Chap này có nhiều tình tiết đi ngược lại với thuần phong mỹ tục, cân nhắc trước khi đọc, bạn nào không thích đọc truyện thì kéo xuống phần có kí hiệu



để xem truyện sex nhé.
Gió núi gào thét, mây đen cuồn cuộn.
Từ ngày rời Thất Huyền Môn, Lâm Ức Sâm đã khoác lên cho mình một danh hiệu mới, "Thiên Độc Hoàng".
Hắn không còn giấu diếm bản tính.
Mỗi một lần xuất thủ, đều là máu tươi, độc khí ngập trời.Ách Nan Độc Thể phát động, thân thể hắn biến đổi, mái tóc bạc dài phất phơ, dung nhan tà mị tựa ác thần, mười đầu ngón tay đen kịt như tẩm hàn độc vạn năm.
Mỗi một chiêu một thức của hắn tàn nhẫn đến cực độc, hắn có thể chống lại cả tu sĩ Kim Đan sơ kỳ nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng một chút.Bọn tán tu bị hắn giết sạch, phàm nhân làng mạc bị hắn quét qua thì chỉ còn lại xương khô.
Pháp bảo, đan dược, linh thạch, tất cả đều bị hắn thâu tóm vào tay, gom góp thành từng núi.Tên tuổi "Thiên Độc Hoàng" trong mấy năm ngắn ngủi đã truyền khắp Thiên Nam, chính đạo Thất Phái phẫn nộ, Ma đạo Lục Tông cũng không dung.
Cả hai phe vốn đối lập lại lần đầu đồng lòng, phái ra hàng loạt Kim Đan tu sĩ truy sát một mình hắn.Giữa một trận truy sát kinh thiên.
Thiên Độc Hoàng khoác hắc y rách nát, máu tươi loang lổ, tóc bạc rũ ngang eo, ánh mắt với tròng trắng đen như mực, cộng với một đồng tử u tím quỷ mị.
Xung quanh hắn, hơn mười Kim Đan cao thủ bao vây, từng luồng linh lực ngưng tụ thành thiên uy áp bách, ép đến mức hư không run rẩy."
Tiểu tử, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi", một lão giả trường bào trắng thét lớn.
LâmỨc Sâm cười, giọng khàn khàn, xen lẫn tà khí, như ác linh cười trong đêm: "Muốn ta chết?
Các ngươi trả nổi cái giá đó không".Hắn búng tay, độc khí tung bay, hòa lẫn tiếng kêu gào của vô số oan hồn hắn từng giết.
Chỉ cần dính một tia, da thịt sẽ thối rữa, linh hồn mục nát.Ngay lúc tình thế nguy cấp, âm thanh "Ting!" vang vọng trong đầu: "Nguy cơ sinh tử đạt cực hạn.
Tự động kích hoạt năng lực xuyên qua chư thiên"."
Kiểm trắc: Túc chủ chưa đủ quyền hạn để lựa chọn thế giới.
Hệ thống sẽ ngẫu nhiên truyền tống"."
Đếm ngược: 5...
4...
3...".Mặt đất dưới chân Ức Sâm nứt vỡ, máu hòa cùng độc khí, hình thành một mảnh tử địa.
Những Kim Đan truy sát hắn, kẻ thì ho sặc máu, kẻ thì gào khóc vì độc nhập vào tủy, linh lực tán loạn."
2...
1...".Một luồng hắc quang nuốt trọn thân hình hắn.
Khi ánh sáng tắt đi, Lâm Ức Sâm biến mất vô tung.
Trên chiến trường chỉ còn lại tro tàn, khí độc ngập trời.
Hơn mười vị Kim Đan còn sống sót đều bị trúng độc nặng, có kẻ gãy đạo căn, có kẻ phải bế quan ba chục năm mới mong sống sót.Từ đó, tên tuổi Thiên Độc Hoàng thành cấm kỵ.Khi mở mắt lần nữa.
Mùi cỏ dại thoảng trong không khí.
Ức Sâm phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ đơn sơ, khắp người băng bó.
Hắn muốn vận linh lực, nhưng nội phủ đau nhói, huyết khí đảo loạn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.Đôi mắt hắn hẹp dài, lóe một tia lạnh lẽo, rồi dần dịu xuống."
Ngươi tỉnh rồi à?".
Một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa.Cánh cửa gỗ mở ra, một thiếu niên tóc đỏ bước vào.
Mái tóc rối nhưng sạch sẽ, đôi mắt như than hồng trong sáng, làn da trắng hồng, trên trán còn có một vệt vằn đỏ nhạt.
Thân khoác võ phục cổ xưa, mơ hồ mang khí chất như thần minh.Hắn đặt chén thuốc xuống bàn, ngồi cạnh mép giường, giọng không nhanh không chậm: "Ta là Duyên Một.
Ta thấy ngươi ngất xỉu bên bờ suối, thương tích đầy mình, nên mang về đây.
Ngươi cảm thấy thế nào rồi?".Ức Sâm sững lại."
Duyên Một?".Khóe môi hắn co giật, một luồng ký ức từ kiếp trước ùa về.
Cái tên này, cái tướng mạo này, chính là ,Yoriichi Tsugikuni, người đời sau gọi tắt là Duyên Một.Ánh mắt hắn thoáng ngưng trọng, rồi khẽ cong môi cười nhạt.
"Ngươi vừa nói ngươi gọi là Duyên Một, Là Kế Quốc Duyên Một sao?".Thiếu niên thoáng sửng sốt.
"Ngươi, biết ta?".Trong mắt Ức Sâm lóe qua một tia tử quang ma mị.
Quỷ Diệt, Ta thật sự bị ném tới thế giới Quỷ Diệt.
Hơn nữa còn cách cốt truyện chính cả mấy trăm năm.Hắn nghiêng đầu nhìn kỹ thiếu niên.
Khuôn mặt còn non nớt, da thịt sạch sẽ, chưa vương chút máu tanh, đôi mắt trong veo, rõ ràng là chưa trải qua tôi luyện.Chà, còn là thời điểm chưa bị rèn giũa.
Một khối ngọc thô.
Kiệt Kiệt Kiệt.Ức Sâm chậm rãi nhắm mắt, che đi tia tham lam trong đáy mắt.
Một tiếng thở dài khe khẽ bật ra, tựa như kẻ sắp chết lại tìm thấy trò chơi mới.Hắc hắc, đúng là thú vị.
Một nhân vật sau này được ghi vào sử sách Diệt Quỷ, nay lại rơi vào tay ta.
Nếu huấn luyện hắn từ nhỏ, khiến hắn trung thành tuyệt đối với ta, thì chẳng khác nào dưỡng một con chó săn trung thành trong thế giới này, thêm nữa, nếu khiến hắn động tình với ta sẽ thu được Ma Niệm Chi Khí, trong Băng Tâm Phệ Hồn Đại Pháp có một môn pháp thuật gọi là Ma Niệm hoá Linh, hơn nữa khi luyện ra được Linh, hắn vẫn giữ lại ký ức ban đầu, vả lại còn sẽ trung thành tuyệt đối, đánh không chết, sinh mạng và tu vi cùng hưởng với bản thể là ta, "có ý tứ".Trong lòng hắn, một mầm tà ác lặng lẽ nảy nở, bén rễ.
Ngoài mặt, hắn vẫn giữ nụ cười yếu ớt, gương mặt tái nhợt vì thương thế càng khiến hắn trông như một thanh niên nho sĩ nho nhã đáng tin.
"Đa tạ ngươi đã cứu.
Ta, nợ ngươi một mạng".Duyên Một im lặng nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng không biểu cảm.
Sau một lúc, thiếu niên chỉ gật đầu, không nói thêm, rót chén thuốc nóng đưa cho hắn.
Lâm Ức Sâm nhận lấy, khóe môi cong cong, hớp một ngụm.
Trong hốc mắt, ánh sáng tà dị khẽ lóe, rồi biến mất.Trong căn nhà gỗ nhỏ, ngọn đèn dầu leo lét, bóng hai người in trên vách tường.
Một kẻ toàn thân băng bó, hơi thở yếu ớt, ánh mắt lại sâu thẳm như vực đêm.
Một thiếu niên tóc đỏ ngồi bên cạnh, vẻ mặt bình thản, ánh mắt trống rỗng, chẳng khác nào cục gỗ.Lâm Ức Sâm mở mắt, nhìn thiếu niên ấy thật lâu, rồi mỉm cười.
Nụ cười kia không có lấy một tia nhiệt, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm đi.
"Ngươi tên là Duyên Một?.
Giọng hắn khàn khàn, mang chút yếu ớt của kẻ trọng thương.
Thiếu niên lại gật đầu gật đầu.
Ức Sâm khẽ cười, đôi mắt lóe lên tia sáng, nhưng thanh âm lại như gió nhẹ: "Ta nợ ngươi một mạng, Từ nay, ta sẽ coi ngươi như người thân".Duyên Một thoáng ngẩng lên, đôi mắt đỏ ấy run rẩy."
Người thân?".
Hắn chưa từng nghe ai nói với mình câu này.
Từ nhỏ, hắn luôn là dị loại, kẻ bị bỏ rơi.
Trong lòng, có thứ gì đó khẽ động, nhưng rất nhanh lại bị sự lãnh đạm quen thuộc phủ lấp.Những ngày sau, Ức Sâm không ép buộc, cũng chẳng khoe khoang pháp lực.
Hắn lặng lẽ ở trong căn nhà, khi thì đọc sách (đừng hỏi sách từ đâu có, trong túi trữ vật của những tên bị Ức Sâm giết có đó, còn là loại sách gì thì Ức Sâm cũng chẳng quan tâm, cơ bản làm dáng cho Duyên Một thấy thôi, cảm tạ", khi thì chẻ củi, lúc thì lặng lẽ mỉm cười nhìn Duyên Một tập võ.Khi đêm xuống, hắn sẽ gọi thiếu niên lại, băng bó vết thương cho hắn, hoặc đưa cho hắn một bát canh nóng, giọng nói bình thản, đôi khi lại có chút dịu dàng.
"Ngươi quá gầy, phải ăn nhiều mới được, đừng luyện đến nứt tay, có ta ở đây, không cần phải vội vàng mạnh mẽ".Những lời ấy, nhẹ như mưa xuân, nhưng rơi xuống tâm khảm Duyên Một thì như thác lũ.
Từ từ, thiếu niên vốn trống rỗng bắt đầu quen với việc có một người ở bên cạnh.
Hắn không nói, nhưng mỗi lần bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt vô thức sẽ tìm kiếm bóng dáng người kia.Ức Sâm thì chỉ mỉm cười.
Trẻ con thiếu thốn tình cảm, chỉ cần một chút dịu dàng, sẽ tự nguyện dâng lên tất cả.
So với dùng độc cưỡng ép, phương pháp này, càng thú vị hơn nhiều. (Tới đây cảm giác Ức Sâm như mấy vị đại thúc cho kẹo dũ dỗ shouta, Kiệt Kiệt Kiệt, mặc kệ nó, ta vốn không có tiết tháo, con trai Ức Sâm của ta cũng phải như vậy).Năm tháng lặng lẽ trôi.
Mấy năm sau, thiếu niên tóc đỏ đã cao lớn hơn, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng bên trong lại có một tia sắc bén.
Dưới sự "chỉ điểm" của Ức Sâm, hắn đã tinh thông Nhật Chi Hô Hấp Pháp, thanh đao trong tay hắn có thể chém tất cả quái vật.Căn nhà nhỏ trở thành chốn yên bình hiếm hoi trong thế giới đầy máu tanh.
Với Duyên Một, chỉ cần quay về, thấy Ức Sâm đang ngồi tựa hiên nhà ngắm sao, là đủ.
Thế nhưng, đêm đó, mọi thứ tan vỡ.Khi Duyên Một trở về, hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Cửa gỗ mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến hắn run rẩy, trong nhà, máu đỏ loang lổ, xác người chất đống, một thân ảnh trắng bệch đang vùi mặt vào thi thể, chậm rãi ngẩng lên.
Đôi mắt đỏ thẫm, miệng đầy máu."
Kibutsuji Muzan".
Hắn muốn hỏi ngươi đã làm gì Ức Sâm, nhưng nhìn cảnh tượng xung quanh, giọng hắn bị nghẹn lại trong cổ họng.Trong khoảnh khắc, tim hắn thắt lại.
Không thấy Ức Sâm đâu.
"Hắn, hắn đã bị ăn rồi sao?".
Máu nóng dâng trào, cơn phẫn nộ chưa từng có bùng nổ.
"AHHHHH!!!".
Đao vung lên, hô hấp pháp gào thét, từng luồng khí nóng ngưng tụ thành sát chiêu.
Một nhát chém rạch ngang thân Muzan.
Trong tiếng thét thảm, cơ thể hắn ta phân tách thành hàng ngàn mảnh thịt, 1.500 khối nhỏ li ti bay tán loạn bỏ trốn.Mồ hôi, máu và nước mắt hòa vào nhau, Duyên Một đứng giữa căn nhà đẫm máu, tay run run siết chặt chuôi đao.
Hắn tuyệt vọng.
"Ức Sâm, ngươi".Đúng lúc đó, một bóng người từ xa đi tới.
Ánh trăng chiếu xuống, chiếu lên dáng người quen thuộc.
"Ngươi".
Âm thanh Duyên Một run run, rồi vỡ òa.Là Ức Sâm.
Y nguyên dáng vẻ thường ngày, bình thản, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Ta vừa đi ngắm sao một chút, quay lại thì thấy thế này".
Giọng hắn nhẹ như gió, ánh mắt đầy lo lắng giả tạo.Duyên Một buông đao, nhào tới ôm chặt hắn, cơ thể run rẩy, giọng nghẹn ngào: "Ta, ta tưởng, ngươi, ngươi đã chết".
Ức Sâm khẽ vỗ về lưng hắn, bàn tay ấm áp, giọng nói dịu dàng: "Ngốc, sao có thể chết dễ dàng vậy được".Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Duyên Một hoàn toàn sụp đổ.
Hắn biết, mình không thể sống nếu thiếu đi con người này.
Còn trong mắt Ức Sâm, một tia tà ác lóe lên rồi biến mất, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.
"Đúng rồi, hãy lún sâu đi, Một con chó săn, chỉ khi không thể rời bỏ chủ nhân, mới thật sự trung thành".



Từ đêm đó, Duyên Một thời thời khắc khắc chú ý Ức Sâm, sợ hắn sẽ biến mất, đồng thời chỉ cần trời vừa tối, hắn liền sẽ trở lại gia, về sau Lâm Ức Sâm tỏ ý muốn đi ngao du, Duyên Một quyết định đi theo, trong quá trình đi, Ức Sâm nói gì hắn nghe đó, đi đông sẽ không đi tây, Ức Sâm bảo Duyên Một hãy truyền dayh hô hấp pháp cho những người có tiềm năng, thế là, một tổ chức mang tên Sát Quỷ Đoàn được thành lập, Ức Sâm cũng đã gặp Duyên Thắng, anh trai của Duyên Một, người tương lai sẽ trở thành chó săn trung thành của Muzan, Ức Sâm khinh thường, cũng chỉ là ánh trăng so với mặt trời mà thôi, so làm sao so.
Đêm đó, dưới ánh trăng yên tĩnh, Ức Sâm cùng với Duyên Một đã trở về căn nhà nhỏ của cả hai, Ức Sâm năm trên giường, Duyên Một nằm kế bên, Ức Sâm vươn tay, kéo hông của Duyên một lại sát người mình, sau đó hỏi, "Duyên Một, ngươi có thích ta không?", tuy là câu hỏi, nhưng hắn hỏi với giọng chắc chắn.
Duyên Một trầm mặc, dưới sự nuôi dạy của Ức Sâm, hắn đã sớm hiểu rõ hết những việc bình thường như bao người, nên thích là gì hắn cũng biết, một lúc sau, Duyên Một đáp, "Thích".
"Vậy ngươi có muốn cùng ta trở nên thân thiết hơn không, thân đến nổi không bao giờ tách ra"."
Muốn!"."
Vậy thì ngươi phải nghe lời ta, không được làm trái ý ta, bảo vệ cho ta, phục vụ cho ta, ngươi làm được sao?", thời khắc này, Ức Sâm hoàn toàn bộc lộ bản tính của mình, không còn giả vờ trước mặt Duyên Một nữa."
Ừm".Sau khi lấy được chắc chắn, Lâm Ức Sâm cở y phục của Duyên Một ra, hắn nghi hoặc nhưng cũng không chống cự, cho tới khi Ức Sâm chuẩn bị tháo chiếc khố quấn chặt eo của hắn, hắn mới phản ứng, nhưng đã muộn, lúc này Duyên Một toàn thân lỏ lồ trước mặt Ức Sâm, chỉ còn lại mỗi đôi tất trắng hắn đang mang là còn lại trên cơ thể hắn, Duyên Một mặt đỏ gần, hắn thắc mắc Ức Sâm muốn làm gì, hắn cũng dứt khoát hỏi."
Chẳng phải ngươi muốn cùng ta trở nên thân thiết hơn sau, không bao giờ tách ra, ta đang làm đây, ngoan nào, nếu không ta sẽ không thích, ta không thích thì ta sẽ bỏ đi".
Khi nghe Ức Sâm sẽ bỏ hắn mà đi thì hắn hoãn sợ, vội vàng nghiêm chỉnh lại, không dám nhút nhít.Thấy bộ dạng của hắn, Lâm Ức Sâm thích thú, đưa tay bóp bóp ngực của hắn, độ đàn hồi cùng cơ ngực săn chắc khiến Ức Sâm thoải mái, Duyên Một cảm giác có chút lạ lạ, hắn không thích cảm giác này, sau đó Ức Sâm kéo Duyên Một ngồi lên người của mình, lúc này Ức cũng đã cởi y phục ra, cả hai tiếp xúc da thịt, Duyên Một cảm nhận được sự mát lạnh của da thịt Ức Sâm mang đến, có chút ngứa, đột nhiên hắn rên một tiếng "ưm", là Ức Sâm đang dùng đầu lưỡi của mình, liếm láp ngực của hắn, Ức Sâm vừa liếm vừa bú mạnh, còn cắn cắn đầu ti của Duyên Một, khiên hắn phải lấy tay che miệng để không phát ra những âm thanh kì quái, sau một hồi Ức Sâm mới dừng lại, thân thể Duyên Một mềm nhũn, nhưng vì lúc nào cũng duy trì hô hấp pháp nên hơi thở hắn rất bình ổn.Ức Sâm cười và mân mê đầu ti của Duyên Một, sau đó Ức Sâm bắt đầu cuối xuống, ngậm lấy con cặc to mập của Duyên Một, sự ấm nóng từ miệng của Ức Sâm cộng với sự công kích không ngừng của chiếc lưỡi khiến Duyên Một giựt mình, hắn vội lấy tay đẩy đầu Ức Sâm ra, "Ức Sâm, ngươi đang làm gì, không được, nơi đó bẩn lắm, dừng lại", nhưng hắn không lây động được Ức Sâm, nói đùa đâu, Ức Sâm sớm đã trúc cơ hậu kỳ và đang trong quá trình giả đan, chỉ cần quay trở lại tu tiên giới lập tức sẽ kết đan ngay, người bình thường như Duyên Một làm sao có thể lay động được hắn, một lúc sau, Duyên Một đột nhiên ển eo ra, móng chân vấu chặt, hai tay liên tục nhấn đầu Ức Sâm, "Ức Sâm, không được, ta, ta sắp bắn", xoẹt, Duyên Một đã bắn, bắn vào miệng Ức Sâm, đây cũng là lần đầu hắn bắn, trước đây chỉ cần có phản ứng thì đều bị Ức Sâm cho ăn viên đan dược kì lạ, hắn sẽ không cảm thấy gì, nhưng hắn nào biết, những viên đan dược hắn ăn sẽ khiến hắn không có cảm giác muốn làm tình, nhưng sẽ âm thầm tăng độ nhạy cảm cơ thể hắn, Ức Sâm mút từ phần mu còn lông của Duyên Một rồi từ lên đỉnh đầu cặc của hắn, rồi đột nhiên Ức Sâm kéo đầu Duyên Một xuống, hôn môi, hắn nhã hết tinh trùng Duyên Một vừa bắn ra vào miệng Duyên Một, sau đó bắt Duyên Một nuốt xuống, Duyên Một không dám cãi lời Ức Sâm, nuốt xuống có một vị tanh nồng chảy qua cổ họng, hắn muốn nôn, nhưng Ức Sâm lại tiếp tục kéo hắn, hai người giao môi triền miên, phần lỗ đít của Duyên Một đã ướt đẫm, như đã nói, cơ thể hắn đã thay đổi, nhưng Ức Sâm không vội, hắn lấy ra một cây dao cạo, sao đó cạo hết phần lông trên người Duyên Một đi, Duyên Một không phản kháng, bây giờ hắn vẫn còn lưng lưng với khoái cảm vừa nãy."
Duyên Một, ta đã giúp ngươi rồi, giờ ngươi cũng nên giúp lại cho ta chứ", nói rồi Ức Sâm lấy con cặc dài 26cm của mình ra, vỗ vỗ liên tục vào mặt của Duyên Một đến nỗi trên mặt hắn đã lưu lại một vệch hồng hình cặc trên mặt, Ức Sâm nhét con cặc vào mồm Duyêb Một, từ từ hướng dẫn hắn nên làm thế nào, Duyên Một rất nhanh đã thông thạo, mười mấy phút sau Ức Sâm cũng đến đỉnh điểm, hắn bắn liên tục 3 phát vào mồn của Duyên Một, sau đó bắt Duyên Một nuốt xuống, những dòng tinh trùng đã rớt xuống sàn cùng với nước dâm của Duyên Một lãi nhãi bên dưới, Ức Sâm cũng bắt Duyên Một liếm sạch.
Duyên Một cảm thấy kinh tởm, nhưng lại sợ Ức Sâm bỏ đi, nên hắn không từ chối yêu cầu nào của Ức Sâm cả, hơn nữa, hơn nữa hắn còn cảm thấy một chút gì đó gọi là hưng phấn."
Vị thế nào, ngon không".
Duyên Một lắc đầu, biểu thị không ngon, Ức Sâm cười cười, xoa đầu hắn nói, "rồi từ từ sẽ quen"."
Ức Sâm, ta ngứa, bên dưới, bên dưới hậu môn, ngứa lắm, muốn, muốn thứ gì đó tiến vào".Ức Sâm chỉ cười, trò vui chỉ mới bắt đầu, Ức Sâm cố tình không chạm vào nơi đó của Duyên Một vì hắn muốn để Duyên Một phải cầu xin hắn, tiếp đó Ức Sâm lấy ra một cây châm, sau đó là một chiếc vòng bạc nhỏ như chiếc nhẫn, rất tinh xảo, Ức Sâm xỏ khuyên vú cho Duyên Một, tuy đau đớn nhưng Duyên Một vẫn chịu đựng, tiếp đó Ức Sâm quá đáng hơn, hắn lấy một cây sắt nhỏ, nong lỗ cặc cho Duyên Một, Duyên Một kinh hãi, "không, đừng chạm vào nới đó, nới đó không được đâu Ức Sâm, đừng, ưm, aaa, đau, ưm ư", tiếng rên rỉ của Duyên Một làm Ức Sâm trở nên hưng phấn hơn, hắn tiếp tục nonh cặc cho Duyên Một, con cặc của Duyên Một bị kích thích đau đớn tới nỗi yểu xìu xuống, lại cứng lên rồi lại yểu xìu, cứ như vậy liên tục, đột nhiên Duyên Một co giật, hắn muốn bắn, nhưng lỗ cặc đã bị chặn, không cách nào bắn ra ngoài, lúc này Duyên Một không còn bộ dáng lạnh lùng điềm tĩnh nữa, nước mắt sinh lý chảy ra, Duyên Một cầu xin Ức Sâm cho hắn được bắn, Ức Sâm cũng thỏa mãn yêu cầu của Duyên Một, rút cây sắt ra, lúc này Duyên Một mới được bắn, bắn liên tiếp 2 phát, rất đau, lại rất sướng, Ức Sâm cười cười, ha ha, Duyên Một, nhóc đang dần dần giống một con đĩ dâm loạn bên trong kỷ viện rồi đó.Để Duyên Một bình tĩnh một chút, Ức Sâm tiếp tục công kích bộ phận nhạy cảm khác của Duyên Một, hắn cho ngón ray vào lỗ đít Duyên Một, 1 ngón, 2 ngón 3 ngón, lúc chạm đến một điểm gồ ghề bên trong hắn nhấn mạnh, Duyên Một lại bắn, Ức Sâm không ngừng ức hiếp Duyên Một, khiến hắn phải cầu xin Ức Sâm đừng nhấn vào nơi đó nữa, hắn không chịu nổi, lần đầu tiên, Duyên Một ngất đi, sai khi tỉnh dậy, Duyên Một phát hiện mình đang bị đụ, đúng vậy, Ức Sâm không dừng lại, dù Duyên Một ngất đi hắn vẫn tiếp tục, còn phải nói, lúc Duyên Một ngất đi, cơ thể thành thật hơn nhiều, miệng cũng rên không ngừng nghỉ, thậm chí còn bắn mấy lần nữa, trong khi Ức Sâm chưa bắn lần nào, Ức Sâm lại phải thở dài, dùng pháp thuật phong cấm con cặc Duyên Một lại, hắn mới không bắn nữa, nhưng nó vẫn giật giật và rung liên tục.Duyên Một tĩnh lại, đã mở miệng van xin Ức Sâm dừng lại, Ức Sâm nghe nhưng không quan tâm, sau đó hắn bắn vào lỗ đít Duyên Một, dòng tinh trùng nóng hổi bơm đầy trong bụng khiến Duyên Một như bước sang một thế giới mới, Ức Sâm không dừng lại mà tiếp tục chịch Duyên Một, miệng thì câu môi hắn, 1 tay thì nắn bóp ngực của hắn, 1 tay thì vỗ chát chát liên tục vào cặp mông căn tròn của Duyên Một, cứ mỗi lần hắn vỗ, bên trong lỗ đít của Duyên Một sẽ thắt chặt lại, khiến hắn cảm giác rất thích thú, Duyên Một không ngừng phát ra những âm thanh dâm loạn, nếu bây giờ có ai đi qua căn nhà nhỏ này, chỉ có thể đỏ mặt chạy đi nói câu không biết xấu hổ, mắt Duyên Một trợn trắng, cứ thế hai người dây dúa triền miên 2 ngày, đúng vậy không phải 1 đêm mà là 2 ngày.Duyên Một tĩnh dậy, cảm nhận được hậu môn, cơ ngực, miệng, cặc, đau nhức, thậm chí không ngồi dậy được, cửa mở ra, Ức Sâm đen một chén cháo mang vào, "tĩnh rồi à, dậy ăn miếng cháo đi".Duyên Một cố gắng ngồi dậy, nhìn Ức Sâm như muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng.Ức Sâm hỏi, "sao vậy"."
Chúng ta có thể đừng như vậy được không", Duyên Một nói rồI lại sợ hãi, nhưng hắn không muốn trải nghiệm như vậy thêm một lần nào nữa.Ức Sâm im lặng hồi lâu, sau đó nói, "được".
Nhưng là, mỗi ngày cả hai đều làm tình, từ trong nhà, ngoài bờ sông, trước mặt quỷ, trên phố, dù ở đâu đều làm, vì Duyên Một mỗi ngày đều sẽ chạy tới ôm hắn, cầu xin hắn hãy tra tấn Duyên Một, haha, Ức Sâm mỗi ngày đều hạ dượt cho Duyên Một, không mùi, không màu, không vị, hơn nữa phải mất hơn một tiếng mới có phản ứng, Ức Sâm còn biên sẳn một vở kịch Duyên Một bin trúng huyết quỷ thuật, nên là cứ mỗi ngày cả hai đều sẽ triền miên, chẳng hạn như bây giờ, ngay tại dưới ánh trăng đẹp đẽ, có một đôi cẩu nam nam đang hoang dâm trong rừng, Duyên Một đang không ngừng ưm a, rên rỉ như một con thú trên con cặc to lớn của Ức Sâm, bọn họ chơi đủ 7749 tư thế, Duyên Một đã hoàn toàn sa đọa, hắn đã trở thành một cái sextoy riêng của Ức Sâm, thậm chí ngay cả việc anh trai Duyên Thắng của mình trở thành quỷ, tàn xát đội viên của Sát Quỷ Đoàn, Duyên Một cũng để sau việc được ngồi trên chiếc gậy thịt của Ức Sâm, chỉ cần tron lỗ đít không có tinh trùng của Ức Sâm, Duyên Một sẽ trở nên ngứa ngáy, toàn thân run rẩy, không ngừng tiết ra dâm dịch, Duyên Một dần dần cảm thấy, hắn không chán ghét loại cảm giác này nữa, mà càng ngày càng chiềm đắm trong khoái lạc, thẳng đến sau này khi già, và chết đi, vì có đan dược của Ức Sâm, hắn vẫn giữ bộ dáng trẻ trung, chết trong khoái lạc, chết ngay trên con cặc của Ức Sâm, cùng với những lần bắn tinh cuối cùng, Duyên Một đã qua đời.Lâm Ức Sâm cũng trở về tu tiên giới, giờ hắn đang núp trong một hang động, luyện hoá Ma Niệm của Duyên Một, xung quanh linh khí hội tụ, cảnh tượng hoành tráng thu hút rất nhiều tu sĩ đến xem, một thân ảnh hiện ra, chính là Lâm Ức Sâm, mái tóc đen dài tới eo, đôi mắt đen sáng buốt có thần, y phục đỏ thẫm diễm lệ, rất nhiều tu sĩ có hiểu biết lập tức lên tiếng, "kim đan tu sĩ tiền bối, vị tiền bối này vừa mới kết kim đan, mau mau tới chúc mừng".
Vì bộ dáng bình thường và khi bật Ách Nan Độc Thể lên khác biệt rất lớn nên không ai nhận ra vị trước mắt này là Thiên Độc Hoàng, có rất nhiều kim đan tu sĩ chạy tới chúc mừng hỏi thăm.Cách Chương.
Yêu cung nhỏ: hôm nay không có gì để nói, chỉ hi vọng mọi sẽ ủng hộ mình thêm nữa, tương tác ít quá, mn tương tác mạnh lên nào.
Chúc mn buổi tối vui vẻ nhé.