Siêu Nhiên Chim Sẻ hóa Phượng Hoàng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
271943268-256-k500915.jpg

Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Tác giả: TieuThien597
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện tình giữa người và yêu.

Trải qua nhiều đau khổ mới đến được với nhau.

Sau đó họ có một đứa con là Tiểu Thiên và hành trình bắt đầu từ đây.

Hệ thống tu vi:
1.

Luyện khí
2.

Trúc cơ
3.

Kết đan
4.

Nguyên Anh
5.

Vấn đạo
6.

Ngộ đạo
7.

Hợp đạo
8.

Hóa đạo
9.

Bán thần
10.

108 Nguyên Tinh.​
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
chương 1: Ta sẽ tìm chàng


Đã từ rất lâu rồi tại một vùng đất xa xôi nào đó.

Có một cậu bé chừng mười tuổi sống một mình trong một ngôi nhà nhỏ tại một khu rừng hẻo lánh.

Vì ba mẹ mất từ lúc cậu lên tám tuổi nên hằng ngày cậu phải lượm từng khúc củi. bẻ măng tre để bán kiếm tiền mua gạo sống qua ngày.Vào một hôm nọ trong lúc lượm củi, không may cậu bị trượt chân ngã xuống đất và bị thương ở cánh tay.

May thay là vết thương vẫn không quá nặng nhưng vẫn cần phải băng bó lại.Thế nên cậu đem số củi mà mình mới lượm được và một ít tiền mà cậu để dành được trong suốt thời gian qua đi đổi một ít thuốc.

Nhưng vì tiền chữa trị quá đắt nên cậu chỉ đành tự mình băng bó ên.

Sau khi đổi được một ít thuốc đủ để băng bó vết thương cùng một ít gạo thì cậu đi về nhà.

Trên đường đi về thì cậu thấy được bên cạch bờ suối một đoạn có một chú chim khá kỳ lạ, nhìn sơ qua thì lại giống chim sẻ nhưng khi nhìn kỷ thì lại không.

Cậu liền đi lại gần để xem đó là loài chim gì ?

- Con chim này nó phải to cở hai bàn tay mình cộng lại, chưa kể long vũ của nó lại có màu như ngọn lửa vậy, thật đẹp!!!

Đuôi nó còn mọc thêm hai sợi lông đuôi dài nhìn tựa như lông đuôi của con công nhà ông chủ tiệm thuốc vậy.

Cậu tiến đến gần hơn nữa để nhìn kỷ thì phát hiện một bên cánh của nó đã bị cháy khét đen một lỗ.- Có lẽ nó đang cố đến bờ suối để rửa vết thương, nhưng vì vết thương quá nặng nên nó đã kiệt sức và ngất tại đây.

Thật tội nghiệp !!!

Vậy nên cậu đem chú chim đó đến bên cạnh bờ suối và tiến hành rửa vết thương trên cánh cho chú chim này.

Sau khi rửa xong thì cậu băng bó vết thương đấy lại bằng thuốc mà mình vừa mới đổi về.

Cậu bỏ chú chim còn chưa tỉnh đấy vào sau giỏ rồi đi về nhà.Về tới nhà thì trời cũng gần chiều, cậu liền đặt chú chim lên giường rồi đi vào bếp nấu cháo ăn.

Sau khi ăn xong, câụ quay lại thì chú chim ấy vẫn chưa tỉnh dậy.

Nên cậu nhẹ nhàng dời chú chim ấy qua một bên rồi leo lên giường nằm ngủ.

Sáng sớm thức dậy cậu mở mắt ra và ko nhìn thấy chú chim, cậu nghĩ:- Chắc nó đã tỉnh dậy và đi mất rồi.Vậy nên cậu đi vào bếp ăn một ít cháo mà mình để dành từ chiều hôm qua.

Ăn xong cậu đi ra cửa thì nghe một tiếng chim hót vang bầu trời.

Khi nghe được tiếng hót này thì dường như tất cả sự mệt mỏi bấy lâu nay của cậu đều tan biến cả.

Ngay cả vết thương nơi tay cậu cũng đã bớt đau đi rất nhiều.Cậu nhìn lên cành cây phía đối diện thì thấy chú chim ấy đang nghiên đầu nhìn mình, sau đó tỉa lại bộ lông của mình.- Ngươi cứ ở lại đây đến khi nào khoẻ rồi đi cũng được.Như hiểu được tiếng cậu nói, chú chim liền hót lên một tiếng.- Vậy ngươi ở nhà chờ ta đi làm việc về đấy nhé !!!Chú chim liền hót vang lên một tiếng.

Cậu vui vẻ tiếp tục đi làm công việc hằng ngày của mình.Một người, một chim chung sống với nhau suốt 7 năm trời.

Cậu thì càng ngày càng lớn, ngày hôm nay đã là một thanh niên 17 tuổi mạnh khoẻ rồi.

Chú chim ấy cũng lớn dần theo thời gian, vết thương cũng đã hồi phục từ lâu rồi, nhưng nó lại không muốn đi nên cậu cũng giữ lại để bầu bạn.

Bây giờ nó đã to hơn cả chục lần so với trước kia rồi.

Bộ lông của nó bây giờ dài và rực đỏ như mặt trời ban trưa vậy, lông đuôi của nó đã không còn là hai chiếc mà đã là ba chiếc dài ngang với chiều cao của nó.

Vào một đêm tối, chú chim sẻ chợt tỉnh dậy.

Sau đó nhìn về phía chàng trai rồi từ đuôi mình nhổ ra một sợi trong ba sợi lông vũ đấy.

Nhẹ nhàng đặt bên cạnh cậu rồi vụt phóng bay đi ko hề để lại tý động tĩnh nào.Chín năm sau .Trên bầu trời bổng nhiên xuất hiện một cô gái khoác trên mình một bộ quần áo vô cùng xinh đẹp, cả người thoát ra một vẻ quyến rủ lạ thường.

Đang bay trên bầu trời thì bổng nhiên đáp xuống một cánh rừng, gần một ngôi nhà nhỏ.

Khi vừa mới bước xuống đất thì cô kinh hãi nhìn vào ngôi nhà nhỏ đấy, nó đã ko còn là ngôi nhà mà trước đây cô ở.

Cô ta chính là chú chim sẻ kỳ lạ chín năm trước đã bỏ đi, sau khi may mắn tìm dc hóa nhân thảo thì cô liền ăn nó nhằm tăng thêm cơ hội hóa thành hình người.

Sau khi ăn nó xong cô liền gặp phải Thiên Kiếp, cô may mắn sống sót vượt qua được nhưng lại bị trọng thương.

Tưởng chừng như sẽ mất mạng, nhưng cô lại cố gắng tịnh dưỡng nhưng cũng mất vài năm thì cô mới có thể hồi phục lại dc phần nào thương tổn.

Nên sau khi bình phục cô liền lập tức quay chở về ngôi nhà nhỏ trước kia.Ngôi nhà nhỏ bây giờ và trước kia quá là khác biệt, nó là sụp đổ ko biết từ khi nào rồi.

Một màu tử khí đang dần bốc lên, cô lập tức xông thẳng vào trong.

Trước mắt cô là một bộ xương trắng đang nằm co rút ở trên giường và trên tay bộ xương đấy lại đang cố gắng nắm chặt một sợi lông vũ.

Không kiềm được cảm xúc cô đi đến và ôm lấy bộ xương vào trong lòng và khóc lên thật lớn, lớn đến mức như thấu cả trời xanh.

Ngay lúc đấy bầu trời lại đổ một cơn mưa lớn càng khiến cho lòng cô thêm nặng.Cô ta nhẹ nhàng đặt bộ xương xuống và chỉnh lại ngay ngắn, biến ra một tấm chăn rồi phủ lên.

Cứ như là một người vợ chăm sóc cho chồng vậy.- Chàng hãy chờ ta !!!Cô đi ra khỏi nhà, sau đó phi thân lên không trung.

Ngón trỏ và giữa áp lại tạo thành kiếm, cô nhẹ nhàng chém xuống mặt đất tạo ra một khe nứt sâu không thấy đáy.

Rồi bay thẳng xuống bên dưới, khi cô vừa bay vào trong được một lúc thì cái khe từ từ đống lại như chưa hề có gì xảy ra.Sau khi bay được một lúc thì hiện ra trước mắt cô là một cánh cửa to lớn tầm trăm trượng, phía trên ghi là Âm Giới.

Cô đang định mở cửa đi vào thì có hai tiếng nói đồng thanh vang lên: - Kẻ đến là ai ?

Lại dám xông vào Âm Giới ?

Không sợ Vô Tình thủ hộ giả bọn ta sao ?Từ hai bên cánh cửa xuất hiện hai pho tượng cao ba trượng, trên tay mỗi người cầm một thanh thiết côn.

- Ta có việc muốn vào Âm Giới mong hai vị nhường đường cho !Hai vị liếc nhìn vào cô gái bên dưới và nói : - Ngươi tu thành hình người ko dễ, lại còn là từ Chim Sẻ hóa Phượng Hoàng.

Nên biết trân trọng sinh mạng bản thân.

Âm Giới có luật lệ của Âm Giới ngươi đứng có làm loạn !!!Lúc này đôi mắt cô đỏ thẳm, bừng lên sát khí.

Trên tay xuất hiện một thanh kiếm hình dạng như sợi lông đang tỏa ra từng đợt sóng nhiệt.

Cô liền bay đến vượt cửa.

Hai bên đánh với nhau chừng một canh giờ thì mới dừng lại.

- Yêu quái tu luyện không dễ !!

Bọn ta đã nương tay với ngươi !- Nếu còn ko biết tốt xấu thì đừng trách bọn ta hủy đi Đạo hạnh của ngươi.

Đánh cho hồn siêu phách tán.Cô ta lau đi máu trên miệng đi, ko nói lời gì chỉ tiếp tục cầm kiếm mà xông đến.

Nhưng lần này rất nhanh cô liền bị cả hai đánh bay ra xa, miệng phun ra một ngụm tiên huyết.

- Không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu.

Muốn tìm cái chết.Cô ấy gắng gượng đứng dậy, cố gắng nói một câu :- Kính xin hai vị hãy cho ta qua đó !!!Hai thủ hộ giả nhìn cô gái một hồi rồi nói: - Bọn ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi qua đó.Dường như để tăng thêm phần chắc chắn thì hai người họ dặm mạnh xuống đất tạo ra một dư chấn đẩy cô ta lui ra xa vài bước rồi ngã xuống nhưng ko gây ra tý thương tổn gì.Cô ấy vất vả lắm mới có thể đứng dậy, nhưng lại bị đẩy ngã lần nữa.

Cô đã không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa, nhưng cô vẫn ko chịu bỏ cuộc.

Cô tiếp tục bò lại, cơ thể cô đã bắt đầu không còn giữ được nhân hình nữa nó đang biến lại thành Phượng Hoàng.

Hai vị Vô Tình thủ hộ giả thấy cảnh này cũng chỉ biết thở dài :- Haizzz... !!

Ngay cả khi bọn ta có cho ngươi vào thì ngươi cũng ko tìm được người mà ngươi muốn tìm.

Hắn có lẽ đã đi đầu thai chuyển thế từ lâu rồi.Sau khi cô ta nghe thấy những lời mà thủ hộ giả nói thì cô không tiếp tục bò đến nữa.

Và cũng không biết pháp lực của cô từ đâu đến đột nhiên cô đứng dậy, nhìn về phía hai vị thủ hộ giả cúi đầu xuống thật sâu:- Đa tạ hai vị đã chỉ điểm !Cô liền xoay người bay đi thật mau.

- Ta sẽ tìm được chàng !!

Cho dù trăm năm, ngàn năm, vạn năm ... cho dù có là bao lâu đi chăng nữa.

Ta sẽ vĩnh viễn tìm chàng.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 2: Vô hối


Ngàn năm sau.Trên bầu trời một cô gái khoác trên mình một bộ đồ được dệt từ lông vũ giống như một mặt trời đang bay qua bầu trời vậy.

Nhưng người phàm không thể nào nhìn thấy được vẻ đẹp ngây ngất lòng người đó.

- Chàng đang ở đâu ?

Ta đã tìm chàng suốt ngàn năm nay rồi !!!- Chàng đã luân hồi đến nơi nào rồi ??

- Tại sao ngay cả một tia khí tức từ chàng cũng không có ??Cô ấy cứ đi tìm, đi tìm ...

Không quản mệt mỏi, không quản dù ngày hay đêm.

Cô ấy luôn đi tìm đến kiệt sức mới thôi.

Có lúc cô tự nghĩ rằng phải chăng mình đã bị lừa.

Nên quyết định quay lại hỏi hai vị đấy nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

Cô biết họ cũng không có lý do lừa gạt mình, nếu muốn họ vẫn có thể một gậy đánh cho mình hồn siêu phách tán.

Thế nên cô tiếp tục tìm, tìm đến khi nào ra thì thôi.

Thần thức của cô luôn luôn tỏa ra bao phủ phạm vi vạn dặm nhưng vẫn chưa thể nào tìm thấy dc cậu ta, dù chỉ là một tia khí tức.

Lúc này tại Âm Phủ - Âm Giới.

Tại cầu Nại Hà thì có một cậu trai trẻ đang đứng phía trước một lão bà đang ngồi khoáy đều nồi cháo trước mặt mình, đó chính là Mạnh Bà.

Mạnh Bà ngước nhìn chàng trai một hồi rồi nói: - Ngàn năm đã trôi qua rồi à ?Chàng trai liết nhìn Mạnh Bà rồi quay lại nhìn lại dòng Vong Xuyên rồi gật đầu.

Lúc này Mạnh Bà đưa tay lên chỉ về con đường phía trước.

Một con đường mòn nhỏ, hai bên đường mọc đầy hoa Bỉ Ngạn dày đặc.

Cậu ta nhìn về hướng con đường đầy hoa Bỉ Ngạn đấy và đi về phía trước.

Đi được một lúc thì cậu nhìn thấy phía trước có một đốm sáng, càng đến gần thì đốm sáng đó càng lúc càng lớn đến khi cậu nhìn thấy nó ngay trước mặt mình.

Nó là một vòng xoáy to chừng một trượng và phát ra ánh sáng trắng.

Sau đó cậu bước vào trong vòng xoáy đấy, trước mắt cậu lúc này nó là một đường hầm dài vô tận và cậu đang lướt đi trong cái đường hầm này.

Lúc này cạnh một con suối, từ hư không hiện ra một vòng xoáy to chừng một trượng tỏa ra ánh sáng trắng êm dịu không chói mắt.

Từ bên trong bước ra một thanh niên ước chừng mười bảy, mười tám tuổi.

Có nước da hơi ngâm đen, trên người mặc một bộ quần áo sơ mi màu trắng.

Cậu nhìn ngó xung quanh nhìn thấy cảnh vật hết sức xa lạ, chỉ có con suối này là cậu cảm nhận được đôi chút quen thuộc.

Cậu dựa ký ức đi dọc theo con suối thì nhìn thấy phía trước có một ngôi làng nho nhỏ.

Cậu bước vô hỏi một người trong làng thì biết được ngôi làng này tên là làng Phượng Hoàng.

Vì ngày xưa tổ tiên họ từng thấy một con Phượng Hoàng bay qua đây, nên họ lấy đó đặt tên cho làng và ngôi làng này đã có lịch sử hàng trăm năm rồi.

Mọi người trong làng rất tốt, mặc dù cậu là một người lạ mới đến nhưng đã được họ tiếp đãi rất nhiệt tình.

Cậu biết được rất nhiều điều xảy ra trong suốt quản thời gian ngàn năm kia.

Sau khi ở nhà Trưởng làng một đêm thì cậu quyết định xin ở lại ngôi làng này.

Cậu dc Trưởng làng giới thiệu cho vào làm tại một quán ăn nhỏ.

Thời gian cứ thế trôi qua ba năm, trong suốt ba năm này cậu đã giúp cho quán ăn này ngày nào cũng đông khách cả.

Thế nên từ một quán ăn nhỏ ngày nào thì sau ba năm thì nó đã lớn hơn trước rất nhiều.

Cậu vừa tốt bụng lại vừa làm việc chăm chỉ nên rất được nhiều nhà để ý có ý gả con gái cho cậu.

Nhưng cậu luôn cố từ chối, hôm nay bà Mai lại đến tiếp tục :- Cậu phải biết là mình rất may mắn đấy!!!

Con gái bà Hoàng tiệm vải cực kỳ xinh đẹp và dịu hiền.

Cậu cưới cô ấy thì lại là quá thích hợp rồi, cậu có biết là có biết bao nhiêu chàng trai muốn mà còn không được đấy.

Lúc này cậu ngồi phía đối diện và không biết phải từ chối như thế nào nữa cả, dường như tất cả mọi cách từ chối mà cậu nghĩ ra được thì đều nói ra cả rồi.

Nên cậu chỉ đành biết im lặng và lắc đầu, bà Mai nhìn thấy vậy cũng bèn thở dài - Haizzz !!!

Cậu đã ở đây suốt ba năm rồi.

Từ lúc cậu mới bước vào làng cho đến bây giờ thì cậu đã giúp cho cái làng này nhiều lắm.

Nên khi mọi người thấy cậu đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa có thành gia lập thất nên sẽ đều rất buồn.

- Chắc cậu không phải là muốn sống một mình suốt đời đấy chứ ?- Cháu biết mọi người trong làng này đều đối xử với cháu rất tốt nhưng mà cháu đang đợi.

Lúc này bà Mai cũng không biết nói gì hơn nên thành phải quay về.

Khi gần bước ra khỏi cửa bà vẫn định nói thêm nữa nhưng rồi lại thôi.

Sau khi bà Mai bước ra khỏi nhà được một lúc thì cậu đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng.- Có lẽ cũng đã đến lúc rồi.

Bây giờ cũng đã đến chiều, mặt trời cũng đã sắp lặn.

Cậu một mình bước đi trên đường, đi về con đường mòn cũ mà khi xưa cậu cậu đi đến ngôi làng này về lại con suối lúc trước.

Cậu ngồi xuống bên cạnh con suối đó dường như đang chờ một ai, một thứ gì đó.Lúc này mặt trời cũng đã lặn rồi, từ phía sau cậu bổng nhiên xuất hiện một cô gái nhưng cậu không hề hay biết.

Cô ấy nhìn người con trai đang ngồi cạnh bờ suối lúc này, hai hàng lệ từ mắt cô bắt đầu chảy xuống.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh chàng trai đấy và ngồi xuống.

- Không biết ta có thể ngồi cạnh chàng không ?Chàng trai quay qua nhìn cô gái và khẽ gật đầu.

Hai người ngồi bên cạnh nhau chỉ cách khoảng một cánh tay.

Mặt trăng cũng đã lên cao và chiếu rọi xuống hai người họ.

Cô gái quay qua nhìn chàng trai một hồi rồi nói :- Chàng từng nghe câu chuyện Chim Sẻ hóa Phượng Hoàng hay chưa ???Chàng trai nhẹ nhàng lắc đầu- Chưa nghe.

Nàng có thể kể ta nghe xem không ?Cô gái ấy liền kể một câu chuyện một con chim sẻ vượt qua bao gian khổ để có được căn cơ tu luyện.

Sau đấy bị Thiên Kiếp đánh trọng thương rồi được một chàng trai cứu sống, rồi quảng thời gian sống chung cùng chàng trai đấy.

Vào một đêm thì chú chim đấy rời đi để lại một chiếc lông đuôi, sau đấy độ Thiên Kiếp hóa thành hình người nhưng lại bọ trọng thương thập tử nhất sinh phải tịnh dưỡng suốt mấy năm trời.

Khi quay chở lại thì cảnh vật đã hoang tàn, người xưa thì đã thành xương khô.Vì quá đau buồn nên đã rạch một đường xuống Âm Giới, nhưng lại bị chặn cửa và ba lần bị đánh trọng thương nhưng vẫn cố gắng vượt cửa.

Sau đó được hai vị thủ hộ giả chỉ điểm, đi tìm suốt ngàn năm cuối cùng cũng tìm lại được người mình muốn tìm.

Khi nghe đến đây không biết từ lúc nào đôi mắt chàng trai đấy đã chảy xuống hai dòng lệ.

Cô gái lấy từ trong người ra một chiếc khăn tay rồi lau nước mắt cho cậu và cũng lấy ra một sợi lông đuôi mà ngày xưa cô đã để lại cho chàng trai.

Nhìn vào sợi lông đấy chàng trai liền hỏi :- Nó đáng hay không ?Cô gái nhích người lại ngồi sát vào cậu :- Vô hối.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 3: Đại chiến Thiên quân


Mười năm sauMột cậu bé chừng chín tuổi đang chạy đuổi theo một con chó con.

Lúc này trời bắt đầu tối sầm lại, một người đàn ông khá lớn tuổi liền nói :- Tiểu Thiên à !!

Con về nhà lẹ đi !!

Trời bắt đầu chuyển mưa rồi.Cậu nhìn sang người đàn ông đấy rồi quay lên nhìn lên bầu trời.

- Cháu về nhà đây chú à !!Cậu quay đầu chạy một mạch về nhà mình.

Nhà cậu là một quán ăn, cậu bước vô nhà nhìn quán ăn lúc nào cũng đông khách cả.

Nhưng ngay lúc này thì trong quán lại không có bóng dáng vị thực khách nào cả, thậm trí những vị khách quen cũng không có.Chỉ có bố mẹ cậu đang ngồi trước một bàn ăn và đang gọi cậu lại ăn cơm :- Con về rồi đấy à !

Mau lại đây ăn cơm nè !Cậu vui vẻ bước đến ăn cơm, thì đột nhiên ngoài trời sấm chớp bắt đầu nổi lên khiến cho cậu hoảng sợ vội vàng chạy đến lòng mẹ.

Mẹ cậu ôm và vuốt vuốt đầu cậu: - Đừng sợ !

Đừng sợ !

Có mẹ ở đây rồi !Lúc này cậu mới giảm sợ đi và ngồi lên ghế ăn cơm cùng cha mẹ.

Cậu không hề hay biết rằng trên bầu trên đang xuất hiện những vị chiến thần mặc trên mình những bộ chiến giáp vô cùng uy nghiêm.Họ đang dõi mắt nhìn về phía ngôi nhà ba người đang ăn cơm đấy mà không làm gì cả, họ đang chờ đợi.

Sau khi cả nhà Tiểu Thiên ăn cơm xong thì cậu cùng cha mẹ lên giường nằm ngủ.

Mẹ cậu chỉnh lại chăn cho cậu và sau đó bước ra cửa rồi nhìn lên bầu trời: - Các vị không thể giơ cao đánh khẽ được sao ?

Không phải Thiên Đạo hữu tình hay sao ?Từ trong Thiên Binh Thiên Tướng bước ra một vị dáng người uy nghiêm, mặc trên mình một bộ chiến giáp vàng kim- Thiên Đạo đúng là hữu tình nhưng cũng là vô tình.

Luật lệ là luật lệ, tuy nói pháp luật không ngoài tình người nhưng ngươi lại không phải là người.

Dù ngươi mang hình hài loài người nhưng ngươi vẫn không thay đổi là Yêu.- Ta đã cho ngươi ân huệ là ăn cơm cùng gia đình lần cuối rồi nên...

Lên !!!Từ trên bầu trời hàng trăm Thiên Binh Thiên Tướng bay đến mà chém giết.

Thấy vậy cô cũng hóa thành bản thể là Phượng Hoàng to lớn chục trượng, sau đó vổ cánh bay lên giao chiến cùng Thiên Binh Thiên Tướng.

- Bất diệt chân hỏaTừ miệng cô thổi ra một ngọn lửa to lớn bao phủ phạm vi chục dặm.

- Lập trận Một vị Thần Tướng hô lên.

Các Thiên Binh nghe vậy thì cứ 10 người một nhóm lập ra một loại trận pháp liên kết: bốn người dưới – ba người đứng ở trên - tầng trên hai người - cuối cùng là chủ lực một người trên cùng.

Ngọn lửa tuy mạnh nhưng đứng trước trận pháp như vầy thì cũng không gây ra được bao nhiêu tổn thương cả.Nhìn thấy ngọn lửa của mình đang bắt đầu không làm gì được thế phòng ngự trên.

Cô trực tiếp xòe đôi cánh của mình ra và vỗ mạnh về phía Thiên Binh Thiên Tướng:- Tâm Hỏa Hóa HưMột ngọn lửa không thể nhìn bằng mắt thường được đang bay đến chổ Thiên Binh Thiên Tướng.

Lúc này họ đang bày trận đối kháng với chân hỏa thì từ trong lòng mỗi người bắt đầu hiện lên từng cảnh tượng trong quá khứ: vui có, buồn có, hận thù ...

đủ mọi loại cảm xúc hiện lên.

Một ngọn lửa từ trong lòng họ bắt đầu phát hỏa, nó cháy từ bên trong.

Cảm xúc của họ càng nhiều ngọn lửa càng bùng phát dữ dội, bất cứ mọi loại cảm xúc mà họ đang nghĩ đến đều là một mồi lửa cực kỳ tốt để hóa họ thành Hư Vô.Có những người vì không thể khống chế được tâm hỏa nên trực tiếp bị đốt thành hư vô, tan biến giữa trời đất.

Chỉ có một ít vị Thiên Binh Thiên Tướng có tu vi đủ cao để khống chế được tâm hỏa này, nhưng họ cũng bị thương nặng và muốn khống chế được tâm hỏa này cũng không phải điều đễ dàng.

Chỉ cần tâm họ không tĩnh lặng thì ngọn lửa lại bắt đầu bộc phát lên.- Ngọn lửa thật lợi hại !

Hay cho tâm hỏa !Trên bầu trời chỉ còn lại các vị Thiên Tướng là đủ thực lực để đối kháng lại được với tâm hỏa.

Tất cả Thiên Binh đều đã bỏ mình.

Cuộc chiến chỉ mới diễn ra trong mười hơi thở mà đã có nhiều chuyển biến như vậy rồi.Sử dụng xong chiêu thức đó cô cũng đã không còn được bao nhiêu sức lực nữa, nên đã quay chở lại về nhân hình.Về phần các Thiên Tướng chỉ còn lại ba người, nên cũng ko có chút lỗ mãn, sợ rằng sẽ phát lên tâm hỏa.

Họ không rõ Tâm Hỏa còn hay không nhưng họ cũng sẽ không liều mạng mà thử.

Cứ như vậy các Thiên Tướng đứng giữa không trung nhìn xuống, một vị trong đó cố gắng mở lời:- Lôi Thần xin giúp !!
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 4: Đại chiến lôi thần


Ngay lập tức từ trên Trời một đạo lôi quan màu đỏ to lớn một trượng phóng xuống, mang theo khí thế hủy diệt hết thảy nhắm vào ngôi nhà bé nhỏ kia.Cũng chính lúc này một đạo ánh sáng to lớn một trượng không rõ từ đâu chiếu thẳng xuống ngôi nhà đấy, nó nhanh hơn đạo Thiên Lôi kia khoảng ba lần nên khi nó biến mất thì Đạo Thiên Lôi kia vẫn chưa xuống tới.

Một vụ nổ vang xa khắp cả thôn làng, khiến cho cả căn nhà hóa thành tro bụi ngay lập tức.Mẹ Tiểu Thiên nhìn về phía ngôi nhà đã thành một đống tro tàn kia rồi nhìn lên bầu trời.

Cả ba vị Thiên Tướng cũng nhìn về phía ngôi nhà và nhìn lên tầng trời phía trên họ, rồi lại nhìn về phía mẹ Tiểu Thiên.

Họ thấy được sự bi thương đột độ, sự phẩn nổ cùng với sát khí bốc tận mây xanh.Cô dùng hết mọi sức lực của mình phi thẳng lên bầu trời, cả ba Thiên Binh đang định bay ra ngăn cản thì cô nâng bàn tay lên điểm một chỉ về phía họ.

Tâm hỏa trong người họ đột nhiên bốc lên dữ dội khiến cả ba bắt buộc lui lại, để cho Cô ta tiếp tục bay lên.

Lúc này phía trên bầu trời một vị có đầu như chim, có thêm đôi cánh phía sau lưng, trên tay cầm một chiếc búa và một chiếc đinh to, đây là Lôi Thần.

Lôi Thần nắm lấy cây đinh về phía mẹ Lôi Sát đang bay đến rồi dùng búa đóng vào:- Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.Năm đạo Thiên Lôi bổ đến mẹ Lôi Sát, cô không tránh né.

Ngay lặp tức từ giữa ngực cô bay ra một quả cầu lửa.- Tâm Hỏa Thiêu Thân.Quả cầu lửa bay ra đối kháng với năm đạo Thiên Lôi kia.

Hai bên đối đầu với nhau được mười hơi thở thì năm đạo Thiên Lôi bắt đầu không chịu nổi và bị đánh bật ngược chở lại.

Thiên Lôi thấy vậy liền tung sát chiêu:- Thiên Lôi nhất kích.Một đạo Thiên Lôi tử sắc phóng đến hỗ trợ cho ngũ lôi, khiến cho thế cục lại một lần nữa về lại thế cân bằng.

- Bạo !!!Thiên Lôi cùng với ba vị Thiên Tướng vừa nghe chữ này liền vô cùng hoảng sợ.

Nhưng không để họ kịp làm gì cả thì quả cầu lửa đang đối kháng với sáu đạo Thiên Lôi đấy nổ tung, mang theo một làn sóng nhiệt vượt xa ngọn lửa Tâm Hỏa rất nhiều lần đánh thẳng vào ba vị Thiên Tướng và Thiên Lôi kia, thậm trí ngay cả đám mây đen trên bầu trời kia cũng ngay lập tức hóa thành hư vô.

Nhưng có điều đặc biệt là ngôi làng phía dưới lại không hề tổn hại chút nào, nếu có thì chỉ có mỗi ngôi nhà của Tiểu Thiên là đã bị phá hủy.

Trên bầu trời các tia nắng bắt đầu chiếu rọi xuống mặt đất, những người dân bắt đầu ra khỏi nhà, thứ họ thấy là thiếu mất đi một căn nhà, đúng hơn là một quán ăn.

Mọi người đi đến nhìn thì chỉ thấy được lớp tro bụi phủ dày trên mặt đất, không còn lại thứ gì cả.

Lúc này tại Thiên Đình, một người đầu chim với đôi cánh phía sau gần như đã bị đốt cháy hoàn toàn đang bay vào cổng.

Sau vài ngày dưỡng thương thì hắn được gọi vào Chính Điện.Thiên Lôi vừa bước vào Chính Điện thì quỳ xuống tâu: - Bẩm Thiên Đế !

Thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ tiêu diệt Yêu Phượng.Lúc này phía trên Chính Điện một vị mặc một bộ đế vương to lớn ba trượng đang ngồi trên một chiếc ghế dc tạo bởi chín con kim long vô cùng hoa mỹ.

- Nhưng ta không kêu ngươi diệt cả nhà họ.

- Thần Tiên đánh nhau không phạm phàm nhân.

Chứ nói chi là giết họ.Lúc này một uy áp vô hình theo lời nói của vị Thiên Đế đấy truyền ra bao phủ lấy Thiên Lôi khiến cho cả người hắn run lên.- Thần khí mà ta ban cho ngươi, ngươi đã bạo nó để bảo vệ tính mạng rồi .- Công ngươi thì có nhưng tội lại lớn hơn !- Đem nhốt hắn lại.

Chờ ngày lãnh Thiên Kiếp.Thiên Lôi đang định mở miệng nói gì đó nhưng đã bị cấm ngữ nên chả thể nói được gì cả.

Đành bất lực bị đem ⁶đi nhốt vào ngục và chờ ngày hành hình.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 5: Cuộc gặp mặt của Tiểu Thiên


Lúc này tại một Tinh Cầu vô cùng xa xôi khác, bên trong một hang động có một cậu bé chừng chín tuổi đang nằm ngủ ngon lành thì bổng có một tiếng động lạ khiến cậu tỉnh giấc.

Cậu nhìn xung quanh thì thấy được mình đang ở một nơi xa lạ nào đó, bổng có một giọng nói già nua vang lên:- Tiểu Quỷ ngươi tỉnh dậy rồi đấy à ?

Ngươi ngủ cũng say giấc thật đấy .Cậu bé bất chợt giật mình quay đầu nhìn lại thì có một lão già mặc một bộ quần áo vô cùng tả tơi, đang bị nhốt trong một ngục đá, cơ thể thì bị treo lên còn bị dây xích quấn quanh người trông vô cùng đáng sợ.

- Ông...

Ông là ai ?

Tại sao con lại ở đây ?- Cha !

Mẹ ! ...Tiểu Thiên hét lớn lên trong tiếng nấc.- Cha, Mẹ ngươi đã chết rồi.

Tiểu tử là ta đã cứu ngươi một mạng đấy cho nên bây giờ ngươi phải trả ơn cho ta !!Tiểu Thiên vừa nghe thấy Cha Mẹ mình đã chết thì cậu nhìn lên với ánh mắt đầy sát khí.

- Là Ông đã giết Cha Mẹ ta ?Ông nhìn thấy sâu trong đôi mắt cậu và thấy được một thứ gì đó rất đặc biệt mà lại không nhìn ra được nó là cái gì cả.

Chỉ biết được tiền đồ đứa bé này là không thể nào biết trước được.- Không phải là ta làm !

Mà là một kẻ có biệt hiệu là Thiên Lôi.Cậu bé nhìn ông lão một hồi rồi hỏi: - Sao ông biết ?

Thiên Lôi sao ?

Không phải Thiên Lôi chỉ đánh giết kẻ xấu thôi sao ?

- Cha mẹ con đều là người tốt.

Tại sao lại bị Thiên Lôi giết chứ ?Ông lão nghe cậu bé nói như vậy liền cười lớn- Ha..ha...ha...

Tiểu Tử ngươi còn rất nhỏ nên có rất nhiều thứ không biết được đâu !

Đợi đến lúc người lớn mạnh rồi thì lúc đó ngươi mới hiểu rõ được cái gì là tốt cái gì là xấu.Cậu bé nghe thế rồi nói: - Vậy thế nào là tốt ?

Thế nào là xấu vậy ông ?

- Với lại làm thế nào ông biết rằng cha mẹ cháu đã bị giết ?Ông lão nhìn vẻ bình tĩnh của cậu thì hết sức ngạc nhiên.

Nó là một sự bình tĩnh đến mức cho dù cả bầu trời này có sụp xuống cũng không khiến nó biến sắc.

Ông nghĩ:- Chỉ mới nhỏ tuổi như vầy đã có thể giữ được sự bình tĩnh như vậy rồi.

Dù cho có nghe tin là Cha Mẹ mình đã bị giết thì vẫn giữ dc sự bình tĩnh.

Nhưng sâu trong ánh mắt đấy lại là một sự bùng nổ.- Tốt ..

Tốt ..

Một đứa như vầy nếu bước vào con đường tu tiên thì không biết nó sẽ bá đạo đến mức nào.Ông lão nhìn Tiểu Thiên thật sâu rồi nói:- Ta sẽ không nói vì sao ta lại biết.

Nhưng nếu ngươi bước vào con đường tu tiên thì ngươi sẽ tìm được câu trả lời mà không cần ai phải nói cho ngươi cả.- Chỉ cần ngươi có thực lực thì về sau ngươi có thể đi báo thù cho Cha Mẹ ngươi.Cậu bé vừa nghe ông lão nói như vậy thì cậu nghĩ :- Tu tiên sao ?

Chẳng lẽ giống như những người mà mình được nghe kể mỗi đêm từ mẹ sao ?Cậu nhìn ông lão rồi nói: - Không phải tu tiên chỉ có trong truyện thôi sao ?

- Chẳng lẽ tu tiên là có thật ?Lúc này Tiểu Thiên tiến đến chổ ông lão được vài bước thì dừng lại:- Nếu tu tiên là có thật !

Và ông lại bị nhốt như vậy.

Chắc hẳn ông đã làm việc gì xấu nên mới bị nhốt như vậy hay sao ?- Nếu theo lời mẹ con kể thì ông là một người xấu.

Cậu ngay lập tức lui về phía sau, ông lão cũng không ngăn cản thêm.

Vì ông tính được nếu mình ngăn cản thì sẽ không thể thoát ra được.

Câu ta đi về phía sau được một lát thì chân cậu dường như chạm phải thứ gì đó, cậu quay lại nhìn thì lại chả thấy gì:- Ở đây tối quá, không nhìn thấy được gì cả.Lúc này ngoài trời cũng đã bắt đầu sáng lên, mặt trời cũng đã dâng lên.

Các tia sáng bắt đầu len lỏi chui vào trong động, khiến cho trong động cũng sáng lên chút ít đủ để cậu nhìn thấy khá rõ mọi thứ trong động.Lúc này cậu nhìn lại thì cậu thấy được chổ khi nãy đó chính là một bộ xương khô và thứ mà chạm vào cậu là cái xương chân của người đó.

Cậu liền lui ngược về sau rồi quay lại nhìn về phía ông lão bị nhốt trong ngục kia:- Ông thật sự đúng là ma đầu rồi, ông là người xấu .Ông nghe thấy Tiểu Thiên nói vậy thì cười lên:- Ha...ha...ha...

Tiểu tử trong giới tu tiên thì làm gì có cái gọi là tốt hay xấu chứ.

Trước khi ngươi bước vào con đường tu tiên thì ta sẽ dạy ngươi một bài học: Trong giới tu tiên thì chỉ có kẻ lợi dụng và kẻ bị lợi dụng, ai ai cũng muốn chuộc lợi về cho bản thân cả.

Ngươi tin tưởng kẻ khác thì chính kẻ đó mới là người sau này giết chết ngươi.- Tiểu tử ngươi nên nhớ một điều: tốt nhất là không nên tin tưởng bất cứ ai, cho dù đó có là người thân của ngươi.Cậu bé nghe thế thì nói: - Nếu vậy thì ông cũng không đáng tin rồi.Cậu quay lại nhìn về phía bộ xương khô đang ngồi dựa vào vách đá kia rồi đi lại gần nó.

- Chỉ có người đã chết là không biết nói dối thôi đúng không ?Ông lão nghe thế liền sửng người, lại càng xem trọng đứa nhỏ này.

- Tên nhóc này chỉ mới vài tuổi đầu đã có tâm cơ và sự gan dạ như vậy rồi.

Nếu để nó phát triển về sau thì nó sẽ thành một vị đại năng cũng không phải là không được.- Nhưng mình cảm nhận được trong lòng đứa bé này nó có một sự lương thiện rất lớn.Tiểu Thiên bước đến chổ bộ xương khô và vái ba lại:- Đã làm phiền tiền bối rồi !Nhờ có nhưng tia sáng yếu ớt kia mà cậu lờ mờ nhìn thấy được hang động này cũng khá rộng lớn.

Cậu men theo vách tường mà đi đến một gian phòng khác.

Căn phòng này có một bộ bàn ghế được làm bằng đá nhìn cũng khá là đơn giản, trên bàn thì lại là một bộ uống trà cậu nhìn vào thì thấy nó giống với bộ mà cậu nhìn thấy khi có các vị Quan đến quán thì Cha lại đem bộ đó ra để tiếp đãi vậy.Nhưng nếu so bộ ở nhà với bộ này thì vẫn còn kém rất xa, dù cho căn phòng này những tia sáng chiếu vào không nhiều, nhưng có nó ở đây thì cũng đủ thắp sáng cả căn phòng này rồi.

Cậu tiến đến và định cầm lấy ấm trà đổ ra xem có còn nước bên trong không nhưng cậu lại không cầm nó lên nổi- Không nhấc lên được, nặng quá !- Đúng là đồ của Tiên Nhân nó khác với người thường.

Mẹ mình kể thật không sai rồi.- Mình phải đi xem xung quanh mới được.

Không biết đây là chổ của vị đã chết hay là ông lão bị nhốt kia ?- Theo như lời ông ta nói thì Cha Mẹ mình đã mất.

Nhưng không sao cả, mẹ từng kể Tiên Nhân có thuật hồi sinh thì cho dù họ chết thì sau này mình sẽ hồi sinh lại cho họ.- Nhưng làm thế nào để thành Tiên Nhân nhỉ ?

Hỏi ông lão kia ?

- Nhưng ông đấy sẽ thật sự nói cho mình hay là sẽ gạt mình đây ?- Thôi đuọc rồi, muốn làm tốt việc gì thì thà mình tự làm.

Theo như những Tiên Nhân mà mẹ kể thì bọn họ luôn tự mình phấn đấu cả, không phụ thuộc bất cứ ai.

Cứ từng bước từng bước chở thành Tiên Nhân trên mọi Tiên nhân.Cậu liền đi nhìn xung quanh xem có món gì mà mình lấy được hay không.

- Trong các câu truyện mẹ kể thì muốn thành tiên nhân phải có bí kíp tu luyện hoặc phải có đan dược gì đó.

Nhưng tim những thứ đó ở đâu đây ?- Trong bình trà kia sao ?

Nhưng mình lại không di chuyển nổi.

Thử tìm xung quanh xem sao.

Các Tiên Nhân thường có những nơi bí mật để cất giấu những món quý giá.Lúc này tại nhà giam thì ông lão đang quan sát mọi việc: - Để xem tiểu tử ngươi có được vận mệnh như thế nào ?

- Với lại những món đồ của ta lại cần phải có một trí tuệ siêu việt cũng như một sự khổ luyện và kiên trì.

Cần phải trải qua vô số gian khổ thì mới có cơ hội luyện thành được.

- Mà tính ra tên tiểu tử này cũng có cơ may không tồi.

Những món của ta đều bị cái tên chết bầm đó xóa đi tất cả Thần Thức cũng như cấm chế trên đó làm cho nó thành vật vô chủ cả.

- Một kẻ nghịch Thiên như ta lại không ngờ rằng cũng có bước đường như vầy.

Haizzz...
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 6: Ngộ tính của Tiểu Thiên


Tiểu Thiên truy tìm một hồi lâu nhưng lại chả thấy gì cả và cậu rất ngạc nhiên rằng cho dù mình đã khá lâu rồi chưa ăn uống gì cả nhưng lại không hề cảm giác dc tý gì là đói hay khát cả.Cậu nghĩ rằng do đây là động phủ của Tiên Nhân nên cậu mới không có cảm giác như của người phàm.

Vậy nên cậu truy tìm một lát nữa nhưng cũng không thể tìm được gì cả, cậu cũng không tý gì là ngạc nhiên.

Cậu biết rõ động phủ ẩn tàng kho báu của Tiên Nhân không phải dễ dàng để cho một đứa trẻ phàm nhân như cậu tìm ra được.Dù cho cậu không đói bụng hay khát nước thì việc tìm kiếm nãy giờ vẫn khiến cậu mệt mỏi.

Nên cậu bước đến chiếc giường đá và nằm trên đấy, trong lúc nằm trên này cậu lại nhớ đến Cha người luôn che chở cho cậu cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.Còn mẹ cậu là một người phụ nữ vô cùng yêu thương chồng con, cậu nhớ những món ăn của mẹ, những câu truyện mẹ kể mà khi xưa cậu cho rằng mẹ chỉ bịa ra.

Nhưng không ngờ nó là sự thật, nằm suy nghĩ một hồi thì cậu ngồi bật dậy:- Mẹ từng kể nơi Tiên Nhân ở là một nơi vô cùng tốt vì nơi đó có một thứ gọi là Thiên Địa Chi Khí hoặc gọi là Linh Khí rất là nhiều.

Nếu phàm nhân ở đó dù chỉ một chút thôi cũng đủ làm cho người đó chở nên khỏe mạnh lên, đầu óc thì minh mẫn lên rất nhiều và giúp họ tập trung hoặc suy nghĩ được nhiều điều mà trước nay họ không nghĩ ra.Cậu liền nhớ lại được lúc đó mình có hỏi một câu:- Nếu như sau này con vô được động phủ Tiên Nhân thì không phải rất vui phải không mẹ ?Mẹ cậu dùng tay xoa nhẹ lên đầu Tiểu Thiên rồi nói:- Nếu như có một ngày con ở động phủ Tiên Nhân thì hãy nhớ làm việc này: Con hãy ngồi xếp bằng lại, thẳng người nhưng cơ thể vẫn thả lỏng, hay tay chụp vào gối, đôi mắt nhắm lại ngừng suy nghĩ và để ý xung quanh và bắt đầu hít sâu vào giữ đó chừng 5-10 giây thì thờ nhẹ ra cứ làm như vậy.

Nên nhớ cho dù xung quanh có xảy ra việc gì thì cũng mặc kệ nó.Lúc này Tiểu Thiên liền làm theo những gì mà mẹ cậu nói.

Cậu bắt đầu tập ngồi thiền và hít thở, sau khi ngồi như vậy được một chút thì cậu mới biết được cảm giác ngồi như vầy rất khó chịu.

Cứ như có rất nhiều con kiến bò xung quanh người vậy.Cậu lại tiếp tục bắt đầu lại, cứ tiếp tục làm như vậy.

Lúc thì cậu mở mắt, lúc thì không tập trung, ....

Cậu không hề bỏ cuộc cứ tiếp tục như vậy, dần dần thời gian mà cậu ngồi thiền mỗi lúc tăng lên.

Lúc mới bắt đầu thì cậu chỉ ngồi được chừng ba phút, sau nhiều lần tập đi tập lại thì cậu đã ngồi được tận mười phút.

Hiện tại thì bên ngoài cũng đã xế chiều ánh sáng từ mặt trời cũng đã yếu đi rất nhiều.

Trong phòng chỉ còn mỗi ánh sáng từ bộ ấm trà phát ra, nhiêu đó là cũng chỉ đủ để người bình thường nhìn được đôi chút mà thôi.

Nhưng Tiểu Thiên không hề hay biết mà đang tập trung ngồi thiền.Cậu cứ như vậy mà ngồi thiền đến khi bên ngoài trời cũng đã tối đi.

Mặt Trăng cũng đã lên cao, cậu mới mở mắt ra:- Tập luyện cả ngày nay cũng chỉ giúp cho mình ngồi thiền được chừng nửa giờ rồi.Cậu ngạc nhiên khi mở mắt ra thì thấy được mọi thứ trong phòng khá rõ ràng, không giống như lúc trước nữa chả thấy được gì cả.

- Thật sự có tác dụng sao ?Cậu vui vẻ và tiếp tục luyện tập tiếp.

Lúc này bên trong phòng giam ông lão đã nhìn thấy toàn bộ- Cũng chỉ là một tiểu xảo hít thở thôi mà đã khiến đứa bé này vui đến vậy rồi.

Nhưng mà nhờ vậy mới thấy rõ tên tiểu tử này ngoài sự gan dạ và tâm cơ ra thì ngộ tính khi tu luyện thật sự là quá kém cỏi đi.

Chỉ là một trò hô hấp thôi cũng phải mất nửa ngày mới ngồi được nửa giờ, ngộ tính như vầy thì làm sao có thể lĩnh hội được bí kíp của ta chứ.- Chưa kể hắn lại ở trong động phủ của ta.

Động phủ của ta đấy!- Ta mà không bị phong ấn ở đây thì ta đã một chưởng giết chết tên nhóc này !Bị phong ấn trong phòng giam đã khiến cho ông ta vô cùng tức giân rồi lại gặp thêm tên tiểu tử này càng làm cho ông ta sôi máu nữa.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 7: Tu vi cứu cha mẹ


Trong căn phòng lúc này Tiểu Thiên vẫn tiếp tục tập ngồi thiền, sau ba ngày chăm chỉ luyện tập thì cậu đã có thể ngồi thiền liên tục gần nửa ngày rồi.

Hiện giờ các giác quan của cậu đều đã được nâng lên rất nhiều so với khi trước, bây giờ dù cho trời tối thì cậu vẫn nhìn thấy được rõ ràng.

Nhờ sự chăm chỉ như vậy nên giờ cậu đã dần bước lên con đường tu tiên rồi.

Cậu nghĩ:- Nếu mình tập luyện như vầy thì không biết đến khi nào mới có thể đủ khả năng cứu lại cha mẹ đây ?Vậy nên cậu quyết định đi tìm cửa bí mật của Tiên Nhân.

Cậu quyết định không đi hỏi ông lão là vì cậu thấy được dường như ông ta không hề để ý đến cậu nữa.

Cho nên cậu cũng không hỏi luôn, cứ như vậy cậu tự tìm cách để tìm ra được cánh cửa bí mật.

Cậu cũng từng nghĩ đó là bộ ấm trà nhưng hiện tại thì cậu vẫn không tài nào di chuyển được nó cả.

Nếu theo như lời mẹ cậu kể là thực lực không đủ.

Thế nên cậu đi tìm thứ khác, cậu tìm xung quanh cả căn phòng nhưng cậu vẫn không thể tìm ra được.Cậu tin rằng mình không tìm ra được là do thực lực không đủ, nên cậu tiếp tục luyện tập ngồi thiền tiếp tục.

Sau năm ngày thì cậu lại đi tìm một lần nữa, lần này thì cậu thấy được lờ mờ có một điểm sáng ngay phía góc giường bên phải.

Cậu liền đi đến chổ đó thì phát hiện một viên đá nhỏ màu xanh nước biển nhạt chỉ cở hạt đậu đang nằm ở đó.

Cậu cầm nó lên và đưa lên miệng cắt một phát thì cậu vừa mới để lại gần miệng thì viên đá bổng nhiên biến mất và thay vào đó thì là một luồn không khí cực mạnh chui thẳng vào trong người cậu một cách đột ngột.

Giống như có một cơn lốc xoáy khổng lồ đang hoành hành trong người cậu vậy, cứ như đang muốn xé nát cơ thể cậu để chui ra ngoài.

Cơn đau và nổi thống khổ này cậu không thể diễn tả nổi.

Cả người Tiểu Thiên bay thẳng lên không trung cách mặt đất chừng nửa trượng, xung quanh cậu là những dòng màu xanh dương nhạt đang bay quanh cậu, cứ chừng một vài giây thì lại có một dòng đâm thẳng vào người cậu khiến cho cậu co giật không ngừng.

Cơn đau khiến cho cậu phải hét lên vang vọng cả khắp động phủ.

Lúc này ông lão đang quan sát: - Tên tiểu tử này không biết là xui hay là may mắn nữa.

Chỉ mới bước được một chân vào ngưỡng luyện khí thôi mà đã hấp thụ một viên thượng phẩm linh thạch mức độ gần bằng cực phẩm rồi.

- Cho dù nó có bé nhỏ chỉ bằng hạt đậu thì nó cũng vượt xa rất xa so với hạ phẩm hay trung phẩm rồi.

- Nếu tên nhóc này có thể chịu đựng được sự chuyển biến này chắc chắn sẽ bước vào luyện khí cảnh dễ dàng rồi.

Ít nhất cũng tầng ba luyện khí kỳ.Quay chở lại Tiểu Thiên thì cậu vẫn luôn la hét vì cơn đau nhức kích liệt này.

Nó khiến cho cậu dường như muốn điên lên vậy:- Cơn đau nhức này !

Chẳng lẽ đây là cơn đau mà khi trước mẹ kể là thay da đổi thịt.

Vậy là mình sắp thành Tiên Nhân rồi.Trong lòng cậu mặc dù vui nhưng khi so với nổi thống khổ mà cậu đang chịu thì nó lại còn kém xa.

Lúc này ý thức của cậu đã đến cực hạn, không còn có thể chịu đựng thêm được nữa.

Cậu đã ngất liệm đi giữa không trung.Mặc dù cậu có ngất đi thì những dòng khí màu xanh dương kia vẫn liên tục không ngừng nghỉ chui thẳng vào người cậu khiến cho cậu co giật liên hồi.Sau nửa ngày, lúc này ngoài trời cũng đã tối rồi.

Ngày hôm nay lại không có trăng nên trong phòng lúc này rất tối dù cho có ánh sáng từ bộ ấm trà thì nó vẫn không đủ chiếu sáng.

Nhưng trong căn phòng lúc này vẫn cực kỳ sáng cứ như có một mặt trời trong phòng vậy, đó là ánh sáng được phát ra từ chổ Tiểu Thiên.

Những dòng khí xanh dương đấy vẫn không ngừng chui vào người cậu, nhưng khi so số lượng khi trước thì nó đã giảm đi rất nhiều rồi.

Ước chừng cũng không bao lâu nữa là kết thúc quá trình này.

Nhưng Tiểu Thiên cậu vẫn còn bất tỉnh vì nổi thống khổ đấy.

Mãi cho đến sáng ngày hôm sau thì quá trình này mới kết thúc, nhưng Tiểu Thiên vẫn còn bất tỉnh, nằm dưới mặt đất.

Còn ông lão bị nhốt trong phòng ngục thì thở hổn hển- Nếu không tại phong ấn này thì việc bảo vệ tâm mạch đứa nhỏ này chả khác là lấy hạt cát khỏi sa mạc với ta cả.

- Nhưng dù sao thì nó cũng vượt qua rồi.

Cho nó ngủ vài ngày là tỉnh dậy thôi.

Sau hai ngày thì Tiểu Thiên tỉnh dậy, cậu cố gắng mở hai mắt ra.

Hiện giờ toàn bộ thân thể cậu đâu đâu cũng xuất hiện những cơn đau kịch liệt, dù cho cậu đã tỉnh dậy nhưng cũng chỉ có thể nằm ở đó thôi, chỉ cần cậu hơi di chuyển thì cơn đau kịch liệt liền xuất hiện ngay.

Nhưng cũng vì như vậy mà cậu cảm giác được rất nhiều điều- Ngoài cơn đau khó mà diễn tả cho hết này thì hình như mình cảm giác được mình đã khỏe mạnh hơn trước kia rất rất nhiều.- Thậm trí các giác quan của mình cũng tăng lên rất rất nhiều.

Chỉ tiếc rằng do quá trình thay da đổi thịt này quá dữ dội khiến cho mình không thể di chuyển nổi dù một tý.

- Không biết rằng nếu như thay việc ngồi thiền bằng cách nằm thì sao nhỉ ?

- Phải thử mới được.Thế là Tiểu Thiên quyết định thay đổi từ việc ngồi thiền chuyển sang nằm.

Cậu vừa mới nhắm mắt định thần thì một lượng lớn Linh Khí chui vào thân thể cậu, nó đã giúp cho cậu giảm bớt được sự đau đớn và cậu cảm nhận được sự rõ rệt thế nào là hấp thụ Linh Khí.Sau nửa ngày thì cậu mở mắt ra, cậu bắt đầu từ từ ngồi dậy, cảm giác được thân thể không còn đau nhức nữa thì cậu đứng dậy và bắt đầu cảm nhận sự chuyển đổi này.Cậu tiến lại bộ ấm trà và thử nhấc nó lên một lần nữa- Lần này để xem mình có nhấc nó lên nổi không ?Cậu dùng hết sức lực mình để nhấc nó lên nhưng vẫn như cũ cái bình trà không thể di chuyển chút nào cả.Ông lão bị nhốt trong phòng ngục nhìn thấy cảnh này cũng cười lớn lên:- Ha...ha...ha....

Tiểu tử ngươi thật không biết trời cao đất rộng là gì cả !- Cả cái bộ ấm trà đấy đến khi nào ngươi có được thực lực Kết Đan kỳ thì mới có khả năng nhấc được nó.

Còn với tu vi của ngươi hiện giờ thì vẫn chưa đủ tư cách đâu.Tiểu Thiên vừa nghe thấy Kết Đan kỳ thì không hiểu nó là gì cả.

Nên cậu đi đến chổ ông ta để hỏi - Kết Đan kỳ là gì vậy ạ ?

- Làm thế nào mới được Kết Đan kỳ ?Ông ta nhìn Tiểu Thiên một lát rồi nói:- Nó là cảnh giới tu vi.

- Còn cảnh giới tu vi đó là những cấp bật mà ngươi đạt được khi tu luyện.

Nó phân ra làm nhiều cấp bật cảnh giới khác nhau: Luyện khí cảnh – Trúc Cơ cảnh - Kết Đan cảnh – Nguyên Anh cảnh - Vấn Đạo cảnh - Ngộ Đạo cảnh - Hợp Đạo Cảnh – Hóa Đạo cảnh – Bán Thần cảnh.

- Còn phía trên Hóa Đạo còn cảnh giới nào khác nữa hay không thì ta không rõ.

Nhưng ta có nghe nói phía trên đó là Nguyên Tinh, nhưng trong quá trình tu luyện của ta vẫn chưa gặp qua vị đại năng Nguyên Tinh nào cả.Tiểu Thiên nghe ông lão diễn giải về các cấp bật trong tu tiên càng làm cho cậu cảm thấy vô cùng hiếu kỳ- Không ngờ lại có nhiều cấp bậc đến thế.

Vậy con là đang ở cảnh giới nào vậy ?- Ngươi chỉ mới ở cảnh giới luyện khí tầng thứ ba mà thôi, vẫn còn cách Kết Đan rất rất xa.

Với lại ta cũng không hi vọng ngươi sớm đạt được Trúc Cơ.

Chỉ cần ngươi ở luyện khí cảnh đạt được tầng cao nhất thì sau này ngươi trúc cơ mới có thể là một trong những trúc cơ mạnh nhất.

Cậu nghe thế thì mong chờ một ngày nào đó cậu đạt được trúc cơ, thậm trí các cảnh giới cao hơn nữa- Thế phải đạt đến loại cảnh giới nào thì con mới có cơ hội cứu cha mẹ con ?Ông lão nhìn thấy sự mong chờ của Tiểu Thiên.

Ông thật sự không muốn dập tắt cái mong muốn này của cậu, vì ông hiểu rõ đợi đến khi tên Tiểu Thiên đạt được đến tu vi đó thì cha mẹ Tiểu Thiên đã luân hồi vô số kiếp rồi.

- Bán Thần !Tiểu Thiên vừa nghe được cảnh giới mới đủ khả năng cứu cha mẹ thì cảm giác được đó sẽ là một đoạn đường dài, rất là dài mới có thể đến được.

Nhưng không vì vậy mà cậu lại nản lòng vì cậu biết rõ mẹ cậu từng kể việc muốn hồi sinh một người là cực kỳ khó.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 8: Cách xuống mật thất


Tiểu Thiên đứng đó suy nghĩ một hồi thì quay về phòng tiếp tục luyện tập, vừa đi được một đoạn thì cậu quay chở lại hỏi về căn phòng bí mật:- Ông biết cách nào để mở căn phòng bí mật nào ở trong động này không vậy ạ !!

Ông nhíu mày nhìn thẳng Tiểu Thiên- Ngươi cũng biết hỏi lắm đấy !- Ngươi nghĩ rằng có người nào chỉ chổ cho kẻ khác lấy đồ của mình không hả ?Tiểu Thiên dùng một nụ cười ngây thơ rồi nhìn lên ông lão và gãi gãi đầu - Ông thấy đó ông đang bị nhốt ở trong đó thì những món trong đó ông cũng đâu xài được.

Với lại khi con mạnh lên thì con có thể đưa ông ra ngoài.

Ông nhìn nụ cười giả tạo đấy của Tiểu Thiên cũng không biết nói gì hơn, trong lòng ông lúc này thì hiểu rõ nếu Tiểu Thiên không mạnh lên thì lão cũng không thể ra ngoài được.

Cái phong ấn này dùng một cấm chế liên kết với tu vi của ông ta, nếu ông ta cưỡng ép gỡ bỏ phong ấn thì tu vi của lão sẽ biến mất.

Nếu như ông ta khi xưa gỡ bỏ thì còn có cơ hội để hồi phục dù là nó sẽ cực kỳ lâu, nhưng cũng không phải là không được.

Còn bây giờ phong ấn nó đã liên kết mật thiết với tu vi của ông, thậm trí là sinh mệnh nếu bây giờ cưỡng chế khai mở thì không những không tháo bỏ được còn mất mạng vô ích.

Ông lại nhìn Tiểu Thiên đang cười ngây ngô kia rồi suy nghĩ một lát rồi nói chổ cho Tiểu Thiên.

Một phần là ông muốn thoát ra khỏi phong ấn này, chín phần là không muốn nhìn cái khuôn mặt giả tạo kia.- Ngươi thấy cái xác khô kia không ?

Đi đến đấy.Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn bộ xương khô mà khi trước cậu lỡ chân đụng phải khi mới đến đây.

Sau đó đi đến chổ bộ xương đấy.- Phía sau bộ xương đấy là chổ để mở khóa căn mật thất của ta.Tiểu Thiên lúc này cúi đầu vái một lại về hướng bộ xương, sau đó nhẹ nhàng di dời bộ xương đấy sang một chổ khác.

Cậu nhìn thấy chổ bộ xương đấy ngồi dựa vào cũng chả có gì khác lạ cả.- Ngươi dùng chân đạp mạnh xuống chổ khi nãy hắn ngồi.

Tiểu Thiên nghe vậy thì đưa chân đạp xuống, nhưng vừa định đạp xuống thì cậu dừng lại và rút chân lại sau đó quay về nhìn phía ông lão nói:- Lỡ đây không phải chìa khóa để mở căn mật thất mà là để mở khóa cho ông thoát ra thì sao ?Ông lão ngớ người khi nghe câu hỏi đó của cậu, ông ta có lòng tốt muốn giúp Tiểu Thiên mạnh lên để còn thả mình ra vậy mà lại bị Tiểu Thiên dùng lòng dạ tiểu nhân đi đo mình.

- Nếu thoát ra dễ như vậy thì ta đã thoát ra từ hàng vạn năm trước rồi chứ không phải cho ngươi ở đây lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đâu.

- Với lại cho dù nó có là giúp ta thoát ra khỏi đây thì không phải khi nãy ngươi nói muốn thả ta ra à ?Lúc này Tiểu Thiên lại tiếp tục cười như lúc trước- Nhưng không phải lúc này !

Vì nếu thả ông ra thì chẳng lẻ ông lại để cho cháu chạm vào những thứ trong mật thất sao ?Ông lão giật giật một bên mắt :- Ngươi đúng là một tên Tiểu Quỷ.

Còn nhỏ như vậy mà lòng tham đã không giới hạn rồi, khi ngươi lớn lên và đủ thực lực chắc sẽ gom sạch nhà người ta, đào sâu trăm trượng mới chịu buông tha.Tiểu Thiên gãi gãi đầu không nói gì cả rồi quay lại dùng chân đạp chổ mà ông lão vừa nói.

Cậu vừa đạp mạnh xuống thì chổ nền đá khi nãy liền sụp xuống chừng một ngón tay, lúc này phía trong căn phòng mà cậu tu luyện, chiếc giường đá bắt đầu bay lên để lộ một chiếc cầu thang đá dẫn xuống mật thất.Tiểu Thiên nhìn thấy vậy biết được ông lão không gạt mình thì quay lại cúi đầu vái một cái và lên tiếng cám ơn.

Sau đó liền bước đến chổ chiếc thang dẫn xuống mật thất kia.

Cậu vừa bước xuống một bậc thang thì lúc này tất cả những bậc thang này phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Khi cậu nhìn xuống thì thấy được phía dưới có khoảng năm mươi bậc thang.

Hai bên thì lại là vách đá nhưng bên trên lại dc ghim vào những viên ngọc thạch phát sáng, nhìn cứ như những ngôi sao được người ta gắn vô tường vậy.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 9: Bên trong mật thất


Lúc này Tiểu Thiên liền đi xuống căn mật thất, sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng thì phía dưới là một đoạn đường hầm đi sâu vào bên trong, hai bên vách của đường hầm này cũng dc gắn rất nhiều viên ngọc thạch.

Tiểu Thiên cũng từng có ý định gỡ nó xuống nhưng cậu sợ cái cảm giác đau nhức kịch liệt lúc trước mà mình nhận phải.

Vậy nên cậu vẫn chưa có ý định sẽ lấy những viên này xuống.

Đi vào được một đoạn thì trước mặt Tiểu Thiên là một cánh cửa đá to lớn cao chừng ba trượng.

Cậu nhìn xung quanh xem có chổ nào để mở cửa hay không, đang nhìn thì giọng ông lão lại vang lên- Cánh cửa này đã không còn cấm chế nên ngươi phải dùng sức mà đẩy đi.

Nghe thấy vậy Tiểu Thiên liền bước đến trước cánh cửa rồi dùng hết sức đẩy cánh cửa đá kia.

Cậu cố hết sức để đẩy nhưng vẫn không khiến cho hai cánh cửa nó mở ra được tý nào cả- Không đẩy nổi ông ơi !- Ngươi nghĩ rằng mình khỏe lắm hay sao mà đẩy cả hai cánh cửa thế ?Lúc này Tiểu Thiên liền gãi gãi đầu rồi sau đó đi qua cánh cửa bên phải mà cố hết sức đẩy.

Lúc này cánh cửa đá bắt đầu di chuyển, thấy vậy Tiểu Thiên tiếp tục đẩy tiếp để lộ được một khoảng trống vừa đủ để cậu đi vào.Sau khi cậu vừa tiến vào thì cánh cửa gần như ngay lập tức đóng lại.

Bên trong căn mật thất này không hề có tý ánh sáng nào cả nhưng đối với cậu thì vẫn có thể xem là nhìn thấy được dù không phải là rõ lắm.Căn mật thất này vô cùng rộng lớn, dù cho thị giác của cậu đã được nâng lên rất rất nhiều nhưng vẫn không nhìn ra được điểm cuối.

Chắc là do bên trong này quá tối nên Tiểu Thiên khó nhìn rõ dc phía xa.

- Phía bên phải cánh cửa có một cây cần gạt ngươi hãy nắm nó kéo xuống.Nghe thấy vậy Tiểu Thiên quay lại nhìn thì thấy phía bên cánh cửa có một chiếc cần gạt bằng đá dài gần nửa mét to bằng tay cậu.

Cậu bước đến và kéo cần gạt xuống thì trong căn phòng giống như có một mặt trời mọc lên vậy chiếu sáng khắp cả căn phòng.Khi Tiểu Thiên quay đầu lại nhìn thì cậu ngớ người ra vì thứ mà cậu đang nhìn thấy nó không phải là một căn phòng nữa.

Mà đó là một vùng đất có núi ở phía xa xa, có mây, thậm trí cậu nhìn thấy trên bầu trời có một mặt trời đang chiếu xuống.

Có điều bên trong này lại không có con vật hay bất cứ người nào khác cả.- Tiểu tử khi nào ngươi có được tu vi nghịch Thiên như ta đi rồi mới biết được đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Tiểu Thiên nghe thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc rồi hỏi- Vậy tu vi của ông là gì vậy ?Ông lão vừa nghe đến câu này thì cười lên một cách tự đắc- Ha...ha...ha...

Cuối cùng tiểu tử ngươi cũng chịu hỏi thông tin của ta rồi !- Tiểu tử ngươi đã ở trong nhà ta cũng hơn nửa tháng rồi vậy mà ngươi còn chả hỏi gì về chủ nhà cả.

- Sẳn ta nói cho ngươi luôn, ta là Bá Kiếp nên ngươi cứ gọi ta là Kiếp lão là được.

Tu vi của ta là Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực ngang với Ngộ Đạo.

Vì trong một lần diệt sạch Tông môn kẻ khác nên ta bị một Hóa Đạo truy sát, tưởng chừng ta đã trốn thoát nên quay về động phủ nào ngờ hắn đã theo ta về tới đây.

Hắn dùng phong ấn nhốt ta định bắt ta khai ra căn mật thất nên ta tính kế dù không dễ dàng nên đã lấy mạng của hắn.

- Hắn chính là cái bộ xương mà ngươi dời qua đấy.Bên trong căn mật thất Tiểu Thiên vừa ngắm nhìn cảnh vật bên trong vừa nghe Bá Kiếp lão kể chuyện xưa.

Cậu nhìn thấy có một tòa tháp lớn ở phía xa xa, vậy nên cậu quyết định đi đến đó tìm xem có thứ gì mình xài được không.Vừa đi cậu vừa nói chuyện với Kiếp lão- Tại sao ông lại đi giết Tông môn người ta ?Kiếp lão nghe vậy thì mắt lão hiện lên vẻ tham lam- Do Tông môn bọn chúng có pháp bảo, nhưng vì bọn chúng lại chỉ nhìn tu vi mà bỏ qua thực lực xem thường lão phu.

Thế nên ta trực tiếp diệt Tông cướp của.

Nếu không vì cái tên chết bầm kia thì ta đã không phải chịu cảnh này rồi.Nói đến đây Kiếp lão không ngừng chữi rủa cái bộ xương kia.

Tiểu Thiên vừa đi đến tòa tháp vừa nói chuyện với Kiếp lão- Sao ông không nghĩ nó là do ác nghiệp mà ông đã tạo ra ?

- Chỉ vì ông thích một món gì đó, chỉ vì người khác không xem ông ra gì thì ông lại diệt Tông người ta.- Thế nên việc ông bị nhốt như vậy là do ác nghiệp mà ông đã tạo ra.Kiếp lão nghe Tiểu Thiên nói như vậy cũng không phản biện gì cả ông biết Tiểu Thiên vẫn chưa niếm trải được mùi vị của thế giới tu tiên.

Tiểu Thiên vẫn còn quá nhỏ để hiểu được- Ngươi còn chưa có sống trong giới tu tiên thì sao hiểu rõ được chứ.- Nó là một nơi mà cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh mới là kẻ đúng.

Chỉ cần ngươi có thực lực thì sẽ không có ai khinh thường ngươi.Bên trong căn mật thất Tiểu Thiên chạy nhanh như gió phóng thẳng đến tòa tháp, khoảng cách giữa cậu và tòa tháp cũng đã rất gần rồi- Nhưng theo con thì mọi chuyện chỉ cần chúng ta dùng lòng tốt của mình đối xử với người khác thì chúng ta sẽ nhận được nhiều thứ tốt đẹp, còn nếu như ông thì chỉ có nhận lấy ác nghiệp mà thôi.Nghe Tiểu Thiên nói vậy Kiếp lão cũng không nói gì thêm lão để cho Tiểu Thiên tự mình lãnh hội nó khi ra ngoài.

Đi được khoảng nửa giờ cuối cùng Tiểu Thiên đã đi đến gần toàn tháp.

Từ phía xa xa nhìn lại thì tòa tháp này có chín tầng, mỗi tầng cao chừng mười trượng.

Xung quanh tòa tháp này có những rất nhiều pho tượng cao chừng ba trượng đủ loại hình dạng.

Nó được sắp xếp dọc hai bên đường bước vô tòa tháp giống như hai hàng thủ hộ cho tòa tháp này vậy.Đoạn đường đi vô tòa tháp cũng được gắn rất nhiều viên ngọc đủ loại màu sắc.

Tiểu Thiên chầm chậm vừa bước vào lại vừa quan sát những pho tượng xung quanh, cậu nhìn thấy có những pho tượng điêu khắc những con thú mà cậu không hề biết là con gì, những pho tượng này cậu cảm giác như nó đang sống vậy và đang quan sát cậu.

Cuối cùng cậu cũng đứng trước cửa tòa tháp, cánh cửa này chỉ cao có một trượng, trên hai cánh cửa thì trang trí hình hai con kim long giống như đang muốn bay lên ngọn tháp vậy.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 10: Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công


Nhìn vô mắt hai con kim long này làm cho Tiểu Thiên cảm giác được một sự kinh khủng khiến cho cậu bất giác lùi lại vài bước- Nó còn sống hay sao ?

Chỉ cần một ánh mắt của nó cũng đủ khiến mình tan biến.

Cảm giác kinh khủng này là gì vậy ?Kiếp lão thấy được cảnh này cũng nhanh chóng mở miệng:- Yên nào Tiểu Long, đừng có mà tạo uy áp với một đứa nhỏ như vậy !Cả người của Tiểu Thiên mồ hôi đã chảy như vừa mới đi qua một trận mưa lớn vậy.

Cậu nói của Kiếp lão nói ra ngay lập tức khiến cho uy áp đè lên Tiểu Thiên cũng biến mất hoàn toàn nhưng quần áo của cậu cũng đã ướt toàn bộ rồi.Sợ hãi khi đối mặt với kẻ mạnh, cậu nhớ lại lúc khi ngoài trời có sấm chớp thì cậu ngay lập tức chạy đến ôm vào lòng cha mẹ.

Nhưng còn hiện tại thì cậu chỉ có thể tự mình đối mặt, tự mình vượt qua.

- Vậy ra đây là cảm giác khi đứng trước một thứ mạnh mẽ vượt xa mình.

Đúng như lời Kim lão nói chỉ cần có thực lực đúng hay sai đều do thực lực quyết định, sống chết thì mặc cho họ tùy ý quyết định.- Chẳng lẽ mọi thứ trên đời này đều do kẻ mạnh quyết định ?

- Chẳng lẽ không để dùng sự bao dung hay sao ?Trong đầu Tiểu Thiên lúc này đang có những suy nghĩ trái chiều với những lời mà cậu nói khi trước với Kiếp lão.

Tiểu Thiên đứng tại đó và nhìn hai con kim long trên cửa với một suy nghĩ trong đầu:- Vậy ra đây chính là cảm giác của kẻ yếu khi nhìn kẻ mạnh, làm thế nào để đạt được nó, làm thế nào ?

- Liệu nếu rằng khi mình mạnh lên thì mình liệu có như Kiếp lão đánh đánh giết giết ? ...Một loạt các câu hỏi hiện ra trong đầu cậu, những câu hỏi liệu rằng lúc nãy mình đã sai- Lúc nãy khi nói chuyện với Kiếp lão mình thật ngây thơ, mình đã sai ?- Muốn có sức mạnh thì cần phải có sự hi sinh thật sao ?

Thật sự là vậy sao ?“Bốp...”

Tiểu Thiên dùng hai tay vỗ thật mạnh vào mặt mình một cú thật mạnh, cú đánh này khiến cậu bừng tỉnh chở lại.

Đôi mắt của cậu lúc này dừng nhìn đôi kim long kia rồi tiếp tục bước về phía cánh cửa.

Lúc này cánh cửa tự động mở ra một cách chậm rãi.

Tiểu Thiên cũng theo đó mà bước vô tòa tháp một cách hết sức bình thường cứ như tòa tháp này là của cậu vậy.

- Tiểu tử này...

Ha... ha... ha...Bên trong tòa tháp này là những kệ sách, rất nhiều kệ sách được sắp xếp ngay ngắn, mỗi kệ sách có ba tầng, mỗi tầng lại xếp trên đó là những quyển sách.

Tiểu Thiên nhìn xung quanh tầng này thì chỉ có sách với sách- Nhiều quá !!

Toàn bộ những thứ này đều là bí kíp để tu luyện như mẹ đã kể sao ?- Nhiều như vậy thì mình phải chọn cái nào đây ?

- Chọn hết !

Ta sẽ học hết !Kiếp lão vừa nghe Tiểu Thiên nói thế thì liền quát to- Tiểu tử ngươi tham lam quá mức rồi đấy !

- Đây là những bí kíp tu luyện mà ta đã sưu tầm suốt mấy ngàn năm nay, mỗi một bí kíp đều là báu vật của các Tông môn mà ta đã lấy về, mua về, cướp về mà có được.- Mỗi một cuốn như vậy thì đều cần phải có một kẻ có trí lực siêu phàm, một căn cơ siêu phàm, ngộ tính siêu phàm.

- Còn ngươi thì Ha...Ha...ha...

- Vậy mà ngươi lại muốn học hết thật đúng là chỉ là nực cười- Ha...ha...ha...Tiểu Thiên mặt ngoài cũng không quan tâm lời Kiếp lão nói, nhưng bên trong thì lại đang suy nghĩ nên chọn loại bí kíp nào để mà tu luyện.

Tiểu Thiên bắt đầu đi xung quanh tìm kiếm bí kíp tu luyện nào phù hợp với mình.

Một tháng sauMỗi ngày Tiểu Thiên luôn dành ra nửa ngày để tìm kiếm bí kíp, nửa ngày còn lại thì tập luyện ngồi thiền.Lúc này Tiểu Thiên đang cầm trên tay một bộ có tên là “Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công”- Đây là một bộ tu tiên vô cùng bá đạo.- Người luyện nó sẽ có khả năng hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt biến nó chở thành của mình.

Khi bản thân tu luyện đến một trình độ siêu việt thì có thể từ trong thể nội ngưng tụ ra cả Nhật Nguyệt.- Sức mạnh sánh ngang Nhật Nguyệt.

Đọc đến đây thì đôi mắt Tiểu Thiên sáng lên vì biết muốn tu luyện bộ này thì cần phải tu luyện dưới Nhật - Nguyệt.

Mà quá trình tu luyện lại vô cùng gian khổ- Ngoài việc phải tu luyện dưới Nhật – Nguyệt thì còn phải chịu đựng sự thống khổ từ nó nữa đó là nóng – lạnh.

Sức nóng khi tu luyện dưới Mặt Trời và sức lạnh khi tu luyện dưới Ánh Trăng.- Nếu như cơ thể không chịu đựng được thì hoặc là bị thiêu đốt đến chết, hoặc là bị đóng băng đến chết.

- Theo như những người tu tiên mà mẹ kể thì không ai là không trải qua sinh tử để mạnh lên cả.

Vậy là Tiểu Thiên chọn tu luyện bộ Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công này.

Cậu nghĩ rằng:- Tu luyện bộ này đòi hỏi cần phải có một cơ thể có khả năng chống chịu được với nóng và lạnh.

- Không biết có bộ nào giúp cơ thể mình mạnh lên không nữa.Sau đó cậu liền tìm một bộ tu luyện cơ thể để giúp mình tu luyện bộ Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 11: Nên chọn quyển nào đây ?


Cậu đi tìm một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy bộ mà mình cảm thấy ưng ý.

Cậu liền quay ra hỏi Kiếp lão- Ông có bộ luyện thể nào hợp với cháu không Kiếp lão ?Kiếp lão đang ngủ thì bị tiếng gọi của Tiểu Thiên làm cho giật mình- Luyện thể sao ?

Ngươi đi qua trái ba dãy nữa rồi đi tìm.Nói xong lão tiếp tục ngủ.Tiểu Thiên liền cám ơn Kiếp lão rồi đi qua ba dãy- Một ...

Hai ....

Ba.

Vậy là dãy này rồi- Không biết dãy này mình sẽ tìm thấy bộ nào đây ?- Phải tìm thật kỹ mới được.Cậu tiến hành đi tìm từ trên xuống dưới, tìm và xem từng quyển từng quyển một.

Sau ba ngày tìm kiếm thì cậu đã gom cho mình được năm quyển lần lượt là : Kim Cương Bất Hoại Thể, Ngũ Hành Chi Thể, Hóa Thể Thiên Biến, Hổn Độn Thể, Cự Nhân Biến.Cả năm quyển này sau khi Tiểu Thiên đọc sơ qua thì đều rất hợp ý.

Cả năm quyển này cậu đều muốn luyện.

Nhưng cậu hiểu rõ không phải là mình luyện càng nhiều loại mới mạnh mà là luyện một loại đạt đến đỉnh cao thì mới được xem là mạnh.Tiểu Thiên đi xem xung quanh thêm lần nữa để xem mình có tìm được quyển nào nữa không, đến cuối cùng thì cậu cũng chỉ có năm quyển đó mà thôi.

Nhưng ở dãy này thì không phải chỉ có bí kíp luyện thể mà còn có những loại khác một ít.

Cậu cũng lấy ra một quyển nữa là Phệ Tinh Quyết.Cầm trên tay sáu quyển nhưng cậu lại chưa biết nên chọn ra cái nào thể tu luyện.

Cậu bắt đầu lật những trang giới thiệu lên và đọc nó- Quyển Kim Cương Bất Hoại thể này có các bậc : Thạch cấp - Đồng cấp – Ngân cấp – Kim cấp – Kim Cương cấp.

Mỗi một tầng nó sẽ giúp cho người tu luyện nâng cao thể chất, cơ thể thì như tên của từng cấp độ.

Khi đạt đến tầng cuối là Kim Cương cấp thì cơ thể họ có thể xem là bất hoại chi thân.

Dùng thân thể đối kháng với Thiên Địa, cho dù có gặp kẻ tu vi cao hơn thì vẫn có thể thắng được.Khi Tiểu Thiên đọc đến đây thì cảm giác được nếu mình vừa có thân thể bất hoại, lại cầm Nhật Nguyệt trên tay thì ...Nghĩ đến đây Tiểu Thiên vô cùng mong chờ nhưng cậu để nó sang một bên và lật tiếp quyển khác xem- Đây là Hóa Thể Thiên Biến, đây là một bộ luyện thể Nghịch Thiên, dùng kích thước và sức mạnh để áp đảo vạn vật.

Nó chỉ có bốn loại cấp nhưng mỗi cấp lại chênh lệch cực xa : Đạp Sơn - Đạp Tinh - Chống Thiên – Đạp Thiên.Sau khi đọc xong dòng giới thiệu thì Tiểu Thiên há hốc mồm ra- Lại có bộ luyện thể bá đạo như này sao ?

Chẳng lẽ chưa ai luyện nó sao ?- Có !

Từng có một kẻ đã tu luyện nó và đạt đến cảnh giới bán bộ Đạp Tinh.

Trận chiến năm đó đến giờ ta vẫn nhớ trong đầu, kích thước của hắn cao lớn hàng vạn dặm, uy lực mỗi quyền của hắn như là phân chia trời đất vậy.

Lúc đó ta và hắn đấu liên tục cả tháng trời cuối cùng ta dùng một chiêu Diêm Vương Chỉ mới có thể đánh bại hắn ta.Đột nhiên giọng của Kiếp lão vang lên làm cho Tiểu Thiên bổng giật nẩy mình.

- Ông mạnh đến vậy cơ à ?

Vậy mà vẫn bị nhốt !Tiểu Thiên lại tiếp tục lấy quyển tiếp theo xem- Đây là Ngũ Hành Chỉ thể, hấp thu năng lượng của ngũ hành Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ.

Thu nạp chúng vào bên trong cơ thể biến nó thành của mình tu bổ cơ thể.

Khi luyện đến tầng cao nhất mỗi quyền, mỗi cước đều mang theo uy lực ngũ hành.

Vạn vật trên Trời Đất đều từ Ngũ Hành mà ra, dùng Ngũ Hành hủy diệt Ngũ Hành tự hỏi trên đời này ai tiếp nổi một quyền.- Có Hỏa sao ?

Nó bảo là hấp thu ngũ hành mà trong ngũ hành lại có Hỏa.

Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công cũng có Hỏa vậy tu luyện bộ này lại là hợp lý nhất rồi.- Phải xem tiếp mới được.Tiểu Thiên bỏ quyển Ngũ Hành thể xuống rồi lấy Quyển Cự Nhân Biến lên đọc- Quyển này cũng khá giống với quyển Thiên Biến kia đều là dùng kích thước cơ thể để mà áp chế kẻ địch.

Khác là nó không có biến lên to lớn được như quyển Thiên Biến mà là xúc tích cơ thể, dùng khối lượng mà đè bẹp đối phương nó có 12 tầng mỗi một tầng sẽ khiến cơ thể to lên một trượng, khối lượng tăng thêm vài chục lần.

- Dùng sức nặng mà nghiền nát đối phương sao ?- Không hợp với mình lắm !Tiểu Thiên đang định cầm quyển tiếp theo lên xem thì Kiếp lão lại lên tiếng- Khi xưa ta cũng từng đấu với một kẻ như thế !

Chỉ được cái sức mạnh, không linh hoạt.

Phế phẩm, nhưng ta cũng không muốn bỏ đi nên cũng đành lấy về.Nghe thấy vậy thì Tiểu Thiên gật gật đầu rồi cầm quyển Hỗn Độn thể lên xem.- Hỗn Độn thể này lại không ngờ là một bí kíp dùng để cắn nuốt vạn vật, biến vạn vật thành của mình.

Cắn nuốt hết thẩy, vị tiền bối tạo ra bộ này chẳng lẽ có thù với Thiên Địa hay sao nhỉ ?- Lại tạo ra một bộ cắn nuốt vạn vật, đến khi Thiên Địa chỉ còn Hư Vô.

- Đây cũng là một bộ chuyên dùng để hấp thu thứ khác !

Khi nãy đã có hấp thu hỏa rồi chỉ còn cái lạnh thôi.

Quyển này lại bảo là cắn nuốt vạn vật vậy là có thể cắn nuốt cả hỏa và băng rồi !Đọc xong cả năm quyển khiến cậu vô cùng phân vân không biết nên chọn quyển nào cả.

Cái nào cũng có điểm mạnh và yếu riêng của nó cả, cậu quyết định ngồi thiền để tập chung suy nghĩ nên chọn luyện quyển nào.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 12: Kiếp lão giao đấu ( phần 1 )


Suy nghĩ cũng gần nửa ngày thì Tiểu Thiên mở mắt ra, sau đó quay sang nhìn hai quyển là Ngũ Hành Chi Thể và Hỗn Độn thể- Lúc trước mẹ từng kể : Thế Giới này khi xưa chỉ là một mớ hỗn độn nhưng vì một lý do nào đấy mớ hỗn độn đấy lại phát nổ tạo ra thế giới này, trong thế giới này có Âm Dương, có Ngũ Hành.

Từ đó chúng liên kết với nhau hình thành nên nơi mà cả nhà chúng ta cùng với mọi người sinh sống đây.- Theo như vậy thì Hỗn Độn sinh Ngũ Hành.

Vậy nếu như Ngũ Hành kết hợp vậy có thể tạo ra Hỗn Độn hay ko ?

- Quên mất là con có Âm Dương.- Âm Dương...

Âm Dương...

Âm Dương... nó là gì ?Kiếp lão nhìn Tiểu Thiên đang suy nghĩ không rõ Âm Dương là gì nên ông định chỉ điểm cho cậu thì lúc này Tiểu Thiên dường như đã hiểu rõ cái gì là Âm, cái gì là Dương- Âm – Dương tồn tại trong mỗi người.

Lúc trước khi mình qua nhà Linh Đan thì nghe được cha cô ấy nói về Âm Dương.

- Tâm – Cang - Tỳ - Phế - Thận tương ứng với ngũ hành Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ và Âm – Dương.- Âm Dương nó giống như Nóng và Lạnh vậy.

Âm thịnh sẽ sinh ra các bệnh như: cảm lạnh, rét run...

Dương Thịnh sẽ khiến cơ thể bị sốt, nóng vã mồ hôi...- Vậy Âm và Dương có liên quan đến lạnh và nóng, Nhật Nguyệt cũng là nóng và lạnh.

- Chẳng lẽ là ...Kiếp lão nghe được sự phân tích của Tiểu Thiên cũng không định nói gì thêm cả.

Tiểu Thiên ngay lập tức đứng dậy và cầm trong tay hai quyển Ngũ Hành Chi Thể và Hỗn Độn Thể cất vào trong người, sau đó trả những quyển kia về lại chổ cũ.- Nhật Nguyệt là Âm Dương - Lấy thân là ngũ hành nuôi dưỡng hổn độn hóa thành thế giới !

- Tạo ra sự sống .Kiếp lão trong lúc mơ màng vừa nghe Tiểu Thiên nói ra những lời như thế thì lão phát hiện ra rằng mình đã sai, cực kỳ sai.

Tiểu Thiên không phải là một kẻ như ông nói.

Mà Tiểu Thiên có lẽ còn nghịch Thiên hơn cả ông- Tạo ra thế giới sao ?

Tạo ra sự sống ?

Ta chính là Thiên, Thiên chính là ta.

Chủ quản thiên hạ ai dám không nghe !- Tiểu tử này là ai ?

Là một đại năng đầu thai lại hay sao ?- Không đúng !

Không giống tý nào.

Kiếp lão kinh sợ Tiểu Thiên mà nhìn chằm chằm cậu.

Một lão già đã hơn chục vạn năm tuổi lại khiếp sợ khi nhìn một đứa bé chỉ mới chín tuổi.

Tiểu Thiên sau khi nói những lời đó thì đến cậu cũng không dám tin tưởng là mình sẽ thành công và những lời này thật là hoang đường.

Nhưng không thử thì làm sao biết không được, nên Tiểu Thiên quyết định tự mình kết hợp hai quyển cậu đang cầm Ngũ Hành Chi Thể và Hổn Độn Thể lại thành một- Mình sẽ gọi nó là Ngũ Hành Hổn Độn Quyết.- Nhưng mình phải bắt đầu từ đâu đây ?Kiếp lão nhìn thấy Tiểu Thiên đã có hướng đi nhưng lại chưa biết đi như thế nào.

Ông cũng rất muốn giúp nhưng với suy nghĩ này của cậu Kiếp lão hiện tại cũng chưa nghĩ ra được cách đi như thế nào- Nếu như hướng đi này đúng thì tên tiểu tử này sẽ là Thiên.- Tiểu tử này chỉ mới là luyện khí mà lại đã có hướng đi xa như vậy rồi.- Nhưng tiếc là ta hiện tại vẫn chưa thể giúp được cho ngươi rồi.Suy nghĩ một lát thì ông nghĩ mình nên kể về hai kẻ đã tu luyện Ngũ Hành Chi Thể và Hổn Độn thể.

Từ đó Tiểu Thiên có lẽ sẽ nghĩ ra được cách đi của riêng mình- Khi xưa ta cũng từng đánh với hai kẻ tu luyện hai bộ đấy, ta sẽ kể rõ quá trình trận đấu để ngươi có thể nghĩ ra được cách đi của mình.

Nghe cho rõ vào.Tiểu Thiên nghe vậy cũng dừng việc nghĩ cách đi mà chăm chú nghe Kiếp lão kể- Đầu tiên là kẻ đã luyện Ngũ Hành Chi Thể.

Hắn là Ngũ Hành lão, là Trưởng Môn của Ngũ Hành Tông, tu vi của hắn là Vấn Đạo trung kỳ.

Khi hắn luyện Ngũ Hành Chi Thể rồi thì thân thể hắn gần như kháng được toàn bộ các chiêu thức có liên quan đến Ngũ Hành, các chiêu thức của ta khi đánh vào hắn đều bị hắn hút đi toàn bộ.

- Khi ta dùng pháp bảo thì hắn sẽ dùng thân để mình để đối kháng với nó, thân thể của hắn phải nói là cứng cáp không có gì bằng hay so sánh được.

Thậm chí ta dùng cả Diêm Vương chỉ chiêu thức không thuộc Ngũ Hành để đánh lên người hắn thì hắn chỉ bị thương đôi chút.

Tiểu Thiên nghe đến đây thì thắc mắc- Diêm Vương Chỉ là chiêu thức như thế nào vậy Kiếp lão ?- Nó là một chiêu thức mà ta sáng tạo ra, khi ta điểm một chỉ ra thì khi trúng đối phương nó sẽ trực tiếp rút cạn thọ nguyên (tuổi thọ) của kẻ đó.

- Sao khi dùng nó mà chỉ thấy hắn không bị thương nặng ta liền có cảm giác gặp một kẻ nghịch Thiên như ta rồi.

Lúc này hắn liền dùng Đạo Pháp đó là: Ngũ Hành Chưởng.- Một bàn tay bao phủ phạm vi mười dặm có hình dáng như tay thật, từ trên Trời đè xuống với tốc độ nhanh hơn cả điện mà áp xuống ta.

- Sự khác biệt của Vấn Đạo và Nguyên Anh đó chính là Đạo Pháp và Thuật Pháp.

Vấn Đạo bên trong chiêu thức luôn bao hàm Đạo của bản thân.

Đạo của hắn chính là Sinh Tử, hiện giờ ngươi vẫn chưa cần biết Đạo là gì đâu.- Khi đó ta nhìn chưởng pháp đó đang sắp đến rồi thì ta tung ra một chiêu, mà chiêu thức này ta sẽ truyền cho ngươi khi lên được Trúc Cơ- Cửu Long Nhất Kích, khi ngươi đấm ra thì một hư ảnh cánh tay đang đấm lên trời có kích thước mười trượng, xung quanh cánh tay đấy được vây quanh bởi chín con kim long.- Như chín sông đổ về một biển cả chín con kim long bay thẳng lên cùng nắm đấm phóng thẳng về phía Đạo Pháp kia.

Hai chiêu thức đối kháng với nhau tạo ra một vụ chấn động và nó quét ngang mọi thứ trong phạm vi vạn dặm đều tan biến thành tro bụi.

- Sau đó cả ta và hắn đều bị trấn lui về sau cả chục trượng, sau đó cả ta và hắn đều xông vô đọ thân thể, bộ thể ta luyện là Cửu Trọng Luyện Thể.

Nhưng ta sẽ không nói đến nó.

Mỗi một quyền hắn tung ra đều ẩn chứa Ngũ Hành Chi Lực trong đó.

- Kim sẽ đánh nát người ngươi, Mộc sẽ rút cạn sinh lực ngươi, Thủy sẽ khiến ngươi khô héo, Hỏa sẽ thiêu đốt ngươi thành tro, Thổ sẽ làm ngươi chở về lại đại địa.

Đừng nói là năm kích, cho dù chỉ là một kích thì kẻ đồng tu vi cũng chưa chắc chống chịu nổi.

Nói chi năm kích đồng nhất.- Ta bắt buộc phải dùng đến Bát Biến mới có thể đối kháng lại uy lực phá hoại đó.

Ta và hắn mỗi người một kích, một cước đánh được vài trăm kích.

Khiến cho mảnh đại địa hàng vạn dặm xung quanh cũng phải lúng sâu hàng trăm dặm.

Ta nghĩ bây giờ nó cũng đã thành một cái biển rộng lớn rồi.- Sau đó ta dùng một chiêu Phi Long Thăng Thiên.

Nó là chiêu thức mà nắm đấm ngươi đánh ra một con kim long to lớn một trượng nhưng bên trong lại ẩn chứa tám con kim long nữa, tuy nó nhỏ hơn nhưng uy lực lại cao hơn rất nhiều so với con đầu.

Ta đánh ra một quyền đó vào hắn làm cho hắn bị trọng thương nặng rồi hắn đem bí kíp này của hắn ra để đổi mạng mình.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 13: Kiếp lão giao đấu ( phần 2)


Tiểu Thiên sau khi nghe trận chiến của Kiếp lão với người đã luyện Ngũ Hảnh Thể thì dường như đã có chút hiểu biết đối với quyển luyện thể này, nhưng cậu lại cảm giác được dường như nó vẫn còn thiếu một thứ gì đó.

Nhưng vì cậu vẫn chưa học hay gặp qua người đã luyện quyển đó nên vẫn chưa hình dung được là thiếu gì.Lúc này Kiếp lão nhìn thấy được Tiểu Thiên dường như đang định hỏi về cái gì đó nhưng lại không biết hỏi như thế nào.

Kiếp lão hiểu rõ vì lão đã giấu đi nó, lão chỉ muốn xem Tiểu Thiên có nhận ra hay không- Ngươi phát hiện đúng rồi đấy, ta thật sự đã giấu đi một thứ của Ngũ Hành thể.

Đó chính là khi ngươi đấu với một kẻ luyện Ngũ Hành thể thì ngươi đang đấu với một phương thế giới đấy.Sau khi Tiểu Thiên nghe đến đây thì liền bừng tỉnh, dường như đã hiểu ra vấn đề mà nảy giờ suy nghĩ- Ngũ Hành thể hấp thu năng lượng ngũ hành trong tự nhiên, tạo ra một phương thế giới.

Dùng một phương thế giới đấy để đối kháng lại với kẻ địch.Kiếp lão nghe đến đây cũng cảm giác được Tiểu Thiên là một kẻ có ý chí vươn lên tất cả.

Chứ không phải làm chủ một phương, thật ra Ngũ Hành thể giúp kẻ dùng dung hợp một phương thế giới vào trong cơ thể sau đó dùng Ngũ Hành chi lực của cơ thể súc tích và cải tạo nó, sau đó dùng nó đối kháng với đối phương, còn về rộng lớn bao nhiêu thì tùy thuộc vào kẻ tu luyện.

Ngũ Hành lão đã dung hợp bản thân một phương thế giới to đến ngàn vạn dặm.

Còn nếu theo như Tiểu Thiên thì nó đã là nghịch Thiên của nghịch Thiên rồi.

Nhưng Kiếp lão cũng không nói ra, cứ để tên nhóc này giữ lấy suy nghĩ đấy sau này có khi hắn sẽ làm ra một thứ gì đó kinh khủng.Lúc này bên ngoài cũng đã xế chiều, Kiếp lão sẽ để Tiểu Thiên từ từ lĩnh hội rồi sao đó lão mới kể tiếp.

Đợi đến sáng hôm sau, lúc này Tiểu Thiên vẫn đang ngồi thiền, trong bấc giác tu vi của cậu đã lên được luyện khí tầng bốn.

Thà tu vi không lên thì thôi, khi tu vi Tiểu Thiên tăng lên thì Kiếp lão nhìn vô thì cứ như một ngọn lửa đã tắt từ lâu rồi bổng nhiên bộc phát lên một cách dữ dội hơn nữa- Tên Tiểu Tử này tu luyện trong động của ta mà chỉ lên được có một tầng.- Không được rồi, phải kể tiếp cho hắn nghe để cho hắn mau mau lĩnh hội để còn nâng cao quá trình tu luyện nữa.

Ta mà còn nhìn như vầy chắc chỉ có chết sớm thôi.- Này tiểu tử tỉnh ... dậy ...

đi ... !Một tiếng kêu lớn từ Kiếp lão khiến cho Tiểu Thiên đang ngồi thiền bổng nhiên giật mình tỉnh dậy.- Ta sẽ kể tiếp cho ngươi về trận giữa ta và kẻ luyện Hổn Độn thể, nó cũng là trận mà xảy ra cách lúc ta bị phong ấn tại đây cũng chỉ mới hai trăm năm.

- Hắn là một kẻ cực kỳ mạnh.

Lúc ta và hắn gặp mặt là bên trong một tàn tích vô cùng cổ xưa.

Hắn là Trưởng Lão của Bách Vạn Sơn Tông đang cùng các đệ tử của hắn cùng với các Tông môn khác đang vây quanh khu phế tích đấy.- Ta là tán tu nên cũng đến đó xem tìm được cái gì tốt hoặc cướp được gì tốt không.

Với thực lực nghịch Thiên lúc đó của ta thì đã đủ để không sợ thế lực nào rồi.

Với lại phế tích đó vô chủ thì kẻ nào lại dám quản chứ, chỉ đừng có động vào họ là được rồi.Tiểu Thiên nghe đến đây thì ngạc nhiên hỏi- Một kẻ chuyên đi giết người, diệt Tông cướp của như ông mà cũng nói được vậy sao ?- Ông cũng sợ bị đuổi giết sao ?Kiếp lão nghe vậy thì đáp- Ta không sợ đuổi giết, chỉ sợ phiền phức thôi.

Với lại cho dù tu vi lúc đó của ta cao thì vẫn có những thế lực đủ khiến ta kiên dè chứ.

Núi cao vẫn có núi khác cao hơn, ngươi nên nhớ như vậy.- Lúc đó ta và một vài tán tu khác cũng liên kết với nhau, ngoài thì liên kết nhưng bên trong thì phải luôn đề phòng lẩn nhau.

Đợi khoảng một chút nữa thì Trưởng Lão của các Tông Môn bắt đầu kết hợp phá kết giới.

Sau khi phá được kết giới xong rồi thì tất cả liền xông vào tìm kiếm vận may cho mình, ta cũng vậy.Tiểu Thiên nghe đến phế tích thì biết bên trong đó đa phần đều là đồ tốt, nên cậu hỏi Kiếp lão đã tìm thấy được những gì ở bên trong đó và đã xảy ra gì khi ở bên trong đó.- Ta sẽ không nói quá trình trong đó.

Sau khi tìm và cướp được vài món đồ tốt thì ta lập tức bay ra ngoài.

Khi đi cách xa khu phế tích đấy chừng vài trăm vạn dặm thì ta cảm nhận được phía sau có người nên giảm tốc độ lại.

- Ta mới nói : Vị đạo hữu nào đang đuổi theo ta thế ?

Ngươi đi theo cũng một quảng dài rồi đấy !- Lúc này từ phía trên, trong tầng mây có một bóng người cao to, mập mạp đi ra.

Từ trên người hắn ta cảm nhận được một cỗ hấp lực rất mạnh, dường như muốn nuốt vạn vật vào trong người vậy.- Hắn đứng phía trên đấy bảo ta lấy nhiều món như vậy nên định ra một cái giá để mua về.

Nhưng ta làm sao không hiểu được ý của câu đó chứ, nên ta từ chối vậy là hắn không nói gì nữa liền xông vào đánh với ta.Nghe đến đây Tiểu Thiên cười lớn vì không ngờ sẽ có ngày Kiếp lão bị người khác đuổi theo để đánh cướp.- Tu vi của hắn cũng là Nguyên Anh nhưng là Hậu kỳ, chỉ là một Nguyên Anh mà đã đủ thực lực làm Trưởng Lão một tông môn sánh ngang các vị Trưởng Lão tu vi Ngộ Đạo khác là cũng thấy hắn có tu vi cũng nghịch Thiên như ta.- Khi giao thủ cùng với hắn thì mỗi một kích từ hắn đều có một cổ lực hút, một lực hút siêu mạnh.

Đừng nói là ta, dường như cả không gian xung quanh ta dường như cũng bị hút vào trong đấy.- Lúc này hắn từ đấm chuyển sang trảo đánh ra một đường như muốn nắm lấy cổ ta, sau đó ta ngay lập tức phóng ngược về sau.

Nhưng cổ hấp lực đó lấy ta làm trung tâm trực tiếp kéo ta ngược chở về.- Ta liền tung ra một quyền Cửu Long Nhất Kích liền đánh bật được hắn ta.

Chớp lấy thời cơ đó, ta phóng thẳng lên trời đánh ra một chỉ Thiên Lôi Chỉ, một đạo tia chớp to chừng mười trượng phóng thẳng về phía hắn.

Tốc độ nhanh không gì bì kịp, nhưng hắn vẫn kịp tung ra một đấm Hắc Điểm Thôn Phệ.- Một quyền này đánh ra từ chổ nắm đấm của hắn bay ra một vòng xoáy màu đen to cở nắm tay đang phát ra một hấp lực vô cùng kinh khủng.

Cả hai chiêu thức của ta và hắn va chạm với nhau, nhưng đòn của ta dường như đang bị chiêu của hắn cắn nuốt, chỉ trong vài nhịp thở thì chín con kim long của ta đều bị cắn nuốt sạch sẽ.

Tiểu Thiên kinh ngạc khi nghe thấy một sát chiêu mạnh mẽ của Kiếp lão vậy mà dễ dàng bị cắn nuốt như vậy.

- Sau đó ta dùng một chiêu trong Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công, đó là Nhật Nguyệt trong tay.

Từ trong tay ta Nhật Nguyệt được tạo ra bắt đầu xoay tròn, đến khi kích thước to lớn trăm trượng ta liền ném vào hắn.

- Ta thấy được sự hoảng sợ trong mắt hắn, nhưng không đợi hắn kịp làm gì thì ta liền điều khiển Nhật Nguyệt va chạm vào nhau.

Từ đó tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa, sóng nhiệt quét ngang vạn dặm, trong phạm vi đó mọi thứ hóa hư vô.

- Nhưng chỉ có ta và hắn là vẫn còn, hắn thì bị trọng thương còn ta thì cạn Linh Khí.

Hắn ta xông đến định dùng hấp lực thôn phệ ta, lúc này Nhật Nguyệt luân chuyển công của ta bắt đầu vận chuyển, bắt đầu hấp thu tinh hoa Nhật Nguyệt hồi phục cơ thể.

Tiểu Thiên nghe đến đây thì bắt đầu suy nghĩ xem Kiếp lão có đang ẩn giấu điều gì đó hay không.

Nhưng cậu lại càng ngạc nhiên vì Kiếp lão tu luyện cả Nhật Nguyệt Luân Chuyển công với lão đã có thể tạo ra Nhật Nguyệt rồi.- Hắn xông vào ta với tốc độ rất nhanh, công thêm hấp lực từ hắn lại khiến ta bay về phía hắn.

Thấy tình hình nguy cấp ta liền dùng một chiêu Song Kích Nhật Nguyệt, tay phải là Nhật, tay trái là Nguyệt đấm ra song quyền, tay phải thiêu đốt, tay trái đóng băng.

- Hắn thì thôn phệ, mỗi một quyền đều mang uy lực phá rách không gian.

Cả ta và hắn đánh nhau từ trưa đến chiều, sau khi đấm ra một quyền cuối cùng thì cả hai đều bị bức lui vài bước mới dừng lại.- Ta mới bảo: Ngươi chịu thua chưa ?

- Hắn bảo : Ngươi cho ta một cái giá để ta lấy mấy món bảo vật kia.

- Bí kíp luyện thể của ngươi thì sao ?- Vậy mà hắn không nói lời nào trực tiếp từ túi trữ vật ném ra quyển Hổn Độn Thể này cho ta.

Ta cũng ném chiếc túi trữ vật mà ta dùng để chứa mấy món ta lấy được cho hắn.- Thấy hắn dùng Thần Thức dò tìm một hồi thì lấy ra một viên ngọc châu.

Sau đó lại ném túi trữ vật lại cho ta rồi bảo chỉ lấy một món đó.Lúc này Tiểu Thiên vô cùng thắc mắt tại sao chỉ vì một viên ngọc châu mà lại liều mạng đến vậy.

- Chỉ vì một chữ thôi tiểu tử “Tình".

Viên ngọc đấy ẩn chứa một thứ có thể cứu vợ con hắn.- Không đánh thì không thành bạn, thế là ta và hắn kết giao bằng hữu.

Cũng đã qua hàng vạn năm rồi, không rõ hắn ta như thế nào rồi.Sau khi nghe cuộc chiến của Kiếp lão Tiểu Thiên đã ngộ ra được khá nhiều điều và cậu dường như đã thấy được cách để đi trên con đường mình chọn rồi.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 14: Ngũ Hành Hỗn Độn Quyết


Khi Tiểu Thiên đang định bắt đầu tu luyện nhưng lại không nhịn được mà phải nói:- Kiếp lão à !

Ông kể chuyện tệ thật đấy, ông kể gì đâu mà lan man quá, cháu nghe mà phải rất tập trung và ghi nhớ lắm mới có thể hiểu được.- Đó là chưa kể đến việc cháu lại là một người rất thông minh, nếu thay là người khác thì chắc đầu họ nổ tung rồi.

- Kiếp lão à !

Nếu so với mẹ con thì ông vẫn còn kém xa lắm !- Ha ...

Ha ...

Ha ...Ở trong phong giam nghe được những lời như vậy của Tiểu Thiên thì Kiếp lão không hề có biểu hiện gì cả - Kim Long đánh hắn !Tiểu Thiên vừa nghe được thì nụ cười trên mặt cậu tắt hẳn đi và thay vào đó là sự hoảng sợ vì nhớ được điều gì đó rồi nhìn về phía cánh cửa- Hai con Kim Long ngoài cửa !!!Cánh cửa đang rung chuyển, sau đó nó tự động mở ra để cậu nhìn thấy được hai con Kim Long đang bắt đầu cử động dường như đang muốn thoát ra khỏi cánh cửa vậy.Chừng khoảng năm hơi thở sau thì hai con Kim Long đã thoát ra ngoài và bay đến chổ cậu trong chớp mắt, cậu đang định mở miệng nói gì đó nhưng vẫn là không kịp với hai chiếc đuôi của hai con Kim Long này.Cả hai con xem cậu như một quả bóng cùng nhau dùng đuôi mà đánh cho Tiểu Thiên bay từ bên này sang bên kia.

Dù cho không đánh cho Tiểu Thiên trọng thương nhưng cũng khiến cho Tiểu Thiên biết thế nào gọi là đau đớn- Kiếp ... lão ... tha ... cho ... con ... !- Con ... không ... dám ... nữa !Khi nghe Tiểu Thiên la lên như vậy nhưng Kiếp lão vẫn không hề phản ứng hay lên tiếng gì cả.

Vẫn để cho hai con Kim Long đánh cho Tiểu Thiên bay qua bay lại như thế.Khoảng một giờ sau thì Kiếp lão mới ra lệnh cho hai con Kim Long dừng lại rồi bọn nó quay chở lại vị trí cũ trên cửa.

Còn Tiểu Thiên thì nằm trên mặt đất không thể di chuyển nổi vì cơn đau sau khi bị tra tấn như vậy.- Kiếp lão ông thật ác quá đi !Kiếp lão nghe thế cười nói- Ha ...

Ha ...

Ha ...

- Ta diệt cả Tông môn mà còn chả thèm để ý, chỉ mới đánh tên nhóc ngươi như vậy thôi mà bảo ác à !- Ha ...

Ha ...

Ha ...

Tiểu Thiên nằm ở đó rên hự hự trong đau đớn, sau đó nằm thiền chừng một lúc thì cơ thể cậu bắt đầu hồi phục lại.

- Ngũ Hành là cơ thể, Nhật Nguyệt nơi hai tay, Hỗn Độn ở trung tâm.

- Nuôi dưởng Hỗn Độn chở thành thế giới.Kiếp lão nghe vậy cũng liền nói- Nhưng nếu ngươi không chịu nổi áp lực đó, ngươi sẽ chết.Tiểu Thiên không nói gì cả cầm lấy hai quyển bước ra cửa, nhìn lên bầu trời trong mật thất rồi nói- Cứ làm như vậy đi !Nhưng nếu muốn tu luyện Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công thì cậu phải ra ngoài động phủ, tu luyện dưới Nhật Nguyệt thật sự thì mới được.

Dưới sự chỉ dẫn của Kiếp lão Tiểu Thiên đã có thể đi ra ngoài động phủ.

Nhìn cảnh vật xung quanh, hít thở bầu không khí vô cùng xa lạ này làm cho cậu vô cùng nhớ nhà, nhớ cha mẹ.

Cậu ngồi trên đỉnh động phủ và tiến hành tu luyện.- Theo lời của Kiếp lão thì mới bắt đầu tu luyện thì mức độ đau đớn thì mình vẫn đủ khả năng chịu đựng được.Tiểu Thiên bắt đầu ngồi giống như lúc ngồi thiền và bắt đầu tu luyện Nhật Nguyệt Luân Chuyển Công.

Mới đầu cậu cảm nhận được một luồn khí ấm bắt đầu chui vào cơ thể.

Dần dần luồn khí ấm đó bắt đầu nóng lên, cậu cảm nhận được vị trí chổ bụng mình chổ mà Kiếp lão gọi là Đan Thiền đang có một luồn khí đang xoay đều, dường như đang biến thành một quả cầu.Sau đó một luồn khí nóng, cực kỳ nóng chui vào người Tiểu Thiên làm cho cả người Tiểu Thiên mồ hôi chảy ra như tắm, run lên kịch liệt.

Cậu cảm giác được như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt ở bên trong bụng mình.Sức nóng này khiến cho Tiểu Thiên run lên kịch liệt, nhưng Tiểu Thiên vẫn chịu đựng được.

Chừng một tiếng sau, Tiểu Thiên đã dần quen được với sức nóng này, nhưng không thể cậu vui mừng thì một luồn khí nóng hơn vậy nhiều lần rồi chui vào người cậu.

Sức nóng này khiến cho cậu nghiến răng mà chịu đựng, lại thêm một luồn khí nóng hơn lần trước chui vào người cậu thêm lần nữa.

Nó đã vượt qua sức chịu đựng của cậu rất rất nhiều, ngay lập tức cậu vận chuyển Ngũ Hành Hỗn Độn quyết hấp thụ Hỏa hệ phục dưởng thân thể, khiến cho Tiểu Thiên dần thích ứng được với luồn khí nóng này nhanh hơn.Cứ như vậy khi luồn khí nóng tăng lên vượt qua sức chịu đựng của cậu thì cậu lại vận chuyển Ngũ Hành Hỗn Độn quyết lên, tạo thành một dòng tuần hoàn đến khi mặt trời lặn thì thôi.

Ngay khi mặt trời lặn khuất bóng thì bên trong người cậu luồn khí nóng trong người cậu đang xoay chuyển thành một quả cầu lửa nằm ở đan điền.

Còn cơ thể của Tiểu Thiên lúc này cậu cảm nhận được mình có thể chịu đựng được bất cứ ngọn lửa nào, cậu đứng dậy đấm ra một quyền về trước thì một quả cầu lửa cở nắm tay cậu bay ra nung chảy cả tảng đá trước mặt cậu.- Mạnh quá !

Mạnh quá !Tiểu Thiên vui mừng đến mức nhảy lên.Kiếp lão lúc này ở bên trong nhìn ra thấy được cảnh này thì thốt lên trong lòng- Nghịch Thiên !

Nghịch Thiên !

Không ta cảm giác được hắn là Thiên !Nhưng Kiếp lão lại không muốn Tiểu Thiên tự phụ nên nói- Tu luyện cả ngày trời như thế mà chỉ được như vậy thôi mà ngươi đã vui đến vậy rồi sao ?- Ha ... ha ... ha ... xem ra tiểu tử ngươi không giỏi như ta tưởng.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 15: Chí Tôn Trúc Cơ


Sau khi tu luyện được một nửa quyển Nhật Nguyệt công thì Tiểu Thiên cảm giác được tu vi của mình đã thăng tiến lên một bậc.

Hiện giờ cậu đã là luyện khí tầng năm.

Kiếp lão nhìn vào sự tăng tiến tu vi này thì nghĩ :- Có thể là chất lượng !

Là chất lượng !

Là chất lượng ! ...Tiểu Thiên nhìn lại tảng đá lúc nảy và cảm thấy uy lực của một đấm này thật kinh khủng, không biết nếu thật sự luyện được đến mức cuối cùng là ngưng tụ ra Nhật Nguyệt thì sẽ bá đạo đến thế nào nữa.Mặt Trời khuất bóng được một lát thì Mặt Trăng cũng dâng lên cao- Đến lúc hoàn thành một nửa còn lại của Nhật Nguyệt công rồi !Cậu ngồi xuống đấy và bắt đầu thu nạp năng lượng của Mặt Trăng.

Lần này cậu đã chuẩn bị, một làn hơi lạnh chậm rãi chui vào cơ thể cậu, lúc đầu thì cậu vẫn còn chịu đựng được.

Một lát sau không phải một hơi lạnh nữa mà là mười làn hơi và mỗi làn hơi nó lạnh hơn cái đầu rất nhiều lần.

Lúc này cơ thể Tiểu Thiên bắt đầu xuất hiện đóng băng, ý thức của Tiểu Thiên lúc này đang sắp bất tỉnh.

Tiểu Thiên cố gắng dùng phần ý thức còn sót lại đôi chút này vận chuyển Nhật Nguyệt công, điều khiển luồn hơi nóng tại đan điền tiến hành sưởi ấm cơ thể.

Nhờ như vậy mà lớp tuyết bao phủ bên ngoài đang dần tan ra, nhưng vẫn chưa kịp hòa tan bao nhiêu thì sau mười hơi thở thì khoảng trăm luồn hơi lạnh mà mỗi luồn lại lạnh hơn những luồn trước.Thậm chí không chỉ bao Tiểu Thiên vô một quả cầu băng nữa mà còn đóng băng cả xung quanh nơi Tiểu Thiên ngồi, phạm vi đóng băng đang dần tăng lên: một trượng, hai trượng ...Đến tận mười trượng nó mới dừng lại, còn Tiểu Thiên lúc này đã bị bọc lại bởi một quả cầu băng dày đặc kích thước chừng hai trượng.

Cậu ngồi bên trong đấy cảm nhận được một cái lạnh xuyên đến tận tủy, khó có thể diễn tả được.

Nhưng cậu vẫn đang vận chuyển luồn hơi nóng tại đan điền, vận chuyển không ngừng.

Lúc này tại đan điền của cậu cũng đã xuất hiện một quả cầu được tạo bởi các dòng khí lạnh trắng xóa, bên cạnh nó là một quả cầu lửa to hơn đang cháy nghi ngút.

Dường như cả hai bên đang cố triệt tiêu lẫn nhau vậy- Nhờ có Kiếp lão nói từ trước, nên mình mới có để điều khiển quả cầu Thái Dương này cố gắng không để nó hủy đi quả cầu Mặt Trăng kia.

- Nếu không thì quá trình tu luyện này chỉ là uổng phí cả.Lúc này quả cầu ngưng tụ từ hơi lạnh đang dần dần tăng kích thước lên, nhưng nếu so với quả cầu lửa thì vẫn còn nhỏ bé không đáng kể.

Cứ như vậy lại càng có nhiều luồn khí lạnh chui vào trong người Tiểu Thiên dung hợp với quả cầu tại đan điền cậu, còn Tiểu Thiên thì điều khiển quả cầu lửa để sưởi ấm cơ thể và ngăn nó không triệt tiêu đi quả cầu băng và tiếp tục một dòng tuần hoàn.Tiểu Thiên cứ tập luyện như vậy ngày này qua ngày khác.

Ngũ Hành thể của cậu đã và đang từng ngày tu luyện để thành Bất Diệt Hỏa thể.

Còn những hệ khác thì Kiếp lão cũng có nói để sau này cũng không muộn.

Vậy nên Tiểu Thiên cố gắng tu luyện Nhật Nguyệt Luân Chuyển công và Bất Diệt Hỏa thể.

Thời gian cứ như vậy trôi qua mười năm một cách nhanh chóng.

Giờ đây Tiểu Thiên đã là một thanh niên mười tám, mười chín tuổi rồi.Kiếp lão lúc này cũng đã già nua hơn khi so với mười năm trước- Đã mười năm rồi !

Tên tiểu tử này đã ở đây tu luyện được mười năm rồi !

Lúc này Tiểu Thiên ở bên ngoài vẫn đang tu luyện Nhật Nguyệt công, hiện tại bên trong đan điền của cậu đã thành công ngưng tụ được hai tiểu Nhật - Nguyệt.

Tu vi của cậu hiện giờ người khác nhìn vào là luyện khí đỉnh phong đã tiệm cận với trúc cơ, dường như chỉ cần có một chút cơ duyên là có được trúc cơ đan liền đột phá trút cơ.Nhưng nếu là xét theo Tiểu Thiên và Kiếp lão thì cậu đã là luyện khí 100 tầng- Kẻ tu luyện bình thường thì đa phần chỉ biết cảnh giới luyện khí chỉ có 15 tầng, nhưng đó chỉ là những kẻ tầm thường.

Chẳng có ai quy định luyện khí là có 15 tầng cả, chỉ có kẻ chưa tu luyện đến cực hạn mà thôi.

Tầng thứ 15 là tầng cơ bản nhất để đủ điều kiện đạt được Trúc Cơ, vậy mà nhiều kẻ lại cho rằng tầng 15 lại là tầng cao hơn, khi gặp những kẻ cao hơn thì chỉ xem là luyện khí đỉnh phong.

Tiểu Thiên nhớ lại lúc khi mình đạt đến luyện khí tầng 15 và trong cơ thể sinh ra một cảm giác dường như muốn đột phá cảnh giới này đạt được Trúc Cơ, nên cậu mới hỏi Kiếp lão cách đạt Trúc cơ liền bị ông ấy chữi cho một trận.

Nếu như vậy thì thôi đi, Kiếp lão còn kêu hai con Kim Long đánh Tiểu Thiên lần nữa.Kiếp lão còn giải thích- Luyện khí tầng giống như việc ngươi đang tích trữ Linh Khí nhưng nó chỉ ở dạng khí, khi ngươi đạt được Trúc Cơ thì nó sẽ hóa thành thể lỏng.

Nó là sự thay đổi về chất và lượng.- Linh khí ngươi tích trữ càng nhiều thì khi ngươi ở Luyện Khí thì khi ngươi đạt Trúc Cơ thì ngươi sẽ càng thêm bá đạo.

Khi xưa ta đạt luyện khi tầng 64 mới tiến hành đột phá trúc cơ, đó là do lúc đấy ta bị đuổi giết và cần phải nâng cao tu vi nhanh chóng nên ta mới đột phá Luyện Khí đạt được Trúc Cơ.- Còn ngươi thì hãy ở cảnh giới Luyện Khí đạt được cực hạn đột phá của ngươi rồi mới tiến hành Trúc Cơ.Lúc này Tiểu Thiên nhìn vào Nhật Nguyệt trong đan điền của mình, sau đó dừng tu luyện quay chở vệ động phủ, quay lại ngồi trước mặt Kiếp lão - Kiếp lão ông già đi nhiều rồi !

Ông nghĩ mình có còn sống được đến lúc con đủ tu vi cứu ông không ?- Ông đừng nghĩ đến việc kêu hai con Kim Long kia nữa.

Con giờ đã mạnh hơn chúng rồi !Lúc này Kiếp lão nhìn về hướng Tiểu Thiên mà trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Tiểu Thiên mười năm trước- Ngươi bây giờ đã đủ lông, đủ cánh rồi !- Vào trong tháp, lên tầng hai lấy một chiếc hộp ngọc màu lục đem xuống đây !Nghe thấy vậy Tiểu Thiên ngay lập tức đi vô tòa tháp, rồi lên tầng hai lấy xuống một chiếc hộp ngọc màu lục xuống.

- Đây là gì vậy Kiếp lão ?Kiếp lão nhìn vào chiếc hộp rồi lại nhìn về phía Tiểu Thiên một hồi lâu - Bên trong đó là Trúc Cơ đan.

- Trúc cơ phân chia làm các loại : Phàm Trúc Cơ – Thiên Trúc Cơ – Hoàn Mỹ Trúc Cơ - Siêu Việt Trúc Cơ – Chí Tôn Trúc Cơ.

- Bốn cấp đầu ngươi không cần chú ý.

Vì thứ mà ta muốn ngươi hướng đến chính là Chí Tôn Trúc cơ.

- Khi ngươi đạt được Chí Tôn Trúc Cơ : Thọ Nguyên tăng 1000, thực lực dư sức đè ép các Trúc Cơ thấp hơn.

Khi đạt được nó thì cho dù ngươi có là luyện khí tầng 15 thì cũng dễ dàng vượt cấp giết người.Tiểu Thiên nghe được các cấp Trúc Cơ và nghe Kiếp lão muốn mình đạt được Chí Tôn Trúc Cơ thì cậu chả biết nói gì hơn và đứng dậy cúi đầu với Kiếp lão rồi ngồi xuống.- Ngươi cho dù đã lớn hơn trước kia, nhưng ngươi vẫn chưa ra ngoài để mà hiểu rõ bên ngoài rộng lớn như thế nào.

- Bên ngoài có bao nhiêu kẻ mạnh yếu, lòng người gian trá như thế nào.- Ngươi mở chiếc hộp ra đi !Nghe thấy vậy Tiểu Thiên liền mở chiếc hộp này ra thì bên trong có 35 viên đan dược màu đen được sắp xếp quanh một viên màu vàng kim.- Đây là Trúc Cơ đan mà khi nãy ông nói sao ?Kiếp lão nhìn về phía những viên đan dược này gật đầu- Ta không chỉ muốn ngươi đạt được Chí Tôn Trúc Cơ mà là còn cả Chí Tôn Kết Đan, Chí Tôn Nguyên Anh.

- Nhưng ngươi nói đúng !

Chắc ta không đủ khả năng để chờ được nữa rồi !Tiểu Thiên nhìn Kiếp lão rồi nói- Làm thế nào cháu mới được Chí Tôn Trúc Cơ !
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 16: Đại sơn hiện ra đi !


Lúc này Kiếp lão gọi hai con Kim Long đi ra ngoài rồi điều khiển nó sắp xếp những viên đan dược này theo một hình dạng kỳ lạ.

Cứ năm viên một nhóm được xếp bốn viên phía dưới và một viên phía trên, mỗi nhóm viên như vậy cách nhau chừng một mét và xếp thành một vòng tròn, còn viên đan dược màu vàng kim kia thì đặt ở vị trí trung tâm.- Luyện khí là thì ngươi đã rõ rồi, Trúc Cơ là lúc ngươi ngưng tụ Linh Khí lại và biến nó thành thể lỏng.

Nhưng trúc cơ khác biệt với luyện khí không phải chỉ có như vậy mà còn có ngưng tụ đại sơn trong cơ thể.

- Ngưng tụ đại sơn càng lớn thì con đường sau này của ngươi càng rộng mở và sự chênh lệch cách biệt giữa các Trúc Cơ nó chính là ngưng tụ ra đại sơn.- Bây giờ ngươi hãy bước đến trung tâm của vòng tròn đan dược kia.Tiểu Thiên liền bước đến chổ trung tâm rồi ngồi xuống đấy, phía trước mặt cậu là viên đan dược màu vàng kim.- Được rồi ngươi hãy nhắm mắt lại cảm nhận lượng Linh Khí bên trong cơ thể mình.

Dựa theo lời Kiếp lão cậu định thần rồi cảm nhận lượng Linh Khí trong cơ thể mình.

Tiểu Thiên nhìn vào lượng Linh Khí dày đặc trong cơ thể mình, phía bên trên là Nhật Nguyệt đang xoay đều.

Đây cũng không phải lần đầu cậu nhìn thấy được bên trong mình.- Từ khí hóa lỏng sao ?- Tu luyện mười năm trời, hấp thu năng lượng Nhật Nguyệt.

Linh Khí Trời Đất.

- Vùng sương mù dày đặc khổng lồ này là Linh Khí, vậy làm thế nào để hóa lỏng đây ?Tiểu Thiên ngồi trong Linh thức suy nghĩ- Nước gặp nóng sẽ bốc hơi, gặp lạnh sẽ ngưng tụ.- Ta hiểu rồi.

Tại sao ta lại biết chứ ?- Chắc là khi xưa mẹ có kể ?Vậy là Tiểu Thiên đã hiểu thông suốt làm thế nào để chuyển hóa lượng Linh Khí này biến thành thể lỏng.- Nhưng mà nó chỉ là thay đổi về chất không thay đổi về lượng.- Đúng rồi !

Trúc cơ đan.Vì thế Tiểu Thiên tỉnh dậy - Ngươi đã hiểu rồi sao ?Thiểu Thiên nhẹ gật đầu, Kiếp lão thấy vậy cũng cười lên.

Rồi điều khiển hai con Kim Long lấy những viên đan dược bên trong chiếc hộp kia ra.- Ông đang định làm gì vậy ?- Ta đang dùng những viên đan này để bày trận pháp.Tiểu Thiên ngồi chờ một hồi thì cuối cùng hai con Kim Long cũng sắp xếp xong.

Vị trí trung tâm là viên đan dược kim sắc, còn 35 viên đan dược khác thì được xếp vòng tròn quanh viên kim sắc và nó cách viên kim sắc chừng một trượng.

Cứ năm viên một nhóm, bốn viên phía dưới và một viên đặt phía trên, cứ như vậy bảy nhóm tạo thành một vòng tròn.- Ngươi bước vào vòng trung tâm đi !

Ngồi phía sau viên kim sắc kia.Nghe vậy Tiểu Thiên cũng liền đi vô trung tâm vòng tròn, ngồi phía sau viên kim sắc.

- Bây giờ ngươi hãy thay đổi chất của Linh Khí bên trong ngươi.- Sau đó ra hiệu ta, lúc đó ta sẽ thay đổi lượng của nó bằng Trúc Cơ đan.

- Được rồi tiến hành đi !Tiểu Thiên liền một lần nữa tiến vào Linh thức và tiến hành điều động Mặt Trăng xuất ra những luồn hơi lạnh.

Nhưng hơi lạnh đi đến đâu thì làn Linh Khí lại đóng băng đến đó chứ không ngưng tụ thành thể lỏng.- Phải điều chỉnh lại nhiệt độ mới được !

Quá lạnh rồi nên mới khiến nó đóng băng.Thế là Tiểu Thiên liền áp chế luồn khí lạnh từ Mặt Trăng phóng ra, nhưng vẫn như cũ không thay đổi.- Mình đã hạ hết mức có thể rồi nhưng vẫn không được.

- Nhật Nguyệt luân chuyển ?- Nguyệt đóng băng, Nhật hòa tan tạo ra thể lỏng !Thế là Tiểu Thiên điều động Nhật Nguyệt công, Nguyệt thì đóng băng, Nhật thì hòa tan thành thể lỏng.

Cứ như vậy nhưng một vòng tuần hoàn, vòng tuần hoàn này trôi qua ba ngày.

Lượng linh khí trong người cậu đã biến thành thể lỏng được ba phần mười- Tăng tốc độ lên mới được.Tiểu Thiên đẩy nhanh tốc độ vòng tuần hoàn lên, nhờ như vậy hơn một ngày sau lượng linh khí trong người cậu đã hoàn toàn thành thể lỏng- Đây là lương Linh Khí của mình khi chuyển thành thể lỏng sao ?

- Một cái biển cả mênh mong.

- Nếu như không có Mặt Trăng thì nó sẽ giống lúc mình được Cha Mẹ dẫn ra ngoài biển chơi.

Sau đó Tiểu Thiên điều động Thái Dương tạo ra một quả cầu lửa nhỏ như đang báo hiệu với Kiếp lão, lúc này Kiếp lão vẫn đang quan sát Tiểu Thiên.- Chỉ mới gần năm ngày mà đã xong rồi sao !- Tên tiểu tử này đã làm bằng cách nào nhỉ ?Sau đó Kiếp lão điều khiển Kim Long khởi động trận pháp đan dược.

- Tiểu Thiên !

Bây giờ ta sẽ khởi động trận pháp !- Tiểu tử ngươi hãy dùng nó chuyển biến về lượng của nó rồi tạo ra đại sơn !

- Nghịch Thiên nhiều vào !Nghe được lời khích lệ từ Kiếp lão thì Tiểu Thiên đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc và chờ đợi.Lúc này bên ngoài vòng tròn được tạo ra bởi 35 viên đan dược đang bắt đầu bốc lên từng dòng màu xanh dương bay lên, những dòng này giống như những nước màu xanh dương chui thẳng vào người Tiểu Thiên.Bên trong Linh thức Tiểu Thiên, từ phía trên xuất hiện bảy dòng thác đổ thẳng xuống khí hải của cậu.- Kiếp lão !

Làm thế nào tạo ra đại sơn ??Lúc này Kiếp lão không hề nghe thấy được Tiểu Thiên hỏi vì cậu đang ở trong linh thức của cậu rồi.

Bởi vậy Tiểu Thiên liền vận dụng đầu óc của mình, vì cậu rõ nếu như không ngưng tụ được quả núi nào thì Kiếp lão sẽ ....- Dùng Nguyệt tinh đóng băng tạo ra đại sơn ?

Không được !- Làm thế nào đây ??Lúc này Khí hải của cậu càng lúc càng nhiều, nó tăng lên một cách rất là nhiều.

Sau đó Tiểu Thiên cảm nhận được một cảm giác đó chính là “no".

Tiểu Thiên đang bị nguồn năng lượng từ 35 viên đan dược làm cho đạt giới hạn mà cậu có thể chứa được.

- Nguy rồi, mình sắp bị bội thực chết rồi.- Lượng khí hải vẫn đang không ngừng tăng lên !- Đại sơn hiện ra đi !!
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 17: Trúc Cơ thành công


Kiếp lão bên ngoài đang điều khiển đại trận thì có cảm giác hình như là quên mất điều gì đó- Hình như mình chưa nói cách ngưng tụ đại sơn cho tên tiểu tử kia rồi.- Thôi kệ hắn, cứ để hắn tự nghĩ cách.

- Khi nào không nghĩ ra thì mình sẽ giúp.Nhìn lượng Khí hải trong người càng ngày càng nhiều, nó dâng lên cao đến mức đang muốn chạm đến Nhật Nguyệt kia rồi.

Còn Tiểu Thiên thì vẫn đang ngồi suy nghĩ cách ngưng tụ ra đại sơn.

Đột nhiên Tiểu Thiên đứng dậy và bắt đầu điều khiển khí hải xung quanh và bắt đầu tạo ra một vòng xoáy khổng lồ.

- Ngưng tụ đại sơn nói thẳng ra là ngưng tụ tạp chất trong cơ thể, vì linh khí khi mình hấp thụ vào thì cho dù ở đâu đi chăng nữa thì nó cũng lẫn tạp chất ở bên trong.

- Nên ngưng tụ đại sơn nghĩa là tẩy rửa tạp chất có trong Linh Khí sau đó ngưng tụ nó thành đại sơn, đại sơn càng lớn hoặc càng nhiều thì mức độ tinh khiết của Linh Khí càng cao.

Nhưng cũng vì vậy mà lượng Linh Khí nó sẽ giảm bớt đi đáng kể, nhưng chất lượng vẫn hơn số lượng.

Số lượng vẫn có thể được bù vào bằng Trúc Cơ đan.- Vậy ra đây chính là sự khác biệt giữa luyện khí và trúc cơ.Lúc này bên trong khí hải của Tiêu Thiên xuất hiện vô số xoáy nước khổng lồ.- Tạo đại sơn !Từ bên trong những vòng xoáy nước này nhô lên những ngọn núi khổng lồ và nó vẫn đang tiếp tục to lớn ra.

Lượng tạp chất có trong khí hải của cậu cũng dần giảm đi rất nhiều.

Khí hải lúc này đang từ màu xanh dương đậm sau đó chuyển sang nhạt dần đi.Còn phía trên các dòng khí hải từ trận pháp Kiếp lão vẫn đang đổ xuống như thác.

Còn đại sơn của Tiểu Thiên lúc này cũng xuất hiện càng nhiều và nó vẫn tiếp tục to lớn ra.Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa thángBên ngoài 35 viên đan dược cũng đã dần biến mất không thấy rồi.

Còn bên trong Tiểu Thiên khí hải của cậu nếu nhìn bằng mắt thường thì nó đã là trong suốt.

- Tiểu Thiên !

Ta sẽ dẫn viên kim đan kia vào trong người ngươi !

Tiểu Thiên đang nhìn những ngọn đại sơn của mình rồi nhìn lại mảnh biển trong suốt bên dưới.

Rồi nhìn lên dường như đang chờ đợi viên kim sắc đan dược kia.Kiếp lão liền ngay lập tức điều khiển viên kim sắc đan dược chui vào trong miệng Tiểu Thiên.

Ngay lập tức viên kim sắc đan dược đó biến mất, còn bên trong Tiểu Thiên ngay tại phía trên một dòng kim sắc đổ xuống.Nhìn dòng kim sắc kia đổ xuống thì Tiểu Thiên liền điều khiển dòng khí hải của mình bắt đầu dung hợp với dòng kim sắc kia.

Khí hải trong suốt đang dần dần biến thành kim sắc khí hải.

Tiếp tục như vậy lại trôi qua nửa tháng nữa lúc này khí hải của Tiểu Thiên đã hoàn toàn chở thành kim sắc khí hải.

Tiểu Thiên ngắm nhìn khung cảnh khí hải này rồi tỉnh dậy, khi mở mắt ra điều mà cậu cảm nhận được đó chính là một sự nhẹ nhàng của cơ thể và cậu phát hiện mình đang ngồi cách mặt đất một mét.

Nhưng cậu vẫn bình thường và nhắm mắt cảm nhận sự chuyển biến mới này của cơ thể.- Ngươi đã lên được Trúc cơ rồi !

Cũng xem như là chở thành tiên nhân.

- Nói về đại sơn của ngươi đi tiểu tử.Hai bên Tiểu Thiên là hai con kim long đang bay lượn quanh cậu.

Lúc này Tiểu Thiên định nói đùa nhưng nhìn hai con Kim Long này cậu cũng không muốn đùa tý nào.Tiểu Thiên đứng dậy nói lớn lên như muốn cả Thiên Địa này đều nghe vậy - 108 đại sơn, mỗi ngọn đại sơn ngang với tu di sơn.- Có thêm một tòa kim sơn.

Cao hơn vạn trượng.Kiếp lão dùng một vẻ mặt bình thường nhìn Tiểu Thiên, mặc dù lão đã chuẩn bị tinh thần trước sự nghịch thiên của Tiểu Thiên nhưng vẫn không thể tin được là Tiểu Thiên ngưng tụ ra tu di sơn.- Tu di sơn sao ?

Ngưng tụ ra tu di sơn.

Mà lại còn là 108 ngọn tu di sơn.- Phải biết rằng tu di sơn là một ngọn núi cực kỳ khổng lồ, mà làm sao hắn lại biết tu di sơn ?- Lên Chí Tôn Trúc Cơ thì cần ngưng tụ hơn trăm ngọn đại sơn, mà mỗi ngọn thì phải hơn vạn trượng.Kiếp lão chỉ biết nhìn Tiểu Thiên mà không biết phải nói gì hơn cả.

Với tu vi Trúc Cơ hiện giờ của Tiểu Thiên đã đủ đấu với Nguyên Anh kỳ rồi.

Cho dù có là Vấn Đạo thì vẫn có thể đấu một trận dù khả năng thua là rất cao.- Không được, không nên cho tên tiểu tử này ở chổ này nữa, phải cho nó ra ngoài ngắm nhìn xung quanh.

- Bên ngoài sẽ dạy cho nó.Kiếp lão liền kêu Tiểu Thiên nên đi ra ngoài để mà ngắm nhìn thế giới xung quanh, với lại đi tìm cơ duyên của bản thân.

Tiểu Thiên cũng có ý định đi ra bên ngoài xem như thế nào.

Hơn mười năm nay người duy nhất cậu gặp cũng chỉ có mình Kiếp lão.

Cậu muốn biết nhiều hơn về cái thế giới này, tìm xem có cách nào để cứu Cha Mẹ hay không.Trước khi đi Kiếp lão cũng đưa cho Tiểu Thiên một chiếc túi trữ vật- Bên trong là một ít Linh Thạch, thứ tiền tệ mà các tu tiên giả sử dụng.- Cho lên đấy một giọt máu của ngươi đi, từ này về sau chỉ có ngươi mới mở được nó.Tiểu Thiên cũng làm theo dù mười năm nay cậu đã tìm hiểu rõ được túi trữ vật là cái gì rồi.

Cậu dùng Linh Thức nhìn vào bên trong , thì thấy được không gian trữ vật trong này cũng lớn thật, bán kính cũng phải hơn trăm mét.

Phía trước có một đống linh thạch cao chừng ba trượng, theo cậu biết về Linh Thạch thì nó chia ra làm các phẩm : hạ phẩm – trung phẩm - thượng phẩm - cực phẩm.

Mỗi phẩm chênh nhau chừng một ngàn lần.Mà đống linh thạch trước mắt cậu chỉ là trung phẩm linh thạch.

Phía dưới đống linh thạch đó là hai chiếc hộp ngọc.

- Có lẽ là giống với Trúc Cơ đan.- Thứ đan dược giúp mình đạt Kết Đan với Nguyên Anh.- Nhưng hiện tại mình vẫn chưa cần dùng đến.Sau đó Tiểu Thiên chào Kiếp lão rồi bước lên hành trình ngắm nhìn thế giới của mình.

Bước ra ngoài động phủ Tiểu Thiên nhìn lên Mặt Trời rồi xác định ngẩu nhiên một phương hướng cho mình.

Cậu quay lại cúi đầu với Kiếp lão rồi trực tiếp bay đi.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 18: Chở thành trưởng lão


Lúc này Tiểu Thiên xé gió mà bay đi, cậu vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh từ trên cao.

Bay qua từng dãy núi, từng ngôi làng phàm nhân, cậu cảm thấy mọi thứ quá xa lạ thậm trí cả bầu trời đối với cậu cũng hoàn toàn xa lạ.

Dù cho Tiểu Thiên đã sống ở đây được mười năm, quảng thời gian nó còn dài hơn cả lúc cậu sống ở thế giới cũ.

Nhưng đối với cậu nơi cậu ở khi nhỏ vẫn tốt hơn.Khi Tiểu Thiên đang bay về trước thì thấy phía trên mình có một chiếc thuyền dài chừng mười trượng, rộng hai trượng đang bay về phía trước.- Một chiếc thuyền bay sao !

- Chắc đó là một loại pháp bảo phi hành mà Kiếp lão kể rồi.

Phía trên thuyền đang có một nhóm người chừng khoảng trăm người, nam có nữ có, mỗi người đều mặc trên mình một bộ đạo bào màu xanh nhạt, chổ cổ áo có thêu một cây kiếm cấm vào một ngọn núi.

Tiểu Thiên liền bay lên và song hành ngang với chiếc thuyền đó.Mọi người ở trên thuyền đang ngồi đả tọa thì có một vài người nhìn thấy có một người đang bay song hành với thuyền thì liền kêu người bên cạnh nhìn qua- Xem kìa !

Xem kìa !

Có một vị tiền bối đang bay cùng chúng ta kìa.- Ta nghe nói chỉ khi tu vi đạt Trúc Cơ thì mới có khả năng phi hành như thế.- Wow !

Thật ngầu quá !

Ta cũng muốn lên Trúc Cơ !- Ngươi mà cũng đòi lên Trúc Cơ sao ?Vô số tiếng bàn tán của mọi người xung quanh nói ra Tiểu Thiên đều nghe được.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy được người khác, hơn nữa nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của họ khiến cho cậu thấy rất vui.Tiểu Thiên đang định bay lên thuyền thì có một tiếng vọng đến- Đạo hữu xin dừng bước !

- Đạo hữu là người nào đến ?

Sao lại muốn lên thuyền của tại hạ ?Tiểu Thiên vừa nghe giọng nói này thì cảm nhận được bên trong giọng nói này có ẩn chứa một luôn khí lạnh dù là rất nhỏ.

Mà theo Kiếp lão thì nó gọi là sát khí- Tại hạ vừa mới ra khỏi nhà để ngắm nhìn xung quanh.

- Chỉ muốn lên thuyền chào hỏi một chút thôi !Tiểu Thiên vui vẻ đáp lại lời nói ẩn chứa sát khí đó.

Vì cậu quyết tâm sẽ dùng lòng tốt của mình để đối xử với mọi người, dù cho họ có ác ý với mình.- Tại hạ là Trần Trí Tâm !- Nếu đạo hữu đã nói như vậy thì xin mời lên thuyền !- Thuyền này chỉ là một thuyền nhỏ dùng để chở chúng đệ tử của Kiếm Sơn Tông đi làm nhiệm vụ- Nên trên này sẽ không có gì nhiều để tiếp đãi, mong đạo hữu thông cảm.Tiểu Thiên nghe thấy vị Trần Trí Tâm này nói chuyện khách sáo như vậy nên liền vui vẻ nhận lời rồi đi lên thuyền.Lúc Tiểu Thiên bước lên thuyền thì những vị đệ tử này đều di chuyển sang một bên chừa đường đi cho Tiểu Thiên.

Cậu bước lên thuyền sau đó liếc mắt nhìn xung quanh rồi nhìn vào đám tu sĩ kia.Lúc này những tu sĩ này đều đồng loạt cúi đầu- Bái kiến tiền bối !Vừa nghe thấy câu này trong lòng Tiểu Thiên liền có một cảm giác vui sướng, dường như cậu muốn họ kêu như vậy thêm lần nữa.

Nhưng cậu đã được dạy: làm người phải khiêm tốn.

Nên cậu đành nén lại cảm xúc rồi gật đầu chào lại giống như cách lúc trước cậu chào người lớn trong thôn và họ chào lại cậu vậy.

Cứ như vậy Tiểu Thiên đi theo con đường mà các đệ tử Kiếm Sơn Tông này tạo ra, nó dẫn đến một chiếc cầu thang đi lên lầu.

Bước lên cầu thang thì cậu thấy có một căn phòng đang mở cửa, hai bên cửa có hai vị tu sĩ đang đứng canh hai bên.

Tiểu Thiên đi đến và đứng trước cửa và nhìn lên phía trên thì thấy phía ngoài bên trên cánh cửa là một thanh kiếm nhỏ cở bàn tay được để nằm ngang phía trên đấy.Bước vào bên trong lúc này có hai người một lão đạo và một vị nữ tử xinh đẹp như hoa.

Tiểu Thiên nhìn về phía hâi vị này cúi nhẹ đầu và chào, hai người họ cũng y như vậy.- Tại hạ là Tiểu Thiên, hôm nay đã làm phiền nhị vị đạo hữu rồi !Hai người họ nhìn vào liền biết tu vi Tiểu Thiên là Trúc cơ sơ kỳ, hai người họ thì vị lão đạo kia là trúc cơ trung kỳ, còn vị nữ tu sĩ kia là trúc cơ sơ kỳ.

Nhưng họ biết trúc cơ có phân chia các cấp độ nào nên họ cũng sẽ không vì các tiểu cấp bật mà đánh giá người trước mặt.- Chắc Tiểu Thiên đạo hữu cũng biết ta là ai rồi, còn đây là Tuyết Liên đạo hữu.Tiểu Thiên nhìn về phía nữ tu sĩ tên Tuyết Liên kia thì cậu cảm giác được một sự thuần khiết từ nàng.

Nàng có một làn da trắng hồng vô cùng mịn màng, đôi môi thì vừa vặn với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đấy, còn về cơ thể thì nó là một đường cong hoàn hảo.

Nàng đấy khiến cho Tiểu Thiên nhìn không chớp mắt một hồi thì vị lão đạo kia cũng ho nhẹ như báo hiệu cho Tiểu Thiên.Lúc này Tiểu Thiên cũng bình tĩnh lại trước vẻ đẹp đấy, vội gãi gãi đầu.

Sau đó chắp tay cúi đầu chào với Tuyết Liên.

Tuyết Liên nàng đấy nhìn về Tiểu Thiên cũng nhẹ nhàng cười, một nụ cười tỏa nắng.

Sau đó cũng nhẹ nhàng chào lại Tiểu Thiên.- Mời Tiểu Thiên đạo hữu ngồi !Vị lão đạo đấy chỉ tay về phía dãy ghế dành cho khách, Tiểu Thiên cũng khách khí ngồi xuống đó.

Sau đó từ bên trong có một vị nữ tu sĩ đem một bộ uống trà ra để bên cạnh cậu, rồi gót cho cậu một ly.- Mời đạo hữu !

Trà này tuy không phải loại trà gì đặc biệt nhưng cũng là lòng hiếu khách của tại hạ !Tiểu Thiên thấy vậy cũng không từ chối mà cầm ly lên ngửi- Mùi trà rất thơm !Sau đó cậu nhìn sắc mặt cả hai người họ rồi uống.

- Trà ngon !

Trà ngon !

Vừa uống vào thì có một vị đắng, một lát sau thì nó lại thành vị ngọt dịu giữ mãi tại miệng.- Tại hạ chưa uống loại trà nào ngon như vậy cả !Sau khi nghe Tiểu Thiên khen như vậy thì hai người họ cũng mỉm cười.

Thật sự thì đúng là Tiểu Thiên chưa uống loại trà nào ngon như vậy cả, vì đây là lần đầu cậu uống nó.

Còn bình trà bên trong động phủ thì hiện tại vẫn chưa nhấc nổi.- Không biêt Tiểu Thiên đạo hữu đang đi về đâu ?

Nghe vị lão đạo đấy hỏi như vậy Tiểu Thiên suy nghĩ một hồi rồi đáp- Hiện tại thì tại hạ vẫn chưa có chổ nào để đi cả.

- Vẫn còn đang tìm cơ duyên của mình.Vị lão đạo đấy nghe thế thì trong lòng suy nghĩ đây rõ là một vị tán tu, nên muốn chiêu mộ Tiểu Thiên về Tông môn mình.- Nếu đạo hữu vẫn chưa có nơi nào đến thì có thể đến Tông môn ta làm khách.Vị lão đạo kia cũng đã dự liệu rằng Tiểu Thiên là một kẻ có ý đồ đến đây, nhưng hiện tại thì Tông môn của lão thật sự đang nguy kịch.

Nên lão đành phải đánh liều một phen.Vị nữ tu sĩ kia cũng hiểu rõ tâm tư của lão đạo kia nên cũng không nói gì cả mà nhìn Tiểu Thiên với ánh mắt mong chờ.

Tiểu Thiên sau khi nghe xong và nhìn thấy ánh mắt của Tuyết Liên thì trong vô thức Tiểu Thiên gãi gãi đầu- Ta cũng có ý định đó chỉ là không biết mở lời thế nào thôi !Tiểu Thiên cũng được Kiếp lão dạy nếu như được mời làm gì đó thì chỉ có hai lý do: một là họ muốn đánh cướp, hai là họ muốn giúp đỡ.

Tiểu Thiên sau khi phân tích tình hình thì phán đoán đây là trường hợp thứ hai.

Cho dù nó có rơi vào trường hợp thứ nhất thì với thực lực hiên giờ thì vẫn xem như là ổn.

Cậu nhìn thấu được thực lực của hai người trước mắt này, so với cậu thì vẫn còn kém rất rất xa.

Vậy nên cậu nhận lời thì vẫn còn trong mức độ cậu kiểm soát được.

Sau đó hai bên nói chuyện vui vẻ với nhau, đến tối thì vị lão đạo kia kêu đệ tử dẫn Tiểu Thiên đi đến một căn phòng riêng.Nhìn căn phòng này cũng khá là đơn sơ, nhưng đối với cậu vậy là cũng đủ rồi.

Bên ngoài các vị đệ tử truyền tai nhau bên trong căn phòng đó có một vị sư thúc đang ở.Chiếc thuyền cứ như vậy bay đi chừng hai ngày thì dừng lại, Tiểu Thiên cũng từ trong thiền định mở mắt ra.

Cậu nghĩ là đã đến nơi rồi- Hôm bửa Trần đạo hữu có bảo là sẽ dẫn chúng đệ tử đi đến một bí cảnh, nơi để cho các tông môn cử đệ tử ưu tú của họ đến để tầm bảo, cũng như rèn luyện.- Nhưng bí cảnh này chỉ dành cho luyện khí, trúc cơ chở lên không thể vào.Tiểu Thiên cũng bước ra ngoài thì chúng đệ tử bên dưới liền cuối đầu chào, cậu cũng chào lại rồi nhìn xung quanh.

Thì thấy được có khá nhiều Tông môn ở xung quanh, nhưng xét về khí thế thì vượt xa Tông môn này.Chúng đệ tử cũng nhìn ra điều này nên chỉ ngắm nhìn từ xa và không nói gì cả.

Từ phía xa trên lưng một con rùa khổng lồ chừng trăm trượng bay ra một vị tu sĩ cũng có tu vi trúc cơ trung kỳ đang bay về phía này.- Đó là trưởng lão của Vạn Niên Tông.Vị Trần trưởng lão bên cạnh giới thiệu với Tiểu Thiên, cậu nhìn thấy người này lại là một trung niên tướng người hơi cao, cũng khá to con.

Vị trưởng lão của Vạn Niên tông bay đến và đứng phía trên nhìn xuống- Thật không ngờ lần này Kiếm Sơn tông của ngươi vẫn đến đây.- Còn vị đạo hữu này nữa là ai đây ?Trần trưởng lão lúc này cũng bay lên đứng ngang hàng với vị trưởng lão kia- Nơi này không chủ, nên tông môn của ta đến cũng không vấn đề gì cả.- Còn vị kia là một người mới vừa vào tông môn ta, tên là Tiểu Thiên.Vị trưởng lão Vạn Niên tông kia nghe vậy thì nhìn xuống thấy người này tu vi trúc cơ sơ kỳ nhưng cũng không vì thế mà xem thường nên quay về phía Tiểu Thiên cúi đầu chào.Tiểu Thiên cũng là một người lịch sự nên cũng chào lại, sau đó vị trưởng lão Vạn Niên Tông liền nói- Tiểu Thiên đạo hữu, khi nào rảnh thì có thể đến Vạn Niên Tông của ta làm khách.Trần trưởng lão nghe thấy vậy cũng liền hiểu ý của câu vừa rồi đang định nói thì Tiểu Thiên ngắt lời.- Tại hạ mới vào Tông môn chưa lâu nên sẽ còn rất nhiều việc để làm nên chuyện đến làm khách của Vạn Niên tông e là không được.Nghe Tiểu Thiên nói như vậy thì vị trưởng lão kia cũng không muốn nói gì thêm nên quay về.Trần trưởng lão nghe Tiểu Thiên nói như vậy trong lòng cũng vui vẻ và tin tưởng Tiểu Thiên hơn chút.

Còn các đệ tử lúc này cũng cảm giác thấy quý mến vị trưởng lão mới kia.
 
Chim Sẻ Hóa Phượng Hoàng
Chương 19: Đại trưởng lão trọng thương


Tiểu Thiên nhìn các Tông môn xung quanh và được Trần trưởng lão giới thiệu tận tình về các Tông môn đấy.

Tông môn cậu ấn tượng nhất đó là Phuọng Hoàng Tông kia, khi cậu nhìn vào con Phượng Hoàng hư ảo to lớn trăm trượng kia thì trong lòng cậu đột nhiên đau nhói, không hiểu vì sao.Trong bất giác Tiểu Thiên rơi một giọt nước mắt, Tuyết Liên đứng bên cạnh cậu thấy vậy thì rút ra một chiếc khăn tay sau đó lau dùm cho Tiểu Thiên.

Trần trưởng lão bên cạnh nhìn thấy việc này thì cũng không làm phiền họ rồi đi xuống hướng dẫn chúng đệ tử về lần thí luyện này.- Cảm ơn Tuyết Liên trưởng lão !Tuyết Liên cười nhẹ nhàng rồi cũng đi xuống cùng chúng đệ tử, Tiểu Thiên thì vẫn ở trên này nhìn vào các Tông môn kia.

Thần thức của cậu cũng đã tản ta bao quát cả khu vực xung quanh rồi.

Cậu nhìn thấy được dưới khoang thuyền của mình có một vị Kết Đan hậu kỳ chắc hẳn đó là Đại Trưởng lão mà Trần trưởng lão đã nói.Còn các Tông môn kia thì cũng có ít nhất một vị Kết Đan nhưng chỉ ở khoảng sơ kỳ đến trung kỳ thôi.

Hiện tại với thực lực của cậu hiện giờ thì tản thần thức ra như vậy thì chỉ khi đến Nguyên Anh mới nhìn ra được.

Sau khi quan sát một hồi thì cậu liền nghĩ- Vị đại trưởng lão này trong người mang theo trọng thương rất nặng, dường như chỉ đi theo mang khí thế hù dọa định nhân mà thôi.- Nhìn mức tổn thương này thì khó mà sống lâu được.Một lát sau từ trên bầu trời một đám mây ngũ sắc to lớn trăm trượng bay đến, phía trên đấy có hàng trăm tu sĩ mặc trên mình một bộ đạo bào ngũ sắc.

Tiểu Thiên cảm nhận được ngũ hành từ người họ.- Đó là một nhánh nhỏ của Ngũ Hành Tông, Ngũ Hành Tông là một trong cửu đại Tông môn Nhất cấp ở trung tâm.- Vì vậy có thể xem Ngũ Hành Tông kia là một thế lực cực lớn và không nên đụng vào.Tiểu Thiên khi nghe về Ngũ Hành Tông thì hiểu rõ đây chính là tông môn có nguồn gốc từ thời Kiếp lão.

Bản thân cậu cũng đang luyện ngũ hành thể, Tiểu Thiên cảm nhận được trên người của các tu sĩ kia cũng ẩn chứa lực lượng ngũ hành.

- Tiểu tử hãy dùng Hỗn Độn thôn phệ bọn chúng tu luyện ngũ hành của ngươi.Tiểu Thiên ngay lập tức giật mình khi nghe giọng Kiếp lão- Ngươi vẫn còn nằm trong phạm vi thần thức của ta, có gì mà phải giật mình như vậy.- Với thực lực hiện tại của ngươi thì việc thôn phệ tất cả bọn chúng với ngươi lại quá dễ dàng rồi.Tiểu Thiên lắc đầu rồi nói- Sống chung suốt mười năm mà ông vẫn không biết tính con sao ?

- Con tuyệt đối không làm như vậy đâu.Kiếp lão cũng cười rồi biến mất, Tiểu Thiên biết Kiếp lão chỉ đang nói đùa cậu nhưng đa phần vẫn kéo cậu vào ma đạo.

Tiểu Thiên cũng chú ý một chút Ngũ Hành Tông để tìm hiểu cách tu luyện Ngũ Hành của họ, nhưng chắc phải thâm nhập vào sâu bên trong thì mới có thể tìm hiểu được.

Khi Ngũ Hành Tông đến thì các vị trưởng lão của các Tông môn khác cũng đi ra cúi chào, Trần trưởng lão cũng đi ra chào hỏi.

Nhưng dường như Ngũ Hành Tông trưởng lão không để ý cho lắm, chỉ chú ý chào hỏi với những Tông môn khác mà thôi.

Tiểu Thiên nhìn thấy việc này cũng hiểu rõ lý do.Vị trưởng lão của Ngũ Hành Tông là một vị trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi, khoác trên mình bộ đạo bào màu đỏ, liếc nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn Kiếm Sơn Tông thấy được Tuyết Liên.

Trong mắt hắn liền hiện lên một vẻ mặt dâm tà nhưng chỉ là khoảng khắc ngắn, không có ai để ý thấy cả.Dù chỉ là khoảng khắc ngắn ngủi thì cũng đã lọt vào mắt Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên liền đi xuống chổ chúng đệ tử, đứng gần Tuyết Liên trưởng lão và nói chuyện với các đệ tử.- Không biết Tuyết Liên trưởng lão đã Trúc Cơ bao lâu rồi ?- Tại hạ chỉ mới đạt Trúc Cơ vài hôm trước.Tuyết Liên quay qua nhìn Tiểu Thiên thầm nghĩ - Người này chỉ mới lên Trúc Cơ mà mình không thể nhìn thấu được, hôm qua Trần trưởng lão cũng có nói người này chỉ là trúc cơ sơ kỳ nhưng ta vẫn không nhìn thấu được độ nông sâu.Tuyết Liên trưởng lão cũng thật thà trả lời Tiểu Thiên- Tiểu nữ đã đạt được trúc cơ hơn năm năm rồi nhưng vẫn chưa thể đột phá được.

- Tiểu Thiên trưởng lão chỉ mới trúc cơ mà đã cho tiểu nữ một cảm giác nhìn không thấu nổi thực lực rồi.

Chắc hẳn không phải trúc cơ bình thường như tiểu nữ rồi.Tiểu Thiên nhìn cách nói chuyện của Tuyết Liên liền có một cảm giác khó tả trong lòng, liền quay sang các đệ tử khác.Các đệ tử thấy vậy cũng liền cười lên và tản ra để cho hai người có không gian riêng tư hơn.

Tiểu Thiên thấy vậy liền gãi gãi đầu- Do tại hạ tu luyện công pháp hơi khác người nên có thể che giấu thực lực khiến cho kẻ khác không rõ nông sâu thôi !- Nên Tuyết Liên trưởng lão mới có cảm giác nhìn không thấu !- Nhưng không rõ nàng có cảm giác tim đập nhanh và mạnh lên giống như ta nhìn nàng không ?Tuyết Liên nghe đến đây liền đỏ mặt rồi quay đi đến chổ các nữ đệ tử.

Còn các đệ tử xung quanh thấy vậy cũng liền cười lên giải tỏa bầu không khí tự ti lúc trước.

Trên bầu trời vị trưởng lão của Ngũ Hành Tông bay đến chiếc thuyền của Kiếm Sơn Tông.

Tuyết Liên thấy vậy cũng bay lên chào đón, Tiểu Thiên cũng bay lên theo.

Các đệ tử lúc này cũng ngước nhìn lên hướng mắt về phía vị trưởng lão Ngũ Hành Tông kia.Lúc này trưởng lão Ngũ Hành Tông đứng cách hai người khoảng ba trượng, vị trưởng lão Ngũ Hành Tông này không hề chú ý đến Tiểu Thiên mà chỉ dán mắt vào Tuyết Liên- Tại hạ là Phùng Thế Tài !

Trưởng lão của Ngũ Hành Tông xin chào cô nương.- Không biết cô nương tên gì nhỉ ?Tuyết Liên thấy vị Phùng trưởng lão này không hề chú ý đến Tiểu Thiên thì hiểu rõ lý do đến của hắn.

Nhưng cũng miễn cưởng cười nói chào lại- Tiểu nữ tên là Tuyết Liên !

Còn đây là Tiểu Thiên trưởng lão !

Xin chào Phùng trưởng lão.

Vị Phùng trưởng lão này cũng không nhìn Tiểu Thiên một cái mà liền bước đến gần Tuyết Liên hơn- Nơi đây nói chuyện không hợp lắm !

- Nàng có thể cùng ta đi đến phòng riêng của ta nói chuyện không ?- Ta sẽ giải thích cho nàng nhiều chuyện có thể chưa biết nữa đấy.Hắn nói chuyện nhưng ánh mắt lại đảo liên tục khắp người Tuyết Liên.

Tuyết Liên liền lùi lại và né qua một bên về phía Tiểu Thiên- Cám ơn Phùng trưởng lão đã mời !

- Nhưng tiểu nữ có công việc nên không đi được.Tuyết Liên trong lòng đã rất tức giận nhưng vì không muốn thêm rắc rối cho Tông môn nên nàng cũng chỉ cố gắng nén lại.

Tên Phùng trưởng lão nghe thấy vậy thì nhíu mày lại và càng tiến đến gần hơn- Ta chắc chắn nàng sẽ không hối tiếc khi nói chuyện cùng ta đâu !- Có khi nàng sẽ vui sướng đến mức chỉ muốn ở lại mà không muốn rời đi.Tiểu Thiên thấy tên Phùng trưởng lão này ngày càng lấn đến Tuyết Liên nên cũng đi ra đứng trước mặt Tiểu Liên- Phùng trưởng lão xin dừng bước !- Tuyết Liên trưởng lão đã không muốn đi rồi nên Phùng trưởng lão không cần cố thế làm gì.Tên Phùng trưởng lão này nổi sát khí lên liếc nhìn Tiểu Thiên- Ngươi nghĩ mình là ai mà xen vào việc này ?- Cút !!!Tiểu Thiên liền vận chuyển Hỗn Độn quyết trong người nhưng Tuyết Liên liền nói- Mong Phùng trưởng lão giữ tự trọng, đây cũng là trưởng lão của Tông môn ta nên hoàn toàn có quyền lên tiếng ở đây.- Mong ngài rời đi cho.Sau đó Tuyết Liên quay người rời đi, tên Phùng trưởng lão đấy thấy Tuyết Liên đang rời đi thì phóng đến định chụp lấy tay Tuyết Liên thì bị Tiểu Thiên chụp lại- Phùng trưởng lão xin giữ mình !- Đừng ép người như vậy !Tên Phùng trưởng lão này vận hết khí lực để rút tay ra nhưng lại không hiểu vì sao tay mình lại không di chuyển được, cứ như có một lực hút đang hút lấy tay hắn vậy.

Không thể rút ra được.

Đợi đến khi Tuyết Liên bước lên thuyền thì Tiểu Thiên thả tay hắn ra.Phùng trưởng lão liền cảm nhận được một lực đẩy vô hình từ tay Tiểu Thiên khiến hắn lui về sau ba trượng.

- Ngươi được lắm !

- Lại giám cản đường của Ngũ Hành Tông.Tên Phùng trưởng lão này liền phóng thẳng đến Tiểu Thiên, Tuyết Liên thấy sự việc này thì bay chở lại.

Nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên- Phùng trưởng lão hãy giữ mình !

Phùng trưởng lão đang phóng đến thì bị giọng nói này làm cho dừng mọi hành động- Kết đan kỳ !Hắn cảm nhận được tu vi từ giọng nói này thì hướng về phía thuyền vái chào- Tiền bối !

Vãn bối thất lễ.Sau đó hắn đi chở về đám mây ngũ sắc, sự việc này thì để cho các Tông môn khác thấy được.

Tiểu Thiên liền suy nghĩ sự việc- Đây đa phần là một âm mưu và Tuyết Liên là một quân cờ trong đó.Sau khi nghe giọng nói của vị đại trưởng lão của Kiếm Sơn Tông, các trưởng lão Trúc Cơ khác đều là kính sợ.

Nhưng các lão Kết Đan khác thì nhận ra một điều- Lão ta đang bị trọng thương.- Vậy là hắn đang bị thương nặng nếu không với giọng nói khi nãy thì tên Phùng trưởng lão đấy sẽ ói máu ngay.- Thời cơ đến rồi !- ...Các lão Kết Đan từ giọng nói đó của đại trưởng lão thì suy ra được rất nhiều việc.

Còn các trưởng lão trúc cơ thì chỉ nghĩ là vị này giơ cao đánh khẽ.
 
Back
Top Bottom