Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
409,294
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPmpczuAjZITPN0Z4hpdxucZbs_P8yX_bItwSdOhXzRufhJsUiVtkgPdxn0wQejmVYuOeaDhmsof_87b6MAK-RkmOPYni-BrUIzy7UsOwZ9EhXHcwzVjVpmv7vyRZLrwv_9-_KC5tYAJaohIuhKl8X8=w215-h322-s-no-gm

Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Tác giả: Nguyệt Lộc
Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nguyệt Lộc

Thể loại: Trọng Sinh, Cổ Đại, Trả Thù

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Một quý nhân trong cung gặp nạn.

Nàng ta mặc y phục tả tơi, mấy ngày rồi chưa được ăn gì, cuối cùng ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cứu nàng, còn chia nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng khi tắm rửa, nhân lúc ta và tỷ tỷ không để ý, nàng ta lấy tấm tơ lụa mà chúng ta khó khăn lắm mới dệt được để lau người.

Không có tấm tơ lụa để giao hàng, Vương viên ngoại bắt tỷ tỷ của ta đi, coi như là trả nợ.

Quý nhân lại nói tỷ tỷ của ta số tốt, một cô nương nhà nghèo lại có thể làm thiếp cho nhà giàu, sau này tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không lo ăn mặc.

Không chỉ vậy, khi được đón về cung, nàng ta nói cảm động và nhớ ân nghĩa của ta và tỷ tỷ, không màng đến việc ta đã có người ý trung nhân, nàng ta tự ý gả ta cho một vị Thừa tướng hơn năm mươi tuổi làm thiếp. Nàng ta nói như vậy là vì tốt cho ta.

Nhưng thực tế, chỉ vì vị phò mã tương lai của nàng ta đã nhìn ta thêm vài lần mà thôi.

Mà phu nhân của Thừa tướng lại hay ghen, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị vu oan thông dâm với gã chăn ngựa.

Cuối cùng bà ta sai người đánh ta đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, Công chúa Chiêu Dương lại một lần nữa ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cầm con dao chặt thịt trên tay, ở nơi không người, rạch vài vết sẹo trên mặt nàng ta, rồi mới như kiếp trước, cứu nàng ta về nhà.

Nhưng lần này——

Phú quý vinh hoa của nàng ta, đều sẽ bị ta phá hủy; tình lang như ý của nàng ta, ta cũng sẽ cướp đi.​
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 1



Một quý nhân trong cung gặp nạn.

Nàng ta mặc y phục tả tơi, mấy ngày rồi chưa được ăn gì, cuối cùng ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cứu nàng, còn chia nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng khi tắm rửa, nhân lúc ta và tỷ tỷ không để ý, nàng ta lấy tấm tơ lụa mà chúng ta khó khăn lắm mới dệt được để lau người.

Không có tấm tơ lụa để giao hàng, Vương viên ngoại bắt tỷ tỷ của ta đi, coi như là trả nợ.

Quý nhân lại nói tỷ tỷ của ta số tốt, một cô nương nhà nghèo lại có thể làm thiếp cho nhà giàu, sau này tỷ tỷ của ta nhất định sẽ không lo ăn mặc.

Không chỉ vậy, khi được đón về cung, nàng ta nói cảm động và nhớ ân nghĩa của ta và tỷ tỷ, không màng đến việc ta đã có người ý trung nhân, nàng ta tự ý gả ta cho một vị Thừa tướng hơn năm mươi tuổi làm thiếp. Nàng ta nói như vậy là vì tốt cho ta.

Nhưng thực tế, chỉ vì vị phò mã tương lai của nàng ta đã nhìn ta thêm vài lần mà thôi.

Mà phu nhân của Thừa tướng lại hay ghen, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị vu oan thông dâm với gã chăn ngựa.

Cuối cùng bà ta sai người đánh ta đến chết.

Mở mắt ra lần nữa, Công chúa Chiêu Dương lại một lần nữa ngất xỉu trước cửa nhà ta.

Ta cầm con d.a.o chặt thịt trên tay, ở nơi không người, rạch vài vết sẹo trên mặt nàng ta, rồi mới như kiếp trước, cứu nàng ta về nhà.

Nhưng lần này——

Phú quý vinh hoa của nàng ta, đều sẽ bị ta phá hủy; tình lang như ý của nàng ta, ta cũng sẽ cướp đi.

1

Tháng thứ ba sau khi ta được nâng lên làm di nương.

Phu nhân của Thừa tướng đã dẫn theo gia nhân xông vào sân viện của ta, trong tay của bà ta cầm một cái yếm không biết lấy ở đâu ra, nói đó là vật chứng ta thông dâm với gã chăn ngựa.

“Bản Công chúa nâng ngươi lên làm quý thiếp của Thừa tướng, vốn là vì tốt cho ngươi. Không ngờ ngươi lại vô liêm sỉ như vậy, dám thông dâm với gã chăn ngựa, uổng phí một phen lòng tốt của Bản công chúa!”

Công chúa Chiêu Dương đi cùng bà ta, nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ, như thể ta là một vật bẩn thỉu.

Ta kêu oan uổng, nhưng không ai tin ta.

Cuối cùng, phu nhân của Thừa tướng ra lệnh, nói sẽ đánh ta đến c.h.ế.t để chấn chỉnh lại gia phong.

Kí ức cuối cùng trước khi chết——

Là vị phò mã tương lai, người ngay từ lần đầu gặp mặt ta, trong mắt hắn ta đã mang theo thứ tình cảm thầm kín dành cho ta. Lúc này hắn ta đang chạy như điên về phía ta với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

2

"Linh Nhi, lại có lưu dân ngất xỉu trước cửa nhà chúng ta rồi."

Giọng của tỷ tỷ ta đột ngột vang lên.

Lúc này tỷ tỷ đang đứng trước cửa, tỷ ấy nhìn ra ngoài qua từng khe hở, liền thấy ngay Chiêu Dương đã ngất đi vì đói.

"Thời thế loạn lạc, thật sự khiến người ta không thể sống nổi."

Nói xong, tỷ tỷ lại thở dài một hơi.

Ta vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn vào bóng lưng của tỷ ấy. Niềm vui khi mất rồi tìm lại được trào dâng trong lòng. Ta không kìm chế được mà chạy tới ôm chầm lấy tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ lắm."

Tỷ tỷ ngạc nhiên, rồi đưa tay ôm ta, v**t v* lưng ta như dỗ dành một đứa trẻ.

"Linh Nhi đừng sợ, tỷ sẽ luôn ở bên cạnh muội."

Nói xong, tỷ tỷ lại chỉ vào Chiêu Dương bên ngoài: "Muội nhìn bộ dáng của nàng ta mà xem, có lẽ chỉ mới bằng tuổi muội mà thôi. Chúng ta vẫn nên đưa người vào trong, cũng không thể để nàng ta c.h.ế.t trước cửa nhà chúng ta được."

Nhắc đến Chiêu Dương, trong lòng ta tràn ngập sự tức giận và thù hận không thể kìm nén.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 2



Người nữ nhân xấu xa này, kẻ đã lấy oán trả ơn trong kiếp trước, chính là nguồn cơn của mọi đau khổ của ta và tỷ tỷ.

Nếu đã như vậy —

"Tỷ tỷ, không phải hôm nay tỷ phải đi giao hàng cho tú phường hay sao? Đừng để trễ giờ, tỷ đi sớm về sớm. Còn người ở trước cửa nhà chúng ta, cứ để ta lo liệu."

Ta dịu dàng mở miệng, tỷ tỷ và ta sống nương tựa lẫn nhau, đương nhiên tỷ ấy sẽ không có lòng hoài nghi với ta.

Thời thế ngày nay, năm sau so với năm trước càng khó khăn hơn, trên đường thường xuyên có những lưu dân c.h.ế.t đói. Trước cửa nhà chúng ta cũng thường xuyên có vài người ngất xỉu vì đói. Tỷ tỷ ta vốn tốt bụng, không nỡ nhìn họ c.h.ế.t đói.

Thế nhưng tỷ tỷ không biết, có những người căn bản không xứng đáng!

Sau khi tiễn tỷ tỷ đi, ta đứng trước cửa nhìn Chiêu Dương vẫn đang hôn mê.

Trong kiếp trước, mẫu phi của Chiêu Dương và thị vệ thông nên huyết thống của nàng ta bị người ta hoài nghi.

Đế vương nổi giận định c.h.é.m c.h.ế.t nàng ta.

Thế nhưng Chiêu Dương đã nhận được tin tức từ trước, thế là nàng ta đổi y phục với cung nữ thiếp thân rồi chạy thoát khỏi Hoàng cung, lẩn trốn khắp nơi.

Một vị lá ngọc cành vàng vốn sống trong nhung lụa, khi chạy trốn đương nhiên sẽ phải chịu nhiều khổ cực. Trang sức mang bên người đều bị cướp, còn bị đánh nhiều lần, trên người nàng ta đầy vết thương mới cũ chồng chất, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một Công chúa.

Ta và tỷ tỷ cứu nàng ta về nhà, ta còn chia một nửa cái bánh màn thầu cho nàng ta ăn.

Nhưng nàng ta lại chê bánh màn thầu ăn không ngon, bảo tỷ tỷ của ta g.i.ế.c con gà mái duy nhất trong nhà để bồi bổ thân thể cho nàng ta.

Khi tắm rửa, nàng ta còn lẻn vào phòng tỷ tỷ của ta, lấy đi tấm tơ lụa mà ta và tỷ tỷ đã làm việc vất vả mới dệt được.

Chiêu Dương nói nàng ta da thịt mẫn cảm, phải dùng lụa để lau người mỗi ngày.

Tơ tằm đắt đỏ, ta và tỷ tỷ tốn mấy tháng mới làm được một tấm nhỏ như vậy.

Vương viên ngoại đã trả trước tiền cọc từ lâu.

Giờ đây tơ tằm bị phá hư, Vương viên ngoại nhân cơ hội mà nổi cơn thịnh nộ, c**ng b*c tỷ tỷ của ta đi làm tiểu thiếp của ông ta, coi như là trả nợ.

Chiêu Dương lại nói: “Tỷ tỷ của ngươi chỉ là một cô nương nhà nghèo, giờ đây có thể gả cho viên ngoại làm quý thiếp đã là may mắn do ta đã mang đến cho nhà các ngươi rồi.”

Ta hận, nhưng đã không có cách nào để đối phó với nàng ta.

Chỉ vì vào ngày hôm đó, thân phận Công chúa của nàng ta cuối cùng cũng không còn bị nghi ngờ nữa, thậm chí Đế vương còn cảm thấy có lỗi với nàng ta.

Một đoàn người đông đảo đến chỉ để đón nàng ta trở về cung.

Sau khi biết được thân phận Công chúa của nàng ta, ta đã cầu xin nàng ta vì ơn cứu mạng mà cứu lấy tỷ tỷ của ta.

Nàng ta không những từ chối mà còn vì vị phò mã tương lai đến đón nàng ta đã liếc mắt nhìn ta nhiều hơn vài lần, nàng ta sinh lòng bất mãn với ta.

Nàng ta đã tự ý làm chủ bí mật gả ta cho vị Thừa tướng đã ngoài năm mươi làm thiếp.

Ta đã sớm có ý trung nhân, dù là một vị thư sinh nghèo, nhưng dù sao chúng ta cũng là lưỡng tình tương duyệt, vì vậy ta đã cầu xin nàng ta đừng đối xử với ta như vậy.

Nàng ta lại nói, như vậy là vì tốt cho ta.

Phu nhân của Thừa tướng rất hay ghen, ngày nào ta cũng sống rất khó khăn, dù ta có cẩn thận thế nào, cuối cùng cũng bị gán tội thông dâm với gã chăn ngựa, và cuối cùng c.h.ế.t thảm ở hậu viện.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 3



Còn tỷ tỷ của ta, cũng c.h.ế.t oan trong những cuộc tranh đấu ở hậu viện.

Chúng ta, hai tỷ muội, cả đời chưa bao giờ làm điều xấu nào, nhưng chỉ vì cứu một quý nhân, mà cuộc đời chúng ta đều bị hủy hoại.

Làm sao ta có thể không hận?

Đợi khi ta lấy lại tinh thần, ta cúi đầu nhìn Chiêu Dương đang hôn mê.

Theo trí nhớ kiếp trước, lần hôn mê này, nàng ta sẽ ngủ li bì suốt một ngày một đêm.

Vì vậy —

Ta nhặt một viên đá bên cạnh, đập mạnh vào đầu nàng ta, nhìn nàng ta thật sự hôn mê bất tỉnh.

Ngay sau đó, ta quay trở lại trong sân.

Từ nhà bếp, ta lấy một con d.a.o chặt thịt, nhét miếng vải rách vào miệng nàng ta. Sau khi ta xác định nàng ta không thể kêu lên, rồi dùng tay còn lại bịt mắt nàng ta.

Làm xong tất cả.

Ta nhanh chóng giơ con d.a.o chặt thịt lên rồi hạ xuống, rạch vài đường m.á.u trên mặt nàng ta.

Cả đời nàng ta luôn được sủng ái, trở ngại duy nhất mà nàng ta gặp phải chính là ánh mắt của Trạng nguyên Hứa Tiễn An vẫn luôn không dừng lại trên người nàng ta.

Vì vậy, Chiêu Dương si mê hắn ta đến điên cuồng, không tiếc dùng thuốc với Hứa Tiễn An mới có được cửa hôn sự này.

Nữ nhân một khi đã rơi vào tình yêu thật sự trở nên rất hèn mọn.

Điều duy nhất Chiêu Dương có thể dựa vào ngoài thân phận Công chúa cao quý, chính là dung nhan xinh đẹp như hoa này.

Trước khi g.i.ế.c người, phải g.i.ế.c tâm c.h.ế.t trước.

“A!”

Trong nháy mắt, khi mũi d.a.o chặt thịt lướt qua khuôn mặt nàng ta, Chiêu Dương đau đớn kêu gào trong cơn mê, nhưng miệng nàng ta bị bịt kín nên tiếng kêu cũng không lớn.

Mà đôi mắt của nàng ta cũng bị ta bịt kín, tuyệt đối không thể nhìn rõ hình dáng của ta.

Sau cơn đau dữ dội, nàng ta nhanh chóng rơi vào hôn mê lần nữa. Nhà của ta ở vị trí có chút vắng nên cũng không có ai để ý.

Động tác trên ta của ta không dừng lại, cứ thế mà rạch hơn mười vết m.á.u trên mặt nàng ta mới dừng lại.

Chiêu Dương, người ngày nào cũng treo vẻ đẹp và sự cao quý của mình trên môi.

Nếu nàng ta tỉnh dậy mà nhìn thấy bộ dạng quái dị của mình, sẽ sụp đổ đến mức nào đây?

Ta rất tò mò.

Mà sự trả thù của ta, mới chỉ bắt đầu.

3

Những vết sẹo ta rạch trên mặt nàng ta.

Dù không đe dọa đến tính mạng người.

Nhưng cho dù là thần tiên tái thế cũng không thể khôi phục lại như ban đầu.

Làm xong tất cả, ta ném con d.a.o chặt thịt vào cái giếng bỏ hoang sau nhà, sau đó lau sạch vết m.á.u trên sàn, rồi mới mang Chiêu Dương đang hôn mê về nhà.

Những vết thương trên mặt nàng ta chảy m.á.u đầm đìa, cả khuôn mặt nàng ta đã không thể nhìn rõ hình dạng ban đầu do huyết nhục lẫn lộn. Ta dùng loại thuốc bột rẻ tiền nhất để cầm m.á.u cho nàng ta, đảm bảo nàng ta còn thở là được. Sau đó ta không để ý đến nàng ta nữa.

Kiếp trước, nàng ta ngủ đến hơn mười mấy canh giờ mới tỉnh.

Mà lần này vì vết thương trên mặt, chắc chắn nàng ta sẽ phải ngủ lâu hơn nữa.

Tỷ tỷ ta từ tú phường trở về, khi tỷ ấy nhìn thấy Chiêu Dương trong phòng nhỏ, ánh mắt có chút do dự: "Sáng nay ta không nhìn rõ mặt nàng ta lắm, nhưng mặt nàng ta..."

"Tỷ tỷ, lúc ta nhặt nàng ta về thì đã như vậy rồi. Làm sao ta có thể lừa tỷ được?"

Ta ngắt lời tỷ tỷ.

Dù tỷ tỷ vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng khi tỷ ấy nhìn vào mắt ta, cuối cùng tỷ ấy cũng tin.

Chỉ là tỷ tỷ lại dặn dò ta vài câu: "Mặt mũi bị hủy thành như vậy, dù sao cũng là người đáng thương, chúng ta có thể giúp đỡ thì giúp một chút."
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 4



Ta gật đầu, xong quay người lại nhìn Chiêu Dương đang hôn mê, cười một cách đắc ý...

Chiêu Dương ngủ suốt hai ngày hai đêm.

Khi nàng ta tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo của mình, nàng ta hét lên và ném tất cả mọi thứ trong phòng nhỏ xuống đất.

Ta biết tính cách của nàng ta, cho nên trong nhà không để bất kỳ đồ vật quý giá nào.

"Ai? Là ai? Là tiện nhân nào đã hại ta?"

Ta định bước vào phòng nhỏ thì nghe thấy tiếng gào thét của nàng ta, bước chân của ta không khỏi dừng lại một chút.

Nhưng ta không hề chột dạ, cũng tuyệt đối không hối hận.

Vì vậy ta bình tĩnh đi vào, đặt chiếc bánh màn thầu mà tỷ tỷ dặn để lại cho nàng ta lên bàn.

Ta nói với nàng ta: "Lúc ta nhặt ngươi về thì mặt ngươi đã bị hủy rồi."

Chiêu Dương nhìn ta, ánh mắt ta vô cùng bình tĩnh. Lúc này, nàng ta đang rất kích động, xông tới túm lấy vai ta rồi gào thét: "Vậy ngươi có thấy kẻ nào đã hại ta không?"

Ta lắc đầu một cách bình tĩnh, rồi chỉ vào chiếc bánh màn thầu trên bàn.

"Ngươi đã mấy ngày không ăn gì rồi, hãy ăn chút bánh màn thầu trước đi. Ít nhất cũng phải giữ mạng sống đã. Cuộc đời còn dài, lẽ nào vì một khuôn mặt mà muốn c.h.ế.t hay sao?"

Ta hiểu Chiêu Dương, nàng ta rất sợ chết. Nàng ta tuyệt đối sẽ không tự tử vì bị hủy dung.

Vì vậy, sau khi tâm lý bị sụp đổ lúc mới tỉnh, sau đó nàng ta cũng bình tĩnh lại.

"Chờ đến khi ta trở về, ta nhất định sẽ bắt được kẻ đó, lóc thịt chặt xương kẻ đó!"

Nói xong, nàng ta lại chỉ vào chiếc bánh màn thầu trên bàn.

"Nhà các người không có gà vịt cá thịt gì để cho ta ăn à?"

Quả nhiên...

Ta nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt nàng ta, giống hệt như kiếp trước.

Đã rơi vào cảnh khốn cùng như vậy, lại còn ngất xỉu trước cửa nhà ta mà vẫn còn kén chọn, còn muốn ăn thịt cá.

Nhưng lần này—

Ta đã bán hết gà ở nhà từ lâu, dù tỷ tỷ không hiểu lý do nhưng cũng không nỡ trách mắng ta nên chúng ta mang toàn bộ số tiền bán gà cất đi để dành.

Chiêu Dương tưởng ta lừa nàng ta, sự khó chịu thoáng qua trong mắt nàng ta, nàng ta chạy ra sân xem một vòng, phát hiện thực sự không có gà vịt nào, mới miễn cưỡng ăn bánh màn thầu.

"Nhà các người nghèo quá, đến cả gà cũng không mua nổi, đúng là ăn hại mà!"

Nàng ta vừa ăn vừa mắng.

Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, rốt cuộc vẫn kìm nén được hận ý vào trong lòng, trên mặt không hề tỏ ra bất mãn, thậm chí còn cố ý chiều theo tính khí của nàng ta.

Chiêu Dương tỉnh lại, ở lại nhà ta mấy ngày.

Vì bài học của kiếp trước, ta đã giấu tấm tơ lụa đi từ rất sớm, không để nàng ta phát hiện ra nó.

Khăn lau mặt của nàng ta cũng là cái khăn mà mấy năm trước ta phơi ở trong sân, nhưng hôm đó, trời nổi gió lớn, khăn bị rơi xuống cống.

Ta dùng gậy vớt lên, thấy hôi quá nên vứt ở góc sân.

Bây giờ vì hầu hạ Chiêu Dương, ta đã cố ý đi đến góc nhà, tìm ra chiếc khăn mặt đó, rồi giặt sơ qua.

Nhưng chắc là nó vẫn còn hơi hôi.

Chiêu Dương cầm lấy chiếc khăn, nàng ta tỏ vẻ khinh bỉ: "Nhà các ngươi nghèo đến nỗi không có nổi một chiếc khăn mặt tốt hơn à?"

Ta lắc đầu, ánh mắt thành thật.

Nàng ta có hơi tức giận, nhưng nhìn thấy y phục đã bị vá chùm vá đắp của ta, cuối cùng nàng ta cũng không nói gì thêm.

Chiêu Dương ở lại thêm vài ngày nữa.

Dù tỷ tỷ của ta tốt bụng đến cỡ đi nữa, nhưng tỷ ấy cũng có những nguyên tắc của riêng mình.

Tỷ tỷ đã chịu đựng nhiều ngày, cuối cùng tỷ ấy cũng không chịu được nữa, nhân lúc Chiêu Dương ngủ trưa, kéo ta ra góc tường nói chuyện.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 5



"Linh Nhi, cô nương này ở lại nhà chúng ta mấy ngày rồi, vừa không hỏi ra nhà nàng ta ở đâu, cũng không tìm cách kiếm tiền nuôi sống bản thân. Ngày nào cũng nằm trong nhà, thậm chí ăn uống cũng bắt muội bưng vào, tỷ tỷ thật sự không thể chịu được nữa, hay là để nàng ta đi sớm đi."

Ta nhìn thấy sự bất mãn trong mắt tỷ tỷ, nên ta nhẹ nhàng vỗ lên tay tỷ ấy.

"Tỷ tỷ yên tâm, nàng ta sẽ không ở lại lâu đâu."

Tỷ tỷ nghe lời ta nói, tỷ ấy thở dài, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Còn ta trong lòng, luôn tính toán ngày Vương viên ngoại đến.

Kiếp trước, vì không giao được tơ tằm, Vương viên ngoại đã cưỡng chế bắt tỷ tỷ của ta đi. Ông ta vốn là một tên háo sắc, không biết bao nhiêu nữ tử đã bị ông ta hại phải sống khổ sở.

Ngay cả tỷ tỷ của ta...

Nghĩ đến đây, ánh mắt ta trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn Chiêu Dương trong phòng nhỏ.

Nếu người bị mạo phạm là nàng Công chúa có địa vị tôn quý mà kiêu căng này, chắc chắn nàng ta sẽ không để yên, mà sẽ g.i.ế.c người để hả giận phải không?

Đến ngày giao hàng, ta tìm cớ để tỷ tỷ ra ngoài.

Ta lấy ra số bạc vụn mà ta đã tích cóp ở dưới đám hòm ra, ta nói với Chiêu Dương rằng ta nhặt được trên đường, sau đó dùng số tiền đó mua xà phòng và khăn mặt sạch.

Chiêu Dương thấy vậy, dù nàng ta vẫn tỏ vẻ khinh thường nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia vui mừng.

"Mặc dù những thứ nhặt được này không xứng với thân phận của bản... của ta, nhưng có xà phòng cũng tốt."

Nói xong, nàng ta vẫy tay ra hiệu bảo ta đi lấy nước nóng cho nàng ta.

Ta đương nhiên chiều theo.

Sau khi mang đến cho nàng ta một chậu nước nóng, ta nhìn nàng ta cởi bỏ y phục và bắt đầu tắm rửa, sau đó ta lại lặng lẽ đặt con d.a.o đốn củi ở cửa. Tiếp đó ta đứng ở cửa nói với nàng ta: "Còn một ít tiền, ta sẽ ra ngoài xem có mua được chút thịt về hay không."

Chiêu Dương nghe vậy, lập tức nói: "Nhớ mua thịt nạc, ta không thích ăn mỡ, rất béo."

Ta kìm nén nụ cười, rồi quay người đi ra ngoài.

Thời điểm này, mọi thứ đã được ta lên kế hoạch dựa theo sự kiện của kiếp trước, vì vậy khi ta vừa rời khỏi nhà không lâu thì đã trốn trong một con hẻm nhỏ cách đó không xa, từ xa ta có thể nhìn thấy Vương viên ngoại đến nhà ta.

Ông ta vốn không cần tự đi đến, chỉ cần ông ta nói một câu rồi sai một người hầu đến lấy cũng được. Nhưng ông ta lại chọn cách đến tận nơi.

Chỉ vì khi giao hàng, ông ta có thể tìm cách sàm sỡ tỷ tỷ của ta mà thôi.

Ta tính toán thời gian, rồi cố ý giả vờ bị vấp ngã trước mặt những thúc thẩm hàng xóm quen biết, nhiều người thấy vậy liền cùng nhau đưa ta về nhà.

Tiếp theo —

Mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng đó.

4

Chiêu Dương y phục xộc xệch, trông như vừa bị hoảng sợ rất lớn.

Trong tay nàng ta cầm một con d.a.o đốn củi, trên lưỡi d.a.o còn dính máu, từng giọt m.á.u nhỏ xuống đất.

Còn trước mặt nàng ta là Vương viên ngoại đã bị c.h.é.m vào cổ.

Chiêu Dương thấy ta trở về, nàng ta như sực tỉnh, vội vàng vứt con d.a.o đốn củi đi.

Trong miệng nàng ta lẩm bẩm: "Là tên tiện dân này dám mạo phạm ta, muốn xem ta tắm rửa. Tên dân đen như gã không biết sống chết, có c.h.ế.t cũng đáng!"

Nàng ta rất tức giận, còn nhắc chân lên đá hai cái vào người Vương viên ngoại đã tắt thở.

Còn những thúc thẩm hàng xóm đưa ta về nhà, khi nhìn thấy Vương viên ngoại nằm trong vũng máu, đều đã tái mặt, vội vã chạy đi.

Ta biết, họ đã đi báo quan.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 6



Chiêu Dương vốn tự cho mình cao quý, nên khi nàng ta cho rằng Vương viên ngoại đã mạo phạm nàng ta, trong cơn tức giận, lại thấy con d.a.o đốn củi ở cửa, đương nhiên nàng ta sẽ không do dự mà ra tay trả thù.

Nhưng nàng ta đã quên.

Ở đây không ai biết thân phận Công chúa của nàng ta.

Vì vậy, nàng ta bị nhốt vào tù.

"Các ngươi dám giam giữ ta, các ngươi không muốn sống nữa à!"

Ta bỏ ra một số tiền.

Khi đến nhà tù thăm nàng ta, ta thấy nàng ta không ngừng gào thét, nhưng cuối cùng cũng không dám làm lộ thân phận của mình.

Nàng ta thấy ta đến, vội vã nắm lấy tay ta: "Thẩm Thù Linh, ngươi đi tìm Thừa tướng, bảo ông ta đến cứu ta, mau lên!"

Sanh mẫu của Chiêu Dương là một người hầu trong Thừa tướng phủ.

Năm đó, khi Đế vương đến Thừa tướng phủ say rượu rồi sủng hạnh mẫu thân của Chiêu Dương, sau đó lại có mang nên bà ta được đưa về Hoàng cung.

Cho nên, Chiêu Dương vì mẫu phi của nàng ta mà từ nhỏ đã thân thiết với một nhà Thừa tướng.

Ta nghe lời nàng ta nói, liên tục gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi c.h.ế.t ở đây."

Ta không lừa nàng ta, ta thực sự sẽ không để nàng ta c.h.ế.t ngay bây giờ.

Còn việc đi tìm Thừa tướng thì không cần thiết.

Bởi vì theo diễn biến của kiếp trước, vài ngày nữa, thân phận của Chiêu Dương sẽ được làm rõ, chuyện mẫu phi nàng ta tư thông cũng chỉ là một âm mưu tranh đấu trong Hậu cung.

Đế vương cảm thấy hổ thẹn, đã âm thầm sai người ra khỏi Hoàng cung tìm kiếm Chiêu Dương.

Cũng chính vào ngày hôm nay, Hứa Tiễn An sẽ dẫn người đến nhà ta để đón Chiêu Dương về cung.

Vì vậy, sau khi gặp Chiêu Dương, ta vội vã trở về nhà.

Quả nhiên, Hứa Tiễn An đã đến trước cửa nhà ta.

Nhìn người nam nhân là phò mã tương lai này ở kiếp trước, từng bày tỏ ý muốn trở thành tri kỉ với ta. Lúc đó, hắn ta nói khi gặp ta lần đầu, đã cảm thấy rất yêu thích ta nên không thể kìm nén được nên đã rung động với ta. Dù ta đã nhiều lần khẳng định rằng ta đã có người trong lòng.

Nhưng hắn ta vẫn tìm Chiêu Dương, nói rằng sẽ để ta theo về Hứa phủ, để ta làm thiếp của hắn ta.

Chiêu Dương từ thuở nhỏ đã được nuông chiều, lại một lòng yêu mến Hứa Tiễn An, nên nàng ta mới làm ra chuyện hạ thấp thân phận như vậy, chỉ để gả cho hắn ta, làm thê tử của hắn ta.

Nhưng Hứa Tiễn An lại mở miệng muốn có được ta, nên làm sao nàng ta chịu được?

Hứa Tiễn An dám mở miệng nói muốn ta. Nhưng hắn ta lại không có can đảm ngăn cản Chiêu Dương, khi nàng ta tức giận muốn đưa ta đến Thừa tướng phủ làm thiếp.

Ta kìm nén sự căm hận trong lòng, cố gắng tỏ ra bình thường, rồi bước đến trước mặt hắn ta, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Không biết ngài đến, ta..."

Ta vừa định nói ra những lời đã suy nghĩ hàng ngàn lần, nhưng đột nhiên đối diện với ánh mắt của Hứa Tiễn An, hắn ta cúi đầu nhìn ta, trong mắt có nhiều cảm xúc phức tạp, thậm chí không thể kiểm soát bản thân, tiến lên muốn nắm lấy tay ta.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ta dừng lại tại chỗ, dường như đang cố gắng kiềm chế.

Ta không khỏi nhắm mắt lại.

Người nam nhân đã từng dây dưa với ta trong kiếp trước, ta quá hiểu hắn ta.

Vì vậy, khi nhìn vào mắt hắn ta.

Ta biết, hắn ta cũng đã trọng sinh.

Tương tự như vậy, Hứa Tiễn An cũng nhận ra sự khác lạ của ta, vì vậy mới kìm nén không nói gì.

Ta không ngờ rằng trên con đường báo thù, lại gặp phải biến cố như vậy.

Trong lòng ta có một thoáng hoảng hốt, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.

Vì vậy, ta lên tiếng trước: "Đến tìm người?"
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 7



Hắn ta gật đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt ta, không hề rời đi dù chỉ một lần.

Ánh mắt tr*n tr**.

Nếu như lúc này Chiêu Dương ở đây, chắc chắn nàng ta sẽ ghen tuông phát điên, ta vẫn sẽ không thể thoát khỏi.

Dù đã sống lại một đời, hắn ta vẫn cứ vô thức hãm hại ta như vậy.

Hắn ta nói thích ta, nhưng lại vô tình hại ta.

Ta cố gắng kìm nén sự oán hận trong lòng, từng chữ từng chữ nói: "Mấy hôm trước ta cứu một cô nương tên là Chiêu Dương. Nhưng mà ngươi đến không đúng lúc, hôm nay cô nương ấy đã g.i.ế.c người ở nhà ta, lại vừa hay bị người ta nhìn thấy, nên bây giờ đã bị đưa đi, đang ở trong tù."

Nghe ta nói vậy, ánh mắt phức tạp của Hứa Tiễn An cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh.

Đây là tình huống khác hẳn so với kiếp trước.

Đủ để hắn ta chắc chắn rằng, ta thực sự đã sống lại và đang chuẩn bị báo thù.

Hứa Tiễn An tìm một cái cớ, bảo những người đi cùng mình đến phủ nha trước, còn chúng ta đi sau cùng. Khi xung quanh không có ai, hắn ta cố gắng nắm lấy tay ta.

Ta lùi lại một bước: "Hứa Tiễn An, ngươi còn muốn hại c.h.ế.t ta lần nữa à?"

Nghe ta nói vậy, bàn tay đang đưa ra của hắn ta khựng lại, trong mắt hiện lên sự tự trách và hối hận rất lớn, rồi liên tục lắc đầu.

"Linh Nhi, ta không muốn hại nàng mất mạng, ta chỉ là..."

"Chỉ là không kiềm chế được lòng mình?"

Ta cười nhạt, bổ sung câu nói chưa dứt của hắn ta.

Ta nhìn Hứa Tiễn An trước mặt, hắn ta chắc hẳn rất yêu ta, nhưng cuối cùng ta vẫn không thể sánh bằng sự giàu sang quyền lực của hắn ta. Với sự hổ thẹn của hắn ta với ta ở kiếp trước, trong trường hợp không ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn ta, có lẽ ta có thể lợi dụng hắn ta...

Nghĩ đến đây, ta cố gắng khiến ánh mắt của mình trông không quá lạnh lùng.

"Nếu lần này ngươi muốn ta sống tốt, thì đừng biểu lộ bất kỳ tình cảm nào dành cho ta trước mặt Chiêu Dương."

"Thế nhưng ta muốn ở bên nàng."

Hứa Tiễn An lắc đầu, ánh mắt hắn ta có chút tổn thương, trông rất cô đơn.

Ta cố gắng kìm nén sự ghê tởm, rồi nắm lấy tay hắn ta: "Chuyện này cần phải từ từ, lần trước ta từ chối ngươi, chỉ là muốn bảo vệ tính mạng. Dù sao tính cách của Công chúa Chiêu Dương, ngươi cũng biết mà. Nếu ngươi muốn ở bên ta, thì phải kiềm chế bản thân trước đã, được không?"

Nghe ta nói vậy, Hứa Tiễn An kích động nắm chặt lấy tay ta, trong mắt lóe lên tia si mê.

"Linh Nhi, hóa ra nàng cũng yêu ta?"

"......"

Ta nói nhiều như vậy mà hắn ta chỉ nắm bắt được câu đó thôi sao?

Trong lòng ta trào lên một cảm giác bất lực.

Thôi vậy.

Ta hít một hơi thật sâu, dùng tay véo vào chân mình, dưới cơn đau dữ dội, đôi mắt ta lập tức đỏ hoe, mang dáng vẻ vô cùng đáng thương.

"An lang, ta muốn sống bên ngươi mãi mãi."

"Nhưng kiếp trước, những người đó đã bắt nạt và sỉ nhục ta, ta không muốn dễ dàng tha thứ như thế. Ngươi có thể giúp ta một tay không? Khi mọi chuyện đã thành, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi."

Hắn ta biết ta đã bị bắt nạt như thế nào.

Vì vậy, khi nghe ta nói vậy, Hứa Tiễn An lập tức gật đầu.

"Chỉ cần được ở bên Linh Nhi, những thù hận này ta sẽ giúp nàng báo!"

5

Mang danh phận Công chúa nhưng Chiêu Dương g.i.ế.c người, vậy thì chỉ có thể là Vương viên ngoại đã mạo phạm, dù ông ta c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.

Khi Hứa Tiễn An nhìn thấy Chiêu Dương bước ra khỏi nhà tù, cả người hắn ta đều cứng đờ tại chỗ.

Chiêu Dương cũng vậy.

Từ khi nàng ta bị hủy dung, ngày nào nàng ta cũng đeo khăn che mặt, nhưng khi nàng vào trong nhà tù thì khăn che mặt đã bị mất.
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 8



Bây giờ, khi nàng ta gặp lại người trong lòng, lại với bộ dạng quỷ quái này.

Chiêu Dương lập tức bịt mặt thét lên.

Sự ghê tởm thoáng qua trong mắt Hứa Tiễn An, hắn ta vốn không thích vị Công chúa được nuông chiều này.

Mười năm đèn sách khổ đọc, cuối cùng cũng đỗ đạt, trở thành Trạng nguyên. Nhưng Chiêu Dương lại cho hắn ta uống thuốc mê, vì danh dự của Công chúa, hắn ta buộc phải thành hôn với nàng ta.

Nhưng một khi hắn ta đã thành hôn với Công chúa, sự nghiệp của hắn ta cũng coi như chấm dứt.

Dù có là phò mã vinh quang nhưng với luật pháp hiện hành, hắn ta chắc chắn không thể nắm giữ thực quyền, cũng không thể phát huy tài năng.

Vì vậy, dù Chiêu Dương có đẹp như thiên tiên, trong lòng hắn ta cũng không hề vui vẻ.

Hơn nữa, bây giờ Chiêu Dương đã bị hủy dung, hắn ta càng thêm chán ghét.

Chiêu Dương nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt hắn ta.

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, lập tức rơi lệ, nàng ta che mặt, đáng thương nhìn Hứa Tiễn An: "An lang, chàng ghét ta rồi sao?"

Hứa Tiễn An liếc nhìn ta một cái, hắn ta vốn thông minh, đương nhiên có thể đoán được là do ta đã ra tay.

Hắn ta miễn cưỡng nở một nụ cười: "Làm sao có thể? Công chúa Chiêu Dương trong lòng thần vẫn luôn xinh đẹp như tiên nữ."

Chiêu Dương nghe hắn ta nói vậy, nàng ta vốn đang khóc lóc nức nở, lập tức vui mừng như điên.

Nàng ta lại chú ý đến ta đang đứng bên cạnh.

Chiêu Dương nhìn vào mặt ta, rồi lại nhìn Hứa Tiễn An, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Cô nương này cũng coi như là đã cứu ta một mạng, dáng vẻ cũng không tệ, không bằng để An lang mang về làm thiếp, như thế nào?"

Ta nhanh chóng ngẩng đầu lên, chạm mắt với Hứa Tiễn An.

Hắn ta biết Chiêu Dương hay ghen tuông, cộng thêm những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nên hắn ta biết đây chỉ là một câu thử, quyết định sự sống còn của ta.

Vì vậy, hắn ta lắc đầu, chỉ liếc nhìn ta một cái rồi dời mắt đi.

"Nàng ấy trông cũng bình thường, không thể so sánh với người được, nhiều nhất chỉ có thể làm một tiểu cung nữ bên cạnh người."

Nghe Hứa Tiễn An nói vậy, Chiêu Dương mới yên tâm.

Nàng ta đến bên cạnh ta, cười mà nắm lấy tay ta: "Ngươi cũng may mắn khi cứu được Bản công chúa một mạng. Hôm nay ngươi lại thay Bản công chúa thông báo tin tức, mặc dù ngươi chỉ là một cô nương nghèo hèn, nhưng cũng khá ngoan ngoãn. Bản công chúa đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. Nói đi, ngươi muốn gì?"

Ta nhìn nàng ta, không chút do dự.

"Nếu Công chúa không chê, xin cho phép dân nữ được hầu hạ bên cạnh Công chúa, nhận được một chút tiền lương hàng tháng, cũng coi như là có chút thể diện."

Nghe vậy, Công chúa Chiêu Dương chỉ suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

"Một cô nương nghèo hèn như ngươi, cũng coi như là có phúc, nhờ Bản công chúa thương xót, mới cho phép ngươi ở bên cạnh làm cung nữ thiếp thân.

Sau này, khi ngươi lớn tuổi, Bản công chúa sẽ tìm cho ngươi một người thị vệ nào đó, cũng coi như là ngươi có phúc."

Ta cúi đầu, che giấu đi sự căm hận trong mắt, nhẹ nhàng nói: "Tạ ơn Công chúa ân điển."

Chiêu Dương nhớ rằng ta còn có một người tỷ tỷ.

Vì vậy, khi ta nói muốn về nhà tạm biệt tỷ tỷ rồi mới tiến cung hầu hạ, nàng ta cũng không nói gì thêm, chỉ đưa cho ta một tấm lệnh bài, bảo ta ngày mai tiến cung.

Ta trở về nhà, tỷ tỷ của ta đang đứng ở sân, nhìn những vệt m.á.u trong sân, rồi lại nhìn thấy ta đột ngột xuất hiện ở cửa, tỷ ấy lập tức hoảng hốt chạy đến ôm lấy ta.

"Tỷ nghe hàng xóm nói Chiêu Dương đã g.i.ế.c người, muội có sao không?"
 
Chìm Trong Váy - Nguyệt Lộc
Chương 9



Ta lắc đầu, sau đó ta rồi kể cho tỷ tỷ nghe về việc Chiêu Dương là Công chúa và ta sắp tiến cung hầu hạ nàng ta. Ta cũng nói rằng sẽ có một khoảng thời gian dài không thể gặp tỷ ấy.

"Linh Nhi, muội cần gì phải như vậy? Dù nhà ta nghèo khó, cũng không đến nỗi phải tiến cung chịu khổ. Hoàng cung nguy hiểm lắm, tỷ tỷ sợ muội bị thương."

Ta nắm lấy tay tỷ tỷ, mỉm cười với tỷ ấy.

"Không sao đâu, tỷ tỷ. Dù sao chúng ta cũng là ân nhân cứu mạng của Công chúa Chiêu Dương, lại còn giúp nàng ta lúc nàng ta gặp khó khăn, tình nghĩa khác biệt, nàng ta sẽ bảo vệ ta."

Tỷ tỷ nghe vậy, dù vẫn còn lo lắng nhưng tỷ ấy cũng không khuyên can ta nữa.

Dù sao thì mọi chuyện cũng đã chắc như đinh đóng cột.

"Dù tỷ tỷ không nói gì nhiều, thế nhưng năm sau muội sẽ đến tuổi cập kê, thẩm thẩm ở Tạ gia đã sớm gửi lời đến, nói muội và Trường Yến là thanh mai trúc mã của nhau, lại còn có tình cảm với nhau, chuyện thành thân cũng nên định ngày lành. Nhưng bây giờ muội lại vào cung, chuyện hôn sự này..."

Ta nhìn thấy sự lo lắng trong mắt tỷ tỷ, lại nghĩ đến những kẻ trên tay đã nhuộm đầy m.á.u của hai chúng ta trong kiếp trước.

Nếu không tiêu diệt chúng, ta sẽ không bao giờ ngủ yên được.

Hơn nữa, còn có một Hứa Tiễn An luôn rình rập ta, cũng trọng sinh như ta, lại còn biết chuyện giữa ta và Tạ Trường Yến, nếu hắn ta biết ta vẫn còn vương vấn với y.

Ta không biết tên điên đó sẽ làm ra chuyện gì.

Vì vậy, vì tốt cho cả hai chúng ta, ta và Tạ Trường Yến, phải đoạn tuyệt tình cảm.

"Tỷ tỷ, xin tỷ chuyển lời giúp ta. Nói rằng... ta, Thẩm Thù Linh, h*m m**n vinh hoa phú quý, nên muốn ở lại bên cạnh Công chúa Chiêu Dương, sau này Công chúa nhất định sẽ tìm cho ta một người phu quân tốt, để Tạ Trường Yến quên ta đi."

Ta nói đến cuối cùng, giọng ta nghẹn lại, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Đây là kết quả tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Ta từ biệt tỷ tỷ, ta cũng không chần chừ nữa, vội vàng cầm theo lệnh bài đến cửa Hoàng cung.

Hứa Tiễn An đã đợi sẵn ở cửa Hoàng cung.

"Nàng thật to gan, dám hủy dung của Chiêu Dương. Nếu bị nàng ta phát hiện là do nàng làm, nàng ta nhất định sẽ nghiền xương băm thịt nàng."

Ta cười nhạt, hỏi ngược lại hắn ta: "Ngoài ngươi ra, sẽ không ai đoán được là do ta làm. Chẳng lẽ, ngươi sẽ đi tố cáo cho nàng ta biết sao?"

Hứa Tiễn An không chút do dự lắc đầu: "Linh Nhi, ta đương nhiên sẽ không hại nàng."

"Nếu ngươi không nói, thì sẽ không ai biết."

Nói xong, ta lại cười với hắn ta: "An lang, ngươi nói sẽ giúp ta báo thù, không biết ngươi có còn nhớ lời hứa không?"

Hắn ta sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp.

"Ta nhất định sẽ giúp nàng, nhưng có một số người..."

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gây hại cho sự nghiệp của ngươi, thậm chí còn giúp ngươi nắm giữ thực quyền. Còn ngươi, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, giúp ta trừ khử những kẻ đã hại ta trong kiếp trước, được không?"

Ta cắt ngang lời hắn ta, trong khi hắn ta còn đang do dự, ta từ từ nắm lấy tay hắn ta, giọng nói mang theo sự mê hoặc c.h.ế.t người.

"Hay là, ngươi không muốn mãi mãi ở bên ta?"

6

Ta trở thành cung nữ thiếp thân của Chiêu Dương.

Ban đầu nàng ta cũng có tâm phúc.

Nhưng khi Đế vương nổi giận, Chiêu Dương đã đổi y phục với tâm phúc, vì vậy người đó đã c.h.ế.t thay nàng ta.

Bây giờ bên cạnh nàng ta không còn ai có thể dùng được.

Còn ta, đã từng giúp đỡ nàng ta lúc nàng ta gặp khó khăn, lại chưa bao giờ tỏ thái độ khinh thường với nàng ta, luôn hết sức cung kính.

Vì vậy nàng ta rất tin tưởng ta.
 
Back
Top Bottom