Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 280: Tiền viện rất yên tĩnh.



Ngực hắn vậy mà một mảnh tím một mảnh xanh!

Mà lại còn sưng lên!

Chuyện gì xảy ra?

Hắn ngoại trừ đêm đó thí nghiệm thành quả tu luyện ở dưới cầu giật một chút ra, liền không hề động đến địa phương này.

Tiểu Điệp mỗi lần giúp hắn kỳ cọ tắm rửa, mặc dù sẽ xoa mấy lần, nhưng c*̃ng không có cố ý đi tổn thương nó.

Đến cùng chuyện gì xảy ra?

Sao lại đột nhiên tổn thương nghiêm trọng như vậy?.

Hắn chỉ ngủ một giấc mà thôi.

Làm hắn cảm thấy nghi hoặc không hiểu nhất là, trong giấc mộng của hắn căn bản cũng không có cảm giác.

Hắn hiện tại không chỉ có luyện võ, còn tu hồn, cảm giác lực lượng khác hẳn với người thường, không có khả năng có người đến tổn thương hắn mà hắn không biết.

Chẳng lẽ là hắn nằm mơ tự mình bóp?

Nghĩ đến hình tượng làm lòng người tinh nhộn nhạo trong mộng, hắn giống như dần hiểu rõ cái gì.

Khẳng định là thế.

Ngoại trừ tự mình bóp ra, ai sẽ rảnh đến nhàm chán đến vụng trộm bóp nơi này trên ngực hắn?

Coi như có thâm cừu đại hận với hắn, c*̃ng không có khả năng chỉ bóp nơi này?

Huống chi, tổn thương nặng như vậy, hắn không có tỉnh lại, mà hắn hiện tại có tu vi luyện gân, không phải chính hắn tự làm mình ra, thực sự tìm không thấy lý do khác.

- Tê...

Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng s* s**ng một chút, lại đau hít sâu một hơi.

Không thể đụng vào, không thể lại đụng phải.

Hắn cẩn thận từng li từng tí buông xuống quần áo, rời khỏi giường.

Nằm mơ lại bóp mình thành dạng này, đúng là không có người nào.

Được rồi.

Xem ra hôm nay không có cách nào đi tu luyện.

Địa phương khác bị thương vẫn không có gì quan trọng, nơi này vừa có quần áo che, nhưng nhẹ nhàng động một cái đều đau, nơi nào còn dám làm vận động dữ dội.

Mặc quần áo tử tế, rửa mặt một phen.

Hắn quyết định trước đi trả ngân lượng cho Hạ Thiền, sau đó lại đi một chuyến đến Tần nhị tiểu thư nơi đó.

Sáng nay vị nhạc mẫu đại nhân kia đã buông lời.

Nếu hắn hôm nay thật sự không đi kể chuyện xưa cho Tần nhị tiểu thư, đêm nay sẽ để cho hắn đẹp mắt.

Thừa dịp ban ngày, tuyệt đối an toàn, hắn quyết định đi kể mấy hồi « Thạch Đầu Ký » cho Tần nhị tiểu thư liền đi, miễn cho đến ban đêm lại phát sinh chuyện xấu hổ như tối hôm qua.

Từ gian phòng ra ngoài, chuẩn bị cầm hai chuỗi mứt quả, đợi trở về đưa cho Hạ Thiền cùng Bách Linh ăn, nhưng hắn vừa tới phòng khách liền ngây ngẩn cả người.

Năm chuỗi đường hồ lô trên bàn vậy mà không cánh mà bay.

Chỉ còn lại có bốn xâu trúc trống không c*m v** nơi đó, phía trên trần trùng trục, ngay cả một tia nước đường cũng không có còn lại.

Lạc Thanh Chu: - ...

Ai trộm mứt quả của hắn?

Mèo hoang?

Chuột?

Sóc con?

Hiển nhiên đều không phải.

Ngoại trừ nha đầu cổ linh tinh quái ra, còn ai làm được chuyện như vậy?

Cho dù là Hạ Thiền cũng sẽ ăn ở ngay trước mặt hắn, tuyệt đối sẽ không lén lén lút lút làm loại chuyện này ở sau lưng.

Tiểu tặc là ai, liếc qua thấy ngay!

Lạc Thanh Chu đếm xong ngân lượng, cất vào bên trong túi nhỏ Hạ Thiền cho hắn liền đi ra cửa.

Hắn quyết định đi khiển trách nha đầu ăn vụng kia một chút.

Ăn một chuỗi hai chuỗi còn chưa tính, ăn nhiều như vậy làm gì? Ăn đến hỏng răng làm sao bây giờ? Về sau cùng hắn...

Chờ chút!

Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động.

Bách Linh nha đầu kia vụng trộm tới qua, vậy ngực mình tổn thương, có thể cũng là nha đầu kia làm ra hay không?

Lấy tính cách nha đầu kia, tuyệt đối làm được chuyện như vậy.

Lạc Thanh Chu càng nghĩ càng thấy có khả năng, không có cảm giác bước nhanh hơn.

Chờ hắn đón gió tuyết đi vào Linh Thiền Nguyệt cung, cửa sân mở ra.

Tiền viện rất yên tĩnh.

Hắn gõ cửa một cái, đi vào.

Tiền viện không có người.

Hắn xe nhẹ đường quen đi ra đằng sau.

Mới vừa đi tới cửa hậu hoa viên đột nhiên nhìn thấy Bách Linh tựa trước cửa ra vào, cầm trong tay một chuỗi mứt quả, đang híp mắt hạnh phúc l**m láp.

Bên trên xâu trúc chỉ còn lại có một viên cuối cùng.

Quả nhiên là nàng!

Trên bàn chỉ còn sót bốn cái xâu trúc, còn có một xâu cuối cùng, hiện tại đang bị nàng cầm ở trong tay!

Nhân chứng vật chứng đều thấy được.

Lạc Thanh Chu bước nhanh tới.

Bách Linh nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy hắn, sửng sốt một chút, trong mắt lập tức lộ ra một tia vui mừng hạn hán đã lâu gặp mưa rào, vội vàng nhanh chóng ăn một viên mứt quả cuối cùng ăn vào trong miệng, lập tức ném xâu trúc vào trong bụi hoa bên cạnh, phồng má, miệng mơ hồ nói không rõ:

- Cô... Cô vậy. Sao mà đến... Các loại, đợi chút nữa, trong mồm ta còn có... Còn có chưa ăn xong...

Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy thiếu nữ băng lãnh kia c*̃ng đứng ở bên cạnh, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu đành phải tạm thời buông xuống chuyện mứt quả, từ trong túi móc ra cái túi nhỏ, hai tay dâng đưa tới trước mặt của nàng, rất thành khẩn nói:
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 281: Sao có thể không muốn?



- Hạ Thiền cô nương, đây là bạc trả lại cho ngươi, cám ơn ngươi lần trước dốc túi tương trợ, giúp ta giải quyết khẩn cấp.

Hạ Thiền giật mình, ánh mắt nhìn về phía túi tiền trong tay hắn.

Bách Linh ỏ một bên nhanh chóng nuốt mứt quả vào miệng, mặt mũi tràn đầy giật mình mà nói:

- Cô gia, Thiền Thiền lúc nào lấy thân tương trợ cho ngươi, còn chủ động ra tay giúp cô gia giải quyết quá mót?

Lạc Thanh Chu: - ...

- Bách Linh cô nương, bình thường không nên ăn quá no, cần đọc nhiều sách.

Lạc Thanh Chu liếc nàng một cái, lại đem bạc trong tay hướng về phía trước, nói:

- Hạ Thiền cô nương, trả cho ngươi bạc.

Túi bạc vụn lần trước, hẳn là thiếu nữ này từng giờ từng phút thật vất vả để dành.

Lúc ấy nhìn nàng móc ra một khối bạc vụn cuối cùng để vào trong túi, lòng hắn rất chua xót, rất cảm động.

Cho nên hắn hôm nay cho lợi tức.

Hạ Thiền nhìn túi tiền trong tay hắn sửng sốt một hồi, cũng không có tiếp, mà lại quay người rời đi, đi đến bên trong lương đình ôm kiếm đứng đấy, ánh mắt nhìn về phía lá sen trong hồ nước ngoài đình, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, đành phải lại cầm bạc đi theo, nói:

- Hạ Thiền cô nương, bạc này là ta mượn ngươi, không phải tìm ngươi xin xỏ, cho nên ngươi nhất định phải cầm.

Nói rồi đưa tới để vào bên trong vạt áo của nàng.

Hạ Thiền động thân thể một chút, nắm chặt kiếm trong tay, nghiêng người sang nhìn hắn, hai con ngươi băng lãnh, mở miệng nói:

- Không muốn...

Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Vì cái gì? Tiền này hẳn là ngươi cực khổ từng chút từng chút để dành? Sao có thể không muốn?

- Thưởng, ngươi.

Thiếu nữ lạnh như băng nói, bên trên gương mặt xinh đẹp không lộ vẻ gì.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

- Thưởng ta sao?

Hắn sửng sốt mấy giây, đột nhiên hiểu được:

- Là bởi vì chuyện đêm đó?

Hắn nói là đêm đó ở dưới gầm cầu.

Hạ Thiền ánh mắt giật giật, nói:

- Đúng.

Nàng đáp, nhưng thật ra là chuyện khác mấy đêm trước.

- Không cần, đêm đó thật ra chúng ta bồi tiếp lẫn nhau, không có ai cũng rất khó nhịn, cho nên chúng ta ai cũng không nợ ai.

Lạc Thanh Chu đem túi tiền trong tay đặt ở trên bàn đá trước mặt, sợ nàng còn không thu, đành phải lại nói:

- Có vay có trả, lại mượn không khó. Hạ Thiền cô nương vẫn thu cất đi, lần sau ta có khả năng ta sẽ còn lại tìm ngươi mượn. Ngươi lần này nếu như không thu, lần sau ta cũng không dám lại tìm ngươi mượn.

Thiếu nữ nghe xong, trầm mặc một chút, vươn tay, cầm trở về túi tiền trên bàn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu cười cười, lại nhìn người nào đó đang núp ở đằng sau cây cột bên cạnh thò đầu ra nhìn nghe lén một chút, thở dài nói:

- Hạ Thiền cô nương, lúc đầu ta mới vừa tới, chuẩn bị mang cho ngươi hai chuỗi mứt quả, kết quả ta mua năm chuỗi đường hồ lô, đều bị chú mèo ham ăn nào đó ăn hết rồi. Lần sau đi, lần sau ta sẽ ra ngoài mua thêm cho ngươi.

Hạ Thiền nghiêng người sang, thần sắc lạnh như băng nhìn về phía bông tuyết ngoài đình, khóe miệng có chút bỗng nhúc nhích, trong lòng nói thầm: Tiểu Thiền... Mèo con?

Lạc Thanh Chu chắp tay cáo từ, thấp giọng nói với Bách Linh trốn ở phía sau cây cột:

- Ngươi ra đây một chút, ta có việc hỏi ngươi.

Bách Linh lập tức lắc đầu, cuống quít chạy vào bên trong đình, núp ở đằng sau Hạ Thiền, thò đầu ra nhìn hắn nói:

- Cô gia, hôm nay có Thiền Thiền, ngươi mơ tưởng lại làm gì người ta!

Hạ Thiền quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, quay người rời đi.

Được rồi, mấy xâu mứt quả mà thôi.

Về phần ngực bị tổn thương, coi như là bị chú mèo ham ăn nào đó cắn đi, hai ngày nữa liền tốt.

Đợi hắn rời đi, Bách Linh l**m l**m nước đường bên trên môi một cái, thầm nói:

- Cô gia thật biết gạt người, nếu hắn mua mứt quả thật, liền mang tới, mèo con mới sẽ không ăn vụng mứt quả của hắn. Thiền Thiền, ngươi vừa mới ra ngoài mua một chuỗi thôi à? Mới lưu lại cho ta một viên, ngươi thật hẹp hòi.

Hạ Thiền không để ý tới nàng, nắm chặt túi tiền trong tay, đi ra đình nghỉ mát, về tới gian phòng.

Sau đó đóng cửa phòng, cẩn thận từng li từng tí giấu những bạc này ở phía dưới cùng nhất trong tủ treo quần áo.

Hắn vừa mới nói, hắn còn sẽ tới tìm nàng mượn...

Cho nên, nàng còn muốn tiếp tục tích lũy tiền, tích lũy nhiều hơn tiền.

Sau đó... Nuôi hắn.

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi qua mở cửa phòng, đi ra ngoài, đi đến hậu hoa viên, đứng trước mặt Bách Linh, đưa tay ra.

Bách Linh sửng sốt một chút, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc nói:

- Làm gì?

- Trả tiền, mứt quả... Tiền.

Nàng lạnh lùng thốt.

Bách Linh: - ...

Sau khi Lạc Thanh Chu đi ra khỏi Linh Thiền Nguyệt cung liền đi đến Tần nhị tiểu thư nơi đó.

Vừa tới ngoài cửa, Châu nhi đột nhiên vội vàng đi ra từ bên trong, kém chút đâm vào trên người hắn, nhìn thấy hắn, sáng mắt lên, vội vàng nói:

- Cô gia, vào nhanh đi, phu nhân đang muốn nô tỳ đi gọi người tới đây chứ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 282: Không biết làm?



- Phu nhân?

Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức giật mình, thầm kêu không ổn.

- Châu nhi, phu nhân nàng... Nàng tại sao lại ở chỗ này? Nàng gọi ta tới làm gì?

Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, Lạc Thanh Chu muốn co cẳng liền chạy, nơi nào còn dám đi vào.

Châu nhi biết được hắn sợ cái gì, vội vàng thấp giọng nói:

- Cô gia, đừng sợ, không phải chuyện tối ngày hôm qua. Phu nhân còn không biết chuyện tối ngày hôm qua, nô tỳ c*̃ng không nói cho phu nhân, ngươi yên tâm. Phu nhân tới là bởi vì chuyện tặng quà cho Trưởng công chúa, Mỹ Kiêu tiểu thư c*̃ng ở đó. Nghe Mỹ Kiêu tiểu thư nói, Trưởng công chúa thích một chút thi từ cùng bức vẽ phóng khoáng và đánh trận, phu nhân nghĩ cô gia có thể viết được, cho nên chuẩn bị để nô tỳ đi gọi cô gia tới.

- Đúng rồi, phu nhân mới còn đang nổi giận, nói cô gia không giữ lời hứa, hôm nay lại còn không đến kể chuyện xưa cho tiểu thư nhà ta, còn nói cô gia nếu hôm nay không chủ động đến, đêm nay sẽ hung hăng trừng phạt cô gia.

Lạc Thanh Chu nghe đến đó, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Chỉ cần không phải chuyện tối ngày hôm qua, để hắn viết một trăm bài thi từ đều được.

Bất quá...

“Thôi Oanh Oanh” cô nương quấn roi da ở eo nhỏ nhắn kia c*̃ng ở đó?

- Cô gia, còn làm gì ngẩn ra đó, tiến vào nhanh đi. Đừng sợ, chờ một lúc biểu hiện tốt một chút liền tốt. Có tiểu thư ở đó, chắc chắn sẽ không để phu nhân khi dễ cô gia.

Châu nhi sốt ruột thúc giục nói.

Lạc Thanh Chu không dám do dự, đi theo nàng vào trong.

- Ba!

Mới vừa vào cửa liền nghe đến trong nội viện truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc do roi da phát ra.

Đình viện, bông tuyết bay múa.

Thiếu nữ cao gầy một bộ váy tím nhạt dài tay đang cầm roi da, mặt mũi tràn đầy đắc ý đứng ở trong sân, trên mặt đất trước người là một nhánh cây gãy.

Hai mẹ con Tống Như Nguyệt khoác áo lông chồn trắng như tuyết được đám nha hoàn ma ma chen chúc, đứng dưới mái hiên quan sát.

Tống Như Nguyệt cười nói:

- Mỹ Kiêu thật lợi hại, bậc cân quắc không thua đấng mày râu.

Các nha hoàn ma ma khác cũng đều phụ hoạ tán thưởng, khen không dứt miệng.

Nhưng khi Lạc Thanh Chu bước vào sân nhỏ, những âm thanh này đột nhiên lại ngừng lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thấy hắn, đắc ý trên mặt trong nháy mắt biến thành lãnh ngạo, thu hồi roi da, lắc lắc b* m*ng, quay người về tới dưới mái hiên.

Nụ cười trên mặt Tống Như Nguyệt c*̃ng lạnh xuống.

Chỉ có thiếu nữ yếu đuối dưới mái hiên được Thu nhi cùng Châu nhi vịn vẫn như cũ ý cười đầy mặt, trong con ngươi tràn đầy nhu hòa.

Tống Như Nguyệt mang theo Nam Cung Mỹ Kiêu cùng một đám nha hoàn người hầu quay người vào phòng, ở phòng khách ngồi xuống.

Lạc Thanh Chu dừng ở ngoài đình viện, không biết nên đi vào hay không.

Tần Vi Mặc ở dưới mái hiên nói khẽ:

- Tỷ phu, tiến vào...

Làm Lạc Thanh Chu đi đến chỗ gần, ánh mắt nhu nhược thiếu nữ ôn nhu nhìn hắn một chút, thấp giọng cười khẽ:

- Tỷ phu, đừng sợ, Vi Mặc sẽ bảo vệ ngươi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thiếu nữ che miệng khẽ cười một cái, ánh mắt ra hiệu hắn vào nhà.

Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì đi vào, đi đến trước mặt mỹ phụ tuổi trẻ ngồi ở chủ vị trong phòng khách, cúi đầu chắp tay nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, ngài gọi Thanh Chu, có gì phân phó?

Tống Như Nguyệt bưng chén trà, cúi đầu chậm rãi nhấp một miếng, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Biết mấy bài thi từ khí thế phóng khoáng, tốt nhất là chí hướng rộng lớn, kiến công lập nghiệp, hoặc là quốc gia đại sự không?

Lạc Thanh Chu không chút do dự nói:

- Không biết.

- Ừm?

Chén trà trong tay Tống Như Nguyệt dừng lại, lập tức lại chậm rãi đặt ở trên bàn trà bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Không biết làm?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Thanh Chu ngu dốt, hoàn toàn không biết làm.

Vừa mới cẩn thận suy nghĩ, hắn không thể làm những chuyện tốn công mà không có kết quả này.

Những thi từ này đưa cho Trưởng công chúa.

Thi từ nghị luận quốc gia đại sự cùng chiến tranh, cũng không phải thi từ so với phong hoa tuyết nguyệt, vạn nhất làm không tốt, hoặc ý tứ trong đó không đúng, bị người hữu tâm nắm chặt tay cầm, chẳng phải tự mình chuốc lấy cực khổ?

Dù sao hắn cũng là một người ở rể, c*̃ng không có tư cách đi gặp Trưởng công chúa, càng không có tư cách đi vuốt mông ngựa, cần gì chứ?

Sắc mặt Tống Như Nguyệt trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn hắn.

Tần Vi Mặc ở một bên ôn nhu mở miệng nói:

- Mẫu thân, văn thải phong cách mỗi người khác biệt, tỷ phu không am hiểu làm thi từ như thế, có thể hiểu. Vừa rồi Mỹ Kiêu tỷ không phải nói rồi sao, Trưởng công chúa c*̃ng thích vẽ, Vi Mặc có thể làm một bức tranh, sau đó tự mình lại nghĩ một bài thi từ đề lên. Mặc dù có thể có chút không lấy ra được, nhưng là tấm lòng thành, Trưởng công chúa hẳn sẽ không trách tội. Đến lúc đó mẫu thân lại cho một vài lễ vật khác, dệt hoa trên gấm là được.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 283: Ngươi nói ta khi dễ tiểu tử này?



- Hừ!

Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nói:

- Một số người, nuôi hắn không biết để làm gì. Thời điểm then chốt, ngay cả nữ tử nhu nhược cũng không bằng.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở một bên uống trà, mặt mũi tràn đầy lãnh ngạo, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu, không có lên tiếng.

Tống Như Nguyệt thấy hắn không lên tiếng, lập tức giận không chỗ phát tiết, ngực chập trùng nâng lên hạ xuống, đang muốn vỗ bàn nổi giận, Tần Vi Mặc vội vàng nói:

- Mẫu thân, thế này đi, đến lúc đó Vi Mặc vẽ một bức để tỷ phu viết một câu truyện ngắn, hoặc viết một bài thi từ mượn cảnh dụ người. Như vậy, hẳn là có thể.

Tống Như Nguyệt hừ lạnh mỉa mai:

- Hắn biết sao?

Tần Vi Mặc nhìn thiếu niên đang cúi đầu cung kính đứng một bên, thay hắn đáp:

- Tỷ phu sẽ làm.

Lông mày Tống Như Nguyệt nhảy một cái, híp mắt nhìn về phía nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi bên cạnh, rốt cục mở miệng nói:

- Vi Mặc, ngươi và tỷ phu nhà ngươi rất quen? Ngay cả những chuyện này đều biết?

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Mỹ Kiêu tỷ, tỷ phu tài hoa hơn người, không riêng Vi Mặc biết, mẫu thân cũng biết. Trên dưới Tần phủ, mọi người đều biết.

- Xùy, đừng tăng thêm ta, ta không biết!

Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạt một tiếng:

- Tài hoa hơn người? Nếu thật tài hoa hơn người, không có khả năng chỉ câu nệ ở một loại phong cách. Cho dù làm không tốt phong cách khác, cũng là có thể làm ra. Vi Mặc, đừng bị người ta lừa.

Tần Vi Mặc ôn nhu cười một tiếng:

- Mỹ Kiêu tỷ, Vi Mặc nắm chắc trong lòng.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía thiếu niên đứng trước mặt.

Bộ dáng không tệ, đáng tiếc nhìn yếu đuối, so với mấy tên thư sinh còn lại cũng không có gì khác biệt.

Nàng thật không rõ, Tần Khiêm Gia sao lại thành thân cùng một người như vậy.

Càng không rõ, nhìn qua đã thấy ngay cả tiểu biểu muội yếu đuối bên cạnh cũng bị gia hỏa này mê hoặc thần hồn điên đảo.

Mỗi lần nàng tới đây nói chuyện với Vi Mặc, đều nghe nàng ta kể về vị tỷ phu này của nàng ta, mà mỗi lần nhắc đến hắn lúc, con mắt của nàng ta đều sáng lấp lánh.

Giống như ngoại trừ gia hỏa này, trong lòng của nàng ta không có những lời khác để nói.

Gia hỏa này thật có mị lực lớn như vậy?

Nàng không thấy như vậy?

- Lạc Thanh Chu!

Tống Như Nguyệt đột nhiên nghiêm khắc lên tiếng:

- Vi Mặc vừa mới nói, ngươi có thể làm được sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn về phía thiếu nữ nhu nhược bên cạnh, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nói:

- Văn nhân đọc sách, cũng không phải chỉ là vì ngâm một chút thi từ phong hoa tuyết nguyệt. Chuyện thiên hạ, quốc gia đại sự, các ngươi đều nên quan tâm. Ta nghe Vi Mặc nói về mấy bài thơ từ của ngươi, văn thải hoàn toàn không có trở ngại, lập ý đều có chút không phóng khoáng. Ngoại trừ không ốm mà rên, chính là nhi nữ tình trường. Ngươi nếu có thể làm một chút thi từ chí hướng rộng lớn, ý ở quốc gia, đây mới thực sự là tài tử.

Tống Như Nguyệt lạnh mặt nói:

- Mỹ Kiêu nói không sai. Lạc Thanh Chu, ngươi có thể làm hay không?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Thanh Chu không...

- Ngươi nếu không thể, hiện tại đi hậu hoa viên trồng cây cho ta! Về sau cũng không cần đi học, hảo hảo đi làm vườn, để tiểu nha đầu động phòng của ngươi cũng đi đi, về sau chủ tớ hai người các ngươi cũng không thể bước ra khỏi hậu hoa viên nửa bước.

Tống Như Nguyệt trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, thần sắc nghiêm nghị. Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, đột nhiên nghe được trong lòng nàng nói: 【 Tên đần này, ta và Vi Mặc vừa mới rồi còn khen hắn trước mặt Mỹ Kiêu, hiện tại muốn đánh mặt ta cùng Vi Mặc? Hắn hôm nay nếu dám ném mặt ta ở trước mặt người ngoài, ta phải cho hắn đẹp mặt! 】 .

Tần Vi Mặc ôn nhu mở miệng nói:

- Mẫu thân, cho dù người muốn tỷ phu làm, cũng nên cho hắn thời gian mấy ngày, nào có yêu cầu tại chỗ, ngay tại chỗ muốn tỷ phu làm. Ngài... Có chút khi dễ người.

- Ừm?

Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn, trợn mắt nhìn nói:

- Ngươi nói ta khi dễ tiểu tử này?

Lập tức cả giận nói:

- Ngươi cũng đã biết, người ở rể nhà Chu di ngươi mỗi ngày thế nào trôi qua? Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải rời giường, đi đến ngoài cửa phòng Chu di ngươi khom người chờ đó, giặt quần áo quét rác, làm trâu làm ngựa, công việc bẩn thỉu gì đều làm.

- Nữ nhi Chu di ngươi còn ghét bỏ hắn, ngay cả những nha hoàn kia cũng dám nhục mạ hắn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Chu di ngươi thậm chí còn để hắn khiêng kiệu cho nàng, đánh xe ngựa, động một chút lại dùng roi hầu hạ hắn.

- Người ở rể trong phủ người ta, tên nào không phải trôi qua như vậy? So với hạ nhân còn không bằng, ai cũng có thể khi nhục thóa mạ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 284: Kinh thành bạn hữu đều hào kiệt



- Ngươi nhìn lại tiểu tử này, ở trong phủ chúng ta qua tháng ngày gì? Đó là thời gian thần tiên! Ăn ngon mặc tốt, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách chuyện gì đều không cần làm, còn có tiểu nha đầu động phòng hầu hạ, còn có thể có nương tử cùng nhạc... Hừ, xinh đẹp như vậy! Hắn nên thắp hương bái Phật, A Di Đà Phật!

Tống Như Nguyệt nói một hồi.

Tần Vi Mặc cúi đầu xuống, không còn dám lên tiếng.

Thật ra trong trong lòng nàng biết, mẫu thân nói đều đúng, ở rể trong phủ khác, đều trôi qua không quá tốt, ngay cả những nha hoàn người hầu kia đều xem thường.

Thế nhưng...

Trong lòng nàng, tỷ phu cũng không phải người ở rể phổ thông có thể so sánh.

Tỷ phu tài hoa hơn người, xuất khẩu thành thơ, có thể ngâm từ làm thơ, có thể viết tiểu cố sự đặc sắc tuyệt luân; người cũng tốt, tính cách cũng tốt, còn có thể... Bảo hộ nàng, để nàng vui vẻ.

Dù sao tỷ phu chính là tốt, nàng không cho phép người khác khi dễ hắn. Mẫu thân cũng không được.

Lạc Thanh Chu thấy vị nhạc mẫu đại nhân này tức giận sắc mặt trắng bệch, liên tiếp nói mấy mới, thân thể đều run rẩy.

Nàng tựa hồ lại đau lòng khuê nữ của mình, có chút hối hận, nhưng tức giận lại không có phát tiết xong, chỉ có thể cố gắng kìm nén.

Tần nhị tiểu thư vì hắn nói chuyện, bị quở mắng cúi đầu xuống, vểnh vểnh miệng nhỏ, tựa hồ có chút không phục, còn muốn lại tiếp tục vì hắn tranh luận.

Mắt thấy mẹ con hai người với gương mặt mỹ lệ mặc cùng áo lông chồn tuyết trắng, tựa hồ lại sắp cãi lộn vì hắn, Lạc Thanh Chu đành phải mở miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt khẩn trương hiện tại, nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, Thanh Chu vừa mới suy tư một chút, nhớ tới một bài thơ, không biết có phù hợp hay không.

Tống Như Nguyệt tức giận không yên nhìn hắn một chút, không nói gì.

Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở bên cạnh mở miệng nói:

- Niệm nghe một chút.

Tần Vi Mặc c*̃ng ngẩng đầu lên.

Tống Như Nguyệt đột nhiên nói:

- Châu nhi, đi thư phòng mài mực, để Thu nhi nhớ kỹ. Nếu hắn dám lừa phỉnh ta, đây chính là một bài thơ cuối cùng mà hắn làm ở trong Tần phủ.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, vội vàng cùng Thu nhi tiến vào thư phòng.

Lạc Thanh Chu thầm thở dài một tiếng, dâng lên một chút tình cảm, mở miệng thì thầm:

- Hoàng kim thác đao bạch ngọc trang, Dạ xuyên song phi xuất quang mang. Trượng phu ngũ thập công vị lập, Đề đao độc lập cố bát hoang.

Kinh hoa kết giao tận kỳ sĩ, Ý khí tương kỳ cộng sinh tử. Thiên niên sử sách sỉ vô danh, Nhất phiến đan tâm báo thiên tử. Nhĩ lai tòng quân thiên Hán Tân, Nam Sơn hiểu tuyết ngọc lân tuân. Ô hô! Sở tuy tam hộ năng vong Tần, Khởi hữu đường đường Đại Viêm không vô nhân. (*)

[* Kim thác đao hành – Lục Du:

Thanh gươm mạ vàng dát ngọc trắng

Ban đêm sáng quắc dọi qua song

Trai năm mươi tuổi công chưa lập

Xách gươm đứng nhìn khắp tám phương

Kinh thành bạn hữu đều hào kiệt

Khảng khái hẹn nhau cùng sống chết

Nghìn năm sử sách thẹn không tên

Một tấm lòng son đền nợ nước

Mới rồi hành quân đến Hán Tân

Nam Sơn tuyết sớm ngọc xây tầng

Than ôi! Sở tuy ba hộ diệt được Tần

Oai hùng Trung Quốc há không kẻ nên thân – Do đang ở Đại Viêm nên main ta đổi thành Đại Viêm]

Ngữ điệu bài thơ âm vang hữu lực, không có chút dừng lại, một hơi niệm xong, trong lồng ngực hắn lại không tự chủ được dâng lên một cỗ khí tức phóng khoáng, nhiệt huyết khuấy động!

Tống Như Nguyệt mặc dù không có nghe rõ, nhưng nghe xong khí thế kia, trong lòng lập tức nghiêm nghị, thần sắc trên mặt cũng thay đổi.

Tần Vi Mặc nghe xong, tay nhỏ không khỏi nắm chặt, trên gương mặt trắng nõn đột nhiên xông lên một tia kích động mà đỏ ửng, hai con ngươi lưu chuyển ba quang, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng chỉ nhìn về phía thiếu nữ váy tím bên cạnh.

Nam Cung Mỹ Kiêu trầm ngâm một hồi, tựa hồ đang ngâm nga suy nghĩ vài câu trong đó.

Sau một lúc lâu.

Nhìn về phía Tống Như Nguyệt nói:

- Dì, có lễ vật đưa cho Trưởng công chúa rồi. Bài thơ này, ta có thể khẳng định, Trưởng công chúa sẽ thích.

Bầu không khí tựa hồ được làm dịu một chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu mặc dù cũng không có trực tiếp tán thưởng bài thơ này làm như thế nào, nhưng câu nói này hiển nhiên đã nói rõ, bài thơ này rất không tệ.

Có thể có được vị quận chúa điện hạ đến từ kinh đô, tâm cao khí ngạo này khích lệ, Tống Như Nguyệt tự nhiên rất có mặt mũi.

Lúc đầu còn muốn phát tiết tức giận, cũng không phát tiết.

Nàng đành phải hừ lạnh một tiếng, liếc xéo thiếu niên khom người đứng bên dưới nói:

- Vừa được, qua loa. Ngươi nói ngươi không thể làm, đây không phải làm ra? Ở trước mặt người ngoài khiêm tốn còn chưa tính, ở trước mặt người mình, c*̃ng cần phải dối trá như vậy?

Tần Vi Mặc ở một bên yếu ớt bảo vệ:

- Mẫu thân, vừa rồi chắc tỷ phu còn không có nghĩ kỹ...

Tống Như Nguyệt dựng lông mày, cũng trợn mắt nhìn hắn một cái:

- Chỉ ngươi nói nhiều! Ta nói hắn một câu, ngươi đáp ta hai câu, ta là mẫu thân hay hắn là mẫu thân?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 285: Không biết tốt xấu.



Tần Vi Mặc cúi đầu.

Tống Như Nguyệt đứng người lên, lạnh mặt nhìn thiếu niên bên dưới nói:

- Vi Mặc vẽ tranh, ngươi đề thơ, hiện tại liền làm. Nếu như có thể nghĩ đến thi từ tốt hơn, có thể ghi thêm mấy bài. Lần này Trưởng công chúa đến Mạc Thành, gia tộc khác đều tranh cướp giành giật tặng đồ, ngươi nếu để Tần phủ ta kiếm đủ mặt mũi, ta đương nhiên sẽ không keo kiệt. Ngươi muốn cái gì, ta cũng cho ngươi cái đó.

Dứt lời, mắt lại sáng lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi nếu lập được công, về sau ở trong phủ phạm sai lầm, đều có thể lấy công chuộc tội! Hiểu chưa?

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, chắp tay cúi đầu nói:

- Vâng.

Tống Như Nguyệt khoát tay áo nói:

- Theo Vi Mặc đi vào thư phòng đi, hảo hảo suy nghĩ một chút, còn có tác phẩm nào đem ra được. Hôm nay chỗ nào đều không cần đi, cứ ở trong thư phòng hảo hảo nghĩ cho ta, nghe rõ chưa?

Lạc Thanh Chu ngơ ngác một chút, đang muốn nói chuyện, Tần Vi Mặc đứng dậy, đi vào thư phòng, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, mau vào...

Tống Như Nguyệt xụ mặt, mắt lạnh nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu không dám nói thêm nữa, đi theo Tần nhị tiểu thư, đi đến cửa thư phòng, do dự một chút, cởi giày ra, đi vào.

Tống Như Nguyệt nhìn đôi giày trước cửa ra vào, khóe mắt không khỏi co quắp một chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu c*̃ng đứng lên nói:

- Đáng tiếc, không ai hiểu quân sự cùng đánh trận, Trưởng công chúa từ nhỏ đã rất thích nhìn binh thư cùng các loại thư tịch liên quan tới chiến tranh, rất nhiều mưu kế đánh trận đều học được từ trong sách. Nếu có người dâng lên một bản như thế sách, chắc hẳn Trưởng công chúa sẽ hưng phấn ngủ không yên cũng phải xem cho xong.

Tống Như Nguyệt thu hồi ánh mắt nhìn về phía thư phòng, nói:

- Mỹ Kiêu, nếu không, chúng ta đi tiệm sách phía ngoài xem thử?

Nam Cung Mỹ Kiêu lắc đầu:

- Tất cả sách nói về quân sự khắp Đại Viêm, Trưởng công chúa mười hai tuổi đã xem hết, không cần đi lãng phí thời gian. Tùy tiện đưa chút đồ là được, dì không cần quá hà khắc.

- Ai...

Tống Như Nguyệt thở dài một hơi:

- Đi thôi, đi Xuyên nhi nơi đó xem sao, ngươi vừa rồi không phải nói muốn đi xem hắn luyện võ sao?

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi ra phòng khách.

Được chúng nha hoàn cùng ma ma chen chúc, từ từ đi ra khỏi tiểu viện.

Lúc đi đến trong viện, Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ thư phòng đang đóng chặt, lông mày có chút nhăn nhăn.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên hỏi:

- Dì, tỷ phu và cô em vợ chung sống một phòng, cô nam quả nữ, người không lo lắng sao?

Ánh mắt Tống Như Nguyệt ngưng ngưng, cười lạnh nói:

- Có cái gì lo lắng, tiểu tử kia cũng không dám làm ra chuyện khác người gì.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng một cái, cười nói:

- Khi hắn đến, dì và Vi Mặc kẻ xướng người hoạ, các loại tán dương. Hắn vừa đến, dì liền lạnh mặt, quát mắng các loại. Dì, người thật xem hắn là người trong nhà mình rồi?

Tống Như Nguyệt cười nhạo một tiếng nói:

- Cái gì mà người trong nhà, hắn là một tên ở rể, cũng xứng? Ta khen hắn là thuận Vi Mặc, không muốn để Vi Mặc không vui; ta mắng hắn, là sợ hắn đắc ý quên hình, không biết tốt xấu.

Nam Cung Mỹ Kiêu cười cười, nói:

- Thế nhưng thư phòng Vi Mặc và phòng ngủ liền cùng một chỗ. Theo ta được biết, ngay cả dượng đều chưa hề đi vào qua, không phải sao?

Tống Như Nguyệt không nói gì thêm.

Nam Cung Mỹ Kiêu c*̃ng không tiếp tục hỏi nhiều, đành phải nhẹ nói một câu:

- Nhìn ra được, hắn vừa đến, trong mắt Vi Mặc liền có ánh sáng. Trước đó Vi Mặc nói chuyện với ta còn đôi khi sẽ ho khan, hắn vừa đến, Vi Mặc liền tốt. Dì, ta nghĩ, ta biết được ý người.

Tống Như Nguyệt dừng bước ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn bông tuyết phía xa xa, trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói:

- Đại phu nói, nha đầu kia... Có khả năng nhịn không quá mùa đông này...

Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, trầm mặc xuống.

Trong thư phòng.

Thuốc lá lượn lờ, nhiệt khí tràn ngập.

Thiếu nữ yếu đuối một bộ váy áo trắng thuần trút bỏ áo khoác lông chồn trên người, ngồi xuống trước bàn.

Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh, cầm cục mực, chậm rãi mài vào trong nghiên mực, ánh mắt nhìn thiếu nữ thanh lệ thanh nhã sắc mặt hơi tái nhợt trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ tới chuyện xấu hổ tối hôm qua.

Tần Vi Mặc mở ra một tờ giấy tuyên tuyết trắng, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười nói:

- Tỷ phu, ngươi mài mực nước, nhất định cũng sẽ mang theo tài hoa. Nếu như ta như đặt bút vẽ tranh, khẳng định sẽ vẽ càng đẹp hơn trước kia.

Lạc Thanh Chu nghe vậy không khỏi cười nói:

- Nhị tiểu thư thì ra cũng biết nói đùa.

Hai con ngươi Tần Vi Mặc cong cong:

- Ở cùng một chỗ với tỷ phu, trong lòng luôn luôn rất nhẹ nhàng, nghĩ đến buồn khổ đều buồn khổ không nổi.

Ý cười trên mặt Lạc Thanh Chu có chút liễm, tránh đi ánh mắt của nàng, cúi đầu mài mực nói:

- Nhị tiểu thư chuẩn bị vẽ cái gì?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 286: Khói lửa chiếu Tây kinh



Tần Vi Mặc lại nhìn hắn vài lần, thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút nói:

- Muốn hòa hơp với bài thơ vừa rồi của tỷ phu, dán đại khái vào một chút mới có thể.

- Đúng rồi tỷ phu.

Nàng ngẩng đầu nói:

- Ngươi còn có thi từ khác không?

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, nàng lại cười nói:

- Tỷ phu, ngươi có phát hiện hay không, thật ra mẫu thân còn hiểu rõ ngươi hơn cả Vi Mặc? Mẫu thân mỗi lần bức bách tỷ phu làm thơ, Vi Mặc đều rất lo lắng cùng khẩn trương thay cho tỷ phu, muốn khuyên mẫu thân bỏ qua cho tỷ phu, thế nhưng, mỗi lần tỷ phu đều có thể lập tức làm được, hơn nữa còn làm một bài còn tốt hơn một bài. Bây giờ nghĩ lại, mẫu thân thật hiểu rất rõ tỷ phu, không phải sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, thấp giọng nói:

- Nàng có thể nghĩ đơn thuần hơn một chút hay không, cố ý muốn gây chuyện giáo huấn ta đây.

Tần Vi Mặc che miệng khẽ cười một cái, nói:

- Hoàn toàn có ý tứ này, bất quá tỷ phu phải biết, lúc tỷ phu không có ở đây, hoặc là ở trước mặt Trương di những người kia, mẫu thân đều tán dương cùng khoe khoang tỷ phu.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút.

Chẳng biết tại sao, lại có ý nghĩ gia đình thời đại trước kia.

Phụ mẫu ở nhà nhìn con mình như thế nào đều thấy ngứa mắt, dù là con gái cũng như thế, có thể ở ngay trước mặt người khác nói nhi nữ không phải đủ chuyện; nhưng khi con không có mặt, bọn hắn lại giữ gìn khoe khoang con của mình trước mặt người khác.

Nói như vậy, vị nhạc mẫu đại nhân kia thật xem hắn thành người nhà mình?

Tần Vi Mặc nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi:

- Tỷ phu, thật ra tối hôm qua...

Lạc Thanh Chu mài mực, nhìn về phía nàng nói:

- Thế nào?

Tần Vi Mặc mỉm cười, nói:

- Không có gì. Tỷ phu, Vi Mặc có thể có thể bức bách tỷ phu viết ra thơ hay giống như mẫu thân hay không?

Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười:

- Nhị tiểu thư không có lực uy h**p như phu nhân, ta sẽ không sợ.

Tần Vi Mặc trừng mắt nhìn, mỉm cười nói:

- Tỷ phu không sợ? Vậy ngày mai Vi Mặc sẽ đi nói cho mẫu thân biết, nói tỷ phu tối hôm qua đêm không về ngủ, ngủ ở nơi này của Vi Mặc, còn... Đắp chung một cái mền với Vi Mặc.

Lạc Thanh Chu: - ...

- Nhị tiểu thư, ta đột nhiên nghĩ đến một bài thơ khác, là chuyên môn viết cho quân vương, chắc hẳn rất thích hợp cho Trưởng công chúa. Nếu là Nhị tiểu thư vẽ tiếp một bức Trưởng công chúa cầm bảo kiếm trong tay, người mặc áo giáp oai hùng đứng trong quân doanh, sẽ rất khá.

Tần Vi Mặc mím môi một cái cười nói:

- Tỷ phu quả nhiên muốn bị ép mới làm.

Nói, tay mềm cầm bút, chấm mực nước, nói:

- Tỷ phu đọc, Vi Mặc viết, trước tiên viết bài thơ ra, nhìn khí thế cùng không khí.

Lạc Thanh Chu gật đầu, trầm ngâm một chút, một bên mài mực, một bên thì thầm:

- Tướng quân đứng cửa thành, thẳng tắp đón gió bay. Chư tướng muốn nói chuyện, băn khoăn không dám vào. Kiếm khí bắn trời cao, tiếng trống chấn đồng bằng. Bụi vàng bay tung tóe, cưỡi ngựa truy binh gấp. Giương cung đi từ đây, phi tiễn như mưa tập. Vây đoạn một trăm dặm, chém đầu năm ngàn cái. Ngựa thay người đổ máu chết, người Hồ ôm yên khóc. Xưa nay nuôi binh giáp, có việc thường lấy dùng. Thừa quốc vận Viêm ta, đứng ngồi nhìn can qua. Hiến khải về kinh sư, quân dung cần hấp tập.

Hắn niệm một câu, dừng lại một chút, đợi thiếu nữ viết xong, lại niệm câu tiếp theo.

Đợi đọc xong cả bài thơ, trên giấy tuyên đã viết đầy chữ nhỏ mềm mại xinh đẹp.

Tần Vi Mặc để bút xuống, lại cúi đầu cẩn thận đọc một lần, mới ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn hắn nói:

- Tỷ phu, bài thơ này không thể cho Trưởng công chúa.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:

- Vì sao? Chỗ nào viết không đúng?

Tần Vi Mặc đột nhiên cười nói:

- Không phải không đúng chỗ nào, là viết quá hay đi, Trưởng công chúa nếu thấy được, sẽ đem tỷ phu chộp tới quân doanh làm phụ tá. Nói như vậy, Vi Mặc sẽ mất đi tỷ phu.

Lạc Thanh Chu nghe vậy cười một tiếng, không để ý đến câu nói sau của nàng, nói:

- Còn có một bài tòng quân, Nhị tiểu thư muốn ghi lại hay không?

Tần Vi Mặc vội vàng cầm bút chấm mực, nói:

- Muốn.

Lập tức vừa cười nói:

- Lần này không cần Vi Mặc bức, tỷ phu liền làm, khó có được.

Lạc Thanh Chu cười cười, thì thầm:

- Phong hoả chiếu Tây kinh, Tâm trung tự bất bình. Nha chương từ phụng khuyết, Thiết kỵ nhiễu Long thành. Tuyết ám điêu kỳ hoạ,

Phong đa tạp cổ thanh. Ninh vi bách phu trưởng, Thắng tác nhất thư sinh.(*)

[*Tòng quân hành – Dương Quýnh:

Khói lửa chiếu Tây kinh

Trong lòng cảm thấy bất bình

Cầm binh phù từ giã cửa kinh đô

Thiết kỵ xông pha Long thành

Màu tuyết u ám ảm đạm màu cờ

Gió nhiều loạn tiếng trống

Thà làm bách phu trưởng

Hơn làm một thư sinh]

Tần Vi Mặc viết xong, miệng thì thào thì thầm:

- Thà làm Bách phu trưởng, hơn làm một thư sinh...

Niệm xong, nàng nhíu đôi lông mày tinh tế, ngẩng đầu nhìn hắn nói:

- Tỷ phu nếu thật sự tham quân, hẳn cũng sẽ không trở lại nữa?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 287: Nhưng rất nhanh hắn hiểu được



Lạc Thanh Chu nói:

- Chính là một bài thơ mà thôi. Mấy bài này đủ chưa?

Tần Vi Mặc nhìn hắn, ánh mắt yếu ớt:

- Vi Mặc nếu nói đủ rồi, tỷ phu liền sẽ nói thời gian không còn sớm, nên trở về đi học, đúng không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn thật sự chuẩn bị nói như vậy.

- Không đủ, Vi Mặc còn muốn.

Ngữ khí thiếu nữ giống như đang nũng nịu:

- Mà lại mẫu thân vừa rồi cũng đã nói, để tỷ phu hôm nay cứ đợi ở chỗ này, chỗ nào cũng không cần đi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta vừa mới rồi muốn hỏi, hiện tại đã là xế chiều, lập tức sắp tới buổi tối, nàng chuẩn bị để cho ta bao lâu nữa rời đi?

Tần Vi Mặc cúi đầu xuống, giả bộ như không có nghe được lời hắn, không có trả lời, đổi một tấm giấy tuyên mới.

Lạc Thanh Chu tiếp tục mài mực.

Trong phòng an tĩnh lại.

Sau một lúc lâu.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói:

- Tỷ phu, ta trước vẽ một bức tranh, nếu ngươi đứng mỏi chân, đi trên giường nghỉ ngơi là được. Chờ một lúc Vi Mặc cần ngươi lại gọi, có được hay không? Ngươi đứng ở chỗ này, Vi Mặc có chút xấu hổ vẽ không đẹp.

Lạc Thanh Chu thấy sắc trời còn sớm, nghĩ đến hiện tại nếu rời đi, bị vị nhạc mẫu đại nhân kia biết, đoán chừng sẽ bị trách mắng một trận, đành phải nhẹ gật đầu.

- Tỷ phu, trên giường có sách, đều là sách ngươi bình thường đọc, ngươi nhàm chán có thể nhìn.

Tần Vi Mặc ôn nhu nói.

Lạc Thanh Chu nghe vậy nhìn nàng một cái, nhớ tới lần trước nàng nói nàng đang đọc những sách này, chờ qua tết sẽ ra đề mục thi cho hắn, trong lòng chỉ có ấm áp, đi tới.

Đi vào trước giường mỹ nhân, hắn lại do dự một chút.

Tối hôm qua vị nhạc mẫu đại nhân kia nằm ở chỗ này, nếu biết hắn đi lên ngồi qua, có thể chôn hắn tại chỗ hay không?

Dù sao đã ngồi qua.

Lạc Thanh Chu không có nghĩ nhiều, ngồi lên, cầm lên vài cuốn sách từ bên cạnh, nghiêng người trên giường, tùy ý liếc nhìn.

Trong phòng hơi ấm hun hun, yên tĩnh im ắng.

Chỉ có âm thanh bút mực ngẫu nhiên, âm thanh lật sách.

Lạc Thanh Chu nằm nghiêng trên mềm giường, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, híp con mắt lại.

Một lát sau.

Tần Vi Mặc xoay đầu lại nhìn hắn, nhìn một hồi, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước giường, từ bên trong cầm lên thảm nhung, nhẹ nhàng trùm lên trên người hắn.

Sau đó đứng ở nơi đó, mặt mày nhu hòa, hai con ngươi nhẹ nhàng tỏa sáng, lẳng lặng mà nhìn hắn.

Không biết qua bao lâu.

Nàng đột nhiên cắn cắn môi phấn, đi tới gần, chậm rãi cúi đầu, lông mi rung động, xích lại gần gương mặt hắn đang ngủ say.

Mà trên gương mặt trắng nõn của nàng lặng lẽ nhiễm lên hai đóa hoa đỏ ửng.

Đúng lúc này, thân thể ngủ say kia lại đột nhiên run lên, miệng lẩm bẩm:

- Tiền bối...

Thiếu nữ cuống quít lui lại, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng kinh hoảng, nhìn chằm chằm cặp mắt của hắn, thấy hắn không có tỉnh lại, âm thầm thở dài một hơi.

Thế nhưng vừa rồi dồn hết tất cả dũng khí, đã sử dụng hết.

Khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ lên, thở dài một cái bé không thể nghe, xoay người, về tới trước bàn ngồi xuống, một lần nữa cầm bút, nỗi lòng cũng rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh trở lại.

- Tiền bối, sao ngươi lại tới đây?

Lạc Thanh Chu đang ngủ say đột nhiên ở trong mộng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.

Thân ảnh kia toàn thân tản ra ánh sáng màu xanh nhạt, đang trôi nổi ở trong hư không nhìn hắn, một sợi tóc bay ra từ trong vầng sáng, thân ảnh kia tay áo bồng bềnh, giống như thần tiên.

Lạc Thanh Chu mới đầu coi đây chỉ là một giấc mộng.

Nhưng rất nhanh hắn hiểu được.

Đó cũng không phải mộng đơn thuần, mà vị thần hồn tiền bối kia tiến vào giấc mộng của hắn tìm hắn.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở nơi đó, an tĩnh nhìn hắn, cũng không nói chuyện.

Lạc Thanh Chu cảm giác khí tức của nàng so với dĩ vãng càng thêm lạnh lùng thanh lãnh, không khỏi có chút thấp thỏm, hỏi lại lần nữa:

- Tiền bối, ngài có chuyện tìm ta sao?

Hồi lâu sau, âm thanh thân ảnh xanh nhạt không chút tình cảm vang lên:

- Đêm nay ba canh, đi Uyên Ương lâu chờ ta.

Nói xong, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên như ánh trăng tán loạn, biến mất không thấy gì nữa.

Lạc Thanh Chu nằm bên trên giường mỹ nhân đột nhiên run người, mở hai mắt ra, trong đầu vẫn như cũ hiện lên thân ảnh màu xanh nhạt mơ hồ kia.

Sau một lúc lâu.

Hắn mới dần dần tỉnh táo lại.

- Tỷ phu, ngươi thế nào? Gặp ác mộng sao?

Tần Vi Mặc đứng người lên, đi tới trước giường, ánh mắt lo lắng mà nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu để tay xuống bên trong một quyển sách, có chút hoảng hốt đáp:

- Không sao đâu.

Hắn cúi đầu thấy được trên người đang đắp thảm nhung, giật mình, nhìn về phía thiếu nữ trước mặt.

Bên trên gương mặt thanh lệ của thiếu nữ vẫn như cũ còn lưu lại đôi má đỏ ửng mê người.

Lúc chạng vạng tối.

Tần Vi Mặc đã làm xong ba bức vẽ.

Lạc Thanh Chu ở bên cạnh mài mực, nghiêm túc nhìn tay mềm của nàng múa bút, rải rác mấy bút, liền phác hoạ nhân vật phong cảnh sinh động như thật, không khỏi thầm khen ở trong lòng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 288: Hỏi qua là chuyện gì xảy ra không?



Tần nhị tiểu thư quả nhiên đa tài đa nghệ.

Tần Vi Mặc vẽ xong một nét cuối cùng, để bút xuống, ngẩng đầu nhìn hắn cười nói:

- Tỷ phu, có phải ở trong lòng âm thầm nghĩ, Nhị tiểu thư quả nhiên là đa tài đa nghệ hay không?

Lạc Thanh Chu: - ...

Ngươi cũng nghe được tiếng lòng?

Tần Vi Mặc che miệng cười khẽ, hai con ngươi cong như nguyệt nha, trong mắt lưu chuyển ánh sáng, bộ dáng thần thái, nhìn qua rất động lòng người.

Lạc Thanh Chu quay đầu, nhẹ nhàng mở ra cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài.

Gió tuyết vẫn như cũ.

Cảm giác lạnh cả người thuận theo song cửa sổ bên trên hành lang thổi tới.

Lạc Thanh Chu vội vàng đóng lại, xoay người nói:

- Nhị tiểu thư, trời sắp tối rồi, vậy ta liền đi. Nếu như còn cần thi từ, có thể bảo Thu nhi đi tìm ta.

Châu nhi đứng trước cửa ra vào nhịn không được nói:

- Cô gia, để Châu nhi đi không được sao?

Thu nhi đứng ở một bên che miệng cười trộm.

Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:

- Nghe nói Thu nhi đọc sách viết chữ, mà viết chữ lại đẹp. Nếu ta làm thơ, Châu nhi cô nương có thể viết sao?

Châu nhi: - ...

Thu nhi cười càng ngày càng xán lạn.

- Nhị tiểu thư, vậy ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm nhớ ăn cơm.

Lạc Thanh Chu không có dừng lại thêm, chắp tay cáo từ.

Tần Vi Mặc đứng dậy, không nói gì.

Lạc Thanh Chu ra khỏi thư phòng, trên mặt Thu nhi mang theo ý cười ngượng ngùng, ân cần cầm giày tới giúp hắn, xoay người hầu hạ hắn mang giày.

Châu nhi ở một bên quyệt miệng phụng phịu.

Lạc Thanh Chu mang giày, nói lời cảm tạ nói:

- Làm phiền Thu nhi cô nương.

Thu nhi cười cười, lui sang một bên, trên mặt mang một tia đỏ ửng nhàn nhạt.

Lạc Thanh Chu đi ra phòng khách, nghe được Châu nhi sau lưng nhỏ giọng thầm thì:

- Cô gia không phải khích lệ ngươi một câu thôi, nhìn ngươi vui chưa kìa, đến lúc đó nếu là gọi ngươi đi thị tẩm, chẳng phải ngươi vui ngất đi? Ngươi... Ngô...

Thu nhi cuống quít che miệng nàng lại, gương mặt “Bá” đỏ bừng, xấu hổ gấp nhìn về phía cửa ra vào.

Lạc Thanh Chu giả bộ như không có nghe thấy, trực tiếp ra hành lang, đi vào trong viện.

Trong thư phòng.

Cửa sổ nhẹ nhàng đẩy ra.

Thiếu nữ một bộ váy áo trắng thuần, an tĩnh đứng phía trước cửa sổ, nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, dần dần biến mất trong tầm mắt.

- Khục... Khụ khụ...

Nàng đột nhiên lại ho khan.

Châu nhi cùng Thu nhi ngoài cửa nghe được, cuống quýt chạy vào phòng.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp cũng vừa trở về.

Tiểu nha đầu đến sau bếp bưng cơm tối, Lạc Thanh Chu vào phòng, c** q**n áo ra, c** ** l*t, nhìn vết thương trên ngực một chút.

Nơi đó đã bớt sưng, màu tím xanh c*̃ng phai nhạt.

Bất quá sờ lấy, vẫn có một ít đau đớn.

Hắn quyết định chờ một lúc đi thỉnh an cho Tần đại tiểu thư hảo hảo trả thù nha đầu kia một chút.

Lấy đạo của người, trả lại cho người.

Dù sao cũng không phải không có sờ qua.

Tiểu Điệp rất nhanh bưng bữa tối phong phú trở về.

Bữa tối hôm nay không chỉ có nhiều thịt bò, còn nhiều thêm một con cá.

Thậm chí còn có một bát canh xương hầm, trong canh tựa hồ còn thả thuốc Đông y.

Tiểu Điệp thở hồng hộc bưng khay trở về, đặt ở trên mặt bàn trong phòng khách, hưng phấn nói:

- Cô gia, đêm nay thật nhiều đồ ăn. Bếp sau nói, về sau mỗi đêm đều có nhiều đồ ăn như vậy, để công tử tùy tiện ăn, không đủ nô tỳ lần sau còn có thể lấy thêm.

Lạc Thanh Chu nhìn đồ ăn đầy bàn, nghi ngờ nói:

- Hỏi qua là chuyện gì xảy ra không?

Tiểu Điệp nói:

- Nô tỳ hỏi, bếp sau chưa hề nói. Thật kỳ quái, trước kia nô tỳ lấy thêm mấy khối thịt, bọn hắn đều sẽ nói thầm, bây giờ lại chủ động để nô tỳ lấy thêm đồ ăn.

Trong lòng Lạc Thanh Chu nói thầm: Hẳn là Nhị tiểu thư biết được hắn đang luyện võ, cho nên vụng trộm để cho người ta phân phó bếp sau.

Hắn âm thầm thở dài một hơi, không biết nên như thế nào báo đáp Tần nhị tiểu thư.

Xem ra sau này chỉ có thể đi bồi tiếp thiếu nữ kia, kể thêm cho nàng thật nhiều câu chuyện, đùa nàng vui vẻ.

- Tiểu Điệp, ngồi xuông ăn cùng một chỗ đi.

- Không, công tử, nô tỳ...

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu kéo tay nhỏ của nàng, thuận tay kéo tiến vào trong ngực, nói:

- Nơi này không có ngoại nhân, ngồi trên đùi công tử mà ăn.

Nói xong kẹp cho nàng một khối thịt bò, nhét vào miệng nhỏ của nàng.

- Công tử...

Tiểu nha đầu lập tức cảm động nước mắt rưng rưng, mở miệng nhỏ, vừa ăn thịt bò, một bên mơ hồ không rõ mà nói:

- Nô tỳ... Nô tỳ nhất định mau mau lớn lên, hảo hảo, hảo hảo hầu hạ công tử...

Lạc Thanh Chu lại kẹp một khối thịt cá, nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn đang phình lên nàng.

- Ngô... Công tử... Nhiều lắm... Giả, chứa không nổi...

- Nuốt xuống.

Khuôn mặt nhỏ của tiểu nha đầu chợt đỏ bừng, dùng lực nuốt xuống.

Lạc Thanh Chu trước tiên cho nàng ăn no, sau đó hắn như phong quyển tàn vân giải quyết, rất nhanh ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn còn lại trên bàn.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 289: Nhưng sợ đói khát nhất.



Cơm nước xong xuôi.

Hai người lại cầm quần áo, đi trong hồ nước ngâm mình.

Lúc tiểu nha đầu kỳ cọ tắm rửa cho hắn, không cẩn thận xoa đến nơi đó, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.

Tiểu nha đầu còn tưởng rằng hắn thoải mái, cho nên tăng thêm lực đạo.

Tắm rửa xong trở lại phòng.

Lạc Thanh Chu đổi lại quần áo sạch sẽ, ra cửa.

Vừa tới cửa ra vào Linh Thiền Nguyệt cung liền thấy Bách Linh cùng Hạ Thiền một trái một phải đứng ở nơi đó, thấy hắn tới, đều cùng một chỗ nhìn về phía hắn.

- Cô gia, hôm nay tiểu thư không có ở đây, người cũng không cần đi vào thỉnh an.

Bách Linh mở miệng nói.

Lạc Thanh Chu thấy sắc mặt nàng có chút ngưng trọng, hỏi:

- Xảy ra chuyện gì sao?

Bách Linh do dự một chút, mới nói:

- Nhị tiểu thư vừa mới té xỉu, tiểu thư vừa đi qua, không biết lúc nào mới có thể trở về.

Lạc Thanh Chu nghe vậy biến sắc:

- Ta chạng vạng tối mới trở về từ chỗ Nhị tiểu thư nơi đó, làm sao đột nhiên té xỉu?

Con mắt Hạ Thiền chăm chú nhìn chằm chằm hắn.

Bách Linh thở dài một hơi nói:

- Nhị tiểu thư thường xuyên sẽ ho ra máu, sau đó té xỉu, đã rất nhiều lần, bất quá gần nhất...

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Ta đi xem một chút.

Bách Linh vội vàng nói:

- Cô gia, ngươi bây giờ không tiện đi, rất nhiều người trong phủ đều đi, ngươi đi đoán chừng c*̃ng vào không được. Mà tiểu thư đã đi, ngươi cũng không cần phải lại đi. Đợi ban ngày ngày mai lại đi.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, trong lòng tràn đầy lo lắng.

Thiếu nữ kia vốn nhu nhược làm đau lòng người, sắc mặt luôn luôn tái nhợt, tùy tiện đi mấy bước liền thở hồng hộc, hiện tại lại thổ huyết té xỉu, không biết...

Thế nhưng buổi chiều lúc hắn ở đó với nàng, nàng còn rất tốt, còn nói trò cười đùa hắn, còn vẽ lên ba bức tranh.

Lúc kia, mặc dù nhìn sắc mặt nàng cũng không tốt nhưng thân thể nhìn hoàn hảo, mà giống như một tiếng cũng không có ho khan.

Làm sao trời vừa tối...

Tối hôm qua tựa hồ nghe đến vị nhạc mẫu đại nhân kia nói, mỗi lần trời vừa tối, nàng đều sẽ ho khan rất nhiều.

Bất quá tối hôm qua một đêm, hắn và nàng ngủ ở cùng một chỗ, nàng giống như c*̃ng không có ho khan.

Hẳn là một khi khẩn trương hoặc vui vẻ liền sẽ không ho khan?

Trong lòng Lạc Thanh Chu suy nghĩ miên man, lại cảm thấy bất lực.

Tần phủ có tài lực lớn như thế, nhiều năm qua đều không thể giúp thiếu nữ kia chữa khỏi thân thể, hắn thì có biện pháp gì đây.

- Cô gia, lúc tiểu thư gần đi nói với ta, nếu như cô gia tới, liền bảo ta nói cho cô gia, cô gia về sớm một chút đi ngủ, chỗ nào đều không cần đi.

Bách Linh nhìn hắn nói.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, gật đầu nói:

- Hiện tại ta đích xác không thích hợp đi, vậy ta trở về.

- Cô gia.

Ngay khi hắn quay người muốn rời khỏi, Bách Linh lại hô một tiếng.

Bất quá, chờ hắn nhìn về phía nàng, thiếu nữ này lại há to miệng, muốn nói lại thôi.

- Bách Linh, có chuyện gì ngươi cứ nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng, dừng một chút, lại tăng thêm một câu:

- Ta cũng không phải người ngoài.

Hạ Thiền đứng ở một bên, vẫn như cũ an tĩnh nhìn hắn.

Bách Linh do dự một hồi, mới nói:

- Không sao đâu, cô gia, người nhanh đi về nghỉ ngơi. Nhị tiểu thư nơi đó người không cần lo lắng, có tiểu thư ở đây.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có nói thêm nữa, quay người rời đi.

Hai thiếu nữ nhìn bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất trong gió tuyết ở phía xa, yên tĩnh hồi lâu, Bách Linh thở dài một hơi, thấp giọng nói:

- Nếu như nói ý nghĩ tiểu thư cho cô gia, đoán chừng... Cô gia sẽ cảm thấy mình bị vũ nhục, có thể sẽ xấu hổ giận dữ đan xen, trực tiếp đi thẳng một mạch.

Hạ Thiền không nhúc nhích đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về chỗ đạo thân ảnh kia biến mất, trầm mặc không nói gì.

Bách Linh nhìn về phía nàng, nói khẽ:

- Nếu cô gia đi thật, lưu lạc đầu đường, Thiền Thiền, ngươi đây?

Hạ Thiền vẫn không có đáp lại, đứng tại chỗ yên tĩnh một hồi, xoay người, vào phòng.

Về đến phòng.

Nàng khép cửa phòng lại, sau đó lấy ra túi tiền để ở sâu tận cùng bên trong tủ quần áo nhất, đến trước cửa sổ nhìn hồi lâu, thấp giọng lẩm bẩm:

- Đều, cho hắn... Đừng, đói bụng...

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, bông tuyết bay tán loạn.

Nàng nhớ tới vô số ban đêm rét lạnh, nàng cô độc lưu lạc đầu đường, đói bụng, thân thể rất lạnh, đi tới ở trong đêm tối mờ mịt, đi tới, tựa hồ mãi mãi cũng không có điểm cuối cùng...

Nàng sợ hãi đêm tối, sợ hãi băng lãnh, sợ hãi tiếng sấm, sợ hãi rất nhiều thứ...

Nhưng sợ đói khát nhất.

Cho nên, nàng muốn tích lũy tiền cho hắn.

Nàng có thể không có hắn, nhưng, nàng tuyệt đối không thể để cho hắn ở bên ngoài đói bụng...

Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng.

Tiểu Điệp nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra từ gian phòng, kinh ngạc nói:

- Công tử, hôm nay làm sao sớm như vậy trở về?
 
Back
Top Bottom