đi…

Nhưng lúc thỏ quay người lại thì thấy một bóng dáng cao lớn từ từ đi từ ngoài vào, trong đầu nó chỉ còn một câu cuối cùng.

Ngược lại, nhìn thấy đôi mắt hai màu đẹp đẽ kia lộ rõ vẻ chột dạ, thỏ lập tức hiểu chuyện nửa tháng này là gì, nó giận dữ cầm lấy hai củ cà rốt thọc vào lỗ mũi sói.

Sói: …

Nó ngoan ngoãn cúi mình xuống để thỏ trút giận mà không tốn sức.

Thỏ hầm hừ trút giận xong, nhìn chằm chằm bốn chân không có gì khác thường của sói một lát. Đột nhiên nó vươn hai vuốt dính đầy mùi cà rốt ôm mặt sói, nhẹ nhàng hôn lên mũi sói, trong đôi mắt đỏ rực của thỏ ngập tràn sự mừng như mới thoát chết.

Thỏ nói: <i>Đằng ấy không sao thì tốt rồi!</i>

Dù có khóc hay không thì mắt thỏ luôn có màu đỏ.

Sói nhìn chằm chằm thỏ lúc lâu, nó chậm rãi ngồi dưới đất, dùng hai chân trước ôm lấy cơ thể nhỏ bé của thỏ tới trước cổ mình, sườn mặt sói cọ vào bộ lông xù mềm mại của thỏ, bộ vuốt đủ để có thể xé nát thú dữ mạnh mẽ ôm lấy thỏ mà không làm thỏ bị thương, dùng sức như muốn hòa làm một với thỏ.

Sói nhỏ giọng: <i>Sói yêu thỏ lắm, thỏ có biết không?</i>

Thỏ vùi khuôn mặt nóng lên của mình vào trong cổ sói, dùng móng vuốt sờ lên lỗ tai cũng nóng lên của sói, thủ thỉ: <i>Thỏ biết.</i>

Bởi thỏ cũng rất yêu sói.

<b>Editor có lời muốn nói: </b>

Một câu chuyện nhẹ nhàng, cũng khá đáng yêu phải không mọi người?! Cảm ơn các bạn yêu luôn ủng hộ Ổ Nhỏ Của Cún trong thời gian qua nha ~

Hẹn gặp lại mọi người ở những bộ truyện tiếp theo ở nhà mình ♥️

<b>HẾT TRUYỆN</b>
 
Back
Top Bottom