Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Câu Truyện Của Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397700130-256-k670215.jpg

Câu Truyện Của Tôi
Tác giả: Taiyolinhduy
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

TÁC GIẢ KHÔNG PHẢI NHÀ VĂN, THÍCH THÌ VIẾT, THÍCH THÌ ĐĂNG, TRUYỆN CÓ THỂ BỊ BỎ QUÊN VÀI THÁNG.

Một chàng trai tên Duy Linh bất ngờ tỉnh dậy trong một ký túc xá lạ lẫm.

Tại đây, cậu gặp Trương Vũ - một Linh Thư - người cho biết cậu đang ở Ảo Giới, nơi đầy rẫy sự bất ổn và những sinh vật quái dị lang thang khắp nơi.

Duy Linh không nhớ gì ngoài tên và sở thích của mình...

Truyện sẽ xoay quanh hành trình phiêu lưu của nhân vật qua các vùng Ảo Giới, mang màu sắc Dreamcore hoặc Backrooms.
[Có sử dụng ảnh tạo bởi ChatGPT] Tags: dreamcoredị-giớilangthangmetaphưu-lưuxuyênkhông​
 
Câu Truyện Của Tôi
Chương 1 - Cánh đồng hoa bạc


Trong một căn phòng tĩnh lặng, bức tường loang lổ những vệt máu đã khô, không khí đượm mùi cũ kỹ và căng thẳng.

Một người đàn ông bị trói chặt trên chiếc ghế, người lấm tấm vết thương.

Đầu anh ta bị trùm kín bằng một túi ni lông màu đen.

Tiếng thở của anh yếu ớt, ngắt quãng, anh–"Im lặng!"

Hắn ta bước vào căn phòng, tay cầm đầy một bát máu tươi từ trên bàn.

Hắn rưới–"Ta bảo là IM LẶNG!!"... ... ...Được thôi... thế thì đành phải đợi mọi thứ trôi qua như một làn gió thoảng.

Chúng ta đến với cánh đồng hoa bạc...

Những đoá hoa màu bạc lấp lánh phản chiếu trên mảnh đất cằn cỗi, không bóng người, không tiếng động, chỉ có cánh đồng hoa và khoảng không xa xăm được bao phủ bởi lớp sương mờ đầy u buồn.

Người đàn ông nằm im lặng, chờ đợi cái chết không thể tránh khỏi.

Cơn đau này hòa quyện với hương hoa ngột ngạt, anh nhắm mắt lại, để nó thấm sâu vào tâm trí.

Sớm thôi, anh sẽ không còn cảm giác ấy nữa.

Những hạt mưa tí tách rơi xuống, xuyên qua những bông hoa bạc như thể nó không có ở đó.

Mưa ngày càng lớn, đổ xuống như những mũi tên sắc nhọn, xuyên thủng tất cả, kể cả da thịt...

Trong giây phút cuối cùng, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang hớt hải chạy về phía mình.

"K-Không kịp mất rồi!"

Người ấy quỳ xuống, đôi mắt đẫm lệ nhỏ xuống từng giọt, cô ấy ôm mặt khóc thảm thiết.

Một lúc sau, cô vuốt mái tóc bạc của mình rồi nhìn người đàn ông.

"Kiếp này... em lại không thể bảo vệ được anh... nữa rồi...!"

Khuôn mặt đau khổ của cô khiến anh khó hiểu.

"Là... sao...?"

Câu hỏi cuối cùng của anh trước khi tắc thở, anh đã nhận ra cô là ai, nhưng tại sao lại như vậy?

Thật khó hiểu...

"Vokkarlatte?"

Hà Nội trong đêm lạnh buốt của những ngày đầu năm mới, ngoài cửa sổ, lá cờ đỏ khẽ lay động trong làn gió nhẹ.

Ngồi trong phòng, trên chiếc bàn làm việc bừa bộn đầy giấy tờ và chiếc laptop cũ, tôi khoác áo len, ngồi vò đầu trước màn hình – tôi đang bí ý tưởng.

Cánh Đồng Hoa Bạc – một bộ truyện tranh xuyên không phong cách Nhật Bản – là tác phẩm tôi tự sáng tác và đã đăng trên trang ██████ khoảng sáu tháng nay.

Độc giả đón nhận khá tốt và đang rất mong chờ chương tiếp theo.

Tuy nhiên, bây giờ tôi bí lù rồi, không biết nên viết gì tiếp theo nữa.

Bất chợt, căn phòng tối om chỉ còn lại ánh sáng trắng của màn hình laptop – mất điện rồi.

Tôi vội rời khỏi ghế, với tay mở cửa sổ, ánh trăng tràn vào phòng tạo nên một khung cảnh khiến tôi sững người khi quay lại nhìn.

Dưới ánh trăng xanh huyền ảo và ánh sáng trắng từ màn hình laptop, căn phòng như đã hóa thành một thế giới khác.

Mọi thứ mờ ảo, như thể bước ra từ một bức tranh siêu thực.

Tôi đã choáng ngợp, rồi nhanh chóng có một cảm xúc mới – đó là sự hưng phấn khi đã nghĩ ra được một ý tưởng mới.

Nó làm tôi bừng tỉnh, vậy là tôi không còn bế tắc nữa, thay vào đó là sự háo hức muốn biến những suy nghĩ này thành câu chữ.Không chần chừ, tôi vội vàng trở lại bàn làm việc.

Bàn tay lướt nhanh trên bàn phím, từng câu chữ tuôn ra liên tục.

Chương truyện dang dở bỗng được tiếp nối, mang theo hơi thở mới, một sự bất ngờ mà chính tôi cũng không ngờ tới.

Đêm đó, dưới ánh trăng và ánh sáng màn hình laptop, tôi miệt mài sáng tạo quên cả thời gian...
 
Câu Truyện Của Tôi
Chương 2 - Chào mừng đến với Ảo Giới


Trong không khí lạnh ngắt tại căn phòng âm u, cậu mở mắt, nhìn xung quanh đầy ngơ ngác.

Cậu thấy một không gian tối với một sắc xanh nước biển mờ mờ, phía trên trước mắt cậu là một chiếc quạt trần đang quay chậm rãi.Cậu ngồi dậy, cái lạnh của căn phòng khiến cậu hắt hơi.

Cậu nhận ra mình đang mặc một bộ đồ trắng tinh, trên áo có một thẻ tên ghi tên của cậu – Duy Linh.

Cậu gãi đầu quan sát và thấy mình đang ngồi trên một chiếc giường tầng.Xuống giường, cậu nhìn quanh ba chiếc giường tầng còn lại."

Phòng ký túc xá ư?

Sao mình lại ở đây nhỉ?"

Cậu lại nhìn quanh căn phòng tối, một cái cửa sổ bằng gỗ, một cái đồng hồ không có kim và một cánh cửa ra vào – cánh cửa đôi đã bị chốt từ bên ngoài.Ngoài ra... chẳng còn gì khác cả... kể cả cái công tắc quạt trần cũng không có, cậu ngồi xuống trên cái giường ban đầu, hoang mang và hiếu kỳ lẫn lộn đan xen.

Cậu không biết tại sao bản thân lại ở đây, cũng không nhớ những sự kiện trước đó."

Lạ thật... tự dưng tỉnh dậy ở đây, đầu óc thì trống rỗng... hay là đang đi bộ thì bị bắt cóc nhỉ?"

Nghĩ linh tinh không biết đã bao lâu rồi, cậu lại ngồi dậy lang thang quanh cái phòng.

Chẳng biết tìm cái gì mà cũng chẳng biết là đang làm cái gì cả, cậu như một bệnh nhân lang thang trong phòng bệnh của mình vậy."

Tôi đang làm cái gì cho cuộc đời vậy???"

Cậu hỏi một câu đúng hợp lý trong cái tình huống dở người này.Và rồi ánh mắt cậu chú ý đến một mảnh giấy dán ở trên cửa, liền lại gần quan sát.

Vì cái phòng rất tối và chữ cũng rất "đẹp" nên là cậu nhìn mãi mới ra được nó viết nội dung gì:"Nếu cần trợ giúp, hãy gõ cửa ba lần và gọi tên Trương Vũ"

Cậu lại gãi đầu, sau đó chống nạnh nhìn trái ngó phải:"Ôi...!

Cái chỗ này đang trêu tôi đấy ư?"

Mà thật sự là cậu cần một lời giải thích về việc tại sao cậu lại ở đây.

Thế nên là, cậu làm theo nội dung tờ giấy.*Cộc!

Cộc!

Cộc!*

"Trương Vũ!"

Đáp lại là một sự yên tĩnh không đáng sợ lắm...Cậu đứng đần người ở trước cánh cửa một lúc, sau đó ngồi lại lên giường, vẻ mặt cau có như đang suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời.

Cậu chống tay lên cằm, há mồm nhìn về khoảng không."

Vừa rồi mình đúng nghĩa đen biến thành thằng hề... hahaha"Tiếng cười như đánh vần của cậu phát ra vang cả căn phòng, cậu cứ ngồi đây một mình, ngắm quạt trần đang quay "chậm chầm châm" trên trần nhà.Bỗng cánh cửa bật mở, hướng ra phía ngoài, cậu từ từ ngoảnh đầu nhìn.

Bên ngoài có ánh sáng từ nến, cậu có thể thấy rõ đường rào hành lang... và một khoảng không đen xì."

Cửa mở rồi à?"

Cậu đứng dậy, đập phải khung sắt giường trên rồi ôm đầu kêu đau.

Sau đó cậu chậm rãi tiến về phía cánh cửa, cậu đang định bước ra thì giật mình khựng lại khi nghe thấy một giọng nói trầm và khàn đặc phát ra đằng sau."

Nếu cậu bước ra, cậu sẽ mất mạng đấy!"

Giọng của một người nam, cậu quay lại trong hoảng hốt."

A-Ai đấy!?"

Rồi cậu tròn mắt nhìn lên trên trần nhà, phía cửa sổ và chiếc đồng hồ không kim.Một dáng người đang đứng ngược lại với trọng lực, ánh mắt có thể nhìn thấy rõ dàng từ phía cậu đang đứng.

Hắn nhảy lên theo góc nhìn của mình và đáp xuống sàn đá đúng với trọng lực thực tế."

Cậu vừa gọi tôi đúng không?"

Cái giọng khàn khàn khó tả ấy cất lên.Duy Linh đứng đơ người một thoáng, cậu bắp máy môi."

A-Anh là Trương Vũ à!?"

Hắn bước tới, ánh sáng yếu ớt lúc này cũng chiếu được đến mặt hắn.

Một thanh niên trông có vẻ còn khá trẻ, khoác một chiếc áo choàng đen che kín thân.

Hắn có mái tóc mượt dài gần đến vai, tóc không che mắt hoàn toàn."

Phải, tôi là Trương Vũ.

Một Linh Thư phụ trách khu vực ký túc xá tầng bảy"Hắn nhìn cậu cười mỉm, nhưng vẻ mặt ấy khiến cậu cảm giác như đây là một tên sát nhân.

Cậu quay lại nhìn về phía cửa ra vào, sau đó quay sang Trương Vũ."

Vừa rồi anh nói cái gì cơ?

Tôi bước ra ngoài là sẽ chết sao?"

"Phải, cậu sẽ bị nuốt chửng bởi thứ đó"Linh toát mồ hôi hột giữa không gian lạnh lẽo."

Thứ đó?

Thứ đó là cái gì?"

Trương Vũ cười bí ẩn, vẻ mặt u ám hơn cả một kẻ giết người hàng loạt máu lạnh."

Cậu.

Muốn.

Biết.

Chứ?"

Hắn nhe răng cười toe toét khiến cậu suýt nữa rơi tim ra khỏi lồng ngực."

T-Thôi... tôi không thắc mắc điều đó nữa"Cậu hít mấy hơi rồi hỏi tiếp."

Vậy tại sao tôi lại ở đây??"

Trương Vũ nghe xong câu đó, hắn nhìn cậu một hồi liền lôi một quyển sổ màu xám trong người ra, lật lật vài trang.

Sau đó hắn đóng quyển sổ lại và nói."

Thú vị rồi đây, tháng này có tới tận hai người mới cơ à..."

Rồi hắn nói với cậu."

Chào mừng đến với nơi này!"

Linh sững sờ trước những câu nói ấy của Trương Vũ, cậu vẫn chưa có câu trả lời.

Sau đó, Trương Vũ bắt đầu nói rõ ràng hơn:"Nơi đây được gọi là Ảo Giới – một nơi không ổn định về không gian và thời gian, có những thứ gần giống với phép thuật, có những thứ thì trừu tượng đến mức khi lý giải được nó, chúng ta có thể thấu hiểu toàn bộ quy luật vũ trụ..."

Hắn bắt đầu nói miên man về những vết nứt không gian, những sinh vật quái dị, những khái niệm vĩ mô...v.v.

Linh dĩ nhiên là không tiêu hóa được những thông tin vừa rồi, nghe nó khó hiểu như giải phương trình bậc ba vậy."

Thôi thôi thôi thôi!

Lằng nhằng quá!

Tôi bị isekai chứ gì!

Giờ tôi muốn quay lại thế giới của mình"Trương Vũ khẽ lắc đầu:"E là không có cơ hội để làm điều đó đâu..."

"Hả!?"

Thấy phản ứng của Linh, Trương Vũ bước chậm tới cậu, hắn vỗ nhẹ lên vai cậu."

Mai chúng tôi sẽ kiểm tra cậu một chút, chuẩn bị sẵn tinh thần đi..."

Rồi hắn rời khỏi phòng, còn nhắc cậu nếu cần gì thì hãy gọi cho hắn.Duy Linh nhìn cánh cửa khẽ đóng lại, cậu ngồi lại lên giường.

Bên cạnh là chăn và gối không biết tên kia đã để lại hồi nào.

Cậu nằm xuống, đắp chăn, suy nghĩ.Cậu nghĩ rất nhiều, có vô số thắc mắc về nơi này.

Tại sao cậu lại ở đây, siêu nhiên cứ ngỡ là giả tưởng mà lại hoá ra là có thật... nhiều khúc mắc khác về những sự kiện kỳ lạ giữa chốn ảo giới như bước ra từ một tiểu thuyết não tàn này..."

Mệt cả người, tự dưng bị lạc đến đây...

đang..."???Cậu tức tối đạp bay cả tấm chăn mỏng."

Ối giời ạ!

Quên luôn là mình đang làm gì trước khi vào đây rồi!"

Kéo lại cái chăn, cậu quyết định vứt bỏ mấy cái câu hỏi ấy và đi ngủ cho lành xương tốt não!🔰

Tại một nơi giống như là một văn phòng, ánh sáng của thứ giống như là mặt trăng chiếu qua kính cửa sổ, hắt bóng cành cây bên ngoài lên mặt bàn.

Những tập tài liệu được xếp gọn gàng trên kệ tủ, ngăn lắp một cách hoàn hảo.Một người phụ nữ tóc bạc đang lật từng trang sách với những dòng chữ kỳ dị, bà ta nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài."

Vào đi..."

Cánh cửa mở ra kêu két một tiếng dài, Trương Vũ bước vào, vẻ mặt có chút hứng thú, tuy nhiên cái sát khí trên mặt của tên này không hề biến mất."

Chào buổi khuya, thưa Quản Lý..."

Quản Lý ngẩng đầu lên, bà ta — đôi mắt nhọn hoắt với củng mạc đen ngòm, phần mống mắt trắng tinh nhìn hắn như đã biết được điều gì đó."

Có chuyện gì sao, nói ta nghe..."

"À... chỗ tôi thế mà có thêm một người nữa..."

Quản Lý cau mày, bà ta đóng quyển sách trên bàn lại, quyển sách từ từ lơ lửng rồi bay khỏi căn phòng."

Đây liệu có phải là một điềm báo chẳng lành?"
 
Câu Truyện Của Tôi
Chương 3 - Trường đại học à?


Tại một nhà ga tàu điện ngầm, ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt xuống nền gạch xám.

Một chuyến tàu đã vào ga, kêu lên một tiếng dừng lại.

Tiếng cạch vang lên khi những cánh cửa toa đồng loạt bật mở.

Hành khách xuống tàu rất đông, gấp gáp rời khỏi ga, chỉ để lại cái bóng của họ trải dài dưới ánh đèn huỳnh quang."

Quý khách chú ý!

Xin vui lòng đừng quên mang theo các bộ phận của mình..."

Giọng nữ trầm, dứt khoát vang ra từ loa phóng thanh, vang vọng trong không khí tĩnh đặc.Cậu lơ đãng bước ra khỏi cửa toa, hai con mắt dán vào chiếc điện thoại trên tay.

Cậu chẳng để tâm đến mọi thứ xung quanh, cứ thế hòa lẫn vào đám đông.

Cho đến khi từ phía sau, có gì đó đang lao đến.Cậu giật mình quay ngoắt lại, đập vào mắt là một con mắt khổng lồ, trần trụi và tròn căng, đường kính như cả một thân người.

Xung quanh nó có vô số cánh tay mọc ra, xoay tròn chậm rãi như bánh răng, con ngươi đen kịt nhìn thẳng vào cậu.

Thứ đó thực hiện một cái "chớp mắt" khiến cậu sợ hãi."

Tôi không quên gì hết!!!"

Nó không nói một lời, những cánh tay đồng tâm chuyển động chậm rãi, bám sát quỹ đạo của con mắt.

Rồi bất chợt, tất cả đồng loạt dựng ngón trỏ, chĩa thẳng vào ngực cậu.

Lúc cúi xuống, cậu mới nhận ra lồng ngực chỉ còn một khoảng rỗng méo mó, tối sẫm.Cậu đã bỏ quên trái tim của mình.Mọi thứ xung quanh tối một cách đột ngột, những con mắt xung quanh bắt đầu mở ra, nhìn về phía cậu, chúng bắt đầu bị nhiễu.

Không gian xung quanh kêu lên tiếng rè rè, những ký tự latin kỳ lạ màu đỏ xuất hiện trước mắt cậu, như đã in vào tròng mắt ấy."

LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN LẤY LẠI ĐỒ CỦA BẠN""KHÔNG!!" — Cậu tỉnh lại, ngồi dậy theo phản xạ của những người gặp phải ác mộng kinh hoàng, thở dốc như vừa bị ai đó bịt mũi.

Khi nhận ra tất cả chỉ là mơ, cậu nhăn nhó gãi đầu."

Mơ đếch gì mà kinh cả hồn!"

Cậu xuống giường và chống nạnh vì tiếp tục nhận ra là mình vẫn đang ở trong một chỗ được gọi là ảo giới.

Cậu nhìn qua khe cửa, bên ngoài vẫn tối om, cậu không nghĩ là mình ngủ như thế mà trời vẫn chưa sáng.Đang định lên giường ngủ tiếp thì.*Uỳnh*Cánh cửa bật tung, rung cả khung.

Trương Vũ hiện ra, tay xách một cái đèn dầu có quai cầm, ánh sáng vàng vọt hắt lên gương mặt lạnh tanh.

Hắn cất giọng khàn đặc, trầm xuống:"Dậy thôi, Duy Linh.

Đến giờ kiểm tra rồi."

Linh giật bắn, ngồi thẳng dậy, trợn mắt."

Ơ... sao bảo ngày mai?

Trời đã sáng đâu??"

Trương Vũ liếc ra ngoài hành lang tối om, rồi quay sang cười nhạt."

À, quên chưa nói...

ở đây như này là sáng rồi đấy."

Hắn lại hất cằm, giọng lạnh băng mà như đùa."

Thế nào?

Đi hay để tôi túm cổ lôi đi?"

"Đi!

Đi ngay!"[TÁC GIẢ ĐANG TRỒNG BÍ, ĂN MỘT MÌNH]
 
Back
Top Bottom