Tâm Linh [ ChanBaek ] Âm Hôn

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
281240653-256-k809911.jpg

[ Chanbaek ] Âm Hôn
Tác giả: SonHuuMocHe
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hoan nghênh mọi người đến với fic của mình.

Có gì các bạn cứ nêu lên ý kiến của mình nhé.

Những từ ngữ xúc phạm nhân vật sẽ bị xoá ngay lập tức, cảm ơn.​
 
[ Chanbaek ] Âm Hôn
Chương I


“ Ôi con tôi, đứa con yêu dấu của tôi ơi, nó còn trẻ thế cơ mà.

Tiền đồ của nó còn xán lạn lắm.

Con ơi là con, sao lại để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thế hả con ơi.”

Một người phụ nữ quỳ bên chiếc quan tài to lớn, khóc thương tâm.

Người đứng xung quanh chỗ đấy mắt đều ngấn lệ, người thì khóc luôn.

Bọn họ đau lòng thay gia đình này.

Gia đình nhà họ Phác là một gia đình giàu có, tốt bụng.

Thường xuyên đi phát từ thiện cho dân nghèo.

Con trưởng nhà họ Phác tên là Phác Xán Liệt, Xán trong xán lạn, Liệt trong nhiệt Liệt.

Tính cách giống như tên gọi, anh là một con người hoạt bát, luôn vui tươi, thái độ với bạn bè cũng rất hoà nhã, thân thiện.

Đã thế còn học rất giỏi, các thầy cô cùng bạn bè đều quý anh.

Đến lúc ra trường rồi, anh bắt đầu phụ giúp gia đình việc kinh doanh.

Việc làm ăn cũng càng ăn lên làm ra.

Mấy cô gái trong thôn đều coi anh làm người chồng lý tưởng của mình.

Nhưng khổ nỗi ông trời làm gì cho ai tất cả, trong một lần đi có việc ở trên thành phố.

Chiếc xe anh ngồi bỗng dưng bị cướp, lũ cướp ấy sau khi lấy được tiền thì giết hết mọi người ngồi trên xe.

Trong đấy có Phác Xán Liệt, bố mẹ anh sau khi biết tin thì bỏ hết mọi việc để đến đưa xác anh về nhà.

Mẹ anh không chịu nổi cú sốc này mà đã ngã bệnh, bố anh cũng rất đau lòng nhưng vẫn phải đứng ra để giải quyết mọi thứ.

Ông muốn con trai mình dù có chết đi cũng phải dùng thứ tốt.

Đám tang của Phác Xán Liệt được tổ chức.

Mọi người trong thôn sau khi biết tin thì cũng đến chia buồn cùng với gia đình.

“ Bà Phác à, dù gì cháu nó cũng không còn nữa rồi.

Bà đừng khóc nữa, thằng bé mà biết bà khóc vì nó thì nó đau lòng biết nhường nào đây.

Nghe tôi, bà đứng dậy rồi vào phòng nghỉ một lát.

Tôi có chuyện muốn nói với bà.

Nào đi thôi, tôi đỡ bà vô.”

Một người phụ nữ người mập mạp phúc hậu, bà là người rất mê tín dị đoan.

Bói toán cũng rất giỏi nên được nhiều tin tưởng.

Bà Lưu dắt mẹ Phác vào trong phòng, rồi đóng chặt cửa lại.

“ Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao.”

Giọng bà Phác khàn khàn, chắc là do khóc quá lâu nên mới thế.

“ Chả là, tôi thấy thằng bé Phác Xán Liệt mất sớm quá.

Bà không lo cho nó dưới âm phủ sao.

Tìm một người nào đấy hợp với mệnh của con bà đi.

Rồi cho hai đứa kết hôn.

Con trai bà sống ở dưới đấy cũng không buồn chán.”

Bà Lưu dùng chất giọng dụ dỗ để bà Phác làm như thế.

Ánh mắt bà hiện lên sự đắc ý.

“ Ý...ý bà như nào?

Minh hôn sao?!

Nhưng mà, chuyện này nó liên quan đến đạo đức.

Tôi không dám làm đâu.”

Bà Phác giọng run run nói từng câu.

“ Ây da, bà đừng lo.

Hiện tại chỗ chúng ta cũng là vùng sâu xa.

Không ai biết được đâu.

Chuyện này chỉ có tôi với bà biết mà thôi.

Đừng sợ, chẳng lẽ bà muốn thằng con trai của bà một mình cô đơn dưới cái âm phủ đấy à.”

Bà Lưu vẫn không từ bỏ, dụ dỗ bà Phác lún sâu thêm vào cái ý tưởng điên rồ này của mình.

“ Nhưng....

Nhưng mà..”

Bà Phác vẫn do dự.

“ Nhưng cái gì nữa mà, giờ bà có chấp nhận chuyện này không?”

Bà Lưu có vẻ đã hết kiên nhẫn, lông mày nhíu lại tỏ vẻ hơi khó chịu.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng thở của hai người.

Bà Lưu đứng dậy, toan bước ra cửa.

Thì bỗng bà Phác lên tiếng.

“ Tôi....

Tôi đồng ý với bà.

Tôi chấp nhận việc minh hôn.”

Bà Phác đã siêu lòng rồi.

Nghĩ đến việc con trai bà một mình bơ vơ nơi âm phủ tim bà như bóp nghẹt lại.

Bà Lưu quay người lại, vẻ mặt có chút đắc ý.

“ Chấp nhận từ đầu có phải nhanh hơn không.

Bà cứ yên tâm, để tôi lo liệu.

Thằng bé Phác Xán Liệt sinh ngày bao nhiêu, sinh lúc mấy giờ?

Để tôi còn tìm người.”

“ Thằng bé sinh ngày 27 tháng 11 năm 1943.

Sinh...

Sinh lúc sáu giờ tối.”

“ Được rồi, bà cứ đợi tin của tôi đi.

Để tôi đưa bà ra bên ngoài.

Bà cứ bình tĩnh, khóc nhiều thì thằng bé cũng không sống lại được.

Có gì mời đạo sĩ về gọi hồn thằng bé vào tháng này ấy.

Sắp tới tháng cô hồn rồi.”

Bà Lưu đưa bà Phác ra chỗ cũ, rồi cúi xuống nói bên tai bà Phác một câu.

“ Có tin tôi báo cho bà, giờ tôi đi trước.”

Bà Lưu rời đi.

Hai hôm sau.

“ Bà Phác, bà Phác.”

Bà Phác đang quỳ trước quan tài của con trai mình thì nghe thấy tiếng của bà Lưu.

Bà bước ra ngoài mở cổng cho bà Lưu bước vô nhà rồi hỏi.

“ Có chuyện gì mà bà lại sồn sồn lên gọi tôi thế?”

“ Có tin tức rồi.

Đi, chúng vào phòng nói chuyện.”

Bà Phác nghe thấy thế thì liền dẫn bà Lưu vào phòng.

Ông Phác nhìn vợ mình cùng cái người phụ nữ kia một cách khó hiểu, ông tự hỏi.

“ Hai người này có chuyện gì à?”

“ Ông Phác, đến đây nào.”

Giọng của mấy người đàn ông đang ngồi ở phía xa vang lên.

“ Đến đây, đến đây.”

Ông Phác lẹ chân bước về phía đấy, vứt suy nghĩ vừa nãy của mình ra sau đầu.

Trong phòng lúc đó.

“ Bà nói có tin tức rồi là sao?

Thật chứ, tìm được người sao?”

Bà Phác hốt hoảng sau khi nghe những gì bà Lưu nói, mới có hai ngày, tìm được nhanh như thế sao?

“ Là thật, tôi nói dối bà làm gì, tôi có được ích lợi gì đâu.

Tìm được người rồi, là một người ở thôn bên.

Mệnh cách hợp với trai bà.

Nhưng có điều....”

Bà Lưu đang nói thì ngừng lại, gương mặt hiện lên sự do dự.

“ Nhưng làm sao, bà cứ nói đi xem nào.”

Bà Phác đang nghe thì thấy bà Lưu dừng, bà giục bà Lưu.

“ Nhưng có điều...

Người đấy, là con trai.”

“ Con....

Con trai?

Là một thằng đàn ông sao?

Bà bảo con tôi kết âm hôn với một đứa con trai à.”

Bà Phác gắt gỏng lên, một đứa con trai ở cùng một đứa con trai?

Còn ra cái thể thống gì nữa.

Thật tởm lợm.

“ Thì tôi biết là như thế, nhưng cái người này thật sự rất hợp với con trai bà.

Với lại, cái này chỉ là âm hôn.

Không làm xấu mặt gia đình bà đâu.

Bà nghĩ cho con trai bà đi.”

Bà Lưu nhẹ giọng dỗ bà Phác.

Bà Phác trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

“ Thôi cũng được, vì con trai mà tôi bỏ qua cái chuyện này.

Bà nói rõ ràng cái thông tin của con người kia xem nào.”

“ Được được, tôi nói ngay đây.”

Mặt bà Lưu hiện rõ sự vui vẻ.

“ Người đấy tên là Biên Bá Hiền, vừa tròn 18 tuổi.

Sống ở thôn bên, gia đình nghèo khó, cha cậu ta suốt ngày rượu chè, đánh đập mẹ cùng cậu ta.

Tôi nhờ một ông đạo sĩ lành nghề tìm người thì ổng nói thế.

Cha cậu ta rất hám tiền, bây giờ bà chỉ cần bỏ tiền ra mua cậu ta về rồi tổ chức âm hôn là được.”

“ Vậy sao.....

Tôi biết rồi, cảm ơn đã đến nói cho tôi.

Bà cứ về trước đi, tôi cần nói chuyện với chồng mình về chuyện này.”

“ Vậy tôi về trước, có tin gì nhớ nói cho tôi đấy.”

“ Được rồi, tôi biết rồi.”

Bà Phác dùng tay xoa thái dương mình.

Bà Lưu lại quay về nhà mình.

Một lúc sau, bà Phác bước ra khỏi phòng liền tìm kiếm chồng mình.

Bà gọi to lên.

“ Lão Phác, lão Phác.

Ông đâu rồi?”

Ông Phác nghe thấy giọng vợ mình liền nhanh chân chạy tới.

“ Có chuyện gì hay sao mà bà gọi tôi thế?”

“ Đúng, có chuyện đấy.

Tôi muốn nói chuyện này với ông.

Vào phòng nói chuyện.”

Ông Phác ngơ ngơ bước theo vợ mình vô trong phòng.

Bà Phác đóng cửa lại rồi hít một hơi thật sâu rồi quay qua nhìn thẳng vào mắt ông Phác và nói.

“ Tôi muốn tổ chức minh hôn cho con trai chúng ta!”

“ Sao, sao cơ?

Minh hôn á,bà có bị điên không.

Cái chuyện trái đạo đức này mà bà muốn làm sao.”

Ông Phác nghe xong liền gắt gỏng chất vấn bà Phác.

“ Tôi biết là nó trái đạo đức.

Nhưng tôi thương con trai tôi hơn.

Thằng bé còn trẻ như vậy mà đã chết, chưa có vợ có con.

Chết rồi cũng chỉ ở một mình dưới âm phủ.

Tôi xót lắm chứ.”

Bà Phác cũng quát lại.

“ Chuyện này tôi quyết định rồi, người cũng tìm xong rồi.

Tôi chỉ nói để cho ông biết thôi.

Ông lo mà chuẩn bị mọi thứ đi.”

Bà Phác trợn mắt lên nói.

“ Bà...bà đúng là không còn gì để nói nữa mà.

Muốn làm gì thì làm đi.”

Ông Phác bất lực trước vợ mình.

“ Hừ...

Mai qua thôn bên đưa người về, cả tôi với ông cùng đi.

Nhớ chuẩn bị tiền đầy đủ đấy.

Giờ thì ra ngoài đi.

Tôi muốn ở một mình.”

Bà Phác đuổi chồng mình luôn ra ngoài.

“ Haiz....”

Trước khi bước ra ngoài ông Phác thở dài một hơi.
 
Back
Top Bottom