Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 10: Chương 10



Ta nhanh tay gói những chiếc bánh vừng trong gánh đưa cho người đi theo hắn, rồi nhiệt tình giúp Lưu ca bán kẹo hồ lô.

Người giàu trong trấn không ít, nhưng những người vung tay tiêu tiền như vị công tử trước mặt thì quả thực không nhiều.

Có cơ hội kiếm được đồng nào hay đồng nấy thôi.

Lưu ca cũng rất nhanh trí, ta vừa dứt lời, hắn liền bắt chước dáng vẻ của ta khi nãy, rút từ bó cỏ ra một xiên kẹo hồ lô đỏ au đưa cho chàng trai trẻ: "Quý nhân nếm thử xem, nếu không ngọt không giòn thì không cần trả tiền ạ."

Vẻ mặt chàng trai trẻ khựng lại: "..."

Hắn không đưa tay nhận xiên kẹo hồ lô, nhưng cũng không từ chối, chỉ hờ hững nói một câu: "Cũng gói hết lại đi."

Lưu ca mừng rỡ: "Vâng ạ! Ngài quả là người sảng khoái!"

"Người sảng khoái" mang theo một gói lớn bánh vừng và một bó lớn kẹo hồ lô dần khuất bóng, ta và Lưu ca nhìn nhau, trong khoảnh khắc vui sướng tột độ kêu lên: "Phát tài rồi!"

Từ ngày đó, ánh mắt ta luôn dõi theo những đoàn thương nhân qua lại, mong mỏi có thể gặp lại một vị quý nhân hào phóng và rộng rãi như vậy.

Không ngờ vận may của ta thật tốt, chẳng mấy ngày sau, quý nhân ấy thật sự tìm đến tận nơi.

Chỉ là... vẫn là vị công tử lần trước.

“Hôm đó ăn bánh vừng của cô, ai nấy đều khen ngon cả. Năm ngày sau đoàn thương nhân của ta có chuyến đi về phương Bắc, cô có bằng lòng chuẩn bị chút lương khô cho chúng ta không?"

Hắn khoác chiếc áo choàng màu xanh đậm thêu hình hạc, dáng người cao ráo, đứng giữa sạp bánh vừng đơn sơ của ta, quả thực quá mức nổi bật.

Bất chợt nhìn thấy hắn, tim ta thót lại, mặt đỏ bừng, sợ hắn đổi ý, muốn đòi lại số bạc đã cho thêm.

Nhưng lời hắn nói ra lại khiến lòng ta mừng rỡ khôn xiết.

"Dạ, ta bằng lòng! Ngài muốn chuẩn bị lương khô cho mấy ngày ạ?"

"Mười lăm mười sáu người, đi về chắc khoảng hai mươi ngày."

"Đoàn người của ngài đi đường chắc chắn sẽ nghỉ ở quán trọ, ở đó hẳn không thiếu đồ ăn, vậy để ta chuẩn bị cho ngài năm trăm chiếc bánh vừng, ba mươi cân thịt khô và bốn mươi cân dưa muối để ăn dọc đường cho đỡ đói chắc là đủ ạ."

"Được." Lần này, hắn lấy từ trong người ra một thỏi bạc: "Đây là hai mươi lượng, cô cầm lấy."

Ta vội vàng xua tay: "Không được đâu ạ, nhiều quá."

Hắn khẽ nhíu đôi mày lá liễu - chậc, một trang nam tử mà lại có đôi mày lá liễu đẹp đến nao lòng, thật khiến nữ nhi thiên hạ phải ghen tị -

Chỉ là, ta luôn cảm thấy mơ hồ, giữa đôi mày lá liễu ấy ẩn chứa vài phần u sầu nhàn nhạt.

"Đừng có lắm lời, cứ chuẩn bị cẩn thận là được."

Ngoài mặt ta tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng thì mừng thầm: "Vậy cũng được ạ."

"Bốn ngày sau mang đồ đến khách trọ Thanh Phong."

"Vâng!"

Đợi ta cầm hai mươi lượng bạc nén về đến nhà, cả nhà đều kinh ngạc tột độ.

"Đây là hai mươi lượng bạc thật sao?"

Thu muội v**t v* thỏi bạc đặt trên bàn, ánh mắt ngây dại lẩm bẩm một mình.

Tổ mẫu ta giáng một cái tát mạnh lên đầu nó: "Mau lau nước miếng đi, nhỡ rớt vào bạc thì bạc tan mất thì làm sao hả?!"

Phụ thân ta vẻ mặt ngơ ngác: "Xuân muội à, vị khách kia liệu có ý đồ gì không tốt không?"

Tổ mẫu ta quay phắt lại tát cho ông một cái nữa: "Tháng Chạp rồi, đừng có nói gở!"

Vẫn là Bà Mã là người bình tĩnh nhất, bà vừa đếm ngón tay vừa nói năng rành mạch: "Bốn ngày cũng khá gấp rút đấy, Xuân muội à, dưa muối nhà mình có sẵn rồi; thịt khô thì cũng không khó, bây giờ đang là tháng Chạp, nhà nào dưới mái hiên cũng treo thịt khô đã ướp cả, mình cứ mua thôi, cũng chỉ tốn vài lượng bạc; còn bánh vừng này, cả nhà mình cùng nhau làm, chắc cũng kịp. Thế nào, bây giờ bắt tay vào nhào bột luôn nhé?"

Chi An và An Chi cùng nhau đứng lên: "Chúng con đi nhóm lửa đốt lò!"

Mẫu thân ta ôm Đông Bảo trên giường, vẻ mặt đầy áy náy: "Cái thân thể này của ta, thật là chẳng giúp được gì..."
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 11: Chương 11



Ngoài trời tuyết rơi lất phất, trong nhà bếp lò sưởi ấm áp, ta nhìn quanh những người thân yêu trong nhà, thật tốt biết bao, tất cả đều là những người thân thiết nhất của Trần Xuân Muội ta trên cõi đời này.

Đúng vậy, sống trên đời có muôn vàn khó khăn, nhưng nếu những người thân yêu nhất luôn ở bên cạnh, thì còn gì phải sợ hãi nữa?

Bốn ngày trôi qua nhanh chóng, ta đi nhờ xe bò của bác Triệu thôn Đào Thủy đến trấn, gõ cửa khách trọ Thanh Phong.

Trong một gian phòng khách rộng rãi và sạch sẽ, vị khách trẻ tuổi kiêu ngạo nhìn những bao lớn bao nhỏ bày đầy trên đất, giữa đôi lông mày lộ ra vài phần hài lòng.

"Tuổi còn nhỏ mà làm việc nhanh nhẹn thật." Sau đó, hắn chỉ vào một bao lớn trong số đó, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy? Bọc đầu gối à?"

“Dạ, là mấy bộ bọc đầu gối, găng tay và khăn quàng cổ bằng bông ạ. Người lớn trong nhà ta bảo không thể nhận không nhiều bạc của ngài như vậy, nên đã thức đêm may những thứ này, nghĩ rằng có lẽ sẽ dùng được. À phải rồi, đây là một chiếc mũ da cáo làm riêng cho ngài, tuy đường may có hơi vụng về, nhưng đội rất ấm và chắn gió tốt lắm ạ."

Ta ân cần lật chiếc mũ da cáo ra đưa cho hắn, ngước nhìn đôi lông mày lá liễu tuyệt đẹp mà ngay cả những họa sư tài ba nhất cũng khó lòng vẽ được, bất giác mặt ta hơi ửng đỏ.

Người này... đẹp trai quá mức cho phép.

Còn đẹp hơn cả "Tiểu Phan An thôn quê, Ngọc Lang kẹo hồ lô" - Lưu ca mà dân thôn Đào Thủy hay nhắc đến.

Nhưng vẻ đẹp của Lưu ca là kiểu đẹp mà ngươi biết hắn có thể cùng ngươi ngồi xổm dưới gốc cây hòe đầu làng uống nước lá, ăn khoai lang nướng.

Còn vẻ đẹp của người trước mắt này lại như tuyết trên đỉnh núi, trăng trên trời cao, đẹp đến mức chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể chạm ta.

Nhìn thấy chiếc mũ trong tay ta, "tuyết trên đỉnh núi" tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cho ta sao? Ai làm?"

Ta cắn môi: "... tổ mẫu ta ạ."

"Tay nghề khéo léo lắm, cảm ơn cô." Hắn thậm chí còn nhã nhặn thử đội chiếc mũ, chiếc mũ lông cáo trắng muốt, kết hợp với bộ y phục màu xanh nhạt hắn mặc hôm nay, trông rất hài hòa.

Sau khi nghiệm thu hàng xong, hắn dặn dò người mang hết đồ xuống dưới, đợi trong phòng chỉ còn lại ta và hắn, hắn ngồi xuống ghế, ánh mắt sâu thẳm hỏi: "Cô có muốn lên kinh thành mở cửa hàng không? Ta có chút quan hệ ở kinh thành, có thể giúp cô."

Kinh thành...

Trong thoáng chốc, hình ảnh Châu di nương hiện lên trong tâm trí ta.

Ai ai cũng bảo kinh thành phồn hoa, nhưng ân nhân của ta lại c.h.ế.t không nơi chôn cất, cái nơi người ăn thịt người không nhả xương ấy, thì có gì tốt đẹp chứ?

Thế nên, ta lắc đầu, từ chối hắn: "Ta là cô nương nhà quê chưa từng thấy sự đời, có cơm no áo ấm đã là mãn nguyện lắm rồi."

"Ồ? Thật lòng cô nghĩ vậy sao? Ta thấy cô rất quý tiền bạc, nếu lên kinh thành, biết đâu có thể dành dụm được vài kiệu sính lễ."

Hắn không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy, ánh mắt lộ ra vài tia sáng khó đoán.

Ta vẫn lắc đầu: "Người lớn trong nhà ta dặn, người có số cả, không được tham lam."

Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt ta hồi lâu, cuối cùng khẽ "ừ" một tiếng, nhấp một ngụm trà thơm.

"Cô rất tốt, người nhà cô cũng biết điều, hiểu lễ nghĩa, đều rất tốt."

Trên gương mặt trẻ tuổi của hắn, không hiểu sao lại thoáng nét nhẹ nhõm, chẳng lẽ những lời vừa rồi là hắn đang dò xét ta sao?

Quả nhiên tâm tư người giàu, không phải hạng người chân lấm tay bùn như chúng ta có thể đoán mò.

Một lần mua bán, tiền bạc sòng phẳng.

Nhưng khi ta chuẩn bị rời khỏi khách trọ, hắn lại tùy tiện gọi ta lại, vung tay ném cho ta một túi vải.

“Cho mấy đứa em ở nhà con chút quà vặt."

Xong xuôi việc buôn bán, lòng ta nhẹ nhõm, chân bước như bay, mười mấy dặm đường từ trấn về thôn Đào Thủy, ta đi một loáng đã ta nơi.

Ai ngờ, vừa đến bên giếng nước đầu làng, đã thấy một đám người vây quanh cãi vã ầm ĩ.

Lắng tai nghe kỹ, trời đất ơi, người đang cãi nhau, chẳng phải là Bà Mã, vị quốc công phu nhân cao quý tao nhã từng được nâng niu chiều chuộng kia sao?

Ơ, còn có tổ mẫu ta nữa - "Lý Đại Hoa, bà trùm thôn Đào Thủy".
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 12: Chương 12



Và người đang đối đầu với hai bà, chính là Trương quả phụ, nổi tiếng là nữ nhân chanh chua trong làng.

Phụ quân Trương quả phụ c.h.ế.t vì bệnh "bụng trướng" từ mấy năm trước, một mình bà ta nuôi ba đứa con trai, thường xuyên bữa đói bữa no.

Dân thôn Đào Thủy vốn tốt bụng, thường hay cho mấy đứa con bà ta chút đồ ăn, nhưng khổ nỗi Trương quả phụ chẳng biết điều, luôn ganh ghét người giàu, cười nhạo kẻ nghèo, dần dà, mọi người cũng chẳng còn lòng dạ nào giúp đỡ nữa.

Cách đây không lâu, Trương quả phụ túng quẫn quá, đành bán hai mẫu ruộng cằn cỗi của nhà, mà người mua lại chính là phụ thân ta.

Trong lòng bà ta ấm ức, hôm nay liền đến gây sự, ăn vạ với hai bà ta.

"Lý Đại Hoa, ta thấy bà chính là chứa chấp kẻ không rõ lai lịch, không chừng là nô lệ trốn chủ ăn trộm tiền bạc nhà ai đó, biết đâu chuyện này cũng có phần của bà, nếu không sao nhà bà đột nhiên có tiền mua đất hả? Cái thằng vô tích sự như phụ thân con Xuân muội, phì! Mua đất á? Không c.h.ế.t đói đã là bản lĩnh của nó rồi!"

Ta: "..."

Phụ thân ta tuy là người cứng đầu, nhưng bụng dạ không xấu, Trương quả phụ chửi mắng ông như vậy, ta rất không vui. Mà người không vui hơn cả ta lại là tổ mẫu ta.

Trương quả phụ vừa dứt lời, tổ mẫu ta liền nhảy dựng lên, hung hăng túm lấy tóc bà ta.

"Thằng con trai ta có vô dụng cũng không đến lượt cái thứ lòng dạ độc ác như mày mà đặt điều nói xấu, nhớ hồi xưa phu quân mày bụng đau kêu la thảm thiết, rõ ràng thầy lang bảo còn cứu được, mày lại không chịu bỏ tiền ra chữa cho nó! Chính mày hại c.h.ế.t nó! Nhà tao có thân thích gì mắc mớ gì phải cho mày biết? Có thời gian rảnh rỗi đó, mày lo mà giữ cái một mẫu ruộng rách nát còn lại của nhà mày đi thì hơn, đỡ cho năm sau đến cháo cũng không có mà húp, lại phải đi ăn xin khắp nơi! Ba năm trước gặp hạn hán lớn, nếu không có muội muội ta giúp đỡ, thì mấy nhà ở thôn Đào Thủy mình đã c.h.ế.t đói hết rồi, nó có ơn với ta, có ơn với cả thôn Đào Thủy này! Không như mày, đúng là đồ bùn nhão trát không lên tường, phì phì phì!"

Bà Mã ta không quen làm cái việc túm tóc người khác, nhưng lại học được của tổ mẫu ta cái kiểu chống nạnh chửi đổng rất hăng.

"Đã là nữ nhân góa bụa, đến cơm còn chẳng đủ ăn, lại còn có lòng dạ tô son trát phấn cắm hoa, nhìn là biết ngay là đồ nuôi trai bao!"

Ta: "..."

Tổ mẫu ta: "..."

Ta dở khóc dở cười, đây chẳng phải là cái mà người ta hay nói "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" hay sao?

Gần bà Lý Đại Hoa thì sẽ biết chửi người à?

Quả nhiên, câu "nuôi trai bao" đã chọc giận Trương quả phụ, bà ta và tổ mẫu ta lao vào đánh nhau túi bụi, tiện thể còn chửi bới Bà Mã bằng những lời lẽ th* t*c.

Lý trưởng và ta gần như cùng lúc chạy ta: "Đừng đánh nhau nữa! Trương quả phụ mau buông tay ra! Lý thẩm cũng đừng túm tóc người ta nữa!"

Lý trưởng bá bá ở thôn Đào Thủy vẫn rất có uy, ông vừa quát một tiếng, tổ mẫu ta và Trương quả phụ liền bị mọi người kéo ra, nửa đẩy nửa kéo mà buông tay nhau ra.

Tóc của Trương quả phụ rối bù như tổ chim, nước mắt nước mũi tèm lem, trông thảm hại vô cùng -

"Cái người thân thích nhà họ Trần kia, ăn gạo thôn Đào Thủy, uống nước thôn Đào Thủy, lý trưởng ông không thể làm ngơ!"

Lý trưởng thở dài, nhìn Trương quả phụ với ánh mắt vừa thương xót cho số phận, vừa giận dữ vì sự không chịu cố gắng của bà ta.

"Thôi đừng nói nữa. Cô bán đất rồi, không cam tâm, nên trút giận lên người khác mà thôi. Cuối năm rồi, mau về nhà làm đậu phụ đi, đừng có gây chuyện vô lý nữa. Mọi người giải tán đi, mau giải tán đi."

Mọi người cười nói ầm ĩ rồi tản đi, ta khoác tay hai tổ mẫu đang đắc thắng, ngẩng cao đầu, từng bước đi về nhà.

Tổ mẫu ta không nhịn được lời khen Bà Mã: "Vừa nãy muội chửi hăng say thật!"

Bà Mã lại trầm ngâm khen lý trưởng: "Không ngờ lý trưởng nhỏ bé của thôn Đào Thủy, lại còn hiểu lẽ phải hơn cả vị kia ở kinh thành, biết không trút giận lên người vô tội."

Ta cố tình nghiêng đầu hỏi: "Bà Mã ơi, vị ở kinh thành là ai vậy ạ?"

Tổ mẫu ta cười rồi vỗ nhẹ vào lưng ta: "Đừng có tọc mạch chuyện người lớn, con bé này!"

Quét dọn nhà cửa, đồ xôi đậu, làm đậu phụ, cúng bái tổ tiên, thoáng chốc đã đến cuối năm.

Cuối tháng Chạp, tổ mẫu ta kéo Bà Mã ra một chỗ, ngập ngừng nói: "Muội à, có một chuyện tỷ vẫn giấu muội. Đó là... Châu di nương, t.h.i t.h.ể Châu di nương, hồi đó tỷ không tìm thấy, nên đã ở bên cạnh mộ tổ tiên nhà họ Trần ở sau núi, lập cho dì ấy một cái mộ gió. Chuyện này... Tỷ làm không suy nghĩ thấu đáo, dù sao dì ấy cũng là người của Quốc công phủ, nhà quyền quý các muội nhiều lễ nghi, tỷ cũng không biết việc này có phạm vào điều cấm kỵ của các muội không. Nhưng hồi đó tình cảnh như vậy, tỷ thật sự không nỡ để dì ấy thành cô hồn dã quỷ, muội xem..."
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 13: Chương 13



Bà Mã sống mũi cay xè, vành mắt đỏ hoe: "Tỷ ơi, muội thay mặt Quốc công phủ, thay mặt Châu di nương cảm ơn tỷ."

Đêm giao thừa, ngoài trời tuyết nhẹ nhàng rơi. Tuyết đầu năm báo hiệu một năm no đủ, để thêm phần không khí, ta đặc biệt mở gói đồ ngọt mà vị khách kia đã tặng.

An Chi mũi thính nhất, vừa ghé mắt nhìn vào, liền mừng rỡ kêu lên: "Là kẹo sữa!"

Ta cười và rải kẹo lên bàn: "Trước kia từng ăn rồi sao?"

"Ăn rồi ạ, cửu phụ mỗi năm đến Quốc công phủ đều mang về rất nhiều kẹo sữa,"

An Chi dùng ngón tay nhỏ chỉ vào Chi An: "Huynh ấy thích ăn nhất, cửu phụ thương huynh ấy nhất."

Ta vô cùng ngạc nhiên, Chi An lạnh lùng ít nói, vậy mà lại thích ăn kẹo sữa ngọt ngào sao?

Thì ra ta đã quên, cậu ấy chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi.

Tâm tư có nặng nề đến đâu, cũng vẫn là trẻ con.

Trong nhà, đám đệ, muội ta, nhất thời bị kẹo làm cho thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.

Đã như vậy, thì ăn nhiều một chút vậy, để cho những viên kẹo ngọt ngào khó có được trên đời này, làm ngọt miệng các em, cũng sưởi ấm lòng các em.

Cái Tết này, ta không thể trái lương tâm mà nói rằng nó diễn ra tốt đẹp. Một cái Tết mà gia đình ly tán, cốt nhục chia lìa, làm sao có thể tốt đẹp được chứ?

Nhìn vẻ mặt cố gắng giữ bình tĩnh và nụ cười gượng gạo của Bà Mã, nghe hai đứa trẻ trong lời nói lộ ra nỗi nhớ nhung những ngày tháng cũ, lòng ta luôn cảm thấy âm ỉ buồn.

Thế nào là năm hết Tết đến?

Tình cảnh này chính là vậy.

Chỉ là, dù đêm đến có khóc cạn nước mắt, thì trời sáng, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn như thường.

Thấm thoắt đã đến mùng sáu Tết, cả nhà ta lại bắt đầu một năm bận rộn.

Tổ mẫu ta sửa quần áo, làm mặt giày, may vá cho chín người trong nhà; phụ thân ta tranh thủ lúc chưa vào vụ cày cấy, lên núi đốn củi, đục đá, vác đất; mẫu thân ta bế Đông Bảo lo liệu hai bữa cơm mỗi ngày; Thu muội dẫn An Chi đi cho gà ăn; Chi An bắt đầu chuẩn bị cho việc học hành sắp tới ở thư viện.

Còn ta thì lại chuẩn bị gánh hàng lên trấn bán bánh vừng.

Về phần Bà Mã - Bà Mã từ khi sinh ra đã là tiểu thư khuê các, mọi việc đều có người hầu hạ, chưa từng tự tay làm bất cứ việc gì, nên bà thực sự không biết làm gì cả, ngay cả những việc may vá đơn giản nhất cũng không biết.

"Ôi, ta sống thành một người vô dụng rồi!"

Bà thường ngồi trên chiếc cối đá trong sân, thở dài não nề.

Ta ngồi xổm bên lò vừa nướng bánh vừa cười nói, tìm việc cho bà: "Bà Mã ơi, bà còn công thức món ăn nào đơn giản, dễ làm mà lại ngon không ạ? Sang xuân rồi, con muốn bán thêm vài món nữa, để khách đổi vị, tiện thể kiếm thêm chút tiền."

“Có chứ!" Bà Mã lập tức mắt sáng rực: "Bà già này chẳng giỏi gì, nhưng nói đến ăn uống thì có cả một bụng kinh nghiệm đấy!"

Ta vội vàng gật đầu lấy lòng: "Đúng đúng! Bà chính là nhà ẩm thực học của thôn Đào Thủy mình đó ạ! Vậy phiền bà nghĩ giúp con vài món, mai con thử làm xem sao."

"Có gì khó đâu, đợi đấy!"

Lời còn chưa dứt, Bà Mã đã lập tức phấn chấn quay vào nhà viết công thức các món ăn.

Tháng Giêng, người ở trấn ít đi lại, nên việc buôn bán của ta không mấy khấm khá, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được khoảng hai ba chục văn tiền.

Nhưng phụ thân ta lại làm việc rất hăng say, chưa đầy nửa tháng, gỗ tròn, đá và đất vàng đã chất đầy nửa sân nhà.

Ta khẽ hỏi tổ mẫu: "Phụ thân con đang làm gì vậy ạ?"

Tổ mẫu ta bĩu môi, nhưng khóe miệng lại cong lên: "Cái thằng lừa ương bướng này không biết nghe ai nói con trai con gái qua bảy tuổi không được ngủ chung phòng nữa, đây là muốn xây nhà đấy!"

"Xây nhà ạ?"

Tổ mẫu ta chỉ tay về phía mảnh đất trống bên cạnh nhà: "Ngay chỗ đó! Phụ thân con muốn xây ba gian nhà, cho ba bà cháu Bà Mã ở."

"Ồ, tiền bạc có đủ không ạ?"

"Đủ. Lần trước hai mươi lượng bạc kia, trừ đi tiền mua thịt khô, da cáo và các chi phí nhỏ nhặt, còn lại mười một lượng. Phụ thân con bảo đợi qua tháng Giêng sẽ mời mấy nam nhân quen biết trong làng đến giúp dựng nhà, nếu không phải tháng Giêng kiêng động thổ trong nhà, chắc nó đã bắt tay vào làm từ mai rồi."

Ta cười: "Ôi, phụ thân con làm sao vậy, sao tự dưng thay đổi tính nết thế?"

Tổ mẫu ta vừa tức vừa buồn cười, đưa tay véo má ta: "Có ai lại nói phụ thânmình như thế không hả?! Cái người này của con ấy, đầu óc thì không được lanh lợi, nhưng bụng dạ lại không hề xấu."

Ta: "..."
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 14: Chương 14



Bà ơi! Có ai lại nói con trai mình như thế không hả?!

Ngày mười sáu tháng Giêng, ta chính thức đưa Chi An bảy tuổi đến học ở Cô Trúc thư viện.

Cô Trúc thư viện là trường học duy nhất ở trấn Đào Nguyên, trông có vẻ khá cũ kỹ, nhưng lại có tiếng tăm không nhỏ ở vùng này.

Từ thôn Đào Thủy đến trấn Đào Nguyên tổng cộng mười sáu dặm đường, trong thôn có bác Triệu, mỗi sáng sớm đánh xe chở người lên trấn, tối lại chở về, mỗi lượt chỉ mất một văn tiền.

Nếu là người đánh xe trẻ tuổi, ta thật không dám để Chi An đi xe, nhưng nếu là bác Triệu, thì ta lại hoàn toàn yên tâm.

Bởi vì bác Triệu lái xe bò rất chậm, bác vừa đánh xe vừa nhặt phân, trên đường bất kể là phân bò, phân lừa, phân ngựa hay phân la, bác đều không bỏ sót, lưng đeo giỏ phân, nhặt nhạnh từng chút một.

Đối với người nhà quê, phân là của quý, không có thứ gì tốt hơn nó để bón ruộng.

Chi An ngồi xe bò, ta thì gánh hàng đi bộ theo bên cạnh xe, thỉnh thoảng trên xe bò vắng người, bác Triệu lại cười hiền khô, hất hàm về phía ta: "Xuân muội à, con cũng lên xe đi."

Người làng cả, ta tự nhiên không khách sáo, chỉ là mỗi lần lên xe ta đều lấy hai cái bánh vừng cho bác.

Bác Triệu vất vả lắm, các con trai bác cưới thê ra ở riêng, các con dâu đều không muốn chăm sóc công công ốm yếu, chẳng còn cách nào khác, bác Triệu đành lê đôi chân già yếu, dựa vào việc đánh xe bò nhặt phân để sống qua ngày.

Thật ra ta muốn cho Chi An ở lại thư viện hơn, như vậy cũng đỡ cho nó sớm khuya vất vả đi về.

Nhưng Chi An còn nhỏ tuổi, đã có những suy nghĩ riêng.

"Đại tỷ tỷ, đệ muốn đem những gì học được mỗi ngày về nhà dạy cho An Chi và Thu muội."

Cô Trúc thư viện không nhận học trò nữ, nhà ta lại không đủ điều kiện mời thầy đồ, ý định này của Chi An, quả là một công đôi việc.

An Chi và Thu muội tuy là con gái, người đời cũng bảo con gái không có tài mới là có đức. Nhưng ta nghĩ, những lời sáo rỗng ấy tốt nhất là đừng nên tin. Người biết chữ, có học thức, dù sao cũng sống thoải mái hơn những kẻ mù chữ.

Mà đời người ta, chẳng phải là mong sống được an nhàn hay sao?

Sau khi bận xong việc cho Chi An nhập học, cuối cùng ta cũng có thời gian làm theo những công thức món ăn mà Bà Mã đã chỉ, lần lượt làm ra bánh đậu xanh, bánh cuốn đậu và bánh hạt dẻ, thì bên cha ta cũng đã dẫn người đến khởi công xây nhà.

Người nhà quê bụng dạ thật thà, giúp người làm không hề đòi hỏi tiền bạc, chỉ cần lo đủ ba bữa cơm là được.

Họ làm việc cũng rất nhanh nhẹn, lại không hề tiếc công sức, nên chưa đầy nửa tháng, ngôi nhà mới đã hoàn thành.

Bà Mã đứng bên cạnh cảm thán: "Vẫn là người nhà quê có tấm lòng thuần hậu, không giống như ở kinh thành, ai nấy đều có tám trăm cái bụng dạ."

Phụ thân ta lần này thật sự đã dốc hết sức, không chỉ xây nhà, mà còn đặc biệt mời thợ mộc, đóng một bộ đồ đạc mới tinh.

Tủ giường, bàn giường, giá sách, bàn học chưa tính, lại còn có cả một bàn cờ.

"Cái này... con cũng nghe bác thợ mộc nói, trước đây bác ấy từng bày trí thư phòng cho một vị công tử nhỏ ở trấn trên, bảo là có một bàn cờ."

Phụ thân ta đối diện với ánh mắt dò hỏi của mọi người, mặt đỏ bừng gãi đầu ngượng nghịu nói.

Ta "phì" một tiếng bật cười, kéo kéo vạt áo tổ mẫu: "Bà ơi, lần này nhất định phải may cho phụ thân con thêm hai đôi giày vải."

Tổ mẫu nhìn phụ thân ta, ánh mắt lộ rõ vẻ tự hào kiểu "thằng con trai ngốc nghếch của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi".

"May! Bà già này có tiền!"

Hà, tổ mẫu ta cũng ra vẻ giàu có rồi đấy!

Có tiền gì đâu, e rằng mười một lượng bạc kia, tiêu sạch sành sanh rồi ấy chứ!

Tẩu tẩu Lưu sinh con, nên hắn vẫn chưa ra sạp, từ sau tháng Giêng, ta bắt đầu tự mình rao bán ở trấn.

Nhờ có thêm mấy món ăn mới, việc buôn bán dần dần khấm khá hơn, đến tháng Ba, mỗi ngày đều kiếm được sáu bảy chục văn tiền.

Sau khi dọn hàng xong, nếu còn sớm, ta liền ghé qua Cô Trúc thư viện giúp quét dọn.

Dù Cô Trúc thư viện quản lý rất nghiêm, nhưng người ta thường nói "có cười thì chẳng ai đánh", ta là một cô gái quê chăm chỉ lại hay cười, chẳng mấy chốc đã quen thân với bác bảo vệ, bác tạp vụ, cô bác nấu cơm trong thư viện.

"Xuân muội à, giờ mới đến đón đệ đệ tan học hả?"
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 15: Chương 15



Một buổi chiều tà mùa xuân, ta vừa đến cổng trường, bác Ngô bảo vệ đã nhiệt tình hỏi ta.

Ta ngẩng mặt cười, nhét vào tay bác một gói bánh đậu xanh: "Dạ, hôm nay ít khách, con dọn hàng hơi muộn."

"Ôi chao, thế thì bác ngại quá," bác Ngô vui vẻ nhận lấy gói bánh, chỉ tay về phía con ngõ không xa: "Vừa nãy có một thanh niên dẫn đệ đệ con đi rồi, con mau đi xem sao."

Ta ngẩn người: "Ai ạ?"

"Không biết, nhưng hình như là người quen."

Người quen?

Người quen của Chi An, phần lớn ở Tháp Sơn, vậy thì có thể là ai chứ?

Chẳng lẽ là bọn buôn người giả danh người quen sao!

Gần đây có tin đồn ở trấn xuất hiện một bọn bắt cóc trẻ con, đã có hai ba nhà liên tiếp bị chúng bắt đi con rồi, Chi An nhà ta lớn lên khôi ngô tuấn tú như tiểu Kim Đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, nếu gặp phải bọn chúng, liệu có lành lặn không?

Nghĩ đến đây, ta lạnh toát cả người, không kịp chào bác Ngô, ba chân bốn cẳng chạy thục mạng vào ngõ.

"Chi An! Chi An!"

Ta vừa chạy vừa la hét, giọng lạc cả đi. Ở khúc quanh con ngõ, một chàng trai trẻ mặc áo dài màu xanh nhạt khẽ nhíu mày nhìn ta.

"Cô nương, con gái con đứa mà la hét ầm ĩ như vậy, còn ra thể thống gì nữa -"

Chưa đợi hắn nói hết câu, ta hung hăng lao đầu vào n.g.ự.c hắn, khiến hắn lảo đảo, phát ra một tiếng rên khẽ.

Ta giật mạnh Chi An từ tay hắn về phía mình: "Rốt cuộc ngươi là ai, có ý đồ xấu xa gì với đệ đệ ta?!"

Ta vừa cố kìm nước mắt vừa giận dữ hét vào mặt chàng trai trẻ tuổi, quen quen, với đôi lông mày lá liễu đẹp đẽ kia.

Có hai mươi lượng bạc thì ghê gớm lắm sao?!

Ta cũng đâu có nhận không đâu!

Vị khách trẻ tuổi ôm ngực, nhăn nhó một hồi lâu mới hoàn hồn.

"Đúng là một con bé điên."

Hắn vừa cười vừa bực bội nói. Không để ý đến giọng điệu chế giễu của hắn, ta thở hổn hển cúi xuống kéo Chi An sang trái sang phải kiểm tra khắp người: "Không sao chứ?! Đệ có phải ngốc không, ngày thường đều ngoan ngoãn đợi tỷ, hôm nay sao lại tự ý đi theo người ta hả?"

Chi An cũng không ngờ phản ứng của ta lại gay gắt như vậy, nó đỏ mặt, mặc ta xoay ta xoay lui một hồi, rồi lắp bắp nói: "Đại tỷ tỷ, đệ sai rồi, đây... đây là cửu phụ của đệ."

"Cửu phụ thì có thể -"

Cửu phụ?

Ta ngẩn người, đứng thẳng dậy nhìn kỹ lại "cửu phụ" mà Chi An vừa nói.

Chắc là không sai rồi. Người trước mặt này, có đôi lông mày lá liễu rất giống với vị thiếu phu nhân Quốc công phủ trong ký ức của ta. Thảo nào ta cứ mơ hồ cảm thấy hắn trông có phần quen thuộc. Hóa ra, gương mặt hắn, với thiếu phu nhân, với Chi An và An Chi, đều có nét tương đồng đến bốn năm phần.

Nhưng -

"Cửu phụ cũng không thể tùy tiện dẫn người đi như vậy, Chi An đã về nhà ta rồi, chính là con cháu nhà ta, ngài muốn gặp đệ ấy, ít nhất cũng phải báo cho ta một tiếng chứ."

Ta thật sự bực bội, nên giọng điệu rất cứng rắn. Những công tử nhà giàu này, trong bụng đều chứa cả trăm mưu kế. Trước đây cố ý tiếp cận ta, dò xét ta, tạo cơ hội cho ta làm ăn, ta còn tưởng mình gặp may.

Haiz, quả nhiên, người ta không nên mơ mộng hão huyền.

Tối hôm đó, ta đưa vị cửu phụ này về thôn Đào Thủy, Bà Mã vừa nhìn thấy hắn đã nhận ra ngay, lập tức kinh ngạc đến rơi nước mắt.

"Hằng ca nhi? Là Hằng ca nhi sao?"

Cửu phụ "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, hướng về phía Bà Mã hành đại lễ: "Thưa bá mẫu thông gia, vãn bối đến muộn!"

Vừa dứt lời, vành mắt hắn cũng đỏ hoe, vẻ bi thương khó tả, khiến người ta nhìn vào không khỏi mủi lòng, tha thứ cho mọi hành động không đúng mực trước đây của hắn.

Vị cửu phụ này tên là Vương Hành, là con trai út chính thất của gia chủ Vương thị Thanh Châu.

Vương thị Thanh Châu, trải qua nghìn năm thịnh suy, từng có nhiều vị hoàng hậu và thừa tướng, đến đời này, tuy gia tộc suy yếu, nhưng nhờ biết nhìn thời thế, trải qua bao phen biến động, vẫn vững vàng tồn tại.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 16: Chương 16



Thật ra - chính là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy.

Sau khi Quốc công phủ gặp nạn, Vương thị lập tức khôn khéo giữ mình, vội vàng chối bỏ quan hệ với Quốc công phủ, không chỉ vậy, họ còn -

"Cái gì?! Bọn họ đuổi con ra khỏi Vương thị?!"

Bà Mã nghe Vương Hành nói, kinh hãi đến mức bật dậy khỏi giường đất.

"Vương thị thật sự tuyệt tình đến vậy sao? Con dù sao cũng là con trai đích tôn mà!"

Vương Hành mắt đỏ hoe, cười lạnh lắc đầu: "Con trai đích tôn thì sao, con gái đích tôn thì sao, trong mắt Vương thị, e rằng chỉ có lợi ích, không có tình thân. Con thương trưởng tỷ, nhất quyết giúp đỡ, bọn họ không dung con, con cũng chẳng thèm nhận mình là người Vương thị nữa."

Bà Mã thở dài một tiếng buồn bã: "Là Quốc công phủ liên lụy đến con rồi."

"Tam hoàng tử phi và trưởng tỷ con là biểu tỷ muội, rốt cuộc là ai liên lụy ai?" Vương Hành ánh mắt phức tạp nói.

Việc Quốc công phủ có thật sự theo phe Tam hoàng tử hay không, thực ra không quan trọng.

Điều quan trọng là, với mối quan hệ đó, trong mắt thế gian, Quốc công phủ vốn đã là một phe cánh với Tam hoàng tử.

Vương Hành và thiếu phu nhân là tỷ muội ruột thịt, tình cảm sâu đậm, sau khi Quốc công phủ bị tịch biên gia sản, hắn nhất quyết dùng sức mạnh gia tộc để cứu trưởng tỷ khỏi vòng nguy khốn, nhưng Vương thị không đồng ý, đã giam lỏng hắn.

Hắn tìm mọi cách trốn thoát, Vương thị thấy hắn ngoan cố không nghe lời, liền nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi nhà, xóa tên khỏi gia phả.

Vương Hành cũng là người có tài năng, nhờ sự giúp đỡ của bạn bè cũ, hắn bắt đầu buôn bán lương thực, chuyến đi trước Tết, không chỉ là buôn bán, mà còn là để đến phương Bắc thăm người nhà Quốc công phủ.

Trải qua nửa năm trời lo lắng sợ hãi, khi nghe tin người thân đều bình an, ba bà cháu Bà Mã không kìm được mà bật khóc nức nở.

Tổ mẫu ta đứng bên cạnh lại hối hận khôn nguôi: "Biết thế này, ta đã làm thêm nhiều bọc đầu gối và găng tay rồi, haiz."

Vương Hành lại cung kính hành đại lễ với tổ mẫu ta: "Đa tạ Lý bá mẫu ơn che chở, nếu không có người, Chi An và An Chi không biết còn trôi dạt nơi đâu. Còn nữa, cũng đa tạ người đã may chiếc mũ da cáo, phương Bắc giá rét, vãn bối nhờ đó mà được rất nhiều, trong lòng vô cùng cảm kích."

"Ha ha ha," tổ mẫu ta xua tay về phía hắn: "Cái đó là cháu gái ta, Xuân muội làm đấy, cảm ơn ta làm gì."

Ta: "..."

Ta mới mười bốn tuổi, vẫn còn là trẻ con, chuyện người lớn nói, trẻ con không nên nghe.

Thế nên, ta rất biết ý tứ, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Nhưng dù đã chạy ra ngoài rồi, ta vẫn nghe thấy tiếng tổ mẫu ta oang oang trong nhà: "Theo vai vế, cậu cũng là cửu phụ của nó, cháu gái làm mũ cho cửu phụ, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?!"

Từ tháng Hai, ba bà cháu Bà Mã đã chuyển vào ngôi nhà mới.

Bà vốn một mực từ chối, nói mình là khách, làm gì có chuyện khách ở nhà mới, chủ nhà lại ở nhà cũ.

Nhưng phụ thân ta rất cứng đầu, lầm lì không nói một lời, khiến Bà Mã rất ngại ngùng, đành phải chuyển vào.

Vương Hành ta hôm đó ngủ ở phòng Chi An, ngọn nến trong phòng đến gần sáng mới tắt.

Ngày hôm sau, Vương Hành liền cáo từ mọi người: "Không dám giấu hai vị bá mẫu, tháng Bảy vãn bối còn phải đi một chuyến lên Tháp Sơn, xin phiền hai vị chuẩn bị sớm mới được."

Bà Mã mừng rỡ: "Còn đi nữa sao?"

Vậy thì phải chuẩn bị nhiều thứ lắm, thư từ, quần áo, đồ ăn, đồ dùng hàng ngày, tiền bạc -

Nghĩ đến tiền bạc, Bà Mã khẽ trầm ngâm, Vương Hành nhanh chóng đoán ra ý bà, vội nói: "Năm ngoái vãn bối mang theo một nghìn lượng ngân phiếu, bá phụ bên đó hiện giờ không thiếu tiền bạc chi dùng, y phục và đồ dùng cũng đầy đủ, chỉ là họ buồn rầu lo lắng, ngày đêm nhớ thương người thân, nên người chỉ cần viết nhiều thư từ thôi, thư nhà đáng giá vạn vàng, cũng là liều thuốc tiên giải tỏa nỗi lòng."

"Được, được, được."

Bà Mã dùng tay áo bông lau khóe mắt: "Bây giờ Chi An cũng biết viết thư rồi, ta sẽ cùng nó viết."

Biết Vương Hành sắp đi, tổ mẫu và mẫu thân ta vội vàng chuẩn bị cho hắn một gói đồ ăn lớn, dưa muối sợi, nấm khô, bánh hồng, hạt thông rang, trứng muối, bánh hạt dẻ, nếu không phải hắn hết lời từ chối, e rằng phụ thân ta còn cố nhét cho hắn hai con gà mái già đang kêu cục tác.

"Việc này không được, không được -"

Vương Hành có chút bối rối, lấy túi tiền ra muốn trả bạc. Phụ thân ta nổi tính ngang bướng: "Sao? Coi thường dân đen chúng ta hả?"

"Sao dám, sao dám?"

Đầu xuân, hắn trông có vẻ rất nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Vương Hành tối qua cùng chúng ta đi bộ về nhà, sáng nay dậy sớm, kịp chuyến xe bò của bác Triệu.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 17: Chương 17



Hắn, một công tử phong độ, người mặc áo dài lụa là, giờ đây mím môi nhíu mày ngồi trên xe bò, ôm một bọc đồ cũ, nghe bác Triệu thỉnh thoảng lại rao một tiếng "Nhặt phân đâyyyy!"

Cảnh tượng ấy, buồn cười hết chỗ nói, ta muốn cười lắm, cố nhịn, cuối cùng không nhịn được, vẫn "khà khà khà" cười thành tiếng.

"Ta còn tưởng là gà mái nhà ai đang cười chứ."

Vị công tử tuấn tú biết mình bị chế giễu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ta cố ý trêu hắn: "Gà mái nào cơ? À, nhà ta có, cửu phụ nếu thích, lần sau nhớ bắt hai con mang theo nhé."

"Hừ."

Chi An ở bên cạnh cũng đang cố nhịn cười, nhưng cuối cùng không đành lòng thấy cửu phụ bị bẽ mặt, liền cầu xin kéo kéo vạt áo ta.

Ta thấy đủ rồi thì thôi, tự nhiên không dây dưa nữa.

Cứ như vậy, suốt đường im lặng, đợi đến trấn, đưa Chi An vào học viện, Vương Hành vội vàng, quay người định đi.

Ta nhìn bóng lưng hắn, lại rất muốn cười, đang định cười thì hắn bỗng dừng bước, quay đầu lại.

"Ta buôn bán ở ngoài, không có nơi ở cố định, nếu cô có việc gì, cứ nhắn tin đến Thanh Phong khách trọ là được, yên tâm, sau này các người, đều do Vương Hành ta bảo vệ."

Trong gió xuân, dưới bóng cây liễu, chàng thiếu niên tuấn tú ấy, vô cùng trịnh trọng nói với ta.

Khi Vương Hành rời khỏi thôn Đào Thủy, đã từng muốn để lại mấy túi bạc, nhưng bị Bà Mã từ chối.

"Với thân phận hiện tại của chúng ta, giữ nhiều bạc bên người không phải là phúc mà là họa. Người gặp nạn, hành sự cần cẩn trọng kín đáo một chút mới phải, người trong thôn đông lại nhiều mắt, sau này con cũng ít qua lại, ngàn vạn lần đừng gây thêm phiền phức cho nhà họ Trần."

Trải qua cơn hoạn nạn tịch biên gia sản, Bà Mã dường như sống thấu đáo hơn.

Sự thấu đáo của bà cũng ảnh hưởng đến Chi An, từ khi biết tin phụ mẫu và tổ phụ đều bình an, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chi An đã có nụ cười đã lâu không thấy, dần dần, ngay cả nói chuyện cũng nhiều hơn.

Nó vốn là một đứa trẻ hoạt bát ngây thơ lại hay cười mà.

Về phần An Chi - An Chi bây giờ bị Thu muội dẫn dắt, quả thực là một con bé hoang dã.

Ngắt chồi dương, hái lá liễu, tuốt quả du, nó chân trần, ôm thân cây to bằng eo, thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã leo lên ngọn cây như khỉ.

Ngoài leo cây, nó còn thường xuyên đánh nhau với đám con trai nghịch ngợm trong làng.

Có một ngày, thằng con trai thứ hai nhà Trương quả phụ sau lưng nói xấu nó và Chi An, nó liền cầm gậy, vừa đánh vừa đuổi, một hơi đuổi ra tận hai dặm đường.

Một thằng bé cao hơn nó nửa cái đầu, bị nó dọa cho tè ra quần. Nhưng dù vậy, so với Thu muội, những lợi hại này của An Chi vẫn còn kém xa.

Thu muội tám tuổi, không thích học may vá thêu thùa, lại thích làm những chuyện kinh thiên động địa, ví dụ như đè người ta xuống đất, cầm kim châm mạnh vào người ta.

Người châm thì mắt sáng rực; người bị châm thì khóc thét như quỷ đói.

Bây giờ, tiếng xấu của Thu muội đã vang khắp thôn Đào Thủy, nghiễm nhiên trở thành một tiểu bá vương trong làng.

Ấy thế mà nó còn cãi cứng, nói mình không phải là bá vương, mà là đang châm cứu cho người ta.

Trong làng có một ông lão mù kỳ quái, nghe đâu hồi trẻ là một lang y giỏi, rất giỏi châm cứu.

Nhưng có một ngày, ông ta chữa bệnh cho người, dùng kim không đúng cách, châm c.h.ế.t bệnh nhân.

Khổ chủ đương nhiên phải đến huyện nha cáo trạng, thế là ông ta bị nhốt mấy năm trời, đến khi thả ra, tóc đã bạc trắng, mắt cũng mù, tính tình cũng thay đổi hẳn.

Bình thường, ông lão kỳ quái này đóng cửa không ra ngoài, ít giao du với người trong làng, không ai biết ông ta sống bằng gì.

Nhưng Thu muội, con bé tinh quái này, không biết từ bao giờ đã quấn lấy ông ta, luôn lén lút chạy đến học châm cứu, nói cũng lạ, ông lão lại chịu dạy.

Nhưng đừng nói, Thu muội thông minh lanh lợi, thật sự đã học được chút tay nghề ba mớ.

Có một lần, Chi An bị nóng trong người, đau họng không ăn được cơm, Thu muội chộp lấy tay nó, nhanh nhẹn châm hai mũi vào đầu ngón tay, nặn ra mấy giọt m.á.u đen, chưa đầy một canh giờ, họng Chi An đã đỡ đau hơn nhiều.

Còn có một lần, Đông Bảo bị cảm lạnh, nửa đêm sốt cao, Thu muội không nói hai lời, bò dậy xoa bóp tay chân cho nó, động tác thuần thục, ánh mắt kiên định, ra dáng thầy thuốc lắm. Dưới sự "hành hạ" của nó, Đông Bảo toát mồ hôi đầm đìa, vậy mà lại ngủ yên giấc, chưa đến sáng đã hạ sốt.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 18: Chương 18



Việc này khiến Thu muội đắc ý lắm -

"Ông Điền bảo con gan dạ cẩn thận, là một mầm non châm cứu giỏi!"

An Chi ở bên cạnh lầm bầm: "Ông Điền? Tháng trước chị còn gọi ông ấy là lão mù mà."

"Lúc đó có quen đâu!"

Tổ mẫu ta vừa tức vừa buồn cười, đưa tay véo má Thu muội: "Không quen thì được phép gọi bậy hả? Con bé thối tha này, nói cho con biết, biết châm người sau này cũng không được tùy tiện châm, bây giờ bọn trẻ trong làng đều trốn con hết rồi, con đó, tiếng xấu lan xa tám trăm dặm rồi đấy!"

"Đợi mà xem, sau này có ngày chúng nó phải cầu xin con châm cho xem!"

An Chi không nhịn được bĩu môi trêu chọc: "Lè lè lè, nhị tỷ khoác lác!"

Thu muội không dám làm loạn với tổ mẫu, nhưng lại dám bắt nạt An Chi. Chỉ thấy nó hai tay chống nạnh, trợn tròn mắt nhìn An Chi, hùng hồn hét lớn một tiếng: "An Chi!"

Quả nhiên An Chi sợ hãi bỏ chạy, vừa chạy vừa cầu xin: "Muội đi tuốt quả du, nhị tỷ có muốn ăn cơm quả du không?"

Một đứa là mẻo con hoang dã thích cào người, một đứa là hổ dữ thích nhe nanh. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là áp chế huyết mạch sao?

Tổ mẫu ta ngồi bên cạnh vừa xâu chỉ vừa thở dài: "Ôi, hai con bé này điên cuồng như vậy, sau này làm sao mà tìm được phu quân đây?"

Bà Mã lại cảm thấy rất vui mừng: "Ba đứa cháu gái nhà mình, Xuân muội thì khỏi nói rồi, bây giờ gánh vác nửa cái nhà, còn lại hai đứa này, Thu muội có chủ kiến, An Chi có gan dạ, đều là những đứa trẻ rất tốt. Lão tỷ tỷ, ta thật không thích nghe tổ mẫu vậy, e rằng đợi chúng nó lớn lên, cái ngưỡng cửa nhà mình cũng bị mối lái đạp vỡ mất thôi."

"Ha ha ha ha -" tổ mẫu ta đương nhiên trong lòng cũng đắc ý, nhưng ngoài miệng lại cố tình hạ thấp: "Cái ngưỡng cửa này, e rằng không phải bị mối lái đạp vỡ đâu, mà là bị những nhà bị ức h.i.ế.p tìm đến đánh vỡ ấy chứ."

"Ôi, con bé Chi An có cửu phụ, một chàng trai trẻ tốt như vậy, sao chuyện hôn sự lại hỏng nhanh thế nhỉ?"

Nói đến đây, tổ mẫu ta chợt nhớ đến Vương Hành, không khỏi bất bình thay hắn.

Bà Mã cười lạnh khinh bỉ: "Thôi thị Kỳ Châu cũng là một kẻ hám lợi. Nhất định là thấy Hằng ca nhi không được gia tộc dung thứ, sợ con gái nhà mình bị liên lụy. Theo ta thấy, nam nhân có phúc không lấy gái vô phúc, thiên hạ thiếu gì cô nương tốt, rồi sẽ có ngày Thôi thị hối hận cho xem."

Ta: "..."

Gió chiều nào che chiều ấy, thấy lợi quên nghĩa, khinh nghèo yêu giàu, những thế gia này thật là giỏi giang.

Bọn họ chiếm lợi thế ở chỗ biết chữ, rõ ràng là lòng dạ đen tối, lại cứ thích tự cho mình cái danh tốt đẹp, gọi là thức thời.

Thật là cái thời buổi gì vậy!

Tám mẫu ruộng nhà ta, có ba mẫu năm ngoái vào vụ đông xuân đã trồng lúa mì, bây giờ còn lại năm mẫu, phụ thân ta định trồng ngô, đậu tương, bông và vừng.

Tháng Tư ở thôn quê, việc đồng áng bận rộn, thấy ruộng nương nhà người ta đều đã gieo trồng xong, nhà ta vẫn chưa cày xong đất, ta liền nhờ bác Triệu đưa đón Chi An mấy ngày, mình ở nhà làm ruộng.

Tổ mẫu và Bà Mã tuổi đã cao, người già ở vùng Đào Thủy này, đặc biệt là các cụ bà, thường ở nhà làm việc may vá, rất ít khi ra đồng làm việc, phụ thân ta là người sĩ diện, tuyệt đối sẽ không để tay các bà dính bùn đất.

Mẫu thân ta sinh Đông Bảo bị hậu sản, quanh năm suốt tháng đều cảm thấy lạnh lẽo trong xương, ngay cả giữa hè cũng phải mặc áo bông mới thấy thoải mái, nhưng hễ động vào việc gì lại ra mồ hôi đầm đìa, nên việc đồng áng, bà không làm được.

Còn lại đám nhóc tì nghịch ngợm kia, thì không thể trông mong gì được. Vậy nên, việc cày cấy vụ xuân đổ hết lên vai ta và phụ thân.

Mấy ngày đó, ta và phụ thân suốt ngày bận rộn ở ngoài đồng, ngay cả bữa trưa cũng là Thu muội mang ra ruộng.

"Lão nhị, nhanh tay lên đi, lý trưởng bảo ngày mai có mưa, ngàn vạn lần đừng có lỡ việc!"

Sáng sớm, chúng ta vừa ra đồng, tam bá nhà bên cạnh dẫn cả nhà sáu người ra tranh thủ gieo trồng đã vội vàng kêu to với phụ thân ta.

"Được rồi!"

Phụ thân ta lập tức sốt ruột hẳn lên, người nhà quê sống bằng nghề nông, nếu lỡ mất vụ xuân, cả năm sẽ phải đói bụng.

Nhưng dù có sốt ruột cũng vô ích, không có người giúp mà -

Nửa buổi sáng, cày bừa, gieo hạt, san đất, phụ thân ta và ta mệt đến ướt đẫm lưng áo, vậy mà chỉ mới xong một mẫu ruộng.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 19: Chương 19



Còn lại hai mẫu nữa, nửa buổi chiều e rằng sẽ tốn sức lắm đây.

"Phụ thân, hay là mình ra làng nhờ người giúp đi."

Ngồi xổm dưới đất, cổ họng ta khô khốc, thở hổn hển nói.

Phụ thân ta mặt đầy những vệt bùn do mồ hôi chảy xuống: "Đang tranh thủ gieo trồng, nhà nào cũng bận cả, làm gì có người rảnh."

Trên trời mấy đám mây đen kéo đến, gió âm u thổi lên, thổi vào mái tóc bết dính, trán và cổ ta, mát thật -

Nhưng cái mát này, đến không đúng lúc chút nào.

"Phụ thân ơi - đại tỷ ơi - có người giúp rồi - cửu phụ con đến rồi -"

Bỗng nhiên, từ ngoài đê ruộng xa xa đi ta bốn năm người, và một con bò, mà người chạy trước nhất chính là An Chi, một nam nhân trẻ tuổi có đôi mày lá liễu, theo sát phía sau nó.

Là Vương Hành.

Ta: "..."

Cái cậu ấm thế gia này, cài trâm ngọc, mặc áo lụa, đeo đai ngọc, đi giày thêu, đây là đi cày ruộng hay là đi khoe của vậy?

"Đại tỷ ơi, cửu phụ con đi thăm Chi An ca, nghe nói ruộng nhà mình cày không hết, nên dẫn người đến giúp mình đó!"

An Chi chạy đến trước mặt ta, ngước khuôn mặt hồng hào tươi cười, vui vẻ nói với ta. Taa không nhịn được véo má nó: "Đến đúng lúc lắm!"

Phụ thân ta vốn không giỏi giao tiếp, nhưng vừa thấy con bò, ông lập tức mừng rỡ cười tít mắt.

"Tốt, tốt, tốt, con bò này thật là không tệ!"

Những người Vương Hành dẫn đến, hóa ra đều là những người làm ruộng giỏi, họ cũng không dài dòng, vừa đến ruộng là bắt tay vào làm việc, ta lập tức chẳng còn việc gì để làm nữa.

"Mặt sạch sẽ thật."

Mọi người đều bận rộn, chỉ có Vương Hành quý phái khoanh tay đứng một bên, trông như một lão địa chủ đang giám sát công việc.

Giám sát thì giám sát thôi, hắn còn cong khóe môi cười nhạo ta.

Ta ngồi phịch xuống một cục đất, dùng hai tay dụi mạnh vào mặt mấy cái, rồi ngẩng đầu nhe răng hỏi hắn: "Bây giờ thì sao?"

Hắn nhìn chằm chằm vào ta, mặt hơi đỏ lên, đột nhiên quay đầu đi, An Chi lại cười hì hì sờ mặt ta: "Đại tỷ trông như con hổ đen xì á."

Hổ đen xì là con mèo đen mà Thu muội nuôi, nó đen thật là đen luôn ấy.

Nhưng đừng thấy nó đen mà thường, bắt chuột là tuyệt đỉnh, có một đêm khuya, ta nghe bên tai tiếng "răng rắc răng rắc", lúc đó không để ý, đợi đến sáng thấy vết m.á.u và xương vụn mới biết, con mèo này bắt được một con chuột, gặm ngay bên cạnh gối ta.

Gặm xong, nó còn trực tiếp nằm ườn bên gối ta ngủ một giấc ngon lành.

Nói ta giống hổ đen xì, thế thì còn gì là thể thống nữa, ta bắt được An Chi, cù lét nó một trận, cười xong đùa xong, mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, trong gió bắt đầu mang theo hơi thở của mưa xuân.

Năm sáu người và một con bò, hai mẫu ruộng chẳng mấy chốc đã xong.

Cả bọn vừa về đến nhà, thì mưa xuân quý như vàng đã rả rích rơi xuống.

Tổ mẫu ta đã sớm biết tin, làm một bữa ta thịnh soạn, bánh áp chảo, xương ống hầm, thịt khô ướp gió và rau dại trộn vừng.

Vương Hành có vẻ rất thích món rau dại trộn vừng: "Món này tươi non giòn mát, ăn vào hơi đắng, nhai kỹ thì có vị, thật là ngon."

Bởi vì buổi chiều hắn đã cười nhạo ta, nên lúc này ta cũng mượn cớ cười nhạo hắn: "Đây là rau má đắng, mọc đầy trên núi ngoài đồng, sao, Vương công tử chưa từng thấy sao?"

Tổ mẫu ta cách mấy người, vẫn có thể dùng đũa gõ trúng đầu ta.

"Gọi cửu phụ! Cái gì mà Vương công tử Vương công nương!"

Vương Hành: "..."

Ăn tối xong, mưa vẫn chưa tạnh, mẫu thân ta chuẩn bị trà của người nhà quê cho mọi người - nước bồ công anh, phụ thân ta thật thà mời mọi người uống, Vương Hành lại lặng lẽ trốn tránh.

Lần trước hắn đã lĩnh giáo sự nhiệt tình kiểu nhà quê của phụ thân ta, có chút không dám nhận, nên lần này, hắn chủ động bưng bát uống ừng ực mấy ngụm rồi chuồn mất.

Nhưng nhà nhỏ như vậy, bên ngoài lại mưa, hắn có thể trốn đi đâu.

Nhà phía tây, phụ thân ta đang tiếp khách; nhà phía đông, tổ mẫu ta đặc biệt thích hỏi bát tự của hắn, xem xét trái phải, hắn chọn ngồi trên ghế đẩu ở bếp, đối diện với ta đang ngồi xổm đốt lửa.
 
Back
Top Bottom