Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!

Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 140



“Đừng có cử động lung tung!” Anh lạnh lùng quát, nhưng giọng nói trầm khàn lại lộ ra vài phần lúng túng.

Kỷ Thời Đình nghiến răng, không thể tin rằng d*c v*ng của mình lại dễ dàng bị cô khơi dậy đến thế. Trong cơn giận dữ, anh gần như muốn ném cô ra ngoài.

“Ồ.” Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn đáp, cuối cùng cũng ngừng cọ vào anh.

Cô cũng không hiểu tại sao, dù mắt cá chân rất đau và dù cú ngã này có thể khiến cô không thể thuận lợi tham gia đoàn phim vào ngày mai nhưng cô vẫn cảm thấy vui.

Có lẽ vì cô nhận thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng thay đổi, có nhiều biểu cảm hơn.

Hoặc có thể vì cô phát hiện ra rằng, thực ra anh cũng quan tâm đến cô.

Như vậy, cô có thể tìm cách làm anh nguôi giận.



Kỷ Thời Đình bế cô lên xe, đóng cửa lại và ra lệnh cho tài xế lái xe đến bệnh viện.

Gương mặt anh đã trở lại vẻ lạnh lùng, Diệp Sanh Ca lén nhìn anh, rồi cẩn thận nhích lại gần ôm lấy cánh tay anh.

Kỷ Thời Đình: “…”

Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Mắt cá chân em không đau nữa à?”

“Em không động đến mắt cá chân.” Cô nói nhỏ, giọng điệu mềm mại, “Anh chịu đi cùng em đến bệnh viện, em vui lắm.”

Nghe vậy, Kỷ Thời Đình thở dài, gương mặt điển trai của anh không để lộ cảm xúc.

Tốt lắm, nũng nịu, giả vờ đáng thương, ngọt ngào, cô ngày càng hiểu rõ cách làm anh mềm lòng.

Điều khiến Kỷ Thời Đình tức giận là, dù biết rằng tất cả chỉ là thủ đoạn của cô nhưng anh vẫn cảm thấy hài lòng.

“Ngồi yên.” Anh quát khẽ.

Nhưng đối với Diệp Sanh Ca, chỉ cần anh không đẩy cô ra là cô đã thắng, vì vậy cô không bận tâm đến những lời lạnh lùng của anh.

Cô tựa vào cánh tay anh, ngoan ngoãn ngồi yên cho đến khi xe tới bệnh viện.

Kỷ Thời Đình lại bế cô xuống xe và đưa thẳng vào phòng khám.

Bác sĩ nhiều kinh nghiệm nhanh chóng nắn lại khớp cho cô.

Trong quá trình nắn lại khớp, Diệp Sanh Ca đau đến mức khuôn mặt méo mó, Kỷ Thời Đình đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô, anh thậm chí còn lộ ra nụ cười chế giễu.

“Trong vài ngày tới, cô nên nghỉ ngơi và tránh vận động mạnh.” Bác sĩ cười nói, “Cậu Kỷ, tôi xin phép ra ngoài trước.”

“Cảm ơn ông.” Kỷ Thời Đình nhẹ gật đầu.

Bác sĩ nhanh chóng rời đi để lại hai người họ trong phòng.

Cơn đau vẫn còn âm ỉ, Diệp Sanh Ca tràn đầy tủi thân nhìn anh: “Anh vừa cười nhạo em.”

Cô đã thấy rõ, lúc cô hét lên vì đau, anh đứng bên cạnh cười lạnh.

“Vậy thì sao?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng liếc nhìn cô rồi tiến tới giúp cô đắp chân vào chăn.

Nhưng trước khi anh kịp đứng dậy, Diệp Sanh Ca trên giường đột nhiên nhào tới.

“Em…” Kỷ Thời Đình bị buộc phải đỡ lấy cô, giọng đầy tức giận, “Diệp Sanh Ca, đầu em bị hỏng rồi à?”

“Em biết anh sẽ đỡ lấy em.” Diệp Sanh Ca ôm chặt lấy eo anh, nở một nụ cười rạng rỡ, “Nên em không sợ.”

Anh đặt cô trở lại giường, lạnh lùng ra lệnh: “Buông ra.”

“Thời Đình, anh đừng giận nữa được không?” Diệp Sanh Ca tất nhiên không chịu nghe lời, giọng cô hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Xin lỗi anh, sau này em sẽ không cố tình quyến rũ anh nữa.”

Kỷ Thời Đình thoáng dừng lại, đôi mắt đen láy đối diện với đôi mắt ngấn lệ của cô.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 141



“Thật mà.” Dường như sợ anh không tin, Diệp Sanh Ca lại bổ sung thêm, “Em biết làm vậy là không tôn trọng anh, em đã sai rồi, anh tha thứ cho em nhé.”

Nói rồi, cô chớp chớp mắt nhìn anh.

Kỷ Thời Đình mím chặt môi gỡ tay cô ra, giọng nói khàn khàn thêm vài phần lúng túng: “Em nghĩ đây là lý do khiến anh giận à?”

Diệp Sanh Ca ngẩn ra: “Chứ còn gì nữa?”

Ánh mắt u ám của anh khóa chặt vào khuôn mặt cô, một lúc sau anh bất chợt phát ra một tiếng cười lạnh gần như tự chế giễu.

Nghe thấy tiếng cười này, trái tim Diệp Sanh Ca run lên.

Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, vô thức nói: “Em phải làm gì thì anh mới nguôi giận? Em… thậm chí nếu anh không bao giờ chạm vào em nữa cũng không sao, nhưng đừng như thế này…”

“Đừng như thế nào?” Kỷ Thời Đình nắm chặt tay cô.

“Đừng phớt lờ em.” Cô nói một cách thận trọng, quan sát biểu cảm của anh, “Được không?”

Kỷ Thời Đình nhìn thấy sự cẩn trọng trong ánh mắt cô, yết hầu anh chuyển động lên xuống, đôi mắt đen láy trở nên sâu thẳm.

“Nếu anh không còn chạm vào em,” anh đưa tay v**t v* má cô, ngón tay miết nhẹ hình dạng bông hoa hồng trên má cô, “thì vết bớt của em sẽ thế nào, hử?”

Diệp Sanh Ca ngượng ngùng ho nhẹ: “Nếu anh cần, em…”

Má cô nóng bừng, dưới ánh mắt mỉa mai và thấu hiểu của anh, cô ngượng ngùng cúi đầu.

“Anh phớt lờ em không có nghĩa là anh không có nhu cầu.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nói, “Em có thể yên tâm.”

Ngụ ý rằng, khi anh muốn anh vẫn sẽ tìm đến cô.

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, đôi môi mấp máy. Một lúc sau, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt thất vọng.

Nghe có vẻ như cô vẫn có thể đạt được mục đích nhưng đây không phải điều cô muốn.

“Sao vậy, vẫn chưa hài lòng à?” Kỷ Thời Đình nhếch môi, giọng điệu mỉa mai.

“Chúng ta đã kết hôn rồi.” Giọng cô pha chút ấm ức, “Nếu anh cứ phớt lờ em mãi, vậy thì cưới nhau còn có ý nghĩa gì?”

“Ồ, vậy là em muốn ly hôn?” Giọng anh lạnh lùng.

“Không không, không phải!” Diệp Sanh Ca vội vàng lắc đầu, cô l**m môi, lo lắng chọn từ, “Thời Đình, em biết cưới em không phải là điều anh mong muốn, nhưng dù sao chúng ta cũng đã là vợ chồng. Hơn nữa, chính anh đã để em dọn về sống cùng mà, sao anh có thể phớt lờ em được? Dù em có sai anh cũng nên cho em cơ hội để sửa sai chứ.”

Khi nói, cô vẫn ôm chặt lấy anh không buông tay.

Kỷ Thời Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đen láy của anh đầy vẻ khó đoán.

“Em biết mấy ngày trước em đã không làm tốt.” Diệp Sanh Ca tiếp tục nói, “Sau này em sẽ cố gắng làm một vật trang trí đúng mực.”

“Vật trang trí.” Kỷ Thời Đình cười lạnh, “Em vẫn chưa đủ khả năng.”

Diệp Sanh Ca lại bị chặn lời, đang cảm thấy thất vọng, đột nhiên Kỷ Thời Đình ngồi xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng, cằm tựa lên trán cô, bàn tay nóng hổi siết chặt eo cô, lực siết có phần mạnh.

Vòng tay của anh rộng lớn và ấm áp, Diệp Sanh Ca hơi ngẩn ra, nhưng trái tim lại đập nhanh không kiểm soát.

Anh đột nhiên chủ động ôm cô, có phải nghĩa là anh đã tha thứ cho cô không?

“Nếu không làm vật trang trí thì hãy làm vợ của anh…” Cô ngay lập tức tiếp lời, giọng nói dịu dàng, “Chồng yêu.”

Vừa nói ra, cô cũng tự ngạc nhiên, mặt cô đỏ bừng.

Dường như da mặt cô càng ngày càng dày rồi.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 142



Tuy nhiên, cả cơ thể của Kỷ Thời Đình dường như căng thẳng bởi tiếng gọi nhẹ nhàng của cô, hơi thở của anh trở nên nặng nề, Diệp Sanh Ca rõ ràng cảm nhận được nhịp tim của anh.

“Em thật là càng ngày càng biết cách làm người khác đau đầu.” Kỷ Thời Đình nói ra câu này với chút bất lực.

Mặc dù cô vẫn chưa đáp lại như anh mong muốn nhưng… cũng coi như là đã có tiến bộ.

Là do anh quá vội vàng, dù sao thì tương lai còn dài.

Cuối cùng, Kỷ Thời Đình chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Diệp Sanh Ca nhạy bén nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh không giận nữa à?”

“Anh giận hồi nào?” Kỷ Thời Đình cười lạnh một tiếng, “Anh có nhỏ mọn vậy sao?”

Có chứ!

Diệp Sanh Ca thầm phàn nàn trong lòng nhưng không dám nói ra, chỉ đành lắc đầu liên tục.

Nhìn cô với vẻ mặt ấm ức như vậy, Kỷ Thời Đình nhếch môi, anh nhéo nhẹ má cô, giọng mang theo chút giễu cợt: “Trang điểm của em bị lem rồi.”

Ngũ quan của người đàn ông sắc sảo và đậm nét, khi không cười, anh luôn mang theo sự lạnh lùng xa cách, nhưng khi thả lỏng lại toát lên một vẻ quyến rũ khó cưỡng với sức hút không lời.

Diệp Sanh Ca l**m nhẹ môi, không biết lấy đâu ra dũng khí, bỗng nhiên nghiêng người tới và hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Đồng tử của Kỷ Thời Đình co lại , đôi tay đang ôm lấy eo cô cũng vô thức siết chặt.

Nhưng ngoài điều đó ra, anh không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Diệp Sanh Ca vụng về cọ xát vài lần rồi đưa lưỡi ra cố gắng thăm dò, nhưng người đàn ông lại không có ý định hợp tác chút nào. Diệp Sanh Ca gấp gáp liền dùng tay ôm lấy khuôn mặt anh, học theo cách anh đã từng hôn cô, cẩn thận vẽ nên hình dáng đôi môi anh.

Kỷ Thời Đình nuốt khan, cuối cùng hé môi để cô dễ dàng đưa lưỡi vào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tay cô đã bị anh nắm lấy ép vào lồng ngực cứng cáp của mình. Kỷ Thời Đình nhanh chóng chiếm thế chủ động, kéo lưỡi cô vào một trò chơi đầy trêu đùa, tiến sâu không ngừng, khiến gò má cô ửng hồng, đôi mắt lấp lánh ánh nước.

Một lúc lâu sau, Kỷ Thời Đình mới buông cô ra, tiếng thở gấp gáp nặng nề vang lên bên tai cô.

“Chẳng phải em nói sẽ không quyến rũ anh nữa sao?” Người đàn ông khẽ cười, “Vậy em đang làm gì thế này, hử?”

Diệp Sanh Ca thở hổn hển, nghe thấy vậy lập tức đỏ mặt.

“Em không cố ý, ý em là em không định quyến rũ anh.” Cô vội vàng giải thích, “Em cũng không biết, em chỉ là muốn hôn anh, không phải…”

Cô càng vội càng nói càng lộn xộn.

“Em chỉ muốn hôn anh?” Ánh mắt của Kỷ Thời Đình lóe lên.

“Không, không phải, không phải mà.” Cô liên tục phủ nhận, như thể kết luận đó khiến chính cô cũng hoảng sợ.

Nhưng dáng vẻ này của cô lại hoàn toàn khiến Kỷ Thời Đình vui vẻ.

Anh nhếch môi, giọng điệu dịu dàng: “Không sao đâu, anh tha thứ cho em rồi.”

Nói xong, anh lại một lần nữa hôn lên đôi môi của cô.

Kết thúc nụ hôn thứ hai, từ má đến cổ của Diệp Sanh Ca đều đỏ bừng.

Cô nhỏ giọng nói: “Anh…”

“Hửm?” Kỷ Thời Đình cúi mắt nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt lười biếng.

“Son dính lên rồi…” Cô ngượng ngùng, dùng ngón trỏ lau vết son trên khóe môi anh.

“Chỉ có son thôi sao?” Người đàn ông liếc nhìn cô một cái.

Ánh mắt Diệp Sanh Ca rơi xuống ngực anh, mới phát hiện cổ áo sơ mi của anh đã bị mascara của cô làm lem nhem.

“Ơ…” Cô ngẩn người.

Ngay lúc này, từ cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên một giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ.

“Thời Đình?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 143



Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Kỷ Thời Đình lập tức trầm xuống, biểu cảm nhanh chóng thu lại. Diệp Sanh Ca ngẩn người, giọng nói này cô chưa từng nghe qua, rất xa lạ. Cô theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh, nhưng lại bị Kỷ Thời Đình đưa tay chặn lại, chỉ có thể thấy một góc vạt áo. “Chờ anh vài phút.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói, buông người phụ nữ trong lòng ra, đặt cô xuống giường, còn kéo chăn đắp kín người cô. Diệp Sanh Ca càng không thể thấy gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy như có con mèo đang cào cấu. Rốt cuộc là ai? Dám gọi thẳng tên người đàn ông này, chứng tỏ mối quan hệ giữa họ không hề đơn giản. Nhưng chẳng phải anh luôn lạnh lùng với phụ nữ sao? Theo như cô biết, cô chưa từng thấy anh nói chuyện với bất kỳ người phụ nữ nào khác, dù chỉ là một câu. Đúng rồi, trước đây anh từng có một vị hôn thê nhưng đã rời bỏ anh rồi, chẳng lẽ là vị hôn thê đó quay lại? Nếu… nếu Kỷ Thời Đình có người phụ nữ khác, với mối quan hệ hiện tại của họ, cô có nên bận tâm không? Nếu nói bận tâm, cô dường như chưa đủ tư cách. Nhưng nếu không bận tâm… trong lòng lại thấy khó chịu. Diệp Sanh Ca rối bời, lật người cố gắng nhìn ra cửa, nhưng Kỷ Thời Đình đã bước ra khỏi phòng bệnh, dường như sắp đóng cửa lại. “Sao mẹ lại ở đây?” Giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của người đàn ông vang lên, cánh cửa theo đó cũng đóng lại. Ừm… Diệp Sanh Ca lập tức cảm thấy xấu hổ, hình như cô đã nghĩ quá nhiều rồi. … Bên ngoài, đã lâu không gặp con trai, Hứa Thiều Khanh xúc động đến mức nhất thời nghẹn ngào. Tạ Tư Ỷ khoác tay bà, thấy vậy liền mỉm cười nói: “Bọn chị gặp dì Tú dưới lầu mới biết em cũng ở đây nên đã hỏi thăm số phòng. Mẹ thật sự rất nhớ em.” Kỷ Thời Đình không thèm liếc nhìn cô ta, ánh mắt anh hướng thẳng đến người phụ nữ quý phái trước mặt, khuôn mặt không chút biểu cảm: “Mẹ thấy không khỏe chỗ nào?” Tạ Tư Ỷ cắn môi, vẻ mặt có chút khó xử. Hứa Thiều Khanh chìm đắm trong cảm giác xúc động khi gặp lại con trai, không để ý đến cảm xúc của con gái kế. Bà mỉm cười ngượng ngùng: “Chỉ là một chút không thoải mái, Tư Ỷ nhất quyết muốn đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra. Con đừng lo.” Hứa Thiều Khanh đã gần năm mươi nhưng nhờ chăm sóc tốt và cuộc sống xa hoa nhiều năm, bà vẫn giữ được nét đẹp mơ hồ giữa tuổi trẻ và trưởng thành. “Ừm.” Kỷ Thời Đình lạnh lùng đáp lại, với anh cuộc trò chuyện đến đây coi như kết thúc. Hứa Thiều Khanh đã quen với sự lạnh nhạt của anh nên cũng không để ý, bà cẩn thận quan sát con trai mình, đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn. Áo sơ mi của Kỷ Thời Đình hơi mở, cổ áo dính vết son và mascara, khóe môi còn vương dấu vết bị cắn toát lên một vẻ gợi cảm khó nói, kết hợp với vẻ mặt có chút mệt mỏi và lười biếng, những gì anh vừa làm thật sự rõ ràng như ban ngày. Hứa Thiều Khanh đã quen nhìn thấy vẻ lạnh lùng của con trai mình, khi bất ngờ thấy Kỷ Thời Đình trong bộ dạng này, bà không biết phải nói gì. Nhưng trong mắt Tạ Tư Ỷ, cảnh tượng này lại vô cùng chướng mắt. “Mẹ, mẹ quên rồi sao? Thời Đình đã kết hôn rồi.” Cô ta nở nụ cười vui vẻ, “Mẹ không muốn gặp con dâu sao?” “Đúng rồi!” Hứa Thiều Khanh lập tức tỉnh lại, “Trong phòng là cô Diệp đó sao? Mẹ có thể gặp cô ấy không?” “Không cần đâu, cô ấy không tiện.” Kỷ Thời Đình không chút do dự từ chối, “Mẹ về nghỉ ngơi sớm đi.” “Mẹ chỉ muốn gặp người con gái mà con yêu, chuyện này cũng không được sao?” Hứa Thiều Khanh rưng rưng nước mắt, “Chuyện lớn như kết hôn, con không bàn với mẹ, mẹ không trách con, nhưng chẳng lẽ mẹ không thể gặp cô ấy sao?”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 144



“Không được.” Giọng Kỷ Thời Đình trở nên lạnh lùng hơn, mang theo vài phần cứng rắn, “Tôi đã nói rồi, cô ấy không tiện.”

Hứa Thiều Khanh cuối cùng chỉ có thể cười khổ: “Vậy được rồi, có dịp thì dẫn con bé về nhà họ Tạ ăn bữa cơm.”

Kỷ Thời Đình chỉ nhếch môi cười nhạt, thậm chí không buồn đáp lại bằng một lời khách sáo.

Hứa Thiều Khanh chợt cảm thấy đau lòng. Từ khi bà gả vào nhà họ Tạ, không biết đã bao nhiêu lần mời Kỷ Thời Đình đến chơi, nhưng anh chưa từng nhận lời, một lần cũng không.

“Vậy mẹ đi trước, thay mẹ gửi lời hỏi thăm con dâu nhé.” Hứa Thiều Khanh thở dài, ánh mắt luyến lưu nhìn Kỷ Thời Đình một lần nữa rồi mới quay người rời đi.

Tạ Tư Ỷ dường như còn muốn nói điều gì, nhưng thấy sắc mặt u sầu của Hứa Thiều Khanh, cô ta đành nhịn lại.



Hai bóng người biến mất trong thang máy, Kỷ Thời Đình mới đẩy cửa bước vào phòng.

Kết quả là anh nhìn thấy Diệp Sanh Ca đang luống cuống nhảy lên giường, có lẽ vì chạy quá vội nên cô dùng sức quá mạnh vào chân vừa bị trật, đau đến mức cô hít một hơi lạnh, loạng choạng ngã xuống giường.

Sắc mặt Kỷ Thời Đình lập tức trầm xuống: “Em chạy lung tung gì vậy?”

“Em không có…” Diệp Sanh Ca vội kéo chăn che mình lại, cười ngượng với anh.

Người đàn ông bước đến, kéo chăn ra, nhìn chăm chú vào mắt cá chân hơi ửng đỏ của cô.

Diệp Sanh Ca còn cố tình xoay nhẹ chân: “Không đau, em khỏi rồi.”

“Ngày mai em không cần đến trường quay, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày rồi tính.” Anh lạnh lùng nói.

“Ơ? Em là nữ chính, vắng mặt sẽ ảnh hưởng đến tiến độ lắm!” Diệp Sanh Ca lo lắng.

Kỷ Thời Đình khẽ cười nhạt: “Em cũng biết mình là nữ chính cơ đấy.”

“Nhưng mà…”

“Thêm một câu nữa, anh sẽ cho cả đoàn phim nghỉ ba ngày.” Người đàn ông bình thản buông ra câu này, cúi người bế cô lên, còn lạnh lùng nói thêm: “Lúc ngã không phải em rất giỏi sao.”

Diệp Sanh Ca bị nghẹn đến không nói nên lời.



Trên đường về, Diệp Sanh Ca liên tục liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Cô cảm nhận được rằng, từ khi gặp lại mẹ ruột của anh, tâm trạng của Kỷ Thời Đình trở nên khá trầm lắng.

“Muốn hỏi gì?” Kỷ Thời Đình nhàn nhạt nhìn cô.

“Ờ thì… em không có gì muốn hỏi.” Diệp Sanh Ca nghĩ một lát, lén lút nắm lấy vạt áo của anh, “Anh đừng buồn nhé.”

“Em thấy anh buồn chỗ nào?” Người đàn ông khẽ cười lạnh, “Nghe này, nếu bà ấy chủ động liên lạc với em, đừng để ý đến bà ấy.”

“Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh…” Diệp Sanh Ca cẩn trọng mở lời, “Vả lại, bà ấy chỉ là tái hôn thôi, đâu phải là tội lỗi lớn gì?”

“Em chỉ cần nhớ lời anh là được.” Anh ngắt lời cô, giọng điệu không cho phép phản bác, “Đừng tự cho mình thông minh.”

“Vâng.” Diệp Sanh Ca đành ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lòng hiếu kỳ lại càng dâng cao.

Xem ra, mối khúc mắc giữa anh và Hứa Thiều Khanh không chỉ là việc Hứa Thiều Khanh bỏ rơi anh để tái hôn năm xưa. Cô lặng lẽ suy đoán.

Khi xe đến biệt thự Thiên Phàm, Kỷ Thời Đình nhận một cuộc gọi quan trọng, nên anh không xuống xe ngay, mà đeo tai nghe tiếp tục cuộc gọi.

Diệp Sanh Ca lặng lẽ bước xuống xe, thấy cô đi lại bình thường, Kỷ Thời Đình cũng không ngăn cản.

Về đến biệt thự, Diệp Sanh Ca lập tức chạy vào phòng mình, tẩy trang, tắm rửa và thay đồ ngủ. Sau khi loay hoay một hồi, cô đã mệt nhoài, nhưng vấn đề là… cô nên ở lại phòng ngủ phụ hay sang phòng ngủ chính?

Nếu cô vào phòng ngủ chính, Kỷ Thời Đình có nghĩ cô đang muốn quyến rũ anh không?

Nhưng nếu ở lại phòng ngủ phụ… chẳng phải tự cô sẽ tự vả mặt mình sao? Lúc ở bệnh viện, cô đã hùng hồn nói muốn làm vợ anh, vợ chồng bình thường sao có chuyện ngủ riêng phòng chứ?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 145



Cuộc gọi của Kỷ Thời Đình kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh trở lại phòng khách, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Diệp Sanh Ca đâu.

Anh hơi nhướng mày, dì Tú lập tức hiểu ý và giải thích: “Thiếu phu nhân đã về phòng rồi.”

Về phòng sao?

Sắc mặt Kỷ Thời Đình không lộ chút cảm xúc: “Bảo bếp làm một phần bò bít tết.”

“Dạ vâng.” Dì Tú đáp lời và rời đi.

Kỷ Thời Đình tiến vào phòng ăn, từ tốn thưởng thức xong bữa tối, sau đó mới lên lầu trở về phòng ngủ chính.

Như anh dự đoán, trong phòng trống không, không có ai.

Anh khẽ nhếch môi, nụ cười mang ý vị sâu xa, rồi bước thẳng vào phòng tắm.

Nhưng khi anh tắm xong và bước ra, lại phát hiện một bóng dáng đang lén lút trong phòng.

Diệp Sanh Ca mặc bộ đồ ngủ dài tay, ôm một cái gì đó trong lòng, cúi người đứng cạnh kệ trưng bày, không biết đang xem thứ gì.

Những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt người đàn ông vô thức trở nên dịu dàng hơn.

“Em đang xem gì đấy?” Anh cất giọng trầm thấp.

Diệp Sanh Ca giật mình vội đứng thẳng người, cười rạng rỡ với anh: “À, em đến đưa quần áo cho anh. Dì Tú nói đây là đồ anh sẽ mặc ngày mai nên bảo em mang qua đây.”

Quả là một cái cớ không tệ.

Kỷ Thời Đình chỉ ậm ừ cho qua: “Để lên ghế sofa đi.”

“Ồ.” Diệp Sanh Ca chần chừ bước qua, đặt bộ quần áo xuống, nhưng lại tỏ ra như không hài lòng với cách xếp đồ, vừa vuốt vừa sửa, loay hoay mãi không chịu rời đi.

Ánh mắt đen láy của người đàn ông thoáng hiện một tia cười khó nhận thấy.

“Anh còn phải vào thư phòng làm việc một chút.” Giọng anh nhạt nhòa, “Em nghỉ ngơi trước đi.”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy mong chờ nhìn anh: “Em nghỉ ngơi ở đâu?”

“Em nghĩ sao?” Người đàn ông lạnh lùng để lại một câu rồi quay người bước vào thư phòng.

Diệp Sanh Ca ngẩn người.

Cô nghĩ sao? Cô cũng đâu biết!

Cô không dám nằm ngay lên giường lớn, nhưng nếu quay về phòng ngủ phụ… cô lại cảm thấy điều đó sẽ làm Kỷ Thời Đình tức giận.

Cuối cùng, trong lúc phân vân, cô quyết định đi đến kệ trưng bày. Lúc nãy cô đã thấy một khung ảnh trên đó nhưng chưa kịp xem kỹ thì Kỷ Thời Đình đã bước ra.

Quả nhiên cô nhanh chóng tìm thấy một khung ảnh trên tầng trên cùng, trong ảnh là một gia đình ba người, cặp vợ chồng trẻ và cậu bé chỉ khoảng bốn, năm tuổi.

Đây là Kỷ Thời Đình và bố mẹ anh!

Cô lập tức nhận ra, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kích động như thể vừa phát hiện ra một bí mật.

Kỷ Thời Đình khi còn nhỏ là một cậu bé tinh tế và xinh xắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn ánh lên niềm vui, rõ ràng là cậu bé ấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh bố mẹ.

Vì vậy, nếu như không phải cha qua đời sớm, mẹ tái hôn, có lẽ anh sẽ trưởng thành thành một con người khác, ít nhất không lạnh lùng như bây giờ. Dường như anh đã quen giấu mọi cảm xúc sâu trong lòng, không để ai phát hiện ra chút gì.

Trong lòng Diệp Sanh Ca bất giác dâng lên một nỗi xót xa, vừa như thương cảm vừa như tiếc nuối.

Cô cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy đau lòng, suy cho cùng số phận của cô còn bi thảm hơn, cô còn phải nương nhờ vào chú để sinh sống. Trong khi Kỷ Thời Đình ít nhất vẫn có đủ đầy về vật chất và có một người ông quan tâm đến anh. Cô có tư cách gì để đồng cảm với anh?

Nhưng một cảm giác đồng bệnh tương liên vẫn khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với anh. Cô chợt nhận ra rằng, có lẽ khoảng cách giữa cô và người đàn ông này không lớn như cô từng nghĩ.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 146



Gần nửa đêm, Kỷ Thời Đình kết thúc công việc và quay trở lại phòng ngủ.

Điều đầu tiên anh nhìn thấy là Diệp Sanh Ca đang ngồi khoanh chân trên sofa, trong tay ôm một vật gì đó, đầu cúi thấp, mái tóc dài buông xõa không biết cô đang làm gì.

Kỷ Thời Đình khẽ nhếch môi cười.

Ít ra cô không ngốc đến mức quay về phòng ngủ phụ.

Anh bước tới, đưa tay nâng cằm cô lên, nhưng cánh tay bỗng trở nên nặng trĩu—cô tựa đầu vào tay anh, trông như đã ngủ say. Tiếp theo, khung ảnh mà cô đang ôm cũng trượt xuống chân, lọt vào tầm mắt của Kỷ Thời Đình.

Đôi mắt anh thoáng co lại, anh cầm khung ảnh lên nhìn.

Có lẽ đây là bức ảnh mà dì Tú lấy từ nhà ông nội, nhưng anh chưa từng để ý đến nó, vậy mà cô gái này lại tìm thấy.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, một cảm giác mềm mại bất chợt xâm chiếm khiến anh có chút bối rối.

Kỷ Thời Đình không kiềm chế được khẽ cười lạnh, đưa tay chọc nhẹ vào má cô.

Kết quả là Diệp Sanh Ca bất ngờ tỉnh dậy.

“À…” Cô ngơ ngác dụi mắt, giọng hơi khàn, “Anh làm việc xong rồi à?”

“Ừ.” Kỷ Thời Đình giơ khung ảnh lên, ra hiệu: “Em tìm thấy cái này ở đâu?”

Diệp Sanh Ca nhìn khung ảnh, có chút chột dạ: “Ở kệ trưng bày… Em chỉ tò mò thôi.”

“Tò mò điều gì?” Anh nhàn nhạt hỏi tiếp.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Diệp Sanh Ca lại cảm nhận được chút dịu dàng trong giọng nói lạnh lùng của anh.

“Tò mò về anh…” Ánh mắt cô lóe lên, “Em muốn hiểu thêm về anh.”

Đôi mắt đen láy của Kỷ Thời Đình dường như bừng lên chút nhiệt huyết, ánh nhìn của anh khóa chặt trên khuôn mặt cô.

Cô đã tẩy trang, gương mặt mộc mạc như đóa hoa sen mới nở, đôi mắt đen trắng rõ ràng, hiếm khi để lộ chút ngượng ngùng, càng làm nổi bật vết bớt đỏ tươi, khiến nó càng thêm yêu kiều.

Hơi thở của Kỷ Thời Đình bỗng trở nên nặng nề, anh nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn.

Diệp Sanh Ca khẽ run, nhưng không tránh né, đôi tay vô thức quàng qua cổ anh, ngoan ngoãn để anh làm gì thì làm.

Điều khiến cô bất ngờ là, nụ hôn này không quá mãnh liệt, hành động của anh chậm rãi và tỉ mỉ, mang theo chút tình cảm sâu sắc khó tả, khiến Diệp Sanh Ca càng khó lòng chống đỡ. Chẳng mấy chốc, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cũng ngập tràn hơi nước.

Kỷ Thời Đình khẽ th* d*c, buông cô ra, hơi thở nặng nề và ánh mắt u tối cho thấy h*m m**n của anh đã được đánh thức.

Diệp Sanh Ca vừa mong đợi lại vừa lo lắng.

Có nên… làm không?

“Muốn sao, hửm?” Người đàn ông dường như đoán được suy nghĩ của cô, giọng nói khàn khàn pha chút trêu chọc.

“Không phải, em không có.” Cô theo phản xạ phủ nhận, sau đó lấy hết can đảm nói, “Em không phải đang quyến rũ anh.”

“Thật sao? Vậy tại sao em ngồi đây đợi anh, không quay về phòng của mình?” Anh nhướng mày.

“Em không phải đợi anh.” Diệp Sanh Ca phồng má, có chút giận dỗi nói, “Em sẽ về ngay bây giờ.”

“Về làm gì.” Kỷ Thời Đình cười lạnh, bế cô lên, “Ngày mai dọn đồ của em sang đây.”

Diệp Sanh Ca hơi bối rối, rồi ngay sau đó, cô đã bị anh đặt xuống giường lớn.

“Anh nói thật sao? Ngày mai em dọn đồ sang đây thật nhé.” Cô không dám tin, hỏi lại một lần nữa.

Kỷ Thời Đình nhéo nhẹ má cô, cười lạnh: “Anh không thích nói lần thứ hai.”

“Vâng, em biết rồi.” Cô cười rạng rỡ.

Kỷ Thời Đình nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Ngủ đi.”

Diệp Sanh Ca chớp mắt.

Chỉ là… ngủ thôi sao?
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 147



Kỷ Thời Đình chậm rãi thở ra một hơi, đưa tay tắt đèn ngủ bên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô.

“Ngủ đi.” Giọng anh khàn khàn vang lên bên tai cô.

Phòng ngủ chìm vào bóng tối, Diệp Sanh Ca nằm bên cạnh anh, trong thoáng chốc cảm thấy ngỡ ngàng.

Chỉ là… ngủ thôi sao?

Ừ, cũng tốt, nếu làm quá thường xuyên cô cũng không chắc mình có chịu nổi, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà.

Nghĩ vậy, cô lặng lẽ kéo chăn lên cao hơn, đắp kín người, nằm thẳng đơ.

Dường như đây là lần đầu tiên họ chỉ đơn thuần đắp chăn ngủ cùng nhau, Diệp Sanh Ca cảm thấy vừa hưng phấn, vừa có chút lo lắng không nói thành lời… Không biết cô có thói quen ngủ kỳ lạ nào không nhỉ?

Khi đang mải suy nghĩ linh tinh, cô có thể nghe rõ tiếng thở không đều đặn của người đàn ông bên cạnh, cùng với nhịp tim chậm rãi và mạnh mẽ của anh.

Rõ ràng là anh cũng chưa ngủ, hơn nữa… dường như anh còn đang cố gắng điều chỉnh nhịp thở?

Có vẻ cô không nhìn lầm, anh đúng là muốn làm gì đó nhưng không muốn cô được lợi, nên đã cố gắng kiềm chế.

Trong bóng tối, mắt Diệp Sanh Ca khẽ đảo, bất chợt nảy ra ý định tinh nghịch.

Cô nhẹ nhàng trở mình, chầm chậm nhích về phía anh, bàn chân vô tình chạm vào chân anh.

“Làm gì đấy?” Anh cảnh giác, lập tức quát nhẹ.

Diệp Sanh Ca ấm ức đáp: “Em lạnh…”

Cô không nói dối, bây giờ đã vào thu, mặc dù phòng trong biệt thự được duy trì nhiệt độ ổn định quanh năm, nhưng Kỷ Thời Đình vẫn chỉ đắp chăn mỏng mùa hè. Cô không như anh, không có nhiệt lượng dồi dào, đối với cô, đúng là có chút lạnh thật.

Hơn nữa, căn phòng rộng lớn và trống trải càng làm tăng cảm giác lạnh lẽo.

Cộng thêm việc người đàn ông bên cạnh đang tỏa ra nhiệt lượng ấm áp, cô bản năng muốn tiến gần về phía anh.

Kỷ Thời Đình dường như khẽ cười lạnh, đưa tay ra và nắm lấy tay cô.

Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là, tay cô thật sự lạnh.

“Em không lừa anh mà.” Diệp Sanh Ca đưa bàn tay còn lại của mình lên, đặt lên bàn tay nóng rực của anh, hít thở lấy hơi ấm từ anh, rồi nũng nịu nói thêm: “Cho em mượn hơi ấm một chút nhé.”

Kỷ Thời Đình dù nghi ngờ rằng cô cố tình, nhưng việc tay cô lạnh là sự thật.

Đúng là anh đã không nghĩ đến điều này, và trong phòng cũng không có chăn hay mền thừa.

Trong bóng tối, hàng lông mày của người đàn ông khẽ nhíu lại.

Ngay lúc đó, cô gái bên cạnh như một chú mèo con nhỏ nhẹ cọ vào anh, cẩn thận nép sát vào người anh, còn ôm lấy tay anh, như thể dùng anh làm túi sưởi.

Ngay dưới lòng bàn tay anh là b* ng*c m*m m** của cô, khiến nhịp thở của anh lập tức trở nên nặng nề.

Anh còn chưa kịp quát mắng cô, thì Diệp Sanh Ca đã nhanh chóng buông tay anh ra.

“À, xin lỗi!” Giọng cô ngập ngừng, đầy vẻ ngây thơ vô tội, “Em không cố ý.”

Nói xong, cô cũng từ từ, chậm rãi dịch người về phía mép giường, giống như lúc cô vừa nhích lại gần anh.

Kỷ Thời Đình khẽ cười lạnh.

Mấy trò vặt này, cũng định lừa anh sao?

Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cô co ro ở góc giường, cuối cùng anh cũng đành thở dài, chửi thầm một câu, rồi vươn tay dài ra, kéo cô vào trong lòng.

Diệp Sanh Ca khẽ kêu lên, sau đó ngã vào vòng tay ấm áp của anh.

Má cô lập tức đỏ bừng, một phần là vì nhiệt độ từ cơ thể anh, phần khác là vì phấn khích khi kế hoạch của cô thành công.

“Còn lạnh không?” Cánh tay anh vòng qua eo cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cô.

Diệp Sanh Ca không kiềm chế được, rụt cổ lại, khẽ nói: “Không lạnh nữa, ấm lắm.”
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 148



Trong lòng Diệp Sanh Ca có chút đắc ý, cô nhận ra rằng, người đàn ông này chỉ tỏ ra lạnh lùng thôi, thực ra rất dễ mềm lòng. Chỉ cần cô không quá lộ liễu khi thử thách trí thông minh của anh, thì mấy trò vặt vãnh của cô anh sẽ không so đo.

Chính vì vậy mà buổi tối lúc cô giả vờ ngã mới có tác dụng. Dù biết rõ cô đang giả vờ tội nghiệp, anh vẫn kéo cô vào lòng.

Suy cho cùng, anh vẫn quan tâm đến cô mà.

Nghĩ đến đây, Diệp Sanh Ca cảm thấy trong lòng và khắp cơ thể đều ấm áp, phát hiện này khiến cô phấn khích một cách khó hiểu.

Trong cơn phấn khích, cô càng không thể chợp mắt.

Có lẽ cảm nhận được sự đắc ý và phấn khích của cô, Kỷ Thời Đình đột nhiên cười lạnh trong bóng tối.

Anh siết chặt cánh tay, kéo cô vào gần hơn, giọng nói trầm khàn đầy ẩn ý: “Như vậy có ấm hơn không?”

Cơ thể Diệp Sanh Ca lập tức cứng đờ.

Bởi vì… cô cảm nhận được một v*t c*ng và nóng đang không chút khách sáo chạm vào cô.

“Anh…” Trong bóng tối, cô lắp bắp nói.

Kỷ Thời Đình khẽ “ừm” một tiếng, rồi chính xác tìm đến tai cô, khẽ cắn và l**m nhẹ, đôi lúc còn cắn nhẹ một chút.

Diệp Sanh Ca hít một hơi sâu, một luồng điện quen thuộc lập tức chạy khắp cơ thể, cô không tự chủ nuốt nước bọt.

Anh cuối cùng không kiềm chế được sao?

Tuy nhiên, Kỷ Thời Đình không làm gì thêm, sau khi cắn nhẹ và l**m lên d** tai cô, anh tiếp tục cắn vào má và cổ cô, cứ nơi nào tiện là cắn. Chẳng bao lâu sau, Diệp Sanh Ca đã run rẩy khắp người, thở gấp.

“Đủ ấm chưa, hửm?” Anh cười khẽ, giọng khàn đặc, tay nóng bỏng của anh đã chạm đến ngực cô.

… Đủ rồi, quá đủ rồi!

Diệp Sanh Ca gần như muốn khóc, “ừm” một tiếng, định thoát ra khỏi vòng tay của anh, nhưng người đàn ông lại ôm chặt cô hơn, không chịu buông.

“Vậy thì ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh ra lệnh, giọng khàn khàn, nhưng vẫn không có động tác nào tiếp theo.

Diệp Sanh Ca cảm thấy vô cùng bực bội.

Người đàn ông này đang cố tình chọc tức cô đúng không? Quá là nhỏ nhen!

Cô thầm oán trách, rồi nhắm mắt lại, giữ cho cơ thể mình bất động. Cả hai đều đang th* d*c, hơi thở của Kỷ Thời Đình cũng vậy. Trong không khí mờ ám và nguy hiểm này, cô không ngờ mình lại có thể… ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên, trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đã buông cô ra, một lát sau, anh quay lại với một làn hơi lạnh.

Diệp Sanh Ca theo phản xạ ôm lấy anh, còn dụi dụi vào cánh tay anh, miệng lẩm bẩm: “… Để em sưởi ấm cho anh.”

Vừa tắm nước lạnh xong, Kỷ Thời Đình: “…”

Anh lờ mờ nhận ra, có lẽ mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.



Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Cô mơ màng với tay lấy điện thoại từ dưới gối, lẩm bẩm đáp: “Alo…”

“Sanh Ca ơi! Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?” Thượng Thiên Ý tức giận hét lên, “Hôm nay là ngày đầu tiên cậu quay phim mà đã xin nghỉ rồi, Mộ Hiểu Nhã lại có cớ để bôi nhọ cậu đấy! Hôm qua nhờ lễ khai máy, cậu khó khăn lắm mới chiếm được ưu thế trước dư luận, vậy mà hôm nay cậu lại làm hỏng hết!”

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt, lúc này mới tỉnh táo lại.

“Tôi cũng bị ép buộc thôi.” Cô thở dài một cách nặng nề.

Thượng Thiên Ý nhạy bén hỏi: “Có phải do kim chủ của cậu yêu cầu không?”

Kim chủ? Nói vậy cũng không sai.

Vì vậy, Diệp Sanh Ca “ừm” một tiếng.

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Giọng của Thượng Thiên Ý lập tức trở nên đầy ẩn ý, “Hầu hạ kim chủ cũng mệt mỏi lắm, bảo bối à, cố lên! Hầu hạ tốt kim chủ rồi, sau này sẽ không lo thiếu phim để đóng đâu!”

Nghe vậy, Diệp Sanh Ca càng thêm bực bội.

Cô thì muốn hầu hạ đấy, nhưng khổ nỗi kim chủ đại nhân lại không động lòng.
 
Chồng Yêu Ơi, Em Muốn Làm Nũng!
Chương 149



Diệp Sanh Ca quấn chăn lăn qua lăn lại, quả nhiên giường bên cạnh đã trống trơn.

Cô nhìn đồng hồ, thì ra đã là mười giờ rồi.

Cô vội vàng bật dậy, nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo, sau đó đi ra ngoài. Sau khi ăn sáng xong, cô cùng với dì Tú chuyển hết đồ đạc của mình vào phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ sẽ dùng làm phòng đọc sách.

Phòng ngủ chính vốn đơn điệu và trống trải lập tức trở nên ấm cúng và đầy hơi thở gia đình hơn. Cô đi đến kệ trưng bày, đặt một bức ảnh hồi nhỏ của mình cạnh bức ảnh gia đình của Kỷ Thời Đình.

Nhìn tổng thể thì cũng khá hợp lý đấy chứ.

Cô ngắm nhìn một lúc rồi không kiềm được mà mỉm cười.

Thật ra, nếu cô đủ may mắn, biết đâu cô có thể sống bên Kỷ Thời Đình suốt đời. Mặc dù giữa họ thiếu nền tảng tình cảm, nhưng với tính cách kiêu ngạo và lạnh lùng của Kỷ Thời Đình, khó mà tưởng tượng anh sẽ đột nhiên thích một người phụ nữ khác rồi đá cô ra khỏi nhà.

Nghĩ như vậy, có lẽ họ còn có thể cùng nhau nuôi dạy con cái…

Suy nghĩ này khiến mặt Diệp Sanh Ca nóng bừng, cô vội vàng tự vỗ mặt mình để xua đi hình ảnh ấy.

“Dì Tú, con đói rồi.” Diệp Sanh Ca ho nhẹ rồi nói, “Con ra ngoài chút đây.”

Dì Tú đang dọn dẹp giường nghe vậy liền cười: “Vâng, thưa thiếu phu nhân.”



Sau bữa trưa, Diệp Sanh Ca gọi điện cho Thượng Thiên Ý và hẹn gặp anh tại một quán trà gần đó.

Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau trong phòng riêng.

“Kim chủ của cậu chịu thả người rồi à?” Thượng Thiên Ý ăn mặc rất lòe loẹt, ánh mắt cũng rất tinh nghịch, “Bảo sao tôi thấy cậu ngày càng có phong thái của phụ nữ trưởng thành, cưng à.”

Cách Thượng Thiên Ý gọi cô là “cưng” khiến Diệp Sanh Ca nổi da gà.

“Đừng quan tâm đến kim chủ của tôi nữa.” Cô nhấp một ngụm trà, “Công việc chuẩn bị cho studio đến đâu rồi? Mọi người giải quyết hợp đồng thế nào rồi?”

“Ôn Khả Hinh là người mới, nên Mộ Ngạn Hoài không làm khó cô ấy lắm, thủ tục giải ước đã bắt đầu. Nhưng còn Ứng Tiểu Vũ và Bành Gia Dực thì khá rắc rối.” Thượng Thiên Ý thở dài, “Cả hai đều khá nổi tiếng, đặc biệt là Bành Gia Dực, gần như đã chạm đến vị trí sao hạng A, làm sao Mộ Ngạn Hoài dễ dàng buông tha? Vì vậy cả hai đều chưa nộp đơn xin giải ước, định chờ thời cơ thích hợp.”

“Thời cơ thích hợp…” Diệp Sanh Ca trầm ngâm, “Đúng là một vấn đề khó.”

“Mộ Ngạn Hoài vốn là kẻ hiểm độc, cậu cũng biết mà.” Thượng Thiên Ý cười lạnh, “Tôi nghĩ anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

“Tôi không dễ dàng bỏ qua?” Người đàn ông đứng ở cửa mỉm cười tự tin, “Cậu nói đúng.”

Sắc mặt Diệp Sanh Ca thay đổi, còn Thượng Thiên Ý thì bật nhảy lên: “Chết tiệt, sao anh lại ở đây!”

“Xin lỗi, khi ở phim trường, tôi nghe cậu nhắc đến địa chỉ này.” Mộ Ngạn Hoài khoanh tay, nở nụ cười, “Tôi đoán, người cậu gặp chính là Diệp Sanh Ca.”

“Chết tiệt!” Thượng Thiên Ý tức đến mức đảo mắt liên tục, “Diệp Sanh Ca, chúng ta đi thôi, về nhà tôi!”

Nhưng Diệp Sanh Ca đã bình tĩnh lại, mỉm cười: “Không cần đâu, đã đến mức này rồi chi bằng chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi.”

Nghe vậy, nụ cười của Mộ Ngạn Hoài càng sâu hơn.

“Nói hay lắm.” Anh ta bước vào và ngồi xuống giữa hai người, “Tôi cứ thắc mắc tại sao Ôn Khả Hinh lại muốn chối bỏ hợp đồng, hóa ra chính cô là kẻ đứng sau giật dây. Diệp Sanh Ca, cô muốn đối đầu với tôi sao?”

“Tôi đúng là muốn tự lập, nhưng không cố tình đối đầu với anh.” Diệp Sanh Ca nhìn hắn, “Mộ tổng, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
 
Back
Top Bottom