Câu chuyện bắt đầu từ một chiều chập choạng tối, tầm sáu giờ hơn.
Lúc ấy, con Loan được mẹ sai ra chợ mua ít đường vì trong nhà hết sạch.
Đường đi ra chợ thì Loan phải ngang qua nhà bà Sáu Xồ, trước sân nhà có trồng một cây trứng cá to, sum suê lá cành.Vừa đi ngang khúc đó, Loan chợt ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một người con gái tóc dài, mặc áo trắng đang ngồi vắt vẻo trên nhánh cây trứng cá, nhìn chằm chằm vào Loan không chớp mắt.
Nhưng vì lúc đó Loan còn nhỏ, đầu óc non nớt, không nghĩ gì tới chuyện ma quỷ.
Nó chỉ ngỡ ai đó leo cây hái trái hay đùa giỡn gì thôi, nên vẫn thản nhiên bước tiếp ra chợ, không hề hay biết đôi mắt u ám kia vẫn dõi theo bóng nó cho đến khuất sau lối rẽ...Tối hôm đó, Loan nằm ngủ một mình ở trong phòng, cái giường kê sát bên cửa sổ.
Đêm khuya, đang ngon giấc, bỗng Loan thấy có ai khều nhẹ vào chân mình, giật mình tỉnh dậy.
Nó định xoay qua ngủ tiếp thì... mắt nó chạm ngay ánh nhìn quen thuộc, người con gái mặc áo trắng ban chiều đang đứng ngoài cửa sổ, vẫn đôi mắt đó, nhưng giờ mái tóc ướt sũng nước, da trắng bệch nhợt nhạt nổi đầy gân xanh, môi tái mét, hai mắt trắng dã, không thấy tròng đen đâu cả.Nó nhe hàm răng ra cười, mà trời ơi... hàm dưới há rộng tới mang tai, gần như trật cả khớp, cái nụ cười quỷ dị, gớm ghiếc đến mức Loan như muốn đứng tim tại chỗ.
Con bé vùng vẫy định la lên gọi ba mẹ, nhưng toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích được, không mở miệng ra nổi.
Nó bị đè rồi.Cả đêm đó, Loan nằm chịu trận, nước mắt chảy ròng ròng mà không phát ra nổi tiếng động nào.
Sáng ra, người nó như mất hồn, mắt thâm quầng, môi tái mét.
Nó kể hết những gì thấy với ba mẹ, nhưng chẳng ai tin còn rầy nó:— "Mày đừng có coi mấy phim ma tào lao rồi tự hù mình"Loan biết nói ra cũng vô ích, nên cắn răng chịu đựng, nhưng nỗi sợ không dứt.
Mỗi đêm, cô gái đó lại hiện ra khi thì đứng ngoài cửa, lúc ngồi trên bậu bếp, lúc lại trong buồng tắm...
Loan đi đâu cũng thấy, lúc nào cũng thấySợ quá, Loan qua nhà ông ngoại ở gần đó ngủ nhờ.
Nó kể chuyện với bà Tư hàng xóm, vừa kể vừa run, mặt tái không còn hột máu.
Bà Tư không cười cũng không mắng, chỉ gật đầu rồi đi sang nhà hàng xóm xin ít lông chó mực, may thành túi nhỏ đeo vào cổ cho Loan nói là để trừ tà.Hôm đó, bà Tư huy động cả xóm qua nhà Loan, hỏi nhỏ con bé:— "Giờ con có thấy nó ở đây hông?"
Loan liếc quanh một hồi, rồi mặt cắt không còn giọt máu, chui rút sau lưng bà Tư chỉ tay lên nóc nhà:— "Bà... bà Tư ơi, nó... nó đang ngồi trên cây xà nhà, nó còn cười nữa kìa!"
Cả xóm người cầm chổi chà, người cầm đồ lót dơ quơ quơ, chùi chùi cái chỗ Loan chỉ.
Theo dân gian, đó là cách đuổi ma.
Nhưng... con ma vẫn ngồi đó, nhe răng cười, rồi cất tiếng nói:— "Tụi bây tưởng mấy trò này làm tao sợ hả?
Tao là quỷ rồi!
Mấy thứ này không làm gì được tao đâu"Nó cười ha... há..., tiếng cười vang vọng mà gai ốc nổi khắp người.Loan thuật lại lời con ma cho cả xóm nghe, ai nấy thất sắc, chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu.
Bà Tư nói với ông ngoại Loan:— "Chuyện này nặng rồi.
Nó không phải ma thường.
Phải mời thầy pháp về, chứ để vầy là tiêu."
Sau hôm đó vài ngày, ba của Loan bắt đầu có biểu hiện lạ.
Ông đi tới đi lui, nói chuyện một mình, cười vu vơ như người mất trí.
Tối đến, ông không ngủ mà ngồi trong góc tối thầm thì, như đang có ai đó nói chuyện cùng.Cho tới một đêm, cả nhà đang ngủ thì ông bỗng dưng biến mất.
Tìm hoài hai ngày không thấy.
Cả xóm chia nhau đi lùng khắp nơi, nhưng không ai biết ông ở đâu, còn sống hay đã chết.May mà lúc đó, ông ngoại Loan mời được một ông thầy pháp nổi tiếng từ bên miệt Thốt Nốt.
Nghe thuật lại đầu đuôi câu chuyện, ông thầy chỉ im lặng đi tới bàn thờ tổ, vái lạy rồi khấn vái điều chi không rõ.
Sau đó quay sang hỏi:— "Nhà này trước giờ có ai từng gây chuyện, làm người ta chết oan không?"
Ông ngoại suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu nói không biết.Ông thầy dặn đêm nay phải chia nhau vào tận ruộng, dọc mé kênh, rạch nước mà tìm người mất tích.
Y như lời ông nói, gần ba giờ sáng có người la lên:— "Ông Bình ở đây nè bà con ơi!"
Tìm thấy ông Bình – ba của Loan, bị nhét dưới con mương cạn, toàn thân lấm lem bùn đất, miệng bị nhét đầy bùn, người mềm oặt như xác chết.
Cảnh tượng khiến ai chứng kiến cũng rợn tóc gáy.Ông Bình được đem về nhà, tắm rửa sạch sẽ.
Ông thầy đốt lá bùa hòa vào nước cho uống.
Gần sáng, ông mới tỉnh nổi, kể là có người con gái tới rủ ông đi chơi, nói nơi đó vui lắm, có rượu ngon, có đồ ăn...
Ông đi theo như người mộng du, ăn uống no say rồi ngủ mê mệt không biết gì nữa.Cũng ngay đêm đó, ông thầy lập đàn ngay trong nhà của Loan, nói là để gọi hồn cô gái lên mà hỏi cho ra lẽ.
Trong lúc làm phép, ông Bình lại nổi điên, vùng dậy như thú dữ, miệng gầm gừ, mắt trắng dã xông tới phá bàn phép của ông thầy mà không thành do có 7 8 người đàn ông đã được bố trí sẵn để giữ ông Bình lại.Ông thầy tiến tới, nhỏ nhẹ nói:— "Tôi đến để giúp cô.
Tôi thấy cô mang nhiều oán khí, nếu không buông bỏ thì muôn đời không siêu thoát."
Vong trong người ông Bình lặng dần, rồi bật khóc nức nở.
Một hồi sau, nó ngẩng lên, chỉ tay về phía ông ngoại Loan, nghiến răng nghiến lợi mà nói:— "Cha mày với anh mày là lũ cầm thú!
Tao là Ngọc, con ông Hai Tài, chủ nhà bè cá ngày xưa.
Hôm đó, cha mẹ tao đi ăn giỗ để tao ngủ giữ nhà bè.
Tụi nó thấy tao một mình, có đeo vàng nên chúng nó nổi lòng tham cướp lấy hết vàng vòng của tao, rồi cưỡng hiếp tao tới chết...
Xong còn dìm xác tao xuống sông, buộc đá phi tang..."
Giọng cô Ngọc nghẹn lại.
Mẹ Loan và ông ngoại Loan chết trân tại chỗ, không tin vào tai mình.— "Tao thề tao sẽ thành quỷ để đi theo dòng họ tụi bây, bắt từng đứa phải trả giá.
Cũng may cho mày với con gái mày mạng lớn nên tao không làm gì được.
Tao mới hành xác thằng Bình với con Loan cho tụi bây nếm mùi, chịu đựng cái cảm giác mà tao với gia đình tao đã phải chịu đựng"Mặt cô lúc đó tràn đầy thù hận, người run rẩy như lửa cháy.Ông thầy chỉ biết lắc đầu, thở dài:— "Làm người mà tàn độc, thất đức như vậy, thì hậu quả phải trả thôi."
Ông thầy khuyên cô Ngọc:— "Chuyện đã qua.
Người làm sai sẽ gặp quả báo.
Cô nên buông bỏ, theo tôi về chùa tu, chờ ngày đầu thai, sống kiếp người trọn vẹn hơn."
Ban đầu cô còn chống cự, nhưng rồi cô gục ngã, khóc ngất như dồn cả mấy chục năm oan nghiệt.
Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý, ngước lên nhìn mọi người lần cuối, rồi biến mất trong làn khói nhang mờ mịt...