Siêu Nhiên Chung cư yêu quái

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
286428826-256-k655550.jpg

Chung Cư Yêu Quái
Tác giả: duethan07
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả : Túy Ẩm Trường Ca
Edit : Cẩn Duệ

Thể loại: linh dị thần quái, điềm văn, hiện đại, mềm mại manh manh khả ái thụ x bao che khuyết điểm còn cực kỳ hung thần thú công, 1×1, HE.

Truyện mình edit theo sở thích, nên không có lịch update.

Truyện mình edit chưa có cho phép của tác giả, mong không ai mang đi đâu, mang nhớ xin phép ghi nguồn. ^^

Văn án: Cuộc đời của Cố Bạch thay đổi hoàn toàn kể từ ngày cậu chuyển vào khu chung cư lâu đời cùng với bàn vẽ của cậu.

Bất ngờ tại đây cậu phát hiện được nhiều điều thú vị ví dụ như bên trái nhà cậu là nữ vương đầu đề, bên phải là ảnh đế lâu năm, ra cửa bước vào thang máy, đứng bên trái là một siêu mẫu, bên phải là một luật sư kim bài.

Ở đối diện nhà là một con cá sấu lớn ngành tài chính thường xuất hiện trên tạp chí tài chính -kinh tế.

Nhiều năm sau, phóng viên của Nhật báo S thị may mắn được phỏng vấn người yêu của con cá sấu lớ Tư Dật Minh - hoạ sĩ nổi danh Cố Bạch tiên sinh.

"Xin hỏi Cố tiên sinh, trải qua thời gian yêu đương tự do và kết hôn cùng Tư tổng, thu hoạch lớn nhất của ngài là gì?"

Cố Bạch suy nghĩ một chút, trả lời: "Có lẽ là cứu vớt thế giới..."​
 
Chung Cư Yêu Quái
Chương 1


Giữa trưa mùa hạ.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang như thiêu đốt, Cố Bạch cõng bản vẽ, kéo vali hành lý nhỏ của bản thân, đứng ở dưới một gốc cây ven đường, đi theo chỉ dẫn trên điện thoại.Trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi năm chặt một tờ giấy, tuy chữ viết trên tờ giấy đã hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một địa chỉ nhà.Phòng 666, Cửu Châu Sơn Hải, đường số 001 Sơn Hải, quận Ngũ Tàng, thành phố S.Địa chỉ là do cha Cố Bạch gửi chuyển phát nhanh đưa tới từ hai ngày trước.Bên trong bưu kiện được chuyển phát chỉ có một tấm thẻ, hai chiếc chìa khóa, bên dưới chiếc chìa khóa là một tấm giấy nhăn nhó có viết một địa chỉ.Cố Bạch từ nhỏ đã không có mẹ, đã lâu không gặp cha, khi học đại học phí sinh hoạt cùng học phí đều là học bổng và tiền cậu tự kiếm được.Hiện tại cậu đã sắp tốt nghiệp, trong người không có một đồng tiền, công việc cũng chưa kiếm được.

Chính vài thời điểm quẫn bách, người cha luôn không liên lạc được đột nhiên như xác chết vùng dậy gửi tới một bưu kiện, Cố Bạch lý nào lại không nhận.Cố Bạch ngây ngốc ở thành phố S này bốn năm, chưa từng tới khu Ngũ Tàng nổi danh là khu vực vàng này Cậu đứng ở trước cửa khu chưng cư Cửu Châu Sơn Hải Uyển, nhìn cửa lớn trang hoàng xa hoa mà sửng sốt một hồi lâu.Trong phòng bảo vệ có một người thò đầu ra, đẩy cái mũ, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ còn rất đẹp trai."

Cậu tìm người à?"

Người đó hỏi.Cố Bạch hồi phục tinh thần, nắm chặt rương hành lý trong tay, hơi mím môi, trầm mặc một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói :

"Không phải, tôi tới đây sống."

Âm thanh Cố Bạch rất nhỏ, nhưng vị bảo an này tai thính mắt tinh.Hắn cười tủm tỉm nhìn thành niên hướng nội, toàn thân đều lộ ra cảm giác " đừng cùng tôi nói chuyện" mở sổ ghi chép: " Người ở phòng 666.....Cố Bạch đúng không?"

Cố Bạch ngẩn người, vội vàng gật đầu.Bảo an đánh giá Cố Bạch một phen, hỏi cậu : " Thẻ ra vào đâu?Cố Bạch hậu tri hậu giác, lấy ra cái thẻ mà cha cậu gửi đến.

Bảo an liếc mắt nhìn thẻ một cái, sau đó đứng dậy, chỉ vào chỗ quẹt thẻ : " Vào đi, tôi dẫn đường cho cậu."

"..."

Cố Bạch nhìn bảo an một thân trang phục thẳng tắp kia, cả người lúng túng đến không chịu nổi.Cậu có tính cách hướng nội, không quá hiểu cách giao lưu và ở chung với người xa lạ, ở trường học cũng lạnh nhạt, hiện tại cậu chỉ nghĩ muốn từ chối anh trai bảo an mà thôi."

Tôi...tôi tự đi là được rồi."

Cố Bạch nói, nhưng âm thành vẫn còn rất nhỏ.Mới đứng dậy chuẩn bị đi ra, anh trai bảo an nghe thấy cũng không nói nhiều, lấy từ trong ngăn kéo một tấm bản đồ giao cho Cố Bạch."

Phòng 666 chính là căn hộ số 6, tầng 6, toàn chung cư số 6" Hắn nhắc nhỏ.Cố Bạch thở phào, lúc nhận lấy bản đồ, ngẩng đầu nhìn anh trai bảo vệ đang đứng trong phòng thì lộ ra nụ cười tưới : "Cảm ơn!"

Nụ cười này đặc biệt ngọt, đôi mắt híp lại cong thành hai vầng trăng khuyết đáng yêu.Cố Bạch có một khuôn mặt con nít, mái tóc đen hơi rối mà mềm mại.

Mặc áo thun trắng cùng quần jean đơn giản, hai chân mamg giày thể thao không rõ thương hiệu, vóc dáng không cao, nụ cười xán lạn, nhìn qua cảm giác mềm mềm sờ rất tốt.

Anh bảo an nhìn theo bóng lưng rời đi vủa khách trọ mới, đưa tay sờ lên lồng ngực.Muốn chết mà Tiểu yêu quái nhà ai đây, sao mà lại đáng yêu như vậy chứ.Cố Bạch đi trên đường lớn, không biết có phải cây bên trong chưng cư này cực kì tươi tốt hay không, Cố Bạch cảm thấy từ khi bước vào chung cư, nhiệt đỗ đã trở nên mát mẻ hơn rất nhiều.Cậu đi rì rì chậm rãi, cúi đầu nhìn bản đồ trong tay.Diện tích của khu chung cư này rất lớn, bên tromg có rất nhiều khu giải trí, trung tâm có một cái hồ nhân tạo, cũng có vài doanh nghiệp, phòng tập gym, phía sau còn có một hồ bơi cỡ lớn.Trong khu có chín tòa chung cư, mỗi cái có chín lầu, mỗi lầu có căn hộ.

Mỗi căn hộ cũng có diện tích không nhỏ.Chín tòa chung cư phân bố không có quy luật, Cố Bạch nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra quy luật nào.

Nhưng quan sát toàn thể trên bản đồ thì khá đẹp.Cố Bạch đi theo đường chính, chậm rì rì theo bản đồ rồi tìm được tòa chung cư số 6, ôm bản đồ quẹt thẻ đi vào.Trên sàn trải thảm mềm mại, lúc dẫm lên còn có cảm giác lún xuống, Cố Bạch một bên cảm thán cái này cũng quá xa xỉ rồi vừa kéo vali hành li của mình cộp cộp cộp đi thẳng đến tháng máy, ấn xuống tầng lầu.Khu Ngũ Tàng tấc đất tấc vàng, giá nhà đã quá 20 vạn một mét vuông, nhưng Cố Bạch nghèo khổ cũng chưa từng nghi hoặc ba hắn trâu bò thế nào lại có thể tìm được nhà cho cậu ở.Tìm hiểu nguyên nhân, đại khái là vì Cố Bạch từ khi còn nhỏ đã cảm thấy ba hắn là siêu anh hùng cứu vớt thế giới.Bằng không như thế nào ba cậu đã không có vợ lại còn cứ ba ngày hai bữa lại mất tích, vừa hỏi liền bịa chuyện mà nói dối cậu chứ?Cố Bạch còn nhớ kỹ một, hai, ba cái lý do mà hắn đã lừa dối cậu.Mấy cái bình thường như: baba đi công tác vội, baba phải đi công tác.

Đến mấy cái vừa nghe đã thấy không có tâm như : baba thật ra thần tiên hạ phàm lịch kiếp, hoặc là baba đi ngăn núi lửa phun trào cản tận thế cứu vớt thế giới.Bạn nhỏ Cố Bạch nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lựa tiếp thu giả thiết ba cậu nói mình là siêu anh hùng bận việc cứu vớt thế giới.Siêu cấp anh hùng mà, làm ra chuyện gì cũng sẽ không kỳ quái.Cố Bạch tuy rằng hướng nội, vừa mềm lại vừa nhát.

Nhưng cậu luôn có ưu điểm vô cùng lớn, chính là khả năng thích ứng và độ chấp nhận vô cùng cao.Cậu có thể thuận lợi tiếp thu việc ba cậu nói thẳng sự thật cậu không có mẹ, có thể tiếp thu khi sáu tuổi ba cậu thường mất tích rồi phải tự mình nấu mì ăn, đồng thời sau đó , Cố Bạch đã lấy tốc độ cực nhanh để thích ứng với việc tự sinh hoạt một mình.

Cha mẹ đối với một Cố Bạch mới 6 tuổi đã tự chăm sóc bản thân mà nói tựa như không hề tồn tại.Nhưng ngẫu nhiên giúp đỡ một tay, Cố Bạch vẫn sẽ vui vẻ nhận lấy.Đặc biệt là khi lương tâm ba cậu trỗi dậy, gửi đến một bưu kiện lớn.Cố Bạch đi ra khỏi thang máy, nhìn xung quanh một chút.Chung cư này có hình chữ nhật, từ kuoong gian ở giữa nhìn xuống có thể thấy được đại sảnh ở lầu một và mái nhà rộng thông thoáng ánh sáng ngời ngời.

Phía Tây là thang máy, Đông Nam Bắc ba hướng còn lại mỗi hướng có ba cái cửa phòng trộm, trên cửa treo bảng số nhà kinh quang lấp lánh.Hôm nay là ngày làm việc, cả tầng đều đóng cửa, không có chút âm thanh nào.Căn hộ 666 ở bên phải thang máy, Cố Bạch liền đi tới, lấy ra chìa khóa mở cửa.Huyền quan đã để sẵn dép đi trong nhà, Cố Bạch để vali cùng giá vẽ ở huyền quan, đổi sang dép lê rồi đi vào.*huyền quan: một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách.Phòng ở rất lớn, lại có tầng lửng, cái này đã hoàn toàn vượt qua khái niệm chung cư, s.o với nhà cũ hai phòng ngủ một phòng khách có lẽ rộng gấp ba không chừng.Cố Bạch nhìn một vòng lầu một, ba phòng hai sảnh một bếp một phòng WC, đệm chăn đồ làm bếp đều đã chuẩn bị đầy đủ cả, phong cách được trang trí ấm áp, cậu chỉ việc xách giỏ vào ở.Cố Bạch đứng sửng sốt ở lầu một hồi lâu rồi mới quay đầu lên lầu hai.

Ngoài dự đoán, lầu hai không có phòng, là một đại sảnh rộng rãi, toàn bộ mặt tường đều là cửa sổ kính sát đất, lấy ánh sáng vô cùng tốt, bên cửa sổ còn đặt giá vẽ với một ít dụng cụ vẽ tranh.

Trong góc tối có mấy ngăn tủ, Cố Bạch thị lực rất tốt, liếc mắt một cái liền nhận ra trên ngăn tủ cao nhất đăth một bộ màu vẽ sơn dầu của Hà Lan.Cố Bạch đi qua đi lại, nhìn cả tủ đều là màu vẽ các loại, sau một lúc lâu, nhịn không được mà nở một nụ cười."

Đây không phải là rất quan tâm con cái sao."

Cố Bạch nhìn ngăn tủ này, tâm tình chợt trở nên vô cùng tốt Cậu đi dép lê lạch cạch lạch cạch xuống dưới lầu, đem quần áo trong vali nhỏ thu dọn xong, liền nhắn tin cảmơn cho người cha quanh năm không liên lạc được.Cố Bạch sờ sờ bụng mình, nhìn nhìn thời gian trên di động phát hiện đã đến giờ cơm trưa, dứt khoát chạy đến phòng bếp tìm một vòng, phát hiện trong tủ bếp có gạo, nghĩ nghĩ một chút, kéo cửa tủ lạnh ra.Bên trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn chật ních, rau dưa củ quả thịt đều có.Baba là người biết sắn sóc vậy sao?Cố Bạch nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, để tay lên ngực tự hỏi.Hiển nhiên là không phải.Cố Bạch nghi ngờ ba cậu phải hay không tìm cho cậu một mẹ kế.Cố Bạch một bên hoài nghi, một bên lấy hai quả trứng gà hai quả cà chua chuẩn bị làm một đĩa cà chua xào trứng ứng phó một bữa.Cậu vừa mới rửa xong cà chua, trong phòng liên vang lên tiếng chuông cửa "leng keng"Cố Bạch ngẩn người, đem cà chua trên tay đặt xuống, tiến đến bên cạnh mắt mèo nhìn ra, sau đó mở hé cửa chỉ để lộ một khe hở nhỏ.Người ngoài cửa có vẻ hơi dừng lại, sau đó đứng phía trước cái khe hở.Cố Bạch ngẩng đầu qua khe cửa nhìn người bên ngoài, như vậy giãy dụa chừng hai giây giữ mở rộng cửa hay cứ giữ nguyên như vậy nói chuyện rồi quyết định chọn cái sau.Cậu núp sau khe cửa, nhỏ giọng nói : " Chào anh..?"

"Chào cậu."

Giọng nam ngoài cửa tràn ngập từ tính, nghe vô cùng ôn hòa : " Tôi là người ở căn hộ 667 kế bên."

"A" Cố Bạch đáp cụt ngủn, lúc sau phát hiện chỉ là hàng xóm bình thường qua thăm hỏi, lại mở cửa ra thêm một ít: "Anh, chào anh, tôi..."

Cố Bạch nói một nửa, lại bị dọa sợ rụt trở về.Người đứng ở ngoài cửa, gương mặt kia, Cố Bạch vô cùng quen thuộc, ở trên đường còn thấy ảnh quảng cáo cỡ lớn của hắn.Chính là ảnh đế phái thực lực lâu năm, từ lúc ra mắt đã càn quét các giải thưởng trong nước và quốc tế, Địch Lương Tuấn.Giang hồ đồn đãi, ở Trung Quốc tùy tiện ném một khối gạch có đến một nửa là đáp trúng fan của Địch Lương Tuấn.

Người chồng quốc dân không hề có cảm giác nào mà cười cùng hàng xóm mới chào hỏi :

" Chào nhóc con, tôi họ Địch là hồ....ngao!!"

Ảnh đế anh tuấn còn chưa dứt lời, khuôn mặt quý giá đã bị một chiếc giầy cao gót đập lên.Hắn cỏ vẻ cực kì đau, cúi người xuống cả người cong thành một cục.Sau khi hắn ngồi xổm xuống, Cố Bạch liền nhìn thấy chủ nhân của chiếc giày cao gót.Một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp đang đứng đối diện cửa thang máy, không thèm để ý chính mình một chân trần một chân giày, hung tợn trừng mắt với Địch Lương Tuấn đang ngồi xổm trên mặt đất, chửi ầm lên : " Tên họ Địch ngu ngốc !

Anh lại cướp nam nhân với bà!

Đi tìm chết đi!"

Người phụ nữ cách một cái cửa sổ ở mái nhà , khoảng cách xa như vậy lại có thể ném chính xác ngài ảnh đế, Cố Bạch cũng biết cô ấy.Là đại lưu lượng nổi danh, được gọi là nữ vương đầu đề - Hoàng Diệc Ngưng.Cố Bạch "bang" một cái đóng cửa lại.Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy!Cố Bạch hoảng rồi.Chung cư này, có chuyện gì xảy ra vậy.Cố Bạch đứng ở huyền quan, nghĩ đến điều mình vừa nghe thấy được, cảm giác chính mình sẽ bị giết người diệt khẩu rồi.Nhưng chuyện này vẫn chưa dừng lại.Cố Bạch nghe tiếng ảnh đế kêu gào đau đớn cùng tiếng tức giận rít gào của đại hoa đán ngoài cửa, càng hoảng hơn.Cậu lấy điện thoại trong túi áo dựa lưng bài cửa, gọi điện cho ba cậu cùng tiếng ồn ào " Đừng vả mặt" với " Cả ngày đi cướp nam nhân, anh đủ chưa" ngoài cửa.Tất nhiên là không gọi được.Di động ba cậu một năm không mở lấy một lần, lúc này không gọi được cũng không ngoài ý muốn của Cố Bạch.Cậu cất di động, thở sâu, nhìn qua mắt mèo chứng kiến hiện trường thảm án đại hoa đán tàn bạo đập ảnh đế, chạy đến phòng khách lấy ra bản đồ, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy số điện thoại của bất động sản trong đó.Cuối cùng, lúc bên ngoài vang lên " Còn đán sẽ chết người đó, có ai tới quan tâm một chút."

Cố Bạch trầm mặc hai giây, cực bình tĩnh mà nhấn xuống 110.Tác giả có lời muốn nói.

Cố Bạch : Có chuyện đương nhiên phải tìm chú cảnh sát rồi.Một chương quá dài...TToTT.
 
Chung Cư Yêu Quái
Chương 2


Cửu Châu Sơn Hải UyểnĐây là một khu dân cư yêu quái ẩn trong cã hội loài người, từ khi thành lập đến nay đã 300 năm.Khu dân cư yêu quái lâu năm này, vào hôm nay, lần đầu tiên nghênh đón một cảnh sát loài người.Anh bảo vệ ở cửa phòng bảo vệ đối mặt với cảnh sát mồ hôi đầy đầu lái một chiếc xe điện tới, mặt viết đầy hoang mang."

Chào đồng chí, sở chúng ta nhận được báo nguy"Cảnh sát có vẻ còn rất trẻ, từ động tác lấy giấy chứng nhận công tác không thuần thục, đoán chừng chỉ là thực tập sinh."

Chủ căn hộ 666 Cửu Châu Sơn Hải Uyển, đường số 001 Sơn Hải, khu Cửu Châu Sơn Hải báo nguy, nói là gặp được sự cố bạo lực.Anh trai bải an : ...Anh trai bảo an : ???Căn hộ 666 không phải tiểu yêu quái mới tới kia sao?Cảnh sát nhỏ có chút sốt ruột : "Tôi phải đi vào"Anh trai bảo an : ....Không thể, cậu biết nơi này đến ở đều là ai không?Ở đây xảy ra sự cố bạo lực, cậu ngăn được?Anh trai bảo an một bên khiếp sợ, một bên nghĩ tới nghĩ lui, vì tránh cho khu chung cư này bị người bình thường chú ý đến, cuối cùng vẫn là ngồi xe điện của cảnh sát chậu đô đô đô đến toà chung cư số 6.Cố Bạch nắm chặt di động, khẩn trương ngồi tại huyền quan.Ảnh đế tiên sinh còn đang kêu gào đau đớn, mà hiển nhiên Hoàng nữ sĩ vẫn còn tức giận, người khác nghe động tĩnh của hai người này thì chắc cũng đi vòng qua hành lang lầu 6 bên kia, gây ra âm thanh vang vọng loảng xoảng loảng xoảng, vừa nghe là đã có thể tưởng tượng được hình ảnh cực kỳ máu me.Thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng mắng chửi đầy buồn bực và tiếng sập cửa của nhà hàng xóm khác trên lầu này, trong chớp mắt chung cư cao cấp theo phong cách phương Tây yên tĩnh an bình trở thành chợ bán thức ăn.Cố Bạch cúi đầu nhìn trang ghi chép liên hệ trên điện thoại di động của mình, bên trên số 110 là một dãy số điện thoại riêng, đó là số của cảnh sát xuất đồn, vừa nãy y đã gọi điện thoại tới bảo rằng đã tiến vào khu chung cư rồi.Chuyện này làm cho Cố Bạch thở ra một hơi, nhưng nghe đến tiếng kêu đau của Ảnh đế tiên sinh ở bên ngoài, cậu lại nhịn không được rụt cổ một cái, nắm chặt điện thoại di động, cầu nguyện trên tinh thần cho Ảnh đế tiên sinh đang gặp bạo lực ở ngoài.Địch tiêm sinh kiên trì thêm chút nữa.Chú cảnh sát sắp tới rồi!Địch tiên sinh phải kiên cương a.Cố Bạch cổ vũ cho ảnh đế tiên sinh ở tronh lòng.Từ nhỏ Cố Bạch đã cực kì tín nhiệm cảnh sát.Khi cậu có nhỏ, lúc mà chuyện gì cũng không hiểu, ba cậu đã nói có việc gì thì tìm chú cảnh sát.Cho nên từ nhỏ Cố Bạch liên lạc nhiều nhất chính là đồn công an trực thuộc các khu.Từ chuyện trong nhà gặp trộm cho đến bài tập không biết làm, cậu đều sẽ dùng giọng nói còn vương mùi sữa mềm mại, chạy lạch cạch lạch cạch đến điện thoài bàn gọi đến đồn cản sát trực thuốc khu vực.Gặp chuyện thì phải lập tức tìm đến đồn cảnh sát, điều này đối với Cố Bạch đã là một loại phản xạ có điều kiện rồi.Trong lúc Cố Bạch đang cố gắng cổ vũ có Địch tiên sinh bị đanh bầm dập ở bên ngoài, nhoài cửa lại vang lên một tiếng gào cùng với âm thanh "đính đoong".Cố Bạch nhịn không được khẽ thở nhẹ một tiếng, do dự có nên nhìn vào mắt mèo để xem tình hình trận chiến bên ngoài hay không.Ngay khi cậu đang ghé vào cửa định ra bên ngoài xem, thì nghe được tiếng thang máy mở cửa.Rồi sau đó là tiếng hét mười phần trung khí: " Cảnh sát!

Tất cả dừng tay!"

Động tĩnh ngoài phòng đột nhiên im bặt.Phảng phất như thời gian bị ấn nút tạm dừng, trong lúc nhất thời mọi âm thanh đều im lặng như tờ.Cố Bạch đối với lực uy hiếp của cảnh sát cảm thấy vô cùng kinh nể và sùng bái.Nếu không phải cậu thực sự rất thích vẽ tranh, Cố Bạch cảm thấy mình nhất định sẽ trở thành một vị cảnh sát vì vinh quang của nhân dân mà nỗ lực.Địch tiên sinh cùng Hoàng nữ sĩ - bao gồm tất cả chủ căn hộ khác trong tòa nhà đều không thể tưởng tượng được, bọn họ thế nhưng mộ ngày lại đối mặt với cảnh sát loài người.Hơn nữa lại còn một hộ gia đình bên trong đám bọn họ báo cảnh sát.Đây là đứa nhỏ ngốc nhà ai thả ra để gây chuyện vậy!Vì thế khi mà Cố Bạch mở cửa, cậu lập tức nhận lấy sự hung hăng vây xem của các gia đình còn lại trong chung cư.Vừa mới thờ đầu ra, Cố Bạch nháy mắt sợ hãi rụt trở lại."

Nhìn cái gì mà nhìn!"

Hoàng Diệc Ngưng hai chân để trần trắng trẻo mềm mại, giẫm lên tấm thảm trải sàn êm ái trên hành lang, một tay xách theo giày cao gót của chính mình làm hung khí, gõ gõ lan can hành lang :" Nhìn cái gì hả!

Đều cút về nhà các ngươi đi!

Bằng không tối nay sẽ tìm đến các người đây!"

Cô vừa dứt lời, chỉ một giây sau cả tòa nhà từ trên xuống dưới đều trở nên thoáng đãng không một thanh âm.Cảnh sát ngơ ngác nhìn diễn xuất mạnh mẽ vô cùng bá đạo như đương nhiên này, cũng bị kinh sợ.Vẻ ngoài của Hoàng Diệc Ngưng ôn nhu động lòng người, thuộc kiểu vừa nhìn đã kinh diễm, càng nhìn lâu lại càng đẹp.

Cho nên mặc dù diễn xuất của cô như một bãi bùn nhão, nhưng vẫn có nhiều fan mê sắc đẹp mà đập tiền vì gương mặt này của cô.Hơn nữa hình tượng bên ngoài của Hoàng Diệc Ngưng vừa thức thời, ôn hòa, EQ lại cao, tao nhã và trí thức.

Từ trước đến nay chưa từng tham gia tác phẩm cần đến yêu cầu diễn xuất cao.

Mối nhân duyên trong giới vô cùng tốt.Ít nhất trừ trước tới nay chưa từng có ngài thấy qua bộ dáng hung hăng dữ tợn này củ Hoàng Diệc Ngưng.

Cố Bạch thò một nửa cái đầu ra, nhìn một vòng, lúc sau phát hiện các hộ gia đình khác đều lùi về cả rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, đi dép lê liền chạy ra .Cậu nhìn cảnh sát mặc đồng phục liền có cảm giác vô cùng thân thiết, lê dép lê đi đến bên cạnh hắn, năm lấy vạt áo của vị cảnh sát còn đang sững sờ : " Anh cảnh sát, là tôi báo nguy !"

"Sự cố bạo lực....!" : Anh cảnh sát hỏi.Cố Bạch hơi mím môi, khẽ gật đầu.Dựa theo quá trình xử lý bình thường, hăn là lên lấy giải hòa làm chủ.Vị cản sát thực tập nhỏ đối mặt với hai vị lão đại trong làng giải trí cảm thấy bô cunhf nhụt trí, hắn quay đầu nhìn cậu nhóc báo cảnh sát vẻ mặt đầy tin cậy, hai mắt sáng lấp lánh đang nhìn hắn, khắc sâu cảm nhân thân là một cảnh sát nhân dân thì phải có trách nhiệm.Y hít sâu một hơi, sau đó dựa theo điều chỉ dạy của tiền bối, kiên trì thực hiện việc giáo dục tư tưởng đối với hai vị lão đại không hề để hắn vào mắt này.Có giáo dục được hai vị kia hay không, cảnh sát nhỏ không biết, nhưng khẳng định là giáo dục được tiểu khả ái gọi cảnh sát báo nguy kia.Cố Bạch nghiêm túc lắng nghe rất chân thành, thậm chí còn vui vẻ lê dép lê đưa vị cảnh sát vừa giáo dục tư tưởng xong xuôi xuống lầu.Trong lúc chờ cậu đi thang máy trở lại, Hoàng nữ sĩ đã lại dồn Dịch tiên sinh đến góc tường.Chờ cậu trở về chỉ thấy cô một tay chống tường, tay còn lại xách giày cao gót sắc bén đang khoa tay múa chân ngay vị trí cái chân thứ ba của Địch tiên sinh, hung tợn nói : " Còn dám cướp nam nhân với tôi, tôi liền đem thứ đồ chơi này của cậu cắt phăng đi."

Địch tiên sinh bị dồn vào góc tường sợ hãi phát ra một tiếng nức nở.Hoàng nữ sĩ hài lòng thu tay lại, đi nhặt chiếc giày cao gót khác bị vứt một bên của chính mình, sau đó mở ra cửa căn hộ 665, trước khi vào cửa liếc nhìn qua Cố Bạch đang đứng ở cửa thang máy.Cố Bạch đột nhiên cảm thấy nửa người dưới thật lạnh, lùi về phía sau ba bước lớn.

Nhìn Hoàng Diệc Ngưng giống như nữ thần thắng lợi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng, mới run rẩy đi đến bên Địch tiên sinh đã sợ hãi co rúm lại ở hành lang.Từ nhỉ Cố Bạch chưa thấy qua nhười phụ nữ nào như Hoàng Diệc Ngưng, đại khái là nhờ vào khuôn mặt em bé vô cùng có thể kích phát tình mẹ bao la của phụ nữ, tất cả phụ nữ Cố Bạch gặp được, đều đối với cậu ôn nhu dịu dàng như gió xuân ấm áp.Kiểu đối xử với người đàn ông trưởng thành, một lời không hợp thì đánh một trận bầm dập, còn đem người ta dồn vài góc tường hùng hổ nói muốn chặt cái chân thư ba của người ta, đây là lần đầu Cố Bạch thấy.Cố Bạch nhìn Địch tiên sinh sợ hãi co rúm thành một đoàn, cảm thấy để hắn một mình lẻ lo ở chỗ này, có phải là hơi đáng thương lắm không.Không nói đến hắn vừa bị đánh, còn bị uy hiếp cắt luôn cái chân thứ ba.Tuy nhiên nguyên nhân là ách...cướp đàn ông.Cố Bạch nghĩ đến nguyên nhân này, liền bắt đầu do dự nên đi hay là không đi.Hiện tại Địch tiên sinh không chừng cảm thấy rất là mất mặt, hắn ở trước mặt người lạ là cậu bị nói thẳng ra xu hướng giới tính, còn bị một cô gái xinh đẹp đuổi theo đánh cho một trận no đòn.Hiện tại mặt hắn đang chôn ở khuỷu tay, nói không chừng là bị đánh tới mặt không muốn bị người khác nhìn thấy đâu nhỉ.Cố Bạch nghĩ nghĩ, quyết định giả vờ săn sóc thì chính mình cũng không biết thành cái gì, liền âm thầm rút lui.Nhưng chỉ trong nháy mắt khi chân cậu nhấc lên, Địch tiên sinh tiên sinh đã rầm rì ngẩng đầu lên, ngửa đầu nhìn cậu, ánh mắt kia giống như chú cún lông vàng đáng thương khi bị chủ nhân vứt bỏ.Cố Bạch nghe Địch tiên sinh nhẹ nhàng thở dài ưu sầu, sau đó nói với cậu : "thật đói"Cố Bạch : ....Cố Bạch : ???Bị đánh một trận còn bị uy hiếp cắt phăng cái chân thứ ba, phản ứng của anh lại là rất đói sao!?Địch Lương Tuấn đứng dậy, Cố Bạch phát hiện mình lại chỉ cao đến bả vai hắn."

Nhóc con, cậu tên là gì?"

Địch Lương Tuấn vừa sửa sang lại quần áo vừa hỏi."

Cố Bạch."

Cố Bạch ngoan ngoãn đáp : "Tôi biết anh, Địch tiên sinh."

"Cậu sao lại báo cảnh sát?

" Địch Lương Tuấn đối với nhóc con trước mắt có đến mười hai vạn phần kiên nhẫn, ôn nhu khuyên bảo cậu :" Thân phận của những người ở nơi này như chúng ta đều không bình thường, nếu có sự tình thì chúng ta ở bên trong tự phối hợp giải quyết, không cần làm phiền đến người khác."

Cố Bạch nhìn ảnh đế trước mắt, lại nhìn thoáng qua cửa căn hộ 665 đang đóng chặt, nghĩ đến địa vị của bọn họ ở giới giải trí, vẻ mặt bừng tỉnh khẽ gật đầu.Cố Bạch nhận ra được, cậu vừa mới báo nguy, có thể mang đến phiền phức cho hai người này."

Xin lỗi anh, Địch tiên sinh."

Cố Bạch hơi mím môi, vô cùng áy náy.

Địch Lương Tuấn nhìn bé con ngoan ngoãn trước mắt, thấy bộ dáng đối phương ngẩng đầu nhìn mình vô cùng nghiêm túc, ánh mắt long lanh trong sáng, vẻ mặt mang theo áy náy khổ sở, giống như giây tiếp theo có thể khóc đến nơi.Ngón tay Địch tiên sinh hơi giật giật, lại dừng lại, sau đó giật tiếp.Hắn cuối cùng vẫn là không thể khống chế được đôi tay mình làm bậy, nâng tay đặt lên đầu Cố Bạch rồi tiến hành xoa bóp cực kì tàn ác.A a a, đây là con cái nhà ai thế!800 năm qua, chưa từng thấy tiểu yêu quái nào biết điều lại ngoan ngoãn, đáng yêu nghe lời như vậy.Sao lại đáng yêu như vậy chứ!"

Cố Bạch a!"

Địch Lương Tuấn nhéo nhéo cái mặt mềm mại của Cố Bạch, trên mặt đầy ý cười tươi :" Cậu có biết nấu cơm hay không nha?"

Cố Bạch bị nụ cười này làm cho hốt hoảng, trong nháy mắt giống như rơi vào trong trong cơn mơ, ngoan ngoãn đáp :"Tôi biết""Tôi muốn ăn gà."

Địch Lương Tuấn đáp, đem Cố Bạch xoay hướng về phía cửa phòng căn hộ 666 đang rộng mở, một lớn một nhỏ cùng nhau đi vào.Mãi đến khi Địch tiên sinh xuống say khướt, dựa vài sofa mà gào góc thảm thiết, Cố Bạch mới mơ mơ màng màng phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác nhìn bát đũa trong bồn rửa chén.

Cậu thế nhưng lần đầu tiên gặp maywj đã dẫn về nhà, lại còn làm cơm cho người ta!Cố Bạch thề, cậu tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.Cố Bach hoảng sợ móc di động ra, vô cùng thuần thục ấn xuống ba phím 110.Trước khi ấn nút họi, Cố Bạch nhớ đến lời nói lúc trước của Địch Lương Tuấn với hắn, liền quay đầu liếc nhìn ảnh đế tiên sinh trên sofa.Hắn đang khịt mũi, tay chân dài ủy khuất co ro trên ghế sofa đơn ngoài phòng khách.Tay định nhấn phím gọi của Cố Bạch ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đem điện thoại di động đặt qua một bên, trước mắt đi rửa sạch sẽ bát đũa trong bồn rửa chén, lại dọn gọn gàng phòng bếp, mời quay lại phòng khách.Địch tiên sinh nằm trên sofa sững sờ.Cố Bạch nhìn đôi mắt của hắn, quay đầu đem những bản vẽ của chính mình ra, chuẩn bị mang lên lầu cất đi."

Cố Bạch a!"

Địch Lương Tuấn đột nhiên gào lên một tiếng.Cố Bạch tay cầm tranh, bị giọng nói này của hắn dọa sợ đến mức run run."

Cậu nói xem, tại sao Hoàng Diệc Ngưng lại không thích tôi chứ?"

Địch Lương Tuấn hỏi.Cố Bạch : ???Gì??"

Haizzz" Địch Lương Tuấn thở dài nặng nề, ôn lấy bình rượu, mặt đầy u sầu làm người ta nhọc lòng.Ngay một giây sau, hắn liền vỗ đùi, trở lại dánh vẻ đắc ý :" May mắn tôi là hồ ly tinh, so với cô ấy còn câu dẫn người hơn, bằng không sẽ không biết cô ấy sẽ chạy đi cùng gã nam nhân lạ nào."

Cố Bạch mặt đầy khiếp sợ nhìn vị ảnh đế tiên sinh này.Không theo đuổi được người ta liền đoạt nam nhân của người ta, con kiêu ngạo tự xưng là hồ ly tinh.Thứ cho tôi nói thẳng, Địch tiên sinh.Anh là học sinh tiểu học sao?Tác giả có lời muốn nói : Địch tiên sinh: " Không ai có thể cự tuyệt lời xin ăn trực cơm của bổn hồ ly. (Đổi cọ cơm thành ăn trực không biết có đúng không nữa)Hoàng nữ sĩ : Bà đây lật tay một cái thì chính là một chiếc giày cao gót.
 
Back
Top Bottom