Âm thanh ồn ào, đều đặn của cỗ máy hơi nước cùng tiếng bánh xe kim loại lăn trên đường ray tạo nên một bản giao hưởng đặc trưng cho thời đại cơ khí.
Làn khói trắng xóa cuồn cuộn từ ống khói đầu tàu vờn qua những ô cửa kính mờ ảo, để lại những vệt hơi nước li ti.
Trong toa hạng nhì, nơi những hàng ghế gỗ bóng loáng được xếp đối diện nhau, ánh sáng vàng cam từ những chiếc đèn gas treo trần lọc qua lớp kính, rọi xuống trang sách mà Rober Naris đang chăm chú.Chàng thanh niên mười chín tuổi với mái tóc nâu, che một phần vầng trán cao và đôi mắt nâu sáng, đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của những sinh vật huyền bí.
Chiếc áo Waistcoat xám đã cũ nhưng sạch sẽ, chiếc sơ mi trắng cổ cao và quần nâu giản dị khiến Rober khác biệt giữa những hành khách ở toa này.
Trên giá để hành lý phía trên, một chiếc vali da cũ kỹ nhưng chắc chắn được xếp ngay ngắn, đó là toàn bộ tài sản anh mang theo từ ngôi làng nhỏ bé đến thủ đô.Rober không phải là một chàng trai bình thường.
Trong anh là linh hồn của một kẻ tái sinh từ trái đất, và xuất hiện cùng anh trên thế giới này chính là Hệ Thống Nhà Thông Thái.
Rober vẫn nhớ như in cái giọng nói vô hồn, lần đầu vang vọng trong tâm trí mình nhiều năm trước.
Giọng nói đó ban cho anh mọi tri thức và thông tin, với một điều kiện duy nhất là phải có ai đó đặt ra câu hỏi.Một sức mạnh vĩ đại nhưng cũng đầy ràng buộc.
Rober không thể tự hỏi, tự trả lời.
Nhưng với trí thông minh và sự tò mò bẩm sinh, anh học được cách khơi gợi sự tò mò từ người khác, biến họ thành chìa khóa mở ra kho tàng tri thức của mình.Nhờ đó, ở ngôi làng quê hương, anh từ một đứa trẻ bình thường trở thành "nhà thông thái" trẻ tuổi.
Anh sửa chữa những cỗ máy hơi nước phức tạp mà ngay cả những kỹ sư già cũng phải bó tay, vẽ ra những sơ đồ cải tiến máy cày, máy gặt khiến mùa màng bội thu, và dạy cho lũ trẻ trong làng biết đọc biết viết.
Thậm chí, những kiến thức về thảo dược, về các nghi thức tâm linh hiếm người biết đến, cũng được anh giải đáp một cách dễ dàng khi có ai đó thắc mắc.
Sự uyên bác và lòng tốt của anh chiếm được sự kính trọng của cả làng, dù đôi lúc họ vẫn thì thầm về một "kẻ được trời phú".Và Rober không thể thỏa mãn với một sân chơi nhỏ.
Khao khát kiến thức lớn hơn, sự thật lớn hơn, đã đẩy anh lên chuyến tàu này, đến thủ đô Edoras, nơi có Học viện Hoàng Gia, là cái nôi đào tạo những bộ óc kiệt xuất nhất vương quốc, nơi anh tin rằng mình sẽ tìm thấy và hiểu nhiều hơn về thế giới này.Sinh Vật Huyền Thoại Và Những Giả Thuyết, một cuốn sách dày cộm với những hình minh họa tinh xảo.
Ngón tay thon dài của Rober lúc này lướt nhẹ trên hình vẽ một nàng tiên cá.
Nàng ta có vẻ đẹp kiều diễm đến nao lòng, mái tóc dài óng ả như những đợt sóng biển buông xõa, che một phần cơ thể trần.
Phần dưới là chiếc đuôi cá uyển chuyển, lấp lánh ánh bạc dưới làn nước trong veo.
Đôi mắt nàng như chứa đựng cả đại dương mênh mông, vừa quyến rũ vừa đượm buồn."
Anh có biết gì về tiên cá không?"
Một giọng nói trong trẻo, cất lên, cắt ngang dòng suy tưởng của Rober.Ngay lập tức, một cảm giác quen thuộc ùa đến.
Trước mắt anh, những dòng chữ màu xanh nhạt, mờ ảo hiện lên, sắp xếp một cách trật tự như một trang sách vô hình:[Câu hỏi đã được tiếp nhận: "Anh có biết gì về tiên cá không?"]
[Truy cập cơ sở dữ liệu: Văn hóa dân gian, sinh vật huyền bí,...]
[Kiến thức sẵn sàng để truyền tải.]Rober ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh chạm phải một cô gái trẻ, trông chừng tuổi đôi mươi.
Cô có mái tóc vàng hoe như lúa chín, được búi một cách cầu kỳ, để lộ vầng trán trắng ngần và chiếc cổ cao kiêu hãnh.
Đôi mắt cô màu xanh biếc, như màu của vùng nước sâu thẳm nơi đại dương, và đang nhìn anh với vẻ tò mò không giấu giếm.
Trang phục của cô là một bộ váy liền bằng nhung xanh nhạt, cổ áo điểm những chi tiết ren tinh xảo, trên tay đeo đôi găng lụa trắng.
Khí chất cô toát lên một vẻ quý phái, sang trọng, hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài giản dị, gần như là vô sản của Rober.Một nụ cười nhẹ nở trên môi.
Ánh mắt Rober sáng lên, không chỉ vì vẻ đẹp của người đối diện, mà còn vì cánh cửa tri thức khác vừa được mở ra."
Cảm ơn vì đã đặt câu hỏi."
Rober cất tiếng, giọng nói ấm áp và trầm tĩnh, không một chút ngập ngừng.
"Thực ra, tiên cá không chỉ đơn thuần là những sinh vật xinh đẹp trong truyền thuyết."
Cô gái đối diện hơi nhíu mày, vẻ tò mò càng tăng lên.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, Rober lập tức nói tiếp."
Trong hầu hết các nền văn hóa, đặc biệt là những câu chuyện từ các thủy thủ, tiên cá thường gắn liền với sự chia ly và mất mát trong tình yêu."
Rober nhấn nhá, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
"Thường thì họ là hiện thân của mối tình giữa hai thế giới không thể hòa hợp, thế giới trên cạn của loài người và thế giới đại dương sâu thẳm.
Sự tồn tại của chính họ đã là một lời nguyền, một bi kịch của sự khác biệt, luôn khao khát được thuộc về nhưng vĩnh viễn không thể."
Amalia chăm chú lắng nghe, đôi mắt xanh không rời khỏi khuôn mặt của Rober.
Lặng lẽ nhìn anh nói:"Vẻ đẹp quyến rũ và giọng hát mê hoặc của họ, thực chất là biểu tượng cho sự hấp dẫn chết người và những bí ẩn khó đoán của biển cả.
Đại dương có thể phẳng lặng, hiền hòa, nhưng cũng có thể trở nên dữ dội và tàn nhẫn trong chớp mắt.
Tiên cá, nhìn họ theo một cách nào đó là linh hồn của đại dương, mang theo cả sự quyến rũ lẫn hiểm nguy.
Họ là những sinh vật nằm ở giao điểm, không hoàn toàn là người, cũng không hoàn toàn là quái vật, và điều ấy có lẽ mới là thứ khiến họ khác biệt với hầu hết."
Rober dừng lại, nhìn vào mắt Amalia và nói.
"Vì vậy, khi nhìn vào hình ảnh một nàng tiên cá, chúng ta không chỉ thấy vẻ đẹp, mà còn thấy cả bi kịch về sự tồn tại, khát vọng được thuộc về.
Nhưng dù sao thì tiên cá vẫn nguy hiểm, vì họ có một nửa là con người mà!"
Một khoảnh khắc im lặng.
Chỉ có tiếng máy hơi nước và bánh tàu lăn vang lên đều đặn.
Rồi Amalia chậm rãi thở ra, một nụ cười ngưỡng mộ nở trên môi."
Tôi chưa từng nghe ai phân tích về tiên cá một cách... sâu sắc đến vậy.
Anh không chỉ đơn thuần là kể lại truyền thuyết."
Rober mỉm cười.
"Kiến thức là một đại dương mênh mông, thưa cô.
Tôi chỉ may mắn được lênh đênh trên đó và nhặt nhạnh vài viên sỏi."
Lúc này cô gái liền giơ tay ra, tự giới thiệu."
Tôi là Amalia.
Amalia Hana."
Rober cũng cúi đầu đáp lễ, cách cư xử lịch sự dù không quá câu nệ."
Rất hân hạnh được gặp, Hana tiểu thư.
Tôi là Rober.
Rober Naris.
Và một lần nữa, cảm ơn vì đã đặt câu hỏi!"
Amalia hơi ngạc nhiên trước lời cảm ơn này, nhưng rồi cô cũng mỉm cười.
"Có lẽ tôi nên cảm ơn anh vì đã chia sẻ kiến thức mới mẻ đó mới phải."
Sau đó, cuộc trò chuyện tạm lắng xuống.
Rober khép nhẹ cuốn sách lại nhưng không đóng hẳn.
Amalia thì quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xa xăm.
Cảnh vật đồng quê đang trôi qua với tốc độ chóng mặt, những cánh đồng xanh mướt, những ngôi nhà mái ngói đỏ nằm khắp nơi, xa xa là dãy núi mờ ảo.
Chỉ là đôi mắt xanh của Amalia lúc này như thể không thực sự nhìn vào đó.
Sự im lặng giữa họ khi này không còn là sự im lặng của những người xa lạ, mà là một sự im lặng như thể đang mong chờ, tìm kiếm.Rober bỗng cảm nhận được ánh mắt của Amalia, nhưng anh cố ý không ngẩng đầu.
Một nụ cười thoáng hiện trong lòng khi nhận ra cô gái này rõ ràng đang tò mò về anh.
Chuyến tàu vẫn cứ thế lao về phía trước, xuyên qua những cánh đồng và rừng cây, mang theo những số phận và bí mật.
Và trong toa tàu hạng nhì ồn ào đó, giữa mùi than đá và dầu máy, một mối liên kết đầu tiên, mong manh như sợi tơ, đã bắt đầu được se lại.Hết chương 1.Cập nhật sớm nhất tại youtube Truyện Mì Ăn Liền:
https://youtube.com/@truyenmianlien