Siêu Nhiên Chiều thời gian

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
394008525-256-k999188.jpg

Chiều Thời Gian
Tác giả: syndnys
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khi nhận thức về không gian ba chiều bị mờ đi và mọi khái niệm chẳng còn đúng, ta mới tự hỏi, chiều không gian thứ tư là gì?

Khi thế giới đều quy về một chiều duy nhất, hình ảnh con người có bị bóp méo đi không?​
 
Chiều Thời Gian
Phần 1 - Chương 1


- Nếu mày đã quyết như vậy thì đừng có về cái nhà này nữa!Điện thoại đã cúp mà Răng Sún vẫn ngồi mà bần thần hồi lâu.Anh vốn cũng chẳng mong cha mẹ hiểu cho mình, nhưng nghe trực tiếp như vậy vẫn khiến cho lòng anh nặng trĩu.

Ngoài trời đang mưa tầm tã, từng hạt mưa nặng nề đập lên cánh cửa sổ, rồi vù một tiếng - chẳng hiểu do chưa cài kĩ hay gió quá mạnh, cánh cửa bật tung ra, khiến mưa như mất kiểm soát mà lao tới tấp vào căn phòng vốn đã ẩm ướt chật hẹp.

Răng Sún giật mình vội chạy đến khoá cửa lại, chật vật đến nỗi ướt hết cả mình mẩy, khiến dáng vẻ anh vốn đã tàn tạ nay lại càng tệ hại hơn.Răng Sún chép miệng, vò cái đầu ướt nhẹp, nghĩ bụng phải đi tắm cho sớm rồi ngủ sớm, không mai lại dậy muộn thì toi đời.Nhưng mọi thứ đâu như anh dự định.

Đêm đó, Răng Sún trằn trọc mãi không ngủ được.

Anh cứ nghĩ miên man hết chuyện này đến chuyện khác, nghĩ đến khi trời hửng sáng lúc nào không hay.

Răng Sún tự hỏi liệu rằng quyết định nghỉ học ngay trước khi tốt nghiệp liệu có phải quyết định đúng đắn, và rằng việc từ bỏ tất cả để lên đường có khiến anh hối hận sau này.

Nhưng vé đã đặt, hành lý đã sẵn sàng, Răng Sún biết bản thân sẽ không thay đổi lựa chọn của mình.

Anh muốn rời khỏi cái thành phố nhộn nhịp mà buồn tẻ này một thời gian, cho đến khi những kí ức về nơi đây trở nên mờ nhạt, những khuôn mặt quen thuộc bỗng nhiên lạ lùng, có lẽ anh sẽ trở lại nơi đây và bắt đầu lại một lần nữa.Bầu trời mùa hạ trong vắt mà oi ả.

Ngay từ sáng sớm, những tia nắng đã rục rịch kéo vào trong căn phòng áp mái nhỏ, khiến cho nhiệt độ phòng tăng lên đáng kể.

Dường như chẳng còn chút bóng dáng nào của cơn mưa xối xả hôm qua nữa, cái loại mưa rào xuất hiện thật đột ngột và cũng biến mất không dấu vết ấy chỉ tồn tại trong mùa hạ ở cái vùng nhiệt đới này.

Răng Sún mới thiếp đi được một chút đã nặng nề tỉnh giấc vì cái nóng đến bức bối.

Mới có 6 giờ 23 phút sáng.Dòng nước lạnh tuôn xuống từ vòi hoa sen khiến Răng Sún dần trở nên tỉnh táo và thoải mái hơn.

Anh cứ để mặc cho nước chảy qua tóc, qua mặt và tai, qua cả đôi vai và tất cả ngóc ngách trên cơ thể mình.

Anh nghĩ bụng, "Nếu có thể gột rửa được cả những vết bẩn bám cặn trong đầu mình như thế này thì thật tốt biết bao."

Tắm rửa xong, Răng Sún quyết định không cố ngủ lại mà dậy dọn dẹp và kiểm tra hành lý của mình một lần nữa - hi vọng là anh không quên cái gì, vì từ sau hôm nay anh sẽ không thể trở lại nơi này.

Căn phòng mà anh luôn cảm thấy thật nhỏ bé và chật chội hôm nay bỗng nhiên trở nên rộng rãi lạ thường.

Đồ đạc của Răng Sún vốn chỉ còn cái đệm để ngủ mà anh muốn bỏ lại ở đây luôn, một chiếc va li cùng một cái ba lô cỡ vừa, nhét tất cả những thứ anh cho là "cần thiết cho việc sinh tồn ở một xứ lạ" – một danh sách phủ kín những cái tên anh tra được trên mạng và toàn bộ số tiền tiết kiệm suốt 4 năm học đại học của anh.

Giờ đây anh phải cảm tạ những công việc làm thêm mà hồi đó anh ghét cay ghét đắng.

Anh chẳng kiên trì gắn bó với công việc nào lâu mà cứ nhảy hết nghề này đến nghề khác, nhưng may mắn là cũng đủ tích góp được chút ít để anh có thể thực hiện được khao khát giấu kín bấy lâu của bản thân.Bây giờ anh mới để ý sàn nhà lát hai loại gỗ khác nhau, chắp vá như thể vơ đại tất cả những loại gỗ lát sàn còn thừa sau khi lát xong các tầng dưới vậy.

Nhưng tại sao đến tận bây giờ anh mới để ý?

Có lẽ là do căn phòng vốn luôn chật ních đồ đạc, cũng có thể vì cuộc sống ở đây quá bận rộn khiến anh chẳng còn thời gian mà để tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế nữa."

Vậy là cũng tới lúc tạm biệt căn phòng đã gắn bó với mình suốt 4 năm qua rồi sao?", Răng Sún bận rộn đi quanh đó đây nhưng phát hiện mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nhận ra bản thân chẳng có mấy tiếc nuối cái chốn nương thân cũ kĩ quen thuộc này.

Ngược lại, dường như trên khuôn mặt anh còn phảng phất vẻ nhẹ nhõm.

Có lẽ nơi đây chính là dấu ấn sâu đậm nhất, là mối dây liên kết bền chặt nhất của Răng Sún với thành phố A và cũng là xiềng xích gắn chặt anh với vùng đất này, khiến anh lưu luyến mãi chẳng thể rời đi.

Bỗng nhiên anh vừa cảm thấy hào hứng vừa hồi hộp khi nghĩ đến cuộc hành trình sắp tới của bản thân.

"Không biết sau khi trở lại nơi này, mình sẽ mang dáng vẻ gì.

Liệu mình có lớn hơn, có mập lên hay gầy đi, có kiệm lời hơn hay cởi mở hơn không.

Và liệu rằng khi ấy bản thân mình có cảm thấy hạnh phúc và bình yên hơn chút nào."

Những câu hỏi cứ liên tiếp tràn ngập trong tâm trí Răng Sún như vậy, khiến anh nghĩ mãi, nghĩ mãi mà chẳng thể tìm ra câu trả lời.Hết chương một.
 
Chiều Thời Gian
Phần 1 - Chương 2


Tiếng tàu hoả inh tai kéo Răng Sún trở về thực tại.

Anh nhìn quanh, đâu đâu cũng toàn người là người.

Người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, đàn ông, ai cũng mang vẻ tất bật vội vã, dường như họ chẳng còn thời gian và tâm trí mà để ý đến cảnh vật xung quanh mình nữa.

Răng Sún bỗng cảm thấy lạc lõng giữa những con người ở đây, bởi họ có nơi để đến, có nhà để về.

Răng Sún khó khăn lục lọi trong cái ba lô cũ rích của mình.

Chiếc ba lô xanh cổ vịt bạc đến sắp không nhìn rõ màu sắc ban đầu, làm bằng vải dù, chỉ ở vài mép viền đã hơi lỏng như sắp bục.

Rõ ràng Răng Sún có thừa đủ tiền để thay một chiếc ba lô mới, nhưng anh chẳng mấy quan tâm lắm, miễn vẫn còn dùng tốt là được rồi.

Hơn nữa, anh cứ cảm thấy rằng nhất quyết không được bỏ cái ba lô này, ít nhất là trong chuyến đi sắp tới.

Anh phải đem theo nó trong suốt hành trình này, như một người bạn quê kệch và cổ lỗ sĩ không thể bỏ rơi.Cái ba lô đựng đầy những thứ đồ chẳng liên quan gì tới nhau.

Dây thừng, tua vít, một ít pin loại AA, dây sạc, đèn pin, cuốn "Dịch hạch", nước khoáng và vài đồ lẻ tẻ khác.

Anh bắt đầu hối hận vì đã nghe theo các trang mạng một cách bừa bãi, và giờ thì anh phải tìm thứ mình cần trong cái túi thần kì của Doraemon này.

Sau một lúc, Răng Sún cuối cùng cũng tìm được một cái máy nghe nhạc cũ kĩ đến đáng thương.

Cắm tai nghe vào, anh dần đắm chìm trong giai điệu bản Winter của Vivaldi.

Răng Sún vốn không phải người thích nghe nhạc cổ điển, nhưng bản nhạc này lại lôi cuốn đến kì lạ.

Lần đầu anh nghe thấy giai điệu của nó là trong một quán cà phê nhỏ ở thành phố A.

Quán cà phê có tượng mèo đi hia đủ các hình thù màu sắc và món cà phê muối ngon nhất anh từng thử.

Ông chủ quán cà phê mèo đi hia tóc lất phất hoa râm, cao lớn như người khổng lồ - hài hước nói rằng công thức bí mật của món cà phê tuyệt hảo đó là vì có nước mắt nàng tiên cá.

Người khác nghe vậy sẽ biết chắc rằng ông đang nói đùa, nhưng khi nhìn dáng vẻ cao lớn và dữ tợn đối nghịch hẳn với sở thích sưu tầm tượng đầy tinh tế, Răng Sún chợt nảy ra trong đầu cảnh tượng ông chủ giăng buồm ra khơi, dãi nắng dầm sương, đấu chọi với biển cả giận dữ để săn cho bằng được thứ "nước mắt nàng tiên cá" hiếm có khó tìm kia.

Điệu nhạc đang đến khúc cao trào.

Răng Sún không thật sự hiểu rõ ý nghĩa của bản nhạc, nhưng sức lôi cuốn của nó thì cũng y như món cà phê muối của tiệm mèo đi hia vậy, số một trên đời, không thể phủ nhận.

Ngoài Winter, anh không nghe nhạc cổ điển, và cũng chẳng có ý định tìm hiểu sâu thêm về nó.

Loa phát thanh rè rè thông báo đã đến ga thị trấn Kẹo, phá vỡ không khí ảm đạm trên tàu.

"Cuối cùng mình vẫn đến đây", Răng Sún nghĩ bụng, thầm thở dài.

Anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc, hoà vào dòng người đang hớt hải kéo xuống ga.Thật ra, Răng Sún vốn đến nơi này là để gặp một người bạn.

Một người bạn cũ mà lần cuối anh gặp là từ 17 năm trước, khi anh còn là một đứa nhóc 6 tuổi nghịch ngợm.

Thị trấn Kẹo là nơi Răng Sún sinh ra.

Đến năm 6 tuổi, gia đình anh rời đi, và Răng Sún cũng mất liên lạc với người bạn mình kể từ đó.

"Con không được phép nhớ hay nghĩ về nơi ấy bất cứ phút giây nào.

Quên nó và giấu nó vào một góc thật sâu trong tim mình, và dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tuyệt đối không được liên lạc hay tìm về đó."

Ba mẹ Răng Sún đã dặn anh vào cái ngày gia đình họ vội vàng chuyển đi ngay trong đêm, bỏ lại tất cả đồ đạc, nhà cửa và công việc.

Kể từ đó, ba mẹ anh không nhắc về thị trấn Kẹo một lần nào nữa.

Cứ như có một nỗi sợ vô hình khảm sâu trong tiềm thức họ, một nỗi kinh hoàng không thể bén mảng lại gần.

Và cứ thế, kí ức về thị trấn nhỏ yên bình phai mờ dần trong Răng Sún.

Không hiểu sao, trong suốt 17 năm, anh không một lần nhớ mình đã từng sống ở nơi này.

Cứ như anh sinh ra ở một nơi nào khác, sống 6 năm cuộc đời ở một thị trấn nào khác, chứ tuyệt nhiên không phải thị trấn Kẹo.

Mãi cho đến khi giấy mời dự tang lễ gửi kèm một bức thư tay ngắn ngủi nằm trước cửa nhà anh, Răng Sún mới chợt giật mình nhận ra mình đã hoàn toàn quên béng đi có tồn tại một nơi như vậy.Lần này về đây, Răng Sún không biết cơn ác mộng ba mẹ anh luôn lo sợ liệu có xảy đến.

Nhìn ra cây cầu vắt ngang qua sông Lửa - dòng sông dài uốn lượn bao quanh thị trấn Kẹo, như để bảo vệ một vùng đất thần bí, cũng giống như để tách biệt nơi này với phần còn lại của thế giới, Răng Sún chợt thấy lòng mình dậy sóng.

Trực giác mách bảo anh rằng chuyến viếng thăm này sẽ làm điều gì đó sâu trong anh thay đổi, làm hé mở bí mật mà trước nay anh vốn cất giấu trong tận cùng trái tim mình.Và gió vẫn cuồn cuộn thổi không ngừng."

Aggiacciato tremar trà neri algenti

Al Severo Spirar d' orrido Vento,

Correr battendo i piedi ogni momento;

E pel Soverchio gel batter i denti;

Passar al foco i di quieti e contenti

Mentre la pioggia fuor bagna ben centoCaminar Sopra 'l giaccio, e à passo lento

Per timor di cader gersene intenti;

Gir forte Sdruzziolar, cader à terra

Di nuove ir Sopra 'l giaccio e correr forte

Sin ch' il giaccio si rompe, e si disserra;

Sentir uscir dalle ferrate porte

Sirocco Borea, e tutti i Venti in guerra

Quest' é 'l verno, mà tal, che gioja apporte."

Hết chương hai.
 
Back
Top Bottom