Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNUDUpWmC2Lv4cdES-nKiS6T--YSZHKcKcsdyjaUkNtegBPMO8Yav5KAxPAa1XbRI9V12M93eu9lPUtaE0-02SlCxZYw6g_LHNVL4D22ZzCH_P8vJ8mYzLuJ5lnhWCQbzXCYu-a9TnQa2Esyy2JkjA_=w215-h322-s-no-gm

Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Tác giả: Tử Thiếu Ngôn
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Từ đại học đến đô thị.

Quyển một thời đại học, quyển hai đô thị.

Dương Hồng Quyên và Viên Phi khi còn đi học cũng rất ngọt ngào, nhưng sau này cũng như bao người khác, chia tay.

Sáu năm sau, Viên Phi gặp lại Dương Hồng Quyên trên máy bay.

Lần này anh là hành khách có thẻ bạch kim, còn cô lại là tiếp viên hàng không khoang hạng nhất.

Có điều, chỉ một mình anh nhận ra cô, còn cô thì không.

Khi máy bay sắp hạ cánh, tiếp viên trưởng có hỏi anh là tiếp viên có đối xử tốt với khách hàng không.

Giọng anh hài lòng nói: “Bình thường.”

Trong hãng hàng không này, nếu có khách hàng thẻ bạch kim phản hồi lại là không hài lòng, trong ghi chép của phi hành đoàn, Dương Hồng Quyên sẽ bị đánh không đạt yêu cầu

Cô tra tên của hành khách thẻ bạch kim kia mới phát hiện, thì ra đó là bạn trai cũ của mình.

Sau khi máy bay hạ cánh, hai người lại một lần nữa gặp nhau. Viên Phi giả vờ không quen biết, cứ thế lướt qua vai nhau. Dương Hồng Quyên gọi anh lại: “Anh không cần phải giả vờ không quen tôi.”

Viên Phi ngước mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Nhớ tôi sao?”

Nhân vật chính của bộ truyện lần này là Dương Hồng Quyên và Viên Phi. Đây cũng là cặp phụ trong bộ truyện “Đợi Em Trở Về Sẽ Nói Yêu Em”.​
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 1: Chương 1



Thợ cắt tóc liếc nhìn cô, bị mái tóc đẹp làm ngạc nhiên. Anh ta nghĩ ngợi một chút, chạy đi gọi ông chủ. Ông chủ ra tới, liền hỏi cô: “Hai trăm cho chỗ này, bán không?”

Ai bảo tên của em quê mùa? Nếu nói “Mỹ nhân quyên quên cách thu thủy”(*), em biết “Quyên Quyên” trong câu thơ có ý nghĩa gì không?”

– Viên Phi.

(*) “Mỹ nhân quyên quyên cách thu thủy” là “Nước thu ngăn cách người tri kỷ”. Quyên ở đây là đẹp đẽ. Câu thơ trên nằm trong bài “Ký Hàn gián nghị” (Gửi ông gián nghị họ Hàn) của Đỗ Phủ.

*

Dương Hồng Quyên năm mười tám tuổi là một sinh viên năm nhất. Câu chuyện cô và Viên Phi bắt đầu ở tuổi mười tám.

Lúc đó, Dương Hồng Quyên theo học ngôn ngữ Anh nhưng cô không thích ngành này. Lúc này có một công ty đến trường tuyển tiếp viên hàng không. Vì tò mò nên đã đến nghe buổi diễn thuyết,đối với cô mà nói, tiếp viên hàng không là ngành mà cô vô cùng thích. Nhưng yêu cầu cơ bản nhất để trở thành tiếp viên hàng không là phải nói tiếng phổ thông chuẩn, bị cái cô sinh ra ở một thị trấn nhỏ rất xa, lúc nói chuyện nghe rõ giọng địa phương, tiếng phổ thông không tốt lắm. Cô quyết tâm luyện thành thạo tiếng phổ thông, vì vậy đã chọn tiếng phổ thông vào khóa học tự chọn.

Giáo viên dạy bộ môn tiếng phổ thông là giáo sư Chu. Giọng của ông trầm bổng du dương, nghe rất hay. Dương Hồng Quyên rất ngưỡng mộ. Giáo sư Chu đề nghị mọi người nên mua một chiếc radio để nghe mà học theo. Hơn nữa giáo sư dạy ngôn ngữ Anh cũng khuyên nên mua một chiếc radio để nghe đài BBC. Nhưng gia đình Dương Hồng Quyên không khá giả, cô tiết kiệm từng ngày để mua radio.

Sau này cô nghĩ ra một cách.

Trước trường cô có một tiệm cắt tóc, thế là cứ mỗi sáng sau giờ học, cô luôn vào đó. Tiếng cửa đẩy ra, một làn gió lạnh đột ngột thổi đến, cô chợt cảm thấy thật mát mẻ.

Thanh Đảo sang thu đã mấy ngày, nhưng trời nắng gắt, bên ngoài là bốn mươi độ.

Sau khi Dương Hồng Quyên bước vào tiệm cắt tóc có máy lạnh, người thợ đang cắt tóc cho khách quay đầu lại, nhìn cô: “Gội và cắt, năm mươi.”

Thái độ của thợ làm tóc rất lạnh nhạt. Có lẽ thấy cô ăn mặc giản dị, trên người cô là bộ đầm trắng dài, tóc buộc lên. Thoạt nhìn thì không phải tiêu chí được chào mừng.

Chi phí sinh hoạt hàng tháng của Dương Hồng Quyên chỉ có hai trăm. Tất nhiên cô sẽ không muốn chi những 50 nhân dân tệ chỉ để cắt tóc rồi. Cô nhìn về phía người đó nói: “Tôi không cắt tóc, tôi muốn bán.”

“Bán? Bán cái gì? Cửa hàng chúng tôi kinh doanh chân chính nha.”

Người thợ cắt tóc lên tiếng. Tất cả các khách hàng trong tiệm cắt tóc đều nhìn Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người, nói: “Tôi bán tóc.”

Thì ra là bán tóc. “Chúng tôi không mua tóc.”, thợ cắt tóc nói. Bây giờ còn có người đến bán tóc sao? Thật là buồn cười mà.

Dương Hồng Quyên phiền não: “Không mua sao? Tất cả các tiệm cắt tóc ở chỗ của tôi đều mua tóc.”

“Ừ, không mua. Cô ở đâu? Đến từ vùng núi hả?” Thợ cắt tóc không nhìn cô. Nghe giọng nói của cô cũng giống như đi ra từ khỏi khe núi.

Dương Hồng Quyên thả tóc xuống, xoay người lại. Tóc cô dài đến thắt lưng, rất mượt, rất bóng, rất đẹp. “Anh nhìn tóc tôi xem. Trước đây nhiều người từng muốn mua nhưng tôi không bán.”

Thợ cắt tóc liếc nhìn cô, bị mái tóc đẹp làm ngạc nhiên. Anh ta nghĩ ngợi một chút, chạy đi gọi ông chủ. Ông chủ ra tới, liền hỏi cô: “Hai trăm cho chỗ này, bán không?”

Dương Hồng Quyên ở nhà, người ta ra giá một trăm. Tuy là có chút không nỡ nhưng lần này cô gật đầu: “Bán.”

Kết quả là, Dương Hồng Quyên lúc bước vào tiệm cắt tóc thì tóc dài và mềm mại, lúc bước ra thì tóc chỉ vừa che khuất tai.

Cô vui vẻ đi mua radio với số tiền bán tóc vừa kiếm được. Mua xong, cô liền dán lên trên radio một cái nhãn, viết lên đó lớp học và tên của mình. Đây là nhờ cô bán tóc của mình mà mua được, vì thế nên cô xem nó như báu vật của mình vậy.

Dương Hồng Quyên đeo tai nghe ra sân cỏ để nghe radio một lúc rồi đi vệ sinh. Cô vừa đi vừa nghe, tín hiệu trong nhà vệ sinh không tốt. Cô tháo tai nghe xuống, tắt radio, đặt trên bồn rửa tay. Khi cô quay lại đụng phải một người, vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Người bị cô va phải không lên tiếng. Cô ngẩng đầu lên thấy một nam sinh cao gầy nhưng rất đẹp. Đôi mắt của chàng trai ấy không những đen mà lại sâu. Cô lập tức phản ứng. Cô đang ở trong nhà vệ sinh, sao có thể đụng trúng nam sinh được cơ chứ? Cô nhìn xung quanh, thấy bố trí nhà vệ sinh khác với nhà vệ sinh nữ. Cô biết mình đã đi nhầm nhà vệ sinh. Cô lúng túng nhìn nam sinh cười: “Xin lỗi, làm phiền rồi.” Vừa nói xong, cô đã xoay người lao ra khỏi nhà vệ sinh nam.

Lúc cô đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ mới phát hiện radio của mình ở nhà vệ sinh nam. Cô ở trước cửa nhà vệ sinh nam lưỡng lự, các nam sinh đi ra, đi vào nhìn cô một cách kì lạ.

Cuối cùng, cô chặn một nam sinh lại hỏi trên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh nam có một chiếc radio không. Cô nhận được câu trả lời là “Không có”. Cô lập tức cau mày. Không thể nào, đây là chiếc radio mà cô phải bán tóc mới có thể mua được đó.

Ký túc xá của trường tắt đèn lúc mười một giờ tối. Viên Phi từ thư viện trở về phòng lúc 10:50. Ba người bạn cùng phòng anh đã nằm trên giường, vừa nằm xuống đã thở dài và thảo luận về bài tập thiết kế mà giáo sư Trần giao. Vì chuyên ngành của bọn họ là kiến trúc sư.

Lý Sơn Sơn: “Giáo sư Trần cho thời hạn là một tuần, các cậu có chắc là sẽ làm tốt bản thiết kế không?”

Trương Tiểu Phong: “Không thể.”

Liêu Cường: “Giáo sư Trần thật là muốn giết người mà.”

Ba người cùng đồng thanh lên tiếng, Trương Tiểu Phong nói: “Tôi nghĩ không ai có thể hoàn thành bài tập kỳ này đâu.”

“Có chứ, Viên Phi chứ ai.” Liêu Cương nói.

Lý Sơn Sơn ngẩng đầu, nhìn Viên Phi đang rửa mặt, hỏi: “Viên Phi, cậu đã hoàn thành thiết kế chưa?’

Viên Phi “Ừ” một tiếng.

Trương Tiểu Phong: “Cậu đúng là, không phải người.”

Viên Phi đã hoàn thành lúc 10:55. Anh định lên giường thì thấy trên bàn học có một chiếc radio nhỏ. Anh dừng lại, cầm chiếc radio lên, nhìn qua cái nhãn phía sau anh: Dương Hồng Quyên, lớp 3, năm nhất, chuyên ngành ngôn ngữ.

Anh đặt chiếc radio xuống, rồi leo lên giường.

Đúng mười một giờ, tất cả các đèn trong ký túc xá đều được tắt. Tuy vậy nhưng mà lại vô cùng yên tĩnh.

“Viên Phi, cái radio kia cậu vẫn chưa trả lại sao?” Liêu Cương phàn nàn về bài tập xong thì chuyển chủ đề.

Viên Phi: “Ừ.”

Trương Tiểu Phong: “Nếu như tớ nhớ không nhầm, thì hình như là cô gái ấy học khoa ngôn ngữ Anh?”

Viên Phi: “Ừ.”

“Có đẹp không? Nếu đẹp thì ngày mai tớ đi trả dùm cậu cho.” Trương Tiểu Phong cười nói.

Trong đầu Viên Phi hiện ra một cô gái vội vã chạy ra khỏi cửa phòng vệ sinh nam. Đẹp không nhỉ?
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 2: Chương 2



Anh đọc tới tên Dương Hồng Quyên, vẫn không ngẩng đầu. Dương Hồng Quyên đáp có, sau đó anh tiếp tục đọc tên tiếp theo.

Cô nàng nữ sinh ấy mặc một chiếc váy đồng phục màu trắng, ngoài ra còn đeo đồ bịt tai. Thoạt nhìn có hơi bình thường nhưng lại đơn thuần.

Trương Tiểu Phong hỏi: “Sao nào?”

Viên Phi nói: “Được.”

Hai người ở chung phòng cùng lên tiếng: “Cả đám bọn mình cùng đi hay là…”

“Cậu đi đi.” Vừa dứt lời Viên Phi đã nhắm hai mắt lại.

Lúc này, tại kí túc xá của Dương Hồng Quyên, cả ba người bạn cùng phòng ai cũng cảm thấy tiếc khi biết cô đã bán đi mái tóc đẹp như vậy. Đợi đến khi mọi người ngủ thiếp đi, Dương Hồng Quyên vẫn nằm trên giường không tài nào chợp mắt được. Là do cô đi nhầm nhà vệ sinh, nên giờ radio mất rồi không lẽ phải mua cái mới sao? Đau lòng quá đi mất.

Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng sáng ra cô vẫn dậy rất sớm. Những người bạn cùng phòng kia vẫn còn đang ngủ. Trương Miểu Miểu mở một con mắt ra nhìn Dương Hồng Quyên một cái rồi nhắm tịt đôi mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: “Đã lên đến đại học rồi, chứ có phải học sinh cấp 2 đâu mà dậy sớm vậy trời.”

Dương Hồng Quyên cầm lấy quyển sách chuyên ngành và quyển sách được mượn từ thế viện nhẹ chân bước ra khỏi phòng ngủ. Cô đi đến bãi cỏ trước tòa nhà đầu tiên trong trường, để luyện tập nói tiếng phổ thông.

Không ngờ lại có người đang học tiếng anh ở đó, liếc mắt nhìn cô một cái, vì thế nên cô cầm sách đi ra chỗ khác ngồi. Gì chứ riêng việc luyện nói tiếng phổ thông thì cô nhất định sẽ không từ bỏ.

Viên Phi cũng đã rời giường từ sớm, anh ngồi ở bàn học trong ký túc xá đọc sách. Chờ khi trời sáng anh sẽ mang sách tới phòng học. Mà ba người bạn cùng phòng của anh thì lúc nào cũng đợi cho tới khi sắp vào giờ học mới rời giường. Lúc đi qua bàn học thoáng nhìn thấy chiếc radio, anh liền đặt nó lên bàn học của Trương Tiểu Phong.

Dương Hồng Quyên đọc xong sách thì phải đi học. Cô không thích bài học chuyên ngành vào giữa trưa, buổi chiều tiết thứ hai mới là khóa học tiếng phổ thông.

Khóa học tiếng phổ thông, giáo sư Chu vừa vào phòng đã giới thiệu trợ giảng.

“Các em có thể gọi đây là trợ giảng, bình thường có vấn đề gì cứ hỏi cậu ấy.”

Ngồi ở bàn đầu tiên phía bên trái, có một người mặc áo sơ mi trắng đứng dậy, sau đó cúi người chào. Trong phòng học, tiếng vỗ tay vang lên.

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên. Bởi vì người đang cúi chào kia chính là anh chàng mà cô gặp khi cô vào nhầm nhà vệ sinh. Không ngờ anh lại là trợ giảng tiếng phổ thông?

Cả phòng học vỗ tay, chỉ riêng Dương Hồng Quyên là không. Ngồi phía sau cô, hai cô gái nhỏ giọng nói với nhau: “Anh trợ giảng này đẹp trai thật đó! So với đám con trai lớp chúng ta thì hơn hẳn.”

Viên Phi dừng ánh mắt lại trên người duy nhất không vỗ tay – chính là Dương Hồng Quyên. Dương Hồng Quyên nhìn thấy ánh mắt anh, phản ứng nhanh nhạy liền di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Bình thường giáo sư Chu không điểm danh, nhưng lần này lại để trợ giảng của mình làm. Viên Phi cầm danh sách trên tay đọc tên, trong phòng nhanh chóng có người lên tiếng đáp “Có ạ.”. Có người nhanh chóng gửi tin cho những người học cùng: trong lớp đang có điểm danh. Ngoài ra cũng có vài người trả lời giúp bạn học của mình. Phải công nhận, cái cậu trả lời giúp bạn mình đúng là may mắn khi không bị phát hiện ra.

Viên Phi đọc lại tên của người bạn nãy, nghe được câu trả lời “Có” thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc lên giọng: “Không cần phải điểm danh hộ.”

“Em không có điểm danh hộ đâu ạ, em chính là Lưu Nhất Quân.” Cậu trai kia cười thầm.

Có mấy cậu sinh viên phụ họa: “Đúng rồi, trợ giảng Viên, cậu ấy chính là Lưu Nhất Quân đó ạ.”

Viên Phi nói: “Tôi đã biết.” Anh lại đọc một cái tên khác: “ Dư Siêu.”

Dương Hồng Quyên nhớ rằng cái tên Dư Siêu này đã được đọc qua.

Trong phòng học lại vang lên một tiếng : “Có.”, là cái tên Lưu Nhất Quân kia đáp. Viên Phi nhìn cậu sinh viên đó, nói: “Dư Siêu và Lưu Nhất Quân, cậu chọn một tên thôi!”

Tiếng cười giòn giã vang lên khắp phòng.

Cậu sinh viên kia nói: “Được rồi, hai cái tên ban nãy không phải của em. Tên của em là Lưu Băng, trợ giảng còn chưa còn chưa đọc đến tên của em nữa.”

Viên Phi tích ký hiệu vào danh sách. Mặt khác muốn dập tắt hy vọng nói “Có” hộ bạn của mình.

Có một sinh viên nữ ngồi sau Dương Hồng Quyên cười nói: “Trợ giảng Viên đúng là tai thính mắt tinh.”

Viên Phi lại tiếp tục cúi đầu đọc tên, không hề ngẩng lên dù chỉ một lần. Anh đọc tới tên Dương Hồng Quyên, vẫn không ngẩng đầu. Dương Hồng Quyên đáp có, sau đó anh tiếp tục đọc tên tiếp theo.

Viên Phi điểm danh xong liền xin phép chào giáo sư Chu dạy học. Cả tiết học Dương Hồng Quyên đều nghe hết.

Sau khi tiết học kết thúc, Dương Hồng Quyên nhìn tới chỗ trống trước mặt Viên Phi, lại nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm đó. Bỗng nhiên Viên Phi ngẩng đầu, cô nhanh chóng dời ánh mắt, ngày đó cô rất xấu hổ, mà giờ anh lại còn là trợ giảng môn mà cô theo học nên càng xấu hổ thêm. Bởi vì cô vẫn nhớ thương chiếc radio của mình, ngày đó cô hỏi mấy sinh viên nam trong nhà vệ sinh, mà người con trai cô đụng phải trong nhà vệ sinh chính là anh, không biết anh có nhìn thấy radio của cô bị rơi không. Cô cúi đầu nghĩ ngợi, muốn mạnh dạn tới hỏi anh, nhưng khi ngẩng đầu lên lại không thấy bóng dáng anh đâu. Cô đuổi theo cũng không thấy, đành ảo não dừng lại.

Sau khi làm xong công việc trợ giảng, anh tới thư viện đọc sách, mãi tới khi ký túc xá sắp đóng cửa mới trở về. Trở về ký túc xá, anh nhìn thấy trên bàn Trương Tiểu Phong vẫn còn chiếc radio kia, anh ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Phong đang mặc áo trên giường, nói: “Không phải cậu nói muốn trả lại radio sao?”

“Bọn tôi vừa nói đấy thôi, tuy tôi biết ngành và lớp học của cô ấy, nhưng khoa Tiếng Anh quá lớn, tôi chả nhận ra nổi một em gái trong khoa, cũng không biết ký túc xá của em ấy, càng không biết mỗi giờ học cô ấy sẽ học ở lớp nào. Tôi vất vả lắm mới thăm dò được ở cùng tầng lầu với chúng ta có hai năm sinh khoa tiếng anh, tuy nhiên một trong hai người học ở lớp năm khoa chính quy và người còn lại học ở lớp 3. Hai người kia đã đồng ý giúp tớ tìm thời khóa biểu của cô ấy. Đến khi đó tôi sẽ biết mỗi tiết cô ấy học ở đâu. Thế nhưng mai hẳn nói đến chuyện này.”

Viên Phi nói hai chữ: “Được rồi.”

“Cái gì được rồi?” Trương Tiểu Phong nhìn Viên Phi.

Viên Phi không nhiều lời, nhanh chóng đưa tay cầm chiếc radio trên bàn học.

“Ơ, ơ, ơ sao cậu lại cầm đi?” Trương Tiểu Phong nhìn chiếc radio bị Viên Phi cầm đi, đờ đẫn hỏi.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 3: Chương 3



Lần sau đừng mà đi nhầm nhà vệ sinh nữa.

“Cậu không cần phải lo mấy chuyện này nữa.” Viên Phi vừa dứt lời đã ngay lập tức giật lại chiếc radio, rồi đưa tay kéo cửa bước ra ngoài. Mỗi ký túc xá đều có nhà vệ sinh và bồn rửa mặt riêng ngoài ban công. Ở đây, phòng ngủ và ban công được ngăn bằng cửa kính trượt. Khi ra đến bên ngoài, giọng nói của ba người bạn chung phòng cũng bị chặn lại bởi cánh cửa.

“Hả, ý cậu ấy là sao?” Trương Tiểu Phong chỉ vào Viên Phi đang đứng bên ngoài, quay đầu hỏi hai người ở giường đối diện.

“Câu ấy nói cậu không cần dò la tin tức nữa.”

“Cậu ấy muốn tự mình trả lại.”

Lý Sơn Sơn và Liêu Cường mỗi người một câu.

Trương Tiểu Phong tỏ vẻ không thể nào tin được: “Cậu ấy đi học, đọc sách rồi vẽ suốt ngày thì có thể tìm tin tức tốt hơn tớ sao?”

Liêu Cường bổ sung thêm: “Lại còn làm trợ giảng nữa chứ.”

Lý Sơn Sơn gật đầu: “Không có gì mà cậu ấy không giải quyết được cả.”

Trương Tiểu Phong thở dài: “Tôi vẫn muốn xem thử của con gái khoa tiếng Anh có đẹp không.”

Lý Sơn Sơn nói: “Bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện gái đẹp đâu, cậu lo cho cái bản vẽ của cậu trước đi.”

Cả ba đang nói chuyện thì đèn trong ký túc xá chợt tắt. Viên Phi phải chạm tay vào thành ban công để tìm lối về phòng. Khi vào đến phòng, Anh leo nửa người lên giường, rồi giơ tay tìm radio. Sau đó leo lên giường.

Viên Phi vừa cắm tai nghe vào, tiếng rè từ đài lập tức truyền đến. Anh lần đến nút chuyển đài rồi ấn nhẹ thế là chiếc radio trong tay phát ra một bài hát.

“Lắng nghe mùa đông qua, em thức giấc giữa những tháng năm nào. Em nghĩ, em chờ, em mong đợi, nhưng tương lai nào có được an bài trước. Mây mờ giăng kín bên ngoài ô cửa xe, tương lai có người vẫn sẽ đợi em…” (*)

Đây quả thật không phải là thể loại nhạc anh thích. bởi vậy nghe được một lúc liền tắt radio, lấy tai nghe xuống, nhắm mắt lại đi ngủ.

Ngược lại, chỉ vì mất chiếc radio nên Dương Hồng Quyên không tài nào ngủ được. Cô muốn hỏi trợ giảng của lớp phổ thông. Nhưng mỗi tuần chỉ có duy nhất một tiết học cho môn này, vì thế nên cô buộc lòng phải đợi thêm một tuần nữa.

Trưa hôm sau, Dương Hồng Quyên ăn xong rồi trở về kí túc xá ngủ. Cô vừa đặt lưng nằm xuống, thì đúng lúc tiếng chuông điện thoại reo lên.

“Ôi, cái điện thoại đáng thương của tớ mãi vẫn không ai gọi, hôm nay cuối cùng cũng được kêu lên tiếng chuông đầu tiên.” Hứa Đồng đang ngồi tán dóc qua máy tính, phấn khích nhìn sang. Sau đó vui vẻ đứng dậy nghe điện thoại.

Trong phòng này, ngoài Dương Hồng Quyên ra thì ba người còn lại ai cũng đều đã có điện thoại. Bọn họ thường dùng điện thoại di động để liên lạc chứ không dùng đến máy bàn của kí túc xá.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai từ trên giường ngồi dậy nhìn Hứa Đồng đang nghe điện thoại, tò mò muốn nghe lén xem ai là người gọi đến. Đương nhiên hai người họ không thể nghe được. Chỉ có một mình Dương Hồng Quyên không quan tâm đến, vì căn bản không có khả năng gọi cho cô.

Vậy mà Hứa Đồng vừa nghe điện thoại xong liền ngẩng đầu lên nói: “Dương Hồng Quyên, tìm cậu này.”

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, không biết là ai gọi cho mình. Cô đứng dậy đi xuống giường.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai tò mò hỏi Hứa Đồng: “Là đàn ông à?”

Hứa Đồng gật đầu: “Ừ, là một người có giọng nói rất dễ nghe.”

Dương Hồng Quyên còn kinh ngạc hơn. Tại sao lại có đàn ông gọi cho cô chứ? Cô cầm điện thoại “alo” một tiếng.

Chỉ nghe người ở đầu dây bên kia nói: “Tôi là Viên Phi, mời em đến phòng 402, khoa tiếng Trung.”

Giọng nói trong điện thoại rất trầm, mang theo vẻ nam tính và rất dễ nghe. Tuy nhiên, Dương Hồng Quyên hoàn toàn cảm nhận được người nói mấy lời này rất nghiêm trang, cô còn có thể tưởng tượng được vẻ ngoài của anh ta rất cứng nhắc. Cô không ngờ trợ giảng lại gọi đến thế nên sửng sốt một chút mới nói: “Văn phòng của khoa tiếng Trung ở đâu vậy ạ?”

Cô nghe phía bên kia đầu dây nói qua một lần rồi trả lời: “Được ạ.”

Tuy cô không biết trợ giảng tìm cô vào giữa trưa để làm gì nhưng cô cũng có việc muốn hỏi anh ta. Vậy nên sau khi tắt điện thoại cô liền đi ra ngoài.

Các bạn cùng phòng đều chọc cười: “Quyên à, anh chàng kia là ai vậy?”

Dương Hồng Quyên biết họ nói đến chuyện gì, cô bất đắc dĩ cười: “Các cậu đừng có suy nghĩ lung tung, là trợ giảng tiết học tự chọn của mình thôi.”

“Ồ.”

Mọi người đều tiếc nuối “Ồ” một tiếng. Trong mắt bọn họ, những cái gì liên quan đến giảng dạy hay thầy giáo đều không cùng thế giới với họ.

Dương Hồng Quyên ra khỏi phòng ngủ liền đi xuống cầu thang tầng sáu vội vàng đi đến văn phòng ngành ngôn ngữ Trung.

Thời tiết bên ngoài rất nóng, khi cô đến bên ngoài văn phòng 402, trên trán đã chảy đầy mồ hôi. Cô gõ cửa, nghe được tiếng “vào đi” thì lập tức đẩy cửa đi vào. Cô vừa mở cửa ra đã thấy một người con trai, mặc áo sơ mi trắng ngồi sau bàn làm việc, đang cúi đầu đọc sách, bên tay trai của anh ta có một cái máy radio, nhìn hệt như cái của cô.

Cô đứng ở cửa gọi “Trợ giảng Viên”. Viên Phi ngẩng đầu lên, nói: “Chiếc radio em làm rơi này, đến lấy đi.”

Dương Hồng Quyên đi tới, nói lời cảm ơn, cô cầm cái radio lên, rồi lật sang phía sau, nhìn thấy nhãn của cô vẫn còn ở đó.Tìm được chiếc radio, trong lòng cô rất vui mừng, nhưng cô không muốn gặp anh vì cảm thấy xấu hổ. Cô nói với Viên Phi: “Vậy, tôi đi đây.”

Viên Phi gật đầu.

Dương Hồng Quyên lập tức xoay người, vội vã rời khỏi văn phòng. Cô lao đi như chạy trốn. Viên Phi đóng sách lại, cũng đi ra khỏi văn phòng. Anh ngồi trong văn phòng để trả lại radio cho cô, bởi vì trong văn phòng có danh sách học sinh học tiếng phổ thông, ngoài ra còn có cả số điện thoại nữa.

Dương Hồng Quyên đi xuống tầng hai, nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau, khi quay đầu lại thì nhìn thấy Viên Phi. Cô hơi nhíu mày, tại sao mình lại quay đầu lại? Lỡ rồi thì có nên chào một tiếng không nhỉ?

Cô đang chìm trong suy nghĩ thì cảm giác có người vừa đi lướt qua mình. Dương Hồng Quyên nhìn theo bóng lưng cao lớn rồi trầm ngâm. Đột nhiên người phía trước quay lại, anh đứng dưới cầu thang ngẩng đầu lên, nói: “Lần sau đừng có mà đi nhầm nhà vệ sinh nữa.”

Nói xong câu này anh, nở nụ cười rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Dương Hồng Quyên nhìn thấy nụ cười của anh thì vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ. tốt nhất là cô không nên gặp anh nữa, tiết học tự chọn ngồi ở phía sau là được rồi.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 4: Chương 4



Một giọng nói nhỏ vang bên tai, Dương Hồng Quyên kinh ngạc… Anh đang nói vào tai cô.

Khi Dương Hồng Quyên không thấy Viên Phi nữa thì vừa đi xuống lầu vừa đeo tai nghe, rồi mở radio lên. Cô xoay nút “bật” mãi mà không nghe thấy gì cả, dù cô có tắt đi mở lại thì cũng vẫn vậy. Cô cau mày, không phải bị hư rồi đấy chứ? Nghĩ một lát, cô liền chạy nhanh hơn.

Cô chạy ra khỏi tòa nhà ngành tiếng Trung rồi nhìn xung quanh. Phía trước có hai con đường, không biết trợ giảng đã đi đường nào rồi. Cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chọn chạy dọc theo con đường bên trái. Bởi vì cô đi đến từ phía bên phải nên cô đoán anh ta đã đi bên trái.

Hai bên đường trồng rất nhiều cây phong. Vào mùa này, lá phong đang đỏ như lửa, trên mặt đất cũng có rất nhiều lá phong đỏ rực. Chạy được một lúc, Dương Hồng Quyên nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt ở giữa con đường màu đỏ. Thấy vậy, cô chạy càng nhanh hơn.

Viên Phi nghe được tiếng bước chân liền quay người lại, ngạc nhiên nhìn người đang chạy như bay đến chỗ mình.

“Trợ giảng Viên.” Trán Dương Hồng Quyên đầy mồ hôi, thở không ra hơi, khó khăn lắm mới nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Chuyện gì?” Viên Phi hỏi.

“Sao radio của tôi mở không lên?” Dương Hồng Quyên vội vàng hỏi.

“ Sao lại vậy được?” Viên Phi bảo cô đưa radio cho anh ta xem. Tối qua anh ta còn nghe được rất rõ mà.

Dương Hồng Quyên đưa radio cho Viên Phi. Anh cầm, rút tai nghe ra, mở radio nghe thử, đúng thật là không nghe thấy gì cả. Anh thử một lần nữa mà kết quả vẫn như vậy. Viên Phi kiểm tra radio, nghĩ một hồi rồi hỏi: “Cô dùng nó bao lâu rồi?”

Dương Hồng Quyên nói: “Tôi mua nó bốn ngày rồi.”

Viên Phi nói: “Thay pin thử xem.”

“Tôi mới mua nó có vài ngày mà, chắc không đến nỗi hết pin chứ?” Dương Hồng Quyên nghi ngờ hỏi.

“Đi theo tôi.” Viên Phi cầm radio đi.

Dương Hồng Quyên đi theo phía sau, tự hỏi anh ta sẽ làm gì. “Trợ giảng Viên…” Cô do dự gọi anh lại.

Viên Phi quay đầu nhìn, nói: “Đi mua pin thử xem sao.”

Thì ra là thế. Dương Hồng Quyên tiếp tục đi phía sau Viên Phi, không nói gì nữa. Vì đang là giờ ngủ trưa nên bên ngoài rất ít người, cả con đường vắng lặng, chỉ còn tiếng lá phong rơi và tiếng bước chân của họ.

Đi hết con đường, họ đến một cửa hàng tạp hoá, Viên Phi nói ông chủ lấy hai cục pin, sau đó đổi pin cũ thành pin mới rồi mở radio lên, tiếng nhạc truyền đến:

“Nhìn bên trái, nhìn bên phải, rồi nhìn về phía trước. Tình yêu có bao nhiêu ngã rẽ khi đến với em? Rồi em sẽ gặp được ai, em sẽ phải nói gì đây…” (*)

“Được rồi.” Viên Phi đưa radio và pin trên tay cho cô.

Dương Hồng Quyên không nghĩ đến vấn đề của pin, còn tưởng là radio bị hư vì trợ giảng Viên. Hiện tại cô hơi xấu hổ, nói cảm ơn rồi nhận đồ từ tay Viên Phi và trả tiền viên pin cho ông chủ, thầm mắng cục pin vô dụng. Cô quay người lại thì thấy Viên Phi đã đi xa, dáng người anh cao ráo, đôi chân thon dài, mặc áo sơ mi trắng.

Dương Hồng Quyên trở lại thư viện để trả quyển văn xuôi rồi mượn một cuốn sách khác. Vì cô thấy có ít người đến hồ nhân tạo hơn bãi cỏ cô thường đến nên đã ra đó để đọc sách.

Viên Phi đang ngồi đọc sách gần cửa sổ ở tầng hai của thư viện. Những lúc nghỉ mắt, Viên Phi hay nhìn ra ngoài cửa sổ nên anh vô tình thấy Dương Hồng Quyên đang cầm sách đứng bên hồ. Anh đứng bên cửa sổ nhìn một lúc rồi quay trở lại chỗ ngồi để tiếp tục đọc sách. Sau đó, anh thường thấy cô đọc sách ở đó, trời tối vẫn không rời đi, mà dựa vào cột đèn đường để đọc Trong bóng tối, bóng người kia nhìn rất kiên trì.

Ở lớp học tiếng phổ thông, Dương Hồng Quyên ngồi ở giữa, Viên Phi ngồi bên trái hàng đầu tiên. Như thường lệ, anh điểm danh, sau đó giáo sư Chu bắt đầu tiết học.

Trong giờ học, giáo sư Chu cho mọi người đọc một vài đoạn văn và yêu cầu một vài sinh viên đứng lên đọc, sau đó để tất cả sinh viên tự đọc. Giáo sư Chu và Viên Phi đi kiểm tra, mà Dương Hồng Quyên lại thuộc phạm vi kiểm tra của Viên Phi.

Cô gái ngồi bên cạnh Dương Hồng Quyên giơ tay. Viên Phi đi tới, ánh mắt vòng qua Dương Hồng Quyên, hỏi nữ sinh kia có vấn đề gì.

“Trợ giảng Viên, chữ này đọc thế nào ạ?”

Cô nữ sinh kia di chuyển cuốn sách sang bên trái, gần như sát bên sách của Dương Hồng Quyên. Dù vậy nhưng Viên Phi vẫn phải cúi người qua trước mặt Dương Hồng Quyên để xem mấy từ cô gái kia chỉ. Vậy nên Dương Hồng Quyên cầm cuốn sách, ngả người ra sau, nhường chỗ cho Viên Phi.

Cô gái kia hỏi một chữ rồi thêm một chữ. Biểu hiện của Viên Phi rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn. Dương Hồng Quyên thì thầm, nhưng cô cảm thấy hơi không tự nhiên vì anh.

Viên Phi chỉ cho nữ sinh kia xong cũng không rời đi, mà đứng bên cạnh Dương Hồng Quyên. Hai tay cô cầm quyển sách, nhịn không được nhìn lên thì thấy Viên Phi đang nhìn thẳng về phía trước, hình như đang lắng nghe. Anh đang nghe cô đọc sao? Khi cô dừng lại, ánh mắt anh buông xuống, hai ánh mắt đối diện với nhau. Dương Hồng Quyên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống. Cô tìm đoạn văn vừa đọc, nhưng không tìm thấy nên liền đọc đại một đoạn.

“Nhảy xa dữ vậy?”

Một giọng nói nhỏ vang bên tai, Dương Hồng Quyên kinh ngạc… Anh đang nói vào tai cô.

Anh nói tiếp: “Tôi đứng đây một lúc thì thấy cô đọc sai một vài từ.”

Dương Hồng Quyên vẫn còn ngạc nhiên.

Anh lại hỏi: “Cô biết mình sai từ nào không?”
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 5: Chương 5



Dương Hồng Quyên bừng tỉnh, cô đã phát âm sai à? Sao cô không nhận ra nhỉ?

Cô nhỏ tiếng hỏi: “Sai ở đâu vậy ạ?”

“Cô sai ở mấy nơi phát âm từ ‘bảy’ và ‘một’ này.” Ngón tay Viên Phi nhanh chóng chỉ đúng vào hai chữ này ở các đoạn trước.

Ánh mắt Dương Hồng Quyên dõi theo từng cử chỉ của Viên Phi. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng. Nhưng nó chỉ khiến cô hơi lơ đãng một tí thôi rồi lại vội nhìn vào hai từ anh vừa chỉ, nhớ đến cách thay đổi âm điệu của tiếng phổ thông mà giáo sư Chu đã từng nhắc đến, thì ra là thế.

“Nhớ chưa?” Viên Phi nhìn cô một cái.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Dạ.”

Viên Phi nói: “Ngoài từ ‘bảy’ và ‘một’ ra thì từ ‘tám’ với ‘không’ cũng phải đọc khác. Tôi dạy em một bài vè, khi nhớ rồi em sẽ biết được những từ nào đọc khác với tiếng địa phương.”

Dương Hồng Quyên nói: “Giáo sư Chu đã dạy bài vè đó cho tôi rồi.”

“Vậy sao cô còn đọc sai?”

Anh nhích đến gần cô hơn, giọng nói vang ngay bên tai khiến cho cô có cảm giác như anh đang chỉ trích nhưng lại giống như cười mình.

Cô đáp: “Lúc học, tôi quên mất những quy tắc kia. Bài vè dài quá, nên tôi không nhớ nổi.”

“Không dài.”

“Dài.”

“Không dài.”

“Dài.”

Dương Hồng Quyên với Viên Phi giống như đang trên một cây xà.

Viên Phi khẽ liếc mắt nhìn cô, Dương Hồng Quyên dường như muốn đáp trả lại, nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau thì cô chỉ đành im lặng lắng nghe. Anh nói: “Nghe đây, tôi chỉ cho cô. Câu sau, nếu chỉ dùng âm gốc thì âm trước chuyển sang âm dương. Còn nếu là âm dương đứng trước, thì cứ đếm bảy tám không cần suy nghĩ. Lỡ nó có bị kẹp ở giữa các từ lặp, hai từ đó không nói ra cùng một lúc mà phải phát âm thật nhẹ.”

Viên Phi khẽ cất tiếng, Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, cô nhận ra cách anh và giáo sư Chu phát âm không hề giống nhau. Mặc dù nghĩa không khác nhau lắm nhưng khi nghe anh phát âm thì lại trở nên dễ hiểu hơn.

“Nhớ kỹ chưa?” Sau khi Viên Phi đọc xong, anh thấp giọng hỏi.

“Tôi nhớ kĩ rồi.” Dương Hồng Quyên “tâm phục khẩu phục” trả lời.

“Đọc tiếp đi. Nhớ đọc cả mấy đoạn em bỏ qua lúc nãy.” Khóe miệng Viên Phi hơi nhếch lên, nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Dương Hồng Quyên hít một hơi thật sâu. Cô phát âm sai bị anh phát hiện, còn cãi nhau vài câu, lại bỏ qua ba đoạn văn, sao cô cứ mắc lỗi trước mặt anh vậy chứ?

Sau giờ học, Dương Hồng Quyên ra khỏi lớp với các bạn khác. Đi được một lúc, cô nghe thấy hai cô gái đi trước thì thầm về Viên Phi.

“Tớ đã thăm dò rồi. Trợ giảng Viên lớp bọn mình cũng là sinh viên đó, học chuyên ngành kiến trúc.”

“Trước đây tớ cứ nghĩ trợ giảng thì đều là giảng viên. Sau lại nghe nói ở trường bọn mình, phải là sinh viên xuất sắc lắm mới làm trợ giảng á. Đã vậy còn phải cùng giáo sư nghiên cứu gì đó, mà trợ giảng Viên chỉ mới là sinh viên năm nhất? Với cả hình như anh ấy cũng không phải chuyên ngành ngôn ngữ Trung?”

“Trợ giảng Viên rất xuất sắc trong ngành kiến trúc. Mặc dù anh ấy là sinh viên năm nhất nhưng đã xuất bản một luận án tương đương với trình độ cao học trong một tạp chí có thẩm quyền.”

“Thật lợi hại! Nhưng ngay cả như vậy, làm thế nào anh ấy có thể trở thành trợ giảng tiếng phổ thông? Anh ấy chỉ giỏi trong ngành kiến trúc thôi mà nhỉ.”

“Ai nói anh ấy chỉ giỏi ngành của anh ấy thôi? Cậu không thấy là giọng của anh ấy dễ nghe đến nhường nào à?”

“Đúng là thế thât. Không biết anh ấy có bạn gái chưa ta?”

Dương Hồng Quyên nghe được một lúc rồi phải rẻ hướng khác, nơi cô và hai cô gái nọ đến không giống nhau, nên nửa đoạn hội thoại sau của bọn họ bàn về Viên Phi cô không hề nghe thấy.

Hai tuần sau, chuyên ngành ngôn ngữ Anh sẽ tiến hành một cuộc thi ngâm thơ. Trong ký túc xá có Dương Hồng Quyên đăng kí, nhưng các bạn cùng phòng biết cô không thể đạt thứ hạng cao vì tiếng phổ thông của cô kém hơn bất kỳ ai trong số họ. Mọi người đang cá cược, không phải là hoa khôi của lớp Lưu Tư Vũ thì cũng là Quan Triết, hot boy của khoa. Cả hai đều đến từ các thành phố lớn nói tiếng phổ thông. Nhưng Dương Hồng Quyên nghĩ đây là cơ hội để kiểm tra tiếng phổ thông của mình, vì vậy cô cố gắng hết sức. Mỗi ngày có thời gian đều luyện phát âm, nói theo người đọc radio.

Cuối tuần, Hứa Đồng rủ mọi người cùng đi dạo phố. Dương Hồng Quyên không tiêu lấy một xu. Cô đi dạo phố cùng các bạn cùng phòng cũng chỉ xem bọn họ mua quần áo, cô ngồi trong cửa hàng đeo tai nghe, nghe radio. Tất nhiên, cô cũng rất sẵn lòng nói chuyện. Mỗi khi bạn cùng phòng hỏi cô rằng không biết món nào đẹp, cô nhanh chóng tháo tai nghe ra và nói ý kiến của mình.

“Chà, Dương Hồng Quyên, tớ thấy cậu có khiếu phối đồ đó. Bọn tớ mặc theo cách mà cậu gợi ý đều trông rất đẹp!” Hứa Đồng hào hứng nói sau khi thay áo phông và quần jean.

Trương Miểu Miểu và Tống Giai đồng ý, líu ríu nói theo: “Đúng thế, đúng thế, tớ cũng thấy vậy á!”

Dương Hồng Quyên cười: “Chắc đây là khả năng thiên phú của tớ nhỉ.”

Trương Miểu Miểu: “Thế mà cậu không học chuyên ngành thiết kế thời trang, tiếc thật sự luôn í.”

Vẻ mặt của Dương Hồng Quyên tràn đầy mơ mộng: “Về sau, tớ chỉ muốn trở thành tiếp viên hàng không, ôm lấy cả bầu trời xanh, để mọi hành khách có thể cất cánh và hạ cánh an toàn.”

Khi các bạn cùng phòng đi chọn quần áo, Dương Hồng Quyên lại đeo tai nghe.

Dương Hồng Quyên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vừa hay nhìn thấy hoa khôi của lớp, Lưu Tư Vũ, cũng đang bước vào cửa hàng. Cô ấy chọn cho mình một chiếc váy rồi đi đến phòng thử đồ.

Hứa Đồng chọn xong quần áo, thấy Dương Hồng Quyên vẫn đang nghe radio, kéo cô dậy rồi nói: “Dương Hồng Quyên, cậu cũng thử chút đi.”

Dương Hồng Quyên lắc đầu: “Tôi không mua đâu.”

“Không mua nhưng thử thôi cũng được mà.” Trương Miểu Miểu đi đến, nhỏ giọng nói với Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, nghĩ cũng ổn. Cô đứng trong cửa hàng, nhìn quanh một vòng, nhìn thấy một chiếc váy nghĩ mình mặc sẽ đẹp. Nhưng chiếc váy đó giống cái mà Lưu Tư Vũ chọn lúc nãy. Cô thấy ngoại hình và dáng người của Lưu Tư Vũ không hợp với chiếc váy này, vậy nên đã mang chiếc váy đến phòng thử đồ.

Dương Hồng Quyên đi thử đồ thì Lưu Tư Vũ mặc chiếc váy đó đi ra. Trương Miểu Miểu và mọi người sáng lên khi thấy Lưu Tư Vũ.

“Các cậu thấy thế nào, có đẹp không?” Lưu Tư Vũ nhìn thấy mấy người học cùng Trương Miểu Miểu, cười hỏi.

“Nhìn đẹp đó.” Cả ba đều nói.

Lưu Tư Vũ rất hài lòng: “Vậy tớ sẽ lấy cái này.”

Đúng lúc này, Dương Hồng Quyên cũng mặc chiếc váy đó và đi ra. Tất cả mọi người trong tiệm đều quay lại khi nghe thấy tiếng bước chân. Thấy Dương Hồng Quyên, các bạn cùng phòng đều ngạc nhiên đến mức mà đồng thanh cất tiếng: “Đẹp dữ!”

Lúc này Lưu Tư Vũ đã biến sắc.

Dương Hồng Quyên hơi nghiêng người nhìn qua gương, đúng thật là cái váy này rất hợp với cô. Có điều chỉ ngắm thế thôi, sau đó cô vội vàng quay trở lại phòng thay đồ thể để đổi lại bộ đồ của mình, rồi nói với mấy bạn cùng phòng: “Đi thôi.”

Lúc lướt ngang qua Lưu Tư Vũ, Dương Hồng Quyên do dự không biết rằng cô có nên nói với cô ấy là chiếc váy đó trông không hợp với cô ấy chút nào, nhưng bởi vì cô và Lưu Tư Vũ chẳng hề quen biết nhau, nên cũng rất khó để mở lời.

Đến khi ra khỏi cửa hàng, Dương Hồng Quyên không khỏi giật mình khi nhìn thấy Viên Phi đứng bên ngoài, nhưng anh lập tức bỏ đi.

Các bạn cùng phòng muốn tiếp tục đi mua sắm. Dương Hồng Quyên lại về phòng để học đàng hoàng, vì thế nên cả nhóm quyết định chia tay tại đây.

Từ chỗ mua sắm đến trường học mất tận một tiếng đi bộ. Vì để tiết kiệm tiền, Dương Hồng Quyên đã không ngồi xe mà đi dưới ánh mặt trời chói chang.

Đi được một lúc, cô thấy Viên Phi đang ở phía trước. Hình như anh cũng đang đi bộ về trường. Cô cúi đầu và giả vờ không nhìn thấy. Dù sao, anh cũng đi nhanh hơn cô, nên đi chừng một lúc sẽ không thấy nữa.

Dương Hồng Quyên vừa nóng vừa khát nước. Trán cô rịn đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, khoảng áo trước ngực và lưng vì mồ hôi nên đều bết dính lại.

“Bạn học ơi, tặng cô ly đá bào trái cây này.”

Dương Hồng Quyên nhìn lên thấy chủ cửa hàng đồ uống lạnh đang gọi cô.

“Tôi sao?” Cô bước tới, ngạc nhiên hỏi.

“Ừm. Là bạn nam kia mời cô đó.” Ông chủ vừa cười chỉ về phía xa.

Dương Hồng Quyên nhìn theo hướng ngón tay của ông chủ, mờ nhạt nhìn thấy bóng người màu trắng, bóng dáng đó chớp mắt đã biến mất.

Dương Hồng Quyên chỉ đành nói cảm ơn rồi cầm lấy ly đá bào. Cô vừa đi vừa ăn, cảm giác mát lạnh ập đến.

“Còn chưa ăn xong nữa à?”

Dương Hồng Quyên rẽ vào con đường nhỏ, bấy giờ một giọng nói đột ngột vang lên. Cô ngẩng đầu, ngạc nhiên.

“Trợ giảng Viên?”

“Ngọt không?”

Bởi vì chỗ đứng của bọn họ, nên giọng anh nói lại nhẹ nhàng len vào tai cô.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 6: Chương 6



Giọng nói của Viên Phi len lỏi vào trong khiến đôi tai của Dương Hồng Quyên chợt nóng lên. Cô vừa ăn một miếng đá bào, đầu lưỡi còn vương chút dư vị của đồ ngọt. Cô khẽ mở miệng, nói ngọt cũng không đúng mà không ngọt cũng không phải.

Viên Phi nhìn cô rất lâu như thể đang đợi câu trả lời.

Cuối cùng Dương Hồng Quyên cũng gật đầu.

Viên Phi mỉm cười hài lòng.

Dương Hồng Quyên biết người mua đá bào cho cô là anh, điều này thực sự làm cô cảm thấy cô cùng ngạc nhiên. Anh là trợ giảng, trước giờ cô chỉ thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh. Người như anh vậy mà lại làm thế khiến cô không tin được. Tuy đã từng nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc cùng với ánh nhìn nghiêm túc kia. Nhưng trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy không tự nhiên lắm.

“Cảm ơn.” Cô trả lời.

“Không cần cảm ơn tôi đâu.”

Nơi hai người đang đứng ở góc tường, chỗ đó là một con dốc, từ vị trí hai người đứng nhìn xuống là hơn hai mươi bậc thang. Viên Phi đứng thấp hơn cô hai bậc thang, nhưng anh vẫn cao hơn cô.

“Muốn ăn thêm nữa không?” Anh hỏi.

Dương Hồng Quyên biết anh đang nói đến ly đá bào trên tay mà cô đã ăn gần hết. Nghe thế thì cô lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn trợ giảng Viên.”

“Bây giờ cô về trường sao?” Viên Phi cúi đầu hỏi.

Dương Hồng Quyên gật đầu: “Dạ.”

Viên Phi nói: “Vậy thì mình đi cùng một hướng đó.”

Chuyện này là hiển nhiên. Dương Hồng Quyên lại gật đầu: “Ừm.”

“Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi.”

Dương Hồng Quyên nói: “Tôi có hẹn với bạn cùng phòng mất rồi. Tôi đã bảo họ rằng tôi sẽ đợi họ ở đây, nên họ bảo rằng sẽ đến ngay.”

“Thật à?”

“Ừm.”

Viên Phi nghĩ một lúc và nói, “Được rồi. Vậy tôi đi trước nhé. Tạm biệt, bạn học Dương Hồng Quyên.”

Dương Hồng Quyên gật đầu ngay: “Tạm biệt, trợ giảng Viên.” Cô đã phạm một số sai lầm trước mặt anh, nên cảm giác rất tệ. Vì vậy nếu không cần thiết, thì tốt nhất không cần tiếp xúc với anh.

Viên Phi xoay người, bước xuống bậc thang. Dương Hồng Quyên đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng anh dần đi xa.

Vài phút sau, Dương Hồng Quyên nghĩ anh đã đi xa nên đi tiếp. Cô thầm vui mừng vì anh dễ dàng tin cô như vậy. Cô ăn hết đá bào trái cây, đem vứt hộp đựng vào thùng rác ven đường.

Bước xuống bậc thang, đi thêm vài mét đến một cửa hàng. Ông chủ cầm một cái quạt tròn, gọi lớn: “Bạn học này, đây là của cô.”

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên: “Của tôi nữa sao?”

“Một nam sinh rất cao và đẹp trai đã trả tiền cho cô đó.” Ông chủ cười nói.

Dương Hồng Quyên đoán là Viên Phi. Cô nhận lấy quạt trong tay ông chỉ và nói cảm ơn. Trên đường đi, cô đổ rất nhiều mồ hôi, cây quạt như đưa than sưởi ấm vào ngày có tuyết. Cô nhìn phía trước, nhưng không thấy Viên Phi đâu cả.

Sau đó, cô đi ngang qua tiệm mì, ông chủ đứng ở cửa chào: “Bạn học, thật là đúng lúc.”

“Có phải lại là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng đã trả tiền cho cháu không ạ?” Dương Hồng Quyên chủ động hỏi.

Ông chủ cười khanh khách: “Đúng vậy. Một nam sinh cao và đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đã trả tiền cho cháu.”

Thông thường vào thời gian này vừa đến giờ ăn của căn tin ở trường mà cô gần đến trường rồi. Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, hỏi ông chủ, “Cháu có thể trả lại tiền cho bác không ạ?”

“Không thể.”

Dương Hồng Quyên không muốn lãng phí, vậy nên cô phải vào tiệm mì ăn.

Cách cổng chính của trường không xa có một cửa hàng băng đĩa. Cửa hàng này bán và cho thuê tất cả các loại băng, đĩa CD, khá nổi tiếng trong trường, có nhiều sinh viên thường hay đến nghe thử, thuê cũng như mua.

Khi Dương Hồng Quyên đi ngang qua cửa hàng bán đĩa, có một giọng nói quen thuộc gọi cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Viên Phi trong đó. Cô không thể làm gì khác hơn đành bước vào.

Viên Phi đứng trước một dãy kệ, tay cầm một cuộn băng.

“Trợ giảng Viên.” Dương Hồng Quyên chào.

Viên Phi nhìn cô, giọng nói có phần vui vẻ: “Không đợi bạn cùng phòng của cô nữa à?”

Dương Hồng Quyên biết lời nói dối của cô đã bị anh phát hiện, nhưng vì anh hỏi như vậy nên cô thuận miệng nói: “Ừm, không đợi nữa.”

“Không đợi nữa thì tốt rồi.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên nhìn anh, câu này có ý gì nhỉ?

Viên Phi nói: “Do tôi chỉ gọi một bát mì, nếu đến nhiều người hơn thì sẽ không đủ.”

Giọng anh có vẻ cười nhạo nhưng trông nét mặt vẫn tỉnh như không. Nói xong, anh nhìn xuống cuộn băng trong tay. Dương Hồng Quyên nhân cơ hội quay đầu sang chỗ khác mỉm cười. Quay lại, cô trịnh trọng nói: “Cảm ơn trợ giảng Viên vì cây quạt và bát mì nhé. Tôi không thể cứ nhận không đồ từ người khác được, tôi… có thể báo đáp.”

Viên Phi nói: “Tiếng phổ thông của cô đã cải thiện không ít nhỉ, không còn ngữ điệu địa phương nữa, nhưng không cần phải nói ‘có thể báo đáp’, các từ này chỉ dùng cho những trường hợp quan trọng hơn, không cần phải dùng trong những lúc bình thường như thế này.”

Dương Hồng Quyên nghĩ điểm ngữ văn của anh chắc hẳn là phải rất cao.

Viên Phi nói tiếp: “Cô cũng có thể trả ơn tôi.”

Có thể trả ơn sao? Dương Hồng Quyên vừa vui vừa xấu hổ, cô có thể trả ơn cái gì cho anh đây?
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 7: Chương 7



Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, chờ anh nói tiếp.

Viên Phi: “Lát nữa cùng đi với tôi đến phòng 402 một chút.”

Phòng làm việc của khoa ngôn ngữ Trung? Dương Hồng Quyên lập tức hỏi: “Đến văn phòng làm gì ạ?”

“Chút nữa cô sẽ biết.” Viên Phi nói xong, đặt cuộn băng cassete trong tay về chỗ cũ rồi tìm cuộn băng khác.

Trước đấy, Dương Hồng Quyên sợ anh đưa ra yêu cầu mà cô không làm được, nhưng bây giờ anh chẳng nói rõ làm cô có hơi tò mò. Vì hôm nay là thứ bảy, không có lớp học, các giảng viên gần như không ở văn phòng, vậy thì anh kêu cô đến đó làm gì nhỉ?

“Tôi chọn băng cassete trước đã, cô đợi tôi một chút.”

Giọng nói của Viên Phi vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cô. Dương Hồng Quyên gật đầu: “Ừm.”

Cô thấy anh nói xong liền cúi đầu cẩn thận chọn băng trên kệ, đành lặng lẽ ngồi trong tiệm chờ. Dương Hồng Quyên liếc nhìn xung quanh, trong đây còn có những sinh viên khác, bọn họ cũng đang chọn băng và đĩa CD, vài người còn đeo tai nghe để nghe gì đó.

Dương Hồng Quyên đi đến khu vực đĩa CD, đeo tai nghe lên, trong đó phát ra tiếng nhạc. Đó là bài mới phát hành dạo gần đây. Cô nhớ ngày mà Viên Phi trả lại radio, nó không mở lên được. Dương Hồng Quyên cho rằng nó đã bị hỏng. Nhưng sau khi Viên Phi thay pin mới, thì radio đã hoạt động lại, thật trùng hợp làm sao lúc đó nó cũng đang phát bài nhạc này. Cô nghe được một lúc thì bài hát kết thúc, rồi máy tự động chuyển sang bài khác. Dương Hồng Quyên vẫn muốn nghe lại lần nữa nên nhấn tua lại. Sau hai lần lắng nghe, cô gần như có thể hát lại được, giai điệu cứ không ngừng ngân nga trong đầu.

“Cô đang nghe gì thế?” Viên Phi đứng bên cạnh được một lúc rồi mà Dương Hồng Quyên không hề hay biết, thế nên anh không thể nào không lên tiếng được.

Bấy giờ Dương Hồng Quyên mới phát hiện anh đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Cô bỏ tai nghe xuống, trả lời: “Tôi chỉ nghe đại thôi. Anh đã chọn xong chưa?”

“Xém xíu tôi quên mất chuyên ngành của cô là tiếng Anh. Theo cô giữa hai cái này, thì cái nào tốt hơn?” Viên Phi đưa ra hai cuộn băng cho Dương Hồng Quyên chọn.

Cô cúi đầu nhìn hai cuộn băng cassette, rồi chỉ vào cuộn màu vàng: “Cái này đi.”

“Cảm ơn.”

Viên Phi mua cuộn băng mà Dương Hồng Quyên chỉ, sau đó cùng cô ra khỏi cửa hàng.

Hai người đi về phía phòng 402 của khoa ngôn ngữ Trung. Trên đường đi gặp hai sinh viên cũng học lớp tiếng phổ thông. Họ thấy Viên Phi đều lên tiếng chào: “Trợ giảng Viên”. Nhìn thấy Dương Hồng Quyên đi bên cạnh Viên Phi, hai người họ đều bày ra vẻ mặt tò mò.

Cô không thể không đi chậm lại, tuy tụt lại ở phía sau Viên Phi, nhưng khoảng cách cũng không quá xa mà lại chẳng quá gần. Viên Phi quay đầu nhìn Dương Hồng Quyên, không nói gì. Một cô gái chào Viên Phi, ngại ngùng hỏi: “Trợ giảng Viên, em nghe nói tiết sau kiểm tra có đúng không ạ?”

Viên Phi dừng lại: “Đúng thế.”

“Anh có thể cho em biết tiết sau mình kiểm tra chương nào không ạ?” Cô gái đỏ mặt, tiếp tục hỏi.

Viên Phi nghiêm nghị nói: “Không được.”

Cô gái kia “Dạ” một tiếng rồi hậm hực bỏ đi.

Lúc Viên Phi và cô gái kia nói chuyện, Dương Hồng Quyên cũng dừng lại, tuy đứng cách anh khá xa, nhưng vẫn thoáng nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.

Bước chân của Viên Phi cũng dần chậm lại, anh cố tình chờ người nọ nên lại càng đi chậm hơn.

“Cô đi nhanh lên.” Viên Phi dừng lại, quay sang nói.

Nghe thế, Dương Hồng Quyên đành tăng tốc độ.

“Cô có muốn biết tiết sau sẽ kiểm tra chương nào không?” Mãi cho đến khi Dương Hồng Quyên đi tới trước mặt anh mới hỏi.

“Có chứ.”

Viên Phi nói: “Nhưng tôi không thể nói cho cô biết được.” Dứt câu anh liền quay người rời đi.

Dương Hồng Quyên lẩm bẩm: “Nếu không thể nói cho tôi biết, vậy thì anh hỏi làm cái thá gì?”

Viên Phi nghe tiếng cô lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hai người đi bộ một lúc lâu mới đến khu văn phòng của khoa tiếng Trung, tiếp tục lên cầu thang đi đến tầng bốn, tới trước phòng 402. Viên Phi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cánh cửa vừa bật mở, Dương Hồng Quyên đã theo Viên Phi đi vào trong.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 8: Chương 8



Viên Phi bước vào văn phòng, liền đi về phía bàn làm việc. Trên bàn có đủ loại sách vở, tất cả đều của giáo sư Chu. Anh đặt túi băng vừa mua sang một bên, rồi sắp xếp lại mặt bàn cho gọn gàng.

Dương Hồng Quyên đứng cách anh không xa, trên tay cầm theo một cái quạt, hỏi: “Trợ giảng Viên, anh dẫn tôi tới văn phòng làm gì vậy? Bây giờ có thể nói được chưa?”

Viên Phi sắp xếp mấy cuốn sách trên mặt bàn xong, ngẩng đầu nói: “Cô thấy cái cây xanh trên ban công không?”

Dương Hồng Quyên quay đầu lại, vừa vặn thấy được chậu cây xanh ngoài cửa.

Viên Phi tiếp tục nói: “Hôm qua tôi phát hiện trên cây có rất nhiều sâu, nhưng do muộn quá rồi, cho nên hôm nay tôi mới đến xử lý chúng được. Tôi và em sẽ cùng nhau diệt hết đám sâu đó.”

Dương Hồng Quyên nghe xong liền cau mày, thứ cô sợ nhất là sâu bọ. Nhưng cô đã nói là muốn trả ơn Viên Phi. Những gì cô nói ra tất nhiên không thể rút lại được, nên đành cắn răng mà làm: “Được. Nhưng tôi phải làm gì?”

“Đi theo tôi.” Viên Phi lấy ra một chai cồn và một hộp tăm bông từ trong túi, rồi đi tới ban công.

Dương Hồng Quyên đi theo sau anh.

Viên Phi đặt lọ cồn và hộp tăm bông xuống đất, đem chậu cây xanh từ ban công xuống. Anh ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên, nói: “Thấy gì không? Sâu đấy.”

Dương Hồng Quyên ngồi xổm xuống trước mặt Viên Phi, thấy mỗi phiến lá đều chứa đầy sâu, cả đống, nhìn mà giật mình.

“Lấy tăm bông thấm cồn, rồi bôi nó lên những con sâu này thì chúng sẽ chết.” Viên Phi vừa nói vừa làm, đổ cồn lên tăm bông rồi bôi lên những phiến lá dính sâu. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên, nói: “Bây giờ hai chúng ta mỗi người phụ trách một bên được không?”

Dương Hồng Quyên mạnh dạn nói: “Dạ.”

Viên Phi lấy cho cô một cây tăm bông. Cô để quạt xuống, lấy tăm bông nhúng vào cồn, rồi lại nhìn con sâu chằm chằm một lúc lâu mà bất động. Cô ngẩng đầu nhìn Viên Phi, động tác của anh rất nhanh nhưng do thời tiết nóng bức, nên trên trán có đổ vài giọt mồ hôi. Đương nhiên mồ hôi trên cơ thể cô còn nhiều hơn.

“Trợ giảng Viên, tôi nghĩ tôi quạt cho anh sẽ tốt hơn.” Dương Hồng Quyên nói.

Viên Phi ngước nhìn cô, ánh mắt mơ hồ như đang cười. Anh nói: “Sợ rồi à?”

Dương Hồng Quyên ngượng ngùng, nói: “Chỉ hơi nổi da gà mà thôi.”

“Nhưng tôi không sợ nóng.” Viên Phi nói.

Ý anh là cô không cần phải quạt cho anh. Dương Hồng Quyên suy nghĩ một lúc, nói: “Nhưng thà mát còn hơn là nóng đúng không. Để tôi quạt cho anh nhé trợ giảng Viên?”

Viên Phi nhìn cô vài giây, gật đầu: “Được thôi, em quạt đi.”

Dương Hồng Quyên như được ân xá vậy, nhanh chóng ném cây tăm bông vào thùng rác, cầm quạt lên, đi đến ngồi xổm bên cạnh Viên Phi, bắt đầu quạt cho anh.

Viên Phi cúi đầu cẩn thận xử lý mấy con sâu gây hại cho cây. Dương Hồng Quyên nhìn gò má của anh, rất đẹp nhưng cô nhanh chóng đảo mắt sang chỗ khác.

Cả hai người đều im lặng.

Trời dần tối, một vầng trăng khuyết lặng lẽ xuất hiện, ánh sáng chiếu đến tận ban công, chiếu cả lên người bọn họ.

Viên Phi cuối cùng cũng xử lý xong hết lũ sâu. Anh quay sang nhìn người đang quạt cho mình, nói: “Cảm ơn cô, quạt mát lắm.”

Dương Hồng Quyên lập tức nói: “Không cần cảm ơn đâu. Là việc tôi nên làm mà, như một lời cảm ơn gửi tới anh thôi.”

Viên Phi cười: “Có vẻ sâu bọ còn đáng sợ hơn tôi nhỉ.”

Dương Hồng Quyên vội nói: “Tôi không sợ anh.” Chỉ là vì chuyện lúc trước nên cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh mà thôi.

Viên Phi không đáp lại. Anh đem chậu cây ra ban công trả nó về lại vị trí cũ. Ban công có lưới bảo vệ nên không sợ chậu cây sẽ rớt xuống bên dưới. Anh quay lại văn phòng, cầm túi đồ mình đã mua, sau đó dùng chìa khóa khóa cửa phòng lại.

“Đi, về thôi nào.” Viên Phi nhìn rồi nói với người vẫn đang ngồi xổm.

Dương Hồng Quyên gật đầu, nhưng vì ngồi xổm lâu quá khiến chân cô bị tê lại, nhất thời không đứng dậy được. Viên Phi đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô kéo lên.

Hai người cùng nhau đi xuống cầu thang. Ánh trăng chỉ chiếu được đến ban công, nên cầu thang tối om. Dương Hồng Quyên cẩn thận đi từng bước một. Đột nhiên, cánh tay cô bị ai đấy nắm lấy, ngay sau đó nghe thấy giọng của Viên Phi: “Đi theo tôi.”

Dương Hồng Quyên mấp máy cánh môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, để yên mặc Viên Phi dẫn xuống cầu thang. Bóng tối khiến mọi giác quan trở nên nhạy bén hơn, đặc biệt là ở tuổi mười tám mười chín này, Dương Hồng Quyên cảm nhận được hơi thở của Viên Phi rất gần, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một loại cảm giác lạ.

Đúng lúc này, một chùm sáng từ khúc của chiếu đến phía hai người họ, kèm theo đó là tiếng bước chân. Dương Hồng Quyên nhanh chóng thả tay Viên Phi, nhưng cô lại bước hụt nên liền lao đầu về phía trước, mất thăng bằng bèn hét to một tiếng “a”. Ngay sau đó, có người đã nắm lấy cánh tay cô.

“Cẩn thận chút đi.”

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ bên cạnh cô, khi cơ thể đã dần ổn định, cô liền thở dài. Ánh sáng kia đã biến mất, nhưng tiếng bước chân vẫn còn, hình như có người ở dưới tầng một.

“Cảm ơn trợ giảng Viên.” Dương Hồng Quyên bình tĩnh lại.

Viên Phi “ừm” một tiếng, nắm lấy cánh tay cô đi tiếp.

Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn theo sau.

Xuống được cầu thang, đi đến gần kí túc xá đã có ánh sáng của cột đèn, không còn tối om như trước nữa.

“Cô ở tòa nhà số mấy?” Viên Phi hỏi.

“Tôi ở tòa nhà số bốn.”

“Còn tôi ở tòa nhà số chín.”

Ký túc xá của họ không cùng đường đi.

“Để tôi đưa cô về.” Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên vội đáp: “Thôi, không cần đâu.”

“Được rồi. Đi cẩn thận nhé, phía trước thỉnh thoảng có mấy con sâu róm rơi từ trên cây xuống đấy.” Viên Phi như chỉ đang nói sự thật.

Tại sao mấy lần trước cô đi đều không thấy sâu róm đâu? Dương Hồng Quyên giật mình, cô xoay người chậm rãi đi được vài bước, liền quay đầu lại thấy Viên Phi vẫn đứng đó, cô dừng lại.

Viên Phi bước tới, đứng trước mặt cô, cúi xuống: “Tôi nghĩ tôi vẫn nên tiễn cô một đoạn vậy.”

Cuối cùng, Viên Phi đưa Dương Hồng Quyên đến dưới tòa nhà số bốn rồi mới về.

Dương Hồng Quyên quay lại kí túc xá, các bạn cùng phòng đã về hết. Họ ngạc nhiên vì cô còn về muộn hơn bọn họ. Dương Hồng Quyên tìm đại một lý do, nói cô đến thư viện đọc sách.

“Ừ ha, cuộc thi ngâm thơ diễn ra trước thời gian dự kiến, vào tối thứ hai tuần tới mà.” Trương Miểu Miểu nói với Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên: “Sao lại sớm như thế chứ?” Tối thứ hai tuần sau chỉ cách có hai ngày, cô còn muốn luyện tập nhiều hơn nữa để có thể đạt thứ hạng tốt nhất.

Tất cả đều nói không biết. Hứa Đồng đang xem máy tính, ngẩng đầu nói với Dương Hồng Quyên: “Cuộc thi chỉ lấy ba người đứng đầu, thứ nhất và thứ hai không phải hoa khôi thì cũng là hot boy của khoa, vị trí thứ ba còn có thể là người khác. Bất kể cuộc thi tổ chức lúc nào thì kết quả cũng không thay đổi là mấy.”

Trương Miểu Miểu và Tống Giai phụ họa: “Đúng thế.”

Dương Hồng Quyên biết họ không thích cô.

Buổi tối, Dương Hồng Quyên ngủ mơ thấy Viên Phi. Viên Phi là giám khảo của cuộc thi ngâm thơ. Anh chấm cho cô điểm khá cao và cô đã giành được vị trí thứ hai. Cô bật tỉnh dậy vì giấc mơ này quá phi lý.
 
Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc
Chương 9: Chương 9



Hôm sau, Dương Hồng Quyên đã dậy từ sớm để luyện đọc tiếng phổ thông. Sáng sớm ngày cuối tuần chỗ nào cũng yên tĩnh, trên sân bóng rổ cũng chỉ có một cậu bạn đang chơi bóng, xa xa còn có người chạy bộ. Nghe tiếng bóng rổ chạm đất giúp trong lòng yên tâm hơn hẳn, Dương Hồng Quyên chọn ngồi một góc trong sân bóng, quay lưng về phía cậu bạn kia. Cô không quen họ, cũng không quấy rầy nhau.

“Cần phải thêm chút diễn cảm nữa.”

Tông giọng trầm thấp kèm theo tiếng th* d*c truyền đến, Dương Hồng Quyên giật mình. Cô quay lại thấy Viên Phi mặc bộ đồ thể thao màu trắng. Cô rất ngạc nhiên, anh xuất hiện từ khi nào vậy? Lúc nãy cô đâu có thấy anh.

“Gan đúng là nhỏ thật.” Viên Phi cười.

Dương Hồng Quyên nói: “Tự nhiên anh xuất hiện đúng là dọa người khác.”

Viên Phi cười cười, nói vào chủ đề chính: “Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải là khoảng cách giữa các cây với nhau, mà lại chính là giữa các nhánh đã cùng sinh trưởng trên một thân cây. Ấy thế mà cuối cùng lại không thể nương tựa nhau để vượt qua một cơn gió.”

Anh vừa nói xong câu này liền chạy mất. Dương Hồng Quyên nhìn bóng lưng chạy xa dần của anh, anh đuổi kịp nam sinh chạy phía trước, nói gì đó với cậu ấy, nhanh chóng cậu nam sinh ấy cũng bị bỏ lại phía sau. Dương Hồng Quyên nhìn một lát rồi bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ về câu ‘thêm chút diễn cảm’ mà anh nói. Cô tiếp tục đọc diễn cảm thêm mấy lần, mỗi lần đọc xong đều thấy tốt hơn lần trước. Cô nghe thấy tiếng chạy bộ ở sau lưng, biết một trong số họ có Viên Phi. Nhưng mà Viên Phi không nói gì thêm với cô.

Trời ngày càng sáng, nam sinh chơi bóng rổ ôm bóng rời khỏi sân, vài người chạy bộ cũng lần lượt rời đi, nhưng lại có nhiều sinh viên mang theo bóng vào sân. Dương Hồng Quyên định luyện đọc lần cuối.

“Này, bạn học. Có một số câu cậu phải nắm được biểu cảm của chúng.” Đột nhiên có một nam sinh nói sau lưng cô. Cô quay lại thấy một nam sinh hơi tròn, cũng là người bị Viên Phi bỏ lại lúc nãy.

“Là cậu ấy nói. Cậu ấy nhờ tôi tới nói với cậu.” Cậu bạn này chỉ về phía bậc thang chỗ đi ra của sân bóng rổ.

Dương Hồng Quyên nhìn theo, Viên Phi đang đi chỗ bậc thang. Cô ngạc nhiên, sao Viên Phi lại phải nhờ người khác nói mấy lời này. Cô cười nói với cậu bạn kia: “Cảm ơn cậu nhé.”

Dương Hồng Quyên luyện tập một lần cuối rồi cầm sách rời khỏi sân bóng.

Người lúc nãy chuyển lời là bạn cùng phòng của Viên Phi, tên Liêu Cường. Anh ta vừa chuyển lời xong bộ đuổi theo Viên Phi, cười ha hả: “Tôi đã nói với cô bạn xinh đẹp kia rồi đấy nhé.”

Viên Phi gật đầu.

“Cô ấy học ngành gì thế? Không ngờ là trình độ tán gái của cậu cao siêu ghê, còn nhờ tôi nói giùm. Ý tưởng độc lạ đó, đảm bảo gây ấn tượng mạnh mẽ với cô ấy cho xem. Viên Phi, tôi không ngờ cậu là cao thủ đấy.” Liêu Cường cười ha hả nói.

Viên Phi liếc nhìn anh ta:“Tán gái? Tôi đây chỉ là đang nhắc nhở cô ấy thôi. Đó là học sinh môn tự chọn mà tôi trợ giảng.”

“À, cô ấy gọi cậu là thầy. Vậy thì càng thú vị!” Liêu Cường kinh ngạc.

“Là trợ giảng. Tôi là sinh viên năm nhất, cô ấy cũng là sinh viên năm nhất.”

Liêu Cường nói: “Nhưng trợ giảng cũng có thể gọi là thầy mà. Tuy cậu chỉ mới là sinh viên năm nhất nhưng mà làm gì có ai được cậu làm trợ giảng giống cậu đâu?”

Viên Phi lười nói chuyện tiếp với cậu ta.

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, cuộc thi ngâm thơ của khoa ngôn ngữ Anh chính thức bắt đầu. Cuộc thi có hai giám khảo, theo thứ tự là lớp trưởng và bí thư. Tống Giai âm thầm nói với Dương Hồng Quyên là lớp trưởng và hoa khôi Lưu Tư Vũ có quan hệ rất tốt, còn bí thư có quan hệ tốt với Hệ Thảo.

“Quan hệ tốt hay không cũng không quan trọng, vấn đề là Quyên Quyên không thể lọt vào top 3.” Trương Miểu Miểu ăn ngay nói thật.

Hứa Đồng nói: “Nhưng nếu như giám khảo và Quyên Quyên có quan hệ tốt, biết đâu Quyên có thể vượt lên dẫn đầu kỳ thi thì sao? Ở tình hình hiện tại chắc chắn cô ấy sẽ không thể nào vượt lên dẫn đầu trong bản xếp hạng được đâu.”

Dương Hồng Quyên ngắt lời bọn họ, nói: “Tôi muốn vào vòng trong nhưng là bằng thực lực không cần quan hệ tốt với ai.”

Bên dưới đang xì xào bàn tán thì lớp trưởng đứng trên bục giảng thần bí nói với mọi người cuộc thi ngâm thơ còn có một giám khảo khác, là người ngoại khoa, đến từ khoa kiến trúc. Người đó đạt thành tích cao của khoa kiến trúc, là thủ khoa đầu vào ban tự nhiên của trường đại học chúng ta, và cũng có tiếng phổ thông chuẩn như MC.

“Xin mời bạn học khoa kiến trúc, Viên Phi.”

Lớp trưởng nói xong, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dương Hồng Quyên nghe đến tên Viên Phi liền giật mình, thấy Viên Phi xuất hiện ở cửa phòng học còn kinh ngạc hơn. Cô thấy Viên Phi ngồi xuống ở hàng đầu tiên dưới ánh mắt soi xét của mọi người.

Dương Hồng Quyên nhớ lại giấc mơ của mấy đêm trước, không nghĩ Viên Phi thật sự xuất hiện trong lớp của cô, còn dưới thân phận là giám khảo. Cô lại nhớ đến trong giấc mơ Viên Phi cho cô điểm rất cao để trở thành quán quân, không lẽ giấc mơ là thật? Cô nhờ quan hệ mới có thành tích tốt sao?
 
Back
Top Bottom