Siêu Nhiên Chí Nguyện Siêu Thoát

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
395263668-256-k568591.jpg

Chí Nguyện Siêu Thoát
Tác giả: ThngL0375
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Không linh căn.

Không pháp khí.

Không tông môn.

Trong một thế giới nơi kẻ mạnh bước lên trời, Tô Vô Ngân là một phàm nhân không được chọn.

Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay, cắn răng đấm từng quyền vào định mệnh, khắc từng giọt máu thành con đường riêng – con đường của kẻ không lùi.

Đây không phải truyện về một thiên tài.

Đây là truyện về một người thường, bước từng bước trên con đường vượt giới hạn bằng chính máu và ý chí.​
 
Chí Nguyện Siêu Thoát
Không có linh căn


Trời còn chưa sáng.Tuyết rơi lặng lẽ trên sườn núi Vân Lăng, từng cơn gió buốt xé qua lớp áo mỏng manh.

Dưới bóng một gốc tùng già, một thiếu niên gầy gò đang vung quyền trong im lặng.Hắn cử động chậm rãi, từng cú đấm nặng như chì, rơi xuống mặt đất phủ tuyết để lại dấu lõm hằn sâu.Tô Vô Ngân – tên hắn là vậy.

Cũng là định mệnh hắn mang từ khi chào đời.Mười sáu tuổi.

Không có linh căn.

Không thể cảm ứng linh khí.Trong thế giới này, không có linh căn… nghĩa là không thể tu tiên.Không tu được thì nghèo.

Không tu được thì yếu.

Không tu được thì chết.Mười năm trước, hắn lần đầu thử cảm ngộ linh khí – thất bại.

Năm đó, hắn sáu tuổi.Từ đó, hắn thử thêm mười lần nữa – đều thất bại.

Không ai nhận làm đệ tử.

Không tông môn nào chịu giữ lại.

Ngay cả dân làng cũng bảo:"Đứa đó chỉ tổ phí cơm."

"Đã nghèo lại còn vô dụng, không bằng bán nó lấy ít lương thực."

Tô Vô Ngân không biện minh.

Hắn không khóc.

Chỉ cúi đầu, rồi quay về gốc tùng già, nơi mà mười năm nay hắn luyện một quyền pháp sơ cấp duy nhất: Luyện Cốt Quyền.Luyện Cốt Quyền – quyền pháp vứt xó, dùng cho người chưa thể tu luyện.

Người thường luyện ba năm sẽ bước vào Luyện khí tầng 1.Hắn luyện mười năm, chưa tới nửa bước.

Không vì hắn ngu.

Không vì hắn lười.

Mà vì hắn… không có linh căn.Sáng hôm ấy, trời lạnh hơn thường lệ.

Gió rít mạnh hơn.

Tay hắn đông cứng, rớm máu, môi tím tái.

Nhưng hắn không ngừng.Gió càng lớn, quyền càng mạnh.

Tuyết càng dày, chân hắn càng đạp sâu hơn.Đến khi cả người run rẩy quỵ gối trên đất, hắn vẫn thì thầm:"Thêm một lần nữa…"

Một cú đấm nữa.Xương tay phải nứt thêm lần nữa.Trên trời xa, một tia sáng xé tan mây đen.

Tiếng lôi kiếp vang rền.

Ai đó đang độ kiếp?Toàn thôn xôn xao chạy ra xem, hò reo:"Sắp có một vị cường giả xuất hiện rồi sao!"

"Linh căn hắn hẳn là thượng phẩm!"

Chỉ có Tô Vô Ngân ngồi đó, máu hòa tuyết, ngẩng đầu nhìn tia chớp.Hắn không ghen tị.

Không đố kỵ.Chỉ… khát vọng."

Họ có linh căn.

Ta không.

Họ có tông môn.

Ta không.

Họ có thiên phú.

Ta không.

Nhưng ta có… một thứ duy nhất."

Tô Vô Ngân siết chặt tay – xương gãy kêu "rắc" một tiếng – hắn không kêu."

Ta có ý chí không lùi."

Hắn cúi đầu, đấm xuống lần nữa.Tay trái gãy theo.Hắn bật cười khàn khàn.

Tuyết phủ kín đầu vai, máu nhỏ xuống từng giọt như sắc đỏ duy nhất giữa một thế giới trắng xóa.Không ai biết, hôm đó là lần đầu tiên Tô Vô Ngân vượt giới hạn bản thân.

Không ai chứng kiến, rằng trong phút giây ngất đi… hắn nhìn thấy một bóng tay rực cháy từ chính mình tung ra.Không linh khí.

Không kỹ xảo.

Không vũ khí.Chỉ là một cú đấm thuần túy.Nhưng cú đấm đó... rung động cả đạo tâm của chính hắn."

Không ai xây đường cho ta.

Vậy thì… ta sẽ lấy máu mình mà lát thành."— Tô Vô Ngân
 
Back
Top Bottom