Tâm Linh Chuông Chỉ Kinh Văn | NoMin |

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
372775782-256-k875564.jpg

Chuông Chỉ Kinh Văn | Nomin |
Tác giả: emmowowiii
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Lấy cảm hứng từ show "Possessed love" Tags: jaeminjenonomin​
 
Chuông Chỉ Kinh Văn | Nomin |
Chương 1


Tiếng trống kết thúc, kéo theo đó sự yên ắng đến rợn gai óc.

Giữa một vòng tròn với đâu đó khoảng 15 người ở nhiều độ tuổi và giới tính khác nhau, họ khoác lên mình bộ trang phục màu trắng truyền thống.Có người chơi trống, người thì đọc kinh.

Tất thảy họ đều là những thành phần không thể thiếu trong một buổi lễ hầu các vị thần trên cao.

Và tất nhiên, không thể thiếu một trung gian mang thần linh đến gần hơn với con người, đó là một vị pháp sư.Vị pháp sư trẻ tuổi đang ngồi thẩn thờ giữa vòng tròn của đám người mặc đồ trắng.

Đôi mắt sáng tinh anh nhưng có phần đáng sợ khi này dường như đã có sự biến chuyển.

Hay nói cách khác, đôi mắt như trở lại khí phách của 'người phàm'.Điều này đồng nghĩa với việc vị thần trên cao đã trở về và trả lại thân xác cho người pháp sư.Bần thần đôi chút rồi người pháp sư liền đứng dậy, cậu chấp hai tay trước ngực, cuối lạy tứ phía rồi trở về gian phòng riêng.Lúc này, một người bạn của cậu đã đợi sẵn ở đó.

- Yaaa!

Lâu rồi mình mới xem cậu hành lễ lại đó nha.

Người bạn có nước da tối màu không ngừng cảm thán.Vị pháp sư vừa vào phòng liền muốn nằm ngay vì buổi hành lễ đã tiêu tốn không ít năng lượng của cậu.Nói là làm, cậu vội vã cởi bỏ trang phục lễ rồi thay ngay chiếc áo chiếc quần đơn giản hằng ngày của mình vào, và cứ thể nằm hẳn ra sàn.- Mình mệt quá đi!

Vị pháp sư trẻ tuổi thầm than.Người bạn bên cạnh thấy vậy thì không khỏi sót xa.

Đã 2 năm kể từ khi Na Jaemin bắt đầu bước vào cuộc sống của một Shaman, và người luôn đồng hành cùng cậu không ai khác là cậu bạn thân Lee Donghyuck.

Cả hai quen biết nhau từ những năm cấp 3, đến khi lên đại học vẫn giữ một mối quan hệ tốt dù không mấy khi gặp gỡ và bây giờ thì hai người đã bước sang tuổi 29.

Lương duyên để hai người trở nên thân thiết hơn là vào khoảng 5 năm trước.

Khi Na Jaemin vừa thành công nhận lấy tấm bằng luật sư sau 6 năm khổ luyện, cũng là lúc mọi thứ dường như chấm hết với cậu.Những giấc mơ kỳ lạ, những bóng người mờ ảo, những tiếng nói vang vọng, tất cả đều vồ lấy Na Jaemin kể cả khi ngủ, lẫn khi thức.Na Jaemin tìm đến Lee Donghyuck là khoảng hơn nửa năm, sau khi những trạng thái khó để gọi tên kia xuất hiện và làm phiền cậu.Khi chứng kiến người bạn lâu năm Na Jaemin trong trạng thái tiều tuỵ tìm đến mình.

Lee Donghyuck đã dân lên những dự cảm không lành.Vì Lee Donghyuck đặc biệt được sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm về tâm linh.

Dù cha mẹ anh đều là những người học cao hiểu rộng, nhưng cả hai đã chấp nhận gác lại mọi thứ để thực hiện sứ mệnh mà bề trên đã đặt lên vai họ.

Lee Donghyuck sau này cũng thừa hưởng được khả năng đó, tuy nhiên những năng lượng của anh chỉ dừng lại ở việc anh có thể cảm nhận, và đưa ra lời tiên đoán qua nhiều hình thức.Vì vậy, Lee Donghyuck đã sớm trở thành một thầy bói xem tử vi từ những năm đầu đại học.

Cách đây vài năm anh còn lấn sân sang xem bói phương Tây bằng bài tarot và đọc bản đồ sao.

Và quả thật những gì anh nghĩ không hề sai.

Na Jaemin đã được bề trên chấm chọn để giao những trách nhiệm cao cả, hay nói cách khác, Na Jaemin được định đoạt phải trở thành một pháp sư Shaman.

Khoảng thời gian đầu, đây là một điều không thể chấp nhận được đối với Na Jaemin.

Cậu không bằng lòng với những thế lực vô hình luôn cố gắng giành lấy thân xác cậu.Na Jaemin chật vật trong khoảng gần 3 năm trời để đưa ra một quyết định cuối cùng.

Rằng cậu sẽ đi theo con đường hành nghề Shaman.Dù điều này thật khó để chấp với một thanh niên trai tráng 26 tuổi, còn bao nhiêu ước muốn, bao nhiêu thú vui và hoài bảo.

Nhưng cứ cố gắng chạy trốn, Na Jaemin e là mình sẽ không thể giữ nổi cái mạng phàm này.

Trong suốt hành trình từ lúc phát hiện ra khả năng của bản thân, đến khi trốn chạy, đến lúc chấp nhận, và đến cả ngày hôm nay, Lee Donghyuck luôn đồng hành cùng Na Jaemin.

Anh là người đã chứng kiến hết tất cả những đau đớn vật vã nhất của Na Jaemin trên hành trình này.

Cũng là anh luôn bên cạnh và động viên Na Jaemin.

Hay chính cha mẹ của Lee Donghyuck cũng là những người thầy đã giúp đỡ cậu từ những ngày đầu trên con đường trở thành một vị pháp sư.

Tính đến nay dù đã có thâm niên 2 năm trong nghề, nhưng hầu như buổi lễ nào

của Na Jaemin đối với cậu cũng như buổi đầu tiên.

Vẫn có lo sợ, vẫn có run rẫy, vẫn có e ngại.

Nhưng rồi khi vị thần đến và chiếm lấy thân xác của người thanh niên, mọi thứ dường như rơi vào hư ảo.

Linh hồn chàng trai trẻ lúc này phiêu bạt khắp chốn tiên.

Chỉ có thân xác là không ngừng nhảy múa theo sự dẫn dắt của bề trên đang trú ngụ.

Nhưng may thay vị thần mà Na Jaemin phải hầu hạ lại có tính cách khá hiền lành và nhu thuận.

Hồi còn tại thế người là thiếu gia trong một dòng tộc có truyền thống làm quan văn, bản thân lại mà một thi sĩ nho nhã.

Vì vậy mà sau này, người đã chấm chọn Na Jaemin, cũng là một thiếu gia với gia đình nhiều đời là quan chức hay cán bộ trong ngành giáo dục.

Có vẻ vì sự tương thích này dẫn dắt hai linh hồn lại với nhau và gắn kết chặt chẽ.

#Mơ

Một chiếc plot vô tình xuất hiện vì tớ đang xem Possessed Love và thấy văn hoá Pháp sư Shaman khá hay ho.

Dù vậy thì tớ sẽ không mang quá nhiều kiến thức của văn hoá này vào đây, vì tớ sợ rằng mình sẽ không tìm hiểu đủ sâu rồi lại mang đến những nội dung sai lệch.

Mong rằng chiếc plot này sẽ đem lại sự thú vị cho các bạn đọc ạaaa
 
Chuông Chỉ Kinh Văn | Nomin |
Chương 2


Lee Jeno nới lỏng cà vạt, thắt dây an toàn trước khi nổ máy và phóng ngay về nhà.

Dạo gần đây, sau khi hoàn thành bỏ phiếu bầu cử vị trí tổng thống, các nhân viên làm việc trong chính phủ như hắn là bận bịu nhất.Bao nhiêu giấy tờ, bao nhiêu linh kiện cần phải xem xét và quản lí chắt chẽ.

Kết quả bầu cử cũng đã có, chỉ chờ ngày thông cáo đến toàn dân thôi mà bận tối mắt tối mũi thế này đây.Đường đường là thư kí cấp cao của Văn phòng Chính phủ, Lee Jeno đương nhiên là công việc vô số kể.

Dù đã trụ ở cái ghế này được vài năm nhưng đây mới là lần bỏ phiếu bầu cử đầu tiên kể từ khi Lee Jeno nhận chức.

Vì vậy có chút choáng ngợp.Trên đoạn đường dài từ cơ quan trở về nhà, Lee Jeno thả hồn mình lơ lững theo bầu không khí của thành phố về đêm.Bỗng chốc hắn không nhớ lần cuối cùng bản thân được thảnh thơi dạo chơi là từ khi nào nữa.

Nghĩ là làm, Lee Jeno, 38 tuổi, thư kí cấp cao của văn phòng chính phủ, vừa mới tan ca lúc 9 giờ tối, ngày mai phải đi làm rất sớm, vẫn quyết định bỏ hết tất cả, lao ngay đến ven sông Hàn để hít thở không khí.Hắn khoác vội chiếc áo mangto màu đen rồi xuống xe, bên trong tay áo, một bên nắm lấy điện thoại, bên còn lại nắm lấy bao thuốc lá đã móp méo vì sắp hết.

Lee Jeno lựa một góc vắng vẻ, hướng ra bờ sông mà nhìn ngắm.

Cuộc sống vội vã ép hắn quên đi bản thân mình, cứ như thế mà sống ngày rồi lại qua ngày.

Đi từng bước một, rồi chờ thêm mươi mười năm nữa khi đủ chín mùi, khi hắn đã dày dặn kinh nghiệm, quyền lực vừa đủ, mục tiêu lúc đó là chiếc ghế tổng thống nước Đại Hàn Dân Quốc mà ai ai cùng khao khát.

Trên lý thuyết là thế, nhưng hiện tại Lee Jeno chỉ mới đi được đâu đó 1/4 trận hành trình.

Hắn phải từ từ tranh cử chức nghị sĩ, rồi từ đó mới lên kế hoạch tiếp theo cho chiếc ghế tổng thống.

Nhưng người ngoài nhìn vào thì vẫn chưa thể tin tưởng hắn, hắn trông quá trẻ so với độ tuổi gần 40, và tất nhiên, nhân dân không ai dám đặt vận mệnh của mình vào tay một người còn quá 'non nớt' như vậy.

Hắn ngao ngán rít một hơi thuốc dài, Lee Jeno không biết liệu rằng mình có đang đi đúng với những gì mình mong muốn, hay tất cả chỉ là một lộ trình đã được sắp đặt từ khi hắn lọt lòng.

Lee Jeno là con trai út trong gia đình của nghị sĩ thành phố Incheon trước đây.

Cha hắn đã bán mình cho chính trị nước nhà hơn 50 năm trời.

Nhưng con đường thăng quan tiến chức của ông có phần không thuận lời.

Ông nội vì vậy mà không xem trọng cha hắn cũng như gia đình hắn.

Nhưng biết làm sao được khi những người con khác của ông nội lại có thành tựu vượt bậc hơn.

Vì vậy, Lee Jeno từ khi sinh ra, đã được định đoạt phải gánh vác lại thể diện cho người cha của mình.

Tính đến nay đã là 4 năm kể từ khi hắn chuyển công tác từ Bộ ngoại giao sang Văn phòng Chính phủ.

Cũng là 4 năm Lee Jeno bỏ mặt bản thân mình đang gào thét.

Đầu óc lúc nào cũng toàn chữ với chữ.

Lee Jeno ngán ngẫm chính bản thân mình, hắn ước gì giờ đây bản thân có một nơi nào đó thật ấm áp để dựa dẫm.

À phải rồi, Lee Jeno sắp bước qua tuổi 40, vẫn chưa có gia đình.

Có lẽ đây là điều đau đầu hơn cả việc tìm đường đến chức vị tổng thống.

Mẹ hắn đã không biết bao nhiêu lần tìm kiếm đối tượng cho hắn, nhưng nhận lại chỉ là một cái lắc đầu kháng cự.

Lee Jeno thở dài, hắn dương đôi mắt nhìn ra xa, hắn nhìn người người vẫn còn qua lại trên đường, vài cặp đôi vẫn còn dắt tay nhau đi dạo phố, nhiều cô lớn tuổi vẫn còn mãi buôn chuyện dù trời lạnh.

Họ đều là nhân dân, đều là những người đặt lòng tin của mình vào chính phủ.

Phải, trách nhiệm của hắn là bảo vệ quyền lợi và mang đến những điều tốt nhất cho họ.

Hắn như được khai sáng trong phút chốc.

Sốc lại tinh thần, Lee Jeno vội dập điếu thuốc thứ 3 từ nãy đến giờ rồi thảnh thơi quay gót trở về xe.

Bỗng chốc hắn va phải một ai đó.

May mà Lee Jeno đã kịp níu lấy hai cánh tay của người này.

Là một thanh niên trẻ tuổi, chắc chắn là trẻ hơn hắn rất nhiều tuổi.

Trông cứ như học sinh cấp ba vậy.

Người kia khi nãy bị đụng trúng cũng không khỏi giật mình.

Nhưng cái làm cậu trai trẻ đến giờ vẫn chưa hoàng hồn lại được, là vì người đàn ông trước mắt quá đẹp trai và đúng gu cậu.

Là kiểu người nam tính mạnh mẽ, lại còn đeo kính và mái tóc đen cứng nhắc.

Nhưng tổng thể anh ta lại quá tuyệt vời.

- Nhóc không sao?

Lee Jeno đỡ người kia đứng lại thẳng thớm rồi hỏi thăm, mà nhóc này nãy giờ cứ ngờ nghệch trông thật buồn cười.

- Anh gọi tôi là nhóc sao?

Trông tôi trẻ vậy hả?

Người kia như dại mà cười phá lên.

Lee Jeno ngơ mặt, hắn không nghĩ đêm thế này rồi mà còn gặp phải một tên nhóc thích làm trò hề.

Nhưng sau đó người trở thành trò hề lại là Lee Jeno.

Người kia không ai mượn nhưng đã rút ngay thẻ căn cước của mình ra chìa thẳng trước mặt Lee Jeno.

Thấy năm sinh bắt đầu bằng số 1 hắn đã hơi ngơ ra.

Nhưng khi nhẵm tính tuổi của người nọ thì càng bày tỏ thái độ quái đản hơn.

Na Jaemin, 29 tuổi, thiếu vài ngày.

#Mơ
 
Chuông Chỉ Kinh Văn | Nomin |
Chương 3


Lee Jeno không biết bằng cách nào mà giờ đây hắn lại ngồi chễm chệ trong một quán đồ ăn ven đường, với cậu học sinh cấp ba 29 tuổi.Kế bên, Na Jaemin cũng không hiểu vì sao bản thân lại bị người này thu hút đến mức chủ động với người ta đến vậy.Vừa rồi không ngủ được nên Jaemin mới tản bộ đi kiếm cái gì đó bỏ bụng, ai ngờ đâu va phải một người đàn ông cao lớn với nguyên một cây đồ công sở.

Cậu bị choáng ngợp vì năng lượng toả ra từ người này, quá nam tính, qua thu hút, khiến cậu chỉ muốn dựa dẫm.Và bằng một cách hay ho nào đó mà Na - trong như học sinh cấp ba - Jaemin đã thành công đưa người đàn ông điển trai kia đến hàng ăn đêm quen thuộc.- Cậu hay ăn ở đây lắm nhỉ?

Lee Jeno thấy bầu không khí có chút gượng gạo.

Bản thân từng là người làm về ngoại giao không cho phép hắn để tình trạng này kéo dài.Na Jaemin bên cạnh gật gù đáp.

Từ lúc được bề trên để ý, cậu thường xuyên mất ngủ, và những lúc thế này, bụng cậu lại cồn cào không chịu nổi.

Thế là hàng ăn này được Jaemin tìm thấy vào một ngày trời đông.Jaemin thích hương vị bánh gạo ở đây, cay nồng chuẩn gu cậu, không phải loại cay ngọt dịu nhẹ.

Na Jaemin không thích cái gì vừa cay vừa ngọt, cay là phải cay hẳn, ngọt là phải thật ngọt ngào.- Anh ăn cay được không nhỉ?

Để tôi gọi bà chủ làm loãng ra nhé?

Jaemin ân cần hỏi người đàn ông ngồi đối diện mình.Lúc này Jeno vô tình ngước lên, tầm mắt rơi đúng vào hai thiên hà long lanh nơi người kia, lúc này, hai trái tim cùng hẫn đi một nhịp.- Được, được, tôi ăn cay được mà.

Jeno cười xoà, cố tránh đi đôi mắt lấp lánh như chứa đựng hàng ngàn vì sao kia.Jaemin bên này cũng không yên ổn, trái tim cậu đập rộn ràng lên, chưa bao giờ cậu có cảm giác này cả, người đàn ông này quả thật rất đặc biệt.- Chắc anh mới tan ca nhỉ?

Thời buổi này công việc ở đâu cũng bận rộn ha!

Jaemin đổi chủ đề trong lúc cả hai vẫn đang đợi những đĩa lòng cùng bánh gạo nóng từ bà chủ.- Tôi làm công chức nhà nước, dạo này mới tranh cử tổng thống xong nên công việc có hơi quá tải.

Jeno thật thà đáp, hắn không biết liệu nói ra điều này có khiến người đối diện cảm thấy mất tự nhiên hay không.Vì trông cậu phóng khoáng và thoải mái hơn hắn nhiều.

Cậu mặc cho mình một chiếc quần nỉ xám và áo hoodie cùng màu, khoác ngoài cùng là chiếc áo gile phao màu đen.

Mái tóc nâu tối màu cùng khuôn mặt nhỏ, điều này làm Jeno nghĩ cậu chỉ là một học sinh cấp ba.Jaemin trông thấy người đàn ông khá dè dặt khi nói về công việc của mình thì có chút buồn cười.

- Đừng ái ngại như thế chứ!

Quan chức nhà nước là đích đến mà ai cũng muốn cơ mà.

Jaemin sởi lởi đáp lại.- Công chức thôi!

Tôi chưa phải quan chức.

Lee Jeno vội giải thích, hai chữ quan chức thốt ra từ miệng Jaemin làm anh có chút lúng túng.- Chưa phải tức là sẽ có ngày phải chứ gì?

Ôi vinh dự thật vì tôi đang được đi ăn cùng một vị quan chức tương lai.

Jaemin hí hửng trêu chọc người đàn ông này, cậu thấy hắn ta ngại ngùng trong thật đáng yêu.Jeno cũng không màng tranh chấp với thanh niên bên cạnh, hắn ngẫm nghĩ gì đó rồi ngước lên nhìn người kia.- Còn cậu đang làm việc ở đâu?

Jeno định hỏi người ta làm nghề gì nhưng nghĩ lại hắn thấy câu này thô lỗ quá.Và cuối cùng để không trở nên thô lỗ, hắn trở thành người bị chọc ghẹo.- Hỏi chỗ làm của tôi làm gì?

Anh định sẽ đưa đón tôi đi làm hả?

Jaemin nháy mắt tinh nghịch.Cậu không biết vì sao tối nay bản thân lại chủ động nhiều đến như vậy.- K-không, ý tôi là tôi muốn biết ng-nghề nghiệp của cậu.

Đoạn cuối câu Jeno chỉ nói đủ cho bản thân nghe, vì cô chủ quán lúc này đã bưng ra đồ ăn nóng hổi.Nhưng tất nhiên Na Jaemin tinh ý đã nghe thấy hết cả rồi.- Tôi làm việc tự do.

Tôi điều hành một cô nhi viện nhỏ, một tổ chức bảo vệ trẻ em và một quỹ nuôi dưỡng trẻ vùng cao.

Jaemin đáp khi đôi mắt đã dán chặt vào đĩa bánh gạo trên bàn.Jeno nghe đến công việc của cậu thì có chút bất ngờ.

Hắn yêu trẻ em, vừa vặn người này lại cưu mang và nuôi dưỡng những đứa trẻ đáng yêu, thật tuyệt.

Hắn ngỡ như người trước mắt là một thiên thần giáng thế vậy.- Tôi còn có nghề tay trái nữa.

Jaemin vừa cười vừa cắn đầu đũa chờ phản ứng của người nọ.

Jeno biết thanh niên này muốn kể về bản thân cho mình nghe , hắn cũng lịch sự nghiêng đầu như muốn nói rằng mình vẫn đang lắng nghe câu chuyện.- Tôi là thầy bói, tôi xem được chỉ tay, kinh dịch, bài tây và cả bài tarot.

Jaemin tự hào kể về bản thân.Ở phía đối diện, Jeno cũng bất ngờ trước công việc của người này.

Nhìn giao diện của cậu không giống với bất kì công việc nào nãy giờ cậu kể.- Sao vậy?

Bất ngờ lắm hả?

Anh có muốn tôi

xem thử không?

Jaemin nói khi vừa nuốt xuống một miếng cơm cuộn thịt bò to bự mà bà chủ đặc biệt làm riêng cho cậu.Lúc này bầu không khí trở nên yên lặng hẳn.

Jaemin thì chăm chú chờ câu trả lời của Jeno, trong khi hắn lại bâng khuâng không biết có nên xem thử hay không.

Vì thật lòng hắn không tin vào những điều mê tín này, nhưng bản thân đang trên bờ vực của sự vô định.

Hắn nghĩ cũng có lúc cần phải dùng đến những sự chỉ dẫn từ bề trên chẳng hạn.Nghĩ một hồi Jeno liền gật đầu đồng ý.

Vậy nên mới có sự việc tiếp theo là cả hai ngồi trong xe hơi của Jeno và Jaemin bắt đầu trải bài cho hắn.Theo dự định ban đầu, Jaemin chỉ định xem chỉ tay để thể hiện đôi chút với người này.

Ai ngờ đâu gặp trúng tên đang lầm đường lạc lối.Giờ mà chạy về nhà để lấy bài tarot thì quá cồng kềnh.

Jaemin quyết định bảo hắn chở đại đến một siêu thị nào đó để mua bộ bài tây.Jaemin xem bài tây rất linh, tuy nhiên nó khó hơn là xem bài tarot, thường không phải ai muốn học xem bói bằng bài tây cũng được.Trong xe tương đối chật chội nhưng không làm hao hụt đi đam mê nghề nghiệp của Jaemin, cậu xào bài rất điêu liệu.

Lại dùng áo phao của mình làm thảm lót để trải bài.Sau khi Jeno bóc xong số lá bài mà Jaemin yêu cầu.

Cậu bắt đầu lật lên từng lá và đăm chiêu suy nghĩ.

- Tôi mượn tay xem nào.

Jaemin vừa nói vừa cầm lấy bàn tay trái của người đàn ông mà săm soi đường chỉ tay.Suy nghĩ một hồi lâu, dựa vào những gì bài lên cùng với đường chỉ tay chằng chịt.

- Anh không có số làm quan đâu, đừng cố!

Jaemin phán.

#Mơ

Jeno không có số làm quan rùi...
 
Chuông Chỉ Kinh Văn | Nomin |
🖤


Hôm nay dự là sẽ đăng chương mới cho cả nhà cùng đọc.

Nhưng một lòng hướng về Quốc tang tớ xin phép giữ chương truyện đến tuần sau nhé!

Định bụng là sẽ im hơi lặng tiếng cho đến khi mọi chuyện qua đi.

Nhưng lòng day dứt mãi không thôi.

Tớ là người đam mê và dự định đi theo con đường chính trị ( nên không phải tự dưng Lee Jeno trong Chuông Chỉ Kinh Văn lại làm về chính trị đâu ạ ) Có thể nói, Bác Trọng là người soi sáng và dẫn lối tớ đi trên con đường này.

Chiều nay hay tin Bác ra đi, tim tớ như hẫn một nhịp.Là một người con Việt Nam, là con cháu của Bác Hồ, dòng máu nóng chảy trong người tớ, cũng chính là dòng máu đã thấm đẫm trên từng tấc đất mà tớ sinh sống.

Tớ biết ơn và trân trọng những gì mà ông cha ta, những vị lãnh tụ vĩ đại, những người đốt lò miệt mài, đã mang đến cuộc sống ấm no ngày hôm nay.

Mong rằng các bạn đọc của Chuông Chỉ Kinh Văn cũng luôn ghi nhớ những điều này.Một lần nữa, kính tiễn Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. 🇻🇳
 
Back
Top Bottom