Tâm Linh Chuyện Ma Quê Nội

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
359232249-256-k504084.jpg

Chuyện Ma Quê Nội
Tác giả: Trieu_Tieu_Phuong
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Mùa hè cuối cấp 2, ba mẹ đưa Vân Trang về quê nội.

Khi nhắc đến làng quê, ai cũng sẽ nghĩ đến một vùng quê yên bình, đồng ruộng mênh mông bát ngát, dòng sông hiền hoà trĩu nặng phù sa cùng những con người hiền lành chất phác.

Cô bé cũng vậy.

Nhưng những mộng tưởng đẹp đẽ ấy sẽ không kéo dài lâu.

Khi sự thật về những điều kì lạ, những tai hoạ cứ kéo dài không dứt dần được hé lộ.

Nỗi ám ảnh về sự xuất hiện của người đàn bà áo đỏ, do ngôi làng hứng chịu lời nguyền oan nghiệt hay do những con người mất hết nhân tính sẵn sàng hãm hại lẫn nhau ?

Tất cả gói gọn trong kì nghỉ hè kinh hoàng mà Vân Trang sẽ chẳng thể quên.​
 
Chuyện Ma Quê Nội
Chương 1/ Về quê


Một năm học nữa vừa kết thúc, kết thúc cả khoảng thời gian cấp 2 của tôi, sang năm tôi là học sinh cấp 3 rồi.

Vì vậy nên kỳ nghỉ hè này ba mẹ quyết định cho tôi về quê nội một chuyến.

Tôi rất ít khi về quê nội, suốt mười lăm năm nay tính cả lần này là được đúng 2 lần.

Lần đầu tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ về nhân dịp gì đó, rồi nhanh chóng trở lại thành phố bắt đầu kì học hè.

Lần này có gì đó cứ thôi thúc làm tôi nôn nóng, bồn chồn.

Tôi chuẩn bị đồ đạc trước những hai ngày, đem theo máy ảnh được ba tặng dịp sinh nhật để chụp lại cảnh đồng quê.

Tới ngày về quê nội, tôi dậy thật sớm để sửa soạn tươm tất.

Mẹ tôi nhìn dáng vẻ tôi đứng trước gương chỉnh lại đầu tóc, quần áo thì phì cười.

Duy chỉ có ba tôi là có chút gì đó không được vui cho lắm.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, chắc do hôm qua đi tiệc ở công ty ba uống hơi nhiều nên giờ đau đầu chăng ?

Dù gì thì nhà tôi cũng lên đường, thẳng tiến về quê nội.

Chiếc xe của ba tôi chạy bon bon trên đường, tôi hỏi mẹ bao lâu sẽ tới.

Mẹ bảo :- Còn lâu lắm, độ khoảng hơn 5 tiếng, ngủ một giấc đi.Tôi nhìn xuống màn hình điện thoại, đang là 6 giờ 13 phút sáng.

Vậy phải khoảng 11 giờ chúng tôi mới đến nơi.

Tôi thở dài, lôi từ trong vali ra hộp tai nghe, đeo lên tai, mở nhạc rồi nhìn ra cửa kính xe.

Nhìn cảnh vật bên ngoài cứ lướt qua, đột nhiên tôi có cảm giác kỳ lạ khó tả.

Không chỉ là nôn nóng, nó còn là chút cảm giác lạ lẫm mà tôi chưa từng có trước đây nhưng tôi chẳng biết gọi nó là gì nữa.

Rồi tôi cứ thế mà dần thiếp đi trên xe, trong tiếng nhạc đều đều, đều đều.Tôi thấy bản thân chạy trên đồng lúa xanh ngát vừa trổ đòng đòng.

Trước tôi là một bóng lưng con trai cao gầy, nhưng ánh mặt trời sáng chói phía trước làm tôi loá mắt, chẳng thể nhìn rõ là ai.

Người đó cứ nắm lấy tay tôi chạy nhanh thật nhanh.

Tôi cố dừng lại nhưng không được, đôi chân như không nghe lời, cứ chạy theo người ta.

Không biết đã qua bao lâu, tôi bừng tỉnh bởi tiếng rít chói tai phát ra từ tai nghe.

Tôi giật mình tháo tai nghe ra, trong khi mắt còn chưa kịp mở hết, chưa kịp tỉnh táo.

Tiếng rít đó lớn đến độ dù có mở hết âm lượng cũng không đến nỗi thế.

Nó làm tai tôi lùng bùng một lúc mới hết.

- Gì vậy Trang ?

- Mẹ tôi hỏi.

Tôi xoa xoa lỗ tai rồi đáp :- Dạ cái tai nghe con nó bị sao ấy.Ba tôi ngồi ghế lái, cất tiếng hỏi mẹ :- Gần tới rồi, em có mua gì biếu cha mẹ không ?- Dạ có, em có mua ít trà, bánh, với mấy bộ đồ mới cho ba, vài khúc vải may đồ cho mẹ với thím ba.

Con Trang nó có mua đồ chơi cho con chú ba nữa.Ba tôi "Ừm" một tiếng rồi thôi, không nói thêm gì.

Tôi nhìn ra cửa kính xe, đàn cò bay thẳng cánh trên đồng ruộng bát ngát, xa xa là ngọn núi Phù Mỹ* cảnh đẹp như hút lấy hồn tôi.

Rồi ngôi làng nhỏ của ông bà tôi hiện liên trước mắt, đơn sơ, mộc mạc.

Xe chạy tới con đường rẽ vào làng, ba tôi bảo cả nhà bước xuống, ba đi gửi xe nhà người quen, nhà bác Tống trưởng ấp.

Con đường vào làng là đường đất, có đổ ít đá nhỏ và vỏ hến.

Đường cũng khá rộng nhưng ba bảo mấy lúc trời mưa lầy xe khó ra vào.

Tôi với mẹ đứng đó chờ ba đi gửi xe xong sẽ cùng vào nhà ông bà.

Mải mê đứng nhìn đồng lúa non xanh ngát trước mặt - thứ mà trước giờ hiếm khi tôi được tận mắt thấy.

Một tay tôi cầm vali, tay còn lại buông thõng.

Rồi có một bàn tay, nắm lấy tay tôi.

Thoạt đầu tôi nghĩ đó là tay của mẹ, nhưng sao tay mẹ tôi lạnh thế nhỉ ?

Tôi cũng nắm lấy bàn tay kia, rồi chợt nhận ra bàn tay đó chỉ có 4 ngón.

Tôi ngay lập tức nhìn xuống, lúc này lại chẳng có gì nữa.

Xung quanh tôi chẳng có ai, mẹ thì đứng xa tít cách tôi hơn 6, 7 bước chân.

Vậy ai vừa nắm lấy tay tôi ?

Gai ốc tôi nổi hết cả lên, nhanh chóng bước đến bên mẹ.

Mẹ tôi đang bắt sóng để gọi thông báo với ông bà ngoại rằng đã đến nơi.

Tôi không dám nói với mẹ về chuyện vừa nãy, mẹ tôi sẽ không tin có chuyện tâm linh đâu.

Mẹ sẽ nghĩ có tên biến thái nào đó núp gần đây trêu ghẹo tôi, sẽ nói với ba tôi hay thậm chí báo cả cảnh sát.

Với người khác thì đó là làm quá, nhưng mẹ tôi có thời gian dài sống ở nước ngoài, với mẹ đó là quấy rối.

Tôi và ba không lạ gì với tính mẹ nữa.

Nên thôi, tôi cho tay vào túi ở váy, dọc đường đi không dám để ra ngoài nữa.Ba tôi gửi xe xong trở lại đưa hai mẹ con vào nhà ông bà.

Đầu xóm có một cây còng rất to, chắc phải là cổ thụ luôn ấy chứ.

Tán lá rộng, dày che mát cả một vùng.

Ngay cái cây có một cái am nhỏ, tôi chỉ nghĩ để thờ cúng thần Phật.

Nhưng tổng thể do thiếu ánh sáng nên nhìn hơi âm u.

Vừa đi tiếp một bước, tôi giật mình khi thấy có người đứng ở ngay gần đó - một đứa con trai đang cúi mặt, quay lưng về phía tôi, đứng im đó chẳng làm gì.

Ba mẹ tôi có vẻ không để ý gì đến cậu ta.

Tôi thấy hơi kì nên cũng không dám nhìn quá lâu, nhanh chóng bước đi.

Không biết được rằng cậu ta đang dần quay đầu lại, nhìn chằm chằm theo tôi, bàn tay 4 ngón run lên bần bật.

-----------------------------------------------------------------*Núi Phù Mỹ : Địa điểm không có thật
 
Chuyện Ma Quê Nội
Chương 2 / Bạn mới


Nhà nội tôi ở gần cuối làng, suốt trên đường đi gặp vài người hàng xóm nhiệt tình chào hỏi.

Họ hỏi thăm ba mẹ tôi, cả tôi nữa.

Tôi lễ phép thưa gửi từng người, mẹ tôi niềm nở trả lời họ, chỉ có ba tôi là cười trừ, đáp lời cho có.

Chắc do lái xe đường dài khiến ông mệt.

Đến trước ngôi nhà màu xanh nhạt, không quá to.

Trước sân có trồng hoa mai, hai chậu hoa sứ và hàng rào hoa dâm bụt.

Đó chình là nhà ông bà nội tôi.

Vừa vào cổng đã thấy ông nội đang ngồi đánh cờ.

Bà thì đang đút con trai chú út ăn cơm.

Vì về không báo trước nên khi thấy gia đình tôi ông bà mừng rỡ.

Thím ba chạy ra mừng, xách đồ đạc vào nhà giúp mẹ tôi.

- Sao bây về không nói để tao với thằng Thành (chú ba tôi) lấy xe ra ngoải rước.

Nắng nôi đi từ ngoài kia vô đây vợ bây với con Trang mồ hôi mồ kê kìa.

- Ông nội tôi bảo.- Trời ơi cháu tui đi nắng nôi mà không có nón nải gì hết.

Tội nghiệp chưa.

- Bà nội vừa vuốt ve mặt tôi, vừa xuýt xoa.- Dạ không sao đâu ông bà.

Ngoài kia vào đây cũng không có xa, con đi được mà.

- Tôi đáp.- Thôi vô trong rửa mặt đi con.

- Ba tôi bảo.Tôi theo thím ba xuống nhà sau, xuống cái chỗ gọi là sàn nước để rửa mặt, rửa tay chân cho bớt nóng.

Tôi nhìn ra sau vườn nhà, gần đó là một con mương nhỏ mà thím ba gọi là "mương ranh".

Có vườn cây, có cả một căn nhà lá nhỏ ngoài xa xa kia.Thím ba cười hiền, kéo tay tôi vào nhà.- Vô trong nhà ngồi nghỉ cho mát đi con rồi thím pha trà đường, gọt trái cây cho ăn.- Dạ con cảm ơn.

- Tôi đáp.Tôi nhìn ngó xung quanh, nhà ông bà không to lắm nhưng có phần khá giả.

Ông bà rất thích cây cảnh và chim chóc nên sân nhà không chỉ có hoa, cây cảnh, còn có mấy lồng chim sáo, chim vàng anh, chim khuyên.

Nhà tôi trước giờ ở chung cư L** Lê Thánh Tôn.

Tôi thích cây cối, thiên nhiên nhưng thành phố tấc đất tấc vàng, không có vườn rộng như này, lại đầy khói bụi và ồn ào.

Nếu nhà ngoại ở Mỹ có phần sang trọng và hiện đại thì nhà nội ở đây lại khiến tôi thấy thoải mái hơn nhiều.

Lần này về được ở tận 2 tháng, tôi chắc chắn sẽ tận hưởng không khí tuyệt vời này.

À phải rồi, còn phải chụp hình khoe lũ bạn nữa.

Tôi hỏi mẹ :- Mẹ ơi, con ra sân chụp hình được không ?- Được, nhưng coi chừng nắng.

- Mẹ tôi đồng ý.- Dạ vâng.Ngay lúc đó, ba tôi cũng bảo :- Em.- Sao anh ?- Anh đi ra ngoài thăm mấy người bạn một tí nha.

Chiều mai mình đi rồi còn gì.- Ừ, anh đi đi.

Nhớ về sớm nha anh.Ba gật đầu rồi rời đi.

Tôi cũng muốn đi theo ba, nhưng chắc chắn mẹ không cho, thôi đành vậy.

Tôi lấy trong balo ra chiếc máy ảnh mình đem theo.

Hí hửng chạy ra sân chụp choẹt đủ thứ.

Tôi chụp những bông hoa sứ vàng, trắng và đồng lúa trước nhà.

Chụp đàn cò bay trên bầu trời xanh cao, chụp những chú chim ông nuôi trong lồng.

Chúng nó nhỏ nhỏ, cất tiếng hót véo von.

Bỗng có một tiếng nói cao vút : "Con nhỏ khó ưa, con nhỏ khó ưa".

Tôi giật mình nhìn giáo giác, tiếng nói phát ra từ con chim sáo trong cái lồng tròn gần đó.

Tôi đứng trước cái lồng, gõ gõ ngón tay vào đó, con chim lại kêu lên : "Con nhỏ khó ưa".

Tôi bật cười, ai dạy nó nói như vậy nhỉ ?

Mà biết nói mỗi câu này thôi à ?

- Nó nói liến thoắng nguyên ngày vậy đó con.

- Thím ba tôi trong nhà bước ra bảo.- Dạ - Tôi khẽ đáp, nãy giờ không thấy ông bà nội đâu, tôi lại hỏi - Ủa ông bà nội đâu hết rồi thím ba ?- Ông nội chở bà nội đi chợ mua đồ về nấu đãi cha mẹ con rồi.- Còn chú ba đâu ạ ?

Nãy giờ con không thấy.- Chú ba đi công chuyện ở trên huyện, nãy ông nội con mới điện cho chú hay rồi, lát nữa về chứ gì.

Con vô nhà ngồi chơi đi, chơi với em Long nè.

- Thím đáp.Nhắc tới bé Long mới nhớ, tôi có mua đồ chơi cho nó.

Nghe vậy tôi chạy vào nhà, cất máy ảnh rồi lục tìm cái đàn mộc cầm (xylophone) 8 thanh mang ra cho em.

Thằng bé thích thú nhận lấy món đồ chơi, cúi đầu cảm ơn lễ phép.

Nó mới hơn 2 tuổi, chưa nói sõi như bi bô suốt ngày.

Nó gõ cây đàn, khi phát ra âm thanh thì ngồi cười sằng sặc khiến tôi cũng cười theo.

Rồi ông bà đi chợ về, ông nội đi mời những người hàng xóm sang chơi, ăn uống cùng nhà tôi.

Lát sau, thím ba bế em Long vào phòng và dỗ nó ngủ.

Có vài cô bác hàng xóm đến phụ giúp nấu ăn, vừa làm vừa nói chuyện khiến không khí trong nhà sôi nổi, vui vẻ hẳn.

Họ hỏi chuyện tôi học hành ra sao, trên thành phố sống thế nào, một người phụ nữ lớn tuổi hỏi :- Cháu tao nó đi làm trên Sài Gòn, nó nói cái khu gì bây ở đó là khu chung cư mà chung cư cao cấp á.

Tiền nhiều lắm phải hông bây ?- Dạ cũng tạm thôi ạ.

- Tôi ái ngại trả lời.- Thôi mày đừng có như bà nội mày, giàu quá trời mà ai hỏi kêu "cũng tạm".

Một người khác chỉ vào tay mình :- Nè mày coi, vàng tao đeo đỏ tay vậy đó, chứ tao nghèo muốn chết, làm được nhiêu mua vàng hết rồi.

Tại biết sao hông, chờ giá vàng nó lên mình bán ra kiếm lời.

- Rồi lại cầm tay bà nội tôi lên.

- Còn bả nè mày thấy hong, có vàng vòng gì đâu.

Vậy đó chứ tiền nhiều dữ lắm.

Nói rồi mọi người phá lên cười phớ lớ.

Họ đa phần là nông dân, người buôn bán bình thường nên ăn mặc giản dị, nói chuyện thật thà chân chất.

Tiếng cười thoải mái, đầy hào sảng.

Tôi lại nghĩ đến những người hàng xóm của ngoại ở Mỹ và ở thành phố tôi lúc nào cũng bận bịu, khó gần, chẳng chào nhau được câu nào.

Rồi một người phụ nữ trông khá xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch đến sau.

Cô ấy dắt theo một người con trai, cầm theo một giỏi trái cây to.

Cô nở một nụ cười rạng rỡ :- Mọi người nói chuyện vui quá vậy ta.Giọng nói cô ấy ngọt ngào, thánh thót quá.

Lời lẽ thốt ra êm dịu như hát khiến tôi rất ấn tượng.- Trang, đem giỏi trái cây vô trong đi con - Bà nội tôi bảo.Ngay khi nghe bà gọi tên tôi, gương mặt người con trai kia có chút bất ngờ.

Tôi không để ý lắm, đứng dậy, cầm lấy giỏ trái cây từ tay anh ta.- Con trai bây lớn đẹp trai quá trời ha Dung.

Mấy tuổi rồi con ?

Học lớp mấy ?

- Một người hỏi.- Dạ, con 17 tuổi.

Năm sau con lớp 11 ạ.- Anh lễ phép đáp.- Lớn rồi, sang năm cưới vợ được rồi.

- Một dì ở đó nói đùa.Anh ta không nói gì, chỉ mỉm cười.

17 tuổi là lớn hơn tôi một tuổi, cũng đeo kính cận giống tôi.

Gương mặt thư sinh, dáng dấp đạo mạo, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng.

Nhìn sơ qua có vẻ là con nhà giàu.

Mẹ tôi và mẹ anh ta ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, có vẻ hai người khá hợp.

Mẹ tôi hỏi :- Con trai chị tên gì ?

Nhìn cháu đẹp trai quá.- Nó tên Thái Sơn, Trần Thái Sơn.- Cháu nó học ở đâu vậy chị ?- Nó học trường chuyên trên tỉnh, đòi ở ký túc xá nhưng mà chị không chịu.

Hên là nhà ngoại gần đó nên là gửi ngoại luôn.

- Giỏi quá, con gái em cũng mới thi vào trường chuyên này.

Mỗi lần mẹ nói đến đây tôi lại thấy khó chịu.

Với người khác và với mẹ tôi đó là niềm tự hào, nhưng với tôi đó là thứ áp lực vô hình mẹ luôn áp đặt lên tôi.

Mẹ là người phụ nữ thành đạt và tài giỏi nên mẹ cũng muốn tôi như thế.

Tôi cũng rất tôn trọng và ngưỡng mộ mẹ nhưng mẹ lại quá khắt khe, quá coi trọng thành tích.

Mẹ không cần biết tôi có muốn học trường đó hay không mà đã bắt tôi điền nguyện vọng theo ý mẹ.

Rồi một tuần 7 ngày hết ôn thi lớp thầy nọ lại đến nhà cô kia, chủ nhật thuê gia sư tận nhà.

Tôi thực sự quá mệt mỏi nhưng khi vừa nói ra mẹ lại tiếp tục bài ca "Mẹ muốn tốt cho con..., xã hội bây giờ...

Mình là con gái, không được để bị xem thường.

Sau này con trưởng thành, ra ngoài kia..." tôi nghe đến thuộc lòng rồi.

Tôi nhìn sang anh Sơn, bất ngờ thay anh ta cũng đang nhìn tôi.

Ánh mắt chúng tôi va phải nhau, anh ta liền quay sang chỗ khác.

Là con trai, mẹ anh ta có áp đặt anh ta như thế không nhỉ ?Anh Sơn cũng bắt tay phụ giúp mọi người.

Loay hoay một lúc, anh ta mang ra một đĩa trái cây được cắt gọt rất khéo.

Dưa hấu miếng nào miếng nấy đỏ au, đều tăm tắp.

Anh ta tự gọt ư, con trai mà khéo tay thế á.

Người lớn cũng tấm tắc khen.

Tôi thấy có chút hơi hổ thẹn.

Vì ở nhà, trong khi ba luôn muốn tôi làm cái này cái kia để biết, để trải nghiệm thì mẹ chẳng cho tôi làm gì ngoài việc học, thuê cả giúp việc.

Nên đôi khi tay chân tôi lóng nga lóng ngóng.

Nãy giờ cũng chỉ ngồi bóc tỏi, nhặt rau chứ chẳng phụ giúp được gì nhiều.Rồi bỗng có 4 người từ nhà trên bước xuống.

2 đứa nhóc nhỏ hơn tôi, một người con trai tầm tuổi tôi, và một chị có vẻ lớn hơn tôi.

Họ đứng đó chết trân, nhìn tôi chằm chằm vẻ bất ngờ lắm.

Thái độ kì lạ của họ là sao nhỉ ?

Từ anh Sơn đến mấy người này sao thấy tôi đều tỏ vẻ bất ngờ khó hiểu vậy ?

Tôi đâu có quen họ.

Bỗng chị gái kia kêu lên :- Ủa Sơn cũng ở đây nữa hả ?- Dạ, em qua đây chơi, sẵn tiện phụ mấy cô.

- Anh Sơn trả lời.- Thôi hai đứa rửa tay rồi ra chơi với mấy bạn đi.

- cô Dung - mẹ anh Sơn dịu dàng nói.- Dạ !

- Chúng tôi vô tình đồng thanh với nhau, ngước lên nhìn nhau rồi lại quay đi.Ngồi trước nhà, tôi, anh Sơn và 4 người kia nhìn nhau chẳng biết nói gì, không khí vô cùng gượng gạo.

Cho đến khi anh Sơn mở lời, giới thiệu từng người.

Bắt đầu từ con bé xinh xắn, đáng yêu, thắt hai bím tóc, sún hai răng cửa :- Đây là Thảo, con bé này nhà ở ngoài kia, cách 5 căn.

Em thấy ngôi nhà đang phơi khô cá là nhà nó đó.

- Anh quay qua vỗ vai nó - Mấy tuổi rồi nói chị nghe đi.- Dạ 9 tuổi.

- Con bé bẽn lẽn thưa."

Em" ?

Nãy giờ mẹ có nói tôi bao nhiêu tuổi đâu sao anh ta biết nhỏ hơn mà em với út ?

Nhưng thôi tôi cũng mặc kệ, dù sao anh ta cũng lớn tuổi hơn thật, gọi tôi là "em" cũng chẳng sao.

Tiếp theo là thằng bé mặc áo siêu nhân, da hơi đen nhưng nhìn mặt rất lém lỉnh.- Này là Quốc, cái nhà nuôi vịt ở gần cuối làng là của nó đó.

Nãy ba nó mới đem con vịt qua cho nhà em đó.- Em lớp 5, vô học em lên lớp 6 á, trường em học nó gần chợ ngoài kia kìa.

Bữa nào em dắt chị ra đó, trước cổng trường có xe xôi ngon lắm.

- Thằng bé vừa nói vừa cười.Sau đó anh ta chỉ sang cậu bạn trạc tuổi tôi.- Đây là...- Khôi, 16 tuổi.

- Cậu ta ngắt lời anh Sơn.Trông cậu ta lầm lì ít nói quá, gương mặt có vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng đôi mắt rất sáng và thu hút người đối diện.

Thấy tôi hơi đơ ra sau phần giới thiệu cộc lốc kia, anh Sơn bảo :- Em đừng để ý, thằng này tính nó vậy.

Nó ít nói nhưng cũng tốt bụng lắm.

Nhà nó bán tạp hoá gần đầu đường đó, em cần gì ra đó mua cho gần.Tôi khẽ gật đầu.

Đến chị gái kia, gương mặt mang vẻ đẹp mộc mạc, dịu dàng nhưng có vẻ không được tươi tắn cho lắm.

Mắt thâm quầng và gương mặt có phần nhợt nhạt như người bệnh lâu năm, cơ thể chị cũng toả ra mùi thuốc Bắc nữa.

Không cần đến anh Sơn, chị ấy tự giới thiệu :- Chị tên Trâm, 18 tuổi.

Nhà chị là cái tiệm may đo kế bên nhà thằng Quốc.

Em có cần sửa quần áo hay gì thì đem qua, chị sửa dùm không lấy tiền đâu.Giọng nói chậm rãi, trầm, âm nhiều hơi ít của chị làm tôi hơi rợn người.

Bù lại nó khá truyền cảm như đang kể chuyện.- Còn anh chắc không cần giới thiệu nữa đâu ha ?

- Anh Sơn hỏi.- Anh nói đi, lúc nãy em cũng không nghe rõ.

- Tôi đáp, thật ra tôi cũng muốn nghe chính anh ta giới thiệu về bản thân mình xem thế nào.

- Anh là Thái Sơn, 17 tuổi.

Nhà anh ở ngoài đường lớn kia, lúc gia đình em mới về, ba em có gửi xe ở nhà anh đó.À, vậy ra anh ta là con trai bác Tống trưởng ấp.

Thảo nào nhìn ra dáng con nhà giàu thế, khác hẳn với những người ở đây.

Chị Trâm nhìn tôi, cười bảo :- Tới em đó, giới thiệu đi, đừng ngại gì hết.- Dạ em tên Vân Trang, 16 tuổi.Con bé Thảo ngây thơ kêu lên :- Chị Trang lớn vậy rồi hả ?Tôi cười, chắc do mình không được cao nên con bé không nghĩ tôi lớn thế.

Cho đến khi tôi nghe thằng bé Quốc tiếp lời :- Đúng rồi đó, hồi xưa chị nhỏ xíu, anh Điền cõng chị. . .Thằng bé nói đến đây liền bị anh Sơn bịt miệng lại.

Tôi thấy biểu cảm hốt hoảng của mọi người khi nó nói như thế.

- Anh Điền nào cơ ?

- Tôi hỏi lại.- À không không, nó nhầm em với người khác thôi.

Nó nói tào lao đó, em đừng nghe thằng này.

- Anh Sơn nhanh nhảu đáp.Chị Trâm cũng nói thêm vào :- Ừ, thằng này nó hay nói chuyện trên trời dưới đất.

Em đừng có nghe.Thái độ của họ lạ lắm, như đang che giấu cái gì đó.

Nhưng có gì để giấu trong khi tôi mới gặp họ lần đầu mà ?

Bỗng nhiên sát bên tai tôi vang lên một giọng nói lạnh lẽo :- Văn Điền, 16 tuổi.
 
Chuyện Ma Quê Nội
Chương 3/ Mai mối


Tôi theo phản xạ lập tức quay sang, nhưng ở đó chẳng có ai cả.

Nó giống y như lúc tôi cầm phải đôi tay lạ không biết của ai.

Tôi lại nhìn xung quanh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau trước hành động của tôi.

Anh Sơn liền hỏi :- Gì vậy em ?- Mọi người có nghe gì không ?

- Tôi hoang mang hỏi.- Nghe gì ?

- Chị Trâm hỏi.- Nghe gì là nghe gì ?

- Thằng Quốc cũng hỏi.- Hồi nãy em nghe như ai kề sát tai em nói chuyện vậy.

Nói cái gì mà...Bỗng có tiếng mẹ anh Sơn gọi to từ trong nhà :- Sơn, vào đây phụ dọn chén đũa nè !Nghe tiếng gọi, anh Sơn "Dạ" một tiếng rồi chạy xuống bếp phụ một tay.

Chị Trăm cũng xắn tay áo lên, đi theo anh Sơn.

Dù nói chưa xong nhưng tôi cũng thôi chẳng nói gì thêm nữa, nghĩ rằng do mình lãng tai, nghe nhầm thôi.

Định đi theo hai người kia thì Khôi kéo tay tôi lại, hỏi :- Nói cái gì ?

- Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt nghiêm túc và sắc lạnh.- Nghe nhầm thôi, không có gì.

- Tôi đáp lại cậu ta rồi nhanh chóng đi xuống bếp.Chén đũa, đồ ăn dọn lên xong xuôi dúng lúc ba tôi về.

Ông về cùng với một người đàn ông khác, cùng ngồi trên chiếc Honda Vision xám của người kia.

Bấy giờ tôi mới để ý lúc nãy ba đi bộ.

Thực sự phải là bạn thân thiết thế nào khiến ba tôi - một người không thích nắng nôi lại không nón, không áo khoác, đi bộ giữa trời nắng đến thăm hỏi vậy nhỉ ?

Anh Sơn khoanh tay, cuối đầu :- Chào chú Trung (tên ba tôi).

- Lại quay sang người đàn ông kia.

- Ba với chú Trung đi chung à ?Hoá ra người đi cùng ba tôi là bác Tống, ba anh Sơn.

Nhìn mặt bác hiền lành phúc hậu quá.

Cả nhà anh Sơn có phải gọi là có phúc tướng khiến người khác nhìn vào đã có thiện cảm không ?

Mọi người chia ra 3 chỗ ngồi, một chỗ cho các chú các bác, một chỗ cho các cô các dì và một chỗ cho con nít.

Tôi, Khôi, anh Sơn, chị Trâm bị xếp vào hàng con nít.

Trong lúc anh Sơn nhìn quanh tìm chỗ ngồi, Khôi tránh sang một bên, để lại một chỗ trống cạnh tôi.- Ngồi xuống cạnh em Trang đi con, đứng nhìn gì hoài vậy ?

- Mẹ tôi bảo.Lạ thật nha, trước giờ mẹ luôn dặn tôi phải giữ khoảng cách với bạn khác giới, ngồi bàn ăn cũng không được ngồi gần con trai.

Ấy vậy mà giờ lại bảo anh Sơn ngồi cạnh tôi là sao nhỉ.

Anh ngồi xuống, vẻ mặt ngượng ngùng, tôi cũng thấy ngại nên cầm ly nước lên uống một ngụm, không nói gì.

Tự nhiên anh ta gắp một miếng heo quay nạc mỡ vừa phải, da phồng giòn rụm bỏ vào chén tôi, nhẹ nhàng bảo :- Em ăn đi, đừng ngại.Khiến tôi đứng hình mất mấy giây.

Một dì bàn bên thấy cảnh này liền trêu : - Gắp cho em nữa ta, đàn ông ga lăng quá trời.Từ đó khởi đầu cho cuộc trò chuyện đi rất xa của người lớn :- Cháu nó tên đầy đủ là gì vậy anh ?

- Bác Tống hỏi ba tôi.- Huỳnh Ngọc Vân Trang.

- Ba tôi đáp.- Tên hay quá, Vân Trang - đám mây trắng bay bổng, nhẹ nhàng, đoan trang.

Đặt tên khéo nên con bé cũng xinh xắn quá.

- Nghe mẹ anh Sơn khen tôi chỉ biết thẹn thùng cúi mặt.- Phải rồi, gái lớn ra dáng thiếu nữ.

Đẹp gái, có da có thịt (đầy đặn), trắng tươi à, giống mẹ quá trời.

- Một cô nữa lên tiếng.Một ông lớn tuổi huýt vai ông nội tôi hỏi :- Cháu ông nhiêu tuổi vậy ?

- Nó 16.

- ông nói rồi lại quay lại hỏi tôi - 16 phải không con ?- Dạ phải.

- Tôi gật đầu.Bác Tống nhìn sang tôi, đoạn nói :- 16 là nhỏ hơn con trai con một tuổi, nó 17.

Một người đàn ông cầm ly bia trên tay, hóng một ngụm rồi bảo :- Người ta nói nhất gái hơn hai, nhì trai hơn một.

Hỏng ấy thằng Trung với ông hai (ông nội tôi) coi được không sau này gả con Trang cho thằng Sơn.

Mọi người cười to, vỗ tay hưởng ứng.

Có người còn thể hiện sự đồng tình.

Tôi nghe đến đây thì ngại đến nỗi chỉ muốn chui xuống bàn mà trốn.

Cái gì vậy, tôi với anh ta chỉ mới gặp nhau chưa đầy 3 tiếng mà cưới gả gì ở đây ?

Anh Sơn cũng ngại đỏ mặt, liên tục quẹt mũi, cắn môi, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Hai đứa Quốc và Thảo nghe vậy cười khúc khích, chị Trâm cũng mỉm cười tủm tỉm.

Duy chỉ có Khôi là vẫn hầm hầm như thế, không nói không cười.

- Vậy cũng được, ly rượu này như tôi hỏi cưới cháu Trang cho con tôi ha.

Nếu sau này cháu đồng ý, hai đứa có duyên thì mình tác hợp cho tụi nó.

- bác Tống dõng dạc nói to.

- Ba...

- Anh Sơn gọi khe khẽ trong miệng, chỉ đủ người ở gần nghe.

Tôi đoán chắc nội tâm anh ta cũng gào thét lắm.

Tôi cầm ly nước lên uống để lấy lại bình tĩnh.

Điều tôi không ngờ nhất là ông nội tôi lại đáp lời :- Được được, tao cũng chấm thằng Sơn làm cháu rể tao rồi.

Sáng láng, học giỏi, ngoan hiền, lễ phép, mấy đứa hiểu chuyện vậy có tương lai lắm.Nghe đến đây tôi sặc lên đến tận mũi, ho sặc sụa.

Anh Sơn cũng ngại đỏ mặt tía tai nhưng vẫn vỗ lưng tôi, rút vài tờ giấy ăn đưa tôi lau miệng, hỏi :- Em có sao không ?Tôi bận ho không thể trả lời, chỉ lắc đầu.Mẹ anh ta còn bồi thêm một câu khiến mọi người lần nữa phá lên cười :- Con dâu sao vậy ?

Sặc hả con ?Ôi trời đất ơi, tôi độn thổ mất, mọi người nói cái gì vậy ?- Thôi con gái người ta sặc nước luôn rồi, đừng có ghẹo tụi nó nữa.

Mặt hai đứa đỏ chét hết rồi kìa.

- Một dì nào đó bảo.Người lớn bắt đầu chuyển chủ đề, tôi được tha thì mừng như vớ được vàng.

Tôi có thói quen mỗi lần thấy ngại ngùng hay lo lắng thường uống một ít nước để bình tĩnh lại.

Nãy giờ uống nhiều đến nỗi ăn chẳng bao nhiêu mà sắp no luôn rồi.

- Anh xin lỗi, tại anh sợ em ngại không ăn nên...

Anh tài lanh quá.

- Anh Sơn lên tiếng xin lỗi, biểu cảm vừa ngại ngùng vừa áy náy cùng gương mặt ửng đỏ.

Phải chăng anh ta là "Good boy" trong truyền thuyết mà những cô bạn của tôi hay nói cùng nhau à ?

- Dạ không sao đâu ạ.

Cũng đâu có hại gì.

- Tôi trả lời.Chị Trâm nghe hết cuộc nói chuyện của chúng tôi, tủm tỉm cười.

Chị gắp một miếng thịt vịt rồi bỏ vào chén tôi, dịu dàng bảo :- Em ăn đi, đừng có để bụng nha.

Người dân quê mình giỡn vậy thôi chứ không có ý xấu gì đâu, em đừng khó chịu.- Dạ không, em không nghĩ gì đâu ạ.

- Tôi cười, đáp lại chị.

Dù không thích ăn vịt nhưng tôi vẫn gắp miếng thịt vịt bỏ vào miệng rồi ngỡ ngàng trước hương vị của nó.

Thịt không quá dai, không có mùi hôi lông mà còn thơm mềm.

Heo quay cũng thế, thái từng miếng vừa ăn, nạc mỡ vừa phải, không quá ngấy mà cũng không bị khô, thịt mềm ngọt.

Lớp da vàng giòn, còn có vị thơm nhẹ ngấm vào từng thớ thịt.

Tôi tiếp tục gắp thêm một miếng khác, càng ăn càng ngon.

Thảo, Quốc ngấu nghiến ăn, anh Sơn, chị Trâm cũng ăn.

Nhưng tôi để ý Khôi, cậu ta ăn rất ít, mỗi thứ một ít nhưng tuyệt nhiên không đụng đến đĩa thịt vịt và heo quay.

Thấy tôi ăn ngon miệng, cậu ta nhìn tôi nét mặt căng thẳng khó tả, trái ngược hoàn toàn với không khí thoải mái, sôi nổi xung quanh.Trong lúc ai cũng cười đùa, nói chuyện rôm rả thì ba tôi chỉ cười trừ.

Ông vẫn nói chuyện với mọi người, nhưng trong ánh mắt có chút mệt mỏi, không tự nhiên.

Sau ăn uống xong xuôi, mọi người lần lượt ra về.

Ba Thảo dắt con bé về, chị Trâm cũng đưa Quốc về nhà.

Có vài người ở lại phụ giúp rửa chén bát và dọn dẹp, trong đó có gia đình anh Sơn.

Khôi sau khi phụ giúp nhặt rác và lon bia bị vứt lại một chỗ thì cũng ra về.

Trước khi đi, cậu ta bước đến gần tôi nói một câu rất khó hiểu :- Cầu trời cho ăn không tiêu ói ra hết đi.Nói vậy là có ý gì ?

Ý cậu ta là tôi ăn nhiều à ?

Thái độ và lời nó kì lạ của cậu ta làm tôi thấy hơi khó chịu.

Cứ như tôi vừa làm gì có lỗi với cậu ta vậy.

Anh Sơn từ sau vô vai tôi :- Đưa đây, anh lau giúp em.- Dạ không cần đâu ạ, em tự làm được.

Anh ta không nói gì, chỉ mỉm cười thân thiện, khiến tôi có chút xao nhãn.

Cô Dung - mẹ anh Sơn lúc dắt xe ra cổng còn quay lại bảo tôi :- Mẹ về nha con dâu.Tôi cúi mặt, không dám trả lời.

Anh Sơn thì nhanh chóng giục mẹ lên xe đi về trước, thậm chí còn giành lái với ba vì bác Tống đã có ít hơi men.

Vội vả chạy xe đi để tránh ngượng chín mặt với tôi.

Cuối cùng mọi người cũng về hết.

Ngày đầu tiên của tôi ở quê nội khá tốt, mọi người thân thiện, dễ gần, trừ Khôi.

Tuy nhiên đến đêm tôi lại bị khó ngủ vì tiếng dế kêu ngoài vườn.

Phải rồi, đây là đặt trưng của vùng quê mà.

Nằm trằn trọc mãi đến gần nửa đêm chẩn thể ngủ, tôi bước xuống giường, định uống ít nước ấm cho dễ ngủ.

Dưới bếp có một cửa sổ nhìn thẳng ra vườn, tôi vườn pha nước vừa nhìn ra bên ngoài màn đêm kia.

Dưới quê yên bình thật, tiếng dế kêu này ở thành thị làm sao nghe được giữa bao tiếng xe cộ tấp nập ngày đêm.

Tôi cầm ly nước ấm uống chậm rãi từng ngụm, bỗng thấy cái cây xa xa kia như đang phát sáng.

Vì không đeo kính nên tôi cố nheo mắt nhìn cho rõ, ánh sáng trên cây lập loè như đèn LED trang trí trên những cái cây ở phố đi bộ nhưng yếu hơn rất nhiều.

Có vài đốm sáng nhỏ bay ra bay vào.- Đom đóm !

Tôi thích thú thốt lên thành tiếng vì đây là lần đầu tiên tôi thấy đom đóm thật.

Trước giờ chỉ nghe qua lời kể, xem trên TV hay đọc troong từng trang sách.

Từng con đom đóm to nhỏ bay vào đậu trên cái cây rồi cứ nhấp nháy ánh sáng của mình như đang thu hút tôi tiến đến phía chúng.

Bỗng tôi thấy có hai con đom đóm to lạ thường, cũng sáng hơn hẳn những con còn lại.

Chúng cứ bay song song nhau vờn qua vờn lại trong màn đêm đen sâu thăm thẳm.
 
Chuyện Ma Quê Nội
Chương 4/


Tôi đang đứng ngơ ra nhìn những con đom đóm kia thì một bàn tay đập bộp lên vai tôi, chính là chú ba.

Chú hỏi tôi :

- Sao con chưa ngủ nữa ?

- Dạ con khó ngủ nên xuống uống tí nước ấm.

Còn chú sao chưa ngủ ạ ?

- Thím ba con không biết sao hồi chiều tới giờ bị chóng mặt.

Nên thôi để thím con ngủ, chú xuống pha sữa cho em Long.

Chú ba thương thương vợ thật.

Từ lúc về đến giờ tôi để ý chú đỡ đần thím nhiều việc.

Chú ba cũng được học hành đầy đủ, thành tích học tập cũng tốt chẳng thua kém gì ba tôi.

Ông bà mỗi dịp lên thành phố thăm gia đình tôi vẫn hay rằng kể ngày xưa nghèo, nhưng dẫu khó khăn thế nào vẫn cố nuôi ba và chú ăn học tới nơi tới chốn.

Nhưng khác với ba tôi học kinh tế quốc dân rồi ở lại thành phố sinh sống và làm việc.

Chú chọn học Đại học Nông lâm rồi về quê làm kỹ sư nông nghiệp.

Cả ba tôi và chú đều là những người đàn ông tử tế, biết thấu hiểu và chăm lo cho gia đình, ước gì mai sau tôi có thể may mắn tìm được một người như thế, yêu vợ như chú, thương con như ba.

Tôi trở lại giường, cố nhích cơ thể thật nhẹ để không đánh thức mẹ đang ngủ.

Nhà nội có 4 chỗ ngủ, 1 phòng cho gia đình chú ba, 1 phòng cho bà và 1 một chiếc giường kê gần cửa sổ, sau góc khuất của bức tường cho ông nội.

Ông bà lớn tuổi rồi nên phải ngủ riêng như thế mới thoải mái.

Phòng duy nhất còn lại cho họ hàng đến chơi ở qua đêm.

Thường sẽ để trống, nhưng nay mai thôi nó sẽ là của tôi.

Dù lúc chiều ba chỉ uống một ít mẹ tôi lại không chịu được mùi bia rượu nên ba đành ngủ cùng ông.

Tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ hồ, tôi thấy bên ngoài cửa sổ có những ánh sáng đom đóm to nhỏ lập loè, lập loè.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với một tâm trạng vô cùng dễ chịu.

Tôi dậy khá sớm, khoảng 6 giờ 30.

Mẹ nằm cạnh vẫn còn ngủ say, chắc do đi xe đường xa và tiệc tùng bận bịu nên mẹ mệt.

Tôi chậm rãi, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Bước ra khỏi phòng đã thấy thím ba đang quét nhà, em Long ngồi trên giường ông nội, gõ cây đàn mộc cầm tôi tặng kêu "boong boong" nghe rất vui tai.

- Ủa Trang dậy rồi hả con ?

Ngủ tí nữa đi.

- Dạ thôi ạ, con hết buồn ngủ rồi.

- Xuống đánh răng rửa mặt đi con.

Đi ăn chợ không, thím dắt con đi theo luôn.

- Dạ đi ạ.

Tôi hí hửng đi đánh răng, rửa mặt, thay quần áo chuẩn bị đi chợ với thím ba.

Ông nội bế em Long ra sân, đứng xem mấy cái lồng chim hót lí lo.

Bà tôi tay cầm chén nui nấu với tôm thịt bằm cà rốt thơm nức mũi đút Long ăn từng thìa.

Trong lúc chờ thím ba thay quần áo, tôi xin bà cho tôi thử đút em Long.

Trộm vía Long ăn ngoan lắm, không nhè, không quấy, đút muỗng nào cũng ăn hết.

Ngay lúc đó, con chim sáo trong lồng lại kêu lên : "Ngoan quá !

Ngoan quá !" khiến em Long cười khanh khách.

Mỗi lần chim hót, Long cười tít cả mắt.

Tiếng cười trẻ con trong sáng, đáng yêu quá.

Tôi và thím ba vừa đi vừa trò chuyện rất vui.

Vừa ra tới đầu làng, đi ngang qua cây còng to và cái am kia, thím kéo tôi tránh ra chỗ đấy.

Lúc ấy tôi cũng không nghĩ gì về hành động này.

Đi được một lúc nữa tôi bất ngờ gặp anh Sơn.

Anh ta đang đứng trước một ngôi nhà mái Thái 2 tầng khá to, sân rất rộng.

Bên trong hàng rào trắng là những cây hoa huỳnh anh vàng đẹp lung linh, vươn ra bên ngoài.

Chiếc Mazda trong sân nhìn quen quá, nhìn biển số thì chính là xe của ba tôi.

Vậy ra đây là nhà bác Tống à ?

- Con chào cô.

- Anh Sơn cúi đầu chào thím ba.

- Ừ con.

- Thím ba đáp.

- Cô với em Trang đi chợ ạ ?

- Ừ, cô dắt em Trang đi chợ quê mình cho biết.

- Dạ...

Sẵn tiện con cũng đang định đi ra chợ, con đi chung được không ạ ?

- Anh ta ngỏ lời muốn đi chung với chúng tôi.

Thím ba nhìn tôi, tôi im lặng, chẳng ý kiến gì.

Chuyện hôm qua người lớn đùa với nhau vẫn khiến tôi còn ngại.

Thím mỉm cười, đồng ý với anh Sơn.

Thế là trên đường tôi chẳng nói gì nữa, chỉ có thím và anh Sơn nói chuyện với nhau.

Thím hỏi anh về chuyện học tập, về dự định chọn ngành, chọn trường đại học cho 2 năm nữa.

Thím hỏi tới đâu, anh ta lễ phép, từ tốn trả lời tới đó.

Qua những câu trả lời, tôi thấy anh ta có dự định rõ ràng cho tương lai.

Tất cả mọi thứ đều do anh tự quyết định với sự ủng hộ của gia đình.

Bỗng anh ta hỏi đến tôi :

- Còn em thì sao, Trang ?

- Em...

Tôi thì sao hả ?

Tôi chẳng biết nữa.

Tôi cũng có ước mơ và mong muốn của riêng tôi nhưng mẹ lại chẳng bao giờ chấp nhận nó.

Khác với hình ảnh người phụ nữ thành đạt, thân thiện, dễ gần của mẹ ngày thường.

Tương lai tôi do chính mẹ định hướng, chính mẹ quyết định.

Sau khi học xong cấp 3 ở ngôi trường chuyên mà mẹ dành nhiều công sức, tiền bạc thuê gia sư kèm 1 : 1 để tôi thi đậu vào.

Tôi sẽ phải sang Mĩ du học theo ý mẹ và nhà ngoại, không cần biết tôi có muốn hay không.

Tôi còn nhớ cái ngày biết điểm thi tuyển sinh, tôi đứng vị trí á khoa.

Ban đầu mẹ nói không sao, như vậy đã tốt rồi.

Tôi không buồn cũng không vui, chẳng biết mẹ an ủi tôi hay an ủi chính mẹ nữa.

Nhưng khi mẹ biết thủ khoa là con trai của cô đồng nghiệp, ngay lập tức mẹ nổi giận với tôi.

Điểm tôi và cậu ta chỉ chênh nhau 1 điểm, cậu ta còn được ôn luyện ít hơn tôi.

Lúc đó mẹ vừa trách tôi làm bài cẩu thả vừa tức đến mức bật khóc.

Có lẽ mẹ quên rằng song song với việc luyện thi, mẹ vẫn bắt tôi đi học đàn.

Ba tôi cãi nhau với mẹ, nói mẹ hãy thôi cách dạy con độc hại này đi.

Nói mẹ hãy nhìn và công nhận những công sức của tôi.

Mẹ tôi khóc và lao vào ba, mẹ nói ba chẳng biết gì cả, mẹ nói ba luôn chấp nhận một đời tầm thường, rẻ rúng.

Từ bé đến lớn tôi không biết mình đã chứng kiến cảnh này bao nhiêu lần nữa.

Tôi nghe lời mẹ để mẹ không nổi giận, tôi cố tỏ ra mình ổn để ba yên tâm.

Bỗng anh Sơn cắt ngang dòng hồi tưởng ngổn ngang ấy :

- Trang ?

Em sao vậy ?

Tôi nhận ra nước mắt tôi đã chảy dài trên má từ bao giờ.

Có lẽ do một chút uất ức và một chút ghen tị với anh Sơn.

- Dạ em không sao.

- Tôi trả lời.

- Con khóc hả ?

- Thím ba tôi hỏi.

- Dạ...

Dạ không, tại bụi bay vào mắt con thôi.

- Tôi nói rồi tháo kính ra, dụi mắt.

- Sơn nó hỏi con kìa, sao con không trả lời làm nó chưng hửng nãy giờ.

- Dạ thôi không sao ạ, chắc Trang chưa có định hướng rõ ràng nên không biết trả lời con sao.

- Anh ta nhẹ nhàng bảo.

Tới khu chợ quê, không khí bắt đầu ồn ào, náo nhiệt.

Từ xa đã nghe tiếng nói, tiếng xe ra vào chợ nhốn nháo.

Khu chợ nằm gần một cây cầu bắt ngang qua con kênh.

Theo lời anh Sơn, bên kia là trường Tiểu học của trẻ con quanh đây, ngày xưa anh cũng học trường này.

Anh bảo :

- Hôm qua thằng Quốc đòi đưa em đi ăn xôi là trước cổng trường bên đó đó.

Từ chỗ tôi đứng nhìn qua không thấy rõ, chỉ thấy ngôi trường nằm khuất sau mấy căn nhà và cây phượng to trước cổng.

Thím ba đi trước, tôi và anh Sơn lẽo đẽo theo sau.

Mọi người mua bán nhộn nhịp, cười nói vui vẻ.

Thím dừng trước một sạp rau, cẩn thận lựa chọn từng bó rau, từng quả bí.

- Lựa cái gì, rau tao bán chất lượng bó nào bó nấy tươi rói nè.

Mối quen mà lựa lựa hoài.

- Bà bán rau cầm bó rau ngót lên cho thím ba xem.

- Người ta vợ kỹ sư nông nghiệp mà bà ơi.

Phải lựa rau thịt đồ cho kỹ coi có phân thuốc gì không chứ !

- Giọng bà bán thịt sạp kế bên nói với qua, trêu thím ba.

Thím cười đáp lại :

- Vợ kỹ sư nông nghiệp vậy chứ biết chuyên môn gì đâu, em đang không biết mua gì đó chứ.

Rồi bà bán rau nhìn tôi, hỏi :

- Ủa ai đây ?

- Ờ, con ai lạ hoắc vậy.

Thằng kia thì con trai thằng Tống với con Dung tao biết rồi.

Còn nhỏ gái con ai vậy ?

- Một người khác cũng hỏi.

- Dạ con gái của anh hai Trung đó.

- Thím ba cười, đáp.

- Ủa trời ơi, con thằng Trung lớn vầy rồi đó hả ?

Nó về hồi nào vậy bây ?

- Bà bán thịt kế bên ngạc nhiên bảo.

Thím ba đưa tay sang vuốt tóc tôi, nói :

- Dạ, con bé nó lớp 10 rồi đó dì.

Vợ chồng ảnh chỉ về hôm qua.

- Coi kìa, con gái thành phố da trắng tươi, đẹp gái quá.

- Dì bán cá cạnh đó xuýt xoa.

- Ủa đẹp gái vậy mà sao để đeo mắt kính rồi con ?

Bị cận thị hả ?

- Chú bán gà cạnh đó hỏi.

- Cha nội này vô duyên !

- Vợ chú ấy kêu lên, đánh vào vai chồng.

Tôi bật cười, nhưng rồi nụ cười tắt dần khi thấy phía xa kia, một người con trai dáng cao, gầy, mặc sơ mi trắng có những vệt màu đỏ chạy dài trên áo đang đứng đối diện với mình.

Cậu ta đứng im bất động giữa bao nhiêu người đang tất bật đi lại trông rất kỳ lạ.

Dù không thấy rõ được gương mặt, nhưng cứ có cảm giác cậu ta đang nhìn thẳng vào tôi.

Bỗng nhiên tôi thấy hơi choáng, có những hình ảnh gì đó chạy thoáng qua trong đầu.

Mắt tôi mờ đi, cảm giác có gì đó chảy ra từ mũi.

Tôi đưa tay quẹt mũi xem thử, là máu.

Khi nhìn lên thì không còn thấy người con trai kia đâu nữa.
 
Back
Top Bottom