Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc

Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 10: Phần 10: 50-50



26.

Tin xấu.

Xe của tôi quệt vào một chiếc Bentley. Vết xước... to đùng.

Tin tốt, là người quen.

Còn cứu được.

“Bác sĩ Lương?”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Người đàn ông mỉm cười.

Tôi phản ứng lại ngay, gọi tên anh ta: “Lương Tẫn Từ.”

Không mặc áo blouse trắng, anh ấy trông càng thu hút hơn... vest chỉnh tề, vóc dáng cao ráo như ngọc, đúng chuẩn công tử nho nhã.

“Có bị thương không?” Người đàn ông chẳng thèm nhìn chiếc xe bị tôi cạ xước.

Tôi lắc đầu.

Chưa đến mức đó.

“Tôi qua đây làm chút việc, còn chưa ăn gì, cậu...”

Tôi nhanh miệng chen vào: “Để tôi mời anh!”

Anh không bắt tôi bồi thường, tôi không biểu đạt gì thì thấy rất áy náy.

Tôi không rành khu vực Kinh Châu, Lương Tẫn Từ là người ở đây, tạm thời làm hướng dẫn viên, kể cho tôi nghe vài chuyện thú vị của nơi này.

Lúc chờ đèn đỏ, tôi bị một tiệm bánh thu hút ánh nhìn. Trước cửa treo đầy bảng điều ước, cũ mới lẫn lộn, nhìn qua đã thấy có tuổi đời mấy năm.

Lương Tẫn Từ giãn nét mặt, giọng nói chậm rãi ôn hòa: “Trước đây tôi có một người bạn rất thân, thích đồ ngọt, đặc biệt mê bánh ở tiệm này.”

“Bảng điều ước kia là cậu ấy để lại nhiều nhất.”

“Sau này, vào sinh nhật mười tám tuổi của mình, cậu ấy đòi tôi cho một điều ước, nói muốn tất cả điều ước trên đó đều thành sự thật.”

Thật lãng mạn.

“Vậy sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

Người đàn ông thoáng thất thần. Nụ cười đượm buồn: “Sau đó nhà cậu ấy xảy ra biến cố, buông bỏ hết tất cả, chọn cách quên đi, kể cả tôi.”

Tôi sững người.

Không ngờ lại là một câu chuyện như vậy.

Đành an ủi: “Có lẽ... cậu ấy chưa quên anh đâu.”

Lương Tẫn Từ hơi ngẩn ra, quay sang nhìn tôi.

27.

Kỷ Tây Thành đã nhìn điện thoại mấy lần.

Chỉ có Thẩm Tuấn là để ý thấy. Cậu phẩy tay, cho mọi người ra ngoài hết.

Rồi cầm tách trà lên, thổi nhẹ: “Đang nghĩ tới Giang Nhập Niên à?”

Thiếu niên mím môi: “Không có.”

Cứng miệng.

Thẩm Tuấn chẳng hiểu nổi: “Đã thích rồi thì cứ nói thẳng, dù sao em cũng chẳng phải người không dám làm.”

Kỷ Tây Thành nhìn cậu ta bằng ánh mắt sâu thẳm.

Người hiểu hắn nhất chính là Thẩm Tuấn.

Những lời cậu ta nói, hắn không phải chưa từng nghĩ tới.

Hắn thích trong những đêm khuya, lúc Giang Nhập Niên ngủ say, dùng tay đo cổ tay đối phương, tính xem kích cỡ còng tay thế nào cho vừa.

Nhưng...

Thiếu niên siết chặt lòng bàn tay.

Im lặng vài giây, rồi bực bội nói: “Anh ấy sẽ không thích một người như tôi.”

Chuyên gia tình cảm Đoạn Kiến Xuyên từng đưa cho Kỷ Tây Thành một lời khuyên. Nếu quá chủ động, đối phương sẽ nhanh chóng mất đi cảm giác mới mẻ. Tình cảm mà mất đi sự tươi mới thì dù có mặt dày bám lấy cũng vô ích.

Thế là hắn diễn rất đạt. Không chủ động, không có trách nhiệm, không dịu dàng.

Diễn suốt hai năm.

Nhưng hắn cứ thấy... ca ca lại càng không thích mình nữa...

Thẩm Tuấn liếc nhìn miếng ngọc bội đã cũ nát trong tay hắn: “Cậu nói xem, có khả năng nào... khi anh ấy nhìn thấy vật này, liền nhận ra cậu?”

Kỷ Tây Thành toàn thân chấn động.

“Thiếu gia.” Vệ sĩ đến báo cáo: “Đại thiếu gia lại phát bệnh rồi, còn đ.â.m bị thương một người hầu.”

Kỷ Tây Thành sắc mặt lạnh đi, khóe môi tràn đầy chán ghét.

“Quẳng vào trại tâm thần.”

Thẩm Tuấn lại có ý kiến khác: “Chuyện cậu là con nuôi kế thừa sản nghiệp vốn đã gây tranh cãi lớn bên ngoài.”

“Nếu chuyện này không diễn cho khéo, sau này có thể sẽ gây rắc rối, chẳng hạn... người ta nói cậu ngay cả một đứa em trai cũng không dung nổi.”

Thiếu niên ánh mắt khinh thường, nhiều hơn là chán ghét.

“Tôi với Kỷ Nam Chi chẳng phải anh em gì hết.”

28.

Thứ Sáu, số bệnh nhân trong bệnh viện tăng vọt. Đặc biệt là khoa nam tầng ba.

“Bác sĩ, tôi không hiểu vì sao với mấy cô gái khác thì chẳng có cảm giác, nhưng mà... vừa nhìn thấy cậu thì...”

Tôi dừng gõ máy tính: “Thưa anh, tôi là nam.”

Người đàn ông không những không ngạc nhiên, mà trong mắt còn hiện lên vài phần kinh diễm. Vừa xoa cằm vừa nói: “Tôi không ngại đâu, tuy chưa từng thử đàn ông, nhưng mà... cậu thật sự khiến tôi rung động đấy, tan ca đi ăn một bữa nhé?”

“Thưa anh, bệnh của anh nên đi kiểm tra chi tiết thêm.” Tôi đưa phiếu chẩn đoán vừa in cho anh ta.

Người này chính là kẻ bị tai nạn nhẹ vì say xỉn mấy hôm trước, lúc đó tôi trực và là người băng bó cho hắn.

Không ngờ lại bị bám theo.

Người đàn ông nhận lấy tờ giấy, chẳng buồn xem, cứ gấp lại cầm chơi, cười cợt nhàng, tiện tay ném chìa khóa xe Porsche lên bàn: “Bao nhiêu tiền? Nói đi, gia đây không thiếu tiền.”

Tôi sa sầm mặt: “Nếu anh còn không ra ngoài, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Hắn chẳng sợ chút nào. Chỉ vào mình: “Biết tôi là ai không? Phó viện trưởng Lý là anh tôi đấy.”

Chả trách lại có cái kiểu ghê tởm thế này.

Tôi rút điện thoại ra.

Người đàn ông mất kiên nhẫn, túm lấy tay tôi, mặt mũi hầm hầm: “Là tôi cho cậu mặt mũi đấy biết không?”

Cửa bị gõ.

Tôi còn chưa kịp nói gì, người bên ngoài đã chủ động đẩy cửa bước vào.

“Bác sĩ Giang.”

Người tới rất trẻ, nhìn tầm chưa đến hai mươi, đội mũ, đeo khẩu trang che kín mặt. Da trắng, đuôi mắt có nét cười, tai trái đeo máy trợ thính mới tinh, cổ còn vết thương chưa cắt chỉ, mang theo vẻ đẹp vừa lạnh lùng vừa áp chế.

Mặc bộ đồ thể thao phổ biến nhất, vậy mà dáng người khiến mọi thứ trông sang hẳn.

Các y tá và bệnh nhân đi ngang đều liếc nhìn đầy tò mò.

“Trong bãi xe có một chiếc xe không biết của ai bị cháy, bảo vệ bảo tôi đến báo anh ra dời xe.”

Tên Lý tiên sinh hống hách khi nãy lập tức buông tay tôi.

“Anh bạn, cậu có thấy xe màu gì bị cháy không?”

“Porsche đỏ.”

“Vãi!” Là xế yêu của hắn.

...

Kỷ Tây Thành khóa cửa lại.

Đã tới giờ nghỉ trưa từ lâu.

“Đói chưa?” Hắn đến đưa cơm.

Ba món một canh, đều hợp khẩu vị tôi.

“Không cần phiền vậy đâu.” Tôi cởi áo blouse, rửa tay sạch sẽ.

Kỷ Tây Thành đưa đũa, tự mình kéo ghế ngồi xuống: "Tôi chỉ đang làm tròn bổn phận.”

Bổn phận của hắn chính là cùng tôi ăn cơm, làm một người bạn ăn trưa đạt chuẩn.

Tôi không kén ăn, có gì ăn nấy. Kỷ Tây Thành thích nấu ăn, món mỗi ngày không hề lặp.

Tôi ăn cơm hay thích vừa xem video vừa ăn, thành ra tốc độ chậm.

Ngồi một lát, Kỷ Tây Thành thu điện thoại lại, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
 
Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 11: Phần 11:



29.

Tầng hầm B1 của bãi đỗ xe, làm gì có vụ cháy.

Lúc này Lý Chiếu mới nhận ra mình bị chơi xỏ. Hắn ta không nỡ đá chiếc xe yêu quý của mình, nên trút giận lên một chiếc Audi trông chẳng có gì nổi bật bên cạnh.

Vừa đá vừa gọi điện thoại:

"Em mặc kệ, anh à, bác sĩ đó dù thế nào em cũng phải có được."

"Nếu anh không chịu giúp, thì em sẽ tố cáo chuyện anh làm sau lưng."

Vì một người đàn ông mà không tiếc hi sinh tình thân.

Phó viện trưởng Lý tức đến đau đầu: "Hồi đó ba đã cảnh cáo mày rồi, mày có thể chơi bời, nhưng không được động đến người trong bệnh viện của tao. Một thằng Giang Nhập Niên thôi, bên ngoài thiếu gì đứa ngoan ngoãn hơn nó?"

"Thích đàn ông, không thấy ghê à?"

Lý Chiếu l.i.ế.m môi, ánh mắt lấp lánh đầy kích động: "Anh không hiểu đâu."

"Phụ nữ thế nào em cũng từng ngủ qua rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người đàn ông mà em thèm muốn đến thế. Nếu bỏ qua thì tiếc quá, anh cũng nên thử một lần đi."

Phó viện trưởng Lý nghe không nổi nữa, chỉ nhắc hắn đừng tự chuốc họa vào thân.

Lý Chiếu thì chẳng coi là gì.

Một bác sĩ nam khoa tép riu, muốn thăng chức còn phải nhờ người nhà như hắn. Dù có gây rắc rối, hắn cũng không sợ, cùng lắm là tốn thêm ít tiền để dàn xếp.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, dụ dỗ không xong thì cưỡng ép.

Giang Nhập Niên muốn chơi trò muốn bắt phải thả, hắn thì không có kiên nhẫn như thế.

Ngâm nga một khúc hát, đang định đi thang máy. Đột nhiên, phía sau sáng lóa đèn xe, chói đến mức không mở nổi mắt. Chiếc Audi bị hắn đá khi nãy chẳng biết từ khi nào đã đỗ giữa đường.

Đèn pha bật sáng chói, khiến hắn phải giơ tay che mắt: "Ai đấy? Không có đạo đức à?"

Bên trong xe tối om, không nhìn rõ người ngồi trong cabin.

Chân ga bị đạp mạnh. Bánh xe nghiến chặt xuống mặt đất, phát ra tiếng rít chói tai.

Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

Một luồng sáng lướt qua, chiếu rõ gương mặt người ngồi trong xe... dáng vẻ yêu nghiệt, nhìn một lần là không quên.

Bãi đỗ xe vang lên tiếng hét thảm thiết trước khi chết.

Chẳng bao lâu sau... Kẻ gây án giẫm lên vũng m.á.u bước đến, bóng dáng bị kéo dài dưới ánh đèn.

Cậu thiếu niên đút tay túi quần, dáng đi lười biếng. Đôi mắt một mí, có lẽ do lớn lên trong môi trường đặc biệt nên khi không cười luôn tạo cảm giác áp lực đáng sợ. Làn da trắng đến chói mắt, sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, như điểm xuyết, quyến rũ quá mức.

Cậu nhíu mày, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc lạnh: "Thèm muốn bạn trai người khác như vậy, thật là vô lễ, nhà anh không dạy à?"

"Hay là... anh vốn không có nhà?"

Lý Chiếu nằm ngửa trên mặt đất, mặt mày hoảng loạn. Chiếc điện thoại đã bị bánh xe cán nát. Cả mặt đầy máu, hắn cố mở mắt, muốn nhìn rõ hơn.

Bóng đèn huỳnh quang trên đầu bị người đứng chắn.

Hắn chưa từng thấy người này. Nhưng lại nghe quen giọng.

Chính là giọng nói khi nãy.

Tờ đơn chẩn đoán được nhặt lên.

Dòng cuối cùng viết: Không cứu được, kiến nghị cắt bỏ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Thiếu niên khẽ cười. Ngón tay buông nhẹ, tờ giấy chẩn đoán rơi đúng vào người Lý Chiếu, ngay chỗ đó.

30.

Tôi vừa ăn xong, rửa tay sạch sẽ.

Cửa bị đẩy ra.

"Làm ơn, bác sĩ Giang, bãi đỗ xe có cháy." Là bác sĩ Từ Trì ở khoa hậu môn trực tràng, một người nhiệt tình tốt bụng.

Anh ta đến nhắc tôi đi dời xe.

Tôi khựng lại.

Tưởng lúc nãy Kỷ Tây Thành nói đùa, không ngờ là thật.

Kỷ Tây Thành gửi tin: "Không cần xuống."

Tôi mới phát hiện chìa khóa xe trên bàn đã biến mất.

Giờ không bận, Từ Trì cũng nán lại buôn chuyện. Anh ta khoanh tay, cố giấu vẻ phấn khích: "Bác sĩ Giang, bạn trai anh lại mang cơm đến rồi à?"

Dạo gần đây Kỷ Tây Thành hay đến bệnh viện. Có lần vì khuôn mặt đẹp trai quá mà bị nhầm là minh tinh, còn có cả paparazzi lén quay phim.

Để tránh rắc rối, tôi bảo cậu ấy lúc nào cũng đeo khẩu trang.

Dần dà, về chuyện "bạn trai bác sĩ Giang ở tầng 3 khoa nam khoa" bắt đầu có nhiều phiên bản lời đồn.

Có người nói tôi bị Kỷ Tây Thành cưỡng ép tình cảm. Có người nói tôi và cậu ấy yêu nhau không được gia đình chấp thuận nên bỏ trốn.

Dĩ nhiên, cũng có lời đồn gần với sự thật hơn: "Không chừng là được bao nuôi đấy. Hôm đó tôi nghe thiếu niên kia nói muốn lái xe của bác sĩ Giang đi đón bạn. Nghe nói hiện tại còn đang ở nhờ nhà bác sĩ Giang."

Không xe không nhà, còn trẻ, lại không dám gặp người lạ.

Tin đồn ngày càng giống thật.

Từ Trì vội giải thích mình không phải đến buôn chuyện, chỉ muốn giúp bác sĩ Giang đính chính tin đồn.

"À, chuyện là..." Anh ta định mở lời.

Thì bạn trai bác sĩ Giang tới rồi.

Anh ta chỉ từng thấy từ xa, chỉ nhìn vóc dáng thôi cũng biết... nếu đúng là trai bao thật, chắc giá không rẻ. Lương một tháng của bác sĩ Giang chắc cũng không đủ.

"Tôi về trước." Kỷ Tây Thành đến trả chìa khóa.

Cậu ấy hoàn toàn lờ đi ánh mắt phấn khích, tò mò của Từ Trì.

Sau khi Kỷ Tây Thành rời đi.

"Giang Nhập Niên."

"Hửm?"

"Nghe nói cậu với bạn trai là quan hệ bao nuôi?"

Tôi phản ứng bình thản, gật đầu.

"Ừ đó." Thái độ thẳng thắn không chút giấu giếm.

Biểu cảm của Từ Trì có thể dùng từ "kinh ngạc" để hình dung. Nhưng, anh ta nghĩ lại, bây giờ đâu còn là thời phong kiến nữa. Một người bỏ sức, một người bỏ tiền, đôi bên cùng có lợi.

Anh ta thấy cách này hay đấy.

Không nhịn được hỏi: "À, cho hỏi... hai người quen nhau kiểu gì vậy?"

Anh ta cũng muốn... bao nuôi một người!

Tôi nhìn anh ta: "Không phải cậu có bạn trai rồi sao?"

Vị bác sĩ đào hoa Từ Trì xua tay: "Người tốt không bao giờ là quá nhiều."

Hả?
 
Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 12: Phần 12: 50-50



31.

Hôm nay, chủ đề buôn chuyện của bệnh viện là về một bệnh nhân đặc biệt vừa được chuyển từ Bệnh viện Thành phố đến.

Đặc biệt đến mức nào?

Có người còn lén chia sẻ một tấm ảnh chụp trộm trong nhóm lớn, là ảnh chụp nghiêng từ rất xa.

Bệnh nhân ngồi tựa vào ghế sofa, ngửa cổ nhắm mắt, góc độ bức ảnh khiến đường nét lông mày, sống mũi, đôi môi và đường viền cằm như được Thượng Đế tỉ mỉ nhào nặn, phô bày đến hoàn mỹ.

Ước chừng tầm hai mươi tuổi.

Người trong nhóm bình luận: “Vừa đẹp vừa có khí chất mê người.”

Còn chưa kịp nói thêm mấy câu, Chiều hôm đó, người đăng ảnh đã bị sa thải. Nhóm lớn cũng lập tức bị khóa bình luận.

Tất cả đều hiểu, là người lớn, không dám bàn tán công khai, chỉ dám lén lút thì thầm sau lưng.

Buổi trưa.

Gần đây mấy hôm không thấy Kỷ Tây Thành, cậu nói có việc ở trường.

Tôi đi ăn ở căng-tin, có người ngồi xuống đối diện.

“Nhập Niên, có một chuyện bát quái, cậu muốn nghe không?” Là bác sĩ Từ Trì nhiệt tình đây.

Tôi gật đầu.

Bát quái luôn hợp với bữa ăn.

Câu chuyện anh ấy kể chính là về nhân vật lớn kia.

Liếc trái liếc phải, anh ấy nghiêng người lại gần, lấy tay che miệng, thì thầm: “Nghe nói là người ở Kinh Châu, là công tử thế gia, bị em trai hãm hại nên mất quyền thừa kế gia tộc.”

“Bị đuổi đến đây, bề ngoài là chữa bệnh, thật ra là bị quản thúc.”

Tôi gật đầu lia lịa, cố vắt óc tìm câu tiếp: “Cậu ta tên gì vậy?”

Từ Trì gắp một miếng sườn, nói không rõ lời: "Để tôi nghĩ… hình như họ Kỷ, họ này cũng hiếm gặp.”

Tôi làm như không để ý, bưng cốc nước lên uống.

Lại hỏi: “Nhà họ Kỷ, lợi hại lắm sao?”

“Phải ví dụ thế nào nhỉ…” Từ Trì lau miệng, nói: “Cậu biết gia thế của Phó viện trưởng Lý rồi đấy, nhưng so với nhà họ Kỷ, thì đến cửa cũng không đủ tư cách bước vào.”

Tôi không đáp.

Sự lợi hại của Phó viện trưởng Lý tôi biết rõ, mấy năm trước em trai ông ta gây ra không ít rắc rối, nếu truy cứu thì cả đời không ngẩng đầu lên nổi, vậy mà sau khi ông ta ra tay, mọi chuyện đều êm xuôi.

Dùng cơm xong, Từ Trì lại đổi chủ đề sang một trăm tám mươi độ.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

“Tối cậu có rảnh không?” Anh ta bỗng lúng túng: “Tôi muốn đi đến quán bar lần trước cậu nói, xem có thể tình cờ gặp được một anh chàng đẹp trai không…”

Tôi không ngờ anh ta nghiêm túc thật.

“Được thôi.”

...

Tám giờ tối, giờ này quán bar vẫn chưa đông, nhạc cũng nhẹ nhàng. Thường phải đến mười giờ mới nhộn nhịp.

Từ Trì lén giấu mấy người bạn trai, ánh mắt liên tục quét xung quanh, tò mò không thôi.

Tôi đã đặt sẵn một chỗ rất đẹp.

Từ Trì lập tức chuyển tiền.

“Tôi trả là được rồi, dù sao cậu chỉ đi cùng tôi thôi mà.” Tôi không nhận.

Chỉ nâng tay ra hiệu, nhân viên phục vụ từ xa đã chạy tới cúi đầu. Tôi thì thầm vài câu bên tai anh ta, người phục vụ nhìn sang Từ Trì, lễ phép đáp: “Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Hai vị vui lòng chờ một chút.”

Dãy bàn phía tây vẫn còn trống, nhưng đều bày đầy rượu, toàn loại đắt tiền. Rõ ràng là đã được bao trọn, và người bao cũng không phải dạng vừa.

Mãi đến mười hai giờ, quán bar mới thực sự sôi động. Người nhảy, người lắc, chẳng mấy chốc đã có đôi ôm hôn nhau, tôi cũng chẳng lạ lẫm gì.

Cúi đầu tập trung bóc lạc.

Trước mặt là một ly trà sữa trân châu, một đĩa trái cây cao cấp, và một đống vỏ lạc.

Giáo sư Lâm dặn tôi bỏ rượu bỏ thuốc.

Lúc đầu Từ Trì còn rất dè dặt, không dám nhìn, không dám chạm. Tôi gọi cho anh ta một ly rượu nhẹ.

Sau khi cạn ly… Từ Trì đã đủ gan nằm gọn trong lòng một người đàn ông.

Tôi ăn xong hạt lạc cuối cùng, vỗ tay. Nhân viên phục vụ hiểu ý, đưa khăn giấy đúng lúc.

“Tôi giao bạn tôi cho cậu, đừng để anh ấy đi, cũng đừng để ai đến gần.”

“Vâng, Giang tiên sinh.”

...

Nhà vệ sinh.

Từ phòng trong vọng ra tiếng th* d*c.

Tôi nghĩ là chuyện người lớn nên không bận tâm, đang định tắt vòi nước ra về, thì điện thoại đặt trên bồn rửa nhảy thông báo.

Tin nhắn của Lương Tẫn Từ.

Tin trước là video giám sát, tin sau là: "Liên quan đến Kỷ Tây Thành.”

Ngón tay tôi vừa chạm vào, cửa phòng bị đẩy bật ra từ bên trong, có người ngã ra đất. Áo khoác quấn ngoài là một bộ đồ bệnh nhân, mu bàn tay còn vết kim tiêm.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi đỡ người đó nằm xuống, kiểm tra hô hấp. Người đàn ông bỗng mở mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Trong túi tôi có thuốc.”

...

Người đàn ông ngồi dựa vào tường, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, có phần dò xét và thích thú.

“Cậu trông quen lắm.”

Tôi đáp: “Anh cũng thế.”

“Họ Kỷ, tên Kỷ Nam Chi.”

Thì ra anh ta chính là bệnh nhân đẹp nhất mà bệnh viện vừa phong tỏa hôm trước... Vị đại nhân vật không thể nhắc đến kia.

Nhìn qua là biết trốn viện., vết bầm trên tay do rút kim cưỡng ép.

Ngũ quan anh ta mềm mại, khí chất mơ hồ giữa nam và nữ, hoàn toàn phù hợp với ba chữ “mỹ nhân bệnh tật”. Ánh mắt dịu dàng nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng, không dễ chịu chút nào.

Tôi bỗng thấy quen thuộc khó hiểu.

“Tôi đi đây, anh không sao là được rồi.” Tôi chưa đi được mấy bước.

“Cậu hình như không nhớ tôi rồi.”

Tôi nghi hoặc quay đầu, không hiểu câu đó nghĩa là gì.

Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt chứa đựng hoài niệm: "Kim Nhập Niên, Kim thiếu gia.”

Tôi sững sờ.

Kỷ Nam Chi quan sát tôi từ đầu đến chân: "Cậu thay đổi nhiều thật.”

Tôi không đáp, tiếp tục bước đi.

“... Cậu và Kỷ Tây Thành có quan hệ gì?” Kỷ Nam Chi cười nhẹ: “Tránh xa nó ra.”

Tôi nhìn bóng lưng anh ta sắp khuất dần, không nhịn được hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau từ lâu lắm rồi sao?”

Người đàn ông không quay đầu lại, cũng không trả lời.
 
Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 13: Phần 13: 50-50



33.

Mấy bàn ghế sofa ở phía tây đã được bao trọn, giờ thì đang chơi bời hết mình.

“Kỷ Tây Thành."

Đoạn Kiến Xuyên tìm quanh một vòng mới thấy cậu ta ngồi trong một góc. Anh ta là người duy nhất thỉnh thoảng dám làm càn trên đầu Kỷ Tây Thành.

Thẩm mỹ viện ở Hàn Quốc mà cậu tìm cũng khá tốt, trên mặt không để lại chút sẹo nào.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Kỷ Tây Thành đang đeo tai nghe bên tai phải, chơi game.

Thật không hiểu đeo tai nghe trong cái không gian náo nhiệt này có ích gì.

Đoạn Kiến Xuyên tháo tai nghe của cậu ra, nhét ly rượu vào tay: "Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của con trai tôi đấy, trong lòng cậu còn nhớ đến nó không hả?"

“Con trai” mà anh nhắc đến là một con rùa, được người yêu tặng, được cưng như tổ tiên, không chỉ sinh nhật mà các ngày lễ trong năm cũng đều có quà đầy đủ.

Vết thương trên cổ của Kỷ Tây Thành vừa mới được tháo chỉ. Cậu mặc áo sơ mi xanh nhạt, cổ áo buộc một chiếc nơ cùng màu, vừa vặn che đi vết thương, hai dải ruy băng dài ngắn không đều, mang một vẻ đẹp rất riêng.

Anh trai từng nói, cậu mặc màu sáng rất đẹp.

Kỷ Tây Thành vẫn nhớ rõ ràng điều đó.

Uống rượu không có lợi cho việc hồi phục vết thương, có thể để lại sẹo. Đối với một người mê ngoại hình như Kỷ Tây Thành, cậu càng nhớ rõ điều đó.

Thiếu niên nói một cách thân thiện: "Cút.”

“Rồi rồi.”

Thẩm Tuấn xử lý việc nhà nên đến muộn nhất.

Anh không uống rượu.

“Chuyện nhà cậu um sùm thế kia, ông cụ không định ra mặt à?”

Kỷ Tây Thành ngửa đầu, hai tay vắt lên thành ghế sofa, ánh mắt cùng vẻ mặt lười biếng đến cực độ.

“Nhà họ Kỷ giờ sống nhờ tôi cả, ông ấy lấy gì mà quản?”

Kỷ Tây Thành từng hành hạ cha nuôi đến mức không ra hình người rồi tống vào tù, sau khi tiếp quản Kỷ thị thì việc nào cũng gây chấn động, khiến ông già bị gạt sang một bên không chút giá trị.

Trước kia, Thẩm Tuấn từng nghĩ Kỷ Tây Thành là người xấu từ trong cốt tủy, chẳng giống người bình thường. Sau này anh mới phát hiện, người nhà họ Kỷ ai cũng như vậy, so ra thì Kỷ Tây Thành đôi lúc còn giống một người bình thường hơn cả.

Anh không muốn dính dáng tới nhà họ Kỷ, nhưng có thể làm bạn với Kỷ Tây Thành.

Vì nhiều năm trước, Kỷ Tây Thành từng cứu anh một mạng.

Không xa đó, mấy cô gái đang nhấp nhổm không yên.

“Anh chàng mặc vest kia thật có khí chất, đúng kiểu tổng tài bước ra từ tiểu thuyết, không biết có để mắt đến cô bé lọ lem như mình không.”

“Đừng mơ, người ta đeo nhẫn cưới rồi kìa.”

Đúng vậy, Thẩm Tuấn kết hôn rất sớm. Cả hai vợ chồng đều thích kín đáo, hôn lễ cũng làm đơn giản theo nghi thức.

Kỷ Tây Thành bỏ tay khỏi mắt, đổi tư thế ngồi.

Vừa rồi góc ngồi khiến người khác khó nhìn rõ gương mặt cậu. Giờ đây, một luồng sáng vừa vặn chiếu lên mặt cậu, đường nét giữa lông mày toát lên vẻ lười biếng và lạnh nhạt.

Đàn ông mắt một mí thì nhiều, nhưng đẹp trai mà mắt một mí thì rất hiếm.

Tuy một bên tai bị hỏng phải đeo máy trợ thính, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì. Ngược lại, còn toát lên một vẻ mong manh khiến người khác muốn che chở.

Nhìn vừa ngoan ngoãn lại thuần khiết, rất sạch sẽ. Cảm giác như kiểu người dễ bị lừa về nhà nhất.

Mấy cô gái nghĩ giống nhau: Phải tán đổ cậu ấy. Chỉ cần xin được WeChat cũng được!

Điện thoại đặt trên bàn rượu chợt sáng lên, rung mấy cái. Là điện thoại của Kỷ Tây Thành.

“Này...”

“Anh đẹp trai, mình kết bạn WeChat nhé?”

Cô gái hất nhẹ mái tóc ngắn, đưa mã QR cho cậu. Cô ấy rất xinh, ngũ quan sắc sảo, buộc nơ bướm trên đầu, kiểu loli dễ thương.

Kỷ Tây Thành cầm lấy điện thoại, mở WeChat.

Cô gái mừng rỡ trong lòng: Dễ thế sao?

Nhưng mà... đợi mãi...

Thiếu niên trả lời tin nhắn xong liền... mở game ra chơi. Vẫn là trò tiêu diệt kẹo ngọt.

Hoàn toàn phớt lờ cô ấy.

Nụ cười của cô gái “loli” cứng đờ, không nhịn được hỏi tiếp: "Anh đẹp trai, anh có phải quên gì đó rồi không?"

Kỷ Tây Thành chậm rãi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngây thơ vô tội.

“Chị ơi, em chưa đủ tuổi, chị có chắc là muốn không?”

“Chị mau đi đi, mẹ em sắp tới rồi đó."

Cô gái “loli” cảm thấy mình đâu có hoa mắt... Rõ ràng vừa nãy thấy cậu ấy uống rượu mà!

Nhưng người ta từ chối tới mức này rồi, cô cũng chẳng thể mặt dày thêm.

“Thế thì... tạm biệt nhé.”

34.

“Cậu ở đâu?”

“Ở nhà, chờ anh.” Tin nhắn đi kèm sticker một chú cún tội nghiệp.

Tôi nhìn tin nhắn đó, rồi lại nhìn thiếu niên đang nói chuyện với cô gái phong cách “loli” ở ghế sofa.

Chợt nhận ra... Tôi chẳng hiểu gì về Kỷ Tây Thành cả.

“Thế à?”

“Qua đây uống với tôi một ly.”

Thẩm Tuấn vừa nãy gặp người quen nên qua chào hỏi. Anh mang theo nửa ly rượu, lúc quay về vẫn còn nguyên. Thấy sau khi Kỷ Tây Thành nhận hai tin nhắn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Liền buông một câu: "Nhìn bộ dạng cậu bây giờ như bị bạn trai bắt quả tang đang ngoại tình, vừa chột dạ lại vừa hoảng."

Khóe miệng Kỷ Tây Thành lạnh đi, đứng dậy: "Câm miệng.”

Ánh mắt cậu lướt quanh, rồi dừng lại ở một chỗ.

Người đàn ông kia từ xa nâng ly về phía cậu, bên cạnh còn có một "nam yêu nghiệt". Tay đặt trên eo người đàn ông đó, miệng thì thầm gì đó vào tai anh ta.

Thẩm Tuấn cũng thấy cảnh đó. Anh khẽ nhấc ly rượu lên, mỉm cười gật đầu nhẹ với Giang Nhập Niên.... coi như chào hỏi.

Người đàn ông khẽ nhướng mày, nói với Kỷ Tây Thành: "Kim chủ của cậu hình như tìm được người mới rồi đấy."

Thiếu niên vừa cúi xuống cầm điện thoại, vừa liếc sang người đang chuẩn bị xem trò vui.

Giọng cậu lạnh lùng: "Mồm cậu nhiều thật."

Là anh em nhiều năm, Thẩm Từ tốt bụng nhắc nhở: "Nếu cậu không thích người ta, thì đừng trêu chọc nữa. Chơi đùa tình cảm sớm muộn gì cũng phải trả giá."

“Đừng quên, ban đầu cậu tiếp cận người ta là để trả ơn."

Kỷ Tây Thành sắp rời đi thì khựng lại.

“Ai nói là tôi chủ động trêu chọc trước?"
 
Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 14: Phần 14: Ngược



35.

Từ Trì uống đến choáng váng.

Anh ta lắc lắc đầu, mắt trợn to: "Nhập Niên, hình như tôi vừa thấy bạn trai cậu.”

Tôi chẳng mảy may để tâm, tay vẫn v**t v* cơ bụng của nam người mẫu.

“Bao nhiêu?”

Người đàn ông làm bộ ngượng ngùng: “Hai mươi lăm.”

Tôi khẽ cười: “Tôi không hỏi tuổi.”

“Anh~”

Ngay lúc sắp hôn nhau...

“Anh”

Cái gọi là “mất kiểm soát” chẳng hề xảy ra.

Kỷ Tây Thành bình tĩnh lạ thường, liếc nhìn người bên cạnh tôi.

“Anh làm gì ở đây?”

Tôi thản nhiên nói thật: "Tìm cảm giác mới.”

Thiếu niên cong môi cười, hơi nghiêng đầu, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta mềm lòng: “Vậy anh cứ bận đi, em đợi ở ngoài.”

Tôi không giữ lại, đầu ngón tay lơ đãng đặt lên điện thoại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên rời đi.

Trong lòng dường như khẽ động.

...

“Kỷ Tây Thành đúng là giỏi giả vờ.”

“Lừa đi tất cả của nhà họ Kỷ tôi, đẩy cha tôi vào tù, tra tấn tôi sống không bằng chết. Tuổi còn nhỏ, mà thủ đoạn thì cao thâm.”

“À đúng rồi.” Kỷ Nam Chi liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: “Nó còn là một kẻ tâm thần.”

“Bác sĩ Giang, nếu năm đó cậu không cứu nó, có lẽ còn kịp gặp cha mẹ mình lần cuối.”

“Cậu hối hận không?”

Ký ức từng bị phong kín, theo những lời ấy, không ngừng tuôn trào trong đầu tôi. Tôi dựa vào tường, đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, như người đang hấp hối.

...

Trước năm mười tám tuổi, Kim Nhập Niên là đứa trẻ được gia đình nuông chiều hết mực.

Sống buông thả, không coi ai ra gì. Tính cách cứng đầu ăn sâu vào xương cốt. Cậu ta khinh thường tình cảm, phụ lòng biết bao người chân thành.

Có lẽ vì vậy mà báo ứng kéo đến, lần tai kiếp lớn nhất trong đời.

Cảnh tượng trùng khớp với giấc mơ, gương mặt luôn mơ hồ cuối cùng cũng hiện rõ.

Mưa như trút nước b.ắ.n tung những vòng nước lớn. Một đứa bé bò lồm cồm, cố vươn tay kéo lấy ống quần sạch sẽ của tôi.

Nó cầu xin tôi cứu nó.

Một luồng đèn xe mạnh quét qua, chói đến mức khiến nó nhắm mắt quay đầu đi.

Tôi nhìn thấy rõ vành tai trái của nó... chằng chịt vết sẹo xấu xí.

Đó là do bị bỏng nặng.

Nó đang bị ai đó truy đuổi.

Đằng xa, vài chiếc xe đen đang tiến lại gần.

Tôi nhàn nhạt nói: "Tôi chưa từng làm việc tốt.”

Đứa bé ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, khẩn cầu: “Cháu sẽ báo đáp chú, làm trâu làm ngựa cũng được.”

Nó sợ hãi, run rẩy toàn thân.

Tôi cười khinh thường, vốn dĩ không có đồng cảm, lạnh nhạt đáp:

"Người muốn xách giày cho tôi, nhiều không đếm xuể, không thiếu cậu.”

Chờ rất lâu.

Nó tuyệt vọng, như chờ c.h.ế.t mà nằm bệt xuống đất.

“Nhưng mà...”

Tình thế đảo ngược.

Tôi ngồi xổm xuống, đột ngột giật lấy ngọc bội buộc bằng dây đỏ trên cổ nó, tiện tay tung qua lòng bàn tay.

“Cũng được, thêm cậu cũng chẳng sao.”

"Nhớ kỹ lời cậu nói.”

“Dám quên, tôi sẽ g.i.ế.c cậu.”

...

Tôi đứng thẳng, để nó trốn kỹ.

Quấn sợi dây đỏ có ngọc bội mấy vòng quanh cổ tay.

Mưa vẫn rơi nặng hạt.

Tôi biết đua xe, mấy trò mạo hiểm liều mạng đều chơi cả. Khi xe tăng tốc tối đa, tôi vẫn chắc thắng như nắm chắc ván bài. Chỉ chờ mấy chiếc xe kia áp sát, lần lượt đ.â.m cho nát bét.

Nhưng tôi không ngờ xe mình lại bị kẻ khác động tay chân, mất kiểm soát. Lực va chạm khiến xe lao qua lan can cầu vượt, rơi thẳng từ độ cao mấy chục mét.

Người và xe cùng chìm sâu xuống biển, cảm giác nghẹt thở ập tới mãnh liệt, tim như bị một bàn tay siết chặt.

Không nhìn rõ, không nghe thấy gì.

Có một bóng người nhỏ nhắn cũng nhảy xuống theo.

Nó bơi về phía tôi, nắm lấy tay tôi, muốn kéo tôi lên.

Nhưng nửa người dưới của tôi bị kẹt trong xe, chiếc xe vẫn đang chìm dần, lực nơi cổ tay mỗi lúc một siết chặt hơn.

Ngay lúc đống xác vụn sắp rơi xuống... tôi đẩy đứa bé ra...

...

Đó không phải là mơ, là chuyện thực sự đã xảy ra.

Sau đó, tôi tưởng mình đã chết. Nhưng khi tỉnh lại, những gì diễn ra khiến tôi cảm thấy, thà c.h.ế.t còn hơn.

Chiếc xe của tôi bị kẻ thù cố ý phá hoại.

Chúng có kế hoạch.

Cha mẹ tôi c.h.ế.t trong vụ cháy nhà máy, mà đúng ba ngày sau khi tôi mất tích, họ trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện.

Nghe nói trước khi nhắm mắt, cha tôi còn lẩm bẩm xin lỗi, nói không nên nổi giận với tôi.

Nghe nói mẹ tôi trước khi c.h.ế.t cứ mãi gọi tên tôi, muốn gặp tôi lần cuối, không nhắm mắt được.

Chỉ còn một chút nữa thôi…

Tôi ôm bia mộ của họ, không ăn không uống, tới cây cầu vượt nơi xảy ra chuyện.

Lan can bị đ.â.m hỏng vẫn chưa được sửa chữa. Tôi đứng nơi rìa gãy, nhìn xuống mặt nước phía dưới.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Ngay lúc chuẩn bị bước ra… Có người bất ngờ kéo tôi lại, giọng khẩn thiết:

“Kim Nhập Niên.”

“Cậu đã hứa với tôi rồi.”

Lúc đó, Lương Tẫn Từ còn là một thiếu niên chưa biết giấu cảm xúc, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cậu ấy dùng tương lai của mình để trao đổi với tôi: “Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ chết.”

Tôi hỏi: “Không vẽ tranh nữa à?”

“Không cần.”

Cậu ấy yêu vẽ, từng muốn trở thành họa sĩ nổi tiếng toàn cầu... giờ sắp đạt được rồi.

“Tôi hỏi cậu, còn người thân thì sao?”

Thiếu niên mắt đỏ hoe, nhìn tôi chằm chằm: “Không cần, tôi chỉ cần cậu.”

Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy luôn là đứa trẻ ngoan, mà lúc này lại đầy ngỗ nghịch. Đôi mắt đen láy tràn đầy sự quyết liệt.

“Nếu tôi vì cậu mà chết, cậu sẽ bị người ta lên án.”

“Kim Nhập Niên, số tiền cậu liều mạng giành được khi đua xe, đều quyên cho những đứa trẻ đó, là tiền của cậu, là danh tiếng cậu tự tạo nên. Bọn trẻ vẫn luôn viết thư cho cậu.”

“Chính cậu nói, sang năm sẽ đến thăm bọn chúng.”

Tôi cười thảm: “Lương Tẫn Từ, cậu đang đạo đức cưỡng ép đấy à.”

Cậu ấy ôm chặt lấy tôi, giọng run rẩy, sợ hãi mất tôi.

"Nếu có thể giữ cậu sống, tôi cam lòng ép cậu cả đời.”

Lương Tẫn Từ đúng là ngốc. Cậu sinh ra trong một gia đình truyền thống, con đường cả đời đều được vạch sẵn.

Nếu không có gì bất ngờ, chúng tôi sẽ ngày càng xa, thậm chí quên mất nhau. Nhưng cậu ấy bất chấp tất cả, muốn cùng tôi gắn bó trọn đời.

Cậu nói: “Chờ xử lý xong chuyện ở đây, chúng ta ra nước ngoài, đến nơi cậu thích.”

“Chúng ta sẽ kết hôn, có một gia đình.”

“Kim Nhập Niên, đừng bỏ rơi tôi.”

Tôi nhìn cậu, đầy lưu luyến.

“Lương Tẫn Từ, đừng yêu tôi.”

Sau khi đưa kẻ thù vào tù, tôi rời đi không một lời từ biệt. Tôi viết thư cho Lương Tẫn Từ, bảo rằng mình sẽ không chết, bảo cậu ấy cũng phải sống thật tốt.

Khi chẳng ai hay biết, tôi đã chọn điều trị bằng MECT.

Tôi muốn quên hết quá khứ, quên đi chuyện cha mẹ không còn nữa.

Tôi tự dệt nên một lời nói dối khổng lồ, sau đó đổi họ, đổi thành phố.

Nếu như không gặp lại đứa bé đó…
 
Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 15: Phần 15: Ngược.



37.

Tôi bước ra khỏi quán bar, thấy thiếu niên đang ngồi trên bậc đá.

Cậu ngẩn người nhìn ánh đèn neon phía xa, ánh mắt trống rỗng. Thiếu niên mặc sơ mi xanh nhạt, đẹp đến mức không hề mang theo chút công kích nào, dải ruy băng trên cổ khẽ đong đưa theo gió.

Giống như mê dược, chỉ nhìn một lần đã thích.

Vết sẹo nơi tai trái đã không còn.

Sợi dây đỏ giấu dưới cổ áo đã ngả màu, cậu đeo nó suốt nhiều năm.

Tôi gọi khẽ: "Kỷ Tây Thành."

Thiếu niên nghe tiếng quay đầu lại: "Anh ư?"

Tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, chậm rãi nói:

"Chúng ta chia tay đi."

"Từ nay, đừng gặp lại nữa."

38.

Tin tôi nghỉ việc lan rất nhanh.

Người đầu tiên tìm đến là Lương Tận Từ. Trong ánh mắt anh ta có thêm vài phần dò xét.

"Vẫn muốn trốn tránh sao?"

Tôi mỉm cười thản nhiên.

"Không phải."

"Chỉ là muốn đổi chỗ khác thôi, nơi này tôi ở chán rồi."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

"Nhập Niên." Người đàn ông ngập ngừng.

Tôi biết anh ta định nói gì.

"Lương Tận Từ, cảm ơn anh."

"Nhưng tôi hy vọng, không có tôi, anh sẽ sống tốt hơn."

Anh ta lặng lẽ nhìn tôi rất lâu: "Không thể tốt hơn được đâu…"

39.

Trên xe tôi có một người.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, vẫn mặc đồ bệnh nhân.

"Tôi tưởng anh sẽ trả thù hắn." Kỷ Nam Chi lộ vẻ chán chường.

Anh ta không sống được bao lâu nữa. Tôi không nguyền rủa đâu.

Bệnh của Kỷ Nam Chi là bệnh di truyền. Từ nhỏ đã bị người ta xem bói, nói là không sống qua hai mươi tuổi. Nhà họ Kỷ không sinh được đứa con trai thứ hai, nên nhận nuôi Kỷ Tây Thành. Vì không phải con ruột nên thái độ đối với cậu ấy chẳng bao giờ tốt lên nổi.

Khi Kỷ Tây Thành lên sáu, nhà họ Kỷ phát hiện cha mẹ ruột của cậu có người mắc bệnh tâm thần. Họ sợ cậu bị di truyền, bèn dùng mọi phương pháp cực đoan để thử, ép cậu bộc lộ bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào.

Hôm đó, đoạn video giám sát mà Lương Tận Từ gửi đến là từ bãi đỗ xe ngầm ấy. Tôi nhìn thấy một mặt khác chưa từng biết của Kỷ Tây Thành.

Nhưng ngay sau đó, tôi còn thấy ảnh từ khi cậu ấy còn rất nhỏ. Có cảnh cậu bị trói treo lơ lửng trong kho lạnh, bị người ta ấn xuống hồ bơi. Khắp người là vết thương, đến mức không còn hình dạng con người.

Tai cậu... là do bị đốt bằng sáp nến nóng chảy.

Kẻ bạo hành quay lại một đoạn video rất ngắn.

Tôi nghe thấy đứa trẻ chưa đến sáu tuổi ấy khóc lóc vì đau, liên tục xin lỗi.

Rồi tôi lại đột ngột nhớ đến một đêm kia, từng chạm vào mắt Kỷ Tây Thành, hỏi cậu: "Em khóc thì sẽ thế nào?"

Thiếu niên khẽ run hàng mi.

Giọng nhẹ nhàng: "Rất xấu, rất khó nghe."

Thật nực cười.

Họ cứ như đang dốc hết tâm sức tìm cớ để hợp lý hóa việc bạo hành, ép một đứa trẻ khỏe mạnh trở thành "thần kinh".

Sau đó lại nói với người khác: "Thấy chưa, tôi đã bảo nó bị tâm thần rồi mà."

Tôi nhìn Kỷ Nam Chi trước mắt.

"Tôi chia tay cậu ấy, là vì cứ nhìn thấy cậu ấy là tôi lại nhớ đến chuyện hôm đó."

"Lòng tôi không vượt qua nổi."

"Cũng sợ cậu ấy không tha cho chính mình."

"Trong chuyện này, người vô tội nhất chính là cậu ấy."

"Anh muốn tôi trả thù Kỷ Tây Thành, là vì anh từng thua cậu ấy rất nhiều lần, đúng không?"

Người đàn ông cụp mắt, lạnh lùng: "Hắn là cái thá gì?"

Lúc này tôi mới hiểu vì sao Kỷ Tây Thành lại cực đoan đến vậy. Bởi khi đối diện với những người như nhà họ Kỷ, thật sự không thể giữ nổi bình tĩnh.

"Cậu ấy là một người tốt."

"Không như các người... ngay cả làm người cũng không xứng."

Kỷ Nam Chi nhìn tôi lạnh băng.

"Anh đang bênh vực Kỷ Tây Thành à?" Anh ta hỏi với giọng điệu kỳ lạ.

Tôi không thay đổi sắc mặt: "Đúng."

Người đàn ông nhìn tôi rất lâu, bỗng ngoảnh mặt đi cười lạnh: "Mạng của nó thật tốt."

40.

Liên tiếp mấy ngày, tôi đều bị theo dõi.

Tưởng là Kỷ Nam Chi đã vội, cho đến khi thấy một tin tức xã hội.

Nói có người cầm d.a.o gây thương tích, nạn nhân được người đi đường tốt bụng cứu giúp. Hung thủ chính là Lý Chiếu, vừa xuất viện.

Tình hình hỗn loạn, không ai nhìn rõ người tốt bụng ấy là ai.

Tôi tinh mắt thấy trong video có một bóng người mờ nhạt, đeo khẩu trang, đầu đội mũ kín mít. Ngón tay lộ ra khỏi tay áo khẽ cong, ngón út đeo nhẫn, m.á.u chảy dọc xuống.

Là Kỷ Tây Thành.

Đã ba ngày rồi tôi không gặp cậu ấy.

Hôm đó, sau khi tôi nói chia tay, thiếu niên bất ngờ bật khóc.

"Là tại em không tốt sao?"

"Anh?" Cậu ấy định ôm tôi.

Tôi rất nghiêm túc nói:

"Kỷ Tây Thành, là do tôi không tốt."

"Tôi không phải người đáng để cậu yêu."

"*Còn nữa…"

"Cậu không cần phải báo ân."

Tôi đi rất xa rồi, vẫn thấy cậu đứng nguyên tại chỗ, mắt đỏ hoe nhìn theo.

Như đang hy vọng tôi quay lại.

Nhưng Kỷ Tây Thành à, tôi không muốn cậu dùng danh nghĩa báo ân để trói buộc chính mình trong tình yêu dành cho tôi.
 
Chỉ Là Lớp Nguỵ Trang - Mộc Mộc Mộc Mộc
Chương 16: Phần 16: Ngược, HE



41.

Kỷ Nam Chi sắp chết, anh ta muốn gặp tôi.

Tôi đứng trước cửa phòng bệnh mà không bước vào. Mới chỉ mấy ngày không gặp, anh ta đã yếu đến mức không còn sức đứng dậy nữa.

Người đàn ông ánh mắt trống rỗng, cũng chẳng buồn quan tâm tôi có nghe hay không.

“Thật ra tôi rất ghen tị với Kỷ Tây Thành.”

“Cậu ta thế nào cũng được, vẫn luôn có người yêu thương.”

Kỷ Nam Chi bắt đầu kể về quá khứ của mình.

Anh ta sinh ra trong nhà họ Kỷ, đó đã là khởi đầu của bất hạnh. Vì cha anh ta từng được chẩn đoán là vô sinh, nhưng mẹ anh ta vẫn mang thai.

Người nhà họ Kỷ là kiểu người vô tình nhất. Cha anh ta cần có sự tồn tại của một đứa con để tranh giành tài sản. Vừa căm ghét sự tồn tại của anh ta, vừa giả vờ yêu thương.

Mẹ anh ta sau khi sinh thì chết, c.h.ế.t một cách rất kỳ lạ. Nhưng không một ai trong nhà họ Kỷ quan tâm.

Kỷ Nam Chi là đứa trẻ sinh non. Cha anh ta từng không biết bao lần nguyền rủa anh ta c.h.ế.t đi.

Sau đó, nỗi bất hạnh được chuyển sang Kỷ Tây Thành.

Một đứa trẻ vừa mới được đón về từ trại trẻ mồ côi. Những gì anh ta từng chịu đựng, Kỷ Tây Thành cũng đều trải qua.

Thầy bói nói anh ta sống không qua hai mươi tuổi. Cha bắt đầu tính toán chuyện khác.

Anh ta không muốn bị bỏ rơi.

Vì vậy, anh ta học tất cả mọi thứ, luôn tranh giành vị trí đứng đầu.

Anh ta nghĩ ông trời đang ưu ái mình, cho mình sống qua tuổi hai mươi.

Nhưng đến khi chính miệng ông nội nói Kỷ Tây Thành mới là người thừa kế phù hợp nhất… Anh ta cảm thấy mình như một trò cười.

Cha anh ta vào tù, phát điên, rồi nói ra sự thật: "Mẹ mày là tao thuê người làm nhục đấy, không thì lấy đâu ra mày!"

“Mày chỉ là đồ con hoang!”

"Đến cả một thằng người ngoài như Kỷ Tây Thành cũng còn có tư cách hơn mày!*"

Kỷ Nam Chi kể xong những chuyện đó bằng vẻ mặt dửng dưng. Lần đầu gặp anh ta, tôi chỉ thấy đây là kẻ kiêu ngạo lạnh lùng, tâm cơ sâu nặng. Nhưng giờ phút này, anh ta lại đáng thương vô cùng.

“Anh tìm tôi đến, chỉ để nói những chuyện này sao?”

Kỷ Nam Chi gắng sức cuối cùng để ngước nhìn tôi.

“Tôi sắp c.h.ế.t rồi.”

Lúc nói ra câu ấy, anh ta bình tĩnh đến mức không giống người bình thường. Anh ta chầm chậm vươn tay ra giữa không trung, ánh mắt như đang thưởng thức.

“Nhưng tôi lại không muốn nhìn thấy Kỷ Tây Thành còn sống.”

Tôi bỗng hiểu ra điều gì đó, quay người bỏ đi.

Kỷ Tây Thành nghe máy: "Anh."

“Cậu đang ở đâu?”

Tôi nghe giọng cậu khẽ ngập ngừng: "Trước cổng bệnh viện.”

42.

Tiếng bước chân dần xa, Kỷ Nam Chi từ từ thu lại nụ cười. Anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: "Tôi đã kể bản thân thảm đến vậy rồi, sao cậu vẫn chẳng thấy thương tôi chút nào..."

Kỷ Nam Chi bị điếc một bên tai. Anh ta không muốn bị coi là người khuyết tật, nên chưa bao giờ dùng máy trợ thính. Vì thế, anh ta cũng không nghe được câu hỏi của Giang Nhập Niên: "Chúng ta đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đây, đúng không?"

Đã từng gặp. Vì một trò chơi cá cược.

Hồi đó, cậu vẫn còn gọi là Kim Nhập Niên, đã tìm đến Kỷ Nam Chi.

“Bạn học, có thể cho tôi mượn tay cậu một lát được không?”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Lúc ấy, Kỷ Nam Chi đeo kính to, không thích nói chuyện, chỉ thích ngồi ở một góc.

Anh ta biết rõ đám học sinh hư này. Tuy không sợ, nhưng cũng không muốn dính dáng, rất ngoan ngoãn đưa tay ra.

Kim Nhập Niên cũng đưa tay mình ra, hai người mười ngón đan xen.

“Xin lỗi nha, tụi nó bắt tôi đi nắm tay một người.”

“Tôi nhìn một vòng, cậu là người đẹp nhất ở đây. Tôi mê cái đẹp, nên chọn cậu.”

Lòng bàn tay áp sát bắt đầu nóng lên, có chút dính dấp. Kỷ Nam Chi ngước mắt nhìn cậu thiếu niên trước mặt, ánh nhìn táo bạo.

Đẹp đến mức không nói nên lời.

Trên mặt là vẻ hơi không kiên nhẫn.

Thiếu niên chủ động bắt chuyện: “Cậu có người thích chưa?”

Kỷ Nam Chi không giỏi ứng phó, chỉ lắc đầu.

“Cậu thích con gái hay con trai?”

Anh ta do dự.

Kim Nhập Niên lại hiểu sang nghĩa khác. Chưa đến một phút đã vội buông tay ra, chủ động lùi lại một bước: “Xin lỗi.”

Rồi đưa cho anh ta một cây kẹo m út:

“Tôi chỉ có cái này.”

“Tạm biệt.”

Mười bảy tuổi, Kỷ Nam Chi có quá nhiều điều phải lo nghĩ, thiếu can đảm, không dám theo đuổi, chỉ biết siết chặt cây kẹo m út, khẽ nói: “Tạm biệt.”

Hai mươi bảy tuổi, Kỷ Nam Chi vẫn nhút nhát như vậy. Trong căn phòng bệnh không một bóng người, anh ta nhắm mắt lại với nỗi tiếc nuối: "Kim Nhập Niên, tạm biệt."

43.

Tôi bất chấp tất cả lao ra ngoài.

“Kỷ..."

Trong điện thoại vang lên một tiếng va chạm lớn.

Tôi sững lại, một chiếc xe màu đen bên đường đ.â.m thẳng vào tường đá.

Thiếu niên từng hay dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên cổ tôi... Kỷ Tây Thành.

Kỷ Tây Thành…

Chân tôi không còn nghe lời, bước đến gần, không biết nên mang tâm trạng gì, cũng không thể nói thành lời.

Chiếc xe đang cháy, ngọn lửa càng lúc càng lớn.

Người bên trong vẫn chưa ra.

Trên mặt đất toàn là mảnh kính vỡ.

Tôi tăng tốc bước chân.

Cuối cùng, một tiếng nổ vang lên.

Tôi bị ai đó ôm chặt lại, kéo vào lòng.

“Anh.” Là giọng nói quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu, ngây người.

Là Kỷ Tây Thành... bình yên vô sự.

Thiếu niên một tay ôm chặt eo tôi, một tay lau nước mắt cho tôi.

"Khóc gì thế?”

“Em không sao.”

Tôi khóc vì nhẹ nhõm. Vì may mắn... cậu vẫn còn ở đây.

"Kỷ Tây Thành, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Thiếu niên cúi đầu, dùng trán nhẹ cọ vào tôi.

“Trùng hợp ghê, em cũng có.”

Tôi nhường cậu nói trước.

Kỷ Tây Thành tháo chiếc nhẫn trơn trên tay, nâng tay tôi lên.

"Anh, chúng ta hãy bên nhau thật tử tế đi.”

(The end)
 
Back
Top Bottom