Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 400: Chương 400



[Tôi bị mù à? Sao tôi lại thấy Tân Án?]

[Vốn dĩ đang xem mơ màng sắp ngủ, đột nhiên tỉnh cả ngủ.]

[Có ý đấy, hai bên làm một trận PK đi ha ha ha ha.]

Sau khi nhóm của Tân Án tuyên bố rời khỏi Đào Hoa Nguyên Ký 2 và gia nhập Trốn Thoát, có thể nói đây là một đòn nặng nề giáng vào Đào Hoa Nguyên Ký. Không chỉ lượng xem thấp thảm hại, mà ngay cả các cuộc thảo luận trên mạng cũng bị Trốn Thoát hoàn toàn lấn át.

Sau khi nhóm của Tân Án rời đi, Hứa Húc đã mời Hứa Anh đến hỗ trợ, cùng với hai thành viên nhóm nhạc nam và Trương Uyển Uyển, Trần Ngọc Lâm ban đầu, hợp thành nhóm năm người mới.

Sự xuất hiện của Hứa Anh trong chương trình tạp kỹ đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Dù sao thì Hứa Anh hiện tại cũng là Ảnh hậu có thành tích cao nhất trong nước, màn trình diễn của cô chắc chắn sẽ tạo ra nhiều đề tài bàn tán.

Lý do cô tham gia là vì Hứa Húc là em họ cô, thực sự bị cầu xin đến mức không chịu nổi mới miễn cưỡng đồng ý đến.

Khi nhìn thấy Tân Án, Hứa Anh vô thức nhíu mày.

Vốn dĩ cô là người có nhiều hợp đồng quảng cáo nhất trong nước, cũng là ngôi sao hiếm hoi của nước nhà được các nhãn hiệu quốc tế tin dùng. Người hâm mộ của cô thường xuyên ca ngợi cô là "người đại diện số một trong nước".

Hiện tại, Tân Án mới nổi tiếng được một năm, nhưng chất lượng và số lượng hợp đồng quảng cáo đã vượt xa cô. Hơn nữa, người đại diện cũ của cô cũng là Giang Tâm, nhưng cũng không có đãi ngộ như Tân Án hiện tại. Nhìn thấy Tân Án, trong lòng cô tự nhiên không thoải mái.

Thêm vào đó, Hứa Húc còn luôn miệng nói với cô Tân Án thế này thế kia không tốt, ấn tượng của cô về Tân Án càng tệ hơn.

Còn trẻ tuổi, mới nổi tiếng chưa bao lâu mà đã vênh váo lên trời rồi. Hứa Anh hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn mặt Tân Án.

Hứa Anh quay lưng về phía máy quay, nhưng lại liếc xéo Tân Án một cái rõ to. Tân Án đương nhiên cảm nhận được điều đó.

Mình cũng đâu có quen biết gì cô ta đâu.

Tự nhiên gặp phải người khinh thường, Tân Án tỏ vẻ rất vô tội.

"Đây là địa bàn của chúng tôi". Hứa Húc khinh thường đến mức sắp trợn ngược mắt lên, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: "Các người làm phiền chúng tôi quay rồi."

Lương Việt tuy trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng biết không nên làm phiền việc quay phim của đoàn khác. Nhìn bầu trời đang dần tối, cô nói: "Chúng tôi không ngờ bên này có người, chúng tôi sẽ qua bên kia quay sau."

Cô chỉ tay về phía bãi cát ở xa, cách chỗ Đào Hoa Nguyên Ký 2 đang quay ít nhất mười mấy mét, chắc chắn sẽ không làm phiền họ quay phim. Bây giờ trời sắp tối, không thể bắt họ đêm khuya quay về địa điểm quay ban đầu được.

Hứa Húc liếc nhìn, khinh thường nói: "Xin lỗi, chỗ đó chúng tôi muốn."

Lương Việt cau mày, đây là cố ý gây sự sao?

[Đạo diễn bên Đào Hoa tính tình tệ quá!]

[Tôi thấy họ đâu có ở gần đâu, chắc không làm phiền được đâu.]

[Đây là cố tình gây sự mà!]

Bên phía Đào Hoa lại có phong cách khác.

[Tổ chương trình Trốn Thoát cố ý đúng không?]

[Được lợi còn khoe khoang. Ghê tởm!]

[Lần đầu tiên thấy có tổ chương trình cố tình cắt ngang buổi quay, có cần phải nhỏ nhen đắc ý như vậy không?]

[Tôi vẫn thích Đào Hoa hơn.]

Lúc này, Nhậm Phi vội vã chạy xe tới, không ngờ lại gặp phải Hứa Húc.

"Đạo diễn Hứa, bãi biển kia cách chỗ cô xa như vậy, có hét to cũng không nghe thấy". Anh vẫn lịch sự nói.

Hứa Húc lại không nể mặt anh: "Lát nữa chúng tôi sẽ đến đó quay."

Tân Án nhìn cảnh hoang vắng ở xa, biết Hứa Húc cố tình gây khó dễ: "Đạo diễn Hứa, nếu các CÔ phải dùng bên đó, sao vẫn chưa thấy nhân viên công tác đến chuẩn bị bối cảnh vậy? Bên đó đến cái màn hình cũng không có đâu."

Ở đây ai cũng biết, địa điểm quay đã được chọn chắc chắn sẽ có nhân viên công tác đến trước để chuẩn bị thiết bị. Chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp như thế này càng phải chuẩn bị màn hình trực tiếp trước. Thứ hai là sẽ có người canh giữ ở đó để tránh có sự cố bất ngờ ảnh hưởng đến buổi quay.

Nhưng chỗ Lương Việt chỉ, đến bóng người cũng không có, nhìn thế nào cũng không giống địa điểm sắp quay.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 401: Chương 401



"Nhân lực của chúng tôi không đủ, không thể đến chuẩn bị trước không được sao?" Hứa Húc thấy Tân Án liền nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tân Án cười: "Chị Lương, em thấy bên phải kia hình như tài nguyên phong phú hơn, cũng ít gió hơn. Nếu đạo diễn Hứa không đồng ý, hay là chúng ta qua bên đó đi."

"Được thôi". Lương Việt đương nhiên không có ý kiến.

"Bên đó chúng tôi cũng có việc dùng". Hứa Húc nghiến răng nói: "Chúng tôi chia làm hai nhóm."

[Hứa Húc đây là cố tình đấy!]

[Ách, đến đứa ngốc cũng nhìn ra cô ta cố ý.]

[Cô ta nghĩ không cho địa điểm là có thể ảnh hưởng đến sự nổi tiếng của Trốn Thoát sao, cũng quá ngây thơ rồi.]

Bình luận bên Đào Hoa 2 đều không bênh vực Hứa Húc nữa, chuyển sang ủng hộ ngôi sao nhà mình. Rất nhanh, Hứa Húc bị mắng lên hot search.

Thấy Hứa Húc làm khó dễ người như vậy, Nhậm Phi cũng không định giữ thái độ tốt nữa: "Đạo diễn Hứa, ý của cô là muốn chiếm trọn nửa bãi cát này sao? Hợp đồng của chúng tôi cũng bao gồm bên này. Chúng tôi nhường cô là lịch sự, không phải để cô được một tấc lại muốn tiến một thước."

"PD Nhậm cũng không cần phải khó xử người như vậy, luôn có đạo lý đến trước đến sau". Hứa Húc nói.

"Được thôi, nếu là đạo lý đến trước đến sau, vậy chúng ta đi trước bên kia chẳng phải xong sao, hà tất phải nói nhiều như vậy?" Tân Án nói: "Chúng ta đi thôi, đi trước."

Hứa Húc cuống lên: "Các người dám!"

"Lời này nói, chẳng lẽ cô là chủ nhân của hòn đảo này sao?" Lương Việt thiếu kiên nhẫn nói.

"Tôi có thể tố cáo các người! Đến lúc đó đừng hòng quay phim trên hòn đảo này nữa!" Hứa Húc hung tợn nói.

Nhậm Phi và Lương Việt biết hòn đảo này là của Tân Án, nghe vậy đều nhìn thoáng qua vị chủ nhân thực sự bên cạnh với vẻ mặt khó đoán.

Lúc này, Hứa Anh vẫn luôn im lặng quan sát bỗng lên tiếng: "Nếu đã như vậy, vẫn là đừng chậm trễ tiến độ, đi liên hệ với bên quản lý đảo đi, chuyện này dù sao cũng phải có cách giải quyết."

"Chắc chắn muốn gọi bên quản lý đảo?" Tân Án hỏi ngược lại.

Hứa Anh vốn dĩ đã không có thiện cảm với Tân Án, hiện tại thấy Tân Án dám nghi ngờ lời mình nói, càng thêm khó chịu: "Bây giờ có những nghệ sĩ trẻ, cậy mình có gia thế tốt muốn làm gì thì làm, không coi ai ra gì, đến tiền bối nói chuyện cũng dám tùy tiện xen vào, thật là đạo đức suy đồi."

[Hứa Anh đây là có ý gì?]

[Ách, cái vẻ mặt này của Hứa Anh đúng là kiểu trưởng bối mà tôi ghét nhất, cậy mình có chút thâm niên liền coi thường người khác, cứ như tất cả hậu bối đều phải quỳ xuống vâng dạ với cô ta vậy.]

[Hóa ra Hứa Anh là người như vậy, mở mang tầm mắt.]

[Chị Án nói gì cũng bị gán cho cái mác không coi ai ra gì, tôi chỉ là người qua đường thôi.]

Mà bên Đào Hoa, fan của Hứa Anh cũng đang ra sức tẩy trắng cho thần tượng nhà mình.

[Tiểu Anh nói có sai đâu, tôi đã thấy Tân Án không coi ai ra gì từ lâu rồi.]

[Cuối cùng cũng có người dám đối đầu với Tân Án ha ha ha ha.]

[Ủng hộ Hứa Anh!]

Trong khoảng thời gian ngắn, nhóm fan của Tân Án và fan của Hứa Anh bắt đầu khẩu chiến trên Weibo. Rất nhiều cư dân mạng thấy có drama trực tiếp đã đổ xô vào xem, lượng xem của Đào Hoa Nguyên Ký vậy mà còn tăng lên.

Một bên, Trương Uyển Uyển trong lòng âm thầm đắc ý, cuối cùng cũng có người dám đối đầu với Tân Án.

Nhưng Tân Án sao có thể để người khác tùy tiện gán cho mình những cái tên không hay như vậy: "Cô Hứa nói vậy là quá lời rồi. Tôi cũng không biết mình đã nói gì đắc tội cô, nhưng theo ý tôi thì lời tôi nói cũng không có vấn đề gì. Chúng tôi vô tình đến đây quay phim, sợ ảnh hưởng đến các cô nên đã nói muốn rời đi trước, đi sang bên kia. Chính là PD Hứa không đồng ý, không cho chúng tôi qua bên đó, nên mới chậm trễ tiến độ đến giờ."
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 402: Chương 402



Lời này vừa nói ra, Hứa Anh nhất thời ngơ ngác, phản ứng lại mới biết đây là Tân Án đang ngầm nói cô ta nhằm vào mình. Cô ta càng thêm tức giận đến sôi máu. Cái loại hậu bối này dám giẫm lên đầu cô ta, bao nhiêu năm lăn lộn của cô ta chẳng lẽ là vô ích sao?

Hứa Húc thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi, đang định tiến lên ngăn cản thì trợ lý đột nhiên ghé tai nói nhỏ vài câu.

Hóa ra là vì chuyện hai người cãi nhau đã lan truyền lên Weibo, mọi người đều rất hứng thú với việc đỉnh lưu đang hot và Ảnh hậu cãi nhau, đổ xô vào xem livestream, số liệu của họ tăng lên không ít.

Nghĩ vậy, Hứa Húc liền không ngăn cản nữa, mặc kệ hai người giằng co.

Tân Án từ trước đến nay là người không gây chuyện cũng không sợ chuyện. Đối mặt với Hứa Anh hung hăng dọa người, vẻ mặt giải thích từ tốn của cô đã gây được thiện cảm với rất nhiều người qua đường. Ngược lại, việc Hứa Anh liên tục nói mình là "tiền bối" nghe rất khó chịu.

Dù sao thì khán giả của chương trình tạp kỹ phần lớn là giới trẻ. Người đi làm nghe Hứa Anh dùng thâm niên để áp người khác, khi đặt mình vào hoàn cảnh đó liền cảm thấy nghẹt thở, học sinh thì càng không nói đến.

"Cô Hứa, đây đều là chuyện của tổ chương trình, khách quý như chúng ta không nên ra mặt ở đây". Tân Án nói, cô không muốn cãi nhau với người khác trước ống kính, quan trọng hơn là cô không muốn vô ích tăng thêm lượng xem cho Hứa Húc.

"Chuyện này nhất định phải để bên quản lý đảo cho một kết quả!" Hứa Anh hùng hổ nói.

Lúc này, Uông Dương vội vã chạy tới, trên trán lấm tấm mồ hôi. Đoàn làm phim Đào Hoa Nguyên Ký sao lại nhiều chuyện xấu như vậy, mấu chốt là lần nào cũng đụng đến bà chủ của ông ta, điều này khiến ông ta biết làm sao bây giờ?

"Ông Uông, chào ông. Ông nói xem chuyện này xử lý thế nào?" Hứa Húc ra đòn phủ đầu.

Uông Dương đến trước tìm hiểu sự tình, trong lòng cũng kỳ lạ. Cái cô Hứa Húc này nghĩ mình có hợp đồng là có được mảnh đất này sao, vậy mà còn không cho người khác đến, thật là buồn cười.

"Cô Hứa, trong hợp đồng chúng ta ký chỉ là thuê địa điểm cho cô quay chương trình, không có nghĩa là toàn bộ bãi biển đều là của cô". Uông Dương không khách khí nói: "Cô không có quyền ngăn cản họ."

"Nhưng trên này cũng viết sẽ cố gắng phối hợp chúng tôi quay". Hứa Húc nói: "Bọn họ đang làm phiền chúng tôi quay."

Uông Dương cạn lời nói: "Họ cũng có quyền sử dụng địa điểm này, hơn nữa, họ đâu có chiếm chỗ của các cô."

"Nhưng mà..." Hứa Húc còn muốn nói thêm gì đó.

"Được rồi, cô Hứa, chúng tôi là người phụ trách trên đảo, không phải để giải quyết những chuyện vặt vãnh cho các cô". Uông Dương thiếu kiên nhẫn cắt ngang lời Hứa Húc.

"Ông Uông, nếu chúng tôi trả thêm tiền, có thể thuê toàn bộ bãi cát này không, không cho đoàn chương trình khác sử dụng?" Hứa Anh hỏi.

Đây là muốn dùng tiền để giải quyết sao?

Uông Dương vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Tân Án: "Việc này phải hỏi bà chủ của chúng tôi."

"Được, vậy chúng tôi sẽ nói chuyện với bà chủ của ông". Hứa Anh thực sự tức giận không chịu nổi, nghĩ hôm nay dù thế nào cũng phải khiến bọn họ bẽ mặt một chút, nếu cứ thế bỏ đi chẳng phải sẽ bị cả mạng cười chê sao.

"Bà chủ của chúng tôi rất bận". Uông Dương không biết Tân Án có muốn lộ diện hay không, đành phải thoái thác trước.

Hứa Anh cau mày, người phụ trách này sao lại không biết điều như vậy?

Khu du lịch này còn chưa khai trương, có thể kiếm được một khoản trước khi khai trương, lại còn có hiệu ứng ngôi sao, đã là chiếm được rất nhiều lợi thế rồi: "Có phải ông làm việc không lâu không? Sao lại không có mắt nhìn như vậy? Nếu việc kinh doanh này thất bại, xem bà chủ của ông nói gì ông."

"Vậy tôi có thể khẳng định, việc kinh doanh này dù có thất bại, bà chủ của tôi cũng sẽ không nói gì đâu". Uông Dương cười nói.

"Sao ông lại không biết tốt xấu như vậy?" Hứa Anh thật sự hết lời để nói.

Lúc này, Tân Án bước lên một bước: "Cô Hứa, bà chủ ở đây sẽ không đồng ý đâu, cô đừng làm khó ông ấy nữa."

"Liên quan gì đến cô?" Liên tiếp bị từ chối, sự tức giận trong lòng Hứa Anh đã lên đến đỉnh điểm. Cô ta được tung hô lên tận mây xanh bao nhiêu năm nay, luôn thuận buồm xuôi gió, rất lâu rồi chưa từng chịu cảnh bẽ mặt như thế này.

"Tân Án, tôi biết cô quen biết bà chủ, nhưng cô cũng không thể tùy tiện phá hoại việc làm ăn của chúng tôi như vậy chứ". Hứa Húc nói.

"Ồ, tôi nói không được là không được."

Tân Án cười nhìn hai người, không nổi giận thì thật đúng là coi cô là mèo bệnh mà.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 403: Chương 403



"Cô có ý gì? Cô quá kiêu ngạo rồi đấy!" Hứa Anh quả thực phải dụi mắt nhìn độ dày da mặt của Tân Án.

[Tân Án điên rồi à? Dám đối đầu với người ta như vậy.]

[Dù thế nào cũng không thể thay mặt chủ đảo quyết định được chứ.]

[Giọng điệu của Tân Án cứ như đây là đảo của cô ta vậy.]

[Ngồi chờ Tân Án lật xe.]

[Chủ đảo chắc phải tức c.h.ế.t với Tân Án mất, đây là mối làm ăn đưa đến tận cửa mà.]

[Rốt cuộc Tân Án có bối cảnh gì vậy?]

"Dựa vào cái gì?" Tân Án cười lạnh một tiếng: "Bởi vì tôi là chủ nhân của hòn đảo này."

"Cái gì?" Tất cả mọi người ở đó, trừ Lương Việt và Nhậm Phi, đều không kịp phản ứng.

Hứa Anh như nghe được chuyện cười trời giáng: "Tân Án, cô không bị điên đấy chứ? Đến đây ghi hình vài lần chương trình mà đã vọng tưởng hòn đảo này là của cô rồi?"

"Nếu các người thành thật tuân thủ hợp đồng, không gây chuyện, tôi vốn dĩ cũng không muốn dùng thân phận của mình để áp chế các người". Tân Án nói: "Chính là các người cứ dây dưa ở đây, làm chậm trễ việc quay phim của chúng tôi, có biết chúng tôi tổn thất mấy chục triệu người xem không?"

Nghe đến mấy chục triệu, khóe mắt Nhậm Phi giật giật, tuy rằng có ảnh hưởng đến một phần lượng xem, nhưng cũng không khoa trương đến mức đó.

Uông Dương đúng lúc đứng dậy: "Cô Hứa, tôi nghe lệnh cô Tân, nên rất xin lỗi, yêu cầu của các vị tôi không thể đáp ứng."

[Ngọa tào? Sao lại có cú lật kèo không thể ngờ được như vậy?]

[Chị Án, rốt cuộc chị là ai vậy?]

[Tân Án thật đúng là một sự tồn tại kỳ diệu của giới giải trí.]

[Đã có tiền đến mức mua cả hòn đảo, sao vẫn chưa có ai có thể đào ra gia thế của Tân Án rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?]

[Ở trên kia, phim truyền hình về người giàu chắc chắn đều sẽ che giấu thông tin thân phận của mình.]

"Hòn đảo này thật sự là của cô?" Hứa Húc run rẩy hỏi.

"Đúng vậy, thế nào, PD Hứa còn tiếp tục quay không?" Tân Án cười hỏi, cô chính là muốn khiến Hứa Húc đi cũng không xong, ở lại đây nghĩ đây là địa bàn của cô thì càng khó chịu.

Ngay cả Uông Dương cũng đã lên tiếng, vậy chắc chắn lời Tân Án nói là sự thật. Hứa Anh càng cảm thấy như bị Tân Án đùa giỡn trong lòng bàn tay, giận dữ không thôi: "Tân Án, hóa ra cô ở đây lâu như vậy, chính là cố ý xem chúng tôi cười nhạo đúng không?"

"Cô Hứa, tôi trước đây cũng không muốn lộ diện đâu, chẳng phải bị các người ép đến không còn cách nào sao?" Tân Án bất đắc dĩ nói: "Nếu các người sớm để chúng tôi đi chỗ khác quay, còn có nhiều chuyện như vậy sao?"

"Cô!" Hứa Anh thế mà nhất thời bị nghẹn họng không nói nên lời.

[Tôi nói Hứa Anh cũng quá mất mặt rồi.]

[Cậy mình là tiền bối muốn làm gì thì làm, kết quả đá phải sắt thép ha ha ha ha.]

[Đã sớm thấy cái vẻ cao cao tại thượng của Hứa Anh chướng mắt từ lâu rồi...]

Kỳ thực Tân Án cũng không cố tình muốn giấu giếm, chỉ là cô không hy vọng người khác xem chương trình mà lại chú ý đến gia thế của cô. Nhưng người ta đã dám bắt nạt đến tận đầu, lúc này không khoe ra một chút thì còn đợi đến bao giờ?

Thấy Tân Án áp đảo người cũng xong rồi, Nhậm Phi kịp thời ra mặt hòa giải: "Thôi thôi, hôm nay chỉ là một sự hiểu lầm thôi. Nếu không có việc gì thì chúng ta qua bên kia quay đi."

Hứa Húc tức đến muốn hộc máu, Tân Án và Nhậm Phi kẻ tung người hứng, vậy mà khiến bọn họ không còn cách nào giải quyết.

"Bà chủ, còn có việc gì khác cần dặn dò không ạ?" Uông Dương cũng rất thức thời, xưng hô đã đổi thành bà chủ.

"Không có gì, hôm nay vất vả ông rồi". Tân Án hài lòng gật đầu.

Đến khi rời khỏi địa điểm quay của Hứa Húc, Tưởng Bạch Thanh và những người khác vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhìn Tân Án đi phía trước cảm giác cả người cô tỏa ra ánh hào quang của tiền bạc.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 404: Chương 404



"Chị Án, hòn đảo này thật sự là của chị à?" Lâm Thi Quý lại lần nữa xác nhận.

"Nếu không thì sao, tôi chẳng lẽ lại dùng chuyện này để lừa họ à?" Tân Án nói.

"Vậy cái hồi quý đầu tiên đây là của chị rồi sao?" Hà Thư cũng đuổi theo hỏi.

Cô lắc đầu: "Quay xong chương trình thấy hòn đảo này khá tốt, mới động lòng."

Cô giấu chuyện đây là quà sinh nhật của mình đi, nếu không chuyện này mà truyền ra ngoài, anti-fan chắc chắn sẽ nói nhà cô xa xỉ vô độ, không có giá trị quan đúng đắn.

Không ngờ món quà sinh nhật này trong mắt những người khác lại là như vậy.

"Má ơi, chị Án, chị bao nuôi em đi!" Tưởng Bạch Thanh nói.

"Còn em nữa!" Lâm Thi Quý cũng không chịu thua kém.

"Các em đấy". Tân Án bất đắc dĩ nhìn họ: "Lúc đầu tôi không muốn nói cũng là vì sợ như vậy."

"Không sao đâu, trong lòng bọn em chị vốn dĩ đã rất cao lớn rồi, bây giờ chỉ là trong cái cao lớn ấy lại có thêm một chút ánh hào quang của tiền bạc thôi". Hà Thư cười hì hì nói.

Cùng lúc đó, [Tân Án chủ hòn đảo][gia thế Tân Án ][Tân Án Hứa Anh] đều leo lên hot search. Trên mạng mọi người đều bàn tán xôn xao về việc Tân Án rốt cuộc là thần thánh phương nào, trong giới giải trí có nữ minh tinh sở hữu đảo, cô vẫn là người đầu tiên.

[Thật ra, có ai phát hiện ra có một tập đoàn Tân Thị không?]

[Tân Thị chính là phú hào trong giới phú hào, đứng đầu trong mọi ngành nghề, không thể nào...]

[Tôi ban đầu cũng nghĩ chị Án có lẽ chỉ là con nhà mở công ty thôi, nhưng mà Tân Thị thì không dám nghĩ tới.]

[Nhưng họ Tân cũng không nhiều lắm... Sự trùng hợp này...]

Buổi quay thứ ba cũng thuận lợi hoàn thành, sau khi Tân Án rời đảo, hoạt động còn lại của cô là hai buổi ra mắt phim cùng Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc đáp chuyến bay thẳng đến rạp chiếu phim ra mắt, hai người trẻ chỉ có thể gặp nhau ở nơi công cộng.

Bởi vì Tân Án chỉ là khách mời trong 《 Đông Dạ 》, việc cô tham gia buổi ra mắt phim chỉ là để thu hút thêm chút nhân khí, nên cô không có nhiều cuộc phỏng vấn.

Cô tham gia buổi chiếu đầu tiên. Phim của Nghiêm Húc vốn đã có độ chú ý cao, nhưng trước đó cũng không công bố nhân vật khách mời của Tân Án là ai, nên ánh mắt của giới truyền thông điện ảnh vẫn đổ dồn vào Nghiêm Húc.

Ánh đèn tắt, dòng chữ đầu phim hiện lên, Tân Án ngồi ở một bên, đang định đắm mình vào bộ phim thì cảm thấy chiếc ghế bên cạnh bị người kéo xuống.

"May mà kịp". Nghiêm Húc khẽ nói.

Nhìn anh vẻ mặt phong trần mệt mỏi, Tân Án cũng ghé lại gần: "Anh mệt không?"

"Không mệt, anh nghỉ ngơi trên máy bay rồi". Nghiêm Húc cười nói, rồi nắm nhẹ tay cô ở phía dưới.

Tân Án lập tức rụt tay lại như chim sợ cành cong, trừng mắt nhìn anh, dùng khẩu hình nói: "Anh điên rồi à? Ở đây toàn là phóng viên đấy!"

Bên cạnh họ là các diễn viên hợp tác, phía sau là các chuyên gia, giới truyền thông, nhà phê bình điện ảnh được mời đến xem buổi chiếu đầu tiên. Một khi bị phát hiện thì thật không hay.

"Sợ gì chứ?" Nghiêm Húc nhướn mày nhìn cô: "Em ngại à?"

Đang lúc Tân Án định giơ tay đánh anh thì nhân viên công tác bên cạnh họ hình như nhìn thấy Nghiêm Húc, liền chào hỏi họ.

Đạo diễn ở giữa nhìn thấy Nghiêm Húc đến liền tìm người nhắn anh ra giữa ngồi.

"Tôi ngồi đây là được rồi". Nghiêm Húc từ chối.

"Nam chính ra giữa ngồi đi". Tân Án vội vàng muốn đuổi người đi, trời biết anh ngồi ở đây không thành thật thì phải làm sao.

Nghiêm Húc trêu chọc: "Không cần đâu, anh muốn cùng em xem bộ phim hợp tác đầu tiên của chúng ta."

Cô cũng bị xúc động. Đúng vậy, đây chính là bộ phim hợp tác đầu tiên của họ. Đương nhiên, hồi quay phim thì vẫn còn là mối quan hệ bạn bè xấu hổ, giờ vậy mà đã thành người yêu rồi.

Tân Án không nói gì nữa, mặc kệ anh cùng đạo diễn giải thích xong, rồi lại ngồi trở lại bên cạnh cô.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 405: Chương 405



Không thể không nói, gương mặt của Nghiêm Húc trên màn ảnh rộng phóng to trông càng đẹp trai hơn. Tân Án thưởng thức nhìn Nghiêm Húc trong phim, cũng thầm cảm thán không hổ là Ảnh đế.

Đến khi chiếu đến cảnh cô lên sân khấu, cô nghe rất rõ phía sau truyền đến những tiếng hít vào khe khẽ và tiếng hét nhỏ đầy phấn khích.

Nhìn cảnh hai người thân mật trên màn ảnh rộng vẫn rất ngại ngùng, đặc biệt là cô lại đóng vai người quyến rũ anh.

Bất quá đạo diễn quả nhiên có tài, đã quay cảnh hai người vừa quyến rũ lại vừa kiềm chế.

Đến cuối cùng khi cô c.h.ế.t đi, Tân Án vẫn rơi nước mắt.

"Cô Tân diễn hay thật đấy". Nghiêm Húc lại ghé sát tai cô trêu chọc.

Đây là đang khen hay là đang chê cô đây?

Tân Án trừng mắt liếc Nghiêm Húc một cái, ý bảo anh nghiêm túc chút.

Đến khi phim kết thúc, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đoàn làm phim chính lên sân khấu giới thiệu và giao lưu với khán giả.

Đến lượt Tân Án, cô vẫy tay: "Chào mọi người, tôi là Tân Án, người đến cameo trong phim."

Rất nhanh đã có phóng viên hưng phấn hỏi: "Có phải cô đến cameo vì Nghiêm Húc không?"

"Trong quá trình quay phim các bạn có chuyện gì thú vị không?"

"Các bạn có suy nghĩ gì về những cảnh thân mật?"

Tân Án đành phải bất đắc dĩ ngăn lại: "Hiện tại vẫn chưa đến phần giao lưu mà, mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta còn rất nhiều diễn viên ưu tú chưa giới thiệu đâu."

Đến khi vào phần giao lưu, câu hỏi tới tấp như mưa, đạo diễn đành phải tùy tiện chọn mấy khán giả trông có vẻ bình thường để giao lưu.

Những câu hỏi ban đầu vẫn rất bình thường, xoay quanh cốt truyện. Đến khi một nữ sinh kích động đứng lên: "Tôi, tôi muốn hỏi Tân Án, có phải Nghiêm lão sư mời cô đến cameo không?"

Cuối cùng thì câu hỏi này cũng đến. Tân Án thầm thở dài: "Thật ra khi tôi đến cameo, tôi và Nghiêm lão sư cũng không thân thiết lắm, nên lúc biết nhân vật, tôi còn hồi hộp lắm."

"Vậy ý cô là bây giờ rất thân thiết sao?" Nữ sinh nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.

"Ách, so với trước thì thân thiết hơn một chút."

"Lúc quay phim hai người có ngại ngùng không?" Nữ sinh lại hỏi.

"Đều là quay phim bình thường thôi". Tân Án đỡ trán nói.

Nghiêm Húc dường như đang xem trò vui ở bên cạnh, nghe được câu hỏi của Tân Án liền cười nói: "Không biết là ai lúc đó mặt đỏ bừng lên đấy nhỉ?"

Cái tên Nghiêm Húc này, đúng là một kẻ thích gây chuyện! Tân Án thầm mắng trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh trả lời: "Chuyện này cũng bình thường mà, dù sao thì gương mặt của Nghiêm lão sư ai cũng biết cả."

Sau đó cô liếc mắt ra hiệu "cô hiểu ý tôi chứ", cả hội trường cười ồ lên.

Bản thân cô chỉ là khách mời, không muốn lấn át vai chính, trả lời một vài câu hỏi xong liền rời đi trước.

Trên Weibo, bài đăng của cô nữ sinh đặt câu hỏi đã thu hút rất nhiều sự chú ý của fan couple "Tâm Nhãn".

[A a a a a a a tất cả fan couple "Tâm Nhãn" mau đi xem 《Đông Dạ》 đi, tuyệt đối không lỗ đâu, bên trong có cảnh "Tâm Nhãn" hắc hắc hắc a a a a a a tôi phát điên mất, CP của tôi chắc chắn là thật!]

Cô nữ sinh đó vốn dĩ là fan cứng của siêu thoại "Tâm Nhãn", vì cũng làm trong ngành truyền thông nên được mời tham gia buổi chiếu đầu tiên.

[Tuy rằng chị gái này đã quá đỉnh rồi, nhưng tôi vẫn tinh chuẩn bắt được từ khóa: "Tâm Nhãn" có cảnh hắc hắc hắc phải không!]

[Vốn dĩ chỉ nghĩ là khách mời, có chung khung hình là mãn nguyện rồi, kết quả lại có bất ngờ ngoài ý muốn sao?]

[Tôi cũng nghe nói, diễn xuất của "Tâm Nhãn" trong đó đỉnh lắm!]

[Không lẽ có cảnh thân mật sao!! A a a a a a mau chiếu đi!!]

Sau khi hoàn thành hai buổi ra mắt phim, Tân Án cũng chuẩn bị gia nhập đoàn làm phim mới.

Lần này là lần đầu tiên cô thử sức với phim học đường. Trong buổi chụp ảnh tạo hình, cô đã khiến nhân viên công tác phải trầm trồ kinh ngạc.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 406: Chương 406



Trước đây cô cũng từng đóng vai học sinh, chỉ là lúc đó nhân vật của cô là một học sinh bị bạo lực học đường, mỗi ngày đều buồn bã ủ rũ.

Còn lần này nhân vật là một nữ sinh trung học hoạt bát, chỉ cần buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc vào bộ đồng phục, liền hoàn toàn khác biệt với khí chất mà Tân Án vẫn thể hiện từ trước đến nay.

"Ngọa tào, chị Án, cái tạo hình này của chị đáng yêu quá đi!" Triệu Hi không nhịn được khen.

"Quả thực trẻ ra rất nhiều tuổi". Vương Lạc Lạc cũng hài lòng nói.

Tân Án cạn lời nói: "Mấy người có phải quên mất tôi vốn dĩ là một cô gái hơn hai mươi tuổi không?"

Vương Lạc Lạc lè lưỡi: "Thì tại gọi chị Án chị Án quen rồi, quên hết tuổi thật của chị rồi."

"Em còn lớn hơn chị đấy, chỉ biết chiếm tiện nghi của chị". Tân Án không thương tiếc vạch trần.

Lần này chỉ là một bộ phim học đường nhẹ nhàng, nên áp lực quay phim của cô cũng giảm đi rất nhiều.

Khi ảnh tạo hình được tung ra, những cư dân mạng trước đó không đánh giá cao việc Tân Án đóng phim học đường đều đồng loạt "vả mặt".

[Trước đây tôi còn cảm thấy cô ấy không hợp đóng phim học đường, tôi xin tự vả mặt.]

[Chị Án còn có mặt này nữa à!!]

[Đổi giọng gọi Án muội.]

[Lâu lắm rồi không thấy phim học đường thanh xuân, cầu xin kịch bản hay một chút! Không muốn xem cẩu huyết!]

Những diễn viên hợp tác cùng Tân Án cũng đều là những người trẻ tuổi gần tuổi cô, nên mỗi ngày ở đoàn phim đều rất vui vẻ.

《Đông Dạ》 cũng đã được công chiếu. Ngay ngày đầu tiên đã phá kỷ lục phòng vé. Hầu hết các hot search trên mạng đều thảo luận về cốt truyện. Ngoài ra, sự kết hợp giữa Tân Án và Nghiêm Húc lại một lần nữa gây sốt.

Có rất nhiều blogger cắt ghép video chung khung hình của hai người, dựng thành đủ loại cốt truyện, gây sốt trên các trang web video.

Tân Án thậm chí còn lên một hot search có tên [Khi nào Tân Án mới có thể sống đến kết thúc phim], chủ yếu là vì những nhân vật cô đóng thường chết, khiến khán giả khó lòng chấp nhận. Nhưng cũng chính vì vậy mà cô đã tạo nên rất nhiều nhân vật kinh điển.

《Đông Dạ》 đã trở thành bộ phim đứng đầu lớn nhất năm nay. Trên mạng mọi người đều nói Nghiêm Húc lại sắp tiếp tục thống trị các lễ trao giải năm nay.

Trong cuộc sống bận rộn với việc quay phim và ghi hình chương trình tạp kỹ, rất nhanh đã đến tập cuối cùng của 《Trốn Thoát》.

Khi gặp lại nhau trên thuyền, cả sáu người đều có chút luyến tiếc.

"Vậy mà lại đến tập cuối rồi". Tưởng Bạch Thanh thở dài nói.

"Cảm giác như tập cuối của Đào Hoa Nguyên Ký vẫn còn rõ ràng trước mắt ấy". Lâm Thi Quý nói.

"Chị thì lại rất mong chờ cuối cùng sẽ có màn kịch lớn nào đó". Tân Án mong đợi nói.

Đến khi lên đảo, tiếp nối cốt truyện kỳ trước, chính là việc họ liên lạc được với đội cứu viện.

Nhậm Phi vẫn đứng chờ họ ở bên bờ: "Các vị người chơi, đội cứu viện đã đến rồi, mời mọi người đi theo họ rời đi thôi."

Mọi người trong đầu đều là dấu chấm hỏi, cứ vậy mà rời đi sao?

"Chú ý, không phải máy bay trực thăng, mà là đi thuyền". Tân Án lại tỏ vẻ như đã đoán được điều gì đó.

Trước khi Tân Án nói ra câu tiếp theo, Nhậm Phi đã chặn lời cô, để tránh cô lại đoán trúng: "Đừng đoán nữa, bây giờ mời mọi người lên thuyền bên này."

[Ha ha ha ha ha đạo diễn Nhậm đây là đang phòng ngừa chị Án nói chuyện đấy à.]

[Giả bộ không nhìn ra ý đồ của đạo diễn Nhậm.]

[Cái biểu cảm kinh hoàng thất thố của đạo diễn Nhậm buồn cười quá ha ha ha ha.]

Thế là, mang theo ba phần nghi ngờ, ba phần tò mò, sáu người bước lên chiếc thuyền mới.

"Các vị người chơi, chúng ta sẽ đến căn cứ sau ba ngày nữa, các bạn sẽ được cứu". Nhân viên cứu viện trên thuyền nói.

Tân Án nhìn ngó xung quanh một chút, lộ ra vẻ mặt "quả nhiên là như vậy": "Xem ra nhiệm vụ cuối cùng là bắt chúng ta sinh tồn trên biển hai ngày nhỉ."

Nhậm Phi: Sớm biết thế đã bịt miệng cô ta lại trên thuyền rồi!!!!
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 407: Chương 407



Đang định công bố nhiệm vụ, nhân viên cứu viện có chút xấu hổ nói: "Yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đến nơi an toàn, các bạn đã được cứu trợ rồi, chúng tôi sẽ đưa các bạn về bờ an toàn."

"Cái flag này tốt nhất là đừng dựng bừa". Lăng Hi nhắc nhở.

Nhân viên cứu viện:..... Đây đều là một đám quỷ quái gì vậy?

Lúc này Tân Án lại hỏi: "Ở đây chỉ có một mình anh là nhân viên cứu viện thôi sao?"

"Đúng vậy, chỉ có tôi và thuyền trưởng". Anh ta nói: "Lát nữa chúng ta có thể cùng nhau lên học kỹ thuật lái thuyền, tôi nghe nói cô Tân và anh Nghiêm đều có bằng đúng không?"

[Tôi muốn bịa đặt: "Tâm Nhãn" đều có bằng chắc chắn là giấy đăng ký kết hôn rồi.]

[Sao đến việc thi bằng cũng ăn ý như vậy!]

Nghiêm Húc gật đầu.

Tân Án thì lại ngớ người ra một chút, lúc này mới nhớ ra nguyên chủ có bằng lái du thuyền: "Có thì có, nhưng không lẽ vừa rời thuyền trưởng đã muốn đột phát bệnh hiểm nghèo rồi?"

Nhân viên cứu viện:..... Cô đoán hết rồi thì chúng tôi còn diễn cái gì nữa?

"Chúng ta lên học một chút đi". Thấy nhân viên cứu viện mới đến không biết trả lời thế nào, Nghiêm Húc lên tiếng hòa giải.

"Được thôi". Tân Án nói.

Nhân viên cứu viện dẫn sáu người lên phòng thuyền trưởng, học một số kỹ thuật từ thuyền trưởng. Tân Án cũng luyện tập vài lần, dù sao cô cũng không quá quen thuộc.

Luyện tập xong các thao tác cơ bản, sáu người trở lại khoang thuyền, chờ đợi sự kiện xảy ra.

"Chị Án, chị nói lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì?" Thấy nhân viên cứu viện đóng cửa đi ra ngoài, Tưởng Bạch Thanh tò mò hỏi.

"Chị đâu phải nhà tiên tri, chị làm sao biết được". Tân Án nhún vai: "Bất quá chắc là thuyền trưởng gặp chuyện không lái được thuyền, sau đó chúng ta phải tự sinh tự diệt trên thuyền thôi."

"Bất quá may mắn là có đồ ăn". Lâm Thi Quý nói: "Chắc cũng không quá khó khăn đâu."

Tân Án lắc đầu, vẻ mặt "em quá ngây thơ rồi": "Em đoán xem, cái kia ở góc là cái gì?"

Hà Thư đang ngồi ở góc, nghe vậy mở chiếc rương ở góc ra nhìn, vẻ mặt tuyệt vọng: "Đồ lặn?"

"Sinh tồn trên biển điểm mấu chốt nhất chẳng phải là lặn xuống nước sao?" Tân Án nói.

"Lại nhớ đến một vài ký ức của quý đầu tiên". Lâm Thi Quý không hề lo lắng như trong tưởng tượng, ngược lại còn có chút hưng phấn: "Vậy chẳng phải chúng ta lại có thể ăn được món ngon do chị Án làm rồi sao!"

"Khó trách! Em vừa thấy bếp điện từ, lại không thấy đồ ăn!" Tưởng Bạch Thanh bừng tỉnh ngộ.

[Chị Án: Tổ đạo diễn đã sớm tính toán rồi.]

[Đạo diễn Nhậm không đi theo lên thuyền là sợ mình nhịn không được bịt miệng cô ấy sao?]

[Dường như đã thấy đạo diễn Nhậm nghiến răng nghiến lợi trước màn hình rồi.]

Nhậm Phi: Thật ra tôi đã cạn lời.

Sáu người nghỉ ngơi mười phút trong khoang thuyền, quả nhiên nhân viên cứu viện hốt hoảng chạy xuống: "Thuyền trưởng đột phát bệnh hiểm nghèo, phi, đột nhiên bị nhồi m.á.u cơ tim, phải đưa đến bệnh viện ngay lập tức!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tân Án hỏi.

"Đã liên hệ với một chiếc ca nô khác trên đảo để đưa chúng ta đi". Nhân viên cứu viện lo lắng nói: "Giấy tờ chứng cứ trên thuyền giao lại cho các bạn, xin hãy cố gắng cầm cự ba ngày này, đưa giấy tờ này đến tay cảnh sát."

Họ cũng lười hỏi vì sao rõ ràng có ca nô nhanh hơn mà không cho họ đi, lại muốn họ ở lại trên chiếc "thuyền chậm" phải ba ngày mới đến nơi. Hỏi thì cũng chỉ vì hiệu ứng chương trình mà thôi.

"Được."

Thế là sáu người nhìn nhân viên cứu viện mang theo thuyền trưởng nhanh nhẹn nhảy lên chiếc ca nô khác, chiếc ca nô vèo một tiếng liền chạy mất, chỉ để lại một bóng dáng nhỏ bé.

"Có hơi quá đáng, nhưng nghĩ đến là chương trình của chúng ta, lại cảm thấy không quá đáng như vậy". Hà Thư ngơ ngác nói.

[Ha ha ha ha ha cười c.h.ế.t mất!]

[Sao lại buồn cười đến thế cơ chứ!]
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 408: Chương 408



[Hình như tôi đã bị đạo diễn Nhậm tẩy não rồi, cái giả thiết hoang đường như vậy mà tôi lại không thấy kỳ lạ.]

[Biểu cảm hoài nghi nhân sinh của sáu người nhìn bóng dáng du thuyền thực sự quá buồn cười.]

"Được rồi, nói theo hướng tích cực thì trên du thuyền ít nhất sẽ không có zombie trốn ở đâu đó, chỉ cần sống sót là tốt rồi". Tân Án rất lạc quan.

"Có khi nào rất nhàm chán không?" Hà Thư hỏi.

Lại một lần nữa bị khách mời nghi ngờ là nhàm chán, Nhậm Phi: "..."

"Coi như đi nghỉ phép vậy". Lâm Thi Quý lại không nghĩ nhiều như vậy.

Chưa đợi mấy người nghỉ ngơi được bao lâu, xung quanh đã truyền đến tiếng động cơ. Tưởng Bạch Thanh chỉ tay về một hướng kinh ngạc nói: "Đây là cái gì!!!"

Chỉ thấy phía sau đột nhiên xuất hiện mấy chiếc ca nô, chậm rãi bao vây lấy họ.

"Tình hình thế nào?" Hà Thư nhìn từng nhóm người bịt mặt từ ca nô nhanh chóng lên thuyền của họ, kinh hãi không biết nói gì.

Người bịt mặt xông vào phòng điều khiển, nhìn sáu người trước mắt với vẻ mặt hung dữ nói: "Giấy tờ ở đâu, đưa ra đây!"

Xem ra là đến để cướp giấy tờ. Giấy tờ vẫn luôn ở trong ba lô của Tân Án.

Mấy người liếc nhìn nhau, không ai nói gì.

"Trói chúng lại cho tôi, ném xuống lồng giam ở biển, để chúng tự sinh tự diệt đi!" Nhóm người bịt mặt tiến lên trói chặt sáu người và bịt mắt họ lại.

Tân Án cảm giác như mình lại bị áp lên một chiếc thuyền tìm kiếm, sau đó bay nhanh về một nơi nào đó. Nhưng cô cũng không muốn giãy giụa, vì có lẽ nơi bị đưa đến mới là địa điểm mà chương trình lần này muốn họ sinh tồn.

Đến khi bị đưa lên một mảnh đất bằng, sáu người dường như bị xếp thành một vòng ngồi xuống.

"Khuyên các người tốt nhất đừng lộn xộn, bằng không, chúng tôi không rảnh vớt xác các người đâu". Người bịt mặt cười lạnh nói.

Sau đó lại là tiếng động cơ dần dần đi xa, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

"Chị Án, chúng ta đây là ở đâu?" Tưởng Bạch Thanh cảm nhận được gió biển, có chút run rẩy.

"Cảm giác như đang ở trên một cái bệ cao giữa biển, phía dưới là một tấm ván gỗ". Tân Án suy đoán: "Người kia nói là lồng giam ở biển, chẳng lẽ chính là một cái bệ cao giữa biển như vậy sao?"

"Mọi người đừng nhúc nhích vội, xem dây thừng có cởi được không". Nghiêm Húc bình tĩnh nói.

Nếu họ có thể nhìn thấy, họ sẽ phát hiện mình đang ở trên một bệ cao hình chữ nhật giữa biển, xung quanh một mảnh hoang vắng, chỉ có biển cả bao la.

[Tổ chương trình trâu bò quá đi!]

[Oa! Cảm giác quen thuộc quá!]

[Thế này thì sinh tồn thế nào được, đến tắm rửa cũng không xong.]

[So sánh thế này, cái thuyền vừa nãy tốt hơn nhiều.]

"Ai giúp tôi cởi dây trói với". Tân Án vừa nói xong liền cảm thấy có một đôi tay chạm vào mình, vụng về giúp cô cởi dây trói.

Cởi được dây trói, Tân Án tháo bịt mắt xuống.

"Má ơi!" Nhìn biển rộng bao la, Tân Án rơi vào trầm tư.

"Chị Án, chị cởi được rồi à, giúp em với". Lâm Thi Quý vẫn còn đang vặn vẹo.

Tân Án phản ứng lại, lập tức đi giúp Nghiêm Húc cởi dây trói.

[Lâm Thi Quý:???]

[Nghiêm lão sư không nhìn thấy gì mà vẫn giúp chị Án cởi được dây trói, phản ứng đầu tiên của chị Án là đi giúp Nghiêm lão sư, tôi lại bị "cẩu lương" làm cho nghẹn c.h.ế.t rồi.]

[Dự đoán lát nữa cảnh Nghiêm lão sư giúp cởi dây trói sẽ được rất nhiều blogger dùng để cắt video.]

[Tiểu Lâm: Chị Án, tình yêu sẽ thay đổi đúng không?]

Đến khi cả sáu người đều được giải thoát, nhìn biển rộng trước mắt đều rơi vào trầm mặc.

"Không hiểu sao cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi vậy". Hà Thư nói.

"Tớ cũng thấy vậy, lần đầu tiên cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại sáu người chúng ta". Tưởng Bạch Thanh gật đầu.

Tân Án đứng dậy, trong giọng nói mang theo một chút kích động: "Cảm giác sinh tồn lần này thú vị thật đấy, chúng ta nhanh chóng bắt đầu hành động thôi!"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 409: Chương 409



Giữa bệ cao còn có một chiếc bao công cụ rất lớn, bên trong toàn là dụng cụ và đồ lặn, cùng với nước, bánh mì và các vật tư sinh tồn cơ bản khác.

"Tuy rằng có công cụ, nhưng chúng ta làm sao xuống biển bắt cá đây?" Lăng Hi hỏi.

"Cậu thế này thì không hiểu rồi, đối với chị Án mà nói chỉ cần có đồ lặn là đủ". Hà Thư nói.

"Cũng không khoa trương như vậy đâu". Tân Án nói: "Chúng ta làm mấy cái lưới đánh cá đi, như vậy vừa dễ bắt lại vừa dễ bảo quản hải sản."

Tân Án đi lấy một chiếc lưới đánh cá treo lên lan can gỗ.

Cô nhìn biển rộng mênh mông: "Tóm lại bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chúng ta cứ nghĩ cách kiếm ăn trước đã."

"Vậy chúng ta câu cá đi". Tưởng Bạch Thanh nói.

"Vậy thì tchị và Nghiêm lão sư mặc đồ lặn xuống nước, còn các em câu cá". Tân Án nói.

Lúc này, Hà Thư lặng lẽ giơ tay: "Chị Án, em cũng biết lặn."

Trước đây Tân Án đã từng dạy Hà Thư, trong kỳ nghỉ Hà Thư cũng tự mình đi học lặn và đã lấy được bằng, bây giờ cũng có thể lặn được rồi.

"À đúng rồi, vậy thì ba chúng ta cùng xuống đi". Tân Án lúc này mới nhớ ra, cô theo thói quen chỉ nghĩ đến cô và Nghiêm Húc.

[Tiểu Thư, cậu thế này thì không hiểu chuyện rồi.]

[A ha ha ha ha cái vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của chị Án cười c.h.ế.t mất.]

[Tiểu Thư, sao cậu đột nhiên lại không có mắt nhìn thế!]

[Thư Bảo: Em chỉ đơn thuần muốn giúp kiếm ăn thôi.]

Cuối cùng quyết định ba người xuống nước, ba người câu cá.

"Chỉ có một cái cần câu thì làm sao bây giờ?" Tưởng Bạch Thanh hỏi.

"Dù sao cũng có dây câu, tháo lan can ra làm cán cũng được, cũng có thể làm cần câu đơn giản". Tân Án nói.

"Vừa đến đã phải tận dụng rồi sao?" Hà Thư kinh ngạc nói.

"Cái lan can này cũng chẳng có tác dụng gì, đồ tặng không sao có thể không dùng". Tân Án nói, đã lấy rìu ra từ thùng dụng cụ chuẩn bị động thủ.

"Đeo kính bảo hộ vào". Nghiêm Húc nhắc nhở, sau đó Tân Án quay người lại, anh tự nhiên giúp Tân Án đeo kính vào.

[Khéo tay quá đi!!]

[Chị Án thật là nói làm là làm.]

[Hai người thật sự rất ăn ý nha.]

[Ha ha ha ha vừa đến mười phút đã phải bắt đầu phá lan can rồi, không hổ là thao tác của chị Án.]

Tân Án phá lan can, Nghiêm Húc phụ trách xử lý đơn giản một chút, buộc dây câu vào, coi như là có thể dùng tạm.

"Được rồi!" Tân Án hài lòng nhìn hai chiếc cần câu đơn giản vừa làm được: "Vậy việc câu cá giao cho các em, không được thì buộc chút bánh mì làm mồi cũng được, chúng ta xuống nước thôi."

Nghiêm Húc rất nhanh thay đồ lặn và làm quen với môi trường dưới nước, thấy Tân Án định nhảy xuống liền ngăn lại nói: "Nước hơi lạnh, em xuống từ từ thôi."

"À vâng". Tân Án khựng lại, ngoan ngoãn bám vào thang xuống nước.

Bây giờ vẫn chưa đến mùa đông, nhưng nước biển vẫn hơi lạnh, làm quen với nhiệt độ nước xong mới bắt đầu lặn xuống.

Không thể không nói phong cảnh dưới biển sâu quả thực khác với cảnh nhìn thấy trên bờ. Vì an toàn, ba người đã thống nhất chỉ khám phá khu vực quanh bệ cao, không đi quá xa.

Không giống như ở trên bờ, việc bắt cá khó khăn hơn trong tưởng tượng. Độ sâu khi lặn xuống sâu hơn rất nhiều so với ở gần bờ. Hà Thư mới học lặn chưa lâu, vẫn còn hơi lạ lẫm. Ba người bận rộn cả tiếng đồng hồ mới bắt được hai con cá và một con bạch tuộc, phần lớn thời gian đều là nhặt vỏ sò.

"Khó khăn quá!" Hà Thư chán nản nói.

"Là người mới như vậy là tốt lắm rồi". Tân Án an ủi: "Chị cảm thấy không có công cụ đúng là quá khó khăn, phải nghĩ cách làm thêm công cụ mới được."

"Bẫy các kiểu?" Nghiêm Húc hỏi.

"Ở đây có dây thép, chị nghĩ có thể cùng với lưới đánh cá làm thành một cái lồng cá". Tân Án nói, đây là kỹ thuật bắt cá mà họ thường dùng trước đây, bất quá trước kia đều dùng tre, dùng dây thép để làm thì cô vẫn là lần đầu tiên.

"Được, anh giúp em". Nghiêm Húc nói, rồi cùng Tân Án tìm một góc bắt đầu làm lồng cá.

"Ha ha ha, vậy em đi xử lý cá". Hà Thư tự giác rời đi.
 
Back
Top Bottom