Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Chuyện Mà Giang Diêu Vân Đã Kể

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
627,726
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
401103371-256-k50758.jpg

Chuyện Mà Giang Diêu Vân Đã Kể
Tác giả: Charlotte_Rise
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bất cứ ai cũng có câu chuyện của riêng mình.

Giang Diêu Vân cũng thế.
...

Thể loại: Tu tiên, đời thường, hài, tình cảm gia đình.

 
Chuyện Mà Giang Diêu Vân Đã Kể
Diêu Vân tự sự


Giang Diêu Vân ngàn vạn lần không nghĩ tới, bản thân nàng đang ở ngày hôm nay.

Nghe có vẻ kì lạ, chỉ là ngày hôm nay thôi mà?

Chỉ cần một giấc ngủ thật ngon lành.

Và khi tỉnh khỏi cơn mê, ánh dương đã rọi lên đôi mắt, báo hiệu một ngày mới đến rồi.

Ý của Giang Diêu Vân không phải như vậy.

Một ngày mai nắng lên đối với nàng cũng chỉ như bao ngày nắng lên khác.

Ám chỉ thời gian cứ trôi đi vô thưởng vô phạt, chẳng chờ đợi ai mà cũng chẳng bỏ lỡ ai.

Giang Diêu Vân chỉ đơn giản đang cảm thán, a, thì ra nàng đã sống được từng đó thời gian rồi.

Cảm giác như thể đã lâu lắm, lâu thật là lâu.

Quãng thời gian dài dằng dặc như thể từ lúc trời đất vẫn còn là một mớ hỗn độn, cho đến bây giờ, mọi thứ vẫn là một mớ hỗn độn, nhưng lại có muôn kiểu đa dạng hơn.

Giống như một người đã đi vạn dặm thiên lý không ngơi nghỉ, đến khi ngoảnh đầu mới chợt giật mình nhận ra, mình đã ở nơi xa thật là xa.

Một người đi xa nhìn lại sẽ có cảm giác gì?

Giang Diêu Vân không rõ.

Đó là một câu hỏi vô nghĩa.

Làm sao nàng biết được?

Người đó có thể là mệt nhoài, có thể là sung sướng, nhưng cũng có thể là nuối tiếc vô cùng, hay là cảm thấy gì đó khác nữa chăng?

Vậy thì thay đổi câu hỏi đi.

Khi Giang Diêu Vân nhìn lại, nàng có cảm giác gì?

Nàng cũng không rõ.

À không, nàng không cảm thấy gì cả.

Không phải nàng vô cảm, cũng không phải nàng đã quên đi quá khứ của mình.

Cái này chỉ đơn giản là thời gian, nàng sống lâu quá rồi, thời gian mài mòn đi xúc cảm của nàng.

Để khi nhìn lại những kỉ niệm, chỉ có thể khuấy lên cho nàng tí sóng nước lăn tăn, xong rồi cũng, chìm nghỉm.

Giang Diêu Vân là một tán tu.

Đúng hơn, nàng là một yêu tu.

Tán tu là gì, yêu tu là gì, cả hai gộp lại chính là Giang Diêu Vân.

Nơi nàng đang sống trên đời là một thời đại linh khí dồi dào, con người có cơ duyên có thể bước lên con đường tu tập, trở thành thần tiên, thoát khỏi cõi khổ.

Đương nhiên không chỉ con người mới được hưởng đặc quyền đó.

Muôn vàn chúng sinh trong cõi này đều có cơ duyên, chỉ là kiếp này duyên chưa tới, không cần phải vội vàng.

Ở một thời đại dồi dào linh khí như thế này, hiển nhiên những người có cơ duyên cũng kha khá.

Thế nên, những tông phái, những thế gia tiên môn mới hình thành, tụ tập những người có kết nối với nhau, cùng tu luyện và cùng hưởng thụ tài nguyên.

Nhưng Giang Diêu Vân không hề liên quan tới những nơi tai to mặt lớn đó.

Nàng là một tán tu, là một tu sĩ tự do tu luyện ở bên ngoài.

Điều đương nhiên với một tán tu là cơ hội với điều kiện tu luyện sẽ kém hẳn đi so với những tu sĩ đến từ danh môn đại phái, vì bao nhiêu tài nguyên giá trị đều đã thuộc về tay họ hết rồi.

Đó là lí do vì sao người ta dù có là một chân thấp nhất trong đại phái thì cũng cố mà gia nhập cho bằng được.

Nhưng Giang Diêu Vân lại không quá quan trọng chuyện đó.

Vì nàng là một yêu tu.

Yêu tu, là thú vật khai mở linh trí, sau một chặng đường tu tập khó khăn để hóa hình thành người.

Sau đó, lại phải bắt đầu lại từ đầu, như một phàm nhân.

Rõ ràng, yêu tu còn khó khăn hơn cả tán tu.

Thú vật khai mở linh trí đã khó, trong quá trình tu luyện cũng gặp nhiều gian khổ hơn con người bình thường.

Nếu không phải những thần thú trong truyền thuyết mà chỉ là con chó con mèo tầm thường, quá trình này còn khó khăn hơn gấp bội lần.

Nhưng Giang Diêu Vân lại đi lên từ cả hai khó khăn đó.

Thậm chí, còn có nhiều trắc trở hơn thế.

Giang Diêu Vân là yêu tu, chân thân của nàng là một con cáo.

À, một con cáo khi tu luyện thành tinh thì được gọi là hồ ly, nên gọi nàng là hồ ly cũng được.

Nàng có chín đuôi, có từ lâu rồi.

Hồ ly tu luyện thành chín đuôi phải tốn rất nhiều thời gian và công sức.

Còn thử thách cho Giang Diêu Vân hơn là khi nàng bắt đầu tu luyện trong hình hài hồ ly thì nhân gian lúc đó còn chưa dồi dào linh khí như hiện giờ.

Sau khi có đủ chín đuôi rồi, nàng hóa hình.

Trở thành một phàm nhân, trải qua nhiều biến cố, có được một Giang Diêu Vân của ngày hôm nay.

Giang Diêu Vân của ngày hôm nay nhìn lên trời, vô thức cảm thán.

Cảm giác như nàng đang nghỉ ngơi sau những tháng ngày khói lửa.

Tâm trí nàng uể oải lười nhác chỉ muốn nằm phơi nắng cả ngày.

Giống như đi lên đỉnh cao rồi chỉ muốn quay lại xuất phát điểm, trở thành một con người bình thường để sống một cuộc đời bình thường.

Bình thường mà hạnh phúc.

Nhỏ nhoi vậy thôi.

Giang Diêu Vân bây giờ cũng từa tựa như vậy.

À, nàng biết phải gọi cảm giác này là gì rồi.

Giang Diêu Vân đã già.

Nàng mất đi cái nhiệt huyết của thời non trẻ ngây dại, mất đi cái hăng hái của niên thiếu sôi nổi.

Nàng sống lâu rồi, tinh thần tự nhiên trở nên thật bình thản.

Tất cả những gì đọng lại trong nàng là một nắm tro tàn.

Tro tàn trong ngữ cảnh này không phải là ý nghĩa xấu.

Không phải Giang Diêu Vân đã đánh mất đi động lực sống của mình, chỉ là, nàng đang thật bình thản.

Nàng muốn sự yên bình, sự nhẹ nhàng bình đạm.

Mỗi ngày trôi qua nhàn nhạt, không sóng gió, không bão giông, cũng chẳng có thử thách nào bắt buộc nàng phải chinh phục, phải vượt qua.

Giang Diêu Vân hồi xưa có rất nhiều ước mơ và hoài bão.

Giang Diêu Vân hiện tại chỉ muốn một mái nhà nhỏ thật ấm áp.

Đúng vậy, giống như cái tên của nàng.

Tiêu diêu tự tại, không gò bó, ép buộc.

Làm những điều mình thích, không đao to búa lớn, gõ trống khua chiêng, không cần ai biết.

Chỉ cần bản thân mình thấy vui là được.

Giang Diêu Vân hài lòng với cách sống đó.

Và đã duy trì cuộc sống yên ổn đó được một thời gian rồi, khoảng hai trăm năm.

Không lầm, là hai trăm năm.

Là một khoảng thời gian không dài không ngắn.

Đủ cho một tu sĩ tầm thường đột phá lên Trúc Cơ.

Giang Diêu Vân dành từng đó thời gian để quy sơn ở ẩn, chữa lành tâm hồn của mình.

Tiếng nước chảy róc rách xuống đất, làm ẩm mùi thiên nhiên trong lành.

Thái Bích Phong bốn mùa đều có mây mù che phủ.

Vì đây là một ngọn núi nhìn từ xa chỉ thấy một màu xanh như bảo thạch, nên đặt là Thái Bích.

Giữa lưng chừng có những dải mây lững lờ như suối tóc ai khẽ khàng vắt ngang, tiên khí lờ lợ lượn quanh.

Từ lâu Thái Bích đã nằm đó, như một lão nhân khổng lồ trấn giữ huyện Thái Bích, một huyện phủ nho nhỏ tầm thường chẳng có ai đoái hoài đến.

Những người dân trong huyện không ai là không biết Thanh Tiêu Đường.

Là môn phái an tọa tại Thái Bích Phong, cũng là nơi bảo vệ huyện Thái Bích khỏi những thế lực xấu xa.

Tuy nhiên, danh tiếng của Thanh Tiêu Đường chỉ dừng lại ở Thái Bích huyện.

Môn phái này không nằm trong số danh môn thế gia, vì sống kín tiếng, ít giao lưu với bên ngoài nên hầu như chẳng ai nghe đến có một nơi như này tồn tại.

Tiết Kinh Trập, côn trùng sinh sôi.

Trên chiếc lá non có một con sâu nhỏ bò chậm chạp, nó lắc cái mình cũng một màu xanh.

Sau khi nghiêng ngả như thể đang đánh giá chất lượng của chiếc lá, có lẽ đã hài lòng, nó quyết định mở hàm ra và thưởng thức.

"Á à!

Còn thêm mi nữa!"

Chưa kịp làm gì, con sâu nhỏ tội nghiệp đã bị nhấc ra khỏi chiếc lá và ném xuống đất không chút lưu tình.

Có tiếng gà cục tác, kẻ đang chuẩn bị ăn đã trở thành bữa ăn của kẻ khác.Người ta thường nói, trời đánh tránh miếng ăn, nhưng nữ nhân đang chăm chú bắt sâu lại không phải trời.

Nắng chiếu xuống luống cây xanh, chiếu xuống cả người nữ tử như phát sáng.

Để có thể miêu tả nữ nhân này phải dùng từ, quốc sắc thiên hương.

Nàng rất đẹp, một vẻ đẹp tinh xảo như tượng tạc.

Mọi đường nét trên người đều như được đẽo gọt thật tỉ mỉ.

Nhưng nổi bật nhất là đôi mắt, một đôi mắt sắc như mắt cáo.

Bên dưới hàng mi dài cong vút là đôi con ngươi sâu hoắm, long lanh những suy nghĩ như vực sâu nhấn chìm linh hồn người ta vào cõi mê mẩn.

Nàng chính là Giang Diêu Vân.

Giang Diêu Vân ngó nghiêng một chút.

Sau khi chắc chắn rằng con sâu nọ là con sâu cuối cùng trên luống hoa, nàng mới hài lòng phủi phủi vạt váy, đứng dậy.

Con gà nhỏ lẽo đẽo đi theo nàng thấy nàng không bắt sâu nữa, khẽ cục tác mấy tiếng không đành lòng.

Nàng mỉm cười, cúi đầu xuống thủ thỉ với con gà."

Hết sâu rồi, ngươi đi ra kia nhặt thóc đi."

Trông Giang Diêu Vân có vẻ kì lạ khi mà nói chuyện với một con gà, nhưng con gà đó dường như hiểu ý nàng, nó lạch bạch chạy ra sau căn nhà nhỏ, hội họp với đàn của nó.

Để lại Giang Diêu Vân một mình đứng giữa hàng cây.

Khu đất phía sau Thanh Tiêu Đường là nơi ở của Giang trưởng lão, Giang Diêu Vân.

Nghe có vẻ hơi mâu thuẫn.

Vì như đã nói, Giang Diêu Vân vốn dĩ là một tán tu, nàng không thuộc về nơi nào hết, nhưng sao bây giờ nàng lại trở thành trưởng lão một tông rồi?

Chuyện gì cũng có nguyên do của nó cả.

Đường chủ trước kia là bằng hữu của Giang Diêu Vân.

Sau này có nhiều chuyện xảy ra, cô ấy giao lại Thanh Tiêu Đường cho Giang Diêu Vân, nhờ nàng trông chừng lũ trẻ giùm.

Giang Diêu Vân không thể không đồng ý.

Dù sao thì, nàng cũng rảnh mà.

Hơn nữa, Giang trưởng lão cũng đâu có làm gì, chỉ suốt ngày cuộn mình sưởi nắng ngủ ngon lành thôi.

Ở đâu đó trong chính điện của Thanh Tiêu Đường.

"Sư huynh, sao hôm nay Giang trưởng lão không xuống nhà ăn nhỉ?"

"Chắc ngài ấy lại ngủ quên trời đất rồi, kệ đi."

"Vâng."
 
Chuyện Mà Giang Diêu Vân Đã Kể
Một ngày ở Thanh Tiêu Đường


Hiếm khi có mây xám ghé thăm Thái Bích Phong.

Một màu nhạt nhẽo u buồn phủ lên khắp không gian, thanh tịnh như bức tranh thủy mặc.

Đại trận hộ sơn của môn phái hôm nay không thi triển phép xua mây.

Có lẽ có một cường giả nhàn hạ nào đó đang cao hứng muốn ngắm mưa, vậy nên những đám mây trĩu nặng cơn hạt cứ nhởn nhơ trên đầu người.

Các môn đồ thấy dấu hiệu trên bầu trời, liền thu dọn những đồ đạc quan trọng vào trong nhà.

Họ đã quen thuộc với tính khí của Giang trưởng lão, nên cũng chẳng ai có bất mãn hay khó chịu gì.

Gió lạnh mang theo hơi nước từ phía Đông thổi vào phòng qua cửa sổ mở toang.

Rèm tre đung đưa, tiếng lanh canh của thân gỗ va chạm vào nhau làm cho người đang ngồi ở thư án phải ngẩng đầu.

Đây là thư phòng của Đường chủ.

Đường chủ hiện tại của Thanh Tiêu Đường tên là Lý Hữu Quyết, là đại đệ tử của Đường chủ trước kia.

So với những người đứng đầu của các môn phái khác, tuổi đời của hắn vẫn còn khá trẻ.

Nhưng điều đó cũng không phải là thứ cản trở Lý Hữu Quyết cáng đáng Thanh Tiêu Đường chu toàn, dù sao thì hắn cũng xuất thân từ một thế gia, năng lực không hề tầm thường.

Lý Hữu Quyết nhìn thấy sắc trời ảm đạm, đến độ hắn phải thi pháp thắp sáng thư phòng lên, tự nhiên cũng thấy lòng nặng đi đôi chút.

Tình tại cảnh trung, bất cứ ai nhìn thấy một thời tiết xấu như thế cũng đều sẽ thấy không vui vẻ gì.

Còn sầu thảm hơn khi thoang thoảng trong sơn môn có mấy tiếng la thất thanh.

"Nổ, nổ to rồi!"

"Chết cha, cháy rồi!

Thủy phù, mau dùng thủy phù!"

"Sa phù nữa!

Còn cái gì mang ra dập lửa hết đi!"

"..."

Lý Hữu Quyết phẩy tay, dựng một tầng kết giới mỏng ngăn cách thanh âm bên ngoài truyền vào.

Hắn đăm đăm nhìn ánh đèn lấp lóa, chiếu rọi cả thư án sáng rực lên trong khung cảnh chỉ độc một màu xám ngoét u ám.

Sau khi cứ nhìn vô định như thế một hồi lâu, Lý Hữu Quyết thở ra một hơi rồi tiếp tục cầm bút lên hí hoáy.

Một thư phòng yên tĩnh chỉ có tiếng giấy loạt soạt rất khẽ.

Sau một lúc.

Giật.

Có người xâm phạm kết giới.

Lý Hữu Quyết dừng bút khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

Đằng sau cánh cửa, có tiếng gõ rất nhẹ, giống như đang thông báo cho chủ nhân căn phòng rằng có người đã đến.

Gõ hai tiếng xong, chẳng cần đợi chờ Đường chủ nói một lời, cửa hơi mở ra.

"Có chuyện gì mà sư huynh phải dựng cả kết giới thế này?"

Một giọng nữ thanh thanh vang lên.

Hai hàng chân mày của Lý Hữu Quyết giãn ra.

"Sư muội."

Người vừa bước vào khẽ gật đầu.

Nàng là một nữ tử, dung mạo đẹp đẽ, thanh khiết thoát tục, uyển chuyển như liễu.

Nàng tên Triều Hạ.

Hệ thống chức vị của Thanh Tiêu Đường chưa được phân hóa rõ ràng, nên nàng cũng chỉ là một trong số những trưởng lão phò tá Đường chủ.Tuy rằng Thanh Tiêu Đường chỉ phân chức Đường chủ và những trưởng lão phò trợ Đường chủ, nhưng ai cũng ngầm nhận định Triều Hạ là người có tiếng nói thứ hai sau Lý Hữu Quyết.

Nàng ôm một chồng sổ sách bước vào, trên gương mặt dịu dàng của nàng vén lên một nụ cười.

Lý Hữu Quyết thấy nụ cười của nàng, chỉ ngán ngẩm lắc đầu, "Đệ tử lại đốt cháy chỗ nào rồi?"

Triều Hạ đặt chồng sổ sách xuống thư án vốn đã ngập ngụa sổ sách của Lý Hữu Quyết, nhẹ giọng, "Lửa đã tắt rồi, huynh đừng lo quá."

"Ừm, thế có phá nát chỗ nào nữa không?"

"Kì diệu là không.

Hôm nay mấy đệ ấy ngoan ngoãn một cách bất thường."

Triều Hạ nói xong, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây càng lúc càng dày thêm, làm cho bầu trời tối sầm lại.

Có vẻ như chẳng bao lâu nữa, Thanh Tiêu Đường ở Thái Bích Phong lừng lững sẽ hứng trọn một cơn mưa to dai dẳng.

"Không biết Giang trưởng lão có chuyện gì không vui vậy nhỉ?"

Lý Hữu Quyết nhìn nàng kĩ hơn, "Tại sao muội lại nghĩ thế?"

Triều Hạ lại mỉm cười đầy ẩn ý khi nhận được câu hỏi dò của Đường chủ, "Đôi khi mỹ cảnh bên ngoài sẽ phản ánh tình cảm bên trong.

Huynh cũng thấy thế mà, đúng không?"

Lý Hữu Quyết gật gù, hắn nghe nàng nói lời thuyết phục, cũng cười theo.

"Muội nói phải."

Hắn đặt bút lên nghiên mực, "Nhưng đây là Giang trưởng lão."

"..."

"Muội cũng biết tính tình của ngài ấy mà."

"..."

Triều Hạ hơi cúi xuống.

Nàng phì cười, hơi nhún vai như là đã đầu hàng, "Phải rồi."

Nàng im lặng một chút, lại hướng mắt phía bầu trời thấp mù những mây.

Bên cửa sổ có cành cây vươn ra những phiến lá xanh.

Một chú chim lạ mặt từ nơi nào bay đến, chiếp chiếp mấy tiếng líu lo.

Có lẽ nó tìm đến đây để tránh mưa.Triều Hạ rời mắt khỏi con chim nhỏ, tiếp tục, "Đã lâu rồi Giang trưởng lão không ra ngoài, người cứ định tự nhốt mình mãi như vậy sao?"

"Ý định của trưởng lão, làm sao mà ta rõ được?"

Lý Hữu Quyết lắc đầu, "Cũng đâu phải có gì không tốt.

Chính vì mọi thứ ổn thỏa, nên Giang trưởng lão mới yên tâm nghỉ ngơi như vậy."

Cũng có nghĩa là, thế hệ non trẻ như Lý Hữu Quyết và Triều Hạ đang làm rất tốt, nên Giang Diêu Vân mới không cần phải ra mặt xử lí.

Triều Hạ có vẻ đã hiểu ý Lý Hữu Quyết muốn nói, nàng thấp giọng, "Huynh nói phải."

Đường chủ gật đầu.

Hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng móng tay chạm lên mặt bàn bằng gỗ lim nâu sẫm vang lên đều đều như đếm nhịp.

Triều Hạ lặng thinh nhìn hắn.

"Muội tới tìm ta có chuyện gì?"

Lý Hữu Quyết ngồi thẳng dậy.

Động tác của hắn biểu thị rằng, nói chuyện phiếm đến đây là đủ rồi.

Triều Hạ thu lại vẻ hiền hòa trên gương mặt, biểu cảm đanh lại.

Lúc này, trông hai người mới giống những kẻ đứng đầu một phái, bắt đầu bàn chính sự. [...]Thái Bích Phong nằm trong dãy Trường Bích Sơn, rộng lớn muôn trùng.

Một màu xanh lục của cây cối bát ngát phủ kín một góc thiên không.

Núi này rất lớn, đã tồn tại từ lâu nên địa hình đường núi dốc thoai thoải.

Lại có một nguồn linh khí dồi dào, tuy rằng không được bằng các danh môn đại phái, nhưng cũng đủ cho các tu sĩ tu hành.

Hơn nữa, Thái Bích Phong là chốn rừng thiêng, có nhiều loại thảo dược cùng sinh vật dù không quá quý giá nhưng cũng thuộc loại có giá trị.Thanh Tiêu Đường nằm gọn trong phạm vi Thái Bích Phong.

Là một tiểu môn phái mới thành lập cách đây không lâu, nhân số không nhiều.

Những tòa điện các lác đác, ẩn hiện giữ núi rừng xuề xòa.

Cò bay thẳng cánh, len lỏi giữa những làn mây mờ.

Vào những ngày thường có nắng và trời xanh, đây ắt hẳn sẽ là một bồng lai tiên cảnh khiến người khác phải thốt lên trầm trồ.

Từ chân núi Thái Bích có một đoạn đường bậc thang nhỏ và dài, nếu không phải tu sĩ nhạy bén thì ít có ai có thể nhận ra sự tồn tại của con đường này.

Từ đó đi lên khoảng ngàn bậc, sẽ thấy một đại môn rất lớn.

Bên trên đại môn là tấm danh bài khắc mấy chữ uốn lượn hùng vĩ "Thanh Tiêu Đường".

Đi tiếp một đoạn nữa là tới một khoảng sân rất lớn, và phía trước chính là một tòa điện các cũng hùng vĩ không kém.

Đó là chính điện của Thanh Tiêu Đường, Điện Vân Oanh, là nơi thường được dùng để nghị sự và tiếp khách.

Lấy Điện Vân Oanh làm trung tâm, trải ra bốn hướng là các kiến trúc xây dựng rải rác cùng với cây cối.

Cảm giác có rời rạc và thiếu kết nối.

Nhưng thực tế, sự dựa dẫm vào thiên nhiên núi rừng như thế này lại đem đến sự hài hòa kì lạ.

Lại từ Vân Oanh Điện, phía sau có một con đường mòn không lát đá, gập ghềnh rất khó đi.

Đó là con đường dẫn đến nơi cao nhất và cũng là sâu nhất của Thái Bích Phong.

Ít ai qua lại nơi này, phần vì đường đi thật sự rất xấu, phần khác là vì họ không muốn làm phiền người đang ở nơi đó.

Nhưng nếu có ai dám cả gan đi vào thăm thú, sẽ thấy sau một quãng đường khá dài, mở ra trước mắt là một khoảng đất trống rất lớn.

Cỏ mọc dưới chân như một tấm thảm xanh, có mùi hoa thơm từ đâu đó.

Giống như một thảo nguyên mọc giữa núi cao, ở trung tâm thảo nguyên là một đại thụ khổng lồ, chục người ôm vòng cây không xuể.

Cái cây lớn đó vươn tán lá cũng khổng lồ không kém của mình như một cái ô vĩ đại, che được một bóng râm rất mát.

Cách cái cây đó một khoảng mà tán cây không phủ bóng được là một căn nhà nhỏ bằng mái rơm, được ngăn cách bằng một hàng rào tre cao đến hông người.

Ngó nghiêng vào trong khoảng sân be bé, có một tấm phản có nệm mềm, có tiếng chuông gió leng keng đinh đong.

Sau nhà, có tiếng gà cục cục khẽ khàng, những luống cây hoa thi nhau khoe sắc.

Vừa nhìn, liền biết ngay chủ nhân nơi này là một người rất biết cách tận hưởng sự nhàn hạ.

Đây là căn cứ bí mật của Giang Diêu Vân.

Hoặc nói đúng hơn, là nơi nàng dùng để ngăn cách mình với thế giới bên ngoài.

Không ai nghĩ rằng ở một ngọn núi như Thái Bích lại tồn tại một đồng cỏ xanh như thế này.

Giang Diêu Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Hôm nay có mây đen che đi ánh dương nên nàng không thể tắm nắng.

Cảm nhận sự nặng nề bao phủ khắp không gian, Giang Diêu Vân hơi chun mũi, ngửi ngửi cái mùi đặc trưng thường có trước khi xuất hiện cơn mưa.

Vậy là, hôm nay nàng không cần phải tưới cây.

Giang Diêu Vân phất tay, có chút khí trắng lượn lờ trên đầu ngón.

Những đồ đạc phơi bày trước hiên nhà nhanh chóng thu lại và biến mất.

Sau nhà, những con gà cảm nhận được điều gì sắp xảy đến, xếp hàng đi vào trong chuồng.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Giang Diêu Vân hài lòng đi vào trong nhà.

Căn nhà này đơn sơ phải biết, chỉ có hai gian là phòng khách và phòng ngủ.

Vì muốn ngắm mưa, nên Giang Diêu Vân chậm rãi ngồi vào cái ghế bành êm ái bên cạnh cửa sổ mở rộng.

Suy nghĩ một hồi, nàng quyết định lấy một cuốn sách ra đọc.

Cũng không phải bí quyết hay công pháp hay ho gì, đó chỉ đơn giản là một cuốn thoại bản dân gian rất tầm thường và có chút mất não.

Giang Diêu Vân cũng chẳng quá chú tâm vào việc đọc sách, nàng chỉ muốn cầm đó cho đỡ trống tay mà thôi.

Bên ngoài, một hạt mưa bắt đầu thấm đất.

Rồi hai hạt, ba hạt, một cơn mưa lớn rầm rầm đổ xuống, tạo nên một bức màn trắng xóa khoảng không gian.

Kì diệu thay, cơn mưa xối xả đó chẳng thể hắt được giọt nào vào trong khuôn cửa sổ nơi Giang Diêu Vân đang ngồi.

Mùi mưa có hơi ẩm mốc xông vào nhà, có chút mát lành và khoan khoái.

Giang Diêu Vân lật lật qua lại mấy trang, rồi cuối cùng đặt sách xuống bàn.

Nàng ngẩng đầu, hướng mắt ra ngoài.

Người đẹp ngắm mưa.

Chỉ là một cơn mưa bình thường mà thôi, nhưng vì có một cô nương diễm lệ mơ màng nhìn đến nên đây cũng có thể coi là một bức tranh khắc họa mĩ cảnh tuyệt sắc.

Thế nên mới nói, giai nhân tôn cảnh, cảnh tôn giai nhân.

Giang Diêu Vân im lặng một lúc thật lâu.

Rồi ngả người về sau.

Nàng vươn tay ra, trên đôi tay ngọc liền xuất hiện một ống điếu.

Nhấn thuốc vào bát tẩu, rồi châm lửa.

Một hơi khói thoảng màu xám khói.

Giang Diêu Vân cảm nhận được sự thư giãn trong đầu óc.

Nàng hít thêm một hơi dài, để cho sương phả từ khuôn miệng xinh đẹp.

Nàng đã hiểu rồi.

Sau một thời gian nghỉ ngơi, Giang Diêu Vân đã nhớ nhung một chút sự náo động của nhân gian.

Nàng khẽ mỉm cười.

Cũng hai trăm năm rồi, liệu thế gian này sẽ có thêm điều gì hay ho mới mẻ đây?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back