Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 220: Ngươi cho rằng ta đang nói ai?



Tần Vi Mặc nhìn trong mắt, lông mày có chút nhúc nhích, khóe miệng c*̃ng nhẹ nhàng giật giật, trong mắt sóng nước liễm diễm.

Biểu hiện nho nhỏ này vẫn bị Tống Như Nguyệt bên cạnh phát hiện, thấp giọng cười lạnh:

- Ngươi xem ngươi vui như vậy.

Thiếu nữ cúi đầu, lông mi rủ xuống, khuôn mặt ửng đỏ.

Trên đài.

Hoa khôi Vũ Y bắt đầu khuấy động bầu không khí, chuẩn bị tuyên bố trận tỷ thí thứ hai.

Hai mẹ con Tần gia trong lòng đều đang suy nghĩ, Đường Gia Tùng vẻ mặt tươi cười đi tới, chắp tay nói:

- Tống di, Tần cô nương, bài Bặc Toán Tử vừa rồi, thật có thể nói là tinh diệu tuyệt luân, khiến cho người vỗ án tán dương.

Tống Như Nguyệt nhìn về phía hắn, vẻ mặt tươi cười:

-Chỉ là qua loa, đáng tiếc Gia Tùng ngươi không lấy thơ ngươi làm lên tỷ thí, nếu không cái tên Nguyệt Mặc kia chắc gì đã đứng nhất.

Đường Gia Tùng: - …

Lúc này, hoa khôi trên đài đã tuyên bố đề mục trận tỷ thí thứ hai.

- Hôm nay trăng sáng tỏ, ngày tốt cảnh đẹp, trận tỷ thí thứ hai này, cứ lấy trăng sáng làm đề, thi từ không hạn, thời gian một nén nhang, các vị cần phải cố gắng nha.

- Ánh trăng làm đề?

Đường Gia Tùng nghe xong, lập tức mắt sáng lên, trong lòng mừng thầm.

Mấy ngày trước ở nhà hắn ngẫu nhiên làm được một bài, vừa hay liên quan tới ánh trăng, tinh tế trau chuốt mấy ngày, tuyệt đối là tác phẩm xuất sắc hiếm có.

Cơ hội tới!

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười cứng ngắc, lần nữa chắp tay với Tống Như Nguyệt, cung kính nói:

- Tống di, trận tỷ thí đầu này, vãn bối bỏ qua, trận thứ hai tỷ thí vãn bối cũng không muốn bỏ lỡ nữa. Chút nữa vãn bối làm ra, còn hi vọng Tống di cùng Tần cô nương có thể giúp một tay chỉ giáo một hai.

- Còn tới?

Lạc Thanh Chu nhìn hắn một chút, trong lòng nói thầm.

Tống Như Nguyệt mặt tươi cười nói:

- Có thể, chút nữa ngươi làm ở đây luôn đi, bút mực giấy nghiên có sẵn.

Nói xong, nhìn về phía người nào đó, nụ cười biến mất.

Ánh mắt Tần Vi Mặc, c*̃ng nhìn lại.

Lạc Thanh Chu yên lặng.

Đường Gia Tùng thấy cảnh này, trong lòng đại định, khóe miệng khẽ nhếch lên, chắp tay với hắn nói:

- Huynh đài Tần gia, chút nữa tại hạ làm xong, hi vọng huynh đài c*̃ng hỗ trợ chỉ ra chỗ sai một chút.

Tần Vi Mặc nhíu mày, vốn định uốn nắn xưng hô của hắn, do dự một chút, không nói gì.

Lạc Thanh Chu lúc đầu không muốn để ý đến hắn, thấy hắn nhiệt tình như thế, chỉ đành phải nói:

- Ta không hiểu thi từ, xin lỗi.

Đường Gia Tùng khóe miệng giật giật, xấu hổ cười một tiếng, đành phải thu tay về.

Tần Vi Mặc bờ môi có chút mấp máy.

Đường Gia Tùng lại vẻ mặt tươi cười nhìn về phía nàng, nho nhã lễ độ nói:

- Tần cô nương, tại hạ đứng đấy viết chữ không tiện lắm, chút nữa tại hạ đọc, Tần cô nương hỗ trợ viết lên giấy, không biết có được không?

Tần Vi Mặc nhíu nhíu mày lại, đang muốn nhã nhặn từ chối, Tống Như Nguyệt bên cạnh mặt tươi cười nói:

- Gia Tùng, ngươi đã có ý tưởng sao?

Đường Gia Tùng cười nói:

- Đã có.

Tống Như Nguyệt “A” một tiếng, quay đầu nói với tiểu nha hoàn đứng hầu bên cạnh:

- Châu nhi, tới mài mực, hắn đọc, để Vi Mặc viết.

Châu nhi đáp ứng một tiếng, đi tới cầm thanh mực lên.

Đường Gia Tùng nghe xong, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, hầu kết bỗng nhúc nhích, vội vàng đi tới, chuẩn bị đi tới chỗ gần Tần nhị tiểu thư để đọc thơ.

Kết quả còn chưa lại gần, “Phanh” một tiếng, hắn đột nhiên đâm vào ngực một người.

Ngẩng đầu nhìn lên, nụ cười bỗng nhiên c**ng c*ng.

Lạc Thanh Chu ngăn giữa hắn và Tần nhị tiểu thư, ánh mắt lại nhìn qua xa xa trên đài, giống như không nhìn thấy hắn.

Đường Gia Tùng sắc mặt trầm xuống, đang muốn nói chuyện, Tống Như Nguyệt lập tức quát lạnh nói:

- Còn dám nhìn loạn! Lại nhìn ta khoét mắt ngươi! Gái lầu xanh kia đẹp như vậy sao? Câu mất hồn ngươi rồi đúng không? Để ngươi tới đọc thơ, ngươi không nghe?

Đường Gia Tùng sửng sốt mấy giây, đột nhiên kịp phản ứng, trên mặt cơ bắp lập tức co quắp.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nghiêng người sang, nhìn về phía vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Hai người hai mắt nhìn nhau.

Tống Như Nguyệt trừng mắt:

- Ngươi cho rằng ta đang nói ai?

Tần Vi Mặc vụng trộm duỗi ngón tay ngọc ở phía dưới giật giật y phục của hắn, thấp giọng nói:

- Tỷ phu, nhanh đọc...

Lạc Thanh Chu: - ...

Hắn có nói qua hắn phải làm sao?

Nhưng khi hắn cúi đầu xuống, nhìn vào ánh mắt thiếu nữ động lòng người, tội nghiệp cầu khẩn, trong lòng lập tức lại nhịn không được mềm nhũn.

Ai, đúng là nợ các ngươi...

Chuyện tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên.

Lạc Thanh Chu khẽ thở dài một hơi, tới gần, cúi đầu.

Tần Vi Mặc thấy vậy, cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì:

- Tỷ phu quả nhiên có... Vẫn là mẫu thân hiểu tỷ phu...

Một bên Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày, luôn cảm giác câu nói này là lạ, có chút không đúng.

Nàng không nghĩ nhiều, lại đột nhiên cười nói với Đường Gia Tùng vẻ mặt tràn đầy cứng ngắc bên cạnh.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 221: Tần Vi Mặc hơi đỏ mặt.



Tống Như Nguyệt nói:

- Gia Tùng, ngươi trước chờ một chút, để Vi Mặc làm một bài trước, ngươi hỗ trợ chỉnh sửa một chút, sau đó ngươi lại làm.

Đường Gia Tùng trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, chắp tay, không nói gì.

- Tỷ phu, có thể đọc...

Tần Vi Mặc trong tay cầm bút, lông mi dày khẽ rủ xuống, nói khẽ.

Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, quyết định lần này làm bài lợi hại chút, để tên kia triệt để không còn dám đến đây khoe khoang.

Hắn cúi đầu xích lại gần, trong mũi ngửi ngửi mùi thơm trên người thiếu nữ, nhìn thoáng qua nửa bên mặt thiếu nữ thanh lệ ửng đỏ, lại nhìn bàn tay mềm mại của nàng, thấp giọng thì thầm:

- Tên điệu, Thủy Điệu Ca Đầu... (*)

Thiếu nữ đặt bút.

- Trăng sáng bao lâu có? Nâng cốc hỏi thanh thiên.

- Không biết thiên thượng cung khuyết, đêm nay là năm nào.

Bút trong tay thiếu nữ run lên, lập tức nắm chặt, tiếp tục viết.

- Người có vui buồn ly hợp, trăng có mờ tỏ đầy vơi, việc này cổ khó toàn.

- Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm chung thiền quyên.

Lạc Thanh Chu một mạch đọc xong.

Tay thiếu nữ khẽ động, bút mực phác hoạ, từng chữ nhỏ xinh đẹp, rất nhanh viết đầy trên giấy tuyên tuyết trắng.

Viết xong, nàng đột nhiên nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng thì thào:

- Tỷ phu... Ngươi không nên ở rể...

- Khụ khụ!

Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, khiến nàng lấy lại tinh thần.

Thiếu nữ cúi đầu, nhìn đầu bút trên giấy, vẻ mặt hốt hoảng một chút, đặt bút đề tự: Đặt bút.

Tống Như Nguyệt bên cạnh nhìn lén, lập tức lại:

- Khụ khụ!

Thiếu nữ thu bút, cẩn thận từng li từng tí cầm giấy tuyên trên bàn, lại nhịn không được nhìn một lần, vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm:

- Loại thi từ này, phàm nhân sao có thể làm được...

- Khụ khụ! Khụ khụ khụ!

Tống Như Nguyệt thấy nàng không có phản ứng, đành phải lo lắng mở miệng nhắc nhở:

- Tên viết sai.

Thiếu nữ quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt nhu nhược lộ ra một vòng quật cường, nói khẽ:

- Mẫu thân, bài này, Vi Mặc muốn viết tên này, có thể chứ?

Tống Như Nguyệt sửng sốt một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên ôn nhu, quay mặt chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ:

- Tùy ngươi.

Thiếu nữ thấp giọng nói:

- Tạ ơn mẫu thân.

Nói xong, nàng lại không ngừng nhìn bài thơ trong tay, do dự một chút, lại cầm bút lên, sao chép qua một trang giấy tuyên khác.

Một chữ không sót.

Sau đó, nàng cầm trang giấy tuyên thứ hai, đưa cho Châu nhi bên cạnh nói:

- Châu nhi, đưa lên đi.

Châu nhi tiếp nhận, đang muốn lấy, Đường Gia Tùng bên cạnh vội vàng mở miệng nói:

- Tần cô nương, tại hạ có thể nhìn một chút không?

Tần Vi Mặc lúc này mới nhớ tới hắn, do dự một chút, tựa hồ có chút không đành lòng, nhưng vẫn gật đầu nói:

- Ừm, Đường công tử mời xem.

Tống Như Nguyệt nghiêng đầu lại, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Đường Gia Tùng nhận lấy giấy tuyên trong tay Châu nhi, cúi đầu xuống, ngưng mắt nhìn lại.

- Trăng sáng bao lâu có, nâng cốc hỏi thanh thiên...

Chỉ nhìn hai câu đầu, hắn liền chấn động trong lòng, tay bắt đầu run rẩy lên.

Đợi xem xong cả bài ca, tay cầm giấy tuyên đã run rẩy không ngừng, sắc mặt có chút trắng bệch, một bộ dáng thất hồn lạc phách.

Hắn ngốc trệ một lát, không nói gì thêm, giao giấy tuyên cho Châu nhi, chắp tay bái thật sâu với mọi người, sau đó không nói một lời, quay người rời khỏi.

Không hề quay đầu lại.

Tống Như Nguyệt bĩu môi, vẻ mặt xem thường, không thú vị.

Châu nhi cầm tác phẩm rời khỏi.

Tống Như Nguyệt do dự một chút, đứng lên nói:

- Vi Mặc, ta đi nói với Trương di các nàng một tiếng, trời không còn sớm, chúng ta cũng nên trở về.

Tần Vi Mặc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu.

Thì ra mẫu thân c*̃ng đang suy nghĩ cho tỷ phu.

Bài từ kia vừa ra, đoán chừng những người trong hậu trường kia sẽ lập tức chạy ra, lần lượt tìm kiếm người làm thơ, đến lúc đó chính là phiền toái.

Tống Như Nguyệt đang muốn rời khỏi, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn hai người một chút, lập tức nghiêm mặt nói với Lạc Thanh Chu:

- Ngươi đi cùng ta. Để hai người các ngươi ở cùng một chỗ, không biết còn làm ra chuyện đồi phong bại tục gì nữa!

Tần Vi Mặc hơi đỏ mặt.

Lạc Thanh Chu im lặng, đành phải theo sau lưng.

Tần Vi Mặc nhìn bóng lưng hắn, nghĩ đến vừa rồi, kinh ngạc ngẩn người.

Thu nhi đứng hầu ở bên cạnh, đang muốn nói chuyện, một thân ảnh đột nhiên đi tới.

Tống Như Nguyệt đi tới trước bàn mấy quý phụ nhân kia, đang muốn cáo từ, lại bị cưỡng ép lôi kéo ngồi chỗ đó.

- Như Nguyệt, trở về sớm như vậy làm gì? Trận tỷ thí thứ hai còn chưa kết thúc, cháu của ta c*̃ng tham gia, chút nữa cùng xem hắn, khẳng định nổi danh trên bảng.

- Đúng rồi, Như Nguyệt, thư sinh Đường gia như thế nào? Ngươi và Vi Mặc xem thấy thế nào?

- Vi Mặc coi trọng hắn không? Ta nhìn người kia lớn lên tuấn tú lịch sự, đối xử mọi người cũng không tệ, là con rể tốt đó.

Mấy quý phụ nhân lao nhao, hỏi thăm không ngừng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 222: Lầu hai thuyền hoa.



Tống Như Nguyệt qua loa trong chốc lát, thấy không có cách nào sớm rời khỏi, đành phải nói với Lạc Thanh Chu đứng ở bên cạnh:

- Ngươi đi chỗ Vi Mặc trước đi, ngươi với Thu nhi chăm sóc tốt cho Vi Mặc, chút nữa ta sẽ qua.

Lạc Thanh Chu cúi đầu lui ra.

Nhưng khi hắn đi tới chỗ ngồi vừa rồi, đột nhiên phát hiện Tần nhị tiểu thư đã không có ở đây.

Thu nhi vẫn đứng bên cạnh.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hỏi:

- Nhị tiểu thư đâu?

Thu nhi đáp:

- Vừa rồi bị Tống tiểu thư gọi đi, Tống tiểu thư bảo có lời muốn nói với Nhị tiểu thư. Nô tỳ muốn đi theo, Tống tiểu thư không cho, nói nàng sẽ chăm sóc tốt tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại:

- Tống tiểu thư? Tống Tử Hề?

Thu nhi nhẹ gật đầu.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua đám đông, cũng không nhìn thấy thân ảnh các nàng, nhưng lại thấy được mấy thiếu nữ trên lầu vừa rồi kia.

Lúc trên lầu, Tống Tử Hề luôn đi cùng mấy người này.

Lúc này, sao lại đơn độc tìm Tần nhị tiểu thư nói chuyện? Hơn nữa còn thừa dịp hắn và vị nhạc mẫu đại nhân kia không có ở đây?

Cho dù muốn nói nhỏ, chỗ vắng trong đại sảnh c*̃ng có không ít.

- Thu nhi, ngươi thấy Tống cô nương dẫn Nhị tiểu thư đi chỗ nào không?

Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng hỏi.

Thu nhi nhìn về phía cầu thang lên lầu cách đó không xa, nói:

- Tống tiểu thư đỡ Nhị tiểu thư, giống như đi lên lầu.

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, nói:

- Ngươi ở chỗ này chờ, nếu phu nhân trở về, giữ nàng ở đây, chỗ nào cũng không cần đi.

Thu nhi sững sờ, còn chưa trả lời, Lạc Thanh Chu đã vội vàng rời khỏi, nhanh chóng lên lầu.

Vừa lên đến lầu hai, đột nhiên nhìn thấy Tống Tử Hề mặc một thân váy lam, một thân một mình từ buồng nhỏ phía trước vội vàng chạy ra.

Nhìn thấy hắn, Tống Tử Hề vội vàng chạy tới, vẻ mặt tràn đầy vẻ lo lắng nói:

- Lạc công tử! Nhanh, mau đi xem Vi Mặc một chút! Nàng vừa rồi đột nhiên té xỉu trong phòng, tựa như là phát bệnh...

Lầu hai thuyền hoa.

Gian phòng sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, chuyên chuẩn bị cho tân khách ngủ lại.

Lúc này, trong gian phòng nào đó.

Trên mặt đất phủ thảm nhung đỏ, trong phòng trang trí tinh xảo, chỗ ngồi tủ giường, bàn trang điểm, cái gì cần có đều có.

Bên trái chỗ vắng vẻ trong gian phòng, dựng thẳng một tấm bình phong tinh mỹ.

Trên bình phong vẽ nữ tử y phục sa mỏng, dáng người uyển chuyển, cùng mấy đóa mẫu đơn nở rộ.

Sau tấm bình phong, thiếu nữ một thân váy áo trắng thuần khoác áo lông chồn tuyết trắng, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, khóe miệng có vết máu.

Khăn tay trong tay thêu đóa hoa tuyết trắng, đã bị máu tươi nhiễm đỏ.

Mà bên cạnh nàng, một người lớn tuổi dáng người to con, một tay đang gắt gao nắm lấy cổ tay bên phải nhỏ yếu của nàng.

Trong phòng yên tĩnh im ắng.

Lão bà giống như tượng đá, đứng bên cạnh, híp mắt, không nhúc nhích.

Cổ tay thiếu nữ đỏ lên, ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, mỗi lần dùng khăn tay che lên, đều sẽ ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Mà hai bên cửa, hai nha hoàn khỏe mạnh, tay thô lực lớn đang đứng đó.

Lúc lên thuyền, người bình thường đều sẽ bị soát người, không thể mang theo lợi khí.

Nhưng lúc này trong tay hai nha hoàn kia, một người cầm một thanh chủy thủ sắc bén, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.

- Khụ khụ...

Tần Vi Mặc ngồi trên ghế, lần nữa ho khan.

Cửa sổ đóng thật chặt, màn cửa kéo lại, cũng không có gió lạnh.

Nàng cầm khăn tay lên che miệng lại, lần nữa thấp giọng ho khan vài tiếng, lúc lấy khăn tay ra, khăn tay lần nữa nhiễm lên một ngụm máu tươi.

Lão bà một bên nắm lấy cổ tay nàng, thản nhiên liếc qua, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:

- Tần nhị tiểu thư, lửa giận công tâm là không được. Thân thể này của ngươi, lại nôn mấy ngụm máu, chỉ sợ thần tiên c*̃ng khó cứu.

Dừng một chút, giọng nói lạnh lùng nói:

- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không làm gì tiểu tử kia, tiểu thư nhà ta chỉ là thấy các ngươi tình chàng ý thiếp, nhưng lại vì tục lệ khó tiến một bước, cho nên muốn đêm nay thành toàn các ngươi.

Tần Vi Mặc sắc mặt tái nhợt nhìn hai nha hoàn tay cầm chủy thủ ở cửa, nhẹ giọng thì thào:

- Ta và tỷ phu, cũng không phải là tình chàng ý thiếp...

Lão bà cười lạnh một tiếng, nói:

- Tần nhị tiểu thư yên tâm, qua đêm nay, các ngươi sẽ được ở cùng nhau rồi. Nhìn vò rượu trên bàn kia, chút nữa tỷ phu tú tài kia của ngươi uống say, nhất định sẽ ở trên giường hảo hảo thương tiếc ngươi, tin tưởng Tần nhị tiểu thư cũng sẽ rất chờ mong.

Tần Vi Mặc rủ mắt xuống, nhìn về phía máu tươi trên khăn tay, sắc mặt tái nhợt, âm thanh bình tĩnh như cũ:

- Đêm nay hẳn là ta sẽ chết... Tỷ phu sẽ thân bại danh liệt, cho dù đêm nay không bị các ngươi hại chết, cũng sẽ bị xử tử... Tần gia Ta... danh dự trong sạch cũng sẽ mất hết, biến thành trò cười của gia tộc khác trong Mạc Thành... Đây chính là kết quả các ngươi muốn thấy sao?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 223: Tốc độ nhanh như thiểm điện!



Lão bà híp híp con ngươi, nhìn về phía nàng:

- Tần nhị tiểu thư quả nhiên cực kì thông minh, nói thật, bộ dáng ngài như vậy ai gặp cũng thương, lão thân thật là có chút không nỡ. Đáng tiếc...

Lập tức lại cười lạnh nói:

- Tần nhị tiểu thư nếu có thể chịu đựng, đêm nay có lẽ có thể bình yên rời khỏi, chúng ta cũng không dám ở chỗ này tùy tiện muốn tính mạng ngươi... Dược vật kia chỉ tiếp tục một canh giờ, tỷ phu tú tài của ngươi kia giống như ngươi, thể cốt đều yếu, không kiên trì được quá lâu, ngươi còn có cơ hội sống sót... Đến lúc đó, các ngươi có lẽ sẽ tr*n tr**, trước mắt khách nhân dưới lầu, cùng đi ra...

- Đương nhiên, vị tỷ phu đáng thương kia của ngươi, khẳng định sẽ bị xử tử.

- Nhưng hắn cũng hưởng thụ được Tần nhị tiểu thư ngài, mỹ nhân tuyệt đẹp lại yếu đuối như vậy, cũng đáng giá.

Lão bà tựa hồ cảm thấy chờ đến nhàm chán, lại cảm thấy nàng thổ huyết quá nhiều, sợ nàng chút nữa trực tiếp hương tiêu ngọc vẫn, vậy càng không dễ làm, cho nên nói cũng nhiều.

- Khụ khụ...

Tần Vi Mặc lại ho khan, giơ khăn tay lên, bịt miệng lại, ngón tay run rẩy, tựa hồ muốn hướng lên, đi lấy cây trâm giữa mái tóc, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt.

Nàng tình nguyện chết, cũng sẽ không liên lụy tỷ phu.

Nhưng lão bà sau lưng, ánh mắt như mắt ưng, nhìn chằm chằm nàng.

Nàng để tay xuống, tròng mắt nhìn về phía khăn tay trong tay.

Trên khăn tay, lần nữa ho ra một ngụm máu tươi.

Lão bà cười lạnh nói:

- Gấp cũng vô dụng, chờ xem, tiểu tử kia cũng nên tới rồi.

Vừa dứt lời, phía ngoài hành lang, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Lão bà hai mắt nhíu lại, nắm chặt cổ tay nhỏ yếu trong tay, nhưng cũng không che miệng của nàng, tựa hồ cố ý muốn để nàng tiếp tục ho khan hoặc là lên tiếng.

Hai nha hoàn cường tráng đứng hai bên cửa, bắp thịt toàn thân lập tức căng cứng, nắm chặt chủy thủ trong tay, nín thở ngưng thần, hai cặp mắt chăm chú nhìn cửa phòng, giống như mãnh thú đang muốn tấn công con mồi!

Ánh mắt Tần Vi Mặc, c*̃ng chăm chú nhìn cửa, bờ môi khẽ run, đôi mắt sáng rực.

- Ầm!

Cửa phòng đột nhiên bị người thô lỗ đẩy ra.

Lập tức, một thân ảnh vội vàng, lảo đảo đi vào cửa.

- Bạch!

Nha hoàn cường tráng canh giữ ở hai bên vừa thấy thân ảnh kia xuất hiện đột nhiên nhào tới, chủy thủ trong tay duỗi ra, một tay chống đỡ hướng về cổ họng đạo thân ảnh kia, một tay hướng tới phần eo đối phương!

Nhưng chủy thủ còn chưa lại gần đạo thân ảnh kia, hai nha hoàn đột nhiên phát hiện không đúng.

Không đợi các nàng kịp phản ứng, cửa đột nhiên lại lướt vào một thân ảnh, “Phanh” một quyền đánh vào huyệt thái dương một trong hai nha hoàn!

Nắm đấm kia mang theo kình phong đáng sợ, thậm chí có tiếng bạo âm chói tai vang lên!

Nha hoàn còn chưa kịp phản ứng, đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, nặng nề đụng vào trên vách tường đối diện, sau đó ngã xuống sàn nhà.

Trong nháy mắt đầu lõm, óc vỡ toang, mất mạng!

Một nha hoàn khác phản ứng cực nhanh, cuống quít thu hồi chủy thủ đâm về trước, che ở trước ngực, kinh hoàng lui lại.

Nhưng đạo thân ảnh thứ hai tốc độ càng nhanh!

Hắn đang đánh bay nha hoàn thứ nhất kia, cơ hồ không có dừng lại, hai chân cơ bắp căng cứng, toàn thân đột nhiên phát lực, như mãnh thú từ trong bụi cỏ bỗng nhiên vọt lên, “Sưu” một tiếng trực tiếp nhào về phía nàng!

Tốc độ nhanh như thiểm điện!

- Oanh!

Thân ảnh kia thân ở giữa không trung, đã nặng nề mà đánh ra một quyền!

Nha hoàn kia kinh hoàng lui lại tránh cũng không thể tránh, lập tức cắn răng giơ chủy thủ trong tay lên, dùng sức đâm tới con thú hung mãnh kia!

Nhưng chủy thủ sắc bén này tại tiếp xúc với nắm đấm kia trong nháy mắt, lại không biết vì sao, đột nhiên trượt sang bên cạnh, không ngờ nha hoàn lại đối mặt với nắm đấm kia!

- Ầm!

Nắm đấm kia không sai một ly đập lên mặt của ả!

Nha đầu đột nhiên ngửa đầu ra sau, “Rầm” một tiếng té ngã xuống đất, mặt biến dạng, xương nát, toàn bộ gương mặt lõm xuống, con mắt rơi ra, đang muốn hét thảm một tiếng, nắm đấm kia lần nữa hung hăng đập tới, “Phanh” một tiếng đập vào trên cổ họng của nàng!

- Cạch!

Xương cổ vỡ vụn, nha hoàn trong nháy mắt mất mạng!

Trận chiến này xảy ra nhanh như chớp, từ lúc thân ảnh thứ nhất vào phòng, đến hai nha hoàn bỗng nhiên phát động tập kích, lại đến đạo thân ảnh thứ hai đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đánh chết hai người, toàn bộ quá trình, thậm chí cả mấy hơi thở cũng chưa tới!

- Kẹt kẹt...

Lúc này, cửa phòng mới tự động đóng lại.

Lúc này, lão bà đang nắm chặt cổ tay Tần nhị tiểu thư mới nhìn rõ, người thứ nhất lảo đảo vào cửa, lại là tiểu thư nhà nàng, Tống Tử Hề!

Lúc này Tống Tử Hề chật vật ngã ngồi dưới đất, khoác trên người áo ngoài nam tử, sắc mặt trắng bệch, khó tin mà nhìn cảnh trước mắt, và thiếu niên vừa rồi chỉ trong nháy mắt đánh chết hai nha hoàn của nàng.

- Ngươi... Ngươi là một võ giả?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 224: Hết thảy đều hẳn là rất hoàn mỹ.



Miệng nàng run rẩy, sắc mặt khó coi vô cùng:

- Nhưng mà... Nhưng vừa rồi... Làm sao ngươi biết...

Vừa rồi ngoài đầu bậc thang, nàng để thiếu niên này mau chạy tới phòng, mà nàng nói nàng muốn đi xuống lầu tìm đại phu, lại đột nhiên bị thiếu niên một phát bắt được cổ tay, cưỡng ép dẫn theo tới, còn để nàng khoác thêm y phục của hắn, sau đó bị đẩy vào gian phòng...

Nàng rõ ràng là làm đến giọt nước không lọt, diễn xuất c*̃ng rất tốt.

Chỉ cần thiếu niên này đi vào phòng, sẽ bị hai nha hoàn kia của nàng chế trụ, sau đó rót rượu đã bỏ thuốc cho hắn, sau đó l*t s*ch y phục hai người bọn họ, ném bọn họ lên giường...

Sau đó, nàng cố ý đi dưới lầu thông báo Tống Như Nguyệt, lại dẫn theo quý phụ nhân và bọn tỷ muội khác đi lên...

Hết thảy đều hẳn là rất hoàn mỹ.

Toàn bộ quá trình, nàng đã diễn luyện lặp đi lặp lại trong lòng nhiều lần, rốt cuộc là sai ở đâu?

Sao thiếu niên này lại đột nhiên nhìn ra?

Với câu hỏi của nàng, Lạc Thanh Chu chỉ là lạnh lùng nhìn nàng một chút, cũng không mở miệng.

Hắn đi tới chỗ góc vắng vẻ nhìn thiếu nữ tái nhợt một tay bị lão bà nắm chắc, một tay nắm chặt mộc trâm.

Lão bà cường tráng kia thấy hắn tới, một tay khác đột nhiên bóp cổ Tần nhị tiểu thư, nghiêm nghị quát:

- Tiểu tử, ngươi qua đây thử xem?

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm con ngươi âm lệ dữ tợn kia, đột nhiên ngưng tụ thần hồn, hai con ngươi trợn tròn, lực đổ dồn về yết hầu, khí thế bừng bừng phấn chấn, đột nhiên gầm thét một tiếng:

- Buông ra!

Lần này gầm thét, chính là công pháp vị thần hồn tiền bối kia truyền thụ cho hắn dùng mắt chấn tâm, lấy âm thanh nhiếp hồn!

Lão bà kia thấy hắn nháy mắt liên tục đánh chết hai người, ra tay tàn nhẫn lăng lệ, vốn là trong lòng sợ hãi kinh hoảng, thần hồn chột dạ, lúc này âm thanh gầm thét này bỗng nhiên vang lên, giống như một tiếng sấm, đột nhiên nổ vang trong thần hồn bà ta!

Toàn thân bà ta run lên, ánh mắt đột nhiên trở nên tan rã, tay bóp lấy cổ Tần nhị tiểu thư cũng đột nhiên buông lỏng.

Mặc dù chỉ chỉ kéo dài một hai giây, nhưng một hai giây này, cũng đã quyết định kết cục của bà ta!

- Sưu!

Lạc Thanh Chu bắp thịt toàn thân căng cứng, lực rót cánh tay, đột nhiên nhào tới, lập tức hung hăng một quyền đập lên trán bà ta!

- Ầm!

Một tiếng vang trầm kèm theo tiếng xương vỡ vụn!

Đầu lão bà giương lên, ngã ngược về sau, trượt đến góc tường, đầu vỡ toang, mất mạng, thậm chí ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra một tiếng!

Ngắn ngủi mấy hơi thở, Lạc Thanh Chu liên tục đánh chết ba người!

Hắn không tiếp tục nhìn lão bà kia một chút, xoay người, đi đến bên người Tần nhị tiểu thư, mắt đối mắt mấy giây, lập tức vươn tay, chầm chậm rút mộc trâm trong tay bị nàng nắm thật chặt kia, giúp nàng cắm lại lên đầu.

Sau đó, hắn nhìn về phía thiếu nữ ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch.

Tống Tử Hề kéo y phục hắn, vịn cái ghế bên cạnh, chậm rãi đứng lên, sắc mặt lại nhanh chóng khôi phục tỉnh táo, ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn nói:

- Nằm gai nếm mật, giấu tài, một tiếng hót kinh người... Lạc công tử, đoán chừng ai cũng không ngờ, ngươi đúng là một võ giả, mà tính cách lại quả quyết tàn nhẫn như thế? Nếu...

Nàng đột nhiên dừng lại nói.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng tiếp lời nói:

- Nếu Thành Quốc phủ Đại phu nhân biết, chắc chắn sẽ không thả hổ về rừng, thả ta rời khỏi... Ngươi muốn nói vậy, đúng không?

Tống Tử Hề khẽ giật mình, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn hắn:

- Ngươi...

Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh đi đến gần nàng.

Tống Tử Hề biến sắc, cắn răng nói:

- Ngươi không thể giết ta, ta là tiểu thư Tống gia, còn...

- Còn là vị hôn thê cả Lạc Trường Thiên, tương lai là... tẩu tẩu ta, đúng không?

Lạc Thanh Chu lại chặn họng nàng.

Tống Tử Hề con ngươi co rụt lại, mở to hai mắt nhìn hắn:

- Ngươi... Làm sao ngươi biết...

Nàng vội vàng lại nói:

- Chuyện đêm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra. Nói ra ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên... Lạc công tử, ngươi có thể dẫn Vi Mặc đi, những thi thể này... Không liên hệ gì tới ngươi. Ta có thể dùng danh dự tổ tiên Tống gia, Tử Hề Tống ta thề, nếu ta...

- Ầm!

Không đợi nàng nói xong, Lạc Thanh Chu đột nhiên một quyền đập lồng ngực nàng, trực tiếp đập thân thể thướt tha nhu nhược của nàng bay ra ngoài, nặng nề đâm vào vách tường cách đó không xa.

Lập tức, rơi xuống đất, lồng ngực lõm sâu, mở to hai mắt, miệng mũi chảy máu, run rẩy, trong nháy mắt mất mạng!

Trong phòng tràn đầy mùi máu tươi.

Tần nhị tiểu thư tiếp tục ho khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục nhìn gương mặt dữ tợn của thi thể thiếu nữ kia nữa, nhặt y phục của mình dưới đất lên mặc vào, xoay người, đỡ Nhị tiểu thư, đi về phía cửa, trên mặt vẫn như cũ không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.

Tần Vi Mặc ánh mắt phức tạp nhìn hắn, lúc đi tới cửa, nàng đột nhiên dừng bước, ôn nhu mở miệng:

- Tỷ phu...
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 225: Toàn bộ đại sảnh, yên tĩnh như tờ.



Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ quay đầu, nhìn ngọn đèn trên bàn một chút, lại nhìn hai vò rượu lớn kia một chút, có chút cúi đầu, thấp giọng nói:

- Lửa...

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, hiểu được, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bờ sông đèn đuốc sáng trưng, du khách rộn ràng.

Dưới lầu, tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Gian phòng nào đó, im lặng bốc hỏa.

Ngoài phòng, thiếu niên giúp thiếu nữ quấn chặt y phục trên người, sau đó đỡ vòng eo và tay nhỏ yếu của nàng, chậm rãi đi xuống lầu.

Một đường không người.

Lạc Thanh Chu đỡ lấy Tần nhị tiểu thư yếu ớt, đi xuống lầu một.

Những nha hoàn bọn người hầu ở lầu hai kia, không biết là bị Tống Tử Hề cố sắp xếp, hay là họ cố ý đều đi xuống phía dưới xem tỷ thí thi từ.

Hoặc là, sự cố vừa rồi kia, còn có sự âm thầm tham gia của gia tộc khác chủ trì thi hội đêm nay.

Cho nên không khí mới như vậy.

Theo tiếng lòng của vị Tống gia tiểu thư kia, chuyện đêm nay, cũng không đơn giản.

Không đơn thuần là muốn đối phó hắn.

Những người kia, hiển nhiên còn muốn khiến danh dự Tần gia mất sạch.

Mạc Thành bây giờ thực lực cao nhất, tự nhiên là Phủ Thành chủ.

Sau đó, là tứ đại gia tộc: Vương, Lạc, Tống, Trương.

Tần phủ đã từng cũng một trong tứ đại gia tộc, đáng tiếc một đời trước quá mức lười biếng, đời này c*̃ng không hành động, dẫn đến thế lực gia tộc dần dần suy yếu, bị Tống gia vượt qua.

Tần phủ bây giờ là Tần Văn Chính đương gia, vô dục vô cầu, điệu thấp phát triển.

Như vậy, còn bị người nhớ thương trong lòng?

Lạc Thanh Chu đỡ Tần nhị tiểu thư đi đến đại sảnh, Thu nhi vội vàng bước nhanh tới.

Không đợi nàng nói chuyện, Tần Vi Mặc sắc mặt tái nhợt nói:

- Thu nhi, gọi mẫu thân và Châu nhi đến... Ta thân thể có chút không thoải mái, muốn trở về.

Thu nhi nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng và vết máu trên khóe miệng, lập tức biến sắc, cuống quít đáp ứng một tiếng, xoay người, vội vàng đi hướng mấy quý phụ nhân kia.

Mà lúc này, trên đài đang tuyên bố kết quả trận tỷ thí thứ hai.

Ngoại trừ hoa khôi Vân Y đứng ở trên đài ra, còn có một lão giả tóc hoa râm người mặc trường bào.

Hắn run run rẩy rẩy nhìn giấy tuyên trong tay, nhìn vô cùng kích động, âm thanh đều đang run rẩy.

Tống Như Nguyệt vẻ mặt tràn đầy mong đợi cùng mấy quý phụ nhân nhìn trên đài.

Thu nhi đi qua thấp giọng nói với Châu nhi vài câu, Châu nhi biến sắc, cuống quít đi tới bên tai Tống Như Nguyệt bẩm báo.

Tống Như Nguyệt nghe xong, cũng biến sắc, lập tức đứng lên, nói mấy câu với quý phụ nhân kia, dẫn theo hai nha hoàn, vội vàng đi về phía hai người Lạc Thanh Chu.

Mà lúc này, Lạc Thanh Chu đang nắm tay nhỏ của Tần nhị tiểu thư, một tay đỡ eo nhỏ của nàng.

Tống Như Nguyệt thấy cảnh này, lập tức sầm mặt lại.

Phía trên đại sảnh lầu một, là đại sảnh lầu hai, mà phía sau đại sảnh, chính là hai gian phòng sắp xếp chỉnh tề.

Lúc này, đã có khói đen xông lên trên sàn nhà, lại từ phía dưới gian phòng chui ra cửa phòng, lan tràn trên hành lang.

Nhưng giờ phút này đại sảnh lầu một, chính là thời khắc kích động lòng người.

Bởi vì trên đài, tiền bối văn đàn đức cao vọng trọng kia, đang tự mình run giọng đọc bài thơ « Thủy Điệu Ca Đầu ».

- Ta muốn cưỡi gió đi, Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc, Nơi cao rét không chịu nổi. Đứng lên múa, bóng trăng theo người, Gì vui hơn ở dưới cõi đời....

- Soi khắp gác tía, Ta tà xuống cửa che màn gấm, Soi cả đến người có bầu tâm sự không ngủ. Trăng giận gì người, Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt?

Dưới đài, yên tĩnh im ắng, cả tiếng hô hấp đều ngưng lại.

Lão giả kia dừng một chút, nhìn thoáng qua dưới đài, tiếp tục run giọng thì thầm:

- Người có lúc buồn, vui, tan, hợp, Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết, Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn. Những mong người lâu dài, Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng..

Toàn bộ đại sảnh, yên tĩnh như tờ.

Khói đen rất nhanh theo hành lang, tràn ngập đến đại sảnh, tiếng hỏa diễm thiêu đốt ván gỗ, bắt đầu vang lên.

- Cháy rồi!

Không biết là ai hô một tiếng, đám người bị từ ngữ tuyệt thế của bài thơ kinh ngạc đến ngây người, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Mà lão giả kia, giống như vẫn còn trong dư vị của bài thơ trên tay, không cách nào tự kiềm chế, miệng vẫn thì thào thì thầm:

- Người có lúc buồn, vui, tan, hợp. Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,...

- Cháy rồi! Chạy mau đi!

Trong đại sảnh đột nhiên lại có người hô một tiếng, lập tức mọi người mới bắt đầu hoảng loạn lên.

Trên thuyền hộ vệ tụ tập ở lầu một ngoài phòng, cùng từng đám nha hoàn người hầu, cuống quít đi lấy nước, chuẩn bị dập lửa.

Mà người trong đại sảnh, thì bắt đầu hoảng sợ thét lên, tranh nhau chen lấn, chen nhau nhốn nháo chạy tới lối ra.

Đại sảnh một khắc trước còn yên tĩnh im ắng, giờ khắc này, đã hỗn loạn tưng bừng.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 226: Nhưng không ai nói rõ được.



May mà Tống Như Nguyệt sớm đi tới lối ra, đang xụ mặt chuẩn bị răn dạy tiểu khốn kiếp gan to bằng trời dám đụng tới khuê nữ của nàng kia, đột nhiên nghe được có người hô “Cháy rồi” , lập tức biến sắc, hoảng hốt vội nói:

- Đi! Mau đưa Vi Mặc ra ngoài!

Lạc Thanh Chu lập tức ôm eo nhỏ nhắn của Tần nhị tiểu thư, ôm toàn bộ thân thể mềm mại không xương của nàng đi, trực tiếp ra ngoài.

Tống Như Nguyệt theo ở phía sau, nhìn sững sờ, làm gì có thời gian nói nhảm, được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, vội vàng hấp tấp xông ra ngoài.

Mấy người bước nhanh đi đến bậc thang, vọt tới trên bờ, lúc này mới thở dài một hơi.

Đợi quay đầu nhìn về phía trên thuyền, sắc mặt đều biến.

Tầng thứ hai của thuyền hoa, chỗ mấy gian phòng, lửa lớn bốc lên rừng rực, khói đen nồng đậm, ngọn lửa dữ tợn, từ cửa sổ thông đỉnh thuyền xông ra!

Trên thuyền tất cả đều là tiếng thét chói tai của tân khách.

Đám người hoảng sợ bối rối, chen chúc chỗ lối ra.

Một vài người biết bơi, trực tiếp từ boong tàu nhảy xuống, bơi lên bờ.

Những hộ vệ và bọn hạ nhân, mắt thấy thế lửa đã không cách nào khống chế, đành phải bắt đầu bảo hộ người rút lui.

Bọn hắn vây quanh những quý nhân kia, cưỡng ép gạt đám người hỗn loạn, mở ra một con đường, để những quý nhân kia đi trước.

Lúc này, tự nhiên là mệnh những quý nhân kia quan trọng nhất.

Mạnh Vũ Lam cũng không đi trước, vẫn như cũ đứng ở trên thuyền hỗ trợ sơ tán đám người tán loạn khắp nơi.

Còn tốt, hai chiếc thuyền hoa đều bỏ neo gần bờ, cũng không lái vào giữa sông.

Rất nhiều người trực tiếp nhảy cầu.

Bên kia hộ vệ lập tức dựng lên càng nhiều bậc gỗ.

Không bao lâu, người trên thuyền đều an toàn lên bờ.

Mà lúc này, Mạnh Vũ Lam đang chen chúc cùng bọn hộ vệ, vẻ mặt nghiêm túc mà đi lên bờ.

Lúc này thuyền hoa khói đặc cuồn cuộn, hỏa diễm cuồn cuộn, toàn bộ bốc cháy.

Đặc biệt là tầng thứ hai, đã là một biển lửa.

Bên cạnh vốn ngừng lại một chiếc thuyền hoa khác, sợ bị tai họa, sớm đã rời xa.

Mạnh Vũ Lam sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng hỏi hộ vệ bên cạnh nói:

- Lầu hai còn có người sao?

Hộ vệ kia ấp úng, không dám trả lời.

Một hộ vệ khác nói:

- Đại tiểu thư, thuộc hạ vừa rồi lên đi qua, phía trên trống trơn, hẳn là không có người.

Mạnh Vũ Lam nhìn về phía hắn nói:

- Trong phòng đều nhìn sao? Có người nghỉ ngơi bên trong không?

Hộ vệ vẻ mặt đau khổ nói:

- Chỗ lửa cháy chính là một gian phòng. Lúc ấy thế lửa rất lớn, chúng ta đều không thể lại gần, cho nên...

Mạnh Vũ Lam mặt âm trầm, không nói thêm gì nữa.

- Cạch!

Hừng hực liệt hỏa, tầng thứ hai thuyền hoa đột nhiên bị đốt sụp đổ, rơi xuống biển, chỗ khác đều bị cháy lan.

Cả chiếc thuyền hoa vẫn cháy rực, chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

Bờ sông rất nhiều du khách nghe hỏi, tụ tập ở chỗ này quan sát, nghị luận ầm ĩ.

Rất nhiều người nhà giàu cười trên nỗi đau của người khác.

Đội tuần tra trong thành, c*̃ng nghe nói chạy đến, hỏi thăm tình huống thương vong và nguyên nhân.

Nhưng không ai nói rõ được.

Lúc này, lão giả văn đàn đức cao vọng trọng kia, đứng ở bên bờ, bị đám người vây quanh, trong tay vẫn như cũ nắm thật chặt tấm giấy tuyên kia, ánh mắt nhìn qua thuyền hoa sắp bị đốt sạch, miệng vẫn như cũ lẩm bẩm bài “Thủy Điệu Ca Đầu”.

- Đi thôi.

Tống Như Nguyệt sắc mặt trắng bệch, lòng còn sợ hãi, theo đám người rời khỏi.

Những người khác, cũng đều nghĩ mà sợ giải tán đi.

Ngồi ở trong xe ngựa.

Tống Như Nguyệt khôi phục cảm xúc, nhìn nữ nhi sắc mặt tái nhợt bên cạnh, thở dài một hơi nói:

- Vi Mặc, lần này là mẫu thân không đúng, thiếu chút nữa hại ngươi. Sau này... Vẫn là ở trong phòng đi, đừng ra ngoài, ai, bên ngoài quá nguy hiểm.

Tần Vi Mặc lại ho khan vài tiếng, siết chặt chiếc khăn nhuốm máu trong tay, cúi đầu, không nói gì.

Tống Như Nguyệt nhìn thoáng qua khăn tay trong tay nàng, trong mắt tràn đầy đau lòng, vốn muốn răn dạy hai người, c*̃ng nuốt trở vào, ôn nhu an ủi:

- Không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi thật tốt, đợi chút nữa mẫu thân lại để cho Châu nhi nấu chút thuốc, ngủ một đêm sẽ tốt.

Tần Vi Mặc trầm thấp lên tiếng.

Tống Như Nguyệt nhìn nàng, hai đầu lông mày tràn đầy lo lắng, không nói gì thêm.

Trong xe yên tĩnh.

Lại đi trong chốc lát, Tần Vi Mặc nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ, do dự một chút, vươn tay, xốc màn cửa lên, nhìn về phía ngoài.

Nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh kia.

Trong bầu trời đêm trăng sáng, ánh sao đầy trời.

Trong mặt trăng tròn trên cao kia, có một đạo bóng ma, mông lung, nhìn không rõ, không biết có phải hay không là thiên thượng cung khuyết, quỳnh lâu ngọc vũ mà tỷ phu viết...

Tống Như Nguyệt ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, lúc sắp về đến phủ, nhịn được nửa ngày, rốt cục nhịn không được nữa mở miệng nói:

- Vi Mặc, mẫu thân muốn nói với ngươi vài vấn đề, hi vọng ngươi có thể chăm chú nghe mẫu thân nói.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 227: Không cho phép nhìn!



Tần Vi Mặc thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm, yên lặng một chút, thấp giọng nói:

- Nếu như liên quan tới tỷ phu, mẫu thân vẫn đừng nói nữa... Vi Mặc biết nên làm như thế nào.

- Thật ra mẫu thân...

Tống Như Nguyệt nhíu nhíu mày lại, còn muốn lên tiếng, Tần Vi Mặc nhìn về phía nàng, nói khẽ:

- Mẫu thân, ngài yên tâm, Vi Mặc sẽ không làm chuyện vi phạm lễ nghi đạo đức.

Dừng một chút, nàng lại cúi đầu, lẩm bẩm:

- Vi Mặc không quan trọng, nhưng không thể hại tỷ phu... Vi Mặc biết, tỷ phu nhất định không phải vật trong ao, một ngày nào đó, hắn sẽ rời khỏi nơi này...

Nói đến đây, nàng đột nhiên lại ngẩng đầu, ánh mắt cầu khẩn:

- Mẫu thân, Vi Mặc hi vọng đến lúc đó, ngài không nên làm khó tỷ phu. Hắn nếu... Nếu muốn rời khỏi, cứ cho hắn rời khỏi đi... Tần phủ chúng ta... Không xứng với hắn.

Tống Như Nguyệt nhăn mày, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói điều gì, trong đầu nghĩ tới hai bài từ đêm nay, và những bài trước đó, lại nghĩ đến vẻ mặt kích động của vị lão giả làm giám khảo kia...

Sau một lúc lâu.

Mới quay mặt chỗ khác, nhẹ gật đầu, nói:

- Được, mẫu thân đáp ứng ngươi.

Ngoài cửa sổ.

Lạc Thanh Chu đi theo phía sau xe ngựa, trong lòng âm thầm nghĩ chuyện đêm nay.

Chút nữa trở về, hắn quyết định thần hồn xuất khiếu, lại trở về bên bờ sông xem một chút.

Nếu như nhìn thấy hồn phách những người kia, tự nhiên muốn giết người diệt hồn, diệt cỏ tận gốc, tuyệt không cho đối phương lưu lại nhân gian càn quấy hoặc là cơ hội đầu thai!

Thế gian này người tài ba dị sự quá nhiều, ai có thể cam đoan những người kia có thể đột nhiên lại mở miệng hay không?

Cùng lúc đó.

Trong Tần phủ, hậu hoa viên “Linh Thiền Nguyệt cung”.

Thân ảnh tuyết trắng ngồi trong lương đình không nhúc nhích thật lâu kia, rốt cục ánh mắt khẽ động, ngẩng đầu lên, trên thân váy áo tuyết trắng không gió mà bay, bồng bềnh như tiên.

Bách Linh và Hạ Thiền canh giữ bên cạnh, tựa hồ cảm nhận được cái gì, lập tức bước nhanh tới.

Bách Linh đi vào trong đình, vẻ mặt tràn đầy khẩn trương nói:

- Tiểu thư, thế nào? Đột phá?

Thân ảnh tuyết trắng kia nhìn qua hồ nước ngoài đình, vẻ mặt thản nhiên.

Sau một lúc lâu, mới khẽ gật đầu:

- Ừm.

Vừa nghe lời này, Bách Linh đầu tiên là sững sờ, lập tức nhảy cẫng reo hò, vô cùng kích động.

Ngay cả Hạ Thiền bên cạnh, vẻ mặt c*̃ng hơi động.

Bách Linh hưng phấn một trận, lại nghi ngờ nói:

- Tiểu thư, làm sao người làm được? Lẽ ra không có linh dịch kia, không có những thứ kia, người hẳn sẽ kẹt ở cảnh giới này rất nhiều năm, thậm chí không có cách nào đột phá. Người không phải đã từ bỏ sao đột nhiên lại đột phá? Đây cũng đúng là không thể ngờ đi!

Lập tức đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên:

- Tiểu thư, người có phải hay không đột nhiên đạt có được kỳ ngộ? Hoặc là, gặp vị thần hồn tiền bối kia giúp ngài?

Thân ảnh tuyết trắng nhìn qua trong hồ nước lẳng lặng trăng sáng, yên lặng một hồi, giống như trả lời nàng, lại giống là tại tự nói, thấp giọng thì thào:

- Tiền bối?

Có lẽ vậy.

Bách Linh vẻ mặt tràn đầy vui mừng, không dám quấy rầy nữa nàng, quay đầu nháy nháy mắt với thiếu nữ lạnh lùng ngoài đình, thấp giọng nói:

- Thiền Thiền, tối nay là ngày đại hỉ, tiểu thư đột phá, chúng ta chúc mừng thế nào?

- Không bằng... Đi tìm cô gia chơi đi? Có được hay không?

Hạ Thiền lạnh lùng nhìn nàng một cái, không để ý, quay người, đi tới dưới cây mai kia, ôm kiếm, lạnh như băng đứng đó.

Mai Hoa đã tàn lụi.

Nàng không tiếp tục múa kiếm, chỉ im lặng nhìn lá sen trong hồ nước phía trước, suy nghĩ xuất thần.

Đã trễ thế này...

Giờ Hợi.

Chúng nha hoàn hộ vệ vây quanh xe ngựa, chậm rãi dừng lại ở cửa Tần phủ.

Tống Như Nguyệt xuống xe trước, lạnh lùng nhìn người nào đó phía sau xe ngựa một chút, rồi tự mình nâng khuê nữ nhà mình xuống xe.

- Tỷ phu...

- Tỷ cái gì phu, đều đã trễ thế như vậy, còn tỷ phu tỷ phu không xấu hổ sao? Không cho phép kêu nữa!

- Mẫu thân... Ta chỉ là muốn gọi tỷ phu cùng vào phủ...

- Chính hắn không biết đi vào? Còn muốn ngươi gọi? Hắn không có chân cần ngươi vịn, hay không có mắt cần ngươi nhìn đường?



Tần Vi Mặc cúi đầu, không dám lên tiếng nữa, bị đỡ lấy bước lên bậc thang.

Đi đến bậc thang, nàng lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.

- Không cho phép nhìn!

Tống Như Nguyệt lại mặt lạnh khẽ quát một tiếng.

Tần Vi Mặc mặt đỏ lên, cúi đầu đi vào phủ.

Lạc Thanh Chu yên lặng theo ở phía sau xa bốn, năm mét.

Vào phủ.

Đi tới cái bàn trên đường nhỏ lát đá xanh, Tần Vi Mặc đột nhiên lại nói:

- Mẫu thân, phụ thân ở đây sao? Ta có mấy câu muốn nói với người.

Tống Như Nguyệt nghe vậy khẽ giật mình:

- Lời gì? Nói với ta cũng được. Chắc lão gia vẫn chưa về.

Tần Vi Mặc yên lặng một chút, nói:

- Vậy ngày mai đi.

Tống Như Nguyệt vẻ mặt không thích:

- Sao hả? Còn có bí mật với ta? Chỉ có thể nói với phụ thân ngươi, không thể nói với ta?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 228: Xinh đẹp không?



Tần Vi Mặc chỉ đành phải nói:

- Là liên quan tới chuyện buôn bán. Ngày hôm trước ta rảnh rỗi, đi phòng thu chi nhìn một chút, phát hiện có chút khoản không đúng, ta muốn nói với phụ thân một tiếng.

Tống Như Nguyệt vẻ mặt cứng lại:

- Khoản không đúng? Có người nuốt riêng ngân lượng trong phủ chúng ta?

Tần Vi Mặc ánh mắt giật giật, ôn nhu nói:

- Mẫu thân, cũng có thể là ta nhìn lầm. Ngày mai ta đi nói với phụ thân một tiếng, để phụ thân đi xem chút.

Tống Như Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:

- Đêm nay lão gia trở về, ta sẽ nói với lão gia.

Hai mẹ con nói chuyện, đi vào sân nhỏ phía sau.

Lạc Thanh Chu từ bên cạnh cổng vòm đi vào, xuyên qua hành lang vườn hoa, lại tới chỗ Tần đại tiểu thư ở “Linh Thiền Nguyệt cung”, ngừng một chút, cũng không đi vào, tiếp tục đi về phía trước.

Trời không còn sớm.

Đêm nay không đi thỉnh an đi.

Dù sao các nàng cũng biết đêm nay hắn ra ngoài.

Còn lúc nào trở về, đoán chừng các nàng c*̃ng sẽ không quản.

Nhưng hắn vừa đi về phía trước mấy bước, đột nhiên phát hiện dưới cây trước mặt, một bóng người lạnh lẽo đứng đó.

Trong ngực ôm kiếm, nhìn hắn, mặt lạnh như băng tuyết, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, liếc nàng một cái, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh thúy:

- Từ xưa có nam nhân phụ lòng thấy nương tử mà không nói, có tân gia khác; giờ có cô gia thúi qua cửa mà không vào, đứng núi này trông núi nọ!

Lạc Thanh Chu khẽ giật mình, quay qua nhìn nàng nói:

- Ta đứng núi này trông núi nọ khi nào?

Bách Linh cầm cành hoa trong tay, dựa vào khung cửa của “Linh Thiền Nguyệt cung”, ánh mắt sâu kín liếc qua hắn nói:

- Trên thuyền hoa nhìn thấy nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, nghe nói còn có hoa khôi không mặc y phục, cho nên cô gia đêm nay qua viện của tiểu thư mà không vào, trong lòng không phải nhớ mãi không quên hoa khôi không mặc y phục kia sao, không phải đứng núi này trông núi nọ sao?

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Ngươi nghe ai nói người ta không mặc y phục?

Bách Linh cười lạnh một tiếng:

- Những nam tử thông đồng nữ tử nhà lành kia, không phải đều thích không mặc y phục sao?

Lạc Thanh Chu lười để ý đến nàng.

Nhưng đã bị bắt gặp, con đường phía trước lại bị vị kia chặn lại, vậy khẳng định là phải đi vào thỉnh an.

Lạc Thanh Chu quay lại.

Vừa muốn vào cửa, Bách Linh đột nhiên lại thấp giọng nhắc nhở:

- Cô gia, tháng này một cơ hội, đừng quên, nhớ kỹ nói với tiểu thư.

Lạc Thanh Chu đi qua người nàng, đi vào tiểu viện, nói:

- Ta tạm thời còn không muốn.

Bách Linh theo ở phía sau nói:

- Cô gia, vấn đề không phải người có muốn hay không, mà là... Tiểu thư có muốn hay không. Người ở rể, không có tư cách tự mình chọn lựa thời gian.

Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:

- Vậy ta làm gì còn phải chủ động đưa tới? Tiểu thư nếu muốn cùng phòng, chính nàng tới nói.

Bách Linh lập tức nói:

- Tiểu thư là nữ hài tử, thẹn thùng, thận trọng, da mặt mỏng, tự nhiên muốn cô gia nói.

Lạc Thanh Chu nhíu mày nói:

- Bách Linh cô nương không cảm thấy những lời này của ngươi rất mâu thuẫn sao?

Nói xong, không để ý tới nàng, bước nhanh vào hậu hoa viên.

Trong lương đình.

Đạo thân ảnh kia một bộ váy trắng, an tĩnh ngồi ở đó, nàng nhìn đang nhìn ánh trăng trong hồ xuất thần, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.

Lạc Thanh Chu đi tới gần, chắp tay thỉnh an:

- Đại tiểu thư.

Tần Khiêm Gia nghe được âm thanh, trong con ngươi ba quang khẽ động, quay đầu nhìn hắn, yên lặng một chút, khẽ gật đầu, cũng không nói chuyện.

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, đối mắt với nàng một cái, lại cúi đầu nói:

- Vậy ta trở về.

Đang muốn lui ra, Tần Khiêm Gia nhưng lại đột nhiên mở miệng:

- Vi Mặc... Nàng vẫn khỏe chứ?

Vẻ mặt Lạc Thanh Chu hơi động, cúi đầu nói:

- Nhị tiểu thư hôm nay trên thuyền ho một chút máu, thân thể có chút không thoải mái, đã về nghỉ ngơi, hẳn là không có gì đáng ngại.

Tần Khiêm Gia không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu lại đợi một lát, đang muốn cáo lui, nhưng lại nghe nàng mở miệng nói:

- Ngươi cảm thấy, Vi Mặc như thế nào?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cúi đầu nói:

- Đại tiểu thư là hỏi thân thể Nhị tiểu thư, hay cái khác?

Tần Khiêm Gia nhìn xem hắn, vẻ mặt thản nhiên:

- Cái khác.

Lạc Thanh Chu nghi ngờ trong lòng, thành thật trả lời:

- Cái khác đều rất tốt, Nhị tiểu thư tính cách dịu dàng, nhu hòa thiện lương, đối với tất cả mọi người rất tốt.

- Xinh đẹp không?

Tần Khiêm Gia nhìn hắn lại hỏi một câu.

Lạc Thanh Chu sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng một chút, lại cúi đầu nói:

- Xinh đẹp.

Tần Khiêm Gia yên lặng, không nói gì thêm.

Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút thấp thỏm.

Chẳng lẽ trả lời sai rồi?

Trước mặt nương tử nhà mình khen cô em vợ tốt, bộ dáng lại xinh đẹp, có phải có chút... không nên hay không?

Thế nhưng vị Tần đại tiểu thư này tựa hồ chưa hề có suy nghĩ là nương tử của mình.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 229: Không bỏ được?



Hẳn là sẽ không để ý?

- Đi đi.

Thật lâu, Tần Khiêm Gia nói một câu.

Lạc Thanh Chu chắp tay, cáo lui rời khỏi.

Đi ra cửa viện, trong tay Bách Linh cầm hoa, dựa vào vách tường, có chút cúi đầu, xấu hổ nói:

- Cô gia, không nói với tiểu thư sao? Không nói thì thôi, chờ tiểu thư muốn cùng phòng, tự nhiên sẽ thông báo cô gia. Vậy... Đêm nay cô gia có phải còn có chuyện gì quên hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không có.

Bách Linh cắn môi một cái, chớp chớp con ngươi ngập nước nói:

- Cô gia suy nghĩ kỹ lại đi.

Lạc Thanh Chu không nói tiếp, đi qua người nàng.

Bách Linh vểnh vểnh miệng, vẻ mặt tràn đầy u oán, đang muốn đối nói thầm vài câu, Lạc Thanh Chu lại đột nhiên lại quay đầu nói:

- Đúng rồi, Bách Linh cô nương, ta nhớ ra rồi.

Hai con ngươi Bách Linh lập tức sáng lên, lập tức lại rủ xuống, đầu ngón tay khẽ vuốt đóa hoa phấn nộn trong tay, vẻ mặt ngượng ngùng nói:

- Cô gia... Người nhớ tới gì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Có chuyện ta muốn hỏi ngươi một chút, Nhị tiểu thư nàng... bị bệnh gì? Ngươi biết không?

Bách Linh nghe vậy sững sờ, lập tức đứng thẳng người, trên mặt ý cười biến mất, lắc đầu nói:

- Ta không biết, cô gia hỏi cái này làm gì?

Lạc Thanh Chu nhíu mày:

- Cảm giác bệnh của Nhị tiểu thư các ngươi đều giữ kín như bưng. Bệnh Nhị tiểu thư, có phải là... Có phải là rất khó trị hay không?

Bách Linh cau mày, không nói tiếp.

- Được rồi, vậy ta trở về.

Lạc Thanh Chu không làm khó nàng, bước nhanh rời khỏi.

Bách Linh an tĩnh đứng ở góc tường một hồi, rồi quay người đi vào vườn hoa, đi đến lương đình, ánh mắt phức tạp nhìn thân ảnh trước bàn, do dự một chút, thấp giọng nói:

- Tiểu thư, người sẽ không thật muốn... Để cô gia...

Tần Khiêm Gia nhìn về phía trong hồ nước mắt giật giật, yên lặng một hồi, mới lên giọng nói:

- Như vậy, có lẽ còn có thể giúp nàng kéo dài chút thời gian, bây giờ ta... Tu vi vẫn chưa đủ.

Bách Linh yên lặng xuống.

Tần Khiêm Gia đột nhiên nhìn nàng:

- Không bỏ được?

Bách Linh giật mình, lập tức gương mặt đỏ lên, cúi đầu nói:

- Không có... Không có.

Sau đó lại ngẩng đầu lên nói:

- Nhưng mà... Tiểu thư, khẳng định có người sẽ không bỏ được đâu.

Lạc Thanh Chu ra “Linh Thiền Nguyệt cung”, đi vài bước, phát hiện đạo thân ảnh lạnh lẽo vẫn ôm kiếm như cũ, đứng dưới gốc cây kia.

Hắn sửng sốt một chút, đi tới, chắp tay nói:

- Hạ Thiền cô nương, ta đã đi thỉnh an đại tiểu thư.

Hắn cảm thấy cô nương này hơn nửa đêm ôm kiếm đứng ở chỗ này, hẳn là đang chắn đường của hắn, muốn cho hắn đi thỉnh an Tần đại tiểu thư.

Hạ Thiền nghe vậy, vẫn lạnh lùng mà nhìn hắn, cũng không đáp lời.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua sắc mặt của nàng, đã khôi phục lại, thầm nghĩ:

- Thân thể Hạ Thiền cô nương, khá hơn chút nào chưa?

Thiếu nữ gương mặt xinh đẹp hất cằm qua:

- Hừ!

Lạc Thanh Chu: - …

- Vậy, trời không còn sớm, ta về trước.

Lạc Thanh Chu cũng lười để ý nha đầu ngạo kiều này, chắp tay, đi qua.

Thiếu nữ quay mặt chỗ khác, nhìn bóng lưng hắn.

Thẳng đến khi tấm lưng kia dần dần từng bước đi xa, biến mất trong bóng đêm, mới giật mình, thu hồi ánh mắt, đi hướng “Linh Thiền Nguyệt cung”.

Bách Linh đứng ở cửa, trên mặt mang nụ cười thản nhiên, nhìn nàng nói:

- Thiền Thiền, ta vừa rồi ngửi ngửi, trên người cô gia chỉ có mùi của Nhị tiểu thư, không có mùi nữ tử khác, càng không có mùi của hoa khôi không mặc y phục, cô gia không có đứng núi này trông núi nọ.

Thiếu nữ không để ý tới nàng, chuẩn bị vào nhà.

Bách Linh do dự một chút, vẫn mở miệng nói:

- Cái kia... Thiền Thiền, ta có lời muốn nói với ngươi, Nhị tiểu thư nàng...

Thiếu nữ dừng bước, đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích.

Sau khi nghe xong, nàng đi vào nội viện, về tới phòng, cũng không lên giường, mà yên lặng đứng ở chỗ tối trống trải trong phòng, đứng yên thật lâu, thật lâu...

Lạc Thanh Chu về đến nhà, Tiểu Điệp đang thêu hoa trong phòng, nghe được âm thanh, lập tức ra nghênh tiếp.

Lạc Thanh Chu vào phòng nói:

- Tiểu Điệp, đêm nay ngươi tự ngủ, ta có việc, có thể phải đọc sách suốt đêm, không thể tới quấy rầy.

Tiểu Điệp mặc dù nghi hoặc, cũng không có hỏi nhiều, “A” một tiếng, khéo léo lại về phòng mình.

Lạc Thanh Chu chốt cửa phòng, chốt cửa sổ.

Lập tức, ngồi ở trên giường, vừa muốn khoanh chân nhập định, nghĩ nghĩ, đột nhiên cởi y phục xuống, nằm trong chăn, nhắm mắt lại.

Bây giờ thần hồn cường đại, đã tấn cấp nhật du, cho dù trạng thái gì hẳn là đều có thể xuất khiếu.

Tĩnh tâm ngưng thần, thần hồn xuất khiếu.

Quả nhiên, cơ hồ không có bất kỳ trở ngại gì, một vệt bóng đen trong nháy mắt từ đỉnh đầu nhảy ra ngoài, phiêu tán qua nóc nhà.

Đi diệt hồn trước, đi xem hiện trường giết người một chút.

Sau đó, lại đi chỗ thần hồn tiền bối.

Nếu như hắn khiến vị tiền bối kia vui vẻ, nói không chừng đối phương còn sẽ có càng nhiều công pháp bí tịch cho hắn, nói không chừng đến lúc đó đối phương mềm lòng, sẽ thu hắn làm đồ đệ.
 
Back
Top Bottom