Cho đến khi cảm giác ấy nuốt chửng anh từng chút một, nỗi đau không thể nào chịu nổi ấy khiến Phương bật dậy trong la hét của bản thân.
Anh ôm đầu, trái tim đập loạn như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Lưng ướt đẫm mồ hôi, dính bết, khiến anh khó chịu không thôi.Chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy con số 2:34.
Nếu đi tắm, anh sẽ hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa rằng khi quay lại giường, ác mộng sẽ chờ sẵn.
Nó sẽ lặp lại, kéo dài không dứt, cho tới khi bình minh lại xuất hiện.
Mỗi lần anh khép mắt, những hình ảnh ấy lại hiện ra, nặng nề hơn, rõ nét hơn, như thể có thứ gì đang học cách bám rễ sâu hơn trong tâm trí anh.Phương hiếm khi mơ, và những giấc mơ đẹp lại càng xa xỉ đối với anh.Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng sáu tháng trước.
Khi ấy, những giấc mộng chỉ là những con đường dài hun hút, không điểm dừng, nhưng đủ yên ả để anh ngủ một mạch đến sáng.
Rồi theo thời gian, con đường ấy ngày càng tối tăm, biến dạng theo một lẽ mà con người ta sẽ phải cảm thấy muốn nôn mửa, những bóng mờ xuất hiện và lặng lẽ đi phía sau.
Lúc đầu, chúng chỉ theo dõi.
Về sau, chúng bắt đầu đuổi bắt.
Và cuối cùng, chúng chạm đến anh.Không phải máu me, không phải cảnh tượng cụ thể nào.
Chỉ là sự đau đớn và kinh hoàng bùng nổ trong đầu, đến mức Phương tự đánh thức chính mình bằng tiếng hét của bản thân.Tần suất ác mộng dày đặc đến mức Phương lúc nào cũng như sắp gục ngã.
Có những khoảnh khắc anh tưởng mình bất tỉnh ngay giữa ban ngày, nhưng rồi, vừa khép mắt, "chúng" lại tìm tới và xé anh khỏi giấc ngủ.Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi.Phương thở dài, gượng dậy.
Mỗi bước đi như kéo lê cả thân xác rã rời.
Anh lách qua đống rác vương vãi trên sàn, tới bên cửa.
Nhìn qua mắt mèo, dưới ánh đèn huỳnh quang bên ngoài hành lang, một gã đàn ông mặc bộ quần áo cộc đang dậm chân, ngón tay ghì mạnh vào nút chuông."
Thằng ngu này"Phương thầm chửi thề.
Rồi vặn cửa ra, tòa nhà anh đang sống có đến hai lớp cửa, cái trong làm bằng gỗ cái còn ngoài làm bằng sắt."
Dừng lại.
Anh đang làm phiền giấc ngủ của người khác đấy."
Ngay lập tức, gã đàn ông đỏ mặt, bật lại:"Anh không biết ngượng khi nói câu đó ra khỏi mồm à?
Mọi người cần nghỉ ngơi thì tôi không cần chắc?
Đêm quái nào anh cũng la hét như gọi mồ mả nhà anh lên thế thì thằng nào ngủ cho được!
Ai màchịu chonổi!
Tôi ở ngay cạnh đây, tôi phải nghe hết.
Nói bao nhiêu lần rồi, có bệnh thì đi mà khám.
Vào thẳng khoa tâm thần, ở đó muốn gào rú kiểu gì cũng chẳng ai cản."
Hắn cau có, giơ cổ tay nhìn nhưng nhận ra mình không đeo đồng hồ, hắn bèn lấy điện thoại ra từ túi quần, nhìn thời gian hiển thị rồi giơ lên mặt Phương."
Anh nhìn đi.
Mấy giờ rồi?
Đây là nơi ở chung của rất nhiều người, phải có ý thức chung.
Không chỉ mình tôi bị ảnh hưởng đâu, mà cả tầng này, cả tòa nhà này nữa."
Sao mình lại phải nghe hắn lải nhải về ý thức và trách nhiệm thế này?
Câu hỏi đó hiện lêntrong đầu Phương.
Đây đâu phải là lỗi của anh.
Ai lại muốn có những cơn ác mộng khủng khiếp đó và bị đánh thức bởi tiếng hét của bản thân chứ?
Thằng khốn này lấy đâu ra cái quyền được mắc nhiếc anh.Càng nghĩ, trong lồng ngực anh càng dâng lên một áp lực dữ dội, cứ như một quả bom đang chực chờ phát nổ.Bực bội, Phương đấm mạnh vào cánh cửa sắt ngăn cách mình với gã đàn ông kia.
Tiếng vang rền khiến hắn khựng lại, miệng bất giác ngậm chặt khi thấy gương mặt hằm hằm, tối sầm, không một chút thân thiện."
Anh nên câm cái mồm mình lại.
Đồ lớn xác mà chẳng biết suy nghĩ.
Anh đã bao giờ nghĩ kỹ bảy lần trước khi làm một việc gì chưa?
Cái việc bấm chuông cửa liên tục của anh, nó còn làm phiền nhiều người hơn việc anh đứng đây chất vấn tôi.
Hàng xóm láng giềng ai cũng phải đi làm để kiếm sống, cả anh lẫn tôi cũng vậy.
Đừng chỉ vì một chuyện bé bằng cái lỗ mà dựng thành cái nhà.
Nếu thực sự có gì cần nói, thì hãy để đến sáng."
Phương dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp, giọng dứt khoát, lạnh lùng hơn."
Còn điều tốt nhất anh có thể làm bây giờ là cuốn xéo về phòng, leo lên giường và đắp chăn mà ngủ.
Đừng để tôi phải mở cửa ra, nếu không thì cả hai ta sẽ chẳng yên đâu."
Nói rồi, anh đóng sập cửa lại.
Bỏ mặc gã hàng xóm còn sững sờ đứng ngoài hành lang.
Cú đấm vừa rồi khiến xương ngón tay của anh nhói buốt, từng cơn đau chạy ngược lên óc.
Phương biết nếu không nhờ cảm giác đau rát ấy, cũng như sự ngăn cách từ cánh cửa sắt, có lẽ anh đã thực sự lao ra và đánh gục hắn.Nhưng thay vì nhẹ nhõm, trong lòng Phương càng trĩu nặng hơn.
Quả bom trong anh vẫn chư biến mất.
Nó chỉ lùi lại, chờ một lần nổ khác."
Đau vãi."
Phương nhíu mày, nhìn bốn đốt ngón tay tím bầm, vài vệt máu li ti rớm ra.
Anh nghiến răng nhịn đau mà đi vào nhà vệ sinh, loay hoay với đống thuốc thang trong tủ y tế, bôi thuốc sát trùng, quấn băng.
Cơn đau dần lắng xuống, nhưng cảm giác rát bỏng vẫn nhắc anh về cơn bùng nổ ban nãy.Anh ngẩng đầu.
Trong gương là một khuôn mặt tiều tụy, quầng mắt thâm đen nặng trĩu như vẽ bằng mực.
Da xám xịt, tóc rối bù, râu ria lởm chởm.
Đôi mắt hõm sâu nhìn lại anh, xa lạ đến mức Phương thoáng có cảm giác như đang nhìn một kẻ khác.
Một kẻ nào đó héo úa, kiệt quệ và đáng sợ.Anh vuốt mặt, khẽ thở dàiChỉ cần nghỉ ngơi thôi... chỉ cần ngủ được, mọi thứ sẽ nhẹ đi một chút.Ý nghĩ ấy cứ vang lên, giống như lời dỗ dành vụng về.Rời khỏi nhà tắm, anh thả mình xuống chiếc ghế sofa rẻ tiền.
Dù cứng ngắc, nhưng khi lưng vừa chạm vào lớp đệm cơ thể anh dần thả lỏng.
Mí mắt nặng trĩu, từng hơi thở trở nên chậm lại.
Cảm giác buông xuôi cuốn lấy Phương, kéo anh dần trượt xuống mà chìm dần vào giấc ngủ đang đến gần."
A!!!"
Phương bật dậy, ngã sõng soài xuống sàn.
Hơi thở dồn dập, gấp gáp như vừa chạy hàng trăm cây số.
Mặt anh lại ướt đẫm mồ hôi."
Chết tiệt..."
Vì sao lại là mình?Ngoài kia còn bao nhiêu người, sao phải là anh?
Sao anh lại phải chịu đựng điều điều này?
Ý nghĩ ấy xoáy sâu, rồi vỡ ra thành những lời lẩm bẩm."
Khốn nạn... khốn nạn... khốn nạn..."
Anh ôm đầu, giật mạnh tóc.
Cơn đau rát cùng những sợi tóc rơi lả tả như lá rụng.
Điều đó giúp Phương bấu víu lấy chút tỉnh táo.
Chỉ khi tự hành hạ mình như thế, anh mới tránh được việc rơi trở lại vào ác mộng.
Bụng anh sôi lên, không phải vì đói mà vì cơn quặn thắt muốn nôn mửa.
Toàn thân anh co rúm, mồ hôi rịn ra, dính nhớp trên da thịt, cảm giác nôn nao quẩn quanh như lớp sương mù đặc quánh phủ kín.
Nó khó chịu đến mức Phương chỉ muốn gào thét.Anh nằm vật ra sàn, run rẩy như một con thú bị thương, rồi phải mất một lúc lâu mới gượng gạo vực mình ngồi lại lên ghế.Phương chỉ muốn chìm vào ngủ.
Nhưng anh biết rõ, cơn kinh hoàng ấy sẽ lại tìm đến.
Nó không dừng lại, không buông tha, cho tới khi tâm trí anh rạn vỡ thành từng mảnh.Cảm xúc của anh lúc thì bùng nổ trong giận dữ, dữ dội như ngọn lửa bất tận.
Lúc lại rơi tõm xuống hố sâu u sầu, đặc quánh, lạnh lẽo.
Hai cực cảm xúc cứ thi nhau xé toạc anh ra, khiến mỗi giây trôi qua đều trở thành cực hình.Ác mộng sẽ tiếp tục.
Từng đêm.
Từng giờ.
Nó gặm nhấm, bào mòn, giết chết anh theo cách chẫm rãi nhất.Phải làm gì đó thôi... nhưng bằng cách nào?Anh đã chạy hết nơi này đến nơi khác.
Từ bệnh viện công đến viện tư.
Để rồi vẫn chỉ nhận lại một kết quả duy nhất "Trầm Cảm"."
Bọn bác sĩ khốn khiếp!"
Phương gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu.
"Chúng nó chẳng hiểu gì hết.
Trầm cảm á?
Vớ vẩn!
Nếu phải chịu đựng những cơn ác mộng này, bất cứ thằng nào cũng sẽ phát điên thôi."
Anh cười khẩy, một tiếng cười khàn khàn, khô rát."
Chúng nó chỉ biết gật gù, ghi chép, kê đơn.
Rồi bỏ mặc tao.
Như thể tao chỉ là một ca bệnh vô nghĩa, một con số trong hồ sơ."
Phương ôm đầu, những ngón tay siết chặt đến trắng bệch.Không... thứ tao cần đâu phải mấy viên thuốc chết tiệt đó.
Tao cần ngủ.
Chỉ cần một giấc ngủ yên bình.
Một đêm thôi... một đêm thôi cũng đủ.Giọng anh chuyển thành lời thì thầm, lặp đi lặp lại.
"Một giấc ngủ... một giấc ngủ... một giấc ngủ..."
Phương đã thử thuốc ngủ.
Nhưng cái đó chỉ như dao cùn đâm vào vết thương, chẳng giúp ích gì mà còn kéo dài sự hành hạ.
Cơn kinh hoàng vẫn đến, nó diễn ra theo một cách chậm rãi và rõ ràng nhất là khi đó.
Và mọi thứ thật đến mức anh đã tin, tin rằng mình sẽ chết, cho đến khi chính tiếng hét của bản thân xé nát tất cả, kéo anh bật dậy.Mồ hôi lại túa ra, tim anh đập loạn nhịp, ngực như bị ai đó đè chặt.Bực bội, anh muốn đập nát cái bàn, xé toạc cái sofa, hoặc đấm thẳng vào bất cứ kẻ nào dám xuất hiện trước mặt mình.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cái bản mặt hợm hĩnh sẽ tiếp tục bấm chuông cửa và bàn tay anh đã run lên vì muốn siết chặt vào cái cổ khốn khiếp ấy."
Mình...
điên rồi."
Anh lẩm bẩm.Phương khao khát được ngủ nhưng cũng sợ hãi việc làm ấy một cái tột cùng.Anh cần làm cái gì đó để khiến mình tỉnh táo.Thế là, Phương pha một cốc cà phê đen nguyên chất, không thêm bất cứ chất phụ gia hay sữa ngọt.
Mùi hương của thứ thức uống phảng phất trong không khí, nó nặng đến nỗi chỉ cần hít qua thôi đã khiến người ta phải choáng váng.
Vậy mà chỉ với ba lần nhấp môi, anh đã uống đến cạn nước.Đầu Phương ong ong đến mà choáng váng khi thứ nước đắng ngắt ấy chụi tọt xuống bụng mình.
Tim đập nhanh và mạnh như cái máy được bơm dầu, khiến cho việc hít thở có đôi chút khó khăn, nhưng chỉ một lúc sau lượng Caffeine lan tỏa khắp cơ thể giúp anh trở nên minh mẫn hơn.
Nhưng thứ đó chỉ tạm thời làm anh không buồn ngủ trong vài tiếng đồng hồ tới, nhưng thế là đủ.Phương quay về phòng ngủ, ngồi lên bàn làm việc, mở máy tính.
Cố gắng tìm kiếm, tìm kiếm, và tìm kiếm mà chẳng tìm ra được cái gì.
Sáu tháng, suốt sáu tháng qua anh đã không biết bao nhiêu lần tìm kiếm trên mạng, sách vở, gần như đã lần mò tất cả những thông tin liên quan tới cơn ác mộng mà mình đang gặp phải.Cơ thể Phương lúc nào cũng bị nghiền nát bởi cơn nhức mỏi triền miên, còn tâm trí thì run rẩy trên bờ vực sụp đổ.
Ngày qua ngày, mọi thói quen, mọi khuôn mẫu của cuộc sống dần bị cơn ác mộng xâm chiếm và phá nát.
Anh không còn kiểm soát được gì nữa.
Không, tệ hơn thế, anh nhận ra cuộc sống này đã không còn thuộc về chính anh.Những tia sáng đầu tiên xuyên qua tấm rèm, hắt xuống gương mặt hốc hác không còn sức sống.
Ngày mới đã đến, nhưng linh hồn Phương vẫn đang lụi tàn từng chút một.Tiếng chuông báo thức vang lên chói tai, xé toạc bầu không khí im ắng.
Cái đồng hồ cũ kỹ kia chưa từng một lần chậm trễ từ ngày được mua về, đều đặn, lạnh lùng gọi anh thức dậy mỗi sáng.
Phương bật dậy, tiến lại gần, rồi thình lình quăng nó vào tường.
Một tiếng "choang" khô khốc, mảnh vỡ văng tung toé, âm thanh tắt lịm sau vài tiếng bíp yếu ớt.
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một chút yên bình dường như vừa kịp nhen nhóm trong trái tim bất an.Anh không buồn dọn dẹp.
Căn phòng vốn đã bừa bộn từ lâu, thêm một ít rác rưởi cũng chẳng khác gì.
Giống như cơn ác mộng, cứ chất chồng, cứ kéo dài... mà anh vẫn phải tồn tại giữa đống đổ nát đó, sống lay lắt qua từng ngày.