Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 290: Chỉ những thứ này?



Trong lòng Lạc Thanh Chu lo lắng cho Tần nhị tiểu thư, nói:

- Đại tiểu thư không có ở đó, ta nói chuyện với Bách Linh trong chốc lát liền trở lại. Ngươi bận gì làm đó đi, đêm nay ngủ ở trong chính gian phòng của ngươi, ta muốn tu luyện.

Tiểu Điệp “A” một tiếng, nói:

- Công tử, đừng có quá sức, nhất định phải nhớ kỹ nghỉ ngơi.

Nói xong khéo léo về tới gian phòng của mình.

Kể từ khi biết công tử đang len lén tu luyện, nàng mỗi đêm cũng không dám tùy tiện đi qua quấy rầy, trừ phi công tử ở bên trong để nàng đi vào hoặc chủ động để nàng ngủ cùng.

Lạc Thanh Chu khóa cửa phòng, ngồi trên giường một hồi, tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn Xuất Khiếu.

Hôm nay không có ở trong phòng tu luyện Bôn Lôi Quyền.

Thần hồn trực tiếp nổi lên nóc nhà, xuyên thấu nóc nhà bay lên giữa không trung.

Ở giữa không trung nhìn ra xa, nơi Tần nhị tiểu thư ở đỏ hồng một mảnh, hẳn là có rất nhiều người tụ tập ở nơi đó.

Hắn không dám tiếp cận, tâm sự nặng nề bay ra khỏi Tần phủ, chuẩn bị lướt về Uyên Ương lâu.

Vị thần hồn tiền bối kia đột nhiên ở trong mơ truyền lời cho hắn, để hắn đêm nay ba canh đi Uyên Ương lâu chờ, không biết có chuyện gì khẩn yếu.

Hắn đêm nay quyết định đi hỏi một chút vị thần hồn tiền bối kia, triệu chứng giống như Tần nhị tiểu thư, phải chăng có thể cứu.

Có lẽ vị tiền bối kia kiến thức rộng rãi, có bản lĩnh cứu giúp.

Nếu như đối phương thật sự có biện pháp cứu Tần nhị tiểu thư, hắn sẽ dùng hết khả năng, đáp ứng yêu cầu của đối phương.

Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện.

Vừa bay tới giữa không trung hẻm nhỏ cửa sau Tần phủ, đột nhiên phát hiện một thân ảnh lén lén lút lút mở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, đi ra ngoài.

Lập tức bước nhanh đi ra hẻm nhỏ.

Nhìn bộ dáng, hẳn là một nha hoàn.

Lúc này, tất cả mọi người Tần phủ tụ ở chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó, nàng ra ngoài làm gì?

Cho dù đi tìm đại phu hoặc bốc thuốc, c*̃ng không nên lén lén lút lút đi cửa sau chứ?

Trong lòng Lạc Thanh Chu sinh nghi, lập tức lướt tới phía dưới, lặng yên không một tiếng động đi ở sau lưng nàng.

Tuyết trắng tô điểm màn đêm.

Trên đường phố người đi đường thưa thớt, trước mấy cửa hàng treo đèn lồng đung đưa trái phải trong gió rét, đung đung đưa đưa.

Nha hoàn thuận theo bóng tối dưới góc tường, đi rất nhanh.

Xuyên qua một lối đi.

Sau đó đột nhiên bước nhanh ngoặt vào một hẻm nhỏ âm u.

Dưới góc tường trong hẻm nhỏ, một đạo thân ảnh thấp bé người mặc quần áo nô bộc đang đứng ở nơi đó chờ nàng.

Hai người gặp mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác, quan sát bốn phía.

Không biết nói câu gì, nha hoàn đi ra từ Tần phủ đột nhiên từ lấy ra một quyển giấy tuyên thật dày từ trong ngực, đưa tới trong tay thân ảnh thấp bé.

Lạc Thanh Chu thấy khí huyết hai người mờ nhạt, lập tức trôi dạt đến chỗ gần.

Thân ảnh thấp bé tiếp nhận giấy tuyên, cũng không mở ra quan sát, trực tiếp nhét vào trong ngực, thấp giọng nói:

- Chỉ những thứ này?

Nha hoàn kia thấp giọng nói:

- Tạm thời chỉ những thứ này. Thơ và bức vẽ, thơ là người ở rể kia sáng tác, vẽ là Tần nhị tiểu thư, ta đều sao chép toàn bộ.

Thân ảnh thấp bé nhẹ gật đầu, thấp giọng dặn dò:

- Tiếp tục trông coi, không chỉ những thứ này thôi đâu. Nhớ kỹ, nếu thực sự quá khó hạ thủ, vẽ có thể không cần, chỉ cần thi từ của tiểu tử kia, những cái này mới là quan trọng nhất, hiểu rõ?

Nha hoàn gật đầu nói:

- Hiểu rõ.

Thân ảnh thấp bé cười lạnh một tiếng nói:

- Tiểu tử này bụng đầy tài hoa, lần này sẽ để hắn gánh vác danh xấu đạo văn, danh dự không còn gì! Đến lúc đó, để hắn ngay cả tư cách báo danh khoa cử cũng không có, nhìn hắn còn giày vò thế nào.

Nha hoàn thấp giọng nói:

- Nếu bọn họ thật hiến tặng những thi từ này cho Trưởng công chúa, có thể hay không...

Trong mắt thân ảnh thấp bé lóe lên vẻ dữ tợn:

- Cho dù Trưởng công chúa khoan dung độ lượng không truy cứu, thành chủ c*̃ng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu truyền đến kinh đô nơi đó, hừ, chỉ sợ những người Tần phủ kia nhẹ nhất cũng sẽ bị xét nhà lưu vong!

- Lừa gạt trêu đùa Trưởng công chúa, chẳng khác nào lừa gạt trêu đùa Thánh thượng, bây giờ Trưởng công chúa lại vừa đánh thắng trận lớn...

- Đương nhiên, việc này chúng ta không thể ra mặt, dù sao chúng ta và Tần phủ... Chúng ta đến lúc đó chỉ cần đưa những thi từ này cho Tống gia, lấy thù hận giữa bọn hắn và Tần phủ...

Hai người lại thấp giọng nói vài câu, trái phải nhìn quanh một phen, tách ra khỏi hẻm nhỏ.

Nha hoàn đi ra hẻm nhỏ, vội vàng tiến về Tần phủ.

Thân ảnh thấp bé thì tiến vào chỗ sâu trong hẻm nhỏ, rời đi từ một bên cửa ngõ khác.

Lạc Thanh Chu giống như u linh, lặng yên không một tiếng động đi ở phía sau hắn.

Con đường phía trước càng ngày càng quen thuộc.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 291: Nàng thế nào?



Trong mắt Lạc Thanh Chu lóe ra tia sáng lạnh, c*̃ng càng ngày càng thịnh.

Quả nhiên, không đến một lát.

Thân ảnh thấp bé xuyên qua mấy đầu hẻm nhỏ, bước nhanh tiến vào hẻm nhỏ âm u cửa sau Thành Quốc phủ.

Lập tức, từ cửa sau đi vào, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu bồng bềnh ở đầu hẻm nhỏ, nhìn hẻm nhỏ quen thuộc, lại nhìn phủ đệ quen thuộc bên cạnh.

Sau một lúc lâu, quay người rời đi.

Xem ra lần này Trưởng công chúa đến Mạc Thành, nghênh đón nàng không chỉ có là các loại nhiệt tình ân cần thăm hỏi cùng ca tụng, còn có các loại âm mưu quỷ kế.

Thành Quốc phủ và gia tộc khác chỉ sợ thừa dịp cơ hội này để Tần phủ triệt để không cách nào xoay người.

Mà hắn, c*̃ng triệt để bị đóng lên trên cây cột sỉ nhục, vô duyên với khoa cử.

Đều nói ngẩng đầu ba thước có thần minh.

Hắn hôm nay ra, lại trong lúc vô tình đụng vào một đại sự như vậy, không biết là nên may mắn, hay là nên bi ai.

Hắn chỉ là một con thứ nho nhỏ, Thành Quốc phủ vậy mà phí hết khí lực lớn như vậy muốn diệt trừ hắn.

Đương nhiên, nguyên nhân khẳng định không chỉ là hắn.

Thành Quốc phủ lựa chọn liên thủ cùng Tống gia, hiển nhiên biết Tống Tần hai nhà đã thủy hỏa bất dung, chỉ có thể một nhà còn tồn tại, cho nên khẳng định sẽ không từ thủ đoạn xông pha chiến đấu.

Dù nói thế nào, Thành Quốc phủ và Tần gia cũng là quan hệ thông gia, chắc chắn sẽ không cưỡng ép ra mặt, để người ta bắt lấy cái chuôi.

Chỉ là không biết, đây là chủ ý của Đại phu nhân, hay là...

Chuyện lớn như vậy, chỉ sợ không đơn thuần là một vị phụ nhân có thể làm chủ được.

Trong lòng Lạc Thanh Chu càng nghĩ càng lạnh, càng thêm kiên định quyết tâm mạnh lên, báo thù rửa hận.

Bay một hồi.

Hắn tạm thời vung đi suy nghĩ tạp nham trong đầu, bình phục một chút nỗi lòng, nhanh chóng bay về phía Uyên Ương lâu.

Hôm nay có thể ra nghe được một kiện âm mưu quỷ kế, cũng coi như công lao của vị thần hồn tiền bối kia.

Nếu không phải đối phương hôm nay ở trong mơ mời hắn đêm nay đi Uyên Ương lâu, hắn chỗ nào nghe được.

Hắn đột nhiên lại nhớ tới Tần nhị tiểu thư trong phủ.

Không biết thiếu nữ yếu đuối đáng thương kia hiện tại thế nào.

Hi vọng nàng có thể chống đỡ được.

Không bao lâu, hắn đi tới Uyên Ương lâu.

Mặc dù vẫn chưa tới canh ba sáng, nhưng đạo thân ảnh xanh nhạt đã đợi ở bên trên mái cong đỉnh chóp lầu các.

Lạc Thanh Chu nhanh chóng nhẹ nhàng lao qua.

Rơi vào nóc nhà, hắn nhịn không được nhìn thoáng qua viên hạt châu màu đỏ kia, thấy không có bất cứ dị thường nào, yên lòng, tiến lên khom người chắp tay nói:

- Tiền bối hôm nay báo mộng, để vãn bối đêm nay tới, là có chuyện gì phân phó sao?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn đêm tối phía xa, sau một lúc lâu, mới nói:

- Kể chuyện xưa đi.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, hỏi:

- Vãn bối vừa rồi một đường bay tới, cũng không nhìn thấy pháp khí khắc chế âm hồn, đều bị dỡ xuống rồi sao?

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Sử dụng hết liền dỡ xuống. Lấy huyết khí Trưởng công chúa, không có bất kỳ âm hồn nào có thể tới gần nàng trong vòng trăm bước, cho nên cũng không cần.

- Thì ra là thế.

Lạc Thanh Chu cố ý trò chuyện chủ đề, lúc này mới khom người nói:

- Tiền bối, vãn bối có một người bạn, bây giờ bệnh nguy kịch, tình huống nguy cấp, ngài có biện pháp cứu chữa không?

Thân ảnh xanh nhạt hơi giật mình, chậm rãi xoay đầu lại nhìn hắn.

Sau một lúc lâu, âm thanh linh hoạt kỳ ảo mà hỏi thăm:

- Bằng hữu gì?

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Hảo bằng hữu, bạn rất thân.

Thân ảnh xanh nhạt ở trong vầng sáng nhìn hắn, an tĩnh một hồi, nói:

- Hồng nhan tri kỷ? Vẫn là... Người ngươi thích?

Lạc Thanh Chu có chút kỳ quái, đột nhiên cảm thấy vị tiền bối này hôm nay có chút bát quái (nhiều chuyện), khom người đáp:

- Tính là hồng nhan tri kỷ đi, là muội muội nương tử nhà ta.

Những điều này ngược lại không cần giấu diếm.

Hắn và Tần nhị tiểu thư thanh bạch, không thẹn với lương tâm, có gì không dám nói?

Thân ảnh xanh nhạt lại an tĩnh nhìn hắn một lát, mới nói:

- Nàng thế nào?

Lạc Thanh Chu nhăn đầu lông mày nói:

- Thường xuyên ho khan, mỗi lần ho khan đều sẽ ho ra máu, thân thể phi thường mảnh mai, sắc mặt luôn luôn tái nhợt, đi mấy bước liền thở hồng hộc, đi đường cũng cần nha hoàn vịn. Nghe nói từ nhỏ đã như thế, trong phủ đã vì nàng mà tìm kiếm rất nhiều đại phu, cho nàng uống rất nhiều thuốc, cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp.

- Tiền bối, ngài biết đây là bệnh gì sao?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một hồi, thản nhiên nói:

- Thể hư, hồn hư, trước khi xuất sinh có lẽ đã bị thương từ trong thai nhi, ngũ tạng bị hao tổn, sợ lạnh sợ động. Ngươi nói những bệnh trạng này, ta cũng chỉ suy đoán.

Lạc Thanh Chu vội vàng khom người nói:

- Tiền bối, nếu quả thật theo như tiền bối suy đoán, bệnh này có thể cứu không?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 292: Yêu thích giữa người với người.



Thân ảnh xanh nhạt khẽ lắc đầu:

- Không thể cứu, trừ phi nàng tu luyện, thể hồn song tu. Nhưng từ sự miêu tả của ngươi đến xem, nàng đã bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất. Bây giờ thân thể của nàng đã là dầu hết đèn tắt, huyệt khiếu đóng chặt, ngay cả khí đều không thể lưu thông. Nếu là muốn gượng ép tu luyện, sẽ đi càng nhanh.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, sững sờ một lát, ngẩng đầu lên nói:

- Tiền bối, vậy có biện pháp gì, có thể để nàng trì hoãn một chút thời gian không?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn, trầm mặc một chút, nói.

- Có.

Lạc Thanh Chu lập tức sáng mắt lên, vội vàng cúi đầu nói:

- Tiền bối mời nói cho ta, nếu có thể giúp nàng trì hoãn một chút thời gian, đại ân của tiền bối, vãn bối suốt đời khó quên. Về sau tiền bối nếu có phân công, vãn bối tận tâm tận lực, tuyệt không dám chối từ!

Thân ảnh xanh nhạt đưa ánh mắt nhìn về phía dãy núi chập trùng xa xa ngoài thành, qua hồi lâu, mới chậm rãi mà nói:

- Phương pháp đơn giản nhất chính là chiếu cố tốt tâm tình của nàng. Nàng chỉ cần mỗi ngày vui vẻ, không suy nghĩ lung tung, không cố ý thương tổn tới thân thể mình, tự nhiên sẽ ít phát bệnh. Nhưng nếu như muốn để nàng sống càng lâu, thì cần phải có một người cùng nàng hứng thú hợp nhau và tình nghĩa tương đắc, thường xuyên bồi tiếp nàng.

Nói đến đây, nàng dừng một chút, lại nói:

- Thân thể cùng tâm của nàng đều băng lãnh. Nếu như người kia có thể ấm áp nàng, tự nhiên có thể để nàng sống càng lâu.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một hồi, nói:

- Kia... Người kia, có thể là nữ tử không?

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Nếu như nàng thích nữ tử, tự nhiên là có thể.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Tiền bối, ngài nói thích là...

- Yêu thích giữa người với người.

Thân ảnh xanh nhạt ở trong vầng sáng nhìn hắn nói:

- Thế gian này, chỉ có tình cảm yêu thích giữa người mới có thể đồng thời cho thân thể cùng linh hồn người ta ấm áp, trong lòng k*ch t*nh. Đối với một người bệnh vài chục năm mà nói, trong lòng sớm đã như tro tàn, ngẫu nhiên k*ch t*nh, không chỉ có thể tỉnh lại hi vọng cùng chờ mong của nàng, còn có thể một lần nữa để huyệt khiếu thân thể của nàng quán thông, tỉnh lại sinh cơ nàng vốn có...

Lạc Thanh Chu nghe trong đầu nổi sóng chập chờn.

Còn có thể dạng này?

Thế nhưng, nghe những lời này, làm sao để hắn có loại đã khẩn trương sợ hãi, lại kích động thấp thỏm, bất an, mâu thuẫn các loại cảm xúc xen lẫn vào nhau.

- Cái kia... Tiền bối, ngài nói những thứ này, thật có hiệu quả sao?

Lạc Thanh Chu có chút bán tín bán nghi.

Bởi vì vị tiền bối này chỉ nghe hắn thuận miệng miêu tả một chút chứng bệnh của Tần nhị tiểu thư liền lập tức nói nhiều như vậy, mà lại nói còn giống như rất có đạo lý nhưng lại có chút không thể tưởng tượng.

Vạn nhất, hắn nói ra chứng bệnh, mà vị tiền bối này đoán sai thì sao?

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:

- Có hữu dụng hay không, ngươi có thể đi thử một chút.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Ánh mắt thân ảnh xanh nhạt lần nữa nhìn về phía nơi xa, nói:

- Kể chuyện xưa đi, đêm nay nói nhiều một chút.

Nói xong, đột nhiên lại quay đầu nhìn hắn:

- Đêm nay, nương tử nhà ngươi đang ở trong nhà chờ ngươi sao?

Lạc Thanh Chu giật mình, nói:

- Không có.

Tiểu Điệp đã ngủ, Bách Linh đêm nay chắc chắn sẽ không đi.

Tần nhị tiểu thư bệnh làm cho tâm tình người cả Tần phủ đều trở nên nặng nề.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn nói:

- Nàng đi đâu?

Lạc Thanh Chu âm thầm kỳ quái vị tiền bối này đêm nay hơi nhiều chuyện, dừng một chút, trả lời:

- Muội muội nàng bệnh, nàng ở nơi đó trông coi.

Thân ảnh xanh nhạt lại nhìn hắn một hồi, quay đầu nhìn về đêm tối phía xa xa, âm thanh không chút tình cảm nói:

- Nói đi. Đêm nay nàng đã không có đợi ngươi, vậy tối nay ngươi cũng không cần trở về, hừng đông lại trở về.

Lạc Thanh Chu: - ... Vâng, tiền bối.

Bên trong Tần phủ.

Nội viện ngoại viện chỗ Tần nhị tiểu thư ở sớm đã tụ tập rất nhiều người.

Các nha hoàn ma ma ở ngoài hành lang đều đang âm thầm lau nước mắt.

Trong phòng cũng truyền tới tiếng khóc đè nén.

Đêm này, đối với ít người mà nói, rất ngắn; nhưng đối có ít người mà nói, lại dài đằng đẵng.

Trong lòng Lạc Thanh Chu lo lắng về tình huống của Tần nhị tiểu thư, trong sự lo lắng và mâu thuẫn một lần lại một lần kể đoạn hầu tử học nghệ có thành tựu, sau đó đến đại náo thiên cung cho thân ảnh xanh nhạt trước mặt.

Tại thời khắc con khỉ bộc lộ ra sức mạnh nhất của mình, cố sự im bặt mà dừng.

Chân trời hướng đông đã sáng trắng.

Bóng đêm lặng yên thối lui, bình minh chợt hiện.

Chỉ là không biết thiếu nữ nhu nhược kia phải chăng có chịu qua được ban đêm rét lạnh mà dài dằng dặc này hay không?

Lạc Thanh Chu cáo từ rời đi, nhanh chóng bay về phía Tần phủ.

Tiểu viện Tần phủ.

Rất nhiều người đêm qua tụ tập ở chỗ này đã lần lượt tản đi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 293: Còn không mau chết tiến vào!



Trong phòng.

Chỉ có Tống Như Nguyệt lưu lại.

Tần nhị tiểu thư đã tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn như cũ vô cùng tái nhợt, ngay cả khí lực lên xuống giường cũng không có.

Hai mắt Tống Như Nguyệt đỏ hồng, bón cho nàng uống thuốc.

Dưới hành lang phía ngoài, Tần Xuyên thân mang trang phục màu đen đứng ở nơi đó, cau mày, mặt mũi tràn đầy thần sắc nặng nề.

Tối hôm qua ngay lúc hắn ta đang luyện võ trong nội viện, nghe được tin tức lập tức vội vàng chạy đến.

Hắn ta ở chỗ này trông một đêm.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tần nghe đại phu nói tình huống xong, trong lòng đều vô cùng nặng nề.

- Tình huống của Nhị tiểu thư, không hề lạc quan.

Đi ra ngoài cửa, đại phu lại thở dài một hơi, trầm giọng nói với Tần Văn Chính cùng ra bên cạnh:

- Lão gia, sớm chuẩn bị một chút cho Nhị tiểu thư đi.

Câu nói bị nha hoàn bên cạnh nghe được, rất nhanh truyền vào.

Trong nội viện, trong phòng, đều là một mảnh tiếng khóc.

Thẳng đến hừng đông, đám người đỏ hồng mắt dần dần tản đi.

Trên dưới toàn bộ Tần phủ hôm nay đều bao phủ trong một mảnh không khí bi thương.

Ai cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.

Làm việc đều cẩn thận từng li từng tí.

Sau khi hồn phách Lạc Thanh Chu trở về cơ thể liền bước chân vội vàng ra cửa.

Lúc đi vào nơi Tần nhị tiểu thư ở.

Châu nhi đang đỏ mắt, đưa gia quyến Tần gia nhị gia Tam gia rời đi.

Nhìn thấy hắn, tiểu nha hoàn đỏ hồng mắt nói:

- Cô gia, ngươi làm sao hiện tại mới đến?

Lạc Thanh Chu trầm giọng giải thích:

- Tối hôm qua ta chuẩn bị tới, bất quá gặp người nhiều, cho nên không có tới. Nhị tiểu thư thế nào?

Châu nhi lau nước mắt nói:

- Tiểu thư vừa tỉnh lại, cái gì đều ăn không vào, ngay cả lời cũng nói không ra ngoài. Đại phu nói... Nói... Ô ô ô...

Trong lòng Lạc Thanh Chu nắm chặt, nói:

- Còn có người trong phòng không? Ta đi vào có được hay không?

Châu nhi rưng rưng nước mắt nói:

- Chỉ có phu nhân ở trong phòng. Cô gia, ngươi mau vào đi thôi, trong lòng tiểu thư nhất định muốn gặp được cô gia.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục do dự, bước nhanh đi vào.

Đi đến trong đình viện, nhìn thấy nam tử trẻ tuổi đang than thở đứng dưới mái hiên.

- Nhị ca.

Hắn tiến lên gọi một tiếng.

Tần Xuyên nghe được có người gọi, lấy lại tinh thần, thấy là hắn, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc:

- Thanh Chu, ngươi đến thăm Vi Mặc? Tối hôm qua Khiêm Gia đã tới, ngươi...

Dựa theo quy củ, Lạc Thanh Chu không nên.

Bất quá Tần Xuyên không có nhiều lời, quay người đi đến gần phòng nói:

- Đi thôi, ta đưa ngươi đến cửa ra vào nhìn. Vi Mặc vừa tỉnh, còn nằm ở trên giường, ngươi ở trước cửa ân cần thăm hỏi một tiếng là được, mẫu thân đang ở bên trong.

Tối hôm qua hắn tới cũng không ai để hắn đi vào.

Ngoại trừ đại phu, căn phòng kia cũng chỉ có thể để nữ tử đi vào, mà lại một lần cũng chỉ có thể tiến vào hai người, đồng thời không thể tới gần giường, sợ khí tức trên người khác biệt phá hủy không khí vốn có trong phòng, sẽ khiến thiếu nữ kia ho khan.

Lạc Thanh Chu không nói gì, đi ở phía sau hắn, vào phòng, đi đến cửa thư phòng ngừng lại.

Cửa thư phòng vẫn đang đóng.

Tần Xuyên chần chờ một chút, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, hạ giọng nói:

- Mẫu thân, Thanh Chu đến thăm Vi Mặc.

Bên trong không có trả lời.

Tần Xuyên chờ đợi trong chốc lát, quay người nói với thiếu niên đối diện:

- Thanh Chu, tâm ý của ngươi, mẫu thân đã biết. Ngươi trở về đi, nơi này c*̃ng không cần đến ngươi, ngươi về phòng học cho giỏi, chuyện khác không cần ngươi quan tâm.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, đành phải nhẹ gật đầu.

Đang muốn cáo từ rời đi, cửa phòng đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.

Tống Như Nguyệt hai mắt đỏ bừng xuất hiện sau cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chào:

- Nhạc mẫu đại nhân.

Tần Xuyên vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:

- Đi thôi, ta và mẫu thân trò chuyện.

Ai ngờ Tống Như Nguyệt lại đột nhiên quát lạnh một tiếng:

- Lạc Thanh Chu, ngươi tối hôm qua đi chết ở đâu? Làm sao hiện tại mới đến?

Tần Xuyên ngạc nhiên nhìn nàng.

- Còn không mau chết tiến vào!

Tống Như Nguyệt lại quát một tiếng, đột nhiên đưa tay kéo lại cổ tay thiếu niên kia, từng chút từng chút giật hắn đi vào, lập tức “Phanh” một tiếng khép cửa phòng lại.

Ngoài cửa.

Tần Xuyên cứng tại chỗ, há hốc mồm, mặt mũi ngốc trệ.

Trong phòng.

Tống Như Nguyệt nổi giận đùng đùng, trực tiếp kéo Lạc Thanh Chu tới buồng trong, lại còn chưa hết giận, chân vừa nhấc, lại một cước đá vào trên mông hắn, cả giận nói:

- Còn không mau đi qua!

Nàng không xỏ giày, chân đá vào trên mông, Lạc Thanh Chu hoàn toàn không có cảm giác, nhưng hắn vẫn rất phối hợp lảo đảo mấy bước.

Nhìn thiếu nữ yếu đuối trên giường sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong lòng Lạc Thanh Chu lập tức đau đớn một trận, vội vàng cởi giày ra, giẫm lên tấm thảm mềm mại đi tới bên giường.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 294: Linh Thiền Nguyệt cung.



Thiếu nữ nhìn thấy hắn, trong con ngươi ảm đạm thất thần rốt cục lộ ra một tia sáng ngời, khóe miệng c*̃ng lộ ra mỉm cười.

Lạc Thanh Chu ngồi xổm người xuống, ánh mắt thương tiếc nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy bệnh trạng tái nhợt của nàng kia, nói khẽ:

- Nhị tiểu thư...

Hai con ngươi thiếu nữ ôn nhu mà nhìn hắn, giật giật bờ môi, lại không nói gì.

Chỉ là, chăn mền hơi động một chút, một cánh tay nhỏ tái nhợt nhu nhược chậm rãi từ bên trong đưa ra ngoài, sau đó đưa tới trước mặt hắn, hai con ngươi mong đợi nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ của nàng, lại liếc mắt nhìn ánh mắt của nàng.

Sau đó, lại quay đầu, nhìn về phía đằng sau.

- Xoạt!

Tống Như Nguyệt đột nhiên kéo lên rèm che giữa thư phòng và buồng trong, ở bên ngoài lạnh lùng thốt:

- Ta đi ra ngoài giường ngủ một hồi, ngươi hảo hảo bồi Vi Mặc. Ta không bảo ngươi đi, ngươi vẫn phải ở chỗ này, chỗ nào cũng đừng nghĩ đi!

Nói xong, xoay người đi đến giường mỹ nhân nằm xuống, nhắm mắt lại.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, lại liếc mắt nhìn con ngươi tràn ngập mong đợi của thiếu nữ trên giường, chậm rãi đưa tay ra, cầm bàn tay nhỏ của nàng.

Tay nhỏ mềm mại không xương, lại dị thường băng lãnh.

Trong mắt thiếu nữ giống như ngay nháy mắt đã có sắc thái, ý cười trên khóe miệng nhiều thêm một phần tươi đẹp, nhiều hơn một tia ngượng ngùng.

Lạc Thanh Chu ngồi xổm ở trước giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của nàng, ánh mắt an tĩnh nhìn nàng.

Thiếu nữ cũng an tĩnh nhìn hắn.

Hai người trầm mặc nhìn nhau, đều không nói gì thêm.

Trong phòng, yên tĩnh im ắng.

Sau một lúc lâu.

Phía sau rèm đột nhiên bỗng nhúc nhích, lộ ra một cái khe hở, một con mắt lặng lẽ xuất hiện ở bên trong khe hở, vụng trộm nhìn về phía bên trong.

Lập tức, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.

Lại một lát sau.

Con mắt kia lần nữa xuất hiện.

Liên tiếp xuất hiện ba lần, bên ngoài rốt cục nhịn không được, truyền đến giọng nói Tống Như Nguyệt lạnh lùng:

- Lạc Thanh Chu, ngươi ngủ thiếp đi rồi à? Nói cũng không biết nói? Để ngươi tới là để ngươi nói chuyện với Vi Mặc, đùa nàng vui vẻ, ngươi đang làm gì? Ngủ gà ngủ gật?

Lạc Thanh Chu đành phải nhìn thiếu nữ trước mắt mở miệng nói:

- Nhị tiểu thư, ngươi cảm giác thế nào?

Thiếu nữ an tĩnh một hồi, đột nhiên ôn nhu mở miệng nói:

- Tỷ phu, ta không sao...

Âm thanh này vừa thốt ra, phía sau rèm đột nhiên "Soạt" một tiếng bị kéo ra.

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy kích động nói:

- Vi Mặc, ngươi có thể nói chuyện sao?

Thiếu nữ lại ngậm miệng lại.

Tống Như Nguyệt: - ? ? ?

Sau một lúc lâu.

Thiếu nữ mới chậm rãi mở miệng:

- Mẫu thân, nói chuyện... Mệt mỏi, ta muốn lưu chút khí lực... Cùng tỷ phu, nói chuyện...

Tống Như Nguyệt: - ...

- Hừ!

Mỹ phụ lập tức giận không chỗ phát tiết, hung hăng trừng tên hỗn đản ngồi xổm ở bên giường đã cướp đi trái tim khuê nữ của nàng, lại "Soạt" một tiếng kéo rèm lên, ở bên ngoài rơi nước mắt nói:

- Mẫu thân chính là người dư thừa! Mẫu thân ở chỗ này làm phiền chuyện của các ngươi, đúng hay không? Vậy mẫu thân đi, ngươi hài lòng?

Trên giường truyền đến âm thanh hơi cố hết sức của thiếu nữ:

- Mẫu thân... Người đi đi.

Tống Như Nguyệt: - ...

- Không đi! Ta lại không đi! Nếu ta đi, không chừng các ngươi sẽ làm ra chuyện gì đó đồi phong bại tục.

Tống Như Nguyệt lập tức đau lòng tức ngực, đi đến bên giường mỹ nhân nằm xuống, b* ng*c cao ngất nâng lên hạ xuống, miệng c*̃ng tức giận nói không ra lời.

Người ta nói nữ nhi gả ra ngoài, giống như tát nước ra ngoài.

Thế nhưng nữ nhi của nàng cũng còn không có gả đi, mà lại tối hôm qua mới đi một lượt từ Quỷ Môn quan trở về, lúc này, không phải nên cần có người thân nhất với nàng bồi nàng sao?

Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thương tâm.

Chỉ chốc lát sau, mỹ phụ nằm trên giường mỹ nhân liền nhịn không được đưa tay lên lau nước mắt, miệng nhịn không được lần nữa thấp giọng mắng tiểu hỗn đản kia:

- Ăn trong chén, còn muốn bưng cả nồi đi... Tiểu vương bát đản, lúc trước không nên dẫn sói vào nhà...

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng rõ.

Tống Như Nguyệt nằm trên giường mỹ nhân ch** n**c mắt suy nghĩ lung tung một hồi, trong bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Tối hôm qua một đêm không ngủ, vừa khóc một đêm, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.

Bên ngoài gió tuyết vẫn như cũ.

Tần Xuyên đứng ở trong hành lang, cau mày, trăm mối vẫn không có cách giải, muốn gõ cửa đến hỏi rõ ràng, lại cảm thấy bây giờ không phải thời điểm.

Lại đứng nửa canh giờ, tâm sự nặng nề rời đi.

Linh Thiền Nguyệt cung.

Trong lương đình hậu hoa viên.

Tần Khiêm Gia một bộ áo trắng đứng trong đình, an tĩnh nhìn bông tuyết ngoài đình bay lả tả rơi xuống bên trên hồ nước, sau đó tan biến, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

Trời tờ mờ sáng, nàng đã đi ra.

Vẫn đứng ở chỗ này, đứng yên thật lâu.

Bách Linh cùng Hạ Thiền đứng ở dưới mái hiên cách đó không xa, trầm mặc không nói gì mà nhìn nàng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 295: Tiểu vương bát đản...



Các nàng đều biết, giờ phút này trong lòng của nàng vẫn đang lo lắng phàm trần tục sự, lo lắng thiếu nữ nhu nhược kia.

Cho dù đột phá, nhưng nàng vẫn như cũ không thoát khỏi được sự trói buộc của thứ gọi là huyết mạch người thân.

Mà lại chẳng biết tại sao tựa hồ quấn chặt hơn với một vài chuyện và một số người trong phủ.

Trong lương đình.

Thiếu nữ chậm rãi vươn tay, tiếp nhận một mảnh bông tuyết theo gió bay vào trong đình, run lên nửa ngày, lẩm bẩm:

- Trường sinh... Vì trường sinh liền muốn đoạn tuyệt hết thảy tình cảm? Thế sau khi trường sinh, lại là vì cái gì mà sống đây

Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay trắng thuần của nàng, lại thật lâu không có tan đi.

Sau một lúc lâu, không ngờ bông tuyết bay lên, bay ra ngoài đình, bay vào trong hồ nước, rơi vào trong nước, dâng lên một tia gợn sóng mắt thường khó gặp, sau đó biến mất không thấy gì nữa.

Bách Linh rốt cục nhịn không được, đi đến nói:

- Tiểu thư, ngươi nếu khó nói liền để nô tỳ đi nói. Nô tỳ cùng cô gia, có thể đùa giỡn bất kỳ chuyện gì, nếu như phát hiện không đúng, nô tỳ sẽ nói là nói đùa, cô gia sẽ không trách nô tỳ.

Hạ Thiền đứng dưới mái hiên, ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng.

Thân ảnh tuyết trắng trong đình trầm mặc một hồi, nói:

- Không cần. Chuyện này, để chính hắn quyết định. Ta đã nói với hắn, tin tưởng, hắn sẽ làm ra lựa chọn của mình.

Bách Linh nghe vậy mở to hai mắt:

- Tiểu thư đã nói sao? Lúc nào nói? Ta và Thiền Thiền cũng không biết đây.

Thân ảnh tuyết trắng nhìn bông tuyết trong hồ nước, lẩm bẩm:

- Có mấy lời, không cần thiết nói quá rõ ràng, không phải...

Nàng có chút nghiêng mặt qua, ánh mắt xuyên qua từng bông tuyết rơi như màn che, nhìn về phía thiếu nữ ôm kiếm dưới mái hiên, nói khẽ:

- Nếu không, ai cũng khó chịu.

Bách Linh c*̃ng thuận ánh mắt của nàng nhìn sang.

Thiếu nữ dưới mái hiên nắm chặt kiếm trong tay, xoay người, về tới trong phòng, không còn đi ra.

Nàng mới sẽ không khó chịu.

Nàng khép cửa phòng lại, lại lấy ra túi tiền từ trong góc sâu nhất của tủ treo quần áo, trong bóng đêm thất thần một hồi.

Nàng sẽ chỉ... Đau.

Trong thư phòng.

Bên trong lư hương khói thuốc lượn lờ, bay đầy cả căn phòng.

Bên trong đốt không phải hương phổ thông, mà là một loại dược vật trân quý giá cả đắt đỏ.

Nghe nói, có thể ôn dưỡng tinh thần người ta.

Bên trên giường mỹ nhân, Tống Như Nguyệt ngủ rất ngon, nằm nghiêng ở phía trên, thân hình uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đúng như mỹ nhân nhi ngủ trên giường mỹ nhân.

Miệng ngẫu nhiên còn vểnh lên một chút, miệng mơ hồ không rõ trách móc vài câu, không biết đang nói cái gì, trên gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp vẫn như cũ mang theo nước mắt.

Lạc Thanh Chu đi ra một lần, giúp nàng đắp thảm nhung.

Nếu để cho vị nhạc mẫu đại nhân này biết, hắn c*̃ng đắp cái thảm nhung này, không biết đối phương có thể từ trên giường nhảy dựng lên, lại dùng chân hung hăng đá cái mông hắn hay không.

Lạc Thanh Chu trở lại buồng trong, ngồi xuống bên giường, cầm tay nhỏ mềm mại của thiếu nữ, kể cho nàng một câu chuyện cười.

Thiếu nữ bị đùa mặt mày hớn hở.

Cười xong, đột nhiên ánh mắt rung động, điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, hôm nay không cần đi, ở ngay chỗ này bồi tiếp Vi Mặc, được không?

Lạc Thanh Chu vừa muốn gật đầu đáp ứng, nàng lại cắn môi, xấu hổ tiếng nói:

- Ngày mai... Lại đi.

Mỹ phụ ngủ say bên trên giường mỹ nhân bên ngoài giống như đột nhiên mơ thấy ác mộng, thân thể đột nhiên run rẩy một chút, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh sợ.

Lúc xế trưa.

Tuyết lớn ngoài cửa sổ, rốt cục ngừng.

Bên trên giường mỹ nhân, Tống Như Nguyệt từ trong mộng tỉnh lại, mở to đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn qua nóc nhà, tựa hồ đang hồi tưởng lại ác mộng vừa rồi.

- Tiểu vương bát đản...

Nhớ lại một hồi, nàng cắn răng chửi nhỏ.

Không biết nhớ tới chuyện đáng hận gì trong mộng.

Nàng đột nhiên biến sắc, đi xuống khỏi giường mỹ nhân, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, vội vàng rón rén tiến đến rèm che, dùng một con mắt nhìn trộm vào bên trong.

Đợi nhìn thấy cái tên ghê tởm kia cũng không có vụng trộm bò lên giường làm chuyện gì không phải, vẫn đang ở dưới giường, âm thầm thở dài một hơi.

Bất quá đang nghe động tĩnh Tống Như Nguyệt đã tỉnh dậy, hai tay Lạc Thanh Chu và Tần nhị tiểu thư nhanh chóng tách ra.

- Khụ khụ.

Tống Như Nguyệt hắng giọng một cái, nhắc nhở hai người một tiếng, sau đó "Soạt" kéo rèm, lạnh mặt nói:

- Lạc Thanh Chu, hôm nay ngươi ở chỗ này hảo hảo bồi tiếp Vi Mặc, chỗ nào cũng không cần đi. Chờ một lúc ta sẽ bảo Châu nhi đưa tới cơm trưa cho các ngươi, ngươi phải dỗ Vi Mặc ăn một chút. Ta còn có việc, đi trước.

Vừa nghe lời này, thiếu nữ nằm ở trên giường vội vàng nhẹ gật đầu, chỉ còn kém nói một câu:

- Mẫu thân, người đi nhanh đi...

Ngực Tống Như Nguyệt phập phồng, hung hăng trừng nàng một chút, lại trừng mắt về phía người nào đó cảnh cáo:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 296: Đáp án hẳn là khẳng định có.



- Thân là tỷ phu, ngươi hẳn phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Ngươi nếu dám làm ra chuyện gì không hợp lễ nghi đạo đức, không bằng cầm thú đối với Vi Mặc, hừ, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!

Nói xong, quay người trầm mặt rời đi.

Đi tới cửa, nàng lại đột nhiên quay đầu nói:

- Ban đêm ta sẽ đến. Vi Mặc bây giờ là bệnh nhân, ngươi tốt nhất thuận theo nàng mọi việc, nếu ngươi dám chọc nàng tức giận, cẩn thận da của ngươi.

Dứt lời, mở cửa, oán khí trùng trùng rời đi.

Lạc Thanh Chu ngồi trên nệm nhung mềm mại trước giường, khóe miệng có chút co quắp mấy lần.

Hắn ngược lại không có làm chuyện gì không hợp lễ nghi đạo đức đối với thiếu nữ trên giường, nếu làm ra chuyện gì, thiếu nữ này...

Theo ý vị nhạc mẫu đại nhân kia nói, hắn không thể chủ động làm, nhưng nếu như thiếu nữ muốn, hắn cũng chỉ có thể thuận, đúng không?

Vậy nếu như hắn làm thật, đến lúc đó vẫn sẽ lột da của hắn hay không?

Đáp án hẳn là khẳng định có.

- Tỷ phu, đừng sợ... Có Vi Mặc bảo hộ ngươi.

Tần Vi Mặc nhìn hắn lộ ra vẻ thấp thỏm khổ não, đôi mắt không khỏi cong cong, nở nụ cười.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng của nàng, trong lòng nói thầm: “Nha đầu ngốc, cũng bởi vì có ngươi quá mức bảo hộ, ta mới sợ.”

Vị nhạc mẫu đại nhân kia khẳng định là ghen ghét ăn dấm.

Đương nhiên, c*̃ng có lo lắng.

Bất quá hắn làm được chính, ngồi ổn, giữa hắn và Tần nhị tiểu thư thanh thanh...

Cái kia...

Tối hôm qua vị thần hồn tiền bối kia nói, đến cùng có hữu dụng hay không?

- Nhị tiểu thư, ta chỗ này có vài thứ, không biết có hữu dụng cho thân thể ngươi hay không. Ta cho ngươi ăn một giọt, nhìn xem hiệu quả, có thể chứ?

Thật ra tối hôm qua từ sau khi Uyên Ương lâu trở về, trong lòng của hắn nghĩ đến hai loại linh dịch Nhật Nguyệt do bảo kính sinh ra.

Vị thần hồn tiền bối kia nói, Tần nhị tiểu thư bệnh tình như vậy, có thể là thể hư cùng hồn hư.

Vừa hay, chất lỏng màu đen và chất lỏng màu xanh sẫm chính là có thể tăng trưởng thể chất cùng tăng cường thần hồn.

Mặc dù không có khả năng để Tần nhị tiểu thư tu luyện, nhưng đối với thể chất cùng thần hồn, hẳn là sẽ có chút hiệu quả?

Có lẽ có thể thử một lần.

Tần Vi Mặc nghe vậy, chớp chớp con ngươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra một tia nghi hoặc:

- Một giọt?

Lập tức vểnh vểnh miệng nhỏ:

- Tỷ phu thật hẹp hòi, chỉ một giọt thôi à? Không thể cho người ta ăn thêm một chút sao?

Lạc Thanh Chu lấy ra bình đựng chất lỏng xanh đậm từ trong túi trữ vật, cười khổ nói:

- Trước một giọt đi, nhìn hiệu quả.

Nói xong, mở ra nắp bình, một tay cầm đầu ngón tay mảnh khảnh của nàng, một tay đổ ra chất lỏng bên trong bình sứ.

Thiếu nữ thấy thế, càng thêm nghi hoặc:

- Không phải trực tiếp thả vào trong mồm ta à? Thứ này, cũng chỉ có thể l**m l**m?

Vừa mới dứt lời, chất lỏng rơi vào trên đầu ngón tay củ nàng.

Lập tức, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.

Đôi mắt đẹp của thiếu nữ trợn to, sửng sốt một hồi, ánh mắt nhìn hắn, nhưng không có lên tiếng.

Tỷ phu cho nàng, khẳng định là thứ rất tốt.

Nàng vậy mà một tơ một hào cũng không có hoài nghi thiếu niên ở trước mắt sẽ thương tổn nàng, c*̃ng không chần chờ xem thứ này có thể tạo thành tổn thương cho thân thể nàng hay không.

Lạc Thanh Chu lại lấy ra một bình sứ khác, đổ một giọt màu chất lỏng đen như mực vào đầu ngón tay của nàng.

Chất lỏng vừa rơi xuống, cũng giống như trước đó, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

- Tốt, tạm thời xem trước hiệu quả một chút. Nếu như có thể, chúng ta lại dùng giọt thứ hai. Bất quá, Nhị tiểu thư, chuyện này tuyệt đối không nên nói với người khác, nếu như...

- Tỷ phu, ta sẽ không nói với người khác, đây là bí mật ở giữa hai người chúng ta.

Trong mắt thiếu nữ ẩn chứa nụ cười, lại nói nhỏ:

- Vi Mặc và tỷ phu còn có rất nhiều bí mật, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nghĩ đến chuyện khuya ngày hôm trước hai người ngủ cùng nhau, lại nghĩ tới chuyện đêm đó trên thuyền hoa.

Đúng vậy, giữa hắn và Tần nhị tiểu thư thật có rất nhiều bí mật.

- Cốc, cốc, cốc.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Lập tức, giọng nói Thu nhi truyền đến:

- Tiểu thư, cô gia, Châu nhi bưng tới cơm trưa, hai người ăn trước chút cơm rồi hãy trò chuyện tiếp đi.

Lạc Thanh Chu từ dưới đất đứng lên nói:

- Tốt, đưa vào đi.

Hắn phải để thiếu nữ này ăn một chút gì đó, nếu không thân thể không có năng lượng bổ sung, làm sao có thể tốt.

Cửa phòng mở ra.

Thu nhi tiếp nhận cơm trưa trong tay Châu nhi, bắt đầu đi vào gian phòng, đặt ở trên mặt bàn bên giường, thấp giọng nói:

- Cô gia, ít nhiều gì cũng cho tiểu thư ăn một chút.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.

Tiểu nha hoàn không có nói thêm, im ắng lui ra ngoài.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 297: Tốt, vậy ta sẽ giảng bi kịch.



Lạc Thanh Chu bưng cháo, ngồi xổm ở bên giường, cầm lấy thìa quấy trong chốc lát, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến trước miệng thiếu nữ trên giường, nói:

- Nhị tiểu thư, ăn đi.

Hai con ngươi Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, mở miệng nhỏ.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Ta tiếp tục kể cho Nhị tiểu thư « Thạch Đầu Ký »? Chúng ta một bên ăn, một bên nghe, có được hay không?

Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nói khẽ:

- Tỷ phu, Vi Mặc muốn nghe bi kịch của « Thạch Đầu Ký ».

Lạc Thanh Chu sững sờ:

- Vì cái gì?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Nghe bi kịch mới cảm nhận được sinh hoạt trước mắt tốt đẹp cỡ nào, mới có thể càng thêm trân quý. Tỷ phu, không cần sợ Vi Mặc nghe bi kịch sẽ khó chịu, có tỷ phu ở bên cạnh bồi tiếp, Vi Mặc sẽ chỉ vui vẻ, tuyệt sẽ không khó chịu.

Lạc Thanh Chu giật mình, tránh đi ánh mắt của nàng, cúi đầu khuấy đều cháo trong chén, do dự một chút, mới nói:

- Tốt, vậy ta sẽ giảng bi kịch.

Mây trời vừa khóc, vạn lửa buồn theo.

- Lại nói một ngày này, Lâm cô nương ngay đang ở trong phòng đọc sách...

Hai con ngươi Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn, một bên lắng nghe, vừa ăn cháo và đồ ăn hắn đút, trong bất tri bất giác đã ăn hai bát cháo, còn ăn một chút thịt cá và rau xanh.

- Tốt, hôm nay chỉ nói đến chỗ này thôi.

Lạc Thanh Chu sợ nàng ăn nhiều tiêu hóa không được, ngừng lại kể chuyện và cho ăn, mình đi đến bên cạnh bắt đầu ăn.

Chờ sau khi hắn ăn xong, phát hiện trên giường thiếu nữ đã ngồi dậy, đang an tĩnh nhìn hắn.

- Không ngủ sao?

Lạc Thanh Chu ăn xong, lại về tới bên giường.

Tần Vi Mặc vươn tay, đưa khăn tay của mình cho hắn, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, lau miệng.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua khăn tay tuyết trắng trong tay nàng, nói:

- Không cần, ta vừa rồi đã lau.

Thiếu nữ này vừa mới dùng chiếc khăn tay này lau qua miệng của mình.

Tần Vi Mặc không tiếp tục miễn cưỡng, vén chăn lên, nói khẽ:

- Tỷ phu, ta nằm mệt, giờ muốn đứng lên.

Nàng tựa hồ quên đi.

Trên người nàng bây giờ chỉ mặc một kiện áo lót nhỏ màu xanh nhạt.

Chăn mền vừa vén lên liền lộ ra da thịt non mềm, mịn màng dưới cổ, cùng cặp đùi ngọc tiêm tú tuyết trắng của thiếu nữ phía dưới.

Mái tóc đen nhánh thật dài tản mát trước ngực nhô lên, chiếu rọi da thịt của nàng càng thêm tuyết trắng kiều nộn, bộ dáng cũng càng thêm động lòng người.

Lạc Thanh Chu chỉ nhìn một chút, vội vàng xoay người đi tới cửa, nói với bên ngoài:

- Thu nhi, tiểu thư nhà ngươi muốn đứng lên, mau vào giúp nàng mặc quần áo.

- A nha.

Thu nhi ở ngoài đáp ứng, vội vàng đẩy cửa ra tiến vào.

Lạc Thanh Chu đi tới bàn trước cửa sổ ngồi xuống, nghĩ nghĩ, cầm cục mực, bắt đầu chậm rãi mài mực.

Bên trong buồng truyền đến âm thanh sột soạt mặc quần áo.

Sau một lúc lâu.

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, đứng ở phía sau hắn.

Giọng nói của thiếu nữ có chút th* d*c truyền đến:

- Tỷ phu, Vi Mặc cảm giác thân thể tốt hơn nhiều.

Gánh nặng trong lòng Lạc Thanh Chu được cởi ra, cúi đầu mài mực nói:

- Vậy là tốt rồi.

Tần Vi Mặc đi đến bên cạnh hắn, duỗi ra tay ngọc tuyết trắng nói:

- Tỷ phu, Vi Mặc muốn giúp ngươi mài mực.

Lạc Thanh Chu dừng lại một chút, đưa cục mực trong tay cho nàng, lại đẩy nghiên mực đến gần chỗ nàng, nói:

- Ta lại nghĩ tới mấy bài thơ từ, đến lúc đó lấy ra cộng với mấy bài lúc trước xem như lễ vật đưa cho Trưởng công chúa, ngươi cảm thấy như thế nào?

Tần Vi Mặc mỉm cười gật đầu nói:

- Ừm, tỷ phu cứ viết, Vi Mặc giúp ngươi mài mực.

Thu nhi thấy thế, vội vàng dời một cái ghế đến, đặt ở đằng sau:

- Tiểu thư, người ngồi mài mực, đứng sẽ rất mệt.

Tần Vi Mặc chậm rãi ngồi xuống.

Thu nhi không có chờ lâu, lập tức bưng bát đĩa, ra khỏi gian phòng, khép cửa phòng lại.

Trong thư phòng an tĩnh lại.

Lạc Thanh Chu cầm bút lên, chấm chấm mực nước, hơi chút trầm ngâm, đặt bút viết.

Tần Vi Mặc một bên mài mực, một bên chăm chú nhìn, trong lòng yên lặng nói.

- Không kể là đất bằng hay trên núi cao, Chỗ nào cũng có các con ong thợ. Gom phấn của trăm hoa, luyện thành mật ong, Nhưng khi thành mật rồi, ai vất vả? Ai hưởng mật ngọt? (*)

- Trống trận vang vọng cả chiều thu, tinh kỳ đầu thành xuôi theo mặt trời lặn. Thiếu niên có tuổi vừa thích hợp. Tòng quân vui, chớ có hỏi vì ai. Đợi cưỡi ngựa vào nam ra bắc, âm thanh báo trước động trời tây. Ngày về còn có thể gặp mặt nhau. Trăng đầu xuân, chim quyên không cần phải gáy.

- Nhất định núi xanh chẳng có tùng. Rễ kia vốn phá thạch nham trong. Ngàn lay vạn chuyển xương còn cứng. Bất kể gió tây nam bắc đông. (1)

- Mưu thần trong màn trướng công đường, vừa xuôi theo mãnh tướng can qua. Thiên thời địa lợi cùng nhân hòa. Phối hợp tinh diệu đều phát huy. Chiến trường dù sa cơ thất thế, vẫn một lòng kinh định ý chí ta. Cùng người một khúc « Nộ Phong ca », quần thần âi ai đều đến chúc
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 298: Cực kỳ thông minh



- Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu,

Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày. Cờ đỏ cuốn một nửa khi quân tới sông Dịch, Sương mù dày, trời lạnh, trống thúc quân không nổi. Để báo đáp ơn vua qua ý nghĩa của đài Hoàng Kim, Nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới chết. (2)

[(*) Phong – La Ẩn:

Bất luận bình địa dữ sơn tiêm,

Vô hạn phong quang tận bị chiêm.

Thái đắc bách hoa thành mật hậu,

Vị thuỳ tân khổ, vị thuỳ điềm?

(1): Trúc Thạch – Trịnh Tiếp:

Giảo định thanh sơn bất phóng tùng,

Lập căn nguyên tại phá nham trung.

Thiên ma vạn kích hoàn kiên kính,

Nhậm nhĩ đông tây nam bắc phong.

(2): Nhạn Môn thái thú hành – Lý Hạ:

Hắc vân áp thành thành dục tồi,

Giáp quang hướng nhật kim lân khai.

Giốc thanh mãn thiên thu sắc lý,

Tái thượng yên chi ngưng dạ tử.

Bán quyển hồng kỳ lâm Dịch thuỷ,

Sương trọng cổ hàn thanh bất khởi.

Báo quân Hoàng Kim đài thượng ý,

Đề huề Ngọc Long vi quân tử.]

Lạc Thanh Chu múa bút múa mực, liên tiếp viết xuống năm bài, một mạch mà thành.

Tần Vi Mặc nhìn một chút, đã quên mài mực.

Đợi hắn viết xong, run lên nửa ngày, ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, nếu để Trưởng công chúa nhìn thấy những thi từ này, chỉ sợ tỷ phu thật sẽ bị Trưởng công chúa bắt đi.

Lập tức lại lẩm bẩm:

- Thật ra Vi Mặc cảm thấy, bài Thủy Điều Ca Đầu kia, mới là hay nhất.

Lạc Thanh Chu nhìn năm bài thi từ trên giấy tuyên, quay đầu nhìn nàng hỏi:

- Ngươi vừa mới nhìn, cảm thấy có câu nào không ổn không?

Tần Vi Mặc ôn nhu mà nói:

- Tỷ phu tài hoa như thế, Vi Mặc nào dám tùy ý bình luận. Theo Vi Mặc, những này thi từ chỉ sợ thiên hạ đệ nhất tài tử đều làm không được.

Ánh mắt Lạc Thanh Chu lấp lóe, hỏi:

- Mấy bài thơ từ hôm qua ta làm, đi nơi nào?

Tần Vi Mặc giật mình, nói:

- Sau khi tỷ phu rời đi, ta liền để Châu nhi cất kỹ, đưa đến mẫu thân nơi đó. Tỷ phu còn cần sửa chữa à?

Lạc Thanh Chu cúi đầu làm khô mực nước trên giấy, nói:

- Không cần, mấy bài này cũng để cho Châu nhi cầm đi. Đến lúc đó, cùng nhau đưa cho Trưởng công chúa.

Tần Vi Mặc lại nghiêm túc nhìn mấy lần, không khỏi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn cửa ra vào hô:

- Châu nhi.

Cửa phòng đẩy ra, Châu nhi lập tức đi vào.

Lạc Thanh Chu đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí cuốn giấy tuyên, đưa tới trong tay nàng nói:

- Hôm qua ngươi đưa mấy bài thi từ đi, là tự mình giao cho phu nhân?

Châu nhi tiếp nhận giấy tuyên, gật đầu nói:

- Đúng vậy, nô tỳ tự mình giao cho phu nhân.

Lạc Thanh Chu lại hỏi:

- Lúc ấy bên cạnh phu nhân có những người khác không?

Châu nhi nghĩ nghĩ, nói:

- Có, mấy nha hoàn ma ma đều ở nơi đó.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời, nói:

- Đưa tới, tự mình giao cho phu nhân, nói mấy bài thơ từ này là do ta tối qua trầm tư suy nghĩ làm thêm, Trưởng công chúa nhất định sẽ thích. Thuận tiện... Hỏi phu nhân một chút, đến lúc đó đi bái kiến Trưởng công chúa, ta có thể tự mình đi đọc những thi từ này không?

Châu nhi sửng sốt một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu, cầm thi từ, bước nhanh rời đi.

Đợi cửa phòng đóng lại, thiếu nữ đang ngồi trầm tư cầm cục mực ở trước bàn, đột nhiên thấp giọng nói:

- Tỷ phu, ngươi là lạ.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nghi hoặc mà nhìn nàng nói:

- Ta là lạ ở chỗ nào rồi?

Tần Vi Mặc mỉm cười, ôn nhu nói:

- Nếu bình thường, tỷ phu sẽ không chuyên môn bàn giao cho Châu nhi, nói mấy bài thơ từ kia, là tỷ phu tối hôm qua trầm tư suy nghĩ làm ra, càng sẽ không nói Trưởng công chúa nhất định sẽ thích. Còn có, lấy tính cách của tỷ phu, khẳng định không muốn đi tham gia yến hội của Trưởng công chúa. Tỷ phu thật ra cố ý nói thế cho Châu nhi nghe?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm nàng vài lần, không khỏi tán thán:

- Nhị tiểu thư cực kỳ thông minh, thực sự có chút vượt quá dự liệu của ta.

Thiếu nữ nghe được khích lệ, trên mặt lộ ra một tia đắc ý nho nhỏ, nói nhỏ:

- Tỷ phu, có thể nói cho Vi Mặc lý do không? Vi Mặc có thể bảo mật cho tỷ phu, tựa như... Đêm đó tỷ phu thừa dịp người ta ngủ, vụng trộm dán ở phía sau người ta đó...

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ che miệng cười một tiếng, đôi mắt sáng lưu chuyển ba quang, trên gương mặt nhiễm lên hai đoàn đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn qua không còn quá tái nhợt.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống trước bàn, cầm bút lên, trầm ngâm một hồi, phương nhìn nàng nói:

- Nếu như thân thể Nhị tiểu thư khôi phục một chút, đến lúc đó có thể cùng đi tham gia yến hội chào mừng Trưởng công chúa, vậy ta cần nói chuyện này cho Nhị tiểu thư một tiếng. Đến lúc đó, Nhị tiểu thư có thể tùy thời cơ mà làm. Lúc đầu Nhị tiểu thư nếu không đi, vậy ta cũng chỉ có thể đi làm phiền nhạc mẫu đại nhân, bất quá luôn cảm giác nàng... Không quá đáng tin cậy...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 299: Bồi Vi Mặc



Thiếu nữ không khỏi cười nói:

- Tỷ phu thật to gan, lại dám nói xấu nhạc mẫu đại nhân, không sợ khuê nữ nhà nàng đi mật báo?

Lạc Thanh Chu cười theo, nhìn nàng nói:

- Nhị tiểu thư sẽ không.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười.

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn giấy tuyên mở ra trước mặt, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, thấp giọng nói:

- Lần này Trưởng công chúa đến Mạc Thành, đối với Tần phủ mà nói, thật ra không phải chuyện tốt lành gì. Nếu như xử lý không tốt, có thể sẽ là một trận tai nạn không cách nào vãn hồi...

Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, thần sắc trên mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Lạc Thanh Chu đem chuyện tối hôm qua mình nhìn thấy và ý nghĩ của mình, thấp giọng nói cho nàng nghe.

Trong bất tri bất giác, thân thể thiếu nữ nhu nhược đã nhẹ nhàng dựa sát trên người hắn, gương mặt c*̃ng xích lại rất gần, đôi con ngươi thanh tịnh không nhúc nhích nhìn hắn.

Ngoài cửa sổ, gió tuyết đã sớm ngừng.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, đã là chạng vạng tối.

Lạc Thanh Chu nhìn một chút bên ngoài, muốn uống một ngụm nước, thiếu nữ lại đột nhiên ôm lấy cánh tay của hắn, ôn nhu nói:

- Tỷ phu, chớ đi... Vi Mặc sợ hãi...

Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, hai con ngươi nàng lại óng ánh đầy nước mà nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, đêm nay bồi Vi Mặc cùng một chỗ... Ngủ, có được hay không?

Lúc chạng vạng tối.

Trong thư phòng, hương thơm thoang thoảng, tay mềm mài mực.

Lạc Thanh Chu ngồi trước bàn, cầm trong tay bút lông sói, vung mực viết, không bao lâu, trên trang giấy tuyên tuyết trắng đã có một mảng lớn chữ nhỏ xinh đẹp mạnh mẽ nội liễm.

Lá hương bên trong lư hương bị đốt phát ra khói thuốc lượn lờ, bay khắp trong phòng.

Mà trên người thiếu nữ bên cạnh toả ra mùi thơm nhàn nhạt, thỉnh thoảng cùng khói hương chui vào trong mũi Lạc Thanh Chu.

Lại liên tưởng đến lời nói to gan xấu hổ của Tần nhị tiểu thư vừa rồi, cùng phương pháp mà tối hôm qua thần hồn tiền bối kia nói với hắn, khó tránh khỏi trong lòng hắn có chút động.

Thật ra hắn nhiều khi đều suy nghĩ, lúc trước đến ở rể, nếu như không phải thành thân cùng Tần đại tiểu thư, mà là...

Như thế, chẳng phải rất tốt?

Đương nhiên, bây giờ ván đã đóng thuyền, suy nghĩ nhiều vô ích.

Thật sự hắn nguyện ý hi sinh rất nhiều thứ cho thiếu nữ yếu đuối đáng thương này, nhưng có nhiều thứ, cũng không phải hắn muốn hi sinh thì có thể hi sinh.

Hắn bây giờ ở Tần phủ, chỉ là một người ở rể mà thôi.

Suy nghĩ quá nhiều, sẽ chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Nước sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, Bọt sóng tung lấp vùi hết anh hùng. Đúng sai, thành bại cũng đều biến thành không. Chỉ có núi xanh vẫn mãi như xưa, Dù trải bao lần ráng chiều soi đỏ. Những người chài cá và tiều phu đầu bạc trên bến sông,

Đã quen nhìn trăng thu, gió xuân (ý nói từng trải). Một vò rượu đục, vui mừng gặp nhau. Xưa nay bao nhiêu chuyện đã qua, Đều mang vào trong những cuộc chuyện, tiếng cười.... (1)

[(1): Lâm Giang Tiên – Giang Thận:

Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ,

Lãng hoa đào tận anh hùng.

Thị phi thành bại chuyển đầu không.

Thanh sơn y cựu tại,

Kỷ độ tịch dương hồng.

Bạch phát ngư tiều giang chử thượng,

Quán khan thu nguyệt xuân phong.

Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng.

Cổ kim đa thiểu sự,

Đô phó tiếu đàm trung.]

Tần Vi Mặc một bên dùng tay mềm mài mực, một bên nhìn chữ nhỏ hắn đặt bút viết xuống, đợi khi đọc đến bài thơ mở đầu, không khỏi lần nữa quay đầu nhìn hắn một cái.

- Nhị tiểu thư, đây là một chuyện xưa mới, cố sự liên quan tới ba nước. Còn ba nước này, ngươi coi như là ta bịa đặt. Bên trong cố sự này, bao hàm rất nhiều thứ, tình huynh đệ, âm mưu quỷ kế, trung thành, gian trá, còn có càng nhiều phân tích về thiên hạ đại sự, cùng phương pháp dụng binh, vân vân. Tin tưởng... Ngươi có lẽ cũng sẽ thích.

Lạc Thanh Chu một bên viết, một bên giải thích.

Ánh mắt Tần Vi Mặc ôn nhu mà nhìn hắn nói:

- Chỉ cần là tỷ phu viết, Vi Mặc đều sẽ thích...

Bút mực trên tay Lạc Thanh Chu dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, đối mặt con ngươi thu thuỷ nhẹ nhàng, ôn nhu vô hạn của nàng.

Trầm mặc một chút, hắn hỏi lần nữa:

- Nhị tiểu thư thật cảm thấy mấy bài thơ từ ta buổi chiều viết kia không có bất cứ vấn đề gì chứ? Cần sửa đổi gì không?

Tần Vi Mặc lấy lại tinh thần, mỉm cười:

- Tỷ phu một hơi viết nhiều thi từ như vậy, lại thêm ngày hôm qua, tất cả đều là thi từ tuyệt diệu làm cho người không thể không tâm phục khẩu phục. Mặc dù có chút tì vết, hoặc có vài địa phương không lưu loát, c*̃ng tuyệt đối sẽ không có người truy đến cùng, lại càng không có người sửa đổi.

Ngừng tạm, vừa cười nói:

“Tỷ phu cố ý viết nhiều thơ từ hay như vậy, không phải muốn tê liệt chúng ta sao? Tỷ phu yên tâm đi, không có vấn đề. Người khác nhìn sẽ chỉ sợ hãi thán phục cùng tin phục, nào dám tùy ý hoài nghi, không người nào dám chất vấn đại tài tử tài hoa cao hơn mình rất nhiều rất nhiều”
 
Back
Top Bottom