Lãng Mạn Chú ơi, ôm!( nữ công )

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
76,385
0
0
306560606-256-k413090.jpg

Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Tác giả: UynPhng012
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ta phải để tiêu đề nữ công để tránh nhầm lẫn, mặc dù nhìn nó y như những chuyện ngôn tình....

Truyện được cảm hứng từ giấc mơ của ta, đang đói truyện vô tình có giấc mơ là ý tưởng nên ta cook luôn
Đường Nguyệt Hy là "em bé" 18 tuổi mang lớp vỏ bạch liên hoa ngoan ngoãn, yếu ớt - Thật ra lại là một kẻ vừa điên vừa si tình, vì người mình yêu mà cái gì cũng dám làm nhưng lại luôn giấu đi nanh vuốt khi ở cạnh người ấy Sinh ra trong gia tộc bí ẩn, sau cái chết đột ngột của cha mẹ, vị hôn phu đã đính ước từ nhỏ - Dương Du đã trở thành người giám hộ hợp pháp của em Người đàn ông hơn em 12 tuổi, vừa là hôn phu cũng vừa là phụ huynh.

Em quỷ kế đa đoạn còn hắn xem mạng người như cỏ rác, họ là trời sinh một cặp
xưng hô : "chú và em" "bé và anh" Hắn là thuần 0 trên giường, nhưng dưới giường thì là bá tổng sủng ái tiểu kiều thê. #Tiểu kiều thê có cây côn!!!!

Thể loại: NỮ CÔNG, niên hạ, dưỡng thành, ngọt sủng, hắc đạo, chuyện tình giữa cáo già và hồ ly tinh Tags: namcườngniênhạnucongnamthunữcông​
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Chú à, nhanh vào ngủ


7:00 tối ở một căn nhà ba tầng Một thân hình vạm vỡ cao bước vào trong nhà mà không gây ra tiếng động.

Hắn vừa vào cửa đã thấy có một dáng người đang trùm chăn ngồi trên sofa phòng khách mà xem phim"Sao không bật đèn lên cho sáng mà ngồi trong tối thế?

Anh có mang sôcôla về cho em, anh để vào tủ lạnh.

Mai bé mang theo đi học nhé?"

Dương Du đang thay vào đôi dép trong nhà đã được đặt sẵn trước bật cửa cho hắn.

Lòng thầm mĩm cười hạnh phúcNguyệt Hy với đôi mắt sắp díu vào với nhau mà vẫn cố đi tới chỗ hắn đứng, hắn đứng đó mĩm cười chờ em bước tớiMặc dù họ đã bên nhau từ khi hắn 16 và 4 tuổi đến tận bây giờ, nhưng suốt chừng ấy năm, chưa bao giờ hắn ngừng cảm thấy em đáng yêu.

Mỗi hạnh động của em đều như lông vũ cọ vào tim hắn

khiến hắn rung động mãi không thôi"Chú cuối cùng cũng về rồi!" em cất giọng nũng nịu, nhưng hai mí mắt vẫn cứ đánh vào nhau liên tục, giọng nói mơ màng, tay vươn ra như đòi được ôm.Cả người lắc lư, loạng choạng giữa cơn buồn ngủ, vậy mà ánh mắt khi mở ra lại long lanh, đầy chờ mong nhìn hắn, như đợi phần thưởng dành cho hành động đáng khen ngợi của mìnhHắn cuối cùng cũng bật cười dù trong lòng lại cảm thấy rất có lỗi.

Nếu không phải vì phải xử lý bọn sâu mọt đang muốn làm loạn trong tổ chức, thì đâu đến mức để em chờ muộn thế này.

Đứa nhỏ của hắn, mệt mỏi là thế, vậy mà lại cứ phải một mình chờ hắn về( mấy đứa đang bị gông cổ ở tầng hầm tổ chức: nghe mệt quá trời luôn🙂)) )"Bây giờ chưa ôm được đâu, người anh bẩn lắm.

Bé lên giường trước đi rồi khi anh tắm rửa xong sẽ lên phòng nằm chung với bé" hắn cưng chiều mà nói lời dỗ dànhThế mà em vẫn bướng bỉnh, nhón chân ôm lấy cổ hắn kéo xuống để hônHôn đến khi môi cả hai muốn sưng lên em mới mím môi thì thầm "Em mặc kệ, chú đã về trễ rồi còn viện lý do để không ôm em.

Hay là...em đã làm gì sai khiến chú giận ạ?"

Cái đầu nhỏ vừa cưỡng hôn hắn xong liền như mất hết dũng khí mà cúi gằm mặt trốn tránh ánh mắt hắn, nhưng vừa nghĩ ra được cái ý tưởng này liền ngước phắc lên nhìn hắn.

Đang vẻ vừa xấu hổ lại vừa rối rắm quan sát hết nét mặt hắn ngốc nghếch làm sao

Đôi mắt nãy giờ vẫn luôn chiến đấu với cơn buồn ngủ, lúc này cũng tỉnh táo hẳn cả ra.

Đôi mắt ấy nhìn hắn như cả một đại dương chỉ thuộc về hắn, nó chực chờ hắn gật đầu một cái là có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào

Hắn nhìn em xót xa.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã mềm lòng trước yêu cầu của em.

Đứa nhỏ này… từ khi nào đã học cách dùng ánh mắt để khiến hắn mềm lòng đến thế?

" Em chẳng làm gì sai cả cục cưng à.

Có chăng thì người sai ở đây chỉ có anh thôi!

Xin lỗi, đã để em phải chờ đến giờ này"Dương Du đưa tay lên lau những giọt nước long lanh vừa trực trào nơi khóe mi.

Tiếp đó là chiều theo ý em mà nhấc nên lên ôm vào lòng, vì trên lệch chiều cao mà chân Nguyệt Hy đã được nhấc lên khỏi mặt sàn“Không ai giận em cả.”

Giọng hắn trầm thấp, ấm như tiếng gió đầu đông vỗ về ngọn lửa nhỏ trong lồng ngực em.

“Anh chỉ không muốn bé bị dính bụi bẩn từ người anh thôi.

Là anh sai vì về trễ, chứ không phải bé.”

Khuôn mặt của cả hai dính vào nhau, chiếc má thịt ấy vì bị ép vào mà nhô ra, em lúc này đã lại nở nụ cười trên môi dù những giọt nước mắt còn sót lại vẫn đang rơi xuống nhưng đôi mắt híp lại đã thể hiện rõ em đã được dỗ xongHai cánh tay ôm lấy eo hắn như buột họ càng thêm chặt lại với nhauĐường Nguyệt Hy dụi đầu vào hõm cổ hắn, mùi hương gỗ quen thuộc trộn lẫn với chút bụi khói và máu tanh...

“Vậy sau này chú có thể đừng về trễ nữa có được không?”

Em nhỏ giọng đưa ra câu hỏi đồng thời cũng là lời cầu xinHắn siết em chặt hơn trong vòng tay.

“Được.

Anh hứa với em!”

Phải biết lời hứa của Dương Du hắn còn đáng giá hơn vàng ròng, vì hắn là kẻ trọng chữ tín.

Trong giới chỉ cần kẻ nào nhận được lời đảm bảo của hắn thì mạng tên đó đã được hắn lo rồi

___________________Chân hắn chậm rãi bước lên cầu thang, từng nhịp chắc chắn, nhưng không quá vội.

Một tay bế em còn tay kia thì cầm dép đi trong nhà cho em, còn Nguyệt Hy ngoan ngoãn gác cằm lên vai hắn rồi để hắn bế“Lên tới rồi, mèo con.” – Hắn đứng trước giường của bọn họ nghiêng đầu nhìn cái đầu đang rút vào cổ mìnhEm không đáp, nhưng tay lại khẽ siết lấy vạt áo hắn như không muốn bị đặt xuống.

Không nhận được phản hồi nên hắn nghĩ em đã ngủBóng đèn ngủ được bật sẵn, ánh sáng mờ vàng phủ xuống căn phòng khiến mọi thứ trở nên ấm cúng hơn hẳn.

Mọi thứ trên giường đều được sắp xếp để quyến rũ chủ nhân của nó đặt lưng lên Hắn cúi người, cẩn thận đặt em xuống nệm, tay vẫn giữ sau lưng em để lót, tránh để em bị giật mình.

Nhưng đúng lúc này, mắt hắn lại liền va vào đôi mắt phuợng mở trao tráo kia“Chú đừng đi tắm lâu quá nhé…”

Nhóc lười này bây giờ mới chậm chạp chịu lên tiếngDương Du thoáng khựng lại, rồi bật cười khẽ.

Hắn cúi xuống, tay xoa nhẹ đầu em như dỗ trẻ con:“Vẫn chưa ngủ à?”

“Chờ chú đấy” – Em lắc đầu rồi dụi mặt vào gối, đôi môi hờn dỗi bĩu nhẹ.“Chú sẽ tắm nhanh mà, hay em cứ nằm nhắm mắt chờ chú nhé?”

“Th-” Em nhướng mắt lên nhìn hắn định tỏ ra bản thân còn có thể chờ được nhưng lại bị hắn ngắt lờiĐược một bàn tay ấm nóng lại có vết chai nhẹ xoa nắn khuôn mặt là cảm giác dễ chịu cực kì, Nguyệt Hy còn đặc biệt thích hơn vì bàn tay có mùi đặc trưng của mực máy in do hắn hay cầm vào tài liệu Hắn luôn luôn biết cách dỗ dành em "Chỉ nhắm mắt thôi, nhắm lại rồi cứ tiếp tục nằm chờ anh!

Được không em?"

Hắn nhẹ nhàng vuốt mắt em lại, ép chúng nhắm lạiRồi hắn đứng dậy, kéo lại chăn cho em, cẩn thận vuốt thẳng mép.

Sau đó mới quay đi, bước về phía phòng tắm.

Tiếng cửa phòng khẽ đóng lạiKhi hắn trở lại thì Nguyệt Hy đã ngủ say từ lâu, trong dáng nằm mà trước khi đi tắm hắn đã thấy, đủ biết là em đã ngủ luôn ngay khi hắn bước vào nhà tắm.

Dương Du đi đến bên giường, nằm xuống kế bên cục cưng rồi sẵn tiện kéo luôn ai đó vào lòng.

Người đang say giấc kia cũng không hề biết gì mà chỉ theo thói quen mà gác đầu lên cánh tay kia, ôm lấy vòng eo quen thuộcĐường Nguyệt Hy thật ra rất nhạy cảm, từ lúc hắn mở cửa nhà tắm bước ra là em đã thức.

Em tiếc nuối nghĩ 'Mùi máu tanh mất rồi' em cảm thấy mùi máu tanh kết hợp với mùi hương cơ thể hắn chính là chất gây nghiện tuyệt đối với emHình ảnh hắn hôm nay lúc giải quyết những tên trong hầm kia đã được em quan sát qua camera nhỏ.

Cảnh tượng ấy kích thích làm sao...Đặt biệt là khi máu bắn lên môi hắn.

Em thậm chí đã cương lên khi thấy cảnh đó, sắc đỏ nhuộm môi hắn, sự điên cuồng trong ánh mắt hắn, cái nhếch môi trong khi tra tấn những kẻ đó...

Hắn như vị thần chết mỹ miều ban cho những kẻ đó cái chết đẹp đẽ.

Thứ mà bọn chúng không nên nhận được với cái tội danh chúng mang trên mìnhTrái với những gì đang diễn ra trong cái đầu nhỏ ấy là một Dương Du không biết gì vuốt mái tóc dài của người thương, đôi khi không kìm lòng được còn đặt hôn lên tóc em.

Những cái âu yếm này ấy vậy mà thành công dỗ dành con sói đội lớp thiên thần kia chìm vào giấc.

Tay đan tay, hơi thở gần hơi thở, tim đập cùng một nhịp.

Nguyệt Hy sợ lạnh mà lại thể hàn nên khi ngủ đặc biệt thích dính chặt lấy hắn trong lòng.

Có gắng tiếp xúc gia thịt hết mức có thể để nhận lấy hơi ấm từ hắn

_______________________________________Chỉ vì một giấc mơ mà ta dành nguyên ngày để viếtTa mong các nàng sẽ cho nhận xét về bản đã sửa đổi này
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Đứa nhỏ của hắn


Như mọi hôm Dương Du thức dậy theo đồng hồ sinh học của chính mình.

Trước kia khi mà họ chưa ngủ chung vì Nguyệt Hy còn nhỏ thì đừng nói là ngủ, chợp mắt được một lát đã mừng rồi.

Hắn tiếp quản mọi thứ khi còn quá nhỏ, căn cơ chưa vững, bốn phía đều là lũ linh cẩu chực chờ xé xác một vị thiếu gia non nớt như Dương Du.

Nhưng giờ mọi thứ đã khác...giờ đây, chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng đủ khiến kẻ đó cúi đầu, dù không cam tâm thì sao chứ, hắn đã liều mình để trở thành sư tử.

Lũ từng rình rập đói khát kia nay cũng phải ngoan ngoãn chui rúc vào cái ổ mà hắn ban cho, không phải vì chúng đổi lòng mà là vì bây giờ hắn mới là kẻ săn mồiCăn cơ đã vững thì cũng là lúc cơ thể hắn đến giới hạn, từ rối loạn giấc ngủ trở thành mất ngủ mãn tính.

Thế là Nguyệt Hy lúc đó liền lấy lý do giúp hắn cải thiện giấc ngủ mà đã trèo lên được cái giường này (🙂là trong sáng đấy nhá, lúc đó nhỏ còn chưa 18) Họ mất 2 năm cùng nhau để đem giấc ngủ của hắn trở lại, em cứ thế ngày ngày đều quấn lấy hắn trên giường khiến cho Dương tổng đây từ vị sếp luôn luôn đúng giờ trở thành "thích đi làm giờ nào thì đi, không thích thì làm luôn ở nhà"Chẳng hạn như sáng nay, hắn mặc dù đã dậy nhưng vẫn không nỡ bước xuống giường, cánh tay gác hờ lên eo hắn nhưng lại như một cái khóa chắc chắn trong mắt hắn.

Mái tóc đen dài xoã tứ tung trên gối như những sợi dây leo bám trên những bức tường.

Đôi mắt nhắm nghiền cùng hàng mi dài, sống mũi cao thừa hưởng từ người mẹ có quốc tịch nước ngoài kèo với làn da trắng như lâu năm không tiếp xúc với ánh nắng.

Tiếng thở nhỏ gần như không nghe được, hắn nằm đó ngắm nhìn mà càng thêm chìm sâu thêm một tầng rung động với em.

Đột nhiên cánh tay đang đặt ở eo hắn siết chặt lại, rút khoảng cách vốn đã ngắn của hai người thành không còn khoảng cách

Không biết em mơ thấy gì nhưng hàng lông mày thanh mảnh đó cau lại đầy khó chịu, úp mặt vào lòng.

"ba mẹ...hức hức..không muốn"

Ngực hắn từ từ cảm nhận được một cổ ướt át ấm nóng

Dương Du ban đầu thấy em cau mày cũng chỉ biết ôm chặt lấy em vào lòng mà dỗ dành, nhưng khi nghe những tiếng thút thít kèm với cảm giác ở ngực thì giật mình nâng khuôn mặt đang trốn trong lòng mình lên

Mặt đã sớm bị nước mắt tắm cho ướt đẫm nhưng chủ nhân của nó vẫn không có dấu hiệu tỉnh.

Hắn như đã quen mà lâu đi những giọt nước mắt ấy, bàn tay vuốt trên tấm lưng mỏng manh như cành mai trong vườn

"Suỵt suỵttt...Hy Hy ngoan nhé, bảo bối nhỏ"

Dương Du thì thầm những lời dỗ dành như từng thấy ở đâu đó.

Đại thiếu gia như hắn không biết dỗ người, lúc bé cũng là người ta dỗ hắn vui, đến đứa em trai của hắn còn chưa bao giờ được nghe những câu này.

Ấy vậy mà từ khi có em, không biết từ khi nào mà hắn dỗ người lại thành thục như vậy

ou are my sunshine

My only sunshineYou make me happyWhen skies are grayYou'll never know, dearHow much I love youPlease don't takeMy sunshine awayGiọng hắn vốn trầm khàn, chẳng hợp với bài hát ru cho trẻ em này chút nào.

Nhưng nghe nhiều lại cho cảm giác hắn chính là lấy cả trái tim ra bỏ vào lời ruTheo lời khuyên của bác sĩ tâm lý thì hắn nên dùng những thứ thân thuộc cho em cảm giác an toàn mỗi khi cơn ác mộng này đến

Từ một bảo mẫu cũ của em mà hắn biết được bài hát ru quen thuộc mà Đường cố phu nhân hay hát cho em.

Đứa nhỏ đáng thương của hắn mới lên 4 đã thành trẻ mồ côi, lại còn tận mắt chứng kiến cảnh bản thân làm sao mà thành trẻ mồ côi

Cơn ác mộng này có lẽ sẽ theo em của hắn đến mãi mãi, mỗi một tiếng ba mẹ mà em kêu đều như một vết cắt lên tim hắn

H

ắn nhìn em cứ rơi nước mắt mãi liền không chịu nổi mà đành đánh thức emBàn tay đặt lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt xoa nhẹ "Cục cưng à, dậy thôi!

Dậy nào, đến giờ rồi, không mơ nữa nhé"

Nguyệt Hy nghe giọng hắn gọi cũng từ từ mở mắt, có lẽ vì vừa gặp ác mộng lại đột nhiên bị đánh thức khiến em vẫn chưa thật sự tỉnh.

Ánh mắt ngây ngô nhìn hắn, phải mắt một lúc em mới biết mình đang khóc.

Tự lau đi giọt nước mắt của mình, Nguyệt Hy cảm nhận nước mắt đang thấm vào da, mấp máy môi hỏi

"Em lại mơ thấy nó ạ?"

"Ừm" hắn gật đầu rồi cuối xuống đặt lên trán em một cái hôn rồi siết chặt em vào lòng

__________________________________

Họ cứ thế nằm ôm ấp nhau đến tận 10 giờ thì mới chịu xuống giường làm vệ sinh và đi xuống lầu ăn sáng.

Dì Hà vừa là quản gia mà cũng như là người thân trong nhà của họ đã chu đáo dọn bữa sáng xong từ lâu

Bà đã làm ở đây từ thời ba mẹ hắn đến tận bây giờ, người thân cũng chẳng còn.

Cả tuổi trẻ bà đều dành để săn sóc Dương gia này nên tận bây giờ vẫn có một mình.

Nhưng từ trên xuống dưới Dương gia đều biết bác tài xế Lâm nhà họ cũng đã thương thầm dì đã mấy năm.

Nguyệt Hy vì hôm qua và sáng nay đều khóc nên mắt đã có dấu hiệu sưng, vừa chào dì Hà buổi sáng liền ngồi vào bàn bắt đầu ăn.

Hắn biết em khóc nhiều nên cũng đã đói rồi, không nói gì mà chỉ tập trung gắp đồ ăn cho emHắn vốn không có thói quen nói chuyện trong lúc ăn, bình thường cũng là em nói còn hắn phụ trách lắng nghe.

Nay em lại không nói gì khiến bữa ăn chìm trong yên lặng, hắn với tay bật TV kênh tin tức kinh tế, tài chính

Nguyệt Hy dừng ăn thì nhích lại nắm tay hắn, Dương Du biết em thích âu yếm, sau khi khóc thì còn cần những đụng chạm da thịt như này nhiều hơnHắn để mặc em ôm ấp nắm tay, tay kia vén tóc cho em rồi chỉ hỏi em no chưa

Bé mít ướt cuối cùng cũng chịu cười với hắn một cái mà gật đầu, cái nụ cười hạnh phúc khi được ăn no lộ ra hàm răng trắng đều_______________________Sau bữa tối, em theo hắn vào thư phòng.

Dương Du ngồi phía bàn làm việc, ánh mắt nghiêm túc lật từng trang tài liệu.

Em ngồi trên sofa cạnh bên, dáng ngồi không ngay ngắn còn cụp các ngón chân lại như một chú mèo nhỏ, lười biếng gõ phím trên máy tínhHai người chẳng ai nói với ai câu nào, yên lặng giải quyết công việc của riêng mình.

Đôi khi không cần nói nhiều, chỉ cần ở cùng nhau trong một không gian thôi cũng đã là rất hạnh phúc Những đối tác của hắn có con tầm tuổi Nguyệt Hy đều đang điên cuồng tìm cách “chạy điểm” cho con: người thì lo lót để con tốt nghiệp, người phải nhắm mắt mua bằng.

Còn hắn, điều khiến hắn lo ngại lại là việc... cục cưng của hắn quá nghiêm khắc với chính mình, chăm chỉ đến mức khiến người lớn cũng phải mủi lòngNăm em bảy tuổi, hắn xây riêng một căn phòng để trưng bày cúp và giấy khen.

Khi ấy, hắn chỉ nghĩ đơn giản, căn phòng này sẽ vừa là mục tiêu vừa là lời cổ vũ của hắn dành cho emSau đó Nguyệt Hy đã hỏi hắn “Anh sẽ rất vui nếu căn phòng có đầy giấy khen và giải thưởng đúng không?”

Hắn chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng – nào ngờ đứa trẻ ấy lại xem đó là mục tiêu sống.

Năm năm sau, căn phòng ấy đầy kín.Nhưng cùng với đó là lần đầu tiên hắn thấy em ngất xỉu vì kiệt sức, bác sĩ kết luận suy nhược do áp lực học tập và căng thẳng tâm lý.Dương Du khi ấy chỉ biết đứng lặng một bên giường bệnh, cảm giác ân hận gần như bóp nghẹt lồng ngực.

Từ đó trở đi, hắn đã giải thích với em rằng không cần đặt nặng thành tích, hắn sẽ không ghét bỏ em chỉ vì em không đứng đầu Kể từ khoảnh khắc đó, họ đã tiến thêm một bước trong sự thân cận, hắn hiểu rằng họ phải trò chuyện nhiều hơn.

Suy nghĩ sai lệch này của em hình thành từ việc thiếu cảm giác an toàn cũng như từ việc họ trò chuyện rất ítNhờ vậy, hắn cũng dần quan sát em nhiều hơn, biết em không thích đến trường.

Em nói ở đó ồn ào, phiền phức, khó thở.

Có đôi khi còn... sợ.

Hắn không hỏi nhiều, chỉ âm thầm điều chỉnh mọi thứ xung quanh sao cho em được thoải mái nhất có thể.

Nguyệt Hy của hiện tại đã không còn liều mạng như thế nữa, nhưng không có nghĩa là em bỏ bê việc học.

Mới đây đã có mấy trường đại học bậc nhất tranh nhau đòi tuyển thẳng Nguyệt Hy vì đọc qua bài luận luật của emVì vậy mà cục cưng của hắn dạo này khá rảnh, chủ yếu là đang tìm hiểu và phân vân nên đồng ý với trường nào thôi trong khi các bạn cùng lớp lại đang chiến đấu hết mình cho kỳ thi đại học quốc gia
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Rạp chiếu phim


Sáng hôm sau, dù trời đã lên cao, Nguyệt Hy vẫn nép trong lòng Dương Du, chẳng buồn rời giường.

Bé bám lấy hắn đầy uể oải, viện đủ lý do để trốn tránh việc thức dậy.

Dù vậy, khi đã quá trưa, hắn đành phải bế em dậy, mặc kệ những giọt nước mắt làm ướt vai hắn và sự nũng nịu khiến tim mềm nhũn raChỉ đến khi nghe bữa sáng chính là món ăn yêu thích,mì hoành thánh và bánh bao xá xíu thì mắt em mới sáng lên.

Mọi oán trách, mè nheo trước đó đều tan biến ngay lập tức như chưa từng tồn tại.

Em mới vừa quấn lấy cổ hắn khóc tấm tức, giờ đã chủ động nắm tay hắn kéo xuống tầng, rảo bước nhanh hơn bất cứ ai.

Dì Hà sáng nay dậy sớm để chuẩn bị món này theo lời căn dặn của Dương Du.

Bà hiểu rõ tiểu thư nhà mình từ tật xấu đến sở thích, đặc biệt là dễ yếu lòng với đồ ăn ngon.

Vừa thấy món ăn, Nguyệt Hy đã vui vẻ chạy đến ôm lấy dì Hà mà không tiếc lời ba hoa nói em yêu dì ra sao.

Dương Du đứng bên cạnh chỉ im lặng mỉm cười, ánh mắt không giây phút nào rời khỏi hai người họ

Ăn được đồ ngon xong Nguyệt Hy liền trở lại dáng vẻ hạnh phúc, ôm cái bụng no căng tung tăng nhảy chân sáo trò chuyện với hắn______________________Sau bữa trưa, cả hai thay đồ để ra ngoài.

Dương Du luôn là người tự mình lái xe, chiếc Lamborghini Aventador đen bóng lướt êm trên đường hướng đến khu trung tâm thương mại.Trước khi bước xuống xe thì Nguyệt Hy đã đeo khẩu trang và mũ vào, vì hắn có rất nhiều kẻ thù nên cũng nên em phải hạn chế lộ mặt.

Đến giờ cả giới cũng chỉ biết Dương tổng đã đính hôn chứ chẳng hề biết mặt vị hôn thê đó ra saoNgoài ra thì năm nay, ông chủ Dương đây vô tình được bầu là người đàn ông đẹp trai nhất trong giới kinh doanh, sơ ý thu được cả một đống fanP/s: Nguyệt Hy có âm thầm tham gia nhóm fan đó trên mạng xã hội ☆(ゝω·)v Làm cho đám paparazzi đói tin về hắn đến phát điên, bất kể hắn đi đâu đều sẽ có vài phòng viên theo dõi đang sau nhằm săn tin nóng nhanh nhấtNguyệt Hy với trang bị đầy đủ bước xuống xe, hai người nắm tay sóng vai đi vào trung tâm Cục cưng Hy Hy được bạn bè giới thiệu về bộ phim kinh dị đang oanh tạc phòng vé hiện nay, nhưng vì đang là thời gian chạy nước rút cho kỳ thi đại học quan trọng nên chẳng sĩ tử nào có thời gian để xem phim cả Trừ một số thành phần ngoại lệ như tiểu thư Đường Nguyệt Hy nhà ta đây.

Bình thường khi rảnh thì em chính là một mọt phim chăm chỉ nên vừa nghe bạn cùng lớp liến thoắng về phim được đầu tư ra sao là em cũng khá hứng thú.

Một mực lôi kéo hắn đi vào rạp chiếu phim, hắn cũng không ý kiến gì mà đều chỉ chiều theo em cả.

Cả hai vừa mua nước và vé vừa nói chuyệnNhân viên đứng ở quầy bán vé vừa thấy hai vị khách có giá trị nhan sắc cao còn tưởng là hôm nay có buổi công chiếu phim nào nên có hai diễn viên tới ra mắt Cả buổi cứ làm đồ thật chậm để mọi người đều có cơ hội chiêm ngưỡng nhan sắc tỷ lệ cao hiếm có này.

Dương Du không che mặt và với vẻ ngoài cao phú soái đó thì không ít người qua đường đã nhận ra anhCòn Nguyệt Hy thì chỉ lộ ra đôi mắt, dù không cần nhìn rõ mặt đã thấy khí chất từ xa.

Nhân viên bán vé như chợt nhớ ra mà hỏi thẻ ID của Nguyệt Hy vì bộ phim dành cho người từ 18 tuổi.

Em đưa thẻ ra cũng như mở hé khẩu trang xuống đủ để cho nhân viên xác nhận rồi lại kéo lên Nhân viên bán vé nở nụ cười chuyên nghiệp đáp lại dù trong lòng đã xuyến xao, điều tuyệt vời hơn ngắm người đẹp chính là ngắm hai người đẹp ở bên nhau đó Gần đây, phòng truyền thông quan hệ của tập đoàn hắn đã phải tăng ca rất nhiều để ém đi tin tức về sếp tổng, có lẽ sắp tới đây họ lại phải tiếp tục tăng ca rồiDương Du thấy vài người bắt đầu cầm điện thoại lên hướng về phía họ thì lập tức đánh ánh mắt tới cảnh báo chứ cũng không nói.

Bản thân cố tình đứng đằng sau che chắn cho em Đám người qua đường cũng biết ý mà không làm gì quá quắt.

Ai mà chả biết hot search nguyên tuần vừa rồi chính là trận đấu pháp lý giữa công ty nhà họ Dương với paparazzi và anti-fan chứ Paparazzi đăng tin nhảm, bịa chuyện về vị hôn thê của Dương tổng bị cho ăn liên hoàn đơn khiếu nại hình sự.

Chỉ trong ba ngày, công ty đã gửi công văn khởi kiện tới ba cơ quan truyền thông lớn vì đăng tin sai lệch.

Fan cuồng hay Anti-fan thì khỏi nói, thấy màn tắm máu truyền thông này liền cun cút xóa bài lẫn account trong 1 nốt nhạcQuay lại với đôi trẻ, họ vừa đặt mông lên ghế thì phần quảng cáo cũng vừa bắt đầu.

Nguyệt Hy dỡ thanh gác tay giữa cả hai ra, đầu tựa lên vai hắn còn tay thì đặt lên đùi người kế bên.

Tự nhiên mà dính lấy hắn, Dương Du cũng không để ý mà đặt tay lên vai em ôm vào lòng.

Nguyệt Hy đưa những miếng bắp rang đến miệng người kế bên, hắn không thích ngọt nên bắp rang hầu hết mua là cho em, chỉ khi em đút như này thì hắn mới chịu ăn vài miếng Những bộ phim kinh dị thường mở đầu với tình tiết gây cười, em cứ cười khúc khít cả buổi.

Mỗi lần bật cười đều quay sang nhìn hắn, đó là thói quen, cũng là sự thành thật từ trong tâmKhi em vui, em cũng hi vọng anh sẽ vui

Nhưng cười không được bao lâu thì đã đến cảnh phải mếu, những cảnh hù dọa xuất hiện nên khi bàn tay đặt trên đùi hắn bắt đầu di chuyển, hắn cũng chẳng quá để ý.

Mới đầu cũng chỉ là xoa xoa đùi hắn, sau đó thì lại tiến dần lên trên

Đến khi bàn tay lưu manh đó bắt đầu luồn vào đùi trong của hắn mới bị tóm lại, hắn nhìn em nghiêm giọng mắng "Làm loạn gì đó?

Mau tập trung xem!"

Đường Nguyệt Hy cười xởi lởi với mắt cún vì bị bắt tại trận, nhưng mà không có nghĩa là em sẽ dừng

Em chồm tới mút lấy môi hắn, lưỡi hai người lập tức quấn lấy nhau như uyên ương tái hợp, đến khi buông môi nhau ra, sợi chỉ bạc nối liền giữa môi hai người không chịu đứt.

Nguyệt Hy chỉ cười lưu manh rồi liếm lấy môi hắn một lần nữa

Hắn bị cưỡng hôn xong đầu óc liền có chút kích động, tất cả các hormone bên trong hắn đang kêu gào được giải phóng

Nguyệt Hy thừa nước đục thả câu, nhân lúc hắn còn đang lạc lối trong sóng tình dạt dào, một lần nữa đưa ánh mắt sáng trong như đêm đầy sao mà nhìn hắn

Dùng bàn tay chưa bị tóm còn lại mà nắm lấy cổ hắn hôn tới, giữa những tiếng thét hoảng sợ của người khác thì em lại thì thầm bên tai hắn "Mở đùi ra có được không?"

Hắn mơ mơ hồ hồ gật đầu, hai chân từ từ mở ra cho em sờ

Nguyệt Hy biết rạp chiếu phim rất hay có camera ẩn trong tối nên cũng chẳng làm gì quá đáng hơn mà chỉ sờ mó.

Ánh mắt cũng thành thật mà nhìn về phía màn hình, chỉ có hắn là ăn khổ khi bị sờ đến cương lên nhưng lại phải giả vờ bình thường

Hắn cắn chặt môi chỉ dám phát ra những tiếng rên khẽ bị che đậy bằng tiếng hít thở sâu, em dựa lên vai hắn yên ổn xem phim.

Đôi khi còn bị những cảnh phim dọa cho rúc vào hõm cổ hắn

Vật bên dưới theo đó mà cũng bị bàn tay ác độc siết lấy.

Nguyệt Hy rúc đầu vào hõm cổ hắn cũng không hề ngoan ngoãn mà lén hôn lên yết hầu gần đó

"Nhóc ác độc!

Chơi có vui không?" hắn cắn chặt hai hàm lại mà hỏi, bàn tay bị hắn gồng đến nổi gân xanh

Ấy vậy mà con hồ ly kia vẫn còn dám dươn ánh mắt vô tội nhìn hắn, nếu không phải người bị sờ soạn nãy giờ là hắn thì hắn cũng chẳng tin khuôn mặt ngây thơ này lại dám làm chuyện này nơi công cộng

"Chú ơi, thơm thơm" hồ ly ngửa đầu đòi hôn, cái giọng điệu ấy khác nào đắc kỷ năm xưa quyến rũ Trụ vương chứ

Hắn nghiến răng thầm mắng bản thân không có chính kiến, bàn tay đang đặt trên vai nắm lấy gáy em cúi đầu khóa môi

Lưỡi họ cuốn lấy nhau như hai con bạch tuộc đang trong mùa sinh sản, tiếng môi mút lấy nhau vang lên chỉ đủ cho cả hai nghe.

Dương Du đặc biệt có thói quen cắn môi em khi hôn, hắn sẽ mút lấy nó rồi gặm cắn.

Cách hôn rất giống tính cách của hắn, có tính công lược và hiếu chiến

Bàn tay em bên dưới đã kéo khóa quần hắn xuống và cho tay vào.

Đường Nguyệt Hy cả buổi đòi hôn cũng là để làm hắn phân tâm, dương đông kích tây

Hắn khi nhận ra em đã cho tay vào trong thì đã giật mình nhưng nhanh sau đó lại bị em dẫn dắt lại tập trung vào nụ hôn.

Lúc này hắn đã không còn ở thế công nữa, em thừa thế mà chồm về phía hắn

Hơi thở của hắn bây giờ rất gấp gáp, dù đã bị nụ hôn che lấp miệng nhưng không ngăn được những tiếng gầm trầm khàn từ cổ họng.

Dù hắn đã cố giữ tay em lại để ngăn bớt khoái cảm, tiếc là tay hắn đã không còn lực để ngăn bàn tay kia tấn côngBàn tay nhỏ cứ tuốt lấy dương vật hắn mạnh bạo, đôi khi còn ác ý cào nhẹ.

Cơ thể hắn rung lên cảnh báo việc chủ nhân nó sắp cao trào nhưng Nguyệt Hy không hề có ý định dừng lạiBàn tay còn lại bắt đầu xoa đầu vú hắn, ban đầu còn nhè nhẹ như massage nhưng càng về sau lại là những trận ngắt nhéo.

Hắn không chịu nổi mà gác đầu lên vai em hít vào vài ngụm không khí"N-Nhóc ác độc haaa...ưh.." hắn nghiến răng thốt ra 3 chữ mà như phải nuốt đinhNguyệt Hy cười khẽ khàng, nói với giọng đáng thương như người ngay thẳng bị đổ oan"Em mới không có, chú à!

Em thương chú như vậy, biết chú khó chịu mà xoa nắn giúp này lại thành ác độc.

Thật oan uổng quá, bên dưới em cũng chướng rất đau rồi chú ơi" Nói đến đây thì cả cơ thể hắn trải qua một trận run bần bật, tay hắn đang nắm hờ lấy cổ tay em nay cũng buông thõng Một cổ tinh dịch nóng sền sệt bắn ra bị bàn tay Nguyệt Hy hứng trọn, hắn thở hổn hển nhưng khuôn mặt cũng ánh lên sự hồng hào và thỏa mãn.

Hắn thả lỏng cả cơ thể mà dựa vào em.

Nguyệt Hy với ánh mắt mãn nguyện nhìn tới, giơ bàn tay đang dính đầy tinh dịch của hắn lên miệng mà nếm"Chú ơi có muốn nếm thử không?"

Ánh mắt tinh quái đánh tới với câu hỏi đầy chân thành Dương Du vừa giận vừa ngại với độ vô liêm sĩ này, lấy trong túi áo ra khăn giấy rồi nhanh chóng dọn dẹp đi đống nòi giống của mình Nguyệt Hy bật cười vì đã thành công trêu chọc được người đàn ông vốn nổi tiếng điềm tĩnh xưa nay, em hôn lên mặt hắn một cái đưa tay lên eo siết chặt như để hối lỗi.

Ngồi nghiêm chỉnh lại xem phim, còn nhu thuận ôm cho hắn dựa vào nghỉ ngơi sau trận phong tình Dương Du mệt mỏi mà dựa vào người em chợp mắt một lúc, có lẽ sau khi xuất ra quá thoải mái mà bản thân hắn vô tình chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngủ một mạch đến khi phim kết thúc dù cho trước đó có mấy người đã hét lên vì bị phim hù cho khiếp vía
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Đột kích


Điểm đến tiếp theo của họ là siêu thị to ở tầng 2.

Hắn lười biếng gác cầm lên vai người nhỏ, em lúc ra khỏi rạp phim lại thành thật hẳn ra.

Tay đặt lên eo hắn đỡ lấy sức nặng của cả một người đàn ông trưởng thành

"Chú mệt lắm ạ?

Hay ta ngồi nghỉ tí nhé?"

Nguyệt Hy ân cần hỏi, hắn không trả lời mà chỉ lắc đầu rồi cả hai cùng đi vào siêu thị Danh sách đồ cần mua đã được dì Hà viết ra giấy sẵn, thật ra họ có thể dễ dàng nhờ người mua dùm nhưng Nguyệt Hy vì cũng cần đi văn phòng phẩm trong trung tâm thương mại nên cũng sẵn tiện nhận nhiệm vụ này luôn thôi Khi cả hai đã lấy gần như đủ đồ trong danh sách, em đột nhiên khó chịu mà xoay người lại nhìn thẳng vào góc khuất cách họ không xaNơi một người đang trùm kín người hơn cả Nguyệt Hy và chiếc máy ảnh chuyên nghiệp của phóng viên, em đã để ý tên chết tiệt này cả buổi rồi, càng ngày cành tiến gân hơn Bàn tay trắng nõn bắt đầu nắm chặt lại vì cơn giận đang bùng lên.

Dương Du không nhạy cảm bằng em nên khi quay người lại theo hướng em đang nhìn mới nhận ra bản thân bị theo dõi cả buổiHắn định nhấc chân bước về phía tên đó nhưng bị Nguyệt Hy nắm tay giữ lạiHắn nhìn xuống em đầy câu hỏi

"Để anh xử lý, chứ nếu không thì bọn chó này cứ được nước mà lấn tới mãi" "Chỗ này đông người, dù mình là người bị hại cũng sẽ dễ dàng bị hắn hắt nước bẩn nếu manh động.

Chú cứ cho người giải quyết trong âm thầm thôi, đừng vì hắn mà tức giận" Em đưa tay vuốt lấy hàng lông mày đang châu lại kiaSau đó em cố mở từng ngón tay đang cuộn lại thành nắm đấm ra, từ từ đan bàn tay mình vào đó mà dắt hắn điHắn nhìn về phía gã phóng viên lần cuối thì gã cũng đã trốn, từ lúc bị Nguyệt Hy nhìn là gã đã chuồn rồi__________________Hắn xách đồ chất vào cốp xe xong thì cũng lên xe, vừa ngồi vào thì Nguyệt Hy đã bóc một viên Sô-cô-la đút vào miệng hắn.

Là loại hôm kia hắn đã mua cho emQuay sang thấy em vẫn còn đeo khẩu trang trong vô thức thì hắn đưa tay gỡ nó xuống rồi hôn sâu.

Vị ngọt của Sô-cô-la tan trong miệng cả hai, Đường Nguyệt Hy vốn định dùng nó để dỗ hắn vui nhưng giờ mới nhận ra rằng bản thân cũng đang được hắn dỗ ngược lại "Lần sau anh hứa sẽ bao cả trung tâm thương mại, bé cưng không cần đeo khẩu trang và đội nón nữa" Hắn đau lòng cho em"Không cần mà, em thích chỗ đông vui mà" Em cười ngoan xoa dịu hắn"Không được, thế thì anh sẽ thuê thêm diễn viên quần chúng cho em.

Có thể thu điện thoại của họ để đảm bảo thông tin riêng tư, như vậy thì anh sẽ an tâm hơn""..."

Đôi khi bảo bảo quên mất độ giàu có của vị hôn phu Em không nói nữa, chỉ dựa ra sau lưng mà nhìn về phía trước.

Trong xe còn đang bật bài Somethin' Stupid của Frank Sinatra và Nancy Sinatra.

Một bài hát cũ xưa...

Khi xe lái tới một con đường vắng, kỳ lạ là đây là đường trong thành phố là lại vắng hoe.

Nguyệt Hy đột nhiên thấy có một ánh sáng đèn pha chói mắt chiếu thẳng vào tầm nhìn của họ, trong chốc lát chưa đợi hắn đánh tay lái né tránh thì em đã nhanh chóng kêu hắn đạp phanh rồi nhanh tay ôm trọn lấy người hắn che chắnTrong giây phút ngắn ngủi, hắn chỉ kịp nhìn em vài giây là đã có một lực tông mạnh hất cả chiếc xe của họ bay lên cao.

Tay Nguyệt Hy vẫn ôm chặt lấy hắn mà bảo vệ Đến khi chiếc xe rớt xuống, trong sự choáng váng hắn lờ mờ nhìn thấy một đám người trên tay cầm gậy sắt bước xuống khỏi chiếc xe tải vừa mới tông vào họ.

Nguyệt Hy ngồi kế bên cơ thể đã kích hoạt phản xạ sinh tồn.

Em chỉ ngất đi trong chốc lát liền tỉnh táo ngay, cố gắng cử động rồi mở dây an toàn bước ra khỏi xeChiếc xe bị tông mạnh đến gần như biến dạng nhưng em biết nó đã được qua cải tạo tốt nhất nên tuyệt đối không có tình huống phát nổ, bây giờ để hắn ở trong xe là cách an toàn nhấtThấy em định mở cửa xuống xe hắn liền đưa tay nắm muốn ngăn lại, nhưng đã bị Nguyệt Hy nhẹ nhàng gỡ ra, hắn vẫn còn choáng váng sau cú tông nào còn sức để níu em.

Hắn với tay định níu lấy em một lần nữa nhưng cơ thể đã không chịu nổi nên ngất điMột cánh tay do dùng để bao bọc lấy đầu của hắn mà bị kính xe vỡ văng vào chảy máu, trên đôi bàn tay của Nguyệt Hy vẫn còn bị vài mảnh kính ghim vào.

Ngoài ra những mảnh kính cũng cắt trên da em không chỗ nào lành lặnBọn người tông xe Dương Du khi thấy người xuống xe chỉ là một con nhóc mảnh mai tay không tất sắc thì như bị chọc cười, thầm khinh bi tên nam nhân trong xe lại để một con bé rỉ mũi còn chưa sạch ra đỡ đạn cho chính mìnhNguyệt Hy thì không muốn nói nhiều, tai em ù hết cả rồi.

Cả cơ thể thì máu me, tai không nghe mẹ gì, đầu thì đau như bị đánh.

Nguyệt Hy không vui hét về phía bọn chúng "Lên hết một lượt đi, mất thời gian quá""Mẹ nó!!

Con nhỏ này, tao khuyên mày còn nhỏ thì nên bỏ cái mặt coi trời bằng vung đó đi.

Thấy mày thân con gái nên còn định thả mày đi nhưng với cái thái độ này thì chắc Diêm Vương cũng sẽ hiểu vì sao mày xuống dưới thôi" một tên trong số đó lớn tiếng nói, có vẻ là tên cầm đầuThế là tất cả bọn họ cùng một lúc xông về phía Nguyệt Hy, không lâu sau Dương Du ngất trong xe cũng đã tỉnh lại.

Được Nguyệt Hy chắn cho hầu hết nên hắn chỉ ngất một tí.Mở cửa xe bước xuống, thành công dời đi hết sự chú ý của bọn lưu manh.

Bọn côn đồ đang bị Nguyệt Hy hành tơi tả thấy lại có thêm một người khác nữa xuống xe mà còn chính là mục tiêu nên không định tốn thêm thời gian nữaMột tên trong đám côn đồ muốn lao đến hướng Dương Du đang đứng thì lập tức bị một mảnh kính vỡ ghim thẳng vào cổ.

Máu ở đó phun ra như lính vỡ trận, mảnh kính là do Nguyệt Hy tranh thủ nhặt lấy lúc bọn côn đồ có phân tâm.

Khi này Dương Du cũng chính thức bước vào cuộc chiến mà phần thắng vốn đã nghiêng về phía họHắn một tay túm cổ kẻ trước mặt nhấc bổng lên, rồi tung cú đấm mạnh như trời giáng.

Cùng lúc đó, chân hắn vung lên, đá văng tên khác đang định đánh lén.

Gần đó, Nguyệt Hy cũng đang bẻ gãy tay một tên, đôi khi lại hướng phía hắn yểm trợCả hai đều thuộc dạng ra tay gọn gàng, dứt khoát, kỹ năng toàn là dân chuyên nhưng vì đối thủ quá đông, lại tấn công dồn dập nên việc dọn sạch đám này vẫn mất kha khá thời gian.Chỉ sau chưa đầy ba mươi phút, đám người được thuê đã bị quét sạch.

Mặt đất vương vãi vết máu và cơ thể người nằmNguyệt Hy lúc này đã bắt đầu choáng váng, cơ thể loạng choạng không còn đứng vững.

Hắn đang dùng gậy đánh tên cuối cùng lập tức lao đến, nhanh tay đỡ lấy em trước khi em ngã quỵ.

Hắn ngồi xuống đặt em nằm lên đùi, giữa con đường vắng tanh chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pha xe tải và bọn họMáu từ cánh tay em vẫn không ngừng tuôn chảy, thấm đỏ cả một góc áo.

Vậy mà em vẫn cố mở mắt, gồng mình không không ngất đi trong thời điểm này Dương Du cả buổi cũng sốt ruột lấy áo bịt vết thương lại cho em, có nơi đang bị mảnh kính to ghim vào rất sâuTầm năm phút sau thì 10 chiếc Mercedes đen chạy tới kèm theo là hai chiếc xe cứu thươngThư ký An, một trong hai thư ký đắc lực của hắn lo lắng đỡ hắn đang bế Nguyệt Hy đặt băng ca cứu thương.

Nguyệt Hy vẫn đang ép buộc bản thân tỉnh táo làm đôi mắt long lên.

Dương Du lo lắng hôn lên đôi mắt em như để trấn an, đôi tay hắn run run...

Em của hắn, bé cưng của hắn...

"Người của ta tới rồi, anh an toàn rồi" Hắn run rẩy nói với em, vuốt mái tóc dài rối bời kia.

Nguyệt Hy từ từ nhìn sang thư ký An để xác nhận rồi mới an tâm ngất điHắn nắm chặt tay nhau cho tới bệnh viện mới bị y tá tách tay hai người ra để đẩy Nguyệt Hy vào phòng cấp cứu.

Hắn ngồi ngoài hàng ghế chờ mà đôi tay dính máu không ngừng run lên, ánh mắt hắn mông lung sốc đến cực độ, sợ em của hắn sẽ bỏ hắn mà đi Hắn đã tắm qua máu tanh không biết bao nhiêu lần nhưng không sợ, chỉ sợ khi nó là máu của Đường Nguyệt Hy emThư ký An kế bên cũng lo lắng không thôi, ai chả biết ông chủ rất nhạy cảm về những chuyện liên quan tới an toàn của tiểu thư chứ"Tôi đã cho người tóm mấy tên được thuê kia lại và đem về tổ chức rồi thưa ngài.Đã tra được một chút, là giám đốc tài chính vừa bị ngài sa thải hai tháng trước vì tham ô.

Bị ngài sa thải hắn liền không có tiền nuôi tình nhân nữa, bị họ quậy cho tan nát cửa nhà và danh tiếng.

Hắn vừa giao tiền để thuê bọn ám sát ngài và tiểu thư xong đã liền bay ra nước ngoài trốn.Tôi đã cũ người theo dấu vết rồi, các mối quan hệ quen biết ở nước đó cũng đã được sử dụng.Đảm bảo trong tuần này sẽ mang được hắn về trước mặt ngài"An Thịnh báo cáo một tràng dài, làm việc hết sức chuyên nghiệp như để xoa dịu vị Diêm Vương sống trước mặtDương Du tức giận siết chặt nắm đấm, thà là trả thù lên một mình hắn thôi, cớ sao lại còn lôi bé cưng của hắn vào.

Tên khốn này tàn đời rồi"Một tuần là quá nhiều, cậu có thời gian 4 ngày.

Nội trong 4 ngày thì tên chó đó phải còn sống xuất hiện trước mặt tôi!"

"Vâng, ông chủ" Thư ký An gật đầu rồi lập tức rời đi làm việc ngay
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Hồi phục


Manifest có thể kiếm một anh ngiu chiều bồ hơn chiều vong như Dương Du ~T_T~_______________________Khi đèn phòng cấp cứu tắt đã là 5 tiếng sau, cửa bật mở và bác sĩ bước ra với quần áo phẫu thuật, hắn cố lấy lại bình tĩnh.

Dương Du lập tức đứng bật dậy, ánh mắt đỏ hoe, sống lưng thẳng tắp dù bàn tay phía dưới đang run rẩy.

“Bệnh nhân tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch” bác sĩ mở lời trước “Nhưng có mảnh kính găm sâu sát dây thần kinh cánh tay trái.

Chúng tôi mất ba tiếng mới lấy ra được những mảnh kính.Cánh tay trái bị nứt xương.

Phổi bị dập nhẹ, phần vai và cổ bên phải va đập mạnh, khâu tổng cộng hơn hai mươi hai mũi.

Xe bị lật, va chạm ở tốc độ cao…cô ấy kiên cường lắm, nhưng hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.

Chúng tôi còn phải đưa bệnh nhân đi chụp CT để kiểm tra thêm mới có thể đưa đến phòng ICU được”Hắn gật đầu cảm ơn bác sĩ, không nói gì, cuối cùng cũng thở phào một tí.

Mất gần hai mươi giây sau, hắn mới ngồi xuống lại.

Thư ký An cũng khuyên hắn tranh thủ thời gian mà đi xử lý vết thương trên người Đến khi hắn được băng bó xong thì em cũng đã được đẩy vào phòng ICU, nơi này chỉ còn tiếng máy theo dõi vang đều đều từng nhịp.

Nguyệt Hy nằm yên trên giường bệnh, toàn thân gần như bất động.Cánh tay trái được cố định bằng nẹp và treo lên khung hỗ trợ, nhiều vùng trên cơ thể vẫn còn băng kín sau phẫu thuật.

Gương mặt em nhợt nhạt vì mất máu quá nhiều, đến hít thở cũng phải nhờ sự hỗ trợ từ ống oxy, máy đo tim cũng vẻ những đường lên xuống như sóng biểnDương Du được bác sĩ đặc cách vào thăm vì là người thân hợp pháp.

Hắn ngồi xuống ghế, cách giường một đoạn ngắn, nhưng lại chẳng dám đưa tay chạm vào em.

Chỉ sợ một cái chạm nhẹ cũng đủ để khiến em đau thêm.

Hắn khom người, cúi đầu đặt trán lên mép giường, nơi bàn tay em đang nằm yên, thở ra một hơi dài và mệt mỏi như thể tất cả sức lực đều bị rút cạn.

Tinh thần cũng như sức khỏe của hắn gần như kiệt quệ rồiCòn em của hắn vẫn nằm đó nhắm mắt giữa đóng dây nhợ và thiết bị y tế.

Nhìn em hắn càng không cho phép mình gục ngãHai ngày trôi qua.

Nguyệt Hy vẫn chưa tỉnh.Dương Du gần như không rời khỏi bệnh viện.

Hắn ngồi ở bên ngoài phòng chờ mãi, chỉ chịu về nhà tắm rửa thay đồ khi dì Hà khuyên nhủ hết lời.

Sau mấy ngày mà râu đã lúng phúng, hắn chẳng buồn lo cho vẻ ngoài nữa____________________Sáng ngày thứ ba, Dương Du gục đầu ngủ chập chờn bên mép giường.

Em đã được đưa ra khỏi phòng ICU, căn phòng này dễ thở hơn hẳn căn phòng ngột ngạt kiaLúc này có một bàn tay yếu ớt từ từ chạm vào tóc hắn, vì quá yếu ớt nên chỉ có thể đặt tay lên chứ không thể cử động mấy.

Nhưng hắn đã lập tức cảm nhận được mà tỉnh dậy Ánh mắt họ chạm nhau, trong đôi mắt dịu dàng của em là hình bóng hắn còn trong mắt hắn là sự nhung nhớ dàn cho em"Bảo bối...?"

Đôi mắt mờ đục khẽ mở ra, chậm rãi, chớp một cái đầy khó nhọc.

Nguyệt Hy nhìn hắn không rõ ràng, không có tiêu cự nhưng là thật.Hắn không nói nên lời, đưa tay lên, lần này không kìm được mà muốn chạm vào mặt em.

Đôi tay vốn mạnh mẽ lúc này lại run rẩy không kiểm soát, hắn cứ nghĩ tất cả chỉ là mơ cho đến khi chạm vào nước mắt em đang rơiNguyệt Hy không thể nói, cổ họng khô rát và vẫn còn đau do đặt nội khí quản.

Chỉ có thể chậm rãi nhúc nhích bàn tay phải còn lành lặn chút ít, muốn níu lấy vạt áo hắn."

Anh đây... anh ở đây rồi..."

Dương Du cúi thấp, hôn lên trán em thật khẽ rồi nhấn nút gọi bác sĩ.

Hắn nhìn em, đôi mắt đỏ hoe nhưng không dám rơi nước mắt bởi vì hắn sợ nếu mình khóc thì em sẽ lại lo.Nguyệt Hy chỉ khẽ rên một tiếng rất nhỏ, rồi lại mệt mỏi nhắm mắt.

Nhưng lần này không phải hôn mê nữa, là chợp mắt chốc látBác sĩ tới trong tức tốc để làm kiểm tra, kiểm tra xong thì cũng rời đi nhanh chóng để bệnh nhân nghỉ ngơi.

Thư ký An phụ trách nói chuyện với bác sĩ về tình hình, ông chỉ khen bệnh nhân hồi phục rất nhanhhDương Du ngồi đó, vẫn nắm tay em không rời nửa bước. ____________________1 Tuần sauTrời đã sáng từ lâu nhưng nắng không chiếu nổi vào phòng bệnh, hắn ghét bị ánh nắng chiếu vào mặt lúc ngủ nên đã kêu người gắn rèm cửa đen vào, hắn vẫn còn ngủ, riêng Nguyệt Hy đã thức từ đời nàoNguyệt Hy mở mắt nằm yên để cho hắn ôm, đầu em vẫn còn mơ màng lắm.

Bác sĩ bảo em bị trấn động não nhẹ nên đôi khi sẽ có một số biến chứngDì Hà mấy hôm trước cuối cùng cũng được Dương Du đưa đến thăm em sau bao ngày đứng ngồi không yên đã khóc hết nước mắt, dù hắn cố ý đợi đến khi em gỡ bớt đi đống dây nhợ trên người đi rồi mới đưa dì ấy đếnNhưng dù gì cũng là người chăm sóc em từ nhỏ, dù thế nào đi nữa cũng vẫn sẽ thấy đau lòng cho em.

Bà khóc đến mức người bị thương là em còn phải ngồi dậy dỗ, thiếu chút nữa là phải gọi bác sĩ đưa bà đi truyền nước biển luôn rồi Nguyệt Hy vừa buồn vừa vui, vui vì bản thân mất đi đấng sinh thành từ nhỏ nhưng lúc này vẫn có người vì em bị thương mà rơi nước mắt còn buồn vì đã khiến dì Hà khóc.

Dì ấy cũng xem như một nửa là mẹ em đi, nhìn dì Hà khóc cũng khiến em chẳng vui vẻ gìNằm suy nghĩ miên man thì đầu em lại lên cơn đau nhói như từ não lan ra ngoài, kèm theo đó là ù tai.

Nguyệt Hy cau mày đau đớn nhưng cũng không dám cử động mạnh, hắn mấy ngày nay khó khăn lắm mới yên giấc được.

Còn không thì hầu như đều là lo lắng về vết thương của em, lần bị thương này có lẽ cũng là lần nghiêm trọng nhất trong đời em.

Hắn cũng bị một phen kinh hồn bạt vía.Em định tranh thủ lúc hắn không ở đây thì nói chuyện riêng với bác sĩ chứ nếu để hắn biết thì chỉ tổ lo lắng thêm.

Bàn tay phải của em đặt lên cánh tay đang ôm lấy em ở kế bên, hơi thở của người đó phả vào cổ em rất đều, có lẽ ngủ rất sayNguyệt Hy cứ nghĩ sẽ chầm chậm tận hưởng giây phút yên bình này thì một đống tiếng ồn từ ngoài cửa truyền vào.

Hình như là tiếng vệ sĩ và ai đó đang tranh cãi"Các người có biết thiếu gia ta đây là ai không mà dám ngăn cản?

Ta đây là em trai của ông chủ các người đó!"

"Nhị thiếu gia à tôi biết ngài là ai mà!

Làm sao mà tôi dám không biết ngài chứ, chỉ là mong ngài hiểu cho chúng tôi.

Dương tổng có dặn giờ là thời gian ngài ấy và đại tiểu thư nghỉ ngơi, cấm không ai được làm phiền"Thế nên mong ngài hãy kiên nhẫn ngồi chờ một tí hoặc là đi đâu đó giải khây.

Nếu như Dương tổng tỉnh dậy thì tôi đảm bảo sẽ báo lại""Đi đâu là đi đâu?

Ông đây hôm nay bớt chút ít thời gian đến đây thăm họ mà anh kêu ông đây đi về?"

Cơn nhức đầu sắp qua đi bây giờ lại tiếp tục đau hơn, nếu không phải vì các cơ thể này đang bị thương đầy mình thì em đã bước ra cho tên ngốc Dương Vân đó một trận

Nhìn bàn tay đang ôm lấy mình, em không nỡ tách ra.

Hiếm hoi lắm Dương Du mới ngủ yên được như vậy, tay lấy điện thoại trên bàn gọi cho vệ sĩ đứng ngoài cửa

Vệ sĩ vừa bắt máy em đã kêu đưa máy cho nhị thiếu gia, Nguyệt Hy nghiến răng nói từng chữ cảnh cáo

Dương Vân không ngờ tới người bên kia đầu dây chính là tiểu ác ma đáng sợ kia, cứ nghĩ con nhóc đó còn đang hôn mê sau vụ chấn động này.

Ai ngờ nghe giọng còn khỏe chán

Đợi em cúp máy anh ta cũng không nói thêm gì, lập tức đưa điện thoại lại cho vệ sĩ rồi để đồ viếng thăm lại sau đó một bước quay đi

Nói về mối quan hệ giữa Nguyệt Hy và người em chồng này, thật sự… rất khó để gọi là “duyên”.

Nếu có, thì cũng là nghiệt duyên.

Dương Vân hơn em 5 tuổi, anh ta từ nhỏ đã theo ba mẹ qua nước ngoài sinh sống nhưng tiếng xấu của anh ta vẫn lan về chỗ họ như thườngCái kiểu công tử ba hoa, tiêu tiền như giấy, mỗi lần gây chuyện lại để Dương Du đứng ra thu dọn khiến em rất ngứa mắtChuyện là mấy năm trước, cái tên phá gia chi tử đó có về nước chơi vài tháng.

Không may bị ba mẹ khóa thẻ, hết tiền tiêu xài nên mới phải qua ở ké dinh thự của Dương Du vài ngày.Ai ngờ vài ngày biến thành vài tuần, mà cao trào là khi cậu ta dắt theo một ảnh hậu nổi tiếng về dinh thự nhà Dương ... rồi 419 ngay trong đêm.Giọng cô ta rên rỉ cả đêm làm Nguyệt Hy không tài nào chợp mắt nổi, mà từ lúc em được Dương Du nuôi dưỡng tới giờ thì đó cũng là lần đầu em gặp Dương VânThế là em làm luôn một trận hoành tráng để cho cậu em chồng này mãi về sau cũng không quên về người chị dâu tương lai này

Em kêu người hầu xông vào phòng kéo cô ảnh hậu xinh đẹp đang không mảnh vải kia ra khỏi dinh thự rồi kêu đám nhà báo tới chụp ảnh cô ta, nghe bảo trông rất thảm hại nên ngay ngày hôm sau đã lên hẳn trang nhất của toà soạn báo ngay

Nhân lúc dư luận đang nóng, em tung luôn mớ bê bối mà cô ta từng giấu dưới lớp phấn son hào nhoáng.

Nghe nói sau vụ đó, cô ảnh hậu từ bỏ luôn nghiệp diễn, nhận luôn một vé về với giấc mơ hồi nhỏ là về quê nuôi cá trồng rau — ít ra được thực hiện ước mơ của mình nhờ... em.Còn riêng Dương Vân?

Chậc... càng thảm.Nguyệt Hy sai người đem hết vali hành lý và cả quần áo của anh ta gom hết ra sân rồi tưới xăng đốt luôn một thể làm sáng rực căn dinh thự cả một đêm đen lạnh lẽo.

Lúc ấy còn định tự tay nướng luôn củ khoai lang của Dương Vân, ánh mắt và gương mặt vui vẻ lúc đó của Đường Nguyệt Hy đến giờ vẫn luôn là nỗi ám ảnh của nhị thiếu gia nhà họ Dương.

May thay Dương Du kịp thời ngăn em lại, đừng nghĩ hắn thương tiếc gì em trai.Đùa chứ người thừa kế tương lai của nhà họ Bạch, trăm sự đều nhờ vào thằng nhóc đó thôi nên hắn chỉ định để em doạ một chút, chứ...Dương tổng đây nằm dưới, nếu mà bản thân có thể tự mang thai thì số thành viên nhà họ sớm đã đủ để lập thành 1 đội bóng rồi.

Và cũng không cần nuôi tên em trai chi thêm nữa( Nguyệt mặt lạnh Hy : người duy nhất được rên trong nhà này duy nhất chỉ có chú của toai thôi !!!!

╮(╯◇╰)╭ )
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Ngất


Tiếng gõ cửa ba lần vang lên, tiếp đó là tiếng vệ sĩ ngoài cửa báo có nhị thiếu gia tới thămDương Du vẫn đang ở bàn trà đọc báo cáo, không buồn ngẩng đầu mà nói “Vào đi.”

Cánh cửa mở ra, Dương Vân bước vào với khuôn mặt tươi cười lấy lòng.

Áo sơ mi trắng hở vài nút trên, tóc tai chải chuốt gọn gàng, khác hẳn với dáng vẻ phong lưu công tử thường ngày của anh ta“Anh trai!

Chào… chị dâu” anh ta ngập ngừng một chút, ánh mắt lướt qua Nguyệt Hy đang ngồi tựa đầu giường, tay cầm cuốn sách dày.

Tiếng chào chị dâu này có phần thêm cung kính và lễ phép Nguyệt Hy nghe câu chào hôm nay đặc biệt cảm thấy thuận tai, chà... có lẽ ấn tượng của em trong Dương Vân năm đó vẫn rất rõDương Du ngẩng lên, khẽ gật đầu.

Hắn đặt tờ báo cáo xuống rồi rót cho em trai mình một ly trà “Ừm, ngồi đi.

Nếu đã tới thì đừng đứng đó nữa.”

Nguyệt Hy lật sách sang trang mới, giọng đều đều "Lâu ngày không gặp, xem ra nhị thiếu đây thay đổi không ít nhỉ.

Có tiến bộ đó, dáng vẻ này của anh còn thuận mắt hơn cái đầu sợi mỳ mấy năm trước nhiều"Dương Vân ngồi xuống ghế sofa đối diện anh trai, giỏ trái cây lúc nãy anh để lại đã được đặt lên bàn rồi.

Ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn chị dâu đang đọc sách một cách điềm nhiên như thườngDương Du vừa uống một ngụm trà nóng vừa đưa mắt đánh giá lại cậu em trai lâu ngày không gặp này "Nói đi, là ba mẹ ép cậu đến à?"

Hắn hỏi thẳng vấn đềDương Vân nở cười lấy lòng "Nào có, là em vừa nghe tin anh và chị dâu gặp chuyện liền đến thăm đó.

Đừng nghĩ đứa em này của anh vô tâm như vậy chứ."

Nguyệt Hy gập sách lại, đặt sang một bên.

Mái tóc đen dài hơi xõa ra chạm đến cả giường dù em vẫn đang ngồi, ánh mắt vẫn thản nhiên "Ồ, vừa nghe tin luôn cơ à?

Tôi nằm viện gần một tuần rồi!

Nguồn tin của cậu chậm quá đấy"Nụ cười trên mặt anh ta từ từ cứng lại, biết mình không cãi lại bà chị dâu này đành cười trừ cho qua“Anh dạo này khỏe không?"

Dương Vân bắt đầu đổ mồ hôi, nếu là người khác nói câu này thì anh ta sẽ thấy rất bình thường nhưng đằng này lại là cơn ác mộng của anh ta đang hỏi câu đó“Cũng… tàm tạm.

Chị thì sao?”

Dương Vân lấp bấp cố đáp lại như bình thường"Nguyệt Hy nhìn dáng vẻ chuột nhắt của cậu em chồng rất thích thú, trêu đùa mà nhìn thẳng vào anh ta như thể muốn anh tự trả lời "Ồ, anh nói xem!"

Dương Vân nhìn người trên giường bệnh dù đã đỡ "thảm" hơn trước nhưng mặt mày trắng bệt cùng băng vải quấn đầy một bên cánh tay và cả những nơi đã bị quần áo che lạiAnh ta thầm tự mắng mình ngu khi đặt ra câu hỏi đó, một lần nữa bị chị dâu nhìn tới, chờ đợi câu trả lời từ anh ta.

Dáng vẻ đáng sợ này của Nguyệt Hy làm Dương Vân không nhịn được mà nuốt nước bọt, vội nhìn sang anh trai cầu cứu“Cũng chỉ là xương cốt gãy dăm ba chỗ, nội tạng chấn thương nhẹ thôi.”

Em hờ hững chỉnh lại ống tay áo trả lời.

“So với sự mất ngủ anh gây ra mấy năm trước, thì chuyện này vẫn còn nhẹ.”

Dương Du khẽ nhíu mày nhưng không chen vào.

Hắn quen với kiểu nói chuyện của hai người này.

Mỗi câu đều có gai, nhưng còn chưa đến mức đâm thủng da thịt thì hắn cũng chẳng quản.Dương Vân chỉ biết gãi đầu nhận lỗi “Chị dâu đừng để bụng chuyện đó nữa…

Từ nhỏ đến lớn đã quen với việc mọi người nể mặt mà bỏ qua,nhờ chị dâu mà em biết mình đã sai.

Cảm ơn chị dâu đã dạy bảo, cảm ơn chị là bậc trưởng bối mà giơ cao đánh khẽ”Nguyệt Hy nhướng mày, gật gù như ghi nhận lời cảm ơn đó “Biết vậy là tốt.”

“Nghe nói lần này chị bị nặng, lúc em nghe người báo lại liền lo lắng không thôi”“Cũng biết lo cơ à.”

Dương Du lên tiếng, giọng không nặng không nhẹ, vẫn cúi đầu sửa văn bản trên tablet.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ vui ấy chứ, vì không còn ai quản cậu chơi.”

“Anh, anh đừng nói thế chứ…”

Dương Vân cười gượng, “Tôi cũng biết chuyện lần này nghiêm trọng.

Nghe chị dâu nằm ICU mấy ngày liền, em cũng thấy lạnh người.

Nhưng mà…”

Anh ta liếc về phía Nguyệt Hy đang ngồi “Chị đúng là trâu bò thật đấy.

Chỉ vừa mới tỉnh lại mấy hôm trước mà giờ đã có thể ngồi đọc sách như không có chuyện gì.”

“Do thể chất tôi tốt thôi,” em mĩm cười hiền lành, “nhờ đánh người nhiều mà luyện thành đấy”Dương Vân cố nặn nụ cười trước câu đùa tẻ nhạt đến cùng cực “Hahah...hah thì ra đó là bí quyết để có sức khỏe tốt của chị dâu...”

"Thôi được rồi, đừng nói chuyện với chị dâu em nữa.

Để em ấy nghỉ ngơi đi"Dương Du cuối cùng cũng ngăn lại cuộc trò chuyện này, hắn bắt Dương Vân tuần sau nên bắt đầu tới công ty thực tập và học hỏi

Dương Vân đang cố từ cuối khéo, vô tình nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Hy bỗng hơi đổi.

Em cắn môi dưới, đưa tay xoa nhẹ thái dương, tầm mắt bắt đầu nhòe đi.

Âm thanh xung quanh đột ngột trở nên hỗn loạn, như tiếng nước vỗ vào vách đá, từng đợt choáng váng dữ dội ập tới.

Lồng ngực nghèn nghẹn, tai ù đi như có tiếng ong ong bay loạn xạ.

“Chị dâu?”

Dương Vân phát hiện đầu tiên khi thấy em khẽ nghiêng người.Dương Du lập tức nhìn về phía em ngay khi em trai hắn kêu lên tiếng đầu tiên, bước nhanh lại giường: “Hy?”

Em không đáp.

Một giây sau, một dòng máu đỏ trượt xuống từ mũi em, rơi xuống trang sách em đang đọc nhỡ“Máu mũi...!”

Dương Vân kinh hoảng đứng bật dậy.Nguyệt Hy đã không còn nghe được gì nữa.

Mắt em mờ đi, thân thể chao đảo.

Một tay cố vịn lấy thành giường nhưng đã không còn sức.

Em cảm nhận mình đang được ai đó ôm lấy trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.“Gọi bác sĩ!

Nhanh!!”

Dương Du quát lớn, ôm lấy em vào lòng đầy bất an.

Một tay hắn vô thức hứng lấy máu mũi em vì chúng cứ chảy liên tục không ngưngDương Vân lao ra ngoài, vừa gọi bác sĩ vừa hét như sắp cháy nhà.

Cả tầng ồn ào một phen.

Bác sĩ bị vệ sĩ nhà họ túm lấy đem tới phòng bệnh như một bao tảiMột y tá nhanh chóng kiểm tra huyết áp và nhịp tim của Nguyệt Hy, trong khi bác sĩ dùng đèn chiếu vào đồng tử.

Cô vẫn hôn mê, phản xạ ánh sáng yếu.“Gọi phòng CT.

Chuẩn bị chuyển bệnh nhân đi chụp não ngay lập tức,” bác sĩ nói dứt khoát, quay sang y tá trưởng.

“Cảnh báo thần kinh.

Có khả năng tụ máu nội sọ.”

Ảnh CT não rất nhanh sau đó được đẩy ra từ máy, bác sĩ chẩn đoán nhìn một lượt, rồi gọi hắn vào nói chuyện"Bệnh nhân có một khối tụ máu nhỏ ở thùy trán bên trái, vị trí rất gần với dây thần kinh kiểm soát cảm giác và thị giác.

Rất có thể đây là nguyên nhân gây đau đầu dữ dội và chảy máu mũi lúc nãy.

Khả năng cao là do va chạm khi tai nạn, nhưng đến giờ mới bắt đầu chèn mạnh vào dây thần kinh.Tạm thời chưa cần phẫu thuật, chỉ cần nghỉ ngơi tốt, chờ mấy tháng cục máu đó sẽ tự tan.

Nếu quá đau thì có thể dùng thuốc giảm đau nhưng không được lạm dụng!

Cấm làm việc, cấm căng thẳng, cấm thức khuya.”

Dương Du gật đầu tỏ ý đã biết, kế tiếp liền đứng lên rời khỏi phòng bác sĩ______________________Khi mở mắt một lần nữa, bên ngoài đã là buổi tối.

Gối mềm, chăn ấm, vẫn là trần nhà màu trắng và mùi thuốc sát trùng quen thuộc quấn quanh.Em hơi cựa người, cánh tay to lớn đang gối dưới đầu mình lập tức siết nhẹ lại.“Chào buổi tối, cục cưng” – giọng hắn trầm và êm, hắn cúi mặt xuống nhìn em cười ấm áp.

Cứ như em chỉ vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ trưa quá trớnNguyệt Hy nhìn hắn không chớp mắt, em mím môi khô khốc mấp máy câu duy nhất em có thể thốt ra lúc này“…

Em xin lỗi.” – giọng em vỡ òa, gần như tan vào không gian yên tĩnh trong phòng bệnh.Dương Du cúi xuống, ngón tay thô ráp chạm nhẹ má cục cưng.

“Xin lỗi vì cái gì?”

“Vì…” em do dự “vì em lại làm chú lo lắng rồi”Hắn khẽ lắc đầu, cắt lời bằng một nụ hôn ngắn lên trán.

“Lần sau…

đau thì cứ nói đừng nhịn rồi giấu anh.

Như thế mới càng khiến anh lo, ít nhất anh có thể dỗ dành em”Nguyệt Hy hối lỗi gật đầu như đã hiểu, việc hắn không mắng chỉ khiến em cảm thấy tội lỗi hơnNguyệt Hy định vòng tay ôm eo anh, thì mới nhớ ra cánh tay vẫn đang bị băng bó.

Chỉ có thể nghiêng sang gối đầu lên ngực hắnDương Du siết chặt em hơn vào lòng, thì thầm gọi“Hy Hy”"dạ""Tiểu Hy""Ừm""Cục cưng""ừm""Tiểu Hy Hy, bảo bối đói chưa?

Ăn tối nhé""ừm"Họ nằm như thế thêm một lúc rồi hắn mới đi dọn bữa tối cho em, hắn đã ăn từ sớm nên giờ chỉ ngồi nhìn em ăn.

Lâu lâu lại gắp thức ăn vào bát cho emKhi em ăn gần xong hắn chợt lên tiếng "Đợi em tháo băng cánh tay thì ta bay đi Thụy Sĩ nhé, lâu rồi ta không đi du lịch nghỉ ngơi.Anh bàn giao công việc sắp xong rồi, tranh thủ dịp này mà đưa em đi chơi.

Anh cũng vừa mới nhận được thiệp cưới của Gana""Được, nghe theo chú.

Lâu rồi chúng ta cũng không gặp mọi người" Đường Nguyệt Hy gật đầu đồng ý.

Em trước giờ đều rất dễ tính, mọi chuyện đều theo hắn sắp xếp.

Miễn là họ ở cùng nhau thì em sao cũng đuợcĂn xong thì hắn cũng phụ trách luôn việc dọn dẹp, Nguyệt Hy đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Khi bước ra lại thì hắn đã nằm sẵn trên giường bệnh đội emNguyệt Hy leo lên giường, em quen thuộc nằm lên ngực hắn.

Tai em áp ngay vào vị trí nơi tim, nó đập rất vững trãi và ổn địnhMấy năm trước, mỗi khi em tiếp xúc thân mật hắn, ở vị trí này đều đập rất nhanh.

Bây giờ thì ổn rồi, tim đập rất đều.

Có lẽ vì họ đã dần quen thuộc với từng cái động chạm của nhau rồiHọ cứ thế mà nằm trò chuyện với nhau, Dương Du vốn là người ít nói kiệm lời.

Bình thường khi ở cùng nhau hắn cũng chỉ phụ trách vai trò của người lắng nghe nhưng bây giờ Nguyệt Hy vẫn có chút mệt nên cũng ít nói hẳnThế là hắn đành tìm chủ đề, hắn nói chuyện còn em lâu lâu mới đáp lại vài tiếng.

Sự tập trung bây giờ đều đã đặt lên việc chơi đùa với bàn tay hắn "Những quyển sách lần trước ta định đi mua, em cứ gửi danh sách cho thư ký An.

Cậu ta sẽ mua cho em, đảm bảo đều là bản có chữ ký tác giả""Ừm, được!"

"Dì Hà nhờ anh hỏi em ngày mai muốn ăn gì?"

Hắn theo thói quen đặt vài nụ hôn lên đỉnh đầu em, không hiểu sao mỗi khi nhìn thấy nơi đó hắn đều muốn hôn lên.

À không, phải là chỉ cần thấy em thì hắn thời thời khắc khắc đều muốn hônNguyệt Hy đắn đo suy nghĩ, em tận hưởng mỗi bữa ăn nên câu hỏi này luôn được em nghiêm túc suy nghĩ rồi mới trả lời"Em không biết nữa, có chút thèm món nhật và cơm.

Chỉ cần vậy thôi, còn lại thì tùy dì ấy phát huy" "Được, một lát anh sẽ nhắn cho dì ấy" Dương Du gật đầu dùng ngón tay nhéo mũi em trêu chọc "Chú ơi" Đột nhiên Nguyệt Hy gọi"hửm?"

"Chú hôn em được không?" em ngước lên nhìn hắn, đôi mắt phượng phản chiếu cả khuôn mặt hắnDương Du nhìn em phì cười, bàn tay lại nhéo mặt em "bé ngốc, anh là vị hôn phu của em đấy!

Chuyện này còn phải hỏi sao"'chụt' một tiếng, là hắn chủ động hônEm thừa cơ nắm lấy gáy hắn kéo xuống mà hôn sâu, một hơi liền ngậm luôn môi hắn cắn mútĐến khi môi hai người tách ra, Nguyệt Hy như còn chưa thỏa mãn mà cắn yêu nơi xương quai xanh của người kế bên"xhhh" Dương Du hít một ngụm khí lạnh, đưa tay kéo cái đầu đang dụi vào hõm cổ mình ra.

Vừa cắn một vết trên xương quai xanh là liền nhắm tới yết hầu hắn mà hôn tớiMàn tay hắn lướt trên hàm răng chính là hung khí gây án, ngón cái đè lên môi dưới vuốt ve."

Là tuổi chó à?

Thịt anh thơm lắm sao?

Có sao lại thích cắn như vậy""Ừm!

Thơm lắm, còn rất mềm nữa" Nguyệt Hy cười ngốc ngếch trả lời, như con mèo được vuốt xuôi lông mà thích thú hưởng thụ, đột nhiên hắn nắm cằm em kéo tới hôn ngấu nghiến"Chú ơi, đau quá.

Thổi cho em đi" Bảo bối nhỏ ủy khuất, làm đau người ta thì được chứ bản thân lại không ăn đau đượcHắn buồn cười trước dáng vẻ đó, ma vương như hắn đã được bao nhiêu người quỳ xuống xin tha rồi.

Nhưng hắn chỉ cảm thấy chướng mắt thôi, vậy mà dáng vẻ làm nũng bắt hắn thổi cho này lại thuận mắt như vậy "Được được, thổi cho em" Dương Du nhanh chóng chiều theo em.

Thổi nhè nhẹ lên đôi môi vì bị hôn mà có chút sưng "Hìhìhi" Cái tiếng cười của tiểu công chúa khi được chiều chuộng trong truyền thuyết của Đường Nguyệt Hy nghe vừa lưu manh xấu xa lại có chút đáng yêuDương Du nghe giọng cười này không nhịn được mà cũng bị chọc cười theo, hắn nhéo mũi em "Cười ngốc cái gì thế?"

"Cười chú trả thù nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng" Em nhìn hắn tràn ngập tình yêuHắn nhướng mày nhìn tiểu ác ma này tra khảo “Ừ ừ, biết anh thương nên không nỡ ra tay, nên mới được nước mà lấn tới hả” "Nào có, em vì được thương nên đặt biệt ngoan đó" Ai đó chân chó lấy lòng.

Hắn lười nói với cái miệng ngọt này, chỉ ôm đầu em vào lòng để dỗ ngủ
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Lén lút trong phòng bệnh


Thời khóa biểu của Nguyệt Hy trong những ngày nằm viện chỉ xoay quanh việc ăn ngủ và thay băng, nhiều thêm chút thì là đọc sách và trò chuyện cùng hắnEm sắp bị sự tẻ nhạt này nhấn chìm rồi, dù cho đời sống thường ngày của em trước lúc nằm viện cũng chẳng mấy đặc sắc nhưng ít nhất còn được đi lại trong nhà.

Còn ở đây thì phạm vi hoạt động chỉ nằm trong căn phòng bệnh này(Dù nó là phòng VIP và to bằng một căn chung cư mini... 😃) Em nằm ường như một chú cá muối, tay bấm loạn xạ trên điều khiển TV.

Chồng sách Dương Du mua cho em đã bị đọc hết nên chỉ còn TV là thứ tiêu khiển duy nhất cho emNhưng những bộ phim truyền hình em cũng đã cày nát, thậm chí là còn viết bản đánh giá và cảm nhận rất dài.

Điện thoại càng không có gì để xemĐường Nguyệt Hy cảm thấy bản thân sắp biến thành một đứa trẻ hư rồi, đột nhiên em muốn treo vị bác sĩ đã khuyên chú cho em ở lại bệnh viện để quan sát lâu hơn lên và đánh cho một trậnChú của em dạo này bận chuyển giao công việc cho nhân viên cũng như giải quyết những vấn đề quan trọng nhất trong công ty trước khi đi nghỉ dưỡng với emThế là người vốn đã bận nay còn bận hơn, đã thế em còn không được ra khỏi phòng bệnh vì vụ ám sát vẫn chưa điều tra xongTên giám đốc tài chính kia đã bị tóm đem về nước từ lâu, có lẽ thịt gã đã sớm hòa làm một với đất mẹ rồi.

Nhưng kẻ đứng đằng sau gã giật dây thì chưa.

Nghĩ đi!

Một gã giám đốc tài chính vừa bị đá khỏi công ty thì làm gì có khả năng khiến một con đường trong nội thành vào khung giờ vàng trở nên vắng vẻ như vậyChắc chắn là có kẻ nào có thế lực hơn giúp gã, tiếc rằng kẻ đó đã quá đánh giá cao IQ của tên giám đốc.

Ai đời lại chỉ thuê một đám lưu manh từng vào tù vài lần để giết bọn họ chứ, ít ra cũng phải là sát thủ cấp thấp chứThú thật là em cảm thấy bản thân bị khinh thường rất nhiều đấy, nhưng vẫn phải khen cú tông xe khá thông minh.

Nó giảm năng lực chiến đấu của họ hẳn Lỡ mãi suy nghĩ mà em không hề nhận ra dì Hà đã vào phòng từ lúc nào, bà thấy tiểu thư nhìn TV chăm chú đến không nhận ra có người bước vào liền tò mò"Tiểu thư xem phim gì mà chăm chú vậy?

Phim này hay lắm à?"

Bà tiến gần lại hỏi"Ah là dì Hà à, không có gì.

Con chỉ đang suy nghĩ vu vơ mấy chuyện khác thôi, dì mau ngồi đi""Từ từ đã, dì có đem theo vài món ngon nè.

Còn có trà sữa và bánh ngọt đại thiếu gia đã dặn thư ký An mua cho tiểu thư" Đi Hà mở bàn ăn trên giường ra, để từng món lên bàn dưới ánh mắt lấp lánh như đèn pha ôtô của Nguyệt HyEm từ trạng thái chán nản với cả thế sự chuyển sang một chú cá mặn hạnh phúc nhất trần đời.

Chú cá mặn nhào vào lòng dì Hà yêu dấu làm nũng"ưmmm yêu dì nhất, nhất trên đời" "Ây ya ây ya, dì biết rồi!

Tiểu thư vui thì dì cũng vui rồi.

Mà chủ yếu vẫn là đại thiếu gia kêu thư ký An đi mua đó, dì chỉ giúp chuyển đồ thôi""Vậy lát nữa cháu sẽ đích thân cảm ơn chú ấy thật chân thành ạ, Cả thư ký An nữa" em gật đầu vâng lờiDì Hà yêu thương vỗ vỗ lưng em như đang khen ngợi, sau đó thì cả hai vừa trò chuyện vừa 'ăn bánh uống trà chiều'Thật ra chỉ có em ăn thôi, những miếng bánh ngọt xinh xắn được đặt làm riêng ít đường cho em.

Vì khẩu vị hảo ngọt của em mà họ thành khách VIP của hầu hết tiệm bánh trong thành phốCó lẽ biết em ở phòng bệnh rất buồn chán nên dì Hà ngày nào cũng tới đưa đồ ăn và tâm sự cùng em.

Dì Hà và hắn biết em rất thích đồ ngọt nên luôn đặt biệt kiểm soát số lượng, vì Nguyệt Hy 7 tuổi nào đó đã từng bị chiếc răng sâu hành cho thảmThấy vào đó thì dì Hà sẽ nấu trà thảo dược hoặc sữa đậu nành ở nhà và mang đến cho em.

Khẩu vị dễ nuôi của em có lẽ cũng là từ một tay bà ấy nuôi ra.

Thuốc bắc, canh thảo dược, các bài thuốc đông y dưỡng sinh đều đã được em thử qua gần hết, nhờ đó mà một đứa nhỏ thể hàn yếu ớt như em mới trở thành mình đồng da sắt như ngày hôm nayCòn phải rất lâu nữa mới tới mùa đông nhưng dì ấy đã bắt đầu đan đồ mùa đông cho em.

Từ mũ len, khăn choàng, áo len của em và mọi người đều do một tay dì ấy làm.Nhưng cũng chỉ có em là người chịu dùng nhiều nhất trong nhà nên cũng là người được dì ấy làm cho nhiều nhấtĐôi khi Nguyệt Hy còn chủ động xin xỏ bà vài món theo yêu cầu như móc khóa, gấu bông,...

Dì Hà vẫn luôn than rằng chỉ có em là trân trọng đồ bà làm cho nhất nhưng nào biết có một tài xế Lâm đến nay vẫn dùng chiếc khăn len đầu tiên bà tặng Cả hai người cứ mỗi người một câu qua lại rất hòa hợp, đến mức dì Hà đan xong chiếc chăn len cho em lúc nào không hay.

Bà đã bắt đầu đan từ khi em nhập viện, từ những mảnh len hình vuông riêng lẻ với họa tiết khác nhau từ từ được đan kết lại với nhauThậm chí còn tính toán cho chiếc chăn dài thêm nhiều chút so với chiếc chăn cũ bà từng đan vì em đã lớn hơn nhiềuDì đắp lên người em, ánh mắt quan sát chiếc chăn xem có bị lỗi ở đâu không"Ôi, vừa này!

Thật tốt quá" dì nhìn em yêu thương, dáng người đã rất to lớn so với các cô gái cùng trang lứa rồi nhưng chiếc chăn thì vẫn mang vài họa tiết cho trẻ.

Nguyệt Hy không để ý tới điều đó mà chỉ cảm thấy hạnh phúc "Con cảm ơn ạ!

Chà đêm nay chắc sẽ ấm áp lắm đây khi có chiếc chăn tràn đầy tình yêu của dì Hà" Em cười nịnh nọtDì Hà sớm đã quen với chiếc miệng ngọt này, liếc yêu em một cái nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà cong lênBà còn bảo đợi em đi nghỉ dưỡng về thì may thêm một lớp bông vào làm chăn mùa đông cho em là vừaỞ lại đến chiều thì dì Hà cũng ra về, nhìn từ cửa sổ phòng bệnh xuống Nguyệt Hy có thể thấy bóng dáng bác Lâm đang đứng cạnh xe chờ dì ấyEm không nhịn được mà nở nụ cười, cảm thán một câu ngọt ngào thậtNhìn họ em lại có chút nhớ hắn, dù họ chỉ mới tách ra từ buổi sáng.

Nếu là bình thường thì em đã đi đến công ty hắn từ lâu nhưng tiếc là bây giờ thì không được.

Đi lại giường, em gửi tấm ảnh chụp đống bánh ngọt trước đó cho hắnHy Hy của anh

*hình ảnh

cốc cốc👋

cảm ơn buổi trà chiều mà sếp Dương đã chiêu đãi! 🙇‍♀️Sếp Dương nghe đây!

ngon không?

Hy Hy của anh

Rất ngon😋 như

môi sếp Dương

Sếp Dương nghe đây!

Vui không?

Hy Hy của anhRất vui, cũng rất nhớ chú!

Dương tổng đang làm zì zọ?

Có nhớ pảo pối hông? 👉👈🥺

Sếp Dương nghe đây!

Có!

Đang rất nhớ em đây!

Hôm nay đặt biệt tan ca sớm

Sếp Dương nghe đây!

Có nhân viên hỏi sao hôm

nay lại về sớm bất ngờ thế,

anh bảo là con gái đang

ốm, cần chăm sóc 😊

Hy Hy của anhAi là con gái của chú???

Phải

gọi ngta là hôn thê cơ

(。•̀ ⤙ •́ 。ꐦ) !!!

Là vợ sắp cưới đó

Sếp Dương nghe đây!

Thế vị hôn thê không cần mút vú vị hôn phu để

ru ngủ đâu nhỉ?

Dù gì

cũng nào phải con gái anh

Hy Hy của anh(눈‸눈) ok baba nhớ về sớm nhé

Tạm biệt

Sếp Dương nghe đây!

ay, nghe theo con gái!

baba đến chỗ em ngay❌

bạn đã bị chặn, tin nhắn không gửi được

Dương Du bật cười nhìn điện thoại, bé cưng lại giận rồi ah

thật dễ nổi giận nhưng lúc giận lại rất đáng yêu, khiến người ta không kìm được mà muốn tiếp tục.

Hắn hoàn toàn lơ đi thư ký An đứng kế bên đang hết sức đánh giá dáng vẻ cười khờ ông chủ của mình

Cảm ơn sếp Dương thì ngọt ngào như vậy, ngược lại là dòng tin nhắn 'Đã nhận được bánh và trà sữa!

Cảm ơn thư ký An, em sẽ ăn nó thật ngon' ngắn gọn dành cho thư ký AnThật là vô tình mà! ______________________

Viết feedback cho trẫm nhanhhh
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Lén lút trong phòng bệnh 2


Dương Du tới bệnh viện đã là sau giờ nghỉ trưa của nhân viên bệnh viện, hắn tiến vào cùng lượt với các y bác sĩ vào ca.

Với ngoại hình nổi bật và hành động ga lăng là nhường thang máy mà không ít người suýt xoaĐứng trước cửa phòng bệnh, hắn được vệ sĩ báo rằng em đã thiếp đi trong lúc xem phim.

Dương Du gật đầu ra hiệu đã hiểu rồi nhẹ nhàng vào phòng

Trên chiếc giường bệnh loại to nhất là Nguyệt Hy cuộn mình trong chăn mà ngủ say, em vốn mang thể hàn nên sợ lạnh nhất.

Chiếc chăn len nhìn thôi hắn cũng biết từ đâu mà có

Chậm rãi cởi áo vest, hắn tùy tiện khoác lên thành sofa.

Đứng cạnh giường, ánh mắt hắn dừng lại ở gương mặt đang ngủ say.

Màu đèn vàng hắt xuống làm nét yên bình ấy thêm đôi phần mềm mại.

Trông em lúc này chẳng khác nào chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, chỉ biết nằm đó chờ được cưng chiều.Hắn cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán em, rồi lặng lẽ đi vào phòng tắm.

Nước ấm cuốn trôi mệt mỏi, khiến tâm trạng hắn dịu xuống.

Khi hắn bước ra đã khoác một bộ đồ ngủ thoải mái, đi nhẹ về phía giường.

Kể từ hôm em nhập viện thì hắn cũng chẳng về nhà nữa, đồ dùng cá nhân và quần áo đều là nhờ thư ký An mang đến

Vừa nằm xuống, chú mèo nhỏ lập tức cảm nhận hơi ấm quen thuộc, bản năng mà dịch sát lại, nép hẳn trong vòng tay hắn.

Dương Du khẽ cười, tay ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ ấy, ngón tay vỗ nhẹ như dỗ dành.Dương Du thật giận cái dáng vẻ dễ dãi lúc ngủ này của em, nếu như bây giờ không phải là hắn mà là người khác thì chắc em vẫn chui vào lòng họ nhỉ?

Nghĩ thôi đã thấy khó chịuHắn hôn thật mạnh lên môi em để trừng phạt xong liền xí xóa hết.

Mấy tuần này hắn đều dồn hết sức và sự tập trung để hoàn thành đống công việc quan trọng cần hắn giải quyết nên giờ phút an yên này khiến hắn không nhịn được mà thả lỏng bản thânHắn chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay, thức dậy cũng là vì... cảm thấy cơ thể có gì đó không đúngBan đầu vốn là hắn nằm ôm em vào lòng, đầu em gác trên cánh tay hắn và dụi vào ngực hắn.

Bây giờ thì hắn đang nằm nghiêng đưa mặt về phía cửa ra vàoEm đang ôm hắn từ đằng sau bằng tay phải, vì cánh tay trái vẫn bị bó bột mà đặt giữa họCằm em gác lên vai hắn, còn cánh tay phải vốn đặt lên eo hắn thì lại từ từ trườn xuống mà chui tuột vào quần ngủ hắnDương Du chỉ nghĩ em khao khát tiếp xúc da thịt chút thôi nên để mặc em sờ mó, nhưng có lẽ hắn không biết là cục máu đông trong não em không chỉ chèn lên vài dây thần kinh thôi đâuĐường Nguyệt Hy như dã thú trong mùa sinh sản, em mất kiên nhẫn mà tuốt lộng dương vật đang ngủ yên kia.

Dương Du đã đến giới hạn chịu đựng, đưa tay định giữ lấy bàn tay đó thì bất ngờ bị hất ra"Cho em... cho em... muốn! muốn thương thương" Tiếng thì thầm trầm khàn như tiếng dã thú gầm gìNguyệt Hy mất kiên nhẫn để kích thích hắn mà lập tức chuyển sang xé rách quần ngủ của hắnDương Du cảm thấy có gì đó không đúng, định quay người lại đối mặt với người phía sau nhưng đôi chân em kịp thời kẹp chặt lấy hắn.

Nguyệt Hy hôn lên mặt, tai và gáy hắn để ngăn việc hắn quay đầu nhìn.

Em của hiện tại rất thiếu kiên nhẫn dù trước đó chưa bao giờ như vậy, nhất là trong chuyện chăn gối của cả haiChiếc quần lụa đắt tiền sau khi bị dày xéo liên tục thì cũng bị em xé rách.

Một ngón tay tức tốc cắm vào khiến hắn phải hít một ngụm khí lạnhPhía dưới vì đã lâu không bị dùng đến cho chuyện chăn gối mà đã co lại, rất khô ráo vào sạch sẽ.

Nhìn thì thích mắt nhưng không thể nhanh chóng quan hệHắn vừa thoát khỏi sự kìm kẹp liền muốn trở mình, nhưng ác ma kia đã sớm nắm thóp hắn mà kêu đau.

Nghe tiếng em kêu đau Dương Du tức khắc đóng băng hết mọi hành động của chính mình"Chú ơi đừng cử động, đau lắm!" giọng gầm gì lúc nãy chớp mắt đã trở lại giọng làm nũng thường ngàyHắn sốt ruột lo lắng đến không dám cử động "Để anh xoay lại xem cho em nhé, đụng vèo vết thương ở đâu rồi?

Sao lại không cho anh xoay người?

Có chuyện gì à?"

Nguyệt Hy đạt được điều mình muốn, không dài dòng mà nắm tay hắn đặt vào nơi đang cương cứng của chính mình"Đau ở đây, chú chắc chắn giúp được!"

Em thì thầm rồi tóm lấy mặt hắn xoay sang bên mà hôn, lưỡi cả hai cứ quấn lấy nhau như đôi tình lữ không có hồi kết.

Hắn vẫn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra đã bị tóm lấy hôn dồn dập, mỗi khi hắn định dùng tay đẩy nhẹ em ra thì em càng lấn tới hơnKhi môi cả hai thật sự tách ra thì hắn đã bị hôn đến choáng váng cả đầu, ba ngón tay ngay sau đó vói vào miệng, ép buộc miệng hắn phải hầu hạ chúngThấy đã đủ.

Em lập tức dùng nước bọt của hắn thay thế cho gel bôi trơn, một ngón tay đâm rút liên tục cho tới khi ngón thứ hai chen vào được và lặp lại với ngón thứ baDương Du vốn có thể lật ngược người ngăn em lại nhưng em dựa vào sự mềm lòng của hắn, sợ mình đụng vào cánh tay trái em còn đang bó bột mà không dám phản khángĐến lúc này thì đã quá muộn, em hoàn toàn nắm giữ được hắn.

Dương Du rên rỉ mỗi khi ngón tay em ra vào.

Chỉ mới nới lỏng một lát mà em đã vội cấm vào, đầu khấc cứ tiên tục cọ vào cửa hậu huyệt đòi đi vàoMãi không nhét vào được, Đường Nguyệt Hy thiếu kiên nhẫn đến sắp bật khóc.

Ham muốn điên cuồng cùng đầu óc không tỉnh táo khiến em vừa phẫn uất lại rất muốn khócDương Du nằm cam chịu cũng nghe thấy tiếng nấc nở của em từ phía sau, nước mắt em rơi xuống cả cổ hắnDù không biết chuyện gì đang xảy ra với em lúc này nên hắn đành giải quyết vấn đề quan trọng trước mắt.

Dương Du đưa tay ra sau vuốt ve con quái vật đang cọ lấy mông hắnTay còn lại phải tự khuyết trương cho chính mình, hắn nghiêng đầu hôm lên khuôn mặt đẫm nước mắt nơi hõm cổ mình dỗ dành"Cưng à, ngoan nào!

Sẽ cho em tiến vào mà... suỵt nín đi nào"Ai đó sụt sịt siết chặt lấy hắn hơn, Dương Du hôn lên đôi mắt long lanh nước mắt.

Tiếng an ủi nhỏ nhẹ xen lẫn tiếng rên khẻ khàngCứ thế 5 phút trôi qua, Dương Du cảm thấy bên dưới đã được nới lỏng đủ.

Hắn cầm lấy côn thịt ở đằng sau từ từ cắm vàoĐầu nấm to tròn vừa chen vào được, Nguyệt Hy đã nôn nóng nắm eo hắn nhấp sâu.

Dương Du há miệng muốn kêu cũng không ra tiếng, bàn tay định đưa ra sau đẩy em ra dừng một lúcNhưng chưa kịp đẩy đã bị em nắm lấy bàn tay hôn lên, sau đó là những cú nhấp trời giáng.

Mỗi lần đâm vào hắn đều có cảm giác côn thịt bên trong đã chạm tới thành ruộtBàn tay rám nắng, to lớn khẽ buông lơi việc chống cự, từ từ đan từng ngón mình vào bàn tay trắng ngần, mảnh mai.Bên dưới cứ đâm vào liên tục khiến hắn rên mà không kịp thở, em không hề nhẹ nhàng mà ngược lại rất tàn bạo chiếm đoạt hắnCánh tay khóa chặt lấy cơ thể hắn, không chừa bất kỳ khoảng trống nào giữa cả hai cơ thể"Ưh...

ưm.... sướng... giỏi quá.

á... cục cưng thật giỏi... làm anh thật sướng" Hắn không tiếc những lời khen ngợi đầy dâm đãng lại như đang khen một đứa trẻNhững ngón tay đan vào nhau, một lạnh lẽo, một ấm áp, xen kẽ như sợi dây trói chặt cả hai.

Cơ thể Dương Du giật nãy mỗi khi bị cắm sâu, tiếng rên bắt đầu nghẹn nơi cổ vì quá dồn dập, không rõ là vì đau hay vì khoái cảm mà nhục dục mang lại."

Dương vật thật to ah...ưmm sướng chết mất... cục cưng thật giỏi... huhu b-bé ngoan ahh"Nguyệt Hy vẫn áp sát vào hắn, hơi thở phả đều đặn nơi gáy, mỗi nhịp như thiêu đốt.

Em kích động nắm lấy cằm hắn bẻ qua mà hôn sâu, bịt lại cái miệng đĩ đợi đó"Suỵtttt....nhỏ tiếng lại," giọng em trầm khàn, nhưng lại pha chút run rẩy, "thả lỏng một chút."

Tay em xoa bụng hắn, nơi đang chứa một dương vật nóng bỏng bên trong.

Tiếng bạch bạch vang lên khi hai quả cầu đánh vào bờ mông căng tròn"Ư...

ư...

ưmm.. quá nhanh rồi.

Ah..

ưhm... chậm thôi cưng à, anh chết mất" Hắn cong người ép mông mình thêm sát vào côn thịt to Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, là giọng vệ sĩ "Ông chủ!

Có y tá vào thay băng cho tiểu thư, ngài có tiện không?"

Nếu là người khác tới thăm thì vệ sĩ sẽ rất chuyên nghiệp mời người rời đi vì mỗi khi ông chủ và tiểu thư đang ở cùng nhau, ai cũng đừng hòng làm phiền.

Nhưng đây lại là y tá, ai mà không biết ông chủ bọn họ quan tâm đến sức khỏe tiểu thư như nào chứ.

Nên lần này anh ta đành gõ cửa hỏi ýHắn bây giờ còn có thể nghĩ gì được chứ, người sớm đã bị thao đến thần trí bất minh rồi.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ có cây gậy thịt đang cắm vào hậu huyệt hắn thôiDương Du định giữ im lặng đến khi vệ sĩ nghĩ là họ ngủ say thì tự động mời y tá đi, nhưng Nguyệt Hy có lẽ không muốn thếEm thì thầm vào tai hắn "Cho người vào đi, nói là để đồ lại chú sẽ tự thay cho em" Dương Du hoảng sợ nhìn em, hắn lắc đầu như muốn em nghĩ lại.

Nguyệt Hy lại dịu giọng hối thúc hắn nói, dương vật bên dưới cũng chậm lại cho hắn có thể nói chuyện bình thường"K-không muốn, anh không muốn mà" Hắn kháng cự, nắm lấy tay em cầu xin.

Nguyệt Hy nào chịu nghe, em bây giờ vừa điên cuồng lại tùy hứng.

Lập tức nắm lấy dương vật vẫn luôn cương cứng nãy giờ của hắn siết chặt Cũng thôi không thúc vào huyệt dâm của hắn như nói nếu không nghe lời thì hắn đừng hòng được xuấtHậu huyệt Dương Du ngứa đến phát điên, hắn muốn tự mình động nhưng đã bị em giữ lạiDương tổng hô mưa gọi gió ở tập đoàn giờ đây chỉ biết bất lực cúi đầu trước khoái lạc"Cho người vào đi, chỉ để lại dụng cụ rồi lập tức rời đi!

Tôi sẽ tự thay băng và bôi thuốc cho em ấy" Dương Du cắn răng nói vọng ra ngoài Khi nữ y tá thật sự đi vào phòng thì hắn thật sự đã không dám thở, em núp đằng sau người hắn.

Thân trên thì giữ yên giả vờ như đang ngủ nhưng nếu nữ y tá nhìn kỹ sẽ thấy thân dưới của em đang dập mông hắn từng đợtNữ y tá trẻ biết bệnh nhân phòng này có thân phận rất lớn khi mà Dương tổng của Dương thị hàng ngày đều ngủ lại chăm sóc, cả nhóm vệ sĩ vạm vỡ trước cửa cũng đã đủ phô trương thanh thế rồiThế nên vừa vào phòng, lướt mắt nhanh thấy Dương tổng đang nằm trên giường bệnh, đằng sau là nữ bệnh nhân phòng này.

Y tá chỉ dám gật đầu nhẹ như chào hỏi sau đó cả buổi chỉ cúi đầu đặt khay dụng cụ trên bàn.

Đến khi rời đi tuyệt cũng không dám ngẩng đầu nhìn bậyDương Du nuốt hết những tiếng rên rỉ muốn phát ra ngược lại vào bụng, khi mà dưới mông luôn bị cắm rút liên tục thì thân trên vẫn phải vờ như không có gìNước mắt sinh lý của hắn cũng đã rơi vài giọt, môi bị chính mình cắn đến rách rồi nhưng trong đầu hắn giờ đây chỉ còn khoái cảm do côn thịt bên dưới mang lạiCảm thấy không chịu đựng được nữa, hắn sắp xuất rồi nhưng bàn tay mềm mại bên dưới vẫn chưa cho phép"Đợi em!"

Em thỏ thẻ vào tai hắn, tiếp sau câu đó là màn chạy nước rút của gậy thịt đó bên trong hắn.

Những cú nhấp đều rất mạnh bạo, hắn thậm chí cố tách mông mình ra khỏi dương vật to ấy một chút vì không thể tiêu thụ hết đống khoái cảm ồ ạt ấyTiếc là đã ngay giây sau đã bị tay em nắm eo kéo lạiCơn run rẩy của em dồn dập thêm lần cuối, như một làn sóng tràn bờ rồi vỡ tung trong hậu huyệt non mềm của hắn.

Tiếng rên khe khẽ của cả hai như hòa ca lẫn cùng tiếng thở gấp vang lên kế bên tai, nóng hổi và ẩm ướt.Cánh tay phải vẫn vắt qua eo, bàn tay giữ lấy dương vật hắn suốt cả buổi giờ đây được một đống tinh dịch đặc sệt phủ lấyDương Du thở ra một hơi dài, cổ vẫn ươn ướt vì nước mắt.

Bàn tay luồn ra sau đặt đùi em của hắn vỗ về an ủi emNguyệt Hy chỉ rúc đầu sâu hơn vào hõm cổ hắn, thở hắt ra một tiếng lười nhác, đầu ngón tay vẫn mân mê hông hắn như chẳng chịu rời.Tay còn lại cầm lấy tay em nâng lên miệng, chiếc lưỡi đĩ điếm rất ngoan ngoãn dọn sạch tinh dịch của chủ nhân nó.

Ánh mắt hắn lẳng lơ chỉ nhìn em đầy quyến luyến như thể lỗ dâm bên dưới vẫn còn chưa ăn noMục đích ban đầu của hắn là xoa dịu em nhưng sau khi ăn côn thịt to sau chuỗi ngày dài ăn chay, hắn đánh giá cao chánh niệm của chính mình.

Chính hắn dập lửa không xong còn bị lửa lan sang trên ngườiDương Du giờ đây không do dự gì nữa, hắn xoay người lại.

Ngồi thẳng lên người em, nhét vội dương vật còn đang bán cương kia vàoHắn như chàng cao bồi miền hoang dã, cái mông căng mộng cưỡi lấy gậy thịt kia đầy chuyên nghiệp.

Bàn tay đàn ông trưởng thành lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Nguyệt Hy, kế đến là áp bầu vú màu mỡ vào miệng em"Bé ngoan, mau ahh...ư..ư...bú đi.

Bú nh-nhiều ôhh..ưmm rồi sẽ có sữa cho e-em uống" Dương Du dụ dỗ___________________Nhận góp ý nhá🫶
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Trên Chuyến Bay Đến Thụy Sĩ


Cánh tay trái của Nguyệt Hy vừa được tháo bột cũng là lần thứ hai Dương Vân đến thăm, anh ta ôm một đoá hoa hồng rồi sải bước đi vào bệnh viện thu hút đầy ánh mắt say đắm của phái nữ Đến trước cửa phòng bệnh V.I.P có đề tên bệnh nhân họ Đường thế là hắn liền tiêu soái bước vào.

Lần này thì vệ sĩ không cản lại nữa mà chỉ cung kính cúi chào rồi lập tức mở cửa phòng cho anh ta khi được cho phép"Chị dâu à, xem ai đ..."

"Xoẻng" Vừa mở cửa ra đã có một bát thuốc nóng ném ngay kế bên chỗ hắn đứng'Sao mỗi lần gặp con nhóc đó là sao tính mạng của mình cứ bị đe dọa thế nhở?' Dương Vân thầm nghĩ Hai người trong phòng bệnh lúc này mới để ý là có người bước vào, nhưng Dương Vân mới là người bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngỡ ngàngĐường ma đầu thế mà lại đang ngồi trên giường bệnh khóc rưng rưng còn anh trai hắn thì đang cuống hết lên dỗ dành.

Mặt hắn nghệt ra Còn bất ngờ hơn là con nhỏ đó...à thì chị dâu hắn đột nhiên quay sang Dương Vân với ánh mắt cầu cứu, ma đầu đó bất ngờ chạy xuống giường níu lấy áo Dương Vân hắn nhờ giúp đỡ"Chú..huhu chú ơi cứu Hy Hy với!

Chú Du muốn ép Hy Hy uống thuốc đắng lắm"Dương Vân sắp ngất : (⊙o⊙)?Dương ghen đến bùng nổ Du :
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Thụy Sĩ bên nhau


Cả hai được tiếp viên hàng không riêng đánh thức khi máy bay đã hạ cánh xuống Thụy Sĩ, bé cưng vẫn còn lười biếng trốn trong lòng hắn mèo nheo Kể từ khi được bác sĩ chuẩn đoán thì hắn cũng đã được biết trước rằng em của hắn sẽ ngủ rất nhiều trong những ngày này, thế nên khi tỉnh dậy hắn cũng không nỡ đánh thức em mà chỉ ôm em đi xuống khỏi máy bay Ấy vậy mà Nguyệt Hy vẫn tỉnh dậy có lẽ do cái lạnh của Thụy Sĩ, nơi họ hạ cánh là sân hạ cánh của riêng tòa dinh thự cổ nơi đây.

Ở ngoài vẫn được giữ lại kiến trúc cổ của phương tây đầy sang trọng nhưng bên trong sớm đã được cải tạo lại tất cả các thứ hiện đại và đắt tiền nhấtKhi tỉnh em liền không cho hắn bế mà ngược lại là đi sát bên hắn mà ôm eo.

Nhìn từ xa cảnh này chẳng khác nào một nam minh tinh không tiếng tâm được phú bà đưa đi nghỉ dưỡng đâu chứ

(・_・😉__________________________________Lúc này đã là buổi tối sau bữa ăn chiều thì hắn đang ngồi trên thảm dưới sàn nhà giải quyết công việc bằng máy tính, mặc dù đi nghỉ dưỡng với cục cưng nhưng vẫn có một số giấy tờ hoặc cuộc họp ngoài ý muốn do có một số chuyện phát sinh không như kế hoạch Có lẽ do quá tập trung vào công việc nên hắn không nhận ra Nguyệt Hy đã tắm xong và đứng sau lưng hắn từ đời nào, đôi mắt em nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của hắn, yết hầu khẽ lên xuống.

Đến khi hai tay lạnh của em ôm trọn lấy hắn từ phía sau thì hắn mới phát hiện raHắn định đưa tay tắt máy tính nhưng liền bị giọng khàn khàn của Nguyệt Hy ngăn lại, em bảo hắn hãy cứ tiếp tục làm việc mặc kệ em.

Thế nhưng hắn tập trung thế éo nào được đây khi em gục đầu lên vai hắn hết đặt môi lên gáy hắn lại bắt đầu chuyển sang gặm cắnNó không làm hắn đau mà cứ như có một cọng lông vũ cứ lướt trong tim Dương Du, khiến hắn trong lòng như có lửa.

Thật là một tiểu quỷ biết hành hạ người taHơi thở nóng của em phả lên người hắn như đang đốt lửa dục chết người mà mấy nay hắn đã cố kiềm chế lại.

Mỗi hơi thở của em phà vào tai hắn là đồng nghĩa với một sợi dây xích đang khóa lấy dục vọng đen tối của hắn đứt raNguyệt Hy cũng thừa sức biết được điều đó, em còn rõ hơn hắn là đằng khác.

Nguyệt Hy biết thừa sức chịu đựng của người mình ngày đêm chung chăn gối, cả hai đều đang ở độ tuổi sung mãn nhất mà.

Với số lần lăn giường ít ỏi dạo gần đây thì phải khen là chú ấy nhịn rất giỏi ấy chứHai tay em đặt ở eo hắn cũng bắt đầu hoạt động, nó cứ như ma trảo xoa lấy hắn không thôi, từ ngực đến đầu ti đã sớm sưng rồi từ từ dời đến đũng quần, em không chần chừ luồn luôn hai tay vào trong."

Tại sao lại hết lông rồi?"

Nguyệt Hy hai tay chơi đùa với dương vật của hắn lại thì thầm hỏi, nghe đâu đó trong câu nói có chút không hài lòng"Ư...tại nó xấu ha...a..anh nghĩ em sẽ không thích nó.....ư ư s..sướng quá ha..ha" Dương Du vừa thở dốc vừa trả lời, một tay vươn ra sau xoa đầu em như khen ngợi.

Đôi khi lại quay đầu hôn lên khóe môi em như lấy lòngHai bàn tay lạnh cứ thế nắm lấy dương vật nóng bỏng của hắn tạo ra cảm giác vừa sướng lại vừa lạnh, hắn giờ đây như một con thú nhỏ nằm trong miệng hổ hoặc nói là một chú nhỏ đang muốn tìm chết.

Hắn mặc kệ em muốn làm gì thì làm còn bản thân thì cứ ngửa cổ cho em hôn và chỉ việc rên rỉ vòng tay emEm trầm ngâm hôn từ tai hắn xuống dưới cổ cao gợi cảm kèm theo những tiếng mút trên làn da màu ôliu của hắn, ban cho hắn những vết hôn đỏ âu yếm và chiếm hữu.

Thấy mắt hắn đã rưng rưng đỏ thì em liền ngậm lấy đôi môi gã đàn ông mít ướt để dỗ dành, đôi tay đang cầm lấy dương vật của hết xoa đầu khất lại sục liên tục mặc cho hắn vừa rên rỉ loạn xạ vừa khóc lóc xin em chậm lạiNguyệt Hy là ai chứ, em đã sớm nhìn thấy việc hắn nói một đằng trong lòng lại muốn một nẻo rồi.

Mặc kệ hắn cầu xin khẩn thiết thì em vẫn tuất nhanh hết cỡ, đến khi cảm thấy hắn sắp bắn thì em mới đột nhiên dừng lại.

Nguyệt Hy cứ trêu đùa bảo bối tiểu Du trong tay như vậy tận mấy lầnHắn sớm đã bị uất ức đến khóc huhu với đôi má đỏ hây hây.

Trước cảnh này em như thói quen định đưa tay lau nước mắt cho hắn nhưng rồi lại nhớ ra Dương Du có bệnh sạch sẽ nên chỉ đành xiết hắn vào lòng chặt hơn rồi hôn lên những giọt nước mắt như lời dỗ dành bản thân không nói.Vì thấy hắn khóc đến đau lòng nên không trêu hắn nữa mà chỉ lo sục cho hắn bắn ra."

Nín đi!

Em thương, em không trêu nữa" Nói thế nhưng một tay đang trong quần hắn lại bắt đầu trườn lên rồi nhắm tới hai bông hoa ngay ngựcNgón tay xoa xoa trêu ghẹo đầu ti cứng chứ không nỡ ngắc nhéo

Dương Du cuối cùng cũng đã tới ngưỡng chịu đựng, dương vật sưng to sạch sẽ co giật vài cái trong bàn tay ấm nóng của Nguyệt Hy rồi bắn ra một dòng tinh trắng đục ngầu đặc sệt trên khắp cơ bụng và tay Nguyệt HyCó lẽ la lâu quá không được thỏa mãn thật sự nên tinh dịch có chút đặc, em đưa tay dính đầy tinh dịch của hắn lên liếm và nhìn hắn cười như vừa ăn món ngon"Đừng bỏ vào miệng bé ngốc, không ăn được đâu" hắn mặt chẳng biết đỏ vì ngại hay do sắc dục quá độ thở hổn hển Mặc kệ lời hắn nói em vẫn mút lấy ngón tay dính tinh dịch của hắn, đôi mắt đầy khiêu khích nhìn về phía hắn như kiểu 'em cứ không nghe lời đấy thì sao'"Vậy sao? em lại thấy vị rất ngọt"Và không để Dương Du chờ lâu em đã vội xông tới bế hắn ngồi lên bàn, hắn vì đột nhiên bị bế lên mà giật mình giữ lấy vai em.

Hai tay từ từ duy chuyển thành ôm lấy cổ em rồi gục đầu lên vai em thở đềuNguyệt Hy một tay giữ chặt eo hắn cố định một tay gỡ hai tay hắn đang ôm lấy cổ mình rồi xoay lưng hắn lại với mặt mình.

Hắn cũng hiểu ý ngoan ngoãn chống hai tay lên mặt bàn theo tư thế doggy mà cong mông lên khoe ra lỗ nhỏ chúm chím và cặp mông to mềm trắng hồngThế nhưng trái với dự đoán của hắn, em không mở rộng hay đâm thẳng vào mà là **Em ở phía sau ngồi xuống sàn nhà thấp hơn hắn nên mặt em đối mặt với cặp mông đầy đĩ đợi, em một tay nắm lấy dương vật hắn xoa nắn một tay giữ mông hắn về phía sau một chút và bắt đầu liếmMút lấy lỗ nhỏ hắn một cách yêu thương, bởi vì sự bất ngờ mà hắn không kịp kiềm giọng, tiếng rên của hắn càng làm cục thịt to nóng trong quần em cứng hơn.

Dù vậy em vẫn nhất quyết không thao hắn mà chỉ tập trung thỏa mãn hắnLưỡi em cố chui vào trong cứ như côn thịt thật sự đang thao lỗ nhỏ của hắn, chỉ là với kích cỡ đó cùng nhiệt độ chỉ khiến hắn nứng càng thêm nứng"Đâm á..ah..ha đâm vào đi, ư...ngứa quá...huhu...cục cưng ngoan mau mau đâm vào anh nào...đút anh ăn no bằng tinh của em đi chứ" sắc tình che mắt làm Dương Du mụ mị chỉ biết cầu thao loạn xạ, phát dâm mà kêu thảm'Bóp'Nguyệt Hy trêu ghẹo giả vờ răng đe mà vỗ mông hắn chả khác nào đánh yêu, em vờ nghiêm giọng quát khẽ

"Yên nào"Sau đó dời tay lên nắm eo hắn kéo về phía sau để lưỡi mình đâm sâu hơn, tay kia lại tăng tốc độ sục cho hắn...Nguyệt Hy cả buổi đều là dùng lưỡi hoặc ngón tay, hết liếm lại xoa lấy bên trong hắn mỗi khi cắm vào.

Dương Du dần dần gục mặt xuống mà nâng mông cao hơnĐến khi Nguyệt Hy chịu kéo quần xuống để giải thoát cho quái vật của bản thân thì đã là một lúc lâu sau, mắt Dương Du nãy giờ vẫn chưa bao giờ khô nước mắt, giọng thì đã sớm khàn đặc vì rên nãy giờ.

Thậm chí tay chân đã sớm không còn lực để chống đỡ mà buông xuôi để mặc cho em giữ eo mình tác quai tác quáiHắn không còn ý nghĩ phản kháng, cơ thể đã tự động đầu hàng trước dục vọng.

Thậm chí còn rất hiểu chuyện mà rên êm tai hơn nữaDương vật đầy gân guốc cắm vào lỗ huyệt của hắn khít như thể sinh ra là dành cho nhau.

"Chú à""Ừm...

ưh.... n-nhẹ tk chút""Du Du" em thì thầm bên tai hắn biệt danh thân mật nhất"ahh..hưh..Ân""Du Du có thích bị em chịch từ đằng sau như này không?"

"huh... có... c-có tk.. thích" cảm giác lâng lâng từ tuyển liệt tuyến truyền tới khiến hắn không khép nỗi cả hai miệng trên dưới"vậy lúc em ôm chú mặt đối mặt thì không thích à?"

Nguyệt Hy rũ mi nói với giọng buồn bã"K-không có, đều...

đều thích cả" Dương Du đầu óc mụ mị bị em chơi đùa trong tay, vừa thấy em cụp mắt không vui liền chỉ biết dỗ em vui"...bị em chịch như nào cũng thích" Hắn cố nghiêng mặt chu môi hôn lên đuôi mắt em lấy lòng"Thật không?" em nâng mắt nhìn hắn hỏi lại, có lẽ vì đã bị chơi đến choáng váng nên nào thấy được tia lưu manh trong mắt người sau lưng"Ừm" hắn mềm giọng thừa nhậnKhông hiểu sao sau lời thừa nhận của hắn, cây gậy đang cắm lấy bên trong hắn lại biến to ra khiến hắn chỉ biết khóc thảmĐến bước này rồi hắn lại bắt đầu thấy sợ, cố vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của em nhưng đã sớm không còn cơ hội rồi.

Đôi tay em ôm chặt lấy hắn như lớp dây leo bám chặt trên tườngDù cố đẩy tay em ra nhưng lại bị em chỉ với vài cái hôn mà hóa giải, thế là eo hắn bị giữ chặt lại rồi nhấp liên tụcChiếc lỗ nhỏ vốn luôn khép lại sau nhiều ngày không quan hệ nay có khả năng sẽ không khép lại được mất
 
Chú Ơi, Ôm!( Nữ Công )
Ấm áp


Họ có lẽ đã làm hơn 6 tiếng rồi, vì Dương Du lúc đầu từ một người tràn đầy tinh lực thậm chí còn đòi chơi kiểu cao bồi nay đã xụi lơ chỉ có thể dang hai chân cho Nguyệt Hy thao lộng.

Hắn lúc đầu còn kêu dâm khiêu khích nay chỉ biết rơi nước mắt mắt mà chẳng thể mở miệng nổiNguyệt Hy cứ như một thú hoang rơi vào mùa động dục mà hành hắn không biết mệt, đôi khi còn chút nhận thức thì dừng lại một chút để đút nước cho hắn nhưng rồi lại tiếp tục thao lộngKhi cô nhóc bắn ra lần thứ ba thì hắn chỉ biết bản thân đã cao trào hơn năm lần, ngực bị cắn mút bị nhào nặn đến bầm tím.

Mông thịt có lẽ còn tệ hơn, đâu đâu cũng là dấu răng.

Đến hai quả bi, niềm tự hài thứ hai của người đàn ông cũng chẳng thoát khỏi tay em.

Bị tét đó rồi buột ruy băng ren đầy tinh xảoNguyệt Hy lấy lại ý thức, hơi thở vẫn còn dồn dập, mồ hôi chảy xuống dọc sống lưng.

Khi nghiêng đầu nhìn sang, em giật mình nhận ra Dương Du đã sớm ngất lịm trong vòng tay mình.Hàng mi dài rũ xuống, khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, gương mặt hắn vẫn còn vương mệt mỏi, khóe môi khẽ hé để lộ hơi thở nặng nề.Khoảnh khắc ấy, một cơn tức giận âm ỉ với chính bản thân dâng lên.

Em lại mất kiểm soát, lại để mọi thứ đi quá xa.

Bàn tay mảnh khảnh siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng rồi nhanh chóng nới lỏng ra.

Nguyệt Hy cúi xuống, khẽ đặt lên trán hắn một nụ hôn dịu dàng, như thể cơn điên vừa rồi chưa hề tồn tại.Một lát sau, em bế lấy hắn vào phòng tắm.

Khi vừa định đặt hắn vào bồn thì đột nhiên hắn tỉnh lại, hai tay ôm chặt lấy cổ em, đầu gục lên bờ vai chỉ cách một gang tay thều thào "không muốn tách ra, ôm anh tiếp đi"Định nhỏ giọng khuyên hắn vì nếu ôm như vậy làm sao có thể tắm cho hắn đây, nhưng rồi nhìn cơ thể hắn đầy rẫy dấu vết làm tình do mình làm ra, lời định nói cũng lại thôi.

Có vết bị đỏ hoặc bầm tím và có vết thì đã bật máu,em đau lòng chỉ đành chiều hắn nhưng rồi lại thêm một yêu cầu mê hoặc đến từ hắn nữa chính là hắn muốn em lấy một dương vật giả bịch lại cho tinh dịch trong hậu huyệt không bị chảy ra"Chú à, nếu để tinh trong bụng lâu quá sẽ bị đau bụng đó, chú để em lấy ra đi nhé.

Ngoan đi nào" em bình thường sẽ là người được dỗ dành nhưng giờ phút này lại phải dùng hết vốn từ của mình để dỗ dành ngược lại chúẤy vậy mà vị đại nhân kia cũng không nhân nhượng làm Nguyệt Hy khuyên hết lời.

"Chẳng phải luôn muốn anh sinh cho em một đứa con à?

Lấy tinh ra rồi thì làm sao có thể" Hắn nở nụ cười yêu nghiệt nói lời như thể dù gì người thiệt cũng là emVà thế là 100: 0 cho Dương Du!

______________________________Đến khi tắm xong cho hắn và bản thân thì đã là chuyện của hai tiếng sau, bỏ qua những lần hắn quấy nháo trong nhà tắm.

Có lẽ là hắn đang khóc cho những ngày đầu em phát bệnh làm hắn lo lắng và sợ hãi nhưng lại giấu nước mắt vào trong điÔm hắn với cơ thể trần truồng chỉ có một cái chăn bông bao trọn lấy cơ thể hắn và một chiếc khăn tấm trên tóc ước, Nguyệt Hy vất vả lắm mới bế hắn ra đặt lên ghế sofa làm bằng da cừu ở trước lò sưởi lớn đầy ấm áp.Em để hắn ngồi trong lòng rồi lau khô tóc cho hắn, hắn chỉ việc cầm ly trà to bự rồi uống để bù nước cho cơ thể sau cuộc làm tình kiệt sức.

Chợt hắn kể rằng họ có một cuộc hẹn với Lucy và Nhân Vĩ ở trung tâm thành phố Thụy Sĩ Thế rồi trong phút trốc em lại biến về thành cô nhóc hay nũng nịu, em hai tay ôm chặt eo hắn từ đằng sau.

Đầu rúc vào hổm cổ hắn hôn rồi dùi dụi vào năn nỉ "Chú biết thế nào bọn họ cũng nhờ ta trông con cho để đi hẹn hò mà.

Chú mà đi xong đón con nhóc ấy về thì em sẽ bỏ nhà ra đi đó" em lại dùng giọng thỏ thẻ như đang năn nỉ hắnĐôi mắt xảo trá đó sớm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ hắn ngập ngừng hoặc từ chối thì sẽ rơi nước mắt rồi diễn vở oán than là đượcẤy vậy mà hắn lại đồng ý với em ngoài dự tính, Dương Du chỉ bảo chiều theo ý em rồi lại tiếp tục nhấm nháp ly trà ấm của bản thân làm ngơ đi đôi tay đang luồn từ đằng sau ra trước từ dưới cánh tay hắn rồi cứ tiếp tục sờ soạng khắp nơi trên cơ thể hắnĐầu em cũng lại rúc vào cổ hắn mà hít hà mùi vị từ da thịt đối phương"Này, tha anh đi chứ bé.

Mông anh vẫn còn đau đấy nhé" giọng hắn vẫn chưa hồi phục mà khàn khàn than thở, nói là thế nhưng hắn vẫn ngửa đầu ra sau, dựa vào vai em để dâng cho em chiếc cổ trắng đầy dấu hôn củ mình để mặc sức em hôn hít.

Một tay hắn đặt lên đầu em xoa xoa mái tóc đen, môi hắn nhếch lên vì không giấu được nụ cười ranh mãnh Nguyệt Hy nãy giờ cứ cắm mặt vào cổ Dương Du hết dụi rồi hôn, chán rồi lại xoay mặt hắn rồi mút lấy đôi môi đó________________________Một lúc sau thì có một con nhóc nào đó bị bắt khoanh tay quỳ xuống trước mặt người yêu vì tội nứng, sơ hở là nứng, cho hôn mấy cái là lại nứngDương Du ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa nghiêm khắc lườm nguýt bé người yêu đang bị bắt khoanh tay quỳ dưới sàn nhà bằng gỗ mặc cho em đang gửi một ngàn lẻ một tín hiệu làm nũng xin tha.

Xin lỗi nhưng bây giờ hắn từ chối hết tất cả mấy cái tín hiệu cầu xin đó nhéNhùn hắn bây giờ đi!

Mẹ nó câu thân tàn ma dại chính là dùng để mô tả hắn bây giờ luôn rồi còn đâuCơ thể trần như nhộng được che phủ sơ sài dưới lớp chăn, bụng và lưng thì phải chườm hai túi nước nóng do sắc tình nhục dục quá độ.

Phần da ở cổ thì bị con chó con nào đó gặm gần như nát, chỉ còn lại những dấu hôn đỏ tím bầm lan xuống tới ngực.

Mà nơi thảm nhất chính là ngực và mông hắn đây!Ngực hết bị em bú mút lại đến xoa nắn giờ đây sưng to, mông thì lại đầy dấu răng em để lạiĐúng là lúc đầu do lâu ngày không gần gũi em người yêu nên hắn có kêu dâm tạo cảm giác một chút, mời gọi một chút.

Ai ngờ con mẹ nó!

Lại làm con chó con này lên cơn động dục như thế chứ, mới lúc nãy hắn chỉ nghĩ em hôn hắn âu yếm một chút thôi thế đéo nào tự hôn hắn xong tự nứng, đè hắn ra quất thêm 2 hiệp nữa trên ghế sofa này chứ"Bé đừng có nhìn anh với kiểu oan ức vậy, chưa đánh em là hên cho em rồi mà còn ở đó mếu" hắn giận dữ quátCon chó nhỏ biết mình đuối lý nên cụp đuôi chẳng dám mở miệng xin tha mà chỉ dám đi bằng đầu gối lại gần hắn hơn rồi nâng hai bàn tay hắn lên đầy nâng niu đặt vài nụ hôn naanng niu lên đó"Đừng có chạm vào anh, bỏ ra!

Đụng vào lại để động dục nữa hay gì?" hắn đã bắt đầu mủi lòng nhưng vẫn lên giọng mắng.

Chết tiệt, em người yêu biết làm nũng lấy lòng quá thì làm sao mà giận được đâyEm không nói gì, chỉ lặng lẽ dụi mặt vào hai lòng bàn tay ấm áp của hắn vừa như một thói quen tìm kiếm sự che chở vừa như thể hiện lòng trung thành tuyệt đối.

Thỉnh thoảng, em khẽ đặt lên đó vài cái hôn Thế nhưng, điều khiến lòng hắn chao đảo không phải là những nụ hôn ngoan ngoãn ấy, mà là ánh mắt em.

Ánh mắt trong veo mà u uất, chất chứa biết bao ấm ức, như đang lên án hắn đang không yêu thương em.Ánh mắt ấy đâm sâu vào nơi hắn yếu mềm nhất, khiến mọi lý trí hắn dựng lên như sụp đổ trong thoáng chốc.

Em luôn biết cách khiến hắn không thể nào dứt ra, khiến hắn dù có bao nhiêu lý do để giữ khoảng cách cũng đành bất lực.Cuối cùng, hắn chỉ có thể thở dài, chậm rãi cúi xuống, giọng khàn đặc và dịu dàng như đầu hàng trước một sinh mệnh nhỏ bé mà hắn chẳng thể buông:

“Được rồi… em thắng.”

Hít thở thật sâu rồi hắn mới lên tiếng tiếp "Thôi được rồi, đừng có nhìn anh với ánh mắt đó nữa.

Nhìn nữa là tối nay ngủ riêng nhá!

Tha nốt lần này thôi đó"Thế là em lập tức thay đổi thái độ từ đang tủi thân về thành con chó con dính ngườiHắn nghĩ hắn đã bị lừa rồi..._____________________________Đôi tình nhân ngọt ngào cứ thế quấn quýt với nhau đến tận giờ ăn tối, em vốn định bế hắn xuống phòng ăn cho nhanh nhưng hắn cứ nhất quyết muốn tự điThế là suốt quãng đường từ phòng ngủ đến phòng ăn, hắn với đôi chân run rẩy đi từng bước còn Nguyệt Hy kế bên cứ lo hắn ngã không thôiMột tay em ôm lấy vòng eo săn chắc còn tay kia thì cách ngực hắn vài cm để nếu có té về phía trước thì em cũng có thể đỡ kịpCả hai cơ thể dính lấy nhau không có lấy một kẻ hở, đến phòng ăn thì đồ ăn đã được dọn sẵn lên bàn còn nghi nghút khóiVì là ngày đầu ở đây nên đầu bếp tâm lý chuẩn bị một bàn món ăn quê hương chủ nhà để chiêu đãiNguyệt Hy rất biết chịu trách nhiệm cho việc mình đã gây ra, một tay thì gắp thức ăn một tay thì xoa eo cho hắn.

Em ăn xong cũng rất biết dỗ người vui khi vừa gắp thức ăn vào bát cho hắn vừa nói chuyện chọc hắn vuiNgười hầu trong dinh thự đã lui xuống nên cả phòng ăn chỉ có tiếng của hai ngườiCả buổi chỉ có tiếng đũa và muỗng va chạm với đồ sứ, đôi khi là tiếng cười của cả hai người và hầu hết là tiếng trò chuyện
 
Back
Top Bottom