Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,232
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNxSRQH7XyY3yqKyTPuHp5dFJZEq9LuOdn1th0LWbtJID7Pl9p6q2OIAkCZEjk8E-INj94OfobP8fZMHd9cWIfbNx6_3fRsasgGPAYFvbZ9qZ451H6T2f-CJXm4ZnRbF0NnuTr0VJxXgpxpGBqgbBX6=w215-h322-s-no-gm

Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt
Tác giả: Cây đu đủ sữa xốp giòn
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Cây đu đủ sữa xốp giòn

Nhóm dịch: Mộng Tình Đầu

Thể loại: Hiện Đại, Ngôn Tình, Tình Cảm Gia Đình

Văn án

Tôi là thiên kim thật, còn thiên kim giả là một trà xanh.

Cô ta rưng rưng nước mắt, giọng điệu đáng thương:

“Chị à, em biết chị không thích em, em sẽ rời đi.”

Tôi còn chưa kịp vạch trần màn kịch của cô ta, không ngờ ba ruột tôi ra tay còn nhanh hơn.

Ông thẳng thừng ném đồ của thiên kim giả ra ngoài, giọng đầy ghét bỏ:

“Muốn cút thì cút nhanh lên, đừng để bẩn mắt bảo bối của tôi!”​
 
Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt
Chương 1



01.

Lúc Lục gia tìm được tôi, tôi đang làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm.

Vì cần ghi chép dữ liệu theo thời gian thực, tôi đã ăn ngủ trong phòng thí nghiệm suốt ba ngày ba đêm.

Khi tôi trở về biệt thự Lục gia, Lục Du Du đang khoác lên người bộ đồ Chanel đắt đỏ, trang điểm tinh tế, ngay cả một sợi tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.

Còn tôi thì sao?

Đầu tóc rối bù, mặt bóng nhẫy, đến mức chỉ cần vắt ra là có thể chiên một chảo rau.

Thế mà Lục Du Du lại nhìn tôi như gặp chị em thất lạc nhiều năm, vui vẻ chạy tới nắm tay tôi, giọng ngọt đến mức sắp chảy ra đường:

“Chị là Cầm Cầm, con gái ruột của ba đúng không? Trời ơi, chị thật tự nhiên và không giả tạo! Em cực kỳ ngưỡng mộ những cô gái không để tâm đến cái nhìn của người khác như chị đấy!”

Nói xong, cô ta nhanh chóng thả tay tôi ra, rút khăn tay lau qua rồi xịt nước hoa khắp người, sau đó chớp mắt nhìn tôi đầy đáng yêu:

“Chúng ta nhất định phải làm bạn tốt nhé!”

Ngay lúc đó, tôi đã cảm thấy…

Thiên kim giả này, có hơi trà xanh quá rồi.

02.

Thời điểm tôi về Lục gia không được tốt lắm.

Ba ruột tôi đang đi công tác nước ngoài, vì dịch bệnh nên tạm thời chưa thể trở về.

Nhưng ông vẫn gọi video cho tôi.

Trên màn hình, ông khóc lóc như trời sắp sập:

“Con gái bảo bối của ba ơi! Ba có lỗi với con! Để con lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm khổ sở! Nếu mẹ con trên trời biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết ba mất!”

Tôi vốn quen với sự lạnh nhạt, nhất thời không thích ứng nổi với ông bố ồn ào này, chỉ có thể gượng gạo đáp:

“Con cũng không khổ sở gì lắm.”

Dù hồi nhỏ sống trong cô nhi viện khá vất vả, nhưng tôi học giỏi, sau này dựa vào học bổng mà sống cũng không đến nỗi tệ.

Thế nhưng, ông ấy không tin.

Khóc lóc suốt hơn một giờ, cuối cùng chuyển khoản cho tôi mấy trăm vạn tiền tiêu vặt mới tạm thời bình tĩnh lại.

Trước khi tắt máy, ông như sực nhớ ra gì đó, thản nhiên nói:

“À phải rồi, con bé Lục Du Du cũng khá đáng thương. Nhà chúng ta không thiếu một đôi đũa, chỉ cần nó ngoan ngoãn thì cứ để nó ở lại đi.”

Giọng điệu nhẹ bẫng, như thể đang nói về một chuyện không quan trọng.

Nhưng tôi nghĩ…

Cái cô Lục Du Du kia, liệu có ngoan ngoãn không?

03

Quả nhiên, linh cảm của tôi không hề sai.

Ngày thứ ba sau khi tôi trở về Lục gia, Lục Du Du đã không thể nhịn được nữa.

Cô ta kéo theo một nhóm bạn đến nhà chơi.

Lúc tôi xuống lầu ăn sáng, bọn họ bất ngờ xuất hiện trong phòng ăn, nhìn tôi như đang xem khỉ trong sở thú, bàn tán rôm rả.

“Du Du, đây là cô chị mà ba cậu tìm về đấy à? Không thể nào, quê mùa quá đi mất.”

“Đúng đó, tớ còn nghe nói cô ta lớn lên trong cô nhi viện? Trời ơi, chỗ đó có phải kiểu khu ổ chuột không vậy?”

“Chứ gì nữa, tớ đọc trên mạng rồi, bọn họ cả chục người chen chúc trong một căn phòng, ăn uống chẳng khác gì heo!”

Đám người đó cứ vô tư chỉ trỏ tôi như thể tôi không tồn tại, khóe môi Lục Du Du cũng vô thức nhếch lên.

Nhưng cô ta vẫn giả bộ ra vẻ đáng thương: “Thôi nào, các cậu đừng nói vậy.”

Sau đó, cô ta quay sang tôi, giọng ngọt như rót mật: “Chị à, chị đừng giận nhé, chủ yếu là bọn em từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với người nào lớn lên trong hoàn cảnh thấp kém như vậy, nên thấy mới lạ thôi.”

Tôi khẽ nhướn mày, bình thản đáp:

“Không sao, tôi cũng chưa từng thấy ai vừa não tàn vừa không biết xấu hổ như cô, cũng thấy mới lạ đấy.”

Sắc mặt Lục Du Du lập tức trắng bệch.

Cô ta còn chưa kịp lên tiếng, mấy đứa bạn bên cạnh đã tức tối nhảy dựng lên.

“Này, cô nói chuyện kiểu gì vậy! Cô tưởng mình là con gái ruột của Lục tổng thì ghê gớm lắm chắc?”

“Đúng thế! Cô có biết Lục tổng cưng chiều Du Du thế nào không?”

“Không sai, quả nhiên là đồ ngu dốt lớn lên từ nơi thấp kém, vừa không có tố chất lại còn đầu óc kém cỏi! Không biết mình là ai luôn kìa!”

Đám người đó kẻ xướng người họa, sôi nổi công kích tôi, còn tôi thì chỉ bình tĩnh mở cửa sổ bên cạnh.

“Xin lỗi nhé.” Tôi nhìn họ, vẻ mặt chân thành. “Tôi sợ bệnh não lan truyền qua không khí, nên phải mở cửa cho thoáng.”

Đám người kia đờ ra vài giây, đến khi nhận ra mình bị chửi thì tức đến phát điên, chuẩn bị bùng nổ.

Nhưng Lục Du Du đã nhanh tay ngăn họ lại.

Sau đó, cô ta quay sang tôi, nước mắt lưng tròng.

“Chị à, em biết chị không thích em, là lỗi của em, là em đã cướp đi hạnh phúc bao nhiêu năm của chị. Nếu chị ghét em đến vậy, vậy em rời khỏi nhà này là được rồi!”

Nói xong, cô ta lau nước mắt rồi chạy lên lầu.

Tôi nhướn mày, còn đang định nói xem ra trà xanh này cũng biết điều đấy chứ, không ngờ đã nghe một trong đám bạn của cô ta đột nhiên kêu lên kinh ngạc.

“Khoan đã, có phải chú Lục về rồi không?”

04

Tôi ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy ngoài cửa sổ, trên đường vào biệt thự đã đỗ sẵn một chiếc Bentley màu đen từ bao giờ.

Cửa xe mở ra, ông bố tròn trịa của tôi hớt hải bước xuống.

Bước chân Lục Du Du khựng lại ngay lập tức.

Mấy người bạn của cô ta thì hai mắt sáng rực, biểu cảm như thể vừa thấy được chỗ dựa vững chắc.

“Này, con nhỏ nghèo kiết xác kia.” Một đứa khoanh tay trước ngực, hất hàm nhìn tôi đầy đắc ý. “Nói cho mà biết, chú Lục thương Du Du nhất đấy, lát nữa ông ấy mà thấy cô bắt nạt Du Du, chắc chắn cô sẽ không yên đâu!”

Tôi nhướn mày, còn chưa kịp nói gì thì ông bố của tôi đã hùng hổ xông vào nhà.

“Con gái bảo bối của ba ơi!”

Chỉ thấy ông ấy gào lên một tiếng thảm thiết, lao về phía trước, nhưng vừa vào cửa đã khựng lại vì bầu không khí ngột ngạt trong phòng.

Động tác của ông lập tức cứng đờ, cau mày hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tôi vừa hé miệng còn chưa kịp nói, mấy đứa bạn của Lục Du Du đã không nhịn được mà giành nói trước.

“Chú Lục! Chú nhất định phải đòi lại công bằng cho Du Du!”

Bọn họ khóc lóc sướt mướt.

“Con bé Lục Tiểu Cầm kia quá đáng lắm! Cứ luôn bắt nạt Du Du của bọn cháu!”

“Đúng vậy! Chú Lục, Du Du là do chính tay chú nuôi lớn, chú không thể bỏ mặc cô ấy đâu!”

Đám người đó thi nhau tố cáo một hồi, lúc này Lục Du Du mới ra vẻ đáng thương lên tiếng can ngăn.

“Các cậu đừng nói nữa.” Cô ta ngập ngừng, mắt ngân ngấn nước nhìn ông bố của tôi, giọng nghẹn ngào: “Ba, ba đừng trách chị… Em tin là chị không cố ý đâu…”

Câu nói trà xanh còn chưa dứt, nhưng hình như cô ta sực nhận ra mình lỡ lời, lập tức đưa tay bụm miệng, vừa hoảng loạn vừa bất an nhìn tôi.

“Xin, xin lỗi chị!” Cô ta nghẹn ngào. “Em suýt quên mất, chị đã nói là em không được gọi ba là ba nữa! Em… em thật sự không cố ý đâu!”

Nói xong, cô ta lại quay sang ông bố tôi, gắng gượng kiềm nén tiếng khóc.

“Ba… Không, chú Lục, bây giờ chị đã về rồi, vậy em sẽ trả lại căn nhà này, trả lại chú, trả lại tất cả những gì vốn thuộc về chị ấy!

“Còn em… Vì chị ấy ghét em như vậy, vậy em đi là được rồi!”

Cô ta nói rồi ôm mặt, vừa khóc vừa quay người đi lên lầu.

Nhưng tốc độ lại chậm đến mức như đang phát lại cảnh quay chậm.

Lúc này, ông bố của tôi – Lục Hằng cuối cùng cũng hoàn hồn.

Ông cau mày nhìn Lục Du Du, xác nhận lại: “Ý con là, Tiểu Cầm muốn con rời khỏi nhà?”

Lục Du Du cắn môi, trông đáng thương vô cùng, khe khẽ gật đầu, vội bổ sung thêm một câu.

“Nhưng em không trách chị ấy đâu, em biết là chị ấy ghen tị vì em tài giỏi hơn chị ấy, có giáo dục hơn chị ấy, lại còn được ba thương yêu hơn… Em không trách chị ấy đâu, thật đấy…”

Cô ta nói không trách, nhưng nước mắt thì cứ chảy không ngừng.

Nhất thời, cả căn phòng đều nồng đậm hương trà xanh.

Còn tôi, không vội phản bác mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, xem thử ông bố này sẽ phản ứng thế nào.

Liệu ông ta có giống như mấy ông bố trong tiểu thuyết, bị thiên kim giả lừa đến lú lẫn, quay sang mắng mỏ con gái ruột của mình không?

Tôi còn chưa kịp tưởng tượng tiếp, ông ấy đã vỗ bàn cái “rầm”, nhìn về phía quản gia và người hầu trong nhà.

“Mấy người còn đứng đó làm gì?” Ông ấy lạnh giọng nói. “Nghe không rõ à? Tiểu Cầm muốn đuổi Lục Du Du đi, còn không mau giúp nó thu dọn đồ đạc?”

05.

Nụ cười mong manh đầy hương trà xanh của Lục Du Du trên gương mặt lập tức cứng đờ.

Mấy đứa bạn cô ta cũng đơ ra, vẻ đắc ý trên mặt biến mất sạch sẽ.

Ngay cả quản gia và người hầu trong nhà cũng sững sờ, không nhịn được mà lên tiếng xác nhận:

“Lão gia, ngài nói gì cơ? Ngài muốn đuổi đại tiểu thư đi sao?”

Lục Du Du lúc này mới hoàn hồn, vội vã ép ra hai giọt nước mắt, tội nghiệp nhìn Lục Hằng. Nhưng không ngờ, ông ấy chỉ cười lạnh.

“Đám các người đang nói bậy bạ gì thế? Ai nói tôi muốn đuổi đại tiểu thư đi?”

Nghe vậy, Lục Du Du thở phào nhẹ nhõm, còn định quay sang tôi khoe một ánh mắt “tôi biết mà” đầy đắc ý.

Không ngờ ngay giây tiếp theo, Lục Hằng lạnh lùng nói tiếp:

“Nhà này chỉ có một đại tiểu thư, chính là con gái ruột của tôi – Lục Tiểu Cầm! Còn Lục Du Du chẳng có chút quan hệ máu mủ nào với tôi cả, lấy tư cách gì mà làm đại tiểu thư?”

Mặt Lục Du Du lập tức trắng bệch.

“Ba, ba…” Cô ta run rẩy nhìn Lục Hằng, muốn nói gì đó.

Nhưng không ngờ, Lục Hằng như thể bị giẫm trúng đuôi, nhảy dựng lên thanh minh ngay lập tức:

“Cô đừng có gọi tôi là ba! Tôi chỉ có mỗi Tiểu Cầm là con gái thôi!”

Nói xong, ông ấy quay sang tôi, ánh mắt khẩn trương như muốn nói: Bảo bối, ba vô tội, con đừng hiểu lầm ba nhé!

Lúc này, quản gia mới hoàn hồn.

Ông ta vội vàng trừng mắt với đám người hầu, nghiêm giọng:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy lão gia nói à? Mau giúp Lục Du Du thu dọn đồ đạc đi!”

Đám người hầu lập tức hành động.

Không thể không nói, nhân viên của Lục gia đúng là được huấn luyện bài bản, chỉ trong nháy mắt đã thu dọn xong hai bao hành lý to tướng, ném xuống trước mặt Lục Du Du.

Sau đó, quản gia khách sáo nói:

“Lục tiểu thư, mời cô rời khỏi đây.”

Là Lục tiểu thư, không còn là đại tiểu thư nữa.

Mặt Lục Du Du hết kinh ngạc lại đến tức giận, bối rối nhìn về phía Lục Hằng, nhưng ông ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta một cái.

Cô ta lại quay sang cầu cứu đám bạn, nhưng bọn họ giờ cũng nhìn ra tình thế, ai nấy đều cúi đầu tránh ánh mắt của cô ta.

Lục Du Du tuyệt vọng.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi đầy oán hận, sau đó không cam lòng kéo theo hai bao hành lý, bước ra khỏi biệt thự.

Mấy đứa bạn của cô ta cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi.

Sau khi đám người phiền phức đó đi hết, Lục Hằng mới vội vàng chạy đến trước mặt tôi, như thể dâng vật quý, ra hiệu cho người hầu mang vào cả chục thùng quà to.

“Tiểu Cầm, ba mua ít quà cho con này. Nhưng vì không biết con thích gì, nên ba cứ mua mỗi thứ một ít, con xem có cái nào thích không?”

Tôi nhìn đống thùng chất cao như núi trước mặt, im lặng.

Nhưng tôi cũng không vội mở ra, chỉ ngước lên nhìn Lục Hằng, hỏi ra nghi vấn trong lòng:

“Tại sao ba lại tin con đến thế?”
 
Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt
Chương 2



06.

Tôi thật sự tò mò.

Phải biết rằng, dù tôi là con ruột của Lục Hằng, nhưng thực chất hôm nay mới là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

So với tôi, Lục Du Du mới là người ông ấy tận mắt nuôi lớn.

Vậy tại sao, khi Lục Du Du vu khống tôi, ông ấy có thể lập tức đứng về phía tôi, mà không tin cô ta?

Nghe câu hỏi của tôi, Lục Hằng sững sờ một lúc, rồi bật cười bất lực.

“Tiểu Cầm.” Ông ấy đặt xuống chiếc chìa khóa xe thể thao vừa định tặng tôi, than thở: “Con nghĩ ba là thằng ngốc chắc?”

Tôi không biết tại sao ông ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn lắc đầu.

Trước khi về Lục gia, tôi đã tìm hiểu về Lục Hằng rồi.

Từ hai bàn tay trắng gây dựng cơ nghiệp, một thiên tài tài chính, vừa thông minh vừa thủ đoạn.

Nếu ông ấy mà là kẻ ngốc, thì chắc hơn nửa thế giới đều là kẻ đần.

Lục Hằng cười lớn, tiếp tục nói:

“Nếu ba không phải kẻ ngốc, vậy con nghĩ ba nuôi Lục Du Du từng ấy năm mà lại không nhìn ra bản chất của nó sao?”

Nói đến đây, vẻ mặt ông ấy càng thêm bất đắc dĩ.

“Ba luôn biết tính tình của Lục Du Du, cũng từng muốn sửa đổi nó, nhưng mãi chẳng được. Trước đây, ba cứ nghĩ nó là con gái ruột của mình, nên đành cố gắng bảo vệ nó.

“Nhưng bây giờ, ba biết nó không phải con ruột của ba, vậy thì ba không việc gì phải nhẫn nhịn nó nữa.”

Tôi lập tức hiểu ra.

Lục Hằng là người tinh ranh cỡ nào chứ?

Nuôi Lục Du Du lớn từng ấy năm, sao ông ấy có thể không nhận ra cô ta là kiểu người gì?

Quả nhiên, mấy tiểu thuyết về thiên kim thật – thiên kim giả toàn là lừa người.

Nếu ba mẹ của thiên kim thật dễ dàng bị thiên kim giả xoay vòng vòng như vậy, thì họ còn đủ trí thông minh để duy trì một gia tộc giàu có à?

Tôi thấy hài lòng ngay lập tức.

Quả nhiên vẫn là di truyền đáng tin cậy.

Tôi biết ngay trí thông minh của mình, tuyệt đối không thể nào có một ông bố não tàn được.

Xem ra, sau này có thể sống thoải mái hơn rồi.

Tôi đang nghĩ vậy thì không ngờ vài ngày sau lại xảy ra chuyện.

Hôm đó, tôi vừa thức trắng đêm ở trường để hoàn thành luận văn, đang định về nhà ngủ một giấc thật đã đời.

Không ngờ, vừa đến dưới tòa nhà thí nghiệm, một chiếc Lamborghini màu xanh lam chói lóa bỗng rít bánh dừng ngay trước mặt tôi.

Cửa xe mở ra, một nam sinh trẻ tuổi bước xuống.

Cậu ta đi thẳng đến trước mặt tôi, không nói một lời thừa thãi, vào thẳng vấn đề:

“Cô là Lục Tiểu Cầm?”

Tôi lúc này mới đánh giá cậu ta.

Áo khoác Balenciaga, trang sức Cartier, đồng hồ Patek Philippe.

Kết hợp với chiếc siêu xe lấp lánh sau lưng, từ đầu đến chân đều toát lên hai chữ nhà giàu.

Tôi cau mày nhìn gương mặt tuấn tú của cậu ta, lục lọi trí nhớ nhưng không tìm ra ai giống thế, bèn hỏi:

“Là tôi, cậu là…?”

Nhưng tôi còn chưa nói hết câu, cậu ta đã hất mái tóc ngắn vuốt keo bóng loáng, lớn tiếng tuyên bố:

“Lục Tiểu Cầm, nói cho cô biết! Dù chúng ta có hôn ước, tôi cũng sẽ không bao giờ thích một con nhà quê như cô đâu!”

07.

Đúng lúc này là giờ vào lớp, dưới tòa nhà thí nghiệm vốn đã đông người qua lại.

Giờ lại thêm cái phong cách lố lăng của nam sinh trước mặt cùng với chiếc siêu xe của cậu ta, hai chúng tôi lập tức trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.

Giây phút cậu ta hét lên, số người hóng chuyện xung quanh lại càng đông hơn.

Mà tôi thì hoàn toàn ngơ ngác.

Cái gì cơ?

Hôn ước?

Tôi có hôn ước hồi nào vậy?

Chẳng lẽ…

Tôi bỗng nhiên ngộ ra điều gì đó, cau mày nhìn nam sinh trước mặt:

“Bây giờ mấy người lừa đảo kiểu ‘bẫy heo’ viết kịch bản cũng lố bịch thế này luôn à?”

Vừa mở miệng đã lôi đâu ra hôn ước này nọ, nghĩ tôi là nữ tiến sĩ thì dễ bị lừa lắm sao?

Làm ăn cũng cẩu thả quá rồi đấy!

Nghe tôi nói, nam sinh kia sững người trong giây lát, sau đó tức đến mức suýt nhảy dựng lên.

“Bẫy heo cái đầu cô! Cô đang chửi ai đấy! Cô không phải con gái ruột mà nhà họ Lục vừa tìm về à? Ba cô chưa nói cho cô biết, nhà cô và nhà họ Tạ có hôn ước sao?”

Tôi ngẩn ra, lúc này mới nhớ lại.

Mấy hôm trước, trong bữa ăn, ông bố tiện nghi của tôi – Lục Hằng, hình như từng thử thăm dò xem tôi có bạn trai chưa.

Sau khi tôi bảo rằng tôi có rồi, ông ấy vừa nhấm nháp vị chua của lòng mình, vừa bảo tôi có cơ hội thì dẫn về nhà chơi, rồi thuận miệng nói thêm:

“Nếu con đã có người yêu, vậy ba sẽ hủy bỏ hôn ước mà mẹ con định sẵn hồi nhỏ nhé.”

Chắc do gần đây bận quá nên ông ấy chưa kịp giải quyết chuyện này.

Nhưng tôi không ngờ bên kia lại không đợi được, lập tức tìm tới tận cửa thế này.

Tôi còn chưa kịp mở miệng an ủi nam sinh trước mặt một câu: Yên tâm đi, tôi cũng không có hứng thú với cậu đâu.

Thì đã thấy cậu ta vênh mặt tiếp tục kiêu ngạo tuyên bố:

“Được rồi! Lục Tiểu Cầm, cô đừng có giả vờ giả vịt nữa! Hôm nay tôi đến đây chính là để nói cho cô biết, từ nhỏ đến lớn, người tôi công nhận là vị hôn thê, chỉ có mỗi Du Du mà thôi!

“Mặc dù bây giờ biết được Du Du không phải con gái ruột của chú Lục, nhưng tình cảm của tôi vẫn không thay đổi! Vậy nên dù tôi có đẹp trai đến mức khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô cũng mau từ bỏ đi!”

Tôi: “…”

Tôi thực sự sốc.

Không phải sốc vì chuyện hôn ước.

Mà là vì cái mức độ tự luyến quá đà này.

Thậm chí, tôi còn quên béng chuyện hủy hôn mà chỉ buột miệng hỏi:

“Bạn học, nhà cậu không có gương à?”

Nam sinh kia nghe vậy thì nhíu mày: “Cô nói cái gì? Nhà tôi là biệt thự mấy tầng lận, sao lại không có gương được?”

Tôi càng chân thành hỏi lại:

“Vậy ngày nào cậu cũng soi gương, sao vẫn có thể hiểu lầm về nhan sắc của mình đến thế?”

Đây là một câu hỏi xuất phát từ tận đáy lòng tôi.

Bởi vì trong mắt tôi, chỉ cần cậu ta chịu soi gương, sau đó tiện tay lên mạng xem mấy tấm ảnh của các soái ca thật sự, thì chắc chắn sẽ không thể nói ra câu vừa rồi với sự tự tin thái quá như thế!

Nam sinh kia sững sờ mất vài giây, mãi mới kịp phản ứng lại rằng tôi đang mỉa mai mình.

Cậu ta lập tức nhảy dựng lên, giận dữ gào lên:

“Lục Tiểu Cầm! Cô chỉ là một con nhà quê nghèo kiết xác, sao dám nói chuyện kiểu đó với tôi! Cô có biết tôi là ai không? Tôi chính là Tạ Bân Thành! Tạ Bân Thành lừng lẫy đây!”

Tạ Bân Thành?

Nghe cái tên này, tôi hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức nhớ ra.

Đây chẳng phải cậu ấm nhà họ Tạ – gia tộc đứng đầu ngành cờ bạc ở thành phố G sao?

Khoan đã…

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt tôi trở nên kỳ quái, nhìn cậu ta đầy ẩn ý:

“Tạ Hàn có quan hệ gì với cậu?”

08.

Nghe tôi nhắc đến Tạ Hàn, Tạ Bân Thành mới bình tĩnh lại.

Cậu ta hất đầu một cách đầy kiêu ngạo, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Đó là cậu tôi, sao nào? Giờ thì cô biết nhà họ Tạ lợi hại rồi chứ? Nếu cô còn dám móc mỉa tôi nữa, tôi sẽ bảo cậu tôi mách với ba cô đấy!”



Cái kiểu đe dọa này sao nghe giống như con nít cãi nhau quá vậy?

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, thế mà lại nói ra những lời này một cách hết sức tự nhiên.

Tôi nhìn cậu ta, ánh mắt bỗng phức tạp hẳn.

Tạ Hàn đi mách ba tôi á?

Tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra, chỉ thấy có mấy tin nhắn vừa nhận từ Tạ Hàn:

【Bảo bối, em sống ở Lục gia thế nào rồi? Có hòa hợp với ba em không? Em nói với ba về chuyện chúng ta yêu nhau và đã đính hôn chưa?】

【Lần này về nước, anh nhất định sẽ đích thân đến nhà ra mắt ba em. Nhớ nói tốt về anh nhé! À phải rồi, ba em có thích tranh chữ cổ không nhỉ? Anh sẽ mua thêm mấy hộp mang đến!】

Tôi: “…”

Mách lẻo tôi á?

Cậu ta có chắc là Tạ Hàn dám làm thế không?

Tôi nhìn Tạ Bân Thành đầy bất lực.

Nhưng rất hiển nhiên, cậu ta đã hoàn toàn hiểu sai sự im lặng của tôi.

Có vẻ như cậu ta tưởng tôi bị dọa sợ, lập tức hất cằm đầy đắc ý, lỗ mũi gần như sắp hếch lên trời.

“Được rồi! Tôi cũng lười chấp nhặt với loại người như cô. Tóm lại, cô nên có chút tự nhận thức, tránh xa tôi ra một chút, còn nữa…”

Nói đến đây, sắc mặt cậu ta đột nhiên trầm xuống, nhìn tôi với ánh mắt đầy cảnh cáo:

“Không được bắt nạt Du Du nữa! Nếu không, tôi sẽ không để yên cho cô đâu!”

Bỏ lại một câu đầy uy h**p mà không có chút sức nặng nào, Tạ Bân Thành quay người lên xe, động cơ gầm rú rồi nhanh chóng phóng đi.

Tôi: “…”

Bảo sao cậu ta lại một lòng một dạ với Lục Du Du đến thế.

Hai người này, IQ đúng là xứng đôi vừa lứa mà.

Tôi còn đang cảm thán, không ngờ điện thoại lại reo lên.

Cúi đầu nhìn, là cuộc gọi video từ Tạ Hàn.

Tôi nhận cuộc gọi, ngay lập tức thấy gương mặt điển trai xuất sắc của Tạ Hàn hiện lên trên màn hình.

Dù nhìn từ góc nào, cậu ta cũng bỏ xa đứa cháu trai kia cả chục con phố.

Chẳng phải người ta hay nói “cháu giống cậu” sao?

Vậy cha ruột của Tạ Bân Thành phải có dung mạo thê thảm đến mức nào mới có thể khiến con trai mình và cậu ruột khác biệt lớn như vậy?

Tôi còn đang suy nghĩ thì trong video, Tạ Hàn đã sốt ruột mở miệng:

“Tiểu Cầm, sao em không trả lời tin nhắn của anh? Không lẽ em hối hận vì đã đồng ý lời cầu hôn của anh, không muốn giới thiệu anh với ba em, không muốn cho anh danh phận nữa à?”

Giọng điệu ấm ức này thật sự khiến người ta khó tin rằng đây chính là người đàn ông tàn nhẫn có tiếng, còn trẻ tuổi đã đoạt được quyền thừa kế của nhà họ Tạ.

Tôi thở dài.

“Nói thật thì… em có hơi hối hận vì đã nhận lời cầu hôn của anh.”

Nghe vậy, Tạ Hàn lập tức cuống lên.

“Tiểu Cầm, sao em lại nói vậy? Có phải dạo này em bị áp lực học thuật quá lớn không? Yên tâm, anh từng nói rồi, dù kết hôn cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em.”

Tôi lắc đầu.

“Không phải chuyện công việc.”

Tạ Hàn càng lo lắng: “Vậy là do ba em không đồng ý?”

Tôi chậm rãi đáp:

“Cũng không phải.”

Tôi thở dài đầy bất lực:

“Chỉ là em vừa nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn với anh, sẽ có một thằng ngốc suốt ngày gọi em là mợ, tự nhiên lại thấy đau đầu quá.”
 
Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt
Chương 3



09.

Tôi và Tạ Hàn quen nhau hoàn toàn là một sự tình cờ.

Lúc đó, anh ấy đầu tư vào một dự án nghiên cứu của phòng thí nghiệm chúng tôi, đến thăm quan.

Giáo sư hướng dẫn của tôi cùng các sư huynh, sư tỷ đều vô cùng cẩn trọng trước vị đại kim chủ này, dè dặt từng chút một.

Chỉ có tôi là đang mải mê cắm đầu vào đĩa nuôi cấy của mình, hoàn toàn không để ý anh ta đã đến.

Mãi đến khi anh ta vô tình làm vỡ đĩa nuôi cấy của tôi, tôi mới nổi đóa, mắng cho một trận tơi bời.

Và cũng không hiểu sao, có lẽ Tạ Hàn có chút xu hướng thích bị ngược (M), mà bị tôi mắng lại còn cảm thấy thích thú, chủ động tiếp cận tôi, nói muốn bồi thường.

Cứ thế qua lại một thời gian, cuối cùng anh ta quyết định dùng chính bản thân mình để bồi thường cho tôi.

Chúng tôi yêu nhau mấy năm.

Trong thời gian yêu đương, Tạ Hàn rất bận.

Còn tôi, còn bận hơn.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi. Một tháng trước, Tạ Hàn cầu hôn tôi.

Tôi đã đồng ý.

Trước đây, tôi còn trêu anh ấy rằng, anh là con trai của vua sòng bạc, là người cầm quyền hiện tại, giàu nứt đố đổ vách, còn tôi chỉ là một cô gái mồ côi, sau này báo chí chắc chắn sẽ viết tôi là người trèo cao.

Nhưng không ngờ, ngay ngày hôm sau, tôi nhận được tin—

Hóa ra tôi là thiên kim thất lạc nhiều năm của Lục gia.

Vậy thì tốt rồi.

Lục gia và Tạ gia môn đăng hộ đối, ai còn dám nói tôi trèo cao nữa?

Ban đầu, tôi định vài ngày nữa sẽ dẫn Tạ Hàn về gặp ba tôi.

Nhưng không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Tạ Bân Thành.

Càng không ngờ hơn, hóa ra trước đây tôi còn có hôn ước với cậu ta?

Mối quan hệ này đúng là đủ rối loạn rồi.

Nghe tin Tạ Bân Thành tìm tôi gây chuyện, sắc mặt Tạ Hàn lập tức sa sầm.

“Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong công việc trong ngày hôm nay.” Anh ấy nói ngay, “Tối nay anh bay về!”

10.

Tạ Hàn bên kia đang tất bật thu xếp công việc để trở về, còn tôi bên này cũng chẳng rảnh rỗi gì.

Bởi vì ông bố tiện nghi của tôi—Lục Hằng, đã tổ chức một bữa tiệc long trọng để chính thức giới thiệu tôi với tất cả mọi người.

Thực ra tôi chẳng có hứng thú gì với mấy sự kiện xã giao này, nhưng cũng biết rằng, đã trở thành thiên kim tiểu thư của Lục gia thì không thể cứ mãi trốn trong phòng thí nghiệm được.

Thế nên, tôi đành phải đồng ý tham dự.

Bữa tiệc được tổ chức vô cùng hoành tráng.

Ba tôi dường như hận không thể loan tin cho cả thiên hạ biết tôi là con gái bảo bối của ông ấy, mời tất cả các nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu Hoa Quốc đến, thậm chí còn có cả truyền thông.

Tôi giống như một con rối bị ba tôi dắt từ chỗ này sang chỗ khác, chào hỏi đủ kiểu với một đám người chưa từng gặp qua, nào là chú, dì, anh, chị, em trai, em gái… gọi loạn cả lên.

Khó khăn lắm mới sắp chịu đựng hết buổi tiệc.

Lục Hằng đi tiếp đón một vài người họ hàng, còn tôi thì lén tìm một góc để xoa bóp cổ chân, vốn đã bị đôi giày cao gót hành hạ đến tê dại.

Không ngờ, ngay lúc này, giữa đám đông bỗng vang lên một tiếng kêu hoảng hốt—

“Khoan đã! Dây chuyền của tôi đâu rồi?!”

Tôi ngẩng đầu lên, mới thấy người lên tiếng là một tiểu thư danh giá tên là Tôn Kỳ Kỳ.

Tôn gia cũng là một đại gia tộc có tiếng ở Hoa Quốc.

Chỉ thấy lúc này, Tôn Kỳ Kỳ đang tức giận nổi trận lôi đình.

“Tôi còn đeo dây chuyền đây mà, sao tự nhiên lại biến mất? Đây là phiên bản sưu tầm của Cartier đấy, mấy chục vạn lận! Nhất định là có người trộm rồi!”

Nghe nói có trộm, đám đông lập tức xôn xao.

Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng cất lên—

“Kỳ Kỳ tỷ, em nhớ lúc nãy chị còn đeo dây chuyền khi đang nói chuyện với chị Tiểu Cầm mà, nhưng sau đó… đột nhiên lại không thấy đâu nữa?”

Tôi ngẩng đầu lên, liền thấy hai bóng dáng quen thuộc khoác tay nhau bước vào.

Là Tạ Bân Thành và Lục Du Du.

Tôi lập tức cau mày.

Với mối quan hệ giữa nhà họ Tạ và nhà họ Lục, Tạ Bân Thành nhận được thiệp mời là chuyện đương nhiên.

Nhưng tôi không ngờ cậu ta lại còn dẫn theo Lục Du Du đến.

Có lẽ bọn họ vừa mới đến không lâu, cộng thêm việc tôi và ba vừa bận tiếp khách, nên không ai chú ý đến.

Những người xung quanh cũng nhận ra hai người này, bắt đầu xì xào bàn tán—

“Khoan đã, đó chẳng phải là Lục Du Du sao? Cô thiên kim giả kia mà? Sao cô ta cũng tới đây? Lại còn đi cùng thiếu gia nhà họ Tạ?”

“Cậu không nhớ à? Tạ Bân Thành và Lục Du Du có hôn ước đấy!”

“Hôn ước là giữa nhà họ Tạ và nhà họ Lục! Theo lý mà nói, Lục Tiểu Cầm mới là thiên kim thật, vậy thì người mà Tạ Bân Thành có hôn ước phải là cô ấy chứ?”

“Cậu không biết rồi! Tạ Bân Thành và Lục Du Du là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, tình cảm sâu đậm lắm! Mặc dù giờ đã biết Lục Du Du không phải con gái ruột nhà họ Lục, nhưng chắc cậu ta vẫn thích cô ấy thôi!”

“Khoan đã, chẳng lẽ chỉ có tôi để ý đến câu nói lúc nãy của Lục Du Du sao? Cô ta nói dây chuyền của Tôn Kỳ Kỳ vẫn còn khi cô ấy đang nói chuyện với Lục Tiểu Cầm, nhưng sau đó lại mất tích? Ý cô ta là…”

Tôi nhìn chằm chằm vào Lục Du Du, nhíu mày.

Cô ta xuất hiện trong bữa tiệc của tôi, chắc chắn không phải trùng hợp.

Tôi bỗng nhớ lại, trước đây quản gia có từng nhắc sơ qua rằng, khi còn ở Lục gia, người bạn thân nhất của Lục Du Du chính là Tôn Kỳ Kỳ.

Chẳng lẽ…

Một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng tôi, và ngay giây tiếp theo, Lục Du Du lại nhẹ giọng nói tiếp:

“Thật ra… vừa nãy em có thấy, hình như chị Tiểu Cầm đã cầm dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ đi.”

11.

Tôi thầm nghĩ: Quả nhiên.

Nếu Lục Du Du không bày trò thì chẳng khác nào phụ lại hình tượng trà xanh của cô ta.

Tôi lạnh giọng nói:

“Lục Du Du, cô đừng có vu khống người khác bừa bãi. Cô có bằng chứng không?”

Giọng tôi không cao không thấp, nhưng Lục Du Du lại làm ra vẻ như bị tôi mắng mỏ thậm tệ, hoảng sợ đến mức mắt đỏ hoe, cả người co rúm lại trốn sau lưng Tạ Bân Thành, sợ hãi mở miệng:

“Em sai rồi! Em… em không nên nói mấy lời thừa thãi này… Chị, chị đừng giận em mà…”

Thái độ của cô ta như thể đang xin lỗi, nhưng thực chất là tiếp tục đổ nước bẩn lên người tôi.

Quả nhiên, Tôn Kỳ Kỳ lập tức ra vẻ không thể chịu nổi, đứng ra lên tiếng:

“Cây ngay không sợ chết đứng. Lục Tiểu Cầm, nếu cô thực sự trong sạch, vậy để chúng tôi kiểm tra xem trong túi của cô có gì thì chẳng phải rõ ngay sao?”

Hôm nay tôi mặc lễ phục tham gia tiệc, chiếc váy không có túi.

Nhưng để tiện lợi, tôi có mang theo một chiếc túi nhỏ đính kim cương để đựng điện thoại.

Chỉ thấy Tôn Kỳ Kỳ không nói hai lời, liền nhào đến giật lấy túi của tôi.

Tôi cau mày, lập tức tránh né, nhưng không ngờ, Tạ Bân Thành đứng sau tôi cũng ra tay.

Cậu ta trực tiếp giật mạnh chiếc túi của tôi.

Sức lực và phản ứng của nam sinh vẫn nhanh hơn tôi nhiều, tôi chưa kịp phòng bị đã bị cướp mất chiếc túi kim cương.

“Tạ Bân Thành!”

Sắc mặt tôi đã cực kỳ khó coi.

Nhưng cậu ta lại chỉ cười lạnh:

“Chỉ là kiểm tra thôi, chẳng lẽ trong túi cô thật sự có thứ gì không tiện cho người khác thấy?”

Nói xong, cậu ta lập tức mở túi ra.

Keng!

Điện thoại của tôi, cùng với một chiếc dây chuyền kim cương tinh xảo, lập tức rơi ra khỏi túi.

12.

Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến nghẹt thở.

Cho đến khi Lục Du Du giả vờ kinh ngạc, thốt lên đầy khoa trương:

“Trời ơi! Đây chẳng phải là dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ sao? Chị… chị thật sự lấy trộm dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ à?”

Vừa nói, cô ta vừa che miệng, lộ ra vẻ mặt bàng hoàng không thể tin nổi.

Những người xung quanh bắt đầu rì rầm bàn tán.

“Không thể nào? Lục Tiểu Cầm mà đi ăn trộm đồ sao? Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà họ Lục mà, thiếu gì chứ?”

“Cậu không hiểu rồi, trước đây cô ta là trẻ mồ côi, nghèo khổ quen rồi, tay chân không sạch sẽ cũng là chuyện bình thường thôi.”

“Đúng đấy, mới nói môi trường và giáo dục ảnh hưởng quan trọng thế nào. Lớn lên ở cái nơi không ra gì thì dù có về nhà giàu cũng không sửa được cái thói quen ấy đâu!”

Ánh mắt của đám người xung quanh nhìn tôi đầy khinh miệt, mang theo một vẻ cao cao tại thượng.

Mặc dù vở kịch mà Lục Du Du và Tôn Kỳ Kỳ bày ra vụng về đến mức buồn cười, nhưng vì trong thâm tâm, bọn họ vốn đã xem thường những người không lớn lên trong tầng lớp thượng lưu như tôi, nên họ thậm chí chẳng thèm nghi ngờ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, đám đông lập tức dạt sang hai bên, Lục Hằng bước đến.

Vừa rồi ông ấy bận tiếp đón khách khứa, giờ cuối cùng cũng bị tình huống bên này thu hút.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Lục Du Du đã nhanh chân giành lời trước.

“Ba, chị nhất thời không kiềm chế được, lỡ cầm dây chuyền của Kỳ Kỳ tỷ mà quên nói với chị ấy, nên Kỳ Kỳ tỷ mới hiểu lầm là bị mất trộm.”

“Nhưng con tin chị không cố ý đâu, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy món đồ nào quý giá như vậy, nhất thời không nhịn được thôi. Ba đừng trách chị ấy nhé!”

Nói xong, cô ta nhìn tôi đầy đắc ý.

Nhìn nụ cười đắc thắng trên gương mặt cô ta, tôi cuối cùng cũng hiểu được tại sao hôm nay cô ta lại cố ý bày trò này trong bữa tiệc.

Bởi vì trong giới này, thứ mà mọi người quan tâm nhất chính là danh tiếng và thể diện.

Lần này, tôi bị bắt “tại trận” ngay trước mặt bao nhiêu người, cho dù Lục Hằng tin tôi vô tội, thì việc tôi khiến nhà họ Lục mất mặt cũng là chuyện đã rồi.

Lục Du Du muốn khiến Lục Hằng ghét tôi.

Nghĩ đến đây, nụ cười của cô ta càng thêm rạng rỡ.

Lục Hằng cũng nhíu mày.

Ông cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, giọng nói khó hiểu:

“Đây là dây chuyền của Cartier?”

“Đúng vậy!” Tôn Kỳ Kỳ vội vàng đáp, “Đây còn là một trong những món hồi môn của mẹ tôi, trị giá mấy chục vạn đấy!”

Lục Hằng gật đầu, nhưng không nói gì thêm, chỉ lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Ừm, chuẩn bị tiến hành thu mua, không cần quan tâm giá cả.”

Những lời của Lục Hằng vô cùng khó hiểu, tất cả mọi người xung quanh đều ngơ ngác.

Tôn Kỳ Kỳ còn định thúc giục ông ấy cho mình một lời giải thích.

Nhưng không ngờ, ngay lúc đó, Lục Hằng ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi.

“Bảo bối.”

Giọng ông vẫn đầy cưng chiều như trước:

“Ba vừa mua lại Cartier rồi, toàn bộ đã được chuyển vào quỹ tín thác của con. Sau này con thích dây chuyền nào, cứ nói với họ là được.”
 
Chào Mừng Đến Với Đại Hội Lật Mặt
Chương 4: Hoàn



13.

Không gian chết lặng.

Cả bữa tiệc chìm vào một sự im lặng tuyệt đối.

Những người xung quanh vốn đang chờ xem trò vui giờ đây đều đơ ra.

Nụ cười đắc ý trên mặt Lục Du Du cũng cứng đờ tại chỗ.

Tôn Kỳ Kỳ thậm chí không thể tin vào tai mình, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, tức giận hét lên:

“Chú Lục! Chú quá đáng thật đấy! Lục Tiểu Cầm trộm đồ của cháu, vậy mà chú còn—”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong, một ánh mắt lạnh lùng của Lục Hằng đã quét qua.

Khí thế của ông quá mạnh, khiến Tôn Kỳ Kỳ lập tức ngậm miệng, không dám hó hé thêm một lời.

Lục Hằng nhàn nhạt lên tiếng:

“Nói thẳng nhé, tôi rất chắc chắn con gái tôi không cần phải đi trộm đồ của ai. Nhưng nếu các người cứ khăng khăng như vậy…”

Khóe môi ông ấy nhếch lên thành một nụ cười lạnh:

“Thế thì tôi mua hết. Để cho các người thấy, con gái tôi muốn gì cũng có thể có, khỏi cần mấy kẻ rảnh rỗi như các người dựng chuyện vu khống!”

Xung quanh lại tiếp tục im bặt.

Không ai dám hó hé thêm câu nào.

Ánh mắt Lục Hằng lúc này mới lạnh lùng rơi xuống người Lục Du Du.

“Còn cô, tôi đã nói rồi, đừng có gọi tôi là ba.” Ông hờ hững nói, “Nếu tôi còn nghe thấy cô gọi linh tinh, hoặc mở miệng nói vớ vẩn…”

Giọng ông ngưng lại, ánh mắt sắc lạnh như băng.

“Tôi sẽ không nể mặt tình cảm hai mươi năm này đâu. Cô sẽ phải trả giá!”

Cả người Lục Du Du run lên, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Tạ Bân Thành.

Lần này không phải giả vờ.

Mà là thật sự sợ hãi.

Tạ Bân Thành nhìn gương mặt trắng bệch của cô ta, lập tức đau lòng không thôi.

“Chú Lục!”

Cậu ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng hét với Lục Hằng.

“Sao chú lại đối xử với Du Du như vậy? Chỉ vì cái cô gọi là con gái ruột kia sao? Tôi nói cho chú biết, cái loại con gái như cô ta là loại xấu xa nhất, tuyệt đối không thể bước vào cửa nhà họ Tạ chúng tôi!”

Nghe thấy lời này, Lục Hằng sững sờ.

Tôi đoán, có lẽ lúc này ông ấy mới nhớ ra chuyện hôn ước giữa tôi và Tạ Bân Thành.

Ngay sau đó, ông ấy tức giận, định mở miệng mắng người.

Nhưng không ngờ, tôi đã thản nhiên lên tiếng trước.

“Chưa chắc đâu.”

Nghĩ đến việc mấy hôm trước Tạ Hàn còn đang bận rộn lên kế hoạch cho đám cưới, tôi không nhịn được mà nói:

“Tôi cảm thấy tôi vẫn sẽ bước vào cửa nhà họ Tạ thôi.”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay cả ông bố tiện nghi của tôi—Lục Hằng, cũng kinh ngạc nhìn tôi.

Còn Tạ Bân Thành thì tức đến nhảy dựng lên:

“Cô đang nằm mơ à! Tôi tuyệt đối không bao giờ cưới cô đâu!”

Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt như đang nhìn một kẻ thiểu năng:

“Ai nói tôi muốn gả cho cậu?”

Tạ Bân Thành lập tức đờ ra.

“Cô không muốn gả cho tôi? Vậy cô định bước vào nhà họ Tạ kiểu gì? Chẳng lẽ còn có người khác muốn cưới cô?”

Tôi còn chưa kịp mở miệng nói “Cậu nghĩ sao mà không có ai muốn cưới tôi?”

Thì một giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút đã vang lên từ ngoài đám đông—

“Tôi cưới.”

14.

Không gian xung quanh lại một lần nữa rơi vào im lặng tuyệt đối.

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy đám đông tự động dạt sang hai bên, để lộ một dáng người cao lớn, tuấn tú bước vào.

Là Tạ Hàn.

Đường nét sắc sảo, gương mặt điển trai của anh ta còn rực rỡ hơn cả trong video.

Khoảnh khắc anh ta xuất hiện, bầu không khí xung quanh dường như cũng lặng đi.

Thậm chí, tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp của không ít cô gái xung quanh trở nên gấp gáp.

Nhưng ngược lại, khi Tạ Bân Thành nhìn thấy Tạ Hàn, mắt cậu ta lập tức sáng lên.

“Cậu!”

Cậu ta vội vàng lao đến, không chờ được mà tố cáo:

“Anh đến đúng lúc lắm! Có người bắt nạt em!”

Tôi nhớ lần trước Tạ Hàn có kể qua.

Gia đình của anh ấy vô cùng phức tạp.

Cha anh ấy—vua sòng bạc, có rất nhiều vợ bé, con cái mỗi bà một đứa.

Trong dòng chính, chỉ có Tạ Hàn và chị gái của anh ấy.

Chị gái anh lớn hơn anh nhiều tuổi, vì mẹ mất sớm nên vừa làm chị, vừa làm mẹ. Hai người rất thân thiết.

Sau này, khi Tạ Hàn thắng trong cuộc chiến tranh giành quyền thừa kế gia tộc, anh ấy cũng rất quan tâm đến chị gái và con trai duy nhất của chị ấy—Tạ Bân Thành.

Vì vậy, Tạ Bân Thành vô cùng sùng bái người cậu chỉ lớn hơn mình vài tuổi này.

Trước đây, Tạ Hàn cũng rất nuông chiều cậu ta.

Nhưng hôm nay, khi đối mặt với màn tố cáo của Tạ Bân Thành, anh ấy chỉ lạnh nhạt nói:

“Bắt nạt á? Đây gọi là dạy dỗ.”

Tạ Bân Thành ngơ ngác:

“Dạy dỗ?”

Tạ Hàn bước đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, sau đó giơ tay lên, bốp một cái, vỗ vào đầu Tạ Bân Thành.

“Gọi là mợ.”

15.

Không gian im lặng như chết.

Cả hội trường bữa tiệc chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Mọi người xung quanh đều sững sờ, cuối cùng, vẫn là ông bố tiện nghi của tôi—Lục Hằng, phản ứng trước tiên.

“Tiểu Cầm.”

Ông ấy kinh ngạc mở miệng:

“Vậy bạn trai của con chính là Tạ Hàn?”

Tôi có hơi ngại ngùng, nhẹ giọng đáp:

“Dạ.”

Lục Hằng trợn mắt nhìn Tạ Hàn, còn anh ấy thì nhanh chóng lên tiếng đầy lễ độ:

“Bác trai, xin lỗi, vốn dĩ con nên đích thân đến ra mắt bác và chính thức giới thiệu mối quan hệ của con và Tiểu Cầm, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này.”

Nói rồi, anh ấy giơ tay, ấn mạnh đầu Tạ Bân Thành xuống.

“Cháu trai của con không hiểu chuyện, con nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”

Lúc này, Tạ Bân Thành mới hoàn hồn, tức giận hét lên:

“Cậu! Bạn gái tiến sĩ của cậu chính là Lục Tiểu Cầm sao? Không thể nào! Cậu bị cô ta lừa rồi! Cô ta là một người phụ nữ xấu xa!”

Tạ Hàn lúc này mới liếc mắt nhìn Tạ Bân Thành, lạnh nhạt hỏi:

“Cậu nói cô ấy xấu xa vì lý do gì?”

Tạ Bân Thành hùng hồn đáp:

“Là Du Du nói với em!”

Lúc này, ánh mắt của Tạ Hàn mới chuyển sang Lục Du Du, người nãy giờ vẫn đang run rẩy không dám lên tiếng.

Cô ta lập tức cúi đầu, sợ hãi.

Khóe môi Tạ Hàn nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt.

“Lục Du Du? Hừ, cậu thử nhìn xem, xem cô ta thực sự là người như thế nào?”

Nói xong, trợ lý của anh ấy nhanh chóng tiến lên, đưa đến một chiếc laptop cùng một chồng tài liệu dày cộp.

Bên trong là đầy đủ chứng cứ về việc Lục Du Du bắt nạt bạn học ở trường, cấu kết với Tôn Kỳ Kỳ vu khống tôi, còn lợi dụng danh nghĩa thiên kim tiểu thư nhà họ Lục để chèn ép người khác.

Những chuyện này, có rất nhiều thứ ngay cả Lục Hằng cũng không biết.

Ông ấy đọc xong, tức giận đến tái mặt:

“Lục Du Du! Cô dám lợi dụng danh tiếng của tôi để đi hại người sao? Tôi không ngờ cô lại là loại người như thế!”

Rất rõ ràng, Lục Hằng trước đây chỉ nghĩ Lục Du Du là một kẻ trà xanh, nhưng không ngờ, cô ta còn thực sự xấu xa đến vậy.

Tạ Bân Thành cũng hoàn toàn sụp đổ, sắc mặt trắng bệch.

Lục Du Du thì không cần nói, cô ta đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Sau chuyện này, trong giới thượng lưu, cô ta sẽ mãi mãi không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Nói chính xác hơn, cả cuộc đời này của cô ta coi như bị hủy hoại.

“Ba!”

Cô ta khóc lóc lao đến tìm Lục Hằng, nhưng ông ấy không thèm quan tâm.

Cô ta đành nức nở quay sang Tạ Bân Thành:

“A Thành! Anh phải tin em chứ!”

Nhưng Tạ Bân Thành dù có ngu đến đâu cũng không thể không tin cậu ruột của mình.

Cậu ta chẳng buồn nhìn Lục Du Du lấy một lần.

Lục Du Du nhanh chóng bị bảo vệ của Lục gia kéo đi.

Cô ta vừa rời đi, Tạ Bân Thành lập tức nhìn tôi, đầy hối hận.

“Xin lỗi, mợ.”

Cậu ta cúi đầu nói với vẻ mặt ân hận:

“Là em bị lừa rồi, mong mợ đừng giận em!”

Tôi: “…”

Đây là đã gọi tôi là mợ luôn rồi sao?

Đổi cách xưng hô nhanh quá đấy nhỉ?

Tôi còn chưa kịp thấy cạn lời, thì bên cạnh, Lục Hằng đã nhảy dựng lên.

“Gọi ai là mợ hả?! Hai đứa nó mới chỉ đang yêu nhau, chưa kết hôn đâu nhé!”

Nhưng Tạ Bân Thành lại vô cùng chân thành nhìn Lục Hằng:

“Chú Lục… À không, chắc phải gọi là ông ngoại Lục rồi nhỉ? Chú đừng tức giận nữa, cháu tin rằng rồi cũng có một ngày, chúng ta sẽ là người một nhà thôi.”

“Cậu…!”

Lục Hằng tức đến mức suýt bốc khói trên đầu.

Còn tôi, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười.

Thì ra, ồn ào náo nhiệt như vậy… cũng không tệ.

(Toàn văn hoàn.)
 
Back
Top Bottom