Siêu Nhiên Chuyện con mèo vơn cá

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
386508763-256-k173007.jpg

Chuyện Con Mèo Vơn Cá
Tác giả: DoanLe1
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Rung động là trong một khoảnh khắc nhận ra người ấy đặc biệt nhường nào hoặc là đáng thương biết nhường nào.

Lời tiên tri nói Mèo Đen là sinh mệnh xui xẻo, bị nguyền rủa:
"Mèo quỷ mèo yêu, khắc người khắc yêu.

Lên mười khắc mẹ, đôi mươi khắc cha.

Máu tươi đỏ lè, nhuộm lưỡi trường thương
Trên dưới họ mèo, điêu tàn tan tác.

Mèo quỷ mèo yêu, gian ác mười mươi
Sau cùng tan xác, không người nhớ thương."

Giữa hàng vạn người thấy hắn đáng đời, có con Cá Vàng lại thấy hắn đáng thương.

"Mèo quỷ mèo yêu, mèo quỷ ta yêu
Lên mười mất mẹ, đôi mươi mất cha
Tất tưởi trăm đường, trường thương cô độc
Lòng người hiểm ác, khác máu tanh lòng
Mèo quỷ mèo yêu, mặc điều tiếng ác
Sau cùng tan xác, ta cứ thương chàng."

Rung động cũng là khi kẻ yếu thở hắt ra, tức giận nhìn kẻ mạnh.

"Biết là chàng chả hề gì, nhưng em xót chàng, được không!"​
 
Chuyện Con Mèo Vơn Cá
Chương 1: Cửu Mệnh Quái Miêu (1)


Mùi máu tanh tưởi ngập tràn.

Trên chiến đài, con thủy quái đầu cóc thân cá to lớn không ngừng gầm rú.

Một tia sáng vàng bay lượn vòng quanh nó, mỗi vòng là một vết cắt sâu vào lớp da sần sùi của con vật.

Máu đen tràn ra từ miệng vết thương, nó gầm lên một tiếng rồi dùng chân trước quật mạnh vào vòng sáng đang điên cuồng cuốn lấy nó.Một người cá bị hất văng ra ngoài.

Tia sáng vàng vừa rồi là lưỡi kiếm của nàng.

Cú quật của con vật khiến người nàng đập vào bức tường rêu, vách ngăn giữa chiến đài và bên ngoài.

Máu me bê bết bám đầy người yêu ngư nọ đến nỗi nếu không nhờ mái tóc ánh kim khá nổi bật, thì khó mà nhìn thấy nàng giữa chiến đài nhầy nhuộm máu.Bàn tay cầm kiếm của Cá Vàng run bần bật, thành thật thì việc diệt con quái này là quá sức với nàng, thân thể nó to như núi, sức lực thì gấp mấy trăm lần so với nàng, nhưng giờ cũng không thể rút lui được, trận chiến đã bắt đầu, tường rêu đóng lại rồi, nàng làm gì còn đường thoát thân nữa.

"Đúng là cá tham mồi mắc vào lưỡi câu" nàng thầm nghĩ, nếu không ham số tiền cược khủng đó thì nàng đã chẳng chơi kèo này.

Giờ lỡ phóng lao thì phải theo lao, tham thì thâm, nàng ngậm ngùi siết chặt chui kiếm trong tay, vẩy mạnh đuôi cá, dồn sức bật người về phía trước."

Ngon thì lại đây!"

Cá Vàng hét lớn, rồi cắm đầu lao về phía con vật.Khán giả bên ngoài lập tức hò reo cổ vũ trước sự quả cảm và thiện chiến của nữ dũng sĩ mà không ai nhận ra mặt của vị dũng sĩ nọ đã méo xệch đi, trắng bệch, cắt không ra giọt máu.Bất thình lình, con quái vật há miệng, tất cả nước trong chiến đài bắt đầu bị nó hút vào trong bụng.

Chỉ cchút nữa thôi là Cá Vàng cũng bị cuốn theo dòng nước vào trong mồm nó, thành món lẩu cá thập cẩm, may sao nàng nhanh tay bám vào tường rêu mới thoát thân được.

"Đã trâu còn thích tạo bất ngờ, mã cha mày!", dũng sĩ rủa thầm trong bụng.

Quái vật giậm mạnh chân trước xuống đất, cái đuôi phía sau liền tách ra thành hai chân to lớn, những vết thương ngang dọc khắp người nó đã ngừng chảy máu thay vào đó chúng đỏ rực lên, như thể ẩn sau lớp da sần sùi kia là một khối cầu lửa khổng lồ đang cháy hừng hực vậy.Chưa đợi đuôi Cá Vàng biến thành hai chân thì con vật đã bắt đầu phun lửa về phía nàng.

Cùng đường nàng đành tạo một lá chắn bằng nước để chặn ngọn lửa, nhưng cũng không cầm cự được lâu, chỉ đủ thời gian để đuôi biến thành hai chân.

Cá Vàng lăn vài vòng trên mặt đất, cố né từng tia lửa con quái vật phun ra.

Khi vừa lăn đến góc tường, thì còn vật kết tụ công lực, phun một cột lửa lớn về phía nàng.

Bị đánh úp, Cá Vàng chỉ còn cách cản ngọn lửa bằng lá chắn nước.

Nhưng ngọn lửa quá mạnh, lá chắn của nàng lập tức bị rách toạc, may mà nàng nhanh trí tránh sang một bên nhưng cánh tay trái đã bị ngọn lửa liếm trúng, đau rát như dao cắt, cứ thế này thì không thành cá hấp cũng thành cá nướng mất, nàng khóc thầm.Thấy dũng sĩ mới đó còn hừng hực khí thế giờ lại có vẻ yếu thế trước con quái vật, khán giả bên ngoài người thì lo lắng, kẻ thì bĩu môi: "Tôi đã nói rồi, cô ta chỉ hợp đánh dưới nước thôi, lên cạn chỉ có chịu chết, cược cho cô ta đúng là phí tiền!", người lại chép miệng tiếc rẻ: "Chậc, biết thế hồi nãy cược thêm cho Yêu Cóc hai quan tiền.."

Nơi này là Đấu trường Yêu Thú, yêu thú trên chiến đài được gọi với cái tên mỹ miều là dũng sĩ, nhưng thật ra chỉ là công cụ mua vui cho chủ nhân của chúng.

Chủ nhân yêu thú đến đấu trường với nhiều mục đích, có người tới để kiểm tra sức mạnh yêu thú, có người đến vì tiền cược, cũng có người đến để mua vui.

Chủ nhân của Cá Vàng cũng không ngoại lệ, ông ta đưa nàng tới đây vì tiền cược.

Những kể ra dũng sĩ Cá Vàng cũng không phải hạng tầm thường, nói quá lên một chút là bách chiến bách thắng, dù số trận đấu chưa đủ trăm nhưng cũng khoảng mấy chục và nàng chưa thua trận nào.

Bởi nàng còn yêu cuộc sống này lắm, nàng vẫn chưa muốn chết.

Đấu trường Yêu Thú có luật bất thành văn, khi trận chiến đã bắt đầu, dũng sĩ chỉ có hai con đường, một là chiến thắng, hai là bị giết chết, tuyệt đối không có đường lui.

Sau một hồi luồn lách giữa đám lửa, tay chân dũng sĩ cá đã đầy vết bỏng, quần áo cũng cháy lởm chởm.

Yêu cóc kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại, chưa bao giờ nàng tuyệt vọng đến vậy.

Cách duy nhất để diệt trừ nó là đâm vào giữa khối lửa đang cháy hừng hực trên ngực con vật, cũng là trái tim của nó.

Nhưng yêu cóc bảo vệ phần ngực quá tốt, nàng không tài nào tiếp cận được.

Chỉ có cách phân thân đánh lạc hướng nó, nàng tìm một góc nhỏ chưa bị lửa liếm tới trên chiến đài, ngồi xếp bằng như đang ngồi thiền, nhắm mắt lại, dồn hết công lực, tạo thành lá chắn nước, bao bọc quanh cơ thế.

Sau đó, nàng tách một phần thần thức ra thành quả cầu nhỏ màu cam vàng, tiệp với màu lửa, thả lên không trung, hy vọng quái vật sẽ không nhìn thấy.

Nàng định ngay khi con cóc đang tập trung đánh vào lá chắn, thần thức của nàng sẽ vòng ra phía sau, bắn một mũi tên xuyên qua tim con vật.

Kế hoạch là thế, nhưng yêu cóc ngàn năm cũng chẳng phải hạng dễ chơi, nó ngay lập tức nhận thấy điều bất thường khi Cá Vàng lại ngồi yên cố thủ trong lá chắn.

Sau hai đợt phun lửa vào lá chắn, nó bỗng dừng lại, đảo mắt dò xét xung quanh.

Cuối cùng nó đã nhìn thấy quả cầu thần thức đang giương cung về phía mình, con vật quật đuôi, mũi tên bắn ra găm vào ngực nó, nhưng chưa trúng đúng vào tim, còn quả cầu thì rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cầu thần thức vỡ làm nội lực của Cá Vàng tổn thương khá nặng, lá chắn nước cũng mỏng đi trông thấy, e là không cầm cự được bao lâu nữa.

Con quái vật gầm lên một tiếng, sau đó phun cột lửa siêu lớn về phía nàng, nàng nhìn thấy lá chắn của mình bị lửa xuyên thủng từng lớp một và chẳng mấy chốc sẽ rách toạc, cũng thấy cảnh mình thành cá nướng cháy thui.

Nàng nhắm chặt mắt theo bản năng, bỗng nhiên, Cá Vàng nghe một tiếng "phập", có thứ gì đó vừa cắm xuống đất ngay phía trước người nàng, kéo theo sau là một luồng hơi lạnh phả vào mặt khiến nàng rùng mình.

Cá Vàng hé mắt nhìn thì thấy một cây thương băng dài dựng đứng ngay trước mặt, một bức tường băng vững chãi, dựng lên từ chỗ mũi thương cắm dưới đất, chắn ngọn lửa do con quái vật phun ra.

Do Yêu Cóc phun lửa từ nãy đến giờ nên chiến đài rất nóng, vậy mà chẳng hiểu sao lại có cảm giác lạnh lẽo tỏa ra từ phía sau lưng Cá Vàng, khiến nàng bất giác ngoái nhìn.

Cách chỗ nàng vài bước chân, có một gã cao lớn, đang chậm rãi tiến đến.

Đợi Yêu Cóc ngừng phun lửa, gã thong dong rút cây thương dài đang cắm dưới đất lên.

Lúc này Cá Vàng mới nhìn rõ mặt gã, da trắng, môi mỏng nhợt nhạt và đặc biệt một đôi mắt mèo sắc lẹm, có chút kiêu ngạo ngông cuồng, lại có chút ngái ngủ lười biếng.

Gã vừa vung tay chống cán thương xuống đất, ngay tức khắc, tường băng trước mặt vỡ tung, mảnh vụn bay lên không trung, ngưng tụ thành hàng ngàn mũi tên băng.

Trong nháy mắt, mưa tên trút xuống chỗ con vật.

Một mũi tên găm ngay vào giữa ngực, nó gầm lên đau đớn, lớp băng mỏng kết lại từ lỗ tên, nhanh chóng lan rộng.

Cơ thể Yêu Cóc đông cứng rồi vỡ vụn ra như thủy tinh.Tức thì bốn bề có tiếng tung hô, "Miêu Đế khải hoàn, Miêu Đế thiên tuế!", xen lẫn cũng vài lời xì xầm to nhỏ "Miêu Đế tái sinh rồi!".

Cả chiến đài ngàn người đều quỳ rạp hành lễ, Cá Vàng cũng vội làm theo như một cái máy dù chưa hiểu đây là tình huống gì.

Chỉ thấy gã được gọi là Miêu Đế kia nhẹ nhàng lướt qua người nàng, rồi đi thẳng lên chỗ cao nhất trên chiến đài, nơi chỉ dành cho Hoàng đế của loài người, chễm chệ ngồi vào giữa ngai rồng, lưng hắn hơi ngả ra sau, tạo ra tư thế nửa nằm nửa ngồi, tay chống vào thái dương, mắt khép hờ, ra chiều dễ chịu lắm.

Còn Hoàng đế loài người lại khép nép đến lạ, y ngồi sang một chiếc ghế vừa được người hầu đem ra đặt bên cạnh ngai, nét hống hách vốn có cũng không còn, mà thay vào đó là vẻ sợ sệt thấp thỏm như bị người ta nắm thóp."

Lươn Vàng ơi là Lươn Vàng, ông nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ỷ mạnh hiếp yếu."

Miêu Đế lên tiếng.

"Thắng làm vua thua làm giặc, Yêu Quốc vỡ trận, con cháu Yêu Tộc phải làm nô bộc cho các người là lẽ đương nhiên, nhưng mua vui trên sinh mạng kẻ khác thế này thì hơi quá đáng đấy."

Giọng hắn sắc lạnh, tuy ngữ khí nhẹ tênh nhưng không hề dễ chịu."

Bẩm ngài, bọn đó chỉ là động vật vô tri thôi, có đứa còn chưa tu được ngàn năm, không thể tính là Yêu Tộc được đâu ạ.

Cái này chẳng khác gì đá gà hay chọi trâu, mà cũng là chúng tự đánh nhau đến chết, chứ nào có ai ép, bọn con chỉ ngồi xem cho vui thôi."

Tên Hoàng Đế vội thanh minh."

Sao ta nghe nói nếu chiến đài đã đóng lại thì trừ khi một trong hai "dũng sĩ" chết, còn không thì không ai được rời khỏi trận chiến hay đầu hàng, có trận cả hai "dũng sĩ" đều chết hết vì kiệt sức mà, ngươi có chắc là không ai ép bọn chúng không?"

Giọng Miêu Đế mỉa mai.

"Yêu Cóc lúc nãy hình như đã hơn hai nghìn tuổi đúng chứ?"

Hoàng đế loài người im bặt, có vẻ không biết nên biện minh thế nào cho thỏa đáng."

Không sao, Lươn Vàng, ta cũng chẳng theo phe Yêu Tộc."

Miêu Đế nhếch môi.

"Nhưng ta thích công bằng, giết bao nhiêu mạng trả đủ bấy nhiêu.

Đem hết sổ sách Đấu Trường này ra đây, để ta xem hôm nay mình cần giết bao nhiêu Hoàng Thân."

Hắn bất chợt mở mắt, nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế.Hoàng Đế cả kinh, vội vàng cầu xin."

Mong Ngài suy xét, con đã biết tội, con sẽ ra lệnh dẹp ngay Đấu Trường này.

Nếu ngài vẫn chưa nguôi giận, con xin sai người phóng thích một vạn Yêu Thú để tạ lỗi.

Nhiêu đó mà chưa đủ đền tội thì... thì... con xin dâng Ngài thêm vài món báu vật vừa được tiến cống từ phía Nam."

Nom y van xin đến khản cả giọng, chả còn chút uy nghiêm đế vương nào, khiến Cá Vàng buồn cười chết được, may là nàng quỳ khom lưng, ôm bụng, khó lắm mới đè được cơn cười xuống cổ họng, chỉ sợ cười thành tiếng lại bị phán tội khi quân phạm thượng rồi bắt đi hủy Yêu Lực.

"Gã Miêu Đế này khá phết", nàng thầm nghĩ, ép Hoàng đế loài người phải cụp tai vẫy đuôi như cún thì cũng có chút bản lĩnh đấy.

Loài người luôn tự gọi Hoàng Đế của chúng là Rồng Vàng, là con nhà trời, ai bất kính với Hoàng Đế, sẽ bị phán án tử, nếu là con người thì bị chém đầu, nếu là Yêu Tộc thì bị hủy Yêu Lực, lột da, rút xương.

Lần đầu nàng nghe thấy một Yêu Thú thản nhiên gọi Hoàng Đế là Lươn Vàng.

"Miêu Đế?

Vậy hắn là Mèo Yêu nhỉ?", nàng nghĩ thầm, danh xưng này nghe rất quen, hình như nàng đã nghe ở đâu đó rồi.

"Miêu Đế...

Miêu Đế...

Miêu Đế."

Nàng vừa lẩm nhẩm vừa lục tìm trí nhớ, rồi bất chợt bốn chữ nảy ra trong đầu: "Cửu Mệnh Quái Miêu" - mèo yêu có chín cái mạng.

Hắn là bán yêu khét tiếng, đã giúp loài người đánh bại Yêu Tộc, tay từng nhuộm máu cả tộc Quái Miêu.

Miêu Đế là anh hùng đối với loài người, đồng thời, cũng là tội đồ đối với tất cả Yêu Thú."

Ta chỉ ghét cảnh mạnh hiếp yếu thôi!"

Tuy Miêu Đế trông có vẻ uể oải ngái ngủ, nhưng thân thủ lại vô cùng nhanh nhẹn, Hoàng Đế vừa nói dứt câu hắn đã xoay người, ấn cổ y xuống ghế, khí thế vô cùng áp đảo."

Ta không quan tâm ngươi giải quyết thế nào, nếu còn để ta bắt gặp cảnh này thì đừng trách ta biến Hoàng Cung thành Yêu Cung ngày thất trận."

Nói xong hắn buông cổ y ra, duỗi người, lại nằm dài lên ngai rồng, ngáp nhẹ một cái.

"Với không cần dâng thêm cống vật, đồ của người phàm cũng chẳng có mấy cái ta dùng được.

Ta chỉ cần...

ừm~... con cá kia."

Hắn chỉ vào Cá Vàng.

"Người là giống cá gì?"

Cá Vàng hoảng hồn, không hiểu sao đang yên đang lành hắn lại hỏi tới mình, cứng người chẳng thốt ra tiếng."

Ông hỏi ngươi là giống cá gì?"

Hắn nhắc lại."

Dạ... dạ bẩm... con... con là Cá...

Cá Vàng...May Mắn."

Nàng lắp bắp."

Được, thế từ nay ngươi sẽ là người hầu của ông."
 
Chuyện Con Mèo Vơn Cá
Chương 2: Cửu Mệnh Quái Miêu (2)


Nhân Tộc và Yêu Tộc từng chung sống hòa thuận với nhau, Yêu Tộc sinh ra trước và thông thạo nhiều phép thuật, nên có ưu thế hơn, họ chiếm hết vùng rừng núi và biển cả, lập thành Yêu Quốc, còn Nhân Tộc sinh sau đẻ muộn, chỉ có thể sống ở vùng đồng bằng, lập thành Nhân Quốc.

Ban đầu con người vô cùng kính phục yêu quái, đồng thời, yêu quái cũng yêu quý con người.

Nhưng do số lượng người của Nhân Tộc tăng quá nhanh, Nhân Quốc bắt đầu muốn lấn chiếm đất, tranh giành tài nguyên với Yêu Quốc, khiến chiến tranh nổ ra liên miên, Nhân Tộc và Yêu Tộc cũng hình thành mối thâm thù trải hàng vạn năm.

Song, sức người yếu kém, Nhân Tộc hầu như chưa bao giờ đánh thắng Yêu Tộc, đó là trước khi Miêu Đế xuất hiện.

Có một bài đồng giao về hắn mà không có đứa nhóc nào ở Yêu Quốc chưa từng nghe hoặc hát theo."

Mèo quỷ mèo yêu, khắc người khắc yêuLên mười khắc mẹ, đôi mươi khắc chaMáu tươi đỏ lè, nhuộm lưỡi trường thương.Trên dưới họ mèo, điêu tàn tan tác.Mèo quỷ mèo yêu, gian ác mười mươiSau cùng tan xác, không người nhớ thương."

Nghe đâu bài đồng dao ấy phỏng theo lời tiên tri về số mệnh của Miêu Đế khi hắn vừa được sinh ra.

Miêu Đế là bán yêu - kết quả từ mối tình trái luân thường giữa con người và yêu quái.

Mẹ của hắn là Linh Miêu công chúa, con út của Yêu Vương.

Bà từng là công chúa được Yêu Vương sủng ái nhất, nhưng kết cuộc lại chết thảm trong Vương Cung Nhân Quốc, đến một chỗ chôn cất đàng hoàng cũng chẳng có.

Người ta đồn Hoàng Hậu đương thời vì ghen tuông đã lột da rút xương Linh Miêu cho hổ đói ăn, cũng có người nói do quá đau lòng khi bị quân vương lạnh nhạt, công chúa đã nhảy múa trên hàng trăm mũi đao đến kiệt sức mà chết.

Phần Yêu Vương sau khi con gái sinh hạ dòng giống của Nhân Tộc và nhất quyết bỏ Yêu Tộc theo một người phàm, ông đã từ mặt công chúa, bà cũng không bao giờ được quay về Yêu Quốc nữa.

Nhưng rồi một buổi sáng nọ, vào khoảng vạn năm trước, có một bán yêu tự xưng là Miêu Đế, con trai Linh Miêu công chúa, một thân một mình tiến vào Yêu Cung, lấy đầu Yêu Vương tế trường thương.

Ngày hôm ấy, cả Yêu Cung chìm trong bể máu, đến vùng biển sâu nơi tổ tiên Cá Vàng sinh sống cũng còn nghe mùi máu tanh.

Sau đó, Yêu Quốc trở thành nước chư hầu của Nhân Quốc, Quốc Vương Nhân Tộc tự xưng Hoàng Đế, cai trị cả Yêu Quốc, hàng trăm ngàn yêu quái bị bắt làm nô bộc cho con người.

Nói tóm lại, Yêu Quốc diệt vong trong một ngày, tất cả đều là vì Miêu Đế.

Cho nên với Nhân Tộc, Miêu Đế được tôn kính trên cả Hoàng Đế, còn với Yêu Tộc thì hắn chỉ là tội đồ không hơn không kém.***"Được, thế từ nay ngươi sẽ là người hầu của ông."

"Dạ?"

Cá Vàng trố mắt."

Ai là chủ ngươi?", hắn lại hỏi.Cá Vàng chưa kịp lên tiếng thì phú hộ Đinh, chủ của nàng đã bước ra múa mép với hắn."

Nếu ngài Miêu đã thích Yêu Nô này như thế thì con xin dâng ông, có điều con mua đứa này cũng không rẻ, mong ông rủ lòng thương ban cho con chút đỉnh gọi lấy lộc ạ."

"Đồ trong kho ở phủ ta, ngươi cứ tới xem rồi chọn lấy một cái ưng ý nhất, vậy đã đủ chưa?"

Miêu đê hờ hững hỏi."

Con đội ơn ông."

Lão Đinh mừng như bắt được vàng, cảm ơn rối rít.Cá Vàng quỳ một bên, mặt méo dần đi, bụng chửi thề, "Đội ơn con mẹ nhà ông".

Vốn dĩ, lão có hứa chỉ cần nàng kiếm cho lão đủ hai trăm nghìn quan tiền cược, sẽ thả tự do cho nàng, giờ lại muốn bán nàng cho Miêu Đế sao?

Đúng là người chơi dơ chưa chắc là phú hộ, nhưng phú hộ họ Đinh thì chắc chắn chơi dơ.

Không đành lòng để cơ hội tự do bay theo gió, Cá Vang vội lên tiếng:"Bẩm ngài Miêu, con và ông chủ đã có giao kèo, nếu con kiếm đủ hai trăm nghìn quan tiền cược thì sẽ hủy bỏ khế ước Yêu Nô.

Tính đến hiện tại thì con đã kiếm được hơn một trăm tám mươi nghìn quan rồi, chỉ còn thiếu chưa tới hai mươi nghìn, có thể lấy số sách Đấu trường ra đối chiếu.

Nếu giờ con theo hầu ông, số tiền con còng lưng kiếm được từ trước đến này thành công cốc hết thì tội cho con quá.

Mong ông suy xét."

"Có việc như thế à?"

Miêu đế nhìn nàng, trong ánh mắt có chút ý thích thú, rồi hắn quay sang nói với lão Đinh.

"Dù giao kèo là thế, nhưng có chấm dứt khế ước hay không thì quyết định cuối cùng vẫn phụ thuộc vào bên chủ nhân mà đúng không?"

Lão Đinh gật đầu lia lịa, như thể chỉ chờ có thế."

Ngài nói phải, chí phải.

Dù sao nó vẫn chưa kiếm đủ hai trăm nghìn tiền cược, khế ước Yêu Nô vẫn còn hiệu lực nên con vẫn là chủ của nó thôi ạ.

Chủ nói thì nô phải nghe."

Đôi môi mỏng của Miêu Đế chợt cong lên, khuôn mắt mèo cũng trông có thần hơn hẳn."

Nhưng công bằng mà nói thì số tiền cược ấy do nó kiếm được, về lý ngươi phải trả lại cho nó, ngươi thấy đúng không?", rồi chẳng cần đợi lão Đinh trả lời, hắn đã tiếp lời.

"Quyết định thế này đi, ngươi trả lại nó một trăm tám mươi nghìn quan, sau đó đến phủ ta chọn đồ rồi lập khế ước sang nhượng Yêu Nô đó cho ta."

"Thưa vâng."

Giọng Đinh yểu xỉu, nhưng lão không dám cãi lại, thầm nghĩ: "Tưởng sắp được món hời ai ngờ chưa gì đã mất toi gần hai trăm nghìn", lão định bụng tí nữa sẽ chọn món đắt nhất trong phủ cho bỏ tức.Cá Vàng im lặng không dám ý kiến thêm, vả lại, nàng thấy mình cũng không lỗ, lão Đinh mua nàng giá hai chục nghìn quan, giờ lão trả nàng những một trăm tám mươi nghìn quan, đợi khế ước chuyển nhượng xong, nàng sẽ thử xin Miêu Đế cho nàng tự chuộc thân, tiền chuộc có cao một chút thì ít gì nàng cũng còn thừa vài chục nghìn phòng thân, vẫn tốt hơn là chấm dứt khế ước với lão Đinh và ra đi tay trắng.Miêu Đế đứng dậy vươn vai một cái, uể oải nói:"Thế đi thôi.

Mặt trời canh này làm ông buồn ngủ quá."

Nhưng hắn vẫn không quên quay sang véo má Hoàng Đế một cái hệt như đang nựng một đứa con nít: "Lươn Vàng nhớ dọn cho sạch chỗ này đấy nhé, nhóc con, ông đi trước đây."

Mặt hoàng đế loài người sượng trân, thất thần như người vừa mất của.***Đúng là nhà kho phủ Miêu Đế có khác, ngọc ngà châu báu chất đầy hàng trăm rương, khắp nơi nào là bình sứ, nào là tranh vẽ, nào là bàn ghế gỗ sáng bóng... tuy không rõ lắm nhưng Cá Vàng biết chắc chúng đều có giá trị lớn.

Lão Đinh lục tìm nửa buổi cuối cùng chọn được một viên ngọc lớn cỡ bằng nắm tay màu xanh dương, nghe bảo là Dạ Minh Châu từ Tây Hải, xét về hình dạng và vân đá thì là hàng hiếm ngàn năm có một, nhưng nàng nhìn cả buổi vẫn không thấy viên đá vô tri đó có gì đặc biệt, trông còn thua mấy viên đá dưới biển trước cửa nhà nàng, Nhân Tộc đúng là kì lạ, bọn giàu có lại càng dở người hơn.

Lão Đinh cười khà khà, một tay cầm Dạ Minh Châu, tay kia viết giấy chuyển nhượng, nom lão vui như Tết khiến Cá Vàng chợt thấy bất an, chẳng biết chuyện này có ổn không.

Rồi chẳng đợi nàng suy nghĩ xong, lão đã ký rồi kéo tay nàng điểm chỉ vào tờ khế ước.

Xong xuôi, lão móc túi đưa cho nàng đúng một trăm tám mươi nghìn quan, cười toe toét, miệng rộng đến mang tai, lại còn xoa đầu nàng:"Ngươi đúng là cá may mắn của ông!"

Trong suốt mười năm làm Yêu Nô nhà họ Đinh, lần đầu tiên nàng thấy lão già ki bo ấy chi tiền nhanh đến thế, còn chẳng tỏ thái độ khó chịu gì với nàng.

Viên ngọc đó quý đến thế sao?

Đáng ngờ hơn là vừa dâng tờ giấy cho Miêu Đế xong là lão xin về ngay, không kì kèo mặc cả gì thêm.Trong thư phòng lúc này chỉ còn lại nàng và Miêu Đế, Cá Vàng rụt rè nói:"Con có chuyện muốn bẩm ông ạ."

Hắn hớp một ngùm trà, ra hiệu cho phép nàng nói."

Thật ra con làm Yêu Nô trong nhà họ Đinh đã hơn mười năm nhưng tay chân vụng về lóng ngóng, việc gì cũng đoảng, chỉ biết chút võ nghệ quèn đánh nhau trên Đấu trường, nhưng ông lại không thích Đấu trường.

Con nghĩ ông giữ con bên cạnh cũng chẳng được tích sự gì, sẵn trong người con có chút tiền, con xin tự chuộc thân ạ."

"Ồ, ngươi có đủ tiền chuộc thân à?"

Miêu Đế đặt chén trà xuống, ngạc nhiên nhìn nàng."

Vâng, năm đó ông Đinh mua con với giá hai mươi nghìn quan, trong khế ước cũng có ghi rõ ạ.

Nay con xin dùng năm mươi nghìn quan để tự chuộc thân."

Cá Vàng nói rõ ràng rành mạch.Miêu Đế liền lật xem tờ khế ước cũ:"Đúng thật là hai mươi nghìn."

Hắn gật gù."

Vậy con xin gửi ông năm mươi nghìn."

Cá Vàng lấy đủ năm mươi nghìn từ xấp tiền giấy trong tay, kính cẩn đưa lên cho Miêu Đế.Miếu Đế đếm số tiền vừa nhận được rồi bất chợt hắn phá lên cười."

Ha ha ha, ngươi định chia ra làm hai mươi lần trả hả?"

"Dạ?"

Cá Vàng không hiểu hắn đang nói gì."

Ta mua ngươi bằng một viên Dạ Minh Châu, không phải hai mươi nghìn."

Miêu Đế nheo mắt, ném tờ khế ước chuyển nhượng xuống trước mặt Cá Vàng.Nàng lật xem thì thấy dòng chữ được viết to rõ nổi bật nhất trong trang giấy: "Giá chuyển nhượng Yêu Nô: 1 viên Dạ Minh Châu Tây Hải".

Bên dưới có chữ ký của lão Đinh và dấu điểm chỉ đỏ chói mắt, chưa kịp ráo mực của mình.

"Lão Đinh chết giẫm, tôi trù ẻo mười đời nhà ông."

Cá Vàng khó khăn rặn ra một nụ cười máy móc, hỏi hắn."

Vậy viên Dạ...

Dạ Minh Châu đó... bao... bao nhiêu tiền ạ?"

"Ta không nhớ."

Miêu Đế lại ngáp một cái: "Hình như đâu đó hơn một quý thì phải (1 triệu quan tiền).

Trong kho không có nhiều cống vật Tây Hải, tất cả đều được ghi trong cuốn sổ gáy xanh trên kệ phía đối diện, ngươi xem thử là biết, sẵn thì lau luôn mấy kệ sách trong thư phòng này đi."

Cá Vàng vội lao lại phía kệ sách đối diện, chộp lấy cuốn gáy xanh hắn chỉ, lật từng trang một, cuối cùng nàng dừng lại ở trang có dòng chữ "Dạ Minh Châu, Màu hiếm, Màu biển cả bao la, Tây Hải dâng tặng, Trị giá một quý năm trăm sáu mươi nghìn quan tiền (ước tính, có thể tăng giá tùy thời điểm)"Một quý rưỡi, viên đá vô tri kia giá một quý rưỡi, lại còn "ước tính" với "có thể tăng giá".

Cá Vàng nghiến răng, không phải hai mươi lần của năm mươi nghìn mà ít nhất là ba mươi lần.

Lão Đinh đúng là khốn nạn.

Không, Miêu Đế còn khốn nạn hơn, bọn chúng lừa nàng, đây rõ ràng là lừa đảo, vô lại!

Đúng là bọn vô lại chưa chắc giàu, nhưng bọn giàu thì luôn vô lại.
 
Chuyện Con Mèo Vơn Cá
Chương 3: Mất nửa mạng đổi lấy tự do?


"Vậy, nô tì xin hỏi, Yêu Nô trong phủ hằng năm được bao nhiêu bổng lộc ạ?"

Vừa siết chặt cuốn sổ ghi chép trên tay, Cá Vàng vừa hỏi rõ ràng, ít ra cũng phải tính xem đến bao giờ thì nàng tự chuộc thân được."

Ta không biết, cái này bình thường đều do quản gia của triều đình tính, chắc là giống mấy phủ khác thôi."

Giọng Miêu Đế ngà ngà như sắp ngủ gật đến nơi.Giống mấy chỗ khác thì hồi bên phủ lão Đinh nàng chỉ được trả hai trăm quan một năm, có năm còn bị quản gia ăn bớt mấy chục.

Mỗi năm vài trăm quan mà muốn gom đủ một quý chuộc thân thì chả khác nào ở đây cả đời.

Huống hồ, loài cá yêu năng lực yếu kém như nàng chắc cũng chẳng thể sống đến năm nghìn năm, nói trắng ra là tới lúc nàng chống gậy, có khi vẫn phải khom lưng rửa mông cho chít đích tôn nhà hắn.

Chết mục xương rồi vẫn bị hắn gọi hồn lên bắt lau dọn thư phòng.

Nghĩ đến đó nàng bỗng thấy thân thể rã rời, chẳng có chút sức sống nào.

Ban sáng thà cứ để con Cóc Yêu kia biến nàng thành cá nướng nhiều khi còn dễ chịu hơn."

Ngươi không nhất thiết phải chuộc thân bằng tiền, ta cũng không cần tiền lắm."

Thấy Cá Vàng đăm chiêu, Miêu Đế chợt nói, rồi không đợi nàng đáp, hắn đã tiếp lời.

"Ta cần lá chắn nước của người để làm một số việc, nhưng hiện tại lá chắn ngươi tạo ra vẫn quá yếu chưa dùng được, nếu ngươi chăm chỉ rèn luyện, đến khi lá chắn đủ cứng cáp, đưa nó cho ta, ngươi sẽ được tự do."

"Chuyện đó... không nguy hiểm đến tính mạng phải không ạ?"

"Ha, trên đời này há có chuyện gì dễ dàng thế?

Không chết ngay đâu, nhưng có lẽ sẽ mất nửa tuổi thọ, giá đó vẫn rẻ mà phải không?"

Miêu Đế hơi nhếch mép nhìn nàng.Đúng là giá đó vẫn rẻ hơn là bị giam cả đời ở phủ của hắn.

"Nhưng thể chất nô tì vốn kém cỏi, lá chắn hiện tại đã luyện gần trăm năm vẫn không cứng hơn lúc đầu là mấy.

Chẳng biết có thể đạt yêu cầu của ông hay không."

Cá Vàng rụt rè nói."

Ngươi chỉ cần chăm chỉ luyện tập, ta khắc có cách giúp ngươi.

Trong vòng hai năm, đảm bảo ngươi luyện xong.

Vậy, nghĩa là ngươi đồng ý?"

Nàng hơi gật đầu, rồi lại lắc nhẹ.

Nửa muốn đồng ý nửa lại không, hắn thâm hiểm như thế, ai biết hắn có đang lừa nàng hay không."

Yên tâm, ta chưa bao giờ nói dối, cũng không thích lừa kẻ ngốc."

Hắn khẽ nhếch môi nhìn nàng, hệt như con mèo, chân giẫm hờ đuôi chuột, mắt thích thú nhìn đồ chơi của mình giãy chết.

Mà nàng vừa hay là đồ chơi nằm dưới vuốt hắn, tuyệt vọng tìm đường thoát thân, ngờ ngờ nghệch nghệch không kịp hiểu ý chê bai trong câu nói của hắn.

Thấy nàng chẳng phản ứng gì, nụ cười trên môi hắn lại càng rõ."

Nếu vẫn chưa quyết định được thì ta cho người một đêm suy nghĩ."

Dứt lời hắn lôi ra một lọ thủy tinh nhỏ, trong suốt, bên trong chứa ít bột đỏ sẫm, đưa tới trước mặt nàng.

"Nếu ngươi đồng ý, thì hãy uống lọ thuốc này, rồi đúng giờ Mão* sáng sớm mai, sau khi gà trống gáy đủ ba tiếng, đến Đại Sảnh chờ ta."

Nàng đón lấy lọ thủy tinh, nhỏ giọng hỏi:"Đây là..."

"Độc Hồng Hoa, dùng kịch độc đả thông xương cốt, tăng tốc độ tu luyện của người."

Thấy nàng hơi giật mình, hắn nhếch mép, nói: "Đúng là chuột cụt đuôi, nhát cáy!

Yên tâm, chỉ đau thôi, không chết được."

Xong hắn đứng dậy khẽ duỗi người."

Gian nhà của gia nô ở phía Đông, ngươi ra ngoài nhìn sang bên là trái là thấy."

Vừa nói hắn vừa chỉ tay ra ngoài.

"Ngươi sang đó sẽ có đứa sắp xếp chỗ ngủ.

Ta thường đi ngủ từ giờ Ngọ* đến hết giờ Thân, nếu không có việc cấp thiết thì đừng mò lên nhà chính, ta rất ghét bị đánh thức giữa chừng."

Nói xong hắn lững thững khuất dạng sau tấm rèm gỗ lưa thưa phía trong góc thư phòng.

Khi Cá Vàng cầm túi hành lý ra ngoài thì mặt trời đã đứng bóng, nàng đảo mắt nhìn xung quanh.

Khuôn viên trong phủ rộng rãi, cây xanh phủ bóng, gian nhà chính nơi có thư phòng của Miêu Đế tường bằng gỗ, mái lợp ngói lưu ly tráng men đen bóng loáng, tuy trông khá cũ kỹ nhưng vô cùng gọn gàng tươm tất, bề ngang sân trước độ mấy chục thước, nhiêu cây cối lại không thấy bất kì mảnh lá khô nào, hình như thường xuyên có người quét tước.

Gốc mai tứ quý trước cửa cũng được tỉa tót rất cẩn thận, tán cây tròn đều tăm tắp.

Mặc cho cây đang thì ra hoa, dưới gốc cũng chẳng có dấu vết hạt khô hay cánh hoa gì, sạch sẽ đến khó tin.Cá Vàng men theo lối đi lát gạch bên trái, vòng ra phía sau nhà chính, thì thấy một gian có nơi chứa củi ở ngoài, đoán chừng là khu bếp, nên nàng vội bước vào, định tìm người sắp chỗ ngủ như hắn chỉ.

Bên trong chính xác là bếp ăn, còn có một chiếc nồi lớn đậy nắp đang đặt trên lò gạch, sôi sùng sục, nhưng kỳ lạ ở chỗ là chẳng có lấy một bóng người.

"Xin cho hỏi."

Cá Vàng lớn tiếng chào cũng không có ai đáp lại.

Nàng liền đi tới mở nắp nồi, chỉ toàn nước, còn có một rổ rau đủ loại đặt bên cạnh, hình như ai đó định luộc rau thì vội đi đâu đấy."

Yêu ma phương nào, vào đây mà phá, tao đánh cha mày, vỡ cái đầu ra!"

Có tiếng hét lớn phát ra từ phía sau lưng khiến nàng giật bắn người.Quay ra nhìn thì thấy một cục bông đen thui, chính xác là một cục bông, vì nó chỉ cao khoảng hai tấc, thân thể tròn vo, không có mũi miệng, tay chân gì, chẳng biết giọng nói oang oang đó phát ra từ đâu."

Tao hỏi mày là ai?"

Cục bông lại hỏi."

Tôi... tôi là Yêu Nô mới tới.

Ngài Miêu bảo tôi sang đây để "ngài" sắp chỗ ngủ."

Cá Vàng lắp bắp."

Nói láo, đại ca không bao giờ nhận Yêu Nô, mày lẻn vào đây muốn thó đồ phải không?"

Cục bông nọ càng thêm giận dữ, tùy thân thể tròn ủm, nhìn có vẻ nặng nề, nhưng phốc một cái nó đã nhảy lên kệ bếp cạch chỗ Cá Vàng đứng, chỉa một que củi vào mặt nàng."

Tôi có khế ước Yêu Nô, chính Ngài Miêu bảo tôi xuống đây để sắp chỗ ngủ" Cá Vàng vội lục túi đưa ra tờ khế ước chuyển nhượng của mình.Tức thì bốn phía có đến hàng chục cục bông đen tương tự lao đến bâu đầy kệ bếp, những đứa không có chỗ đứng đành phải chen chúc dưới đất và liên tục nhảy tại chỗ để nhìn cho rõ tờ khế ước.

"Nó đúng là Yêu Nô của đại ca đấy, có cả chữ ký của đại ca nè."

"Lạ nhỉ, đại ca ghét nhận Yêu Nô lắm mà."

Cục bông đen đầu tiên lại hỏi, hình như nó là trùm ở đây:"Thế mày là yêu quái của tộc nào, nhà ở đâu?"

"Tôi là Cá Vàng May Mắn, quê ở Đông Hải.

Trước tôi là Yêu Nô của nhà Đinh phú hộ, mới được Ngài Miêu mua lại sáng nay."

"Quái lạ, đại ca mua cá về làm gì?

Bộ ngài thèm ăn cá hả" Một cục bông đứng dưới đất lẩm bẩm."

Mày biết nấu nướng gì không?

Bên kia mày thường làm gì?"

Cục bông trùm hỏi thêm."

Tôi không biết nấu ăn, chỉ biết dọn dẹp với chạy vặt, tuy không khéo lắm nhưng tôi cũng biết tỉa cây cảnh, có thể chăm sóc vườn tược."

Cá Vàng rụt rè đáp, bởi theo kinh nghiệm sống cùng Nhân Tộc trên mười năm thì đây là câu trả lời quyết định tháng ngày sau này ra sao, không tỏ vẻ biết tuốt làm người ganh ghét, không tỏ vẻ vụng về làm người khi dễ, đặc biệt là không xung phong nhận những việc nặng nhọc bởi theo đà đó, sau này sẽ toàn bị giao việc khuân vác, xúc đất, cày bừa hoặc lên rừng kiếm củi."

Vừa hay phủ đang thiếu đứa lo củi lửa, từ mai mày phụ trách đi kiếm củi với chẻ củi đi."

Cục bông trùm dứt khoát đáp.Anh hai ơi, em đã nói thế mà anh vẫn giao cho em việc nặng là sao?

Chắc do bọn bông đen này không phải Nhân Tộc nên công thức kia vô tác dụng.

Cá Vàng vội mở miệng, toan kì kèo:"Tôi không giỏi làm việc nặng, có thể..."

"Mày là cá mà tao tưởng mày là cáo đấy, lươn lẹo vừa thôi, tay đầy vết chai thế kia, không làm việc nặng thì làm gì?"

Giọng nó châm chọc.Cá Vàng bị bông đen vạch mặt, xấu hổ đến cứng họng, không biết cãi thế nào, "

Sau này cứ xưng mày tao thoải mái, bọn tao không phân cấp bậc.

Ở phủ này chỉ cần kính trọng đại ca là được rồi.

Chia việc xong, việc ai nấy làm, GIẢI TÁN!.

Cục bông trùm nói như ra lệnh."

Trăm Mốt dẫn nó tới chỗ ngủ để cất đồ nhé, buổi chiều bắt đầu làm việc."

Ra lệnh xong nó nhảy khỏi kệ bếp đi ra ngoài, mấy cục bông khác cũng lần lượt tản đi, đứa bắt đầu thêm củi vào lò, đứa cho thêm muối vào nồi nước, ngoài sân lại có hai ba đứa phụ nhau nâng cây chổi chà lên và bắt đầu quét đám lá vừa rơi dưới gốc chanh trong vườn.

Chỉ có một cục bông vẫn đứng đăm chiêu, hình như nó là đứa tên Trăm Mốt lúc nãy, được một chặp, nó nói với Cá Vàng."

Mày đi theo tao".

Rồi nó thót xuống khỏi kệ bếp, nhảy ra ngoài.Cá Vàng vội đi theo sau.

Trăm Mốt dắt nàng đến một gian phòng nhỏ, nằm ở cuối dãy phòng kế bên gian bếp, cửa vào phòng xoay ra sân sau, phía đối diện là thư phòng ban nãy.Đồ dùng trong phòng khá đơn giản, một chiếc phản tre hẹp, cũ kỹ bên trên lót tấm chiếu manh, một cái bàn và hai ghế đẩu thấp.

Tất cả đều phủ một lớp bụi mỏng."

Trong phủ chưa từng có yêu nô nào to xác như mày, nên chỗ này thường để trống, bọn tao cũng không hay quét dọn, hơi bẩn tí.

Mày dọn dẹp một chút là ở được."

Trăm Mốt ngập ngừng, nom có vẻ lúng túng.

"Phòng này mát lắm, cửa sổ kia hướng Đông, buổi sáng vừa đủ ấm, buổi chiều lại không oi."

"Cảm ơn...

ừm... mày nha."

Cá Vàng đáp lời."

Cần tao phụ dọn không?"

Nó lại hỏi."

Không, đưa tôi cái chổi là được."

"Đồ mày nhiều không?

Cần tao kiếm cho cái rương không?"

"Có thì tốt."

"Ừ, đợi tao chút."

Trăm Mốt thót ra khỏi cửa chính nhưng như thể còn muốn nói gì đó, nó hơi ngoái lại, đứng tần ngần ở bệ cửa.

Thấy vậy, Cá Vàng dừng tay đang cuốn tấm chiếu, hỏi nhỏ:"Sao thế?"

"Không có gì."

Cục bông nọ hơi giật mình, nó nhảy "huỵch" khỏi bệ cửa, khuất dạng.

Nhưng chưa được bao lâu nó lại nhảy từ ngoài vào, kéo theo cửa chính khép lại."

Mày có từng đến núi Hồng Hỏa chưa?"

"Hả?"

Bị hỏi bất ngờ, mặt Cá Vàng hơi nghệch ra, được một lúc, nàng hỏi lại: "Hồng Hỏa?

Chưa nghe bao giờ."

"Mày vừa chột dạ?"

"Không, chuyện không đầu không đuôi, tao không hiểu nên mới thế."

Cá Vàng phì cười.Đúng thật là nàng không hiểu nó muốn nói gì, nhưng cái tên nó nhắc đến lại khá quen tai, khiến nàng hơi lưỡng lự.

Phải rồi, Hồng Hỏa, ngọn lửa tham lam vĩnh cửu, chẳng khác gì ông kẹ đối với bọn yêu quái non.

Lúc nhỏ nàng cũng hay nghe cha kể mấy câu chuyện ghê rợn về nơi đó.

Mặc dù nội dung đa phần chỉ để hù dọa con nít, nhưng nghĩ lại vẫn khiến nàng rùng mình.Cha nàng từng kể tuy vỏ bọc bên ngoài không khác gì bao dãy núi bình thường nhưng bên trong Hồng Hỏa lại chứa ác linh vạn tuổi, xảo quyệt và tà ác, thích cắn nuốt linh hồn của những kẻ tham lam, dùng chúng để duy trì lò lửa khổng lồ trong lòng núi.

Ngọn núi còn tự tạo ra cho nó một loại chú thôi miên, kẻ nào có tâm ma, khi đến đủ gần, sẽ bị thứ đó mê hoặc, khiến hắn tình nguyện hiến thân.

Song, vì cây cối dưới chân núi quanh năm xanh tốt, nguồn thức ăn dồi dào, nên cũng có một vài Yêu Quái gan dạ, xung phong đi vào núi khai hoang dựng nhà, nhưng tất cả bọn họ đều một đi không trở lại.

Mỗi đêm từ giờ Dần đến trước khi gà gáy sáng sẽ có những đốm lửa lập loè bay lên từ đỉnh núi, thi thoảng còn nghe thấy tiếng rên rỉ, nỉ non, người ta nói đó là linh hồn của những kẻ xấu số bị biến thành nhiên liệu cho ngọn lửa vĩnh cửu.

Nghĩ đến đó, Cá Vàng liền xanh mặt lắc đầu:"Với lại, yêu quái cấp thấp như tao, cho tiền, cũng không dám đến."

"Bỏ đi, chắc tao nhớ nhầm.

Hoặc là...người giống yêu, yêu giống người thôi."

Trăm Mốt vừa lẩm bẩm vừa bỏ ra ngoài.

"Chuột cụt đuôi* gan đâu mà tới Hồng Hoả."

"Tao là Cá Vàng" Nàng cãi với theo."

Chả khác gì, đều nhát như cáy!" *Tên gọi khác của Hamster
 
Back
Top Bottom