Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chính Thê - Mnbvcxz

Chính Thê - Mnbvcxz
Chương 30



Tiêu Hạo Trần quên mất quá khứ.

Y không nhớ rõ chuyện giữa bọn họ, yêu cũng được, hận cũng được, bây giờ y nhìn Diệp Hoành Xương, lại như nhìn một người xa lạ.

Nhưng người xa lạ này không hề đáng ghét, mà ngược lại, đối xử với y rất tốt, c*̃ng rất thú vị.

Vì thế y ngồi đọc sách trong phòng, mặc đám đại quỷ tiểu quỷ bận việc bên ngoài. Chúng xây nhà ở và hành lang, đào ao nước, trồng tường vi.

Tên lệ quỷ này biết rõ y thích gì.

Ăn món gì, ngắm hoa gì, đọc sách gì, thích đồ trang trí và vật trang sức gì.

Y sống lặng lẽ trong núi, được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, bình yên và tự tại.

Tuy nhiên, tên lệ quỷ kia lại cuống cuồng cả ngày, không phải chạy Đông chạy Tây ở bên ngoài thì là quanh quẩn quanh y, dè dặt tủi thân muốn nói lại thôi.

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Ngươi đường đường là một lệ quỷ, có thể đừng uất ức như vậy được không?”

Lệ quỷ tủi thân cúi đầu: “Hạo Trần, nếu nhớ lại những chuyện kia, có lẽ ngươi sẽ thật sự không cần ta nữa. Một mình ngươi sống ở trong núi không an toàn, để Heo Con trở về đi.”

Tiêu Hạo Trần hỏi: “Ngươi sợ ta đi à?”

Lệ quỷ thấp giọng trả lời: “Hạo Trần, thực ra ta biết, lúc trước ngươi thích ta, là vì ngươi còn trẻ tuổi ngây thơ, mới bị ta… Bị ta giành được. Hạo Trần, chúng ta thương lượng nhé, nếu ngươi không cần ta nữa, ngươi có thể giả vờ như ta không tồn tại, đừng chào đón ta bằng bùa chú mỗi ngày được không?”

Tiêu Hạo Trần bình tĩnh nói: “Chờ Quỷ y đến rồi nói sau.”

Quỷ y đến rất nhanh.

Lão bị khiêng bay tới đây.

Dù Quỷ y tên là Quỷ y, nhưng chỉ là tự giễu sống dở chết dở không ra người không ra quỷ mà thôi, đã bao giờ nhận được đãi ngộ này đâu.

Mười sáu tiểu quỷ khiêng một chiếc âm kiệu, mang lão từ Tiêu Dao cốc một mạch đến núi Thiên Tiệm, lắc lư làm lão chóng mặt hoa mắt, liên tục nôn mửa, nửa bộ xương già suýt nữa bị dằn vặt vỡ nát, bước đi cũng loạng choạng lảo đảo, vô cùng đáng thương.

Tiêu Hạo Trần vội vàng đỡ Quỷ y xuống kiệu: “Tiền bối cẩn thận.”

Quỷ y xua tay, sau đó kéo cổ tay Tiêu Hạo Trần bóp hai lần, lông mày nhíu lại: “Trạc Tình lộ? Ai cho ngươi dùng?”

Tiêu Hạo Trần cười khổ: “Không nói về chuyện này nữa. Tiền bối có thể có cách nào để giúp ta khôi phục ký ức không? Ta từng nghe nói, Trạc Tình lộ không có thuốc nào chữa được.”

Quỷ y sửng sốt: “Nếu ngươi quên Diệp Hoành Xương, cũng chưa chắc đã bằng lòng nhớ lại.”

Núp trong bóng tối nhìn lén, Diệp Hoành Xương hung tợn cắn đứt một nhánh cây.

Tiêu Hạo Trần nói: “Tiền bối, lựa chọn thế nào là một chuyện, nhưng ta không muốn ngơ ngác sống nốt cuộc đời này.”

Quỷ y giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Ta hơi muốn ói, lấy cho ta cốc nước.”

Một tên tiểu quỷ lập tức ngoan ngoãn dâng nước lên.

Quỷ y nhấp một hớp nước, nói: “Trên đời nào có loại độc không có thuốc chữa chứ? Cái gọi là không có thuốc nào chữa, toàn là do độc sư gọi để đe dọa thôi. Ngươi bảo con quỷ kia hiện hình đi, ta có việc muốn giao cho hắn làm.”

Diệp Hoành Xương tức khắc hiện hình, âm u nhìn Quỷ y, trầm giọng nói: “Làm gì…”

Quỷ y nói: “Giấy bút.”

Tiểu quỷ lập tức ngoan ngoãn dâng giấy bút.

Quỷ y viết một toa thuốc, nói: “Đi tìm những vị thuốc này, một loại cũng không thể thiếu.”

Tiêu Hạo Trần lên tiếng: “Tiền bối, ta còn có một chuyện muốn xin ngài giúp một tay.”

Quỷ y hỏi: “Chuyện gì?”

Tiêu Hạo Trần trầm mặc chốc lát rồi nói: “Vệ Ký Phong bị quỷ hỏa tổn thương, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, nếu có cách nào đó, liệu ngài có thể giúp hắn ta không?”

Tuy Trạc Tình lộ không phải không có thuốc nào chữa được, nhưng nó có một quá trình rất dài.

Trong vòng ba tháng, Tiêu Hạo Trần sẽ nhớ lại chuyện đã qua, sẽ dần dần nhớ lại quá khứ từng chút một, nhưng cũng sẽ giống như được tái sinh, chậm rãi khôi phục từ ký ức niên thiếu.

Trước đó, y sẽ không hề hay biết ngày mai xảy ra chuyện gì.

Quỷ y còn có việc, không tiện ở lại, vì thế lão hỏi Tiêu Hạo Trần: “Ngươi có thể tin tưởng tên lệ quỷ kia không?”

Tiêu Hạo Trần cười đùa: “Ta đã quên sạch quá khứ, làm sao biết được có thể tin tưởng hắn hay không.”

Quỷ y nói: “Nếu là người ngoài cuộc đứng xem, ta nghĩ ngươi tin hắn cũng không sao. Tuy nhiên, quá trình tái tạo ký ức thực ra cực kỳ đau khổ, ngươi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cũng không thể xua tan nỗi đau năm đó. Nếu không có người đáng tin cậy ở bên cạnh, rất nhiều người sẽ chết trong suy sụp khi không biết con đường phía trước. Nếu ngươi không tin Diệp Hoành Xương, ta sẽ đưa ngươi về Tiêu Dao cốc.”

Diệp Hoành Xương lén lút treo ngược trên cây, nhìn trộm động tĩnh trong phòng.

Tiêu Hạo Trần ngẩng đầu nhìn lệ quỷ, trên gương mặt quỷ còn có thể nhìn ra dáng vẻ anh tuấn của hắn khi còn sống. Tiêu Hạo Trần thở dài: “Cứ dùng hắn đi.”

Quỷ y nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày ngươi uống một liều thuốc, phải uống đủ chín mươi chín ngày. Có chuyện gì thì viết xuống trước.”

Mười sáu tên tiểu quỷ nâng kiệu đưa Quỷ y đi.

Tiêu Hạo Trần trải tờ giấy ra.

Diệp Hoành Xương vụng trộm bay vào, cúi đầu mài mực.

Tiêu Hạo Trần không nói gì, y ngồi xuống và bắt đầu viết một bức thư cho chính mình.

Không cần nói quá nhiều, chỉ cần nói cho bản thân sắp quên hết mọi thứ rằng, sống qua chín mươi chín ngày, tất cả sẽ trở nên tỏ tường minh bạch.

Trước đó, phải tín nhiệm Diệp Hoành Xương.

Uống xong một liều thuốc, Tiêu Hạo Trần ngủ mê man suốt bảy canh giờ.

Diệp Hoành Xương không dám chớp mắt, trông nom bên giường, lo lắng bất an chờ Tiêu Hạo Trần tỉnh lại.

Ngày đầu tiên tỉnh dậy, Tiêu Hạo Trần chỉ nhớ Quốc Tử Giám năm mười bốn tuổi.

Y vẫn là tiểu công tử của phủ Tướng quốc, ngây thơ trẻ con, mở mắt ra nhìn thấy mình đang ở rừng sâu núi thẳm, suýt nữa bị doạ điên.

Diệp Hoành Xương vội vàng dùng hết sức biến mình thành hình người, để Tiêu Hạo Trần có thể nhìn thấy mặt của hắn: “Hạo Trần! Hạo Trần! Là ta, là ta!”

Tiêu Hạo Trần mười bốn tuổi ngơ ngác nhìn Diệp Hoành Xương: “Sao… Sao ngươi lại lớn như vậy…”

Diệp Hoành Xương cẩn thận ôm Tiêu Hạo Trần, nói: “Ngươi đừng sợ, đừng sợ, đã qua rất nhiều năm rồi, ngươi đừng sợ…”

Tiêu Hạo Trần mười bốn tuổi đã tốn rất nhiều công sức mới dám tin tưởng mình đã qua nửa đời.

Y nhìn tờ giấy kia, lẩm bẩm hỏi: “Vậy ngươi… tại sao ngươi biến thành quỷ? Là do phủ Thái tử, hay là phủ Chiêu vương? Ngươi… Ngươi nói cho ta biết, ta bảo phụ thân báo thù cho ngươi.”

Tiếng gió trống rỗng vang vọng trong lòng Diệp Hoành Xương, hắn nhìn đôi mắt trong trẻo như bầu trời xanh của Hạo Trần, nỗi đau đớn cùng áy náy ngày xưa lại trào dâng trong lòng.

Hắn khàn khàn giọng nói: “Xin lỗi…”

Tiêu Hạo Trần mười bốn tuổi mù mờ không hiểu: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Diệp Hoành Xương cắn răng, một thân quỷ khí xao động, không biết nên từ bắt đầu nói từ đâu.

Cũng may, thiếu niên Tiêu Hạo Trần bản tính hoạt bát hiếu động, ngước mắt trông thấy hoa tường vi ngoài cửa sổ bèn vui vẻ kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Hoa tường vi! Mau, ta muốn đóa tường vi đỏ nhất, Tiểu Thất, ngươi đi hái cho ta được không?”

Diệp Hoành Xương ngắt rất nhiều hoa tường vi cho Tiêu Hạo Trần.

Tiêu Hạo Trần luyện kiếm dưới ánh trăng, trong khi đám tiểu quỷ kết nhóm tung hoa rơi từ trên không xuống.

Ở tuổi mười bốn, Tiêu Hạo Trần vẫn chưa hết tính trẻ con, lộ rõ sự sắc bén, yêu một cách thẳng thắn và đơn thuần.

Y vẫn còn chưa biết chuyện sau này, nên y nhào vào lòng Diệp Hoành Xương, vui vẻ hô: “Tiểu Thất, ngươi thật lợi hại.”

Diệp Hoành Xương cẩn thận vòng tay quanh Tiêu Hạo Trần, hai người ôm nhau dưới những bông hoa.

Tiêu Hạo Trần nằm trong lòng Diệp Hoành Xương, thỏa mãn lẩm bẩm: “Tiểu Thất, không ngờ vật đổi sao dời, ngươi không trở thành vua loài người, mà ngược lại trở thành quỷ vương. Thực ra làm quỷ vương có vẻ tốt hơn, điều động bách quỷ, tiêu dao tự tại, chỉ cần đề phòng đạo sĩ là được. Còn làm vua loài người mệt mỏi lắm, ngươi nhìn phụ hoàng của ngươi mà xem, cả đời tốn công phí sức rồi lại rơi vào kết cục gì. Các phi tần oán ông ấy bạc tình độc ác, các hoàng tử hận ông ấy không phải phụ thân tốt trên nhân gian. Tiểu Thất, nếu ngươi thấy vui vẻ khi làm quỷ vương, thì đừng tiếp tục tranh giành ngai vàng nữa, được không?”

Diệp Hoành Xương ôm Tiêu Hạo Trần thật chặt, lưu luyến trân trọng từng khoảnh khắc ấm áp.

Hạo Trần… Hạo Trần ngay từ ban đầu, đã không muốn hắn làm Hoàng thượng.

Nhưng hắn muốn làm, hắn muốn ngôi vị hoàng đế.

Vì vậy Hạo Trần đã không ngần ngại đi cùng hắn vào thâm cung.

Từ đó trở đi, mười năm tiếp theo tràn ngập khổ sở.

Hắn đã mắc nợ Hạo Trần quá nhiều.

Tình yêu, quyền thế, thời gian, sống chết.

Hạo Trần hết lòng yêu hắn, song lại mãi đến tận khi Hạo Trần uống hoa Cách Thế, hắn mới hiểu ra tình yêu mà hắn đáp lại Hạo Trần đời này nhỏ bé đáng buồn đến nhường nào.

Trời sắp sáng, Tiêu Hạo Trần uống xong thuốc giải chẳng mấy chốc sẽ rơi vào giấc ngủ mê man lần nữa, lúc tỉnh lại sẽ là một quãng thời gian dằn vặt khác.

Tiêu Hạo Trần buồn ngủ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Diệp Hoành Xương ôm thật chặt thân thể ấm áp ấy, ác quỷ không nước mắt, đau đớn ở bảy hồn.

Giữa trời đất không ai nghe thấy, hắn lẩm bẩm: “Ta không tranh hoàng vị nữa… Hạo Trần… Ta sẽ không tranh giành hoàng vị nữa… Ta chỉ cần ngươi… Đời đời kiếp kiếp… Ta chỉ cần ngươi…”

Lúc Tiêu Hạo Trần tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì đã là mùa đông năm thứ hai sau đại hôn.

Sau khi mất một lúc lâu mới hiểu được lá thư mình để lại, y nhàm chán nằm trên giường đọc binh pháp.

Y đã không còn là thiếu niên hoạt bát vô tư nữa.

Làm chính thê của thiên tử, cuộc sống phức tạp và đầy phiền não, phụ thân ngày ngày trong tối ngoài sáng chỉ điểm, muốn y nắm chặt quyền hành, muốn y đề bạt thần tử theo phe nhà họ Tiêu.

Tiêu Hạo Trần còn chưa hiểu tại sao phu quân hoàng đế của mình lại biến thành quỷ, vì thế y nằm lỳ trên giường chọc chọc con quỷ kia, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Thất, có phải là sau đó phụ thân ta tạo phản thành công rồi giết ngươi không?”

Diệp Hoành Xương kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bây giờ Tiêu Hạo Trần nhắc đến sự kiện nọ.

Hắn đáp: “Không… Không phải…”

Tiêu Hạo Trần thở dài: “Ngươi ngốc thật. Nhưng cũng đúng thôi, ta vẫn luôn khuyên phụ thân yên ổn làm thần tử, từ nhỏ ông ấy đã thương ta nhất, nếu khuyên ông ấy, ông ấy chắc chắn để trong lòng. Vậy ngươi nói cho ta biết, là ai đã tạo phản giết ngươi?”

Diệp Hoành Xương không nói nên lời.

Chính vào mùa đông năm đó, thái y mật báo cho Bàn Long điện, rằng Hoàng hậu có thai.

Khi ấy Diệp Hoành Xương ở trong triều vừa không có binh quyền vừa không có cận thần, lo lắng Hoàng hậu sinh ra đích tử sẽ để Tiêu gia nhân cơ hội gi.ết ch.ết quân cờ không nghe lời là hắn, lập một tân quân khác.

Hắn và Tiêu Tướng quốc đều đang tính toán.

Tiêu Tướng quốc tính toán sau khi đích trưởng tử ra đời sẽ lập tức làm hắn chết bất đắc kỳ tử.

Hắn tính toán nhất định phải trấn áp dã tâm của phe Tướng quốc.

Chỉ mỗi Tiêu Hạo Trần chẳng hề biết gì, y ôm một tình yêu chân thành trong sáng dành cho thân nhân và phu quân của mình.

Y không biết rằng, phụ thân của y vốn không lắng nghe nửa câu khuyên bảo của y.

Y không biết rằng, phu quân của y đã hạ quyết tâm gi.ết c.h.ết đứa con của họ.

Ba hồn bảy vía của Diệp Hoành Xương đau đớn vặn vẹo.

Quá muộn, hắn hiểu ra quá muộn.

Rõ ràng người thiếu niên gả vào hoàng cung năm ấy yêu hắn một cách thuần khiết và say đắm.

Tính toán vì hắn, nhọc lòng vì hắn, dốc hết tất cả vì hắn.

Một trái tim như vậy, rốt cuộc có gì đáng để hắn dè chừng, đáng khiến hắn tìm mọi cách giấu giếm, đáng bị hắn đối xử tàn nhẫn?

Tiêu Hạo Trần chống má nhìn hắn: “Tiểu Thất, làm quỷ vương ngươi không vui à? Sao trông ngươi có vẻ buồn bã thế?”

Diệp Hoành Xương từ từ cúi người, bàn tay vô hình chậm rãi ôm lấy tấm lưng gầy gò của thê tử. Hắn run giọng nói: “Ta chỉ.. Ta chỉ.. Không biết phải đối xử tốt với ngươi như thế nào để ngươi cảm thấy hạnh phúc… Hạo Trần…”

Không còn kịp, tất cả đều không kịp nữa.

Lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối vàng, hắn không sợ sống chết, vãng lai âm dương. Nhưng những khoảng thời gian đã qua, những lỗi lầm đã khắc sâu trong tâm hồn, muốn bù đắp cũng không còn kịp nữa.

Hắn không có cách nào sống lại cuộc đời này, hắn không thể thật sự trở về hai mươi năm trước để làm mọi chuyện không xảy ra.

Ngày mai, bắt đầu từ ngày mai, Hạo Trần sẽ dần nhớ lại những đau thương. Song hắn chẳng thể làm gì được. Ngoài việc hái thêm nhiều hoa tường vi, ngoài việc ôm lấy thê tử của mình chặt hơn, ngoài việc lấy lòng bằng mọi cách, che chở chu đáo, hắn cũng không làm được gì khác.

Tiêu Hạo Trần lại ngủ thiếp đi một lần nữa.

Ngày mai, y vẫn sẽ là một người sống trong quá khứ, hoang mang hoảng loạn tìm kiếm bản thân giữa nỗi đau.

Diệp Hoành Xương không muốn Hạo Trần khổ sở, vì thế hắn sử dụng toàn bộ pháp lực, dệt ra một ảo cảnh trong núi sâu, khiến Tiêu Hạo Trần nghĩ rằng mình vẫn ở trong cung.

Cảnh Sưởng năm thứ ba, Hoàng đế nạp con trai của Tần An là Tần Trạm Văn nhập cung. Tiêu Hạo Trần biết, trượng phu của y sắp bắt đầu phản kích quyền thần ngoại thích.

Một mình y ngồi trong Phượng Nghi cung quen thuộc, đọc tấu chương, thưởng thức trà mới. Nhóm thị nữ cung nhân đứng trong bóng tối, ngón tay trắng bệch cẩn thận cắt hoa nến cho y.

Hoàng thượng mở Quỳnh Lâm yến ở Ngự Hoa Viên, nâng cốc nói chuyện vui vẻ với các cử tử tân khoa.

Tiêu Hạo Trần nghe nói Hoàng thượng vừa ý quan Trạng nguyên năm nay, muốn thu vào hậu cung, lại bị người ta từ chối không nể mặt mũi.

Quan Trạng nguyên kia ngông nghênh cứng cỏi, thậm chí ngay cả trong Quỳnh Lâm yến cũng không cho Hoàng thượng sắc mặt tốt.

Ngự Hoa Viên ăn uống linh đình nâng cốc trò chuyện, trong khi Phượng Nghi cung chỉ đốt một chiếc đèn mờ ảo ở thư phòng.

Đây là ý của Hoàng hậu, y không muốn để cung nhân nhìn thấy khóe mắt đuôi mày y nhuốm lên thống khổ bi thương, nên y tắt hết những ngọn nến khác, chỉ để lại một chút ánh sáng nhạt nhòa, một mình đọc tấu chương dưới ngọn đèn.
 
Chính Thê - Mnbvcxz
Chương 31



Hai cha con đều là người được chiều chuộng không cần tự làm việc nhà, làm sao biết trồng trọt chứ. Nuôi gà gà chết, nuôi vịt vịt điên.

Khai khẩn được nửa mẫu ruộng, lúa mạch gieo trồng thưa thớt, mọc lên non nửa rồi chết vì hạn hán.

Nơi này nằm rất sâu trong núi Thiên Tiệm, ra vào mua lúa mạch mua gà giống rất bất tiện. Heo Con mặt mày xám xịt đứng trong đất, cái đầu nhỏ cúi thấp vô cùng xấu hổ.

Tiêu Hạo Trần dở khóc dở cười, cầm khăn lau mặt cho con mình, nói: “Thôi thôi, thịt rừng c*̃ng không tồi, con tội gì phải chịu khổ thế này?”

Heo Con tủi thân lầm bầm: “Cha lại gầy rồi… Quả dại ăn không lên cân đâu…”

Trái tim Tiêu Hạo Trần mềm xuống, y khẽ thở dài: “Heo Con, cũng không phải là cha không muốn cùng con du ngoạn thế gian. Chẳng qua… Cha mệt mỏi lắm. Lòng người quá khó đoán, chuyện đời luôn nằm ngoài tầm kiểm soát. Cha đã tranh giành với số mệnh cả đời, tranh mệt rồi, chỉ muốn dành những ngày còn lại của mình trong núi thẳm tĩnh lặng. Con còn trẻ, con tràn đầy hùng tâm tráng chí, con nên đi làm những điều con muốn. Nghe lời cha, rời khỏi núi đi.”

Heo Con bị Tiêu Hạo Trần dỗ dành vỗ về đến phủ Nghiệp Châu, nơi đó phồn hoa náo nhiệt ngựa xe như nước, mới là nơi người thiếu niên nên tới.

Trong sơn cốc sâu thẳm của núi Thiên Tiệm, Tiêu Hạo Trần nhìn vùng đất cằn cỗi và xác gà vịt, một mình từ từ chôn xác gà vịt chết vào đất hoang.

Y sống đơn độc trong núi, bình minh làm việc, hoàng hôn nghỉ ngơi. Đọc sách, luyện kiếm, uống rượu, ngủ nghỉ, sống một cuộc sống bình yên, thoải mái.

Trong thế giới trống rỗng, y không còn gặp lại bóng dáng lệ quỷ kia nữa.

Nhưng lệ quỷ chưa bao giờ rời đi.

Ngày ngày chờ khi Tiêu Hạo Trần ngủ thiếp, Diệp Hoành Xương sẽ khiến những cành cây gần đó kết ra những quả ngọt nhất, đồng thời phái tiểu quỷ xua đuổi những con gà rừng có chất thịt mềm nhất vào chiếc bẫy gần đó.

Làm xong việc này, hắn sẽ canh giữ trước cửa sổ ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Hạo Trần cả đêm, không dám tới gần, lại không nỡ rời khỏi.

Chín mươi chín ngày dùng thuốc, hắn bảo vệ Hạo Trần dần nhớ lại quá khứ, hắn c*̃ng dần bị nỗi hổ thẹn đau đớn đánh bại.

Hắn không dám xuất hiện trước mặt Hạo Trần. Hắn không biết rốt cuộc việc mình quấn quít đeo bám bất chấp sống chết khiến Hạo Trần vui vẻ, hay là làm Hạo Trần càng thêm khổ sở.

Hạo Trần khôi phục ký ức đã được mười mấy ngày, chưa từng có ngày nào gọi tên hắn trong hư không.

Diệp Hoành Xương buồn bã ngồi bên cửa sổ. Hắn nghĩ, có lẽ Hạo Trần đã hoàn toàn không còn cần hắn từ lâu rồi.

Ngày qua ngày, Tiêu Hạo Trần vẫn không biết làm ruộng hay nấu nướng.

Y rảnh rỗi sẽ đi giết thú và nấu trong nồi lớn, lúc không rảnh thì chỉ ăn quả dại đầu cành.

Trong lúc ngẩn ngơ, dường như y cảm thấy người nọ vẫn còn ở đó. Song mỗi lần quay đầu lại, y chỉ thấy một khoảng trống rỗng hư vô.

Tiêu Hạo Trần nghĩ, có lẽ y thật sự không muốn gặp lại Diệp Hoành Xương.

Song nghĩ ngợi một hồi, y hơi nhớ nhung tủi thân.

Hóa ra giữa họ chẳng có gì thay đổi, một người rời đi, người còn lại sẽ bắt đầu hốt hoảng oan ức.

Khi người oan ức rời đi, người đã rời đi lại vội vàng quay đầu bắt đầu đuổi theo. Cứ thế ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, hành hạ nhau cả đời.

Tiêu Hạo Trần uống rượu dưới hoa tường vi.

Lúc này đã là giữa hè, theo lý thì lẽ ra tường vi đã tàn từ lâu, nhưng giàn tường vi này vẫn nở ngày đêm, đồng hành cùng y qua những tháng ngày lặng lẽ cô đơn.

Tiêu Hạo Trần giơ tay, khẽ chạm vào một cánh hoa, lẩm bẩm: “Tại sao ngươi phải đi?”

Diệp Hoành Xương núp trong bóng tối không dám phát ra âm thanh, lén lút bay tới phía sau Tiêu Hạo Trần.

Tiêu Hạo Trần cười khổ: “Ngươi chán ghét rồi sao? Chín mươi chín ngày đó, ngày nào ta cũng phát điên, đã làm phiền ngươi rồi ư?”

Cơn gió đêm hè nóng nực ập vào mặt, Tiêu Hạo Trần say khướt ngắm hoa và trăng, lẩm bẩm: “Diệp Hoành Xương… Tại sao lần nào, cũng là ngươi chọn rời đi trước…”

Trong bóng tối đột nhiên vang lên tiếng quỷ âm u: “Không phải… Hạo Trần… Ta không ghét… Cũng không đi… Ta… Ta…”

Tiêu Hạo Trần quay đầu nhìn lại, xa xăm đối diện với lệ quỷ giữa những bông hoa, không biết mình đang tỉnh hay say: “Ngươi…”

Diệp Hoành Xương chậm rãi chui ra từ khóm hoa, quỷ hỏa soi sáng nửa bầu trời đều xanh lấp lánh.

Hắn nói: “Hạo Trần… Ta… Ta đã làm sai quá nhiều chuyện… Phụ lòng ngươi quá nhiều năm. Ta sợ ngươi nhìn thấy ta sẽ khó chịu, nên ta mới… Ta mới trốn đi. Hạo Trần, ta là kẻ vô liêm sỉ, ta biết. Ta chỉ không muốn ép buộc ngươi phải chấp nhận tất cả những gì ta cho ngươi, ta… Ta chờ ngươi tự mình lựa chọn. Hạo Trần, ngươi có bằng lòng để ta ở bên ngươi trong cuộc sống này không? Ta có mười vạn tiểu quỷ, có thể giúp ngươi trồng trọt, giúp ngươi nuôi gà, ngươi muốn gì, chúng nó có thể đưa đến trước mặt ngươi trong một đêm. Chúng nó cũng sẽ bảo vệ Heo Con, cho dù ở đâu, con của chúng ta không cũng sẽ không bị bắt nạt. Hạo Trần…”

Tiêu Hạo Trần nắm chặt bầu rượu trong tay, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên ném về phía lệ quỷ.

Diệp Hoành Xương không dám trốn, hiện ra thực thể nhắm mắt bất chấp chai rượu đập mạnh vào đầu mình.

Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi, nói: “Ngươi cũng lớn đầu rồi, ngang ngược cái gì? Nũng nịu ngượng nghịu như tiểu cô nương chưa lấy chồng ấy.”

Diệp Hoành Xương xông tới siết chặt tay Tiêu Hạo Trần, tiếng quỷ khàn khàn: “Tình cảm dồn nén đậm sâu, trái tim không thể kiềm chế.”

Tiêu Hạo Trần nghe tê cả da đầu, dùng sức rút tay về, mặt không đổi sắc trở về phòng bên trong đi ngủ.

Diệp Hoành Xương bay theo sau: “Hạo Trần, Hạo Trần, ta sai nhóm tiểu quỷ đến phủ Nghiệp Châu mua rau giống nhé, ngươi thích rau cải dầu hay cải bó xôi?”

Tiêu Hạo Trần trả lời: “Không ăn.”

Y trở tay đóng sầm cửa, sau đó nằm trên giường mở to mắt nhìn xà nhà.

Chỉ chốc lát sau, tên lệ quỷ kia lén lút treo trên xà nhà, mái tóc đen dài buông xõa, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Vậy ngươi ngủ đi, ta trông chừng ngươi.”

Tiêu Hạo Trần bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bỗng thấy hơi hối hận vì đã triệu con lệ quỷ này ra.

Đêm đầu tiên, lệ quỷ không xuống khỏi xà nhà, mà ngoan ngoãn ngắm Tiêu Hạo Trần một đêm.

Đêm hôm sau, lệ quỷ ngồi xổm bên giường, chống cằm ngắm cả đêm.

Đêm thứ ba, Tiêu Hạo Trần đang ngủ say thì đột nhiên bị cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân. Y chợt rùng mình, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở mắt vừa khéo đối diện với một khuôn mặt quỷ trắng bệch.

Nếu không phải từng trải nhiều thì Tiêu Hạo Trần suýt chút nữa đã bị hù dọa chết ngất tại chỗ rồi.

Y bất đắc dĩ nhìn tên lệ quỷ kia, mơ màng nhỏ giọng nói: “Lạnh…”

Diệp Hoành Xương sửng sốt, ngượng ngùng chui ra khỏi chăn. Hắn ngồi xổm bên giường, cúi đầu ngơ ngác nhìn lòng bàn tay tái nhợt của mình.

Hắn đã chết, là con quỷ.

Quỷ ôm con người ngủ, con người sẽ gặp ác mộng.

Thế mới nói, về sau hắn không thể ôm Hạo Trần ngủ nữa.

Tiêu Hạo Trần chậm rãi tỉnh lại, nghiêng người nhìn lệ quỷ ngồi cạnh giường. Y thở dài, vươn tay chọc chọc vào gáy lệ quỷ, nói: “Lần sau lúc tiến vào, nhớ nói cho ta một tiếng, ngươi dọa ta rồi.”

Diệp Hoành Xương ấm ức chua xót bất đắc dĩ bi thương: “Hạo Trần, ta ở đây nhìn ngươi là tốt rồi.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Ta không phải hồn phách phàm nhân, âm khí trên người ngươi sẽ không tổn thương ta, chẳng qua… Chẳng qua là hơi lạnh thôi, đắp thêm chăn vào là được.”

Diệp Hoành Xương nâng một tay Tiêu Hạo Trần, tựa vầng trán tái nhợt của hắn vào mép giường, thấp giọng nói: “Hạo Trần, ta có phải là kẻ ngốc đệ nhất thiên hạ không? Thê tử của ta là người dịu dàng nhất trên đời, hiểu lòng người nhất, nhưng ta lại… Luôn không tin y, làm tan nát trái tim y.”

Tiêu Hạo Trần vừa bực mình vừa buồn cười: “Không tiến vào thì dẹp đi, ta muốn ngủ, ngươi đừng quấy rầy ta.”

Đoạn, Tiêu Hạo Trần xoay mình trùm toàn bộ chăn lên người, quay lưng về phía Diệp Hoành Xương mà ngủ.

Diệp Hoành Xương lén chầm chậm bay lên, cẩn thận cách lớp chăn ôm thê tử của mình vào lòng, nhẹ nhàng hôn sợi tóc rơi trên gối.

Ngoài cửa sổ, mười vạn tiểu quỷ đang bận rộn trong màn đêm. Một số đang nuôi gà, một số đang trồng trọt.

Diệp Hoành Xương tràn đầy tự tin, nhất định phải để gà mái trong chuồng gà của Hạo Trần nhảy nhót vui sướng, tấp nập đẻ trứng trước khi trời sáng.

Giữa chốn núi rừng không rõ tháng năm, Tiêu Hạo Trần cũng lười tính thời gian, cho đến khi Heo Con trở lại, kể hết về những chuyện mình đã trải qua.

Lệ quỷ không thích gặp nắng, ban ngày trốn trong sơn động trộm ngắm y, buổi tối mới chịu ra ngoài.

Heo Con ngồi bên bờ ruộng trò chuyện với Tiêu Hạo Trần. Nó nhìn ruộng bắp ngô còn cao hơn người, không khỏi than thở: “Cha, một mình cha trồng nhiều ruộng như vậy, ăn hết được không ạ?”

Tiêu Hạo Trần uống hớp rượu rồi trả lời: “Ăn không hết thì tặng cho bách tính ngoài núi, dạo này Nghiệp Châu có đợt hạn hán nghiêm trọng, bọn họ sẽ cần.”

Heo Con lo âu nói: “Cha ơi, mấy chục mẫu ruộng bắp ngô này mà chỉ một mình cha trồng, mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ?”

Hoàng hôn dần buông xuống, Tiêu Hạo Trần đáp: “Ta không trồng.”

Heo Con ngồi ngơ ngác tại chỗ.

Tiêu Hạo Trần im lặng phút chốc rồi nói: “Heo Con, con từng có một cái tên. Ta chưa bao giờ nói cho con biết, vì ta hận người nọ, không muốn nhìn thấy bóng dáng của hắn từ trên người con.”

Khi trời tối, một u hồn len lén bay ra khỏi sơn động tới vùng đồng ruộng, trộm nhìn vợ con của mình.

Heo Con nắm lấy ngọn cỏ, căng thẳng hỏi: “Con… Con tên là gì…”

Tiêu Hạo Trần thở dài, sau đó vẫn nói ra: “Con tên là… Diệp Húc Thần.”

Heo Con cúi đầu, không phản ứng gì.

Tiêu Hạo Trần say khướt ngó đầu sang: “Heo Con, Heo Con?”

Heo Con ngồi xổm trên đất, khóc nức nở.

Tiêu Hạo Trần luống cuống dỗ con trai: “Heo Con… Con… Tại sao con khóc… Đã qua rồi… Đừng khóc… Đã qua cả rồi…”

Heo Con khóc lóc lắc đầu: “Mười bốn tuổi… Con đã mười bốn tuổi… Hu hu… Cuối cùng con không còn tên là Heo Con… Hu hu hu… Hức… Cuối cùng con cũng đã có một cái tên…”

Tiêu Hạo Trần ngượng ngùng rút tay, chột dạ sờ mũi.

Một con lệ quỷ bay xuống từ trên không trung, dè dặt ôm lấy y, quỷ khí âm u thấp giọng nói: “Là lỗi của ta, khiến ngươi không muốn nói cho Heo Con biết, Hạo Trần, là lỗi của ta…”

Heo Con đang khóc rưng rưng thì bị thanh âm ma quái này dọa sợ run một cái. Nó ngẩng đầu nhìn về phía cha ruột, lại phát hiện có một lệ quỷ lơ lửng giữa không trung, ngón tay trắng bệch ôm vai cha mình, hai má áp sát bên tai cha, giống hệt tranh minh họa trong thoại bản chí dị.

Heo Con sợ hét thảm một tiếng, sau đó mắt tối sầm, ngã xuống ruộng ngô.

Tiêu Hạo Trần bất đắc dĩ: “Ngươi có thể đừng hù dọa trẻ con không hả? Cũng không phải là không thể biến thành hình người, tại sao lại bay tới bay lui chứ?”

Diệp Hoành Xương oan ức: “Ta quên mất.”

Dứt lời, hắn cúi người bế Heo Con bị doạ ngất lên, sau đó ôm eo Tiêu Hạo Trần và nói: “Về nhà đi, ngày mai giải thích cho con sau.”

Tiêu Hạo Trần thở dài một hơi.

Làm sao bây giờ, chắp vá cho qua thôi, không có lựa chọn nào khác.

Phải mất rất nhiều công sức, Heo Con mới miễn cưỡng hiểu ra sự thật cha mình là một con quỷ.

Nó còn nhỏ, cầm ngọc bội rưng rưng nửa muốn khóc nửa không, không dám nhìn khuôn mặt quỷ tối tăm kia.

Diệp Hoành Xương chua xót nói: “Heo Con, nếu con không muốn thấy ta thì hãy tháo ngọc bội ra, con sẽ không thấy nữa.”

Người sống trên thế gian vốn không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn, chẳng qua khối ngọc hắn tặng cho con trai đã được con trai đeo lâu, sinh ra linh khí, mới khiến Heo Con thấy hắn.

Heo Con đỏ mắt lắc đầu, cẩn thận chọc chọc ngón tay lệ quỷ: “Thế ngài… Còn làm chuyện xấu nữa không…”

Diệp Hoành Xương thề với trời: “Từ giờ trở đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh, bảo vệ Hạo Trần, sẽ không để Hạo Trần chịu bất kỳ uất ức nào, càng sẽ không bắt nạt y.”

Heo Con nước mắt lưng tròng hỏi: “Con thì sao?”

Diệp Hoành Xương thoáng nghẹn lời rồi mới nói: “Phụ thân cũng sẽ bảo vệ con, bất kể con đi đâu cũng không cần lo lắng sẽ bị bắt nạt.”

Hắn vung tay triệu hồi bảy, tám tên tiểu quỷ, nói: “Những con quỷ này từ nay về sau sẽ do con điều khiển. Con muốn chúng nó làm gì thì chúng nó sẽ làm cái đó, được chứ?”

Lúc này Heo Con mới miễn cưỡng cảm nhận được chút dịu dàng đến từ người phụ thân.

Diệp Hoành Xương xoa đầu con trai, nói: “Ngủ đi.”

Heo Con ngủ thiếp đi với đôi mắt đẫm lệ.

Hắn nghĩ, ngày mai thằng bé vẫn nên xuống núi tới phủ Nghiệp Châu chơi thì hơn.

Heo Con ngủ trên giường, còn Tiêu Hạo Trần ở bên ngoài uống rượu.

Thật ra là y là kẻ cực kỳ yêu rượu, song thời trẻ ở trong cung phải thận trọng từng bước như giẫm trên băng mỏng, thực sự không dám uống say.
 
Chính Thê - Mnbvcxz
Chương 32: Hết



Hiện y đã không còn phiền muộn trần thế, còn có một tên quỷ vương không sợ trời không sợ đất canh giữ bên người, giờ không uống thì còn đợi đến khi nào?

Tiêu Hạo Trần uống say khướt, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy một con lệ quỷ bay tới, y ngoắc ngoắc tay, mơ màng lẩm bẩm: “Ngươi… Ngươi đừng bay nữa… Lắc lư làm ta… Lắc lư làm ta đau mắt…”

Diệp Hoành Xương ngoan ngoãn đáp xuống, ngồi xổm trên mặt đất bất động.

Tiêu Hạo Trần thở dài, xoa đầu quỷ lầm bầm: “Ngươi nói xem, ban đầu rốt cuộc ta nhìn trúng ngươi ở điểm nào chứ?”

Diệp Hoành Xương phối hợp rung đùi gật gù cho thê tử xoa.

Tiêu Hạo Trần lại thở dài: “Ngươi xem ngươi kìa, năm đó không giống người, bây giờ đã thành quỷ.”

Diệp Hoành Xương cẩn thận ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Hạo Trần, thấp giọng nói: “Ta là quỷ vương, chuyện con người làm được thì ta cũng có thể.”

Tiêu Hạo Trần uống say mơ màng, cười hì hì trêu đùa lệ quỷ: “Nói hươu nói vượn, trên người ngươi lạnh như thế, không bằng trước tiên nóng lên cho ta xem xem?”

Diệp Hoành Xương cúi người cắn lên vành tai của Tiêu Hạo Trần, đầu lưỡi lạnh lẽo li.ếm qua làn da ấm áp của con người.

Tiêu Hạo Trần rùng mình, r.ên r.ỉ một tiếng trầm thấp: “Ưm…”

Thân thể Diệp Hoành Xương lạnh lẽo, nhưng trong bụng lại có ngọn lửa tà ác thiêu đốt.



Khi heo con tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Tuy nhiên, trong hang núi tối đen, không nhìn thấy phụ thân nó ở đâu.

Heo Con ngái ngủ bò dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện cha mình đang ở dưới hoa, khập khiễng ngắm tường vi.

Heo Con sợ hết hồn, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Cha! Cha làm sao vậy? Bị ngã ạ?”

Tiêu Hạo Trần nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Không sao, bị một hòn đá cấn eo thôi.”

Heo Con giơ tay nâng vạt áo của Tiêu Hạo Trần: “Cha, để con giúp cha xem có bị thương không?”

Tiêu Hạo Trần vội vàng đè lại tay con mình: “Không sao đâu không sao đâu, thương nhẹ ấy mà.”

Trong hang động, quỷ vương đang thập thò đối mặt với mười vạn tiểu quỷ của mình.

Sắc mặt quỷ vương sáng ngời, hắn đắc ý vỗ bàn nói: “Nhìn cái gì!”

Tiểu quỷ kinh hãi cúi thấp đầu, trong hang núi liên tục vang lên tiếng giã thuốc. Thuốc tan máu bầm, chữa chấn thương thắt lưng.

Heo Con đang lo lắng thì nhìn thấy một người loạng choạng đi tới.

Là một thư sinh.

Mũ lệch, giá sách nát, trên đầu toàn cỏ, người nọ lảo đảo bước ra khỏi ruộng bắp ngô, hơi thở yếu ớt: “Xin hỏi… Nơi này cách phủ Nghiệp Châu còn bao xa?”

Heo Con: “… Ngươi đi lầm đường rồi. Đây là trong núi sâu, cách phủ Nghiệp Châu hơn trăm dặm, phải trèo đèo lội suối mất một tháng mới có thể đến nơi.”

Thư sinh khóc: “Ta… Ta bảy ngày sau phải thi hương ở phủ Nghiệp Châu… Ta phải đi thi hương… Ta phải đi thi hương!”

Tiêu Hạo Trần lắc đầu, vịn giá tường vi lê bước về phòng.

Diệp Hoành Xương cầm thuốc chui ra khỏi sơn động, cười lấy lòng: “Hạo Trần, Hạo Trần, ta giúp ngươi bôi thuốc nhé.”

Tiêu Hạo Trần nhắm mắt: “Không cần.”

Diệp Hoành Xương nhích tới nhích lui: “Cần mà cần mà.”

Tiêu Hạo Trần rùng mình: “Ngươi đừng chạm vào ta, lạnh.”

Diệp Hoành Xương nói: “Thế ta dùng Tam Muội Chân Hỏa…”

Tiêu Hạo Trần thẹn quá hóa giận, đá lệ quỷ một cước: “Cút!”

Ngoài cửa, thư sinh run lẩy bẩy: “Bên trong… Bên trong có người à…”

Heo Con chột dạ xoa mũi, nói: “Cha mẹ ta sống ở đây. Đúng rồi, chẳng phải ngươi vội đi thi sao, ta biết một con đường tắt, để ta dẫn ngươi đi.”

Thư sinh còn muốn thò đầu xem trong phòng là người phương nào. Heo Con một tay dắt ngựa một tay dắt hắn: “Đi mau đi mau đi mau! Trời tối là ta không nhận được đường đâu.”

Con trai tri kỷ dẫn kẻ xâm nhập đang bối rối này rời đi.

Ở một nơi không thể tìm thấy ánh sáng mặt trời trong phòng, lệ quỷ tủi thân giơ bàn tay đỏ bừng của mình lên: “Hạo Trần, ý của ta là, tụ Tam Muội Chân Hỏa lên ngón tay rồi bôi thuốc cho ngươi, sẽ… Sẽ không lạnh nữa…”

Tiêu Hạo Trần không nói nên lời, im lặng giữa sự xấu hổ trong mớ suy nghĩ lung tung và cơn tức giận tên lệ quỷ này không biết kiềm chế, sau đó y nói: “Đưa thuốc đây, tự ta có thể bôi.”

Trong núi Thiên Tiệm, người quỷ cùng chung sống.

Quỷ là quỷ ác, người là người tốt.

Nắng hè oi ả gay gắt đến nỗi lệ quỷ ẩn mình trong hang không chịu ra ngoài, trộm ngó dáo dác.

Tiêu Hạo Trần bình tĩnh đọc sách.

Lệ quỷ vẫy tay: “Hạo Trần.”

Tiêu Hạo Trần mặt không đổi sắc hỏi: “Có chuyện gì?”

Lệ quỷ nói: “Hạo Trần, ngươi có muốn vào trong sơn động không? Mát mẻ lắm đấy.”

Tiêu Hạo Trần xoa xoa eo, không có biểu cảm: “Không đi.”

Lệ quỷ nghiêng nửa người ra, tiếp tục lén lút lẩm bẩm: “Sơn động tốt lắm, mát mẻ, yên tĩnh, ta ôm ngươi, không nóng chút nào.”

Tiêu Hạo Trần trả lời: “Ta không nóng.”

Lệ quỷ nói: “Hầm rượu trống không rồi.”

Tiêu Hạo Trần đặt sách xuống, cau mày: “Hôm qua còn những hai mươi bình, sao hôm nay đã hết rồi?”

Lệ quỷ cười hì hì: “Hạo Trần, không còn rượu nữa.”

Hạo Trần yêu rượu vô cùng, một ngày không rượu sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Người sống ra vào núi Trường Dạ một chuyến ít nhất cũng phải mất một tháng, nên thường ngày toàn là Diệp Hoành Xương sai nhóm tiểu quỷ nhóm tới phủ Nghiệp Châu mua rượu.

Đây trở thành bản lĩnh duy nhất của hắn để đàm phán điều kiện trước mặt Hạo Trần.

Tiêu Hạo Trần nhìn trò vặt của con quỷ này, vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngươi lại tới nữa?”

Diệp Hoành Xương nghiêm túc gật đầu.

Tiêu Hạo Trần hít sâu một hơi, nói: “Lấy rượu ra trước đã.”

Diệp Hoành Xương xách ra một vò rượu từ trong sơn động, xốc nắp ngửi: “Rượu Phong Liên từ quận Sùng Ngô, thơm, cay, rát cổ họng.”

Tiêu Hạo Trần giật đi uống một hớp, còn chưa nhấm nháp ra mùi vị thì đã bị tên lệ quỷ kia kéo vào trong hang núi.

Sơn động bị đám quỷ đào ngày càng sâu, đã trở thành một thế giới rắc rối phức tạp khác.

Tiêu Hạo Trần một tay xách vò rượu, một tay giật tóc lệ quỷ, lẩm bẩm mắng một tiếng vô liêm sỉ.

Trong hang đen như mực, người không thấy quỷ, quỷ lại có thể thấy được người.

Sau khi triền miên xong, trời đã tối.

Diệp Hoành Xương ôm Tiêu Hạo Trần ra ngoài ngắm hoa.

Tiêu Hạo Trần nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, lẩm bẩm: “Diệp Hoành Xương, tuy ta là sinh hồn trở về, nhưng dù sao cũng là người phàm. Qua mấy chục năm nữa, ta về dưới suối vàng, thế ngươi sẽ đi đâu?”

Diệp Hoành Xương trả lời: “Ta ở nhân gian chờ ngươi, đời đời kiếp kiếp, ta sẽ tìm thấy ngươi, bảo vệ ngươi.”

Tiêu Hạo Trần nói: “Đến lúc đó ta đã quên hết.”

Diệp Hoành Xương nói: “Ta sẽ nhớ, Hạo Trần, ta nhớ ngươi, thế là đủ rồi.”
 
Back
Top Bottom