Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chiếc Quạt Xương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
441,294
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMsFdEpy5awRT8oAqyEbJZ_frBWLpWy4dGhtGighvHnW-St1g2Nn0_cJnk3Ijk7UpJ3r-ovzkVyJncvt_POj0LOUWgIJfaD57xKruyyMVMtIwrMeYuwpZmqHM-4_EzdUHV9iXertsYQ9PZpQa_K-1Qw=w215-h322-s-no-gm

Chiếc Quạt Xương
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Linh Dị, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta đã chec dưới tay nữ nhân được Dung Cảnh cưng chiều nhất, rồi bị làm thành chiếc quạt xương.



Ở Minh Giới, ta ngày đêm đứng canh bên cầu đợi hắn ta, đợi mười hai năm vẫn không thấy, nhưng lại đợi được nữ nhân đó.



Buồn cười thay, ngay khoảnh khắc nhận được tin tức, hắn đã lao ngay đến gặp ta, nhưng lý do lại là để ta tha cho nữ nhân đó.



Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."​
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 1



Ta đã chec dưới tay nữ nhân được Dung Cảnh cưng chiều nhất, rồi bị làm thành chiếc quạt xương.

Ở Minh Giới, ta ngày đêm đứng canh bên cầu đợi hắn ta, đợi mười hai năm vẫn không thấy, nhưng lại đợi được nữ nhân đó.

Buồn cười thay, ngay khoảnh khắc nhận được tin tức, hắn đã lao ngay đến gặp ta, nhưng lý do lại là để ta tha cho nữ nhân đó.

Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn: "Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."

1

"Ngươi đã từng nói, muốn cầu xin người khác thì phải quỳ xuống mà xin."

Ta nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ mềm mại, giơ tay ngắm nghía màu sơn móng tay mới thoa sáng nay, màu đỏ tươi mọng như sắp nhỏ giọt, rất vừa ý ta.

Liếc mắt thấy nam nhân đứng thẳng tắp trước cửa.

Hắn mím chặt môi, thần sắc biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn không chịu hạ mình, phẩy tay áo bỏ đi.

"Xì." Ta chống người dậy, nhìn theo bóng lưng kiên quyết rời đi qua khe cửa sổ hé mở, thở dài, "Thật là chẳng có gì thú vị."

2

Ta tên là Quỷ Đào, người giữ đèn ở Minh Giới.

Chức vụ không lớn, nhưng quyền hạn lại rộng, những hồn ma mới vào Minh Giới đều do ta dẫn đường.

Ta đã đợi mười hai năm, không đợi được Dung Cảnh, nhưng nữ nhân được hắn ta cưng chiều nhất đã rơi vào tay ta.

Thấy chưa, Dung Cảnh vừa nhận được tin, đã bay đến gặp ta rồi.

Ta nhìn ngọn đèn trong tay, ánh đèn quỷ dị sáng quắc, còn có thể phản chiếu một cái bóng mong manh yếu ớt.

"Cốt Cơ à Cốt Cơ, giữa các ngươi, rốt cuộc cũng chỉ có thế thôi nhỉ."

Thành đèn đột nhiên lồi ra một khối, rồi từ từ trở lại hình dạng cũ, ta cười khẽ, "Ngươi cũng nghe thấy rồi phải không?"

Đèn rung lắc dữ dội một cái rồi im bặt.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Nàng rảnh lắm à?" Đằng sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.

Ta quay người, thuận thế dựa vào khung cửa gật đầu: "Không có việc gì để làm nên lúc nào cũng thấy tẻ nhạt lắm."

"Ta giúp nàng tìm."

Ngài ấy đứng dưới bậc thềm, nhàn nhạt liếc nhìn ta, vẻ mặt đầy châm chọc.

"Cốt Cơ khi còn sống có một cây quạt xương, nàng mang nó đến đây."

Nụ cười của ta đông cứng lại: "Chủ tử, ngài thật là luôn biết cách đ.â.m vào tim người khác mà."

Quạt xương thông thường làm bằng tre, gỗ, nhưng cây quạt của Cốt Cơ lại có thể gọi là quạt xương thật sự, vì xương được dùng chính là xương của ta.

3

Quỷ Giới quanh năm không có ánh sáng, các phủ đệ đều thắp đầy đèn u tối, cái ánh sáng quỷ dị đó khiến người ta phát bực.

Từ khi Chủ tử ban cho ta chiếc đèn dẫn hồn này đã tròn mười năm.

Ta cúi đầu nhìn vào trong đèn, trên thành đèn lờ mờ vẫn thấy bóng dáng của Cốt Cơ.

"Cốt Cơ, không ngờ có ngày lại rơi vào tay ta?"

Ta nhẹ nhàng v**t v* cán đèn, cái vân gỗ này dù nhắm mắt ta cũng có thể phác họa ra.

Cán đèn khẽ rung động.

Ta giơ tay.

Cốt Cơ vừa lao ra đã chạy vọt ra ngoài, chạm vào cánh cửa ngay lập tức bị bật ngược trở lại, chật vật ngã xuống đất.

Ta nằm nghiêng trên chiếc trường kỷ mềm mại, giơ tay v**t v* lớp lông nhung mềm mại, nheo mắt nhìn nàng ta cười:

"Trong đèn dẫn hồn có thoải mái không?"

Cốt Cơ vẫn là Cốt Cơ của ngày xưa, mềm mại không xương cốt, ta nhìn mà còn thấy thương tiếc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ả ta ngẩng đầu nhìn ta một lúc, che mặt cười khẽ, cười đến nỗi sắp hồn siêu phách lạc: "Là ngươi. Cuối cùng ta vẫn còn nhìn thấy ngươi."

"À, đúng vậy." Ta cười nói, "Ta cũng không ngờ, ngươi lại đến đây trước cả Dung Cảnh."

Nhắc đến cái tên này, tiếng cười của Cốt Cơ đột nhiên ngừng bặt.

"Ngươi có nhớ hắn không?" Ta đứng dậy, đưa tay nâng cằm nàng ta lên, khẽ hỏi: "Cốt Cơ à, trong đèn dẫn hồn có lạnh không?"

Cốt Cơ bất động, chế giễu nói: "Dung Đào, ngươi không động được vào huynh ấy đâu."

Ta vuốt nhẹ qua khuôn mặt mỹ lệ ấy, đột nhiên bật cười thành tiếng: "Đừng vội, trò hay còn ở phía sau."

Cốt Cơ quay đầu đi, liền th* d*c, sắc mặt đột nhiên biến đổi cực lớn: "...Đó là ai."

Ta nhìn theo ánh mắt ả ta, ở cuối hành lang ngoài cửa, dưới ánh đèn u tối, chỉ thấy một vạt áo thoáng qua ở góc rẽ, rồi biến mất ngay lập tức.

Ta ngạc nhiên cười nói: "Có lẽ nào, là Dung Cảnh chăng?"

Sắc mặt Cốt Cơ lập tức trở nên khó coi: "Ngươi nói linh tinh gì vậy."

Ả ta lại cúi đầu lẩm bẩm: "Chàng ấy sẽ không đến đây đâu."

Ta nhốt Cốt Cơ lại vào đèn dẫn hồn, lại nghiêng đầu nhìn về phía cuối hành lang, thu lại nụ cười.

Người có thể tự do đi lại ở đây, còn có thể là ai khác chứ.

Cốt Cơ sao lại có thể gặp được hắn ta.

4

Ngày hôm sau, Dung Cảnh lại đến.

Chỉ sau một đêm, vẻ ngoài của hắn ta tiều tụy đi nhiều, trên mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn: "Đúng là quý nhân hay quên..."

Lời còn chưa dứt, Dung Cảnh nhìn ta, trầm mặc quỳ xuống đất.

Ta sững sờ một giây, chống người dậy, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì.

Trong chớp nhoáng, suy nghĩ cuồn cuộn, ta nhớ lại năm xưa hình như mình cũng từng quỳ xuống như thế này.

Dung Cảnh lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Xin ngươi giơ cao đánh khẽ."

"Giơ cao đánh khẽ." Ta lẩm bẩm mấy chữ này, sắp không nhịn được cười phá lên.

"Ngươi xem." Ta giơ tay ngắt một cành hoa trên bệ cửa sổ, "Bông hoa này, hình như héo rồi."

Dung Cảnh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu ý nghĩa.

Hoa ở Quỷ Giới, không thể nở đến ngày thứ hai.

"Héo rồi, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng mà."

"Dung công tử, ngày mai lại đến nhé."

Dung Cảnh đột nhiên đứng dậy, sắc mặt trở nên âm trầm: "Ngươi đang đùa giỡn ta."

"Đúng vậy." Ta cười tủm tỉm nhìn hắn ta, "Ta là d.a.o thớt, ngươi là cá thịt."

Ta nhấc chân giẫm lên những cánh hoa khô héo, lắng nghe tiếng vỡ vụn dưới chân.

"Dung công tử, điểm yếu đã bị người khác nắm được, thì phải có ý thức chứ, đúng không?"

Dung Cảnh sững sờ, chợt cúi đầu cười, nụ cười kinh người: "Ngươi nói rất đúng."

Trước khi rời đi, hắn ta mở miệng: "Dung Đào, ngươi đã thay đổi rất nhiều."

Ta giơ tay phủi những cánh hoa vụn dính trên váy áo, sửa lại: "Quỷ Đào."

Bóng dáng Dung Cảnh dường như khựng lại một chút, nhưng hắn ta không dừng bước, nhấc chân rời đi.

Sau khi hắn ta đi, chiếc đèn dẫn hồn trên bàn rung lắc dữ dội, rồi rơi xuống đất.

Ta cố gắng kiềm chế sự bạo động bên trong đèn.
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 2



Chương trướcChương tiếp Cốt Cơ dù bị xé xác trong đèn dẫn hồn cũng chưa từng gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Ta v**t v* cán đèn, cảm thán: "Cốt Cơ, ngươi vẫn còn có chút trọng lượng trong lòng Dung Cảnh đó."

Ít nhất thì một người có thân phận chính trực như Dung Cảnh, cũng cam tâm quỳ gối vì nàng ta rồi.

Thân đèn rung lắc dữ dội hơn.

5

Mười hai năm trước sau khi bị lấy xương, ta hóa thành quỷ dữ.

Ta theo Minh Vương, đổi họ, cùng họ với ngài ấy là Quỷ.

Ngài ấy tên Quỷ Thích, ta là Quỷ Đào.

Ta làm việc dưới tay ngài ấy, đương nhiên mọi chuyện đều nghe theo ngài ấy.

Sau khi Dung Cảnh rời đi, Quỷ Thích đã gửi tin tức đến.

Khi ta đến đại điện, ngài ấy đã ở đó đợi rồi.

Ngài ấy đứng sau bàn, cúi đầu nhìn cái gì đó.

Về vị chủ tử này, ta hiểu biết không nhiều, thậm chí mấy năm trước số lần gặp mặt cũng rất ít.

Ngài ấy cảm nhận được tiếng động, quay người nhìn ta một cái, nhàn nhạt nói, "Dung Cảnh đã đến rồi."

"Vâng." Ta dựa vào khung cửa gật đầu, không đoán được ý trong lời nói của ngài ấy.

Nếu không có sự cho phép của ngài ấy, Dung Cảnh thậm chí không có cơ hội đặt chân vào địa bàn của ngài ấy.

Ngài ấy tùy tay lật một cuốn sổ: "Nàng muốn làm thế nào."

"Vẫn chưa nghĩ ra."

"Giết Dung Cảnh?"

Ngài ấy nghiêng đầu nhìn ta, khóe môi mang theo ý cười, ánh mắt lạnh lẽo như sao băng.

"Chủ tử đừng đùa giỡn với ta."

Dung Cảnh không phải người thường, Cốt Cơ nói không sai, tạm thời ta không thể động đến hắn ta.

Nhưng chỉ cần nàng ta còn trong tay ta, ta sẽ có đủ cách để làm nhục vị công tử này, cho đến khi ta vừa lòng mới thôi.

Quỷ Thích không nói gì nữa, nghiêm túc lật từng trang trong cuốn sổ.

Ta nghiêng đầu nhìn bóng nghiêng của ngài ấy, cao ráo tuấn tú.

Khác với Dung Cảnh, ngài ấy tỏa ra khí chất lạnh lẽo, bình thường tiểu quỷ gặp ngài ấy đều phải run rẩy.

Tà khí hoành hành, nhưng đôi mày mắt lại thanh lãnh, sự kết hợp đó tạo nên một cảm giác kỳ lạ.

Ngài ấy lật xong cuốn sổ rồi ném sang một bên, mới quay đầu hỏi ta: "Nàng đi theo ta bao lâu rồi?"

"Mười hai năm."

"Lâu đến vậy rồi sao."

Dường như Quỷ Thích đang cảm thán, ngài ấy từ từ bước đến, cũng dựa vào khung cửa nhìn ra ngoài.

"Mười hai năm vẫn chưa buông bỏ sao?"

Ta gật đầu: "Khó quên lắm."

Thần sắc Quỷ Thích hơi kỳ lạ, dường như khịt mũi một tiếng, rồi quay sang hỏi:

"Cốt Cơ đâu rồi?"

"Chủ tử muốn nàng ta sao?"

Quỷ Thích không phủ nhận, ngược lại quăng lại quả bóng cho ta.

"Nếu muốn, nàng có cho không?"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Thần sắc ngài ấy thờ ơ, không giống như đang đùa giỡn, trong lòng ta khẽ trĩu xuống.

Giữa họ quả nhiên có quen biết.

Ta cười nhìn ngài ấy.

"Chủ tử, nhan sắc của ta cũng đâu thua kém gì nàng ta."

Quỷ Thích nhìn ta không nói gì.

Ta thu lại nụ cười: "Chủ tử muốn làm gì?"

"Nếu ta muốn nàng giao ra Cốt Cơ, nàng có bằng lòng không?"

"Đương nhiên không bằng lòng."

Ta khẽ siết chặt cán đèn, trên mặt vẫn thản nhiên cười khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chủ tử, ngài biết tại sao năm xưa ta lại ở lại đây không?"

"Chính là vì khoảnh khắc này đấy."

Quỷ Thích nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa.

6

Cốt Cơ ngày đêm ở trong đèn dẫn hồn, chịu đựng sự xé nát của các ác quỷ.

Nhưng chỉ cần nàng ta còn trong tay ta một ngày, Dung Cảnh sẽ ngày ngày đến đây.

Điều ta thích thú nhất, chính là nhìn vị thiên chi kiêu tử này, dưới mắt ta, không cam lòng, không muốn, nhưng vẫn phải lấy lòng ta.

"Dung Cảnh à, ngươi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, ở trước mặt Quỷ Đào ta, phải nuốt giận nhịn nhục như thế này chứ."

Ta cười khẽ: "Cảm giác thế nào?"

Dung Cảnh cụp mắt, động tác rót trà khựng lại.

Nửa hồi sau, hắn ta từ từ nói: "Ta chưa từng nghĩ, ngươi sẽ biến thành bộ dạng này."

"Bộ dạng này?" Ta ngạc nhiên: "Bộ dạng gì?"

"Dung Cảnh, ta vì sao mà ra nông nỗi này, ngươi không rõ sao?"

Sắc mặt Dung Cảnh trắng bệch.

Tách trà vừa pha đổ úp, mu bàn tay Dung Cảnh đỏ ửng, hắn ta mím môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời.

7

Ngày hôm sau khi hắn ta đến, đúng lúc ta đang nhốt Cốt Cơ vào đèn dẫn hồn.

Mấy ngày nay nàng ta ở trong đèn đã mờ nhạt đi nhiều, khoảnh khắc bị nhốt vào đèn dẫn hồn, ánh mắt tinh tường chợt nhìn thấy Dung Cảnh đứng ở cửa, nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

Chưa kịp mở miệng, ngón tay ta khẽ động, thu nàng ta vào trong đèn.

Dung Cảnh đứng ở cửa, ánh mắt khóa chặt vào thân đèn đang rung động mạnh mẽ, sắc mặt biến đổi trong chốc lát.

Ta tựa vào ghế dài, thu hết vẻ mặt đó của hắn ta vào đáy mắt, khẽ thở dài: "Đau lòng rồi sao?"

Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, nhưng lông mày vẫn không giãn ra.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm: "Ngươi muốn gì?"

"Đừng vội, lại ngồi đi."

Ta vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, mỉm cười với hắn ta.

Dung Cảnh gật đầu, không ngồi xuống, nhưng lại nhìn thẳng vào ta chằm chằm, nửa hồi sau hắn ta khẽ nói: "Dung Đào, ngươi đang hận ta sao?"

"Hận?" Ta gằn chữ này, bật cười thành tiếng, "Dung Cảnh, mười hai năm rồi."

Ta nhẹ nhàng lướt ngón tay qua quai hàm hắn, ghé sát lại thì thầm, "Ngươi vẫn là bộ dạng như vậy."

"Mấy ngày nay ngươi vừa lòng chưa, còn muốn thế nào nữa, mới chịu thả Cốt Cơ ra?"

"Dễ nói thôi, một đổi một, ngươi chịu đổi không?"

"Nếu ngươi đồng ý, ta không có ý kiến."

Ta thu lại nụ cười: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, ở bên cạnh ta, sẽ có kết quả thế nào?"

"Rồi."

Hắn ta đáp cực nhanh, thậm chí lông mày còn không nhíu lại.

Ta v**t v* cán đèn đang rung động mạnh mẽ trong tay, nhìn hắn ta hồi lâu, rồi từ từ nặn ra một nụ cười: "Thật là ngây thơ."

Dung Cảnh khẽ nhíu mày.

Ta đứng dậy từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nghe nói có một cách, có thể khiến người c.h.ế.t sống lại."

"Nếu tìm được, ta có thể cân nhắc, trả lại Cốt Cơ cho ngươi, thế nào?"

8

Không có Dung Cảnh, niềm vui cả ngày của ta dồn hết vào Cốt Cơ.

Cốt Cơ bị hành hạ đến tiêu điều úa tàn, nhưng vẫn cười một cách đáng ghét.

Một bóng đen bao phủ, ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Quỷ Thích, theo bản năng siết chặt cán đèn trong tay.

Ánh mắt Quỷ Thích lướt nhẹ qua nàng ta.

Lần này ta nhìn rất rõ.

Thần sắc Quỷ Thích nhìn Cốt Cơ, mang theo một cảm xúc khó hiểu.

Lòng ta không hiểu sao đập thót một cái.

"Đi theo ta."
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 3



9

Ta phong ấn đèn, đi theo ngài ấy đến chính điện.

Ngài ấy cầm bút, ta mài mực.

Ta cúi mắt nhìn Quỷ Thích vẽ một bức phong thủy đồ.

Ngài ấy vẽ tranh từ trước đến nay đều rất đẹp, chỉ là chưa từng vẽ người.

Trong mơ hồ, ta chợt nhớ đến một người.

Suy nghĩ bay xa, khi ta hoàn hồn, ngẩng đầu chạm phải ánh mắt kỳ lạ của Quỷ Thích.

Quỷ Thích thu lại ánh mắt: "Bình thường nàng rất ít khi thất thần."

"Có lẽ là Chủ tử vẽ đẹp quá."

"Vậy sao?"

Quỷ Thích không phủ nhận, sau khi đặt bút xuống mới ngẩng mắt hỏi: "Dung Cảnh mấy ngày gần đây không đến."

"Vâng."

"Vì sao?"

"Không biết."

"Cốt Cơ đã ở trong tay nàng một thời gian rồi."

Động tác của ta khựng lại.

"Đã nghĩ kỹ cách xử lý chưa?"

"Mạng của Cốt Cơ chưa lấy được, trong lòng ta vẫn còn nuối tiếc, nay nàng ta đã rơi vào tay ta..."

Ta ngẩng đầu nhìn ngài ấy, cong môi cười nói: "Chủ tử, ngài nói xem nên xử lý thế nào cho tốt đây."

Quỷ Thích hoàn thành bức vẽ, sau khi mực khô, ngài ấy nhẹ giọng hỏi: "Nàng thăm dò ta?"

"Không dám."

"Chỉ là tò mò, Chủ tử tại sao lại giúp nàng ta."

Ta ngẩng đầu chăm chú nhìn Quỷ Thích, định từ đó moi móc ra cảm xúc gì đó.

Nhưng sắc mặt Quỷ Thích không đổi, khẽ cúi người xuống.

"Giúp nàng ta?" Quỷ Thích thở dài, "Quỷ Đào, từ đầu đến cuối, ta chỉ giúp nàng thôi."

"Chuyện của Cốt Cơ, để ta giúp nàng nhé?"

Ta dời ánh mắt: "Chuyện này, ta muốn tự mình giải quyết."

"Giải quyết thế nào? Tiếp tục để Dung Cảnh bưng trà rót nước sao?"

Quỷ Thích phát ra một tiếng cười khẩy:

"Ta giữ nàng lại, không phải để nhìn nàng thảm hại như vậy."

"Quỷ Đào, chẳng lẽ nàng vẫn còn nghĩ, Dung Cảnh bị che mắt sao?"

Đầu ngón tay ta lạnh buốt, nhất thời cũng không phân biệt được mình đang làm gì.

"Miệng của Chủ tử, đôi khi không có thể lương thiện một chút được sao?"

Quỷ Thích hiếm khi khẽ cười thành tiếng: "Ta sẽ giúp nàng một tay."

Ta đoán trước được ngài ấy sẽ không nói ra lời nào hay ho.

"Cái quạt xương của Cốt Cơ khi còn sống."

Quỷ Thích phẩy tay, ném cho ta một chiếc vòng ngọc đỏ rực. "Hôm nay nàng mang về đây."

Chiếc vòng đỏ lạnh buốt khác thường, là bảo vật có thể tùy ý thông hành đến nhân gian.

10

Ta bước ra khỏi Quỷ Giới tìm Dung Cảnh.

Đã nhiều năm không trở lại đây, mọi thứ không thay đổi nhiều.

Phòng của Cốt Cơ gọn gàng sạch sẽ, có người thường xuyên đến dọn dẹp.

Ta không thể ở lại quá lâu, nơi đây chính khí quá thịnh, dù có chiếc vòng đỏ của Quỷ Thích trong tay, cũng không chống đỡ được bao lâu.

Ta đi thẳng đến chính điện, trực tiếp mở lời.

"Chiếc quạt xương, đang trong tay ngươi."

"Dung Đào...?"

Dung Cảnh không ngờ ta lại đến đây, vừa mở miệng đã khản giọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy ngày không gặp, hắn ta trông tiều tụy đi nhiều.

Ngạc nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, cả người trông rất mệt mỏi.

Trên bàn bày biện ngăn nắp, ta tiện tay nhấc một lá bùa trên bàn lên, nhìn kỹ hai giây.

Lá bùa này được làm bằng m.á.u tươi, đỏ chót đến chói mắt, người chế ra lá bùa này có tu vi không tệ.

Nhưng đồng thời phản phệ nhận lại cũng không hề nhỏ.

Thật sự đã để hắn ta tìm được cách hồi sinh rồi.

Ta khẽ cười: "Tình cảm chân thành sâu nặng, khiến người ta ghen tị biết bao."

Sự ngạc nhiên trong mắt Dung Cảnh chỉ thoáng qua một khắc, nhắc đến Cốt Cơ, hắn ta lại trở lại vẻ ban đầu, khàn giọng nói:

"Cốt Cơ c.h.ế.t vì ta, xét cả tình và lý, ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

Dung Cảnh từ trước đến nay vẫn luôn có bộ dạng thương xót chúng sinh như vậy.

Nếu như trước đây, ta sẽ hoàn toàn tin phục, nhưng lúc này, ta chỉ cảm thấy nực cười.

Ta giơ tay vò nát lá bùa trong tay, ném xuống đất: "Dung công tử đúng là quý nhân hay quên chuyện, ta cũng có thể coi là c.h.ế.t vì ngài đấy."

Hơn mười năm qua, ngươi đã từng tìm cách hồi sinh cho ta chưa?

Lời vừa dứt, lông mày Dung Cảnh dần dần nhíu chặt lại, hắn ta sững sờ một lúc lâu mới khàn giọng hỏi, "Ý gì?"

"Dung Cảnh, ngươi thực sự không biết lai lịch của quạt xương sao?"

Thần sắc Dung Cảnh biến đổi cực nhanh trong một khoảnh khắc.

Ta giật khóe môi, không rõ là cảm xúc gì, chỉ là trong khoảnh khắc đó chợt nhớ lời Quỷ Thích nói, lập tức ngộ ra.

[Ta sẽ giúp nàng một tay.]

Dung Cảnh thực sự đã tìm được phép thuật hồi sinh cho Cốt Cơ, điều này đối với Dung Cảnh, người vốn trong sạch thanh cao, ý nghĩa ra sao thì không cần nói cũng hiểu.

Hắn ta đã bước vào vùng cấm kỵ.

Ta cúi đầu nhìn những thứ bày đầy trên bàn, tâm trạng hơi phức tạp.

"Cây quạt xương đó..."

"Ta lại rất muốn biết," Ta ngắt lời hắn ta, lại giật một lá bùa khác trong tay xé nát, nghiêng đầu nhìn hắn, "Nguyên văn lời của Cốt Cơ."

Dung Cảnh nói vắn tắt: "Xương thú."

Ta ngẩng mắt liếc hắn ta, châm biếm nói: "Ngươi tin sao?"

Sắc mặt hắn ta lập tức trắng bệch, ánh mắt ta sầm lại, không biết là hắn đang nghĩ ra điều gì hay đã hiểu ra điều gì.

Im lặng rất lâu, hắn ta đau đớn nói, "Ta... lúc đó... không hề biết chuyện."

Lúc đó.

Ta ngẫm nghĩ hai chữ này, cảm thấy rất thú vị.

Dung Cảnh cúi mắt tự giễu: "Dung Đào, ta..."

Hắn ta dường như nghẹn lời.

Ta dời ánh mắt, "Sau khi Cốt Cơ chết, di vật do ngươi sắp xếp, cây quạt trong tay ngươi."

"...Đúng."

Ta xoay nhẹ cổ tay: "Chủ động trả lại, hay là, để ta đến lấy?"

Sắc mặt Dung Cảnh trắng bệch, "Ta sẽ không ra tay với nàng."

Hắn ta lủi thủi đứng dậy, từ trong tủ lấy ra chiếc hộp giao cho ta.

Tiến triển này thuận lợi hơn tưởng tượng.

Trước khi đi, phía sau vang lên lời nói đầy hổ thẹn của Dung Cảnh: "Dung Đào... Ta, thật sự không hề hay biết."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

"Vậy sao?" Ta lấy chiếc quạt xương ra, ném chiếc hộp đi, nhàn nhạt nói, "Vậy thật là khó mà tin nổi."

Đi được vài bước, chỉ nghe Dung Cảnh khẽ khẩn cầu: "Cốt Cơ, có thể trả lại không?"

"Nàng ta vì..."

Bước chân ta không dừng lại, khẽ ngắt lời, "Đừng vội."

"Cứ đợi khi nào ta vui vẻ đã."

11

Khi đưa quạt xương cho Quỷ Thích, ngài ấy thậm chí còn không thèm nhìn, giơ tay nhận lấy rồi ném lên bàn, lạnh lùng cười nói, "Thế nào?"

Cơn mệt mỏi ập đến, ta xoa xoa thái dương, "Buồn ngủ rồi, xin cáo lui trước."

Khi quay người đi, Quỷ Thích không hiểu sao lại bật cười khẩy.

"Theo một nghĩa nào đó, nàng và Dung Cảnh vẫn là kẻ cắp gặp bà già."
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 4



Bước chân ta khựng lại, quay đầu nhìn lại, Quỷ Thích khẽ cong môi, thần sắc không phân biệt được vui buồn.

"Đều rất giỏi tự lừa dối bản thân."

Bước chân ta sững sờ, lời nói của Quỷ Thích luôn rất độc địa.

Nhưng lại đ.â.m thẳng vào tim.

Đối với Dung Cảnh, ta đã không còn phân biệt được mình có thái độ thế nào nữa.

Đi được vài bước, ta chợt hỏi, "Chủ tử muốn chiếc quạt xương này làm gì?"

Lặng im rất lâu không nhận được hồi đáp, trong điện đã không còn bóng người.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta ngẩng đầu nhìn ngọn đèn u tối trên mái hiên hồi lâu, rồi quay người trở về điện.

12

Sau một chuyến đi nhân gian, mấy ngày nay cơ thể ta luôn mệt mỏi.

Ta dựa vào chiếc trường kỷ mềm mại, thả Cốt Cơ ra để mua vui.

Cốt Cơ dường như đã quen với nỗi đau do đèn dẫn hồn mang lại, ngoài sắc mặt tái nhợt, thần thái vẫn kiêu căng như cũ.

"Dung Đào, chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn thôi sao?"

Cốt Cơ chống người dậy, khẽ cười.

"Mười hai năm rồi, ngươi vẫn không hề tiến bộ chút nào."

"Vậy sao?"

Ta khẽ siết chặt cán đèn, Cốt Cơ lập tức thốt lên tiếng kêu yếu ớt, mồ hôi rịn ra trên trán.

Nàng ta nằm bệt trên đất thoi thóp: "Nhưng vẫn phải cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, làm sao ta có được vũ khí ưng ý như vậy."

Nàng ta dừng lại một chút, thích thú nhìn ta cười: "Dung Đào à, rốt cuộc ngươi vẫn không thể sánh bằng ta đâu."

"Dung Cảnh căn bản sẽ không để ngươi trong lòng, dù ta lột da lấy xương thì sao chứ."

Ta lặng lẽ nghe nàng ta nói xong, nhàn nhạt đáp, "Nghe nói Dung Cảnh vì ngươi mà bước vào vùng cấm kỵ, Cốt Cơ, vui không?"

Cốt Cơ đột ngột ngẩng mắt, "Ngươi... nói gì?"

Ta thích thú nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nàng ta, Cốt Cơ không sợ đèn hồn, nhưng từ đầu đến cuối, Dung Cảnh luôn là tử huyệt của nàng ta.

Nàng ta lắc đầu, lẩm bẩm, "Không thể nào... ngươi đang lừa ta."

"Cấm thuật một khi thất bại, phản phệ có thể khiến người ta sống không bằng chết..."

Lời nói đến giữa chừng đột ngột ngừng lại, nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm ta.

"Ngươi cố ý."

"Đúng vậy."

Ta cười tủm tỉm nói: "Bị ngươi nhìn ra rồi."

"Ta rất tò mò, ngươi và Dung Cảnh, ai sẽ sống sót đây?"

Thần sắc thờ ơ của Cốt Cơ không còn tồn tại, ánh mắt như tẩm độc, ác độc nói.

"Ngươi dám động đến huynh ấy, Dung Đào, ta nhất định sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục."

"À, vậy sao?"

Ta vươn vai.

"Tiếc quá, ta còn có Chủ tử chống lưng."

13

Dung Cảnh bận rộn với chuyện hồi sinh sẽ không đến nữa, Cốt Cơ từ sau khi nghe tin lần trước đã không ngừng muốn bỏ trốn.

Nàng ta muốn trở về nhân gian, động tĩnh ngày càng dữ dội.

Mấy lần suýt chút nữa đã thoát ra khỏi hồn đăng.

Ta nhốt nàng ta lại vào hồn đăng, rồi đi tìm Quỷ Thích.

"Chủ tử có ác quỷ nào không?"

Quỷ Thích có lẽ vừa mới về, vẻ hung dữ trên mày mắt vẫn chưa tiêu tan.

Ánh mắt ngài ấy cụp xuống, đầy ẩn ý liếc nhìn, nhàn nhạt nói, "Nàng muốn ác quỷ sao?"

Ta khoa tay múa chân, "Cứ cho ta một con thật to."

Cán đèn đột ngột rung mạnh.

"Ác quỷ sao, đúng là không có, nhưng ta có một cách."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cách gì?"

Quỷ Thích giơ tay móc móc, "Nếu nói về sự ác, ai có thể hơn Chủ tử của ngươi đây?"

"Giao cho ta, ta giúp nàng."

"Đúng là một cách hay," Ta nghiêng đầu cười nói, "Nhưng ta vốn thích tự mình làm, không làm phiền Chủ tử."

"Nàng không tin ta?"

Ta không đáp.

Ngón tay Quỷ Thích khẽ chạm vào hồn đăng, lập tức một luồng tử quang mạnh mẽ bùng phát.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong hồn đăng vang lên tiếng kêu thảm thiết tột cùng của Cốt Cơ.

Cú chạm này, không hề nương tay chút nào, ta hơi sững sờ.

Quỷ Thích tiến lại gần, khẽ nói.

"Quỷ Đào."

"Nàng có thể không tin chính mình."

"Nhưng đừng nghi ngờ ta."

14

Cú chạm đó của Quỷ Thích suýt chút nữa khiến Cốt Cơ hồn phi phách tán.

Không chỉ không nương tay, mà còn ra tay tàn độc.

Cốt Cơ an phận trở lại.

Ta nhìn chằm chằm chiếc hồn đăng hồi lâu, lòng khẽ buông lỏng cảnh giác.

Từ thắt lưng ta lấy ra chiếc vòng đỏ mà Quỷ Thích chưa thu lại, lại một lần nữa đến nhân gian.

Từ sau khi ta chết, đây là lần thứ hai trở lại nhân gian, ta đến một ngọn núi phía sau.

Ngọn núi phía sau đầy rẫy cỏ dại, còn nhiều hơn mười hai năm trước, gai góc và cỏ dại xen kẽ, che lấp đường đi.

Ta lật tung cả ngọn núi phía sau, không tìm thấy dù chỉ một chút khí tức của linh hồn nào.

Thiếu niên đó như thể hoàn toàn bốc hơi, biến mất khỏi thế gian này.

Ta ngẩn ngơ nhìn ngọn núi phía sau một lúc, không cam lòng lại tìm một lượt nữa, ngoài một ngôi mộ dưới chân núi, không tìm thấy gì cả.

Ngôi mộ này cũng bị cỏ dại che phủ kín mít. Ta gạt cỏ dại ra, khi nhìn rõ chữ trên bia mộ, ta khẽ nhướng mày.

Dung Đào.

Thật hiếm lạ, sau khi ta chết, lại có một ngôi mộ.

Lần này không phát hiện ra, nhưng ta không vội, đã đợi nhiều năm rồi, không phải chỉ trong khoảnh khắc này.

Trước khi về, ta hái một bó hoa mang về Quỷ Giới.

Hoa ở Quỷ Giới vốn dĩ không thể nở đến ngày thứ hai.

Điều kỳ lạ là, bó hoa này lại không héo úa, còn duy trì được rất lâu.

Điều này khiến ta hơi hiếu kỳ.

Có lẽ là nhìn vật nhớ người, đêm đó ta hiếm khi mơ thấy thiếu niên ở ngọn núi phía sau.

Lâu rồi không gặp, ta nhìn không rõ dáng vẻ của người đó ta nhưng bóng dáng lại cực kỳ quen thuộc.

Chưa kịp đến gần nhìn kỹ, ta chợt giật mình tỉnh giấc.

Ta trở mình, tâm trạng rất rối bời.

Ánh đèn u tối từ mái hiên, xuyên qua khung cửa sổ, bó hoa đã lâu không nở đó, xuất hiện dấu hiệu khô héo.

Sáng mai có lẽ sẽ tàn lụi rồi.

15

Bông hoa không héo, ta đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bó hoa tươi tắn mọng nước, khẽ giật khóe môi.

Bông hoa tươi đến mức cánh hoa còn đọng những giọt sương buổi sớm.

Chết đi sống lại, quả là hiếm thấy.

"Cốt Cơ, ngươi nói xem, Dung Cảnh có thành công không?"

Cốt Cơ im lặng bấy lâu nay bỗng rung động, tóc nàng ta rối bù, thần sắc tiêu điều, như thể vừa phải chịu đựng một sự tàn phá lớn.

Nghe thấy tên Dung Cảnh, nàng ta mới ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt tụ lại, từ từ nặn ra một nụ cười.

"Ta đã nói rồi... ngươi không động được huynh ấy đâu."

Nàng ta ôm ngực, nụ cười càng sâu hơn, "Cốt Cơ ta đã g.i.ế.c ngươi một lần, thì có thể có lần thứ hai."
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 5



Ta xoay cổ tay, giơ tay tát mạnh một cái.

Một tiếng "bốp" giòn tan.

Cốt Cơ bị đánh mạnh đến mức đầu nghiêng hẳn sang một bên, trên má phải in hằn một vết lòng bàn tay đỏ tươi, nàng ta không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn ta.

Ta giơ tay nâng cằm nàng ta lên, khẽ nói bên tai, "Cốt Cơ, bây giờ ta không ra tay với ngươi, nhưng tốt nhất ngươi đừng tìm cái chết."

"Đương nhiên, kích động ta để bảo vệ Dung Cảnh, cũng là điều không thể."

Máu rỉ ra từ khóe môi Cốt Cơ, nàng ta nằm sấp trên đất ho sù sụ một lúc, mới lấy lại hơi, khẽ cười, "Dung Đào, ngươi rồi sẽ lại thất bại thôi."

Ta cụp mắt nhìn nụ cười đó của nàng ta, không hiểu sao, một linh cảm chẳng lành chợt hiện lên.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

16

Từ ngày đó, Cốt Cơ trong hồn đăng đã im lìm rất lâu không có động tĩnh, Chủ tử cũng không tìm ta nữa.

Ta v**t v* cánh hoa, cúi mắt nhìn bông hoa đó, có một sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Cái cảm giác bất an này đến từ đâu chứ.

Ta nhìn cán đèn trong tay hồi lâu, lặng lẽ thêm mấy tầng phong ấn.

Ban đêm, ta bị Quỷ Thích gọi đến, thần sắc ngài ấy nhàn nhạt, nói gần đây sẽ bận rộn.

Gần đây nhân gian xuất hiện một lượng lớn cô hồn lang thang, Quỷ Thích muốn ta đến nhân gian xử lý.

Ta nghe vậy sững sờ, ngẩng mắt nhìn ngài ấy.

Quỷ Thích nghiêng đầu nhìn ta, "Vẻ mặt gì thế kia."

"À." Ta kéo ghế ngồi xuống, chống cằm chớp mắt nhìn ngài ấy, "Gần đây hơi mệt, hay là Chủ tử thay ta xử lý đi?"

Quỷ Thích khẽ nhướng mày, ngài ấy thuận thế cũng ngồi xuống, đối mặt ta ở cự ly gần.

"Quỷ Đào."

Giọng nói ngài ấy thanh lãnh, ngữ khí lẫn chút cười nhẹ.

"Ta đã chia sẻ hơn một nửa trách nhiệm của nàng rồi, nhưng nàng thỉnh thoảng cũng nên thông cảm cho Chủ tử của mình chứ?"

"Chủ tử không phải vô sở bất năng sao?"

Quỷ Thích hất mí mắt, "Ai nói cho nàng biết?"

"Ta đoán."

"Nàng đoán nàng có mấy Chủ tử."

Ta cười, "Một."

"Vậy thì đi đi."

Ta nhìn chằm chằm ngài ấy không động đậy, Quỷ Thích cũng không rời đi.

Ánh mắt ngài ấy cực kỳ hời hợt, đáy mắt như đang ủ chứa rất nhiều cảm xúc.

Dường như ta không động thì ngài ấy cũng không định động.

Ta nghiêng đầu lặng lẽ đối mặt với ngài ấy, không hiểu sao, luôn cảm thấy Quỷ Thích đêm nay có chút không đúng lắm.

"Chủ tử." Ta đổi tư thế, "Năm xưa tại sao lại giữ ta ở lại bên cạnh?"

Quỷ Thích nhàn nhạt nói, "Không nhớ nữa."

"Vậy thì thật là tiếc nuối."

Quỷ Thích khẽ cười, "Nhân gian, nàng còn thích không?"

Ta sững sờ.

"Nhân gian à." Ta lẩm bẩm, "Quá nhiều ô uế rồi."

Thần sắc Quỷ Thích biến đổi trong chốc lát.

Ta ngẩng đầu, chậm rãi một lát, khẽ nói, "Vẫn muốn đến đó nhỉ."

"Ngoài những điều tệ hại, còn có những niệm tưởng."

Quỷ Thích đứng dậy, ngài ấy nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi bóng dáng hoàn toàn biến mất trong điện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

17

Quỷ Thích vẫn không giúp ta, ta một mình ở nhân gian dọn dẹp đám quỷ hồn không nghe lời này, dọn đến mức tức điên người.

Kể từ khi đến Quỷ Giới, đã lâu lắm rồi ta không nổi giận đùng đùng như thế này.

Những việc dơ bẩn, vất vả này, từ trước đến nay vốn không đến lượt ta ra tay.

Những cô hồn càng xử lý càng nhiều, vô tận.

Quỷ Giới dưới tay Quỷ Thích vốn dĩ luôn ổn định, hiếm khi xảy ra tình trạng hỗn loạn như vậy.

Đợt hỗn loạn này, như thể được sắp đặt sẵn vậy.

Nghĩ đến đây, động tác của ta đột nhiên khựng lại, một cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên trong lòng.

Không đúng.

Không đúng rồi.

Ta ngẩng mắt v**t v* chiếc vòng ngọc ở thắt lưng, cảm giác lạnh buốt xuyên qua lòng bàn tay lên đến đỉnh đầu, trong khoảnh khắc đó ta nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đến tận xương tủy thường ngày của Quỷ Thích.

Tại sao lại trùng hợp đến vậy.

Ta siết chặt chiếc vòng ngọc, trái tim dần dần chìm xuống.

Ta quay người phi tốc lao về phía Quỷ Giới, lòng bàn tay hiếm thấy rịn ra mồ hôi.

Chủ tử.

Ngài sẽ không đối xử với ta như vậy, đúng không?

18

Tại ranh giới Quỷ Giới, bóng quỷ trùng trùng.

Sắc mặt ra trắng bệch nhìn chằm chằm vào cái bóng lẫn trong vô số bóng quỷ dưới cầu, chuẩn bị bước ra khỏi Quỷ Giới để lén lút trốn sang nhân gian. Ngón tay cầm chiếc vòng ngọc không ngừng run rẩy.

Cốt Cơ đã phá vỡ hồn đăng, chuẩn bị trốn sang nhân gian tìm Dung Cảnh.

Muốn phá vỡ hồn đăng đã được ta thêm mấy tầng chú ấn, nếu không có người giúp đỡ, tuyệt đối không thể nào.

Cái bóng đó đã bước được một nửa, nếu nửa còn lại cũng bước ra khỏi Quỷ Giới, nhân gian rộng lớn vô cùng, Dung Cảnh lại có lòng bao che, thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Ta loáng một cái lao ta, ngay khoảnh khắc Cốt Cơ chuẩn bị thò tay ra, ta đạp mạnh xuống.

Cú đạp này đã dùng hết mười phần sức lực, Cốt Cơ ngã vật xuống đất nặng nề, mấy lần cố trèo lên không được, nằm sấp trên đất nôn ra một ngụm m.á.u bẩn.

Ta từ từ đi đến trước mặt nàng ta, lạnh giọng nói: "Cốt Cơ, đi đâu vậy?"

Cốt Cơ kinh hoàng ngẩng đầu, đồng tử co rút dữ dội, khuôn mặt vì đau đớn mà biến dạng trắng bệch.

Ta mặt không cảm xúc giẫm lên tay nàng ta, nhàn nhạt nói: "Cốt Cơ, ngươi làm ta hơi không vui đó."

19

Ta ném Cốt Cơ vào sông Vong Xuyên, đứng trên bờ cầu cúi mắt nhìn nàng ta.

Tiếng kêu thảm thiết của Cốt Cơ vang khắp Quỷ Giới, nàng ta chìm nổi trong Vong Xuyên, mỗi khi tiến thêm một bước về phía bờ lại bị ác quỷ kéo xuống sông.

Giọng Cốt Cơ đứt quãng, không nghe rõ lời nói, nhưng lại nghe thấy tiếng cười chói tai.

Tiếng cười xen lẫn sự kh*** c*m điên cuồng, đôi mắt nàng ta bị xé rách đỏ ngầu, nhưng lại trừng trừng nhìn ta cười.

Ta hiểu nàng ta đang cười cái gì.

Trong lòng dâng lên một sự bực bội, ta hất tay áo vớt nàng ta lên.

"Khụ khụ..."

Cốt Cơ bị quăng xuống đất, tiếng cười quá lớn làm vết thương động đậy, ho sù sụ hai tiếng.

Nàng ta nâng khuôn mặt biến dạng đó lên, châm chọc nói, "Dung Đào... ngươi đang sợ hãi ha ha ha ha?"

"Ngươi không ngờ phải không, Chủ tử mà ngươi kính trọng, người đã chống lưng cho ngươi, lại giúp Dung Cảnh."

"Ha ha ha ha."

Cốt Cơ ngửa mặt lên trời cười sảng khoái, khuôn mặt lộng lẫy lúc này lại hung tợn méo mó, "Ngươi đoán xem ta phá được hồn đăng bằng cách nào?"

Cốt Cơ cười hì hì nói: "Chính là cây quạt xương mà ngươi giúp ta lấy về đó ha ha ha ha ha..."
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 6



Ta ngồi xổm xuống, từ trong ống tay áo lấy ra một con d.a.o găm, từ từ lướt qua bên má nàng ta, nhẹ nhàng nói, "Cốt Cơ."

"Xem ra, ngươi thực sự rất muốn tìm cái chết."

"Ngươi làm gì vậy?" Nụ cười trên mặt Cốt Cơ nhạt dần, ánh mắt nhìn ta dần trở nên kinh hoàng, không ngừng lùi lại, "Dung Đào, tránh xa ta ra... A."

Lời nói đến giữa chừng, Cốt Cơ đột nhiên ôm mắt thét lên.

Máu rỉ ra từ tay nàng ta, giọng nàng ta thê lương, "...Mắt ta... mắt ta..."

Ta từ từ nặn ra một nụ cười, "Thích không?"

"Mắt ta... ta không nhìn thấy gì nữa rồi..."

Cốt Cơ hoảng loạn mò mẫm trên đất, khóc nức nở, "Dung Cảnh... ta không nhìn thấy gì nữa... huynh ở đâu?"

"Sẽ đến bên cạnh ngươi thôi."

Ta lau sạch vết bẩn trên d.a.o găm, khi cho vào ống tay áo, tay ta run lên bần bật, không thể kiểm soát.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

20

Trên đường đi, thân hình ta loạng choạng không biết bao nhiêu lần.

Hình như đã đi rất lâu mới đến được cửa điện, ta thò đầu vào nhìn, trong điện không một bóng người.

Quỷ Thích không có ở đây.

Không biết vì cảm xúc gì, ta lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Ta chậm rãi bước vào trong điện.

Trong điện không có gì thay đổi, vẫn gọn gàng sạch sẽ như thường lệ, dường như còn thoang thoảng mùi hương của Quỷ Thích.

Trên bàn có một cuộn tranh cuộn lại, chính là bức tranh phong cảnh đã vẽ lần trước.

Ta giơ tay chạm vào cuộn tranh, nhất thời đau đầu như búa bổ, có chút mơ màng.

Quỷ Thích tại sao lại giúp Dung Cảnh.

Và tại sao lại thả Cốt Cơ.

Ta đột nhiên có cảm giác bị đùa cợt, lý trí mách bảo ta rằng lời Cốt Cơ nói không thể tin được, nhưng ta vẫn khó lòng kiểm soát được.

Nếu như... nếu như lời nàng ta nói là thật, vậy thì sự thu nhận ban đầu mười hai năm trước, cũng là vì một mục đích lợi dụng nào đó sao?

"Chủ tử... ngài sẽ không đối xử với ta như vậy, đúng không?"

21

Ta đã ngồi tĩnh lặng trong điện rất lâu, nhưng vẫn không đợi được Quỷ Thích trở về.

Trong điện tĩnh lặng như tờ, ta tỉ mỉ nhớ lại mười năm qua, dần dần bình tĩnh lại.

Ta không tiếp tục chờ đợi nữa, quay về thả Cốt Cơ ra.

Nàng ta như đã khóc hết sức, ngẩng đầu trống rỗng nhìn về phía ta, giọng nói khàn khàn cười châm chọc: "Dung Đào, ngươi quả thực đã trở nên cay độc hơn rất nhiều."

"Vậy sao?"

Cốt Cơ mò mẫm, xé một dải vải từ vạt váy, từ từ buộc lên mắt.

Sắc mặt nàng ta cuối cùng cũng bình tĩnh hơn nhiều, từ từ lấy lại vẻ kiêu căng ngạo mạn khi còn sống, cười nói:

"Đúng vậy, ngươi khi còn sống, chỉ biết yếu đuối quỳ gối xin xỏ dưới chân ta thôi."

"Ta không phải ngươi, ta sẽ không cầu xin bất cứ ai."

"Đúng thế." Ta v**t v* lớp sơn móng tay đã phai màu trên ngón tay, khẽ đáp: "Ngươi là đệ tử được cưng chiều nhất của Niệm Minh Sơn mà."

Sắc mặt Cốt Cơ biến đổi: "Ngươi cũng xứng đáng nhắc đến Niệm Minh Sơn sao."

"Dung Đào, dù ngươi có xẻo ta ngàn d.a.o vạn kiếm, ta vẫn không hối hận, nếu có lần nữa, ta vẫn sẽ lóc xương lột da ngươi."

Nàng ta nói rồi khẽ cười, tiếng cười du dương: "Ngươi không biết cây quạt xương đó, bền đến mức nào."

"Từ khoảnh khắc biết được điều đó, ta đã muốn g.i.ế.c ngươi rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Dung Đào, ngươi nên cảm thấy vui sướng chứ," Nàng ta toe toét miệng cười, "Cây quạt xương của ngươi đã giúp Dung Cảnh, đây là phúc phận của ngươi."

"Cũng là mục đích duy nhất để ngươi báo đáp Dung Cảnh."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta kiên nhẫn lắng nghe nàng ta nói rất nhiều, cho đến khi nàng ta lại nhắc đến Quỷ Thích, ta mới ngẩng đầu nhìn nàng ta.

"Ngươi không phải luôn tự hào về Chủ tử của ngươi sao? Đã bao giờ nghĩ hắn ta sẽ phản bội ngươi chưa?"

Ta nhàn nhạt nói, "Chủ tử sẽ không phản bội ta."

"Vậy đoán xem cây quạt xương ngươi lấy về từ nhân gian, tại sao lại nằm trong tay ta?"

"Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi?"

"Ha ha ha ha." Cốt Cơ cười lớn, "Dung Đào, ngươi thật đáng thương."

"Tự lừa dối bản thân, cũng là một cách hay." Cốt Cơ nghiêng đầu, "Nhưng rất tiếc, người đưa cho ta cây quạt xương, chính là Chủ tử của ngươi."

Ngón tay ra trong ống tay áo khẽ run lên một cái.

Cốt Cơ như muốn trả thù, tiếp tục nói, "Ngươi có biết cây quạt xương này được đưa cho ta khi nào không?"

Nàng ta cong khóe môi, đôi môi mở ra khép vào.

"Chính là lúc Chủ tử ngươi nói với ngươi, 'Ngươi có thể không tin chính mình, nhưng đừng nghi ngờ ta' đó."

Bên tai ta vang lên một tiếng ong ong kéo dài.

Hình ảnh trong đầu đứng yên ở khoảnh khắc Quỷ Thích khẽ nâng tay, đặt lên hồn đăng.

Ta chìm vào sự tĩnh lặng kéo dài.

22

Ngọn đèn trên mái hiên tỏa ra ánh sáng u tối, ta ngồi trên bậc thang, lặng lẽ nhìn.

Nhìn suốt một ngày một đêm.

Khi đứng dậy, đột nhiên ta nhận ra, bông hoa bên cửa sổ đã khô héo hoàn toàn.

Cánh hoa ngả vàng úa, từng cánh một rơi xuống.

Ta giơ tay hứng lấy một cánh, đặt vào lòng bàn tay lặng lẽ v**t v*.

Ban đêm, ta nhắm mắt nằm trên trường kỷ, không chút buồn ngủ.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa, ta chợt mở mắt.

Bên ngoài cửa sổ có một người đang đứng.

Ta chống người dậy, im lặng nửa hồi mới khẽ nói, "Người đến muộn rồi, hoa đã héo rồi."

Bóng người ngoài cửa sổ khựng lại, hắn nhàn nhạt nói, "Không muộn."

Bông hoa héo bị ném đi một cách tùy tiện, ngài ấy đặt bông hoa tươi còn đọng sương trong tay vào vị trí cũ, rồi mới ngẩng đầu nhìn lại.

Dưới ánh đèn u tối, đôi mắt vốn thanh lãnh thường ngày, càng hiện rõ vài phần lạnh lẽo.

Ta đứng dậy bước ra ngoài, dựa vào khung cửa đối mặt với ngài ấy hồi lâu, rồi mới khàn giọng nói.

"Chủ tử, ta đã đợi ngài rất lâu rồi."

Quỷ Thích khẽ cười một tiếng, ngài ấy nhẹ giọng nói.

"Hai ngày không gặp, nàng đã làm mình thảm hại đến mức này sao?"

"Chủ tử thấy ta thảm hại như vậy có vui lắm không?"

Ta từ từ bước đến, dang tay ôm lấy Quỷ Thích.

Cơ thể Quỷ Thích cứng đờ, "...Không vui."

"Ta nhát gan, Chủ tử đừng dọa ta."

Ta từ trong ống tay áo lấy ra một con d.a.o găm ngắn, đặt vào cổ ngài ấy, "Nếu như Chủ tử cũng phản bội ta."

Quỷ Thích cụp mắt, ánh mắt hờ hững lướt qua con d.a.o găm của ta, mặt không đổi sắc hỏi, "Nàng sẽ làm thế nào?"

"Giết Chủ sao?"
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 7



Ta mím môi không trả lời được, chỉ có bàn tay cầm d.a.o găm khẽ run lên.

Quỷ Thích giơ tay nhẹ nhàng giật lấy con d.a.o găm từ tay ta, chỉ cần một chút sức, con d.a.o găm liền hóa thành tro bụi trong tay ngài ấy.

"Quỷ Đào, nàng quá hời hợt rồi, thứ này, không g.i.ế.c được ta đâu."

Ngài ấy xòe lòng bàn tay, hóa ra một vật nhọn sắc bén, đặt vào tay ta.

"Dùng nó."

"Nếu ta phản bội, nàng dùng nó để g.i.ế.c ta."

Mi mắt ta run rẩy một chút, ngẩng mắt nhìn ngài ấy, trong mắt ngài ấy rất nghiêm túc, không hề có vẻ đùa giỡn.

Ngài ấy nói rồi cúi người xuống, đợi đến khi ta phản ứng lại muốn giật về, vật nhọn đó đã c*m v** được một nửa.

Toàn thân Quỷ Thích mờ đi một tầng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Nàng xem." Ngài ấy mặt không đổi sắc khẽ cười với Ta, "Đến trình độ này mới được."

"..."

"Quỷ Thích..." Giọng ta hơi run rẩy, "Thỉnh thoảng ngài có thể kiềm chế cái tính điên cuồng của mình lại được không?"

Quỷ Thích cụp mắt nhìn ta hồi lâu, đột nhiên cúi người đè xuống.

Ta tưởng ngài ấy lại sắp làm điều điên rồ gì đó, thì ngài ấy giơ tay kéo ta vào lòng.

...

Toàn thân ta cứng đờ, ngơ ngác chớp chớp mắt.

Giọng Quỷ Thích trầm thấp, xen lẫn chút hối lỗi.

"Ta sẽ không phản bội nàng."

"Mãi mãi không."

23

Ta đứng cứng đờ tại chỗ, mũi tràn ngập mùi hương của Quỷ Thích, sững sờ nửa hồi mới khàn giọng nói:

"Chủ tử... đây lại là khổ nhục kế gì vậy?"

Sắc mặt Quỷ Thích cực kỳ tệ, nhưng ngài ấy dường như hoàn toàn không nhận ra, ngược lại hỏi, "Có tác dụng không?"

"..."

"Một chút thôi." Ta ngẩng đầu nhìn ngài ấy, "Chiếc quạt xương là ngài đưa cho nàng ta sao?"

"Tại sao lại muốn thả Cốt Cơ ra?"

"Chủ tử… ta muốn biết câu trả lời."

Quỷ Thích khẽ cười một tiếng, "Ta nghĩ trước đó, có một việc nhỏ cần giúp đỡ."

Ta sững sờ, "Việc gì..."

Lời còn chưa nói xong, Quỷ Thích không báo trước ngã xuống.

Ta kinh hãi biến sắc, cố gắng ổn định tư thế đang đổ xuống, khi nhìn rõ lưng ngài ấy nhờ ánh đèn mái hiên, ta thở hắt ra một hơi lạnh.

Đây đâu phải là việc nhỏ gì.

Trên lưng chi chít vết thương, rịn máu.

Quỷ Thích trong tình trạng trọng thương, không hề lộ ra vẻ đau đớn gì dù đã đứng lâu như vậy.

Ta cố gắng ổn định tâm trí, kéo ngài ấy về nội điện, nghiến răng nói, "Chủ tử, lần sau trước khi nói chuyện, có thể nói thẳng vào trọng tâm được không?"

Quỷ Thích khẽ cười một tiếng, khàn giọng nói, "Vậy nên đã nói ngay từ đầu rồi mà."

Động tác của ta khựng lại.

24

Quỷ Thích đã ngất lịm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Từ khi ta đến Quỷ Giới, chưa từng thấy ngài ấy bị thương nặng đến vậy.

Sau khi cẩn thận xử lý vết thương, sau lưng ta cũng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Kẻ có thể làm Quỷ Thích ở cảnh giới này bị thương nặng đến vậy, trên đời này chỉ có một nơi.

"Ngài đã đi trêu chọc Niệm Minh Sơn rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quỷ Thích đương nhiên không thể trả lời.

Địa bàn của Quỷ Thích ở Quỷ Giới, khi đến nhân gian sẽ bị hạn chế mọi mặt, giống như Dung Cảnh khi đến Quỷ Giới vậy.

Ta ngồi trên trường kỷ cúi mắt nhìn vật nhọn, nhớ lại cách Quỷ Thích vừa rồi đã liều mạng biện bạch, lòng ta nghẹn ứ lại.

Niệm Minh Sơn.

Cốt Cơ.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Quỷ Thích đã giấu ta bao nhiêu điều?

25

Sau khi xử lý xong cho Quỷ Thích, ta bước ra khỏi cửa một bước, ánh mắt chợt liếc thấy một bóng người.

Hắn ta đứng thẳng tắp trong sân, vết m.á.u trên lưỡi kiếm rõ ràng.

Ta khựng bước, bất động thanh sắc sờ lấy hồn đăng trên bàn, rồi mới từ từ mở lời.

"Ngươi đã làm Chủ tử của ta bị thương."

Ánh mắt Dung Cảnh sâu thẳm, "Hay là ngươi hỏi trước, Chủ tử của ngươi đã làm bao nhiêu đệ tử Niệm Minh Sơn bị thương?"

"Vậy thì sao?" Ta đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống hắn ta, cong môi cười nói, "Ngươi đến để đòi công bằng sao?"

"Ta cứ nghĩ, ngươi chỉ biết bảo vệ Cốt Cơ của ngươi thôi chứ."

Dung Cảnh bị nói đến mức sắc mặt trắng bệch, hắn ta cụp mắt im lặng vài giây,

"Chỉ cần trả lại Cốt Cơ, Niệm Minh Sơn sẽ bỏ qua tất cả những gì Quỷ Thích đã làm."

"Bỏ qua tất cả," Ta cười lớn, "Hay cho cái 'bỏ qua tất cả'."

"Niệm Minh Sơn làm Chủ tử của ta bị thương, bây giờ lại nói với ta là bỏ qua tất cả?"

"Cốt Cơ lấy xương ta làm quạt xương, bây giờ ngươi muốn nói với ta là bỏ qua tất cả?"

"Dung Cảnh, lẽ phải trên đời này đều do Niệm Minh Sơn các ngươi định đoạt sao?"

Dung Cảnh ngẩng mắt nhìn ta, "Mạng của Cốt Cơ không nên tận, Niệm Minh Sơn sẽ không bỏ qua."

"Mạng của Cốt Cơ không nên tận, vậy mạng của ta thì nên tận sao?"

"Dung Đào!"

Ta cầm hồn đăng khẽ cười nửa hồi, "Dung Cảnh à, ngươi thật sự quá khiến ta thất vọng."

"Cốt Cơ là người Niệm Minh Sơn phải bảo vệ."

"Mười hai năm rồi." Ta thở dài, "Dù Cốt Cơ đối xử với ta như vậy, ngươi vẫn muốn bao che cho nàng ta, đúng không?"

Dung Cảnh im lặng, hắn ta mấy lần định mở miệng nhưng không nói, cuối cùng chỉ run rẩy nói, "Là ta lỡ lời, đã không bảo vệ tốt cho ngươi."

"Không cần quan tâm đâu." Ta khẽ chạm vào hồn đăng giải trừ cấm thuật, tiếng kêu thảm thiết lập tức truyền ra.

Ta khá thích thú khi nghe tiếng kêu thảm thiết đó, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, "Hay không?"

Dung Cảnh cụp mắt, "Dung Đào, ngươi không nên như vậy."

"Cốt Cơ mù lòa trong hồn đăng, chắc hẳn không dễ chịu gì đâu nhỉ."

Dung Cảnh không nói gì nữa, chỉ ngẩn ngơ nhìn ta, trong mắt hắn ta chứa đầy những cảm xúc phức tạp.

Nửa hồi sau, hắn ta khẽ nói, "Ta thẹn với ngươi."

"Thẹn với ư." Ta phong ấn hồn đăng, ngẩng mắt nhìn hắn.

"Nói về thẹn, ngươi còn nhớ thiếu niên đó không?"

"Từ khi ngươi gặp chuyện, y liền mất tích."

"Gặp chuyện sao?" Ta nghe thấy thật nực cười, "Thiếu niên đó c.h.ế.t dưới tay nàng ta, ngươi không biết sao?"

"Không thể nào." Sắc mặt Dung Cảnh biến đổi, "Thiếu niên đó tuyệt đối không phải người thường."

"Cốt Cơ của Niệm Minh Sơn lại là người bình thường sao?"

"Ngươi năm xưa giao tín vật cho Cốt Cơ, thật sự không biết nàng ta muốn làm gì sao?"

"Ta thật sự không biết!" Dung Cảnh trầm giọng, "Ta bảo muội ấy thay ta đi tìm thiếu niên đó."

"Vậy những năm tháng ta biến mất, ngươi thực sự không hề nghi ngờ sao?"

"Ngươi thực sự không biết lai lịch của quạt xương?"
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 8



"Dung Cảnh, ta thực sự không biết ngươi nghĩ thế nào, nhưng ngươi bao che như vậy, ta nhất định phải hủy diệt nàng ta."

"Cho dù là vì thiếu niên đó, Cốt Cơ cũng phải c.h.ế.t cho ta."

"..."

Dung Cảnh im lặng.

Hắn ta đứng trong sân, không nhắc đến Cốt Cơ nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ta, đôi mắt đó chứa đầy vẻ mệt mỏi, không còn sự trong trẻo chính trực như lần đầu gặp gỡ.

Dung Cảnh vẫn là Dung Cảnh, nhưng cũng không còn là Dung Cảnh nữa.

26

Dung Cảnh tám tuổi được đưa lên Niệm Minh Sơn, là đệ tử chân truyền, được người đời xưng tụng là thiên chi kiêu tử.

Ta gặp hắn khi hắn còn trẻ tuổi.

Lúc đó ta đang nhặt trái cây dưới chân núi, chỉ thấy từ trên núi chậm rãi bước xuống một thiếu niên thân hình cao ráo, đồng tử đen như mực, bên hông đeo kiếm.

Hắn ta giật lấy quả đào ta đang ăn dở, dẫn ta về Niệm Minh Sơn.

"Thích ăn đào, vậy cùng theo ta họ Dung, tên Đào, ngươi có bằng lòng không?"

Ta ngây ngô gật đầu, chỉ cảm thấy người trước mắt đẹp trai, mày mắt xa cách, nhưng lại ôn nhu đến tận xương tủy.

Thế là ta thường ngày theo sau hắn, hắn đi đâu ta đi đó.

Cùng với ta còn có Cốt Cơ.

Nàng ta không thích ta, hễ có nàng ta ở đó, ta liền không thể đến gần Dung Cảnh nửa bước.

Ta thường rón rén bước nhỏ, ở một nơi không xa tỉ mỉ quan sát váy áo của Cốt Cơ.

Trong Niệm Minh Sơn, chỉ có nàng ta mới được mặc váy áo, nàng ta luôn thích treo một chuỗi chuông nhỏ ở thắt lưng, mỗi khi đi lại đều phát ra tiếng kêu leng keng trong trẻo.

Ta rất thích cái vị phóng khoáng đó.

Ta thử tiếp cận nàng ta, nàng ta từ trên cao nhìn xuống ta cười, cười tủm tỉm nói:

"Tránh xa ta ra nhé, không thì ta sẽ lột da ngươi đấy."

Lúc đó Dung Cảnh luôn nhàn nhạt lên tiếng ngăn cản, "Cốt Cơ!"

Cốt Cơ lại đón lời, "Ta dọa nó một chút thôi mà."

"Không được."

"Được rồi, được rồi."

Ta chống cằm nhìn họ, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

27

Mỗi tháng vào ngày mười lăm, Dung Cảnh sẽ xuống núi một lần, ta cũng lén lút bỏ đầy bánh kẹo vào ba lô rồi chạy theo xuống núi, đưa cho thiếu niên dưới núi.

Y ôm túi bánh kẹo đầy ắp, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, lãnh đạm hỏi ta, cuộc sống trên núi thế nào.

Từ khi ta biết y, y luôn có vẻ mặt lãnh đạm như vậy.

Khác với sự xa cách của Dung Cảnh, giữa mày mắt y luôn có khí chất khinh thường thiên hạ, khiến ta luôn nghĩ y là một công tử quý tộc lang thang nào đó.

Nhưng y lại là người cùng khổ như ta, chật vật cầu sinh dưới chân núi.

Ta và y ở lại cho đến hoàng hôn, Dung Cảnh sẽ đúng giờ xuất hiện ở bờ sông đối diện.

Hắn nhàn nhạt nhìn ta, "Ngươi nên quay về rồi."

Ta đứng dậy phủi bụi trên người, cười với y, "Vậy ta đi đây!"

Đi được vài bước ta lại quay đầu, vẫy tay nói, "Hẹn gặp lần sau nhé."

Y không gật đầu cũng không lắc đầu, nhưng lần nào cũng đúng giờ xuất hiện.

Khi đến bờ đối diện, Cốt Cơ nghịch chuông ở thắt lưng, tiếng leng keng hòa lẫn giọng nói của nàng ta:

"Không nỡ như vậy, chi bằng ở lại luôn đi."

"Đúng rồi." Ta đột nhiên nhìn Dung Cảnh, "Có thể đưa y về núi được không?"

Dung Cảnh mím môi suy nghĩ một lát, rồi vẫy tay về phía y.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu niên đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.

Ta vội vàng kéo y lại, "Lên núi chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi mà."

Thiếu niên rút tay lại, bình tĩnh nói, "Không cần."

Chiếc chuông trong tay Cốt Cơ lắc càng vui vẻ hơn, nàng ta hừ lạnh một tiếng đầy bất mãn, "Mơ mộng hão huyền."

Dung Cảnh nhìn hồi lâu, "E rằng không được, người này tạp niệm quá nặng..."

Dung Cảnh nói rồi dần nhíu chặt mày, cuối cùng thu lại ánh mắt thở dài, "Không được."

"Được rồi."

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ta cười với y, "Vậy chúng ta lần sau gặp nhé, ngươi vẫn sẽ ở đây chứ?"

Thiếu niên không nói gì, quay người chuẩn bị rời đi.

Cốt Cơ che miệng cười tủm tỉm nói, "Thật sự nghĩ ai cũng có thể vào Niệm Minh Sơn sao, có thể cho ngươi vào đã phải biết ơn đội nghĩa rồi."

Ta đã quen với những lời này, không cảm thấy có gì.

Bước chân thiếu niên khựng lại, thần sắc trầm xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Cốt Cơ.

Nụ cười của Cốt Cơ đông cứng lại, tiếng chuông ngừng hẳn.

Gió xung quanh như đứng yên.

28

Trên đường về núi, trời chạng vạng ta, chân bước không rõ ràng.

Dung Cảnh lo lắng cho chúng ra, bèn bước chậm lại, dặn dò, "Cẩn thận một chút."

Ta gật đầu, nhưng lại ngạc nhiên khi không nghe thấy giọng của Cốt Cơ.

Ngày thường lời của Dung Cảnh nàng ta đều vâng dạ ngay lập tức.

Dung Cảnh lúc này cũng khựng bước, khi quay người nhìn lại, sắc mặt hắn ta đại biến.

Ta vội vàng cúi đầu nhìn theo, kinh hãi kêu lên.

Cốt Cơ nằm trong rãnh sâu, toàn thân bị những dây leo có gai nhọn quấn chặt, trên mặt đầy máu, ánh mắt kinh hoàng nhìn lên, môi mấp máy không phát ra tiếng.

Một sợi dây leo siết chặt lấy cổ, càng giãy giụa càng lún sâu.

Dung Cảnh đại kinh, rút kiếm nhảy xuống, chặt đứt dây leo, ôm Cốt Cơ ra.

Máu tươi chảy dọc theo cổ tay xuống, sắc mặt Cốt Cơ tái nhợt.

"Dung Đào, đi sát theo ta, cẩn thận dưới chân."

"...Được."

Ta vẫn còn kinh hồn bạt vía, theo bản năng lùi xa cái hố sâu đó một chút.

Bình thường chưa từng chú ý đến nơi nguy hiểm như vậy, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Ta cẩn thận từng li từng tí đi về, may mắn thay suốt đường bình an vô sự.

29

Cốt Cơ ngàn cân treo sợi tóc, nếu không được đưa về kịp thời, rất khó cứu sống.

Cốt Cơ có lẽ thân phận không nhỏ, gây ra một trận náo động.

Ngay cả một người có thân phận như Dung Cảnh cũng phải quỳ phạt trong đêm lạnh.

Ta đứng trong hành lang xách áo khoác ngoài, bị ánh mắt ra hiệu của hắn ta ngăn lại cách đó vài bước.

Nếu không phải ta muốn gặp thiếu niên đó, cũng không cần phải đi đường vòng.

Chuyện này Dung Cảnh hoàn toàn không nhắc ta.

Cuối cùng ta vẫn cùng hắn quỳ xuống đất, Dung Cảnh đã quỳ một ngày, môi tái nhợt, hắn ta nhíu mày nói, "Đi đi."

"Ta..."

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Dung Cảnh thái độ cương quyết, "Nếu không muốn thì xuống núi đi, ta không thể đưa ngươi đi được."

Ta khoác áo khoác ngoài lên người hắn ta, quay người về trước hành lang nhìn hắn.

Hắn ta trầm giọng nói, "Về phòng đi."
 
Chiếc Quạt Xương
Chương 9



Trong phòng than lửa cháy ngùn ngụt, hơi ấm ập đến, ta hé nửa cánh cửa nhìn ra ngoài, toàn bộ khuôn mặt Dung Cảnh chìm vào màn đêm không nhìn rõ thần sắc.

Dung Cảnh quỳ suốt một đêm.

30

Cốt Cơ tỉnh lại bảy ngày sau đó, trong phòng nồng nặc mùi thuốc.

Sắc mặt nàng ta tái nhợt, thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với Dung Cảnh, "Chuyện này không trách Dung Cảnh ca ca, là muội ngu ngốc."

Dung Cảnh đứng trước trường kỷ, cụp mắt không nói gì, im lặng hồi lâu mới nghiêm túc nói, "Sẽ không có lần sau nữa."

Kể từ đó, bất kể Cốt Cơ ở đâu, Dung Cảnh luôn vô thức nhìn qua một cái.

Bình thường ta và Dung Cảnh, Cốt Cơ không ở cùng một chỗ, khi họ tu luyện, ta liền chạy lung tung trong sân sau.

Chạy mệt rồi, ta ngồi trên bậc thang dài, nhìn xuống núi.

Bậc thang dài này xây rất cao, phải leo rất lâu mới lên được, nhưng cũng nhìn rất xa.

Từ sau khi Cốt Cơ xảy ra chuyện, ta đã rất lâu không xuống núi rồi.

Ta hơi ngửa người ra sau, dựa vào bậc thang dài nhìn về phía xa.

Đã lâu không gặp thiếu niên đó rồi, không biết y còn có đợi ta không.

Ta thở dài, chán nản vẫy vẫy đầu cỏ trong tay, ngẩng đầu lên lại thấy Dung Cảnh.

Hắn ta mày mắt thanh tú, hỏi, "Đang làm gì vậy."

Ta tiện tay chỉ một cái, "Ngắm trăng."

Dung Cảnh nhìn theo hướng ta chỉ, chỉ thấy bầu trời đầy ráng chiều, ánh hoàng hôn chói mắt, hắn ta nhướng mày, "Ngắm trăng sao?"

"Chờ một lát là trăng sẽ lên thôi."

"Thật sao?"

Ta kinh ngạc nhìn một cái, hiếm khi thấy Dung Cảnh không có Cốt Cơ bên cạnh.

Dung Cảnh trông không khác mấy so với lần đầu gặp mặt, nhưng giữa mày mắt lại thêm một nét kiên nghị, không còn là thiếu niên thân hình mảnh khảnh ngày đó.

Ta nhìn thất thần, Dung Cảnh chợt nghiêng đầu qua, khẽ nói, "Dung Đào, ngươi muốn xuống núi không?"

Ta ném đầu cỏ đi, thành thật nói, "Đã lâu rồi không xuống núi."

"Ngươi muốn không?"

"Hơi muốn."

Dung Cảnh không nói gì, cũng thuận thế ngồi xuống, nhìn xuống chân núi.

Mãi lâu sau mới nói, "Tháng sau đi."

"Tháng sau ta đưa ngươi xuống núi xem sao."

31

Chưa đợi đến tháng sau, ta đã sắp bị đuổi xuống núi.

Chuyện của Cốt Cơ lần trước không biết bị ai tiết lộ ra, càng ngày càng lan rộng, ta trở thành người mang tai ương.

Niệm Minh Sơn không còn giữ ta nữa.

Sắc mặt Dung Cảnh đanh lại, che ta sau lưng, cùng đứng trước mặt ta, còn có Cốt Cơ.

Dung Cảnh nhàn nhạt từ chối, "Chuyện này ta tự có quyết định, không làm phiền các Sư thúc lo lắng."

Cốt Cơ cũng theo đó chắn trước mặt ta, chuông ở thắt lưng leng keng vang, phụ họa nói:

"Dung Cảnh ca ca nói đúng, Sư thúc đừng nghe lời gièm pha."

Sắc mặt Sư thúc âm trầm, ông ta hất tay áo đi vào trong điện, giận dữ nói, "Các ngươi đi theo ta."

Cốt Cơ liếc nhìn Dung Cảnh, lại liếc nhìn Sư thúc, cuối cùng cũng đi theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dung Cảnh vỗ nhẹ trấn an ta, "Đừng sợ."

"Ta không sợ." Ta kéo tay áo Dung Cảnh, "Trên núi dưới núi đều như nhau, ta xuống núi là được."

Dung Cảnh sắc mặt phức tạp nhìn ta một cái, không nói thêm gì nữa.

Ánh mắt hắn ta lẫn quá nhiều cảm xúc, ta không hiểu.

32

Ta một mình đợi bên ngoài điện, đợi đến khi trời sáng rõ mồn một, trong điện mới truyền ra tiếng động.

Cửa điện mở ra, người đầu tiên bước ra là Cốt Cơ.

Nàng ta đứng ở cửa nhìn ta, thần sắc khó tả sự quái dị, chiếc chuông trong tay rung lắc loạn xạ không theo quy tắc nào, đây là biểu hiện của sự bực bội của nàng ta.

Ta theo bản năng nhìn về phía sau nàng ta, không thấy Dung Cảnh.

Khi Cốt Cơ đi ngang qua ta, ánh mắt như có như không quét qua, rồi khẽ cười lạnh.

Ta cụp mắt, tim đập rất nhanh, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra mà không thể kiểm soát được.

Lại đợi nửa hồi, Dung Cảnh mới từ từ bước ra, hắn ta cười nói, "Đợi ở đây làm gì, về ngủ đi."

Thường ngày giọng điệu hắn rất nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta yên tâm lạ thường.

"Không cần lo lắng." Dung Cảnh từ từ nói, "Ta đã có thể đưa ngươi lên núi, thì cũng có thể bảo vệ ngươi chu toàn."

33

Dung Cảnh có chuyện giấu ta.

Ta có rất nhiều điều muốn hỏi, Dung Cảnh không cho ta cơ hội.

Ban đêm ta trằn trọc khó ngủ, hoảng hốt bất an, dứt khoát mặc quần áo ra ngoài.

Màn đêm mịt mùng, tĩnh mịch không tiếng động, không khí lạnh lẽo, hít một hơi liền xuyên thấu tứ chi.

Ta siết chặt cổ áo, xách đèn leo l*n đ*nh núi, ngồi trên bậc thang dài, chống cằm nhìn xuống.

Ngoài một chút ánh sáng từ chiếc đèn lồng, bốn phía ta đen như mực, gió lạnh thổi qua, ta nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt dưới núi, có chút phiền muộn.

Không biết thiếu niên đó còn có đợi ta không.

Không nhớ rõ khi nào quen biết y nữa, dường như y xuất hiện một cách lặng lẽ, đợi đến khi ta nhận ra thì y đã ở bên ta rất lâu rồi.

Ta thậm chí còn không rõ thân thế của y, chỉ nhớ y nói rất ít, làm rất nhiều.

Ta từng hỏi tên y, y chỉ đáp tùy ngươi.

Ta không nghĩ ra cái tên nào hợp để gọi y, càng không muốn quá tùy tiện, đành gác lại.

Ta thổi tắt đèn lồng, nửa nằm trên bậc thang dài, lặng lẽ hứng gió lạnh, ánh mắt chợt nhìn thấy một vệt sáng dưới núi, từng chút một dần dần di chuyển lên trên.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Dung Cảnh xách đèn lồng, từng bước một leo lên bậc thang dài, hắn ta dừng lại ở bậc thang cách ta vài bước, ngẩng mắt nhìn ta, ánh nến phản chiếu lên mặt, hắn khẽ nhướng mày.

"Đoán là ngươi sẽ ở đây."

Hắn ta thổi tắt đèn lồng, rồi cũng thuận thế ngồi xuống, "Đang nghĩ gì vậy?"

Ta chống người nhìn hắn, "Các ngươi có chuyện giấu ta."

Dung Cảnh gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy, nhưng không phải chuyện lớn gì."

Hắn ta ngẩng đầu đưa cho ta một lá bùa, bảo ta cất giữ cẩn thận, ta cúi mắt nhìn lá bùa đó, trên đó chữ đỏ rực rỡ chói mắt, không phải chu sa mà là... m.á.u người.

Lá bùa này được vẽ bằng m.á.u tươi, ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, Dung Cảnh nhướng mày,

"Nhiều lá bùa ở Niệm Minh Sơn đều được vẽ bằng m.á.u tươi, không có gì là hiếm lạ đâu, ngươi cứ yên tâm cất giữ đi."

34

Từ đêm đó, ta không còn thấy Dung Cảnh nữa.

Cốt Cơ cũng như biến mất, lòng ta ngày càng bất an.

Ta từng đưa tín vật nhờ Dung Cảnh thay ta xuống núi tìm thiếu niên, để bảo đảm an toàn.
 
Back
Top Bottom