Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
435,359
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMEwfNGRNnZLY9kD-9dZP-xONCbh6vXvuJO3zH_rYRtpQWAvR8B2D5kDFj5qyJ57qd4Z6S2OYdX4ioYXfezguzTXGJ4F7hDjYo-NyHRsd3lco1e3w_4Yp-cg6MTS-LW_H5ta1-CKWlS0YtOinDbbsHR=w215-h322-s-no-gm

Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Tác giả: Nhĩ Đông Trần
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi ở bên Kỳ Văn, hắn bảo tôi tiếp cận một học sinh nghèo mới chuyển đến.

Vì tiền, tôi đồng ý.

Cậu học sinh đó quá đơn thuần.

Nhận thư tình của tôi, ăn bữa sáng tôi chuẩn bị, rồi cứ thế bám lấy tôi không rời.

Đúng lúc tôi còn vui mừng vì nhiệm vụ tiến triển thuận lợi thì Kỳ Văn bỗng nổi điên, cảnh cáo tôi tránh xa cậu ta.

Tôi nghe lời, giữ khoảng cách.

Nhưng cậu học sinh nghèo kia lại nhốt tôi vào phòng dụng cụ, ghé sát tới cắn nhẹ vào cổ tôi, giọng trầm xuống:

“Hắn trả em bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi.”

“Tiếp tục theo đuổi tôi, không được dừng lại.”​
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 1: Chương 1



1.

Trong phòng bao, Kỳ Văn âm trầm nhìn chằm chằm vào bài đăng bàn luận về học sinh nghèo Ninh Chu Ngôn trên điện thoại.

"Học sinh mới chuyển đến này đẹp trai quá, còn đẹp hơn cả Kỳ Văn."

"Nghe nói thành tích cũng siêu giỏi, còn tham gia rất nhiều cuộc thi và đều giành giải nhất."

"Hôm nay tôi thấy Lâm Ngải trường bên cạnh cũng đến tìm cậu ta xin thông tin liên lạc."

Lâm Ngải, chính là bạn gái cũ của Kỳ Văn.

Hôm nay là sinh nhật của Kỳ Văn, những người trong phòng đều đến để chúc mừng hắn.

Thế nhưng bầu không khí lúc này lại nặng nề đến đáng sợ.

Không ai dám lên tiếng.

Kỳ Văn cười lạnh một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Trong lòng tôi lập tức dâng lên dự cảm không lành.

Quả nhiên, Kỳ Văn đưa điện thoại đến trước mặt tôi, trên màn hình là bức ảnh của Ninh Chu Ngôn.

"Úc Lâm, đẹp không? Thích không?"

Hắn cười, nhưng trong mắt lại toàn là băng giá.

Tôi lắc đầu, thấp giọng đáp: "Không đẹp, không thích."

Kỳ Văn áp sát tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo giữ lấy cằm tôi, trầm giọng nói:

"Úc Lâm, em phải thích anh ta."

Tôi trợn mắt, mờ mịt nhìn hắn.

Kỳ Văn ghé sát vào tai tôi, nhẹ nhàng ra lệnh:

"Đi theo đuổi anh ta, khiến anh ta thích em, sau đó hủy hoại anh ta."

"Coi như bù đắp, tôi sẽ chuyển cho em một khoản tiền."

2.

Những người xung quanh sau khi nghe Kỳ Văn nói xong có người đồng cảm, có kẻ hứng thú xem kịch hay, cũng có ánh mắt khinh miệt đánh giá.

Dù sao thì, là anh em thân thiết của Kỳ Văn, bọn họ đều biết tôi yêu hắn đến mức nào.

Tốt với hắn không thể nào tốt hơn được nữa.

Nhưng chỉ có tôi biết, tất cả sự quan tâm, dịu dàng và tình yêu của tôi dành cho Kỳ Văn đều là giả.

Bởi vì Kỳ Văn có tiền, lại hào phóng, gia đình còn có thế lực.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi cần tiền và thế lực của hắn.

Vậy nên, tôi không quan tâm hắn có yêu tôi hay không, cũng chẳng để ý hắn bảo tôi phải yêu ai.

Nhưng diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn.

Tôi lập tức đỏ hoe hốc mắt, một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay của Kỳ Văn.

Hắn nhìn chằm chằm vào hơi ẩm nơi đầu ngón tay, ánh mắt trầm xuống, không biết đang nghĩ gì.

Sau đó buông cằm tôi ra, nhẹ nhàng đặt tay l*n đ*nh đầu tôi.

Dùng giọng điệu chỉ hai chúng tôi nghe thấy:

"Úc Lâm, anh ta là anh trai trên danh nghĩa của tôi."

Tôi có chút kinh ngạc.

Kỳ Văn dường như đã say, hắn v**t v* mái tóc tôi, giọng nói thấp xuống vài phần:

"Anh ta là con trai của vợ cả của bố tôi, sau khi người phụ nữ đó qua đời, bố anh ta cưới mẹ tôi, thế là anh ta trở thành anh trai không cùng huyết thống của tôi."

"Nhưng sau này anh ta phạm sai lầm, bị gia đình đưa đến nơi khác, cắt đứt tiền hỗ trợ, chỉ để lại một quản gia đi theo."

"Cũng không cho anh ta mang họ Kỳ nữa, thế nên anh ta theo họ mẹ."

"Một con ch.ó mất nhà bây giờ lại quay về, Úc Lâm, tôi rất khó chịu."

"Vậy nên, hãy khiến anh ta yêu em, rồi khiến anh ta lại như một con ch.ó quỳ rạp dưới chân em, hủy hoại anh ta, được không?"

"Không phải em yêu tôi nhất sao? Không phải yêu đến mức có thể làm mọi thứ vì tôi sao?"

Đồ điên!

Tôi âm thầm chửi rủa trong lòng.

Nhưng trên mặt vẫn đóng vai đau lòng và thương tiếc, kéo tay hắn áp lên má mình, dịu dàng nói:

"A Văn, đừng khó chịu nữa, em đồng ý với anh."

Kỳ Văn v**t v* mặt tôi, hài lòng nói:

"Ngoan lắm."
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 2: Chương 2



3.

Buổi tối, sau khi đưa Kỳ Văn đang ngà ngà say về nhà và dỗ dành hắn uống hết bát canh giải rượu, tôi bắt xe về nhà.

Trên xe, tôi liên tục lau những chỗ mà Kỳ Văn đã chạm vào trên mặt mình.

Hình ảnh thiếu nữ phản chiếu trên cửa sổ xe đã gỡ bỏ nụ cười dịu dàng, chỉ còn lại một cái xác rỗng tuếch.

Sau đó, tôi nhìn vào gương, khóe môi nhếch lên, để lộ một nụ cười hài lòng.

Ít nhất, Kỳ Văn chuyển tiền rất nhanh.

Vừa mở cửa nhà, tôi liền nhìn thấy mẹ kế đang xách vali, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi.

"Con...con sao lại...Dì tưởng muộn thế này con không về nữa."

Tôi nhìn thoáng qua chiếc vali, rồi lại nhìn bà ấy.

Trên cổ bà vẫn còn vết bầm chưa tan hết.

Nếu tôi nhớ không nhầm, lần cuối bà bị gã đàn ông kia đánh cũng qua một thời gian rồi.

Vậy mà dấu vết vẫn chưa phai nhạt, có thể thấy lúc đó ra tay nặng đến mức nào.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Tôi kéo bà vào phòng.

"Lâm Lâm, con nghe dì nói, dì chỉ về nhà thăm mẹ đẻ một chút, không phải muốn bỏ trốn."

Giọng bà run rẩy, gấp gáp.

Tôi lục lọi vào sâu trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp khóa, mở khóa một cách thành thạo rồi rút ra một tấm thẻ, đặt trước mặt bà ấy.

Bên trong là một phần số tiền Kỳ Văn đã chuyển cho tôi trong khoảng thời gian này.

"Cho dì, số tiền này không nhiều, nhưng đủ để dì rời khỏi đây và sống một cuộc sống tốt hơn."

"Dì cầm lấy, đi thật xa, đừng như mấy lần trước."

Tôi nói với giọng điệu bình tĩnh.

Mắt mẹ kế lóe lên tia sáng, nhưng ngay sau đó lại nhìn tôi đầy do dự:

"Con đang làm gì vậy? Tiền này ở đâu ra?"

Tôi không muốn giải thích nhiều, thuận miệng đáp:

"Tiền dạy kèm cho bạn, với một phần học bổng và tiền thưởng từ các cuộc thi."

Mẹ kế nhanh chóng tin lời tôi, nhưng vẫn lắc đầu sau một hồi chần chừ:

"Dì không thể nhận số tiền này."

Tôi nhìn bà ấy, nhíu mày:

"Cứ coi như con trả lại ân tình cho dì."

4.

Mẹ kế tôi bước vào nhà này khi tôi 13 tuổi.

Gầy gò, khô khốc, chưa từng được học hành đàng hoàng, giống như một ngọn cỏ dại không có dưỡng chất.

Khi đó mẹ ruột tôi vì không chịu nổi cảnh bố tôi cờ bạc, rượu chè rồi đánh đập, nên đã bỏ đi.

Không lâu sau, mẹ kế bị chính người cha trọng nam khinh nữ ở quê ép gả cho bố tôi.

Với một cái giá rẻ mạt đến đáng thương.

Sau khi vào nhà, bà ấy không quá thân thiết với tôi.

Ban đầu, mỗi khi bố tôi đánh tôi, bà chỉ sợ hãi trốn một bên.

Sau này, có lẽ là vì không thể nhìn nổi nữa, bà bắt đầu lao ra chắn trước tôi.

Thế là từ một mình tôi bị đánh, biến thành hai người cùng bị đánh.

Bà ấy đã thử bỏ trốn vài lần, nhưng lần nào cũng bị bắt về.

Mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn chỉ giới hạn trong những lần bị đánh, bà ấy che chở cho tôi, ngoài ra không còn bất kỳ thứ gì khác.

Cho đến một lần, khi bố tôi chê việc tôi đi học là phí tiền, định bắt tôi nghỉ học.

Bà đã lén bán đi chiếc nhẫn vàng nhẹ đến đáng thương mà mình đã giấu kỹ.

Sau này tôi mới biết, đó là di vật duy nhất mẹ bà để lại cho bà.

Lớn thêm một chút, tôi bắt đầu học cách phản kháng lại bố mình.

Bố tôi đánh càng nặng hơn, nhưng tôi cũng không để ông ta được lợi dễ dàng.

Con người là như vậy, khi biết bản thân không chiếm được phần hơn mà còn bị tổn thương, tự nhiên sẽ kiêng dè.

Ông ta thu liễm lại một chút, cuộc sống của tôi và mẹ kế cũng dễ thở hơn.

Lên cấp ba, câu đầu tiên tôi nói với bà ấy là:

"Đợi con lên đại học, con sẽ đưa dì đi, lúc đó dì có thể sống cuộc đời của mình."

Chỉ là không ngờ, kế hoạch ấy lại phải đẩy lên sớm hơn.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 3: Chương 3



Hôm đó, người bố đã rất lâu không trở về nhà của tôi chặn tôi lại ở con hẻm ngoài trường học.

Ông ta túm lấy tóc tôi, lôi tôi vào sâu bên trong.

"Con gái ngoan, giúp bố một lần đi."

"Chủ nợ đang ở phía trước, chỉ cần giao mày cho bọn họ, nợ của bố coi như xóa sạch."

"Nuôi mày lâu như vậy, mày cũng nên báo đáp bố một chút chứ."

Tôi dùng con d.a.o rọc giấy mới mua trong cặp rạch một đường lên tay ông ta, rồi bỏ chạy.

Khi lao vào cổng trường, tôi va phải Kỳ Văn, người vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học.

Tôi biết hắn.

Hoặc có thể nói, cả ngôi trường này đều biết hắn.

Giàu có, quyền thế, đẹp trai nhưng nóng nảy.

Những ai chọc vào hắn đều không có kết cục tốt đẹp.

Hắn không nổi giận, chỉ lạnh lùng kéo tôi ra một cách nhẹ nhàng.

Sau đó, giữa vòng vây của đám đông, hắn rời đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ tối tăm và nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

5.

Kỳ Văn rất ít khi đến trường.

Nhưng nhà hắn đầu tư rất nhiều tiền vào trường học cho nên giáo viên cũng chẳng quản hắn làm gì.

Tôi nôn nóng chờ đợi vài ngày, cuối cùng vào một buổi chiều cũng đợi được hắn xuất hiện.

Hắn đang chơi bóng rổ với vài nam sinh khác trên sân.

Đợi đến khi hắn rời sân, tôi cầm chai nước mới mua bước lên phía trước.

"Vừa vận động xong đừng uống nước lạnh, không tốt cho cơ thể."

Tôi đưa chai nước ở nhiệt độ bình thường đến trước mặt hắn.

Động tác của Kỳ Văn khựng lại, nghiêng đầu nhìn tôi.

Trên gương mặt tuấn mỹ thoáng qua một tia thú vị:

"Nhìn bao lâu rồi?"

Tôi chớp mắt, nhẹ giọng đáp:

"Từ lúc anh lên sân, em đã lén nhìn rồi."

Kỳ Văn khẽ cười khẩy, đáy mắt tràn đầy trêu chọc:

"Là chuột à? Còn phải lén nhìn."

Tôi giả vờ xấu hổ, cúi thấp đầu.

Hắn nhướng mày, giọng điệu tùy tiện:

"Sao lại cúi đầu?"

Tôi hạ giọng, gần như thì thầm:

"Vì em thích anh, thích từ lâu lắm rồi."

Kỳ Văn khẽ cười:

"Những lời này tôi nghe nhiều lắm rồi, chẳng có gì mới mẻ cả, phần lớn người tiếp cận tôi đều vì tiền, vì mối quan hệ, còn cô thì sao? Cô muốn gì?"

Tôi cụp mắt, trong lòng chợt thắt lại.

Tôi muốn gì ư? Tôi cũng giống như họ thôi.

Thậm chí, tôi còn muốn nhiều hơn.

Tôi muốn tiền của hắn, muốn sự che chở của hắn, muốn hắn giúp mình xử lý người bố đáng nguyền rủa đó.

Tôi cắn môi sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt đang chờ đợi câu trả lời của Kỳ Văn.

Dùng một giọng điệu gần như thành kính, tôi đáp:

"Kỳ Văn, em chỉ cần anh, chỉ cần mình anh thôi."

"Chọn em đi, em nhất định nhất định sẽ đối xử tốt với anh."

Kỳ Văn chăm chú nhìn tôi, ánh mắt dần trầm xuống.

Tựa như một vực sâu không đáy muốn nuốt chửng tôi vào đó.

Ngay sau đó, hắn nâng cằm tôi lên:

"Vậy thì nhớ kỹ những lời cô nói hôm nay."

Tôi siết chặt tay, để mặc móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ngoan ngoãn gật đầu.

6.

Sau khi ở bên Kỳ Văn, hắn không công khai mối quan hệ của chúng tôi như cách hắn từng làm với những người khác.

Có lẽ trong lòng hắn cũng chẳng xem trọng tôi, cũng không muốn để quá nhiều người biết đến.

Nhưng tôi chẳng bận tâm những điều đó.

Chỉ cần hắn giúp tôi giải quyết rắc rối trước mắt là được.

Tan học hôm đó, xe của Kỳ Văn dừng cách cổng trường không xa.

Tôi ngoan ngoãn lên xe, tài xế dễ dàng lái xe về phía nhà tôi.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 4: Chương 4



Vừa bước xuống xe, còn chưa kịp vẫy tay chào Kỳ Văn qua lớp kính xe hạ xuống thì một bóng người lao đến, nắm chặt tóc tôi, đập mạnh đầu tôi vào khung cửa sổ.

Máu từ trán tôi chảy xuống, nhỏ tí tách trên thân xe màu đen.

Bố tôi, kẻ đã mất tích mấy ngày nay xuất hiện với gương mặt đầy vết thương, có lẽ bị chủ nợ đánh.

Ông ta bóp chặt gáy tôi, miệng không ngừng chửi rủa:

"Con tiện nhân này, mày tìm được thằng bao nuôi mình rồi mà còn dám bảo là không có tiền?"

"Mày là người yêu của đồ tiện nhân này à? Vậy tao chính là bố vợ của mày, đưa tiền đây, tao giao nó cho mày..."

Lời còn chưa dứt, một bảo vệ từ đâu xông tới giáng một cú mạnh vào sau đầu ông ta.

Cơn đau khiến ông ta lập tức buông tay, ôm đầu van xin trong vòng vây của mấy tên vệ sĩ.

Kỳ Văn bước xuống xe, bế tôi – lúc này đã choáng váng – lên xe.

"Đến bệnh viện, lái nhanh lên!"

Giọng hắn thật dữ dội.

Trong cơn mơ hồ, tôi chợt nghĩ như vậy.

"Úc Lâm, không được ngủ, nghe thấy không."

Giọng hắn càng dữ hơn.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Sau khi vết thương được xử lý ở bệnh viện và nghỉ ngơi suốt buổi chiều, tôi tỉnh táo lại.

Từ đó về sau, tôi không còn thấy bố mình nữa.

Vết thương rất đau, nhưng tôi lại thấy vui.

Kế hoạch của tôi lại thành công thêm một bước.

7.

Tôi cố gắng diễn trọn vai một kẻ yêu Kỳ Văn say đắm.

Hắn chỉ cần nói một câu muốn ăn bánh, dù là hai giờ sáng tôi vẫn lập tức từ bệnh viện chạy đến làm cho hắn nhiều loại bánh khác nhau.

Hắn bị bệnh chê thuốc đắng không chịu uống.

Tôi kiên nhẫn dỗ dành, chờ hắn uống xong liền nhanh chóng nhét viên kẹo trái cây vào miệng hắn.

Hắn say rượu gọi điện cho tôi, tôi lập tức mang theo canh giải rượu đã nấu sẵn chạy đến bên hắn.

Nhẹ nhàng dỗ dành, kiên trì đút từng muỗng một.

Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh ba nơi:

Trường học, nhà, Kỳ Văn.

Hắn vẫn không công khai mối quan hệ giữa tôi và hắn.

Chỉ có vài người anh em thân thiết của hắn biết chuyện.

Họ từng trêu đùa ngay trước mặt Kỳ Văn, hỏi có phải hắn thật sự có tình cảm với tôi rồi không.

Nếu không sao lâu vậy vẫn chỉ có tôi ở bên cạnh?

Kỳ Văn chỉ cười mà không đáp.

Theo thời gian, họ ngày càng tin rằng hắn nghiêm túc với tôi.

Cho đến hôm nay—

Kỳ Văn chuyển khoản cho tôi một số tiền, bảo tôi đi quyến rũ một nam sinh khác.

Lúc này họ mới ngỡ ngàng nhận ra sự thật.

Kỳ Văn chưa từng yêu tôi.

Hắn chỉ thích sự ngoan ngoãn nghe lời của tôi, thích cảm giác được tôi quan tâm chăm sóc.

Khác với sự bàng hoàng của họ, tôi lại cực kỳ bình tĩnh.

Bởi vì tôi chưa từng cần tình yêu của Kỳ Văn.

Điều tôi cần chỉ là tiền của hắn mà thôi.

Trước tiên dùng số tiền này giúp mẹ kế trốn thoát.

Sau đó đến lượt tôi rời đi.

Vĩnh viễn không quay đầu lại nữa.

8.

— Đinh!

Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi nhét tấm thẻ vào tay mẹ kế:

"Xem như là báo đáp cho việc mấy năm qua dì đã bảo vệ con, còn lo cho con ăn học."

"Cầm số tiền này và đi thật xa, làm điều dì muốn làm, sống cuộc đời dì muốn sống, đừng để bản thân bị vũng bùn này nuốt chửng."

Bố tôi bây giờ tuy đã biến mất, nhưng ai biết được ông ta sẽ đột ngột xuất hiện vào lúc nào?

Ông ta không thể động vào tôi, nhưng vẫn có thể ức h.i.ế.p bà ấy.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 5: Chương 5



Nói xong, tôi mở cửa.

Nhìn mẹ kế vẫn còn ngẩn người, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự.

Trong đáy mắt bà ấy có một tia sáng le lói—là ánh sáng của hy vọng.

Bà ấy nhìn tôi, chậm rãi hỏi:

"Còn con..."

"Con sắp tốt nghiệp rồi, vẫn có thể kiếm thêm tiền, con cũng sẽ không ở lại đây nữa, dì đi đi."

Tôi ngắt lời bà ấy, nhìn bóng lưng bà ấy vội vã kéo hành lý, không ngoảnh đầu lại mà khép chặt cánh cửa sau lưng.

Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi mở điện thoại.

[Ngày mai bắt đầu kế hoạch đi, đừng làm tôi thất vọng, Úc Lâm.]

Người gửi: Kỳ Văn.

Tôi trả lời lại một cách vô cảm:

[Được.]

Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại tôi có một tin nhắn thoại:

"Lâm Lâm, cảm ơn con, chờ dì ổn định xong sẽ nhắn tin cho con. Sau khi tốt nghiệp hãy đến sống cùng dì nhé."

Tôi không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt lại.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Chúc dì đến được vùng đất của tự do.

Cũng chúc tôi sớm có thể bước tới tự do của chính mình.

9.

Tới trường, tôi đã chính thức gặp được Ninh Chu Ngôn.

Anh đứng trên bục giảng giới thiệu bản thân.

Đôi mắt rất đẹp, nhưng khi không có biểu cảm lại toát lên vẻ lạnh nhạt.

Nốt ruồi nhỏ ở đuôi mày lại tăng thêm chút mê hoặc.

Suốt cả ngày có rất nhiều người tìm anh nói chuyện.

Nhưng anh đáp lại rất ít.

Không ít nữ sinh muốn tỏ tình, nhưng sau khi chạm mắt với anh đều hoảng loạn rời đi.

Người này xem ra không dễ đối phó chút nào.

Tôi xoay bút, cảm thấy có chút phiền muộn.

Nhưng không còn cách nào khác, vì tiền, khó đến đâu cũng phải làm.

Sau giờ học, tôi đi theo Ninh Chu Ngôn.

Sau đó chặn anh lại ở một góc vắng trong trường, đưa ra lá thư tình tôi đã viết sẵn.

Trên mặt cố gắng tỏ ra sự ngại ngùng và chân thành:

"Bạn...bạn học Ninh, em rất thích anh, đây là thư tình em đã viết, trong đó có những điều em muốn nói với anh."

Ninh Chu Ngôn không nhận, chỉ im lặng nhìn tôi.

Ngay khi tôi nghĩ bước đầu tiên của kế hoạch đã thất bại—

Anh bỗng nhiên hạ mắt, nhẹ giọng hỏi:

"Em nghiêm túc chứ? Thật sự thích tôi?"

Tôi nhìn thấy vành tai anh dần dần đỏ lên, chớp mắt đầy khó tin.

Không phải kiểu xa cách, khó gần sao?

Không phải cao lãnh chi hoa sao?

Sao lại đơn thuần thế này?

10.

Một tia áy náy bất chợt dâng lên khiến tôi không biết phải mở miệng thế nào.

Ninh Chu Ngôn không nghe được câu trả lời của tôi, giọng điệu dần trầm xuống:

"Hóa ra là nói dối."

Tôi ổn định lại tâm tình, tiếp tục diễn:

"Tất nhiên là không rồi, em thật sự thích anh, là kiểu vừa gặp đã yêu luôn đó."

Ninh Chu Ngôn khẽ cười:

"Vậy sao?"

Tôi gật đầu, lấy từ trong túi ra một hộp bánh quy nhỏ:

"Cho anh cái này, em đặc biệt làm cho anh đó, nếu anh thích, sau này ngày nào em cũng làm cho anh nhé?"

Ninh Chu Ngôn nhìn tôi vài giây, đột nhiên nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:

"Được thôi, vậy sau này ngày nào em cũng phải làm cho anh đấy nhé."

"Em đã từng tặng ai chưa?"

Lời vừa dứt, tôi liền cảm nhận được một ánh mắt áp lực đè nặng từ phía sau.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 6: Chương 6



Quay đầu nhìn lại—

Kỳ Văn không biết đã đứng đó từ bao giờ, đang nhìn chằm chằm vào tôi và Ninh Chu Ngôn đang ôm nhau.

Khi tôi còn đang sững sờ, một đôi tay bỗng giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, áp vào lồng n.g.ự.c trước mặt.

"A Lâm, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy."

Giọng nói của Ninh Chu Ngôn vang lên bên tai.

Tôi rũ mắt, đáp khẽ:

"Chưa từng tặng ai."

Tôi nghe thấy tiếng Ninh Chu Ngôn bật cười khẽ, sau đó chậm rãi buông tôi ra:

"A Lâm, em thích anh, anh rất vui đấy."

11.

Tôi nhìn nụ cười trên mặt anh, giả vờ nghi hoặc:

"Vui? Vì sao vậy?"

Ninh Chu Ngôn hơi cúi người xuống:

"Em không nhớ à? Trước đây em đã cứu anh, khi đó anh gần như hấp hối nằm trong con hẻm, chính em đã giúp anh liên lạc với người khác."

Tôi lục lọi trong trí nhớ.

Cuối cùng cũng nhớ ra cảnh tượng đó, chỉ là lúc ấy tóc của Ninh Chu Ngôn che gần hết mắt, trên mặt đầy vết thương.

Lúc đó trời còn tối, ánh đèn thì mờ nhạt nên tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh.

"Hóa ra là anh à."

Tôi nhìn khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ của anh bây giờ, nhẹ giọng nói.

Ninh Chu Ngôn thấy tôi đã nhớ ra, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Phải, nên từ lúc đó anh đã ghi nhớ em rồi, luôn muốn gặp lại em lần nữa."

"Vậy nên lúc nãy em tỏ tình với anh, anh rất vui."

"Vậy sao? Thế thì tốt quá rồi."

Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại dâng lên từng cơn lạnh buốt.

Trên mặt Ninh Chu Ngôn tràn đầy niềm vui, nhưng sâu trong đôi mắt đẹp đó lại chẳng hề có chút thích thú hay hạnh phúc nào cả.

Anh cũng đang diễn.

Nếu không phải từ nhỏ đã quen với những trận đòn roi, học được cách quan sát sắc mặt người khác—

Có lẽ tôi cũng đã bị lừa.

Tôi vì tiền, còn anh ấy, vì điều gì đây?

Thôi kệ, vì cái gì cũng chẳng liên quan đến tôi.

Tôi chỉ cần diễn tốt vở kịch này.

Chờ đến thời điểm thích hợp rồi rời đi là được.

12.

Mỗi ngày, Ninh Chu Ngôn đều đóng vai một chàng trai ngại ngùng trước mặt tôi.

Còn tôi, mỗi ngày đều diễn cảnh yêu thương anh hết mực.

Cứ như một cặp lừa đảo, một cặp diễn viên hoàn hảo.

Khi tôi đưa bánh quy cho anh, anh sẽ cười, từ từ ăn từng miếng, tỏ ra vô cùng trân quý.

Nhưng thực chất trong mắt chẳng hề có lấy một tia cảm xúc.

Khi tôi đem thuốc đến cho anh lúc bị bệnh, anh sẽ cụp mắt than đắng quá.

Nhưng thật ra, đôi mắt ấy chẳng có chút gợn sóng nào.

Dần dần, trong trường bắt đầu lan truyền tin đồn giữa tôi và Ninh Chu Ngôn.

Ngay khi tôi nghĩ rằng nhiệm vụ đang tiến triển thuận lợi—

Kỳ Văn tìm tôi.

Trong phòng bao tràn ngập tiếng cười đùa của đám công tử nhà giàu.

Kỳ Văn ngồi ở trung tâm, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp xa lạ.

Thấy tôi đến, hắn hờ hững cong ngón tay gọi tôi lại gần.

Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trong lúc đó, có người lần đầu gặp tôi đưa rượu cho tới nhưng bị Kỳ Văn ngăn lại.

"Em và Ninh Chu Ngôn sao rồi?"

Kỳ Văn đưa cho tôi một ly nước ép, giọng điệu có chút khó hiểu.

Tôi nở nụ cười ngoan ngoãn, nói dối một cách khéo léo:

"Ừm, cũng tạm được."

"Thái độ của Ninh Chu Ngôn đối với em rất khác biệt."

Ngón tay Kỳ Văn đặt trên đầu gối, nhẹ nhàng gõ xuống:

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Úc Lâm, em vẫn nhớ đây chỉ là một trò chơi đúng không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 7: Chương 7



Giữa làn khói mờ mịt, khuôn mặt ngông cuồng của Kỳ Văn phủ một tầng u ám.

Không biết tâm trạng hắn lại tồi tệ vì điều gì nữa, rõ ràng tôi đang làm đúng theo yêu cầu của hắn.

Tôi chỉ có thể bất lực gật đầu.

Kỳ Văn mỉm cười nhìn tôi, chậm rãi nói:

"Sau khi trò chơi kết thúc, em phải quay về bên tôi, biết chưa?"

Tôi siết chặt ly nước ép, kéo ra một nụ cười:

"Biết rồi."

Câu trả lời của tôi có vẻ khiến Kỳ Văn rất hài lòng.

Hắn đưa tay vuốt tóc tôi, nhẹ nhàng nói:

"Diễn cho tốt, tôi sẽ giúp em."

13.

Rất nhanh sau đó, tôi đã biết cái gọi là "giúp đỡ" trong miệng Kỳ Văn là gì.

Hôm ấy tôi bị sốt cao, xin nghỉ ở nhà ngủ cả ngày rồi nhận được cuộc gọi từ Kỳ Văn.

"Úc Lâm, bây giờ đến bể bơi đi."

"Cơ hội thể hiện của em đến rồi."

"À phải rồi, có thêm một thông tin nữa, Ninh Chu Ngôn sợ nước, sợi dây chuyền mẹ anh ta để lại đã bị người ta ném xuống hồ bơi rồi."

Tôi lắc mạnh đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo hơn:

"Là anh sai người làm?"

Vừa hỏi xong tôi đã hối hận ngay lập tức.

Quả nhiên, nhịp thở của Kỳ Văn chậm lại đôi chút.

Tôi đang định mở miệng giải thích thì nghe hắn cười khẽ, nói:

"Không phải, tôi chỉ bảo người theo dõi anh ta thôi, tình cờ phát hiện ra chuyện này."

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

"Úc Lâm, em có vẻ rất để tâm đến cậu ta nhỉ?"

Tôi cau mày, có chút chán ghét sự thất thường của Kỳ Văn, chẳng biết hắn lại lên cơn gì nữa.

Sau khi kiên nhẫn giải thích, Kỳ Văn mới cúp máy.

Cơn gió lạnh lùa vào cổ áo tôi.

Tôi kéo chặt áo khoác, đầu óc choáng váng bước đến bể bơi của trường.

Bể bơi sau giờ tan học im ắng đến mức chỉ còn tiếng bước chân của tôi vọng lại.

Tôi nhìn thấy Ninh Chu Ngôn ngồi trên băng ghế dài, lặng lẽ dõi theo mặt nước.

Áo khoác bị ném xuống hồ bơi, chỉ còn lại một chiếc áo dài tay màu trắng, trên trán và khóe môi còn vương vết thương.

Trông anh giống như một bức tượng đá đầy vết nứt, không còn chút linh hồn.

"Sao không nghe điện thoại?"

Tôi bước đến trước mặt anh ấy.

"Em đến đây làm gì?"

Ninh Chu Ngôn ngẩng đầu nhìn tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi thoáng thấy trong mắt anh có một tia sáng nhỏ vụt qua rồi biến mất.

"Em về trường lấy bài tập, không thấy anh đâu, hỏi người khác thì họ bảo anh cùng vài người đi về phía bể bơi."

"Em không yên tâm nên qua đây xem."

Tôi thuận miệng bịa ra một cái cớ.

Nhưng vẫn không kìm được lòng mà cởi áo khoác, khoác lên người Ninh Chu Ngôn.

Anh nhìn tôi thật lâu rồi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Tôi chỉ vào chiếc áo khoác trôi lềnh bềnh trong nước, giả vờ như không biết gì, hỏi:

"Ngoài áo khoác ra, anh còn làm mất thứ gì khác không?"

Ninh Chu Ngôn nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Tôi cởi giày, giơ tay làm vài động tác giãn cơ đơn giản, rồi ra vẻ vô tình chỉ vào cổ anh:

"Sợi dây chuyền của anh đâu? Trước đây lúc nào cũng thấy anh đeo mà."

Ánh mắt của Ninh Chu Ngôn dừng lại trên mặt nước, không lên tiếng.

Tôi nhớ lại những gì Kỳ Văn đã nói qua điện thoại—

Sợi dây chuyền đó là kỷ vật mẹ anh để lại, là món đồ chưa từng rời khỏi người anh ấy.

Tôi thở dài.

Chẳng biết là vì đang diễn hay vì thật sự không đành lòng, tôi lại nảy sinh ý định nhảy xuống nhặt dây chuyền giúp anh.

Có lẽ cũng là do đầu óc đang bị sốt đến mơ màng rồi.

Tôi lắc đầu, không muốn để ý đến cảm xúc trong lòng nữa, sau đó lao thẳng xuống nước.
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 8: Chương 8



14.

Tôi nghe thấy Ninh Chu Ngôn gọi tên mình.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Nghe có vẻ hơi lo lắng, khác hẳn với vẻ ngoài giả vờ trước đây.

Nước trong bể lạnh thấu xương, nhưng hơi thở tôi phả ra lại nóng như thiêu đốt.

Tôi chợt có cảm giác bể bơi này quá rộng lớn, như thể tìm thế nào cũng không tìm hết được.

"Úc Lâm, lên đây ngay!"

Giọng của Ninh Chu Ngôn sắc lạnh hơn một chút.

Không biết bao lâu trôi qua, khi sức lực sắp cạn kiệt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy sợi dây chuyền ở góc đáy bể.

Khoảnh khắc nhặt lên, tôi cảm giác cơ thể mình cũng đang mất kiểm soát mà chìm xuống.

Nước từng chút, từng chút một tràn vào khoang mũi.

Ngay khi tôi sắp mất đi ý thức, có người nhảy xuống siết chặt lấy tôi, bơi về phía ánh sáng.

Cơ thể người đó đang run rẩy.

"Liều mạng như vậy, là vì tôi hay vì hắn?"

Trong cơn mơ hồ, giọng nói đầy ẩn ý của Ninh Chu Ngôn vang lên đứt quãng.

Tôi không kịp suy nghĩ xem anh đang nói gì.

Thay vào đó, một nghi vấn chợt nảy lên trong đầu.

Tôi nhớ rõ Kỳ Văn từng nói—Ninh Chu Ngôn sợ nước cơ mà?

Vậy tại sao anh vẫn nhảy xuống?

Còn run rẩy đến mức này…

Chưa kịp nghĩ nhiều, tôi đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.

…..

"...Ừ, là tôi bảo vệ sĩ không xuất hiện."

"Vết thương này còn phải giữ vài ngày nữa, để về nhà cũ ăn cơm cho ông già xem."

"Mấy kẻ đó chắc không phải do Kỳ Văn sai khiến đâu, chuyện tôi về nhà họ Kỳ còn chưa công khai."

"Có thể không biết thân phận của tôi, thấy chướng mắt mà thôi."

"Cậu tìm đám người đó, dùng chút thủ đoạn khiến chúng đổ chuyện này lên đầu Kỳ Văn đi."

"Trước đây Kỳ Văn xúi bố tôi đuổi tôi đi không phải cũng giở trò giá họa hay sao? Coi như lần này trả lại cậu ta một chút."

Tôi mở mắt ra giữa những tiếng nói đứt quãng ngoài cửa.

15.

Bệnh viện quá mức yên tĩnh, dù giọng của Ninh Chu Ngôn không lớn tôi vẫn có thể nghe rõ từng chữ.

Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Quả nhiên, nhìn thế nào đi nữa, Ninh Chu Ngôn cũng không phải kiểu người dễ bắt nạt, càng không phải kẻ si tình ngây thơ.

Tất cả sự yếu đuối đều có mục đích, có kế hoạch.

Nhớ lại lần đầu tiên tôi đưa thư tình cho anh.

Có lẽ ngay từ đầu anh ấy đã biết tôi là do Kỳ Văn sắp xếp, cố ý tiếp cận.

Ninh Chu Ngôn diễn trò cùng tôi, chỉ là thấy thú vị, hay còn có mục đích nào khác?

Còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, cánh cửa đã bị đẩy ra, tôi vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Trên trán bỗng nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp.

"Cuối cùng cũng hạ sốt rồi."

Kèm theo tiếng thì thầm nhẹ nhàng của Ninh Chu Ngôn, cảm giác ấm áp kia cũng nhanh chóng biến mất.

Tôi cảm nhận được tay áo của mình bị vén lên.

Những đầu ngón tay lành lạnh chạm vào từng vết thương cũ mới đan xen trên da thịt.

Hàng mi tôi khẽ run.

Không giả vờ được nữa.

Mở mắt ra.

Ninh Chu Ngôn thấy tôi tỉnh lại, nhưng không thu tay về.

Anh rũ mi, giọng nói trầm thấp:

"A Lâm, sao trên người em nhiều vết thương vậy?"

"Lúc bác sĩ thay đồ cho em còn bị dọa sợ."

Tôi kín đáo rút tay về giấu vào trong chăn, nở một nụ cười:

"Sao vậy? Xót à?"

"Ừ, xót."

"Giống như cách em vừa xót anh vậy."

Ninh Chu Ngôn nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm đến mức tôi không thể phân biệt được anh đang nói thật hay nói dối.

Tôi đưa tay chỉ vào vết thương trên mặt anh, nhân cơ hội chuyển chủ đề:

"Đau không? Đã bôi thuốc chưa?"

Ninh Chu Ngôn nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp:

"Bôi rồi."
 
Chìm Đắm - Nhĩ Đông Trần
Chương 9: Chương 9



Hơi ấm từ tay anh dần dần truyền đến, nhưng tôi không hề thấy ấm áp.

Kỳ Văn đối với tôi, tôi đối với Kỳ Văn—chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau.

Ninh Chu Ngôn đối với tôi, tôi đối với Ninh Chu Ngôn—xem ra cũng chỉ là mỗi người một mục đích.

Thật giả lẫn lộn, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng.

Họ nghĩ gì, tôi không có hứng thú.

Điều tôi muốn—chỉ là có thể sống sót thật tốt.

Nếu số phận không muốn đối xử tử tế với tôi, vậy tôi phải tự tìm đường cho chính mình.

16.

Sau lần ở bể bơi, Ninh Chu Ngôn xin nghỉ phép.

Nhưng trong đầu tôi thỉnh thoảng vẫn hiện lên phản ứng của anh khi nhắc đến sợi dây chuyền hôm đó.

Cảm giác lồng n.g.ự.c nghèn nghẹn khó chịu, thật muốn làm gì đó.

Tôi liếc qua quyển sổ ghi chép những thông tin vụn vặt về Ninh Chu Ngôn.

Ánh mắt chợt dừng lại ở một ngày tháng.

Sinh nhật của Ninh Chu Ngôn.

Nhìn lại lịch, tôi mới phát hiện ra chỉ còn hai ngày nữa.

Trong lòng bỗng dâng lên một quyết định.

Cùng với sinh nhật của Ninh Chu Ngôn, tin tức anh quay về nhà họ Kỳ cũng xuất hiện.

Trên các trang truyền thông, Ninh Chu Ngôn mặc một bộ âu phục đen đắt tiền, nở nụ cười nhã nhặn đầy phong độ, vết thương trên mặt đã được che đi cẩn thận.

Đứng giữa buổi tiệc xa hoa lộng lẫy nhưng lại mang theo vẻ cô độc tận cùng.

Mười giờ tối, Ninh Chu Ngôn nhận điện thoại của tôi.

"Sao vậy, A Lâm?"

"Ninh Chu Ngôn, khi nào xong việc đến tìm em đi, em có thứ muốn đưa cho anh."

Tôi nhẹ nhàng gọi tên anh.

Một tiếng sau, Ninh Chu Ngôn xuất hiện dưới nhà tôi.

Tôi thắp nến lên, cầm chiếc bánh sinh nhật từ trong bóng tối bước ra.

Ánh nến lung lay, tôi chậm rãi nở nụ cười với anh:

"Sinh nhật vui vẻ, Ninh Chu Ngôn."

Ánh đèn cũ kỹ trong con hẻm chiếu xuống anh, nửa sáng nửa tối, không nhìn rõ được nét mặt.

Sau vài giây trầm mặc, tôi nghe thấy giọng nói của Ninh Chu Ngôn:

"Là thật, hay là giả?"

"Cái gì?"

Tôi khó hiểu hỏi lại.

Nhưng Ninh Chu Ngôn không giải thích, chỉ nhắm mắt lại, ước nguyện rồi thổi nến, sau đó đặt chiếc bánh xuống đất, kéo tôi vào lòng.

"Cho anh ôm một chút, hôm nay hơi mệt."

Tôi cảm nhận được sự rung động trong lồng n.g.ự.c anh khi nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Dường như cũng truyền sang cả cơ thể tôi.

Trên mặt đất loang lổ, bóng hai người chúng tôi chồng lên nhau.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình như đang chạm tới cảm xúc thật sự của Ninh Chu Ngôn.

17.

Sau sinh nhật, tôi nhận thấy Ninh Chu Ngôn có chút thay đổi nhỏ.

Nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc đã thay đổi ở đâu.

Đúng lúc tôi còn đang băn khoăn, Kỳ Văn tìm đến tôi.

Bên trong xe, tấm vách ngăn dần nâng lên, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Kỳ Văn lướt qua những bức ảnh trên máy tính bảng—tất cả đều là cảnh tôi và Ninh Chu Ngôn ở bên nhau.

Ngón tay hắn dừng lại ở bức ảnh tôi tặng bánh sinh nhật cho Ninh Chu Ngôn, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:

"Úc Lâm, sao lại cười với anh ta dịu dàng, vui vẻ như vậy?"

Tôi nhìn hắn, kiềm chế sự chán ghét trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười:

"Không phải chính anh bảo tôi làm thế sao?"

Tôi thấy sắc mặt Kỳ Văn thoáng cứng lại một giây.

Ngay cả tay cầm máy tính bảng cũng hơi run lên.

Sau đó, hắn chậm rãi nói từng chữ từng chữ:

"Trò chơi kết thúc rồi."

"Gì cơ?"

Tôi không thể tin nổi bật thốt lên.
 
Back
Top Bottom