Tâm Linh Chó Săn Trả Thù

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389358924-256-k701575.jpg

Chó Săn Trả Thù
Tác giả: HabitsSha58
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kẻ quỳ xuống trước tất cả không phải để cầu xin, mà để chào đón nguồn sức mạnh tội lỗi từ bóng tối.

Hiện thân như một ác nữ, ả ta đã đặt chân đến đất nước này, được bóng tối chọn làm công cụ trả thù hoàn hảo cho cơn ám ảnh khao khát của lão ta.

Và rồi...bằng ngọn lửa hận thù, ả sẽ trả lại tất cả - những lời lẽ cay độc, những vết thương nhục nhã mà các người đã gây ra.

Không kẻ nào có thể thoát khỏi móng vuốt bệnh hoạn của 'Chó Săn' Tags: tarot​
 
Chó Săn Trả Thù
Chap 0. Nguyệt Vân Dương


"Ơ kìa, nhìn xem – Khuôn mặt bẩn thỉu của cưng bây giờ chả đáng yêu một chút nào cả~"Giọng Vân Dương ngân lên như một khúc hát, trong khi những ngón tay thon dài của ả lướt nhẹ qua bộ bài.

Những lá bài va vào nhau lạch cạch như đang thì thầm điều gì đó, trong không gian đầy màu sắc này, nhưng lại có một chút sương mù bao quanh khiến mọi thứ trở nên mờ ảo.Ả lẩm bẩm những âm thanh kỳ lạ, trước khi chậm rãi rút ra một lá, nâng nó lên ngang tầm mắt.

Một thoáng im lặng trôi từng chút, trong khi nạn nhân của ả đang hoảng sợ lùi lại.

Rồi bất chợt – môi ả cong lên một nụ cười với vẻ mặt thích thú."

Ôi, chết cho cưng rồi~ Lá bài của cưng hôm nay không được may mắn đâu, người đẹp à."

Ả nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc như kẻ vừa nhìn thấy một món đồ chơi mà bản thân cho là thú vị."

Lạy Chúa trên cao – Hôm nay xin ngài hãy cho một tín đồ như tôi một ngày vui vẻ với cục cưng của mình nhé..."

Một tiếng thở dài như tiếc nuối."

Thật tội lỗi~".Nguyệt Vân Dương.

Vừa tròn 18 tuổi.

Một cô gái bị chuẩn đoán mắc bệnh tâm thần, có thể gây tổn thương cho người khác.

Có vài chuẩn đoán cho rằng khả năng cô sẽ bị mù rất cao do ảnh hưởng từ bạo lực.Không ai biết chính xác nguồn gốc hay người thân của cô, chỉ biết rằng gia đình cô từng sống ở phía Bắc – rất xa nơi này.Cô là con một.

Một đứa trẻ bị đem ra làm thí nghiệm – thất bại, bị vứt bỏ.

Gia đình tan nát.

Những trận đòn dường như là điều hiển nhiên trong suốt khoảng thời gian còn bé của cô.Người ta tìm thấy cô trong một túi rác, cơ thể nhỏ bé đầy những vết kim tiêm – bầm tím và máu chảy ra khắp nơi.

Đáng lẽ cô đã chết.

Nhưng cô đã may mắn thoát ra được cánh cửa Tử.

Vì vậy, cô cũng được đưa đến một nhà thờ cổ, nơi có nhiều tín đồ thường lui tới.

Ở đó, cô lớn lên trong sự im lặng và cô lập bản thân.

Một đứa trẻ 10 tuổi khó gần, như thể tâm hồn đã bị bóp nát từ lâu.Ban đêm, những người khác đã say giấc nồng, cô lại bước từ từ đến tượng của chúa và quỳ xuống chấp tay lại.

Vẫn như thường ngày, cô luôn lẩm bẩm thứ gì đó như một lời cầu nguyện thầm kín.Mọi chuyện vẫn cứ thế, cho đến một ngày, khi cô đang lẩm bẩm thì đột ngột, có một ánh sáng xuất hiện trên bàn tay của bức tượng – Cô vui vẻ hớn hở chạy đến như một đứa trẻ được trao một món quà.

Không biết từ bao giờ lại có một chiếc hộp gỗ kỳ lạ trên tay bức tượng của Chúa.Cô nhẹ nhàng chạm vào chiếc hộp gỗ cũ kỹ, đôi mắt ánh lên vẻ tươi tắn hiếm thấy.

Nắp hộp phủ một lớp bụi dày, như thể nó đã bị lãng quên từ rất lâu.

Ngón tay nhỏ bé run run gạt bỏ lớp bụi đi, để lộ ra một dòng chữ được khắc sâu trên mặt gỗ:"Dominus vobiscum."

Bàn tay cô di chuyển chạm vào từng từ một, như thể đã biết chiếc hộp này từ trước.

Dòng chữ đấy là tiếng Latinh.

Trong những năm ở nhà thờ, cô đã từng nghe các linh mục lớn tuổi nói câu này trong thánh lễ.

"Chúa sẽ luôn ở bên các con"Cô mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong đầy bụi bặm như vẻ ngoài của nó.

Nhưng có một thứ bên trong lại có vẻ vẫn còn mới, không quá cũ – Đó chính là một bộ bài.Tay cô run rẩy nhấc bộ bài lênVân Dương chạm nhẹ vào viền những lá bài, và ngay lập tức, một luồng khí lạnh lẽo từ nơi nào đó chạy dọc sống lưng cô.

Cảm giác ấy không giống với những cơn gió đêm bình thường trong nhà thờ — nó sâu...sắc như lưỡi dao, khắc nhẹ trên từng thớ thịt của cô, khiến cô rùng mình.Đột nhiên một cảm giác cay mắt xuất hiện khiến cô nhắm chặt mắt lại.Thế giới xung quanh cô bỗng nhiên vỡ vụn thành từng mảnh một.Không còn ánh nến chập chờn của nhà thờ.

Không còn bức tượng Chúa sừng sững.

Và những đồ vật xung quanh.Tất cả đều biến mất lần lượt.Thay vào đó, cô vẫn đứng giữa một không gian tối đen như mực, nơi bóng tối dày đặc đến mức gần như có thể chạm vào chúng.

Không khí xung quanh không có chút sức sống nào, mà chỉ có thể khiến người khác cảm thấy ngạt thở — không tiếng động, không hơi thở, chỉ có sự tĩnh lặng ghê rợn của nó.Ngay trước mặt cô, một người phụ nữ khoác áo choàng đen tuyền đứng lặng lẽ một mình trong không gian này.Bà ta cao và có cơ thể thon gọn, gương mặt hoàn toàn bị giấu sau một tấm mạng che mỏng, chỉ để lộ đôi môi đầy đặn tái nhợt.

Dù không thấy rõ đôi mắt của người phụ nữ đó.

Vân Dương cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm vào cô từ phía sau tấm mạng đen ấy.Bà ta không nói gì hay tạo ra tiếng động.

Chỉ đứng đó, như thể đang quan sát một con mồi mới tươi vừa bước vào lãnh địa của mình.Cổ họng Vân Dương khô khốc, không thể phát ra âm thanh mà chỉ có thể đứng đơ người ra đó.

Cô không dám thở mạnh hay di chuyển.“Ngươi – là người đã được chọn.”

Giọng nói trong trẻo như một thiếu nữ vang lên, như thể được vọng ra từ những bức tường vô hình nào đó xung quanh, mà Vân Dương không thể thấy.

Nó không giống một giọng nói của người bình thường — Từng lời nói phát ra như một âm thanh rợn người.

Giọng nói lúc trầm lúc trong trẻo.Vân Dương cảm thấy một luồng áp lực đột ngột xuất hiện và đè nặng lên vai cô, khiến cơ thể cô cứng đờ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.Người phụ nữ giơ tay lên cao, khiến Vân Dương cũng theo bản năng mà nhìn theo —trên tay bà ta là một lá bài được thiết kế cổ xưa."

Hãy lắng nghe.

Lá bài này sẽ nói với ngươi những điều ngươi cần biết."

Giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa, và ngay lập tức, lá bài rời khỏi tay của bà ta, mà từ từ lơ lửng trong không trung.Một ngọn gió bắt đầu thổi lên ngay khi lá bài bay lên, tấm mạng che của người phụ nữ cũng có một chút dao động.

Để lộ ra một nụ cười mỉm trên khuôn mặt, và có một mùi hương nồng nào đấy trong không gian – Thật quen thuộc với cô.Vân Dương không để ý mà vẫn nhìn chằm chằm vào lá bài trên cao.Một luồng sáng nhạt tỏa ra từ lá bài đó, khi nó từ từ xoay mặt về phía cô.

Hình ảnh trên đó dần dần hiện lên rõ ràng —Một cô gái mặc một chiếc áo choàng đen, hai mắt bị che kín bởi một dải băng vải trắng tinh.

Trước ngực của cô ta, hai thanh kiếm sắc bén bắt chéo nhau, như thể đang trong tư thế phòng thủ trước tất cả.Ngay khi Vân Dương quan sát hình ảnh lạ mắt này, cô gái trong lá bài bỗng đột ngột cử động.Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, làm rơi dải băng vải trên mắt, để lộ ra khuôn mặt của người phụ nữ.

Vân Dương suýt đánh rơi lá bài khi nhận ra khuôn mặt đó.Đó chính là bản thân cô –Gương mặt đó.

Và đôi môi đang mím chặt đó.Cô gái trong lá bài là cô – Nguyệt Vân DươngMột cơn ớn lạnh chạy vào cơ thể của côCô muốn ném lá bài xuống lập tức, nhưng cơ thể của cô lại không nghe lời.

Tay cô cứng đờ, không thể buông ra hay di chuyển.Người phụ nữ bí ẩn lại cất giọng một lần nữa— nhẹ nhàng và êm dịu, nhưng lạnh lẽo như lưỡi dao kề cổ."

Two of Swords." ( lá bài 2 kiếm trong tarot )Lá bài đột ngột phát ra một tiếng răng rắc khe khẽ.

Như thể có thứ gì đó đang nứt vỡ từ từ.Bóng tối xung quanh cô bắt đầu xoay tròn.

Chúng bị bóp méo như đang gặp ảo giác.Một âm thanh ghê rợn vang lên trong đầu cô liên tục — như tiếng thì thầm của hàng ngàn giọng nói kỳ lạ chồng chéo lên nhau, nhưng không có từ nào rõ ràng."

Không nhìn thấy.

Không chịu chọn.

Ngươi sợ điều gì sao?"

"Không nhìn thấy.

Không chịu chọn.

Ngươi sợ điều gì sao?"

"Không nhìn thấy.

Không chịu chọn.

Ngươi sợ điều gì sao?"

Lặp đi lặp lại, như đang nguyền rủa người khác.Cô gái trong lá bài đột nhiên mở miệng phát ra âm thanh."

Mở mắt ra – Nguyệt Vân Dương."

Một luồng sáng trắng bùng lên bất ngờ.Cô trở về với thực tạiVân Dương bật dậy, hơi thở dồn dập liên tục, lồng ngực phập phồng.Mắt cô mở to raCô vẫn đang quỳ trước tượng của Chúa.

Chiếc hộp gỗ vẫn đang được đặt gọn gàng trên đùi cô.

Những ngọn nến vẫn đang cháy thì đột ngột bị thổi tắt, và có một mùi hương thơm bí ẩn không biết phát ra từ đâu.Tưởng chừng không có gì thay đổi thì Vân Dương đột ngột phát hiện ra đã có một thứ thay đổi.Lá bài "Two of Swords" vẫn nằm trên bàn tay của cô.Không còn những ánh sáng kỳ lạ.

Không còn giọng nói của người phụ nữ.Nhưng khi cô lật mặt sau của lá bài, một dòng chữ Latinh đã hiện ra, như thể mới vừa được khắc lên ngay giây phút này:"Mở mắt ra đi, đứa trẻ bị nguyền rủa.

Cuộc sống của ngươi bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu."

Vân Dương vừa đọc dòng chữ Latin, ngay lập tức, toàn bộ lá bài bay lên không trung, xoay vòng quanh cô như bị một sức mạnh vô hình điều khiển.Đột ngột có ba lá bài tách ra khỏi nhóm, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt cô:Lá đầu tiên – The High Priestess. ( Nữ tư tế tối cao )Chính ngươi là người đã được chọn.

Đừng nghi ngờ bản thân bất cứ điều gì.

Ngươi không phải một kẻ bị bỏ rơi.

Ngươi mang trong mình sức mạnh tội lỗi và ngươi rất có tiềm năng để làm những điều đó.

Hãy chào đón nó – Nguyệt Vân Dương.Lá thứ hai – The Devil. ( Ác quỷ )Số phận thật sự của ngươi không thuộc về ánh sáng.

Ngươi sẽ bị ràng buộc bởi bóng tối, nhưng ngươi sẽ thấy rằng...bóng tối mà ngươi thấy không hẳn là xiềng xích.

Nó cũng có thể là một sự tự do cho bản thân ngươi.Lá thứ ba – Death. ( Cái chết )Ngươi không còn là Nguyệt Vân Dương nữa.

Kẻ yếu đuối đó bây giờ đã chết.

Giờ đây, ngươi là một thứ khác.

Một cơn bão đang chực chờ để phá hủy tất cả mọi thứ...Ngay khoảnh khắc đó, tất cả những lá bài khác đều rơi xuống, chỉ còn lại ba lá bài trước mặt cô, sáng rực trong góc tối của đền thờ."

Hãy sẵn sàng đi.

Nguyệt Vân Dương, người ấy sẽ đến và cần sự giúp đỡ của ngươi – Chuyện mà chỉ có ngươi mới có thể giúp được."

Đột nhiên 3 lá vẫn đang lơ lửng liền bất ngờ rơi xuống.

Và rồi một âm thanh chói tai vang lên"Mau mở mắt ra ""Mau mở mắt ra!

"Mọi thứ bất ngờ bị bóp méo. khung cảnh trong đền thờ lại đột ngột sụp đổ, âm thanh chói tai, khó thở liên tục ập đến.Và rồi – Nguyệt Vân Dương bất ngờ ngồi bật dậy khỏi giường, hơi thở cô dồn dập, mồ hôi xuất hiện đầy trên trán cô."

Là mơ..."

"Giấc mơ đấy lại xuất hiện..."

Chap về Nguyệt Vân Dương đã hết, chap sau sẽ đi sâu vào cốt truyện!
 
Chó Săn Trả Thù
Chap 1. Gặp gỡ


.GẶP GỠ.( ra chap vào thứ sáu hàng tuần )Tại đây , một thành phố phủ đầy sự hỗn loạn và phẫn nộ của người dân, những tờ báo rơi rải rác trên khắp đường phố, vương vãi như những lời oán than chưa được lắng nghe lần nào.Kể từ khi ngày định mệnh đấy xảy ra, khiến tất cả đều chia thành hai phe, một bên căm phẫn đòi lại sự công bằng cho nạn nhân, một bên lại bàn tán soi mói không ngừng – liên tục nói rằng, bên phía nạn nhân đang làm quá lên, chuyện bé xé ra to, nơi này kể từ khi đó đã chưa từng có một giây phút bình yên lần nào nữa.Cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, để lộ ra toàn bộ không gian ngột ngạt và nặng trĩu từ bên trong.

Không ai có thể đoán trước được, phiên tòa này sẽ đi về đâu — công lý, hay là một trò hề quái đản?Mọi thứ xung quanh đều im lặng đến mức căng thẳng, thì đột ngột, tiếng búa gõ xuống bàn vang lên, theo đó là một chất giọng to lớn và nghiêm nghị vang lên.Thẩm Phán:"Được rồi, mọi người đã đến đầy đủ.

Phiên tòa hôm nay sẽ xét xử vụ án của Nguyệt Thanh.

Tôi mong mọi người sẽ giữ thái độ ôn hòa và không làm ảnh hưởng đến tiến trình xét xử – Công lý chắc chắn sẽ được thực thi...Theo một cách đúng đắn nhất có thể!."

Ông ta vừa nói xong liền chỉnh lại cổ áo, bàn tay nhăn nheo lướt nhẹ qua chiếc nhẫn vàng sáng bóng – thứ mà trước đó không hề xuất hiện trên ngón tay của ông ta.Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt Thẩm Phán lướt qua hàng ghế của bên phía Bị Cáo – và rồi ông ta khẽ nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Nhưng nụ cười đấy đã biến mất nhanh đến mức, tưởng chừng như chưa từng tồn tại.Phiên Tòa tiếp tụcThẩm Phán đưa mắt nhìn quanh, trước khi nhìn về phía người bị cáo buộc, và hắng giọng."

Đại diện cho Viện Kiểm Soát ( Công Tố Viên ) xin hãy xác nhận đã có mặt"Công Tố Viên liền đứng dậy gật đầu trước khi ngồi xuống."

Luật Sư Bào Chữa ( Bên phía bị cáo ) xin xác nhận đang có mặt tại đây"Luật Sư Bào Chữa liền đứng lên một lúc , trước khi bình tĩnh ngồi xuống ghế.Thẩm Phán tiếp tục gọi cho đến khi xác nhận đã đủ những người quan trọng, liền hắng giọng, và quay lại vụ án."

đại Diện Viện Kiểm Soát, xin hãy trình bày tất cả mọi thứ!."

Công Tố Viên đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi."

Vào ngày 28 tháng 10 – Đã có một nhân chứng xác nhận rằng bên phía Bị Cáo đã gây tổn thương, và tra tấn – hành hạ nạn nhân trong nhiều ngày liền, cùng với những hành động vô đạo đức khác.

Khiến nạn nhân đã phải chịu đau đớn đến giây phút cuối cùng ""Hiện giờ lý do nạn nhân tử v.ong, chúng tôi vẫn chưa được xác định rõ ràng""Mặc dù vậy, chúng tôi sẽ vẫn đưa ra bằng chứng để chứng minh hành vi phạm tội và vô nhân đạo của Bị Cáo, trong phiên tòa xét xử này – để đòi lại công bằng cho người nhà nạn nhân!

Và đưa cho họ một câu trả lời xứng đáng."

"Tôi mong rằng, ngày hôm nay, chúng ta sẽ không để một kẻ phạm tội vô đạo đức này ung dung bước ra khỏi phiên tòa, mà không bị trừng phạt!!"

Thẩm Phán nhìn chằm chằm về phía Công Tố Viên mà không rời mắt.

Mọi tiếng xì xào bàn tán nổi lên, một bên thì đồng tình, một bên thì phàn nàn, không đồng ý với lời của Công Tố Viên.Nhưng bất ngờ thay, bên phía Bị Cáo và gia đình Nạn Nhân lại không hề có một chút phản ứng gì."vậy Luật Sư Bào Chữa bên phía Bị Cáo có ý kiến hay phản đối gì với câu trả lời của Công Tố Viên không?."

Luật Sư Bào Chữa liền đứng dậy, tay đẩy chiếc kính trên mặt, miệng ông ta nở ra một nụ cười tự tin đến lạ thường."

Thưa toà, bên phía Công Tố Viên nói rằng, đã có trong tay bằng chứng chống lại Thân Chủ của tôi – Vậy cho tôi hỏi, cái thứ bằng chứng đó hiện giờ đang ở đâu?"

"Tôi thừa nhận!

Chúng tôi có thể nghe nhiều lời cáo buộc từ Công Tố viên.

Nhưng liệu có bằng chứng nào xác thực là Thân Chủ của tôi đã gây ra – Liệu có ai đã chứng kiến toàn bộ vụ việc khi đó?"

"Hay là, tất cả bằng chứng mà các người đưa ra chỉ là một lời nói suông?"

Vừa dứt lời, ông ta liền cười khúc khích, đưa vẻ mặt tự tin về phía gia đình Nạn Nhân và Công Tố viên mà không có một chút do dự.Thẩm Phán chỉ gật đầu và cười nhẹ, trước khi nhìn về phía Công Tố Viên."

Bên ông cho rằng mình đang nắm giữ bằng chứng, vậy có thể đem ra cho mọi người xem được không?."

Mặc dù đang bị khiêu khích, nhưng vẻ mặt Công Tố Viên lại bình tĩnh – không một chút sợ hãi hay tức giận nào."

Được, tôi sẽ gọi người đó ra""Xin mời Nhân Chứng duy nhất của vụ án Nguyệt Thanh bước ra!"

Giọng Công Tố Viên quát lớn lên.

Mọi người xung quanh vẫn bàn tán và chờ đợi Nhân Chứng đó bước raNhưng bên phía gia đình Nạn Nhân vẫn không phản ứng gì – Cho dù là căng thẳng hay lo lắng, vẫn không để lộBên phía Bị Cáo lại hoàn toàn khác, họ nở nụ cười tự tin, mà không có dấu hiệu sợ hãi...Thời gian trôi qua, cuối cùng đã có một người bước lên – là Trương Kinh, một gã tầm 30 đến 40 tuổi, vẻ ngoài bẩn thỉu đến kinh ngạc.

Trong tay lão là một xấp giấy tờ gì đóKhi Trương Kinh bước lên, bàn tay kia của ông ta khẽ siết chặt mép áo khoác của mình, đôi mắt của lão liên tục đảo qua hàng ghế của Bị Cáo.

Lão không dám nhìn vào ánh mắt của Công Tố Viên, cũng không dám hướng về phía gia đình Nạn Nhân.Như thể, Chỉ cần lão làm một cử chỉ sai lầm nào cũng có thể khiến lão rơi vào nguy hiểm."

T-thưa toà...tôi đến đây vì đã chứng kiến và biết tất cả."

Thẩm Phán nhìn Trương Kinh một lúc thì toả ra thái độ khinh thường rõ rệt."

Vậy anh đây là người được cho là đã chứng kiến tất cả, và cũng là bằng chứng bên gia đình Nạn Nhân?"

"Nếu anh đã thấy và biết được điều gì, thì hãy mau nói đi!Trương Kinh gật đầu liên tục, trước khi tay run run nâng xấp giấy lên cao và đọc."

Thưa toà...tôi Trương Kinh, người đã chứng kiến tất cả.."

"Tôi...Tôi đã nhìn thấy...Cô gái đó...Không ai ép buộc hay hành hạ cô ta...Tôi chỉ vừa được biết rằng cô ta có tiền sử về bệnh tâm thần...Và có lẽ...C-cô ta đã tự..."

"Gây hại cho...b-bản thân.."

Công Tố Viên bất ngờ trước câu nói của Trương Kinh, ông nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nói trước phiên tòa.

Trước khi đột ngột cắt ngang câu chuyện."

Khoan đã, Trương Kinh – ông nói mình đã chứng kiến Nạn Nhân tự kết liễu bản thân, vậy ông có nhớ lúc đó là khi nào không?!"

"Tại sao trước khi mở phiên tòa, ông lại nói với tôi điều khác? mà không phải điều này!"

"Trước phiên tòa hôm nay, ông đã từng cung cấp một bản lời khai hoàn toàn khác cho tôi.

Vậy cho tôi hỏi!, những lời khai ông đưa ra, bản nào là thật, còn bản nào là giả?!"

Trương Kinh không trả lời ngay lập tức, mà lại liếc qua liếc lại quanh phòng, như đang tìm kiếm gì đó."

Tôi...Tôi không nhớ...R-rõ thời gian lúc đó..."

Khi Trương Kinh vẫn lắp bắp nói trong lo lắng, thì mọi người xung quanh đó lại bàn tán nhiều hơn lúc trước.Có vài người lén lút chỉ trỏ và nói thầm với nhau:"Này, tại sao khi người đàn ông đã khai báo như vậy, mà gia đình nạn nhân vẫn bình thản? không khó chịu hay lo sợ thế""đúng đó, đúng đó""Ông ta biết trước mọi chuyện sẽ như vậy, hay là ông ta không quan tâm đến cái chết của con mình???"

"tàn nhẫn thật!!"

Trong khi mọi người vẫn xì xào, bên phía Bị Cáo lại cười tươi tắn, nụ cười càng ngày càng rộng hơn.Bên phía gia đình Nạn Nhân, người bố chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Kinh, không cảm xúc...không câu hỏi hay sự phản đối nào.Có phải ông thực sự không quan tâm đến cái chết của con gái mình, như những lời người dân bàn tán không?Công Tố Viên tiếp tục hỏi, ông ta gần như phát điên lên."

Trương Kinh!

Hãy khai thật đi, có thực sự là Nạn Nhân tự kết liễu bản thân hay không?

Hay ông đang sợ điều gì!?"

Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời mà chỉ nhận lại được sự im lặng của Trương Kinh.Trương Kinh vẫn im lặng không có ý định trả lời ông, lão ta né tránh ánh mắt của Công Tố Viên mà không dám nhìn thẳng.Công Tố Viên định nói thêm, thì bất ngờ tiếng búa đập xuống bàn vang lên.

Mọi thứ lại im lặng như lúc ban đầu."

Công Tố Viên!

Tôi mong ông sẽ không có ý định làm loạn ở đây!"

"Nhân Chứng mà ông nói, đã khai hết và mọi thứ đã rõ ràng.

Hoàn toàn trái ngược với những lời nói của ông."

Công Tố Viên đang định nói gì đó thì liền bị Thẩm Phán cắt ngang."

Đủ rồi!

Chúng ta không còn suy đoán thêm nữa""Mọi chuyện sẽ tạm dừng tại đây! với kết luận cuối cùng, Nạn Nhân Trương Thanh, có tiền sử bị tâm thần đã tự kết liễu bản thân, mà không có ai ép buộc gì cả!"

"Còn Bị Cáo, người đã bị đổ oan, là VÔ TỘI!!"

"các ông có ý kiến gì nữa không?

Luật Sư Bào Chữa của Bị Cáo và Công Tố Viên?"

Thẩm Phán vừa nói vừa liếc nhìn Luật Sư Bào Chữa, mà chẳng thèm nhìn hay quan tâm đến Công Tố Viên.Ông khẽ gật đầu với Luật Sư Bào Chữa trước khi nở một nụ cười lạ lùng.Công Tố Viên:"Thưa toà, t-tôi.."

Luật Sư Bào Chữa cắt ngang lời của ông:"Đã đến lúc này rồi mà ông còn cố gắng bênh vực cho những kẻ đó sao?

Công Tố Viên"Thẩm Phán gõ búa lần nữa, mặt tự tin ngước nhìn thẳng phía trước."

Phiên tòa kết thúc tại đây!

Bị Cáo chính thức VÔ TỘI!!"

Công Tố Viên:"Nhưng thưa ngài!!

Những lời từ tên này nói...hoàn toàn không đáng tin!, có khả năng, tên này đã bị mua chuộc..."

Chưa kịp dứt lời, Thẩm Phán lại hét lên với một giọng khó chịu."im ngay!

Những bằng chứng này không còn gì đáng nghi nữa sao?

Ông đang làm loạn lên đấy!"

“Công Tố Viên, tôi hiểu những gì ông làm là để tìm kiếm công lý và sự công bằng cho Nạn Nhân."

"Nhưng chúng ta không thể để cảm xúc của bản thân lấn át lý trí của mình~.”

Thẩm Phán mỉm cười, giọng nói trầm ấm kèm theo đó là một chút mỉa mai của ông."

Mọi bằng chứng đến bây giờ đều chỉ ra rằng đây là một sự hiểu lầm đáng tiếc, chứ không phải một vụ án gì cả.”

"Ông đừng có mà chuyện bé xé ra to như thế~"Trong khi Thẩm Phán đang mỉa mai, thì bên phía Trương Kinh dường như đang lẩm bẩm thứ gì đó."

Triêu Xuân...tôi...tôi thật sự xin lỗi""gia đình tôi...đang gặp khó khăn...tôi không thể không làm theo lời của kẻ đó được..."

Không ai có thể nghe được lời xin lỗi của lão – sau chuyện lần này, có lẽ Trương Kinh sẽ nợ gia đình Nạn Nhân một lời xin lỗi thật sự.Khác với cảm xúc tội lỗi của Trương Kinh.Thẩm Phán lại liếc nhìn về phía Luật Sư Bào Chữa, rồi gật đầu nhẹ, như thể đã có một thỏa thuận ngầm đã đạt được.Khi Thẩm Phán vừa nói xong.

Vài người dân đứng dậy yêu cầu Thẩm Phán hãy xem xét lại.

Nhưng chẳng ngờ thay.Ông ta lại không quan tâm mà đứng lên, bước đi một cách bình tĩnh như không có gì.Công Tố Viên nắm chặt xấp tài liệu trong tay mình, ánh mắt của ông đỏ hoe vì tức giận.

Ông ta nhìn về phía của người nhà Nạn Nhân, như ông đang mong đợi một phản ứng hay câu phản đối nào đó.Nhưng đáp lại ông chỉ là sự im lặng đến kỳ lạ của người đàn ông đó.“Xin tòa hãy xem xét lại!

Tôi tin rằng Nhân Chứng đã bị người nào đó đe dọa...h-hoặc đã bị mua chuộc.

Nếu có thêm thời gian điều tra và phiên tòa xét xử lại lần nữa – tôi chắc chắn sẽ tìm ra sự thật và công lý cho nạn nhân!”

Thẩm Phán dừng lại trước khi đưa mắt nhìn Công Tố Viên, trước khi nở một nụ cười mỉa mai lần nữa trên khuôn mặt già đó."

Xin hãy nhớ, Luật pháp sẽ không bao giờ hành động theo cảm xúc của riêng bản thân ông, Công Tố Viên .”

Khi Thẩm Phán đã rời đi, Công Tố Viên bất lực mà ngồi xuống ghế.

Đưa mắt nhìn về phía Bị Cáo và Luật Sư Bào Chữa.Những kẻ bây giờ đang cười tươi, đưa ánh nhìn khinh miệt đến ông và gia đình Nạn Nhân, trước khi rời khỏi đó lần lượt.Kể cả Trương Kinh, lão ta nhanh chóng chạy đi, không dám ở lại một giây phút nào nữaBố của Nguyệt Thanh vẫn im lặng từ đầu đến cuối mà không có động tĩnh gì.

Bây giờ lại đứng dậy mà đi về một cách bình tĩnh, nhưng ông đang lẩm bẩm thứ gì đó..."

Chúng mày nghĩ – tao sẽ để mọi chuyện kết thúc trong sự im lặng và dối trá của bọn mày sao?

Tao chắc chắn sẽ không làm những điều dễ thương như vậy..."

"Một lúc nào đó, tao sẽ khiến bọn mày biết đâu là điều tao thực sự muốn!

Trong cái gọi là công lý chết tiệt này"Nói xong, ông nhanh chóng rời khỏi đó, trước mặt tất cả người đang chứng kiến.người dân xung quanh đó một số thì bất mãn với cách hành xử của Thẩm Phán, một bên lại chấp nhận điều nực cười đấy mà rời đi. chỉ còn một mình Công Tố Viên ở đó.Cùng với một thứ...Lá bài Justice ( Công lý ) bị lật ngược và được đặt trên chiếc bàn của Thẩm Phán từ bao giờ..."

Sự thật đã bị bóp méo – Công lý cũng chẳng còn tồn tại"Đúng như dự đoánCác phóng viên liền chạy nhanh đến những nơi mà gia đình Nạn Nhân xuất hiện, rất nhiều người chen chúc để được phỏng vấn ông."

Ông Triêu Xuân, ông có ý kiến gì về phiên tòa này không???"

"Các người trong đó chắc chắn đã bị mua chuộc, ông không có ý định trả thù đó chứ?"

"Tại sao ông vẫn im lặng trong tình huống đó thế?

ông không hối tiếc cho cái chế.t của con mình sao?!"

"Ông có thật sự yêu thương đứa con gái đó không?

Sao ông lại im lặng như thế?"

Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi xuất hiện,quay quanh ông, nhưng lẫn lộn trong những câu hỏi đó lại là sự khinh miệt, trách móc ông"Đừng nói là ông có liên quan đến cái chế.t của con mình, nên không cảm thấy nổi giận khi Bị Cáo được cho là vô tội nhé?"

"Ông không xứng đáng làm một người cha đâu, hahahah""Triêu Xuân, chắc ông muốn điều này lắm ha? mất con gái cũng không phải cái gì đáng lo ngại mà, nếu đó là con trai chắc tôi sẽ tiếc lắm, hahaha"Nhưng câu từ sáo rỗng, không phù hợp liền tuôn ra không ngừng.Làm sao...làm sao người khác có thể hiểu được bên trong một người đàn ông vừa mất cả vợ lẫn con đang cảm thấy như nào...Triêu Xuân không trả lời, cũng không thèm để ý, ông bước nhanh đến chiếc xe hơi màu đen đang dừng gần đó.Ông bước vào, mặc cho những người ngoài kia đang chen lấn nhau để có được một câu trả lời của ông.Khi cánh cửa xe đóng sầm lại , thế giới ngoài kia cũng bị bỏ lại phía sau.Ông chỉ có thể chịu đựng một mình, tự lau những nước mắt và kìm nén cơn tức giận.Nếu ngay lúc đó, ngay tại phiên tòa, ông chỉ cần để bản thân rơi một giọt nước mắt hay để bản thân mất kiểm soát hoàn toàn.Thì chẳng phải – ông đã làm đúng điều mà bọn chúng đang mong đợi sao?Triêu Xuân quyết định giữ im lặng, không trả thù lập tức, không làm loạn, thứ ông cần là thời gian thích hợp – và một công cụ."

Chúng mày tưởng mình có thể thoát được sao?

Không...tao sẽ không để bọn bây chế.t dễ dàng vậy đâu."

"Tao sẽ làm một cách từ từ...vì thứ tao muốn là chứng kiến những ánh mắt tuyệt vọng của người thân chúng mày, giống như tao hiện giờ, người đã mất đi con gái mình vậy."

Tay ông siết chặt vô lăng, như thể đang cố kìm nén tất cả.

Tay kia của Triêu Xuân vô thức mà cầm tấm ảnh của Nguyệt Thanh trong tayTrên bức ảnh – Một cô gái trẻ mỉm cười thật tươi, đang ôm chặt một bó hoa.

Bên dưới bức ảnh có ghi chữ gì đó..."

Nguyệt Thanh, con gái yêu của bố"Ông cất tấm ảnh đi, dường như đó là một báu vật của ông.Triêu Xuân không muốn nó sẽ biến mất như cách mà cô con gái Nguyệt Thanh rời xa ông.

Nhất định, ông sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữaThay vào đó.Tay ông di chuyển nhấc chiếc điện thoại lên."..."

"Ha Vương, tôi cần ông tìm cho tôi một mảnh đất ở phía Bắc""Tôi sẽ ở đó cho đến khi mọi chuyện đã lắng xuống""Và...Ông hãy tìm giúp tôi một người, một kẻ có thể chấp nhận nhúng tay vào bùn không?"

Giọng nói ở trong điện thoại đột ngột dừng một lúc, trước khi đồng ý và tắt cuộc gọi hoàn toàn.Triêu Xuân thở dài trước khi cất điện thoại đi, di chuyển vô lăng.

Ông muốn đi – đi một nơi thật xa, cho dù nơi đó là nơi nào.Và rồi, Cũng đã một năm sau khi vụ án đó đã xảy ra, mọi chuyện cuối cùng cũng đã lắng xuống như nguyện vọng của ông.

Hiện tại, Triêu Xuân cũng đã ở phía Bắc, ông đã xa nơi mà công lý thật sự không còn tồn tạiBây giờ, ông có một thói quen – là đi đến nhà thờ, nơi duy nhất có thể khiến ông thấy thanh thản, nơi giúp ông quên đi vụ án của năm nào.Đúng như mọi khi, buổi chiều kéo đến, tặng kèm theo một màu hoàng hôn tươi sángTriêu Xuân một mình đi đến nhà thờ.Nơi vẫn còn vài tín đồ lui tới bất kể ngày đêm, ông cũng giống như họ, đi đến mà không cần nghĩ ngợi.Triêu Xuân đứng trước cửa nhà thờ, ngẫm nghĩ một lúc trước khi bước vào trong.

Nhưng lần này từng bước chân của ông có vẻ nặng nề...Bên trong, vẫn còn vỏn vẹn vài người.

Một số thì ngồi trên hàng ghế gỗ dài ở 2 phía, ở giữa là lối đi chính.

Nơi sâu bên trong có vài tín đồ đang quỳ xuống cầu xin sự tha thứ và bình anTriêu Xuân đi sâu vào trong, đừng trước bức tượng của Chúa, ông không làm gì cả, chỉ biết đứng đó và chấp tay cầu xin."

Xin ngài, tôi biết mình đến đây không có ý gì tốt đẹp, nhưng tôi không thể để đứa con gái mình chế.t như vậy được."

"Giúp tôi, hãy cho tôi tìm thấy một người có thể trả lại hết nổi đau thể xác lẫn tinh thần của con bé cho những kẻ đó..."

"Với tư cách là một người cha, mà tôi chẳng có thể làm gì cho đứa con gái của mình...mà chỉ có thể đứng nhìn con bé chế.t trong đau đớn..."

Khi ông đang đứng đó, đột ngột phía sau ông có ai đó đang chạy tới một cách vội vã.Bất ngờ đâm sầm vào ông, nhưng may thay cả hai không bị ngã và làm ảnh hưởng đến người xung quanh.Triêu Xuân quay mặt lại nhìn với vẻ mặt khó coi – nhưng sau đó ông lại bất ngờ."

N-Nguyệt Thanh?..."

Ông xoay người lại để quan sát người đó rõ ràng hơn, mọi thứ xung quanh ông.Các tín đồ khácCác dãy ghế và đến bức tượng của Chúa đều mờ nhạt đi, chỉ để lại mình ông – và Nguyệt Vân Dương.----------------

Vài phút trước, trong khi Triêu Xuân đang dần chìm trong bóng tối của sự thù hận và cầu xin sự trừng phạt.Thì ở một nơi nào đó, có một kẻ hoàn toàn xa lạ lại đang vô tư , bận tâm đến một điều ngớ ngẩn hơn nhiều…Ở đó, cô gái ấy – Nguyệt Vân Dương, lại quan tâm một thứ hoàn toàn khác mà không biết gì.Không ai có thể nghĩ rằng, đến cả một con ả lập dị như cô ta, lúc đó lại đang chăm một con mèo đen?Ả còn sẵn sàng nằm trong một chiếc thùng xốp to cùng với con mèo, chỉ để sưởi ấm cho nó.Trong lúc ả đang giãy như cá đang mắc kẹt trên bờ chỉ vì một nụ hôn của con mèo, thì bộ bài của ả gần đó – Như được thứ gì đó điều khiển, một lá bài lạ bay lên.Lá bài Three Of Pentacles ( Ba đồng xu )Lá bài bay lên một cách nhẹ nhàng, xoay thành một vòng tròn trên không trung.

Trên đó là hình ảnh ba người đang cùng nhau hợp tác làm việc – vậy đó là một sự hợp tác, một lời hứa hẹn, hay...một định mệnh nào đó?"

Ba đồng xu – hiện thân như một sự hợp tác, được dự đoán một mối liên kết sắp hình thành.

Nếu nó tìm đến người đàn ông đó...có lẽ định mệnh đã sắp đặt."

Lá bài bay lên.

Nhưng Nguyệt Vân Dương không chạy theo ngay lập tức, cô nhẹ nhàng để con mèo đen xuống và cho nó ngủ hẳn.

Thì cô mới chạy theo lá bàiCô vừa chạy vừa nhảy lên để chạm tới lá bài nhưng không thành công, cô cố gắng để không vô tình mà đâm vào ai đó.Lá bài đột ngột bay chậm lại, như thể đang tìm kiếm người mà nó cần đến.

Và khi nó dừng lại phía sau lưng Triêu Xuân – cũng là lúc Nguyệt Vân Dương không dừng chân lại được.Khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như chậm lại.

Tiếng bước chân của ai đó vội vã.

Và một cú va chạm.

Một bóng người ngã về phía trước.

Triêu Xuân quay mặt lại...tim ông gần như ngừng đập.Ông như một kẻ đang lạc lối trong bóng tối mà giờ đây đã tìm thấy một chút ánh sáng loé lên trong bóng tối ngột ngạt của mình.Khuôn mặt đó... giống như đứa con gái của ông – Nguyệt Thanh.Triêu Xuân nghĩ con gái mình vẫn còn sống, liền vui mừng đến mức mà quỳ xuống, dùng đôi bàn tay chai sạn đang run rẩy của mình nâng mặt cô gái lên.Đôi mắt già đầy tuyệt vọng bỗng bất ngờ lóe lên một tia sáng – một niềm hy vọng điên cuồng xuất hiện."

Con...con gái"Lá bài Three Of Pentacles ( ba đồng xu ) Cũng rớt ở sau lưng ông.Ông mừng đến mức không kiểm soát được hành động mà lập tức ôm cô – Trong khi Nguyệt Vân Dương bối rối không ngừng nói."khoan đã..."

"nhầm... nhầm người rồi..."

"Nguyệt Vân Dương.. không phải Nguyệt Thanh..."

Nụ cười của Triêu Xuân cũng vụt tắt ngay lập tức, ông trở về với thực tại..."

Nguyệt Vân Dương?"

"Giống thật...quả thật là rất giống.."

Giọng ông như sắp khóc nhưng khuôn mặt vẫn không để lộ một chút biểu cảm nào khác.

Ông cũng buông tay mình ra khỏi khuôn mặt côTrong khi đó, trong đầu Nguyệt Vân Dương lại xuất hiện một giọng nói vừa quen thuộc vừa lạ lẫm."

Chính là hắn, người cần ngươi giúp đỡ, hãy cứu rỗi hắn."

"Hãy lợi dụng hắn – Nguyệt Vân Dương""Rồi ngươi sẽ có được những thứ mà ngươi mong muốn, những cảm giác điên cuồng mà ngươi khao khát..."

Giọng nói trong đầu cô lặp đi lặp lại, như một bài hát ru êm dịu vừa có thể gây ám ảnh.Khi giọng nói kết thúc.

Đầu ngón tay của Nguyệt Vân Dương khẽ run rẩy.

Không phải vì sợ hãi...mà là vì sự phấn khích không thể kìm chế.Khóe môi của cô khẽ nhếch lên một chút, nhưng ngay lập tức, cô nhanh chóng nuốt nụ cười ấy vào bên trong, như một con rắn chúa đang giấu đi chiếc nanh độc của nó.Cô thở dài một cái.Trước khi dùng vẻ mặt ngây thơ của mình và nắm lấy 2 bàn tay của người đàn ông."

Thưa ông, có chuyện gì thế? có vẻ ông đang gặp một chút khó khăn, liệu...tôi có thể giúp gì cho ông không..."

Đột ngột có một giọng nói bất chợt xuất hiện trong đầu Triêu Xuân."

Nó đó...chính là kẻ đó.."

"Người sẽ giúp ông...sẽ là công cụ trả thù hoàn hảo của ông..."

"Nhanh lên...ông không còn thời gian đâu..

đừng để cơ hội vụt mất, Triêu Xuân~"Mọi thứ xung quanh phai mờ dần dần.

Các tín đồ, ánh nến chập chờn, thậm chí cả bức tượng Chúa cũng nhạt nhòa đi lần lượt, như thể thế giới này chỉ còn lại hai người họ.Chỉ còn lại Triêu Xuân, với ánh mắt như kẻ sắp chết đuối đang cố gắng bám víu vào một tia hy vọng loé lên cuối cùng.Chỉ có cô – Nguyệt Vân Dương, với một nụ cười như một lưỡi dao găm giấu kín trong bóng tối âm u.
 
Back
Top Bottom