Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 130



Mộ Ngạn Hoài rất sốt ruột, sự sốt ruột ấy càng lên đến đỉnh điểm sau khi nhìn thấy Diệp Sanh Ca và Thượng Thiên Ý.

Ban đầu Mộ Hiểu Nhã rất vui mừng, nhưng sau khi phát hiện Mộ Ngạn Hoài cứ nhìn Diệp Sanh Ca chằm chằm, niềm vui đã sớm bị thay thế bởi sự ghen tuông và căm ghét.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi anh!” Cô ta gượng gạo nặn ra một nụ cười rồi kéo Mộ Ngạn Hoài ra khỏi phòng trang điểm.

Sau khi hai người rời đi, Thượng Thiên Ý trợn mắt: “Không biết xấu hổ.”

Dù sao cũng đã nghỉ việc, cậu ấy không còn chút nể nang nào với vị sếp cũ Mộ Ngạn Hoài này nữa rồi.

“Kệ bọn họ đi.” Diệp Sanh Ca nhắm mắt nhẹ nhàng nói.

Đương nhiên cô nghe thấy giọng nói của Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã, nhưng hiện tại hai người bọn họ chẳng thể khiến cô bận tâm nữa.

“Xong rồi.” Chuyên viên trang điểm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Đợi đến khi cô Diệp mặc váy dạ hội xong thì tôi sẽ dựa theo màu bộ váy dạ hội để tô son cho cô.”

“Được, cảm ơn cô.” Diệp Sanh Ca mở mắt, rất hài lòng khi thấy chuyên viên trang điểm vẫn giữ nguyên lớp makeup màu hồng phấn đã trang điểm trước đó.



Bên ngoài phòng trang điểm, người qua người lại.

Mộ Hiểu Nhã không chút kiêng dè khoác tay Mộ Ngạn Hoài, nũng nịu nói: “Em không cho phép anh nhìn Diệp Sanh Ca nữa!”

Mộ Ngạn Hoài cau mày, các nhân viên đi ngang qua đều nhìn bọn họ mấy lần khiến anh ta rất khó chịu.

Nhưng anh ta biết nếu buông tay Mộ Hiểu Nhã ra thì cô ta chắc chắn sẽ làm ầm ĩ.

“Cũng ở trong giới này cả mà, sẽ thỉnh thoảng gặp mặt.” Giọng Mộ Ngạn Hoài có chút thiếu kiên nhẫn: “Anh sẽ cố hết sức.”

“Hừ…” Mộ Hiểu Nhã nghe ra sự không vui trong giọng nói của anh ta nên không dám làm loạn nữa.

“Hiểu Nhã, đây là anh trai của chị sao!” Hai người nghệ sĩ bước ra từ phòng trang điểm bên cạnh nhiệt tình chào hỏi Mộ Hiểu Nhã.

“Là mấy người sao.” Mộ Hiểu Nhã dè dặt chào hỏi lại: “Đúng vậy, đây là Mộ tổng.”

Hai nữ nghệ sĩ này đều là người mới và rất nịnh bợ Mộ Hiểu Nhã. Mộ Hiểu Nhã cũng hưởng thụ và khá hòa nhã với họ.

“Chào Mộ tổng.” Hai nữ nghệ sĩ ngoan ngoãn chào hỏi.

Mộ Ngạn Hoài lạnh nhạt gật đầu.

“Anh trai đang đợi tôi ở đây lấy váy dạ hội.” Mộ Hiểu Nhã kiêu ngạo mỉm cười: “Tôi không thích những bộ váy dạ hội được tài trợ hôm nay nên anh trai đã đặt riêng cho tôi một bộ Haute Couture, lát nữa sẽ được đưa đến.”

“Oa!” Hai nữ nghệ sĩ ngưỡng mộ đồng thanh thốt lên.

Đúng lúc này, một chiếc Lincoln limousine tiến đến hậu trường và dừng lại trước mặt mọi người.

Một trong hai nữ nghệ sĩ đột nhiên kinh ngạc hét lên: “Là Valentino! Trời ơi, chị Hiểu Nhã còn có thể mặc Haute Couture của Valentino, thật ngưỡng mộ!”

Mộ Hiểu Nhã sững sờ, ngay lập tức trở nên kích động sau khi nhìn rõ logo trên xe.

Đúng là Valentino! Thương hiệu siêu cấp xa xỉ trong các loại xa xỉ, đứng đầu trong số các thương hiệu hàng đầu! Haute Couture của hãng này rẻ nhất cũng phải vài triệu tệ, từ trước đến nay chỉ tài trợ cho các minh tinh điện ảnh hàng đầu quốc tế, rất ít nghệ sĩ Hoa ngữ nào có thể nhận được sự tài trợ của Valentino, muốn mua cũng chưa chắc đã có!

Vậy mà Mộ Ngạn Hoài lại lấy được váy dạ hội của Valentino cho cô ta!

“Anh, em thích món quà bất ngờ này quá!” Mộ Hiểu Nhã khoác tay anh ta, cố kìm nén sự kích động trong lòng.

Hai người đàn ông trung niên tóc vàng mắt xanh bước xuống xe mỉm cười với bọn họ, đặt tay phải lên ngực khẽ cúi chào, sau đó mới đi đến ghế sau lấy váy dạ hội.

Các nhân viên đi ngang qua nhìn thấy logo của Valentino thì vội vàng truyền tai nhau, không bao lâu sau, các nghệ sĩ trong phòng trang điểm nghe được tin này đều chạy ra ngoài.

Khi biết giám đốc của Valentino đích thân đến đây để đưa váy dạ hội Haute Couture cho Mộ Hiểu Nhã, vô số ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ đều đổ dồn về phía cô ta.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 131



“Không ngờ Mộ Hiểu Nhã lại may mắn đến như vậy!”

“May mắn gì chứ, ai bảo cô ta có người anh trai tốt như thế! Anh trai ruột là ông chủ công ty, nghe nói có khả năng Tinh Tập còn nhận được đầu tư từ TS nữa!”

“Thật là ghen tị… Có người anh trai như vậy thì cái scandal không biết thật giả kia chắc cũng chẳng ảnh hưởng đến cô ta lâu được.”

“Cô ta nổi tiếng nhanh thật đấy, hơn nữa vai diễn nào cũng hot từ khi debut đến nay. Chút scandal đó sao có thể ảnh hưởng đến cô ta được.”

“Đúng vậy, nếu không thì Valentino đã chẳng đích thân đến tận đây đưa váy dạ hội!”

Các nghệ sĩ và nhân viên tại hiện trường đều bàn tán xôn xao, vài lời nói lọt vào tai Mộ Hiểu Nhã. Vẻ đắc ý trên mặt cô ta gần như không che giấu nổi.

Tuy nhiên cô ta vẫn cố gắng ra vẻ thản nhiên.

Hai nữ nghệ sĩ kia càng ra sức nịnh nọt: “Chị Hiểu Nhã thật xinh đẹp, chỉ có chị mới xứng với váy dạ hội của Valentino!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Nhờ có chị và Mộ tổng mà chúng ta may mắn mới có thể tận mắt nhìn thấy, sau này có thứ để khoe khoang rồi!”

“Mộ tổng, Hiểu Nhã, hợp đồng của chúng em sắp hết hạn rồi, không biết có cơ hội hợp tác với Tinh Tập không ạ?”

Lúc này tâm trạng Mộ Hiểu Nhã rất tốt nên kiêu kỳ cười nói: “Công ty sẽ xem xét chuyện này. Đúng không anh trai?”

Mộ Ngạn Hoài lơ đãng gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút nghi ngờ.

Đúng là anh ta đã dặn trợ lý đi mượn váy dạ hội, nếu thực sự không mượn được thì bỏ tiền ra mua cũng được. Dù sao những thương hiệu Mộ Hiểu Nhã thường mặc cũng chỉ có mấy nhà đó, anh ta cũng không dặn dò kỹ càng về thương hiệu, chẳng lẽ trợ lý thật sự mượn được đồ của Valentino?

Tuy trong lòng có chút nghi ngờ nhưng nhìn thấy dáng vẻ phấn khích của Mộ Hiểu Nhã, anh ta đã gạt bỏ ngay nghi ngờ này sang một bên.

Lúc này hai người đàn ông da trắng lấy váy dạ hội ra.

Chỉ trong chớp mắt xung quanh vang lên những tiếng thốt kinh ngạc.

Váy dạ hội của Valentino nổi tiếng với kỹ thuật may thủ công độc nhất vô nhị được kế thừa từ truyền thống thủ công của Ý, có thể nói mỗi một bộ đều là tác phẩm nghệ thuật.

Bộ Haute Couture này được chăm chút tỉ mỉ đến từng chi tiết mang phong cách thần tiên thoát tục, đẹp đến mức không chê vào đâu được,.

Một người đàn ông nâng niu bộ váy dạ hội, người còn lại mỉm cười giới thiệu với Mộ Hiểu Nhã: “Đây là bộ sưu tập Haute Couture Xuân Hè năm nay của Valentino chúng tôi – Dòng Chảy Thủy Triều, đây là thiết kế độc nhất trong bộ sưu tập và không bán ra thị trường, chỉ nhận đặt trước từ những người thực sự nổi tiếng, chỉ có những quý cô thực sự cao quý và thanh lịch mới có thể toát lên thần thái của bộ trang phục này. Phụ kiện đi kèm cũng do chính tay nhà thiết kế của chúng tôi chế tác, hy vọng cô thích.”

Mộ Hiểu Nhã kích động đến mức mặt đỏ bừng, cô ta cố giữ vẻ bình tĩnh bước tới: “Cảm ơn hai vị, tôi rất thích bộ váy dạ hội này. Xin hãy mang nó đến phòng trang điểm. Làm phiền hai vị rồi.”

“Không đâu, được phục vụ cô Diệp là vinh hạnh của tôi.” Người đàn ông nắm lấy tay Mộ Hiểu Nhã, nhẹ nhàng thực hiện một nụ hôn lịch lãm: “Tôi tên là Genova, rất vui lòng được phục vụ cô Diệp bất cứ lúc nào.”

Ban đầu trên mặt Mộ Hiểu Nhã vẫn là nụ cười vừa kích động vừa ra vẻ bình tĩnh, nhưng sau khi nghe đến câu cuối cùng, cô ta mới mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng.

Cái gì, cô Diệp?

Các nghệ sĩ và nhân viên xung quanh cũng nghe rõ ba chữ mà Genova vừa nói.

Cô Diệp? Vậy ra bộ váy dạ hội này không phải tặng cho Mộ Hiểu Nhã ư?

Nhưng mà trong cả đoàn phim, nghệ sĩ họ Diệp chỉ có… nữ chính Diệp Sanh Ca?

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều nhìn nhau đầy ẩn ý.

“Cô Diệp?” Mộ Hiểu Nhã suýt chút nữa thì hét lên: “Mấy người có nhầm lẫn gì không? Không phải bộ váy dạ hội này tặng cho cô Mộ sao?”

Genova dường như hơi sững sờ, thẳng thắn lắc đầu: “Không phải cho cô Mộ, mà là cô Diệp. Tôi chắc chắn.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 132



Mộ Hiểu Nhã tức giận đỏ bừng cả mặt.

Mộ Ngạn Hoài nắm chặt cổ tay cô ta, nhíu mày nói với Ganois: “Xin lỗi, chúng tôi nhầm lẫn rồi.”

“Không, sao có thể nhầm lẫn được!” Mộ Hiểu Nhã gần như phát điên, “Rõ ràng đây là chiếc váy của tôi mà!”

“Hiểu Nhã!” Mộ Ngạn Hoài hạ giọng, “Em còn chưa đủ mất mặt sao?”

Dù anh ta có thể giành lấy chiếc váy này ngay lập tức cũng không có ý nghĩa gì. Ganois đã nói rõ rằng chiếc váy này là dành cho cô Diệp. Mọi người đều nghe thấy, nếu Mộ Hiểu Nhã còn làm loạn lên chỉ là trò cười mà thôi.

Mộ Hiểu Nhã run rẩy toàn thân, nhìn Ganois chằm chằm. Nếu không phải Mộ Ngạn Hoài giữ cô ta lại, có lẽ cô ta đã xúc động mà hủy hoại chiếc váy đó.

Hai nữ nghệ sĩ trước đó từng hết lời lấy lòng Mộ Hiểu Nhã lặng lẽ lùi ra phía sau, không dám nói thêm câu nào. Trong khi đó, những nghệ sĩ trước đây ghen tị với Mộ Hiểu Nhã đều lạnh lùng cười thầm trong lòng, có người thậm chí còn không kiềm chế nổi mà cười thành tiếng.

“Tôi đã nói rồi, Mộ Hiểu Nhã có tài cán gì mà đòi có được cái này?”

“Anh trai cô ta cũng chỉ là tổng giám đốc của một công ty nhỏ thôi, Tinh Tập có bao nhiêu tài sản chứ? Cô ta còn mơ tưởng đến Valentino?”

“Bây giờ thì mất mặt rồi, ha ha, buồn cười chết mất.”

Mộ Hiểu Nhã nghe thấy những lời bàn tán đó, càng tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, cô ta đã từng đắc ý bao nhiêu, giờ đây lại thấy nhục nhã bấy nhiêu.

Ganois thì có chút bối rối, vừa rồi Mộ Hiểu Nhã đứng ở đó chờ đợi, khiến anh ta theo phản xạ nghĩ rằng cô ta là chủ nhân của chiếc váy.

Bây giờ anh ta biết mình đã nhầm, vậy thì vấn đề là… cô Diệp đang ở đâu?

Anh ta tìm kiếm xung quanh, nhưng không có ai tiến lên nhận.

Lúc này, Diệp Sanh Ca cuối cùng cũng bước ra.

Cô nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, lo rằng dù có gửi váy đến cũng sẽ bị chặn lại nên định ra ngoài chờ, không ngờ vừa bước ra đã thấy một cảnh tượng lớn như vậy.

Một nhân viên nhìn thấy cô lập tức lớn tiếng nói: “Cô ấy chính là cô Diệp!”

Diệp Sanh Ca giật mình, sau đó cô thấy một người đàn ông da trắng tiến đến: “Xin hỏi, cô là Diệp Sanh Ca, cô Diệp phải không?”

“Là tôi, anh là…” Diệp Sanh Ca đầy nghi hoặc.

“Tôi là giám đốc khu vực Đại Trung Hoa của Valentino.” Ganois lập tức nắm lấy tay cô, lặp lại những lời đã nói với Mộ Hiểu Nhã trước đó, “Cô xem, cô có hài lòng không?”

Nói xong, một người đàn ông khác mang chiếc váy lên.

Diệp Sanh Ca choáng váng một chút.

Váy của Valentino cô đã từng nghe qua, chiếc váy này thực sự rất đẹp, cô đương nhiên rất hài lòng, chỉ có điều…

“Các anh thực sự không nhầm chứ?” Cô đầy hoài nghi, “Chắc chắn là dành cho tôi?”

“Chắc chắn là dành cho cô Diệp Sanh Ca.” Ganois khẳng định.

Diệp Sanh Ca chớp mắt, liếc nhìn Mộ Hiểu Nhã đầy ghen ghét, rồi nhìn sang Mộ Ngạn Hoài đầy u ám, sau đó quét mắt qua những người xung quanh.

Cô đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ: “Được, vậy mang vào trong đi.”



Khi chiếc váy được mang vào phòng trang điểm, Thượng Thiên Ý gần như phát điên.

Anh ta liên tục phát ra những tiếng hét nén lại, còn thường xuyên tròn mắt nhìn Diệp Sanh Ca, có lẽ đang trách cô tại sao không nói trước với anh ta.

Diệp Sanh Ca vô cùng bất lực, chính cô còn không biết đây là sự sắp đặt của ai. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là do dì Tú sắp xếp.

Nhưng dù cho dì Tú có đủ tiền trang bị, dì ấy cũng không chuẩn bị một chiếc váy ngoài sức tưởng tượng của cô như vậy chứ? Trong vòng nửa giờ, Valentino đã gửi chiếc váy đến, điều này chắc chắn không phải chỉ cần tiền là có thể làm được.

Chẳng lẽ là Kỷ Thời Đình…

Nhưng hôm qua, anh lạnh nhạt với cô đến vậy.

Diệp Sanh Ca nhẹ nhàng v**t v* chiếc váy, trong lòng có chút bối rối.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 133



Cô rất muốn gọi ngay cho Kỷ Thời Đình, nhưng trong phòng trang điểm có quá nhiều người nên cô đành gác lại ý định đó.

“Sanh Ca, cậu nhất định phải xuất hiện thật lộng lẫy.” Thượng Thiên Ý đột nhiên nói, “Chiếc váy này tuyệt đối không thể lãng phí, tôi sẽ lên kế hoạch một chiến dịch marketing, giúp cậu nổi tiếng một lần nữa!”

Diệp Sanh Ca tỉnh táo lại, gượng cười: “Không cần đâu.”

Thượng Thiên Ý tức tối trừng mắt nhìn cô: “Tôi biết cậu chỉ muốn tập trung diễn xuất, nhưng nếu không có danh tiếng, làm sao kịch bản hay có thể đến tay cậu?”

Diệp Sanh Ca bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, cậu lo liệu đi.”

Thượng Thiên Ý lập tức chỉ đạo thợ trang điểm chỉnh lại lớp trang điểm cho Diệp Sanh Ca. Sau khi chiếc váy này được mang đến, thái độ của mọi người trong phòng trang điểm với cô đã thay đổi. Thợ trang điểm cũng trở nên cung kính, giọng điệu có phần nịnh nọt hơn.

Ngay cả Tô Hàm, người trước đây luôn đối đầu với cô cũng thay đổi thái độ, hạ thấp giọng nói chuyện với cô vài câu khiến Diệp Sanh Ca không khỏi cảm thán về sự thực dụng trong giới giải trí.



Ở một bên khác, Mộ Hiểu Nhã đã đến lối vào hậu trường.

Cô ta không muốn quay lại phòng trang điểm, cũng không thể đứng lại đó để mọi người cười nhạo nên đành kéo Mộ Ngạn Hoài ra ngoài. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng mất mặt vừa rồi, cô ta lại tức đến run rẩy.

Lúc này, Mộ Ngạn Hoài hoàn toàn không để tâm đến việc an ủi Mộ Hiểu Nhã, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc ai đã gửi chiếc váy đó cho Diệp Sanh Ca? Chẳng lẽ cô thực sự được kim chủ chống lưng?

Ngay lúc đó, chiếc váy của Mộ Hiểu Nhã cuối cùng cũng đến.

Trợ lý của Mộ Ngạn Hoài, A Khôn, nhảy xuống từ xe taxi, trong tay ôm một chiếc váy chạy đến trước mặt Mộ Hiểu Nhã và Mộ Ngạn Hoài.

“Giám đốc Mộ, cô Mộ.” Anh ta thở hổn hển, “Tôi đã liên hệ với bên Chanel, nói đủ lời hay ý đẹp họ mới đồng ý tài trợ chiếc váy này, tuy có chút khuyết điểm nhỏ nhưng nếu không nhìn kỹ thì không thấy đâu.”

Giọng A Khôn đầy tự hào, cảm thấy mình đã làm việc rất tốt. Nhưng anh ta không biết rằng Mộ Hiểu Nhã vừa bị Valentino làm bẽ mặt nên khi nhìn thấy chiếc váy có khuyết điểm này, cô ta lập tức bùng nổ!

“Biến đi!” Cô ta tức đến nỗi môi cũng run lên, “Biến xa ra! Tôi không cần chiếc váy này!”

A Khôn bị hét vào mặt, tái cả mặt.

“Đưa váy vào phòng trang điểm.” Mộ Ngạn Hoài ra lệnh cho trợ lý, sau đó kéo Mộ Hiểu Nhã sang một bên, “Đủ rồi! Em mà cứ nóng nảy thế này thì chỉ càng mất mặt hơn thôi! Chỉ là Valentino thôi, lần sau anh cũng sẽ mua cho em một chiếc!”

Mộ Hiểu Nhã lúc này mới gục vào lòng anh ta, nức nở khóc.



Hai giờ chiều, lễ khai máy chính thức bắt đầu, nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp đồng loạt đưa tin. Để tạo sự kiện, Từ Hướng Kiệt còn đặc biệt bố trí một sàn diễn, các phóng viên đã ngồi kín hai bên, tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt.

Từ Hướng Kiệt ra mắt đầu tiên, tương tác vài câu với MC, nhanh chóng khuấy động không khí. Trong tiếng cười của các phóng viên, một vài diễn viên gạo cội xuất hiện đầu tiên, nhận được sự chào đón nồng nhiệt.

Còn ở hậu trường, Diệp Sanh Ca vẫn đang chuẩn bị cuối cùng, thợ trang điểm không ngừng chỉnh lại phụ kiện cho cô, Thượng Thiên Ý thì chạy tới chạy lui khắp phòng trang điểm.

“Giày, giày đâu!” Anh ta cầm đôi giày cao gót đến, tự tay giúp Diệp Sanh Ca đi vào, miệng lẩm bẩm, “Sớm biết váy của cậu là Valentino tôi đã chuẩn bị cho cậu một đôi giày của Jimmy Choo! Như vậy sẽ hoàn hảo hơn!”

“Không còn thời gian nữa.” Diệp Sanh Ca bị anh xoay như chong chóng đến chóng cả mặt, “Tôi có thể lên sân khấu được chưa?”

“Được rồi, được rồi!” Thượng Thiên Ý vỗ nhẹ vào mông cô, “Đi đi, cưng à, đừng làm ‘anh’ thất vọng!”

Diệp Sanh Ca suýt chút nữa vấp ngã vì cái vỗ đó.

Chết tiệt, tên gay chết tiệt này!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 134



“Aiya, xin lỗi, xin lỗi!” Mộ Hiểu Nhã liên tục xin lỗi, nhìn vết rách ở gấu váy, trong lòng cô ta thấy vô cùng hả hê, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ lo lắng, “Sanh Ca, tôi không cố ý.”

Dưới ánh mắt của bao nhiêu người, Diệp Sanh Ca có thể làm gì cô ta được chứ?

Mộ Hiểu Nhã nghĩ thầm, đầy đắc ý.

Cảnh tượng đầy kịch tính này khiến các diễn viên trên sân khấu đều lộ vẻ ngạc nhiên, Tô Hàm thậm chí còn không giấu nổi một nụ cười lạnh lùng.

Các phóng viên cũng ngỡ ngàng, điên cuồng chụp ảnh, tất cả đều chờ xem phản ứng của Diệp Sanh Ca.

Diệp Sanh Ca chỉ khẽ nhướng mày, đưa tay kéo gấu váy che đi vết rách, rồi mỉm cười nhẹ nhàng với Mộ Hiểu Nhã: “Không sao đâu, tôi biết cô không cố ý. Chỉ có điều, chiếc váy này trị giá 1,5 triệu đô la Mỹ, tôi sẽ gửi hóa đơn đến công ty Tinh Tập.”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại không chút khách khí.

1,5 triệu đô la Mỹ?

Gương mặt Mộ Hiểu Nhã có chút méo mó. Diệp Sanh Ca thực sự không làm ầm lên, nhưng cô ta lại có gan đòi tiền bồi thường?

Thông thường, các ngôi sao khi gặp phải tình huống như thế này sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện tiền bạc, vì như vậy sẽ bị cho là thực dụng. Vì vậy, Mộ Hiểu Nhã hoàn toàn không ngờ Diệp Sanh Ca lại đòi tiền!

“Ngồi đi.” Thấy sắc mặt Mộ Hiểu Nhã không tốt, nụ cười của Diệp Sanh Ca lại càng rạng rỡ hơn, “Yên tâm, tôi sẽ giảm giá cho cô.”

Mộ Hiểu Nhã còn biết nói gì? Chẳng lẽ cô ta sẽ từ chối trả tiền?

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể liên tục xin lỗi, rồi ngồi xuống chỗ của mình, trên mặt hiện rõ vẻ ấm ức và lo lắng, như thể chính cô ta mới là người bị Diệp Sanh Ca bắt nạt.

MC thấy mọi việc đã ổn thỏa, các diễn viên chính đều đã ngồi vào chỗ, liền tiếp tục chương trình.

Tuy nhiên, buổi lễ này đang được phát sóng trực tiếp.

Vô số fan cuồng của Mộ Hiểu Nhã đã chứng kiến cảnh tượng này, lập tức nổi giận đùng đùng, lên mạng xả tức bênh vực Mộ Hiểu Nhã.

“Cái gì chứ! Cô Diệp này quá đáng thật! Mộ Hiểu Nhã nhà chúng tôi đã xin lỗi rồi, cô ta còn muốn gì nữa?”

“Đúng vậy, dựa vào quy tắc ngầm để nổi tiếng, lại còn dám bắt nạt Mộ Hiểu Nhã nhà chúng tôi, thật quá đáng, tức chết mất!”

“Chỉ là một lễ khai máy thôi mà, cô ta còn diện cả Valentino, hừ, sợ người ta không biết cô ta bám vào đại gia à?”

“Mộ Hiểu Nhã của chúng tôi có tài năng và thực lực mà lại phải đóng vai phụ cho loại người như cô ta, thật bực mình!”

“Loại người này đúng là ung nhọt của giới giải trí!”



Cùng lúc đó, tại văn phòng của Tập đoàn T.S, Kỷ Thời Đình vừa kết thúc một cuộc họp video, cầm tách cà phê nhấp một ngụm.

Thấy thời gian trên đồng hồ, anh ta nhíu mày.

Buổi lễ khai máy có vẻ đã bắt đầu được một lúc rồi, không biết chiếc váy đã được giao đến chưa.

Kỷ Thời Đình cảm thấy bực bội vì mình lại quan tâm đến cô như vậy, nhưng người phụ nữ ngốc nghếch này cứ rời khỏi tầm mắt của anh là lại xảy ra chuyện…

Nghĩ đến đây, Kỷ Thời Đình mím chặt môi, cuối cùng vẫn mở laptop, nhanh chóng tìm kiếm trang phát trực tiếp và nhấn vào.

Anh vừa nhìn đã thấy Diệp Sanh Ca ngồi ở trung tâm sân khấu, chiếc váy đỏ tôn lên làn da trắng mịn, vẻ đẹp kiều diễm.

Cô quả nhiên rất hợp với màu đỏ.

Lúc này, cô hơi nghiêng đầu, đang lắng nghe điều gì đó, không biết diễn viên nam bên cạnh nói gì mà cô bỗng nhiên cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh vô cùng quyến rũ.

Xem ra, sự lạnh nhạt của anh tối qua hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô .

Ngọn lửa trong lòng Kỷ Thời Đình càng bùng cháy dữ dội hơn, anh cười lạnh một tiếng, định tắt trang, nhưng vô tình nhìn thấy những dòng bình luận bay nhanh trên màn hình.

Những lời lẽ cay độc, tất cả đều đang chửi rủa Diệp Sanh Ca.

Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên tối sầm.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 135



Lúc này, tại lối vào sàn diễn, Tô Hàm đã khoác tay một nam diễn viên kỳ cựu và bước lên sân khấu trước. Nam chính Tần Hựu Huy thì có chút lo lắng vì bạn diễn của anh là Diệp Sanh Ca nhưng đến giờ cô vẫn chưa xuất hiện. Đúng lúc đó, anh bỗng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ. Anh ấy theo bản năng nhìn qua, dù đã gặp không ít mỹ nhân trong giới nhưng Tần Hựu Huy vẫn không thể ngăn được nhịp thở của mình chững lại. Diệp Sanh Ca mặc một chiếc váy dài bằng lụa đỏ ôm sát người, mỉm cười nhẹ nhàng bước đến. Mỗi bước đi của cô tỏa ra một vẻ bí ẩn và xa hoa. Lớp voan trắng mỏng phủ lên thân váy lại thêm phần thuần khiết và quyến rũ cho cô. Cô có dáng người cao ráo, trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào xen lẫn chút lười biếng thờ ơ. Ngay cả đóa hoa hồng đỏ thẫm trên mặt cô cũng trở nên đầy bí ẩn. Chiếc váy lộng lẫy đến thế cũng không thể làm cô mất đi sự tự tin, mà ngược lại chỉ tôn lên vẻ đẹp của cô. Trong khi anh còn đang ngỡ ngàng, Diệp Sanh Ca đã bước tới trước mặt, mỉm cười nhẹ nhàng: “Xin lỗi đã để anh chờ lâu.” Nói rồi, cô khoác lấy tay anh. Đúng lúc này, MC cũng vừa kêu tên họ. Tần Hựu Huy khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi.” Theo sau họ là Mộ Hiểu Nhã và Ứng Tiểu Vũ. Ban đầu, Mộ Hiểu Nhã khá hài lòng với thứ tự sắp xếp này vì cô được xuất hiện cuối cùng. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Sanh Ca, sắc mặt cô lập tức thay đổi. Nhất là khi nhớ lại việc vừa rồi mình đã nghĩ rằng chiếc váy đó thuộc về mình, cảm giác nhục nhã càng khiến cô ta tức đến muốn nổ tung. “Cô Mộ…” Ứng Tiểu Vũ ngượng ngùng lên tiếng, “Đến lượt chúng ta rồi.” Mộ Hiểu Nhã cố gắng kìm nén sự ghen tị và tức giận trong lòng. Nhưng cô ta không hiểu nổi, tại sao Diệp Sanh Ca lại có thể như vậy? Chỉ mới một tháng trước, người phụ nữ này vẫn còn là một quản lý với vẻ ngoài lầm lũi, mỗi ngày đều theo sau cô ta giống như một bà mẹ già lo liệu mọi thứ. Bây giờ lại đột nhiên biến thành nữ chính của “Tiết Ninh Truyện,” còn nhiều lần làm lu mờ cô ta? Nhất là khi cô ta và Ứng Tiểu Vũ bước lên sàn diễn, các phóng viên hai bên lại không ai quan tâm đến cô ta. “Diệp Sanh Ca này từ đâu xuất hiện vậy? Khí chất và biểu cảm đều thuộc tầm cỡ siêu sao. Với thực lực như vậy, tại sao trước đây lại làm quản lý suốt ba năm?” “Hơn nữa, các cậu có để ý đến chiếc váy cô ấy đang mặc không? Đó là Valentino, mẫu cao cấp nhất trong bộ sưu tập năm nay, tôi đã thấy nó tại show ở Milan tháng trước. Làm sao cô ấy có được?” “Đúng đúng, tôi cũng biết, chiếc váy này thậm chí chưa được bán ra công khai, rốt cuộc cô ấy có thân phận gì?” “Các cậu có để ý không? Mỗi lần xuất hiện trước công chúng, cô ấy đều vẽ một bông hoa trên mặt, lần trước là mẫu đơn. Thật là một sở thích kỳ lạ.” … Nghe những lời bàn tán này, Mộ Hiểu Nhã gần như không giữ nổi nụ cười trên mặt. Ha, sở thích kỳ lạ? Đó là vì trên mặt Diệp Sanh Ca có một vết bớt xấu xí! Các người tưởng đó là cá tính của cô ta sao? Trong cơn giận dữ đó, cuối cùng Mộ Hiểu Nhã cũng bước lên sân khấu. Lúc này Diệp Sanh Ca đã ngồi xuống, chiếc váy dài phủ đất, cô mỉm cười dịu dàng lắng nghe đạo diễn Từ nói chuyện. Ánh mắt Mộ Hiểu Nhã lóe lên một tia ranh mãnh, khi cô đi ngang qua Diệp Sanh Ca, cô ta đột nhiên “vô tình” giẫm lên vạt váy của cô. Ngay sau đó, một tiếng “xoẹt” chói tai vang lên khắp nơi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 136



Trên sân khấu, MC đang trò chuyện theo thứ tự với các diễn viên, lúc này đã đến lượt Tô Hàm.

Từ Hướng Kiệt vẫn cười nhạt, lơ đãng lắng nghe, bỗng nhiên ông ấy cảm thấy điện thoại trong túi quần rung lên.

Âm báo tin nhắn này là ông đặc biệt cài đặt cho một vị **ss nào đó.

Ngay lập tức, Từ Hướng Kiệt toát mồ hôi lạnh! Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà ông không biết khiến **ss không hài lòng?

Từ Hướng Kiệt nhanh chóng giả vờ ho khan, cúi người xuống và rút điện thoại ra liếc nhìn.

…Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Ở trên sân khấu, ông không nhìn thấy các bình luận trên màn hình và không biết rằng cơn sóng nhỏ vừa rồi đã bị fan cuồng của Mộ Hiểu Nhã đẩy lên cao trào. Nếu ông không làm gì đó để xoay chuyển tình thế ngay lập tức, hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Vì vậy, ông ho khẽ một tiếng, cầm lấy micro: “Tiếp theo có lẽ là đến lượt Sanh Ca rồi nhỉ?”

MC ngẩn ra: “Đúng vậy.”

“Sanh Ca là nữ chính mà tôi đích thân chọn, để tôi phỏng vấn cô ấy nhé.” Từ Hướng Kiệt cười tươi nói, “Tôi sợ anh bắt nạt cô ấy.”

MC tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ít nhất cũng nghe ra ý định bảo vệ của Từ Hướng Kiệt, lập tức cười đáp: “Tốt thôi, mời đạo diễn Từ.”

Diệp Sanh Ca cũng có chút bối rối nhìn về phía Từ Hướng Kiệt.

Từ Hướng Kiệt bắt đầu với vài câu hỏi thông thường, chẳng hạn như cô có thích vai diễn này không hay hiểu nhân vật ra sao rồi đột ngột chuyển hướng: “Sanh Ca, hôm nay chiếc váy cô mặc là của Valentino, đúng không?”

“Đúng vậy.” Diệp Sanh Ca hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười đáp, “Ban đầu tôi chuẩn bị một chiếc váy khác, nhưng không hiểu sao lại bị rách, trong lúc vội vàng, tôi đành nhờ người thân gửi một chiếc khác.”

Nói đến đây, cô có vẻ hơi ngượng ngùng, nụ cười thoáng chút e thẹn: “Chiếc này có phải hơi quá trang trọng không? Tôi cũng không ngờ người thân lại gửi chiếc này.”

“Không quá đâu, ai bảo chiếc váy đầu tiên của cô bị rách chứ?” Từ Hướng Kiệt cười ha ha, “Chỉ tiếc là chiếc này cũng bị rách mất, thật đáng tiếc.”

“Đúng là đáng tiếc thật…” Diệp Sanh Ca tỏ ra vô cùng tiếc nuối.

Chiếc váy này không thuộc sở hữu của cô, nếu Kỷ Thời Đình giận, cô sẽ phải đền tiền, nên…

“May là Hiểu Nhã đồng ý bồi thường.” Cô nở nụ cười tươi rói với Mộ Hiểu Nhã.

Chỉ với vài câu đơn giản, hai người đã dễ dàng đẩy mũi nhọn về phía Mộ Hiểu Nhã. Tính khí của Mộ Hiểu Nhã sao có thể chịu đựng nổi: “Chiếc váy của cô vốn không phải do tôi làm hỏng!”

“Ồ!” Diệp Sanh Ca khẽ mở to mắt, “Hiểu Nha, cô định chối bỏ à? Mọi người đều thấy rồi mà…”

Mộ Hiểu Nhã chỉ muốn nói rằng chiếc váy của nhà Diệp Sanh Ca không liên quan gì đến cô ta, ai ngờ Diệp Sanh Ca lại hiểu sai ý rằng cô ta định lẩn tránh trách nhiệm, suýt chút nữa Mộ Hiểu Nhã đã bùng nổ!

Nhưng may mắn thay, cô ta vẫn nhớ rằng đây là buổi phát sóng trực tiếp nên đành cắn răng nói: “Ý tôi không phải vậy… Tôi sẽ bồi thường.”

Tuy nhiên, sắc mặt khó coi của cô ta đã được tất cả khán giả xem trực tiếp thấy rõ.

Ngay lập tức, dư luận trên các bình luận thay đổi hẳn.

“Nhân phẩm của Mộ Hiểu Nhã thực sự không vấn đề gì chứ? Làm hỏng váy của người ta còn định chối bỏ, thật là vô liêm sỉ.”

“Thật là thâm độc, lúc nãy còn làm ra vẻ oan ức, rõ ràng chính cô ta mới là người làm sai.”

“Ha ha, mấy fan bênh vực Mộ Hiểu Nhã lúc trước giờ có đau mặt không?” Một khán giả không ưa Mộ Hiểu Nhã tranh thủ mỉa mai.

“Thích Diệp Sanh Ca quá! Vừa xinh đẹp vừa có chút nghịch ngợm, lúc nãy khi đạo diễn Từ hỏi, cô ấy còn hơi ngượng ngùng nữa.”

“Đúng vậy, đáng yêu ghê.”

“Nhìn cô ấy bước trên sàn diễn mà cảm giác Valentino chỉ là trang phục thường ngày của cô ấy thôi, cô ấy hoàn toàn không nhận ra mình đang mặc một món đồ siêu sang, thần thái thật xuất sắc!”

“Tôi càng ngày càng mong chờ vai diễn của cô ấy!”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 137



Diệp Sanh Ca không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi sự kiện kết thúc, cô mệt đến mức gần như kiệt sức.

Tối hôm trước cô bị Kỷ Thời Đình hành hạ vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hôm nay lại bận rộn cả ngày, mệt đến mức cô chẳng buồn thay quần áo, chỉ ngồi lên xe của Thượng Thiên Ý nhờ anh ấy đưa về nhà.

Trợ lý đang lái xe, còn Thượng Thiên Ý thì cứ dán mắt vào điện thoại không ngừng.

“Cậu đang làm gì vậy?” Diệp Sanh Ca tò mò hỏi.

“Vừa rồi tôi cắt vài đoạn video từ buổi phát sóng trực tiếp.” Thượng Thiên Ý đắc ý nói, “Tôi đã liên hệ với vài tài khoản lớn trên Weibo và các trang tin giải trí, họ sẽ đăng những video này cùng với hình ảnh sắc nét của cậu trong chiếc váy Valentino. Cưng yên tâm, lần này anh nhất định sẽ giúp cưng dẫm lên Mộ Hiểu Nhã mà tiến lên!”

Diệp Sanh Ca thấy anh ấy hào hứng như vậy thì cười khẽ: “Cậu cứ lo liệu đi.”

“Nhưng mà, đạo diễn Từ thật sự rất có tâm.” Thượng Thiên Ý lẩm bẩm, “Nếu không phải vì mấy câu hỏi sau cùng của ông ấy, có lẽ dư luận vẫn sẽ nói cậu bắt nạt Mộ Hiểu Nhã.”

Diệp Sanh Ca ngẩn người, cô cũng nhận ra rằng hai câu hỏi của Từ Hướng Kiệt không phải là ngẫu nhiên.

Cô cảm thấy mình có thể đoán ra lý do, nhưng trong lúc mệt mỏi này lại không thể nghĩ thông suốt. Hơn nữa, cô quá mệt mỏi nên tạm gác chuyện đó lại.

Bây giờ công việc đã kết thúc, cô cần phải nghĩ cách để làm dịu đi sự căng thẳng giữa cô và Kỷ Thời Đình.

Có lẽ, chiếc váy này sẽ là một cơ hội?

Cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau đột nhiên nói: “Dừng xe.”

Thượng Thiên Ý ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi đến nơi rồi.” Diệp Sanh Ca mở cửa, mỉm cười với anh ấy, “Ngày mai cậu đến đón tôi vào đoàn phim nhé.”

Thượng Thiên Ý ngẩn ngơ gật đầu, nhìn cô bước về phía cổng cách đó không xa.

Anh nhớ rõ cô đang ở tại chung cư Minh, từ khi nào cô chuyển đến đây? Hơn nữa… khu này là khu dân cư gì vậy?



Biệt thự Thiên Phàm.

Sau khi Diệp Sanh Ca về đến nơi, cô lập tức bị những lời khen ngợi phóng đại của các người hầu vây quanh.

“Thiếu phu nhân, cô đẹp quá!” Dì Tú cười tươi, “Cô mệt rồi phải không? Đúng rồi, bữa tối đã chuẩn bị xong, cô vào ăn đi.”

“Dạ.” Diệp Sanh Ca ngượng ngùng cười, bước vào phòng ăn để dùng bữa tối.

Cô vẫn mặc chiếc váy đó, mặc dù gấu váy đã bị rách, nhưng may mắn là nó không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể của chiếc váy.

Dì Tú đi quanh cô một vòng, chưa kịp để cô hỏi đã chủ động nói: “Thiếu phu nhân, sau khi cô gọi điện cho tôi, tôi đã ngay lập tức báo cho thiếu gia. Thiếu gia nói anh ấy sẽ xử lý. Chiếc váy Valentino này, không có mối quan hệ của thiếu gia thì không thể nào mua được, tôi đã nói rồi, thiếu gia rất cưng chiều cô!”

Diệp Sanh Ca ngẩn người, trong lòng thoáng cảm xúc lẫn lộn.

Cô cúi đầu, dùng thìa khuấy nhẹ thức ăn trong bát, chợt nhận ra một điều.

Thời gian qua, bất kể cô gặp chuyện gì dường như đều có Kỷ Thời Đình đứng sau giải quyết, dù anh tỏ ra không vui.

Nếu không có anh, cô không thể nào nhận được vai nữ chính trong “Tiết Ninh Truyện.”

Nếu không có anh, cô cũng không thể thuận lợi tách khỏi Mộ Ngạn Hoài và nhận được số tiền thuộc về mình.

Cô cứ nghĩ rằng anh không thích cô, nhưng… nếu thực sự không thích, thì sao anh lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô?

Những điều đó, thật sự chỉ là trùng hợp sao? Có phải cô đã bỏ qua điều gì không?

Khi cô đang mơ màng suy nghĩ, dì Tú đột nhiên phấn khích nói: “Thiếu gia về rồi!”

Diệp Sanh Ca sực tỉnh, sau đó vội vàng đặt dụng cụ ăn xuống, túm lấy váy và chạy ra cửa.

Kết quả là cô đụng ngay vào Kỷ Thời Đình vừa bước vào.

Ngửi thấy mùi hương lạnh lùng quen thuộc, Diệp Sanh Ca bỗng dưng cảm thấy muốn khóc.

—Diệp Sanh Ca sắp làm nũng rồi, mọi người nghĩ Kỷ Thời Đình có mềm lòng không? Nếu có, hãy bình chọn nhé!
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 138



Kỷ Thời Đình bất ngờ bị cô đâm sầm vào ngực, theo phản xạ anh đưa tay ôm lấy cô.

“Chồng à, anh về rồi.” Diệp Sanh Ca vùi đầu vào ngực anh, giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần thân mật và mềm mại mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Cô cũng không ngờ rằng, ngay khi ôm lấy anh, từ “chồng” đã dễ dàng thốt ra khỏi miệng. Có lẽ, sự phụ thuộc của cô vào người đàn ông này lớn hơn cô tưởng.

Cơ thể mềm mại của cô áp sát vào ngực anh khiến nhịp thở của Kỷ Thời Đình bỗng chốc trở nên rối loạn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.

“Buông ra.” Anh nhẹ nhàng nói, giọng điệu bình thản không chút cảm xúc.

Diệp Sanh Ca chợt cảm thấy lòng mình trùng xuống, theo bản năng muốn buông anh ra nhưng cô nhanh chóng thay đổi ý định, ôm chặt lấy anh hơn: “Không buông.”

Cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí.

“Đừng cọ nữa.” Giọng Kỷ Thời Đình lạnh lùng, mang theo chút mỉa mai, “Phấn trên mặt em dính hết vào áo tôi rồi.”

Diệp Sanh Ca cảm thấy nóng bừng cả mặt, cuối cùng ngại ngùng buông anh ra từ từ.

“Anh có đói không?” Cô không nản lòng, nở một nụ cười rạng rỡ với anh, “Em đang ăn cơm, anh có muốn ăn cùng không?”

Kỷ Thời Đình nhìn khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô—với nụ cười tươi rói, trông có chút ngốc nghếch.

“Không cần đâu.” Anh vẫn không dao động, cởi bỏ áo khoác vest, bước lên cầu thang.

Diệp Sanh Ca phồng má, đột nhiên lao tới chặn đường anh.

“Kỷ Thời Đình!” Giọng cô vô thức cao lên.

Anh dừng lại, lạnh lùng nhìn cô: “Còn chuyện gì nữa?”

“Anh…” Diệp Sanh Ca cắn môi, “Dì Tú nói chiếc váy này là do anh gửi cho em, anh thấy nó có đẹp không?”

Lúc này, Kỷ Thời Đình mới liếc nhìn chiếc váy của cô, hờ hững quan sát một chút rồi đáp lại bằng một tiếng “Ừm” qua loa.

Thái độ của anh khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy bị tổn thương, cảm giác chua xót trong lòng lại trỗi dậy.

“Anh vẫn giận em sao?” Giọng cô hơi ấm ức, “Anh đã cho người gửi váy cho em rồi mà…”

“Dù sao em cũng là vợ tôi, tôi có nghĩa vụ bảo vệ em.” Giọng anh lạnh nhạt, “Nhưng chỉ có thế thôi.”

“Vậy… là chồng, anh không có nghĩa vụ phải nhiệt tình với vợ mình một chút sao?” Diệp Sanh Ca bực bội nói.

Gương mặt lạnh lùng của Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng có chút biến đổi.

Ánh mắt anh lộ ra vài phần mỉa mai, cười khẩy: “Em muốn loại nhiệt tình nào?”

Diệp Sanh Ca cảm thấy lòng mình chùng xuống, biết rằng anh lại hiểu lầm.

“Không phải loại nhiệt tình đó.” Cô cắn môi, “Ít nhất… anh có thể ăn cơm cùng em chứ?”

Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, quan sát cô một cách kỹ lưỡng.

Sau một lúc lâu, anh dời mắt đi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước: “Tôi ăn rồi, em cứ ăn đi.”

Nói rồi, anh vòng qua cô, tiếp tục bước lên cầu thang.

Diệp Sanh Ca chớp mắt liên tục để ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra.

Nhìn bóng lưng xa cách và lạnh lùng của anh, cô cắn chặt răng, quyết tâm lao mình xuống đất.

“Bịch” một tiếng, Diệp Sanh Ca ngã mạnh xuống sàn, đau đến mức cô hít một hơi lạnh.

“Đau quá!” Cô nằm bẹp dưới sàn, ánh mắt đáng thương nhìn theo bóng lưng của Kỷ Thời Đình.

Nghe thấy tiếng động, Kỷ Thời Đình theo phản xạ quay lại.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 139



“Thiếu phu nhân, cô sao vậy!” dì Tú nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng chạy tới, nhưng lại thấy Diệp Sanh Ca đang giấu tay trái sau lưng, ra sức vẫy vẫy ra hiệu dì ấy đừng lại gần.

“Ờ… tôi còn có việc phải làm, thiếu gia, thiếu phu nhân giao cho cậu nhé.” dì Tú nói xong, lập tức hiểu ý và lặng lẽ rời đi.

Diệp Sanh Ca cố gắng điều chỉnh hơi thở, tận dụng hết khả năng diễn xuất của mình, đôi mắt long lanh nhìn người đàn ông ở cách đó không xa, hy vọng sẽ khiến anh động lòng.

Kỷ Thời Đình đứng nhìn cô từ trên cao, đôi môi mím chặt, toát lên vẻ lạnh lùng băng giá.

“Chồng à, anh đỡ em một chút…” Diệp Sanh Ca thấy anh không động đậy đành phải mở lời trước, giọng nói nghe đáng thương vô cùng.

“Chân em gãy rồi à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch môi.

Diệp Sanh Ca nghẹn lời, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân.

Người đàn ông này thật lạnh lùng, dù cô có cố ý hay không, cú ngã này là thật, chẳng lẽ anh không thể bế cô lên được sao?

Nhận thấy anh sắt đá, cô đành tự mình cố gắng đứng dậy, nhưng vừa dùng sức ở chân, cơn đau nhói khiến cô suýt ngất.

… Xong rồi, cô trật khớp mắt cá chân rồi!

Cố ý ngã để gây chú ý thất bại lại còn bị trật khớp mắt cá chân, Diệp Sanh Ca tức đến mức suýt khóc.

Ánh mắt u ám của Kỷ Thời Đình cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Người phụ nữ ngốc nghếch này.

Anh giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bước tới và quỳ xuống trước mặt cô.

“Chân em đau lắm.” Diệp Sanh Ca tranh thủ tỏ vẻ đáng thương, nước mắt đã bắt đầu dâng lên.

Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc cô, rồi đưa tay bóp nhẹ vào mắt cá chân cô khiến cô đau đến mức hét lên.

Anh nuốt khan, ánh mắt lộ rõ sự pha trộn giữa đau lòng và tức giận.

“Đừng cử động.” Anh quát khẽ, rồi giúp cô tháo giày cao gót ra, sau đó bế cô lên.

Diệp Sanh Ca lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, mắt ngấn nước: “…Đau lắm.”

“Đáng đời.” Người đàn ông cười lạnh.

“Không phải, em không cố ý ngã đâu.” Cô sụt sịt, “Em muốn đuổi theo anh, nhưng không may bị ngã.”

“Vậy là lỗi của tôi?” Kỷ Thời Đình đặt cô xuống sofa, vừa nâng chân cô lên vừa lạnh lùng nhìn cô.

Diệp Sanh Ca ngượng ngùng cúi đầu, vẻ mặt vẫn còn đầy vẻ tủi thân, nhưng khi thấy anh không ngại mà đặt chân cô lên đùi mình, cẩn thận kiểm tra vết thương, lòng cô như nở hoa, tràn đầy niềm vui và phấn khích.

Vì thế, cô không thể giữ được sự nghiêm túc, mà nở một nụ cười nhỏ trên môi.

Kỷ Thời Đình thoáng nhìn thấy, liền nhếch môi lạnh lùng, rồi bóp mạnh vào mắt cá chân cô.

“Đau quá!” Diệp Sanh Ca hét lên, nhìn anh van nài, “Nhẹ thôi…”

“Bị trật khớp rồi, phải đến bệnh viện thôi.” Kỷ Thời Đình kiểm tra xong, giọng nói đầy mỉa mai, “Diệp Sanh Ca, tôi thật sự đã đánh giá thấp em.”

Ngay cả giả vờ ngã mà cô cũng làm đến mức bị trật khớp.

Nghĩ đến việc người phụ nữ này tốn bao nhiêu công sức để hàn gắn mối quan hệ với anh, Kỷ Thời Đình tức đến mức không biết làm gì.

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, cô cũng không ngờ cú ngã tùy tiện lại nặng đến mức này. Hơn nữa, nhiều chỗ trên cơ thể cũng đang rất đau nhức.

Kỷ Thời Đình cười lạnh, bế cô lên và bước ra cửa.

Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào ngực anh, không quan tâm đến son phấn hay mascara trên mặt, như một con mèo nhỏ cọ cọ vào ngực anh.

Hành động của cô khiến nhịp thở của Kỷ Thời Đình trở nên rối loạn.
 
Back
Top Bottom