Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 200: Từ Lúc Tôi Đi Làm Tới Giờ, Anh Là Người Đầu Tiên Bắt Tay Tôi (2)



Để tránh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của người khác, nghề của cô có một quy luật bất thành văn:

Không tham dự tiệc cưới, tiệc sinh nhật của bạn bè, không chủ động nói cho người khác về nghề nghiệp của mình, không đưa danh thiếp, không bắt tay, không nói mấy câu như 'Xin chào', 'Hẹn gặp lại', 'Đi đường bình an',...

Cũng có rất nhiều người sau khi biết cô làm nghề khâm liệm cũng tránh, không mời cô.

Cho dù được bạn bè mời, thì làm một chuyên gia khâm liệm, vì không muốn làm ảnh hưởng tới cảm nhận của những người xung quanh, tạo thêm phiền phức cho bạn bè, bọn họ vẫn sẽ khéo léo từ chối. Có vài người mặc dù không cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn sẽ cảm thấy công việc khâm liệm này vô cùng xui xẻo.

Dù sao thì trong nước, mấy việc tâm linh này rất phổ biến. Công việc của một chuyên gia khâm liệm là đưa tiễn người khác, nghe liền liên tưởng tới những việc không may mắn, hoàn toàn không liên quan gì tới sự vui vẻ và hài hòa cả.

Hai người đi vào chỗ đã được đặt trước, gọi món ăn, sau đó chờ món ăn được bưng lên.

Tần Quan Hải hiếu kỳ, hỏi:

"Tại sao cô lại lựa chọn nghề khâm liệm này?"

Diệp Đồng cười khổ, nói:

"Lúc nhỏ tôi xem được một chương trình của một chuyên gia khâm liệm trên tivi, cảm thấy việc làm cho một người có thể rời đi trong tình trạng hoàn hảo nhất có thể là một việc cực kỳ thần thánh, từ đó liền có ước mơ muốn làm một chuyên gia khâm liệm.

Lúc đó tôi thật sự không nghĩ tới việc công việc này sẽ bị kỳ thị như thế ở trong xã hội này, nếu như lúc đó tôi hiểu biết hơn, thì có lẽ sẽ không lựa chọn công việc này!"

"Thì ra là ước mơ ngày còn bé, cũng khó trách!"

Tần Quan Hải giật mình, lập tức bội phục, nói:

"Cô là con gái mà lá gan lớn thật đó, quá lợi hại!"

"Lá gan lớn là do rèn luyện mà có đó, lần đầu tiên tiếp xúc thi thể, trong lòng tôi thực sự rất sợ. Sau này, mặc dù đã vào nghề được mấy năm, nhưng tôi cũng đã từng bị dọa sợ tới mức phát khóc."

Diệp Đồng nhớ tới cảnh tượng kinh khủng kia, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi, nói:

"Lần đó, khi tôi đang trang điểm cho một t.h.i t.h.ể nữ, thì con mắt của cô ấy đột nhiên mở ra, ánh mắt dữ tợn, tôi lập tức bị dọa cho chân mềm nhũn, thét lên."

Tần Quan Hải là người có kinh nghiệm trong việc này, cười khẽ, nói:

"Cô gái kia chắc là không phải tử vong một cách bình thường? Mà là c.h.ế.t đuối, hoặc là tai nạn xe cộ,... mấy kiểu như tử vong ngoài ý muốn!"

Diệp Đồng khen:

"Không hổ là pháp y, biết rất nhiều thứ, cô gái kia c.h.ế.t đuối."

Tần Quan Hải cười, nói:

"Không phải tử vong theo tự nhiên, mặc dù đã mất đi dấu hiệu của sự sống, nhưng mà cơ thể của bọn họ vẫn có thể vận chuyển như thường. Có thể là do vô tình chạm vào thần kinh của thi thể, việc này có liên quan rất lớn với nhiệt độ. Nó k*ch th*ch đại não, cho nên t.h.i t.h.ể mới có thể mở mắt ra, chuyện này là một hiện tượng bình thường."

Diệp Đồng cười, nói:

"Sau đó tôi cũng đã nghe nói về việc này, nhưng mà lúc đó tôi không biết, bị dọa một phen hú hồn."

Mặc dù là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng bởi vì đặc thù nghề nghiệp, cho nên bọn họ có rất nhiều chủ đề chung, không hề có chút xa lạ nào, đồng thời cả hai cũng có cảm giác hai người đã là bạn thân của nhau từ lâu rồi.

Lúc này, phục vụ bưng thức ăn lên, hai người tạm dừng cuộc trò chuyện về công việc.

Sau khi phục vụ rời đi, bọn họ mới tiếp tục nói về kiếp sống và một vài chuyện xấu hổ khi làm việc của mình.

Tần Quan Hải nói:

"Thực ra pháp y bọn tôi cũng gặp phải một vài chuyện khá lúng túng, mỗi lần giải phẫu thi thể, trên người sẽ bị dính phải mùi hư thối của thi thể, cái mùi thối đó sẽ theo chúng tôi liên tục mấy ngày, không chịu bay đi, rửa như nào cũng không có tác dụng.

Lúc tôi mới vừa vào làm, còn chưa thể mua được nhà, xe, cho nên mỗi lần đi làm đều phải đi xe buýt. Mỗi lần lên xe, các khách khác ở trên xe đều sẽ nhăn mũi, tránh xa tôi, cảnh tượng đó phải nói là cực kỳ xấu hổ!"

Diệp Đồng che miệng cười, nói:

"Về phương diện này thì đúng là chúng tôi tốt hơn một chút, bất kể làm nhiều hay ít đều sẽ dính phải mùi thối của thi thể, nhưng mà không nghiêm trọng như các anh. Có điều, chúng tôi cũng có vài chuyện xấu hổ, ví dụ như mấy người làm ca đêm đói bụng, muốn ăn cơm, khi đặt đồ ăn ngoài nói là đưa tới nhà tang lễ, thì sẽ không có ai nhận đơn cả!

Có một lần, đồng nghiệp của tôi đặt đồ ăn thành công, kết quả có tới tận ba anh trai tới đưa, vô cùng bất đắc dĩ!"

Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện về thi thể, nếu như là người khác thì e là ăn không vô, nhưng mà bọn họ đều đã làm việc trong ngành nghề đó nhiều năm rồi, cho nên dù cho phải ăn ở bên cạnh t.h.i t.h.ể cũng chẳng sao, đừng nói chi tới việc chỉ là bàn tới!

...

May mắn mà bà mối Giang Phong không ở đây, nếu hắn ngồi đây ăn cơm, nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, hắn e là chẳng còn hứng thú gì với việc ăn uống nữa!

Cố Diệp Phi

Bọn họ nói chuyện với nhau gần hai tiếng.

Ban đầu, hai người đều nói về nghề nghiệp của bản thân, từ từ chủ đề mới kéo tới gia đình của mình.

Sau gần hai tiếng trò chuyện, hai người đều có ấn tượng khá tốt với đối phương, hai bên không chỉ môn đăng hộ đối, ngay cả nghề nghiệp cũng rất xứng đôi, thật sự rất khó tìm được một người phù hợp như thế!

Đương nhiên, dù sao thì đây cũng chỉ mới là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có thích cũng không đến mức lập tức nói ra.

Nhưng mà, trước khi tạm biệt nhau, Tần Quan Hải vẫn ám chỉ một chút, mỉm cười, nói:

"Ở trong cuộc sống bình thường, tôi có rất ít bạn bè. Về sau, sau khi tan ca, tôi có thể hẹn cô đi ra ngoài ăn cơm, tản bộ không?"

Diệp Đồng cười, trả lời:

"Đương nhiên là được, trong cuộc sống bình thường bạn bè của tôi còn ít hơn anh, bình thường sau khi tan ca đều sẽ trực tiếp về nhà, không đi đâu cả, theo lời mẹ tôi, thì tôi sắp mốc meo ở nhà luôn rồi!"

"Vậy thì hẹn gặp lại vào ngày mai!"

"Được, hẹn gặp lại vào ngày mai!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 201: Một Bước Lên Trời



Thứ 7, ngày 31, tháng 12, năm 2022.

9 giờ sáng, sau khi ăn xong một bát phở Lão Hữu chua cay, Giang Phong lập tức lái xe tới Phan Châu, hắn đi tham dự hôn lễ của Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh.

Quãng đường từ tỉnh Quảng Tây tới Phan Châu của tỉnh Quảng Đông tổng cộng hơn 800 dặm, Giang Phong lái gần năm tiếng đồng hồ mới tới biệt thự Ngụy gia.

Bà mối Giang Phong đến đương nhiên là được Ngụy gia long trọng chiêu đãi, cha con Ngụy gia đi ra đón hắn, cha Ngụy - Ngụy Nguyên Châu tươi cười, đưa tay ra, nói:

"Giang đại sư, đi đường vất vả rồi!"

Giang Phong bắt tay ông, mỉm cười, trả lời:

"Không vất vả, lâu rồi không gặp, chú Ngụy thay đổi không ít, vẻ mặt hồng hào, cả người cực ký khí phái!"

Ngụy Nguyên Châu được Giang Phong khen, cười ha ha, mỡ trên mặt không ngừng run lên:

"Nhờ phúc của cậu, tôi chữa được tâm bệnh, tâm trạng tốt hơn trước kia rất nhiều!"

Lúc này, Ngụy Tuyết Phong cũng đưa tay ra, cười, nói:

"Giang đại sư, cảm ơn cậu đã bớt thời gian ra để tham dự hôn lễ của tôi!"

Giang Phong bắt tay anh, nhìn hình thể thay đổi rất nhiều so với trước kia của Ngụy Tuyết Phong, kinh ngạc, nói:

"Anh Phong, anh giảm ít nhất cũng 15 ký đúng không?"

Ngụy Tuyết Phong hưng phấn, nói:

"Tổng cộng là 16,5 ký."

Giang Phong kinh hãi, nói:

"Lợi hại, đúng là sức mạnh của tình yêu!"

Ngụy Tuyết Phong nghe thấy hai chữ 'Tình yêu' liền cực kỳ cảm kích Giang Phong, chân thành nói:

"Tất cả đều nhờ công lao của Giang đại sư, nếu như không phải cậu giúp tôi đáp cầu dắt mối, đời này tôi chắc chắn không thể tìm được một cô gái nào tốt như Linh Linh, cậu thật sự là đại ân nhân của tôi!"

Giang Phong cười, nói:

"Anh Phong nói quá lời rồi, tôi chỉ đang làm chuyện phải làm mà thôi!"

Ngụy Nguyên Châu xen vào, nói:

"Giang đại sư, cha con tôi cũng không muốn nhiều lời, cậu đi đường vất vả rồi, chắc là cậu vẫn chưa ăn cơm trưa. Tiểu Phong, con mau dẫn Giang đại sư đi ăn một chút đồ lót dạ đi!"

Ngụy Tuyết Phong gật đầu, đưa tay ra dấu mời, nói:

"Giang đại sư, mời cậu theo tôi."

Giang Phong chào cha Ngụy một tiếng, sau đó đi theo Ngụy Tuyết Phong đi ăn cơm.

...

5 giờ chiều, vị khách đầu tiên của Giang Phong - Lý Hưng Văn đến, anh và Ngụy gia hợp tác làm ăn với nhau, Giang Phong còn là người mà anh giới thiệu cho Ngụy gia, cho nên khi Ngụy gia có chuyện vui, đương nhiên là phải mời anh rồi.

Lý Hưng Văn thấy Giang Phong, lập tức chào:

"Giang đại sư, đã lâu không gặp, chú tới sớm thế!"

Giang Phong hỏi:

"Anh Văn, chỉ anh tới thôi à? Sao không dẫn vợ mình theo!"

Lý Hưng Văn cười nói:

"Cô ấy đang mang thai, không tiện đi ra ngoài, cho nên tôi để cô ấy ở nhà dưỡng thai rồi!"

Giang Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, trong số những cặp đôi mà hắn tác hợp, đã có mấy người mang thai rồi, bây giờ nhóm Wechat , mấy người phụ nữ đã mang thai suốt ngày tâm sự về cuộc sống khi mang thai ở trong nhóm, nhóm này sắp biến thành nhóm bảo mẫu rồi.

"Giang đại sư, mấy ngày trước chú liên tục leo lên hot search trên Weibo, văn phòng môi giới hôn nhân của chú bây giờ làm ăn tốt lắm đúng không?"

"Mấy ngày trước đúng là không tệ, đã ký được mấy trăm hợp đồng rồi, còn anh thì sao, chuyện làm ăn của anh bây giờ sao rồi?"

"Tôi cũng rất tốt, ông chủ Ngụy rất chiếu cố tôi, quy mô buôn bán của tôi bây giờ đã tăng lên gấp đôi so với lúc trước."

"Đúng là rất tốt..."

...

Bên Phan Châu cực kỳ chú trọng hôn lễ.

Một ngày trước khi diễn ra hôn lễ, việc đầu tiên phải làm là trải ga giường mới cho phòng cưới, đây là điều quan trọng mà nhà trai phải làm.

Trải ga giường phải mời người 'bà tốt số' tới trải, bà tốt số này là chỉ người phụ nữ sinh được nhiều con, đặc biệt là con trai, công việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc.

Thực ra chuyện này không chỉ có ở Phan Châu, mà gần như cả nước đều có phong tục tương tự như thế.

Còn phải tìm một đôi đồng tử nhảy tới nhảy lui ở trên giường, ngụ ý sớm sinh quý tử.

Có nhiều nơi sẽ đặt một cái quần mới ở trên giường, cha của chú rể sẽ đặt quả cam, lì xì, lá cây khoa sọ, táo đỏ, đậu phộng, hạt sen, quả óc chó,... các món đồ mang ý nghĩa 'vui mừng' đặt lên trên chiếc quần kia, ngụ ý đại phú đại quý, khai chi tán diệp, trong tiếng Quảng Đông, quần và giàu đồng âm.

Cố Diệp Phi

Tiếp theo là xông tân, trong tiếng Quảng Đông, xông tân đồng âm với xông thân. Chú rể và cô dâu sẽ làm việc này ở trong nhà của mình. Nấu nước sôi, bỏ lá bưởi, cây sả vào, sau khi nước lạnh đi, dùng nó rửa mặt, lau người.

Sau đó mặc đồ ngủ mới, dép lê mới, chờ tới buổi tối sẽ thượng đầu.

xông tân ngụ ý là tẩy đi ô uế, bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau đó, hai bên nam nữ tự mình nhìn gương, chải đầu tại nhà, việc này gọi là thượng đầu.

Sau thượng đầu là uống nước ngọt, mẹ sẽ bưng ra một chén nước được hầm từ hạt sen, bách hợp, đậu phộng, đậu đỏ, trứng gà, tân nhân sẽ uống hết chén nước đó.

Bên huyện Bách Lượng không có phong tục 'xông tân', 'thượng đầu', 'uống nước ngọt' này, vì thế Giang Phong và Lý Hưng Văn đều cảm thấy việc này rất mới lạ, tới mỗi phong tục, bọn họ đều hỏi ngụ ý trong đó, có thêm được không ít kiến thức mới.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 202: Một Bước Lên Trời (2)



Ngày kế tiếp, Tết Nguyên Đán.

Giang Phong đi theo chú rể đón dâu.

Hạ gia thấy bà mối Giang Phong đều thầm cảm kích trong lòng.

Sau khi Hạ Linh Linh và Ngụy Tuyết Phong ra mắt, sinh hoạt của Hạ gia biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hiện tại, anh em Hạ gia từ một người làm công một tháng nhận ba, năm ngàn, lắc mình trở thành ông chủ nhà máy, một lần đầu tư hai, ba tỷ.

Nhờ có sự ủng hộ của Ngụy gia, công việc của mấy anh em Hạ gia bắt đầu phong sinh thủy khởi, thu nhập một tháng lên tới mấy trăm ngàn tệ, chia đều cho bốn anh em, mỗi người cũng được ba, bốn chục ngàn tệ, có thể nói là một bước lên trời!

Về phần Hạ Linh Linh thì khỏi phải nói, chồng cô hoàn toàn coi cô là một báu vật mà cưng chiều, đối với cô hữu cầu tất ứng, thậm chí còn vì cô mà chăm chỉ tập luyện, giảm cân, kết quả vô cùng rõ ràng.

Có thể nói, cuộc sống hiện tại của cô cực kỳ hạnh phúc, cô cảm thấy vô cùng may mắn khi bà mối Giang Phong đã không từ bỏ mình.

Cuối cùng là Hạ phụ và Hạ mẫu, hai người thấy con gái của mình gả được cho một người tốt như thế, các anh trai cũng nhờ phúc của cô mà trở thành ông chủ nhà máy sắt, có thể đầu tư mấy triệu, hai người cảm thấy ông trời đối xử với mình rất tốt, cho dù bắt bọn họ phải c.h.ế.t ngay bây giờ, bọn họ cũng có thể nhắm mắt!

Vì thế, cả nhà bọn họ đều cực kỳ cảm kích bà mối Giang Phong - người đã giúp bọn họ thay đổi vận mệnh, nhìn thấy hắn đi cùng với chú rể để rước dâu, bọn họ đều coi hắn là quý nhất để chiêu đãi.

...

Theo phong tục truyền thống cổ xưa của Phan Châu, khi cô dâu lên kiệu hoa, bà mối sẽ cõng cô dâu trên lưng để đi tới đó, nhưng dù sao bây giờ cũng đã là thời hiện đại rồi, không còn đón dâu bằng kiệu hoa nữa, mà đón bằng xe, cho nên không còn mấy người làm theo phong tục kia.

Với lại 'bà mối nam' Giang Phong còn trẻ như thế, nếu để hắn cõng cô dâu trên lưng, thì có hơi không thích hợp.

Việc đón dâu ở bên đây có rất nhiều trò chơi, đủ loại phong cách, nhưng mà trò tìm giày đỏ là trò chơi không thể thiếu, đụng phải người phụ dâu giấu giày đỏ vào trong bắp đùi, lúc đó muốn tìm ra được nó là chuyện vô cùng khó.

Nhưng mà trò chơi đó rất vui, với lại cũng không có ai ngốc tới mức giấu giày mãi, nếu không đoàn phụ rể thật sự sẽ làm ra loại chuyện vén váy...

Tóm lại, toàn bộ quá trình đón dâu đều được diễn ra trong tiếng cười đùa, chúc mừng.

Sau khi đưa cô dâu về nhà trai, trước khi vào nhà, cô dâu phải bước qua chậu than.

Ngụ ý của việc cô dâu vượt qua chậu than là đuổi đi những không khí không may, điều này cũng là tập tục ở rất nhiều nơi.

Sau khi nhảy chậu than, đi vào nhà, cô dâu phải dâng trà, dâng rượu, kính tổ tiên nhà trai.

Trong lúc chú rể và cô dâu đang vội vàng thực hiện các phong tục, Giang Phong nhận được cuộc điện thoại của Uông Văn Kiệt.

Hắn vừa bắt máy, Uông Văn Kiệt liền hỏi:

"Giang đại sư, bây giờ anh đang ở đâu vậy?"

"Tôi vừa mới đi đón dâu với anh Phong xong, anh và chị Mẫn đến đâu rồi?"

"Chúng tôi đã đến nhà hàng tiệc cưới Tuyết Phong - nơi mà bọn họ cử hành hôn lễ!"

"Nhanh thế à, tôi tới liền!"

"Được, chúng tôi chờ anh!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong tìm Lý Hưng Văn, nói:

"Anh Văn, chúng ta đi tới nhà hàng trước đi, tôi muốn giới thiệu hai người bạn của tôi cho anh!"

Cũng nhờ Lý Hưng Văn mà hắn mới gặp phải giám đốc Tổng, cho nên bây giờ dẫn anh đi làm quen bọn họ cũng là chuyện nên làm.

10 phút sau.

Giang Phong gặp được Uông Văn Kiệt và Tiêu Mẫn ở nơi đã đặt trước trong nhà hàng tiệc cưới.

Bình thường, ở đại sảnh của những nhà hàng tiệc cưới cao cấp đều sẽ có một vài phòng riêng, việc này là để giúp mọi người dễ dàng sắp xếp cho những vị khách có thân phận tôn quý.

Hai bên vừa thấy mặt, Giang Phong liền cười, khen:

"Chị Mẫn, nửa tháng không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp, càng tỏa sáng!"

Tiêu Mẫn cười, nói:

"Giang đại sư, tài ăn nói của cậu càng ngày càng lợi hại!"

Giang Phong cười ha ha, sau đó giới thiệu cho hai bên:

"Giám đốc Uông, chị Mẫn, vị này là đồng hương của tôi, tên Lý Hưng Văn, đồng thời cũng là vị khách đầu tiên khi tôi làm bà mối. Anh Văn, vị này là giám đốc Uông, cũng là bạn học thời đại học của anh Phong. Đây là chị Mẫn, có lẽ tôi không cần phải giới thiệu quá nhiều đúng không?"

Khi Lý Hưng Văn vào phòng, nhìn thấy đại minh tinh Tiêu Mẫn, trong lòng anh có hơi kinh ngạc, đừng thấy điều kiện gia đình anh khá tốt mà lầm, anh tuyệt đối không thể tiếp xúc được với đại minh tinh có cấp bậc như Tiêu Mẫn.

Cố Diệp Phi

Đừng nói chi tới việc vị đại minh tinh Tiêu Mẫn này đã gả vào thế gia vọng tộc, càng khó tiếp xúc được hơn xưa.

Mà vị đứng bên cạnh Tiêu Mẫn chắc chắn là giám đốc Uông của tập đoàn Uông thị rồi.

Anh thật sự không ngờ người mà Giang đại sư muốn giới thiệu cho mình lại có thân phận, địa vị kinh người như thế!

Sau khi nghe Giang Phong giới thiệu xong, Lý Hưng Văn vội vàng chào hỏi.

Uông Văn Kiệt cười ha ha, nói:

"Anh Văn không cần phải khách khí như vậy, chúng ta đều là khách hàng của Giang đại sư, đúng là rất có duyên!"

Tiêu Mẫn cũng cười, lên tiếng chào.

Sau khi hai bên khách khí vài câu, Tiêu Mẫn hỏi:

"Giang đại sư, việc làm ăn của văn phòng môi giới hôn nhân của cậu tốt chứ?"

Giang Phong cười, nói:

"Rất tốt, sức ảnh hưởng của chị Mẫn thật sự quá lợi hại, mấy ngày nay văn phòng môi giới hôn nhân của tôi mỗi ngày đều nhận một, hai trăm vị khách, bận tới mức chân không chạm được đất."

Tiêu Mẫn nở một nụ cười xinh đẹp, nói:

"Người tài giỏi đúng là có nhiều việc phải làm thật đó, những vị khách kia có thể tìm được tới cậu cũng là phúc của bọn họ."

Uông Văn Kiệt nói tiếp:

"Giang đại sư, nếu như khách hàng quá nhiều, không thể làm nổi, anh nên tuyển thêm một vài nhân viên, những công việc lặt vặt kia cứ giao cho người khác làm, anh chỉ cần làm người trấn cửa ải cuối cùng là được rồi!"

Giang Phong cười, nói:

"Tôi đang tuyển nhân viên, nếu như tìm được người thích hợp sẽ tuyển."

Uông Văn Kiệt gật đầu, sau đó sợ Lý Hưng Văn cảm thấy mình bị ra rìa, cho nên thỉnh thoảng cũng nói chuyện vài câu với anh ta.

Rất nhanh, chú rể và cô đâu đã thay xong trang phục, đi tới nhà hàng. Việc đầu tiên mà họ làm là đi bắt chuyện với hai vị khách có thân phận tôn quý - Uông Văn Kiệt, Tiêu Mẫn, sau đó mới đi tới cửa đại sảnh để tiếp khách.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 203: Quà Tạ Môi Của Ngụy Gia.



Phan Châu.

Nhà hàng tiệc cưới cao cấp nào đó.

Chú rể Ngụy Tuyết Phong đọc lời chào mừng:

"Cha vợ và mẹ vợ tôn kính, cha mẹ tôn kính, các vị khách quý, các ông, các bà tôn kính:

Hôm nay là ngày vui của tôi và Hạ Linh Linh, cảm ơn mọi người dù bận trăm công ngàn việc, vẫn không ngại đường xá xa xôi, tới đây tham dự hôn lễ của chúng tôi. Mang tới sự vui mừng, hạnh phúc, những lời chúc phúc chân thành cho hôn lễ ngày hôm nay của chúng tôi. Điều này làm tôi vô cùng cảm kích.

Cố Diệp Phi

Ngay tại đây, tôi xin cúi đầu cảm ơn sự có mặt của mọi người! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!"

Tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên.

Ngụy Tuyết Phong tiếp tục đọc lời chào mừng:

"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn cha mẹ vợ, cảm ơn hai người đã cho con lấy một cô gái xinh đẹp, hiền lành như thế về làm vợ. Con xin cúi đầu ngay tại đây để cảm ơn hai người, đồng thời bảo đảm với hai người rằng con sẽ yêu thương vợ con cả cuộc đời này, chăm sóc tốt cho con gái của hai người cả một đời, toàn tâm toàn ý làm một người con rể tốt của hai người!"

Khi Ngụy Tuyết Phong cúi đầu, tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên, Hạ phụ và Hạ mẫu cũng cười đến không khép miệng lại được.

"Tiếp theo, tôi xin cảm ơn cha mẹ của tôi, chính hai người đã nuôi lớn con, xông pha mưa gió để dạy con làm người, dù phải ngậm đắng nuốt cay, làm trâu làm ngựa, cũng không hề có một lời oán than. Con xin cúi đầu ngay tại đây, thiên ngôn vạn ngữ tích tụ lại thành một câu: Ba, mẹ, hai người vất vả rồi, con yêu hai người, vợ của con cũng yêu hai người, chúng con sẽ hiếu thuận với hai người cả một đời này, làm con trai tốt và nàng dâu tốt của hai người!"

Tiếng vỗ tay lại vang lên, Nguỵ phụ và Nguỵ mẫu cũng vô cùng vui vẻ.

Ngụy Tuyết Phong nhìn Giang Phong đang đứng ở dưới đài, gương mặt tràn đầy sự cảm kích, nói:

"Sau đây, người mà tôi muốn cảm ơn là bà mai - Giang đại sư của chúng tôi, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi đáp cầu dắt mối, nếu như không có sự hỗ trợ của anh, cả đời này tôi cũng sẽ không thể nào lấy được một người vợ tốt như thế. Ngay tại đây, vợ chồng chúng tôi xin cúi đầu, cảm ơn công tác hợp của anh dành cho chúng tôi!"

Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Giang Phong thấy Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh cúi đầu cảm ơn, trong lòng hắn cực kỳ vui sướng. Thân là bà mối, thấy cặp vợ chồng do mình tác hợp sống hạnh phúc là một chuyện rất có cảm giác thành tựu.

Ngụy Tuyết Phong tiếp tục đọc lời chào mừng:

"Để ghi nhớ khoảnh khắc tốt đẹp này, trân quý đoạn nhân duyên tốt đẹp này, để người nhà của vợ yên tâm, đồng thời làm cho người thân, bạn bè yên tâm, bây giờ tôi xin tuyên thệ:

Thứ nhất, ủng hộ việc vợ là người lãnh đạo tuyệt đối. Trong nhà, vợ luôn ở vị trí đầu tiên, thứ hai là con cái, thứ ba là cún con, thứ tư là tôi.

Thứ hai, nghiêm túc chấp hành nguyên tắc 'tứ tử', đối xử với vợ như tôn tử, đối xử với mẹ vợ như hiếu tử, ăn cơm như con muỗi, làm việc nhà như con lừa.

Thứ ba, bảo vệ vợ, làm một người chồng văn minh, bị vợ đánh cũng không đánh lại, bị mắng cũng không mắng lại, dùng gương mặt tươi cười để đối mặt với gương mặt lạnh.

Thứ tư, thành tâm chấp nhận sự độc tài trong tình cảm của vợ, không nói chuyện với người lạ, đặc biệt là không nói chuyện với phụ nữ lạ. Đương nhiên là sẽ ngoại trừ bà lão hỏi đường.

Thứ năm, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi 'lục đản', chỉ có thể nhìn mặt của vợ, trước khi ra ngoài phải hôn mặt vợ, đi ngủ phải cọ mặt vợ. Lúc già, nhất quyết không được gọi vợ là 'trứng muối', vợ mắng 'khốn nạn', thì tôi là 'trứng mềm'."

Anh vừa đọc lời tuyên thệ ra, mọi người lập tức cười ồ lên.

Tiếng hoan hô, tiếng huýt sáo, còn có cả tiếng vỗ tay...

Người tới tham dự hôn lễ đều là người thân và bạn bè của hai bên, đương nhiên là cực kỳ nể tình.

Đặc biệt là người thân và bạn bè của nhà gái, phản ứng nhiệt liệt nhất, ai cũng khen Ngụy Tuyết Phong tốt.

Hạ Linh Linh đứng bên cạnh anh, gương mặt đỏ ửng cả lên, vừa xấu hổ vừa e lệ, xinh đẹp động lòng người.

Ngụy Tuyết Phong hăng hái nói tiếp:

"Dưới sự quan tâm của Đảng, tôi và Hạ Linh Linh lấy việc xây dựng kinh tế làm con đường trung tâm, kết thành bạn đời cùng chung chí hướng, tại đây tôi xin trịnh trọng tuyên thệ:

Tôi và đồng chí Hạ Linh Linh vĩnh viễn đi theo Đảng, trung thành với Đảng, vĩnh viễn không phản Đảng!

Nhân tiện đây tôi xin tuyên bố cho mọi người biết về hai luật trong hôn lễ:

Một, nếu chưa nhận được sự đồng ý, không ai được tự ý rời đi.

Hai, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mọi người quá chén, bị rót rượu tới choáng váng, hy vọng mọi người kiên trì tới cùng!

Tôi đã nói xong, một lần nữa cảm ơn sự có mặt của mọi người!"

Tiếp đó là lời chào mừng của cô dâu, Hạ Linh Linh nói khá đơn giản, chỉ cường điệu lời cảm ơn dành cho cha mẹ hai bên và bà mai Giang Phong, sau đó lại cảm ơn sự có mặt của mọi người,...

Sau khi chú rể và cô dâu đọc lời chào mừng xong, người chủ trì hôn lễ tổng kết vài câu, nói một lượt các lời chúc phúc quen thuộc xong liền tuyên bố khai tiệc.

Với điều kiện của Ngụy gia, món ăn trong bữa tiệc này đương nhiên đều là những món cao cấp, chim bay trên trời, cá bơi dưới biển, các con động vật chạy trên đất liền, có thể nói là cần gì cũng có.

Phần lớn khi mọi người đi tham dự hôn lễ, nếu như trong một bàn có nhiều người quen, thì có thể coi là một buổi tụ họp phạm vi nhỏ. Nếu như trong một bàn không có quá nhiều người quen, vậy thì căn bản là chỉ quan tâm tới việc ăn no bụng, chờ chú rể và cô dâu tới mời rượu, sau đó sẽ rời đi.

Bàn mà Giang Phong ngồi đều là những vị khách có thân phận do Ngụy gia sắp xếp, đương nhiên sẽ không đơn giản là ăn no rồi rút. Bao gồm cả Tiêu Mẫn, tất cả mọi người vừa uống rượu, vừa nói chuyện.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 204: Quà Tạ Môi Của Ngụy Gia. (2)



Trong lúc Giang Phong đang uống rượu ở Phan Châu.

Cư xá cao cấp nào đó ở tỉnh thành tỉnh Quảng Tây.

Gương mặt Thái Quyên ửng hồng, nằm trên giường, bên cạnh là Cung Trường Hà với đôi mắt có hơi thâm quầng.

Từ giữa trưa hôm qua tới bây giờ, Thái Quyên dùng trọn vẹn hai ngày để kiểm hàng, tổng cộng kiểm tra 10 lần, nghiên cứu cặn kẽ số liệu, đo lường sau đó tổng kết ra chiều dài máy móc, độ bền và thời gian làm việc, thời gian bảo dưỡng,...

Kể từ khi đi làm tới bây giờ, cô đã rất lâu rồi chưa làm việc với cường độ cao như thế!

Kết quả đưa ra khiến cho Thái Quyên cực kỳ hài lòng.

"Khó trách bạn gái trước kia của anh đều không chịu nổi anh, không phải tôi có tu luyện, e rằng tôi cũng không địch lại anh!"

Thái Quyên mỉm cười, nói.

Cung trường Hà có chút áp lực, nói:

"Giám đốc Thái, cô cũng thiên phú dị bẩm, không phải tôi tu luyện thành công, e rằng ngày hôm qua đã bị cô c.h.é.m ở dưới váy rồi!"

Thái Quyên cười híp mắt, nói:

Cố Diệp Phi

"Trải qua hai ngày kiểm tra, tôi phát hiện anh cực kỳ nhiệt tình, năng lực làm việc rất tốt, là một nhân viên rất ưu tú. Bây giờ, tôi chính thức thông báo tuyển dụng anh làm nhân viên của công ty của tôi, chuyên phụ trách phục vụ riêng cho tôi, không biết anh có bằng lòng hay không?"

Cung Trường Hà thấy năng lực làm việc của mình được công nhận liền vội vàng gật đầu, nói:

"Đương nhiên là bằng lòng rồi!"

Thái Quyên nở một nụ cười sâu xa, nói:

"Vậy thì khi nào anh có thể đi làm được?"

Cung Trường Hà nhắm mắt, nói:

"Thưa Tổng giám đốc, tôi có thể đi làm bất cứ lúc nào!"

Thái Quyên liếc mắt nhìn hắn, hỏi:

"Có thể làm tăng ca không?"

Cung Trường Hà cắn răng nói:

"Có thể!"

Thái Quyên ừ một tiếng, sau đó, không có sau đó nữa, điều này làm Cung Trường Hà thầm thở phào trong lòng.

...

Phan Châu.

Giang Phong và mấy người Uông Văn Kiệt, Tiêu Mẫn, Lý Hưng Văn uống rượu đến hơn mười một giờ khuya mới tan cuộc.

Bàn về tửu lượng, Giang Phong thật sự không bằng bọn họ, cho dù là bia, uống nhiều như thế, hắn cũng đã sớm không chịu nổi. Khi tan cuộc, hắn còn chẳng nhớ nỗi rốt cuộc là ai đưa hắn tới phòng riêng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Phong bị nước tiểu nghẹn tỉnh.

Lúc xả nước, hắn cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi choáng váng. Sau khi tắm rửa, rửa mặt bằng nước nóng xong, cả người Giang Phong mới bắt đầu lấy lại tinh thần.

Hắn mở điện thoại ra xem, phát hiện có vài tin nhắn ở trên Wechat. Trong đó, tin nhắn của Uông Văn Kiệt và Lý Hưng Văn đều tương tự nhau, là chào tạm biệt Giang Phong.

Còn Ngụy Tuyết Phong thì nhắn khi nào tỉnh, Giang Phong liên hệ cho hắn.

Tất cả đều được gửi vào tối ngày hôm qua, cho nên Giang Phong không vội vã trả lời, hắn cầm phiếu ăn sáng của khách sạn, đi ăn một bữa buffet, sau đó mới từ từ trả lời cho từng người.

Uông Văn Kiệt và Lý Hưng Văn chưa trả lời lại, hiển nhiên là bọn họ vẫn còn đang ngủ. Ngụy Tuyết Phong thì trực tiếp gọi điện thoại cho hắn.

Vừa bắt máy, Ngụy Tuyết Phong liền hỏi:

"Giang đại sư, anh dậy sớm thế, đã ăn sáng chưa?"

Giang Phong trả lời:

"Vừa mới ăn ở khách sạn rồi!"

Ngụy Tuyết Phong nói:

"Vậy anh chờ một chút, tôi tới đón anh!"

Giang Phong vội vàng nói:

"Không cần phải phiền phức như vậy, tôi trực tiếp lái xe đi là được!"

"Được, anh cứ trực tiếp tới đây là được, tôi sẽ gọi điện thoại trả phòng với bên phía khách sạn."

"Được, một lát nữa gặp!"

"Một lát nữa gặp!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong trực tiếp đi ra bãi đỗ xe của khách sạn, lái xe tới biệt thự của Ngụy gia.

Không tới 10 phút, hắn đã tới biệt thự Ngụy gia.

Nguỵ phụ, Nguỵ mẫu, Ngụy Tuyết Phong, Hạ Linh Linh đứng ở cổng, tiếp đón Giang Phong.

Nhìn thấy Giang Phong, hai bên bắt chuyện một chút, sau đó Nguỵ phụ nhìn Giang Phong, nói:

"Giang đại sư, trước đó, tôi thấy lời giới thiệu, đến nhà mời cậu làm mai mối, lúc đó tôi có nói là sau khi mọi chuyện thành, sẽ hậu tạ hậu hĩnh cho cậu, bây giờ là lúc tôi thực hiện lời hứa của mình!"

Nói tới đây, Nguỵ phụ đưa tay chỉ một chiếc xe mới đậu ở bên cạnh, cười nói:

"Giang đại sư, đây là quà tạ môi của Ngụy gia chúng tôi, mong cậu nhận lấy!"

Giang Phong đã sớm nhìn thấy chiếc xe mới đậu ở bên cạnh, nhưng mà hắn cũng chỉ nhìn sơ qua mà thôi. Đối với gia đình nhà họ Ngụy, thì việc có nhiều chiếc xa là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ, hắn nghe Nguỵ phụ nói như thế xong, mới biết phần quà tạ môi mà Ngụy gia chuẩn bị cho mình là chiếc xe mới kia.

Sau khi Giang Phong có được chiếc xe của chính mình, hắn bắt đầu đi tìm hiểu về các loại xe, không thể nói là biết hết tất cả các loại xe, nhưng những hãng xe nổi tiếng thì hắn hầu như đều biết.

Cho nên, hắn đương nhiên cũng nhận ra chiếc xe ở bên cạnh là xe nào, đây là chiếc Volvo XC90 B6 phiên bản Zhiya Deluxe năm 2021, giá của chiếc này hơn 700.000 tệ.

Dùng chiếc xe này làm quà tạ môi không cần nói cũng biết là giá trị tới mức nào!

"Chú Ngụy, món quà này của chú quá quý rồi, cháu không thể nhận được đâu!"

Nguỵ phụ cười, nói:

"Giang đạ sư, so với ân tình giúp nhà tôi đáp cầu dắt mối của cậu, thì chiếc xe nhỏ này có đáng là gì đâu, mong cậu đừng từ chối."

Ngụy Tuyết Phong khuyên:

"Giang đại sư, đây là thành ý nhà chúng tôi, mong anh nhận lấy!"

Sau đó, Nguỵ mẫu cũng lên tiếng thuyết phục.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 205: Phá Vách Tường



Giang Phong thấy Ngụy gia nói như thế cũng không từ chối nữa, nhận lấy chiếc xe kia.

Một chiếc xe Volvo XC90 mới tinh chạy trên con đường cao tốc từ Phan Châu tới Ung Thành.

Ở cốp xe, trong đó được đặt đầy ắp đủ loại quà tạ môi, có rất nhiều món có giá trị không nhỏ, tổng giá trị của đống đồ đó không ít hơn 80.000 tệ, ngoài ra còn có 180.000 tiền mặt.

Những thứ này chính là quà tạ môi mà Ngụy gia chuẩn bị cho Giang Phong.

Cộng với cả quà mời môi, số tiền Ngụy gia dùng trên người bà mai Giang Phong đã vượt qua 1.000.000 tệ.

Đương nhiên số tiền này đối với Ngụy gia không tính là gì cả cũng chỉ là tiền lời trong 10 hoặc 8 ngày mà thôi.

Ngụy gia ra tay hào phóng như thế chủ yếu là do hai nguyên nhân:

Một là thật sự cảm kích bà mai Giang Phong, sau khi Ngụy Tuyết Phong và Hạ Linh Linh quen nhau, cả người anh xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà tất cả đều đi theo hướng tích cực.

Hai là tạo mối quan hệ thân thiết hơn với Giang đại sư, trong mắt Nguỵ phụ, nhân vật như Giang đại sư sớm muộn gì cũng một bước lên trời, tạo mối quan hệ thân thiết với hắn trăm lợi không hại.

Vì thế Ngụy gia mới chuẩn bị quà tạ môi tỉ mỉ như thế.

Cảm giác khi lái chiếc xe có giá hơn 700.000 tệ hoàn toàn không giống với chiếc xe mà hắn mua, không biết là do tâm lý tác động hay là do chiếc xe này tốt hơn nhiều so với chiếc xe kia!

Chiếc xe cũ của hắn bây giờ đang chạy theo đằng sau hắn, do người láy thay Ngụy gia mời cho Giang Phong, phụ trách việc lái chiếc xe cũ của hắn về nhà hắn.

Mặc dù chiếc xe đó không ra hồn, nhưng mà có thể lái về đưa cho anh cả, còn chị hai thì đương nhiên là phải mua cho chị một chiếc xe mới rồi, như thế thì cả ba anh chị em bọn họ đều có xe, việc đi ra ngoài tìm chào hỏi khách dễ hơn nhiều!

Sau khi nhận được quà tạ môi của Ngụy gia, bàn tay vàng của hắn cũng xảy ra thay đổi cực kỳ lớn, ngoại trừ việc khuếch trương phạm vi tìm kiếm khách hàng, còn mở thêm một năng lực thần kỳ.

Cố Diệp Phi

Năng lực thần kỳ này tên là 'phá vách tường', sử dụng tính năng 'phá vách tường' có thể đánh vỡ điểm xứng đôi hôn nhân tối đa.

Cặp vợ chồng có điểm xứng đôi hôn nhân nằm trong khoảng 31 - 39, sau khi Giang Phong sử dụng tính năng 'phá vách tường', điểm xứng đôi hôn nhân tối đa được nâng cao lên đến 49 điểm.

Cặp vợ chồng có điểm xứng đôi hôn nhân nằm trong khoảng 41 - 49, sau khi Giang Phong sử dụng tính năng 'phá vách tường', điểm xứng đôi hôn nhân tối đa được nâng cao lên đến 59 điểm.

Cứ thế mà suy ra.

Mỗi một cặp vợ chồng, Giang Phong chỉ có thể sử dụng một lần tính năng 'phá vách tường'.

Giang Phong nhìn thấy năng lực thần kỳ mới được mở thêm này, đôi mắt lập tức sáng rực như bóng đèn, tính năng này quá tốt, có được năng lực ‘phá vách tường’, văn phòng môi giới hôn nhân của hắn có thể mở thêm một hạng mục nữa, tạo phúc thêm cho nhiều cặp vợ chồng khác!

Hiện trạng trong xã hội hiện này không đơn thuần là khó cưới vợ, còn có tỷ lệ ly hôn càng ngày càng cao. Trước kia, mặc dù hắn có thể nhìn thấy được điểm xứng đôi hôn nhân, nhưng việc này chỉ có thể áp dụng đối với những người chưa lập gia đình, đối với hắn mà nói thì nó không có quá nhiều tác dụng.

Dù sao thì hắn cũng chẳng thể tìm tới hai người vừa ly hôn, sau đó lại bảo bọn họ một lần nữa xứng đôi.

Quá rối rồi!

Giang Phong vừa lái xe, vừa nghĩ tới sự khả thi của việc văn phòng môi giới hôn nhân của hắn mở thêm hạng mục 'hòa giải hôn nhân'.

Đương nhiên, dù hắn có muốn mở thêm một hạng mục nữa thì đó cũng là chuyện của năm sau.

Dù sao thì hắn cũng phải tác hợp thêm nhiều cặp vợ chồng khác để tích lũy kinh nghiệm trong việc sử dụng tính năng ‘phá vách tường’. Nếu không khi mở ra hạng mục kia, khách hàng tìm tới cửa, nhưng mà hắn lại không thể dùng được tính năng ‘phá vách tường’, vậy thì việc hòa giải kia quá phí sức rồi!

...

Tỉnh thành.

Ở trung tâm massage của người mù nào đó.

Thái Quyên đang chơi mạt chược cùng với ba chị em thân thiết của mình.

Ba chị em thân thiết của cô đều là những người phụ nữ giàu có không kém gì cô. Cô gái xinh đẹp ngồi bên cạnh cô tên là Tô Dao, năm nay 34 tuổi, đã từng được một ông chủ lớn nào đó trong giới kinh doanh bao nuôi hơn 10 năm, hiện tại có một khách sạn 4 sao.

Cô gái ngồi bên còn lại tên là Tề Mỹ Hoa, năm nay 40 tuổi, đã ly dị, hiện tại có một công ty lắp đặt thiết bị.

Người ngồi đối diện cô tên là Lư Bình, năm nay 41 tuổi, cũng đã ly dị, là bà chủ nhà, có mấy chục căn bất động sản.

Tính cách của 4 người khá tương đồng nhau, quen biết nhau rất nhiều năm rồi, có thể nói là chị em thân thiết không có bí mật gì cả.
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 206: Buổi Tụ Họp Của Những Người Phụ Nữ Giàu Có



"Tam Điều!"

To Dao đánh bài ra, nhìn Thái Quyên, nói:

"Giám đốc Thái, hôm nay sắc mặt của cô tươi tắn thật đó, là do dùng đồ trang điểm của một nhãn hàng nào mới, hay là do gặp được chuyện tốt?"

"Bạch Bản!"

Tề Mỹ Hoa sờ cây bài, cười, nói:

"Giám đốc Tô, kinh nghiệm của cô vẫn còn hơi ít, nhìn giám đốc Thái là biết cô ấy vừa được đàn ông làm cho thoải mái, đây là trạng thái mà có dùng đồ trang điểm cũng không có được."

"Giám đốc Tề, ánh mắt của cô chuẩn thật đó, có một vài chuyện không thể nào qua mắt được cô!"

Thái Quyên sờ lá bài, đánh ra một con Cửu Điều.

Lư Bình vừa sờ bài, vừa cười, nói:

"Đúng thế, khi nhắc tới kinh nghiệm về phương diện kia, ba người chúng ta cộng lại cũng không thể sánh nổi với giám đốc Tề!"

Tề Mỹ Hoa nghe thế thì 'đắc chí', nói:

"Đúng vậy, cần tôi liền gọi người tới, đôi khi còn có được một người bạn trai, không giống như mấy cô, lúc cần chỉ dùng đạo cụ, đồ chơi, chẳng có được cảm giác gì cả!"

Lư Bình sờ bài, đánh ra một cái:

"Cô đó, loạn như thế không sợ bị lây bệnh à!"

Tề Mỹ Hoa lơ đễnh nói:

"Chẳng phải còn có áo mưa sao! Người chỉ sống một đời, nên hưởng lạc, trước kia tôi quá ngu ngốc, chồng mình ở ngoài chơi như nào cũng chẳng biết..."

Tô Dao kéo câu chuyện về lại Thái Quyên:

"Giám đốc Thái, cô quen bạn trai à?"

Thái Quyên cười tủm tỉm, nói:

"Tôi tìm đối tượng để cưới, có lẽ qua một khoảng thời gian ngắn nữa sẽ đi làm giấy kết hôn!"

Tô Dao kinh ngạc, nói:

"Không phải chứ, im hơi lặng tiếng như thế, mà đã muốn đi làm giấy kết hôn rồi hả? Cô tìm đối tượng từ lúc nào thế, tại sao tôi không nghe nói một chút nào vậy?"

Lư Bình kinh ngạc, nhìn Thái Quyên, nói:

"Sao mới mấy ngày không gặp, mà cô đã tìm được đối tượng để cưới rồi? Khi nào thế?"

Thái Quyên cười, nói:

"Nói ra có lẽ mọi người không tin, đối tượng đó là do tôi ra mắt mà tìm được đó!"

Quả nhiên, cô vừa nói ra, mọi người lập tức thốt lên.

Tề Mỹ Hoa vô cùng kinh ngạc, nói:

"Không phải chứ giám đốc Thái, cô còn tham gia ra mắt à?"

Lư Bình hoàn toàn không thể nào hiểu được:

"Giám đốc Thái, mấy năm nay cô có tìm đâu, tại sao bây giờ lại đột nhiên tham gia ra mắt?"

Nói tới việc này, Thái Quyên cũng cảm thấy vận mệnh có chút thần kỳ:

"Có thể nói là duyên phận, anh ấy đi tới văn phòng môi giới hôn nhân để tìm bạn đời trăm năm, sau đó người của văn phòng môi giới hôn nhân tới tìm tôi, hỏi tôi có bằng lòng ra mắt hay không, từ đó mà có được mối nhân duyên này."

Tô Dao mở to mắt, nói:

"Giám đốc Thái, đối phương có thân phận gì mà có thể làm cô đồng ý ra mắt thế?"

Thái Quyên cười, nói:

"Chẳng có thân phận gì cả, chỉ là một người làm công bình thường mà thôi."

Tề Mỹ Hoa nghi hoặc, nói:

"Giám đốc Thái, mấy năm nay có nhiều đàn ông theo đuổi cô như vậy, mà cô chẳng quen ai cả. Bây giờ lại đột nhiên muốn làm giấy kết hôn với một người làm công bình thường, rốt cuộc là người đàn ông có gì đáng giá để cô làm như thế?"

Nói tới đây, Tề Mỹ Hoa nhìn gương mặt vui sướng của Thái Quyên, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ:

"Người đàn ông kia có được tiền vốn mà phụ nữ chúng ta khó từ chối?"

Lúc này, Lư Bình và Tô Dao cũng nghĩ tới, cả hai dùng vẻ mặt mập mờ nhìn Thái Quyên.

Dù sao thì Thái Quyên cũng gần 40 tuổi rồi, cô hoàn toàn không hề tị hiềm gì khi nói về chủ đề này:

"Không thể không nói kinh nghiệm của giám đốc Tề đúng là không tầm thường, chỉ mới nói một chút thôi mà cô đã đoán được bảy, tám phần rồi!"

Tề Mỹ Hoa nghe thế liền bị gợi lên sự hứng thú:

"Giám đốc Thái, chuyện này là như nào vậy, tiền vốn của đối tượng của cô hùng hậu tới mức nào? Vậy mà có thể làm một người độc thân nhiều năm như cô cũng không kiềm được!"

Tô Dao hưng phấn, nói:

"Giám đốc Thái, nói một chút đi, đối tượng của cô có phải rất lợi hại trong phương diện kia hay không?"

Lư Bình cũng cười, nhìn Thái Quyên.

Thái Quyên nói lại lời của bà mai Giang Phong:

"20 cm, 40 phút!"

"Wao~"

Người có kinh nghiệm phong phú - Tề Mỹ Hoa lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Lữ Bình và Tô Dao cũng chấn kinh, miệng há to tới mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt.

Tất cả mọi người đều là người từng trải, đương nhiên là hiểu được ý nghĩa của hai con số kia.

"Khó trách giám đốc Thái không kiềm được, tiền vốn như này đúng là làm người ta thật ao ước! Tôi đã duyệt qua không ít đàn ông, cũng gặp được không ít người có thể đạt được tiêu chuẩn thời gian này, nhưng mà phần cứng của bản thân thì thật sự kém quá xa so với giám đốc Thái!"

Tề Mỹ Hoa cảm khái, nói.

Lư Bình nói tiếp:

"Trách không được giám đốc Thái thoải mái tới mức gương mặt tỏa ra ánh sáng, xem ra cô rất hài lòng với kết quả kiểm tra!"

Cố Diệp Phi

Tô Dao nói:

"Đúng là làm cho người ta ao ước!"

Thái Quyên cười híp mắt, nói:

"Chị em cũng không cần phải quá ao ước, nếu như mọi người cũng muốn như thế, tôi có thể giới thiệu cho mọi người nơi tìm bạn đời trăm năm, với năng lực của Giang đại sư, có lẽ có thể giúp mọi người tìm được một đối tượng hài lòng."

Tề Mỹ Hoa hỏi:

"Giang đại sư gì?"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 207: Tiêu Chuẩn Kén Vợ Kén Chồng Của Những Người Phụ Nữ Giàu Có



Trung tâm massage của người mù.

Thái Quyên nghe Tề Mỹ Hoa hỏi như thế liền kinh ngạc, nói:

"Chính là Giang đại sư của văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc đó, mấy cô chưa nghe qua bao giờ hả?"

Ba người đồng loạt lắc đầu, các cô đều không chơi Weibo, ngay cả tin tức còn ít khi xem, cho nên đương nhiên không biết tên tuổi của Giang đại sư.

Thái Quyên giới thiệu:

"Giang đại sư mở một văn phòng môi giới hôn nhân bên cạnh nhà ga, cậu ấy còn từng làm mai cho Tiêu Mẫn, nhờ cậu ấy đáp cầu dắt mối mà ca sĩ Tiêu Mẫn mới thành công gả được cho thái tử gia của tập đoàn Uông thị, sự tích đó đã làm cậu ấy lên bảng hot search. Nếu như mấy cô thật sự có suy nghĩ kia, thì đi tìm cậu ấy chắc chắn sẽ ổn."

Tề Mỹ Hoa kinh ngạc, nói:

"Làm mối cho Tiêu Mẫn, còn giúp cô ấy thành công gả được cho thái tử gia của tập đoàn Uông thị? Nếu như thông tin này là thật, vậy thì Giang đại sư kia e rằng cũng không đơn giản!"

Thái Quyên gật đầu nói:

"Đúng là rất lợi hại, theo như lời đồn, Giang đại sư được gọi là đại sư là do cậu ấy có tài xem tướng học rất lợi hại, đặc biệt là việc tính nhân duyên, cũng không biết là thật hay giả!"

Tô Dao nói:

"Lời của giám đốc Thái thật sự làm cho người ta không khỏi động tâm!"

Tề Mỹ Hoa động tâm, nhưng vẫn có chút băn khoăn, nói:

"Giám đốc Thái, nếu việc chúng ta chạy tới văn phòng môi giới hôn nhân, còn đưa ra yêu cầu tìm bạn đời trăm năm khó xử kia bị truyền ra ngoài..."

Thái Quyên nói:

"Về chuyện này thì mọi người cứ yên tâm, tôi nghe đối tượng của tôi nói rằng, lúc điền tờ khai anh ấy điền vào phần ẩn tư liệu bản thân, sau đó Giang đại sư liền nói chuyện một một với anh ấy, những người khác trong văn phòng môi giới hôn nhân cũng không biết tư liệu về anh ấy."

Tề Mỹ Hoa nghe thấy thế liền yên tâm, sau đó nhìn sang Lư Bình và Tô Dao, hỏi:

"Hay là chúng ta cùng nhau đi xem thử?"

Lư Bình và Tô Dao nhìn nhau, sau đó gật đầu:

"Thử thì thử!"

...

Nhà tang lễ XX.

Trong lúc trang điểm cho thi thể, vẽ rồi lại vẽ, trên mặt của cô bất tri bất giác nở một nụ cười. May mà cô đeo khẩu trang, người nhà của t.h.i t.h.ể cũng không có ở đây, nếu không chắc sẽ xảy ra tranh chấp.

Dù sao thì khi làm việc ở đây, nụ cười là một thứ rất dư thừa, thái độ làm việc chính xác là duy trì vẻ mặt trang nghiêm, cố gắng ít nói nhất có thể.

Trước kia Diệp Đồng chính là như thế.

Hôm nay, cô bất tri bất giác mà nở nụ cười chủ yếu là do đột nhiên nhớ tới một chút chuyện thú vị khi ở cạnh pháp y Tần Quan Hải.

Mặc dù hai người chỉ mới quen nhau được hai, ba ngày, nhưng do công việc của hai người khá tương đồng nhau, cộng với việc cả hai đã cô độc quá lâu, cho nên mỗi lần hẹn hò đều nói không hết chuyện.

Chỉ hai, ba ngày ngắn ngủi, quan hệ của hai người đã tiến triển vượt bậc, giống như đã là bạn bè thân thiết nhiều năm rồi vậy.

Trong lòng nghĩ tới Tần Quan Hải, cô cứ thế bất tri bất giác mà trang điểm xong cho t.h.i t.h.ể rồi. Khi cô lấy lại tinh thần, nhìn thi thể, phát hiện hôm nay mình trang điểm cực kỳ tốt. Nhìn thoáng qua, t.h.i t.h.ể tràn đầy sức sống, giống như người này chỉ ngủ thiếp đi mà thôi, hoàn toàn nhìn không ra đây là một thi thể.

Người nhà của t.h.i t.h.ể đi tới xem, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống.

...

5 giờ chiều.

Giang Phong mới lái xe trở về văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, sau khi hắn nói những thứ kia là quà tạ môi, anh cả, chị hai và ba nhân viên khác đều sợ ngây người!

Chị hai Giang Tuyết lập tức hỏi:

"Tiểu Phong, xe này nhìn qua chắc hẳn có giá trị không rẻ, rốt cuộc nó có giá bao nhiêu vậy?"

Mấy người khác cũng nhìn Giang Phong, những người khác ở đây đều chưa từng tìm hiểu về các loại xe, ngay cả hình dáng của những loại xe nổi tiếng cũng không nhận ra, đừng nói tới việc nói ra được giá tiền cụ thể.

Giang Phong cười, nói:

"Tiền đặt cọc có lẽ là hơn 700.000 tệ."

Những người khác nghe xong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mặc dù bọn họ nhìn ra được chiếc xe này chắc hẳn là không rẻ, nhưng mà không ngờ nó có giá hơn 700.000 tệ!

Đường An Quân khen không dứt lời:

"Ông chủ lợi hại thật đó, người làm bà mối trải rộng khắp nước ta, nhưng bà mối được một vị khách hàng lớn như thế công nhận, thì chỉ có một người độc nhất vô nhị đó chính là ông chủ!"

Liễu Y Y cũng khen không dứt, Lam Chí Huy cũng cảm thán không thôi.

Giang Phong cười cười, sau đó nhìn anh cả, nói:

"Anh cả, từ giờ trở đi, chiếc xe trước kia của em sẽ là của anh!"

Giang Phi nghe thế thì rất kích động, nhưng mà anh vẫn từ chối:

"Anh thì thôi đi, cho chị em lái đi!"

Giang Phong khoát tay, nói:

"Em định sẽ cho chị lái một chiếc xe mới, cho nên chiếc xe kia sẽ giao cho anh!"

Giang Tuyết mở to mắt:

"Chị lái xe mới?"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Mặc dù giao thông ở tỉnh thành phát triển, nhưng bất kể như nào vẫn kém hơn phương tiện mà mình tự lái. Sau này hai người sẽ thường xuyên phải đi ra ngoài chào hỏi khách hàng, có một chiếc xe sẽ nâng cao hiệu suất công việc hơn."

Cố Diệp Phi

Giang Tuyết cảm thấy có lý, với thu nhập hiện tại của văn phòng môi giới hôn nhân, có mua một chiếc xe giá 100.000 tệ cũng không có gì áp lực cả. Nghĩ tới đây, cô gật đầu, nói:

"Nghe theo sự sắp xếp của Tiểu Phong."

Giang Phong gật đầu, sau đó nhìn sang gương mặt hâm mộ của hai người bạn học cũ, cười, hỏi:

"Hai vị bạn học cũ, hai người đã thi bằng lái xe chưa?"

Đường An Quân nói:

"Tôi có bằng lái!"

Liễu Y Y lắc đầu, nói:

"Tôi không có!"

Giang Phong nói:

"Y Y, cậu bớt thời gian ra đi đăng ký học lái xe đi. Qua năm sau, tôi sẽ mua cho văn phòng môi giới hôn nhân vài chiếc xe. Lúc đó, ai phải đi ra ngoài chào hỏi khách hàng đều có thể xin dùng xe."

Đường An Quân và Liễu Y Y nghe xong liền sáng mắt lên.

Liễu Y Y gật đầu, nói:

"Được, có thời gian rảnh tôi sẽ đi đăng ký liền!"
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 208: Tiêu Chuẩn Kén Vợ Kén Chồng Của Những Người Phụ Nữ Giàu Có (2)



Ngày hôm sau.

Trong lúc làm việc.

Giang Phong nhận được điện thoại của Thái Quyên.

Sau khi bắt máy, hai người khách sáo vài câu, sau đó Thái Quyên mới nói ra mục đích của mình:

"Giang đại sư, tôi có ba người chị em thân thiết, bọn họ cũng muốn đến nơi hẹn hò của cậu để tìm bạn đời trăm năm, nhưng mà yêu cầu của các cô ấy có hơi khó nói ra, không biết cậu có rảnh hay không, có thể tới trung tâm massage của tôi một chuyến được không?"

Giang Phong nghe xong thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, nhưng mà hắn không từ chối, trực tiếp đồng ý:

"Được, giám đốc Thái đưa ra cái hẹn đi, tôi sẽ tới đúng giờ!"

"Vậy thì 12 giờ trưa, tôi mời Giang đại sư ăn cơm, tay nghề của đầu bếp của trung tâm massage của tôi khá tốt."

"Được, vậy thì buổi trưa gặp!"

"Giữa trưa gặp!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phong bắt đầu xem tư liệu của khách hàng, đây là số tư liệu tích lũy được trong hai ngày trước.

Sau khi tư liệu thông qua xét duyệt, nhân viên của văn phòng môi giới hôn nhân sẽ gọi điện cho từng vị khách, để khách hàng có thể bớt thời gian ra tới ký đơn. Còn những khách hàng không thông qua xét duyệt thì trực tiếp không thông báo!

Sau khi xét duyệt tư liệu xong, Giang Phong lại bắt đầu tìm kiếm đối tượng xứng đôi cho từng người.

Có lẽ do số lượng khách hàng tới tìm bạn đời trăm năm quá nhiều, cho nên khi xứng đôi, tìm ra được hơn 10 đôi có điểm xứng đôi không thấp trong số những khách hàng tới tham gia.

Thời gian làm việc trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới 11 giờ rưỡi, Giang Phong ngưng làm việc, lái xe tới trung tâm massage của giám đốc Thái.

Sau khi đỗ xe xong, hắn đi tới chỗ của tiếp tân, nói:

"Xin chào, tôi là Giang Phong, có hẹn với giám đốc Thái của mọi người."

Chị gái kia tươi cười, nói:

"Xin chào anh Giang, xin hãy đi theo tôi!"

Cô nói xong liền nghiêng người mời, đi phía trước dẫn đường cho Giang Phong.

Chị gái kia dẫn Giang Phong tới một nhà ăn nhỏ ở lầu 6.

Giang Phong nói cảm ơn, sau đó đi vào, chào:

"Xin lỗi đã để cho giám đốc Thái đợi lâu rồi!"

Trong lúc nói chuyện, hắn đồng thời quan sát ba người phụ nữ trung niên ngồi chung một chỗ với giám đốc Thái, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì ba người phụ nữ có vẻ mặt phúc hậu này là khách hàng mà giám đốc Thái muốn giới thiệu cho hắn!

Thái Quyên đứng lên, cười, nói:

"Giang đại sư, không cần phải khách khí như thế. Qua đây, tôi giới thiệu mọi người với nhau. Đây là giám đốc Tề của công ty lắp đặt thiết bị Mỹ Hoa. Đây là giám đốc Tô của khách sạn Minh Hồ. Đây là giám đốc Lư, người nắm trong tay mấy chục căn bất động sản, tất cả đều là những người giàu có."

"Xin chào giám đốc Tề! Xin chào giám đốc Tô! Xin chào giám đốc Lư!"

Giang Phong cười tủm tỉm, chào hỏi từng người.

Ba người Tề, Tô, Lư đều khen Giang Phong đẹp trai, tuổi trẻ tài cao.

Cố Diệp Phi

Sau khi hai bên bắt chuyện với nhau, Thái Quyên bảo người bưng đồ ăn lên.

Nhà ăn có quy mô nhỏ này là nơi chuyên cung cấp cơm hộp cho khách hàng và nhân viên của trung tâm massage.

Đương nhiên, khách hàng sẽ được miễn phí, còn nhân viên thì sẽ phải trả tiền, giống như là đặt cơm tới vậy, chỉ có điều là được ưu đãi hơn nhiều so với khi đặt đồ ăn ngoài, cũng coi như là một chút phúc lợi nho nhỏ cho nhân viên.

Rất nhanh, phòng bếp đã bưng đồ ăn lên, tất cả đều là vài món ăn nhà, nhưng mà tay nghề của đầu bếp đúng thực là khá tốt, mỗi món đều đủ sắc, hương, vị.

Mọi người vừa ăn, vừa nói chuyện, sau khi ăn kha khá rồi Giang Phong mới hỏi:

"Giám đốc Tề, giám đốc Tô, giám đốc Lư, tôi đã nghe giám đốc Thái nói về mục đích của mọi người rồi, không biết mọi người muốn tìm đối tượng như thế nào?"

Ba người Tề, Tô, Lư liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tề Mỹ Hoa mở miệng nói:

"Giang đại sư, ba chị em chúng tôi muốn tìm một đối tượng giống như đối tượng của giám đốc Thái."

Mặc dù đã thầm đoán được bảy, tám phần, nhưng Giang Phong vẫn xác nhận lại:

"Có thể nói ra một chút trọng điểm không?"

Quả nhiên là giống như trong dự liệu, Giang Phong nhịn không được mà thầm cảm thán trong lòng, mặt ngoài hắn vẫn không có gì thay đổi:

"Ngoại trừ việc đó, còn có yêu cầu nào khác không?"

Tô Dao nghe thế liền nói:

"Dưới 30 tuổi, ưu tiên người có vẻ ngoài đẹp trai!"

Lư Bình bổ sung:

"Tốt nhất là người có văn hóa, nhân phẩm cũng phải tốt."

Giang Phong gật đầu, nói:

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng tìm đối tượng phù hợp với yêu cầu của mọi người, phiền mọi người nói một chút về điều kiện của bản thân, ví dụ như là nếu có đối tượng phù hợp, thì khi kết hôn với mọi người, bọn họ sẽ nhận được những thứ tốt gì?"

Ba người đều tỏ vẻ đã hiểu.

Dù sao thì thanh xuân của các cô cũng đã trôi qua rồi, ngay cả người trẻ tuổi nhất ở đây là Tô Dao cũng đã 34 tuổi, muốn dùng vẻ ngoài của bản thân để hấp dẫn đàn ông là chuyện không quá hiện thực. Công khai điều kiện là chuyện nên làm, ít nhất thì điều kiện cũng phải làm ngươi tình ta nguyện, nếu không thì việc kết hôn chẳng có ý nghĩa gì cả!

Thế là ba người Tề Mỹ Hoa bắt đầu nói ra điều kiện của mình, cơ bản là chỉ cần đồng ý kết hôn cùng với bọn họ thì sẽ có được cuộc sống khá là giàu có.

Giang Phong ghi tạc từng điều kiện của bọn họ vào trong lòng, sau đó nói:

"Được, tôi nhớ rồi, sau khi tìm được người phù hợp, tôi sẽ liên lạc cho mọi người."

"Làm phiền Giang đại sư rồi!"

"Không khách khí, đây là chuyện tôi phải làm!"

"Giang đại sư, không biết tiêu chuẩn thu phí của cậu là như thế nào?"

"Mọi người là người mà giám đốc Thái giới thiệu, vậy thì không có tiêu chuẩn thu phí nào cả, sau khi tác hợp thành công, mọi người xem mà cho tôi một bao lì xì là được rồi!
 
Chuyện Làm Mai Mối Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả
Chương 209: Tôi Dành Ba Năm Đẹp Nhất Của Cuộc Đời Ở Bên Cạnh Anh, Anh Nên Thỏa Mãn Đi!



Đường Tây Hương.

Ở làng đô thị nào đó.

Trong căn phòng thuê cũ nát, một tháng chỉ tốn 500 tệ tiền thuê phòng.

Tào Đại Ưng yên lặng nhìn người phụ nữ đang soạn hành lý, dáng dấp của người phụ nữ kia không tệ, là bạn gái suốt 3 năm nay của anh, cùng anh vượt qua mấy trăm buổi tối ở căn phòng trọ giá rẻ này.

Nhưng bây giờ, người phụ nữ đó muốn chia tay, muốn rời khỏi anh!

Nguyên nhân chia tay cũng không có gì buồn bã cả, mà là chỉ ra hiện thực, ghét bỏ anh quá nghèo!

Tào Đại Ưng nhìn người phụ nữ kia soạn hành lý, hỏi:

"Thật sự phải đi à?"

Người phụ nữ kia quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tào Đại Ưng một cái, có chút luyến tiếc, nhưng mà cô vẫn nói:

"Thật sự phải đi, mười năm thanh xuân quý báu nhất của một người con gái nằm ở độ tuổi 18 - 28. Tôi đã dành ra ba năm ròng rã trong mười năm tốt đẹp ấy để ở bên cạnh anh, anh nên thấy thỏa mãn đi!"

Tào Đại Ưng thở dài, nói:

"Mặc dù khi chúng ta ở cạnh nhau, chỉ có thể ăn cơm với rau dưa, nhưng mà khoảng thời gian ở cạnh nhau vẫn luôn rất vui vẻ, tại sao em lại không bằng lòng với cuộc sống như thế này, mà cứ phải đ.â.m đầu vào việc phải gả cho một người đàn ông có gia cảnh tốt?"

Người phụ nữ kia trầm mặc một chút, sau đó nghiêm túc nói:

"Đại Ưng, nói thật thì khi ở bên cạnh anh, sinh hoạt hằng ngày quả thực rất phong phú, dù là ban ngày hay ban đêm đều rất phong phú. Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, phong phú không phải là tiêu chuẩn duy nhất của hạnh phúc, điều kiện vật chất cũng rất cần thiết, anh xem cái phòng trọ này của anh đi, nó cũ nát đến mức nào rồi?

Mặc dù vẫn còn có thể ở, nhưng mà người phụ nữ nào sẽ thích ở tại một nơi như thế này cả đời?

Ai mà chẳng muốn sống trong một căn biệt thự cao cấp?

Cho dù không thể sống trong một căn biệt thự lớn, ít nhất cũng phải ở được trong một căn phòng sạch sẽ!

Nếu như trong tương lai, anh có năng lực có thể dẫn tôi rời khỏi 'khu ổ chuột' này, đặt tiền cọc một căn phòng trong khu dân cư, nếu thế thì dù cho có phải vất vả nữa, mệt mỏi nữa, tôi vẫn bằng lòng cùng anh phấn đấu.

Tiếc rằng, tôi hoàn toàn không thấy được một chút hy vọng nào trên người của anh cả, cuộc đời của anh có thể nói là chỉ cần nhìn một cái liền biết được kết cục. Tôi có thể sống cùng với anh ba năm như thế là quá đủ rồi!"

Tào Đại Ưng nghe xong liền mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào cả.

Đúng như người phụ nữ kia nói, cuộc sống của anh đúng thực là chỉ cần nhìn một cái liền thấy được kết cục. Trừ khi trúng số, nếu không thì cả đời này, anh cũng đừng nghĩ tới việc đặt tiền cọc cho một căn phòng trong khu dân cư.

Người phụ nữ kia thấy Tào Đại Ưng không nói nên lời thì đi tới ôm anh một cái, để lại một câu 'Tôi đi đây', sau đó lập tức kéo hành lý rời đi, không quay đầu dù chỉ một cái!

Tào Đại Ưng nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia trong sự kinh ngạc, mặc dù anh rất muốn giữ cô lại, nhưng mà người ta đã nói rõ như thế rồi, giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ tăng thêm muộn phiền mà thôi.

Anh cũng không trách người phụ nữ kia, giống như người phụ nữ kia nói, cô ấy có thể dành ra ba năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời mình để ở cạnh anh, giặt quần áo, nấu cơm cho anh là đã quá đủ với anh rồi!

Đương nhiên việc đó có liên quan khá lớn đối với thiên phú dị bẩm của anh, nhiều lần người phụ nữ kia muốn rời đi, nhưng vì anh trổ hết tài nghệ, mà người phụ nữ kia đã đổi ý.

Nhưng mà lần này, Tào Đại Ưng ý thức được một việc, anh và cô ấy tới cuối cùng vẫn là không phù hợp để kết hôn, dù có miễn cưỡng giữ lại đối phương, cũng chỉ là kéo dài thời gian chia tay mà thôi!

Nếu đã như thế thì dứt khoát không lãng phí tuổi thanh xuân của cô ấy nữa!

Anh lấy ra một gói t.h.u.ố.c lá từ trong túi, rút một điếu ra đốt.

Cố Diệp Phi

Anh phải nghiêm túc tự hỏi lại nhân sinh một lần mới được!

Trong xã hội hiện tại, muốn tìm được một người phụ nữ vẫn luôn bằng lòng chịu khổ cùng mình là một chuyện rất khó!

Anh xuất thân từ nông thôn, sức khỏe của cha anh không tốt, mỗi tháng đều tốn 2,3. 000 tệ tiền thuốc, mẹ anh cũng thường xuyên bị bệnh vặt, mặc dù không phải là bệnh gì nặng, nhưng mà có thể chăm sóc được cho bản thân bà và cha anh đã là điều rất tốt rồi, hoàn toàn không đủ sức để gánh vác thêm tiền thuốc của cha anh.

Bởi vậy, suốt mấy năm qua, Tào Đại Ưng là người gánh vác tiền thuốc của cha.

Anh cũng chỉ là một người làm công bình thường mà thôi, tiền lương mỗi tháng ngoại trừ việc dùng để mua thuốc cho cha, phần còn dư có thể giải quyết được nhu cầu ăn ở của bản thân anh đã là tốt lắm rồi, đừng nói chi tới một việc xa vời như tiết kiệm tiền để mua nhà.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao bạn gái của anh lại nói không thể nhìn thấy được hy vọng trong tương lai của anh.

Nguyên nhân chủ yếu nhất là do bây giờ anh cần ổn định thu nhập của mình, ngay cả can đảm để đổi việc cũng không có, đừng nói chi tới việc nghỉ việc, sau đó đi ra ngoài thử lập nghiệp.
 
Back
Top Bottom