Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 30: Chương 30



Mấy tháng trời, thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng sau gáy ta, giờ phút này, cuối cùng cũng rơi xuống.

Ta từng bước một, chậm rãi đến bên giường hắn như nâng niu trân bảo, hắn lặng lẽ nằm đó, mày thanh mắt tú, như ngọc như ngà, đây chính là chàng công tử mà ta đã ưng ý ngay từ lần đầu gặp mặt.

Trong tuồng hát có câu "biết yêu sắc đẹp, thì mê tuổi trẻ", chàng công tử tuấn tú cao quý như hắn, một cô gái nhà quê như ta, làm sao có thể không yêu?

Nếu không phải đã sớm động lòng, thì sao lại khi chưa biết thân phận hắn, đã tự tay làm một chiếc mũ da cáo tặng hắn?

Chỉ vì, tình chẳng biết từ đâu, lần đầu gặp gỡ, đã muốn dùng đôi bàn tay chai sạn của mình, sưởi ấm đêm dài của hắn, bầu bạn cùng hắn nơi gió sương, nếu có may mắn ba đời, ta còn muốn thêm áo thêm cơm cho hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, cùng hắn làm rất nhiều rất nhiều chuyện mà chỉ phu thê trên đời mới làm.

Cho nên, hắn không thể lạnh lẽo cô đơn nằm đây như vậy.

Ta, Trần Xuân Muội, phải đưa hắn, Vương Hành, bình an vô sự, ổn thỏa chu toàn, sạch sẽ tinh tươm trở về thôn Đào Thủy.

Có lẽ là ý trời, ta vậy mà lại mang theo hộp trang sức bên mình, nhờ tiểu nhị đem trang sức đi cầm cố mời thầy lang giỏi nhất trấn, thầy lang bắt mạch cho hắn xong, không khỏi nhíu mày.

“Công tử chẳng hay xưa kia từng mang thương tích? Bằng không, cớ sao bệnh tình lại trầm trọng đến nhường này?"

Lòng ta chợt thắt lại, vội vàng thốt: "Xin lão thầy xem xét kỹ lưỡng thêm lần nữa."

Lão lang trung khẽ gật đầu, chậm rãi vén vạt áo người nọ. Liền đó, những vết roi đỏ thẫm đập vào mắt ta, đau xót khôn nguôi.

"Những vết thương này, xem ra đã hằn sâu ba bốn năm trời..."

Lão lang trung khẽ thở dài, tự nhủ.

Lẽ nào... đã ngần ấy năm?

Ba bốn năm về trước, kẻ có thể nhẫn tâm gây ra những vết thương này cho người, ngoài Vương thị Thanh Châu vô tình bạc nghĩa, đuổi người khỏi gia môn, còn có thể là ai khác?

Ôi, công tử của ta...

Tuổi xuân áo mỏng manh, một mình lẻ bóng tựa mình bên cầu xiêu vẹo. Thiếu niên thanh cao ngạo nghễ như ngài, đã trải qua những đêm trường tăm ta một mình, như loài dã thú đơn độc, lặng lẽ l.i.ế.m láp những vết thương rỉ máu.

Ta ngước mặt lên trời, cố gắng nuốt ngược dòng lệ chực trào, gắng gượng nở một nụ cười nhạt nhòa, hướng về lão lang trung mà khẩn khoản cầu xin: "Xin lão thầy rủ lòng thương xót, khai cho người một phương thuốc."

"Ấy dà, đừng khóc, đừng khóc. Lão phu đây sẽ kê đơn ngay thôi. Con bé cháu gái nhà lão cũng xấp xỉ tuổi con, lão phu vốn chẳng đành lòng nhìn thấy tiểu cô nương rơi lệ."

"Oa..." một tiếng nức nở vang lên, lão lang trung giật mình kinh ngạc: "Con bé này, đã dặn không được khóc, cớ sao lại càng khóc lớn tiếng hơn vậy?"

Sau khi kê đơn, sai tiểu nhị đi sắc thuốc, lão lang trung trước khi rời đi còn cẩn thận hỏi ta: "Đây là huynh trưởng của con sao?"

Ta không chút do dự đáp lời: "Đây là vị hôn phu của con."

Lão lang trung khẽ vuốt chòm râu bạc phơ, gật gù: "Vậy thì tiện bề hơn nhiều. Nửa đêm con phải hết sức tỉnh táo, canh chừng cẩn thận, tuyệt đối đừng để hắn phát nhiệt trở lại. Chỉ cần vượt qua được đêm nay, uống thêm vài thang thuốc, từ từ tĩnh dưỡng trong vòng một hai tháng, ắt hẳn sẽ bình phục."

Ta vội vàng khấu đầu tạ ơn, tiễn lão lang trung ra tận cửa khách đ**m. Vừa quay người bước đi vài bước, vẫn còn nghe thấy tiếng lão vọng lại: "Con bé này có con mắt chọn rể còn tinh tường hơn cả cháu gái ta."

Đêm khuya tĩnh mịch, ta hoàn toàn không dám chợp mắt, bởi lẽ sau khi lão lang trung rời đi, Vương Hành liền sốt cao trở lại.

Ta nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của hắn, cẩn thận dùng khăn ấm lau khắp thân thể, rồi lại kiên nhẫn từng chút một đút nước cho hắn.

Ngoài hiên, vầng trăng lưỡi liềm lặng lẽ treo mình, vài áng mây phiêu du hững hờ trôi. Trong căn phòng nhỏ, ta tóc tai rối bời, khóc than ai oán.

Bỗng dưng, một bàn tay ấm áp khẽ khàng xoa lên mái đầu ta. Ta giật mình, ngẩng khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt nước mũi, bắt gặp ánh mắt dịu dàng như có ý cười.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 31: Chương 31



"Nàng đến tuổi cập kê, liền có thể gả đi. Tại hạ Vương Hành, từ lâu đã ngưỡng mộ dung mạo và đức hạnh của cô nương. Kính xin cô nương đoái thương, cho phép kẻ này được trèo cao sánh duyên. Nếu kiếp này may mắn, được nên nghĩa phu thê cùng nàng, ta nguyện làm trâu làm ngựa, dốc lòng báo đáp ân tình."

Dưới ánh nến lay lắt, người dần hồi tỉnh, đôi môi khô khốc nứt nẻ rướm m.á.u khẽ run, giọng nói khàn đặc trầm thấp, chậm rãi trao cho ta lời thề ước sâu nặng nhất thế gian.

Lễ cập kê của ta, cuối cùng vẫn không thể cử hành trọn vẹn.

Vương Hành còn mang bệnh, cả gia đình ta cũng bận rộn trăm bề, nào việc đồng áng mùa xuân, nào tranh thủ thời gian sắc thuốc, châm cứu giúp đỡ bà con láng giềng.

Trước cơn nguy nan sinh tử, nghi lễ cập kê hiển nhiên trở thành một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

Đến tháng tư, khi thân thể Vương Hành đã hoàn toàn bình phục, người liền dẫn theo một đoàn sính lễ trang trọng, rầm rộ kéo đến thôn Đào Thủy.

Vừa đặt chân vào ngưỡng cửa, người liền "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt tổ mẫu và song thân ta.

"Kính lạy tổ mẫu, thưa bá phụ bá mẫu, thưa cô cô, vãn bối một lòng ái mộ Xuân muội, nguyện được cưới nàng làm thê tử. Hôm nay vãn bối đặc biệt đến đây để cầu thân."

"Cái... cái gì cơ!?!?"

Lời còn chưa dứt, tổ mẫu ta kinh ngạc suýt chút nữa nhảy phắt khỏi chiếc giường đất, phụ mẫu ta cũng ngây người sững sờ, chỉ có bà Mã là khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ đã thấu rõ mọi lẽ.

Vương Hành vẫn quỳ thẳng lưng, giọng điệu kiên định như núi đá: "Vãn bối một lòng cầu cưới Xuân muội, kính xin người chấp thuận."

Tổ mẫu ta trợn tròn mắt, há hốc mồm, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, giọng nói cũng lạc đi: "Ngươi... ngươi là một công tử bột, lại muốn cưới con bé Xuân nhà ta?"

"Dạ, vãn bối quyết không cưới ai khác ngoài Xuân muội."

Tổ mẫu ta lắc đầu lia lịa: "Nó... nó có biết chữ đâu!"

Vương Hành vội vàng đáp lời: "Con... con đến năm loại ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi!"

Tổ mẫu ta vẫn một mực từ chối: "Nó là con gái nhà quê!"

Vương Hành lập tức đáp: "Con... con là kẻ không nhà không cửa!"

Tổ mẫu ta không hề lay chuyển: "Nhà ta... nhà ta không quyền không thế!"

Vương Hành vội vàng nói tiếp: "Con... con từ lâu đã mồ côi cả phụ lẫn mẫu!"

Tổ mẫu ta nghẹn lời: "..."

Tổ mẫu ta đến chính mình cũng thấy lạ, sao càng nghe lại càng cảm thấy hai đứa này dường như là trời sinh một đôi, thật là xứng đôi vừa lứa?

"Chuyện này... thì cũng được thôi, chỉ là sự việc quá đỗi đột ngột, ngay cả một người mai mối cũng chưa có..."

Tổ mẫu ta xoa xoa hai bàn tay, vẻ mặt do dự ngập ngừng, có chút chưa kịp hoàn hồn.

Lúc này, bà Mã vẫn nãy giờ đứng bên cạnh khẽ cười trộm, khuôn mặt rạng rỡ đứng thẳng dậy, bà tươi cười dịu dàng nhìn tổ mẫu ta: "Người mai mối chẳng phải là có sẵn đây rồi sao? Lão tỷ tỷ, bà xem ta có được chăng?"

Tổ mẫu ta khẽ gật đầu: "... Ta thấy được."

Chuyện hôn sự này diễn ra quá đỗi thuận lợi và nhanh chóng, có phần vượt ngoài dự liệu của ta.

Ta vốn dĩ nghĩ rằng, tổ mẫu và phụ thân ta sẽ đắn đo suy nghĩ về chuyện môn đăng hộ đối.

Nhưng ngay sau đó ta cũng hiểu ra, đã từng chứng kiến cảnh nhà tan cửa nát, trải qua cơn dịch bệnh kinh hoàng, mọi người khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, lẽ đời sớm đã tỏ tường.

Cái gọi là môn đăng hộ đối, há có thể so sánh với tấm chân tình?

Chỉ là ta không ngờ, chỉ trong vài câu chuyện ngắn ngủi, mấy bậc trưởng bối đã bắt đầu chọn ngày lành tháng tốt cho ta và Vương Hành thành thân.

Ngoài ta và Vương Hành, hôn sự của biểu ca Chu Cần cũng đã được định liệu xong xuôi.

Cô nương Lưu Thủy Tú, con gái của đồ tể

Lưu trong trấn, cái tên thì mểm mại như nước, nhưng con người lại mạnh mẽ vô cùng. Tương truyền có một lần, biểu ca bị tả tơi ruột gan, một mình đến y quán cầu thầy chữa trị, kết quả nửa đường bụng đau quằn quại không đứng nổi.

Đúng lúc ấy, Lưu Thủy Tú đi ngang qua, nàng hỏi rõ nguyên do, chẳng nói chẳng rằng, liền vác biểu calên vai, một mạch đưa đến tận y quán.

Biểu ca từ đó để tâm đến nàng, về sau chỉ mua thịt nhà đồ tể Lưu, dùng đủ mọi cớ để tiếp cận, cuối cùng bằng sự cần cù và tấm lòng lương thiện đã cảm động được trái tim nàng.
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 32: Chương 32



Cô cô nhìn nàng dâu tương lai, gật gù tán thưởng: "Nữ nhân con gái ấy mà, phải rắn rỏi một chút mới gánh vác nổi gia đình."

Ta đang ngày đêm nghĩ cách làm cho vòng eo thêm uyển chuyển, nghe vậy chỉ thở dài: "... Thôi vậy, xem ra ta không hợp rồi."

Vương Hành đứng bên cạnh khẽ bật cười, hắn ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Không sao cả, nàng mềm mại hay cứng cỏi, ta đều một lòng yêu mến."

Gương mặt ta phút chốc ửng hồng, ngượng ngùng véo mạnh vào bên hông hắn một cái.

Ngay khi chúng ta còn đang mải mê trêu đùa tình tứ, kinh thành bỗng chốc đổi thay.

Khi lão hoàng đế mắc phải cơn dịch bệnh quái ác, các hoàng tử và phi tần trong cung đều sợ hãi không dám đến gần, duy chỉ có tam hoàng tử, người từng bị giam cầm, là một lòng một dạ, không rời vạt áo, đầu tóc rối bời túc trực bên giường bệnh suốt nửa tháng trời.

Hắn dùng thân mình nếm thử từng chén thuốc, tay quạt mát gối ấm, lão hoàng đế sốt cao không dứt, hắn quỳ trước điện Phật thành tâm khấn nguyện giảm bớt tuổi thọ của mình để cứu phụ hoàng. Đến khi lão hoàng đế tỉnh lại, hắn vui mừng khôn xiết, nước mắt tuôn rơi đỏ cả đôi mắt.

Lão hoàng đế tuổi đã gần sáu mươi, trải qua cơn thập tử nhất sinh này, bỗng nhiên đại ngộ. Khi trở lại triều chính, người hạ chiếu lập tam hoàng tử vốn nổi tiếng hiền đức làm thái tử, đồng thời phong tước vương cho các hoàng tử khác, lệnh rằng không có chiếu chỉ đặc biệt thì không được rời khỏi đất phong, càng không được tự ý trở về kinh đô.

Triều đình rung chuyển như động đất, mưa gió nổi lên ầm ầm, thế nhưng lão hoàng đế vẫn hành động quyết đoán như sấm sét, đến ngày thứ ba sau khi lập thái tử liền ban chiếu cáo khắp thiên hạ.

"Trẫm từ khi mới lên ngôi, đã đốt hương thầm khấn nguyện trời cao, nếu được trời phù hộ, thì khi tại vị tròn hai mươi năm sẽ truyền ngôi lại cho con đích, không dám sánh ngang Khai quốc Thế Tổ tại vị hai mươi mốt năm. Vậy nên nay trẫm tuân theo chí hướng năm xưa, rời khỏi cung điện, nhường ngôi lại cho thái tử."

Từ đó, lão hoàng đế trở thành thái thượng hoàng, một lòng tìm đến thần tiên đạo pháp, ngao du sơn thủy, cuộc sống tiêu d.a.o tự tại không ai sánh bằng.

Tam hoàng tử đăng cơ lên ngôi tân hoàng, người thê tử kết tóc se tơ từng chịu cảnh tù ngục cùng hắn năm xưa, nay trở thành đương triều hoàng hậu.

Thời điểm tân hoàng đăng cơ, cũng chính là những ngày bận rộn nhất của vụ gieo mạ xuân ở thôn Đào Thủy.

Nhà ta thiếu nhân lực, Vương Hành thân là con rể tương lai đương nhiên phải đến giúp đỡ một tay.

Dù cho y phục có lộng lẫy, giày ngọc có quý hiếm đến đâu, một khi đã đặt chân đến nhà nhạc phụ tương lai, chàng rể nhỏ cũng phải xắn tay xuống ruộng cày cấy, càng lấm lem bùn đất, càng thể hiện tấm lòng thành kính.

Nhưng...

"Cái... cái cày sắt này rốt cuộc dùng như thế nào vậy?"

Từ khi định hôn ước, Vương Hành luôn cố gắng tranh giành mọi việc, nhưng khổ nỗi hắn từ nhỏ đã quen với cuộc sống quý tộc, có bao giờ học cách làm ruộng đâu.

Lời hắn nói khi cầu thân "con đến năm loại ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi", quả thực là không hề sai chút nào.

Nhìn hắn cau mày khổ sở vịn vào chiếc cày sắt, tiến thoái lưỡng nan, ta tức giận vung tay: "Ôi dào, ngốc nghếch hết chỗ nói! Ngay cả đứa trẻ bảy tám tuổi còn biết cầm cày, cớ sao chàng lại học mãi không xong?"

Vương Hành xấu hổ đến mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lấy ra chiếc khăn tay trong ngực, ân cần lau mồ hôi trên mặt ta hết lần này đến lần khác, dịu giọng: "Nàng đừng giận, ta lát nữa nhất định sẽ làm được."

Nhớ đến những vết thương đỏ tươi hằn sâu trên thân thể hắn, ta khẽ thở dài, giọng đầy xót xa: "Thôi vậy, chàng cứ lên bờ ruộng nghỉ ngơi đi. Lang trung dặn chàng tốt nhất nên tĩnh dưỡng thêm vài tháng, bồi bổ cho cơ thể khỏe mạnh hẳn. Những vết thương kia của chàng... thật sự là..."

Hắn nhàn nhạt gật đầu, đáp khẽ: "Gia pháp của Vương thị Thanh Châu."
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 33: Chương 33



Ta nghe xong liền giận dữ quát lên: "Thật là một lũ lòng dạ độc ác! Vô tình vô nghĩa! Theo ta thấy, nên đoạn tuyệt với bọn chúng càng sớm càng tốt, dứt cho sạch!"

Vương Hành vốn là đường đệ của đương kim hoàng hậu. Tân hoàng vừa lên ngôi, Vương thị Thanh Châu kẻ thấy gió liền đổi chiều lại rục rịch toan tính, ngấm ngầm muốn mượn cớ Vương Hành là ngoại thích để an bài vài người trẻ tuổi trong tộc vào triều làm quan.

Vương Hành tính tình cao ngạo, sao có thể chịu khuất phục như vậy? Nghe nói hắn đã xé bỏ không ít thư từ Thanh Châu gửi đến.

Hắn nhìn ta, ánh mắt kiên định: "Nàng yên tâm, ta từ lâu đã không còn là người của Vương thị nữa. Sau này, người thân của ta chỉ có gia đình họ Trần, họ Đỗ và dòng dõi bên ngoại mà thôi."

Ta âm thầm thở dài trong lòng, yên tâm ư?

Ai, làm sao có thể yên tâm được chứ.

Vốn dĩ, ta và hắn cũng thật xứng đôi, xét cho cùng thì một kẻ chữ nghĩa chẳng thông, một người ngũ cốc chẳng tường, một là thôn nữ chân chất, một là kẻ không nhà nương tựa, một không quyền thế, một chẳng phụ thân chẳng mẫu thân.

Nhưng nay, hắn một bước ngoặt, trở thành thê đệ của tân hoàng, lại còn là kiểu thân cận ruột thịt nữa chứ.

Chuyện... chuyện... chuyện hôn sự này, liệu còn có thể tính là thật được không?

Nghĩ đến đây, lòng ta rối như tơ vò, ruột gan như muốn đứt rời.

Tháng năm, hương hoa hòe thơm ngát, lòng bà Mã cũng ngập tràn niềm vui!

Bởi tân hoàng đã ban chiếu chỉ, phục hồi tước vị Hưng Quốc công, trả lại phủ đệ cùng nô tỳ, trọng dụng các con cháu họ Đỗ, Quốc công phu nhân cũng được phong làm Nhất phẩm Trung Thuận phu nhân.

Người nhà Quốc công phủ, cuối cùng cũng đã trở về từ Tháp sơn!

Hai năm ở thôn Đào Thủy, bà Mã ngày đêm lo lắng cho người thân, nay cuối cùng cũng đến ngày khổ tận cam lai, gia đình đoàn tụ, hưởng trọn niềm vui sum vầy.

Chỉ là...

"Lão tỷ tỷ, ta thật không nỡ rời xa bà, lần này các bà nhất định phải cùng ta trở về Quốc công phủ!"

Bà Mã mừng rỡ khóc nấc, nắm c.h.ặ.t t.a.y tổ mẫu ta không rời, sợ rằng chỉ cần buông lỏng, tổ mẫu ta sẽ như con lươn trườn đi mất.

Tổ mẫu ta thật lòng muốn trốn tránh.

"Không đi không đi, chúng ta là lũ chân đất mắt toét, có thấy cảnh giàu sang bao giờ đâu, truyền ra ngoài chỉ làm bẩn Quốc công phủ thôi!"

Bà Mã nổi giận, hiếm khi thấy bà nghiêm khắc đến vậy: "Ai dám hé răng nửa lời dị nghị, chính là đối đầu với cả Quốc công phủ! Chuyện này không đến lượt các bà quyết định, bây giờ cũng chẳng phải mùa màng bận rộn gì, các bà phải nghe ta, đi!"

Tổ mẫu ta run rẩy cả gan lẫn lòng: "Nhất định phải đi sao?"

"Nhất định phải đi!"

"Vậy... vậy thì đi?"

"Đi!"

Thế là cứ như vậy, dưới sự uy h.i.ế.p của bà Mã, ngoại trừ Chi An còn bận chuẩn bị cho kỳ thi Đồng và cô cùng biểu ca phải trông coi cửa hàng không thể rời đi, cả nhà ta đều chuẩn bị đến Quốc công phủ ở tạm vài ngày.

Lúc sắp lên đường, tổ mẫu ta không quên cẩn thận mang theo bài vị của Chu di nương trở về Quốc công phủ.

Ta biết, những năm qua tổ mẫu ta vẫn luôn khắc ghi sâu đậm ân tình của Chu di nương.

Quốc công phủ thật là rộng lớn và tráng lệ, còn huy hoàng hơn cả những gì ta nhớ, thật khiến ta hoa mắt chóng mặt, đi đến mỏi nhừ cả đôi chân.

Cả nhà Hưng Quốc công nhiệt tình đón tiếp chúng ta, khi nhắc đến chuyện hôn sự của ta và Vương Hành, Hưng Quốc công vuốt chòm râu bạc phơ, cười sảng khoái: "Thì ra là thế, ha ha ha, tốt tốt tốt, Hằng ca nhi đính thân, Quốc công phủ lại được phục hưng, đây quả thật là song hỷ lâm môn!"

Sau khi dùng bữa xong, thiếu phu nhân thân mật kéo ta sang một bên, đặt vào tay ta một chiếc ngọc bội trắng ngà: "Đây là di vật của mẫu thân ta, người nói là để lại cho con dâu, bây giờ nó thuộc về muội rồi."

Ta vừa định khéo léo từ chối, nàng đã vội vàng nói thêm: "Hằng ca nhi số phận truân chuyên, nhờ có muội mà nó mới nếm được vị ngọt ngào của cuộc đời, sau này hai đứa nhất định phải sống thật hạnh phúc bên nhau. Ta biết rõ điều muội đang lo lắng trong lòng, muội cứ yên tâm, mối lương duyên này của hai người, dù cho Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thể chia lìa."
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 34: Chương 34



Ta nghẹn lời: "..."

Ngọc Hoàng Thượng Đế đâu có quản chuyện tơ hồng, đó vốn là việc của Nguyệt Lão mà.

Khi đặt chân đến kinh thành, ta mới hay biết, thì ra Vương Hành bao nhiêu năm qua vẫn luôn âm thầm phò tá tam hoàng tử, hắn chính là "túi tiền" bí mật của tân hoàng. Bởi vậy, tân hoàng đã ban cho hắn một chức quan hư hàm tứ phẩm ở bộ Hộ, không hề ràng buộc, bổng lộc hậu hĩnh, việc buôn bán vẫn được phép duy trì như cũ.

Suy cho cùng, ngân khố quốc gia vĩnh viễn không đủ chi tiêu, mà kho bạc riêng của tân hoàng cũng đang "đói" lắm rồi.

Đều nghèo cả thôi, còn nghèo hơn cả dân cày nữa là!

Quốc công phủ vừa được phục hưng, khách khứa đến chúc mừng không ngớt, Hưng Quốc công phiền muộn khôn nguôi, bà Mã cũng bực bội đến phát điên.

"Đúng là 'thêm hoa trên gấm thì dễ, giúp than trong tuyết mới khó', năm xưa Quốc công phủ bị tịch biên gia sản, đám người này ai nấy chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, bây giờ lại giả vờ như không có chuyện gì mà kéo đến, thật đúng là đồ trơ trẽn!"

Tổ mẫu ta cũng vô cùng tức giận: "Đúng là như vậy! Ngay cả người nhà quê cũng không làm ra cái lẽ đó! Nghe nói còn có kẻ mượn cớ ở lại không chịu về!"

Phụ thân và mẫu thân ta đây là lần đầu tiên đặt chân đến Quốc công phủ, đi đứng cũng không biết nên bước chân nào trước, chỉ có Thu muội gan dạ là chạy nhảy chơi đùa khắp nơi như phát cuồng.

Con bé dẫn theo An Chi, hết trèo cây bắt chim lại đu xích đu, những loài hoa cỏ quý hiếm trong vườn đều bị nó tàn phá không thương tiếc.

Đã vậy, con bé còn dám mạnh miệng: "Xưa có Thần Nông nếm trăm cây thuốc, nay có Thu muội phá trăm hoa, ông Điền bảo làm thầy thuốc phải dám động tay động chân với cây cỏ mới được!"

Ta giận tím mặt, nhấc gậy đuổi theo: "Ta thấy con bé đúng là muốn phát điên rồi!"

Thu muội ba chân bốn cẳng chạy trốn, vừa chạy vừa lảm nhảm đầy bất mãn: "Ông Điền còn nói, không điên cuồng thì không thành công!"

An Chi bị bỏ lại, thấy ta giận dữ đùng đùng, liền chạy đến ôm lấy ta dỗ dành: "Đại tỷ tỷ đừng giận, muội kể cho tỷ nghe một bí mật này nhé, là về tiểu cữu cữu đấy ạ."

Ta thấy lạ, vội vứt cây gậy xuống: "Tiểu cữu cữu của con làm sao?"

An Chi ghé sát vào tai ta, thì thầm: "Hôm trước muội nghe thấy một tỷ tỷ trong vườn nói tỷ ấy muốn gả cho tiểu cữu cữu, còn nói cùng lắm thì cho tỷ làm thiếp."

Ta ngẩn người: "Tỷ tỷ nào cơ?"

"Dạ là tỷ tỷ nhà họ Thôi ạ, mẫu thân dẫn tỷ ấy đến kể chuyện xưa với mẫu thân con, con lén nghe được, họ còn nhắc đến chuyện hôn sự của tỷ ấy và tiểu cữu cữu."

Ta nghẹn lời: "..."

Cái thứ này... hình như ta càng thêm giận dữ rồi.

An Chi thấy sắc mặt ta còn tái mét hơn lúc nãy, tưởng mình lỡ lời, sợ hãi quay người định bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước lại vội vã quay trở lại.

"Đại tỷ tỷ, những lời đó... chính là tỷ tỷ mặc váy vàng kia nói đấy ạ!"

Con bé vừa nói vừa chỉ tay về phía bóng dáng một nữ nhân vừa xuất hiện trong khu vườn cách đó không xa, giọng điệu nịnh nọt.

Ta dõi mắt theo hướng ngón tay con bé chỉ, nữ nhân mặc chiếc váy vàng kia cũng nhìn thấy ta. Nàng ta khựng lại một thoáng, rồi lập tức nở một nụ cười đắc ý, tiếng ngọc bội trên người nàng ta kêu leng keng khi nàng ta dẫn theo hai nha hoàn bước về phía ta.

"Ngươi... ngươi chính là Trần Xuân Muội?"

Nàng ta bĩu môi, đánh giá ta từ đầu đến chân một lượt, rồi cất giọng hỏi, trong lời nói mang theo ba phần kiêu ngạo, bảy phần khinh miệt.

Ta khẽ nhướng mày, mỉm cười nhạt: "Không sai, ta chính là Trần Xuân Muội, vị hôn thê của Vương Hành."

Nàng ta lập tức giận dữ: "Vị hôn thê thì có nghĩa lý gì! Vẫn chưa phải là thê tử!"

Ta khẽ cười, nụ cười càng thêm phần lạnh lẽo: "Vậy thì vị hôn thê đã sớm bị từ hôn kia, lại càng chẳng là gì."

Ta còn tưởng là ai, thì ra là cái kẻ mắt chuột lòng gà, Thôi thị Kỳ Châu kia.

Thật không ngờ bọn họ còn dám vác mặt đến đây?

Khi Vương Hành bị đuổi khỏi gia tộc Vương thị, bọn họ liền dứt khoát từ hôn, nay Vương Hành trở thành thân thích của hoàng gia, bọn họ lại vội vã tìm đến, muốn nối lại duyên xưa.

Đến chó ghẻ còn có chút liêm sỉ hơn bọn họ!

Nhưng cái con gái nhà họ Thôi từ nhỏ đã được nuông chiều kia căn bản không hề để ta vào mắt, nàng ta cố ý dùng khăn lụa che miệng mũi, giọng điệu kiêu căng nói: "Người phải biết tự lượng sức mình, ngươi chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê, làm sao xứng đôi với chàng ấy?! Nếu ngươi biết điều, sau này ta nhất định sẽ rộng lượng dung thứ cho ngươi, còn nếu không biết điều... hừ!"
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 35: Chương 35



Ta cố ý chọc tức nàng ta: "Còn chưa nên duyên, sao ngươi dám chắc ta không xứng với chàng?"

"Ngươi!" Thôi thị tiểu thư chưa từng nghe những lời lẽ th* t*c như vậy, lập tức vừa giận vừa xấu hổ, đến cổ cũng đỏ bừng lên.

"Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ nhìn trúng phú quý quyền thế hiện tại của chàng ấy, con gà rừng mà cũng dám mơ tưởng sánh với phượng hoàng, thật là si tâm vọng tưởng!"

Ta càng thấy lạ lùng: "Nam nhân ta tự mình chọn, nếu chàng ấy không có gì trong tay, ta nguyện cùng chàng ăn cháo rau qua ngày, nếu chàng ấy giàu sang quyền quý, ta sẽ hết lòng giữ gìn cho chàng. Các ngươi, đám tiểu thư khuê các, lời lẽ ra vào đều chỉ xoay quanh 'phú quý quyền thế', chẳng lẽ các ngươi chọn phu, xem trọng không phải nhân phẩm, mà là tiền bạc và gia thế hay sao? Đó chẳng phải là tự coi mình như món hàng để bán đi sao? Đầu óc có vấn đề rồi! Hơn nữa, ta có phải là gà rừng hay không, có muốn sánh với phượng hoàng hay không, thì có liên quan gì đến ngươi? Còn dám nói 'nhất định sẽ dung thứ cho ta'? Trời đất ơi, ai mà thối lớn đến vậy, suýt chút nữa hại c.h.ế.t ta rồi!"

Nói xong, ta cũng cố ý che miệng mũi, quay người bước đi.

"Khanh khách khanh khách..."

An Chi con bé líu lo lại bắt đầu cười không dứt, ta nháy mắt với nó, nó lanh lợi nắm lấy tay ta kéo đi: "Tiểu cữu mẫu, ở đây thối quá, mau dẫn An Chi đi thôi!"

Ta thầm nghĩ: An Chi của Đỗ gia quả nhiên là tri kỷ của Trần Xuân Muội ta!

Tổ mẫu và bà Mã rất nhanh đã nghe được chuyện này, khiến hai vị lão nhân gia vô cùng tức giận.

"Đuổi đi! Mau đuổi chúng ra khỏi đây cho ta! Sau này không cho phép người họ Thôi đặt chân đến cửa nữa!"

Thiếu phu nhân suýt chút nữa đã khóc nấc lên tại chỗ: "Đôi mẫu tử vô liêm sỉ này! Ta đã từ chối rõ ràng như vậy rồi mà bọn họ vẫn không chịu buông tha, thật là làm mất mặt dòng dõi quý tộc !"

Tổ mẫu ta hừ lạnh vài tiếng: "Ôi, quốc cữu gia! Lợi lộc lớn đến nhường nào, đặt cược sai nước cờ, bây giờ hối hận xanh cả ruột rồi!"

Bà Mã vỗ mạnh vào đùi, hào hứng nói: "Thành thân! Mau chóng lo liệu cho chúng nó! Bà mối này đợi không nổi nữa rồi! Vừa nãy ta xem hoàng lịch, ngày hai mươi tám tháng sáu là ngày lành tháng tốt không thể chê vào đâu được, tiết trời lại mát mẻ dễ chịu, chúng ta quyết định ngày đó! Chuyện hôn sự của Cần ca nhi và Thủy Tú, cũng làm cùng một lượt cho thêm phần náo nhiệt!"

Tổ mẫu ta mừng rỡ đến rơi nước mắt: "Vậy thì làm phiền lão muội muội rồi!"

Bà Mã cũng xúc động rơi lệ: "Hai bà già chúng ta, khóc lóc gì chứ! Đây là chuyện đại hỷ mà! Đúng không, Xuân muội?"

Ta đứng bên cạnh xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mươi tám tháng sáu, chẳng phải là tháng sau sao?

Cái... cái... cái này có phải là hơi vội vàng quá rồi không?

Ta thật lòng là chẳng hề sốt ruột chút nào cả!

Bà Mã ở Quốc công phủ được nửa tháng thì chịu hết nổi: "Cái lưng cái eo này mỏi nhừ, người ngợm bứt rứt khó chịu, không được, ta phải về thôn Đào Thủy."

Hưng Quốc công dở khóc dở cười: "Bà thật sự coi nơi đó là nhà mình rồi sao?"

Bà Mã trừng mắt liếc ông một cái: "Nhà của tỷ tỷ ruột ta, chẳng phải là nhà ta thì là nhà ai? Khách khí làm gì cho mệt!"

Ngày hôm sau, bà liền ngồi xe ngựa trở về thôn Đào Thủy, còn mang theo cả... Hưng Quốc công.

Hưng Quốc công bây giờ theo đuổi bà Mã rất sát sao, có chút dính nhau như đôi phu thê trẻ lúc về già vậy.

Hưng Quốc công nói: "Vốn tưởng rằng cuộc chia ly sinh tử hai năm trước là vĩnh biệt, nào ngờ trời cao thương xót, nay lại có thể phu thê đoàn tụ. Đã như vậy, thì không thể phụ lòng trời, sau này bà đi đâu, ta theo đó."

Đối với chuyện này, cả nhà ta đương nhiên vui mừng khôn xiết, đặc biệt là phụ thân ta, tuy lời lẽ không được khéo léo cho lắm, nhưng đã bắt đầu lo liệu việc xây nhà rồi.

Con rể sắp về cửa, cháu dâu cũng sắp về cửa, e rằng sau này người đến sẽ càng ngày càng đông, không có nhà rộng rãi thì không ổn.

Nghe nói nhà ta lại xây nhà, những nam nhân trong thôn Đào Thủy đều nhiệt tình chạy đến giúp đỡ.

"Trần nhị ca khách khí làm gì chứ, huynh nói xem nhà nào trong thôn này mà chưa từng uống thuốc thang nhà huynh ?"

“Đúng vậy đó, Thu muội còn cứu cả mạng thằng út nhà ta nữa kìa."

"Thôi đừng dài dòng nữa, mọi người mau tay vào việc đi, xây xong nhà sớm còn kịp cho Xuân muội thành thân! Nói trước nhé, đến lúc đó rượu mừng phải để huynh đệ ta uống vài chén cho đã!"
 
Chuyện Cũ Chốn Cung Tường
Chương 36: Chương 36 (Hoàn)



Phụ thân ta kích động đến đỏ cả mặt cả cổ, không ngừng lẩm bẩm: "Uống... uống... cứ đến uống thoải mái, rượu thịt no say, không thiếu thứ gì."

Hưng Quốc công cũng xắn tay áo vào góp vui: "Lão phu cũng có thể giúp một tay, dù sao ở Tháp sơn cũng từng đốn cây hai năm rồi."

Bà Mã liền kéo ông trở lại, trách yêu: "Tuổi cao rồi đừng có làm trò cười nữa, ông cứ bỏ tiền ra là được."

"Ha ha ha, tiền bạc dễ nói, tiền bạc dễ nói."

Một bên có tiền lại có người, ngôi nhà mới dựng lên rất nhanh chóng, bên kia, chuyện hôn sự của ta và Vương Hành, biểu ca và tỷ Thủy Tú cũng đã chuẩn bị gần xong xuôi. Chỉ còn chờ đợi ngày lành tháng tốt nữa thôi.

Trước ngày thành thân, lòng ta bỗng dưng bất an, lo lắng vẩn vơ.

"Chàng rốt cuộc thích ta ở điểm nào?" Ngồi ngơ ngác trên bờ ruộng, mặc cho làn gió nhẹ mơn man mái tóc mai, ta thất thần hỏi.

Vương Hành dịu dàng vén những sợi tóc mai ra sau vành tai ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Nhìn thấy nàng, lòng ta liền bình yên lạ thường, bởi vì ta biết rõ, dù gặp cảnh khốn khó, nàng cũng không rời bỏ ta, dù vinh hiển phú quý, nàng vẫn nguyện ở bên cạnh ta. Ta đã nghĩ rồi, sau khi thành thân, ta sẽ cùng nàng ở lại thôn Đào Thủy này, ngày làm đồng áng, ta về nghỉ ngơi, trồng trọt, bán chút hoành thánh, cứ như vậy sống đến khi tóc bạc răng long, cũng là một cuộc đời vô cùng hạnh phúc."

Ta ngẩn người, hỏi lại: "Lẽ nào chàng không màng đến tiền đồ gấm hoa của mình sao?"

Hắn khẽ gõ chóp mũi ta, ánh mắt tràn đầy yêu thương và chiều chuộng: "Ngốc ạ, ở cạnh vua như ở cạnh hổ, trải qua bao nhiêu biến cố tịch biên gia sản, bị đuổi khỏi nhà, động đất kinh hoàng, dịch bệnh hoành hành, bao phen sinh tử, vinh hoa phú quý trong mắt ta đã sớm như mây khói phù du. Những thứ tục trần ấy, sao sánh bằng một hơi thở dịu dàng của người thương bên gối?"

Lời hắn tha thiết chân thành, bao nỗi cảm khái, ta bất giác chìm đắm trong đó, nguyện cả đời này không tỉnh giấc.

Ngày mong đêm ngóng, hai mươi tám tháng sáu, cuối cùng cũng đã đến.

Hôm đó, cả nhà Quốc công phủ, nhà ngoại của Vương Hành, đồng liêu bạn bè cũ trong triều, người thôn Đào Thủy, người thư viện Cô Trúc, lão lang trung, đại ca Lưu bọn họ đều tề tựu đông đủ.

Dưới gốc cây hòe cổ thụ, bày tận sáu mươi bàn tiệc, rượu và thịt như nước chảy bưng lên không ngớt, cảnh tượng thật là náo nhiệt chưa từng thấy.

Tân hoàng và hoàng hậu vốn dĩ cũng muốn đến chung vui, nhưng khổ nỗi quy củ trong cung cấm quá nghiêm ngặt, cuối cùng đành lỗi hẹn.

Nhưng họ nói, sẽ có người trong cung đến thay họ gửi một món quà bất ngờ lớn.

Cả nhà ta không khỏi tò mò, không biết đó là món quà bất ngờ gì đây?!

Trong đám người dự tiệc, có một ông già béo lùn đen nhẻm, ông ta ăn uống no say, khoác vai bá cổ lý trưởng, trò chuyện rôm rả vô cùng thân thiết.

“Lão huynh, huynh làm lý trưởng ở đây được bao nhiêu năm rồi?"

Lý trưởng bá xòe những ngón tay chai sạn ra đếm, vẻ mặt không giấu được vẻ đắc ý: "Tính ra cũng vừa tròn hai mươi năm rồi!"

"Ôi chao, vậy theo huynh thấy, hai mươi năm này thế nào?"

"Biển lặng sóng êm, thiên hạ thái bình, tốt đẹp lắm thay!"

Ông già béo phệ mừng rỡ ra mặt, nâng chén rượu lên cạn một hơi: "Nói như vậy, thời thái thượng hoàng chấp chính, xem ra cũng còn tàm tạm nhỉ?"

Lý trưởng đã ngà ngà say, uống thêm vài chén nữa, rượu đã ngấm vào người: "Tàm tạm lắm ấy chứ! Chỉ có điều cứ hay đổi niên hiệu, thích bày vẽ hơi nhiều."

"Ha ha ha... đúng là vậy, cũng chẳng biết ông ta bày vẽ cái trò gì nữa..."

Hưng Quốc công đứng bên cạnh càng nghe sắc mặt càng căng thẳng, bàn tay cầm đôi đũa khẽ run run. Nhìn sang các vị tân khách trong triều đang ngồi dự tiệc, ai nấy đều cúi gằm mặt ra sức gắp thức ăn, giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng ai cũng lộ rõ vẻ thấp thỏm lo âu.

Thôn Đào Thủy vốn không có tục lệ tân nương không được dự tiệc, sau khi vén khăn voan đỏ và uống chén rượu giao bôi, ta tò mò hỏi Vương Hành: "Ông lão kia là người thân thích nhà chàng sao?"

Vương Hành ngạc nhiên lắc đầu: "Ta còn tưởng là người nhà nàng. Vừa nãy ta nghe ông ấy nói, phong cảnh thôn Đào Thủy thật là sơn thanh thủy tú, ông ấy đột nhiên muốn ở lại đây luôn, không đi nữa."

Ta khẽ cười: "Thôn Đào Thủy đúng là nơi dưỡng lão tuyệt vời nhất. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta thấy vị kia tuy mặc áo vải thô nhưng cốt cách lại toát ra vẻ vương giả. Món bất ngờ lớn mà trong cung nhắc đến, chẳng lẽ chính là ông ta?"

Khuôn mặt Vương Hành lập tức nhăn nhó như mướp đắng: "Nàng nói... chẳng lẽ là? Cái... cái vị Phật sống này, làm sao mà hầu hạ nổi."

"Hầy, người ta không nhắc đến thì mình cứ giả vờ ngơ ngác thôi. Vả lại, mình không trộm cắp, sống ngay thẳng bằng lương tâm, sợ gì chứ."

"Lời hiền thê nói chí phải, sau này phu quân đều nghe theo nàng."

Ta khẽ nhếch môi: "... Nhập vai cũng nhanh thật đấy."

Giữa vô vàn tân khách, đám học trò thư viện Cô Trúc náo nhiệt hơn cả. Dù sao cũng là một lũ thiếu niên hừng hực khí huyết, uống vài chén rượu nồng, liền không kìm được mà khí thế bừng bừng.

Trong số đó có một chàng thư sinh, nghe đâu là đệ nhất tài tử của thư viện Cô Trúc, mọi người đều hùa nhau trêu ghẹo cậu ta.

"Ngươi chẳng phải đã từng làm riêng một bài thơ cho quán hoành thánh, còn đặt cho tân nương biệt hiệu 'Tây Thi hoành thánh' sao? Hôm nay cớ sao lại chỉ lo uống rượu một mình như vậy?"

Chàng thư sinh kia hơi ngà ngà say, liếc xéo đám bạn: "Vậy thì... ta làm một bài thơ trào phúng nhé?"

Mọi người đồng thanh hùa theo, tiếng reo hò vang vọng: "Làm một bài! Làm một bài!"

"Hay!" Chàng thư sinh cầm lấy bầu rượu, thân hình loạng choạng đứng dậy, vung vạt áo dài, chỉ trong bảy bước chân đã ngâm thành thơ: "Thương kẻ bần hàn cứu cơn khát, Bỗng dưng lòng Phật nảy thiện lành. Phúc căn đâu bởi trời tạo sẵn, Chúc rượu lương duyên khúc hát mừng."

Ta và Vương Hành đồng loạt phun ngụm rượu vừa mới chạm môi: "..."

Thơ hay! Thơ hay thật!

Quả là một bài thơ tuyệt diệu, lời lẽ bình dị dễ hiểu, ý tứ khuyên răn đời người, khiến lòng người không khỏi cảm khái mà vỗ tay tán thưởng!
 
Back
Top Bottom