Tiếng gõ cửa ba lần vang lên, tiếp đó là tiếng vệ sĩ ngoài cửa báo có nhị thiếu gia tới thămDương Du vẫn đang ở bàn trà đọc báo cáo, không buồn ngẩng đầu mà nói “Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, Dương Vân bước vào với khuôn mặt tươi cười lấy lòng.
Áo sơ mi trắng hở vài nút trên, tóc tai chải chuốt gọn gàng, khác hẳn với dáng vẻ phong lưu công tử thường ngày của anh ta“Anh trai!
Chào… chị dâu” anh ta ngập ngừng một chút, ánh mắt lướt qua Nguyệt Hy đang ngồi tựa đầu giường, tay cầm cuốn sách dày.
Tiếng chào chị dâu này có phần thêm cung kính và lễ phép Nguyệt Hy nghe câu chào hôm nay đặc biệt cảm thấy thuận tai, chà... có lẽ ấn tượng của em trong Dương Vân năm đó vẫn rất rõDương Du ngẩng lên, khẽ gật đầu.
Hắn đặt tờ báo cáo xuống rồi rót cho em trai mình một ly trà “Ừm, ngồi đi.
Nếu đã tới thì đừng đứng đó nữa.”
Nguyệt Hy lật sách sang trang mới, giọng đều đều "Lâu ngày không gặp, xem ra nhị thiếu đây thay đổi không ít nhỉ.
Có tiến bộ đó, dáng vẻ này của anh còn thuận mắt hơn cái đầu sợi mỳ mấy năm trước nhiều"Dương Vân ngồi xuống ghế sofa đối diện anh trai, giỏ trái cây lúc nãy anh để lại đã được đặt lên bàn rồi.
Ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn chị dâu đang đọc sách một cách điềm nhiên như thườngDương Du vừa uống một ngụm trà nóng vừa đưa mắt đánh giá lại cậu em trai lâu ngày không gặp này "Nói đi, là ba mẹ ép cậu đến à?"
Hắn hỏi thẳng vấn đềDương Vân nở cười lấy lòng "Nào có, là em vừa nghe tin anh và chị dâu gặp chuyện liền đến thăm đó.
Đừng nghĩ đứa em này của anh vô tâm như vậy chứ."
Nguyệt Hy gập sách lại, đặt sang một bên.
Mái tóc đen dài hơi xõa ra chạm đến cả giường dù em vẫn đang ngồi, ánh mắt vẫn thản nhiên "Ồ, vừa nghe tin luôn cơ à?
Tôi nằm viện gần một tuần rồi!
Nguồn tin của cậu chậm quá đấy"Nụ cười trên mặt anh ta từ từ cứng lại, biết mình không cãi lại bà chị dâu này đành cười trừ cho qua“Anh dạo này khỏe không?"
Dương Vân bắt đầu đổ mồ hôi, nếu là người khác nói câu này thì anh ta sẽ thấy rất bình thường nhưng đằng này lại là cơn ác mộng của anh ta đang hỏi câu đó“Cũng… tàm tạm.
Chị thì sao?”
Dương Vân lấp bấp cố đáp lại như bình thường"Nguyệt Hy nhìn dáng vẻ chuột nhắt của cậu em chồng rất thích thú, trêu đùa mà nhìn thẳng vào anh ta như thể muốn anh tự trả lời "Ồ, anh nói xem!"
Dương Vân nhìn người trên giường bệnh dù đã đỡ "thảm" hơn trước nhưng mặt mày trắng bệt cùng băng vải quấn đầy một bên cánh tay và cả những nơi đã bị quần áo che lạiAnh ta thầm tự mắng mình ngu khi đặt ra câu hỏi đó, một lần nữa bị chị dâu nhìn tới, chờ đợi câu trả lời từ anh ta.
Dáng vẻ đáng sợ này của Nguyệt Hy làm Dương Vân không nhịn được mà nuốt nước bọt, vội nhìn sang anh trai cầu cứu“Cũng chỉ là xương cốt gãy dăm ba chỗ, nội tạng chấn thương nhẹ thôi.”
Em hờ hững chỉnh lại ống tay áo trả lời.
“So với sự mất ngủ anh gây ra mấy năm trước, thì chuyện này vẫn còn nhẹ.”
Dương Du khẽ nhíu mày nhưng không chen vào.
Hắn quen với kiểu nói chuyện của hai người này.
Mỗi câu đều có gai, nhưng còn chưa đến mức đâm thủng da thịt thì hắn cũng chẳng quản.Dương Vân chỉ biết gãi đầu nhận lỗi “Chị dâu đừng để bụng chuyện đó nữa…
Từ nhỏ đến lớn đã quen với việc mọi người nể mặt mà bỏ qua,nhờ chị dâu mà em biết mình đã sai.
Cảm ơn chị dâu đã dạy bảo, cảm ơn chị là bậc trưởng bối mà giơ cao đánh khẽ”Nguyệt Hy nhướng mày, gật gù như ghi nhận lời cảm ơn đó “Biết vậy là tốt.”
“Nghe nói lần này chị bị nặng, lúc em nghe người báo lại liền lo lắng không thôi”“Cũng biết lo cơ à.”
Dương Du lên tiếng, giọng không nặng không nhẹ, vẫn cúi đầu sửa văn bản trên tablet.
“Tôi còn tưởng cậu sẽ vui ấy chứ, vì không còn ai quản cậu chơi.”
“Anh, anh đừng nói thế chứ…”
Dương Vân cười gượng, “Tôi cũng biết chuyện lần này nghiêm trọng.
Nghe chị dâu nằm ICU mấy ngày liền, em cũng thấy lạnh người.
Nhưng mà…”
Anh ta liếc về phía Nguyệt Hy đang ngồi “Chị đúng là trâu bò thật đấy.
Chỉ vừa mới tỉnh lại mấy hôm trước mà giờ đã có thể ngồi đọc sách như không có chuyện gì.”
“Do thể chất tôi tốt thôi,” em mĩm cười hiền lành, “nhờ đánh người nhiều mà luyện thành đấy”Dương Vân cố nặn nụ cười trước câu đùa tẻ nhạt đến cùng cực “Hahah...hah thì ra đó là bí quyết để có sức khỏe tốt của chị dâu...”
"Thôi được rồi, đừng nói chuyện với chị dâu em nữa.
Để em ấy nghỉ ngơi đi"Dương Du cuối cùng cũng ngăn lại cuộc trò chuyện này, hắn bắt Dương Vân tuần sau nên bắt đầu tới công ty thực tập và học hỏi
Dương Vân đang cố từ cuối khéo, vô tình nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Hy bỗng hơi đổi.
Em cắn môi dưới, đưa tay xoa nhẹ thái dương, tầm mắt bắt đầu nhòe đi.
Âm thanh xung quanh đột ngột trở nên hỗn loạn, như tiếng nước vỗ vào vách đá, từng đợt choáng váng dữ dội ập tới.
Lồng ngực nghèn nghẹn, tai ù đi như có tiếng ong ong bay loạn xạ.
“Chị dâu?”
Dương Vân phát hiện đầu tiên khi thấy em khẽ nghiêng người.Dương Du lập tức nhìn về phía em ngay khi em trai hắn kêu lên tiếng đầu tiên, bước nhanh lại giường: “Hy?”
Em không đáp.
Một giây sau, một dòng máu đỏ trượt xuống từ mũi em, rơi xuống trang sách em đang đọc nhỡ“Máu mũi...!”
Dương Vân kinh hoảng đứng bật dậy.Nguyệt Hy đã không còn nghe được gì nữa.
Mắt em mờ đi, thân thể chao đảo.
Một tay cố vịn lấy thành giường nhưng đã không còn sức.
Em cảm nhận mình đang được ai đó ôm lấy trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.“Gọi bác sĩ!
Nhanh!!”
Dương Du quát lớn, ôm lấy em vào lòng đầy bất an.
Một tay hắn vô thức hứng lấy máu mũi em vì chúng cứ chảy liên tục không ngưngDương Vân lao ra ngoài, vừa gọi bác sĩ vừa hét như sắp cháy nhà.
Cả tầng ồn ào một phen.
Bác sĩ bị vệ sĩ nhà họ túm lấy đem tới phòng bệnh như một bao tảiMột y tá nhanh chóng kiểm tra huyết áp và nhịp tim của Nguyệt Hy, trong khi bác sĩ dùng đèn chiếu vào đồng tử.
Cô vẫn hôn mê, phản xạ ánh sáng yếu.“Gọi phòng CT.
Chuẩn bị chuyển bệnh nhân đi chụp não ngay lập tức,” bác sĩ nói dứt khoát, quay sang y tá trưởng.
“Cảnh báo thần kinh.
Có khả năng tụ máu nội sọ.”
Ảnh CT não rất nhanh sau đó được đẩy ra từ máy, bác sĩ chẩn đoán nhìn một lượt, rồi gọi hắn vào nói chuyện"Bệnh nhân có một khối tụ máu nhỏ ở thùy trán bên trái, vị trí rất gần với dây thần kinh kiểm soát cảm giác và thị giác.
Rất có thể đây là nguyên nhân gây đau đầu dữ dội và chảy máu mũi lúc nãy.
Khả năng cao là do va chạm khi tai nạn, nhưng đến giờ mới bắt đầu chèn mạnh vào dây thần kinh.Tạm thời chưa cần phẫu thuật, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, chờ mấy tháng cục máu đó sẽ tự tan.
Nếu quá đau thì có thể dùng thuốc giảm đau nhưng không được lạm dụng!
Cấm làm việc, cấm căng thẳng, cấm thức khuya.”
Dương Du gật đầu tỏ ý đã biết, kế tiếp liền đứng lên rời khỏi phòng bác sĩ______________________Khi mở mắt một lần nữa, bên ngoài đã là buổi tối.
Gối mềm, chăn ấm, vẫn là trần nhà màu trắng và mùi thuốc sát trùng quen thuộc quấn quanh.Em hơi cựa người, cánh tay to lớn đang gối dưới đầu mình lập tức siết nhẹ lại.“Chào buổi tối, cục cưng” – giọng hắn trầm và êm, hắn cúi mặt xuống nhìn em cười ấm áp.
Cứ như em chỉ vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa quá trớnNguyệt Hy nhìn hắn không chớp mắt, em mím môi khô khốc mấp máy câu duy nhất em có thể thốt ra lúc này“…
Em xin lỗi.” – giọng em vỡ òa, gần như tan vào không gian yên tĩnh trong phòng bệnh.Dương Du cúi xuống, ngón tay thô ráp chạm nhẹ má cục cưng.
“Xin lỗi vì cái gì?”
“Vì…” em do dự “vì em lại làm chú lo lắng rồi”Hắn khẽ lắc đầu, cắt lời bằng một nụ hôn ngắn lên trán.
“Lần sau…
đau thì cứ nói đừng nhịn rồi giấu anh.
Như thế mới càng khiến anh lo, ít nhất anh có thể dỗ dành em”Nguyệt Hy hối lỗi gật đầu như đã hiểu, việc hắn không mắng chỉ khiến em cảm thấy tội lỗi hơnNguyệt Hy định vòng tay ôm eo anh, thì mới nhớ ra cánh tay vẫn đang bị băng bó.
Chỉ có thể nghiêng sang gối đầu lên ngực hắnDương Du siết chặt em hơn vào lòng, thì thầm gọi“Hy Hy”"dạ""Tiểu Hy""Ừm""Cục cưng""ừm""Tiểu Hy Hy, bảo bối đói chưa?
Ăn tối nhé""ừm"Họ nằm như thế thêm một lúc rồi hắn mới đi dọn bữa tối cho em, hắn đã ăn từ sớm nên giờ chỉ ngồi nhìn em ăn.
Lâu lâu lại gắp thức ăn vào bát cho emKhi em ăn gần xong hắn chợt lên tiếng "Đợi em tháo băng cánh tay thì ta bay đi Thụy Sĩ nhé, lâu rồi ta không đi du lịch nghỉ ngơi.Anh bàn giao công việc sắp xong rồi, tranh thủ dịp này mà đưa em đi chơi.
Anh cũng vừa mới nhận được thiệp cưới của Gana""Được, nghe theo chú.
Lâu rồi chúng ta cũng không gặp mọi người" Đường Nguyệt Hy gật đầu đồng ý.
Em trước giờ đều rất dễ tính, mọi chuyện đều theo hắn sắp xếp.
Miễn là họ ở cùng nhau thì em sao cũng đuợcĂn xong thì hắn cũng phụ trách luôn việc dọn dẹp, Nguyệt Hy đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Khi bước ra lại thì hắn đã nằm sẵn trên giường bệnh đội emNguyệt Hy leo lên giường, em quen thuộc nằm lên ngực hắn.
Tai em áp ngay vào vị trí nơi tim, nó đập rất vững trãi và ổn địnhMấy năm trước, mỗi khi em tiếp xúc thân mật hắn, ở vị trí này đều đập rất nhanh.
Bây giờ thì ổn rồi, tim đập rất đều.
Có lẽ vì họ đã dần quen thuộc với từng cái động chạm của nhau rồiHọ cứ thế mà nằm trò chuyện với nhau, Dương Du vốn là người ít nói kiệm lời.
Bình thường khi ở cùng nhau hắn cũng chỉ phụ trách vai trò của người lắng nghe nhưng bây giờ Nguyệt Hy vẫn có chút mệt nên cũng ít nói hẳnThế là hắn đành tìm chủ đề, hắn nói chuyện còn em lâu lâu mới đáp lại vài tiếng.
Sự tập trung bây giờ đều đã đặt lên việc chơi đùa với bàn tay hắn "Những quyển sách lần trước ta định đi mua, em cứ gửi danh sách cho thư ký An.
Cậu ta sẽ mua cho em, đảm bảo đều là bản có chữ ký tác giả""Ừm, được!"
"Dì Hà nhờ anh hỏi em ngày mai muốn ăn gì?"
Hắn theo thói quen đặt vài nụ hôn lên đỉnh đầu em, không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy nơi đó hắn đều muốn hôn lên.
À không, phải là chỉ cần thấy em thì hắn thời thời khắc khắc đều muốn hônNguyệt Hy đắn đo suy nghĩ, em tận hưởng mỗi bữa ăn nên câu hỏi này luôn được em nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời"Em không biết nữa, có chút thèm món nhật và cơm.
Chỉ cần vậy thôi, còn lại thì tùy dì ấy phát huy" "Được, một lát anh sẽ nhắn cho dì ấy" Dương Du gật đầu dùng ngón tay nhéo mũi em trêu chọc "Chú ơi" Đột nhiên Nguyệt Hy gọi"hửm?"
"Chú hôn em được không?" em ngước lên nhìn hắn, đôi mắt phượng phản chiếu cả khuôn mặt hắnDương Du nhìn em phì cười, bàn tay lại nhéo mặt em "bé ngốc, anh là vị hôn phu của em đấy!
Chuyện này còn phải hỏi sao"'chụt' một tiếng, là hắn chủ động hônEm thừa cơ nắm lấy gáy hắn kéo xuống mà hôn sâu, một hơi liền ngậm luôn môi hắn cắn mútĐến khi môi hai người tách ra, Nguyệt Hy như còn chưa thỏa mãn mà cắn yêu nơi xương quai xanh của người kế bên"xhhh" Dương Du hít một ngụm khí lạnh, đưa tay kéo cái đầu đang dụi vào hõm cổ mình ra.
Vừa cắn một vết trên xương quai xanh là liền nhắm tới yết hầu hắn mà hôn tớiMàn tay hắn lướt trên hàm răng chính là hung khí gây án, ngón cái đè lên môi dưới vuốt ve."
Là tuổi chó à?
Thịt anh thơm lắm sao?
Có sao lại thích cắn như vậy""Ừm!
Thơm lắm, còn rất mềm nữa" Nguyệt Hy cười ngốc ngếch trả lời, như con mèo được vuốt xuôi lông mà thích thú hưởng thụ, đột nhiên hắn nắm cằm em kéo tới hôn ngấu nghiến"Chú ơi, đau quá.
Thổi cho em đi" Bảo bối nhỏ ủy khuất, làm đau người ta thì được chứ bản thân lại không ăn đau đượcHắn buồn cười trước dáng vẻ đó, ma vương như hắn đã được bao nhiêu người quỳ xuống xin tha rồi.
Nhưng hắn chỉ cảm thấy chướng mắt thôi, vậy mà dáng vẻ làm nũng bắt hắn thổi cho này lại thuận mắt như vậy "Được được, thổi cho em" Dương Du nhanh chóng chiều theo em.
Thổi nhè nhẹ lên đôi môi vì bị hôn mà có chút sưng "Hìhìhi" Cái tiếng cười của tiểu công chúa khi được chiều chuộng trong truyền thuyết của Đường Nguyệt Hy nghe vừa lưu manh xấu xa lại có chút đáng yêuDương Du nghe giọng cười này không nhịn được mà cũng bị chọc cười theo, hắn nhéo mũi em "Cười ngốc cái gì thế?"
"Cười chú trả thù nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng" Em nhìn hắn tràn ngập tình yêuHắn nhướng mày nhìn tiểu ác ma này tra khảo “Ừ ừ, biết anh thương nên không nỡ ra tay, nên mới được nước mà lấn tới hả” "Nào có, em vì được thương nên đặt biệt ngoan đó" Ai đó chân chó lấy lòng.
Hắn lười nói với cái miệng ngọt này, chỉ ôm đầu em vào lòng để dỗ ngủ