Siêu Nhiên CHUYỆN MA CÓ THẬT Ở MIỀN TÂY

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397680172-256-k89669.jpg

Chuyện Ma Có Thật Ở Miền Tây
Tác giả: WordsByKhang
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Xin chào quý đọc giả thân mến!

Đây là tuyển tập truyện ma có thật ở vùng đất An Giang quê tôi được kể lại từ Ngoại và Mẹ của tôi.

Bộ truyện sẽ là những câu chuyện ma ngắn mà ông bà ta ngày xưa đã trải qua và kể lại.

Hy vọng truyện tôi kể sẽ đem lại những trải nghiệm thú vị, kỳ bí cho các bạn về thế giới tâm linh đậm chất miền Tây sông nước.

Và bây giờ xin mời quý đọc giả cùng phiêu lưu với tôi về miền Tây từ thời xa xưa nhé.​
 
Chuyện Ma Có Thật Ở Miền Tây
Chương 1. Ma ghẹo trong vườn mặc nưa


Đây là chuyện đầu tiên trong mớ chuyện ma rùng rợn mà bà ngoại tôi hay kể cho tụi nhỏ tụi tôi nghe mỗi khi trăng sáng hay trời trở gió.

Hồi nhỏ, tụi tôi mê lắm... cứ tối tối là xúm xít quanh ngoại, bà ngoại vừa phe phẩy cái quạt, vừa kể chuyện hồi xưa, cái thời đất còn hoang, người còn thưa, ma thì đông như kiến cỏ.Quê tôi ở miệt Tân Châu, An Giang.

Hồi đó xứ này heo hút dữ lắm, đi cả buổi trời mới gặp được một nóc nhà.

Dân cư thì thưa thớt, còn rừng rú, vườn cây thì âm u, rậm rạp.

Thời đó người ta sống bằng nghề trồng dâu nuôi tằm, dệt lụa.

Nói tới lụa thì không thể không nhắc tới "Lãnh Mỹ A" cái thứ lụa quý được dệt bằng tơ tằm, rồi đem nhuộm từ trái mặc nưa.

Vải đen tuyền, mềm như nước, mượt như sương, hồi đó chỉ có bọn bá hộ, quan lớn mới có tiền mà mua.

Giá nó thì khỏi nói, mắc cỡ vàng!

Trái mặc nưa muốn nhuộm cho đẹp thì phải hái từ những cây mặc nưa cổ thụ, mọc lâu năm.

Mà cây càng lâu, càng rậm rạp thì càng nhiều thứ không nên thấy!

Người ta đồn rằng, cây mặc nưa là chỗ ở ưa thích của ma quỷ , tụi nó chui rúc, ẩn mình trong mấy đọt lá già, tối tới là kéo nhau ra mà phá, mà nhát người sống.

Mẹ của ngoại tôi – tức bà cố tôi, bà có cái nghề buôn bán hàng bông.

Ngày nào cũng vậy, cứ đúng ba giờ sáng là thức dậy, lụi cụi gánh hàng ra chợ đình bán.

Mà muốn ra chợ thì phải đi ngang cái vườn mặc nưa rậm rì, um tùm toàn mấy gốc cây tổ chảng, cao nghệu như muốn chọc trời.Hôm đó trời tối như mực, mới tầm ba giờ rưỡi sáng.

Bà cồ đang gánh hàng đi băng ngang mấy cái vườn mặc nưa thì nghe phía trên đầu có tiếng sạt... sạt... sạt... như có ai đang nhảy từ cây này sang cây kia.

Mà lạ lắm, trời im phăng phắc, không một ngọn gió, vậy mà mấy nhánh cây mặc nưa cứ lung lay, rợn cả da gà, da vịt.Vậy mà bà cứ lặng thinh bước tiếp.

Đi được một đoạn nữa, bà nghe vọng từ trên cao xuống tiếng hí... hí... he... he... y như tiếng khỉ pha với tiếng mấy con dê con đang đòi bú trong chuồn.

Nghe rờn rợn mà tim gan cứ muốn nhào ra khỏi lồng ngực.Bà biết rồi.

Tụi nó lại ghẹo nữa chứ đâu..Bình thường ai yếu bóng vía là quay đầu chạy té khói, nhưng bà cồ thì thuộc dạng "máu mặt", gan lì có tiếng.

Bà cứ bước phăng phăng, coi như không có gì.

Chắc tụi nó thấy hù kiểu đó không xi nhê, nên bắt đầu giả giọng người, lèo nhèo như đang đứng ngay sau lưng:— "Dì ơi, bán gì đó dì?"— "Bán cho tui nảy chuối coi dì!"

Nói xong là tụi nó cười hè hè... cái giọng cười lạnh ngắt, kéo dài như từ đáy huyệt vọng về, nghe mà rợn tới xương sống.Bà cồ tui lúc đó tức lắm rồi, bả ngừng lại, hít một hơi dài Lệ Thủy (Lệ Thủy là nghệ sĩ cải lương ca mùi mẫn thâm kim nên mấy ông bà xưa mê dữ lắm) chuẩn bị vô vai, rồi xả nguyên một tràng chửi có cánh, đặc sệt phong cách dân miền Tây:— "Cha nội tụi bây!

Đồ quỷ, đồ yêu, ngon thì hiện ra đây chọc tao, coi coi tao đập nát mặt tụi bây!

Tao mà biết mả ông mả cha tụi bây ở đâu, tao đái cho trôi tro trôi cốt cho tụi bây khỏi phá làng, phá xóm"Chửi xong, bà móc ra cây roi mây – thứ vũ khí ông bà xưa truyền lại, chuyên dùng để trị ma trị quỷ.

Roi làm từ cây tầm vông bện lại với dây vàm, vừa dẻo vừa bén.

Bà vừa chửi, vừa quất tứ phương tám hướng.

Roi vung tới đâu, gió rít tới đó, nghe vút vút như có ai đang xé màn đêm ra từng mảnh...Kỳ lạ thay, sau mấy cú quất roi đó, tụi nó im re, không còn hó hé tiếng nào nữa.

Bà lại vác gánh lên, bước qua cái vườn mặc nưa như thể chẳng có gì xảy ra.

Sau này bà kể, đi bán ban đêm riết cũng quen, bị tụi nó chọc miết mà không còn thấy sợ nữa.

Ai yếu vía chứ bà cồ thì... ma còn phải né!Mà kể cũng thiệt... cái vườn mặc nưa đó, người sống thì ít mà hồn ma thì đông như lúa ngoài đồng mùa trổ.

Ai mà gan yếu đi ngang là có ngày bị tụi nó hù đến đái ra quần, bò không nổi mà về!
 
Chuyện Ma Có Thật Ở Miền Tây
Chương 2. Bó Vải Đỏ Trên Mả Thằng Út


Câu chuyện này là chuyện thứ hai trong mớ chuyện ma mà tôi được nghe lại từ mẹ tôi kể, chớ không phải nghe ai truyền miệng đâu nhen.

Mẹ nói mẹ là người chứng kiến tận mắt – cái đêm đó, nhớ suốt đời.Trong xóm hồi đó có nhà bà Út Dân, coi như là khá giả hơn người ta nhờ cái nghề bán trùng câu cá.

Mà đời nhiều khi vậy đó, giàu bạc tiền mà con cái lại không nên thân.

Thằng con út của bà Út, lúc mới sinh ra đã ốm yếu như cọng bún thiu, bị bệnh nên nằm liệt ở giường miết.

Thời đó y tế đâu có ra gì nên chỉ biết nằm đó chờ hên xui số phận.Nằm đó mấy năm trời, cái độ khoảng gần tết bỗng nhiên thằng nhỏ ngoắc tay gọi mẹ nó, nói nhỏ nhỏ:— "Má ơi, Tết này má may cho con bộ đồ màu đỏ để ăn tết nghen má"Bà Út nghe con mình nói vậy mừng rớt nước mắt, nghĩ bụng: "Trời thương, con mình chắc khá hơn rồi".

Bả tức tốc chạy ra chợ, dặn tiệm vải chừa cho mình một cây lụa đỏ thiệt đẹp, tính đem về may đồ Tết cho thằng con cưng.Nhưng mà... số trời trớ trêu, cây vải vừa đem về còn chưa kịp đo, chưa kịp cắt, thì thằng nhỏ trở bệnh nặng, rồi chết queo trong vòng mấy ngày.

Lúc đó nó cũng tầm mười tám, mười chín tuổi, cái tuổi chưa kịp biết yêu cũng chưa kịp sống.Bà Út thương con quá, lúc liệm còn lấy khúc vải lụa đỏ ấy để theo vào hòm, nói là "cho nó mang theo Tết dưới đó mặc chơi với người ta".

Rồi đem chôn ở đất nhà bên cồn, là đất rẫy nhà bả.Cỡ hơn tháng sau đó, ông ngoại kêu mẹ tôi:— "Tối nay chuẩn bị đi theo tao chài cá, dỡ lưới nghe mậy."

Mẹ tôi dạ một tiếng, rồi đi lụi cụi soạn thùng đựng cá, đèn pin, tay lưới.

Độ chừng tám giờ tối, hai cha con chèo xuồng ra sông, ngang cái đoạn gần cái mả thằng út mới chết hồi trước Tết.Lúc đó nước sông lăn tăn, gió thổi lụp xụp trên ngọn cây.

Ông ngoại thì đang lặn lội dưới sông, còn mẹ tôi ngồi trên xuồng gỡ cá, rọi đèn.

Đang lúi húi, mẹ bỗng ngước mắt về hướng cái mả....

Má ơi là trời...!Mẹ thấy rõ mồn một, trên đầu mả là thằng út, đang ngồi chồm hổm, hai tay ôm khúc vải lụa đỏ.

Mắt nó nhìn về phía nhà bà út, ánh mắt đau đáu, như uất ức, như không cam lòng khi chết quá trẻ.

Mặt mày nó trắng nhợt như sáp, tóc tai rũ rượi, miệng mím chặt, da dẻ héo queo...

Rồi bất chợt, nó quay đầu lại, nhìn chầm chầm về phía mẹ tôi, ánh mắt như nói: "Tôi biết bà thấy tôi đó..."

Mẹ tôi ngồi chết trân tại chỗ, muốn la mà miệng cứng ngắt, ú ớ không ra tiếng.

Mắt thì mở trừng trừng, tay chân như bị người ta cột dây kẽm siết lại, cứng đờ.Ông ngoại ở dưới nước trồi lên, gọi mẹ hoài không thấy trả lời, nhìn lên thấy mẹ ngồi xụi đơ, mặt tái mét, mắt nhìn chằm chằm về một hướng, ông biết có chuyện rồi.

Ông trèo lên xuồng, lay vai mẹ tôi, vỗ vỗ cho hoàn hồn.

Mẹ run như cầy sấy, nước mắt chảy mà không hay, miệng lắp bắp:— "Con thấy nó... nó ngồi trên mả, nó ôm khúc vải đỏ..."

Ông ngoại không nói gì, chỉ gật đầu, rồi hai cha con chèo xuồng về trong im lặng, bỏ hết lưới, bỏ luôn cá.Sau chuyện đó, bà Út Dân kể là thằng nhỏ quấy dữ lắm.

Ban đêm hay nghe tiếng gõ cửa, tiếng khóc, có bữa bà còn nghe tiếng nó nói vọng ra từ sau hè:— "Má ơi, sao má hổng may đồ cho con, má ơi con chưa muốn chết mà má..."

Có người trong xóm cũng kể, nhiều đêm thấy bóng thằng út đi lang thang trong xóm trên tay ôm khúc vải đỏ, lúc thì ngồi trên mả, lúc thì đứng trước nhà bà Út.

Từ đó, ai đi ngang khúc sông gần mả ban đêm đều tránh né.

Cây vải đỏ, thứ cuối cùng thằng út kịp chạm – cũng trở thành thứ nó mang theo dưới mồ, mãi mãi chưa được mặc...
 
Chuyện Ma Có Thật Ở Miền Tây
Chương 3. Quỷ Nữ Báo Thù


Câu chuyện bắt đầu từ một chiều chập choạng tối, tầm sáu giờ hơn.

Lúc ấy, con Loan được mẹ sai ra chợ mua ít đường vì trong nhà hết sạch.

Đường đi ra chợ thì Loan phải ngang qua nhà bà Sáu Xồ, trước sân nhà có trồng một cây trứng cá to, sum suê lá cành.Vừa đi ngang khúc đó, Loan chợt ngẩng đầu nhìn lên, thấy có một người con gái tóc dài, mặc áo trắng đang ngồi vắt vẻo trên nhánh cây trứng cá, nhìn chằm chằm vào Loan không chớp mắt.

Nhưng vì lúc đó Loan còn nhỏ, đầu óc non nớt, không nghĩ gì tới chuyện ma quỷ.

Nó chỉ ngỡ ai đó leo cây hái trái hay đùa giỡn gì thôi, nên vẫn thản nhiên bước tiếp ra chợ, không hề hay biết đôi mắt u ám kia vẫn dõi theo bóng nó cho đến khuất sau lối rẽ...Tối hôm đó, Loan nằm ngủ một mình ở trong phòng, cái giường kê sát bên cửa sổ.

Đêm khuya, đang ngon giấc, bỗng Loan thấy có ai khều nhẹ vào chân mình, giật mình tỉnh dậy.

Nó định xoay qua ngủ tiếp thì... mắt nó chạm ngay ánh nhìn quen thuộc, người con gái mặc áo trắng ban chiều đang đứng ngoài cửa sổ, vẫn đôi mắt đó, nhưng giờ mái tóc ướt sũng nước, da trắng bệch nhợt nhạt nổi đầy gân xanh, môi tái mét, hai mắt trắng dã, không thấy tròng đen đâu cả.Nó nhe hàm răng ra cười, mà trời ơi... hàm dưới há rộng tới mang tai, gần như trật cả khớp, cái nụ cười quỷ dị, gớm ghiếc đến mức Loan như muốn đứng tim tại chỗ.

Con bé vùng vẫy định la lên gọi ba mẹ, nhưng toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích được, không mở miệng ra nổi.

Nó bị đè rồi.Cả đêm đó, Loan nằm chịu trận, nước mắt chảy ròng ròng mà không phát ra nổi tiếng động nào.

Sáng ra, người nó như mất hồn, mắt thâm quầng, môi tái mét.

Nó kể hết những gì thấy với ba mẹ, nhưng chẳng ai tin còn rầy nó:— "Mày đừng có coi mấy phim ma tào lao rồi tự hù mình"Loan biết nói ra cũng vô ích, nên cắn răng chịu đựng, nhưng nỗi sợ không dứt.

Mỗi đêm, cô gái đó lại hiện ra khi thì đứng ngoài cửa, lúc ngồi trên bậu bếp, lúc lại trong buồng tắm...

Loan đi đâu cũng thấy, lúc nào cũng thấySợ quá, Loan qua nhà ông ngoại ở gần đó ngủ nhờ.

Nó kể chuyện với bà Tư hàng xóm, vừa kể vừa run, mặt tái không còn hột máu.

Bà Tư không cười cũng không mắng, chỉ gật đầu rồi đi sang nhà hàng xóm xin ít lông chó mực, may thành túi nhỏ đeo vào cổ cho Loan nói là để trừ tà.Hôm đó, bà Tư huy động cả xóm qua nhà Loan, hỏi nhỏ con bé:— "Giờ con có thấy nó ở đây hông?"

Loan liếc quanh một hồi, rồi mặt cắt không còn giọt máu, chui rút sau lưng bà Tư chỉ tay lên nóc nhà:— "Bà... bà Tư ơi, nó... nó đang ngồi trên cây xà nhà, nó còn cười nữa kìa!"

Cả xóm người cầm chổi chà, người cầm đồ lót dơ quơ quơ, chùi chùi cái chỗ Loan chỉ.

Theo dân gian, đó là cách đuổi ma.

Nhưng... con ma vẫn ngồi đó, nhe răng cười, rồi cất tiếng nói:— "Tụi bây tưởng mấy trò này làm tao sợ hả?

Tao là quỷ rồi!

Mấy thứ này không làm gì được tao đâu"Nó cười ha... há..., tiếng cười vang vọng mà gai ốc nổi khắp người.Loan thuật lại lời con ma cho cả xóm nghe, ai nấy thất sắc, chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu.

Bà Tư nói với ông ngoại Loan:— "Chuyện này nặng rồi.

Nó không phải ma thường.

Phải mời thầy pháp về, chứ để vầy là tiêu."

Sau hôm đó vài ngày, ba của Loan bắt đầu có biểu hiện lạ.

Ông đi tới đi lui, nói chuyện một mình, cười vu vơ như người mất trí.

Tối đến, ông không ngủ mà ngồi trong góc tối thầm thì, như đang có ai đó nói chuyện cùng.Cho tới một đêm, cả nhà đang ngủ thì ông bỗng dưng biến mất.

Tìm hoài hai ngày không thấy.

Cả xóm chia nhau đi lùng khắp nơi, nhưng không ai biết ông ở đâu, còn sống hay đã chết.May mà lúc đó, ông ngoại Loan mời được một ông thầy pháp nổi tiếng từ bên miệt Thốt Nốt.

Nghe thuật lại đầu đuôi câu chuyện, ông thầy chỉ im lặng đi tới bàn thờ tổ, vái lạy rồi khấn vái điều chi không rõ.

Sau đó quay sang hỏi:— "Nhà này trước giờ có ai từng gây chuyện, làm người ta chết oan không?"

Ông ngoại suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu nói không biết.Ông thầy dặn đêm nay phải chia nhau vào tận ruộng, dọc mé kênh, rạch nước mà tìm người mất tích.

Y như lời ông nói, gần ba giờ sáng có người la lên:— "Ông Bình ở đây nè bà con ơi!"

Tìm thấy ông Bình – ba của Loan, bị nhét dưới con mương cạn, toàn thân lấm lem bùn đất, miệng bị nhét đầy bùn, người mềm oặt như xác chết.

Cảnh tượng khiến ai chứng kiến cũng rợn tóc gáy.Ông Bình được đem về nhà, tắm rửa sạch sẽ.

Ông thầy đốt lá bùa hòa vào nước cho uống.

Gần sáng, ông mới tỉnh nổi, kể là có người con gái tới rủ ông đi chơi, nói nơi đó vui lắm, có rượu ngon, có đồ ăn...

Ông đi theo như người mộng du, ăn uống no say rồi ngủ mê mệt không biết gì nữa.Cũng ngay đêm đó, ông thầy lập đàn ngay trong nhà của Loan, nói là để gọi hồn cô gái lên mà hỏi cho ra lẽ.

Trong lúc làm phép, ông Bình lại nổi điên, vùng dậy như thú dữ, miệng gầm gừ, mắt trắng dã xông tới phá bàn phép của ông thầy mà không thành do có 7 8 người đàn ông đã được bố trí sẵn để giữ ông Bình lại.Ông thầy tiến tới, nhỏ nhẹ nói:— "Tôi đến để giúp cô.

Tôi thấy cô mang nhiều oán khí, nếu không buông bỏ thì muôn đời không siêu thoát."

Vong trong người ông Bình lặng dần, rồi bật khóc nức nở.

Một hồi sau, nó ngẩng lên, chỉ tay về phía ông ngoại Loan, nghiến răng nghiến lợi mà nói:— "Cha mày với anh mày là lũ cầm thú!

Tao là Ngọc, con ông Hai Tài, chủ nhà bè cá ngày xưa.

Hôm đó, cha mẹ tao đi ăn giỗ để tao ngủ giữ nhà bè.

Tụi nó thấy tao một mình, có đeo vàng nên chúng nó nổi lòng tham cướp lấy hết vàng vòng của tao, rồi cưỡng hiếp tao tới chết...

Xong còn dìm xác tao xuống sông, buộc đá phi tang..."

Giọng cô Ngọc nghẹn lại.

Mẹ Loan và ông ngoại Loan chết trân tại chỗ, không tin vào tai mình.— "Tao thề tao sẽ thành quỷ để đi theo dòng họ tụi bây, bắt từng đứa phải trả giá.

Cũng may cho mày với con gái mày mạng lớn nên tao không làm gì được.

Tao mới hành xác thằng Bình với con Loan cho tụi bây nếm mùi, chịu đựng cái cảm giác mà tao với gia đình tao đã phải chịu đựng"Mặt cô lúc đó tràn đầy thù hận, người run rẩy như lửa cháy.Ông thầy chỉ biết lắc đầu, thở dài:— "Làm người mà tàn độc, thất đức như vậy, thì hậu quả phải trả thôi."

Ông thầy khuyên cô Ngọc:— "Chuyện đã qua.

Người làm sai sẽ gặp quả báo.

Cô nên buông bỏ, theo tôi về chùa tu, chờ ngày đầu thai, sống kiếp người trọn vẹn hơn."

Ban đầu cô còn chống cự, nhưng rồi cô gục ngã, khóc ngất như dồn cả mấy chục năm oan nghiệt.

Cuối cùng, cô gật đầu đồng ý, ngước lên nhìn mọi người lần cuối, rồi biến mất trong làn khói nhang mờ mịt...
 
Back
Top Bottom