- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 427,428
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Chẳng Thể Tương Phùng
Chương 10
Chương 10
Chân bà không tiện đi lại, chỉ ngồi một chỗ xem tivi hoặc bán nước lai rai ở nhà.
Như thường lệ, Tết phải có bánh kẹo, trang trí cây cỏ trong sân và nấu bánh chưng.
Nhưng năm nay đổi lại, bà ở nhà nghỉ ngơi, cô và Gia Thành tất bật sửa soạn cho năm mới, đi chợ mua đồ về.
Anh không biết nên mua bánh kẹo nào, đồ nên chọn lựa làm sao càng không biết.
Vì cảm thấy bản thân vô dụng, anh lẽo đẽo theo sau Hiểu Hân xách đồ phụ cô, giống như một cặp đôi trẻ đang sắm sửa cho căn nhà nhỏ khi Tết đến xuân về.
Gia Thành vừa về đã loay hoay phụ cô treo dây trang trí Tết lên cây.
Miếng decal dán tường hình chú chuột đáng yêu được anh dán ngay ngắn trước cửa, giờ nhìn căn nhà cũng đã có không khí Tết hơn nhiều
Năm nay giống như một khởi đầu mới của Gia Thành, anh không phải đón Tết một mình, sẽ chẳng phải cô đơn nhìn người người nhà nhà sum vầy bên nhau.
Hiểu Hân dẫn anh đi mua quần áo mới, cô nói Tết mặc đồ mới sẽ may mắn.
Vậy nên cả nhà bốn người mua luôn bốn bộ đồ màu đỏ đô, mặc lấy hên đầu năm.
Đêm 30 Tết, bà ngoại ngồi ngoài sân nấu bánh chưng.
Khói bay nghi ngút, thoang thoảng mùi củi cháy và hương lá dong ngai ngái.
Bà nói anh nhắn tin nhắc Hoàng Việt đến cùng ăn bữa cơm tất niên, không quên dặn cậu đi người không.
Nhưng cậu ấy vẫn chứng nào tật nấy, hai tay xách đầy quà đến nhà.
"Đã nói là đừng mang gì đến, như thế tốn kém quá.”
Cậu đặt chỗ quà lên bàn, đáp qua quýt: "Không thể đến tay không được, cháu mua cả quà cho bà với bé Rùa, mọi người phải dùng đấy nhé.”
Bình thường bà ngoại ít khi để cô uống nước ngọt, bảo cái đấy toàn chất hóa học uống nhiều không tốt cho sức khỏe, Hiểu Hân thường phải ngậm ngùi uống nước lọc.
Nhưng hôm nay là ngày vui, bà để cô uống một chai, cũng để hai đứa cháu kia uống.
Cơm nước xong xuôi đến một tiết mục không thể thiếu, 8 giờ là bắt đầu chiếu Làng Vũ Đại thời hội nhập khác với chương trình Táo Quân mọi năm.
Mọi người ở gian chính xem tivi, không khí ấm cúng pha chút sự hoài niệm.
Bà ngoại lấy ra ba cái bao lì xì hình chú chuột xám, một cái cho Hiểu Hân, một cái cho Gia Thành, một cái cho Hoàng Việt.
Hoàng Việt nhảy cẫng lên, cười rạng rỡ quơ cái bao lì xì lên cao: "Cảm ơn ngoại, chúc ngoại năm mới vui vẻ!”
Thấy cậu phấn khích vì có phần mình, bà cũng bật cười theo.
Mân mê cái bao đỏ trong tay, Hiểu Hân quay sang nhìn bà với đôi mắt ngập tràn niềm vui: "Cháu cảm ơn.”
Cô không kìm được, lén liếc nhìn Gia Thành.
Trông anh có vẻ suy tư, lâu sau lại nở nụ cười bình thản, thoáng qua chút chua chát khó hiểu.
"Cháu cảm ơn, chúc bà năm mới bình an.”
Nghĩ cũng đã đến lúc, Hiểu Hân chạy vào phòng lấy ra ba món quà mình đã chuẩn bị từ lâu.
Của bà ngoại là chiếc áo len màu nâu rẻ quạt, mặc đi đâu cũng hợp, vừa ấm vừa không sợ nắng.
Bà ướm thử lên người, không thể không khen ngợi cháu gái: "Rùa móc len giỏi thế này rồi, đẹp thật đấy.”
Cô ôm tay bà, miệng khúc khích cười: “Bà thấy đẹp là được ạ.”
Rồi cô đưa cho Hoàng Việt một cái khăn quàng cổ màu be, cái này phải tốn nhiều thời gian mới làm xong nên cô tự tin về độ chỉn chu của nó.
Chỉ còn lại Gia Thành, cô lại vờ như không thấy anh.
Anh nhướng mày, giọng điệu rầu rĩ hỏi: "Không có quà cho anh sao?”
Trông anh buồn thiu, giống như chú cún con bị chủ ghẻ lạnh.
Cô mới thôi trêu anh, lấy ra cái áo len màu xám làm gần một tháng trời mới kịp tặng vào hôm nay.
“Anh không được chê đâu đấy.”
Vẻ mặt anh mừng rỡ, xoay cái áo vòng vòng giống như trẻ con được người lớn mua quà cho.
Anh mân mê cái áo suốt, mắt cười đến híp lại.
Hiểu Hân chưa thấy anh cười như thế bao giờ, nhưng cô thích anh cười thế này, trông anh có sức sống hơn nhiều.
Năm mới đến, khép lại một năm cũ đầy bi kịch, mở ra một bầu trời bình yên nơi lá bàng phiêu diêu trong gió.
Thấm thoát mà Hiểu Hân đã đến năm cuối cấp, mỗi ngày đều bận bịu vì sách vở và bài tập chất đống cao hơn núi.
Nguyện vọng của cô là vào sư phạm Anh, vậy nên nỗ lực càng thêm nỗ lực, tan học về nhà chỉ có học và học.
Hiểu Hân học liều mình mà chẳng quan tâm bản thân trông tiều tụy thế nào, sụt mất 4 kilograms, mắt đờ đẫn với quầng thâm kéo dài.
Nhưng may là có anh ở bên cạnh, anh mua bánh trái đem sang, sẽ chở cô đi hóng gió khuây khỏa, cùng cô xem phim sau thời gian học căng thẳng.
Khi thấy con số trên cân lại tụt đi, anh rủ mắt, nói: "Không đậu cũng không sao, trường không tốt cũng được, sức khỏe quan trọng hơn.
Em đừng ngược đãi bản thân như thế.”
Nhưng cô muốn đậu, nhất định phải đậu cho bằng được.
Hiểu Hân cười xòa, bảo anh không cần lo lắng.
Ngày thi đến, bà và anh đứng ở cổng trường suốt thời gian làm bài chỉ để cổ vũ cho Hiểu Hân.
Vì muốn cô thi tốt, cả một đêm bà làm chè đậu đỏ, sáng sớm cô vừa có chè ăn, một quả trứng và một cây xúc xích biểu thị cho điểm tuyệt đối.
Hai bài thi vừa rồi cô làm khá tốt, vừa hay trả lời tin nhắn quan tâm của giáo viên chủ nhiệm.
[Thi thế nào rồi em?
Làm được không?]
[Ổn ạ, em cảm ơn cô đã hỏi han.]
Hôm thi cuối, kết thúc bài thi tiếng Anh là cô vươn vai ngay khi rời khỏi phòng thi.
Diệu Hiền ủ rũ đi đến khoác vai cô: "Hầy…mình làm không được rồi, chắc chỉ được 6 điểm thôi.”
Môn Anh là điểm yếu duy nhất của Diệu Hiền, học nhồi nhét thế nào cũng chỉ có thể nhích được một chút, thi thử miễn cưỡng lắm mới đạt được con điểm 7.
Nhưng các môn khác của cô ấy không tệ, vẫn có thể vào trường tốt ở thành phố.
Diệu Hân hỏi cô làm được hay không, Hiểu Hân ngẫm nghĩ, tính toán sơ qua: "Có thể là được chín rưỡi thôi, có hai câu mình không làm được, tiếc quá.”
Mắt cô ấy như muốn trợn ngược lên, chậc lưỡi mấy cái, vẻ tiu nghỉu: "Chín rưỡi của cậu là đủ đậu nguyện vọng 1 rồi, thôi thì chúc cậu may mắn với con đường sư phạm nha.
Còn mình chắc xin một chỗ làm công nhân mất, huhu.”
"Đừng nói xui thế, chúng ta đã làm hết sức có thể rồi.
Mau đi thôi, người nhà đều đang đứng ở ngoài đợi đó.”
Trước cổng trường tấp nập người, các vị phụ huynh khác cũng ngồi đợi con mình ra, vẻ mặt ai nấy cũng sốt ruột không yên.
Cô thấy có vài người còn bật khóc ngay khi bị phóng viên hỏi về đề Anh, hình như đề năm nay hơi khó thật.
Từ xa xa cô đã thấy bóng lưng của Gia Thành, anh cao ước chừng gần 1m9, nổi bật hẳn trong đám đông, nhất là vẻ điển trai với mái tóc nhạt màu trong ánh nắng chiều vàng dịu.
Anh đưa cho cô ly trà sữa trân châu mát lạnh, nhẹ nhàng dùng giấy lau mồ hôi bên tóc mai của Hiểu Hân: "Làm bài ổn chứ?”
"Ổn ạ, có thể đậu.”
Người thi là Hiểu Hân mà trông họ còn thấp thỏm lo lắng hơn cả cô.
Nhớ tới chuyện đó lại buồn cười.
Sáng hôm thi, Gia Thành với vẻ mệt mỏi dắt xe ra, anh nói anh lo cô trễ giờ thi nên từ cứ ngủ chập chờn.
Gia Thành đội mũ cho cô, thắc mắc sao cô lại cười, cô cười xòa bảo mình nghĩ vu vơ.
Hai người họ cũng giống như bao phụ huynh khác, lo cô thấy căng thẳng, sợ trễ giờ thi, bao nhiêu trò tâm linh cầu may cho sĩ tử đi thi đại học đều đem ra áp dụng.
Hình như những chiêu ấy có tác dụng thật, trường đại học sư phạm thành phố Hồ Chí Minh lấy 26.5 khối d01, cô thi được 26.75.
Đậu thì vui đấy nhưng đồng nghĩa với việc trừ những dịp nghỉ ra thì cô phải xa bà ngoại và anh.
Ngày cô đi, bà ngoại không dám tiễn cô, sợ bản thân có thể khóc trôi cả xe.
Gia Thành chở cô ra bến xe, giúp cô xách chút đồ.
"Em phải đi rồi, anh giúp em chăm sóc bà ngoại nhé.
Nếu có chuyện gì thì nhất định phải báo cho em.
Còn nữa, anh phải ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khỏe đấy.”
Thấy Hiểu Hân huyên thuyên dặn dò, anh khom người, tay nhẹ nhàng véo má cô: "Rõ rồi, em cũng phải chú ý sức khỏe, không được bỏ bữa và quên ngày truyền thuốc.”
Rồi xe rời bến, đi thật xa.
Anh mải nhìn theo, lòng khẽ nhói.
Lên đó, Hiểu Hân chọn ở ký túc xá của trường, tiết kiệm chút tiền chuyển về cho bà ngoại, ở bên ngoài nhận dạy thêm kiếm chút tiền trang trải.
Cuộc sống ở đại học tuy cực nhọc và bận rộn nhưng cũng không tệ, kết thêm nhiều bạn, xây dựng mối quan hệ với đàn anh đàn chị, tiếp xúc với môi trường mới đầy cơ hội.
Nhưng hình như Hiểu Hân nhận ra một điều sau khi xa nhà, trong tim cô luôn khắc ghi một bóng hình người.
Dịp nghỉ hè đến, cô không báo trước mà về nhà, chỉ có Gia Thành biết nên đến bến xe buýt đón cô.
Hiểu Hân vừa lấy xong đồ, nói với Nam Triết đôi ba câu.
"Có ai đến đón cậu không?
Nếu không thì mình đưa cậu về.”
Đầu cô khẽ lắc nhẹ: "Không đâu, người nhà mình đến đón mình rồi.”
Gia Thành thấy cô đi cùng một cậu nam sinh, gương mặt hờ hững đang ngậm điếu thuốc trên miệng thoáng sững sờ.
Nam Triết cúi đầu chào anh rồi quay sang: "Mình về nhé.”
"Ồ, vậy cậu mau về đi kẻo lại say nắng.”
"Ừ, vậy mình đi trước đây.”
Cậu ấy vẫy tay tạm biệt rồi quay gót rời đi, lúc này Hiểu Hân mới nhận ra ánh mắt u ám của Gia Thành.
Cô chợt gọi một tiếng: "Anh ơi.”
Bị cô gọi bất ngờ, anh có hơi giật mình một chốc, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lười biếng thường ngày, đưa tay kéo vali cho cô: "E hèm…đi thôi.”
Đi được vài bước anh lại dừng, cô nghe loáng thoáng thấy tiếng chậc lưỡi của anh.
Đột nhiên anh lại cởi chiếc mũ lưỡi trai của mình, đội lên cho Hiểu Hân.
Cô cười mỉm, bước đi nhanh hơn để sánh vai anh.
Lâu rồi không gặp, Hiểu Hân nay đã cao đến vai anh, dáng vẻ chững chạc lên không ít.
Chỉ là xinh đẹp quá dễ bị ong bướm nhòm ngó, điển hình là cậu trai mà cô vừa nói chuyện cùng, cũng chẳng biết hai người nói gì mà Hiểu Hân cười tít mắt.
Dù có cố thì cô vẫn đi không kịp lại anh, bước chân ngắn còn chậm chạp nhưng chưa bao giờ bị anh bỏ lại.
Đường về nhà không xa, mới đó đã thấy cánh cửa gỗ quen thuộc.
“Bà ơi, cháu về rồi đây,” cô gọi lớn.
Bà đang ở trong nhà xem tivi giết thời gian, nghe tiếng của cháu gái liền quay ngoắt ra phía cửa.
Mới có bao lâu không gặp mà tóc bà bạc đi nhiều, gương mặt già nua lại có thêm nếp nhăn và vết đồi mồi.
"Rùa về rồi à?
Sao không bảo bà ra đón cháu thế?
Ai da, mau mau vô nhà đi hai đứa.”
Bà đặt cây quạt tre trong tay xuống, đi rót hai ly trà đá mát lạnh đem ra bàn.
"Hì, cháu muốn tạo bất ngờ cho bà thôi.
Nhưng có anh ra đón rồi, không nguy hiểm đâu bà ạ.”
Cô vừa nói vừa cởi balo sau lưng ra, ném nó lên ghế dài rồi ngồi phịch xuống một bên.
Nghe vậy bà mới thôi càm ràm cô, có anh ở bên cạnh Hiểu Hân là bà an tâm hẳn.
Nhìn hai người ngồi cạnh nhau cũng ra dáng, không hiểu sao bà lại thấy hoài niệm về đứa trẻ ngày nào còn bé tí cần bà nắm tay dẫn đi.
"Hai đứa có ăn dưa thì mở tủ lạnh lấy, bà đi nấu cơm rồi chúng ta cùng ăn.”
Bà đi vào trong, cô bèn đi lấy đĩa dưa trong tủ ra bàn.
Vừa cắn một miếng dưa hấu đỏ mọng xong, cô liền cầm một miếng khác đưa cho anh: “Dưa ngọt lắm, anh ăn đi.”
Anh nhận lấy, ăn miếng dưa trong cơn bực bội không thể giải tỏa.
Cuối cùng anh vẫn nuốt không nổi dưa bèn quay sang hỏi thẳng: "Cậu bạn kia của em là thế nào?”
Đang im lặng tự nhiên anh lại lên tiếng, Hiểu Hân giật mình xém làm rớt cả miếng dưa trên tay: "Thế nào là thế nào?
Mà người anh nói là Nam Triết à?”
Đầu anh gật lia lịa, ánh mắt đen sâu hút nhìn cô chằm chặp: "Cậu ta là bạn trai của em à?”
Câu hỏi thẳng thế này cũng đủ để cô hiểu, Gia Thành đang ghen!
Vậy cứ hùa theo suy nghĩ của anh ấy, sẽ vui lắm đây.
Hiểu Hân nuốt chửng miếng dưa trong miệng, làm bộ dạng thành thật gật đầu: "Vâng, bọn em vừa hẹn hò cách đây không lâu.”
Lời vừa thốt, anh thấy đầu óc mình choáng váng như bị tảng đá đập vào, tim hẫng đi một nhịp, thở không thông được.
Anh lắp bắp: "Thật…thật sao?”
Cô lại gật đầu, tò mò nhìn sang: "Em lớn rồi, có bạn trai là điều bình thường.
Bạn cùng ký túc xá với em một năm đổi tận mười bạn trai.”
Mười bạn trai?
Mười bạn trai?
Mười bạn trai?
Gia Thành ngẩn ngơ như mất hồn, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu cô sẽ thay mười bạn trai giống như cô bạn cùng ký túc xá.
Đúng là không thể chấp nhận được!
Thấy cô xỏ dép đi đến chỗ cây bàng, anh lật đật đi theo, không hiểu sao lại nghĩ ra được mấy lý do trời ơi đất hỡi để giáo huấn cô nhóc.
"Yêu sớm không tốt.”
"Nhưng em 20 tuổi rồi.”
"Cậu ta trông không giống người đàng hoàng, em yêu cậu ta sẽ chịu khổ.”
"Cậu ấy thi đại học được 28 điểm, tính tình dịu dàng cũng chăm chỉ kiếm tiền.”
“Cậu ta không đẹp trai bằng anh, em thật sự không suy xét lại sao?”
Dường như anh vội quá, đến mức nói hớ hết câu mới phát giác ra.
Nắng chiếu xuống bị cây bàng chắn đi, để lại vài đốm nắng tròn trên mái tóc đen nhánh.
Gió nóng thổi đến cũng chẳng bằng nhiệt độ của hai con người với trái tim đang đập lùng bùng loạn nhịp.
Hiểu Hân thoáng ngẩn người, lâu sau mới nhoẻn miệng cười nhẹ tênh: “Nếu tìm người đẹp trai hơn anh để yêu, có lẽ em sẽ ở không cả đời.”
Không biết là do gió lớn thổi khiến người ta hoa mắt hay do cô nhầm tưởng, vành tai anh đỏ bừng, môi mấp máy không thành lời, giống như vừa giận vừa thẹn vì câu nói của cô.
Hiểu Hân cảm thấy trêu anh mang lại cảm giác không tệ, nhưng cô không thể mượn danh Nam Triết mà nói năng bừa bãi.
Hiểu Hân chậm chạp nâng mắt nhìn anh, thong thả giải thích: “Trêu anh thôi, em không có bạn trai.”
Tai anh ù đi nhưng vẫn nghe rõ từng chữ cô nói, thật vui, khiến tim anh rung rinh như nhịp xào xạc của lá bàng trên sân.
Hình như không đơn giản là rung động, anh thật sự đã biết yêu.