Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu

Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 190: Thanh Chu không dám.



Mai nhi nhìn thấy hắn đứng trước cửa ra vào, đi vào trước bẩm báo.

Sau đó dẫn hắn vào phòng.

Tống Như Nguyệt đang ngồi ở trên ghế xem sách, thấy hắn tới, liếc qua, không để ý tới hắn.

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Nhạc mẫu đại nhân.

Tống Như Nguyệt “Ừ” một tiếng, thần sắc nhàn nhạt, không nói gì.

Lạc Thanh Chu kiên nhẫn chờ đợi.

Sau một lúc lâu, Tống Như Nguyệt để sách xuống, nhìn hắn hỏi:

- Hôm nay có đi thăm Vi Mặc?

Lạc Thanh Chu nói:

- Có đi.

Tống Như Nguyệt lại hỏi:

- Nói với Vi Mặc những gì?

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, xem ra đêm nay lại phải làm máy lặp lại một lần.

- Kể cho Nhị tiểu thư mấy phần cố sự.

Hắn cung kính đáp.

Quả nhiên, Tống Như Nguyệt nhàn nhạt mở miệng nói:

- Cố sự gì? nói, không sót một chữ.

Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải lại nói một lần phần đầu của « Thạch Đầu Ký ».

Tống Như Nguyệt nghe, nhăn đầu lông mày nói:

- Thần thần quái quái, tảng đá thành tinh biến thành người, đây là chính ngươi viết, hay xem ở nơi nào?

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Tự mình viết.

Lúc này, đã không cần thiết nói thật.

Bởi vì nói c*̃ng không ai tin.

Chủ yếu là không có xuất xứ chân thực, cũng có vẻ dối trá.

Tống Như Nguyệt lập tức hừ lạnh một tiếng, giận tái mặt, nhìn hắn chằm chằm nói:

- Tốt cho Lạc Thanh Chu ngươi, tự mình viết chút chuyện xưa loạn thất bát tao còn chưa tính, lại còn kéo Vi Mặc nhà ta viết vào bên trong! Gan chó thật lớn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Nhạc mẫu đại nhân bớt giận, Thanh Chu cũng không có viết Nhị tiểu thư vào.

Tống Như Nguyệt cười lạnh một tiếng:

- Hai lông mày cong cong mảnh mai như sương khói, một đôi mắt ngậm nước giống như vui không phải vui, lúc nhã nhặn như kiều hoa chiếu nước, hành động giống như liễu rủ trong gió... Mềm mại bất lực, ngọc thể ốm yếu, đây không phải viết Vi Mặc nhà ta thì viết ai? Chẳng lẽ là viết ta hay sao?

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu: - ? ? ?

- Nhìn cái gì? Ngứa da? Ta chính là thuận miệng nói, làm sao, ngươi còn tưởng là thật? Ngươi thật đúng là chuẩn bị viết ta đi vào?

Tống Như Nguyệt trợn mắt nhìn.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:

- Thanh Chu không dám.

- Hừ, lá gan của ngươi như thế, có gì không dám? Thân là tỷ phu, vậy mà không biết cấp bậc lễ nghĩa, không tuân quy củ, tiến vào khuê phòng của cô em vợ chưa xuất các, còn cùng ngồi trên giường với cô em vợ ăn cháo, dùng thìa ăn cháo vẫn là thìa chuyên dụng của cô em vợ... Ha ha, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi còn có cái gì không dám?

Mặt mũi Tống Như Nguyệt tràn đầy cười lạnh, ngữ khí mỉa mai mà phẫn nộ.

Lạc Thanh Chu cúi đầu, không có lại nói tiếp.

Lúc này, giải thích chính là che giấu, giải thích chính là già mồm, kêu oan chính là ngỗ nghịch.

Vẫn là ngậm miệng tương đối tốt.

Bất quá...

Thìa hắn dùng ăn cháo thật sự là thìa chuyên dụng của cô em vợ?

Không nên nha?.

- Làm sao không lên tiếng? Viết cố sự như vậy dám nói ở trước mặt Vi Mặc nhà ta, bây giờ ở trước mặt ta liền biến thành câm? Là lười nhác nói chuyện với ta, hay cảm thấy ta giáo huấn không đúng, trong lòng có oán khí?

Sắc mặt Tống Như Nguyệt càng rét lạnh.

Lạc Thanh Chu đành phải cung kính nói:

- Thanh Chu cũng không giận dỗi, nhạc mẫu đại nhân dạy phải. Thanh Chu có lỗi, cho nên không dám mở miệng.

- Hừ! Ngoài miệng nói không dám mở miệng, trong lòng không chừng mắng ta đây! Có phải còn chuẩn bị trở về đem ta viết vào trong tiểu thuyết, ở bên trong vụng trộm chửi bới ta hay không?

Tống Như Nguyệt hừ lạnh.

Lạc Thanh Chu cúi đầu đáp:

- Thanh Chu không dám.

Tống Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, nâng chung trà lên, nhấp một miếng, lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, trầm mặt nói:

- Lạc Thanh Chu, trung thực nói cho ta biết, trong chuyện xưa này của ngươi, có phải có viết người giống như ta hay không? Nói thật!

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng một chút, đột nhiên nghe được tiếng lòng nàng: 【 Tiểu tử thúi này nếu dám nói không có, vậy hắn đêm nay cũng đừng nghĩ rời đi! Đi ra hoa viên phía sau đào đất một đêm cho ta đi! 】 .

Khóe miệng Lạc Thanh Chu co giật một chút, cúi đầu xuống, ra vẻ do dự một hồi, mới nói:

- Nhạc mẫu đại nhân, bên trong thật có một nhân vật, có mấy phần tương tự với ngài.

- Ồ?

Tống Như Nguyệt lập tức sáng mắt, ngồi thẳng người, trên mặt lại cười lạnh:

- Ta biết, ngươi gan to bằng trời, ngay cả Vi Mặc cũng dám viết, sao lại không dám viết ta? Nói một chút, miêu tả nhân vật kia thế nào, bề ngoài ra sao, tính cách gì, thân phận gì, có kết cục gì?

Lạc Thanh Chu cúi đầu bịa chuyện:

- Bề ngoài thiết trí xinh đẹp như hoa, rất trẻ trung rất xinh đẹp. Tính cách đoan trang hiền thục, ôn nhu hào phóng, người tốt, mà lại thông minh phi thường, tất cả mọi người rất thích. Còn cái khác, còn chưa hoàn thiện hết.

Thật hối hận.

Lần trước đã quyết định không còn kể chuyện xưa cho Tần nhị tiểu thư nghe, làm sao hôm nay lại nhịn không được?
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 191: Hạ Thiền lại không có ở đây.



Như thế rất tốt.

Lần này không chỉ muốn trở thành máy lặp lại, còn muốn bị coi như nhà viết chuyện đây.

Tự mình chuốc lấy cực khổ.

- Hừ, nịnh hót!

Tống Như Nguyệt liếc mắt, lại là một mặt hưởng thụ, nâng chung trà lên nhấp một miếng, liếc xéo hắn nói:

- Lúc đầu ta nghĩ nên trừng phạt ngươi, bất quá nghe nói Vi Mặc bị ngươi dỗ rất vui vẻ, cho nên lần này tha cho ngươi. Nhớ kỹ, làm chuyện gì cũng không thể bỏ dở nửa chừng, phải có bắt đầu có cuối! Cần đi thăm Vi Mặc nhiều, đùa nàng vui vẻ, cố sự này cũng không thể chỉ nói một nửa liền không có kết, Vi Mặc đã thích nghe, vậy ngươi cứ kể cho nàng nghe hết, hiểu chưa?

- Thanh Chu hiểu rõ.

Lạc Thanh Chu cung kính đáp.

- Đi xuống đi, trở về hảo hảo xây dựng cốt truyện, nếu Vi Mặc nghe không vui, cẩn thận da của ngươi!

Lúc gần đi, Tống Như Nguyệt lại nghiêm nghị cảnh cáo một lần.

Lạc Thanh Chu khom người lui ra.

Đợi hắn rời đi, Tống Như Nguyệt lập tức đứng dậy, đi vào thiên phòng bên cạnh.

Trong phòng.

Trước bàn đọc sách đang có một lão tiên sinh tóc hoa râm cầm bút lông sói trong tay, đang múa bút thành văn.

- Đều nhớ kỹ?

Tống Như Nguyệt chờ đợi trong chốc lát, thấy hắn ngừng bút, không kịp chờ đợi hỏi.

Lão tiên sinh chắp tay nói:

- Phu nhân, đều nhớ kỹ, không sót một chữ.

Tống Như Nguyệt nghe, lúc này mới thỏa mãn nhẹ gật đầu, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó:

- Tiểu tử thúi kia cuối cùng nói người xinh đẹp như hoa tính cách ôn nhu hiền thục giống như ta, nhớ kỹ chưa?

Khóe miệng lão tiên sinh giật một cái, ngẩng đầu lên nói:

- Phu nhân, cô gia còn không có kể xong, cái này cũng phải nhớ?

- Nói nhảm! Nhớ cho ta! Thứ quan trọng nhất ngươi không nhớ, cần ngươi để làm gì?

Tống Như Nguyệt trợn mắt nhìn.

Lão tiên sinh vội vàng lại lần nữa nâng bút nói:

- Phu nhân bớt giận, lão hủ nhớ đoạn này. Bề ngoài xinh đẹp như hoa, tính cách...

Tống Như Nguyệt lập tức cả giận nói:

- Bề ngoài thiếu đi hai chữ rất trẻ trung, rất xinh đẹp!

- Vâng, vâng, lão hủ ghi lại!

Đầu Lão tiên sinh đầy mồ hôi.

Lạc Thanh Chu ra khỏi viện, c*̃ng xoa xoa mồ hôi trên trán.

Vị nhạc mẫu đại nhân này thật khó hầu hạ, mà lại là càng ngày càng khó hầu hạ.

Hắn cần phải ngẫm lại, làm như thế nào để viết nàng vào không lộ vẻ đột ngột, lại có thể để nàng cao hứng.

Nếu không, đơn độc biên cái cố sự cho nàng?

Dù sao chỉ cần khen nàng, tán dương nàng, để nàng vui vẻ, để nàng có thể lấy ra đi khoe khoang là được.

Lạc Thanh Chu một đường trầm tư suy nghĩ, đi tới “Linh Thiền Nguyệt cung.”

Cửa sân mở ra.

Lạc Thanh Chu gõ cửa một cái, đi vào.

Tiền viện không có người.

Trong hậu hoa viên, Tần đại tiểu thư vẫn như cũ an tĩnh ngồi trong đình xem sách.

Bách Linh cầm trong tay một đóa hoa, nhàm chán tựa trên lan can, đá đá chân nhỏ, cau mày, bộ dáng tâm sự nặng nề.

- Kẽo kẹt, kẽo kẹt...

Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng đi tới.

Nghe được tiếng bước chân, Bách Linh lấy lại tinh thần, nhìn thấy hắn, vội vàng đứng lên, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào, nhưng hai lúm đồng tiền chỉ nở rộ một cái chớp mắt, lại lập tức biến mất.

- Hừ!

Nàng hừ lạnh một tiếng, thân thể uốn éo, nghiêng người sang, quay mặt đi chỗ khác, bộ dáng còn đang vì chuyện tối ngày hôm qua mà tức giận.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi đến ngoài đình chắp tay gọi:

- Đại tiểu thư.

Hạ Thiền lại không có ở đây.

Vị Tần đại tiểu thư này đêm nay sẽ không lại muốn hắn đi thăm Hạ Thiền đó chứ?

Trong lúc hắn đang âm thầm suy đoán, Tần Khiêm Gia ngẩng đầu lên nhìn hắn, dừng một chút, thản nhiên nói:

- Sớm đi trở về.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

- Vâng.

Mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chắp tay thối lui.

Bách Linh thấy hắn cứ như vậy đi thẳng một mạch, vội vàng xoay người qua nói:

- Cô gia, Thiền Thiền hôm nay lại chảy rất nhiều máu, ngươi không tới thăm nàng sao?

Nói rồi, không kịp chờ đợi đi ra đình nói:

- Cô gia, ta dẫn ngươi đi.

Vừa nói, một bên nhẹ nhàng cắn môi một cái, hai con ngươi đầy nước, trên mặt lộ ra ý cười xấu hổ, biểu lộ vừa mới tức giận trong nháy mắt liền không cánh mà bay.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương, đêm nay ta không đi được, ta còn muốn trở về đọc sách, lần sau đi.

Nói xong, không đợi nàng kịp phản ứng, trực tiếp bước nhanh đi ra vườn hoa.

Bách Linh sửng sốt một chút, trên mặt ngượng ngùng lập tức cứng đờ, vội vàng đuổi theo ra đi nói:

- Cô gia, cô gia, chờ ta một chút... Ngươi, ngươi có phải quên đi chuyện gì hay không?

- Không có.

Giọng nói của Lạc Thanh Chu vang lên ở phía xa.

Bách Linh một bên đuổi theo, một bên hô:

- Cô gia, chờ ta một chút, chờ ta một chút... Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có phải thật đã quên đi chuyện gì hay không? Không phải chuyện đi thăm Thiền Thiền, ngươi... Ngươi hảo hảo ngẫm lại, nhất định có thể nghĩ ra...

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, bước nhanh ra tiền viện.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 192: Muốn hồn phi phách tán sao?



Giờ Hợi.

Một vòng trăng sáng bạc thăng lên đầu cành.

Lạc Thanh Chu ngồi trên giường tu luyện nội công tâm pháp một hồi.

Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, khoanh chân nhập định, thần hồn xuất khiếu.

Trước tiên ở trong phòng tu luyện Bôn Lôi Quyền nửa canh giờ.

Sau đó xuyên qua nóc nhà, nổi lên giữa không trung, bay về phía Uyên Ương lâu.

Tối hôm qua có việc, vị thần hồn tiền bối kia tựa hồ có chút không cao hứng.

Đêm nay hắn nói nhiều hơn một hồi đi.

Đêm nay không gió, không tuyết, ánh trăng c*̃ng trong sáng.

Ngược lại là đêm đẹp để kể chuyện xưa.

Lúc Lạc Thanh Chu bay đến Uyên Ương lâu, đạo thân ảnh xanh nhạt đã đứng tại chỗ trên mái cong kia.

Tựa hồ đang chờ hắn.

Viên châu màu đỏ trên nóc nhà đã bị khăn tay tuyết trắng che đậy.

Lạc Thanh Chu nhẹ nhàng đi qua, rơi vào nàng sau lưng, cúi đầu cung kính nói:

- Tiền bối, để ngài đợi lâu.

Thân ảnh xanh nhạt nhìn xem hắn, trầm mặc một chút, âm thanh mờ mịt mà nói:

- Đêm nay trong nhà còn có người chờ sao?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, cúi đầu nói:

- Có, bất quá đêm nay ta có thể về trễ một chút.

Thân ảnh xanh nhạt xuyên thấu qua ánh sáng mông lung nhìn hắn:

- Ồ? Vì sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Nương tử nhà ta đã ngủ, không cần ta bồi.

Thân ảnh xanh nhạt ẩn nấp trong vầng sáng, thấy không rõ biểu lộ trên mặt, chỉ có thể cảm thấy vẫn đang nhìn hắn.

Lại trầm mặc chỉ chốc lát đối phương mới mở miệng:

- Nói đi, bắt đầu lại từ đầu.

Lại từ đầu bắt đầu?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:

- Tiền bối, nếu như ngài muốn nhớ kỹ, nếu không, ta đêm mai dùng giấy viết xuống cho người?

Hắn thật không muốn lại làm máy lặp lại.

Ban ngày làm người bị người ta xem như máy lặp lại, nơi này kể xong lại muốn đi nơi khác kể.

Hiện tại ban đêm hắn làm hồn, lại bị xem như máy lặp lại, lại lặp lại một đoạn một đoạn mỗi đêm.

Gánh không được.

- Không cần, ngươi cứ đọc từ đầu đi.

Thân ảnh xanh nhạt từ chối không tiếp nhận đề nghị của hắn.

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, không dám nói thêm, đành phải lại lần nữa đọc.

- Hỗn Độn chưa phân thiên địa loạn, mênh mông mịt mờ không người gặp. Từ khi Bàn Cổ phá Hồng Mông, mở từ phân biệt khí trọc...

Thần sắc thân ảnh xanh nhạt ngưng trọng, nín thở ngưng thần nghe, ánh trăng chiếu lên trên người có chút lóe ra, như một ngọn đèn sáng bên trên lầu các.

Nhưng mắt thường khó gặp.

Khi để đến lúc khỉ đá vượt biển xa xôi vạn dặm, chuẩn bị đi bái sư học nghệ, Lạc Thanh Chu lại bắt đầu từ đầu, liên tục kể ba lần.

Sau khi nói xong lần thứ tư, hắn rốt cục nhịn không được cáo từ:

- Tiền bối, trời đã không còn sớm, ta muốn về nhà.

Thân ảnh xanh nhạt đứng ở trên mái cong, yên tĩnh nửa ngày, nhìn về phía hắn nói:

- Nói lại một lần.

Lạc Thanh Chu: - ...

Nóc nhà đột nhiên trầm mặc xuống, ai cũng không có nói chuyện.

- Bạch!

Đúng vào lúc này, khăn tay đang che viên châu màu đỏ trên nóc nhà, đột nhiên bay lên.

Lập tức, một cỗ hồng mang đột nhiên từ bên trong viên châu màu đỏ bắn nhanh mà ra, trong nháy mắt bao phủ Lạc Thanh Chu bên trong.

Một cỗ cảm giác kịch liệt đau nhức bỗng nhiên đánh tới.

Lạc Thanh Chu vội vàng không kịp chuẩn bị, thần hồn lập tức cứng đờ, bị khóa định tại chỗ, lập tức run rẩy kịch liệt, bắt đầu xuất hiện vết rách.

Từng đợt cảm giác kịch liệt đau nhức khi thần hồn bị xé rách, không ngừng truyền đến từ mỗi một bộ phận trên toàn bộ thần hồn.

Trước mắt của hắn bắt đầu biến thành màu đen, muốn nói chuyện, muốn đưa tay, cái gì cũng đều không làm được.

Hắn nhìn thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong.

Thân ảnh xanh nhạt c*̃ng đang nhìn hắn, ánh mắt ẩn nấp trong vầng sáng thanh lãnh mà đạm mạc, đối với hắn thống khổ cùng tuyệt vọng, tựa hồ làm như không thấy.

Toàn bộ thân hình Lạc Thanh Chu bắt đầu phá thành mảnh nhỏ.

Đầu, tứ chi, thân thể, bắt đầu chia nứt...

Một cỗ khí tức tử vong bao phủ toàn bộ thần hồn hắn.

Muốn hồn phi phách tán sao?

Hắn tuyệt vọng nghĩ đến tiểu nha đầu trong phòng, lại nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp luôn luôn cầm nhánh hoa bị hắn hôn môi...

Chẳng biết tại sao, hắn liền nghĩ tới thiếu nữ băng lãnh ngạo kiều...

Ánh mắt bắt đầu mơ hồ.

Ý thức bắt đầu biến mất...

Nhưng đúng vào lúc này, khăn tay tuyết trắng tung bay ở giữa không trung lại đột nhiên rơi xuống, che khuất viên châu màu đỏ.

Hồng mang trong nháy mắt biến mất.

Kịch liệt đau nhức bắt đầu chậm lại.

Thân thể thần hồn của hắn phá thành mảnh nhỏ bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, một lần nữa ngưng tụ cùng nhau.

Hơn mười phút sau, thần hồn của hắn một lần nữa biến thành chỉnh thể.

Nhưng thân thể vẫn như cũ truyền đến từng trận xé rách đau đớn.

Thần hồn lúc đầu ngưng thực bây giờ đã trở nên có chút mờ nhạt.

Hắn nhìn về phía thân ảnh xanh nhạt bên trên mái cong, không nói gì.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 193: Bên trong làm sao không mặc gì?



Thân ảnh xanh nhạt c*̃ng nhìn hắn, trầm mặc không nói gì.

Đêm tối yên tĩnh.

Ngay cả tiếng gió cũng không có.

Bên trên lầu các, hai thần hồn lặng im đối mặt nhau.

Thật lâu.

Thân ảnh xanh nhạt nhàn nhạt mở miệng, vẫn như cũ là bốn chữ kia:

- Nói lại một lần.

Lạc Thanh Chu trầm mặc.

Nóc nhà lại an tĩnh hồi lâu.

Lạc Thanh Chu vốn cho rằng khăn tay tuyết trắng sẽ lần nữa bay lên, mình có thể sẽ hồn phi phách tán, thân ảnh xanh nhạt mở miệng lần nữa:

- Ngươi không sợ ta sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đáp:

- Sợ.

Thân ảnh xanh nhạt hỏi:

- Vì sao không nghe ta?

Lạc Thanh Chu lần nữa trầm mặc.

- Tôn nghiêm? Mặt mũi? Hay là cái gì?

Lạc Thanh Chu trầm mặc như trước.

Thân ảnh xanh nhạt lại nhìn hắn chằm chằm chỉ chốc lát, mới chậm rãi nói:

- Ngươi cảm thấy vừa rồi ta là đang trừng phạt ngươi, đúng không?

Lạc Thanh Chu giật mình, trong đầu đột nhiên nghĩ đến nội dung bên trong quyển sách.

Dạ du tôi luyện, ngoại trừ gió táp mưa sa, khắp nơi du đãng, trải qua phong cảnh đêm tối ra, còn có một con đường tắt, thần hồn vỡ vụn, sinh tử tôi luyện.

Thân ảnh xanh nhạt mở miệng lần nữa:

- Ngươi bây giờ là cảnh giới dạ du, muốn tấn thăng đến cảnh giới nhật du, nếu dựa theo phương pháp ngươi bây giờ tu luyện, chí ít cần mấy tháng. Nhưng nếu như dùng viên Thủ Tháp Châu này hỗ trợ, năm ngày là đủ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ta ở bên cạnh.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến đêm đó bị viên Thủ Tháp Châu này kém chút xé rách, hiện tại thần hồn đã cường đại hơn nhiều, lập tức giật mình, vội vàng khom người cúi đầu:

- Đa tạ tiền bối, là tại hạ hiểu lầm tiền bối.

Xem ra không uổng phí khi hắn lấy lòng mấy đêm nay.

Vị tiền bối này ngay từ đầu từ chối chỉ điểm hắn, rốt cục bắt đầu nhả ra, mà lại là tự mình trợ giúp hắn tu luyện tấn cấp.

Chỉ là...

Vì sao không nói trước một tiếng, để hắn có chuẩn bị?

Bởi vì tối hôm qua lỡ hẹn?

Cường giả lợi hại như vậy, lòng dạ làm sao...

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, lại nói:

- Có thể nói lại một lần không?

Lạc Thanh Chu lập tức chắp tay nói:

- Đương nhiên.

Làm máy lặp lại thì máy lặp lại đi.

Chỉ cần có thể trợ giúp hắn tu luyện, hắn có thể khôngăn, không uống, thậm chí không đi nặng, hai mươi bốn giờ một mực không ngừng kể chuyện, không cần dừng lại, chủng loại giống như máy hiện đại kia.

- Nói.

- Vâng, tiền bối.

Lạc Thanh Chu hồi phục tinh thần, lại tỉ mỉ nói một lần.

Đợi kể xong một lần cuối cùng, thân ảnh xanh nhạt yên lặng, không nhúc nhích, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau.

Đối phương chậm rãi mở miệng:

- Trở về đi, đêm mai tiếp tục.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay, đang muốn cáo từ, nàng đột nhiên lại nhìn về phía hắn nói:

- Ngươi tu luyện thần hồn, là giấu diếm nương tử nhà ngươi sao?

Lạc Thanh Chu sững sờ, cung kính nói:

- Đúng thế.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, hỏi:

- Vì sao?

Lạc Thanh Chu thuận miệng nói:

- Có nói hay không nói cho nàng đều không quan trọng, nàng sẽ không để ý.

Thân ảnh xanh nhạt không nói thêm gì nữa.

- Tiền bối, vậy ta đi đây?

Lạc Thanh Chu chắp tay.

Thân ảnh xanh nhạt quay mặt chỗ khác, nhìn về phía đêm tối xa xa.

Lạc Thanh Chu không dám quấy rầy nàng nữa, từ nóc nhà bay lên, nhanh chóng rời đi.

Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm, nhìn hồi lâu, biến mất tại chỗ không thấy gì nữa.

Lúc Lạc Thanh Chu trở lại trong phòng thần hồn quy khiếu đã rạng sáng.

Tiểu Điệp đã tới gõ cửa hai lần.

Bất quá không dám vào phòng.

Lần thứ ba, rốt cục nghe được hắn trả lời:

- Vào đi.

Tiểu nha đầu đẩy cửa ra, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ lên đi vào trong phòng, Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lập tức sững sờ.

Tiểu nha đầu xõa tóc dài, mặc một bộ váy mỏng màu hồng, bên trong tựa hồ ngay cả cái yếm cùng q**n l*t cũng không có mặc, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện trong váy áo trong suốt...

- Công tử, đây là... Quần áo Tiểu Đào tỷ tỷ, đưa cho nô tỳ...

Tiểu nha đầu lên giường, chui vào trong chăn, gương mặt dán vào b* ng*c của hắn, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.

- Cái kia... Bên trong làm sao không mặc gì?

- Tiểu Đào tỷ tỷ nói... Không cần mặc...

- Ngươi nghe công tử, hay là nghe nàng?

- A? Nô tỳ... Nô tỳ nghe công tử...

- Vậy đi mặc vào, nào có ai không mặc áo lót đi ngủ.

- Công tử...

- Nhanh đi mặc vào.

- Khò khò... Khò khò...

- ? ? ? Tiểu Điệp?

- Khò khò... Khò khò...

- ...

Ngày thứ hai.

Sau khi Lạc Thanh Chu rời giường, cảm giác thần thanh khí sảng, tinh lực càng thêm sung túc.

Xem ra tối hôm qua thần hồn tôi luyện hoàn toàn rất có hiệu quả.

Sau khi Tiểu Điệp rời giường, đi ra ngoài trước đánh răng súc miệng.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng đánh răng, gương mặt tiểu nha đầu lập tức đỏ lên, quay người qua ngượng ngùng nói:

- Công tử, tối hôm qua... Tối hôm qua nô tỳ phục vụ dễ chịu không?

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu:

- Ừm. Bất quá lần sau không cần, ta đã nói đợi thêm một năm.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 194: Âm thanh ồn ào dừng một chút.



Tiểu nha đầu đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên nói:

- Thế nhưng công tử, nô tỳ không có... Không có như thế, nô tỳ chỉ là... Chỉ là như vậy...

- Loại nào?

- Nô tỳ... Nô tỳ chỉ là táy máy tay chân.

- ...

Ăn xong điểm tâm.

Lạc Thanh Chu một mình ra cửa, đi tụ bảo các.

Vừa đi lên cầu hình vòm, hắn đang chuẩn bị xuống cầu, đột nhiên nghe được dưới mặt sông truyền đến một trận tiếng cãi vã.

Một âm thanh trong đó nghe qua cực kỳ quen tai.

Lạc Thanh Chu đi đến một bên cầu, nhìn xuống dưới.

Một phụ nhân trẻ tuổi dáng người thướt tha đang chống nạnh, đứng trên bậc thang cạnh bờ sông đang cãi nhau cùng một đại thẩm to lớn đang giặt quần áo.

Mà bên cạnh người phụ nhân trẻ kia có một tiểu nữ hài người mặc váy đỏ.

Nữ hài kia đại khái khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người nhỏ nhắn, bộ dáng xinh xắn, một đôi mắt đặc biệt lớn, ngập nước, linh động đáng yêu, mặt mũi đang tràn đầy sốt ruột khuyên người phụ nhân trẻ tuổi kia.

Bờ sông còn có những người khác đang giặt quần áo, nhìn một hồi nóng náo, đều cầm chày gỗ vây lại, cùng một chỗ chỉ trích nhục mạ người phụ nhân trẻ.

Người phụ nhân trẻ kia thấy đối phương người đông thế mạnh, trong tay còn có vũ khí, lập tức có chút sợ, nhưng khí thế mười phần như cũ, một bên lôi kéo tiểu nữ hài bên người lui lại, một bên tiếp tục mắng.

- Mẹ kiếp, còn dám mắng! Đi lên xé nát y phục của nàng cho ta, ném nàng xuống sông!

Đại thẩm to lớn đang chửi tay đôi với người phụ nhân trẻ lập tức gầm thét một tiếng, đưa tay nắm chặt cổ áo người phụ nhân trẻ.

Mà tiểu nữ hài váy đỏ thì gấp đến phát khóc, lớn tiếng cầu khẩn những người kia.

Lạc Thanh Chu nhướng mày, bước nhanh tới.

Các nàng tại sao lại ở chỗ này?

Dưới cầu hò hét ầm ĩ.

Giặt quần áo rửa rau bên bờ sông đều là cư dân ở gần đây.

Đại thẩm to lớn mới mở miệng, những người khác ồn ào gào to đi theo.

Nhưng chân chính động thủ cũng không có mấy người.

Đầu năm nay, mọi người ngay cả ăn no mặc ấm đều khó khăn, làm sao còn dám tùy ý gây chuyện.

Mà nhìn quần áo trên người của hai mẹ con trước mặt, đối phương cũng không phải là người bình thường.

Phụ nhân rất có tư sắc lại trẻ tuổi kia chính là Nhị phu nhân Thành Quốc phủ Dương Bình Nhi.

Mà tiểu nữ hài bộ dáng xinh xắn mặc váy đỏ thì là nữ nhi của nàng Lạc Tiểu Lâu.

Hai người hôm nay không biết tại sao lại đến nơi này.

Dương Bình Nhi mắng chửi nhau thì tràn đầy khí thế, không sợ bất kỳ kẻ nào, nhưng động thủ, lại cũng không phải đối thủ của đại thẩm to lớn kia.

Đại thẩm to lớn đưa tay nắm chặt cổ áo của nàng, một tay bắt đầu xé rách quần áo trên người nàng, há miệng lớn tiếng hét:

- Đến đây xem! Tất cả mọi người đến đây xem! Con kỹ nữ này không biết chạy ra từ bên trong kỹ viện nào đến đây muốn c** q**n áo cho mọi người nhìn nè.

Đám đại thẩm, phụ nhân vây xem đều ồn ào cười to.

Mấy tên nam tử đứng cách đó không xa nhìn lại, hai mắt lập tức phát sáng, mở to hai mắt.

Dương Bình Nhi liều mạng giãy dụa lại không tránh thoát.

Lúc này nàng mới sợ, miệng không còn dám mắng, đỏ mặt, chật vật không chịu nổi ngăn cản tay của đối phương.

Lạc Tiểu Lâu ở một bên vừa khóc vừa hỗ trợ mẫu thân mình, nhưng nàng còn nhỏ khí lực yếu, bị đại thẩm to lớn không nhìn vào mắt.

Đúng vào lúc này.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh:

- Dừng tay!

Âm thanh ồn ào dừng một chút.

Đại thẩm to lớn quay đầu, nhìn về phía người lên tiếng, thấy là một thiếu niên thư sinh nhìn văn văn nhược nhược, lập tức cười nhạo một tiếng, châm chọc nói với Dương Bình Nhi:

- Con đ**m, tiểu tướng công nhà ngươi thật đẹp mắt, ngươi đây là trâu già gặm cỏ non à, ha ha ha ha...

Những người khác c*̃ng cười vang theo, ánh mắt ngả ngớn mập mờ đánh giá thiếu niên thư sinh đột nhiên xuất hiện.

Lạc Thanh Chu sầm mặt lại, đẩy đám người ra, đi vào, bắt lại bàn tay của phụ nhân to lớn đang níu lấy cổ áo Dương Bình Nhi, hai con ngươi lóe lên dị mang, nhìn thẳng con ngươi đối phương, thần hồn ngưng tụ, nội lực rót vào yết hầu, mặt như con hổ đang giận dữ, tiếng như tiếng sấm, đột nhiên quát:

- Buông tay!

Một tiếng gào to, phụ nhân khác bên cạnh nghe được, chỉ cảm thấy âm thanh hắn hơi lớn, cũng không khác thường, nhưng phụ nhân to con này nghe vào trong lỗ tai lại là màng nhĩ chấn động, trong đầu ầm ầm, thân thể đột nhiên run lên, tay run một cái, không tự chủ được buông ra, đồng thời con ngươi co rụt lại, thứ gì đó trong thân thể đột nhiên run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hai chân không khỏi kẹp lấy, quần lại trực tiếp ướt đẫm,...

Nàng cứng lại ở đó, con ngươi có chút tan rã, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ kinh ngạc sợ hãi, thân thể giống như đột nhiên bị định trụ, không nhúc nhích.

Lạc Thanh Chu thấy một màn này, thầm nghĩ trên sách nói quả nhiên không sai.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 195: Nhị phu nhân, các ngươi sao lại ở đây?



Trong sách có nói thần hồn cường đại, có thể dùng mắt chấn người, lấy âm thanh nhiếp hồn.

- Đi thôi.

Hắn nhìn Dương Bình Nhi cùng Lạc Tiểu Lâu bên cạnh một chút, đẩy đám người ra, bước nhanh rời đi.

Hắn biết hiệu quả này chỉ có thể tiếp tục thời gian rất ngắn.

Phụ nhân này có thân thể cường tráng, không giống những nữ tử yếu đuối, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ tỉnh táo lại.

Dương Bình Nhi không còn dám mắng, cuống quít lôi kéo nữ nhi mình đi theo phía sau hắn.

- Nhà Ngô Khuê, ngươi làm cái gì vậy? Một yếu thư sinh mà thôi, lại dọa ngươi sợ đến như vậy?

- Ngươi biết tiểu tử kia? Làm quan?

Các phụ nhân khác vây xem bên cạnh thấy một màn này, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nhao nhao hỏi thăm.

Lúc này, phụ nhân to con mới dần dần lấy lại tinh thần, ngẩn người, đột nhiên phản ứng chạy tới dưới chân cầu tức giận quát lại thiếu niên:

- Tiểu tử, ngươi nếu có gan thì đừng đi! Xuống đây cùng lão nương đại chiến ba trăm hiệp! Lão nương không đánh ngươi tàn phế ta không phải họ Tạ.

Lời vừa nói ra, những phụ nhân khác lại cười vang.

Lạc Thanh Chu mang theo mẹ con hai người lên cầu, dọc theo bờ sông đối diện, ngoặt vào một đầu hẻm nhỏ.

Thấy bốn phía không có người, dừng bước lại, quay người nhìn xem các nàng.

- Thanh Chu ca ca!

Lạc Tiểu Lâu lập tức nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn, khóc nói:

- May mắn có Thanh Chu ca ca tới, bằng không mẫu thân sẽ bị các nàng l*t s*ch quần áo ném vào trong sông rồi.

Dương Bình Nhi lập tức đỏ mặt nổi giận nói:

- Ít nói bậy! Mẫu thân có vô dụng như vậy à? Không thấy được mẫu thân vừa mới khẩu chiến quần nho, mắng mấy người kia cứng họng sao?

Lạc Thanh Chu nhíu mày hỏi:

- Nhị phu nhân, các ngươi sao lại ở đây?

Dương Bình Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nghiêm mặt nói:

- Còn không phải bởi vì ngươi. Tiểu Lâu đòi ra ngoài đi tìm ngươi, mấy ngày trước đã vụng trộm chạy ra nhiều lần, bị ta bắt trở về, hôm nay không có cách nào, ta phải tự mình mang theo nàng ra ngoài.

Lạc Tiểu Lâu lập tức xen vào:

- Thanh Chu ca ca, mẫu thân gạt ta, nàng nói muốn dẫn ta đi tìm Thanh Chu ca ca, thế nhưng lại mang ta đi dạo khắp nơi. Vừa mới đi đến bên cạnh cầu, mẫu thân nói muốn xuống dưới rửa tay, kết quả phát sinh tranh chấp với người ta, mẫu thân trách người ta giặt quần áo tung tóe đến trên người nàng, liền cùng người ta rùm beng, kết quả là...

- Hừ! Đều là một đám phụ nhân th* t*c không có giáo dục, tức chết ta rồi!

Dương Bình Nhi tức giận thở hổn hển, đưa tay vuốt vuốt, lại cảm thấy không quá phù hợp, lập tức lại để tay xuống, hỏi:

- Thanh Chu, một mình ngươi ra ngoài làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta đi tiệm sách.

Ánh mắt Lạc Tiểu Lâu sáng lên, vội vàng ôm cánh tay của hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, mang ta cùng đi có được hay không? Ta cũng muốn đi.

Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày.

Dương Bình Nhi do dự một chút, nhìn nữ nhi mình một cái, nói:

- Thanh Chu, nếu không ngươi mang theo tiểu Lâu đi cùng một chỗ đi? Hôm nay ngươi dẫn nàng đến Tần phủ chơi, ban đêm ta lại đi đón nàng về.

Dừng một chút, trên mặt lộ ra một tia đắng chát, lại nói:

- Nàng chính là tiểu hài, sẽ không có chuyện gì. Nha đầu này cũng đáng thương, cả ngày đợi ở trong nhà, không ai chơi với nàng, luôn luôn muốn ra ngoài đi tìm ngươi, ai...

Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, đối mặt với cặp mắt to động lòng người, trong lòng mềm nhũn, đang muốn đáp ứng, lại đột nhiên nghĩ đến gần đây gặp phải ám sát, trầm mặc một chút, vẫn từ chối nói:

- Nhị phu nhân, ta còn muốn đọc sách, không thể dẫn nàng đi, ngươi vẫn phải mang nàng trở về.

- Thanh Chu ca ca...

Lạc Tiểu Lâu đỏ mắt, ủy khuất khóc lên.

Dương Bình Nhi thở dài một hơi, không tiếp tục nhiều lời, kéo lại tay nữ nhi của mình, cười khổ nói:

- Thanh Chu, ta biết, ngươi sợ Tần phủ bên kia trách tội? Đích thật là thế, trong lòng người ta đoán chừng hận chết chúng ta, sao lại hoan nghênh chúng ta chứ? Ngươi ở nơi đó... trải qua tốt chứ?

Nói xong, lại tự giễu cười một tiếng, lắc đầu nói:

- Được rồi, ta không hỏi, ngươi cũng không muốn nói đâu. Đi ở rể, có thể sống tốt bao nhiêu? Chỉ cần có cơm ăn, có thể còn sống là được rồi.

- Tiểu Lâu, chúng ta đi thôi, mẫu thân dẫn ngươi đi mua mứt kẹo.

Lạc Tiểu Lâu vẫn như cũ ôm thật chặt cánh tay Lạc Thanh Chu không buông ra, khóc nói:

- Thanh Chu ca ca, tiểu Lâu không đi Tần phủ, không liên lụy Thanh Chu ca ca bị phạt... Tiểu Lâu chỉ muốn cùng Thanh Chu ca ca đi dạo đường phố chơi một lát, có được hay không?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, đẩy tay của nàng ra, nói:

- Mau trở về đi thôi, ở nhà học cho giỏi. Về sau không được đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm.

Nói xong, xoay người, chuẩn bị rời đi.

Lạc Tiểu Lâu đứng tại chỗ, nước mắt rưng rưng mà nhìn hắn, im lặng khóc, nhưng không có lại để cho hắn khó xử.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 196: Hai người liếc nhau một cái.



Dương Bình Nhi lại thở dài một hơi, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Lạc Thanh Chu đi ra mấy bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn hai mẹ con, nói:

- Sắp hết năm, đợi thêm một đoạn thời gian đi.

Dừng một chút, lại bồi thêm một câu:

- Rất nhanh.

Nói xong câu đó, bước nhanh rời đi.

Dương Bình Nhi ngẩn người, nhìn bóng lưng hắn biến mất tại góc rẽ, nghi ngờ nói:

- Có ý tứ gì?

Lạc Tiểu Lâu lau nước mắt nói:

- Mẫu thân, Thanh Chu ca ca nói sắp hết năm, lúc sau tết, Thanh Chu ca ca sẽ mang theo cô dâu của hắn về Thành Quốc phủ, đến lúc đó ta có thể chơi với Thanh Chu ca ca, còn có thể nhìn thấy tân nương tử của Thanh Chu ca ca.

Dương Bình Nhi v**t v* đầu của nàng, ánh mắt ôn nhu, cười khổ lẩm bẩm nói:

- Hi vọng như thế.

Lạc Thanh Chu đi trên đường phố, quay đầu nhìn thoáng qua.

Trên đường phố người đến người đi, rộn rộn ràng ràng, không biết có người Thành Quốc phủ phái tới hay không.

Đại phu nhân đã muốn đẩy Lạc Thanh Chu vào chỗ chết, hẳn là sẽ phái người thường xuyên theo dõi hắn, chờ đợi cơ hội?

Đối phương tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng đều làm được.

Nếu như hắn biểu hiện ra quan tâm yêu thương tiểu Lâu, chỉ sợ đến lúc đó đối phương không thể làm gì hắn lại lấy tiểu Lâu ra làm con dê thế mạng.

Nói như vậy, chỉ hại cô bé hiền lành đơn thuần kia.

Cho nên, hắn nhất định phải hạ quyết tâm.

Nhanh.

Còn một tháng nữa đến tết.

Qua hết năm, thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn.

Lầu một Tụ bảo các bán sách, loại sách nào cũng đều có, thậm chí còn có một ít cấm thư.

Lạc Thanh Chu bước vào, trước tiên ở đi dạo một hồi từng cái giá sách lầu một, thấy ngoài cửa không có người, đi lên lầu, trực tiếp đi quầy bán hàng dược thủy dùng cho luyện thịt, hao tốn sáu trăm kim tệ mua ba bình dược thủy.

Dược thủy lại lên giá.

Tiểu nhị cửa hàng rất bất đắc dĩ giải thích, gần đây vật liệu đang tăng giá, giá cả mướn luyện dược sư c*̃ng tăng cao, không có cách nào.

Lạc Thanh Chu ngược lại không nói thêm gì.

Mặc dù giá cả đắt đỏ, mà trong bình chỉ có ba giọt dược thủy, nhưng hiệu quả rõ ràng, đáng giá.

Chờ sau khi hắn luyện thịt thành công liền có thể ra ngoài săn giết yêu thú kiếm tiền, đồng thời có thể tôi luyện kỹ năng chiến đấu.

Tin tưởng đến lúc đó thực lực sẽ tăng trưởng càng nhanh.

Tụ bảo các còn có một hạng mục phục vụ, đó là giới thiệu cho võ giả gia nhập vào một chi đội ngũ nào đó, đi ra thành săn giết yêu thú.

Đội ngũ dạng này vô luận là ra khỏi thành hay là vào thành đều không cần bất kỳ thủ tục gì, c*̃ng không có bất kỳ người nào hỏi đến, mà từng thành viên ở bên trong đều không biết lẫn nhau là ai.

Lạc Thanh Chu mua xong dược thủy, lại hàn huyên vài câu với tiểu nhị, đi xuống lầu.

Hắn cũng không có trực tiếp đi ra ngoài, mà đi dạo lầu một một hồi, mua hai quyển sách.

Lúc đang muốn rời đi, hai thiếu nữ đột nhiên đi vào cửa hàng.

Một người trong đó có dáng người hơi thấp, tỉ lệ rất tốt, mặc một thân váy dài màu xanh, đường nét tinh tế, trên mặt chỉ có một lớp trang điểm nhẹ, dung mạo tú lệ.

Lạc Thanh Chu từng gặp qua nàng.

Thiên kim Tống gia, một trong tứ đại gia tộc Mạc Thành - Tống Tử Hề.

Lúc trước trong Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển cùng Tần nhị tiểu thư dạo hồ ngắm trăng, nàng còn ra đề cho Lạc Thanh Chu.

Hai người liếc nhau một cái.

Tống Tử Hề sửng sốt một chút, ánh mắt lập tức sáng lên, chủ động mở miệng chào hỏi:

- Lạc công tử, thật là khéo, ngươi cũng tới mua sách?

Lạc Thanh Chu lễ phép nhẹ gật đầu, giơ lên sách trong tay nói:

- Ừm, hôm nay rảnh rỗi, ra dạo chơi, thuận tiện mua hai quyển sách. Tống cô nương thì sao?

Tống Tử Hề cười nói:

- Ta cũng đến mua sách, đi dạo rất nhiều tiệm sách cũng chưa tìm được một quyển sách ưng ý.

Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, chuẩn bị cáo từ.

Tống Tử Hề vội nói:

- Đúng rồi Lạc công tử, qua mấy ngày nữa sẽ có Thi Từ Hội, cử hành ngay bên trong thuyền hoa trên sông Mạc Thủy. Ta và Vũ Lam đều nói, đến lúc đó muốn mời Lạc công tử cùng đi, hi vọng Lạc công tử có thể nể mặt.

Lạc Thanh Chu chắp tay từ chối nhã nhặn:

- Thật có lỗi, Tống cô nương, ta trong khoảng thời gian này đều ở nhà đọc sách, không có thời gian, mà ta cũng không cảm thấy hứng thú đối với những nơi như thế.

Tống Tử Hề cười nói:

- Không sao đâu, là ban đêm, sẽ không trì hoãn thời gian ban ngày đọc sách của ngươi. Đến lúc đó ta sẽ còn đến trong phủ các ngươi gọi Vi Mặc cùng đi, coi như ngươi không bồi chúng ta, cũng nên bồi tiếp Vi Mặc cùng một chỗ chứ? Thân thể nàng yếu như vậy, ngươi yên tâm nàng một mình ra ngoài sao? Dù sao ta khẳng định nàng rất muốn đi ra ngoài hít thở không khí, nếu ta nói với nàng chuyện này, nàng khẳng định sẽ cảm thấy hứng thú.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 197: Rất nhanh đã tới ban đêm.



Lạc Thanh Chu không có nói thêm nữa, chắp tay, cáo từ rời đi.

Tống Tử Hề quay đầu, nhìn bóng lưng hắn, ánh mắt có chút lấp lóe.

Thiếu nữ ở một bên hiếu kỳ lên tiếng:

- Tử Hề, hắn chính là người ở rể Tần phủ mà ngươi và Vũ Lam đã nhắc tới kia sao? Bộ dáng nhìn thật tuấn tú, khí chất nhìn qua cũng không tệ, nếu như mấy bài thơ các ngươi nói kia thật sự là do hắn làm, vậy thật đúng là đáng tiếc.

Tống Tử Hề quay đầu, cười nhạt một tiếng:

- Đích thật đáng tiếc... Đi thôi, đi đọc sách.

Hai thiếu nữ đi đến trước kệ sách, tìm kiếm thư tịch.

Tống Tử Hề nhìn ra ngoài cửa một cái.

Trước gian hàng đối diện, một tên nam tử đang đứng, c*̃ng vừa lúc quay đầu nhìn nàng một chút, sau đó rời đi.

Lạc Thanh Chu mua năm chuỗi đường hồ lô, trở về phủ.

Tất cả mọi người đã thích ăn, vậy thì mua nhiều một chút.

Bất quá hắn chắc chắn sẽ không tự rước phiền phức chủ động đi đưa mứt quả, cứ cầm về đặt ở trong phòng, ai thấy thì người đó ăn, ai không thấy được, vậy không ăn.

Để Tiểu Điệp ăn một mình là tốt nhất.

Thế nhưng trên đường về, hắn lại gặp Châu nhi.

Vừa trở lại tiểu viện không bao lâu, Thu nhi tìm đến nói:

- Cô gia, có thể cho tiểu thư nhà ta một chuỗi mứt quả không? Châu nhi nói cô gia mua rất nhiều mứt quả, tiểu thư muốn ăn.

Lạc Thanh Chu đi vào trong phòng cầm ra một chuỗi, đưa cho nàng:

- Châu nhi cô nương không có ý đến đây đòi sao?

Thu nhi “Phốc phốc” cười một tiếng, không có nhiều lời, hạ giọng nói rồi nàng liền rời đi.

- Tạ ơn cô gia

Không bao lâu.

Bách Linh c*̃ng nghe được tin tức, bộ dáng tức giận, trong con ngươi tràn đầy u oán khi không được thỏa mãn.

Bất quá khi Lạc Thanh Chu chủ động cho nàng một xâu mứt quả, trên mặt nàng lại hiện ra nụ cười ngọt ngào:

- Cô gia, đêm nay chờ người đi thỉnh an tiểu thư, có một số việc cũng đừng lại quên đó.

Nói xong, liền mừng khấp khởi cầm mứt quả trở về đi khoe khoang.

Lạc Thanh Chu thấy nàng rời đi, nghĩ nghĩ, lại đi vào trong phòng cầm ra một xâu, ngồi ở trong tiểu viện.

Quả nhiên, không đến một lát, thiếu nữ băng lãnh giống như u linh, ôm kiếm, lặng yên không một tiếng động đứng ở dưới cây lê bên cạnh.

Lạc Thanh Chu lúc ấy đang nghĩ ngợi, quay đầu nhìn lại dưới cây lê có thêm một người, giật nảy mình.

- Cho, một xâu cuối cùng.

Lạc Thanh Chu im lặng, đưa tới mứt quả trong tay.

Thiếu nữ nghiêng người, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, nghe vậy gương mặt xinh đẹp khẽ nhếch, cái cằm hướng lên:

- Hừ!

- Cầu ngươi ăn...

Thiếu nữ đoạt lấy, đang muốn rời đi, lại quay đầu, nhìn về phía trong phòng.

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Không có, đây thật là một chuỗi cuối cùng.

Thiếu nữ lạnh như băng nhìn hắn một cái, đột nhiên quay người, vào phòng, sau đó liền không có trở ra.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một hồi, vội vàng đi vào theo.

Trong phòng khách, thiếu nữ ôm kiếm đứng trước bàn, hai con ngươi lạnh như băng nhìn xem hai chuỗi mứt quả khác cắm trên bàn, thấy hắn tiến vào, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

- A, làm sao còn có hai chuỗi...

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật một cái, lại nói:

- Cái kia... Ta một chuỗi, Tiểu Điệp một chuỗi, không nhiều.

Thiếu nữ vẫn như cũ đứng bất động ở nơi đó, hai con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn.

- Được rồi... Ta không ăn.

Lạc Thanh Chu đành phải lại cầm một chuỗi, đưa tới trước mặt của nàng:

- Ta cho ngươi một chuỗi.

Thiếu nữ vẫn bất động như cũ.

- Ai, cầu ngươi...

- Hừ!

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, đoạt lấy, lập tức cầm hai chuỗi mứt quả, nghênh ngang rời đi.

Quá phận!

Lạc Thanh Chu âm thầm chửi tục trong lòng một câu, nghĩ nghĩ, vội vàng cầm lên một chuỗi cuối cùng còn lại, bỏ vào trong phòng Tiểu Điệp, giấu đi.

Bách Linh nếu nhìn thấy Hạ Thiền cầm hai chuỗi trở về, đoán chừng lại phải tới ồn ào.

Lạc Thanh Chu không dám chờ lâu ở trong phòng, ra viện, khóa cửa sân, trực tiếp đi đáy hồ tu luyện.

Quả nhiên.

Không bao lâu, Bách Linh cầm trong tay một cây xâu trúc trống không, một bên l**m láp nước đường còn lại phía trên, một bên giận đùng đùng đi tới cửa ra vào.

Khi nàng nhìn thấy khóa sắt trên cửa, lập tức chu miệng, tức giận dậm chân nói:

- Cô gia thối! Cô gia xấu! Cố ý cho Thiền Thiền hai chuỗi, để nàng ta lấy về chọc tức ta! Tức chết ta rồi! Đêm nay đừng nghĩ muốn khi dễ người ta!

Rất nhanh đã tới ban đêm.

Bách Linh đổi lại một bộ quần áo đẹp đẽ, cẩn thận trang điểm một phen, đi vườn hoa hái được một đóa hoa vừa nở.

Sau đó đứng ở trước cửa tiền viện, dựa vào khung cửa, nhàm chán ngắm ánh trăng.

Đêm nay ánh trăng không tệ.



- Ầm!

Sáng sớm ngày mới.

Nơi hẻo lánh bên trong rừng trúc Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm đục.

Lập tức “Răng rắc” một tiếng, một đoạn thân cây như thùng nước tráng kiện đột nhiên phân thành hai nửa.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 198: Từ buổi sáng đến chạng vạng tối.



Chất gỗ bên trong như sợi thô, tràn đầy vết rạn.

Lạc Thanh Chu dùng thân cây bị đổ từ trước thí nghiệm một chút hiệu quả mấy ngày nay tu luyện, liền đi ra rừng trúc, thoát y xuống hồ.

Trận tuyết lớn kéo dài bốn năm ngày nay đã dừng.

Hôm nay trời trong.

Mà toàn bộ Tần phủ, bao phủ trong làn áo bạc, tuyết trắng mênh mang. Chỉ có một bên hồ này, không thấy tuyết rơi.

Lá xanh hoa hồng, dương liễu lưu luyến.

Mảnh hồ nước bốn mùa ấm áp, không chỉ có để Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển lâu dài duy trì lá xanh hoa hồng?? c*̃ng ôn dưỡng hoa cỏ cây cối khác bên ngoài tường viện.

Trong vườn hoa gần đó, bây giờ mùa đông khắc nghiệt, đều là muôn hồng nghìn tía, tranh nhau khoe sắc.

Bách Linh mỗi ngày đều có thể ngắt lấy một đóa hoa tươi, làm không biết mệt.

Bất quá nha đầu kia gần đây rất buồn.

Lạc Thanh Chu đã liên tục năm ngày đều quên chuyện rất quan trọng kia, để nàng kém chút u oán thành bệnh.

Đóa hoa dù mỹ lệ, không có người tưới nước liền sẽ khô héo.

Thế nhưng Lạc Thanh Chu bề bộn nhiều việc.

Năm ngày qua, hắn liên tục dùng hết hai bình dược thủy luyện thịt, còn cần năm giọt linh dịch xanh đậm sinh ra từ bên trong Nhật Nguyệt bảo kính.

Không phải hắn xa xỉ cùng lãng phí, mà mấy ngày nay lúc tu luyện, cảm giác rất rõ ràng.

Chất thịt toàn thân đã thay đổi rõ rệt, mỗi khi tu luyện kết thúc, hắn đều rất rõ ràng cảm giác được thân thể cần bổ sung số lượng lớn năng lượng, cho nên cơ hồ mỗi đêm hắn đều sẽ dùng linh dịch luyện thịt cùng dược thủy xanh đậm ngâm trong bồn tắm.

Tối hôm qua khi tắm hắn nhỏ hai giọt dược thủy.

Hiệu quả c*̃ng hiện ra rất rõ ràng.

Sáng nay dùng Giám Võ thạch kiểm tra một chút, lực lượng vậy mà đột nhiên tăng mạnh, từ 800 tăng trưởng đến 1200.

Tốc độ c*̃ng từ 8 tăng trưởng đến 10.

Kháng kích đả lực từ 500 tăng trưởng đến 700.

Tinh thần lực lúc đầu 25 cho tới bây giờ là 30.

Căn cứ theo trên sách nói, khi lực lượng đạt tới 1200, luyện thịt đã cơ bản thành công.

Cho nên, hắn sắp đột phá rồi.

Vốn cho rằng chí ít còn cần thêm một tháng, có thể trước khi tết đột phá liền đã rất tốt, không nghĩ tới mấy ngày nay tu luyện tiến triển càng tăng nhanh như thế.

Nguyên nhân có thể là linh dịch, cũng có thể là do hắn tu luyện thần hồn.

Ban đêm mấy ngày nay, hắn đều sẽ đi đến lầu các làm cái máy phát có chức năng lặp lại cho vị thần hồn tiền bối kia.

Đồng thời, dưới sự trợ giúp của vị tiền bối kia, dùng Thủ Tháp châu trên đỉnh lầu các không ngừng rèn luyện thần hồn.

Thần hồn c*̃ng nhanh chóng tấn cấp.

Hắn cơ hồ cảm thấy, mình mấy ngày nay luyện thịt tiến triển rất nhanh, có khả năng nguyên nhân chính là thần hồn đang nhanh chóng cường đại.

Cho nên mỗi ngày hắn c*̃ng không có quên sử dụng chất lỏng đen như mực.

- Ầm!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Đi vào thạch thất dưới đáy hồ, hắn tiếp tục tu luyện.

Da thịt toàn thân rất nhanh phát nhiệt, nhảy lên, một cỗ lực lượng ngưng tụ trong mỗi một khối thịt của cơ thể, bộc phát ra tổn thương lớn nhất tới người gỗ cứng cỏi.

Từ buổi sáng đến chạng vạng tối.

Suốt cả ngày, hắn ngoại trừ nghỉ ngơi ăn tạm một khối thịt bò, uống chút nước ra, một mực liên tục không ngừng mà dùng công kích mãnh liệt nhất rèn luyện cơ bắp càng ngày càng nóng!

Tu luyện ròng rã một ngày, lực lượng lúc đầu nên tiêu hao sạch sẽ đến chạng vạng tối lại đột nhiên trở nên càng ngày càng dồi dào.

Đồng thời, bên trong ngực giống như có một cỗ khí lưu muốn bộc phát ra!

Da thịt toàn thân đỏ lên, nóng hổi, càng ngày càng khẩn trương căng thẳng, giống như đang không ngừng mà súc tích lấy một cỗ sức mạnh đáng sợ.

- Oanh!

...

Một tiếng bạo hưởng vang vọng cả gian thạch thất.

Lạc Thanh Chu đột nhiên đánh ra một quyền, lại đột nhiên vang lên tiếng khí lưu nổ đùng đoàng.

Đồng thời, người gỗ cứng cỏi trước người đột nhiên “Két” một tiếng, rạn nứt, chỗ ngực bị hắn đánh trúng đột nhiên sụp đổ xuống.

Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy lồng ngực trống không.

Cỗ khí lưu tụ tập trong lồng ngực tựa hồ bị một quyền này đánh ra ngoài, đồng thời, thân thể đột nhiên nhẹ như yến, lỗ chân lông toàn thân đều giống như mở ra, đang hô hấp cái gì, ngay cả thần hồn c*̃ng thoải mái đột nhiên run lên.

Hắn đứng trước người gỗ vỡ tan, thở hổn hển, toàn thân đầy mồ hôi, da thịt đỏ thẫm nóng hổi, toàn thân căng cứng, tràn ngập ánh sáng, cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, một lần nữa tràn đầy một cỗ lực lượng lạ lẫm mà mạnh mẽ.

Hắn đi đến một góc, trước một tảng đá lớn, nắm chặt nắm đấm, lực rót vào cánh tay, đột nhiên đấm ra một quyền.

- Ầm!

Tảng đá cứng rắn vậy mà trực tiếp bị đánh vỡ nát.

Đồng thời, nắm đấm của hắn chỉ có chút ê ê, cũng không cảm thấy đau đớn.

Trình độ bền bỉ cùng bộc phát lực lượng của da thịt, có thể loáng thoáng thấy được.
 
Chuế Tế Vô Địch - Hoa Tiến Tửu
Chương 199: Ánh mắt hai người đối nhau.



- Ta đột phá?

Hắn nhìn nắm đấm lông tóc không hao tổn của mình, lại đi đến trước vách đá, đột nhiên đánh lên một quyền.

- Ầm!

Vách đá vỡ ra, lõm xuống một đạo quyền ấn.

Hắn lại giơ tay nâng lên một khối nham thạch to lớn, lại cảm giác rất nhẹ nhàng!

Buông xuống nham thạch, hắn lại rót lực vào hai chân, đột nhiên chạy nhảy vọt ở trong thạch thất, vô luận là tốc độ hay là năng lực nhảy vọt đều đột nhiên tăng mạnh.

Quả nhiên đột phá.

Trong lòng hắn kích động, cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng xao động bất an, lại lập tức đánh lên Bôn Lôi Quyền.

- Oanh!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Uy thế càng thêm hung mãnh, nắm đấm càng thêm nặng nề, đánh ra lực đạo c*̃ng hiện ra khí thế bộc phát tăng mạnh.

- Ầm ầm!

Đột nhiên nổ vang một tiếng!

Một quyền của hắn lại đánh ra một đầu lôi điện thô to, trong nháy mắt nổ vỡ nát một khối nham thạch bên cạnh.

Mảnh đá bay múa tứ tung, như bụi bặm đang bay trong thạch thất.

Hắn sững sờ tại chỗ.

Bôn Lôi Quyền này cho dù là nhục thể cũng có thể đánh ra lôi điện? Hơn nữa nhìn tình huống, cũng không phải chỉ là uy thế hào nhoáng bên ngoài, uy lực chân chính tựa hồ c*̃ng không thể coi thường.

Không phải nói, rất vô vị, uy thế chỉ có dọa người, uy lực chân chính thật ra rất nhỏ sao?

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu lại đánh mấy chiêu, nhưng lần này, cũng không có lôi điện sinh ra.

Kỳ quái?

Đánh xong hai lần Bôn Lôi Quyền, hắn không còn dám chờ lâu ở chỗ này, lập tức đi ra thông đạo, ở dưới đáy hồ rửa sạch thân thể.

Lúc nổi lên mặt nước, mới phát hiện trời đã sắp tối.

Thấy bốn phía không có khác thường, hắn cẩn thận từng li từng tí lên bờ, về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ngồi trên băng ghế nhỏ ở trong phòng bếp thêu hoa.

Đồ ăn đều trong nồi nóng.

Thấy hắn trở về, tiểu nha đầu vội vàng thả xuống đồ vật trong tay, đi qua bưng thức ăn ra, nói:

- Công tử, hôm nay làm sao muộn như vậy mới trở về? Thu nhi tỷ tỷ vừa mới tới đi tìm người, nói Nhị tiểu thư có chuyện tìm người, gọi người đi qua một chuyến.

- Nhị tiểu thư?

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, đang ăn cơm nói:

- Nàng có nói là chuyện gì hay không?

Tiểu Điệp lắc đầu nói:

- Không có, ta nói công tử đi tản bộ, Thu nhi tỷ tỷ liền đi, lúc gần đi còn dặn nô tỳ nói cho công tử, bảo công tử ăn cơm xong liền đi qua.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến vài ngày trước gặp phải Tống Tử Hề tại tụ bảo các.

Tống cô nương ngày đó giống như nói mấy ngày nay trên thuyền hoa sẽ cử hành Thi Từ Hội gì đó, chẳng lẽ là vì chuyện này?

Hắn khẳng định không muốn đi.

Đi nơi đó lá mặt lá trái cùng người khác, lãng phí thời gian, không bằng trốn ở trong nhà tu luyện.

Mặc dù bây giờ luyện thịt thành công, nhưng hắn càng không thể lười biếng, còn muốn tiếp tục tu luyện.

Nếu có thể tiến thêm một bước trước khi ăn tết, tự nhiên là tốt nhất.

-Được, chờ một lúc rồi đi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, trong lòng suy nghĩ lúc sau nên như thế nào từ chối Tần nhị tiểu thư.

Quyết tâm từ chối Tần nhị tiểu thư chắc không sao, đối phương dễ nói chuyện, chỉ cần hắn nói mình đang học chuẩn bị kiểm tra, đối phương sẽ không nói thêm cái gì, chủ yếu là vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Chỉ sợ Châu nhi cô nương kia sẽ lại đi mật báo, nói hắn không thuận theo Tần nhị tiểu thư, không dỗ cho Tần nhị tiểu thư vui vẻ, vậy thì phiền toái.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia tính tình thì thật kỳ quái, hơn nữa còn thích giày vò người.

Lần trước hắn thuận miệng qua loa nói viết nàng vào trong câu chuyện, vị nhạc mẫu kia vẫn nhớ, mỗi đêm khi hắn đi thỉnh an, nàng đều nói bóng nói gió hỏi một lần, còn nổi giận răn dạy hắn làm việc quá giày vò khốn khổ.

Hắn im lặng.

Cơm nước xong xuôi.

Lạc Thanh Chu đổi bộ quần áo sạch, đi đến chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó.

Vừa tới cửa ra vào, Châu nhi đã đợi ở nơi đó, nhìn thấy hắn nghiêm mặt nói:

- Cô gia nếu còn chưa tới, nô tỳ liền sẽ đi gọi cô gia.

Nói rồi quay người dẫn hắn đi vào.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ cách từ chối Tần nhị tiểu thư, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng nói chuyện quen thuộc.

Ngẩng đầu nhìn lại, tiếng nói chuyện dừng lại, người đang nói chuyện c*̃ng quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hai người đối nhau.

Người kia xụ mặt, hừ lạnh một tiếng.

- Nhạc mẫu đại nhân.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới vị này đêm nay lại ở chỗ này, đành phải kiên trì tiến lên thỉnh an.

Tần Vi Mặc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra một tia áy náy, đứng dậy, có chút lúng túng nói:

- Tỷ phu, là mẫu thân gọi ngươi tới, Vi Mặc...

- Ta bảo hắn tới thì thế nào? Chẳng lẽ ta còn không thể sai sử hắn?

Tống Như Nguyệt đột nhiên mắt trợn trắng, ngắt lời nàng.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Không biết nhạc mẫu đại nhân gọi Thanh Chu đến có gì phân phó?
 
Back
Top Bottom