Nhà của bà nằm ngay giữa con đường vắng xe cộ qua lại, hàng xóm xung quanh hầu hết đã đóng cửa nhà kín mít, bên kia đường còn có công trình xây dở dang và khu đất trống cây cỏ mọc um tùm.Bà ngoại ngồi ở bậc thềm trước nhà, phe phẩy cái quạt tre đợi người.
Do lãng tai, bà không nghe thấy tiếng xe trước cửa mà chỉ dựa vào quan sát.
Đứa cháu bà ngóng chờ mãi mới về, bà vui mừng ra mặt, nhanh chóng đi ra ngoài: "Bé Rùa, cháu đi đường xa có mệt không?”
Hiểu Hân thấy bà ngó ngang ngó dọc đoán chừng đang xem thử mẹ có về cùng không.
Cô cười tươi, bên má lộ ra cái lúm đồng tiền nhỏ: "Không mệt đâu bà, cháu đang đợi ăn chè của bà thôi.”
"Chè sao?
Phải rồi, để bà đi làm một ly chè, hai bà cháu mình ăn cho mát.”
Dù con gái bà không về, bà vẫn cười hiền, không tỏ ra thất vọng trước mặt cô.Nhà bà bán chè, có thêm cà phê và vài loại nước ngọt được ưa chuộng, xe bán nước luôn được đẩy ra trước cổng nhà mối sáng sớm tinh mơ.
Bà quay người vào trong, tướng đi vẫn chầm chậm, vững vàng như ngày nào.
Nhìn bóng lưng còng ấy lại khiến cô xót xa, nếu bà biết con gái mình đã tự tử, không còn trên thế gian này nữa, có lẽ bà sẽ không thể chống đỡ nổi.
Cậu cảnh sát trẻ khiêng vali sau cốp xe đến cho cô, nhẹ nhàng cúi đầu chào rồi xin phép về.
Cô cảm ơn anh ta, kéo vali lọc cọc đi vào.
Mấy tháng không về, bà lại trồng thêm mấy cái cây nhỏ cho vui nhà vui cửa, cây bàng cổ thụ tỏa bóng mát cho cả sân, không khí mát mẻ dễ chịu hơn so với nơi nhà cửa san sát ngột ngạt.
Bà múc hai ly chè cùng cô ngồi ở thềm nhà, vừa ăn vừa nhìn ngắm cảnh quang chung quanh.“Mẹ cháu dạo này thế nào rồi?
Lần trước gọi điện thấy con bé ốm quá.”
Tay đang múc đậu đen ăn chợt khựng lại, môi cô mấp máy nhất thời không đáp lại được.
Hít một hơi thật sâu, cô mỉm cười tự nhiên như không: "Cháu ở lại đây với bà có được không ạ?
Ba mẹ cháu bảo họ đã ra nước ngoài làm ăn, sợ nói với bà thì bà sẽ không đồng ý trông cháu.”
Tố Hoa không lường được con mình xuất ngoại lại không báo trước, giận thì giận nhưng cũng thương con xót cháu.
Sao bà lại không chăm cô được?
Cũng chỉ có mình Hiểu Hân là cháu gái, bà cưng còn không hết.Bà vỗ nhẹ tay cô: "Yên tâm đi, bà dư sức nuôi cháu.
Đợi mẹ cháu về, bà sẽ dạy dỗ con bé vì dám để cháu tự đi xe về đây.”
Hiểu Hân cười qua quýt: “Vâng.”
Mẹ cô…bà ấy sẽ không về nữa đâu.
Khoảng thời gian ở nhà bà nom khá thong thả, thi thoảng có vài vị khách đến mua nước, cô ngồi một bên nhìn người ra ra vào vào cũng cảm thấy vui mắt.Mọi thứ diễn ra quá tự nhiên, Hiểu Hân có hơi hoài nghi, như thể cái chết của ba mẹ cô chưa từng xảy ra.
Ở bên cạnh bà, cô không phải bận tâm bất cứ điều gì, thời gian buồn rầu về chuyện cũ cũng không có.
Sáng sớm hôm nay bà vừa đạp xe đến trường trung học phổ thông ở gần nhà nhất làm giấy tờ cho cô đi học, mọi chuyện suôn sẻ thuận lợi hơn cô tưởng.
Đêm qua ngủ muộn nên nắng lên cô mới choàng tỉnh giấc, đi đánh răng rửa mặt sau nhà.
Dưới bếp có đĩa trứng ốp la, Hiểu Hân ngồi ăn lấp đầy bụng, xong thì dọn dẹp rồi ra vườn tưới cây.
Ngoài đấy có trồng một giàn cây bé xíu ra trái trông cưng không chịu được, hình thù là ớt nhưng khác biệt nhiều so với loại thông thường, cô không rõ ăn được hay không.Trong lúc bà đi chợ, cô lấy kéo đứng cắt tỉa lá cành, ngân nga vài điệu của bài hát mới ra mắt cực kì nổi tiếng.
Bất chợt vang lên tiếng ho nhẹ, Hiểu Hân nhìn sang phía cổng nơi vừa phát ra tiếng động.
Chàng trai đứng đó vóc dáng cao ráo mặc chiếc áo sơ mi đen tay lỡ, gương mặt điển trai phảng phất nét bất cần.
Tai anh xỏ khuyên, phanh hai cúc áo đầu, nhìn qua trông không giống trai nhà lành.
Cũng không phải chưa từng thấy trai đẹp, cô lấy lại tinh thần rồi bước ra phía cổng."
Anh muốn mua gì ạ?”
"Một ly cà phê đá, một thuốc lá."
"Vậy anh đợi em một chút.”
Cô cụp mắt, bắt đầu làm đồ uống.Cũng nhờ việc hay ngồi nhìn bà bán hàng, cô nhớ mang máng cách pha cà phê.
Động tác vụng về nhưng nom tạm được, xong xuôi cô mang đồ đưa cho anh.Trông cả người cô khi bước ra ngoài sáng trắng như phát quang, khác biệt một trời một vực so với anh.
Sống ở đây cũng đã 3 năm chưa từng gặp qua Hiểu Hân, anh có phần hiếu kỳ, hỏi bâng quơ: "Em gái không phải người ở đây nhỉ?”
Hiểu Hân không nghĩ anh tinh ý thế, khẽ gật đầu đáp: "Vâng, em mới về ngoại chơi ạ.”
Chàng trai ấy “Ồ” một tiếng, nhận lấy tiền thừa của cô rồi xoay gót rời đi, để lại mùi tuyết tùng thoang thoảng trong không khí.
Bước chân của anh đều đều nhẹ nhàng, đi không phát ra tiếng động.
Nhìn theo mới biết anh là người của tiệm cắt tóc đối diện, nằm xéo một góc với nhà bà, khoảng cách giữa hai nhà cũng tương đối gần.Bà vừa hay về tới, gạc cái chân chống xe đạp xuống, xách đồ đạc lỉnh kỉnh đi vào trong.
Không để ý chuyện gì khác, Hiểu Hân cười tủm tỉm đi theo xách đồ đỡ bà.
Thấy trong túi bóng có kem, cô liền cười híp mắt: "Bà mua kem ạ?”
Bà phì cười, mở túi lấy kem ra: "Ừ, trời nóng ăn kem mới ngon.
Cháu ăn đi.”
Còn một cây vị socola, bà đưa nó cho cô: "Cháu đem cây này qua cho cậu trai bên tiệm cắt tóc đối diện giúp bà nhé.”
Hiểu Hân hơi ngớ người, không ý thức được mà gật đầu đồng ý.
Nghe tiếng bà nhẹ giọng giục, cô mới quay đi: "Cháu đi đưa ngay đây.”
Ngoài trời nắng to, tầm nhìn mờ ảo chói mắt, Hiểu Hân buộc phải đưa tay lên che chắn.
Vì thấy đi vào tiệm cắt tóc đó rồi nên cô cứ thế đi thẳng đến.Cửa kính tiệm anh là loại trong suốt có thể nhìn được người ở bên trong, anh vừa hay ngước mắt lên thì bắt gặp Hiểu Hân đứng như trời trồng bên ngoài.
Anh chậm rãi rít một hơi thuốc, khói trắng mờ ảo làm anh trông như thần tiên giáng thế: "Em gái, có chuyện gì?”
Giúp bà đưa đồ không cần thiết phải vào nhà, cô nhất quyết đứng im ở ngay cửa, giơ cây kem về phía anh: "Bà nhờ em mang sang cho anh.”
"Ồ…thay anh cảm ơn bà nhé.”
Anh chống tay đứng dậy, uể oải bước đến cầm lấy đồ, tiện tay để nó vào ngăn đông tủ lạnh.Hiểu Hân lẳng lặng đánh giá không gian trong tiệm một phen.
Phong cách trang trí nơi này tương đối hiện đại, đồ nội thất sắm loại đang thịnh hành, thiết bị điện tử có không thiếu thứ gì.
Dựa vào cách bày trí khác biệt với hàng xóm láng giềng chung quanh, cô đoán anh cũng không phải người sinh ra và lớn lên ở đây.Để ý thấy Hiểu Hân đang tỉ mỉ quan sát một vòng cửa tiệm, anh lười biếng nhếch môi cười, tay ngoắc cô lại gần: "Em gái, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Có lẽ do nắng giữa trưa gay gắt, cũng có thể là vì điệu bộ vừa nói vừa cười như trêu ngươi của chàng trai đối diện mà Hiểu Hân cảm thấy mặt mình nóng ran: "Em…15 tuổi ạ.”
Đôi mắt sắc lẹm khẽ chớp, dường như không tin lời cô vừa nói là sự thật.
Anh nhìn đi chỗ khác, suy nghĩ chốc chốc, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ rồi một nắm kẹo ngậm vị chanh được chìa ra."
Cầm lấy đi, cảm ơn em gái đã cất công mang đồ sang cho anh.”
Hiểu Hân bối rối nghĩ sẽ không nhận nhưng anh lại làm động tác thả kẹo, bất đắc dĩ cô phải nhận lấy kẹo anh cho.
Khớp xương tay anh nhô lên rõ ràng, đường gân ẩn hiện dưới làn da hơi ngăm của anh, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc một cách tùy tiện trông lại hệt như ảnh nghệ thuật.
Cô phát giác ra bản thân đang nhìn người ta quá trực diện, vội vàng thu tầm mắt, cúi đầu nhẹ tạm biệt anh xong liền đi về nhà.Bởi vì muốn biết thêm về anh anh, Hiểu Hân thêu dệt một lý do nghe tự nhiên nhất, vờ như vô tình hữu ý hỏi: “Bà quen biết chủ của tiệm cắt tóc đó không ạ?
Cháu muốn cắt tóc, định sang tiệm anh ấy.”
Tay bà cầm muôi khuấy cháo đều đều, giọng bỗng cao hứng hơn hẳn khi nhắc đến anh: "Thằng bé ấy tên Giang Gia Thành, hình như học nghề cắt tóc trên thành phố nên tay nghề khá lắm.
Hôm trước bà qua đó cắt, cậu ấy còn giảm nửa giá nữa.”
Dường như bà mến Gia Thành hơn cô tưởng, vừa nói chuyện với cô, mắt đã cong lên như đang cười.
Trông anh ấy không giống người dễ gần, vậy mà bà lại niềm nở ra mặt, hóa ra cô đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài rồi.Tranh thủ trời chiều mát mẻ, bà dẫn Hiểu Hân ra chợ dạo một vòng mua ít đồ, tiện mua chút bánh kẹo cho cô ăn vặt.Mấy cô chú bán buôn ở chợ thường xuyên gặp nên quen mặt bà, thấy bà tới liền niềm nở chào hàng.
Có vài người biết cô về thăm, nói chuyện cũng đem cô ra làm chủ đề."
Hiểu Hân nay lớn xinh gái quá, có bạn trai chưa cháu?”
Bà xua tay: "Cháu tôi còn nhỏ, chưa có bạn trai đâu.
Mấy bà đừng có trêu nó.”
Hiểu Hân âm thầm gật đầu đồng tình, cũng chỉ có mấy câu nói quen thuộc quanh đi quẩn lại, người lớn hay họ hàng nào lâu ngày gặp lại đều hỏi thế.Ông bác bán trứng xen vào, tiện miệng đổi đề tài: "À này, sao dạo này không thấy mẹ Rùa đâu ấy nhỉ?”
Kỳ nghỉ hè mấy năm trước mẹ đều về cùng cô, bận bịu cỡ nào cũng ráng nán lại chơi với bà, cùng hai bà cháu ra chợ.
Nhưng ba năm gần đây hai người không về, đám người này hóng hớt thì thôi, còn dùng ánh mắt khinh thường lộ liễu như thế.Bọn cho vay nặng lãi nhiều lần tìm đến bà ngoại, gây ầm ĩ cả một khu, ai cũng biết tình hình nợ nần chồng chất của gia đình.
Một nhà ba người từng là điều hãnh diện, hạnh phúc đến mức ai ai cũng ngưỡng mộ vậy mà giờ đây tan nát.
Mấy người im lặng nghe tin tuy ngoài mặt không nói nhưng đối diện với hai bà cháu cũng không kìm được mà nhếch khóe môi, thầm cười trộm.Bà mua thêm ít thạch trái cây cho cô rồi đi về, hoàn toàn ngó lơ câu nói của kẻ vô duyên kia.
Suốt đường về, không ai nhắc lại chuyện vừa rồi.Trời sẩm tối, đèn đường bật sáng, bóng của hai kéo dài trên mặt đường.
Mải cúi gằm mặt, bà đã dẫn cô đến trước tiệm cắt tóc lúc nào cũng không hay.
Gia Thành bước ra, cười tươi với bà: "Hôm nay bà đi chợ muộn ạ?”
"Ừ ừ, sẵn cháu bà về thăm nên dẫn con bé đi mua đồ ăn vặt.
Có mua cho cháu một bịch thạch đây.”
Bịch thạch đủ vị được buộc chặt, nhét vào tay Gia Thành.
Bà ấy luôn như thế, có món nào ngon là để riêng phần anh, xem anh không khác gì cháu chắt trong nhà.Anh nhận lấy, bà vừa cười vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, chậm chạp kéo tay cô đến đứng trước mặt anh: "Cháu cắt tóc cho bé Rùa giúp bà, hết bao nhiêu tiền thì nói bà đưa.”
Nói xong, bà bỏ cô lại ở chỗ anh.
Lúc đấy cô tiện miệng nói bừa, không ngờ bà còn nhớ rõ như thế.
Nhưng chuyện cũng lỡ rồi, vào cắt đại một kiểu xem như tút tát lại bản thân.Gia Thành quay vào trong, đặt bịch thạch lên bàn, tay kéo ghế đến cho cô: "Em muốn cắt kiểu gì nhỉ, bé Rùa?”
Hai mắt cô mở to, kinh ngạc không nói nên lời.
Cái tên “Rùa” thốt ra từ miệng anh không ngờ nghe lại thuận tai thế.Ngón tay cô chỉ bừa vào một tấm hình của nữ ca sĩ dán trên tường: "Cắt giống như thế ạ.”
Trên ảnh, nữ ca sĩ đó tóc dài qua vai một chút, tóc mái thưa và có lọn tóc nhỏ hai bên, Gia Thành liếc nhìn qua liền bắt tay vào việc.Thường ngày Hiểu Hân thấy nóng nực không chịu được, ngày nào cũng búi tóc cao lên cho mát mẻ.
Lúc cởi dây buộc tóc ra, cô thầm cảm thán một phen về độ dài của tóc mình.Chất tóc của Hiểu Hân khá mềm mại, thoang thoảng hương dầu gội hoa nhài dễ chịu.Thấy Gia Thành cầm kéo lên, Hiểu Hân nhắm tịt mắt lại để anh cắt phần tóc mái cho mình.Lưỡi kéo lành lạnh lướt qua trán cô, lôi kéo cô đặt sự chú ý lên từng thao tác của anh.
Đến khi thấy anh rời kéo sang chỗ khác, Hiểu Hân mới chậm rãi mở mắt.Tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh của hai người, anh chuyên tâm vào công việc của mình, không mảy may rằng bản thân bị cô nhìn trộm.
Lông mày ngang một đường, cong nhẹ ở đuôi, ngay cả lúc nhíu mày cũng toát lên vẻ nam tính nồng nặc.
Sống mũi cao gọn, hàng mi cong khẽ rủ xuống khiến ánh nhìn mang vẻ hờ hững mà tùy ý.Kiểu tóc này thật ra cũng khá đúng ý cô, tay nghề của anh quả thật vừa tốt vừa khéo, cắt ra giống chín phần so với mẫu trên ảnh.
Nhìn kỹ mới nhận ra quầng thâm dưới mắt cô hơi đậm, cũng vì buổi tối trằn trọc không ngủ được mà ra.
May sao mắt bà kém, không thể phát hiện sự khác thường này.Cắt xong, anh đặt cây kéo và lược lên bàn, vươn tay lấy cái cọ mềm nhẹ nhàng phẩy qua lại trên mặt cô, giúp cô phủi sạch những sợi tóc ngắn rớt trên da.Thấy cô không ừ không hử, Gia Thành nhàn nhã cười, lười biếng nhìn cô một lúc rồi mới rời tầm mắt: "Bé Rùa, em ưng ý kiểu tóc này hay là không ưng?”
Ánh mắt cô đảo qua lại, hình như anh hiểu lầm cô ở đâu rồi.“Anh cắt rất đẹp.
Hết bao nhiêu tiền ạ?”
Gia Thành chậc lưỡi, tùy hứng vuốt lọn tóc trên trán mình lên: "Không cần, em thấy đẹp là tốt rồi.”
Hiểu Hân không nhúc nhích, trầm ngâm suy nghĩ rồi mới cong nhẹ khóe môi, nở nụ cười thiện ý: “Lần sau anh đến mua nước, em sẽ pha ly đặc biệt cho anh.”
Lời cô nói lọt qua tai anh giống như đang vạch ranh giới, không muốn nợ nần ai.Cô đã có ý tốt như thế, không lý do gì mà anh phải từ chối.
Gia Thành xoa nhẹ đầu cô, nói qua quýt: “Về nhà đi, cảm ơn bà giúp anh.”
Lần đầu có một chàng trai xoa đầu cô, Hiểu Hân không tự chủ được cảm giác ngại ngùng.
Cô rủ mắt, trấn tĩnh lại rồi mới gật đầu tạm biệt, xỏ dép đi thẳng về nhà.Mùi thịt kho lan tỏa khắp nhà, mũi cô hỉnh nhẹ lên, ngửi kĩ."
Bà có cần cháu phụ gì không ạ?”
Bà ngoại hơi ngoái qua nhìn, cười cười xua tay: "Cháu ra ngoài chơi đi, cơm sắp nấu xong rồi.”
Hiểu Hân bất đắc dĩ quay ngược ra trước nhà.
Xưa giờ cô chưa từng được cho phép cầm dao hay kéo, cũng không phải lo chuyện bếp núc.
Dẫu cho hàng xóm, bạn bè nói cô mắc bệnh công chúa, mẹ và bà vẫn giữ vững nguyên tắc ấy.Tán lá cây bàng che kín hết nắng trong sân, cây trồng được hàng chục năm nên thân và cành đều chắc chắn, bà đã mắc một chiếc xích đu gỗ lên để cô ngồi chơi.Hiểu Hân ngồi xuống ván gỗ, khẽ dùng chân đẩy, lực nhẹ khiến xích đu đưa lên có chừng mực.
Gió rít qua, dội vào tai, mang theo hơi nóng phả tới.Con cái nhà gần đây kéo nhau ra đường, vừa hay nhìn thấy Hiểu Hân ngồi trong sân.Cậu trai đầu tóc dài lê thê, rủ xuống cả lông mày hướng mắt về phía cô, quay sang đám bạn châm biếm cô bằng giọng bỡn cợt: "Nghe nói cậu ta sẽ học ở đây, ba mẹ cậu ta đi xuất khẩu lao động rồi.”
Giọng của Minh Phương không lớn không nhỏ, ý tứ muốn trêu chọc cô rõ rành rành.
Mà cậu ta vốn dĩ đã xấu bụng từ bé, thích xỉa xói chuyện của người dưng, cô chẳng để tâm lắm.Đứa bên cạnh cậu ta bĩu môi khinh khỉnh: "Đáng đời nó, đồ mắc bệnh công chúa!”
Cô ta kéo dài âm cuối, đuôi mắt cong lên thành ánh nhìn sắc lẹm.
Mấy năm trước khi nghe lời tương tự thế này, cô cầm chổi quơ loạn xạ để đuổi người đi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy không cần thiết cho cam.Có điều những lời này thật sự chọc trúng nỗi đau của Hiểu Hân, không tránh khỏi khiến tâm trạng cô trở nên buồn bực.Nguyên do khiến Hiểu Hân ở cái tuổi nên rong chơi lại chẳng có lấy một người bạn là vì mắc bệnh máu khó đông.Từ lâu về trước, lúc ấy cô khoảng 5 tuổi, sau khi ăn cơm trưa ở nhà liền ôm quả bóng mềm chạy sang nhà cô bạn tên Su Su, muốn rủ rê cô ấy đi chơi.Mẹ cô ấy giữ chặt cổ tay cô ấy, vẻ mặt tức anh ách quát: "Con ở nhà cho mẹ, suốt ngày cứ đi với con Hân.
Nó bị bệnh đấy, xảy ra chuyện lại bị bắt đền oan.
Nói cho con biết, nhà mình không có khả năng chi trả đâu.”
Su Su rụt rè lắc đầu: "Nhưng bạn ấy tốt lắm, hôm qua bạn ấy còn chia kẹo cho con.
Bọn con đã hẹn cùng nhau chơi bóng ở bãi đất trống rồi, mẹ cho con đi đi.”
5 tuổi nhưng cô cũng hiểu rằng bản thân là thứ xúi quẩy, thấy Su Su còn muốn ra ngoài chơi với mình, cô chỉ muốn chúi đầu xuống đất.Đáng lẽ cô ấy phải nghe lời mẹ mình từ đầu, ở nhà và cách xa cô, thế mà cô ấy cứ cãi cọ qua lại với mẹ rồi khóc òa lên.Hiểu Hân đứng đấy, ôm quả bóng trong tay không biết nên làm gì.
Cuối cùng cô thất hứa, không ra ngoài chơi với Su Su nữa.
Những hôm khác cô ấy có đến tìm cô, chia cho cô kẹo mút ngon, cô đều từ chối rồi chạy vào nhà.Sức thổi tin đồn không thể xem thường.
Một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn nghìn.
Rồi kết quả tự cô hiểu rõ, ai ai cũng tránh cô như tránh tà.
Cô bị xem là một thứ xúi quẩy, người người dòm ngó bàn tán, bạn bè ở trường cũng không thích cô vì sợ dính dáng đến sẽ gặp đen đủi.Gió thay cô đung đưa xích đu, nhẹ nhàng vỗ về lên mái tóc dài ngang vai, thổi chúng áp vào da thịt non nớt.Thật ước khoảnh khắc này kéo dài mãi, mặc kệ sự đời, vô ưu vô lo.