Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
438,824
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmAwrcw3CHagwQ17CXAy919SfkinbyQjkuBuF-BtSQE5SUvC9RO41O3cH-UitXCfC2GwXKDMrkLa6K5E9Hzaj9f5gtGZQtXRo7Xf6mw_00pKuJAqaaUP8T1M22ofTiOE2JQs-cCB3AzSRreYCR6x2_=w215-h322-s-no-gm

Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Tác giả: Nhan Tự Nhĩ
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Linh Dị, Đông Phương, Hài Hước, Sủng, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nhan Tự Nhĩ
Thể loại: Tiểu Thuyết, Ngôn Tình, Đô Thị, Linh Dị, Vô Tri, HE, Hiện Đại, Đoản Văn, Hành Động, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Phương Đông, Hư Cấu Kỳ Ảo, Phép Thuật, Ngọt, Dưỡng Thê
Team dịch: Cá Chép Ngắm Mưa
Giới thiệu

Kết hôn được bảy năm, chồng tôi ngoại tình.

Tôi vác theo cái bụng bầu chạy đi bắt gian, đẩy cửa vào nhìn thấy quần áo vương vãi khắp nơi cùng với hai bộ da người.

Một bộ là của phụ nữ.

Một bộ là của chồng tôi.

Tôi chỉ muốn bắt gian, nhưng giờ thì sợ đến nỗi đứa nhỏ trong bụng cũng sắp tòi cả ra ngoài rồi!​
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 1: Phần 1



1

Tôi vừa chạy ra ngoài vừa khóc.

Quá kinh khủng, m.á.u loang lổ khắp sàn, nơi nơi đều là máu.

Tôi định gọi điện báo cảnh sát, nhưng nơi này quá hẻo lánh, không có sóng điện thoại.

Hoảng sợ đến mức tôi nhảy lên xe Porsche của mình, đạp ga phóng thục mạng. Đến khi xe xuống cao tốc, tôi mới bình tĩnh lại đôi chút.

Trên đường đến đây, tôi vô cùng khó hiểu, Khương Thiên Kỳ ngoại tình sao lại chọn chốn hoang vu thế này. Anh đường đường là tổng giám đốc Thiên Thịnh, lén lút ngoại tình sao không thuê phòng tổng thống đi!

Còn ra thể thống gì nữa không!

Nhưng tôi không ngờ anh ấy lại đi đời luôn!

Chết mất xác luôn rồi!

Tôi từ vị trí chính thất bị cắm sừng biến thành góa phụ trong nháy mắt, nhất thời không biết nên khóc hay cười.

Điện thoại bắt đầu réo vang, đã hiện cột sóng.

Tôi vội vàng gọi 110: "Alo, hu hu chồng tôi c.h.ế.t rồi. . ."

Cảnh sát giao thông chặn tôi lại: "Chào cô, không được vừa lái xe vừa nghe điện thoại —— ủa lại là cô à?"

Tôi biết anh cảnh sát này, họ Nhậm, mới hai ngày trước anh ta vừa phạt tôi.

Ánh hào quang của người dân cảnh sát sưởi ấm tâm hồn tôi, khiến tôi khóc như thím Tường Lâm*: "Cảnh sát Nhậm ơi, chồng tôi c.h.ế.t rồi!"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

(*) Một nhân vật trong tiểu thuyết văn học của Lỗ Tấn

"Cái gì? !"

"Chồng tôi c.h.ế.t rồi!" Tôi vừa khóc vừa nói, "Dạo này tôi nghi ngờ chồng tôi ngoại tình, nên tôi đã đặt thiết bị định vị trên xe anh ấy. Sáng nay anh ấy quả nhiên đi về phía núi Cửu Long ở ngoại thành. . . Khi tôi đến nơi, đó là một khu chung cư cũ kỹ, cầu thang đã rỉ sét, rồi tầng bốn nơi anh ấy hẹn hò, cửa cũng không có! Trên sàn vương vãi quần áo, có cả nam lẫn nữ, đi vào trong thì thấy. . . thấy hai bộ da người!"

Cảnh sát Nhậm lắng nghe rất chăm chú, lúc này quay đầu vẫy tay: "Các cậu mang máy đo nồng độ cồn đến cho Khương phu nhân thử xem."

"Tôi không uống rượu! Là thật đấy, m.á.u me khắp sàn, hung thủ có vẻ vẫn chưa đi! Tôi nghe thấy bên trong có tiếng động kỳ lạ! Giống như. . . giống như. . . có người đang khuấy nhân thịt sủi cảo, cái kiểu âm thanh thịt trộn vào nhau ấy, anh hiểu không?"

Có lẽ vì tôi khóc quá dữ dội.

Cuối cùng cảnh sát Nhậm cũng coi trọng vấn đề của tôi. Anh ta mở cửa xe thay tôi: "Tôi đưa cô đến đồn cảnh sát."

"Hu hu cảm ơn anh."

"Nhưng mà Khương phu nhân này, đi giày cao gót lái xe là vi phạm quy định đấy.

"Chồng tôi c.h.ế.t rồi! ! !"

". . ."

2

Cảnh sát Nhậm đưa tôi đến đồn cảnh sát.

Vừa bước vào cửa, cục trưởng cục cảnh sát đã tươi cười rạng rỡ: "Khương phu nhân! Chúng tôi đang định đi tìm cô đây! May quá cô đã quay về an toàn!"

Thấy tôi ngơ ngác, cục trưởng giải thích: "Vừa rồi tổng giám đốc Khương đến báo án, nói cô đi lạc! Cô đang mang thai, chúng tôi đang định điều động lực lượng đi tìm cô đây! Giờ thì tốt rồi, tổng giám đốc Khương có thể yên tâm."

"Ý ông là. . . chồng tôi vẫn còn sống?"

Tôi choáng váng.

Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?

Không thể nào, bộ vest Armani vứt dưới đất kia đúng là của anh ấy. Sáng nay tôi đích thân lấy từ tủ quần áo ra.

Đang nói chuyện thì một đám người bước vào từ bên ngoài. Người đàn ông đi đầu mặc vest bảnh bao, phía sau là một đám thư ký đi theo.

"Xem kìa, đã đến rồi đây này?"

Khương Thiên Kỳ bước vào, dang tay cưng chiều: "Kiều Kiều, em chạy đi đâu vậy?"

Tôi quan sát chồng mình kỹ càng.

Anh ấy. . .

Anh ấy rất bình thường.

Đẹp trai ngời ngời, ngay cả kiểu tóc cũng không rối.

—— Chẳng lẽ tôi đã gặp ác mộng trên xe?

—— Hay là vì quá lo lắng bị cắm sừng, nên tâm thần phân liệt?

Anh ấy vẫn như trước đây, dịu dàng nâng niu mặt tôi: "Xem em kìa, làm anh tìm khắp nơi."

Tim tôi đột nhiên đập thình thịch!

Mùi rỉ sắt!

Tay phải của anh ấy thoang thoảng mùi rỉ sắt!

Đây là mùi của cái cầu thang rỉ sét kia! Anh ấy chắc chắn đã đến đó. . .
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 2: Phần 2



Tôi đột ngột đẩy anh ấy ra.

"Sao thế?" Khương Thiên Kỳ nghiêng đầu.

"Chồng à. . . em nghĩ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian, bình tĩnh lại."

"Tại sao?"

Bị anh ấy nhìn chăm chú, tôi gần như không thở nổi. Phải tìm một lý do hợp lý để rời xa anh ấy. . .

". . . Em ngoại tình." Tôi đau đớn nhắm mắt lại.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Đồn cảnh sát lập tức im lặng. Giây tiếp theo, cảnh sát Nhậm bước xuống từ chiếc Porsche của tôi.

"Chuyện gì thế này?" Anh ta cầm chìa khóa xe của tôi hỏi.

Khương Thiên Kỳ nheo mắt. Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay cảnh sát Nhậm đi ra ngoài, nói nhỏ: "Đi thẳng! Đừng quay đầu lại!"

Nửa tiếng sau, cảnh sát Nhậm đi tới đi lui trước mặt tôi: "Vậy ý cô là cô đã nói với tổng giám đốc Khương rằng cô đang bao nuôi tôi?"

"Cũng không phải là bao nuôi, đừng nói khó nghe thế. . . chỉ là ngoại tình thôi."

"Chỉ là? Thôi?"

Cảnh sát Nhậm bật tivi lên. Tin tức đầu đề đều đưa tin "Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thịnh đau khổ vì bị cắm sừng".

Khương Thiên Kỳ đăng trên Weibo cá nhân: "Mỗi cặp vợ chồng đều có giai đoạn làm mình làm mẩy sau bảy năm kết hôn. Kiều Kiều chỉ cần biết, anh sẽ mãi mãi ở đây đợi em quay về là được rồi. Cũng hy vọng mọi người mà có nhìn thấy Kiều Kiều thì hãy giúp tôi khuyên nhủ cô ấy, cô ấy còn đang mang thai, đây không phải là một lựa chọn lý trí."

Kèm theo một tấm ảnh của tôi.

Phải nói là tấm ảnh này photoshop cũng tạm được.

Cảnh sát Nhậm giật điện thoại khỏi tay tôi: "Khương phu nhân đừng lướt Weibo nữa, cô phải biết cô làm ầm ĩ thế này, tôi cũng không thăng chức được rồi đây này. Bây giờ cô lập tức, ngay lập tức quay về nhà, giải thích với tổng giám đốc Khương rằng tôi không phải là bồ nhí của cô, sau đó nhanh chóng xử lý vi phạm về đi giày cao gót lái xe."

"Tôi không thể về được. Chồng tôi thật sự có vấn đề." Tôi kể cho anh ta nghe về mùi rỉ sắt.

Cảnh sát Nhậm thở dài: "Vậy bây giờ chúng ta đến hiện trường xem thử, nếu thật sự có vết m.á.u với da người như cô nói, thì để đội hình sự xử lý. Nếu không có, cô về nhà, sau đó để tổng giám đốc Khương đưa cô đi khám thần kinh, được chứ?"

Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

Cảnh sát Nhậm c.h.ế.t cũng không chịu bước lên chiếc Porsche phong cách của tôi nữa.

Tôi ngồi ở ghế phụ của chiếc Wuling, quay lại hiện trường.

Nửa đêm, chúng tôi leo lên cầu thang bỏ hoang tầng bốn, ánh sáng u ám từ điện thoại chiếu ra, sàn nhà sạch sẽ.

"Không thể nào!" Tôi kinh ngạc, chạy vào tìm khắp nơi, "Tôi rõ ràng đã thấy, đã thấy mà. . ."

"Tôi đã muốn nói từ lâu rồi." Cảnh sát Nhậm khinh thường nhìn tôi, "Cô nói quần áo, vết m.á.u tôi còn chịu được, da người là sao, còn cứ nói 'da của chồng tôi', da người thật làm sao nhận ra mũi mắt được?"

"Tôi ngủ với anh ấy bảy năm, sao tôi lại không nhận ra da của anh ấy được?"

Đang cãi nhau thì điện thoại của tôi đổ chuông, là thám tử tư tôi đã thuê: "Khương phu nhân, chuyện cô nhờ chúng tôi điều tra đã có kết quả."

"Bây giờ tôi không quan tâm chồng tôi có ngoại tình hay không nữa."

". . . Anh ta đã bí mật qua lại với mười chín cô bạn gái."

"Đệt mợ! Gửi ảnh cho tôi! Ngay bây giờ, lập tức!"

Tôi ngồi trên ghế phụ của chiếc Wuling, lướt xem hàng chục GB ảnh.

Trong ảnh, Khương Thiên Kỳ mặc đồ đen, mũ lưỡi trai đen, khẩu trang đen, che kín mít, bên cạnh là những mỹ nữ khác nhau.

Còn có cả mỹ nam.

Tôi cảm thấy bây giờ tôi có thể lột da của Khương Thiên Kỳ rồi!

"Sao anh ấy giỏi thế. . . quản lý thời gian kiểu gì vậy?"

"Tổng giám đốc Khương không chỉ quản lý thời gian rất tốt, mà về mặt tài chính cũng phân bố rất tốt. Những cô gái này sau mỗi lần hẹn hò ngắn ngủi đều được đưa ra nước ngoài, không bao giờ quay lại, nên cô không thể biết được."

Tôi oà khóc nức nở.

Số tôi khổ quá mà.
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 3: Phần 3



"Khoan đã." Tôi phát hiện ra điểm mù. "Không một ai quay lại sao?"

"Vâng, họ đều được sắp xếp ra nước ngoài."

"Anh có chắc bọn họ thật sự ra nước ngoài không?" Tôi run rẩy hỏi. "Anh có thể tìm được bất kỳ manh mối nào về một người tình trong số đó không... Con người sống tất phải có dấu vết, đúng không? Dù đã ra nước ngoài - Tra, điều tra ngay bây giờ!"

Lái xe bốn mươi phút.

Đầu dây bên kia đã điều tra được ba người. Các trang mạng xã hội không có cập nhật, số dư ngân hàng không có biến động, thậm chí không có cả hồ sơ xuất nhập cảnh.

Chẳng có gì cả.

"Đệt."

Sắc mặt cảnh sát Nhậm cuối cùng cũng trở nên trắng bệch như tôi.

Tôi lao tới ôm lấy cánh tay anh ta: "Cảnh sát Nhậm! Anh phải quản chuyện này đi! Đừng nói đồn cảnh sát, ngay cả chính quyền thành phố cũng bị chồng tôi mua chuộc rồi!"

"Con mẹ nó chứ, tôi là cảnh sát giao thông mà!"

"Tôi còn là phụ nữ có thai nữa đấy!!!" Tôi khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy tùm lum. "Anh thương xót tôi đi, ba của đứa trẻ đã g.i.ế.c mười chín người, anh ấy điên rồi!"

"Tôi sắp là người thứ hai mươi." Mặt cảnh sát Nhậm xám như tro tàn.

"Chẳng lẽ anh không có ước mơ phục vụ nhân dân sao? Hả? Anh nghĩ tới tình cảnh góa bụa nuôi con của tôi đi, từ khi lấy chồng đến giờ tôi chỉ ở nhà chơi, ngay cả một con tôm cũng chưa từng phải tự bóc!! Giờ anh bảo tôi phải làm sao, đánh nhau với anh ấy chắc?!"

"Cô khâu cái mồm lại giùm cái."

Cảnh sát Nhậm bịt miệng tôi lại. Cuối cùng anh ta cũng đại phát từ bi mà thu nhận tôi.

Thám tử tư cũng nói ngày mai sẽ gửi cho tôi tung tích của mười chín cô gái.

Nhưng phải trả thêm tiền.

3

Tôi lại một lần nữa ngồi xuống ghế trong công viên bên đường Phúc Minh.

Lần trước tôi cũng gặp thám tử tư ở đây.

Chưa đến giờ mà đã có người ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Xem em kìa, sống kiểu gì thế này?" Những ngón tay thon dài vuốt tóc tôi, "Hôm nay em còn chưa đổi túi xách."

Tôi vội vàng nhích m.ô.n.g sang bên cạnh.

Là Khương Thiên Kỳ!

Anh mặc một cây đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, giống hệt trang phục trong ảnh!

Tôi sợ hãi ôm chặt túi xách da cá sấu, chẳng lẽ tôi sắp phải c.h.ế.t rồi sao?!

"Tối qua đi đâu?"

Anh vươn tay ra bóp gáy tôi, như đang bóp một con mèo nhỏ.

"Thiên Kỳ, em... em cảm thấy tình cảm chúng ta đã rạn nứt, nên em sẽ không báo cáo cho anh nữa."

"Tại sao? Tình cảm của chúng ta, lẽ nào không chịu nổi thử thách sao?" Giọng anh ta vẫn dịu dàng và có từ tính như vậy.

Nước mắt tôi tuôn rơi như vòi nước hỏng van.

Tôi tưởng thử thách chẳng qua là: phá thai, sinh non, ngoại tình, mẹ chồng nàng dâu cãi nhau, đấu đá hào môn... Nhưng tôi không thể ngờ được, tôi đi bắt gian lại trông thấy da của anh nằm trên sàn!

Máu me be bét nữa chứ...

Tôi chỉ là một phụ nữ mang thai bốn tháng, tại sao phải chịu thử thách như thế này?!

Tôi nghẹn ngào nói: "Xin lỗi."

"Có phải có ai nói gì với em không?" Khương Thiên Kỳ ghé sát vào, kiên nhẫn dỗ dành tôi, "Là cảnh sát Nhậm đó sao?"

"Anh đừng hỏi nữa. Dù sao em cũng không còn yêu anh nữa." Tôi quay đầu sang một bên, "Đứa trẻ trong bụng cũng không phải của anh."

Khương Thiên Kỳ cười dịu dàng: "Không thể nào."

Dưới ánh nắng, đồng tử anh rất nhạt, nhạt đến vàng kim: "Cho dù em ngoại tình, t*nh tr*ng của anh cũng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t t*nh tr*ng của con người."

Đầu tôi "oong" lên một tiếng.

Anh vừa sử dụng một từ rất chuyên môn - con người.

—— Đây là từ ngữ sẽ xuất hiện trong cuộc đàm phán ly hôn sao?

Có người đi qua từ bên kia đường, là thám tử tư.

Khương Thiên Kỳ giơ tay, khẽ búng ngón tay một cái.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Một chiếc xe tải lớn lao vút qua trước mặt tôi.

Rồi sau đó là "rầm", "xoẹt" ——

Đám đông ồn ào. Trên đường phố vương vãi m.á.u thịt rời rạc. Tôi lập tức từ từ trượt xuống đất.

"Anh sẽ không dễ dàng ly hôn đâu, trừ phi em đưa ra bằng chứng tình cảm rạn nứt. Em có không, Kiều Kiều?" Khương Thiên Kỳ ôm tôi, thì thầm bên tai.
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 4: Phần 4



Tôi lắc đầu.

"Vậy còn vấn đề gì nữa không?"

Có.

Tôi cảm thấy mình sắp sinh non rồi.

Khương Thiên Kỳ lái xe đưa tôi về nhà. Trong nhà đã có bác sĩ sẵn sàng chờ đợi.

Công ty nhà tôi vốn làm về y dược sinh học, từ khi mang thai, tôi chưa từng đi bệnh viện, có cả một đội ngũ y tế hàng đầu theo dõi cơ thể tôi mọi lúc.

Khương Thiên Kỳ bế tôi lên giường, bác sĩ gắn các loại thiết bị lên người tôi.

"Phu nhân không sao, mẫu tử bình an."

Khương Thiên Kỳ thở phào, đặt tay lên bụng bầu của tôi, âu yếm v**t v*.

"Sau này đừng chạy lung tung nữa, em đang mang thai mà."

Ánh mắt anh dịu dàng, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Như thể nửa tiếng trước anh không hề búng tay g.i.ế.c người.

Điều này khiến tôi cảm thấy rất mâu thuẫn.

Tình cảm giữa tôi và Khương Thiên Kỳ luôn rất tốt, nên sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi vô thức nghi ngờ "anh" không phải là anh.

Chồng tôi đã bị đổi hồn.

Nhưng bây giờ, tôi chủ động loại bỏ khả năng này, ánh mắt không thể lừa người được.

"Anh" đúng là người bạn đời tôi đã yêu thương mười năm.

Nhưng làm sao giải thích được những chuyện như ngoại tình, g.i.ế.c người, siêu năng lực không thể hiểu nổi này chứ?

Đầu óc tôi ong ong, thiếp đi trong vòng tay anh.

Khi tỉnh dậy, ngay cả bản thân tôi cũng tự khinh bỉ mình.

Liễu Kiều Kiều, sao mày ngủ được vậy!

Khương Thiên Kỳ nấu xong bữa trưa bưng đến. Anh hỏi tôi có cảm động không.

Tôi không dám động đậy.

"Hôm nay anh không phải đi làm sao?" Tôi toát mồ hôi lạnh hỏi.

"Con cần có ba mà." Khương Thiên Kỳ lại dịu dàng v**t v* bụng tôi.

Chồng tôi luôn có một vấn đề, đó là đôi khi nói mấy câu rất kỳ lạ.

Ví dụ như câu này.

Một đứa trẻ vẫn còn chưa ra đời, sao lại cần ba dược?

Ngay cả khi nói lời âu yếm, lúc này cũng nên nói là vợ cần chồng chứ?

Vì chúng tôi kết hôn đã lâu, tôi theo bản năng bỏ qua những điều kỳ lạ này. Lúc này, cảm giác quái dị đó lại xuất hiện.

—— Có phải anh đang nói sự thật không?

—— Đứa trẻ trong bụng tôi, khác với những đứa trẻ khác, nên nó cần Khương Thiên Kỳ ở bên cạnh tôi?

—— Tim tôi lạnh nửa phần.

Chồng tôi là cái thứ gì vậy!

Con tôi cũng là cái quỷ gì thế!

Tôi ngước mắt nhìn thiết bị bên giường. Bây giờ tôi thật sự rất muốn đi bệnh viện khám thai một cách đàng hoàng!

Vấn đề là, tôi ngay cả nhà cũng không ra được.

May mắn thay, chồng tôi vẫn là chồng tôi, tôi có cách nắm bắt anh. Tôi ngồi dậy đẩy bữa ăn dinh dưỡng ra: "Em không thích ăn cái này, em muốn ăn bồ câu nướng của Lợi Uyển."

"Ăn bồ câu gì chứ, anh đã làm mấy món này cả buổi đó."

"Em nhất định phải ăn. Ăn xong em tiện đường ghé qua Hanshin một chút, giày và túi xách em đặt đã đến rồi."

Bình thường tôi vốn hay làm mình làm mẩy.

Giờ tôi còn mang thai nữa!

Khương Thiên Kỳ không thể thuyết phục được tôi.

"Em nằm xuống, anh đi lấy cho." Anh trừng mắt nhìn tôi rồi đi ra ngoài.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ngay khi anh vừa đi khỏi, tôi cầm giày không nói hai lời lẻn ra khỏi nhà, đến chỗ đội cảnh sát giao thông.

4

Cảnh sát Nhậm đang thẩm vấn tài xế, thấy tôi thì cầm bình giữ nhiệt đi ra: "Sáng nay cô đến đường Phúc Minh lấy ảnh, có thấy tai nạn xảy ra ở đó không?"

"Tôi đang định nói với anh chuyện này. Thám tử tư của tôi c.h.ế.t rồi! Chết tươi luôn! Bị xe đ.â.m chết! Là anh ấy làm!"

Sắc mặt cảnh sát Nhậm lập tức không tốt.

Anh ta biết "anh ấy" mà tôi đang nhắc đến là ai.

Lần này anh ta không nói tôi tưởng tưởng nữa, mà đưa tôi đến bên ngoài phòng thẩm vấn nghe lén.

Lúc đó tài xế vẫn tỉnh táo, tốc độ cũng trong phạm vi bình thường, xe tải lớn trên đoạn đường đó bị giới hạn tốc độ 60 km/h, lúc ấy ông ta lái xe không đạt tới tốc độ này.

"Sau đó đột nhiên xe bay ra ngoài! Tôi không đạp ga! Thật đấy! Tôi còn đạp phanh, nhưng không ăn thua! Xe hoàn toàn không kiểm soát được!"
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 5: Phần 4



Cảnh sát Nhậm thấp giọng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra dấu vết trên đường, cũng kiểm tra giám sát tốc độ xe tải, với công suất động cơ lúc đó, không thể nào đạt tốc độ đó được, ngược lại giống như. . . giống như cả chiếc xe bị một lực kỳ lạ từ bên ngoài kéo bay đi."

"Lúc đó chồng tôi búng ngón tay."

Cảnh sát Nhậm im lặng một lúc, liếc nhìn tôi: "Vị kia nhà cô cũng quá không coi Newton ra gì rồi."

"Cảnh sát Nhậm, hôm nay tôi tìm anh có chuyện quan trọng hơn. . . anh có thể đưa tôi đi khám thai không?"

"Hả?"

Đợi anh ta tan ca, hai chúng tôi đứng ngoài khoa sản bệnh viện Đệ Nhất.

Tôi thương lượng với anh ta: "Có thể dùng thẻ bảo hiểm của anh không?"

Cảnh sát Nhậm: "Cô có muốn nghe lại những gì cô đang nói không?"

". . . Chồng tôi làm bên mảng y tế, tôi vừa quẹt thẻ chắc chắn anh ấy sẽ biết, nói không chừng siêu âm còn chưa chụp xong, anh ấy đã bắt tôi về rồi."

Cảnh sát Nhậm đảo mắt, thật thà đến quầy đăng ký: "Khoa sản."

Y tá nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Anh? Khoa sản?"

Anh ta bịa một lý do vụng về: "Cô ấy không có bảo hiểm, thẻ của tôi có thể hoàn tiền, nhanh lên cảm ơn."

Y tá hỏi tôi: "Chị chắc chắn muốn sinh con cho người đàn ông keo kiệt này sao?"

"Không không không con không phải của anh ta, là của chồng tôi, chồng tôi đẹp trai hơn anh ta, cũng giàu hơn anh ta, chỉ là tình cảm vợ chồng có chút vấn đề, nên tôi mới tìm đến anh ta."

Biểu cảm của y tá càng thêm méo mó.

Cảnh sát Nhậm thì lạnh mặt bịt miệng tôi lại.

Nói tới nói lui mới lấy được phiếu khám, tôi nằm lên bàn siêu âm.

Bác sĩ đang tán gẫu, đột nhiên chửi thề một tiếng.

Tôi lo lắng hỏi: "Sao thế? Con tôi làm sao à?"

"Cô. . . cô không mang thai." Bác sĩ ấp úng nói, "Những thứ dày đặc trong t* c*ng cô là cái gì vậy. . . là trứng sâu sao?"

Tôi như sét đánh ngang tai: "Cái gì? Trứng sâu?"

". . . Hơn nữa gan của cô cũng không thấy nữa." Sắc mặt cô ấy trắng bệch di chuyển đầu dò trên bụng tôi, "Gan của cô, hình như bị ăn mất rồi."

Làm xong một loạt kiểm tra, tôi ngã ngồi trên ghế dài bệnh viện khóc lóc thảm thiết.

"Anh ấy chắc chắn đang lấy tôi ra làm thí nghiệm sinh học hu hu. . . Tình cảm bao nhiêu năm của bọn tôi, anh ấy lại lấy tôi làm chuột bạch. . . Lòng dạ anh ấy độc ác quá! Anh ấy không còn yêu tôi nữa hu hu. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Lúc này rồi cô còn quan tâm anh ta có yêu cô không à?" Cảnh sát Nhậm kinh ngạc, "Não yêu đương cũng phải có giới hạn chứ chị gái? Gan cô còn chẳng còn nữa kia kìa."

"Anh ấy không còn yêu tôi nữa, tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi, để cho sâu ăn hết tôi đi!" Tôi nằm bẹp trên ghế dài khóc lóc ầm ĩ.

"Này cô tỉnh táo lại đi, chắc chắn sẽ có cách giải quyết!"

Đang nói chuyện, một giáo sư tóc bạc nhưng tinh thần minh mẫn dẫn người đi đến trước mặt tôi: "Cậu chính là Nhậm Thiên Đường?"

"Hả? Anh tên là Nhậm Thiên Đường à?" Tôi nhìn về phía cảnh sát Nhậm.

"Đúng vậy, sao thế?" Cảnh sát Nhậm lạnh mặt bắt tay với giáo sư, "Tôi là Nhậm Thiên Đường, vị này là. . ."

". . . Một bệnh nhân không muốn tiết lộ tên." Tôi vội vàng nói.

"Ca bệnh của cô rất đặc biệt, rất hiếm gặp. . . Tôi hy vọng có thể trở thành bác sĩ chính của cô."

"Bác sĩ tôi còn cứu được không? Hy vọng sống của tôi lớn không?"

"Về lý thuyết cô đã c.h.ế.t rồi." Giáo sư nghiêm túc đẩy kính, "Trong t* c*ng cô có rất nhiều ký sinh trùng, chúng đang cướp đoạt dinh dưỡng của cơ thể mẹ, đến mức nội tạng của cô đều đang tan rã để cung cấp năng lượng cho chúng. . . Nhưng rất kỳ lạ, cơ thể cô không có bất kỳ dấu hiệu suy kiệt nào, trong tình trạng tất cả các chỉ số đều rối loạn, cô lại khỏe mạnh một cách kỳ dị - đây là một phép màu."
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 6: Phần 6



Tôi nhen nhóm một tia hy vọng: "Vậy bây giờ tôi có thể phá thai không?"

"Mẫu ký sinh trùng sống chưa xác định trong t* c*ng của cô phải giữ lại cho tôi."

"Ông lấy luôn đi."

Nghĩ đến chuyện tôi và Khương Thiên Kỳ yêu nhau suốt mười năm, thứ anh để lại cho tôi chỉ là một đống sâu! Tôi òa khóc nức nở.

Giáo sư bảo trợ lý đưa giấy đồng ý phẫu thuật: "Nhờ ba ký vào đây."

"Tôi không phải chồng cô ấy." Cảnh sát Nhậm lùi lại một bước: "Tôi chỉ là một cảnh sát đi ngang qua thôi."

Tôi giật lấy bút ký nhanh: "Mau phẫu thuật đi, chồng tôi sẽ không đồng ý cho tôi phá thai đâu, đến lúc anh ấy phát hiện thì chẳng làm được gì nữa."

Bởi vì cơ thể tôi có thể giúp giáo sư đăng được 10 bài báo SCI. Cuối cùng chúng tôi đã vi phạm mọi quy định phẫu thuật, tối hôm đó tôi đã lên bàn mổ.

5

Dưới đèn phẫu thuật, tôi được gây tê một nửa, giáo sư cầm dao, rạch bụng tôi ra.

Đột nhiên, tôi cảm thấy đèn trong phòng chập chờn tối đi một chút. Sau đó, giữa đám bác sĩ mặc áo trắng xuất hiện một bóng người màu đen. Tóc dài thẳng, đeo khuyên tai to, mặc áo da gợi cảm, nhìn tôi với vẻ mặt không cảm xúc.

Tôi hét lên thất thanh: "Á! ! ! Á! ! !"

Giáo sư giật mình tay run lên: "Cô kêu cái gì vậy?"

"Phía sau có người! ! !"

Giáo sư quay đầu lại, giật mình: "Sao cô vào được đây? !"

Lời vừa dứt, một luồng khí đột ngột nổ tung, toàn bộ nhân viên y tế bị một sức mạnh vô hình ném bay ra ngoài. Các thiết bị phát ra tia lửa "bùng bùng".

Trong tích tắc phòng phẫu thuật trở nên hỗn loạn, mọi người đều ngất đi, chỉ còn mình tôi nằm trên bàn mổ với vết thương hở ở bụng: "Cô không được qua đây!"

Tôi nhận ra cô ta!

Cô ta là đối tượng ngoại tình cuối cùng của chồng tôi!

Hôm đó ở tầng bốn bỏ hoang, thứ tôi nhìn thấy chính là bộ da người của cô ta cùng với quần áo của chồng tôi!

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cô ta không quan tâm đến tiếng hét của tôi, bước tới một cách uyển chuyển, dứt khoát thẳng tay đ.â.m vào vết thương của tôi!

"Á á á á á á á!"

Tôi cảm thấy bàn tay lạnh giá đang khuấy động bên trong cơ thể tôi, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó!

Ngay khi tôi sắp c.h.ế.t vì đau đớn, đột nhiên từ vết thương của tôi lòi ra những xúc tu nhỏ. Chúng phát triển bò lên với tốc độ khó tin, trở nên vừa thô vừa đỏ, quấn chặt lấy cánh tay của cô ta.

Cô ta nhíu mày, muốn rút tay ra nhưng những xúc tu đó bỗng siết chặt hơn, "xoẹt" một cái trực tiếp cắt đứt cánh tay phải của cô ta!

Cắt đứt luôn!

Tôi cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, bò xuống khỏi giường bệnh, vừa hét vừa chạy ra ngoài: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Các bạn ơi, cảnh tượng lúc đó thật sự rất kinh khủng!

Cả hành lang không một bóng người, bên ngoài mưa rất to, không một tia sáng lọt vào được.

Còn tôi thì bụng hở miệng, trên bụng còn cắm một đoạn cánh tay đứt, còn người tình của chồng tôi thì mặt tái nhợt, kéo lê cánh tay còn lại đuổi theo sau tôi!

Cả đường đi tôi đều đang chảy máu, thêm vào đó còn bị tiêm thuốc tê, vốn dĩ không thể chạy xa được. Chẳng mấy chốc tôi đã đến đường cùng, bị dồn đến dưới cửa sổ cuối hành lang.

"Đưa t*nh tr*ng của anh ta cho tôi." Người phụ nữ đó ép sát tôi, nói một cách bình tĩnh.

Tôi tức giận: "Tôi mới là vợ anh ấy!"

Ngay lập tức, cửa sổ trên đầu tôi đột ngột mở ra, gió bão quật vào.

Tôi ngẩng đầu lên.

Khương Thiên Kỳ mặc âu phục giày da, mặt tối sầm, dùng tư thế leo trèo, dừng lại trên khung cửa sổ tầng mười ba.

"Chồng ơi, cô ta đe dọa em. . ." Tôi òa khóc ngay tại chỗ.

"Không sao." Anh giơ tay, xoa nhẹ đầu tôi từ trên xuống dưới, sau đó bất ngờ vung nắm đấm, trực tiếp đánh bay đầu cô ta ra ngoài!

Cái đầu lăn lông lốc trên nền gạch.

Lúc này tôi mới phát hiện, dù là trên tay hay cổ, cô ta đều không chảy máu!
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 7: Phần 7



Cái xác không đầu hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đột ngột xông về phía tôi, chồng tôi một tay nhấc bổng cô ta ném thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó anh cũng nhảy vào trong cơn mưa bão, biến mất không thấy đâu.

Tôi không chịu nổi cú sốc này nữa, trực tiếp ngất đi.

Trong mơ, tôi cứ nghe thấy tiếng địch kỳ quái. Giai điệu rất quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra đã nghe ở đâu. Sau đó, tiếng địch biến thành tiếng hét điên cuồng, tôi bị đánh thức.

Trước mắt vẫn là hành lang đó, nhưng lần này đèn sáng trưng, các nhân viên y tế đẩy xe đi qua đi lại.

"Cô ơi cô có ổn không? Cô ơi?" Bác sĩ gọi bên tai tôi.

"Tôi không được ổn lắm. . . Bác sĩ đã rạch bụng tôi ra, sau đó có chút vấn đề, chưa khâu lại. . ." Tôi khóc thút thít kéo áo phẫu thuật ra.

Nhưng rất nhanh tôi phát hiện ra, ngoài một chút máu, bụng tôi không có vết thương. Đương nhiên cũng không có xúc tu và tay đứt. . .

Tôi đã mơ một giấc mơ kỳ lạ gì sao?

"Mau gọi giáo sư đến đây, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy. . . Sao ở đây ồn thế? Ai đang la hét vậy?"

Cả hành lang đều vang lên những tiếng hét thất thanh liên tục. Như thể một cơn cuồng loạn tập thể. Điên cuồng, kinh hoàng, không ngừng nghỉ, tràn ngập cả tầng mười ba, đã đến mức không thể nói chuyện bình thường.

Nhân viên y tế đưa tôi vào một phòng bệnh, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi: ". . . Giáo sư không thể đến được nữa, ông ấy. . . bọn họ, tất cả đều phát điên rồi."

Tôi giật mình.

Phát điên?

"Khi chúng tôi vào phòng phẫu thuật, phát hiện mọi người đều nằm trên sàn, trên bàn mổ trống không. Chúng tôi đã cấp cứu cho ekip phẫu thuật, sau khi bọn họ tỉnh lại, bọn họ đã trở nên như vậy - Cô có biết chuyện gì không?"

"Cô ấy không biết gì cả." Cửa bị đẩy ra.

Khương Thiên Kỳ bước vào.

Anh có vẻ chật vật, âu phục bị rách, toàn thân đẫm máu, rõ ràng đã trải qua một trận chiến dữ dội.

Anh nhận chiếc khăn tắm lớn từ tay nhân viên y tế, khoác lên người tôi, dịu dàng lau mặt cho tôi: "Được rồi."

Anh vừa dỗ tôi như thế, nước mắt tôi lập tức tuôn rơi như không phải tiền.

"Chuyện gì đây. . ." Tôi khóc thút thít ôm lấy vai anh.

Mẹ nó trên người anh thối quá. Có mùi thối gay mũi. Nếu không phải vì thật sự yêu anh, tôi đã nôn ra rồi.

Ngay khi Khương Thiên Kỳ đang đỡ tôi định về nhà thì đội trưởng hình cảnh xông vào phòng bệnh: "Anh Khương, mời anh đi với chúng tôi một chuyến, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án g.i.ế.c người."

Tim tôi nhảy dựng lên.

Chuyện gì vậy? !

Vào thời điểm này, cảnh sát đã điều tra ra chồng tôi sao?

"Xin lỗi, anh nói gì?"

"Cách đây nửa tiếng, có người phát hiện một bộ da người còn mới trong thùng rác ở đường Hoài Hải." Đội trưởng hình cảnh đưa ra tấm ảnh: "Mà camera giám sát đã quay được anh ghé qua đó."

"Ý của anh là tôi lột da người rồi vứt ở đó?" Khương Thiên Kỳ cười khẩy: "Anh đã từng lột da người chưa?"

Đội trưởng hình cảnh: ?

"Đây là một công việc đòi hỏi kỹ thuật đấy. Các thầy tế Aztec mỗi năm vào xuân phân sẽ lột một bộ da người dâng cho thần Mặt Trời, bọn họ là chuyên gia trong nghi lễ hiến tế người, cứ mười sáu giây có thể móc ra một trái tim, nhưng cho dù là bọn họ, để lột được một bộ da người hoàn chỉnh cũng cần đến hai tiếng. Hai tiếng trước, tôi còn đang ở Hankyu lấy túi cho vợ tôi, không phải do tôi làm."

Tôi thì thầm: "Chồng ơi kiến thức của anh uyên bác quá. . . Nhưng nói thật, nghe xong anh càng đáng nghi hơn."

Khương Thiên Kỳ mỉm cười: "Các anh nói tôi lột da người, vậy thịt người đâu?"

Một cảnh sát trẻ chạy vào: "Đã tìm thấy phần còn lại của thi thể."

"Ở đâu?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cảnh sát trẻ liếc mắt.

"Nói đi!"

"Thi thể. . . bị cắm trên cột thu lôi trên nóc bệnh viện." Cảnh sát trẻ ấp úng nói.
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 8: Phần 8



Sắc mặt đội trưởng hình cảnh tái nhợt.

"Vậy ý của anh là, tôi lột da người, vứt da vào thùng rác, còn thịt thì treo lên cột thu lôi tầng hai mươi hai? Anh thật thú vị." Khương Thiên Kỳ cười khẩy, phủi phủi bộ vest, nắm tay tôi định về nhà.

Đội trưởng hình cảnh chặn anh lại: "Vậy m.á.u trên người anh từ đâu ra?"

Bước chân Khương Thiên Kỳ khựng lại: "Vợ tôi vừa suýt sảy thai."

". . . Sảy thai mà làm anh dính đầy m.á.u thế sao?"

Khương Thiên Kỳ ôm vai tôi: "Anh nói chuyện kiểu gì vậy, anh không có vợ à? Anh không biết phụ nữ mang thai có thể bị xuất huyết nhiều sao?"

Sắc mặt đội trưởng hình cảnh thay đổi vi diệu, hỏi y tá bên cạnh: "Có phải vậy không?"

"Chúng tôi cũng không rõ tình hình cụ thể. Khương phu nhân là bệnh nhân của giáo sư Lâm, nhưng giáo sư Lâm và các bác sĩ khác đều phát điên cả rồi."

Tuy rất khó hiểu nhưng lão Khương nhà chúng tôi càng đáng nghi hơn!

"Anh Khương, anh xuất hiện ở hiện trường vụ án, anh nói m.á.u trên người toàn là m.á.u của vợ anh, mà đúng lúc đó tất cả bác sĩ điều trị cho vợ anh lại phát điên, điều này có quá trùng hợp không?"

"Có lẽ, bọn họ chỉ thấy những thứ không nên thấy thôi. Nhận thức của con người có giới hạn, đôi khi không biết lại là một sự bảo vệ."

Cách.

Đội trưởng hình cảnh còng tay anh lại. Rõ ràng là anh ta không như tôi, không tin những lời thần thần quỷ quỷ của chồng tôi.

Trước khi bị đưa đi, Khương Thiên Kỳ đến ôm tôi.

"Giữ lại con nối dõi của anh." Anh thì thầm bên tai tôi: "Chỉ cần anh còn sống, nó sẽ bảo vệ em."

Nói xong, anh theo thói quen xoa xoa bụng tôi.

Không biết có phải là ảo giác của tôi không, bụng bầu của tôi, dường như to hơn. . .

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

6

Chồng tôi bị bắt rồi.

Đoàn luật sư Thiên Thịnh ra mặt tập thể, an ủi tôi đã khóc đến ngất xỉu ở đồn cảnh sát: Không sao đâu, anh ấy sẽ sớm ra thôi, không có tội gì đâu, sẽ không có bằng chứng gì đâu. . .

Tâm trạng tôi rất phức tạp.

Một mặt tôi chắc chắn không muốn Khương Thiên Kỳ bị bắn. Mặt khác tôi cũng không muốn anh ra quá sớm.

Chồng tôi chắc chắn có chuyện giấu tôi. Chuyện này còn không nhỏ.

Tên khốn này, giấu kỹ đến mức pháp luật cũng bó tay với anh, huống hồ là tôi - một bà nội trợ.

Tôi quyết định điều tra chuyện của anh từ một góc độ khác.

Tôi tìm đến cảnh sát, tố cáo người c.h.ế.t có quan hệ nam nữ không chính đáng với chồng tôi:

"Có thể nói cho tôi biết người phụ nữ này là ai không, tại sao cô ta phá hoại gia đình tôi huhu. . ."

Lão hình cảnh người tốt, nói với tôi người c.h.ế.t tên là Từ Thiên Y, là một nhiếp ảnh gia: "Hai năm trước cô ta từ bỏ mức lương hậu hĩnh, từ chức ở tạp chí National Geographic, sau đó hành tung bất định, tuần trước mới từ huyện Kỳ đến thành phố S – Khương phu nhân à, trước đây cô ta hoàn toàn không có liên hệ gì với tổn giám đốc Khương, không giống như là một vụ g.i.ế.c người vì tình."

"Vậy cô ta đến thành phố S làm gì?"

"Chúng tôi đang điều tra."

Vì Từ Thiên Y không có cả hồ sơ đặt phòng ở thành phố S, có vẻ như không có chỗ ở, lão hình cảnh định đi huyện Kỳ ngay trong đêm, đó là nơi cuối cùng Từ Thiên Y để lại dấu vết sinh hoạt.

Tôi vội vàng nhờ cảnh sát Nhậm lái xe đuổi theo.

"Tôi bị bệnh gì mà nửa đêm theo dõi đồng chí hình cảnh chứ."

"Nếu tôi là anh tôi sẽ làm vậy. Dù sao một khi chồng tôi được thả ra, biết là anh đưa tôi đi khám thai, người tiếp theo bị treo trên cột thu lôi sẽ là anh đấy."

Cảnh sát Nhậm chửi thề một tiếng, đạp ga phóng đi.

Từ thành phố S đến huyện Kỳ rất xa, cứ lái xe mãi đến khi tôi ngủ thiếp đi trên ghế phụ lái.

Gần như vừa nhắm mắt, bên tai tôi lại vang lên tiếng địch kỳ quái.

Giai điệu càng lúc càng to, càng lúc càng to, tôi thực sự không chịu nổi: "Nhậm Thiên Đường anh mở nhạc âm binh gì thế!"
 
Chồng Tôi Hình Như Không Phải Con Người
Chương 9: Phần 9



Nhưng cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Tôi không còn ở trong xe mà là ở trong một căn nhà gạch bùn nửa hầm.

Trời vừa hửng sáng, có mấy phụ nữ mặc đồ cổ trang đang nói chuyện bên giường tôi.

Phát âm của bọn họ rất kỳ lạ, rất xa lạ, không phải bất kỳ ngôn ngữ nào tôi biết, nhưng cơ thể tôi dường như tự mang một ân tượng mạnh mẽ, tự động ngồi dậy khỏi giường, cung kính đi theo bọn họ ra ngoài cửa.

Lúc này tôi mới phát hiện tôi không thể kiểm soát cơ thể mình.

Đây có lẽ là một giấc mơ.

Bên ngoài cửa là một quảng trường rất lớn. Hai bên đường rộng, cứ cách vài bước lại cắm một cây sào dài, treo những thứ đen đen.

Tôi đi rất lâu mới phát hiện ra, mới phát hiện ra. . .

Từng cái, đều là người!

Có người bị chặt đứt tay chân!

Có người bị chẻ làm đôi, xương sườn toác ra!

Tôi nhớ đến một cuốn sách giới thiệu về sự tiến hóa của chữ viết. Trong đó nói, trong văn tự giáp cốt, những từ như "dụng (用)" "mão (卯)" nguyên nghĩa đều chỉ thịt dâng cho thần. Chúng biểu thị trực quan nhất hình dạng tế phẩm bị móc ruột treo lên.

Tôi suýt nôn ra - Con đường này dài bao nhiêu?

Lại treo bao nhiêu người?

Tôi đi đến bệ cao ở giữa quảng trường, cùng với hai thiếu nữ khác, từ tay đại tư tế nhận lấy ba cái chậu vàng.

Trong chậu vàng lần lượt đựng một đầu người, một trái tim, còn có thịt băm.

Tôi muốn nôn, nhưng cơ thể trong mơ lại dưới cái nhìn chăm chú của đế quân trên cao, bưng chậu vàng đi về phía gò đất cách đó không xa, như đã tập mãi thành thói quen từ lâu.

Đoàn người chúng tôi đi vào gò đất trong ánh bình minh, đi vào hang động đang há miệng kia, ánh lửa trên tường làm bóng người nhảy múa quỷ dị.

Trong đường hầm có một tảng đá lớn, trên đó được đẽo thành một long án, chúng tôi đặt chậu vàng lên long án.

Thiếu nữ đi cùng bô bô nói với tôi một tràng.

Lần này dường như tôi đã hiểu.

Cô ấy nói: "Hi Oa, giao Thái Tuế cho ngươi hầu hạ."

Tôi theo thói quen rút cây địch xương từ thắt lưng ra, đặt lên môi thổi.

Giai điệu yêu dị vang lên. Các bạn đồng hành đều sợ hãi lùi ra ngoài.

Ánh lửa chợt rung lên, phủ phục về phía cửa hang. Hơi lạnh từ trong hang thổi ra mạnh mẽ.

Sột soạt, sột soạt. . .

Tôi lại nghe thấy âm thanh của thịt bị khuấy động, ma sát như ngày tôi đi bắt gian.

Một cái bóng to lớn hiện ra trên đầu tôi, cảm giác áp bức kinh khủng truyền đến, tôi đứng trơ ra tại chỗ hoàn toàn không dám động đậy.

Khóe mắt thoáng thấy một cái bóng mơ hồ móc vào tảng đá đó, chậm rãi, chậm rãi bò ra. . .

"Á!" Tôi hét lên một tiếng, bất ngờ mở mắt.

"Ngủ cả đêm mà còn nhiều oán khí thế?" Cảnh sát Nhậm mắt thâm quầng, má hóp rõ liếc nhìn tôi: "Biết thế thì để cô lái xe rồi."

"Tôi vừa gặp ác mộng!" Tôi vẫn chưa hoàn hồn.

"Sao cô lắm chuyện thế, lúc thì có thai lúc thì sảy thai lúc thì lại gặp ác mộng, số điện thoại của tổng giám đốc Khương nhà cô là bao nhiêu, tôi muốn trả cô về cho anh ta."

Nếu không phải Thiên Kỳ nhà tôi đang ngồi tù, tôi cũng không nhịn được muốn gọi điện cho anh rồi!

Tôi không chỉ gặp ác mộng, mà còn bị người ta chê bai ở bên ngoài hu hu!

7

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Khoảng hơn 9 giờ sáng, chúng tôi đến huyện Kỳ.

Lão hình cảnh đã niêm phong phòng của Từ Thiên Y, chúng tôi không lên được.

Lái xe của đội cảnh sát, lão Trương đang hút thuốc dưới lầu, u ám nhìn hai kẻ không mời mà đến là chúng tôi.

Đúng lúc homestay của Từ Thiên Y ở trên phố du lịch, có hướng dẫn viên du lịch đến chèo kéo: "Các vị từ đâu đến? Đi tham quan huyện Kỳ một ngày không? Bao xe."

Thấy chúng tôi từ chối, anh ta lại hỏi: "Vậy đi Khương phủ không, ngay đối diện đường này, vé 15 tệ."

Tôi chợt động lòng: "Khương phủ? Chủ nhân họ Khương sao?"

"Đúng đúng đúng, nhà địa chủ giàu có, truyền từ thời Minh Thanh, giàu có nhiều đời rồi, nhìn bức đầu hồi* này, ôi chao! Cuối thời Thanh cả nhà bọn họ di cư sang Mỹ, nghe nói sau cải cách mở cửa, còn trở về đầu tư với tư cách Hoa kiều, chính là cái đó, cái đó. . ."

(*Phần tường ở hai đầu nhà. )
 
Back
Top Bottom