Siêu Nhiên Chợ Thánh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
342711466-256-k208169.jpg

Chợ Thánh
Tác giả: oluoicuachanh
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trần Đông

Thể loại: phép thuật giả tưởng
Số chương: 1667
Tiến độ: đang tiến hành
Edit: Chanh
Lần đầu làm thể loại này, mong các bác đón đọc và ủng hộ cháu nhiều hơn, nhưng nhà cháu chỉ tập trung vào đam mỹ và bách hợp thui ná, lâu lâu đổi gió =)))

Văn án:
Từ trong đống đổ nát trỗi dậy, khôi phục từ sự diệt vong.

Biển cả hóa thành cát bụi, sấm sét khô cạn, tia sương mù kia lại tiếp cận trái đất, xiềng xích của thế giới được mở ra, một góc bí ẩn của một thế giới hoàn toàn mới lộ ra...​
 
Chợ Thánh
Chương 1: Hoa Bỉ Ngạn Giữa Sa Mạc


Làn khói cô đơn giữa sa mạc lớn thẳng tắp, ánh chiều tà chiếu xuống mặt sông dài.Sa mạc lớn rộng mênh mông trống rỗng, hoa lệ hùng vĩ, khi mặt trời đỏ rực ngả về phía Tây, cuối chân trời đỏ sẫm một mảnh, giữa không trung uy nghiêm có một loại cảm giác hoang vắng.Hương khói chiến tranh năm xưa đã sớm mất đi, con đường cổ Hoàng Hà mặc dù đã trải qua nhiều lần thay đổi nhưng nó vẫn tồn tại.Sở Phong đi du lịch một mình và hắn cảm thấy rất mệt mỏi, nằm trên cát vàng, hắn nhìn thấy sắc trời hoàng hôn đỏ như máu, không biết đến bao lâu hắn mới ra khỏi được sa mạc rộng lớn này.Mấy ngày trước hắn tốt nghiệp , đồng thời cũng cùng nữ thần cùng trường nói lời tạm biệt, có lẽ không biết bao giờ mới gặp lại, dù sao hắn cũng từng bị nữ thần khéo léo từ chối, rằng từ nay về sau mỗi người một ngả, vẫn nên chia tay .

Sau khi rời khỏi học viện, hắn liền lên đường đi du lịch một mình.Ánh mặt trời lặn rất hồng, treo ở cuối chân trời nơi sa mạc lớn, trong không gian rộng lớn trống trải có một loại vẻ đẹp yên tĩnh.

Sở Phong ngồi lên uống một ngụm nước, cảm giác thể lực khôi phục không ít, thân hình hắn mảnh khảnh nhưng cường tráng, thể chất rất tốt, mệt mỏi liền nhanh chóng biến mất.Đứng lên nhìn xung quanh, hắn cảm thấy hắn sắp đi ra khỏi cái sa mạc lớn này , đi thêm một đoạn nữa có lẽ sẽ nhìn thấy lều trại của người nông dân chăn cừu, hắn quyết định tiếp tục đi thêm về phía trước.Một đường đi về phía Tây, hắn để lại một dấu chân rất dài trên sa mạc rộng lớn.

Im hơi lặng tiếng, nhưng lại có sương mù bay , việc này ở sa mạc Trung Phi rất hiếm thấy.

Sở Phong rất ngạc nhiên, sương mù hóa ra có màu xanh lam như vậy, mang đến cho mọi người cảm giác mát mẻ vào cuối mùa thu này.Bất tri bất giác một chút, sương mù đã dày thêm một tầng, sương mù màu làm lượn lờ trong không trung, mông lung bao phủ sa mạc này.Ở cuối sa mạc này, mặt trời lặn có chút quỷ dị, dần dần biến thành một vầng mặt trời màu lam, mang vẻ đẹp thần tiên, hoa văn cũng nhuộm thành màu lam.Sở Phong nhíu mày, tuy rằng hắn biết, thời tiết ở sa mạc rất hay thay đổi, nhưng sự thay đổi trước mắt hắn lại thấy không bình thường.Rơi vào một khoảng yên tĩnh, hắn dừng lại.

Trước khi vào sa mạc, hắn đã nghe một người chăn cừu già ở địa phương nói rằng khi đi một mình trong sa mạc, đôi khi hắn sẽ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ và nhìn thấy những điều kỳ lạ, vì vậy hắn phải hết sức thận trọng.

Lúc ấy hắn vẫn chưa để ý.

Vẫn im lặng như trước, trong sa mạc không có gì ngoài một tầng sương mù màu xanh lam, cũng không có bất kì sự thay đổi nào, Sở Phong đi bộ nhanh hơn, hắn nghĩ hắn muốn nhanh ra khỏi nơi này.Đi đến cuối sa mạc, mặt trời lặn màu xanh kỳ lạ nhuộm bầu trời phía tây trong xanh, nhưng cuối cùng thì nó cũng sắp biến mất ở đường chân trời.Sở Phong bắt đầu đi càng lúc càng nhanh, hắn bắt đầu chạy, hắn không muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm một lần nào nữa.

Ở giữa sa mạc, mặt trời càng lúc càng thiêu đốt tạo nên ảo ảnh nhưng hiện tại nó lại không giống ảo ảnh, điểm này không phù hợp với tình hình hiện giờ, đây không giống như là ảo ảnh.

Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng nói nhỏ, giống như có thứ gì đó xuyên thủng tầng sương mù hơn nữa âm thanh rất dày đặc, hết đợt này đến đợt khác.

Sở Phong đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm vào sa mạc, phía trước mặt đất như phát ra ánh sáng xanh lấp lánh,giống như những viên kim cương xanh rải rác khắp mặt đất, trong suốt như pha lê và tỏa sáng dưới ánh chiều tà của mặt trời.Đó là những gốc cây non nối tiếp nhau, cao không đến một tấc, từ dưới mặt đất chui lên , mang theo vẻ xinh đẹp mà sáng bóng, trong sáng mà mê hoặc, rải đều khắp mặt đất.Dừng lại trong chốc lát, sau đó tiếng sột soạt, ánh màu xanh chói lóa, tất cả gốc cây nôn đều nhanh chóng nâng lên, trong nháy mắt lớn lên.

Trên bầu trời, ánh mặt trời màu xanh lam dần biến mất, sương mù dày đặc, sa mạc rộng lớn dường như được bao phủ bởi một tấm màn xanh kỳ lạ."

Oanh!"

Tiếng hoa nở vang lên, sa mạc xanh biếc, vào lúc mặt trời sắp lặn, những gốc cây này bắt đầu nở rộ thành từng mảng hoa.

Một lượng lớn hoa lam, trong suốt như ánh pha lê, mộng ảo, khiến lòng người say đắm, nở rộ khắp sa mạc lớn, hết sức hư ảo.

Loài hoa này lớn lên cao hơn một thước, toàn thân trong suốt như san hô xanh, đóa hoa kiều diễm khiến lòng người si mê, dường như đang nở rộ ở một quốc gia khác, có tính chất thần kỳ thu hút lòng người.Sở Phong lùi lại một bước ra phía sau, nhưng ở phía sau cũng đã mọc đầy những đóa hóa này, ánh sáng xanh lam chảy dài, nhanh chóng đã không nhìn thấy ranh giới.

Hắn vô cùng ngạc nhiên, nhìn kỹ rồi định nhận ra thì nó giống hoa bỉ ngạn, cánh hoa xòe ra và uốn cong về phía sau, trông vô cùng đẹp mắt.Tuy nhiên, hoa bỉ ngạn chỉ có màu đỏ tươi, hắn chưa nghe nói đến hoa bỉ ngạn màu xanh bao giờ.

Bông hoa ở bờ đối diện tồn tại một cách chân thật, mang theo màu sắc về tôn giáo, truyền thuyết về loài hoa này được lưu truyền rất nhiều, nhưng Sở Phong lại không tin về điều này, kinh ngạc về cảnh tưởng trước mắt.

Sa mạc khô cằn, thiếu nước, chỉ có một vài loài thực vật có thể sống ở sa mạc nhưng thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy, rải rác khắp nơi .

Hơn nữa hoa bỉ ngạn thích môi trường âm u ẩm ướt, bất luật như thế nào cũng không nên xuất hiện nơi này, nhưng lại nở rộ một cách xinh đẹp kiều diễm.

Khắp nơi đều có những đóa hoa này, không có một điểm dừng.

Sa mạc rộng lớn, sương mù nhuộm xanh mặt trời lặn, thấm đẫm bầu trời, cả sa mạc tràn ngập hoa lam, kỳ lạ khó tả và thần bí!Một mùi thơm thoang thoảng khiến người ta trầm mê trong đấy.Sở Phong dùng sức lắc đầu, cẩn thận bước đi, tránh xa những bông hoa này, anh phát hiện chỉ có một khu vực không có loại thực vật này, đó chính là con đường cổ xưa của Hoàng Hà.

Trải qua nhiều năm biến đổi, nhiều lần thay đổi cung đường, nó xỏ xuyên qua các sa mạc khác, hiện giờ đã gần đến khô cạn, những đóa hoa đã trải dài hai bên bờ sông bằng sắc xanh lam diễm lệ.Cuối cùng mặt trời cũng đã lặn xuống sau sa mạc rộng lớn, mà đây cũng chính là thời điểm hoa nở, nở rộ đến cực hạn, hóa thành màu xanh lam như màu của đại dương, tràn đầy rực rỡ.

Tuy rằng hoàng hôn đã buông xuống, nhưng ở nơi này ánh sáng xanh lam ấy vẫn rực rỡ kiêu sa mà tỏa sáng, cực kì diễm lệ mà kiêu kì.

Sở Phong đứng ở con đường cổ Hoàng Hà, trong lòng hắn đang rất phấn khích, hắn tăng tốc độ, cước bộ nhanh tới hai bên bờ sông.

Trời đã chìm hẳn vào trong bóng tối, ánh mặt trời cũng đã được thay thế bằng ánh trăng .

Sa mạc lớn được tổ điểm bằng ánh sáng xanh rực rỡ, rồi đột nhiên, với một tiếng nổ, tất cả những bông hoa màu xanh lam đều đồng loạt rũ xuống.

Những cánh hoa đẹp đẽ bắt đầu héo tàn,rồi cả những gốc cây cũng bắt đầu mất đi sự sống mà héo úa, mất đi màu sắc đẹp đẽ vốn có, cạn kiệt sức sống rồi trở nên úa vàng và cuối cùng là vỡ vụn, như thể chúng đã tồn tại hơn chục năm.

"Bang!"

Vào giây phút cuối cùng, những bông hoa bỉ ngạn xanh vỡ vụn và những cánh hoa héo úa biến thành phấn hoa.

Đây thật là một cảnh tưởng kì quái, rất khỏ giải thích.Những cánh hoa ấy giống như pháo hoa giấy, tuy ngắn ngủi nhưng lại sáng chói, xinh đẹp, rồi sau đó liền tan biến, trở thành tro tàn.

Phấn hoa khô màu vàng rơi ở trên cát, , trong chạng vạng khó phân biệt, lúc này sương mù màu lam đã biến mất, sa mạc khôi phục về trạng thái ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại yên tĩnh trở lại .

Sở Phong tiếp tục bước đi, sải bước nhanh hơn về phía trước, hắn đã đi qua rất nhiều cồn cát trong ánh hoàng hôn, cuối cùng cũng nhìn thấy đường chân trời ở cuối sa mạc, hắn sắp ra khỏi sa mạc đầy rộng lớn này .

Sắc trời tối dần đi, hắn cũng đã đi tới, nhìn thấy được dãy núi và mơ hồ nhìn thấy lều trại của những người chăn cừu dưới chân núi.

Khi hắn quay đầu lại nhìn sa mạc rộng lớn phía sau nhưng lại đặc biệt yên tĩnh như thường lệ dường như chưa có bất cứ chuyện gì kì bí xảy ra cả.

Những dãy núi hiện ra trước ngọn đèn chập chờn, dưới chân núi còn nghe thấy một vài tiếng bước chân, ở nơi phát sinh ra tiếng động, tựa như có chuyện gì đó đang xảy ra.

Ngoài ra, còn có tiếng kêu sợ hãi của gia súc và cừu, cũng như tiếng gầm gừ nặng nề của chó ngao Tây Tạng.Có điều gì khác thường chăng?

Sở Phong tăng tốc độ đi bộ của mình, đi nhanh tới chân núi, nơi những người nông dân chăn cừu sinh sống.***********

Chanh: xong 1 chương gofyyyy, flop qué là hỏng có động lực dịch nữa luông huhu
 
Chợ Thánh
Chương 2: Thời Đại Hậu Văn Minh


Trâu bò và cừu đều đang hoảng sợ mà chạy tán loạn, chúng định xông ra khỏi hàng rào nhưng những người nông dân đã quát lớn để ngăn cản, lúc này mấy con chó ngao Tây Tạng hung dữ đang nằm trên mặt đất, chúng gầm lên rất hung.Đồng thời còn có những đứa trẻ đang khóc và những người phụ nữ đang dỗ dành chúng.Có vài người nông dân chăn nuôi đang cầu nguyện với dáng vẻ thành kính, cuối cùng lại quỳ xuống và dập đầu trước núi non ở phương xa, cực kì trịnh trọng.Thấy Sở Phong xuất hiện dưới chân núi, mọi người cũng không giật mình, bởi vì thường xuyên có người từ phương xa đến và đi ngang qua xin tá túc ở tại lều trại của những người nông dân.Trải qua khoảng thời gian rất lâu, dưới chân núi mới dần yên tĩnh trở lại.Sở Phong dùng nước ấm lau qua người, uống trà bơ thơm lừng, mệt mỏi trên người dều dần biến mất, hắn lục lọi tìm kiếm những chiếc kẹo còn sót lại rồi đưa cho bọn trẻ con.Khuôn mặt của mấy đứa nhỏ đều đỏ bừng, đó là màu đỏ của con người cao nguyên, mang theo nụ cười ngại ngùng, nhìn qua trông rất giản dị, sau khi phân phát hết kẹo, đám nhỏ liền giải tán nhanh chóng, rất vui vẻ cùng thỏa mãn.Rốt cuộc từ rất lâu đến bây giờ, vùng núi này đến tột cùng đã xảy ra việc gì, trong lòng Sở Phong hết sức nghi ngờ, chẳng lẽ nơi này cũng từng có một loài hoa quỷ dị màu xanh lam?

Người nông dân già tóc hoa râm* trong lều, nếp nhăn đều rất sâu mang theo một nét ưu buồn trên khuôn mặt, hắn nhìn về phía lều trại ở bên ngoài,rồi dừng ở núi non nơi phương xa.

Rất nhanh Sở Phong đã biết nơi này quả thực cũng xuất hiện sương mù màu xanh lam rất nhiều lần, lượn lờ ở giữa vùng nùi này, rất nhiều con vật đều vì làn khói màu xanh làm này làm cho kinh sợ, chúng đều có biểu hiện muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng cũng không có đóa hoa màu xanh lam nào ở đây cả, sương mù cũng rất loãng.

"Ngài vì điều gì mà lại dập đầu trước dãy núi phía trước?"

Sở Phong hỏi.

"Ở đó có Vua Núi ngự trị."

Ông già chăn nuôi đáp.

Côn Lôn, được mệnh danh là ngọn núi thánh rất thiêng với danh xưng là ngọn núi thần thoại thiêng liêng nhất, từ《 Sơn Hải Kinh》 đến 《 Hoài Nam Tử 》, rồi đến 《 Sử Ký 》 trong các loại sách cổ đều có rất nhiều ghi chép.Trước đây khi vùng núi này chỉ có một tầng sương mù màu xanh nhạt nhưng có người nhìn thấy ở núi Côn Lôn lại có một màu xanh rất đậm.

Nơi đó sương mù dày đặc nhưng trong suốt sáng trưng, sau lại giống như tia sáng màu xanh lam, cuồn cuộn cùng mây mù rực rỡ, rất dữ tợn.

Giống như có một ánh sáng màu lam vô cùng đẹp mắt nhưng lại bị một lớp sương mù bao phủ lấy chúng, tuy rằng cách rất xa nhưng thỉnh thoảng lại bắn ra ánh hào quang giống như tia chớp vậy.

Từ xa nhìn đến, ánh sáng màu xanh như viên ngọc lượn lờ trong không trung, cực kỳ đẹp mắt.

Cho nên, một vài người dân chăn nuôi già hướng đến ngọn núi kia cầu nguyện với dáng vẻ thành kính.

Rõ ràng ở dãy núi đó có gì thứ cực bí ẩn mà lại quỷ dị khiến người ta kinh sợ, sương mù màu xanh lam dày đặc đến mức không thể tan ra, tỏa ra ánh sánh rực rỡ, thậm chí so với thứ Sở Phong nhìn thấy ở sa mạc còn tệ hơn.

Rốt cuộc vì sao lại xuất hiện một hiện tượng kì lạ như vậy?

Sở Phong suy nghĩ.

Hắn đã nghĩ tới một khả năng, có lẽ là trong núi đã từng xảy ra một trận động đất.

Trong quá khứ, ở nơi này đã thường xuyên nổ ra sấm sét trong thung lũng và bắn phá các sinh vật còn sống.

Nếu ngọn núi này xảy ra động đất, có thể sẽ khiến cho từ trường phát ra cao đến lạ thường, ở điện từ trường hiệu ứng hạ, dưới tác dụng của trường điện từ, điện tích trong tầng mây và từ trường trong núi sẽ tương tác với nhau, gây ra hiện tượng phóng điện, cộng thêm với hiệu ứng cực quang sẽ khiến ngọn núi này trở nên rực rỡ và trở thành một cơn bão có màu sắc rực rỡ.

Sở Phong cũng không mê tín, cảm thấy những sự việc xảy ra trong núi chính là những hiện tượng tự nhiên.

Cho dù hắn có giải thích như thế nào nhưng những người chăn nuôi già cũng không tin, hơn nữa còn cảm thấy rất tức giận, cho rằng hắn không tin vào vua Núi, thiếu chút nữa đã đuổi hắn đi.

Trên thực tế, dù hắn có giải thích như nào nhưng không cùng suy nghĩ thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của những người nông dân ấy, có điều hắn cũng cảm thấy có vài điểm vô lý, ngay cả bản thân Sở Phong cũng không thể hiểu hết được những điều ấy, tỷ như những bông hoa đẹp mê hồn mà hắn nhìn thấy trong sa mạc cách đây không lâu.

Hắn khẽ thở dài, trong "thời đại hậu văn minh" này, có rất nhiều điều không thể giải thích được, mặc dù con người cố gắng dùng quy luật của quá khứ để lý giải chúng, nhưng thế giới này ngày càng trở nên khó hiểu.

Chiến tranh đã khiến địa bàn này bị phá hủy, suýt nữa hóa thành một vùng đất bỏ hoang, mặc dù sau thời gian dài khôi phục lại, vùng đất này lại tràn đầy sinh khí, nhưng không thể khôi phục lại như thời kì hoàng kim ấy.

Trong những năm tương đối dài của thời kỳ hậu văn minh, đã có một vài sự thay đổi bí ẩn nhưng lại gây nên ảnh hưởng lớn, nhưng chúng cho đến nay vẫn chưa được lí giải.

Sáng sớm, mặt trời đỏ rực treo lơ lửng trên cao, ánh sáng bình minh lướt qua những ngọn núi, dừng ở trên mặt lều, thể hiện sự tràn đầy sức sống.

Sở Phong từ biệt những người dân chăn nuôi rồi tiếp tục hành trình.

Hắn đi thẳng về hướng tây, đi về phía cao nguyên.

Trên đường đi, anh biết được rằng làn sương màu xanh bí ẩn lan tỏa ở một phạm vi rất rộng, ít nhất là ở những khu vực anh đi qua.

"Có thể là có một biến cố nào khác chăng?"

Hắn tự hỏi bản thân mình.

Một vài thời điểm trong lịch sử, đã có nhiều sự thay đổi, đến bây giờ vẫn chưa có lời giải đáp chính xác.

Bầu trời ở khu vực Tây Tạng trong xanh lạ thường, mây trắng sà xuống thấp đến mức chỉ cần vươn tay một chút là có thể chạm tới, sa mạc, núi non và đồng cỏ đều rất yên tĩnh, và nơi này giống như một vùng đất thuần khiết, cách biệt thờ ơ với thế giới.

Dọc đường đi, Sở Phong được nghe rất nhiều về tin đồn.Có người dân chăn nuôi nói, vị Đức Phật sống trên ngọn núi thánh đã thức tỉnh , cho nên mới có ánh sáng xanh lam chảy xuống, sương mù dày đặc che lấp tứ phương.

Những người khác nói rằng cây bồ đề rất linh thiêng đang phát triển và sắp ra hoa kết trái, còn người nói "Long mãnh phải xuất thế!"

Trong mắt người dân địa phương, những con chó ngao thật sự được sinh ra trong tự nhiên và có thể là kẻ thù của sư tử và hổ, trong khi những con được người dân nuôi dưỡng không phải là chó ngao thật.

Cũng có truyền thuyết, trong núi thánh có một con rồng to lớn, mấy trăm năm sau mới có xuất hiện một con rồng lớn, uy lực đến mức có thể đánh yêu quái.Mấy ngày sau, Sở Phong đã tới gần vùng núi thánh.

Hắn muốn tìm hiểu xem, ở mọi nơi xuất hiện một tầng sương mù màu xanh ở ven đường, hơn phân nửa cùng lịch sử giống nhau một vài phần nhưng lại là thay đổi.

Đồng thời, điều này cũng có nghĩa là, giống như mấy lần trước, người bình thường vĩnh viễn sẽ không hiểu rõ nội tình!Thậm chí, phần lớn mọi người đều không biết hậu quả về sau sẽ ra sao.

Nói ra cũng thấy kì quái, vốn đã là cuối mùa thu, thời tiết ở đây hẳn là phải trở lạnh mới đúng, nhưng mấy ngày gần đây, Sở Phong một đường đi về phía tây, nhưng hắn dần dần cảm nhận được một luồng khí ấm áp.Mới mấy hôm trước hắn thấy lá cây vàng rụng đầy đường, nhưng giờ lại không còn.

Trên cây vẫn còn sót lại một chiếc lá, không hề khô vàng, không hề bay xuống, như là đang khôi phục sinh khí.

Nhất là gần tới Côn Lôn, dù là cỏ dại hay cây gai, v.v., trong tiết trời ấm áp, màu xanh lá cây đều tỏa sáng và tràn đầy sức sống.

Đã vào cuối mùa thu, nhưng lại thiếu đi sự ảm đạm vốn có.

"Thời tiết càng ngày càng ấm lên, chẳng lẽ là có chuyện gì đó xảy ra?"

Sở Phong nghi hoặc.

Cuối cùng, núi Côn Lôn hiện ra trong tầm mắt.

Cách rất xa, vẫn có một cảm giác bị áp bức.

Những ngọn núi cao chót vót hùng vĩ, liền nhau và tráng lệ, giống như xương sống của trời và đất, nằm ở đó.Nó tráng lệ và hùng vĩ, vô song, và không có ngọn núi cổ xưa nào khác.

Dãy núi này mang theo rất nhiều truyền thuyết, từ xa xưa đã mang trong mình một màu sắc thần thoại.

Ban đầu, sau khi vào khu vực Tây Tạng, Sở Phong chuẩn bị lên đường trở về, nhưng dọc đường hắn không ngừng nghe ngóng tin tức về những thay đổi ở dãy núi Côn Lôn, ánh sáng lam kì lạ và hắn muốn xem kỹ hơn.

"Chính là nơi này."

Sở Phong đã tới nơi, đứng ở chân núi, ngọn núi đứng sừng sững như một vị thần, nằm ở phía Tây, giống như một tòa cung điện nguy nga khổng lồ.

Đây chỉ là một ngọn núi nhỏ ở Côn Lôn,vào buổi tối vài ngày trước, khu vực này đã từng phát ra ánh sáng màu xanh lam, những người ở gần đều có thể nhìn thấy, nhưng những ngày này rất ít người dám đến gần.

Sở Phong bắt đầu trèo lên ngọn núi.

Ngọn núi càng lên cao càng dốc, có cả tảng đá nằm ngang, đường đi càng ngày càng khó đi, ven đường cây cỏ tươi tốt, rõ ràng là không bình thường trong tiết trời cuối thu này.

"Có phải một trận động đất đã xảy ra vài ngày trước?"

Sở Phong quan sát.

Trên núi có dấu vết vết nứt, bề mặt có rất nhiều vết nứt dày đặc, còn có tảng đá rõ ràng là từ trên núi cao lăn xuống, thậm chí có một số vách đá còn bị vỡ vụn.Chính ngọn núi khổng lồ này đã từng xảy ra cảnh tượng dị thường."

Đây là cái gì?"

Sở Phong nhìn thấy một tảng đá lớn, trên đấy có chữ được khắc rất sau, phần lớn bị đất đá che lấp.

Sau trận động đất, một phần nhỏ của ngọn núi đã bị phá vỡ và sạt lở, và tảng đá này lộ ra từ sâu trong lòng đất.Tảng đá lớn có một tầng màu xanh lục, giống như là rêu khô.

"Tây. . . . . .

Vương!"

Sở Phong lấy tay phủi đất trên phiến đá, nhận ra hai chữ này, đây là chữ khắc bằng đồng, một loại rất chữ khắc từ thời cổ xưa, thời cổ đại thường khắc ở trên chuông.

Người bình thường rất khó phát hiện ra.

Trong nháy mắt, Sở Phong không ngừng suy nghĩ và hắn sững sờ, như thế nào lại là hai chữ này?

Ở tại phiến đá này nhìn thấy hai chữ Tây Vương, sao lại không làm cho người ta liên tưởng tới có một Tây Vương đã tồn tại, thật sự tại nơi đây vào thời cổ đại đã xuất hiện Tây Vương Mẫu?

"Có lẽ đó chỉ là một dòng chữ được khắc lại bởi những người xưa đến đây để tỏ lòng thành kính."

Sở Phong lắc đầu và giải thích cho chính mình.

"Nhưng có gì đó không đúng!"

Hắn đột nhiên sửng sốt, sờ tay lên vết khắc, liền phát hiện "rêu khô" này có chút dị thường.

"Là một lớp gỉ màu xanh!"

Phát hiện này làm cho lòng hắn chấn động.

Tấm bia này đã từng bị chôn vùi trong núi, nhưng lại không bị mọc rêu lên, trải qua rất lâu, mãi đến sau có một trận động đất lớn mới lộ rõ ra bên ngoài.

Nó được làm bằng đồng!

Nhưng một tấm đồng lớn như vậy rất hiếm thấy.

"Chiếc giá ba chân Simuwu được khai quật từ Di tích kinh đô cuối đời nhà Thương không đến hai nghìn cân, vì vậy nó được gọi là bình đồng cổ lớn nhất, và tượng đài bằng đồng này. . .

" Sở Phong gạt một ít đất đá ra, ước lượng một cách dè dặt, miếng đồng này ít nhất phải nặng năm sáu nghìn cân, thật sự rất kinh khủng, nhất định là một loại vũ khí hạng nặng hiếm thấy vào thời cổ đại.

Nó có màu xanh lục và rỉ sét, trông giống như một di tích cổ xưa đã bị chôn vùi trong một thời gian dài.

Nếu là một tấm bia đá, Sở Phong còn tưởng rằng nó là do người dân dựng lên để tưởng nhớ, hiện tại lại là một tấm đồng lớn như vậy, hắn cũng không xác định được là gì.

Thuở xa xưa, ai nỡ làm một tấm đồng to như vậy chỉ để tưởng nhớ?
 
Back
Top Bottom