Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình

Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 250: Chương 250



Mấy ngày tiếp theo, Tân Án không gặp lại Hoắc Lâm và Bob, nghe Anna nói họ bận xử lý những việc còn sót lại của Thác Mỗ.

Anna nhanh chóng lấy lại tinh thần sau cú sốc, kéo Tân Án đi chơi khắp nơi, leo núi Alps, ngắm hồ Geneva.

"Tân, tôi thật sự không nỡ xa cậu." Anna dựa vào vai Tân Án, lưu luyến nói trước ngày cô phải quay lại ghi hình.

"Sau này sang Trung Quốc tìm tôi chơi nhé." Tân Án vỗ đầu cô bạn.

"Ba tôi nói tối nay sẽ tổ chức tiệc chia tay đấy." Anna hào hứng nói.

Mấy người nước ngoài này sao cứ thích tiệc tùng thế nhỉ? Tân Án thầm nghĩ, nhưng cũng đồng ý. Dù sao thời gian qua cô cũng được họ chiêu đãi không ít.

Nhưng Tân Án không ngờ rằng Hoắc Lâm cũng vui vẻ nhận lời đến dự bữa tối.

"Cô Tân ngạc nhiên khi thấy tôi à?" Hoắc Lâm vẫn dáng vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi.

Tân Án cười đáp: "Sao lại thế được, tôi chỉ cảm thấy rất vinh hạnh khi anh Hoắc Lâm đến thôi."

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, Tân Án đã thành thục kỹ năng này từ lâu.

Tân Án cảm thấy chắc chẳng ai có trải nghiệm ăn tối kỳ lạ như cô, khi mà đối diện là phú hào quyền lực của Thụy Sĩ và con gái của họ, còn bên cạnh là ông trùm hắc bang.

Bữa tối diễn ra trong không khí căng thẳng như nuốt phải gai. Hoắc Lâm và Bob bàn chuyện làm ăn, Anna ngoan ngoãn ngồi ăn, Tân Án thì càng không dám hó hé, sợ bị gọi tên bất ngờ. Cảm giác lúc này chẳng khác nào về quê ăn Tết mà sợ bị họ hàng hỏi han đủ thứ.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là tình huống căng thẳng như vậy, mà cô lại còn nghĩ đến chuyện ăn Tết.

Tân Án suýt chút nữa bật cười.

"Cô Tân, cô cười một mình chuyện gì thế, chia sẻ với tôi được không?" Động tĩnh nhỏ của Tân Án không thoát khỏi mắt người bên cạnh.

Chết tiệt.

Tân Án thầm mắng, ngẩng đầu nói: "Không có gì, chỉ là nhớ đến chuyện thú vị mà hôm qua tôi và Anna gặp thôi."

"Cô Tân quay show vào ngày kia, có cần chúng tôi cử người đến giúp không?" Bob nhiệt tình hỏi.

"Không cần, không cần đâu ạ!" Tân Án vội từ chối.

Nếu Lương Việt và Giang Tâm thấy cô đi đâu cũng có một đám vệ sĩ theo sau, chắc họ sẽ sốc lắm.

Hôm sau, Tân Án tạm biệt gia đình Anna, đến Thi Thái Nhân, địa điểm ghi hình của "Tiểu Tân Thực Đường".

Giang Tâm đón Tân Án, tiện miệng hỏi: "Kỳ nghỉ này thế nào?"

"Tuyệt lắm ạ."

Vậy là tốt rồi, ai mà ngờ được chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Tân Án đã trải qua những chuyện ly kỳ như trong phim, nào là hắc bang đấu đá, giải cứu tiểu thư nhà giàu, kể ra chắc chẳng ai tin.

"Vậy là tốt rồi, thấy sắc mặt em tốt lắm." Giang Tâm yên tâm.

Đương nhiên rồi, ở nhà Anna chẳng khác nào địa chủ, ngày nào cũng được ăn những món ngon bổ dưỡng, trà chiều bánh ngọt, cô cảm thấy mình tăng cân không ít.

Quả nhiên, câu tiếp theo của Giang Tâm là: "Cảm giác em béo lên đấy, đừng có lơ là nhé."

"Biết rồi ạ, em vẫn tập thể dục mỗi ngày mà." Tân Án không phục đáp.

Ngủ một giấc, họ đã đến khu dân cư mà tổ chương trình định sẵn.

"Lâu rồi không gặp." Lương Việt cười đón Tân Án ở cửa.

"Chị Lương."

Vào đến nơi, Lương Việt nói: "Khách mời cố định đã chốt rồi, em cần quay một đoạn tư liệu mời họ đến Thụy Sĩ."

Tân Án hiểu ý, giờ show nào cũng vậy, tuy là tổ chương trình mời, nhưng khi lên sóng sẽ nói là Tân Án tự mời bạn bè.

"Em đoán xem khách mời lần này là ai?" Lương Việt bí ẩn hỏi.

"Nhìn chị phấn khích thế này, chắc là mấy người trong "Đào Hoa Nguyên Ký" rồi," Tân Án không cần đoán cũng biết, với cả gần đây họ cứ úp úp mở mở trong nhóm chat, cô đoán chắc là họ muốn đến.

"Ách, có thể đừng đoán trúng không?"

Lương Việt bất lực nói: "Thôi được rồi, chị không giấu nữa, lần này có bốn khách mời, là Lâm Thi Quý, Tưởng Bạch Thanh và Dư Khuynh. Ban đầu định mời Hà Thư, nhưng nhóm của cậu ấy đang lưu diễn nên không có thời gian, nên chúng ta mời Dư Khuynh, người từng hợp tác với em trong "Nhật Ký Thị Trấn Nhỏ". Ngoài ra còn có khách mời bí ẩn nữa nhé."

Tuy hơi tiếc vì không tụ tập đủ người, nhưng Dư Khuynh cũng là một cậu bé rất nỗ lực, chắc chắn sẽ làm tốt việc bưng bê dọn dẹp.

Tân Án vô thức bắt đầu phân công nhiệm vụ.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 251: Chương 251



"Án tỷ!" Vừa bắt máy, giọng nói lanh lảnh của Tưởng Bạch Thanh đã vang lên.

"Khụ khụ, Bạch Thanh, em đang không biết mình sắp đi quay show à?" Lương Việt nhắc nhở.

"Ối giời ơi." Tưởng Bạch Thanh mới nhớ ra, lập tức đổi giọng: "Án tỷ? Chị tìm em có chuyện gì ạ?"

Tân Án chỉ biết bất lực phối hợp diễn xuất: "Dạo này em có rảnh không, có muốn đến Thụy Sĩ làm việc với chị không?"

"Thụy Sĩ? Tuyệt vời luôn!"

Phải nói là nhóm bạn này có chút ăn ý, khi gọi cho Lâm Thi Quý, cô nàng cũng phản ứng y hệt Tưởng Bạch Thanh, Lương Việt lại phải nhắc nhở lần nữa.

Đến lượt Dư Khuynh, vì thời gian hợp tác không dài, nên cậu ấy và Tân Án không nói chuyện nhiều, với cả lâu rồi không liên lạc nên có vẻ hơi căng thẳng.

"Tân Án, ách, chào chị."

"Học sinh Tiểu Dư, dạo này rảnh không?" Tân Án hỏi: "Chị đang làm ăn lớn ở Thụy Sĩ, có muốn đến làm cùng không?"

"Ách, được ạ."

Thế là, show thực tế "Tiểu Tân Thực Đường" với Tân Án làm quản lý, Lâm Thi Quý, Tưởng Bạch Thanh, Dư Khuynh làm nhân viên, sẽ chính thức khởi quay sau ba ngày nữa.

Trong ba ngày chờ đợi họ đến, Tân Án theo các chủ quán ăn địa phương học hỏi kiến thức quản lý nhà hàng, nào là phân loại rác, quản lý nhân viên, vệ sinh an toàn thực phẩm, đủ thứ việc phải lo, còn phải thi cử nữa, áp lực không nhỏ.

Ba người họ cùng chuyến bay đến, Tân Án ra tận cửa đón.

"Án tỷ!!" Tưởng Bạch Thanh từ xa đã lao đến ôm chầm Tân Án: "Em nhớ chị quá đi!"

Lâm Thi Quý từ phía sau chen lên: "Tớ mới là người nhớ lâu nhất đấy nhé, ít ra hai người còn gặp nhau ở lễ trao giải."

Dư Khuynh thì ngại ngùng vẫy tay: "Chào mọi người."

"Đi thôi nào." Tân Án một tay ôm Tưởng Bạch Thanh, một tay ôm Lâm Thi Quý, phía sau còn có Dư Khuynh, cả đám vui vẻ đi vào.

[A a a, tập hợp rồi!]

[Nhớ nhóm bốn người quá, tiếc là Hà Thư không đến được.]

[Dư Khuynh ngại ngùng đáng yêu quá haha.]

Địa điểm quay nhà hàng lần này là ở Thi Thái Nhân, một thị trấn cổ kính, những bức bích họa tinh xảo trên tường nhà thu hút rất nhiều du khách đến chiêm ngưỡng.

Vào thu, Tân Án không phải lần đầu đến đây, cô dẫn ba người len lỏi qua đám đông, đến trước nhà hàng của họ.

"Oa! Ở đây đẹp quá!" Lâm Thi Quý cảm thán: "Ước gì được sống ở đây."

"Tháng này cậu sẽ được sống ở đây đấy." Tưởng Bạch Thanh cũng không rời mắt khỏi cảnh đẹp, đặc biệt là tấm biển gỗ trang trí của "Tiểu Tân Thực Đường" càng mang một vẻ đẹp riêng.

Nội thất nhà hàng cũng mang phong cách Trung cổ như cả thị trấn, trên tường có nhiều bức bích họa do khách để lại. Điểm khác biệt so với các cửa hàng xung quanh là "Tiểu Tân Thực Đường" treo đèn lồng đỏ và câu đối, thể hiện đây là một nhà hàng Trung Quốc.

"Tân, các cháu bắt đầu quay rồi à?" Bà chủ cửa hàng mỹ nghệ Sơn Mỗ bên cạnh lên tiếng. Tân Án thường xuyên ghé qua cửa hàng bà để học hỏi kinh nghiệm, nên hai người khá thân thiết, và bà cũng biết rằng nơi này sắp mở một nhà hàng Trung Quốc.

"Vâng ạ, đây là các nhân viên của cháu." Tân Án cười giới thiệu.

Bước vào bên trong, ngoài những trang thiết bị cơ bản như nồi niêu xoong chảo, mọi thứ trang trí đã sẵn sàng.

"Tốt lắm." Tân Án quay người lại: "Tiếp theo, chúng ta có rất nhiều việc phải làm."
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 252: Chương 252



Đúng vậy, Tân Án nói vội là thật, bởi vì ngoài việc không cần lo lắng trang trí, họ còn rất nhiều thứ phải bàn: nguyên liệu, mua sắm, giá cả, nhân viên phục vụ, học nấu ăn, v.v.

Đầu tiên, vấn đề nhân viên phục vụ. Đầu bếp chính chắc chắn là Tân Án, nhưng một mình cô chắc chắn không thể quán xuyến hết mọi việc.

"Mọi người có ai có chút kiến thức cơ bản về nấu ăn không?" Tân Án hỏi.

Ba người nhìn nhau.

"Hay là để em? Tuy rằng em nấu không giỏi, nhưng thái rau thì vẫn được." Lâm Thi Quý nói.

Tân Án nghĩ ngợi, hồi ở Đào Hoa Nguyên Ký, Lâm Thi Quý cũng giúp cô nhiều, làm cũng không tệ, liền viết tên Lâm Thi Quý vào vị trí phụ bếp.

"Má ơi, em thành phụ bếp rồi!" Lâm Thi Quý nhìn thấy chức danh của mình, không khỏi có chút kích động.

"Vậy Tiểu Dư và Bạch Thanh, hai người sẽ phụ trách sảnh chính." Tân Án nói.

"Được, giao cho chúng em." Tưởng Bạch Thanh đồng ý, Dư Khuynh đương nhiên không có vấn đề gì.

"Tiếp theo là vấn đề nguyên liệu, mọi người đã nghĩ ra món gì chưa?" Tân Án hỏi tiếp.

Dư Khuynh lấy điện thoại ra mở ghi chú: "Em nhớ được một số món, đều là những món ăn Trung Quốc nổi tiếng."

Dư Khuynh nhớ có: Đậu hũ Ma Bà, sườn heo chua ngọt, cánh gà chiên Coca, thịt kho tàu, cá hầm ớt.

"Em cảm thấy nên có vài món canh, có thể mỗi ngày một loại, ví dụ như canh bắp sườn non chẳng hạn." Lâm Thi Quý đề nghị.

"Canh chắc chắn phải có, người Thụy Sĩ ăn đồ ngọt không ít, chúng ta cũng có thể chuẩn bị chút đồ ngọt." Tân Án gật đầu: "Chúng ta có thể chọn một vài món tráng miệng kiểu Trung Quốc ra, ví dụ như bánh hoa quế, bánh trôi, v.v. Ngoài ra, tôi nghe nói người Thụy Sĩ thích phô mai, chúng ta cũng có thể dùng phô mai làm một số món ngọt."

"Khoai tây nghiền phô mai viên thế nào!" Tưởng Bạch Thanh vốn thích ăn đồ ngọt, hào hứng đề nghị.

"Đồ ngọt chúng ta có thể chuẩn bị trước, đến lúc đó ở quầy sẽ để một tủ lạnh lớn, các cậu sẽ phụ trách đồ ngọt." Tân Án lập tức nói.

"Nhưng nếu đồ ăn Trung Quốc không hợp khẩu vị của họ thì sao? Có cần làm thêm một ít đồ ăn Tây không?" Dư Khuynh hỏi.

Vấn đề này Tân Án cũng đã nghĩ đến: "Nhưng chị cảm thấy, nếu là đồ ăn Tây, thì ở đây nhà hàng Tây đã nhiều năm rồi, tại sao họ lại đến chỗ chúng ta? Chị nghĩ những người đến đây đều muốn thử những món ăn khác biệt."

"Đúng! Nhiệm vụ của chúng ta là quảng bá đồ ăn Trung Quốc!" Tưởng Bạch Thanh nói.

Cuối cùng, mọi người nhất trí quyết định món chính chỉ làm đồ ăn Trung Quốc.

Quyết định cuối cùng là:

Món chính: Đậu hũ Ma Bà, sườn heo chua ngọt, thịt kho tàu, mì trộn tương, gà sa khương, tiểu xào hoàng ngưu (bò xào tái).

Đồ ngọt: Khoai tây nghiền phô mai viên, bánh hoa quế, bánh khoai lang tím nhân khoai môn, bánh trôi đường đỏ, trà sữa trân châu.

Canh thì xem tình hình mỗi ngày mà quyết định, mỗi phần nguyên liệu được bán theo định lượng, hết là hết.

Quán không lớn, tổng cộng chỉ có 8 bàn, bên ngoài cửa hàng có thể bày thêm 4 bàn, nên áp lực của họ vẫn không nhỏ.

Sau khi quyết định xong thực đơn, mọi người bắt đầu luyện tập không ngừng nghỉ. Tân Án phụ trách món chính, đồ ngọt thì chuẩn bị trước một ngày.

Mọi người tuy vừa đến quán còn hơi ngơ ngác, nhưng dưới sự sắp xếp của Tân Án, rất nhanh chóng mỗi người đã vào vị trí của mình và bắt đầu công việc. Tân Án bắt đầu luyện tập món chính, mỗi lần đều ghi nhớ kỹ định lượng, để phòng khi cần người giúp đỡ. Lâm Thi Quý thì vừa quan sát cách Tân Án làm vừa giúp cô một tay.

Còn Tưởng Bạch Thanh và Dư Khuynh thì bắt đầu tìm tòi công thức làm đồ ngọt. Bốn người lập tức bận rộn từ sáng đến tối mịt.

Nhưng trong quá trình luyện tập, Tân Án phát hiện ra một vấn đề c.h.ế.t người, đó là không có người rửa chén. Sảnh ngoài chỉ có hai người, tuy rằng có thể thay phiên nhau vào bếp rửa chén, nhưng lúc đông khách thì căn bản không thể quán xuyến hết mọi việc. Vì thế, Tân Án tìm đến Lương Việt.

"Chúng ta hiện tại ít người quá, mỗi người đều phải kiêm nhiệm nhiều việc. Em cảm thấy cứ như thế này thì lúc không bận còn đỡ, nếu thật sự đông khách thì mọi người sẽ rất vất vả." Tân Án nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 253: Chương 253



Lâm Thi Quý cũng đồng ý: "Tôi cũng thấy vậy, thứ nhất là món ăn của chúng ta cũng không ít, chuẩn bị nguyên liệu đã tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn có đồ ngọt. Mà sảnh ngoài ngoài việc phụ trách đồ ngọt, còn phải bày bàn, bưng đồ ăn, gọi món, dọn dẹp, nếu đông khách thật sự không thể lo hết được."

Lương Việt như đã đoán trước: "Cho nên, đây chẳng phải là có khách quý đặc biệt sao?"

Nghe nói còn có khách quý đặc biệt, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Khách quý đặc biệt khi nào đến?" Tưởng Bạch Thanh hỏi, rốt cuộc chỉ còn hai ngày nữa là khai trương.

"Cô ấy vốn dĩ chiều nay sẽ đến, nhưng máy bay đến trễ nên sẽ muộn hơn một chút." Lương Việt nói.

Vấn đề quan tâm nhất đã được giải quyết, Tân Án nhìn mọi người bận rộn cả ngày: "Chị sẽ hâm nóng đồ ăn đã làm, chúng ta ăn cơm trước đi, tiện thể thử luôn món ăn của chúng ta."

"Được!" Nghe thấy có thể ăn cơm, mọi người lại tràn đầy tinh thần.

Sau bữa tối, vị khách quý đặc biệt đầu tiên cuối cùng cũng khoan thai đến muộn.

Lúc đứng ở cửa chờ người đến, mấy người lặng lẽ tránh xa ống kính phát sóng trực tiếp, nhỏ giọng thảo luận.

"Lục Tình?" Tưởng Bạch Thanh kinh ngạc nói.

Tân Án bây giờ cũng dần biết một số nữ minh tinh: "Cô ấy chính là Lục Tình à?"

"Đây có phải là người duy nhất có chút quan hệ với Nghiêm Đế không?" Lâm Thi Quý hỏi: "À không đúng, bây giờ có Án tỷ rồi."

"Ý gì?" Tân Án không biết nhiều chuyện bát quái.

"Ôi trời, là chuyện mấy năm trước họ từng có tin đồn đó. Lục Tình và nhà Nghiêm Húc hình như quen nhau, trước kia từng bị chụp ảnh cùng nhau ăn cơm. Sau đó Lục Tình lại đóng vai mối tình đầu của Nghiêm Húc trong một bộ phim, chuyện tình cảm qua lại này chẳng phải là bị đồn ra sao?" Tưởng Bạch Thanh giải thích.

"Bất quá Nghiêm Húc lúc đó đã trực tiếp làm rõ, nói chỉ là nhận một người em gái, không có bất kỳ quan hệ nào khác. Lúc đó anh ấy còn bị mắng là nói chuyện quá thẳng thắn, không chừa mặt mũi cho con gái nữa cơ."

"Còn có chuyện như vậy nữa à?" Tân Án lẩm bẩm, Lục gia? Hình như cô đã từng nghe nói đến cái tên này.

"Theo em thì đây là một bạch liên hoa. Nghiêm Húc ngay từ đầu có vẻ cũng muốn giữ thể diện nên không làm rõ, là cô ta trong một buổi phỏng vấn đã nói những lời nửa thật nửa giả, sau đó Nghiêm Húc mới lên tiếng." Lâm Thi Quý nói: "Cô ta sẽ không đến gây chuyện chứ?"

Tân Án nhìn Lục Tình chậm rãi bước vào, híp mắt: "Ngay dưới mắt chị, chị sẽ xem cô ta có thể làm gì."

"Chào mọi người." Lục Tình đi đến trước mặt bốn người.

"Hoan nghênh đến với Tiểu Tân Thực Đường." Tân Án với tư cách là chủ cửa hàng chủ động đứng ra chào đón.

"Hoan nghênh, hoan nghênh."

"Trên đường vất vả rồi."

Lục Tình cười nói: "Không vất vả, không vất vả. Nghĩ đến việc có thể tham gia chương trình này, tôi đã phấn khích đến mức không ngủ được trên máy bay."

"Vậy thì tối nay cô phải nghỉ ngơi thật tốt, công việc của chúng tôi không hề nhẹ đâu." Tân Án nói đùa.

"Yên tâm, tôi cái gì cũng làm được." Lục Tình nói, vừa nói vừa đánh giá Tân Án.

Sau khi Lục Tình đến, mọi người cùng nhau mang hành lý về homestay. Trừ Tân Án, mọi người vẫn chưa thu dọn đồ đạc.

"Mọi người mỗi người một phòng, vào thu dọn đồ đạc xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm đi mua sắm nữa." Tân Án nói.

"Vâng."

Mọi người chào nhau rồi về phòng.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 254: Chương 254



Sáng sớm ngày thứ hai, mấy người đã ra ngoài mua sắm thực phẩm cần thiết cho ngày mai khai trương. Vì tổ chương trình cấp kinh phí không nhiều, Tân Án đã hỏi thăm hàng xóm và tìm đến khu chợ trong trấn để mua sắm.

Tân Án theo chỉ dẫn của bà Sơn Mỗ đến một sạp hàng quen thuộc của bà ấy. Chủ cửa hàng đã đồng ý bán rẻ cho họ vì quen biết bà Sơn Mỗ.

Trong lúc Tân Án và những người khác đang chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, Lục Tình đột nhiên kéo tay Tân Án lại: "Tân Án, tôi cảm thấy như vậy có lẽ không tốt lắm?"

"Sao vậy?" Tân Án nghi hoặc hỏi.

"Thịt ở đây nhìn không được tươi ngon lắm, hay là chúng ta đi siêu thị mua?" Lục Tình nhẹ nhàng nói.

Tân Án không hiểu: "Như thế nào mà không tốt? Người địa phương đều đến đây mua đồ ăn, hơn nữa đây là chủ cửa hàng bên cạnh giới thiệu."

"Tôi chỉ lo lắng chuyện đó, nhỡ đâu ông chủ kia cố tình thông đồng thì sao? Mua ở siêu thị sẽ an toàn hơn, ít nhất có vấn đề còn có người chịu trách nhiệm," Lục Tình nói.

"Nhưng thịt ở siêu thị đắt hơn nhiều, chúng ta mua không phải để ăn mà là để bán, như vậy làm sao mà có lời." Lâm Thi Quý nói.

"Chúng ta mua thịt ngon thì mới kiếm được lời chứ. Nếu mua thịt không ngon, đến lúc đó người ta nói đồ ăn Trung Quốc của chúng ta không ăn được thì sao?" Lục Tình từ nhỏ chưa từng đi chợ, trong suy nghĩ của cô, chỉ có đồ ở siêu thị mới tạm chấp nhận được.

Tân Án kiên nhẫn nói: "Chúng ta làm kinh doanh, nếu cứ mua thịt đắt ở siêu thị lâu dài, một khi làm ăn không tốt, rất có thể ngày hôm sau đến tiền mua đồ ăn cũng không kiếm được. Hôm qua chúng ta cũng mua đồ ăn ở đây, không có vấn đề gì cả."

"Sao lại không làm ăn tốt được chứ, ở đây có đồ ăn Trung Quốc đâu." Lục Tình không hiểu: "Thôi được rồi, nếu mọi người đã quyết định, tôi không có gì để nói, chỉ là góp ý thôi."

"Vậy chúng ta mua xong rồi đi thôi." Nói xong Tân Án liền bắt đầu mua sắm.

Thấy Tân Án không chấp nhận ý kiến của mình, Lục Tình đành im lặng đi theo.

[Lục Tình đang làm gì vậy? Tiểu công chúa đừng có đến gây rối.]

[Nhà hàng nào lại đi siêu thị mua đồ, buồn cười c.h.ế.t mất.]

[Lục Tình có vẻ rất ghét Tân Án, chẳng lẽ là vì...?]

[Phía trước, tôi cũng nghĩ vậy! Nghiêm Đế trước đây chẳng phải từng có tin đồn với Lục Tình sao, bây giờ nhìn thái độ như lửa đốt...]

[Chuyện đã làm rõ từ 800 năm trước rồi, đừng nhắc đến Nghiêm Húc nữa, cảm ơn.]

Dường như chỉ là một cơn gió thoảng qua, mọi chuyện nhanh chóng qua đi. Tân Án cũng không để bụng chuyện này, bởi vì cô thật sự quá bận.

"Bạch Thanh, Tiểu Dư, hai em thống nhất lại quy trình phục vụ món ăn, còn cách bày bàn cũng phải quyết định, sau đó hướng dẫn cho Lục Tình." Tân Án phân phó, cô còn phải tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu.

"Rõ!" Tưởng Bạch Thanh nhiệt tình nói.

Kết quả không lâu sau, lại xảy ra xung đột.

"Tân Án, chị mau ra đây giải quyết đi." Dư Khuynh vội vàng tìm Tân Án xin giúp đỡ.

"Thật là không bớt lo." Tân Án đành bỏ dở công việc, đi ra sảnh ngoài: "Sao vậy?"

Lục Tình lập tức nói: "Tôi chỉ cảm thấy không hợp lý, muốn góp ý, không ngờ Bạch Thanh lại nổi giận."

"Tôi không có nổi giận." Tưởng Bạch Thanh cạn lời nói, chẳng qua lúc cô ấy sốt ruột thì nói nhanh hơn một chút, sao lại bị cho là nổi giận: "Chỉ là tôi cảm thấy sau khi phục vụ món ăn thì phải đánh dấu vào thực đơn, đây chẳng phải là điều cơ bản sao, nếu không làm trùng thì sao?"

Tân Án thấy có lý, liền nhìn về phía Lục Tình.

"Tôi thấy đánh dấu vào thực đơn quá lãng phí thời gian, hơn nữa nhỡ đâu có một tờ quên đánh dấu thì chẳng phải sẽ nhầm lẫn sao?"

Ý tưởng của Lục Tình rất đơn giản: "Báo trực tiếp tổng số món ăn chẳng phải được rồi sao?"

Tân Án hiểu rõ tình hình: "Vậy tôi hỏi cô, có khách đến trước và khách đến sau, chỉ báo tổng số thì chúng ta làm sao biết món nào phục vụ trước, món nào phục vụ sau? Hơn nữa nhỡ lúc đông khách, tất cả các bàn đều gọi cùng một món, vậy chẳng phải mỗi lần cô đọc thực đơn đều phải đọc lại toàn bộ số lượng món ăn sao? Như vậy càng phiền phức hơn."

"Vậy thì chúng ta có thể mỗi người phụ trách một bàn, chỉ phụ trách phục vụ đồ ăn cho mấy bàn mình phụ trách thôi." Lục Tình không chịu thua nói.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 255: Chương 255



"Vấn đề tương tự thôi, làm sao biết thứ tự phục vụ món ăn? Vậy lúc bưng món ra có phải mọi người còn phải tranh nhau không?"

Tân Án bất đắc dĩ nói: "Chúng ta đều là những người không chuyên nghiệp, cách an toàn nhất là làm theo quy trình bình thường, thực đơn được lập theo thứ tự gọi món, phục vụ xong thì đánh dấu vào thực đơn."

"Tôi cũng thấy đây là cách đơn giản nhất." Dư Khuynh lặng lẽ nói từ phía sau.

"Không có chuyện gì khác thì tôi về nấu ăn trước đây." Thấy vấn đề đã được giải quyết, Tân Án dứt khoát rời đi.

[Sao Lục Tình lúc nào cũng có nhiều ý tưởng kỳ lạ vậy?]

[Cô ta căn bản chẳng biết gì mà cứ chỉ đạo lung tung.]

[Tân Án cũng coi như kiên nhẫn rồi.]

Tiếp theo cho đến tối, Lục Tình cũng không gây chuyện nữa. Mấy người vẫn luôn bận rộn trong quán, mãi đến khuya mới trở về ký túc xá.

Trở về ký túc xá tuy có camera, nhưng không phải phát sóng trực tiếp. Phát sóng trực tiếp chỉ diễn ra khi họ bận rộn trong quán, còn lại tư liệu sẽ được biên tập lại để phát sau.

"Hôm nay chúng ta đã chuẩn bị hết những gì có thể rồi, ngày mai chắc chắn không thành vấn đề." Nhìn mọi người mệt mỏi rã rời, Tân Án động viên.

"Cảm giác bây giờ vừa sợ hãi vừa kích động." Lâm Thi Quý nói.

Thực ra Tân Án cũng rất lo lắng, nhưng vẫn cố gắng động viên mọi người: "Nghỉ ngơi sớm thôi, ngày mai sẽ là một trận chiến khó khăn đấy."

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tân Án đã dậy sớm đến quán chuẩn bị. Vốn là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, cô không muốn ngày đầu tiên khai trương có bất kỳ sai sót nào.

Trong lúc Tân Án đang đeo tạp dề chuẩn bị sơ chế đồ ăn, ngoài cửa truyền đến một giọng nói: "Em biết ngay chị sẽ dậy sớm đến đây mà."

Lâm Thi Quý bước vào cửa, đắc ý nhìn Tân Án.

"Thật ra cũng không cần sớm như vậy, chỉ là chị có chút không yên tâm. Sao em không nghỉ ngơi thêm một chút nữa?" Tân Án ngạc nhiên hỏi.

"Em biết chắc chắn chị sẽ đến sớm hơn giờ hẹn, đương nhiên là đến giúp chị rồi." Lâm Thi Quý cũng đi vào bếp lấy tạp dề.

Tân Án bất đắc dĩ cười.

Tân Án và Lâm Thi Quý chưa sơ chế được bao lâu đồ ăn, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói lớn: "Hai người các người, đến đây trước mà không nói cho em biết!"

Tưởng Bạch Thanh vẻ mặt cạn lời bước vào.

"Các em thật là..." Tân Án đột nhiên bật cười.

"Tớ cũng vừa mới đến thôi." Lâm Thi Quý cười hì hì nói: "Đúng là chúng ta."

"Hơ, đúng là chúng ta, đã luyện được sự ăn ý từ hoang đảo." Biết hai người không bỏ rơi mình, Tưởng Bạch Thanh lập tức vui vẻ,:"Chúng em đã đoán được tính cách hấp tấp của Tân Án rồi, sau này đừng hòng trốn chúng em mà cố gắng một mình nhé."

"Được thôi, làm gì cũng không giấu được các em." Tân Án nói.

Ba người bắt đầu chuẩn bị. Tân Án và Lâm Thi Quý sơ chế đồ ăn, Tưởng Bạch Thanh dọn dẹp. Vì thế, khi Dư Khuynh và Lục Tình đến đúng giờ, họ suýt chút nữa đã nghĩ mình nhớ nhầm giờ tập trung.

"Không có gì đâu, chúng tôi cũng chỉ đến sớm hơn một chút thôi." Lâm Thi Quý giải thích.

Lục Tình nhìn lên kệ, đồ ăn đã được sơ chế gần hết, sắc mặt không mấy vui vẻ.

"Được rồi, nhanh chóng bắt đầu làm việc thôi." Tân Án vội vàng lên tiếng: "Hôm nay chính là ngày khai trương của chúng ta!"
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 256: Chương 256



Mặc dù Lục Tình trong lòng khó chịu, cảm thấy mọi người cố ý không nói cho cô, như thể cô rất lười biếng, nhưng cô không hề thể hiện ra ngoài.

Tất cả mọi người đều đang khẩn trương chuẩn bị đồ ăn.

[Má ơi, tôi hồi hộp quá đi mất!]

[Nhất định phải thành công rực rỡ!]

[Lại một lần nữa cảm thán chị Án làm việc thật nhanh nhẹn.]

Năm phút trước khi khai trương, Tân Án tập hợp mọi người lại.

"Lát nữa dù có bao nhiêu khách, mọi người đều phải giữ sự tập trung. Phiếu gọi món phải xếp theo thời gian gọi, phục vụ món nào phải đánh dấu vào phiếu đó. Khách đi rồi nhớ dọn dẹp bàn kịp thời." Tân Án dặn dò: "Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người cùng nhau cố gắng lên nhé!"

"Cố lên!"

Mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết, chuẩn bị mở cửa, treo biển khai trương.

Từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa vẫn không một bóng người.

"Xong rồi, sao không có ai đến vậy?" Tưởng Bạch Thanh có chút ỉu xìu.

"Không sao đâu, ngày đầu tiên như vậy là bình thường mà." Tân Án an ủi: "Chúng ta cứ mở cửa rộng ra một chút."

Hai tiếng trôi qua, cuối cùng cũng đón được vị khách đầu tiên: Bà Sơn Mỗ, chủ nhà bên cạnh, cùng gia đình.

"Chào cháu, Tân." Bà Sơn Mỗ cười bước vào.

Tân Án lập tức đón lấy: "Bà Sơn Mỗ, bà đến rồi ạ."

"Đương nhiên phải đến ủng hộ các cháu rồi." Bà Sơn Mỗ dẫn theo ba đứa con cùng đi vào: "Chúng ta chưa ăn đồ ăn Trung Quốc bao giờ, cháu giới thiệu giúp bà vài món đi."

Tân Án liếc mắt ra hiệu cho Tưởng Bạch Thanh, Tưởng Bạch Thanh lập tức hiểu ý, tiến lên: "Để cháu giới thiệu cho bà ạ."

Cả buổi sáng, trong quán chỉ có gia đình bà Sơn Mỗ là khách, khiến mọi người đều có chút chán nản.

[Thật là chân thực, còn hơn mấy chương trình sắp xếp sẵn cả đống người.]

[Cảm giác phải ra ngoài mời khách mới được.]

[Thương Tân Án quá.]

Tân Án cảm thấy không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy: "Chúng ta in một ít tờ rơi rồi ra ngoài phát đi. Cứ chờ đợi thế này không phải là cách. Tiểu Dư, Chị nhớ em biết chỉnh sửa ảnh, em có thể làm poster không?"

Dư Khuynh nghe vậy có chút không tự tin: "Em, em không chắc."

"Không sao đâu, chỉ cần viết những điểm chính lên là được, không cần làm quá đẹp." Tân Án động viên: "Em thử xem sao."

"Dạ được thôi."

Dư Khuynh đành phải mang máy tính đến một góc nhỏ ngồi.

Chỉ một lát sau, Dư Khuynh chậm rãi đưa máy tính cho Tân Án xem: "Chị xem thế này được không?"

Tân Án tùy ý nhận lấy, nhìn thoáng qua: "Em gọi đây là không biết làm á??"

Poster trên máy tính trông chẳng khác nào được in chuyên nghiệp, không chỉ mang đậm phong cách Trung Quốc, mà còn in to các món chính ở trên, nhìn vào là biết ngay đồ xịn.

Tưởng Bạch Thanh và Lâm Thi Quý cũng xúm lại xem, đồng loạt thốt lên kinh ngạc: "Má ơi! Làm tốt quá vậy!"

"Mọi người thích là được." Dư Khuynh có chút ngượng ngùng gãi đầu.

"Quá đỉnh! Chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách!" Tưởng Bạch Thanh khen ngợi: "Vậy chúng ta đi kiếm khách thôi."

"Tớ, tớ đi á?" Dư Khuynh không thể tin nổi nhìn Tưởng Bạch Thanh.

"Em đẹp trai thế này, nhìn là biết ngay dân Thụy Sĩ thích rồi." Tân Án đẩy Dư Khuynh: "Cứ em với Bạch Thanh cùng nhau, đi đối diện xin phép cửa hàng dán poster rồi đi phát thôi."

"Giao cho em." Tưởng Bạch Thanh vẻ mặt tự tin kéo Dư Khuynh đi.

[Dư Khuynh thật là lợi hại!]

[Ha ha ha ha, sao Dư Khuynh vẫn còn nhát gái thế, đáng yêu quá!]

[Ô ô ô, các chị đều ủng hộ Tiểu Dư quá, thật tốt!]

[Tôi nóng lòng muốn xem Dư Khuynh phát tờ rơi rồi, ha ha ha ha!]

Lục Tình còn chưa kịp phản ứng, Dư Khuynh đã bị Tưởng Bạch Thanh kéo ra ngoài. Cô quay đầu lại hỏi: "Mọi người quên tôi rồi sao?"

"Sảnh chính cần có người trông coi, nhỡ có khách đến thì sao, bà Sơn Mỗ vẫn còn ở đây mà." Tân Án giải thích.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 257: Chương 257



Lục Tình có chút không hài lòng. Ra ngoài phát tờ rơi chắc chắn sẽ có nhiều cảnh quay riêng, ở trong quán lại không có khách, chắc chắn cảnh quay của cô sẽ bị cắt hết.

Nhưng Tân Án đã sắp xếp như vậy, cô lại không thể nổi cáu trong lúc phát sóng trực tiếp, đành bĩu môi ngồi xuống một bên.

"Bà Sơn Mỗ, bà có góp ý gì về những món ăn này không ạ?" Tân Án tiến lên hỏi han.

Bà Sơn Mỗ nghĩ ngợi: "Đối với bà, đồ ngọt rất hoàn hảo, bà nghĩ chắc chắn nhiều người sẽ thích. Chỉ là về món chính có lẽ cần thêm một số món thanh đạm. Nếu có thêm những món Trung Quốc có phô mai, chắc sẽ có rất nhiều người thích."

"Chúng cháu vô cùng cảm ơn góp ý của bà, chúng cháu sẽ cải thiện thêm." Bà Sơn Mỗ đã cho rất nhiều lời khuyên hữu ích. Sau khi tiễn bà, Tân Án bắt đầu lên mạng tìm kiếm công thức, cuối cùng quyết định thêm món bánh khoai lang đỏ nhân phô mai tan chảy. Chỉ cần làm sẵn vỏ bánh, ngày hôm sau chiên lên là xong, cũng là một món ăn rất tiện lợi.

Tờ rơi bên ngoài quả thực có tác dụng. Đến gần giờ ăn tối, lần lượt có ba cặp khách bước vào, đều là người địa phương Thụy Sĩ.

Tân Án cũng lập tức bắt đầu bận rộn, hết món này đến món khác, tay hầu như không rời khỏi cán chảo.

"Chị Án, em đến giúp chị xào món thịt bò này nhé." Lâm Thi Quý chủ động nói.

"Được, em đảo nhanh hai phút là được." Tân Án cũng rất thoải mái đưa chảo cho Lâm Thi Quý.

Dưới sự phối hợp ăn ý của cả hai, rất nhanh chóng tất cả các món ăn đã được hoàn thành.

Lúc này, có một vị khách giơ tay: "Xin chào? Hình như chúng tôi không gọi món này thì phải."

Tân Án vội vàng chạy tới: "Anh chị không gọi món thịt kho tàu đúng không ạ?"

"Đúng vậy, đồ ăn của chúng tôi còn thiếu một bát bánh trôi đường đỏ." Vị khách cũng rất lịch sự đáp lời.

Lâm Thi Quý nghe xong lập tức quay người đi múc bánh trôi đường đỏ.

"Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ mang ra ngay. Phần thịt kho tàu này coi như chúng tôi mời anh chị dùng thử, sau khi ăn xong xin cho chúng tôi xin chút ý kiến được không ạ?" Tân Án nói.

Được tặng một phần đồ ăn miễn phí, vị khách tự nhiên rất vui vẻ: "Hương vị không tệ, trước đây chúng tôi tự làm thịt kho tàu ở nhà nhưng hương vị luôn không đúng."

"Anh chị có thể thử dùng gia vị Trung Quốc." Tân Án cười nói, cuối cùng cũng giải quyết được sự cố nhỏ này.

Trở lại bếp, Tân Án kiểm tra lại phiếu gọi món, phát hiện Lục Tình căn bản không hề đánh dấu vào phiếu sau khi phục vụ món ăn như đã nói trước đó. Cô cạn lời, cuối cùng vẫn không nói gì.

[Không phải chứ, sao Lục Tình không đánh dấu vào phiếu gọi món vậy?]

[Ách, không biết mời Lục Tình đến làm gì nữa.]

[Đã dặn dò bao nhiêu lần phải nhớ đánh dấu vào phiếu, vậy mà chẳng để tâm chút nào.]

[Nhìn dáng vẻ lười biếng khi cô ta bưng đồ ăn kìa, tôi là khách mà tôi cũng khó chịu.]

"Chị Án, phát hết 100 tờ rồi." Tưởng Bạch Thanh hớn hở bước vào nhà hàng.

"Thật tuyệt vời, bây giờ không có việc gì nữa, mọi người nghỉ ngơi một chút đi." Tân Án vui mừng nói: "Tiểu Dư thế nào?"

"Vẫn, cũng không tệ lắm." Dư Khuynh nói.

"Hứ, còn có nhiều mỹ nữ chủ động tiến lên xin Tiểu Dư tờ rơi nữa đấy." Tưởng Bạch Thanh trêu chọc.

"Quả nhiên, nhan sắc ở đâu cũng có tác dụng." Tân Án đồng tình nói, hai người kẻ tung người hứng khiến Dư Khuynh đỏ mặt.

Có lẽ việc phát tờ rơi có hiệu quả, đến tối, quán lại đón thêm một đợt khách nhỏ, cũng gần như kín chỗ.

"Đây là ai bưng đồ ăn mà không đánh dấu vào phiếu vậy?" Tưởng Bạch Thanh lại một lần nữa phát hiện đồ ăn chưa được đánh dấu, hỏi.

"Hình như là tôi." Lục Tình quay đầu lại nhàn nhạt đáp.

"Lục Tình, cô lại đây một chút." Tân Án gọi.

Lục Tình nhíu mày: "Để lát nữa hết khách rồi nói chuyện đi, bây giờ nhiều khách như vậy mà."

"Lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô." Tân Án nở một nụ cười, nhưng trong mắt Lục Tình, nụ cười ấy sao mà có chút âm trầm.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 258: Chương 258



"Chuyện gì?" Lục Tình cố nén sự thiếu kiên nhẫn hỏi.

"Hôm nay tôi đã nhắc nhở cô rất nhiều lần rồi, phải đánh dấu vào phiếu gọi món, nếu không rất dễ bị nhầm lẫn khi phục vụ." Tân Án kiên nhẫn nói.

Lục Tình không hài lòng nói: "Các người không ở ngoài sảnh thì biết gì, có bao nhiêu bận không hả? Lấy được đồ ăn trước tiên chắc chắn là phải nhanh chóng mang cho khách rồi. Hơn nữa tôi chỉ nhầm có hai lần thôi, chứ không phải quên luôn."

"Buổi chiều bàn kia đưa thừa món thịt kho tàu, cô thật sự nghĩ là nên đưa cho người ta sao? Chính vì cô không đánh dấu vào phiếu, hơn nữa bản thân cũng không phát hiện ra phục vụ sai món, mới khiến chúng ta mất một đĩa đồ ăn." Tân Án nghiêm mặt nói: "Tôi không hy vọng có lần sau. Khách của chúng ta cũng không quá đông, thời gian để đánh dấu vào phiếu vẫn phải có."

Cô nói tiếp: "Nếu có khách nào cảm thấy chậm trễ vì cô đánh dấu vào phiếu, cô cứ đến tìm tôi."

"Biết rồi." Lục Tình có chút bực bội, cũng không dám nói gì thêm, không đợi Tân Án nói gì nữa đã quay người rời đi.

[Lục Tình thái độ gì vậy trời!]

[Cô ta còn cảm thấy mình bị oan ức hả?]

[Từ thích chuyển sang ghét rồi.]

"Không thể không nói chị Án lúc nghiêm túc vẫn rất đáng sợ." Lâm Thi Quý đứng xem toàn bộ quá trình lặng lẽ nói.

"Có hung dữ vậy sao?" Tân Án sờ sờ mặt, thái độ của cô vẫn tốt mà.

Lâm Thi Quý cố gắng tìm từ hình dung: "Không phải hung dữ, mà là có kiểu uy nghiêm không cần nổi giận ấy, không sao đâu, rất soái."

Tân Án bật cười: "Chỉ có em là biết nịnh thôi."

"Chị Án, có khách muốn trả lại đồ ăn." Tưởng Bạch Thanh thò đầu vào từ bên ngoài.

"Trả lại đồ ăn? Chị đi xem." Tân Án lập tức đi ra ngoài, bên ngoài là một người đàn ông.

"Xin chào anh, anh muốn trả lại đồ ăn ạ?" Tân Án lễ phép hỏi.

"Cái món thịt này cay quá, ăn không nổi." Người đàn ông có chút không hài lòng nói.

Tân Án nhìn đĩa thịt kho tàu chỉ còn vài cọng ớt và gần như đã ăn hết: "Vậy anh không ăn được cay ạ? Chúng tôi có thể xử lý lại một chút cho anh được không?"

"Không cần, tôi chính là không ăn được cay." Người đàn ông nói: "Các người làm cái gì mà cay thế?"

"Nhưng anh đã ăn gần hết rồi mới nói với chúng tôi, vậy thì không thể hoàn trả tiền được." Tân Án hòa nhã nói: "Lần sau anh đến, chúng tôi sẽ giảm giá cho anh được không?"

"Tôi không cần giảm giá gì hết, tôi muốn trả lại tiền." Người đàn ông rõ ràng là đến ăn quỵt, Tưởng Bạch Thanh và Dư Khuynh đứng bên cạnh xem mà sốt ruột.

Lúc này, Lục Tình lại ghé vào tai Tân Án: "Hay là cứ trả lại cho anh ta đi, người này rõ ràng cố ý."

Tân Án không phản ứng cô, lại nói với người đàn ông: "Nhân viên phục vụ của chúng tôi đứng đây nhìn anh ăn, cả quá trình anh không hề có bất kỳ biểu hiện nào là cay, thậm chí nước cũng không gọi thêm. Xin thứ lỗi chúng tôi không thể hoàn trả tiền cho anh."

Người đàn ông vừa nghe liền nổi giận, đập bàn đứng dậy: "Cô đang nói tôi ăn vạ hả!"

"Tân Án, nếu làm ầm ĩ lên lát nữa làm sao mà buôn bán được." Lục Tình vội vàng giữ chặt Tân Án, nhưng bị Tân Án một tay kéo ra phía sau.

Tưởng rằng Tân Án sẽ bị hắn dọa sợ, vậy thì nhầm rồi.

"Không có đâu, chỉ là trong quán chúng tôi cũng có camera giám sát. Nếu anh cảm thấy chúng tôi vu oan cho anh, hoàn toàn có thể cùng đi xem lại camera, xem anh có biểu hiện như thế nào." Tân Án vẫn giữ nụ cười trên môi.

"Cái quán này là quán ma! Quá đáng! Các người xem đây là cái loại cửa hàng gì vậy hả!" người đàn ông hét lớn rồi định xông ra cửa, nhưng bị Tân Án chặn lại.

"Anh còn chưa trả tiền." Tân Án nói, một tay giữ chặt hắn.

Người đàn ông thấy không thể trốn thoát, lại nhìn quanh đánh giá những người xung quanh: "Coi như bố thí cho lũ ăn xin."

Nói xong, hắn ném tiền lên bàn rồi sầm cửa xông ra ngoài.

"Ôi cô bé, cháu cũng gan dạ lắm, người này không phải lần đầu tiên như vậy đâu." Một bà lão nói.

"Đúng vậy đúng vậy, hắn là nỗi khiếp sợ của cả trấn này, chỉ thích bắt nạt kẻ yếu." Có người lập tức hưởng ứng.

"Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, mời mọi người tiếp tục dùng bữa." Tân Án mỉm cười nhìn các khách hàng, rồi quay người lại, dùng ánh mắt khó đoán nhìn thoáng qua Lục Tình, rồi trở về bếp.
 
Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình
Chương 259: Chương 259



[Má ơi, tôi vừa nãy thật sự sợ hết hồn.]

[Tân Án thật sự là một người phụ nữ rất bình tĩnh.]

[Không ai mắng Lục Tình sao? Rõ ràng là đối phương tìm chuyện, tại sao lại bênh vực Tân Án?]

[Lục Tình cũng là có lòng tốt mà?]

Tiểu Tân Thực Đường vẫn buôn bán đến 10 giờ tối, cuối cùng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Sau khi đóng cửa, mọi người bắt đầu thu dọn không ngừng nghỉ. Dư Khuynh chủ động nhận việc rửa chén, Tưởng Bạch Thanh và Lục Tình thì quét dọn bên ngoài, Tân Án và Lâm Thi Quý sắp xếp lại đồ ăn cho ngày mai.

"Em phát hiện đồ ngọt của chúng ta rất được nhiều người thích, cái món khoai tây nghiền phô mai viên bán hết rồi." Lâm Thi Quý nói.

"Đúng vậy, cho nên chị đang nghĩ buổi chiều có thể làm một suất đồ ngọt, đồ uống và một phần đồ ngọt bán kèm sẽ có ưu đãi, hơn nữa có cả cà phê và rượu vang nữa." Tân Án nói.

"Được đó, chỉ là có bận quá không?" Lâm Thi Quý có chút lo lắng.

"Buổi chiều khách đến ăn cũng không nhiều, nên chỉ cần để một người phụ trách đồ ngọt là được." Tân Án hôm nay vẫn luôn quan sát, buổi chiều phần lớn khách gọi đồ ngọt, mà đồ ngọt thì có thể làm sẵn, chỉ cần học pha cà phê là được.

Nhưng bây giờ cô còn một chuyện rất quan trọng phải làm.

"Mọi người lại đây tập hợp một chút, chúng ta muốn họp." Tân Án nói.

Đợi đến khi mọi người đều ngồi quây quần trước bàn, Tân Án chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, nên có một vài vấn đề xảy ra là chuyện rất bình thường. Nhưng chúng ta cùng nhau tổng kết lại, để phòng tránh lần sau tái phạm sai lầm."

Trừ Lục Tình, ba người còn lại đều ngoan ngoãn gật đầu. Lục Tình biết chắc chắn cô ấy sẽ bị nhắc đến.

"Thứ nhất, hôm nay xảy ra tình huống phục vụ sai món, mà lúc đó trong quán chỉ có ba bàn khách. Tôi hy vọng mọi người có thể cẩn thận hơn một chút. Nếu lúc ít khách còn làm sai, sau này đông khách thì sao?" Tân Án nhìn về phía Lục Tình.

"Thứ hai, gặp phải khách gây rối, không phải cứ nhường nhịn là xong. Nếu lần sau hắn lại đến dùng cùng một phương pháp để ăn quỵt thì sao? Chẳng lẽ hắn vừa bước vào cửa chúng ta liền đuổi người sao? Mọi người phải cứng rắn lên, có lý là chúng ta."

"Nhưng cái loại tình huống đó, nhỡ đâu hắn dùng bạo lực thì sao?" Lục Tình không phục nói: "Tôi thật sự cảm thấy cô quá mạo hiểm."

"Tôi hiểu suy nghĩ của cô, cho nên tôi cũng không trách cứ cô." Tân Án nghiêm túc nhìn Lục Tình: "Tôi chỉ làm như vậy khi đã đảm bảo mình sẽ không bị tổn thương. Nếu các cô gặp phải tình huống này ở bên ngoài, lập tức gọi tôi."

"Cô tưởng cô giỏi lắm chắc? Cô còn đánh thắng được hắn nữa cơ?" Lục Tình nhỏ giọng lầm bầm.

Lâm Thi Quý nhìn Lục Tình nói: "Cậu đừng quá coi thường chị Án. Những chuyện chị ấy nói có tự tin, đều không phải là khoa trương đâu."

[Tôi còn tưởng chị Án sẽ nổi giận cơ, ai ngờ lại không.]

[Tân Án vẫn rất lý lẽ, cái cô Lục Tình kia thật đáng ghét.]

[Chị Án của tôi có thể chinh phục được nhiều đồng đội như vậy thật sự không chỉ dựa vào sức mạnh đâu.]

"Tóm lại, tôi cảm thấy hôm nay chúng ta đã làm rất tốt. Tin tưởng ngày mai chúng ta sẽ còn tốt hơn nữa." Tân Án tổng kết: "Bây giờ, chúng ta tiếp tục chuẩn bị thôi, rửa chén rồi nghỉ ngơi."
 
Back
Top Bottom