Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPR-78wuBjKUdJhUl5rWRCxGWoDHeTO4vSlan0Ca6krPqzbUvzBwmq0Bk0R8zEvtvv1S4QLXFu8H0OvAv8rxPw-Gnx-Wnyr4sqyhSsc5uaLqAGe_VCblqNsK7MGwhIaMQ5D1BhNo7TGdrfypVVB898_=w215-h322-s-no-gm

Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Điền Văn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm mười tuổi, tổ mẫu dẫn ta đến phủ Quốc công "ăn mày", cả nhà nhờ sự bố thí của quý nhân mà giữ lại được vài mạng sống.

Nhưng thoáng chốc nhà cao cửa rộng bỗng sụp đổ. Vị Quốc công phu nhân cao quý như vàng ngọc, theo tổ mẫu ta, trở thành bà Mã hay chống nạnh chửi người nhất thôn Đào Thủy.​
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 1: Chương 1



Năm Long Khánh thứ mười sáu.

Để nuôi năm miệng ăn rưỡi trong nhà, tổ mẫu ta quyết định dày mặt, lặn lội mấy chục dặm đường đến phủ Hưng Quốc công "xin xỏ".

Tổ tiên nhà ta vốn làm nông, vốn chẳng có chút liên hệ nào với những gia đình quý tộc, ăn uống xa hoa ở kinh thành. Nhưng một khi con người ta phải đối mặt với nguy cơ c.h.ế.t đói, sẽ tự khắc trở nên thông minh hơn.

Tổ mẫu ta cũng vậy, vào đêm khuya, bà lục lọi hết những người mà bà từng quen biết trong đầu, rồi hai mắt sáng lên vỗ đùi một cái, chợt nhớ ra người buổi muội xa của bà thím bên ngoại có một người thân làm thiếp trong phủ Hưng Quốc công.

Mà một khi đã là thiếp của Quốc công, dù không phải là chủ nhân chính thức, nhưng nếu có thể rớt ra chút bạc lẻ từ kẽ ngón tay, cũng đủ cho dân quê ăn nửa năm trời.

Đối với chuyện "xin xỏ" này, phụ mẫu ta không mấy nhiệt tình. Đặc biệt là phụ thân ta, ông vốn thật thà chất phác, ít nói, chỉ biết mặt hướng đất lưng hướng trời, mồ hôi rơi xuống đất vỡ thành tám mảnh, mảnh nào cũng nhút nhát vô dụng.

Tuy nam nhân này là vậy, nhưng lại nghĩ rằng thà chịu đói còn hơn mất mặt. Đói bụng, nhịn một chút là qua; mất mặt, hắn lại không sống nổi.

"Có ai bảo ngài đi đâu mà ngài nhăn nhó cái mặt ra thế hả! Ngài chỉ nghĩ cho cái sĩ diện của bản thân, chẳng lẽ không nghĩ đến cái bụng bầu của thê tử ngài sao?! Đời ngài coi như bỏ đi rồi, một kẻ vô dụng, c.h.ế.t đói chôn xuống cũng chỉ là một cục đất thối! Nhưng Xuân và Thu là con gái ruột của ngài đấy, ngài làm phụ thân mà nhẫn tâm trơ mắt nhìn chúng nó đi làm con dâu nuôi từ bé cho người ta sao?!"

Tổ mẫu ta vốn ghét nhất cái dáng vẻ ương ngạnh của phụ thân ta, cho nên vừa mở miệng đã chẳng khách khí, đ.â.m thẳng vào tim gan ông. Phụ thân ta nhìn bụng bầu nhô cao của mẫu thân, quả nhiên thở dài, quay đầu cầm lấy cuốc, lại ra đồng cặm cụi làm việc.

Năm đó, ta mười tuổi, Thu bốn tuổi, còn đứa bé trong bụng mẫu thân ta đã gần bảy tháng. tổ mẫu ta nói là làm ngay, đêm đó liền thu dọn một bọc lớn, trong bọc căng phồng đựng mấy thứ hoa quả không đáng tiền nhưng lại rất tươi. Bà vốn định tự đi, nhưng trước khi đi lại nghĩ ngợi, rồi lôi ta từ trong chăn ra. "Xuân đi với bà nhé”.

Từ thôn Đào Thủy đến kinh thành, đi bộ mất gần bốn canh giờ, ta và tổ mẫu ta đạp ánh trăng ra khỏi nhà. Bởi vì tổ mẫu ta nói buổi trưa đến thăm người khác là bất lịch sự, đặc biệt là những gia đình môn đăng hộ đối như phủ Quốc công, có lẽ càng coi trọng quy tắc.

Vốn dĩ đã mặt dày đến xin xỏ, tuyệt đối không được thất lễ, vô ích khiến người ta chán ghét.

Rạng sáng ở phương Bắc, sương rất đậm, ánh trăng như tuyết, ta nắm chặt vạt áo tổ mẫu, từng bước lội trong bụi gai cỏ dại trên đường núi, ướt cả ống quần cũng không để ý.

"Xuân, có mệt không?" Không biết đi bao lâu, tổ mẫu ta quay đầu, hà hơi trắng xóa hỏi ta.

"Không mệt, bà, cháu biết vì sao bà gọi cháu đi cùng."

Tổ mẫu ta cười: "Vì sao?"

"Cháu là một đứa bé gái, đi một quãng đường xa như vậy đến nhà người ta làm khách, người ta nhất định không nỡ để bà cháu mình tay không trở về!"

"Ối dào, hai khúc gỗ nhà con, sao lại sinh ra được đứa quỷ ranh ma như cháu vậy!"

Ta ngẩng đầu lên, tỏ vẻ vâng lời: "Cháu đi theo bà!"

"Hừ, là theo ta, cái bộ dạng nhu nhược của phụ thân con... haizz, giá mà cô con gái lớn của ta ở bên cạnh thì tốt biết bao."

Cả đời tổ mẫu ta sinh được ba người con, đại bá phụ ta mất sớm khi chưa đầy mười tuổi, còn cô ta thì gả đi tận Tùy Châu xa xôi. Mỗi khi nhắc đến phụ thân ta, tổ mẫu lại không khỏi lẩm bẩm về cô ta, bởi vì nghe nói tính tình cô ta hợp ý bà nhất. Chỉ tiếc là, người con gái gả đi xa ấy, đã mười năm chưa về thăm nhà.

Khi mặt trời lên cao, tổ mẫu cuối cùng cũng dẫn ta đến trước cổng phủ Hưng Quốc công ở ngõ Cát Tường, kinh thành. Người gác cổng hỏi rõ thân phận, một bà già cài hoa trên đầu dẫn chúng ta đi vào phủ bằng cửa hông. ta còn bé quá, ngước nhìn lên chỉ thấy hết cánh cửa đỏ thắm này đến cánh cửa đỏ thắm khác, hết lớp nhà vàng son này đến lớp nhà vàng son khác, và hết mỹ nhân áo xanh áo đỏ này đến mỹ nhân áo xanh áo đỏ khác.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 2: Chương 2



Tổ mẫu ta gặp ai cũng cười, mở miệng ra là nói lời tốt lành, cái lưng bình thường vẫn thẳng tắp, lúc này như cành cây trĩu quả hồng, oằn xuống cong veo, từ khi vào phủ đến giờ vẫn chưa thẳng lên được.

Trên đường đi, bà dặn dò ta tỉ mỉ: "Phải luôn cười, người ta hỏi gì thì trả lời nấy, đừng nhìn lung tung, đừng nói bậy, đừng tùy tiện ăn đồ của người ta."

Cho nên, ta cố gắng banh miệng cười thật tươi, đến nỗi cả khuôn mặt gần như cứng đờ. Người mà chúng ta muốn đến thăm là một người thiếp mà Hưng Quốc công nạp vào những năm trước, nhà sinh mẫu của bà ấy họ Chu, ta nghe người trong phủ đều gọi bà ấy là "Chu di nương".

Sau khi tổ mẫu dẫn ta đến thỉnh an Chu di nương, bà ấy tươi cười rạng rỡ nắm lấy tay ta, không ngớt lời khen ngợi. "Xem kìa, đứa bé này lớn lên xinh xắn như vậy, thật không ngờ lại là con gái nhà nông."

Tổ mẫu ta khép nép ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, vội vàng khách sáo: "Được ngài để mắt ta, đó là phúc phận của nó. Xuân, còn không mau dập đầu lạy di nương thêm cái nữa?!"

"Ôi dào, bà làm gì thế, mau đỡ con bé dậy ra ngoài vườn chơi đi, lát nữa ta cho người chuẩn bị cơm trưa."

Đầu gối ta vừa chạm đất, đã được một bà già lớn tuổi đỡ dậy, nhẹ nhàng dỗ dành dẫn ra ngoài. tổ mẫu ta vẫn không yên tâm, nháy mắt ra hiệu cho ta đừng gây chuyện, Chu di nương thấy vậy, lại mỉm cười đầy hàm dưỡng, cái vẻ đẹp lộng lẫy đoan trang ấy, giống hệt như hình dung của ta về các nương nương trong hoàng cung.

Phủ Hưng Quốc công thật lớn, còn lớn hơn cả thôn Đào Thủy của chúng ta, ta đi theo bà già kia, chẳng mấy chốc đã hoa mắt chóng mặt.

Khi trở lại tiểu viện của Chu di nương, hai mắt tổ mẫu ta sáng rực, mặt mày hồng hào, nhìn là biết chuyến đi "ăn nhờ ở đậu" này đã thành công.

"Ta phải đi dùng bữa với phu nhân, hai người cứ ở tạm trong phòng ta ăn vài miếng trước nhé, lát nữa ta sẽ quay lại."

Có lẽ nói chuyện một lúc hơi mệt, Chu di nương đứng dậy ho vài tiếng, tổ mẫu ta lập tức luống cuống, tay chân không biết để vào đâu, còn tưởng là lỗi của mình.

"Khụ khụ, đây là bệnh cũ mấy chục năm của ta rồi, cứ vào thu là lại khó thở." Chu di nương tốt bụng giải thích, trong giọng nói còn mang theo ý xin lỗi.

Bữa trưa ở phủ Quốc công hôm đó, không ngoa mà nói, ta nhớ cả đời, thậm chí đến khi có con cháu, ta vẫn có thể hào hứng kể cho chúng nghe ba ngày ba đêm không dứt. Bởi vì từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa từng được ăn những món ngon như vậy.

Gà, vịt, cá, thịt, đầy ắp dầu mỡ, tuy những món ăn quý giá tinh xảo kia, ta đều không gọi được tên, nhưng ta biết, chỉ một đĩa nhỏ thôi cũng đủ tiền tiêu của một người nông dân cả tháng.

Tổ mẫu ta cũng muốn giữ ý tứ, dù sao cũng đang làm khách, nhưng khổ nỗi cái bụng lại chẳng nghe lời, may mà đám bà v.ú nha hoàn ở đây rất tinh ý, lúc chúng ta ăn cơm, họ đều tránh ra ngoài, hai bà cháu ta mới dám thả sức mà ăn no nê.

Ăn trưa xong, các nha hoàn lại dâng trà thơm. ta khẽ kéo vạt áo tổ mẫu nói: "Trà này nhạt quá, còn không ngon bằng nước lá cây nhà mình."

Tổ mẫu ta vội bịt miệng ta lại: "Ăn nói bậy bạ, con biết cái gì!"

Cứ như vậy, hết chén này đến chén khác, uống đến chén trà thứ ba, mới có một bà già vui vẻ bước vào nhà nói với tổ mẫu ta: "Lão bà Lý, vận may của bà đến rồi, phu nhân nhà chúng ta nghe Chu di nương nói có người nhà đến chơi, nhất định đòi gặp bà đấy! Bà mau theo ta!"
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 3: Chương 3



"Hả? Cái này... cái này còn chưa biếu phu nhân Quốc công chút gì, sao dám đi gặp chứ!"

Trong phút chốc, tổ mẫu ta có chút ngơ ngác, cũng có chút rụt rè.

Nữ nhân kia nói phu nhân chính là chính thất của Hưng Quốc công, nghe nói không chỉ có tước vị mà còn có quan hệ thân thích với Thái phi trong cung, những nhân vật cao quý như vậy, đám dân quê quanh năm chân lấm tay bùn như chúng ta sao dám quen biết?

Nữ nhân kia nào chịu để yên, dù tổ mẫu ta có chút lo sợ, bà ta vẫn vừa kéo vừa đẩy dẫn chúng ta một cách mơ hồ đến một cái sân rộng rãi hơn.

Màn cửa vừa vén lên, ta và tổ mẫu đột nhiên bước vào một căn phòng thơm ngát ấm áp, trong phòng có rất nhiều nữ nhân mặc xiêm y lộng lẫy, đầu cài đầy vàng bạc châu ngọc, có người trẻ, có người già, nhưng ta lại liếc mắt ngay đến hai đứa trẻ đang chơi đùa trên tấm thảm.

Một đứa búi tóc sừng dê, một đứa đội mũ gấm nhỏ, lạ thay, hai đứa trẻ này lại giống nhau như đúc!

Gặp người quyền quý, hai chân tổ mẫu ta run rẩy, ta cũng tê dại cứng đờ, giống hệt như con rối gỗ trong tay người thợ nặn tượng ở trấn. Quỳ xuống, thỉnh an, ngồi xuống, uống trà – ta mười tuổi, mặt mày khổ sở, sắp buồn c.h.ế.t rồi, sao lại là trà nữa?!

Thật sự là uống không nổi!

Ta vốn tưởng Chu di nương đã đủ giống nương nương rồi, nhưng so với vị Quốc công phu nhân cao quý lộng lẫy...

Ngoài dự kiến, tính tình Quốc công phu nhân lại khá thẳng thắn, sau một tràng cười ha hả, bà ta nghiêng người tựa vào ghế, vẫy tay với tổ mẫu ta: "Lão tỷ tỷ ngồi xa như vậy làm gì, lại đây, lên ghế ngồi."

Tổ mẫu ta đỏ mặt vội vàng khom lưng: "Không dám, không dám."

(Khụ, người làm ruộng các ngươi đúng là nặng lòng, đừng thấy phủ Quốc công bề ngoài giàu sang, bên trong thực ra rỗng tuếch. Theo ta thấy, vẫn là cày cấy thanh nhàn hơn nhiều.)

(Bọn dân quê chúng ta chân tay lấm bùn, sao sánh được với ngài sinh ra đã sung sướng.)

(Ha ha ha, sướng quá hóa ra cái thân tàn tạ thế này đây.)

(Nhìn ngài vẫn còn khỏe mạnh lắm, chắc chắn là người sống lâu, sau này hưởng phúc con cháu đầy đàn.)

(……)

Trong khi tổ mẫu ta bận trò chuyện với phu nhân Quốc công, ta chỉ mải ngắm đôi song sinh như tượng ngọc kia, tính tình thật hiền lành, mãi không gỡ được chiếc cửu liên hoàn trên tay.

Còn cô bé búi tóc hai chỏm kia, tuổi còn nhỏ mà đã ra dáng một tiểu thư khuê các đoan trang.

Nhìn cô bé, ta lại nhớ đến Thu muội đen đúa ở nhà –

Nói đi cũng phải nói lại, nếu mà đánh nhau thì muội muội ta nhất định thắng.

Chuyến đi kinh thành này, nhà ta thu hoạch thật nhiều.

Di nương Chu cho mười lạng bạc và năm sáu bộ quần áo cũ, phu nhân Quốc công cho ba mươi lạng bạc và mấy bao lớn bánh trái, đồ khô, trà, lụa, dược liệu và thịt khô.

Thiếu phu nhân phủ Quốc công – mẫu thân của cặp song sinh kia, nghe nói mẫu thân ta sắp sinh, không chỉ cho một bọc quần áo và đồ chơi cũ của trẻ con, còn đặc biệt sai bà v.ú gói hai viên thuốc bảo cho sản phụ.

À phải, thiếu phu nhân còn tặng ta một chiếc hộp gỗ sơn đen rất đẹp, trên nắp hộp còn chạm trổ hoa nữa.

(Xuân muội vài năm nữa là đến tuổi cài trâm rồi, mấy món trang sức này coi như mừng trước cho con bé.)

Lúc sắp đi, nàng đứng dưới cây hải đường trong sân, xiêm y nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng bảo.

Thiếu phu nhân thật xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan với đôi mày cong như lá liễu.

Nhưng nàng đẹp đến nhường nào, ta còn nhỏ quá, không tả hết được, chỉ mơ hồ cảm thấy trong lòng, có lẽ tiên nữ trên trời cũng chỉ đẹp đến thế thôi.

Tổ mẫu lại định kéo ta xuống lạy, thiếu phu nhân vội đỡ ta dậy: “Có đáng gì đâu, đừng làm thế.”

Lúc rời khỏi phủ, di nương Chu sai người thuê cho chúng ta một cỗ xe ngựa, nhưng gỗ mẫu tiếc tiền, xe vừa ra đến cổng thành, bà liền trả xe, đổi sang thuê một chiếc xe lừa cũ kỹ.

Như vậy, lại tiết kiệm được vài chục đồng tiền. Mấy chục đồng tiền này, có thể mua được bốn năm đấu gạo rồi.

Nếu không phải đồ đạc từ phủ Quốc công mang về quá nhiều, chắc tổ mẫu đến xe lừa cũng chẳng thuê đâu.

Về đến nhà đã khuya lắm, phụ mẫu nhìn nửa xe đồ đạc, vừa mừng vừa lo. Mừng vì mùa đông này sẽ không lo đói, lo vì không biết làm sao trả nổi ân tình lớn như vậy.

Bốn mươi lạng bạc, đối với nhà ta đã là một số tiền khổng lồ.

Tổ mẫu muốn dùng số bạc đó để buôn bán nhỏ, phụ thân lại muốn mua thóc gạo, số còn lại thì âm thầm cất đi phòng khi cần kíp.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 4: Chương 4



“Chúng ta vốn là dân cày chân lấm tay bùn, buôn bán cái gì cho mệt xác?! Các người nhìn Vương Năm ở đầu làng phía đông kìa, năm ngoái mở cửa hàng tơ lụa ở chợ, năm nay đã nghèo xơ xác phải đi ăn xin rồi.”

Tổ mẫu tức giận giậm chân: “Thế sao ngươi không nhìn Lý Căn ở đầu làng phía tây, người ta nhờ bán bánh bao mà lấy được thê tử rồi đấy, còn cả Trần Đông nữa…”

Phụ thâm bị mắng, không nói gì, lại bướng bỉnh quay ra đồng làm việc.

Mẫu thân tính hiền lành, kẹt giữa phu quân và bà mẫu, chỉ biết quen miệng khuyên bà: “Mẫu thân à, mẫu thân đừng chấp nhặt với chàng, mẫu thân cứ nghe lời chàng đi.”

“Ôi…”

Gả theo phu quân, phu c.h.ế.t theo con, dù bà không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải nghe theo lời đứa con trai bướng bỉnh duy nhất của mình.

Nhờ ơn của phủ Quốc công, mùa đông năm ấy, cả nhà ta không những không bị đói, mà khi hàng xóm đói khổ, tổ mẫu còn lén lấy ra mấy đấu gạo, bảo họ nấu cháo cho con nít ăn.

Người làng Đào Thủy cứ thế bữa đói bữa no sống qua ngày đến năm sau, may mắn năm sau mưa thuận gió hòa, cuộc sống của dân quê lại dần ổn định.

Trong thời gian đó, mẫu thân ta sinh hạ Đông Bảo, nhà họ Trần cuối cùng cũng có người nối dõi tông đường.

Vì mẫu thân ta đã lớn tuổi, khi sinh nở vô cùng vất vả, nếu không có viên thuốc bảo của thiếu phu nhân phủ Quốc công, có lẽ mẫu thân ta và đệ đệ đã không giữ được mạng.

Vậy nên, khi hái được rau quả tươi, tổ mẫu lại cất công đến phủ Quốc công một chuyến.

Bởi vì Quốc công phu nhân tiện miệng nói một câu “Ta thích nhất ăn rau do dân quê tự trồng”, tổ mẫu liền ghi nhớ trong lòng.

Đương nhiên, phủ Quốc công vẫn luôn thương người giúp kẻ khó như vậy, khi tổ mẫu trở về, không hề tay không.

Ngày tháng cứ thế thấm thoát hai năm, thoáng chốc, ta đã mười ba tuổi.

Đông Bảo đã biết đi, Thu muội đánh nhau càng dữ dằn hơn, ta cũng đã như người lớn, bắt đầu quán xuyến việc nhà.

Con cái nhà nông dần trưởng thành, con cái hoàng gia cũng vậy.

Hoàng thượng hiện tại có sáu hoàng tử, trừ đại hoàng tử xuất thân thấp kém, không có ý định tranh đoạt ngôi báu; lục hoàng tử còn ẵm ngửa, không có khả năng đoạt vị, bốn hoàng tử còn lại đều rục rịch nhòm ngó ngai vàng.

Trong đó, tam hoàng tử luôn nổi tiếng là «hiền đức», nghe nói còn bí mật kết giao với nhiều đại thần có quyền lực.

Những lời đồn đại này, ta đều nghe được từ Lưu ca bán kẹo hồ lô ở làng Đào Thủy.

Lưu ca là người nhiều chuyện nhất làng, mỗi lần hắn tới, cả làng xúm lại nghe hắn kể chuyện lạ bên ngoài, chỉ nhờ cái miệng dẻo quẹo ấy mà hắn xây được ba gian nhà, còn cưới được một thê tử hiền thục.

Một ngày mùa thu, hắn lại gánh hàng đến, lần này hắn mang đến một tin tức nóng hổi hơn.

“Tam hoàng tử bị hoàng thượng giam lỏng rồi, Hưng Quốc công phủ thân cận với hắn cũng bị tịch thu gia sản!”

Mua kẹo hồ lô cho Đông Bảo xong, ta vừa quay người định đi thì nghe được tin này, hai chân bỗng tê dại, đứng chôn chân tại chỗ.

“Hưng Quốc công phủ nào ạ? Chuyện xảy ra khi nào?”

Giọng ta run rẩy, một cơn lạnh lẽo chưa từng có dâng lên từ ngực.

Lưu ca thấy ta như vậy, còn tưởng ta tò mò, nên mặt càng đắc ý: “Kinh thành chỉ có một Hưng Quốc công phủ thôi, chắc khoảng nửa tháng trước rồi, nghe nói cả nhà họ bị đày đến Tháp Sơn, đến cả người hầu cũng bị bán hết cả rồi —”

Mùa thu, cái lạnh lẽo của mùa thu, tai ta ù đi. Sau đó, ta chỉ thấy miệng Lưu ca há ra khép vào một cách khoa trương, nhưng dường như không nghe thấy gì nữa.

Tháp Sơn, cái nơi lạnh giá khắc nghiệt Tháp Sơn, Chu di nương, phu nhân Quốc công, thiếu phu nhân, còn có hai đứa trẻ chơi cửu liên hoàn bằng ngọc trắng trên tấm thảm đỏ tươi kia.

Sao có thể như thế được?

Ta khóc nấc chạy về nhà, đêm đó, tổ mẫu ta liền vội vã lên kinh thành.

Bởi vì bà cũng không tin, phu nhân và thiếu phu nhân Quốc công tốt như vậy, hoàng đế sao có thể nhẫn tâm tịch biên gia sản của họ.

Ta ôm Đông Bảo, ở thôn Đào Thủy chờ đợi suốt một ngày một đêm, một ngày một đêm này, hồn ta như treo ngược cành cây, mẫu thân ta không ngừng nức nở, ngay cả người phụ thân bướng bỉnh coi đất đai như mạng sống của ta, cũng lần đầu tiên không xuống đồng, mà cứ đứng ngồi không yên trong sân, lúc thở dài, lúc đi đi lại lại.

Cuối cùng, vào đêm khuya, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng nhà tranh của chúng ta, chúng ta hốt hoảng chạy ra, nhìn thấy tổ mẫu ta sắc mặt nặng nề từ trên xe ngựa bước xuống.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 5: Chương 5



“Đi tháo một cánh cửa gỗ, khiêng Quốc công phu nhân vào.”

Bà hạ thấp giọng nói với phụ thân ta. Phụ thân và mẫu thân ta nhanh chóng mang ván gỗ đến, ta cầm đèn lồng gió, tiến lên vén rèm xe ngựa, liếc mắt liền thấy Quốc công phu nhân đang dựa nghiêng trong xe và hai đứa trẻ giống hệt nhau.

Quốc công phu nhân nhắm nghiền đôi mắt, dẫu trong màn đêm thăm thẳm, vẫn lộ rõ vẻ mặt xám xịt, héo hon. Chưa kịp hỏi han đầu đuôi, chúng ta đã cuống quýt chân tay, nhẹ nhàng cẩn trọng khiêng bà vào nhà.

Thu muội vội vã đi đón cặp song sinh kia. Đến khi mọi việc đã yên ổn đâu vào đấy, ta mới khẽ khàng hỏi nhũ mẫu: "Chẳng phải nói cả nhà đều bị lưu đày sao?"

Tổ mẫu phẩy tay cho người đánh xe đi, khép cửa lại, nặng nề lắc đầu: "Không. Thái phi trong cung đã cầu xin cho Hưng Quốc công phủ, trẻ con dưới mười tuổi không nằm trong danh sách lưu đày, Quốc công phu nhân thân thể yếu nhược, cũng được đặc xá. Nhưng mà..."

Lòng ta chợt hoang mang: "Nhưng mà sao ạ?"

"Ngày tịch biên gia sản, Chu di nương giận dữ quá độ, lại thêm bệnh hen suyễn tái phát, đã mất rồi..."

Lời còn chưa dứt, những giọt lệ của nhũ mẫu đã rơi xuống như mưa rào, ta cũng sững sờ đứng im tại chỗ.

Mất rồi sao? Một nữ nhân xinh đẹp, còn sống sờ sờ, hiền hậu cảm thông, từng khen ngợi ta, nắm tay ta, còn chu đáo chuẩn bị cho ta một bữa trưa thịnh soạn, sao bỗng chốc lại không còn nữa?

Nếu không có bà, có lẽ mẫu thân và Đông Bảo đã chẳng còn mạng sống, thế mà, ân tình chưa kịp báo đáp, người ơn đã ra đi.

Sao lại có thể như thế này?! Tuổi mười ba, ta còn chưa từng nghĩ ngợi sâu xa về lẽ đời, vậy mà đã bị ép buộc phải đột ngột thấu hiểu sự vô thường của vận mệnh.

Đêm ấy, ta trằn trọc mãi không ngủ, cuối cùng trong nỗi bi thương, mơ hồ nhìn thấy một vệt sáng trắng nhạt như bụng cá ở phương đông.

Nghe tổ mẫu kể lại, bà tìm thấy Quốc công phu nhân cùng hai đứa trẻ trong một ngôi miếu hoang tàn ở thành. Sau cú đả kích ấy, Quốc công phu nhân lâm bệnh rất nặng, tổ mẫu đã tốn không ít tiền bạc mời liền ba thầy lang giỏi nhất trong trấn đến khám chữa, nhưng bệnh tình của bà vẫn chẳng hề thuyên giảm.

Chẳng phải vì lẽ gì khác, chỉ bởi bà một lòng muốn tìm đến cái chết, thuốc thang căn bản không thể nào đưa vào miệng được. Những dược liệu quý giá kia, đều là do chính tay bà trước đây ban tặng cho nhà ta, nhưng bà nhất quyết không chịu uống, dù có quý hiếm đến đâu thì cũng vô dụng.

Thấy bà hơi thở mong manh, sắp lìa trần, tổ mẫu đành phải nhẫn tâm, chạy ra nhà xí lấy về một cành cây dính đầy uế tạp. Bà nhíu mày đặt cành cây dưới mũi Quốc công phu nhân, quả nhiên chẳng bao lâu sau, bà liền há miệng nôn mửa dữ dội.

Tổ mẫu mắt nhanh tay lẹ, một bên ôm chặt lấy vai bà, một bên thừa lúc bà há miệng th* d*c, mạnh tay đổ thuốc vào cổ họng bà.

"Quốc công phu nhân, xin người thứ lỗi cho! ta biết người không muốn sống nữa, nhưng người phải sống! Người còn có các cháu nội ngoại mà! Bọn trẻ còn quá nhỏ dại, giờ cả nhà người đã chọc giận đến bậc quân vương, nếu người không hết lòng chăm sóc chúng, e rằng chẳng còn ai che chở. Người là bà, là người lớn trong nhà, không thể chỉ nghĩ đến riêng mình được!"

Bà vừa nói, vừa nhẹ nhàng xoa n.g.ự.c Quốc công phu nhân: "Cháu gái của người xinh xắn biết bao, cứ như búp bê vẽ trên tranh Tết ấy, nếu chẳng may bị bọn buôn người bắt cóc bán vào chốn lầu xanh thì sao? Còn cháu trai của người, khôi ngô tuấn tú như một cậu bé vàng, người nỡ lòng nào để nó đến nhà kẻ khác làm trò tiêu khiển, chịu cảnh nhục nhã tủi hờn? ta lớn hơn người vài tuổi, tuy chưa từng trải sự đời, nhưng dù sao cũng từng nếm trải nhiều hơn người. Người nhà quê chúng ta có câu, còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt, ta nói nhỏ với người nhé, ta biết xem tướng đấy, ta đã sớm nhìn ra rồi, phúc phận của người còn ở phía sau cơ."

"..."

Cũng chẳng rõ là thuốc thang có hiệu nghiệm, hay là do lời lẽ của tổ mẫu ta có tác dụng, tóm lại từ ngày ấy, bệnh tình của Quốc công phu nhân dần dần có chuyển biến tốt.

Đến đầu mùa đông, bà đã có thể ngồi trên tảng đá trong sân, nhâm nhi thứ nước lá cây hãm và tắm mình dưới ánh mặt trời.

Cặp song sinh long phụng của Quốc công phủ, cậu bé tên là Đỗ Chi An, cô bé tên là Đỗ An Chi, chỉ nhỏ hơn Thu muội một tuổi. ta nhớ năm ấy gặp Chi An ở Quốc công phủ, cậu bé là một đứa trẻ rất hay cười, nhưng giờ đây cậu bé cả ngày cau mày, rất ít khi cất lời nói.

Ngược lại, An Chi dưới sự ảnh hưởng của Thu muội, đã trở thành một cô bé hoạt bát, lanh lợi, có phần mạnh mẽ.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 6: Chương 6



Một ngày nọ, ta còn thấy cô bé cầm gậy đánh nhau với đám nhóc nghịch ngợm trong làng. Tuy vậy, những lễ nghi được dạy dỗ từ nhỏ, hai đứa trẻ vẫn luôn ghi nhớ.

Từ khi đến nhà ta, mỗi bữa cơm đều phải đợi người lớn tề tựu đông đủ, chúng mới chịu cầm đũa. Khổ nỗi phụ thân ta là một người kỳ lạ, trong mắt ông chỉ có công việc đồng áng. Cứ hễ bắt tay vào việc đồng áng là ông thường quên cả giờ ăn.

Nhưng hai đứa trẻ nhất mực đợi ông, ông không đến, chúng nhất định không chịu ăn cơm.

Sau này phụ thân ta thấy áy náy, bèn tự giác đến giờ là có mặt ở bàn ăn, còn rửa tay sạch sẽ tinh tươm. Nhũ mẫu ta sau lưng thường hay trách móc con trai mình với Quốc công phu nhân: "Quốc công phu nhân xem cái thằng con trai bướng bỉnh của ta kìa, hừ!"

Quốc công phu nhân xua tay với bà, vẻ mặt không vui: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là 'Quốc công phu nhân' nữa. Tỷ lớn hơn ta vài tuổi, cứ gọi ta là ‘’'muội muội”' hoặc gọi tên ta cũng được, tên ta là Mã Ngọc Hoa, sau này bảo bọn trẻ gọi ta là 'bà Mã' là được rồi."

Tổ mẫu ngượng ngùng nhưng ánh mắt không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ: "Sao dám thế ạ? Phu nhân là bậc quyền quý, phận ta thấp hèn... Mỹ Ngọc Hoa Quý, cái tên thật đẹp, thật sang trọng."

"Xin đừng nói vậy." Quốc công phu nhân tò mò hỏi: "Vậy lão tỷ tỷ tên là gì?"

Tổ mẫu khó khăn lắm mới nói ra: "Lý Đại Hoa."

Quốc công phu nhân mím môi cười nhẹ: "...Nghe cũng hay đấy chứ."

Nhà ta có ba gian, hai gian để ngủ, một gian là bếp.

Nay cả nhà chín người, phụ mẫu và thằng Đông Bảo ngủ gian phía tây, tổ mẫu, bà Mã, ta, Thu Muội và hai đứa sinh đôi ngủ gian phía đông.

May mà gian phía đông có cái giường sưởi dài, chứ không thì chật ních rồi.

Nhưng hồi mới ngủ giường sưởi, hai đứa sinh đôi cũng dở khóc dở cười.

Số là chúng chưa quen nằm giường sưởi, ta đến nóng quá cứ la oai oái "cháy m.ô.n.g rồi", tội nghiệp hai đứa trẻ da thịt non nớt, một ngày kia lạc đến chốn thôn quê, đến cả cái m.ô.n.g cũng phải chịu khổ theo.

Sau này phụ thân ta chẳng dám đốt lò sưởi nóng quá nữa. Cái bụng dạ kín đáo nhưng biết ơn của phụ thân, không phải ai cũng có phúc mà nhận được.

Phủ Quốc công bị tịch thu vội vã quá, bà Mã và hai cháu đến cả quần áo thay cũng không kịp mang theo.

Vậy là tổ mẫu định bụng lấy mấy bộ quần áo cũ phủ Quốc công cho từ mấy năm trước sửa lại cho họ mặc. Tuy là đồ cũ, nhưng chất vải đều tốt cả, mặc lên người vừa êm ái lại vừa sang trọng. Nhưng bà Mã một mực không chịu.

"Bây giờ chúng ta thân phận sa sút, ăn mặc quá tốt dễ bị người ta để ý, sau này các cháu sống sao thì chúng ta sống vậy."

Cuộc sống ở thôn Đào Thủy vốn rất cơ cực. Một ngày chỉ có hai bữa, đa phần là bánh làm từ bột mì trộn, cháo loãng và dưa muối.

Rau tươi thì cũng có, nhưng dân quê chẳng nỡ ăn, thu hoạch được cũng đem ra chợ bán.

Còn thịt thì... ha ha, ngày thường đừng có mà mơ.

Nhưng từ khi bà Mã và các cháu về thôn Đào Thủy, phụ thân ta cũng săn được hai con thỏ rừng. tối hôm đó, cả nhà ta được một bữa thỏ hầm ngon lành, bà Mã nhìn mà tiếc rẻ, cứ tặc lưỡi mãi. "Trời ơi là trời, thế này chẳng khác nào ăn bạc ăn vàng!"

Thu Muội thèm thuồng, vừa gặm đầu thỏ vừa cãi lại: "Bà Mã ơi, hai con thỏ này bán cũng chỉ được mấy chục văn tiền thôi ạ."

"Mấy chục văn không phải là tiền à? Tặc tặc, ái!"

Không biết từ bao giờ, bà Mã lại còn keo kiệt hơn cả tổ mẫu.

Đột nhiên thêm ba miệng ăn, lại có hai đứa trẻ con cần dinh dưỡng, cả nhà đều chịu áp lực rất lớn.

Thế là lúc nông nhàn, phụ thân ta liền không ngừng lên núi đốn củi săn bắn, may mắn thì cũng săn được gà rừng, thỏ rừng hay hoẵng gì đó.

Mẫu thân ta thì nhận việc giặt quần áo thuê cho nhà giàu ở trấn trên, mỗi bộ quần áo được ba văn tiền, nước giếng mùa đông rất lạnh, tay mẫu thân ta ngày nào cũng cóng đỏ như củ cà rốt.

Tổ mẫu cũng không rảnh rỗi, bà ấy ngày đêm sửa quần áo, khâu đế giày, hết cách rồi, nhà có năm đứa trẻ con cơ mà, chẳng lẽ lại mặc quần áo hở hang được sao.

Là đại tỷ trong nhà, thấy người lớn đều bận rộn, ta liền dẫn các em lên núi nhặt hạt thông đem bán, nhà giàu đều thích ăn cái này. Nhặt xong hạt thông, chúng ta lại ủ gà con trên giường sưởi, như vậy đến mùa xuân năm sau, sẽ có rất nhiều trứng gà để ăn.

Cả nhà đều bận rộn, chỉ có bà Mã là không có việc gì làm. Điều này khiến bà ấy sốt ruột vô cùng.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 7: Chương 7



"Lão tỷ tỷ, ta sắp thành kẻ ăn không ngồi rồi rồi, không được, hôm nay bà nhất định phải tìm cho ta việc gì đó làm!"

Bà Mã mặc áo bông dày cộm, ngồi trên giường sưởi, vẻ mặt bất mãn oán trách với tổ mẫu.

Tổ mẫu ngẩng cái cổ mỏi nhừ lên, ngập ngừng mãi mới dám dò hỏi: "Hay là bà ra ngoài thôn xem thử, hỏi xem nhà ai muốn bán đất không? Phụ thân Xuân Muội nói sang năm muốn trồng thêm chút đất."

"Được! Việc này giao cho ta!"

Bà Mã xắn tay áo quay người đi ngay, nói cũng lạ, thân thể bà ấy vốn yếu ớt lắm, bây giờ ăn rau cháo lại đi đứng nhanh nhẹn lạ thường.

Thật không ngờ, bà Mã cả đời sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính chút nước xuân, nhưng bởi tính tình thẳng thắn lại rộng rãi, ở thôn Đào Thủy lại rất được lòng người.

Chẳng mấy ngày sau, bà ấy liền nói với tổ mẫu, trong thôn có ba nhà muốn bán đất, tổng cộng mười hai mẫu, ba lạng bạc một mẫu, đến chỗ lý trưởng làm hợp đồng là được.

Tổ mẫu kinh ngạc há hốc mồm: "Mười hai mẫu? Thế là ba mươi sáu lạng bạc. Nhà ta... nhà ta không mua nổi."

Bà Mã ngẩn người: "Ồ, vậy để ta đi ép giá xem sao?"

Giảm giá dĩ nhiên là tốt, nhưng mười hai mẫu ruộng quả thực là vạn vạn mua không nổi, nay gia sản trong nhà cộng lại, cũng chẳng quá ba mươi lượng bạc.

Cuối cùng, phụ thân ta chỉ nghiến răng mua năm mẫu đất, mỗi mẫu hai lượng tám tiền, giá đã là quá thật thà.

Tháng mười một, thôn Đào Thủy đổ trận tuyết đầu mùa, Thu Muội cùng An Chi hớn hở chạy ra ngoài chơi ném tuyết với đám trẻ, Chi An lại lủi thủi một mình, cầm cành cây khô, lặng lẽ viết chữ trên nền tuyết.

Ta không biết chữ, nhưng cũng nhận ra chữ hắn viết thật đẹp.

Ngày xưa là đích tôn Quốc công phủ, ngàn vạn sủng ái, biết bao cao quý, nay lại chỉ có thể mặc chiếc áo bông cũ vá chằng vá đụp ngồi xổm trên nền tuyết dùng cành cây vạch vạch, ngay cả một cây bút lông rẻ mạt cũng không có, nhìn bóng dáng nhỏ bé lạnh lẽo có phần cô đơn của hắn, lòng ta chua xót, suýt nữa thì rơi lệ.

Nửa tháng sau là sinh thần của song sinh, ta cười hì hì cúi đầu hỏi chúng: "Nói cho đại tỷ biết, các con muốn lễ vật sinh thần gì nào?"

Đúng như dự liệu, Chi An lắc đầu, không muốn gì cả. Ta lại quay đầu mỉm cười nhìn An Chi, An Chi toe toét miệng, ngượng ngùng nói: "Đại tỷ, ta... Ta muốn ăn bánh vừng dưa muối ở Quốc công phủ."

"Được!"

Ta sảng khoái đáp lời, xoay người đi tìm Bà Mã. Không tìm không được, bánh vừng dưa muối, lại còn là của Quốc công phủ, ta nào biết làm.

Bà Mã nghe chuyện này, nhất thời vừa giận vừa bực: "Con bé này thật khó hầu hạ, bánh vừng dưa muối dễ làm lắm sao?!"

Ta vội hỏi: "Bà Mã, chẳng qua chỉ là cái bánh thôi mà, khó làm lắm ạ?"

"Khó thì không khó, nhưng phải có lò nướng nhiệt độ vừa phải mới được."

"Cái này dễ thôi, để phụ thân con đào đất đắp một cái là xong."

Bà Mã vội nói: "Sao có thể như vậy được, chỉ vì miếng ăn mà bày vẽ tốn công tốn sức như thế thì không đáng."

Ta cười: "Có đáng gì đâu ạ, nhà ta nhiều con như vậy, chẳng lẽ chỉ có An Chi thèm thuồng? Đông Bảo, Thu Muội đứa nào cũng háu ăn, e là đều muốn thử đó chứ."

Ta đem cách xây lò mà Bà Mã nói kể lại với phụ thân, chẳng tốn đến một ngày công, phụ thân ta đã dùng đất sét và gạch non dựng nên một cái lò nướng hình bán nguyệt.

Ta thật hoài nghi phụ thân mình có mệnh Thổ, nếu không sao bình thường thì chậm chạp ngờ nghệch, hễ đụng đến chuyện đất cát ruộng vườn lại lanh lợi đến thế.

Mẫu thân ta sinh Đông Bảo bị bệnh trong người, từ khi có tuyết xuống, người yếu không thể giặt giũ được nữa, thế là ta nhận lấy việc này.

Cứ ba ngày mẫu thân lại lên trấn một chuyến, mỗi lần nhận mười bộ y phục của nhà giàu, giặt sạch phơi khô rồi mang trả, mỗi lần kiếm được ba mươi văn tiền.

Ta thân thể khỏe mạnh, bèn tự ý mỗi lần nhận ba mươi bộ, ngày đêm cặm cụi giặt giũ, như vậy mỗi lần có thể kiếm được chín mươi văn.

Trong tay rủng rỉnh hơn một chút, ta liền đến thư viện Cô Trúc ở trấn trên tìm Thủy Sinh ca.

Thủy Sinh ca là con trai thứ hai của lý chính bá bá, hắn hiện đang học ở thư viện Cô Trúc, tính tình vô cùng hiền hòa.

Hắn nghe ta nhờ giúp tìm người sao chép sách, không nói hai lời liền đồng ý: "Chuyện này dễ thôi, trong thư viện có rất nhiều người gia cảnh bình thường, đang lo lắng không biết làm sao nộp học phí đây. Chi phí sao chép mỗi quyển là hai mươi văn, muội muốn sao bao nhiêu quyển?"
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 8: Chương 8



Ta dùng đôi tay sưng đỏ như củ cải trắng lấy từ trong túi ra một trăm năm mươi văn tiền đưa cho huynh ấy: "Thủy Sinh ca, ta muốn bốn quyển sách vỡ lòng thích hợp cho trẻ sáu bảy tuổi, số tiền còn lại, xin huynh giúp ta tìm ít giấy bút rẻ tiền, không kể cũ nát sứt mẻ, miễn là dùng được."

"Được, muội cứ đợi tin ta."

Thủy Sinh ca làm việc rất nhanh nhẹn, đợi đến lần thứ hai ta tìm hắn, hắn đã đưa hết đồ đạc cho ta. Ta mừng rỡ khôn xiết, trong lòng vui sướng như nhặt được vàng.

Ở trấn trên ta còn mua một bao bột mì trắng, một bao vừng, một hũ đường trắng và thứ gia vị cay mà Bà Mã nói, về đến nhà, sau khi giặt xong quần áo, ta liền bắt đầu thử làm bánh vừng dưa muối.

Trong mấy ngày ta bận rộn này, phụ thân ta đã đốt lò nướng mấy lượt, nay độ ẩm và nhiệt độ vừa vặn.

Dưới sự chỉ dẫn của Bà Mã, ta nhào bột, thêm mật làm dầu, bỏ đường trắng, nặn bánh, rắc muối mịn, nhúng vừng, sau đó cẩn thận đặt từng chiếc bánh vào lò nướng.

Thật không ngờ ta lại có chút thiên phú trong chuyện bếp núc, lần đầu tiên làm bánh vừng dứa muối đã nhận được lời khen ngợi của mọi người. Đặc biệt là An Chi, con bé ăn mà múa may quay cuồng, vui vẻ hớn hở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính không ít hạt vừng.

"Đại tỷ, bánh tỷ làm còn ngon hơn cả đầu bếp ở Quốc công phủ!"

Thu Muội đứng bên cạnh đắc ý lắm: "Đó là đương nhiên rồi, ngay cả dưa muối tỷ làm cũng là ngon nhất thôn Đào Thủy!"

Ta cười kéo nhẹ b.í.m tóc của nó: "Đừng tưởng nói thế là ta sẽ làm hồng khô cho muội."

Mắt An Chi lập tức sáng rực lên: "Hồng khô? Muội muốn ăn, muội muốn ăn!"

Đông Bảo nói năng còn chưa rõ ràng, nhưng cũng thèm thuồng đến mức dậm chân: "Ăn... ăn... ăn..."

Chỉ có Chi An đứng bên cạnh, chậm rãi nhai kỹ, cử chỉ tao nhã lễ độ, giữa đôi lông mày thoáng nét kiêu hãnh của công tử nhà quyển quý.

Chi An à...

Ta khẽ thở dài trong lòng, đứa trẻ này, tâm tư nặng nề quá.

Ngày sinh thần của song sinh, ta trịnh trọng đưa sách và bút mực cho Chi An, quả nhiên, bị đoán trúng tâm sự, ánh mắt hắn nhanh chóng lộ ra vẻ vui mừng.

"Đại tỷ..."

Giọng hắn nghẹn ngào, hình như sắp khóc. Ga xoa nhẹ vai Chi An, lòng đầy thương xót: "Sách là chép lại, bút mực cũng là đồ cũ, con tạm chịu khó. Đợi sang năm xuân ấm hoa nở, đại tỷ sẽ đưa đệ đến thư viện Cô Trúc học hành."

"Hả?"

Mọi người trong nhà nghe vậy đồng loạt kinh ngạc nhìn ta. Ta trịnh trọng gật đầu với họ: "Ta đã hỏi Thủy Sinh ca rồi, thư viện Cô Trúc mỗi tháng nộp một lượng bạc tiền học phí, nếu đi học về tự mang đồ ăn, chỉ cần tám trăm văn, bao gồm cả bút mực giấy, nước đá mùa hè và than sưởi mùa đông. Tổ mẫu, Bà Mã, phụ thân, mẫu thân, Quốc công phủ giờ tuy đã bị tịch biên, nhưng khó bảo ngày nào đó không thể phục hưng, Chi An là đích tôn của Quốc công phủ, nếu thật có ngày đó, chẳng lẽ lại để nó thành kẻ mù chữ sao? Cho nên, việc đi học này nhất định phải làm. Chuyện tiền bạc mọi người đừng lo lắng, ngày xưa thiếu phu nhân đã tặng ta một hộp trang sức, chắc chắn có thể đổi được chút bạc, đủ cả thôi, dù không đủ, nhà ta còn ruộng đất, ta còn có thể bán bánh vừng, không lo không nuôi nổi một người đi học."

Trong nhà im lặng như tờ, đột nhiên, tiếng nức nở của Bà Mã phá vỡ sự tĩnh mịch.

"Xuân Muội!" Bà vội vàng tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Khổ thân con đã nghĩ cho nhà họ Đỗ chúng ta chu đáo như vậy, Bà Mã không ngờ con lại là một đứa trẻ có lòng đến thế. Ta..."

Lời còn chưa dứt, nỗi đau buồn đã ập đến, khiến bà không kìm được mà oà khóc nức nở.

Tổ mẫu ta ôm lấy bà, nước mắt cũng tuôn rơi: "Xuân muội nói đúng lắm, nhà mình bao nhiêu người lớn, lo cho Chi An được. Chi An ngoan ngoãn lắm mà..."

"Tỷ ơi, lòng muội khổ quá..."

"Ta hiểu, ta hiểu, không cần nói thêm gì nữa..."

Ba người con cháu của họ, từ đầu mùa thu đã đến thôn Đào Thủy, mang danh là người thân thích của nhà ta, thấm thoắt đã gần nửa năm. Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến Bà Mã rơi lệ.

Bà vốn là con gái duy nhất của Thượng thư, mười lăm tuổi gả cho Hưng Quốc công, mấy chục năm nghĩa phu thê son sắt, kính trọng lẫn nhau như khách.

Nhưng giờ đây, trượng phu, con trai và con dâu của nàng đều bị vị hoàng đế mắc bệnh đa nghi đày đến vùng biên ải lạnh lẽo.

Nửa đời vinh hoa phú quý, luôn thương người nghèo khó, giúp đỡ kẻ yếu, nào ngờ khi cơ đồ sụp đổ, chỉ có những người dân quê chân chất chịu cưu mang ba bà cháu họ.

Lẽ nào thế gian này toàn là phường vong ân bội nghĩa sao?

Ta không hiểu, cũng chẳng có thời gian để hiểu.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 9: Chương 9



Ta chỉ biết, ta là con gái lớn trong nhà, trên có tổ mẫu già yếu, dưới có đệ đệ muội muội còn thơ dại, ta phải mau chóng kiếm tiền nuôi gia đình mới được.

Cũng may An Chi thèm ăn, nếu không ta thật chẳng nghĩ ra được món bán bánh vừng dưa muối này.

Ta đã tính rồi, trừ đi chi phí, mỗi chiếc bánh vừng ít nhất cũng lãi được một đồng tiền, mỗi ngày nếu bán được năm mươi chiếc thì được năm mươi đồng, so với việc giặt giũ thuê cho người ta thì hơn hẳn.

Nghe ta định lên trấn buôn bán, phụ thân ta lại tỏ vẻ khó khăn.

"Nhà mình có tám mẫu ruộng, lẽ nào không nuôi nổi một người ăn học?"

Tổ mẫu liếc xéo ông: "Con có biết một bộ bút mực giấy nghiên tốt đáng giá bao nhiêu không? Chi An nhà mình sinh ra đã là công tử, con nỡ lòng nào cứ để nó dùng đồ bỏ đi của người khác mãi?"

"Từ thôn Đào Thủy lên trấn mười mấy dặm đường, Xuân muội là con gái, nhỡ xảy ra chuyện thì sao!"

Ta vội đáp: "Chân con dài, mười mấy dặm có gì đáng ngại, hơn nữa con đã hẹn với Lưu ca xóm bên rồi, hai đứa con ngày ngày đi cùng nhau, lên trấn sạp hàng của hai đứa cũng cạnh nhau."

"Vậy... mấy con gà con trên ổ rơm thì sao?"

Phụ thân ta nhăn nhó mặt mày, thật không nghĩ ra lý do gì, lại lôi cả mấy con gà con mới nở ra để nói.

Bà Mã bên cạnh cười lớn: "Xuân muội, phụ thân đây là thương con gái đó mà!"

Tổ mẫu ta tức đến suýt nghẹo cả mũi: "Đúng là đồ vừa nhát gan vừa vô tích sự lại sĩ diện hão!"

Ta bắt đầu gánh hàng đi bán bánh vừng dưa muối từ tháng Chạp.

Đứng ở con phố đông người nhất trấn, ta cất cao giọng rao: "Bánh vừng đây! Bánh vừng đây! Bánh vừng ngàn lớp vừa giòn vừa thơm đây!"

Lưu ca bên cạnh cũng không chịu thua kém: "Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô đường phèn vừa ngọt vừa giòn lại không dính răng đây!"

Phải nói rằng, cả con phố, giọng của hai đứa ta là vang nhất.

Ngày đầu, việc làm ăn của ta cũng kha khá, bán được ba mươi sáu cái bánh vừng, mỗi cái ba đồng, lãi đúng ba mươi sáu đồng.

Ở trấn cũng có người bán bánh, nhưng chẳng ai sánh được bánh của ta vừa thơm vừa giòn, bởi vì cả con phố này, chỉ có bánh của ta là nướng bằng lò đất sét.

Tẩu tẩu Lưu ca có thai dạo này nghén, trong giỏ còn mười cái bánh, ta biếu hắn sáu cái, còn bốn cái để dành cho các em ở nhà.

Lưu ca xoa tay, ngượng ngùng nói: "Xuân muội, mai muội nghỉ đi, để ta rao cho, ta sẽ rao 'Bánh vừng đây! Kẹo hồ lô đây! Bánh vừng ngàn lớp đây! Kẹo hồ lô đường phèn nhỏ đây!'"

Nửa tháng sau đó, việc buôn bán của ta ngày càng khấm khá, đến giữa tháng Chạp, mỗi ngày ta bán được hơn sáu chục cái bánh vừng.

Gần cuối năm, thương lái qua trấn ngày càng đông, chắc hẳn họ vất vả cả năm ở ngoài, đều mong về nhà đoàn tụ với gia đình.

Một ngày, một đoàn thương nhân hơn hai chục người dừng chân trước sạp hàng của ta.

"Bánh vừng dưa muối hả? Hương vị ra sao?"

Một chàng trai trẻ tuổi, dáng vẻ như thủ lĩnh, ngồi trên lưng con ngựa đen nhánh, từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Ta vội vàng bẻ nửa chiếc bánh, cẩn thận dùng khăn tay trắng gói lại, giơ tay mời hắn: "Ngài nếm thử xem, nếu không thơm không giòn thì không cần trả tiền ạ."

Hắn liếc nhìn ta, khẽ nhíu mày không để lộ, rồi đưa tay nhận lấy bánh, dùng ngón tay khẽ gắp một miếng nhỏ đưa vào miệng.

"Vị cũng được." Hắn nhàn nhạt gật đầu.

"Hễ ai đã ăn là đều khen ngon cả." ta vừa cười vừa quan sát đoàn thương nhân phía sau hắn: "Để ta gói cho ngài bao nhiêu chiếc? Hai mươi hay ba mươi chiếc ạ? Đều là bánh mới ra lò sáng nay, còn nóng hổi đây này."

Chàng trai trẻ khẽ cười khẩy, ngoài miệng khen ngợi nhưng thực ra lại chế nhạo: "Cũng biết buôn bán đấy chứ."

Hắn móc từ trong người ra một góc bạc ném cho ta: "Gói hết cho tiểu gia." Hắn nói.

"Vâng ạ!" ta cầm thử góc bạc: "Nhưng ngài trả nhiều quá rồi ạ."

"Số thừa thưởng cho ngươi."

"Ôi, cám ơn ngài, ta gói ngay đây ạ, à đúng rồi, kẹo hồ lô đường phèn mới nấu ngài có muốn thử không ạ? Kẹo hồ lô ở chỗ chúng ta ngọt giòn tan mà không hề dính răng, tháng Chạp ăn đồ ngọt, sang năm cuộc sống sẽ ngọt ngào ạ."
 
Back
Top Bottom