Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 230: Quả nhiên âm khí thật nặng!



- Sư phụ, xin nhận đồ nhi một lạy.

- Rất tốt, hôm nay ta sẽ truyền thụ công pháp lợi hại nhất của ta cho ngươi.

- Đa tạ sư phụ, đồ nhi nguyện vì sư phụ máu chảy đầu rơi, muôn lần chết không chối từ!

- Rất tốt, xem ngươi trung thành như vậy, ta sẽ sở học suốt đời của ta, toàn bộ truyền thụ cho ngươi.

- Sư phụ, ta yêu ngươi!

Ừm, mơ rất đẹp, nhưng mà...

Lạc Thanh Chu một đường tưởng tượng, nhanh như điện chớp trôi tới bờ sông Mạc Thủy.

Còn chưa tới gần, đã nhìn thấy nơi đó xa xa huyết quang một mảnh, nhuộm đỏ một đoạn bờ sông, như hỏa diễm đang thiêu đốt.

Đó là một đội võ giả!

Bờ sông.

Du khách đã bị xua đuổi tản đi ghết, thuyền hoa bị cháy đã chìm vào đáy nước.

Một đội võ giả tuần tra đang tuần tra dọc bờ sông.

Mấy người đứng bên bờ sông thấp giọng thảo luận.

Võ giả khí huyết tràn đầy, mắt thường của phàm nhân khó gặp, chỉ có thể cảm giác được khí thế đối phương đáng sợ.

Mà thần hồn Lạc Thanh Chu lúc này lại nhìn rõ.

Khí huyết tụ tập cùng một chỗ, giống như biển lửa đang thiêu đốt, nhuộm bờ sông đen nhánh thành một mảnh huyết hồng.

Cho dù cách rất xa, thần hồn của hắn c*̃ng cảm thấy run rẩy.

Khó trách trên sách nói, mấy người kết bạn, tiểu quỷ né tránh; chỗ quân đội đến, quỷ thần sợ hãi.

Thiên quân vạn mã tập hợp một chỗ, khí thế như hồng, cho dù thần hồn cường giả trên sách nói tới, sợ rằng cũng phải nhượng bộ lui binh.

Lạc Thanh Chu không dám tới gần, dừng ở một chỗ dưới mái hiên, kiên nhẫn chờ đợi.

Sau nửa canh giờ.

Mấy thân ảnh đứng ở bờ sông thảo luận, lần lượt tản đi.

Mà đội võ giả tuần tra c*̃ng vây quanh một người trong đó, cùng một chỗ thối lui.

Rất nhanh, bờ sông khôi phục yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, bay về nơi đó.

Bờ sông đã không có một ai.

Chỉ là trong không khí giống như còn lưu lại khí tức hỏa diễm thiêu đốt, ấm áp mà khó ngửi.

Lạc Thanh Chu trôi hướng mặt sông.

Ở giữa không trung nhìn chằm chằm cẩn thận tìm một hồi chỗ thuyền đắm, cũng không có phát hiện hồn phách của mấy cỗ thi thể kia.

Có lẽ đã hồn phi phách tán ở bên trong lửa lớn, có lẽ đã sớm trôi ra nơi khác.

Được rồi.

Đang lúc hắn muốn rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến bên trên quyển sách kia ghi lại một câu, người vừa mới chết không lâu, sau khi âm hồn thoát thể mà ra, sau đó vô ý thức hướng đến địa phương âm khí nặng nhất gần nhất hoặc là nơi âm u nhất lướt tới, sau đó sẽ nhìn địa phương mình đã chết đi, thật lâu không nguyện ý rời đi...

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, lập tức lướt lên chỗ càng cao hơn, sau đó cúi đầu nhìn xuống, tìm kiếm bốn phía dòng sông.

Lúc trạng thái thần hồn, mẫn cảm nhất đối với địa phương âm khí nặng.

Vừa rồi ở bờ sông tụ tập rất nhiều người, tiếng người huyên náo, khí huyết tràn đầy, âm hồn của mấy cỗ thi thể sau khi ra ngoài, khẳng định ý thức tránh né rời xa chỗ này, bay đến địa phương yên tĩnh gần đó có âm khí nồng đậm.

Lạc Thanh Chu cẩn thận tìm tòi một vòng ở giữa không trung, ánh mắt đột nhiên dừng lại quan sát cầu hình vòm trên dòng sông phía dưới, ở phía bên trái hắn khoảng trăm mét.

Trong tầm mắt của hắn, vòm cầu dưới đen nhánh của cầu hình vòm, rõ ràng nổi trôi từng sợi âm khí màu đen, tụ tập thành đoàn, chậm rãi dũng động, giống như vật sống.

Ở dưới cầu hình vòm lâu ngày không thấy mặt trăng mặt trời, ẩm ướt âm u, lại bởi vì trong sông này cơ hồ hàng năm mùa hè đều có tiểu hài cùng người trưởng thành chết đuối, cho nên nơi đó âm khí nồng đậm, thích hợp nhất cho âm hồn tạm thời tránh né.

Thân ảnh Lạc Thanh Chu khẽ động, nhanh chóng nhẹ nhàng đi qua.

Còn chưa bay tới chỗ gần liền cảm thấy một cỗ khí tức quen thuộc đập vào mặt.

Dưới cầu hình vòm, âm phong trận trận, hắc vụ tràn ngập.

Quả nhiên âm khí thật nặng!

Lạc Thanh Chu trực tiếp bay xuống dưới cầu, chui vào.

- A ——

Rít lên một tiếng, dưới cầu đột nhiên âm thầm vang lên từng tiếng thét.

Lạc Thanh Chu vừa chui vào gầm cầu liền đột nhiên nhìn thấy một bóng đen bồng bềnh trước mặt, kém chút đâm vào trong ngực hắn.

Nhìn kỹ, mơ mơ hồ hồ, đúng là hồn phách của nha hoàn trốn ở cửa ra vào cầm trong tay chủy thủ chuẩn bị đánh lén hắn.

Lúc này hồn phách nha hoàn đã hoàn toàn không có trí nhớ lúc trước, chỉ là chạm vào ánh sáng cùng huỳnh quang ở toàn thân hắn lóe ra màu trắng, lại tựa hồ cảm thấy khí tức hắn cường đại đáng sợ, cho nên vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hù hét ầm lên.

Lạc Thanh Chu không có chút gì do dự, tựa như trước kia đánh chết nàng trong gian phòng, nắm chặt nắm đấm, đột nhiên một quyền đánh vào trên người nàng.

- Phốc!

Hồn thể nàng kia lúc đầu mơ hồ, trong nháy mắt bị đánh vỡ nát.

Lập tức tán loạn, hồn phi phách tán.

Lạc Thanh Chu bây giờ đã là trạng thái nhật du, thần hồn cường đại, lại tu luyện Bôn Lôi Quyền, một quyền này đánh ra, âm hồn chỉ vừa mới xuất thể, như thế nào chịu được?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 231: Mẫu thân cứ việc phân phó.



Âm hồn nha hoàn vừa bị đánh chết, ở góc tối phía dưới, lại đột nhiên vang lên một tiếng rít.

Lạc Thanh Chu định thần nhìn lại, thấy thân ảnh kia co quắp bên trong nơi hẻo lánh, run lẩy bẩy, đúng là hồn phách lão bà tổn thương Tần nhị tiểu thư kia.

Ban đầu ở trong gian phòng, khí thế nàng hung lệ, uy thế mười phần, bây giờ lại như con chuột đáng thương trốn ở chỗ này, run rẩy không thôi.

Lạc Thanh Chu vẫn không có bất cứ chút do dự nào, trực tiếp nhẹ nhàng xuống dưới, “Phốc” một quyền đánh vỡ nát nàng.

Lúc này, bên cạnh “Hô” một tiếng âm phong nổi lên.

Hai bóng đen hốt hoảng chạy ra.

Nhìn kỹ, một bóng đen là một nha hoàn khác; một bóng đen khác tất nhiên là Tống gia tiểu thư.

Hai con âm hồn vô ý thức đã nhận ra nguy hiểm, nhưng lại trốn cùng một phương hướng.

Phương hướng kia đúng là địa phương các nàng chết đi.

Nhưng coi bọn nàng chạy nhanh lại thế nào thoát khỏi thần hồn truy sát.

Thân ảnh Lạc Thanh Chu lóe lên, đã đuổi tới sau lưng vị Tống gia tiểu thư kia, hung hăng một quyền đánh vào phía bên trên sau lưng nàng, dùng lực đạo lớn nhất.

- Phốc!

Âm hồn phá tán, hóa thành hư không.

Trong một hô hấp, Lạc Thanh Chu lại đuổi kịp âm hồn một tên nha hoàn khác, một quyền kết liễu nàng.

Diệt sát âm hồn mấy người xong, Lạc Thanh Chu mới yên lòng.

Hắn nổi lên giữa không trung, đang muốn rời đi, lại đột nhiên phát hiện bên bờ sông thuyền hoa bị đốt đột nhiên có nhiều thêm mấy thân ảnh.

Hai thân ảnh đứng bên bờ sông, thấp giọng nói chuyện.

Mấy nha hoàn đứng cách đó không xa, còn có mấy tên hộ vệ c*̃ng đứng ở địa phương gần bảy tám mét, ánh mắt bén nhọn cảnh giác tra xét bốn phía.

Khí huyết mấy tên hộ vệ kia đều tràn đầy, hiển nhiên cũng là võ giả.

Bất quá nhìn khí huyết bọn hắn cũng không phải quá cường đại.

Lấy cảnh giới thần hồn Lạc Thanh Chu hôm nay du lịch, tự nhiên không sợ.

Hắn nhẹ nhàng đi thẳng đến chỗ mấy người.

Đương nhiên, hắn không có trôi về phía những võ giả kia, mà dọc theo mặt sông, trôi đến hai người đứng bên bờ sông.

Một phụ nhân sắc mặt u ám, một nam tử tuổi trẻ chừng hai mươi tuổi.

Lúc này hai người nhìn qua địa phương thuyền hoa chìm, đang thấp giọng nói chuyện.

Lạc Thanh Chu gặp trên người nam tử trẻ tuổi ẩn ẩn tản ra huyết quang yếu ớt, nhìn ra cũng là một tên võ giả, bất quá đoán chừng mới nhập môn không lâu.

Mà từ sắc mặt hắn đến xem, nam tử trẻ tuổi này đoán chừng tửu sắc quá nặng, cho nên khí huyết thâm hụt rất nghiêm trọng, huyết quang trên người giống như nam tử cường tráng phổ thông.

Lạc Thanh Chu tiếp cận từ đỉnh đầu, nghe được hai người nói chuyện.

- Tỷ tỷ của ngươi bị thiêu chết ở chỗ này, ngay cả tro cốt cũng không biết tung tích... Trên thuyền cơ hồ tất cả mọi người chạy trốn xuống, chỉ có mấy người các nàng táng thân biển lửa, hiển nhiên trước khi bốc cháy đã xảy ra chuyện...

- Mẫu thân, đến cùng chuyện gì xảy ra? Ngài nói chuyện che che lấp lấp, chúng ta đắc tội người nào à?

Phụ nhân nhìn qua nước sông trầm mặc một hồi, thở dài một hơi:

- Thôi, cũng nên nói cho ngươi biết. Đêm nay có nhiệm vụ, cần ngươi đi làm, nhất định phải là ngươi tự mình đi.

Nam tử trẻ tuổi lập tức nói:

- Mẫu thân cứ việc phân phó.

- Ngươi cũng biết, Tống gia ta giẫm lên Tần gia thượng vị, Tần gia ban đầu ở Mạc Thành chính là tồn tại sánh vai cùng Thành Quốc phủ... Bất quá hai đời sau liền suy sụp, Tống gia chúng ta cướp đi bến tàu của bọn hắn, việc buôn bán vải vóc của bọn hắn... Những chuyện này, chỉ sợ ngươi c*̃ng sẽ không cảm thấy hứng thú. Nói những thứ này chỉ là để ngươi hiểu rõ, bên trong Mạc Thành này, chúng ta cùng Tần gia, chỉ có thể có một bên tồn tại...

- Triết nhi, sang năm Long Hổ học viện chiêu sinh, Tần Xuyên khẳng định phải tham gia, nhưng Thành Quốc phủ Lạc Ngọc cũng sẽ tham gia, hai người bọn họ đều rất có cơ hội. Đại ca ngươi không trông cậy được vào, chỉ có thể chờ đợi đến năm sau...

- Còn có, người ở rể Tần phủ kia, theo tin tức ta được biết, hắn rất có tài hoa, sang năm thi Hương, rất có thể sẽ thi đậu cử nhân...

- Ngươi phải biết, Tần gia đi lên, bọn hắn tuyệt đối sẽ trả thù chúng ta... Lúc trước Nhị muội Tần Văn Chính chính là bị chúng ta cướp đi sinh ý vải vóc hậm hực mà chết, thù này, bọn hắn nhớ kỹ.

- Cho nên, chúng ta không thể nương tay.

- Mấy ngày trước, Đại phu nhân Thành Quốc phủ đi tìm mẫu thân, là định ra việc hôn nhân cho tỷ tỷ ngươi và đại nhi tử nàng...

Nam tử trẻ tuổi nghe đến đó, lập tức sững sờ, giật mình nói:

- Tại Lạc Trường Thiên trong Ngự lâm quân ở Ngọc Kinh?

Phụ nhân gật đầu, thở dài nói:

- Đáng tiếc, đứa bé này không có phúc khí kia, bất quá không quan hệ, còn có Như Thanh.

- Triết nhi, nương nói với ngươi nhiều như vậy, chính là muốn cho ngươi biết, không thể lại để cho Tần phủ tồn tại, đặc biệt là Tần Xuyên, còn có thư sinh đi qua ở rể kia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 232: Hắn còn có thời gian.



Lúc đầu chúng ta còn có chút do dự, dù sao thư sinh kia là con thứ Thành Quốc phủ, bất quá, vị Đại phu nhân Thành Quốc phủ kia chủ động tới tìm ta, ta liền hiểu...

Trong mắt nam tử trẻ tuổi lóe lên hàn mang, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, hài nhi biết, thư sinh kia... Tuyệt không thể để hắn sống đến sang năm! Hài nhi sẽ đích thân xử lý hắn.

Phụ nhân nhìn về phía hắn nói:

- Tần Xuyên là võ giả, mà không phải ở trong nhà tu luyện, thường hay đi theo đội ngũ võ giả ra ngoài săn giết yêu thú, chúng ta không có cơ hội. Nhưng thư sinh này... Vẫn còn có chút cơ hội.

Nam tử trẻ tuổi nhe răng cười một tiếng, nói:

- Mẫu thân, mặc dù hài nhi luyện võ không tốt, nhưng bây giờ cũng là giai đoạn luyện thịt, giết một người thư sinh, một quyền là đủ. Đến lúc đó...

- Không thể chủ quan. Theo Đại phu nhân Thành Quốc phủ nơi đó để lộ, Tần phủ rất xem trọng thư sinh kia, chỉ cần đi ra ngoài, có khả năng đều sẽ phái người hộ vệ bảo hộ. Bất quá, cũng không phải không có cơ hội.

Phụ nhân nhìn qua mặt sông, mặt không thay đổi nói:

- Vị Đại phu nhân kia nói, Thành Quốc phủ còn có một tiểu nha đầu, quan hệ rất tốt cùng thư sinh kia, chúng ta có thể động tay ở trên đây.

Ánh mắt nam tử trẻ tuổi sáng lên, thấp giọng nói:

- Mẫu thân, tiểu nha đầu kia... Xinh đẹp không?

Trong mắt phụ nhân lóe lên vẻ tàn khốc, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Đến lúc nào rồi, còn lại nghĩ đến những chuyện nam nữ kia? Ngươi lần trước ra khỏi thành cướp tiểu nữ hài kia, chơi cũng liền chơi, để người ta nhảy giếng làm cái gì?

Nam tử trẻ tuổi vội vàng cười làm lành:

- Mẫu thân, kia là chính nàng tự nhảy vào, không có quan hệ gì với ta.

Phụ nhân trầm mặt nói:

- Lần này ngươi phải nhớ kỹ, thu hồi những tâm tư không đoan chính của ngươi, nâng lên mười hai phần tinh thần, chỉ cần ngươi làm xong chuyện lần này, phụ thân ngươi nơi đó tự nhiên sẽ lau mắt mà nhìn ngươi.

Nam tử trẻ tuổi lập tức nói:

- Mẫu thân yên tâm, lần này hài nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài. Đúng rồi, người vừa mới nói đêm nay có nhiệm vụ gì muốn giao cho hài nhi?

Phụ nhân trầm ngâm một chút, tựa hồ còn có chút do dự, bất quá cuối cùng quyết định, liếc mắt nhìn hai phía, trầm giọng nói:

- Đêm nay canh ba, đi trong hẻm nhỏ cửa sau Tần phủ chờ lấy, người chúng ta giấu ở bên trong Tần phủ sẽ ra ngoài, nói cho ngươi bố trí sinh ý của Tần phủ trong khoảng thời gian này, cùng với một số bí mật khác. Vì lý do an toàn, hắn sẽ không viết trên giấy, sẽ chỉ truyền miệng, những chuyện này đối với chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, ngươi cần ghi nhớ ở trong lòng một chữ không lọt, có thể làm được không?

Nam tử trẻ tuổi lập tức cười nhạo một tiếng, nói:

- Mẫu thân, ta còn tưởng rằng chuyện gì thật lớn, chỉ là cái này? Yên tâm, đêm nay ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Vẻ mặt phụ nhân nghiêm túc nói:

- Chuyện này, ngàn vạn không thể để người ngoài biết được, ngươi nhất định phải một mình đi làm, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào và không được mang ai đến đó. Bởi vì người kia phi thường quan trọng, ngàn vạn không thể để cho hắn bại lộ, mà ở trong phủ chúng ta, có khả năng c*̃ng có người Tần phủ, ngươi nhất định phải chú ý cẩn thận...

- Hài nhi hiểu rõ!

- Triết nhi, đêm nay làm xong chuyện này, ngày mai ngươi có thể đi Thành Quốc phủ, gặp một lần tiểu nữ hài kia. Mẫu thân tiểu nữ hài kia có lẽ sẽ không nguyện ý, bất quá không quan hệ, Đại phu nhân sẽ giúp ngươi, nàng nói, đến lúc đó, có thể tặng tiểu nữ hài kia cho ngươi làm tiểu thiếp, đến lúc đó tự nhiên mặc cho ngươi xử trí...

Nam tử trẻ tuổi nghe xong, lập tức không kìm được vui mừng.

Mẹ con hai người đứng ở bờ sông, lại thấp giọng hàn huyên vài câu, nhìn qua mặt sông, yên lặng tạm biệt với thiếu nữ vì gia tộc mà chết đi, sau đó quay người rời khỏi.

Được nha hoàn, ma ma và mấy tên hộ vệ chen chúc bảo vệ, bọn hắn lên xe ngựa, rất nhanh biến mất bên trên con đường cạnh bờ sông.

Lạc Thanh Chu tung bay ở dưới bầu trời đêm trăng sáng chiếu rọi, trong lòng nghĩ đến nội dung vừa mới nghe được, tiến về hướng Uyên Ương lâu.

Cách canh ba còn có một ít canh giờ.

Hắn còn có thời gian.

Tần phủ có nội ứng, hơn nữa còn là một nội ứng rất quan trọng.

Sẽ là ai chứ?

Chỉ cần nội ứng kia truyền ra bí mật bố trí thương nghiệp của Tần phủ cho Tống gia, như vậy Tần phủ liền nguy.

Vậy nguyện vọng tạm thời làm tiểu bạch kiểm ăn bám của hắn cũng liền tràn ngập nguy hiểm.

Cho nên, hắn có thể ngồi chờ chết sao?

Đương nhiên là không.

Người đạp nát bát cơm của người khác, thù không đội trời chung.

Huống chi, bọn hắn còn muốn mang tiểu Lâu tới đối phó hắn.

Hắn đương nhiên không thể nhịn!

Không bao lâu, hắn đi đến Uyên Ương lâu.

Trên lầu chót, đạo thân ảnh bị ánh trăng bao phủ vẫn như cũ không nhúc nhích đứng bên trên mái cong, tựa hồ ngay đang ngắm trăng trầm tư.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 233: Không biết hiệu quả như thế nào.



Lạc Thanh Chu phiêu đến nóc nhà, đứng ở sau lưng nàng, chắp tay nói:

- Tiền bối, đêm nay vãn bối còn có một ít chuyện, khả năng một canh giờ sau liền muốn rời khỏi. Tiền bối nếu như muốn nghe chuyện xưa, vãn bối hiện tại liền bắt đầu kể, có thể chứ?

Thân ảnh xanh nhạt nhìn qua trăng sáng, sau một lúc lâu, mới lên tiếng nói:

- Lại phải về nhà cùng nương tử ngươi?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Đúng thế.

Đêm hôm khuya khoắt, cũng chỉ có lý do này dễ dùng.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, chậm rãi xoay đầu lại nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

- Ngươi có mấy nương tử?

Lạc Thanh Chu: - ...

Dừng một chút, hắn cung kính đáp: - Một.

Theo ý vị tiền bối này, đoán chừng là đang hỏi hắn có nạp thiếp hay không.

Thật ra ở thời đại này, thiếp không tính là nương tử, chỉ có thể coi là làm nha đầu thị tẩm, ngay cả ăn cơm cũng không thể lên bàn.

Thân ảnh xanh nhạt không có nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm xa xa.

Lạc Thanh Chu chờ đợi chỉ chốc lát, nói:

- Tiền bối, đêm nay cần vãn bối kể chuyện xưa không?

Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:

- Không cần.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, nói:

- Tốt, vậy vãn bối không quấy rầy tiền bối ngắm trăng, vãn bối cáo lui.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn phía xa nói:

- Đứng yên đừng nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, đành phải nghe lời đứng đấy, không nhúc nhích.

Hai người một trước một sau, đều như pho tượng đứng ở nóc nhà, không nhúc nhích, yên tĩnh im ắng.

Một canh giờ sau.

Thân ảnh xanh nhạt mới lên tiếng nói:

- Đi thôi.

Lập tức lại tăng thêm một câu:

- Trở về cùng nương tử ngươi đi.

- Vãn bối cáo lui.

Lạc Thanh Chu chắp tay, rời khỏi nóc nhà, rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm xa xa.

Thân ảnh xanh nhạt vẫn như cũ đứng ở trên mái cong, thẳng đến hừng đông.

Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, trước tiên nhìn một vòng bốn phía Tần phủ, lại đi trong hẻm nhỏ phía sau Tần phủ cẩn thận quan sát một lần, lúc này mới trở lại trong phòng, ở trong gian phòng luyện Bôn Lôi Quyền.

Nhanh đến canh ba.

Hắn bay ra từ nóc nhà, lặng yên không một tiếng động bay về phía hẻm nhỏ âm u.

Lập tức rơi vào đầu tường, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm cánh cửa sau giấu ở chỗ sâu trong ngõ nhỏ.

Không biết qua bao lâu.

“Kẹt kẹt” một tiếng, cửa sau mở ra.

Một thân ảnh đội nón, thậm thụt, lén lút ló ra từ trong cửa, trái phải nhìn quanh một phen, gặp bốn phía cũng không khác thường, cúi lấy thân thể, cẩn thận từng li từng tí đi ra.

Lạc Thanh Chu ngưng mắt nhìn lại.

Thân ảnh kia đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, tựa ở góc tường, lại nhìn quanh trái phải.

Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện tại cửa ngõ dưới ánh trăng, lập tức, bước nhanh tới.

Thân ảnh kia trông thấy, đứng ở tại chỗ bất động, chờ đợi đối phương.

Hẻm nhỏ đen nhánh.

Đồng thời, yên tĩnh im ắng.

Thân ảnh từ cửa ngõ đi tới, khi còn cách người đội nón ở góc tường năm bước thì ngừng lại.

Hai người trong bóng đêm nhìn lẫn nhau, cũng không có nói chuyện trước.

Thời gian lặng yên trôi qua.

Không biết qua bao lâu, thân ảnh đội nón mới lên tiếng hỏi:

- Nơi này là ngõ hẻm sau của Tần phủ, công tử có phải đi lầm đường hay không?

Trên mặt công tử tuổi trẻ đi từ cửa ngõ vào lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Không đi sai, con đường Mạc Thành này, ta vô cùng quen thuộc. Dù ngã ba chỗ Thập Lý đình ở ngoài thành, ta cũng vô cùng quen thuộc, ngươi biết nơi đó không?

Thân ảnh đội nón không có trả lời, lại nhìn hắn vài lần, đi đến chỗ gần, thấp giọng nói vài câu gì đó.

Hai người hai mắt nhìn nhau, dựa vào càng thêm gần.

Một người cúi đầu nghiêng tai, một người thấp giọng nói.

Lạc Thanh Chu giống như u linh đứng trên đầu tường nhìn.

Khi hắn thấy rõ tướng mạo của hai người, cũng không có tới gần đi nghe bọn hắn đang nói cái gì, trực tiếp quay người, nhẹ nhàng trở về.

Trở lại trong phòng, hồn phách hắn quay về cơ thể.

Lập tức mở cửa phòng, đi ra ngoài, nói một tiếng với tiểu nha đầu trong phòng bên cạnh:

- Tiểu Điệp, ta ra ngoài một hồi, ngươi ngủ trước đi.

Trong phòng truyền đến âm thanh nhu thuận của Tiểu Điệp:

- A, công tử, người về sớm một chút nghỉ ngơi đó.

- Ừm.

Lạc Thanh Chu đang muốn đi ra ngoài, nghĩ nghĩ, lại quay người trở về trong phòng, từ trong túi trữ vật lấy ra mặt nạ mỗi lần thần hồn xuất khiếu đều mang lên mặt.

Lần trước nói khi trời sáng dùng nhục thể thử một lần, vẫn luôn còn không có thử.

Không biết hiệu quả như thế nào.

Hắn mở mặt nạ ra, đeo ở trên mặt.

Xúc cảm lại giống như khi dùng thần hồn đeo lên, đều có một tia lạnh buốt, lại phi thường mềm mại dễ chịu.

Vừa mang lên mặt, mặt nạ đột nhiên kéo căng.

Lập tức, khuôn mặt đang hiện trong gương đột nhiên thay đổi.

Ngay cả thần thái, khí chất, tựa hồ c*̃ng phát sinh biến hóa.

- Có chút ý tứ...

Trong lòng hắn mừng thầm, mặt nạ này quả nhiên cũng không phải là chỉ có thần hồn mới có thể mang, nhục thể đeo lên, lại còn muốn lợi hại hơn cả dịch dung thuật, trực tiếp giống như đổi một người.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 234: Thì ra tự dọa mình.



Hắn không tiếp tục trì hoãn, lập tức đi ra cửa.

Hẻm nhỏ hậu viện.

Hai thân ảnh dính vào cùng nhau, lại nói một hồi, tách ra.

Một người tiếp tục dán vào góc tường, quan sát động tĩnh bốn phía.

Một người khác bước nhanh đi ra khỏi hẻm nhỏ, biến mất trong bóng đêm tại cửa ngõ.

Trên đường phố không có một ai.

Tống Triết không có đi đường lớn, mà là xuyên qua từ trong các đầu hẻm nhỏ đen nhánh yên lặng, một bên bước nhanh đi về Tống phủ, một bên lặp lại những nội dung quan trọng đã nghe được ở trong lòng.

Đương nhiên không có khả năng không sót một chữ.

Nhưng hắn có thể cam đoan, chuyện nội ứng Tống gia nói, hắn một kiện cũng sẽ không quên.

Nghĩ đến nghe được những bí mật vừa rồi, trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn.

Nếu Tống gia bọn họ nắm giữ những thông tin này, phá Tần gia liền ở trong tầm tay.

Khó trách mẫu thân trịnh trọng, cẩn thận như vậy, chỉ giao nhiệm vụ này cho hắn, đồng thời không cho bất kỳ người nào khác trong Tống gia biết.

Ngay ngay cả vị tiểu muội kia cũng không biết.

- Tần gia ơi Tần gia, cho đến hôm nay ta mới biết được, thì ra hai nhà chúng ta mặt ngoài hài hòa, kì thực sớm đã ở thế đối lập nhau, ta sống ngươi chết...

- Khó trách mẫu thân lúc trước căn dặn ta, để cho ta kết giao con cháu tuổi trẻ gia tộc khác, nhưng lại chưa bao giờ để cho ta kết giao người Tần gia...

- Hiện tại mới nói cho ta là sợ ta trẻ tuổi nóng tính, bạo lộ ra sao?

- Không biết muội muội đã chết của ta lúc trước tương giao cùng Tần gia Nhị tiểu thư, có phải mẫu thân chỉ điểm hay không...

- Chậc chậc, Tần gia Nhị tiểu thư kia, ta gặp qua một lần, thật đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, vừa thấy đã yêu... Đáng tiếc ốm yếu, đoán chừng ném lên giường giày vò mấy lần liền hương tiêu ngọc vẫn, không thú vị... Hắc hắc, vẫn là những tiểu cô nương kia thú vị.

- Không biết kia tiểu thiên kim Thành Quốc phủ có bộ dáng ra sao, nghe nói mới mười hai mười ba tuổi, chậc chậc, ngày mai có thể thấy được, đến lúc đó...

Hả?

Hắn đột nhiên dừng bước, nhìn về lối ra hẻm nhỏ phía trước.

Nơi đó trống trơn, cũng không có gì khác thường.

Nhưng trực giác võ giả để hắn cảm giác, tựa hồ có chút không đúng.

Trong lòng hắn run lên, thả chậm bước chân, bắp thịt toàn thân căng cứng, nắm chặt nắm đấm, ngừng thở, từng bước từng bước đi thẳng về phía trước.

- Sưu!

Tại vị trí cách lối ra còn có hai bước, hai chân hắn đột nhiên phát lực, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy ra ngoài, lập tức quay người, nhìn về phía hai bên lối ra, toàn thân căng cứng, vận sức chờ phát động.

Nhưng hai bên lối ra trống trơn, cũng không có bất kỳ thứ gì.

Hắn rơi trên mặt đất, sửng sốt một chút, lập tức tự giễu cười một tiếng.

Thì ra tự dọa mình.

Hơn nửa đêm, ai tới đây ngồi chờ hắn chứ? Hắn lại không có thù hận sinh tử với ai, trên người lại không có bảo bối làm cho người ta mơ ước.

Về phần Tần gia, đối phương cho tới bây giờ cũng còn mơ mơ màng màng.

Hắn lắc đầu, xoay người, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

Thế nhưng hắn vừa mới quay người, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một nắm đấm mang theo gió mạnh đập vào mặt.

Sắc mặt hắn đại biến, tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, thân thể đột nhiên bạo phát tiềm lực lớn nhất, đầu cuống quít ngửa về sau một cái, đồng thời hai tay cấp tốc giao nhau hướng lên, cản lại nắm đấm!

- Bốp!

Nắm đấm kia nhẹ nhàng đánh vào bên trên hai bàn tay của hắn.

Không đúng!

Lực đạo này không đúng.

- Ầm!

Không đợi hắn kịp phản ứng, lại một nắm đấm đột nhiên mang theo lực đạo đáng sợ đột nhiên đập vào trên bụng của hắn.

Tống Triết còn không kịp ngồi thẳng lên, đã bị một quyền này đập bay ra ngoài, lại lần nữa bay trở về trong hẻm nhỏ, nặng nề mà té ngã trên mặt đất.

Một cỗ cảm giác đau nhức kịch liệt bỗng nhiên đánh tới.

Trong bụng lục phủ ngũ tạng vỡ nát, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, khí huyết trào lên, miệng há ra, “Oa” phun ra một ngụm máu tươi.

May mắn hắn luyện da thành công, luyện thịt đã có chút thành tựu.

Một quyền này, cũng không để cho hắn triệt để ngã xuống.

Hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt trên bụng, đột nhiên cắn nát đầu lưỡi để cho mình thanh tỉnh, thân thể lộn một vòng, đứng lên.

- Ầm!

Ai ngờ tốc độ người đánh lén càng nhanh.

Hắn vừa đứng lên, quyền thứ ba của đối phương đã ầm vang đánh tới.

Một quyền này, đánh đến giữa lồng ngực của hắn!

Hắn lần nữa bay ngược mà ra, đồng thời, ngực “Rắc” một tiếng, truyền đến âm thanh xương sườn bị đánh gãy.

Hắn chật vật té ngã trên mặt đất, trừng to mắt, trơ mắt nhìn đạo thân ảnh kia như u linh, lại đi lên, “Phanh” một quyền, hung ác đập lên trên xương sườn vốn đã gãy của hắn....

Tống Triết há to miệng, miệng mũi trong nháy mắt đã chảy ra số lượng lớn máu tươi, toàn bộ lồng ngực đã sụp đổ xuống.

Trong cổ họng hắn phát ra tiếng “Ôi ôi” tuyệt vọng, run rẩy giơ tay lên, tựa hồ muốn cầu khẩn...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 235: Ánh trăng trong sáng.



Hắn không muốn chết, thật không muốn chết...

Hắn còn trẻ, hắn còn có rất nhiều gia sản, hắn còn có rất nhiều tiểu mỹ nhân kiều nộn động lòng người, hắn còn...

- Ầm!

Thân ảnh kia lại đánh ra một quyền, nặng nề mà đập vào mặt của hắn.

Gương mặt trẻ tuổi mà anh tuấn trong nháy mắt bị nện lõm xuống, con mắt lồi ra ngoài, gương mặt vỡ vụn, dữ tợn đáng sợ, vặn vẹo như quỷ quái...

Nhưng hắn vẫn như cũ còn có một hơi.

- Không...

Trong cổ họng hắn chảy ra số lượng lớn máu tươi, hoảng sợ mà tuyệt vọng cố gắng thốt ra một chữ này.

Thế nhưng đạo thân ảnh kia cũng không có mở miệng nói một chữ, c*̃ng không có yêu cầu hắn bỏ ra cái giá gì, thậm chí c*̃ng chưa nói cho hắn biết vì sao muốn giết hắn, chỉ là giơ lên nắm đấm, lại cho thân thể đáng thương của hắn ăn thêm một quyền cuối cùng...

- Ầm!

Một quyền này đánh xuống, đầu hắn trực tiếp nổ tung, triệt để mất mạng.

Thân ảnh kia thu hồi nắm đấm, ở trên người hắn lục lọi một hồi, mò tới một túi tiền, đổ ra hơn hai mươi kim tệ cùng một chút ngân lượng, ném đi túi tiền, nghênh ngang rời đi.

Một lát sau.

Trong thân thể Tống triết, một vệt bóng đen đột nhiên bay đi, ánh mắt đờ đẫn, tỉnh tỉnh mê mê, sửng sốt một hồi ở trên thi thể, bay lên giữa không trung, chuẩn bị bay đi.

Đúng vào lúc này, một đạo thân ảnh lóe ra huỳnh quang, đột nhiên từ phía trước âm thầm lướt đi, “Phốc” một quyền đập vào trên người bóng đen này, trực tiếp đánh bóng đen một mặt mê mang đánh hồn phi phách tán, biến thành hư ảo.

Sau đó, thân ảnh lóe ra huỳnh quang nhanh chóng trở về nơi hẻo lánh trong hẻm nhỏ, chui vào trong cơ thể một bộ nhục thân.

Lập tức, đạo thân ảnh kia nhanh chóng biến mất tại chỗ sâu hẻm nhỏ, không thấy bóng dáng...

Tống phủ, hậu viện.

Trong gian phòng nào đó, Tống gia phu nhân đang ngồi ở trước bàn thưởng thức trà, thần sắc trên mặt rất bình tĩnh.

Nha hoàn đứng trước cửa ra vào, nín thở ngưng thần.

Một khắc đồng hồ trôi qua.

Nàng đặt chén trà xuống, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trăng sáng trong sáng, chiếu xuống đình viện, trắng lóa như tuyết.

Bên ngoài tĩnh không một tiếng động.

Lại một khắc đồng hồ trôi qua.

Nàng nâng chung trà lên, uống vào mấy ngụm.

Không bao lâu.

Nàng đứng lên, đặt chén trà xuống, đi đến ngoài phòng, nhìn về phía cửa ra vào.

Thời gian một chén trà lại trôi qua.

Bình tĩnh trên mặt nàng đột nhiên bắt đầu trở nên có chút thấp thỏm không yên.

Nàng nhíu mày, mang theo nha hoàn đi ra sân nhỏ, xuyên qua hậu viện thật dài, đi tới cửa sau.

Mở cửa, nhìn về phía bên ngoài.

Lại qua một lát.

Sắc mặt của nàng rốt cục trở nên khó chịu, âm thanh phát run nói:

- Đi, thông báo lão gia, gọi Phương hộ viện và những hộ vệ khác, theo ta ra ngoài một chuyến.

Nha hoàn đáp ứng một tiếng, cuống quít chạy đi.

Không bao lâu, một đám người cầm theo đèn lồng bước chân vội vàng ra khỏi Tống phủ.

- Lão gia! Phu nhân! Mau tới đây!

Trong một cái hẻm nhỏ trước cửa phủ đệ không xa, một gã hộ vệ đột nhiên thất thanh la to.

Sắc mặt mọi người biến đổi, vội vàng chạy tới.

Khi ánh đèn chiếu sáng hẻm nhỏ đen tối, chiếu sáng thi thể đáng sợ, lồng ngực lõm, hoàn toàn thay đổi hình dạng trên mặt đất hẻm nhỏ, trong đám người lập tức phát ra vài tiếng thét to hoảng sợ.

Mấy tên nha hoàn bị hù té xỉu tại chỗ.

Sắc mặt Tôn Xảo Hương trắng bệch, bờ môi run rẩy, cả người run run rẩy rẩy đi tới, đứng trước mặt cỗ thi thể kinh khủng kia, chỉ nhìn một chút, liền nhận ra được, lập tức thân thể mềm nhũn, ngã trên mặt đất...

Lạc Thanh Chu trở lại Tần phủ, cũng không lập tức trở về đến tiểu viện, mà một mình tiến vào Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển, cởi y phục xuống, lặn trong hồ.

Mặc dù trên quần áo cũng không có nhiễm vết máu, nhưng giết người, khẳng định phải tắm rửa mới an tâm.

Toàn thân ngâm trong hồ nước ấm áp, ngồi bên trên nham thạch chỗ cạn, thoải mái mà nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng đêm nay giết người diệt hồn.

Nhìn nơi nào có sơ hở, chỗ nào còn cần chú ý.

Lần sau còn như vậy, có thể làm tốt hơn hay không?

Lúc hắn đang nhắm mắt suy nghĩ, đột nhiên nghe được cửa ra vào truyền đến một trận tiếng bước chân.

Lập tức, một đạo âm thanh thanh thúy như chim sơn ca vang lên:

- Tiểu Thiền Thiền, thẹn thùng cái gì, tắm rửa mà thôi, mau vào. Bên trong hồ này là suối nước nóng thiên nhiên, ta rạng sáng mỗi đêm đều sẽ tới nơi này ngâm một hồi, đặc biệt dễ chịu, ngươi tới thử một lần liền biết, cam đoan ngâm lần này, lần sau ngươi còn muốn tới. Chúng ta cởi trống trơn cùng xuống dưới một chỗ, ngươi giúp ta xoa bóp, ta giúp ngươi xoa bóp, mát xa lẫn nhau, có được hay không? Hì hì...

Ánh trăng trong sáng.

Mặt hồ mờ mịt sương mù, mông lung.

Nhưng Lạc Thanh Chu có thể rõ ràng nhìn thấy một thân ảnh màu hồng, cưỡng ép nắm kéo một thân ảnh khác đi tới ven hồ.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 236: Quần áo của cô gia!



Một người là Bách Linh.

Một người khác tự nhiên là Hạ Thiền cô nương kia.

Lúc này Lạc Thanh Chu đã không kịp lên bờ.

May mắn quần áo giấu ở trong bụi hoa bên trong nơi hẻo lánh, hẳn sẽ không bại lộ.

Hắn cuống quít lặn xuống dưới, lặng yên không một tiếng động chìm vào đáy nước, trốn ở phía dưới nham thạch bên cạnh, trợn tròn mắt, nhìn mặt nước.

Hi vọng hai thiếu nữ kia tắm một hồi ở ngay phía trước liền rời đi, tuyệt đối không nên tới đây.

Nhưng chuyện phát triển, tựa hồ hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với hắn.

Càng sợ cái gì, hết lần này tới lần khác liền muốn đến cái gì.

Bách Linh nói chuyện, lôi kéo thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm đi đến góc này, miệng cười nói:

- Vị trí này tốt nhất, có tảng đá nằm, phía dưới còn có đá cuội xoa bóp, mà lại còn ở trong nơi hẻo lánh nhất, mặc dù có người tiến đến, c*̃ng sẽ không nhìn thấy chúng ta. Đương nhiên, lúc này, không có khả năng sẽ có người tới đây. Thiền Thiền, nhanh c** q**n áo đi.

Lạc Thanh Chu có thể xuyên thấu qua mặt nước nổi trôi sương mù nhìn thấy hai thân ảnh thiếu nữ yểu điệu trên bờ.

Mắt thấy một thân ảnh trong đó đang cởi dây thắt lưng ở giữa eo nhỏ, trong lòng lập tức thầm kêu hỏng bét.

Không có biện pháp.

Chờ một lúc chỉ có thể lặn xuống đáy hồ, tiếp tục bơi về chỗ sâu, sau đó tạm thời trốn vào bên trong thạch thất dưới đáy hồ.

Bất quá lúc này cũng không thể động.

Đối phương ở trên cao nhìn xuống, nước hồ lại thanh tịnh, hắn chỉ cần khẽ động, khẳng định sẽ bại lộ.

Chờ một lúc sẽ có cơ hội.

Bách Linh cởi dây thắt lưng, lại gỡ đồ trang sức trên đầu, xõa một đầu tóc đen nhánh dài đến eo, quay đầu nói:

- Thiền Thiền? Nếu ngươi không cởi, vậy ta tới giúp ngươi.

Nói xong liền ném dây thắt lưng vào trong bụi hoa bên cạnh, đi qua muốn giúp nàng c** q**n áo.

Hạ Thiền giãy dụa vặn vẹo một chút, buông xuống cánh tay ôm ở trước ngực.

Bách Linh hì hì cười một tiếng, cởi ra dây thắt lưng ở giữa cái eo nhỏ nhắn của nàng, thuận tiện xích lại gần cổ của nàng hít hà, sau đó nheo lại con ngươi “Chậc chậc” nói:

- Thơm quá, muốn...

Đang muốn giúp nàng cởi xuống áo ngoài, lông mày Hạ Thiền đột nhiên khẽ động, cái mũi ngửi ngửi, đột nhiên “Ba” một tiếng đánh tay của nàng, cầm kiếm, đi đến bụi hoa nơi hẻo lánh.

- Làm gì?

Bách Linh xoa tay nhỏ, một mặt u oán nói:

- Người ta chỉ nghĩ giúp ngươi dùng tay đo b* ng*c một chút thôi mà.

Hạ Thiền đi đến trước bụi hoa trong góc hẻo lánh, trong mắt lộ ra nghi hoặc, vươn tay cầm kiếm đẩy bụi hoa ra.

- A? Thứ gì?

Bách Linh lúc này mới phát hiện không đúng, vội vàng đi theo, cúi đầu xem xét, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc:

- Quần áo? Quần áo của ai?

Nàng vội vàng đi qua chuẩn bị dùng hai ngón tay cầm lên, do dự một chút, lại nhặt lên một cành cây khô từ bên cạnh, dùng cành khô kéo quần áo lên, nghi ngờ nói:

- Quần áo của nam tử, nơi này tại sao có thể có quần áo nam tử?

Nàng xích lại gần hít hà, ánh mắt lập tức sáng lên, mặt mũi tràn đầy kinh hỉ:

- Cô gia! Quần áo của cô gia!

Nàng lại lập tức ném đi nhánh cây trong tay, trực tiếp cầm ở trong tay, ôm vào trong lòng, dùng gương mặt xinh đẹp cọ xát, sau đó quay đầu nhìn lại thiếu nữ đã ôm kiếm vào trong ngực nói:

- Quần áo của cô gia, tại sao lại ở chỗ này?

Hai thiếu nữ liếc nhau một cái.

Lập tức, ánh mắt đồng thời nhìn về phía trong hồ nước bên cạnh.

Trong mắt Bách Linh lập tức lộ ra một tia hưng phấn, ôm quần áo, đi tới bên hồ, đưa cổ, nhìn về phía trong nước.

Mà lúc này, Lạc Thanh Chu nghe không được âm thanh, c*̃ng đang núp ở đáy nước mở to hai mắt nhìn trên bờ.

Ánh mắt hai người xuyên qua sương mù cùng nước sạch, đột nhiên giao hội cùng nhau.

Ven hồ, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh im ắng.

Lạc Thanh Chu lập tức mở to hai mắt.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên lại phát hiện bên cạnh thân ảnh đang nhìn hắn lại nhiều thêm một thân ảnh, trong ngực ôm kiếm, hai con ngươi đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Hai mắt đối bốn mắt.

Lạc Thanh Chu: - ...

Bách Linh đột nhiên xoay người, nói với người bên cạnh:

- Thiền Thiền, y phục này nhất định là cô gia ban ngày tới chơi rơi xuống. Chúng ta nhanh c** q**n áo đi xuống đi, chờ một lúc tắm rửa xong, liền dùng quần áo cô gia lau người, ngươi có chịu không?

Nói xong, lại cúi đầu xuống, vui vẻ dùng gương mặt cọ xát quần áo trong ngực.

Hạ Thiền ôm kiếm, vẫn như cũ lạnh như băng đứng tại bên hồ, không nhúc nhích, hai con ngươi vẫn như cũ lạnh lùng nhìn đáy nước.

- Thiền Thiền, đừng ngây người, đến, ta giúp ngươi cởi váy xuống có được hay không? Chúng ta chờ một lúc cởi trống trơn, bò tới bên trên nham thạch phía dưới ngâm, ta giúp ngươi xoa bóp, rất thoải mái.

Bách Linh lại bắt đầu táy máy tay chân.

Mà lúc này, Lạc Thanh Chu đang trốn ở bên cạnh khối nham thạch nàng nói.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 237: Ngươi không phải đã nhìn qua sao?



- Xoạt!

Bọt nước dâng lên, Lạc Thanh Chu đột nhiên nâng người lên.

Lúc này còn ẩn giấu, hoàn toàn là lừa mình dối người, tự rước lấy nhục.

- A! Người nào? Bại hoại từ đâu tới, vậy mà trốn ở đáy nước, muốn nhìn lén ta cùng Thiền Thiền tắm rửa? Có phải còn muốn nhân cơ hội giúp người ta xoa bóp hay không? Đồ trứng thối!

Bách Linh đột nhiên kinh hô một tiếng, vẻ mặt kinh sợ.

Lập tức lại mở to hai mắt, nhìn về phía trong hồ nói:

- A, cô gia! Tại sao là người? Người làm sao trốn ở dưới đáy nước đây? Có phải lại muốn nhân cơ hội khi dễ người ta hay không? Hừ, nguyên lai không phải trứng thối, là cô gia thối.

Lạc Thanh Chu lúng túng nhìn hai thiếu nữ, mở miệng giải thích:

- Ta vừa rồi đang tắm, nghe được các ngươi nói chuyện, cho nên liền trốn đi. Lúc đầu nghĩ các ngươi sẽ tắm ở phía trước, sẽ không tới nơi này, cho nên...

- Cho nên cô gia thối liền vụng trộm trốn ở đáy nước không ra, chuẩn bị chờ ta và Thiền Thiền cởi trống trơn ngâm nước liền vụng trộm đi qua, ở dưới nước vụng trộm khi dễ chúng ta, đúng hay không?

Bách Linh hừ một tiếng, một mặt tức giận.

Lạc Thanh Chu không có lại giải thích với nàng, nói:

- Thả y phục của ta xuống, các ngươi đi trước xa một chút, ta lập tức đi lên. Chờ ta rời đi, các ngươi lại tắm.

Bách Linh khẽ nói:

- Ai biết cô gia thối có thể thừa dịp ta cùng Thiền Thiền xuống nước lại đột nhiên xuất hiện hay không.

Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.

Bách Linh ôm y phục của hắn, cũng không nói thêm, con ngươi linh động xoay tròn liếc trộm cổ hai vai cùng ngực của hắn đã lộ ra khỏi mặt nước.

Hạ Thiền ôm kiếm đứng bên hồ, gương mặt xinh đẹp vẫn lạnh như cũ, không nhúc nhích, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.

Bên hồ, lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Hai bên giằng co.

Một lát sau.

Lạc Thanh Chu rốt cục nhịn không được nói:

- Các ngươi muốn thế nào?

Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, nói:

- Cô gia, ta và Thiền Thiền kém chút đều bị ngươi nhìn hết sạch. Cô gia chỉ cần để cho ta cùng Thiền Thiền nhìn một chút, chúng ta sẽ để quần áo xuống rời đi, có được hay không?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Ngươi không phải đã nhìn qua sao?

Hôm qua chạng vạng tối khi hắn tắm, hoàn toàn bị nàng đột nhiên tập kích nhìn lén qua.

Vừa nghe lời này, Bách Linh nhìn bên cạnh một chút, vội vàng lớn tiếng kêu oan:

- Cô gia, người oan uổng người ta! Người ta mới không có nhìn qua người đây.

Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.

Song phương lần nữa trầm mặc, giằng co.

Lại qua một lát.

Bách Linh cuối cùng đặt quần áo ở trên mặt đất, nói:

- Cô gia, vậy ta cùng Thiền Thiền quay lưng lại đi, ngươi mặc quần áo. Chờ ngươi mặc quần áo tử tế, giúp ta cùng Thiền Thiền buộc lên dây thắt lưng, có được hay không?

Lạc Thanh Chu lúc này mới phát hiện, dây thắt lưng bên hông các nàng còn đặt ở trong bụi hoa bên cạnh.

Hạ Thiền tựa hồ cũng mới tỉnh ngộ, ngơ ngác một chút, tựa hồ muốn cúi đầu đi xem, nhưng lại chịu đựng, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn hắn.

- Cô gia, nếu người không đáp ứng, chúng ta cứ như vậy một mực nhìn người, thẳng đến hừng đông! Đến lúc đó mọi người đều biết cô gia ở chỗ này tắm rửa, nói không chừng ban đêm đều đến nhìn lén đây, hì hì.

Bách Linh cười hì hì uy h**p.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn thiếu nữ băng lãnh bên cạnh nàng một chút, nói:

- Giúp ngươi thì có thể, về phần Hạ Thiền cô nương...

Còn chưa có nói xong, hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý quen thuộc đánh tới.

Hắn vội vàng nói:

- Về phần Hạ Thiền cô nương, là ngươi giúp nàng cởi xuống, tự nhiên do ngươi đến buộc vào.

Còn có một câu hắn không nói: Hắn không dám.

Bách Linh nghe xong, rất vui vẻ mà nói:

- Cô gia chỉ muốn buộc cho ta thôi sao? Ai nha, cô gia nói ngay thẳng như vậy, người ta thật thẹn thùng. Tốt thôi tốt thôi, người ta đáp ứng cô gia. Cô gia, chúng ta sẽ xoay người, ngươi nhanh lên, chỉ cho ngươi một hai ba năm sáu bảy tám chín thời gian.

Bách Linh nói xong, hì hì cười một tiếng, ôm vòng eo thiếu nữ băng lãnh bên cạnh, mang theo nàng cùng một chỗ xoay người, sau đó bắt đầu đếm.

- Một, hai...

- Xoạt!

Lạc Thanh Chu lên bờ, trước tiên mặc vào quần đùi, sau đó mới bắt đầu mặc quần áo khác.

- Năm sáu bảy tám chín.

Bách Linh đột nhiên lập tức đếm xong, quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đã che khuất bộ vị chủ yếu nhất, lúc này mặc vào quần áo, không còn hốt hoảng, rất ung dung mặc vào toàn bộ quần áo.

Bách Linh vểnh vểnh miệng nhỏ nhắn nói:

- Cô gia thật nhỏ mọn, người ta nhìn thế nào? Cũng không phải chưa có xem.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, mặc quần áo tử tế, nhặt lên dây thắt lưng màu hồng từ trong bụi hoa, nhìn thoáng qua dây thắt lưng màu xanh nhạt còn lại, không dám đi đụng vào.

- Tạ ơn cô gia.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 238: Hôm nay còn có việc!



Bách Linh vội vàng tiến lên, cười giang hai cánh tay ra, lập tức lại quay đầu lại đối nháy nháy mắt cho thiếu nữ phía sau tựa như đang khoe khoang.

Hai tay Lạc Thanh Chu vòng lấy eo thon của nàng, rất chân thành buộc lại dây thắt lưng màu hồng lên, thắt chặt, vòng eo càng là nhẹ nhàng một nắm, nhỏ yếu thon thả.

Bách Linh giơ lên cánh tay, dạo qua một vòng, váy bay múa, cười mỉm mà nói:

- Cô gia thật tốt, về sau ta mỗi ngày rời giường, đều đi tìm cô gia buộc cho ta, có được hay không?

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, chuẩn bị cáo từ rời đi.

Bách Linh vội vàng đi qua nhặt lên dây thắt lưng xanh nhạt từ trong bụi hoa, lập tức nhét vào trong tay hắn, cười nói:

- Cô gia, c*̃ng giúp Thiền Thiền buộc đi. Ta chỉ biết cởi, không biết buộc.

Nháy mắt Lạc Thanh Chu chạm đến dây thắt lưng mềm mại kia, giống như phỏng tay, run rẩy, quay đầu nhìn thiếu nữ băng lãnh kia một chút, gặp nàng không có lộ ra sát ý, trong lòng mới thở dài một hơi.

Đang muốn từ chối, thiếu nữ băng lãnh lại hừ lạnh một tiếng, thân thể uốn éo, đưa lưng về phía hắn.

Bách Linh vội vàng thấp giọng nói:

- Cô gia, nhanh đi, Thiền Thiền đã đồng ý rồi đó.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lại do dự một hồi, cầm dây thắt lưng, đi đến phía sau thiếu nữ băng lãnh, cẩn thận từng li từng tí giúp nàng thắt ở bên trên eo thon.

Từ đầu đến cuối, thiếu nữ đều ôm kiếm, đưa lưng về phía hắn, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, tranh thủ thời gian cáo lui:

- Vậy ta trở về.

Nói xong liền chắp tay rời đi.

Rất nhanh đã đi đến cửa tròn xa xa, biến mất không thấy gì nữa.

- Thiền Thiền, cô gia vừa rồi buộc cho ngươi, rất ôn nhu. Ta vừa rồi còn nhìn thấy cô gia vụng trộm dùng tay ước lượng eo nhỏ của ngươi nữa đó, cô gia còn nuốt nước miếng một cái, vừa rồi khẳng định muốn từ đằng sau ôm eo nhỏ của ngươi một chút.

- Đáng tiếc ngươi vừa rồi quá lạnh, cô gia không dám.

- Thiền Thiền, còn muốn xuống dưới tắm rửa hay không?

Thiếu nữ không nói một lời, ôm kiếm, xoay người, băng lãnh rời đi.

Bách Linh vội vàng lại nói:

- Thiền Thiền, cô gia vừa rồi còn tắm rửa ở dưới đó, ngươi thật không đi xuống sao?

Lạc Thanh Chu trở lại phòng, trước nhìn thoáng qua Tiểu Điệp, thấy tiểu nha đầu đang ngủ ngon lành, hắn lại lặng lẽ lui ra, về tới gian phòng của mình.

Đêm nay có chút mỏi mệt, nhanh ngủ đi.

Sáng mai phải dậy sớm.

Còn muốn đi một chuyến đến Nhị tiểu thư nơi đó.

Tối hôm qua gian tế kia, hắn không có thể tự mình ra mặt, cho nên chỉ có thể giao cho Nhị tiểu thư xử lý.

Nằm ở trên giường, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ ánh trăng như nước, bóng đêm tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu.

Cửa phòng đột nhiên bị người nhẹ nhàng đẩy ra.

Lập tức, một thân ảnh lặng yên không một tiếng động tiến vào.

Váy áo trượt xuống, vớ lưới nhẹ cởi...

Sau đó lên giường, chui vào trong chăn, dính sát vào trên ngực của hắn.

Lập tức cầm lấy hai tay của hắn, ôm lấy eo nhỏ của nàng.

Sáng sớm, ánh nắng tươi sáng.

Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, đã là giờ Thìn.

Tiểu Điệp đang ở trong sân quơ chổi chạy đuổi đám chim sẻ đang ríu rít, miệng nhỏ giọng trách cứ:

- Không được ầm ĩ làm phiền công tử đang ngủ.

Lạc Thanh Chu tối hôm qua khuya mới trở về, tiểu nha đầu đau lòng.

Tối hôm qua hắn lại nằm mơ.

Trong mộng vẫn như cũ ngửi được mùi thơm quen thuộc kia.

Sau đó, mơ tới thân ảnh mông lung.

Nhưng hai người cũng không có làm gì, chỉ nhẹ nhàng ôm, an tĩnh nằm ở nơi đó, cảm thụ được đối phương ấm áp.

Lạc Thanh Chu ở trong mơ cố gắng mở to mắt, muốn nhìn rõ bộ dáng của đối phương.

Đáng tiếc, cái gì đều nhìn không thấy.

Trong mộng nhớ mang máng, nàng hôn lấy cổ của hắn, hắn hôn lấy trán của nàng, v**t v* mái tóc của nàng.

Một khắc này, hắn tựa hồ yên tĩnh dị thường, cũng không có ý nghĩ khác.

Cảm giác có chút khác biệt với mộng xuân trước đó.

Lại không có loại trực tiếp nhào tới là hiện ra xúc động.

Lạc Thanh Chu ở trên giường ngồi một hồi, nhưng càng nghĩ càng mơ hồ, càng nghĩ càng cảm thấy tràng cảnh kia, đều là hắn vừa ngủ dậy nghĩ ra cũng không phải là tối hôm qua nằm mơ.

Bên ngoài truyền đến âm thanh Tiểu Điệp quét rác.

Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần.

Hôm nay còn có việc!

Hắn lập tức rời giường, mặc quần áo rửa mặt.

Tiểu Điệp nghe được âm thanh, buông cây chổi xuống tiến đến phục thị hắn, sau đó đi bưng tới bữa sáng phong phú cho hắn.

Sau khi Lạc Thanh Chu ăn xong, liền đi ra cửa.

Lúc đi qua “Linh Thiền Nguyệt cung”, phát hiện trên cửa chính đã khóa, nghi ngờ trong lòng.

Mới sáng sớm, các nàng đi đâu?

Khi Lạc Thanh Chu đi vào đình viện Tần nhị tiểu thư đã hoá giải được nghi hoặc.

Bách Linh một bộ váy phấn thanh tú động lòng người đứng ở dưới một gốc cây hoa đào trong viện, cầm trong tay một nụ hoa đào chớm nở, đang tinh tế ngửi ngửi.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 239: Tỷ phu thực biết dỗ dành người.



Hạ Thiền một bộ váy dài xanh nhạt, trong ngực ôm kiếm, đang lạnh như băng đứng ở dưới mái hiên nơi hẻo lánh đằng xa, suy nghĩ xuất thần.

Trong thư phòng, cửa sổ mở ra.

Tần nhị tiểu thư một thân váy ngắn trắng thuần ôn nhu ngồi trước bàn, tay ngọc cầm bút, đang nhu uyển viết chữ, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc ôn nhu.

Tần đại tiểu thư một thân váy tuyết trắng thì đứng ở sau lưng nàng, an tĩnh nhìn.

Châu nhi cùng Thu nhi đứng hầu ở ngoài cửa, mặt mũi tràn đầy nhu hòa.

Toàn bộ đình viện và căn phòng yên tĩnh im ắng lại điềm tĩnh ấm áp, có không khí hài hòa làm lòng người an tĩnh.

Lạc Thanh Chu đột ngột xông vào tiểu viện, thấy cảnh này, vốn định rời khỏi.

Thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm đứng dưới mái hiên lại lập tức thấy được hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh nắng vẩy xuống, trong đình viện một mảnh tươi đẹp.

Lạc Thanh Chu đứng dưới ánh mặt trời, nhìn thiếu nữ băng lãnh đứng nơi hẻo lánh dưới mái hiên, bên trong một mảnh bóng râm, lại liếc mắt nhìn khoảng cách giữa nàng và thư phòng.

Tựa hồ không nhiều không ít, vừa đúng mười bước.

Trong chớp nhoáng này, Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy thiếu nữ nhu nhược trong thư phòng làm cho người thương tiếc, nhưng thiếu nữ băng lãnh cô độc âm thầm đứng nơi hẻo lánh dưới mái hiên cũng tương tự làm lòng người đau.

Đều là người đáng thương.

- Cô gia...

Bách Linh rốt cục nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, mắt ngọc mày ngài, so với hoa đào trong tay nàng còn muốn đẹp hơn.

Nhưng ý cười chỉ kéo dài một cái chớp mắt.

Lạc Thanh Chu tựa hồ không nhìn nàng, đi thẳng tới thiếu nữ băng lãnh ở nơi hẻo lánh dưới mái hiên.

Bách Linh sững sờ, trừng mắt nhìn, dần dần đến gần hai người.

Thiếu nữ đứng dưới mái hiên cũng sửng sốt một chút, thấy hắn đột nhiên đi về phía mình, trên mặt băng lãnh, tựa hồ có chút không kềm được, lộ ra một vòng nghi hoặc.

Thậm chí còn có một vẻ bối rối.

Bởi vì trong tay Lạc Thanh Chu vậy mà cầm một đóa hoa.

Đóa màu hồng hoa tựa hồ vừa hái không lâu, cánh hoa phấn nộn, phía trên mang theo mấy giọt sương, óng ánh sáng long lanh.

Lông mi thiếu nữ khẽ run, bên trên gương mặt xinh đẹp mà băng lãnh lặng lẽ nhiễm lên một vòng đỏ ửng, tay ngọc nắm chặt kiếm trong tay.

Nhưng nàng vẫn lạnh lùng ôm kiếm như cũ, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.

Gương mặt xinh đẹp băng lãnh, ánh mắt băng lãnh, khí chất băng lãnh, tựa hồ muốn dùng băng lãnh để ngụy trang, hoặc đối kháng cái gì.

Lạc Thanh Chu đứng trước mặt của nàng, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta hôm qua đọc ở trong sách, ngươi mỗi tháng nếu như đau bụng, mỗi ngày đều cần phải phơi nắng, chú ý giữ ấm. Còn có, cần ăn một chút dược vật, huyền hồ, thố sao, ngũ linh chi, bạch thược các loại 10 đến 30 khắc, đương quy, xuyên khung, cam thảo các loại 10 đến 20 khắc, làm chủ phương. Ngươi đây thuộc về tình trạng lạnh ngưng máu ứ hình, cho nên còn muốn tăng thêm ngải lá, cây ngô thù du 10 đến 15 khắc... Dùng nước sắc, mỗi ngày nấu một phần, phân ra 3 đến 4 lần uống. Mỗi lần... Kia trước, 3 đến 5 ngày bắt đầu phục dụng, liên tục dùng ba chu kỳ, hẳn là sẽ làm dịu một chút...

Nói xong, liền cầm hoa, quay người rời đi.

Thiếu nữ ôm kiếm sững sờ tại chỗ, bên trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một vòng thần sắc đờ đẫn.

Đối với những lời hắn vừa mới, tựa hồ một chữ cũng không có nghe lọt, ánh mắt vẫn như cũ chăm chú nhìn đóa hoa phấn nộn trong tay hắn.

Lạc Thanh Chu thuận đường hái một đóa hoa, lúc đầu muốn đến tìm Tần nhị tiểu thư, giúp nàng c*m v** trong bình hoa ở trên bệ cửa sổ.

Bất quá...

Hiện tại khẳng định không thể lại tặng cho Tần nhị tiểu thư.

Hắn đi đến dưới cây hoa đào, tiện tay đưa hoa trong tay cho Bách Linh, nói:

- Phấn hồng, rất hợp với ngươi.

Bách Linh sửng sốt một chút, lập tức thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, đưa đến mũi ngửi một cái, mặt mũi tràn đầy cảm động nói:

- Cô gia...

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, đi đến dưới mái hiên, đứng ở ngoài cửa sổ.

Tần Vi Mặc vừa thấy được hắn, mặt mỉm cười, an tĩnh nhìn hắn tặng bông hoa cho thiếu nữ dưới cây đào, thấy hắn tới, mỉm cười nói:

- Tỷ phu thực biết dỗ dành người.

Thiếu nữ dưới cây đào, cầm hoa trong tay, xinh đẹp như hoa.

Tần Vi Mặc hơi thu liễm nụ cười trên mặt, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, thế nhưng ngươi không nên chỉ tặng cho một mình nàng.

Thiếu nữ ôm kiếm đứng dưới mái hiên, tầm mắt có chút rủ xuống, vẫn như cũ cô tịch mà an tĩnh đứng trong âm thầm, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu nghi rằng Tần nhị tiểu thư nói là chính nàng, cho nên không dám trả lời, cúi đầu chắp tay nói:

- Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư.

Tần Khiêm Gia nhìn hắn một cái, không có trả lời, quay người ra khỏi thư phòng, đi khỏi.

Sau đó, giẫm lên trên đá xanh không nhuốm bụi trần, lạnh lùng rời đi.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
 
Back
Top Bottom