Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,388
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPgWZYcPkvEmQZYzf8VvGu7tzpOrBhiv12lRjkGM_XQBGSSuG3HsanUiP8hdYGr7drYIC2TErQqjy7mIWV9JW6OwYbPpcH4VDbVdPUJt8YVsxdo0v3DW65es4SNU6q1y3FA1r2qYi5kmxlCC13_V_bL=w215-h322-s-no-gm

Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Tác giả: Trần Thập Niên
Thể loại: Gia Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trần Thập Niên

Tran / Editor: Thoa Trần

Thể loại: Cổ đại, Gia đấu, Hài hước, Nhẹ nhàng, Chữa lành, HE

Độ dài: 117

Giới thiệu:

Triệu Doanh Doanh là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng mỗi lần “giao chiến” với tỷ muội trong nhà đều thất bại thảm hại. Đại khái là vì đầu óc nàng không tốt lắm, tất cả đều dùng để đổi lấy dung mạo hết rồi.

Một ngày nọ, nàng lại bị chơi xấu, phụ thân trách mắng, còn phạt quỳ nàng. Từ trong Từ đường đi ra, Triệu Doanh Doanh nhìn ánh trăng sáng, hy vọng thần tiên hiển linh, phù hộ nàng lần sau có thể thắng được tỷ muội trong nhà.

Vậy là từ trên trời rơi xuống một mẩu giấy, bên trên viết tỉ mỉ cách làm thế nào để đối phó lại chiêu trò của mấy tỷ muội.

Từ đó trở về sau, thần tiên vẫn luôn phù hộ cho Triệu Doanh Doanh. Mỗi lần nàng cùng các tỷ muội “giao đấu”, đều có thể toàn thắng!

Ngày nọ, nàng bắt gặp vị hôn phu và muội muội của mình đang gian díu với nhau. Vị hôn phu không những không cảm thấy tội lỗi, còn mắng nàng là đồ ngốc nghếch ngu xuẩn, vô cùng chướng mắt nàng.

Triệu Doanh Doanh tức điên, màn đêm buông xuống, nàng lại cầu nguyện dưới ánh trăng. Khẩn cầu thần tiên ban cho nàng một vị hôn phu tốt gấp trăm lần vị hôn phu kia, để cho hai người kia tức chết đi!

Thần tiên lại lần nữa chỉ dẫn, vị hôn phu tương lai của nàng hiện tại đang ở căn nhà sát vách kia. Thế là Triệu Doanh Doanh liền đi đến gặp, quả thật tốt gấp mấy trăm lần vị hôn phu cũ kia, còn nghe nói hắn là một đại quan ở Kinh thành, nàng vô cùng vui mừng.

Sau này, khi nàng cùng phu quân đến Kinh thành, mới biết được phu quân của nàng không chỉ là một vị quan bình thường mà còn là một người dưới một người, trên vạn người, công danh vô cùng hiển hách Hoắc Bằng Cảnh!

Triệu Doanh Doanh nhất thời sợ hãi không thôi, tất cả mọi chuyện đều là do thần tiên phù hộ mới mê hoặc được tâm trí của hắn, nếu hắn phát hiện ra nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc thì sao?

Màn đêm buông xuống, nàng chuồn ra khỏi phòng, dưới ánh trăng tiếp tục cầu nguyện. Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, hóa ra lại là phu quân của nàng.

Hoắc Bằng Cảnh nắm lấy tay cô vợ ngốc của mình, dắt nàng về phòng ngủ:

“Làm gì có thần tiên nào? Tất cả đều là ta giúp nàng. Trời lạnh, trở về ngủ thôi.”

-

Hoắc Bằng Cảnh bị người ta hạ độc, bất đắc dĩ phải đến Giang Nam tĩnh dưỡng.

Hắn mai danh ẩn tích ở Giang Nam, thuê một tòa tiểu viện, hằng ngày xử lý số sổ con được gửi từ Kinh thành tới.

Mỗi ngày ở Giang Nam đều trôi qua không chút gợn sóng, duy chỉ có việc, đó là tiểu cô nương sống ở cách vách kia, thật khiến cho người ta có chút phiền nhiễu.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn không được, quyết định giúp nàng một phen.

Giúp một chút, không ngờ bản thân càng lúc càng lún sâu vào.

Triệu Doanh Doanh x Hoắc Bằng Cảnh

Mỹ nhân ngu ngốc x quyền thần tâm cơ​
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 1: Tường ngăn



Đêm qua vừa mới mưa một trận lớn, trong không khí vẫn còn mang hơi ẩm ướt, thoang thoảng mùi đất.

Trong vườn, những đóa hoa lay ơn nghiêng mình rủ xuống, e ấp ngắm nhìn vẻ đẹp của nó dưới làn nước. Trải dài sau mái ngói xám là một màu xanh trong trẻo, kéo dài đến tận tà váy của thiếu nữ.

Thiếu nữ cẩn thận nhấc nhẹ làn váy, nghiêng đầu ngắm nhìn vẻ đẹp của mình trong gương. Trên khuôn mặt trái xoan tròn trịa mượt mà là đôi mắt hồ ly hơi xếch, long lanh sinh động, lông mi dày và dài. Bên dưới chiếc mũi nhỏ nhắn thanh tú là đôi môi đỏ thắm mềm mại. Mái tóc đen bóng được vấn thành kiểu triều vân cận hương, làn da trắng hơn tuyết, tứ chi mảnh mai nhưng không yếu ớt, chiếc váy dài màu xanh nhạt bó eo tôn lên dáng vẻ yêu kiều.

Hầu hạ bên cạnh là tỳ nữ Hồng Miên không khỏi có chút thất thần, dù nàng ta cũng là nữ tử, đã hầu hạ cô nương nhiều năm, nhưng vẫn thường không kìm được cảm thán rằng, cô nương thật sự rất đẹp.

"Cô nương, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút, nếu đi trễ, lão gia lại mắng ngài mất." Hồng Miên lấy lại tinh thần, nhắc nhở Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh bị Hồng Miên nhắc nhở, mới à lên một tiếng, vội vàng tăng tốc bước chân đi đến Minh Huy đường.

Những ngày trước, Triệu Mậu Sơn đi công vụ hơn hai tháng, đêm qua mới trở về nhà, vì thời gian quá muộn, sáng nay mấy người con mới đến thỉnh an, cùng nhau dùng bữa sáng.

Ở cửa Minh Huy đường, Triệu Doanh Doanh gặp hai tỷ muội của mình

Ba người nhìn nhau một cái, tâm tư mỗi người mỗi khác.

Triệu Mậu Sơn có ba nhi nữ, trong đó Triệu Doanh Doanh là con của nguyên phối Lương thị. Khi Lương thị sinh Triệu Doanh Doanh, khí huyết suy yếu, chưa đầy một năm đã qua đời. Không lâu sau, Triệu Mậu Sơn cưới thê tử mới là Lâm thị, năm sau sinh một nhi nữ tên là Triệu Uyển Nghiên. Ngoài ra, Triệu Doanh Doanh còn có một người tỷ tỷ là Triệu Như Hiên, con của tiểu thiếp Như di nương.

Ba tỷ muội từ nhỏ đã không hợp nhau, những năm qua luôn có chút đấu đá ngầm.

Chỉ là người thua luôn là Triệu Doanh Doanh.

Mỗi lần Triệu Doanh Doanh giao đấu với họ, đều thua rất thảm. Trong mắt Hồng Miên, đại khái là vì trí óc của cô nương nhà mình đều dùng để đổi lấy nhan sắc, thực sự không đủ thông minh, nhưng mỗi lần lại luôn thích đâm đầu vào bẫy của người ta.

Nhưng Triệu Doanh Doanh lại tự nghĩ nguyên nhân chủ yếu là do, nương của nàng mất sớm, dù mang danh phận đích nữ, nhưng thực tế không được lòng, còn tỷ tỷ và muội muội đều có nương của họ che chở, bảo vệ.

Nàng không nghĩ là do mình ngu ngốc.

Triệu Doanh Doanh nhìn qua Triệu Uyển Nghiên và Triệu Như Hiên, nở một nụ cười hòa nhã, chào hỏi hai người: "Đại tỷ, tam muội."

Triệu Như Hiên mỉm cười đáp lại, khen: "Nhị muội hôm nay mặc y phục mới à? Hình như chưa từng thấy qua, y phục này thật sự đẹp, làm muội hôm nay rực rỡ hẳn."

Triệu Doanh Doanh khẽ nhếch khóe miệng: "Thật ra ta nghĩ cũng không phải y phục làm ta đẹp, chủ yếu là do ta đẹp."

Triệu Doanh Doanh có chút tự biết về vẻ đẹp của mình, từ nhỏ những ánh mắt và lời khen của người khác nàng đều biết, đây cũng là điều mà nàng tự hào.

Triệu Như Hiên vốn chỉ định khách sáo một chút, không ngờ Triệu Doanh Doanh lại dày mặt như vậy, nụ cười hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng nói tiếp: "Nhị muội quả thật trời sinh mỹ lệ, nếu không sao có thể được Tiêu công tử yêu mến chứ?"

Tiêu công tử chính là vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh.

Câu này là ám chỉ rằng Triệu Doanh Doanh có thể đính hôn với Tiêu công tử chỉ vì nhan sắc. Thực ra không phải khen nàng, nhưng Triệu Doanh Doanh không nghe ra.

Nàng nghe Triệu Như Hiên nhắc đến Tiêu Hằng, lại càng tự hào hơn.

Những năm qua ba người họ ngầm đấu đá, cái gì cũng muốn so bì, Triệu Doanh Doanh chỉ thắng được hai điều, đó là nhan sắc và hôn sự.

Vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh tên là Tiêu Hằng, con thứ của Thái thú Hồ Châu, là đại tài tử nổi tiếng của Hồ Châu, văn võ song toàn, tuấn tú lịch lãm, cả thành Hồ Châu đều có cô nương yêu mến hắn. Vậy mà Tiêu Hằng lại nhất kiến chung tình với Triệu Doanh Doanh, lập tức đến nhà cầu hôn, định ra hôn sự, sang năm sẽ thành hôn.

Năm ngoái Tiêu Hằng thi đỗ công danh, hiện nay đã làm quan tứ phẩm ở Tương Châu bên cạnh.

Còn nhìn hai vị tỷ muội này, hôn sự của Triệu Như Hiên đã định, là con trai của một quan lục phẩm nhỏ, tính tình dung mạo đều tạm được, nhưng cũng chỉ gọi là tạm được, không thể gọi là xuất sắc.

Còn về Triệu Uyển Nghiên, hôn sự của nàng ta chưa định, nhưng Triệu Doanh Doanh nghĩ, Triệu Uyển Nghiên không thể tìm được lang quân nào tốt hơn vị hôn phu của mình. Về gia thế, diện mạo, tài học, nhìn khắp Hồ Châu, cũng không có phu quân nào hơn Tiêu Hằng.

Triệu Uyển Nghiên nghe hai người nói chuyện, chỉ cười khẩy, quay người bước vào cửa.

Triệu Doanh Doanh tưởng nàng ta bị đả kích, trong lòng mừng thầm, tự cảm thấy hôm nay mình chiếm thế thượng phong.
Triệu Như Hiên thấy Triệu Uyển Nghiên đi rồi, cũng cùng Triệu Doanh Doanh bước vào cửa.

Ba người vào cổng viện Minh Huy đường, đi qua một đoạn đường rải sỏi, rồi đến cửa chính. Cửa lớn mở toang, đã có thể thấy bóng dáng của Triệu Mậu Sơn và Lâm thị.

Hai tháng không gặp phụ thân, Triệu Doanh Doanh trong lòng tính toán, lát nữa phải nói vài lời tốt đẹp trước mặt phụ thân, phụ thân luôn nói nàng không đủ đoan trang nhã nhặn, nàng nên để phụ thân thấy sự thay đổi của mình.

Đang nghĩ xem nên nói gì, đột nhiên chân bị vấp, cả người ngã nhào xuống cửa.

Cú ngã đúng ngay bậc thềm cửa, Triệu Doanh Doanh theo bản năng dùng tay chống đỡ, làm trầy xước lòng bàn tay, cơn đau lập tức ập đến, nàng chớp mắt, nước mắt rơi xuống.

Triệu Mậu Sơn liếc nhìn nhi nữ ngã trên đất, xoa xoa trán, có chút khó chịu: "Sao lại vụng về thế này? Lớn từng này rồi còn bất cẩn như vậy, sau này xuất giá thì phải làm sao đây?"

Hồng Miên vội vàng đỡ cô nương nhà mình dậy, nhìn lòng bàn tay bị trầy xước của Triệu Doanh Doanh, có chút xót xa. Tay nàng bị trầy, khuỷu tay và đầu gối cũng bị thương, bộ y phục mới mặc lần đầu hôm nay cũng bị bẩn, trông rất thảm hại. Phụ thân còn nói nàng vụng về, nhưng rõ ràng là có người đã cố ý vấp ngã nàng.

Triệu Doanh Doanh trong lòng đầy ấm ức, kìm nén nước mắt nhỏ giọng phân trần: "Phụ thân, không phải con vụng về, là có người làm con vấp..."

Nàng vừa rồi rõ ràng cảm thấy có người duỗi chân ra làm mình ngã, chỉ không biết là Triệu Như Hiên hay Triệu Uyển Nghiên.

Triệu Mậu Sơn ghét nhất là nhi nữ khóc lóc, gõ đũa xuống bàn một cái, mắng: "Còn chưa đủ sao? Tự mình vụng về còn đổ lỗi cho người khác, ta bình thường dạy con như vậy sao?"

Triệu Doanh Doanh biết phụ thân giận, nhưng nàng cũng tủi thân, nhỏ giọng nói: "Bình thường... phụ thân cũng không dạy con nhiều..."

Nàng cảm thấy mình nói thật, nhưng lọt vào tai Triệu Mậu Sơn lại là lời oán trách. Sắc mặt Triệu Mậu Sơn càng khó coi, lạnh lùng nói với Hồng Miên: "Đưa nhị tiểu thư về thay quần áo, không cần quay lại nữa, lát nữa mang đồ ăn đến phòng cho nó."

Lâm thị không thân thiết với Triệu Doanh Doanh, nhưng cũng phải nói vài lời khuyên nhủ: "Lão gia, đừng giận, Doanh nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng là bình thường, chúng ta ăn cơm trước đi."

Triệu Mậu Sơn hừ một tiếng: "Nó thế này mà gả đi, sau này e rằng sẽ làm mất mặt nhà họ Triệu."

Lâm thị nói: "Còn thời gian mà, để người khác dạy bảo dần."

Những lời sau đó, Triệu Doanh Doanh không nghe thấy nữa, nàng đã ra khỏi Minh Huy đường. Đầu gối đau nhói, Triệu Doanh Doanh hít mũi, nghĩ nếu nương của nàng còn sống, chắc chắn sẽ bảo vệ nàng. Nghĩ vậy, nước mắt càng không ngừng tuôn, nhưng không dám khóc to, chỉ đành kìm nén, nức nở, vai run run.

Hồng Miên nghe thấy mà đau lòng, nhưng không biết an ủi thế nào. Đến gần Xuân Sơn viện, Hồng Miên mới nói: "Cô nương đừng khóc nữa, để nô tỳ đi lấy hòm thuốc xử lý vết thương cho ngài."

Triệu Doanh Doanh khóc suốt đường, tâm trạng đã khá hơn, lau nước mắt, giọng còn chút nghẹt mũi: "Tức chết đi được, hôm nay là lần đầu tiên ta mặc váy mới!"

Hồng Miên cũng bật cười, cô nương nhà mình không có ưu điểm gì khác, chỉ có tính cách rộng rãi, rất dễ buông bỏ.

Triệu Doanh Doanh lại không nhịn được, bắt đầu kể lể chuyện hôm nay với Hồng Miên: "Lúc đó ta phải cẩn thận hơn, nếu không đã không mắc bẫy, làm phụ thân không vui. Lúc ấy chỉ lo nghĩ nói gì cho phụ thân vui, kết quả là hai người họ lại dùng chiêu này!"



Hoắc Bằng Cảnh đặt bút xuống, gấp lại những sổ con đã phê, sắp xếp gọn gàng, giao cho Triều Nam.

Triều Nam gật đầu, biết phải làm gì tiếp theo, rất nhanh đã biến mất trong sân.

Hoắc Bằng Cảnh đứng lên, đẩy mở cửa sổ, hơi ẩm ào vào, mưa còn sót lại nhỏ giọt xuống mái hiên, lá cây xanh biếc sau cơn mưa thêm phần tươi sáng.

Đây là tháng thứ hai hắn chuyển đến Hồ Châu.

Ai cũng nói Giang Nam tốt, người qua đường chỉ muốn già đi ở Giang Nam. Nước xuân xanh hơn trời, thuyền họa nghe tiếng mưa mà ngủ.

Ở đây, cuộc sống yên tĩnh và thư thái như trong thơ.

Hoắc Bằng Cảnh hít sâu, mùi hương của ngày mưa gợi lên những ký ức đã bị lãng quên.

Cùng với hơi ẩm, tiếng khóc của một thiếu nữ vọng đến tai hắn từ căn nhà kế bên.

"...Hôm nay lần đầu tiên ta mặc váy mới… bọn họ lại dùng chiêu bẩn như thế..."

Hoắc Bằng Cảnh nhướng mày.

Đây là điều duy nhất phá vỡ sự yên tĩnh trong cuộc sống ở Hồ Châu của hắn.

Trong sân bên cạnh, có một tiểu cô nương thường xuyên khóc lóc, vừa khóc vừa kể lể những ấm ức của mình. Đều là những chuyện vụn vặt trong nhà, như việc nàng đấu đá với các tỷ muội ra sao, thua thế nào, bị phụ thân mắng ra sao, vân vân.

Hoắc Bằng Cảnh thực ra không muốn nghe, nhưng hai sân chỉ cách nhau một bức tường. Là người luyện võ, hắn tai thính mắt tinh, không muốn nghe cũng không được. Nàng ta lại luôn thích nói chuyện trong sân, chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tường có tai.

Hôm nay, lời than vãn của thiếu nữ có vẻ là về việc phụ thân nàng vừa đi công vụ xa về, nàng muốn để lại ấn tượng tốt nhưng lại bị tỷ muội chơi xấu, ngã một cú, bị phụ thân mắng một trận. Nàng không nhịn được mà thanh minh, lại bị phụ thân mắng thêm.
Chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Hoắc Bằng Cảnh thở dài, lắc đầu cười.

Từ những ngày bị ép nghe lén này, ấn tượng duy nhất của Hoắc Bằng Cảnh về tiểu cô nương này chính là: ngu hết phần thiên hạ.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 2: Nghe nói



Đối với Hoắc Bằng Cảnh, tất cả những phiền muộn của tiểu cô nương ở nhà bên đều chẳng đáng bận tâm.

Dù rằng sự đấu đá giữa các nữ tử trong nội trạch có lúc rất phức tạp, nhưng so với những âm mưu gian trá trong quan trường, thì vẫn quá non nớt.

Huống chi, cuộc đấu giữa tỷ muội nhà bên cũng chỉ là những trò vặt vãnh, chẳng thể gọi là phức tạp, giống như trò chơi của trẻ con.

Chỉ cần nàng ta thông minh hơn một chút, cũng không đến nỗi lần nào cũng thua thảm.

Âm thanh từ nhà bên dần lặng xuống, Hoắc Bằng Cảnh thu lại ánh nhìn, chú ý đến động tĩnh bên ngoài sân nhỏ, ánh mắt trầm xuống, quay người lại.

Dưới cửa sổ, được đặt một chiếc bàn nhỏ, chất liệu không quý giá, giống như trong nhà dân bình thường. Trên bàn đặt một bình trà gốm không tinh xảo, đi kèm cùng vài chén trà.

Hoắc Bằng Cảnh bình thản ngồi xuống bên bàn, rót cho mình một chén trà, lá trà không quý, là loại trà mà người dân thường uống, vị không phân tầng lớp, hơi chát và đắng. Hoắc Bằng Cảnh nhấp một ngụm, nhưng không thấy khó uống.

Nhìn toàn bộ sân nhỏ, trang trí giản dị, thiết kế đơn sơ, đặt trong khu dân cư thành Hồ Châu này, chẳng có gì nổi bật. Dường như đây chỉ là một sân nhỏ bình thường đến không thể bình thường hơn, không ai sẽ liên tưởng chủ nhân của sân này với vị quyền thần lừng lẫy của triều Đại Thịnh.

Đó chính là điều Hoắc Bằng Cảnh muốn.

Hiện nay ở Đại Thịnh, số người muốn lấy mạng hắn không ít, do đó hành tung của hắn không thể để cho người khác biết, ngoài Triều Nam và Triều Bắc, không ai biết rằng hắn thực sự đang dưỡng bệnh ở Hồ Châu.

Và lý do Hoắc Bằng Cảnh đến Hồ Châu chính là vì có người muốn giết hắn.

Kịch độc Ngọc Hoàng Tuyền suýt nữa đã lấy mạng hắn, nhưng may thay, kẻ ám sát thất bại và bị thương nặng, phải chạy trốn. Dù không chết, Hoắc Bằng Cảnh cũng bị nhiễm độc, tạm thời không thể loại bỏ, phải tuân theo lời khuyên của lang trung, tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh.

Hồ Châu nằm ở Giang Nam, tuy không phải là nơi giàu có, nhưng cũng không thể gọi là nghèo, trong bốn châu của Giang Nam, không có gì đặc biệt. Dù có người đoán hắn ở Giang Nam, cũng không dễ nghĩ đến hắn đang ở thành Hồ Châu.

Hoắc Bằng Cảnh dùng ngón tay thon dài nâng chén trà, nhấp một ngụm.

Ngoài cửa có một cơn gió thổi qua, thoáng chốc một bóng đen xuất hiện dưới hiên. Triều Bắc phủi bụi trên người, cúi đầu hành lễ: “Đại nhân, thuộc hạ đã trở về.”

“Ừ.” Hoắc Bằng Cảnh khẽ lắc lắc chén trà trong tay, chờ đợi lời tiếp theo của Triều Bắc.

Triều Bắc tiếp tục: “Kẻ ám sát hạ độc ngài, thuộc hạ đã bắt được. Nhưng hắn rất cứng đầu, thuộc hạ vẫn chưa moi được lời khai từ hắn.”

“Thuộc hạ vô năng, xin đại nhân trách phạt.”
Triều Bắc cúi đầu thấp hơn, tự nhận lỗi.

Hoắc Bằng Cảnh nghe thấy tên kẻ ám sát, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng.

“Đứng lên đi.” Hắn lại nhấp một ngụm trà, vị chát nặng, thật sự không phải trà ngon, nhưng tương tự vị trong ký ức của hắn, “Hắn ta đang bị giam ở đâu, lát nữa ta sẽ đích thân gặp hắn.”

Kẻ ám sát hắn võ nghệ không tồi, chắc là người trong giang hồ, một người giang hồ mà có thể lên kế hoạch một vụ gần như hoàn hảo, trong đó có sự liên quan của nhiều phía, nếu không có kẻ giật dây sau lưng, thì không thể.

Nhưng rốt cuộc là ai đứng sau tất cả, Hoắc Bằng Cảnh vẫn chưa biết. Trước khi rời Kinh thành, hắn đã bắt đầu điều tra, nhưng mọi thứ quá sạch sẽ, không tìm được manh mối.

Quá sạch sẽ, càng chứng tỏ có vấn đề.

Hoắc Bằng Cảnh chỉ làm như không biết, trên bề mặt không tiếp tục điều tra, sau đó lấy lý do sức khỏe yếu để xin phép tiểu hoàng đế nghỉ ngơi.

Triều Bắc đáp: “Người hiện đang bị giam giữ tại một ngôi nhà hẻo lánh ở ngoại ô thành, đại nhân có muốn đi ngay bây giờ không?”

Việc thẩm vấn thường có động tĩnh lớn, cần phải đảm bảo không bị ai phát hiện.

Hoắc Bằng Cảnh lại nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi đã, để tối đi.”

Ban ngày làm Tu La, dường như sẽ phá vỡ cuộc sống nhàn nhã này.

Hắn vừa dứt lời, suy nghĩ chợt dừng lại.

Lại nhớ đến câu thơ, “Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo, du nhân chỉ hợp Giang Nam lão.” (Mọi người đều nói Giang Nam đẹp, người đi chơi nên già ở Giang Nam.)

Triều Bắc im lặng, coi như không nghe thấy lời cảm thán của Hoắc Bằng Cảnh. Lúc này Triều Nam quay lại sau khi hoàn thành việc đưa đồ, tiện thể mang cho Hoắc Bằng Cảnh một ít đồ ăn sáng từ quán ngoài, lỡ lời hỏi: “Đại nhân hôm nay tâm trạng tốt? Cả thơ cũng đọc.”

Triều Bắc liếc nhìn hắn ta, không nói gì thêm. Hai người họ là anh em sinh đôi, được Hoắc Bằng Cảnh cứu mạng, từ đó đi theo phục vụ hắn.
Hoắc Bằng Cảnh chỉ cười nhẹ.

Triều Nam gãi mũi, không dám hỏi thêm, đặt đồ ăn xuống rồi cùng Triều Bắc lui ra.

“Ta đi nấu thuốc cho đại nhân.”



Triệu Doanh Doanh sau khi than phiền với Hồng Miên, thay y phục bị bẩn rồi đi tắm. May thay, chiếc váy chỉ dính bùn, vẫn có thể giặt sạch.

Sau đó, Lâm thị sai người mang thức ăn đến, món ăn khá ngon. Triệu Doanh Doanh đã hết giận phân nửa, không ảnh hưởng đến bữa sáng, ăn hai bát cơm.

Buổi sáng mưa đã tạnh, đến trưa trời nắng rực rỡ. Thời tiết tốt, Triệu Doanh Doanh không ngồi yên trong nhà, gọi Hồng Miên ra chơi đá cầu.

Chủ tớ hai người ban đầu chơi rất vui, nhưng Triệu Doanh Doanh bỗng nhớ lại chuyện sáng nay, bất chợt tức giận, đá mạnh hơn, khiến quả cầu bay qua tường, rơi xuống sân nhà bên cạnh.

Triệu Doanh Doanh ngẩn người, nhìn Hồng Miên.
“Nhà bên cạnh không có ai ở à?” Triệu Doanh Doanh hỏi.

Hồng Miên đáp: “Trước đây không có ai ở, nhưng mấy ngày trước hình như có người chuyển vào.”

Triệu Doanh Doanh ồ lên, bảo Hồng Miên mang thang đến.

Hồng Miên nhanh chóng mang thang đến, đặt bên cạnh tường, lo lắng nhìn Triệu Doanh Doanh leo lên: “Tiểu thư, hay để nô tỳ lên?”

Triệu Doanh Doanh đã bước lên thang: “Không cần, để ta.”

Nàng leo lên thang, trước tiên nhìn xung quanh, quan sát tình hình trong sân nhà bên.

Một sân nhỏ đơn giản, dường như không phải nhà giàu có.

“Có ai ở đó không?” Nàng hắng giọng, lên tiếng.



Hoắc Bằng Cảnh suốt buổi sáng ở trong phòng luyện chữ, lần ám sát đó tuy không lấy mạng hắn, nhưng để lại một số vấn đề khó chữa, đau đầu không thể trị dứt.

Lang trung nói, trừ khi có giải dược, nếu không không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau phần nào.

Cơn đau đầu có lúc xuất hiện vào buổi sáng, có lúc vào buổi chiều, có khi vào buổi tối, thời gian không cố định, nhưng đau đớn thật khó chịu. Dù Hoắc Bằng Cảnh có khả năng chịu đựng, cũng có lúc không chịu nổi, và nếu suy nghĩ quá nhiều, cơn đau càng tăng.

Không còn cách nào, Hoắc Bằng Cảnh mới phải đến Hồ Châu dưỡng bệnh.

Ánh nắng tươi sáng lọt qua cửa sổ, rơi trên bàn tre, chiếu vào chữ của Hoắc Bằng Cảnh. Mạnh mẽ hữu lực, trên giấy đề hai câu thơ: Nhân nhân tận thuyết Giang Nam hảo, du nhân chỉ hợp Giang Nam lão.

Hoắc Bằng Cảnh chợt ngừng động tác, nghe thấy ngoài sân có tiếng vang, là thanh âm của tiểu cô nương cách vách bên cạnh, so với ngày thường, nghe càng lúc càng gần.

“Cái kia, xin hỏi có ai không?”

Hoắc Bằng Cảnh gác bút, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Cách những tán lá xanh um, hắn lờ mờ nhìn thấy một thiếu nữ đang dựa người trên tường cao, hai tròng mắt linh động, đang nhìn khắp nơi đánh giá.

Ánh mặt trời chiếu vào người nàng, tạo ra một vòng tròn ánh sáng. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cành cây tản ra, giúp Hoắc Bằng Cảnh nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của nàng.

Hoắc Bằng Cảnh mày đẹp nhíu lại.

Triều Nam nghe thấy động tĩnh liền chạy ra. Mắt thấy một thiếu nữ, hắn ta không dám hành động, quay đầu lại đợi phân phó của Hoắc Bằng Cảnh.

“Có chuyện gì sao?” Triều Nam mở miệng.

Triệu Doanh Doanh thấy có người tới, nhoẻn miệng cười: “Xin lỗi, chuyện là ta vừa mới cùng tỳ nữ trong viện chơi đá cầu, không cẩn thận đá quả cầu sang bên sân nhà các ngươi, liệu ngươi có thể lấy giúp ta quả cầu đó không?”

Nàng xem Triều Nam là chủ nhân của tiểu viện này, chỉ vào quả cầu sặc sỡ sắc màu đang nằm trên mặt đất.

Triều Nam a lên một tiếng, không dám tự tiện hành động, lại nhìn về phía Hoắc Bằng Cảnh.

Ở vị trí của Triệu Doanh Doanh không thể nhìn thấy Hoắc Bằng Cảnh, chỉ có thể nhìn thấy một cái cây xanh um tươi tốt.

Hoắc Bằng Cảnh ở dưới tán cây xanh nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ mỹ mạo xinh đẹp động lòng người.

Chỉ tiếc, lại là mỹ nhân ngu ngốc.

Hoắc Bằng Cảnh tầm mắt hơi thấp, ý bảo Triều Nam: “Đưa cho nàng.”

Triều Nam lúc này mới nhặt quả cầu trên đất lên, ném cho Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh tiếp được quả cầu, miệng nói cảm tạ, rồi theo dọc thang bò đi xuống.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn về phía tường viện, lẩm bẩm tự nói: “Đẹp thì có đẹp.”

Chỉ tiếc, chỉ có nhan sắc, nhan sắc lại trở thành gánh nặng.

Ánh mắt hắn trùng xuống.

Triều Nam đến gần, trùng hợp nghe được rõ ràng những lời này, tức khắc trừng lớn hai mắt, gương mặt hiện ra mấy chữ không thể tin nổi.

Lại nói, hắn đi theo đại nhân mười năm, lần đầu tiên nghe thấy đại nhân khen một nữ tử đẹp. Hồi ở Kinh thành nhiều mỹ nhân như vậy, nhưng trong mắt đại nhân thì cùng với mây bay trên trời cũng không có gì khác biệt.

Trong một thoáng, trong đầu Triều Nam nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Đại nhân hiện giờ đã 25 tuổi, cũng nên cưới vợ sinh con rồi. Chỉ là từ trước đến nay đại nhân đều luôn say mê công vụ, không màng đến việc thành gia lập thất. Chẳng lẽ thời gian đại nhân ở Hồ Châu này, nghĩ thông rồi?

Chuyện này quá tốt rồi, Triều Nam sẽ vì Hoắc Bằng Cảnh có được gia đình hạnh phúc mà vui vẻ.

Nhưng…

Một giây sau, Triều Nam lại nghĩ đến một việc đáng tiếc.

“Đại nhân, vị Triệu nhị cô nương này, có vị hôn phu rồi.” Triều Nam nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Hoắc Bằng Cảnh đang tiến về phía trước, đột nhiên nghe đến mấy lời này của Triều Nam.

Hoắc Bằng Cảnh khó hiểu: “Cho nên?”

Nàng có vị hôn phu, thì liên quan gì đến hắn?

Sau một lát, Hoắc Bằng Cảnh lại nghe Triều Nam nói: “Bất quá không có việc gì, đại nhân nếu thích, đoạt người về là được.”

Hoắc Bằng Cảnh rốt cuộc cũng nghe hiểu, nhất thời có chút buồn cười.

Hắn ta cho rằng, hắn coi trọng cái kẻ ngu ngốc ở cách vách kia sao?

Hoắc Bằng Cảnh khẽ cười một tiếng, nói: “Ta không có hứng thú với kẻ ngu xuẩn.”

Triều Nam chớp chớp mắt, thầm nghĩ, cái người vừa khen cô nương nhà người ta xinh đẹp đâu rồi?



Triệu Doanh Doanh lấy quả cầu về nhưng lại không còn tâm trạng đá cầu nữa. Nàng trở về phòng, nghĩ đến chuyện ban sáng, trong lòng lại bực bội không vui.

Rõ ràng lúc bắt đầu, nàng còn chiếm thế thượng phong.

Nhưng sao lại thua nữa rồi?

Nàng nhớ rõ sắc mặt lúc đó của Triệu Uyển Nghiên khó coi, chẳng lẽ là nàng tự mình vấp ngã hay sao?

Còn chưa nghĩ ra được nguyên do, Hồng Miên đã vén mành cửa tiến vào: “Cô nương, lão gia tới.”
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 3: Phạt quỳ



Triệu Doanh Doanh sửng sốt, không ngờ rằng Triệu Mậu Sơn sẽ đến, trong giây lát liền nở nụ cười rạng rỡ. Nàng biết rằng phụ thân vẫn còn thương xót nàng mà! Sáng nay khi nàng ngã, chỉ nghe thấy phụ thân mắng nàng vụng về, không nghe thấy ông ấy quan tâm xem nàng có bị thương hay không. Ngay cả Hồng Miên cũng đau lòng vì nàng, khi ấy Triệu Doanh Doanh còn có chút oán trách phụ thân. Giờ nghe nói Triệu Mậu Sơn đến thăm, chút hờn dỗi kia lập tức tan thành mây khói.

Triệu Doanh Doanh bước ra từ phòng trong, thấy Triệu Mậu Sơn ngồi trên chiếc ghế lưng cao ở gian ngoài. Nàng chầm chậm tiến tới, đứng bên cạn Triệu Mậu Sơn, cúi đầu khẽ gọi: “Phụ thân.”

Triệu Mậu Sơn ngước mắt nhìn nhi nữ đã trưởng thành xinh đẹp của mình, không khỏi cảm thán, thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Nhìn Triệu Doanh Doanh, ông không tránh khỏi nghĩ đến người thê tử đã mất của mình, Lương thị.

Lương thị gả cho ông khi ông còn là một thư sinh nghèo, hai người cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm. Lương thị chưa từng ngại ông không có tiền đồ, luôn nhẹ nhàng an ủi rằng ông sớm muộn gì cũng sẽ đỗ đạt công danh. Sau này, ông thực sự đã thi đậu và làm quan, để Lương thị sống cuộc sống sung túc. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, Lương thị khó sinh, tuy rằng lúc đó vẫn giữ được mạng sống nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, để lại một nhi nữ.

Nghĩ đến đây, Triệu Mậu Sơn không khỏi cảm thấy đau lòng, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: "Sáng nay con không bị thương chứ?"

Triệu Doanh Doanh xòe tay ra, gật đầu: "Có ạ, phụ thân xem này, bị trầy một mảng lớn, đau chết mất."

Làn da nàng trắng như tuyết, những chỗ bị trầy càng trở nên rõ ràng, Hồng Miên đã giúp nàng làm sạch vết thương và bôi thuốc, nhưng vẫn còn đỏ và đau.

Triệu Mậu Sơn nhìn thấy không khỏi thương xót, thái độ cũng mềm đi không ít: "Chỉ là trầy da thôi, huống hồ con đã lớn thế này rồi, còn có thể tự ngã, trách ai đây?"

Triệu Doanh Doanh kéo tay áo lên, định cho Triệu Mậu Sơn xem vết thương ở khuỷu tay, gấp gáp nói: “Phụ thân, thật sự không phải con tự ngã, là có người đẩy con ngã.”

Triệu Mậu Sơn lại cau mày, ngăn động tác của Triệu Doanh Doanh: "Con là nữ nhi, phải giữ chút tôn nghiêm của chứ! Như thế này còn ra thể thống gì?"

Triệu Doanh Doanh cúi đầu, mím môi, vẻ mặt ấm ức.

Triệu Mậu Sơn tiếp tục nói, giọng đầy sự quan tâm: "Con đã mười sáu rồi, năm sau sẽ thành thân với Tiêu Hằng, phải biết quản gia, còn như thế này, ta làm sao yên tâm được? Nương của con dưới suối vàng cũng làm sao yên lòng?"

Nghe phụ thân nhắc tới nương, Triệu Doanh Doanh lập tức đỏ hoe mắt: “Phụ thân vẫn còn nhớ tới nương của con, con tưởng phụ thân đã quên rồi..."

Những năm qua phụ thân sống hạnh phúc với Lâm thị, Triệu Doanh Doanh thấy mà thương nương.

Triệu Mậu Sơn nghe thấy giọng đầy oán thán của nàng, như thể ông là kẻ bạc tình bạc nghĩa, tức giận đập mạnh xuống bàn, nói: "Con nói gì vậy? Ta khi nào quên nương của con? Con thật sự không ra thể thống gì, không có trên có dưới! Nương của con nếu còn sống, chẳng lẽ muốn thấy con thế này sao? Lâm thị nói đúng, con cần phải rèn luyện tính cách, bây giờ đi tới từ đường, quỳ trước bài vị của nương mà suy nghĩ kỹ càng."

Triệu Mậu Sơn tức giận rời đi, Triệu Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng phụ thân, bả vai rũ xuống.

Nàng lại làm phụ thân giận rồi, không giống các nàng, phụ thân rất ít khi nổi giận với họ.

Hồng Miên không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy sắc mặt Triệu Mậu Sơn không vui, có vẻ như cãi nhau với cô nương, nên vội vã bước vào.

"Cô nương..."

Triệu Doanh Doanh thở dài: “Hồng Miên, ngươi nói xem, ta thật sự là kẻ ngốc sao?”

Hồng Miên nghĩ thầm, cô nương, cuối cùng nàng cũng nhận ra rồi sao?

Nhưng vẫn an ủi: "Cũng không hẳn, cô nương rất thông minh mà, biết che dù khi mưa, không nhặt đồ rơi xuống đất để ăn."

Triệu Doanh Doanh gật đầu đồng tình, rồi lại phản ứng: "Không đúng, ngươi nói thế, chẳng phải chỉ có ngốc tử mới không làm vậy sao?"

Hồng Miên cười: "Nên cô nương không phải ngốc tử mà."

Triệu Doanh Doanh cảm thấy lời của Hồng Miên có lý, nhưng lại thấy không đúng ở đâu đó.

Thôi, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, nàng thở dài, dù sao nàng cũng không phải kẻ ngốc.



Triệu Doanh Doanh quỳ trong từ đường ba canh giờ, khi ra ngoài thì trời đã gần tối. Trăng tròn treo cao trên đầu, chiếu xuống hai cái bóng thon gầy.

Triệu Doanh Doanh tựa vào Hồng Miên, chân vừa tê vừa đau, đi không vững. Nàng cúi người gõ nhẹ vào chân, giọng oán than: "May mà từ Xuân Sơn Viện đến từ đường không xa, quỳ từ đường cũng tiện."

Hồng Miên nghe lời cô nương nói, lòng cảm thấy chua xót. Nàng đã theo hầu cô nương mười năm rồi, thật sự rất thương nàng.

Bao năm nay, cô nương luôn thua thiệt trước hai vị kia, ngoài lý do cô nương không đủ thông minh, còn có phần do lão gia. Hồng Miên cảm thấy lão gia thiên vị, đối với cô nương cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng nàng không biết tại sao cô nương lại không được lão gia yêu thích, có lẽ vì cô nương không biết hạ mình giả vờ yếu đuối, còn đại cô nương và tam cô nương thì rất giỏi việc đó.

"Cô nương, ngài cẩn thận chút, đi chậm thôi, đừng để ngã." Hồng Miên cẩn thận đỡ Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh quỳ cả buổi chiều, chưa ăn tối, lúc này bụng bắt đầu kêu đói. Nàng xoa bụng, nói với Hồng Miên: "Hồng Miên, ngươi giúp ta lấy chút đồ ăn, ta tự về phòng được."

Hồng Miên do dự: "Ngài một mình có ổn không?"

Triệu Doanh Doanh gật đầu: "Ta đi chậm mà, ngươi nhanh đi lấy đồ ăn đi, tốt nhất khi ta về tới Xuân Sơn Viện là có thể ăn ngay."

Hồng Miên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

"Vậy ngài đi chậm thôi, đừng để ngã."

Triệu Doanh Doanh gật đầu, nhìn theo Hồng Miên rời đi. Nàng ôm lấy chân, từ từ bước đi. Ánh trăng như nước, chiếu xuống cái bóng cô độc của nàng. Đèn lồng trên con đường nhỏ phát ra ánh sáng vàng nhạt, làm cho không khí càng thêm tĩnh lặng và lạnh lẽo.

Triệu Doanh Doanh cúi đầu nhìn cái bóng của mình, không khỏi nghĩ đến những câu chuyện ma quái, khiến lưng nàng lạnh ngắt.

Nàng nhát gan, đặc biệt sợ mấy thứ ma quỷ này. Lúc nãy ở từ đường thì không sao, đối diện với bài vị của nương, dù có gì nương cũng bảo vệ nàng. Nhưng giờ ra khỏi từ đường thì khó nói.

Triệu Doanh Doanh cảm thấy lo lắng, cắn răng, dùng đôi chân đau nhức bước nhanh về phía trước. Đầu gối nàng vốn bị thương, lại quỳ lâu, cố gắng đi đến cửa Xuân Sơn Viện, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã quỵ xuống đất.

Triệu Doanh Doanh hít một hơi, không đứng dậy, ngước nhìn vầng trăng tròn vành vạnh.

Nếu thế gian thật sự có ma quỷ, liệu có Nguyệt thần hay không?

Nếu thế gian thật sự có Nguyệt thần, liệu có thể thực hiện nguyện vọng của nàng hay không?

Triệu Doanh Doanh chắp tay, hướng về phía mặt trăng cầu nguyện: "Nguyệt thần đại nhân ơi Nguyệt thần đại nhân, nếu ngài thật sự linh thiêng, có thể giúp đỡ tín nữ không?

Tín nữ Triệu Doanh Doanh, người Hồ Châu, tuổi vừa mười sáu, không có nhiều nguyện vọng. Chỉ mong sau này khi giao đấu với các tỷ muội, đều có thể chiến thắng các nàng, khiến các nàng thua tâm phục khẩu phục.

Ngoài nguyện vọng nhỏ này, tín nữ còn một nguyện vọng nhỏ nữa, là phụ thân có thể đối xử tốt hơn với tín nữ, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn, và cầu mong phụ thân đừng giận tín nữ nữa."

"Cầu xin ngài, Nguyệt thần đại nhân." Triệu Doanh Doanh nói xong, cúi lạy ba cái.

Hoắc Bằng Cảnh khi trở về, tình cờ nghe được những lời này.

Hắn khẽ nhếch môi cười, bay lên mái nhà, nhìn thấy thiếu nữ đang thành tâm cúi lạy dưới ánh trăng.

Nguyệt thần của nàng chắc chắn sẽ không linh ứng. Bất quá, hắn đại phát từ bi, giúp đỡ cô nương ngốc nghếch này một lần.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 4: Linh nghiệm



“Nguyệt thần đại nhân, ngài nhất định đừng nhớ nhầm, tín nữ tên là Triệu Doanh Doanh.”

Triệu Doanh Doanh vẫn đang lải nhải kể về nguyện vọng của mình, bỗng cảm thấy trên đầu bị cái gì đó đập nhẹ. Nàng cúi xuống, thấy trước mặt không xa có một cuộn giấy nhỏ, dường như từ trên trời rơi xuống.

Triệu Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài trăng sáng và gió đêm, chẳng thấy gì cả.

Chẳng lẽ... Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi?!

Triệu Doanh Doanh lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cuộn giấy ra, thấy trên đó viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa, dạy nàng cách thực hiện nguyện vọng của mình. Nàng lại ngẩng đầu nhìn quanh, vẫn không thấy ai, chỉ có trăng sáng gió mát.

Vậy chắc chắn là Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi!

“Đa tạ Nguyệt thần đại nhân phù hộ, Nguyệt thần đại nhân yên tâm, tín nữ nhất định sẽ đền đáp Nguyệt thần đại nhân.”

Triệu Doanh Doanh nhét cuộn giấy vào trong tay áo, cẩn thận đứng dậy, khẽ hít một hơi vì đau đầu gối, bước khập khiễng vào Xuân Sơn Viện.

Hoắc Bằng Cảnh ẩn mình trong bóng cây, nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Nguyệt thần đại nhân, chậc.

Hoắc Bằng Cảnh từ tường nhảy xuống, dừng ở cuối hành lang, đẩy cửa vào phòng. Một trận gió mát thổi qua, mùi m/áu tươi lại sộc lên mũi. Hoắc Bằng Cảnh ngửi ngửi một chút, vào phòng tắm rửa sạch.

Vừa rồi hắn mới tự mình đi thẩm vấn thích khách đã hạ độc hắn. Đúng như lời Triều Bắc nói, tên này thật sự cứng đầu. Chẳng qua Hoắc Bằng Cảnh thích nhất là kiểu khiến cho đối phương từ từ nếm trải được cảm giác thịt nát xương tan.

Triều Nam bưng chén thuốc đến, rồi đứng ở hiên cửa, chứ không tùy ý bước vào, đại nhân nhà hắn ghét nhất là bị người khác quầy rầy. Huống hồ tối nay đại nhân còn đích thân đi thẩm vấn tên thích khách kia, không cạy được miệng hắn ta giao ra giải dược, chỉ sợ tâm trạng đại nhân hiện tại đang rất không tốt.

Triều Nam dừng một chút, rồi mới hướng phía cửa, nói: “Đại nhân, thuốc đã nấu xong, nên uống lúc còn nóng.”

Trong phòng rất nhanh truyền đến giọng nói lành lạnh: “Vào đi.”

Triều Nam lúc này mới dám đẩy cửa, hắn đến gần, đặt chén thuốc trên bàn vuông. Ngẩng đầu thấy Hoắc Bằng Cảnh dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía mặt trăng trên cao.

Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, mà tâm tình đại nhân… hình như có chút không tồi?

Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được đại nhân nữa rồi.

Triều Nam nói: “Đại nhân, ngài đừng quá lo lắng, sẽ có biện pháp cạy được miệng tên thích khách kia, khiến hắn phải giao ra giải dược thôi.”

Hoắc Bằng Cảnh thu hồi tầm mắt, xoay người về phía bàn vuông, thanh âm mang theo một chút ý cười: “Không vội.”

Hắn giơ tay lấy chén thuốc, ngửa đầu một hơi uống sạch.

Thuốc này rất đắng, lúc Triều Nam nấu thuốc còn cảm thấy gay mũi, vậy mà đại nhân có thể uống hết một hơi mà không chớp mắt lấy một cái, không hổ là đại nhân, Triều Nam lòng sinh bội phục.

“Đại nhân, canh giờ không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi đi, thuộc hạ xin cáo lui.” Triều Nam lui ra sau, mắt thấy trăng hôm nay rất tròn, khó trách đại nhân tâm tình không tồi, chứng đau đầu của đại nhân vẫn còn chưa phát tác.

Giờ Hợi canh ba, Hoắc Bằng Cảnh vẫn chưa thể ngủ được, đầu vô cùng đau nhức.

Hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên cao, lại nghĩ tới tiểu cô nương sát vách.

Nàng hẳn không ngốc đến mức, không làm được những lời hắn nói đúng không?



Triệu Doanh Doanh trở về phòng, ở dưới ánh đèn đem mẩu giấy kia cẩn thận mở ra, nghiêm túc xem đi xem lại mấy lần.

Tuy rằng nàng cảm thấy những cách được viết ra không quá cao minh, nhưng dù sao cũng là Nguyệt thần đại nhân hiển linh chỉ điểm cho nàng, tất nhiên có thể áp dụng rồi!

Nghĩ đến ngày mai thắng lợi, Triệu Doanh Doanh tức khắc nhảy nhót không thôi.

Hồng Miên từ bên ngoài trở về xách theo hộp đồ ăn, liền thấy cô nương nhà mình ở dưới ánh đèn cười ngây ngô.

Canh giờ này, cơm chiều sớm qua, trong phủ sau bếp cũng không còn thừa cái gì có thể ăn, Hồng Miên chỉ có thể lấy được hai cái màn thầu trắng, cùng một ít đồ thừa của buổi tối.

“Cô nương, ngài như thế rồi mà sao còn đứng?” Hồng Miên đặt hộp đồ ăn lên bàn, chạy nhanh tới đỡ Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh đói đến mức ngực dán vào lưng, vừa ngửi được mùi đồ ăn liền kích động mà sắp khóc, gấp gáp mở hộp đồ ăn ra.

“Ta không sao.” Tuy cũng đều là chút cơm thừa canh cặn, nhưng Triệu Doanh Doanh thật sự đói bụng, nàng ăn ngấu ăn nghiến.

Ăn xong, Hồng Miên chuẩn bị một ít nước ấm, Triệu Doanh Doanh tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ rồi ngồi trên giường mỹ nhân. Hồng Miên giúp nàng xoa chân.

“Hồng Miên, ngày mai sáng sớm, ngươi đi nói với phụ thân, rằng ta bị bệnh rồi.” Triệu Doanh Doanh nghĩ đến mẩu giấy kia, chỉ đạo cho Hồng Miên.

Hồng Miên ngẩng đầu, cùng cô nương nhà mình đối mắt qua lại, có chút khó hiểu, cô nương đây là muốn giả bệnh hay sao?

Hồng Miên bất đắc dĩ bật cười, nghĩ rằng vẫn nên khuyên cô nương đừng nên dùng cách này thì hơn.

Không phải Hồng Miên không muốn giúp nàng, mà là chiêu thức giả bệnh này cô nương đã dùng qua rồi…

Kết quả ra sao, nói hai ba câu tự nhiên là lòi, ngược lại rước lấy chê cười.

“Không bằng, cô nương cứ nghỉ ngơi hai ngày đi? Không cần phải động đến chuyện gì, chỉ cần ở trong viện nghỉ ngơi cho tốt là được.” Hồng Miên uyển chuyển khuyên nàng.

Triệu Doanh Doanh ánh mắt kiên định, Nguyệt thần đại nhân ở đây chống lưng cho nàng, sợ cái gì chứ?

“Hồng Miên, ta kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi. Không được nói nhiều.” Triệu Doanh Doanh không cho Hồng Miên cơ hội tiếp tục khuyên bảo.

Hồng Miên không lay chuyển được nàng, chỉ đành thở dài một tiếng, gật đầu: “Vậy được rồi, nô tỳ ngày mai sáng sớm liền đi bẩm báo lão gia, nói ngài bị bệnh rồi.”

Triệu Doanh Doanh vừa lòng gật đầu.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, cả thể xác lẫn tinh thần Triệu Doanh Doanh đều mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái, trong chốc lát liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, Triệu Doanh Doanh mơ một giấc mộng đẹp. Trong mơ, nàng giao chiến với hai tỷ muội kia, chiếm hết ưu thế, được phụ thân cưng chiều, thật là rực rỡ.

Sáng hôm sau, Hồng Miên nhớ lời dặn của Triệu Doanh Doanh, khi vừa tỉnh dậy liền đi báo với lão gia rằng nàng bị bệnh rồi.

Triệu Mậu Sơn thực sự không thích Triệu Doanh Doanh lắm, phụ mẫu đối xử với con cái luôn khó lòng công bằng tuyệt đối, dù sao trái tim con người cũng làm từ thịt, khó tránh khỏi thiên vị. Lý do không thích nhi nữ thứ hai cũng đơn giản, Triệu Doanh Doanh là đứa con duy nhất mà Lương thị sinh cho ông, nhưng lại chẳng có gì giống Lương thị.

Lương thị đương nhiên cũng xinh đẹp, nhưng là kiểu xinh đẹp đoan trang dịu dàng, còn Doanh nha đầu lại có vẻ đẹp yêu kiều rực rỡ. Tính cách lại càng khác xa, Lương thị dịu dàng khả ái, là đóa hoa hiểu lòng người, còn Doanh nha đầu thì dường như chẳng hiểu gì về sắc mặt người khác, lại hay hành động l* m*ng, cũng chẳng đủ thông minh.

Tóm lại, không giống chút nào với hình dung của Triệu Mậu Sơn về con gái của Lương thị.

Tự nhiên, ông cũng không thích lắm.

Hơn nữa, mỗi lần thấy Doanh nha đầu, ông không tránh khỏi nhớ đến Lương thị đã khuất, nhìn người nhớ người, gợi lên nỗi buồn.

Nhưng Triệu Mậu Sơn không cho rằng mình bạc đãi nhi nữ thứ hai, ông chỉ là hơi thiên vị về tình cảm, còn về vật chất thì gần như có thể nói là công bằng. Dù là con gái thứ, ông cũng không phân biệt đối xử.

Nghe Hồng Miên nói xong, Triệu Mậu Sơn nhíu mày, thoạt đầu có chút lo lắng. Dù sao đi nữa, cũng là nhi nữ của ông, bệnh rồi ông vẫn lo lắng.

“Bệnh rồi? Sao lại bệnh được? Đã mời đại phu chưa?” Triệu Mậu Sơn vừa nói vừa định đứng dậy, đi đến Xuân Sơn Viện.

Những lời này Triệu Doanh Doanh không dặn dò, Hồng Miên đành phải tự bịa ra: “Có lẽ do từ đường lạnh lẽo, cô nương vô tình bị nhiễm lạnh. Còn đại phu thì chưa kịp mời.”

Triệu Mậu Sơn gấp gáp: “Thật là hồ đồ, đã bệnh rồi, sao không mời đại phu trước!”

Đêm qua Triệu Mậu Sơn nghỉ tại viện của Lâm thị, Lâm thị cũng ở bên cạnh nghe. Lâm thị không tin Triệu Doanh Doanh thực sự bệnh, dù sao chiêu giả bệnh này, bà cũng đã từng dùng qua.

Sao lại trùng hợp như vậy? Hôm qua vừa cãi với lão gia, hôm nay đã bệnh? Hơn nữa, bệnh rồi không lo mời đại phu, lại lo mời lão gia đến, càng chứng tỏ là giả.

Nhưng Lâm thị không thể nói thẳng rằng Doanh nha đầu giả bệnh, nếu nói ra, lão gia nhất định không vui. Bà sống bên lão gia bao năm, đã hiểu rõ tính tình lão gia.

Lâm thị tranh nói trước Hồng Miên, bình tĩnh nói: “Lý mama, mau đi mời đại phu.”

Nói xong lại quay sang Triệu Mậu Sơn: “Lão gia cũng đừng lo lắng, mùa xuân dễ nhiễm phong hàn, Doanh nhi vốn khỏe mạnh, chắc sẽ không sao. Nhưng Doanh nhi đã bệnh, thiếp là mẫu thân cũng nên đi thăm, Hồng Hoa, ngươi đi gọi tam cô nương, tỷ tỷ bệnh, làm muội muội tất nhiên cũng nên đi thăm.”

Lâm thị hiểu tính Triệu Mậu Sơn, Triệu Mậu Sơn không thích nội trạch ồn ào, cũng không thích thấy nhi nữ khóc lóc, tốt nhất là nội trạch hòa thuận.

Điều này không chỉ Lâm thị và nhi nữ hiểu, mà cả nội trạch nhà họ Triệu đều biết, chỉ có một mình Triệu Doanh Doanh là ngốc nghếch không hiểu.

Vì vậy, mỗi khi họ có xung đột, đều không bày ra mặt mà nói, chỉ có Triệu Doanh Doanh mới lớn tiếng nói tỷ tỷ hại mình, muội muội hại mình, khiến Triệu Mậu Sơn không vui.

Nghe Lâm thị nói vậy, quả nhiên Triệu Mậu Sơn lộ vẻ hài lòng.

“Nàng nói đúng, vậy chúng ta cùng đi thăm Doanh nha đầu.”

Triệu Mậu Sơn cũng rất hài lòng với thê tử tục huyền này, bà giống Lương thị, đều là những đóa hoa hiểu lòng người, luôn an ủi ông khi buồn phiền, lại lo toan việc nhà, chịu khó chịu khổ.

Ngay cả hai đứa con mà bà sinh ra cũng được bà dạy dỗ rất ngoan ngoãn, không bao giờ khiến ông phật lòng.

Ông rất hài lòng với nội trạch của mình, một vị chính thê, hai người thiếp, ba nhi nữ, hai nhi tử, không như gia đình người khác không được yên ổn, thậm chí còn xảy ra án mạng. Chỉ có nhi nữ thứ hai thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, khiến ông tức giận, đó cũng là một trong những lý do ông không thích nhi nữ thứ hai.

Hồng Miên nhìn thấy bọn họ kéo nhau đến Xuân Sơn viện, trong lòng đã thầm kêu không ổn. Với diễn xuất kém cỏi của cô nương nhà mình, nhiều người như vậy chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.

Lúc này lão gia thật sự lo lắng, lát nữa nếu biết cô nương giả bệnh, chắc lại tức giận mắng cô nương rồi.

Hồng Miên trong lòng lo lắng không yên, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ âm thầm hối hận vì đã đồng ý với cô nương tối qua, lúc đó đáng lẽ nên khuyên cô nương mới phải.

Hồng Miên mang tâm trạng lo lắng, cùng Triệu Mậu Sơn và mọi người quay lại Xuân Sơn Viện.

Hồng Miên liếc nhìn cô nương trong phòng, đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng, muốn cho cô nương một chút thời gian chuẩn bị.

“Cô nương, lão gia và phu nhân cùng tam cô nương đến thăm ngài.”

Lâm thị đứng bên cạnh Triệu Mậu Sơn, lộ ra vẻ tự tin, nói: “Doanh nhi, nghe nói con bệnh, lão gia và ta đến thăm con.”

Lâm thị liếc mắt ra hiệu cho Triệu Uyển Nghiên, Triệu Uyển Nghiên hiểu ý, liền đi vòng qua bình phong gỗ đào, đi vào phòng.

“Nhị tỷ, tỷ có khỏe không?”

Chỉ thấy Triệu Doanh Doanh khoác một chiếc áo, dựa vào gối tròn, mặt đỏ không tự nhiên, đôi mắt ươn ướt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trông giống như thực sự bệnh.

Triệu Uyển Nghiên trong lòng nghi hoặc, sao một ngày không gặp, Triệu Doanh Doanh lại tiến bộ hơn rồi?

Nàng ta giả vờ lo lắng, đưa tay sờ trán Triệu Doanh Doanh, miệng nói: “Ôi, nhị tỷ sao lại bệnh nặng thế này?”

Nhưng phát hiện trán Triệu Doanh Doanh quả thật nóng.

Triệu Mậu Sơn nghe vậy cũng vào phòng, ngồi bên cạnh giường, gọi đại phu đến bắt mạch cho nàng.

Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên nhìn nhau, đều có chút bất ngờ.

Nàng ta thực sự bệnh, không phải giả?

Đại phu bắt mạch cho Triệu Doanh Doanh xong, nói: “Bẩm lão gia, tiểu thư thực sự bị phong hàn, có lẽ là do nhiễm lạnh. Theo mạch tượng mà nói, tiểu thư còn có chút ưu tư uất kết. Nhưng đều không nghiêm trọng lắm, lão phu sẽ kê vài thang thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi.”

Triệu Doanh Doanh ho khan vài tiếng đúng lúc, Triệu Mậu Sơn thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần ấm áp.

Triệu Doanh Doanh nhớ lại lời chỉ dẫn của Nguyệt thần đại nhân hôm qua, cúi mắt nói: “Phụ thân, đều là lỗi của con, khiến phụ thân lo lắng.”

Triệu Mậu Sơn hừ một tiếng, dịu giọng: “Cũng là ta không tốt, hôm qua không nên bắt con đi quỳ từ đường.”

Triệu Doanh Doanh lắc đầu nói: “Đó cũng là lỗi của con làm phụ thân tức giận trước, nhưng hôm qua con ở từ đường suy nghĩ, thực sự suy nghĩ ra nhiều vấn đề. Phụ thân nói đúng, con thực sự có chút l* m*ng, sau này con sẽ thay đổi, phụ thân đừng giận nữa được không?”

Triệu Doanh Doanh nói lời này không phải thật lòng, chỉ là đọc theo sách vở, nhưng giọng nói khàn khàn do bệnh, cộng thêm thỉnh thoảng ho vài tiếng, khiến nàng trông thật sự chân thành, đáng thương.

Triệu Mậu Sơn lập tức mềm lòng, thở dài: “Ta làm phụ thân, lẽ nào lại chấp nhặt với con gái mình?”

Triệu Doanh Doanh nhìn thấy phản ứng của Triệu Mậu Sơn, trong lòng vui mừng.

Nguyệt thần đại nhân quả nhiên rất linh!

Nàng mỉm cười với Triệu Mậu Sơn: “Con biết phụ thân là tốt nhất mà.”

Sau đó lại ho vài tiếng, nhớ đến những gì viết trên tờ giấy, nói: “Đêm qua nương còn báo mộng cho con, trong mơ…”

Triệu Doanh Doanh sững lại, ôi chao, tiếp theo nên nói gì nữa nhỉ. Nàng lắp bắp một hồi, mới nhớ ra.

“Nương trách con, nói con không nên làm phụ thân giận, còn nói phụ thân nói đúng, con lớn rồi, nên thu liễm tính tình.”

Sự cúi đầu ngập ngừng của nàng, trong mắt Triệu Mậu Sơn, giống như đang nhớ thương mẫu thân, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Triệu Mậu Sơn cũng nhớ đến Lương thị, nhìn nhi nữ thứ hai bệnh tật xanh xao lúc này, chỉ còn lại sự thương xót vô tận.

Triệu Doanh Doanh lại nói: “Phụ thân, đột nhiên con nhớ nương quá. Người kể cho con nghe chuyện về nương trước kia nhé?”

Triệu Mậu Sơn gật đầu: “Được, ta sẽ kể cho con nghe về nương của con, nhưng con phải uống thuốc trước đã.”

Bầu không khí cha hiền con thảo này, Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên cảm thấy mình ở lại sẽ trở nên vướng víu, hai người nhìn nhau, nói vài câu dặn dò Triệu Doanh Doanh dưỡng bệnh rồi rời đi.

Sau khi Triệu Doanh Doanh uống thuốc, Triệu Mậu Sơn thực sự kể cho nàng nghe về những chuyện thời trẻ của Lương thị. Triệu Doanh Doanh nằm trên giường, nghe giọng nói ân cần của phụ thân, dần dần thiếp đi.

Nàng đã rất lâu không có cơ hội ở bên phụ thân như thế này.

Nguyệt thần đại nhân quả nhiên rất linh nghiệm, ngay cả việc nàng thật sự bị bệnh cũng tính được.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 5: Cống phẩm



“Nguyệt thần đại nhân, ngài nhất định đừng nhớ nhầm, tín nữ tên là Triệu Doanh Doanh.”

Triệu Doanh Doanh vẫn đang lải nhải kể về nguyện vọng của mình, bỗng cảm thấy trên đầu bị cái gì đó đập nhẹ. Nàng cúi xuống, thấy trước mặt không xa có một cuộn giấy nhỏ, dường như từ trên trời rơi xuống.

Triệu Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài trăng sáng và gió đêm, chẳng thấy gì cả.

Chẳng lẽ... Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi?!

Triệu Doanh Doanh lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng mở cuộn giấy ra, thấy trên đó viết mấy dòng chữ rồng bay phượng múa, dạy nàng cách thực hiện nguyện vọng của mình. Nàng lại ngẩng đầu nhìn quanh, vẫn không thấy ai, chỉ có trăng sáng gió mát.

Vậy chắc chắn là Nguyệt thần đại nhân hiển linh rồi!

“Đa tạ Nguyệt thần đại nhân phù hộ, Nguyệt thần đại nhân yên tâm, tín nữ nhất định sẽ đền đáp Nguyệt thần đại nhân.”

Triệu Doanh Doanh nhét cuộn giấy vào trong tay áo, cẩn thận đứng dậy, khẽ hít một hơi vì đau đầu gối, bước khập khiễng vào Xuân Sơn Viện.

Hoắc Bằng Cảnh ẩn mình trong bóng cây, nhìn theo bóng dáng thiếu nữ rời đi, khóe miệng khẽ nở nụ cười.

Nguyệt thần đại nhân, chậc.

Hoắc Bằng Cảnh từ tường nhảy xuống, dừng ở cuối hành lang, đẩy cửa vào phòng. Một trận gió mát thổi qua, mùi m/áu tươi lại sộc lên mũi. Hoắc Bằng Cảnh ngửi ngửi một chút, vào phòng tắm rửa sạch.

Vừa rồi hắn mới tự mình đi thẩm vấn thích khách đã hạ độc hắn. Đúng như lời Triều Bắc nói, tên này thật sự cứng đầu. Chẳng qua Hoắc Bằng Cảnh thích nhất là kiểu khiến cho đối phương từ từ nếm trải được cảm giác thịt nát xương tan.

Triều Nam bưng chén thuốc đến, rồi đứng ở hiên cửa, chứ không tùy ý bước vào, đại nhân nhà hắn ghét nhất là bị người khác quầy rầy. Huống hồ tối nay đại nhân còn đích thân đi thẩm vấn tên thích khách kia, không cạy được miệng hắn ta giao ra giải dược, chỉ sợ tâm trạng đại nhân hiện tại đang rất không tốt.

Triều Nam dừng một chút, rồi mới hướng phía cửa, nói: “Đại nhân, thuốc đã nấu xong, nên uống lúc còn nóng.”

Trong phòng rất nhanh truyền đến giọng nói lành lạnh: “Vào đi.”

Triều Nam lúc này mới dám đẩy cửa, hắn đến gần, đặt chén thuốc trên bàn vuông. Ngẩng đầu thấy Hoắc Bằng Cảnh dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt dừng ở phía mặt trăng trên cao.

Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, mà tâm tình đại nhân… hình như có chút không tồi?

Hắn cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu được đại nhân nữa rồi.

Triều Nam nói: “Đại nhân, ngài đừng quá lo lắng, sẽ có biện pháp cạy được miệng tên thích khách kia, khiến hắn phải giao ra giải dược thôi.”

Hoắc Bằng Cảnh thu hồi tầm mắt, xoay người về phía bàn vuông, thanh âm mang theo một chút ý cười: “Không vội.”

Hắn giơ tay lấy chén thuốc, ngửa đầu một hơi uống sạch.

Thuốc này rất đắng, lúc Triều Nam nấu thuốc còn cảm thấy gay mũi, vậy mà đại nhân có thể uống hết một hơi mà không chớp mắt lấy một cái, không hổ là đại nhân, Triều Nam lòng sinh bội phục.

“Đại nhân, canh giờ không còn sớm nữa, ngài nghỉ ngơi đi, thuộc hạ xin cáo lui.” Triều Nam lui ra sau, mắt thấy trăng hôm nay rất tròn, khó trách đại nhân tâm tình không tồi, chứng đau đầu của đại nhân vẫn còn chưa phát tác.

Giờ Hợi canh ba, Hoắc Bằng Cảnh vẫn chưa thể ngủ được, đầu vô cùng đau nhức.

Hắn đứng dậy, đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng trên cao, lại nghĩ tới tiểu cô nương sát vách.

Nàng hẳn không ngốc đến mức, không làm được những lời hắn nói đúng không?



Triệu Doanh Doanh trở về phòng, ở dưới ánh đèn đem mẩu giấy kia cẩn thận mở ra, nghiêm túc xem đi xem lại mấy lần.

Tuy rằng nàng cảm thấy những cách được viết ra không quá cao minh, nhưng dù sao cũng là Nguyệt thần đại nhân hiển linh chỉ điểm cho nàng, tất nhiên có thể áp dụng rồi!

Nghĩ đến ngày mai thắng lợi, Triệu Doanh Doanh tức khắc nhảy nhót không thôi.

Hồng Miên từ bên ngoài trở về xách theo hộp đồ ăn, liền thấy cô nương nhà mình ở dưới ánh đèn cười ngây ngô.

Canh giờ này, cơm chiều sớm qua, trong phủ sau bếp cũng không còn thừa cái gì có thể ăn, Hồng Miên chỉ có thể lấy được hai cái màn thầu trắng, cùng một ít đồ thừa của buổi tối.

“Cô nương, ngài như thế rồi mà sao còn đứng?” Hồng Miên đặt hộp đồ ăn lên bàn, chạy nhanh tới đỡ Triệu Doanh Doanh.

Triệu Doanh Doanh đói đến mức ngực dán vào lưng, vừa ngửi được mùi đồ ăn liền kích động mà sắp khóc, gấp gáp mở hộp đồ ăn ra.

“Ta không sao.” Tuy cũng đều là chút cơm thừa canh cặn, nhưng Triệu Doanh Doanh thật sự đói bụng, nàng ăn ngấu ăn nghiến.

Ăn xong, Hồng Miên chuẩn bị một ít nước ấm, Triệu Doanh Doanh tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ rồi ngồi trên giường mỹ nhân. Hồng Miên giúp nàng xoa chân.

“Hồng Miên, ngày mai sáng sớm, ngươi đi nói với phụ thân, rằng ta bị bệnh rồi.” Triệu Doanh Doanh nghĩ đến mẩu giấy kia, chỉ đạo cho Hồng Miên.

Hồng Miên ngẩng đầu, cùng cô nương nhà mình đối mắt qua lại, có chút khó hiểu, cô nương đây là muốn giả bệnh hay sao?

Hồng Miên bất đắc dĩ bật cười, nghĩ rằng vẫn nên khuyên cô nương đừng nên dùng cách này thì hơn.

Không phải Hồng Miên không muốn giúp nàng, mà là chiêu thức giả bệnh này cô nương đã dùng qua rồi…

Kết quả ra sao, nói hai ba câu tự nhiên là lòi, ngược lại rước lấy chê cười.

“Không bằng, cô nương cứ nghỉ ngơi hai ngày đi? Không cần phải động đến chuyện gì, chỉ cần ở trong viện nghỉ ngơi cho tốt là được.” Hồng Miên uyển chuyển khuyên nàng.

Triệu Doanh Doanh ánh mắt kiên định, Nguyệt thần đại nhân ở đây chống lưng cho nàng, sợ cái gì chứ?

“Hồng Miên, ta kêu ngươi đi thì ngươi cứ đi. Không được nói nhiều.” Triệu Doanh Doanh không cho Hồng Miên cơ hội tiếp tục khuyên bảo.

Hồng Miên không lay chuyển được nàng, chỉ đành thở dài một tiếng, gật đầu: “Vậy được rồi, nô tỳ ngày mai sáng sớm liền đi bẩm báo lão gia, nói ngài bị bệnh rồi.”

Triệu Doanh Doanh vừa lòng gật đầu.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, cả thể xác lẫn tinh thần Triệu Doanh Doanh đều mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái, trong chốc lát liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó, Triệu Doanh Doanh mơ một giấc mộng đẹp. Trong mơ, nàng giao chiến với hai tỷ muội kia, chiếm hết ưu thế, được phụ thân cưng chiều, thật là rực rỡ.

Sáng hôm sau, Hồng Miên nhớ lời dặn của Triệu Doanh Doanh, khi vừa tỉnh dậy liền đi báo với lão gia rằng nàng bị bệnh rồi.

Triệu Mậu Sơn thực sự không thích Triệu Doanh Doanh lắm, phụ mẫu đối xử với con cái luôn khó lòng công bằng tuyệt đối, dù sao trái tim con người cũng làm từ thịt, khó tránh khỏi thiên vị. Lý do không thích nhi nữ thứ hai cũng đơn giản, Triệu Doanh Doanh là đứa con duy nhất mà Lương thị sinh cho ông, nhưng lại chẳng có gì giống Lương thị.

Lương thị đương nhiên cũng xinh đẹp, nhưng là kiểu xinh đẹp đoan trang dịu dàng, còn Doanh nha đầu lại có vẻ đẹp yêu kiều rực rỡ. Tính cách lại càng khác xa, Lương thị dịu dàng khả ái, là đóa hoa hiểu lòng người, còn Doanh nha đầu thì dường như chẳng hiểu gì về sắc mặt người khác, lại hay hành động l* m*ng, cũng chẳng đủ thông minh.

Tóm lại, không giống chút nào với hình dung của Triệu Mậu Sơn về con gái của Lương thị.

Tự nhiên, ông cũng không thích lắm.

Hơn nữa, mỗi lần thấy Doanh nha đầu, ông không tránh khỏi nhớ đến Lương thị đã khuất, nhìn người nhớ người, gợi lên nỗi buồn.

Nhưng Triệu Mậu Sơn không cho rằng mình bạc đãi nhi nữ thứ hai, ông chỉ là hơi thiên vị về tình cảm, còn về vật chất thì gần như có thể nói là công bằng. Dù là con gái thứ, ông cũng không phân biệt đối xử.

Nghe Hồng Miên nói xong, Triệu Mậu Sơn nhíu mày, thoạt đầu có chút lo lắng. Dù sao đi nữa, cũng là nhi nữ của ông, bệnh rồi ông vẫn lo lắng.

“Bệnh rồi? Sao lại bệnh được? Đã mời đại phu chưa?” Triệu Mậu Sơn vừa nói vừa định đứng dậy, đi đến Xuân Sơn Viện.

Những lời này Triệu Doanh Doanh không dặn dò, Hồng Miên đành phải tự bịa ra: “Có lẽ do từ đường lạnh lẽo, cô nương vô tình bị nhiễm lạnh. Còn đại phu thì chưa kịp mời.”

Triệu Mậu Sơn gấp gáp: “Thật là hồ đồ, đã bệnh rồi, sao không mời đại phu trước!”

Đêm qua Triệu Mậu Sơn nghỉ tại viện của Lâm thị, Lâm thị cũng ở bên cạnh nghe. Lâm thị không tin Triệu Doanh Doanh thực sự bệnh, dù sao chiêu giả bệnh này, bà cũng đã từng dùng qua.

Sao lại trùng hợp như vậy? Hôm qua vừa cãi với lão gia, hôm nay đã bệnh? Hơn nữa, bệnh rồi không lo mời đại phu, lại lo mời lão gia đến, càng chứng tỏ là giả.

Nhưng Lâm thị không thể nói thẳng rằng Doanh nha đầu giả bệnh, nếu nói ra, lão gia nhất định không vui. Bà sống bên lão gia bao năm, đã hiểu rõ tính tình lão gia.

Lâm thị tranh nói trước Hồng Miên, bình tĩnh nói: “Lý mama, mau đi mời đại phu.”

Nói xong lại quay sang Triệu Mậu Sơn: “Lão gia cũng đừng lo lắng, mùa xuân dễ nhiễm phong hàn, Doanh nhi vốn khỏe mạnh, chắc sẽ không sao. Nhưng Doanh nhi đã bệnh, thiếp là mẫu thân cũng nên đi thăm, Hồng Hoa, ngươi đi gọi tam cô nương, tỷ tỷ bệnh, làm muội muội tất nhiên cũng nên đi thăm.”

Lâm thị hiểu tính Triệu Mậu Sơn, Triệu Mậu Sơn không thích nội trạch ồn ào, cũng không thích thấy nhi nữ khóc lóc, tốt nhất là nội trạch hòa thuận.

Điều này không chỉ Lâm thị và nhi nữ hiểu, mà cả nội trạch nhà họ Triệu đều biết, chỉ có một mình Triệu Doanh Doanh là ngốc nghếch không hiểu.

Vì vậy, mỗi khi họ có xung đột, đều không bày ra mặt mà nói, chỉ có Triệu Doanh Doanh mới lớn tiếng nói tỷ tỷ hại mình, muội muội hại mình, khiến Triệu Mậu Sơn không vui.

Nghe Lâm thị nói vậy, quả nhiên Triệu Mậu Sơn lộ vẻ hài lòng.

“Nàng nói đúng, vậy chúng ta cùng đi thăm Doanh nha đầu.”

Triệu Mậu Sơn cũng rất hài lòng với thê tử tục huyền này, bà giống Lương thị, đều là những đóa hoa hiểu lòng người, luôn an ủi ông khi buồn phiền, lại lo toan việc nhà, chịu khó chịu khổ.

Ngay cả hai đứa con mà bà sinh ra cũng được bà dạy dỗ rất ngoan ngoãn, không bao giờ khiến ông phật lòng.

Ông rất hài lòng với nội trạch của mình, một vị chính thê, hai người thiếp, ba nhi nữ, hai nhi tử, không như gia đình người khác không được yên ổn, thậm chí còn xảy ra án mạng. Chỉ có nhi nữ thứ hai thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, khiến ông tức giận, đó cũng là một trong những lý do ông không thích nhi nữ thứ hai.

Hồng Miên nhìn thấy bọn họ kéo nhau đến Xuân Sơn viện, trong lòng đã thầm kêu không ổn. Với diễn xuất kém cỏi của cô nương nhà mình, nhiều người như vậy chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.

Lúc này lão gia thật sự lo lắng, lát nữa nếu biết cô nương giả bệnh, chắc lại tức giận mắng cô nương rồi.

Hồng Miên trong lòng lo lắng không yên, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ âm thầm hối hận vì đã đồng ý với cô nương tối qua, lúc đó đáng lẽ nên khuyên cô nương mới phải.

Hồng Miên mang tâm trạng lo lắng, cùng Triệu Mậu Sơn và mọi người quay lại Xuân Sơn Viện.

Hồng Miên liếc nhìn cô nương trong phòng, đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi một tiếng, muốn cho cô nương một chút thời gian chuẩn bị.

“Cô nương, lão gia và phu nhân cùng tam cô nương đến thăm ngài.”

Lâm thị đứng bên cạnh Triệu Mậu Sơn, lộ ra vẻ tự tin, nói: “Doanh nhi, nghe nói con bệnh, lão gia và ta đến thăm con.”

Lâm thị liếc mắt ra hiệu cho Triệu Uyển Nghiên, Triệu Uyển Nghiên hiểu ý, liền đi vòng qua bình phong gỗ đào, đi vào phòng.

“Nhị tỷ, tỷ có khỏe không?”

Chỉ thấy Triệu Doanh Doanh khoác một chiếc áo, dựa vào gối tròn, mặt đỏ không tự nhiên, đôi mắt ươn ướt, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, trông giống như thực sự bệnh.

Triệu Uyển Nghiên trong lòng nghi hoặc, sao một ngày không gặp, Triệu Doanh Doanh lại tiến bộ hơn rồi?

Nàng ta giả vờ lo lắng, đưa tay sờ trán Triệu Doanh Doanh, miệng nói: “Ôi, nhị tỷ sao lại bệnh nặng thế này?”

Nhưng phát hiện trán Triệu Doanh Doanh quả thật nóng.

Triệu Mậu Sơn nghe vậy cũng vào phòng, ngồi bên cạnh giường, gọi đại phu đến bắt mạch cho nàng.

Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên nhìn nhau, đều có chút bất ngờ.

Nàng ta thực sự bệnh, không phải giả?

Đại phu bắt mạch cho Triệu Doanh Doanh xong, nói: “Bẩm lão gia, tiểu thư thực sự bị phong hàn, có lẽ là do nhiễm lạnh. Theo mạch tượng mà nói, tiểu thư còn có chút ưu tư uất kết. Nhưng đều không nghiêm trọng lắm, lão phu sẽ kê vài thang thuốc, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏi.”

Triệu Doanh Doanh ho khan vài tiếng đúng lúc, Triệu Mậu Sơn thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần ấm áp.

Triệu Doanh Doanh nhớ lại lời chỉ dẫn của Nguyệt thần đại nhân hôm qua, cúi mắt nói: “Phụ thân, đều là lỗi của con, khiến phụ thân lo lắng.”

Triệu Mậu Sơn hừ một tiếng, dịu giọng: “Cũng là ta không tốt, hôm qua không nên bắt con đi quỳ từ đường.”

Triệu Doanh Doanh lắc đầu nói: “Đó cũng là lỗi của con làm phụ thân tức giận trước, nhưng hôm qua con ở từ đường suy nghĩ, thực sự suy nghĩ ra nhiều vấn đề. Phụ thân nói đúng, con thực sự có chút l* m*ng, sau này con sẽ thay đổi, phụ thân đừng giận nữa được không?”

Triệu Doanh Doanh nói lời này không phải thật lòng, chỉ là đọc theo sách vở, nhưng giọng nói khàn khàn do bệnh, cộng thêm thỉnh thoảng ho vài tiếng, khiến nàng trông thật sự chân thành, đáng thương.

Triệu Mậu Sơn lập tức mềm lòng, thở dài: “Ta làm phụ thân, lẽ nào lại chấp nhặt với con gái mình?”

Triệu Doanh Doanh nhìn thấy phản ứng của Triệu Mậu Sơn, trong lòng vui mừng.

Nguyệt thần đại nhân quả nhiên rất linh!

Nàng mỉm cười với Triệu Mậu Sơn: “Con biết phụ thân là tốt nhất mà.”

Sau đó lại ho vài tiếng, nhớ đến những gì viết trên tờ giấy, nói: “Đêm qua nương còn báo mộng cho con, trong mơ…”

Triệu Doanh Doanh sững lại, ôi chao, tiếp theo nên nói gì nữa nhỉ. Nàng lắp bắp một hồi, mới nhớ ra.

“Nương trách con, nói con không nên làm phụ thân giận, còn nói phụ thân nói đúng, con lớn rồi, nên thu liễm tính tình.”

Sự cúi đầu ngập ngừng của nàng, trong mắt Triệu Mậu Sơn, giống như đang nhớ thương mẫu thân, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Triệu Mậu Sơn cũng nhớ đến Lương thị, nhìn nhi nữ thứ hai bệnh tật xanh xao lúc này, chỉ còn lại sự thương xót vô tận.

Triệu Doanh Doanh lại nói: “Phụ thân, đột nhiên con nhớ nương quá. Người kể cho con nghe chuyện về nương trước kia nhé?”

Triệu Mậu Sơn gật đầu: “Được, ta sẽ kể cho con nghe về nương của con, nhưng con phải uống thuốc trước đã.”

Bầu không khí cha hiền con thảo này, Lâm thị và Triệu Uyển Nghiên cảm thấy mình ở lại sẽ trở nên vướng víu, hai người nhìn nhau, nói vài câu dặn dò Triệu Doanh Doanh dưỡng bệnh rồi rời đi.

Sau khi Triệu Doanh Doanh uống thuốc, Triệu Mậu Sơn thực sự kể cho nàng nghe về những chuyện thời trẻ của Lương thị. Triệu Doanh Doanh nằm trên giường, nghe giọng nói ân cần của phụ thân, dần dần thiếp đi.

Nàng đã rất lâu không có cơ hội ở bên phụ thân như thế này.

Nguyệt thần đại nhân quả nhiên rất linh nghiệm, ngay cả việc nàng thật sự bị bệnh cũng tính được.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 6: Mùi hương



Hoắc Bằng Cảnh lau đi vết son trên ngón tay, đóng hộp phấn son lại. Trong lúc mở ra đóng vào, dường như hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, khác với mùi hương của phấn son lúc nãy.

Hắn cúi đầu, đưa hộp phấn son sơn đỏ lại gần mũi, cẩn thận ngửi.

Quả thật, hắn ngửi thấy hai mùi hương khác nhau.

Một là mùi hương của phấn son, mùi kia dường như là mùi hương thoang thoảng trên hộp phấn son, nhẹ đến mức gần như không ngửi thấy được.

Mùi phấn son thì ngọt ngào, còn mùi kia thì thanh mát.

Khi mùi hương thanh mát đó xộc vào mũi Hoắc Bằng Cảnh, như có một làn gió mát thổi qua, xoa dịu những tiếng gõ trong đầu hắn, cơn đau đầu bỗng được giảm bớt.

Hoắc Bằng Cảnh sững người lại, đôi mày dài khẽ nhíu.

Để chắc chắn không phải là ảo giác, hắn đưa hộp phấn son ra xa một chút, không bao lâu sau, cơn đau đầu lại ùa về. Hắn hít thở nhẹ nhàng, lại đưa hộp phấn son sơn đỏ lại gần, ngửi ngửi, cơn đau đầu lại lần nữa dịu đi đôi chút.

Không phải là ảo giác, quả thật có tác dụng.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn chằm chằm vào hộp phấn son trong tay, nếu mùi hương này thực sự có thể giảm bớt cơn đau đầu của hắn, thì đó là một điều tốt.

Ban đầu hắn nghĩ là do mùi của gỗ hoặc sơn trên hộp phấn son, định tìm hiểu một phen. Nhưng khi ngửi lại lần nữa, hắn không ngửi thấy mùi hương đó nữa, dường như đã tan biến.

Hoắc Bằng Cảnh thở dài, đặt hộp phấn son trở lại trong hộp. Tâm trí hắn bị mùi hương đó làm phân tâm, không còn hứng thú xem xét những "cống phẩm" khác.

Nếu có mùi hương có thể giảm bớt cơn đau đầu của hắn, có lẽ mùi hương đó cũng có thể chữa khỏi hẳn cơn đau đầu của hắn chăng? Nếu đúng như vậy, thì không cần phải tốn công sức moi lời từ miệng tên thích khách đó nữa.

Đây chắc chắn là một manh mối, Hoắc Bằng Cảnh suy nghĩ một lúc rồi cầm bút viết một bức thư, nhờ người gửi về kinh thành. Thư gửi cho lang trung trị bệnh cho hắn, Lý Kỳ, hỏi ông ta xem có biết đến thứ này không, và nhờ ông ta chú ý tìm hiểu thêm.



“Phụ thân.” Triệu Doanh Doanh cười gọi, làm lễ thỉnh an.

“Ngồi đi.” Triệu Mậu Sơn đáp, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, Triệu Doanh Doanh bèn ngồi xuống bên cạnh ông. Đây là điều mấy năm trước chưa từng có.

Vì Triệu Mậu Sơn không mấy thích Triệu Doanh Doanh, thường thì Triệu Uyển Nghiên và Triệu Như Hiên mới là người ngồi bên cạnh ông. Dạo gần đây, mối quan hệ giữa Triệu Doanh Doanh và Triệu Mậu Sơn ngày càng thân thiết, ông không còn mắng mỏ nàng nữa, ngược lại còn rất yêu thương nàng.

Triệu Uyển Nghiên cắn môi, thu ánh mắt lại, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ. Dù Triệu Doanh Doanh có ngốc nghếch đến đâu, dù chỉ là tình cờ mà nhận được sự yêu thương trở lại của Triệu Mậu Sơn, Triệu Uyển Nghiên cũng không thể chấp nhận được điều đó. Nàng ta phải tìm cách để phụ thân ghét Triệu Doanh Doanh.

Triệu Uyển Nghiên giữ vẻ mặt điềm nhiên, trong lòng tính toán cách thức thực hiện. Sau khi dùng bữa, mọi người trở về viện của mình, còn Triệu Mậu Sơn thì phải ra phủ nha.

Triệu Uyển Nghiên liếc nhìn chỗ Triệu Doanh Doanh từng ngã lần trước, giả vờ quan tâm hỏi: "Bệnh của Nhị tỷ đã đỡ nhiều chưa?"

Triệu Doanh Doanh dĩ nhiên biết Triệu Uyển Nghiên không thật lòng quan tâm, chắc chắn nàng ta có ý đồ xấu, nhưng vì Triệu Mậu Sơn đang ở phía sau, nàng cũng mỉm cười trả lời: "Đã khỏi hẳn rồi, đa tạ Tam muội quan tâm."

Triệu Uyển Nghiên gật đầu: "Vậy thì tốt. Nhị tỷ cẩn thận, đừng để ngã nữa nhé."

Triệu Doanh Doanh ngay lập tức ngẩng đầu nhìn nàng ta, bề ngoài tỏ vẻ quan tâm, nhưng thực chất rõ ràng đang chế giễu nàng!

Triệu Uyển Nghiên và Triệu Doanh Doanh nhìn nhau, nụ cười không tắt. Nàng ta biết tính cách của Triệu Doanh Doanh, ngu ngốc và bốc đồng. Nàng ta cố ý nhắc đến chuyện này để kích Triệu Doanh Doanh nói lại chuyện lần trước. Theo như nàng ta hiểu, chắc chắn Triệu Doanh Doanh sẽ hỏi nàng ta có phải lần trước nàng ta đã giở trò không.

Lúc đó, nàng ta chỉ cần giả vờ không biết gì, rồi cố ý nói lớn cho phụ thân nghe, chắc chắn phụ thân sẽ tức giận.

Triệu Uyển Nghiên gần như chắc chắn.

Nhưng nàng ta lại thất vọng.

Triệu Doanh Doanh chỉ nhìn nàng ta một cái, rồi cười nói: “Đa tạ Tam muội quan tâm. Ta còn phải về chép kinh cầu phúc cho mẫu thân, xin phép Đại tỷ, Tam muội, ta đi trước."

Nói xong, nàng rời đi.

Triệu Uyển Nghiên nhìn theo bóng lưng nàng, khuôn mặt không giấu được vẻ không thể tin nổi.

Nàng... Triệu Doanh Doanh hình như có gì đó không đúng?

Rời khỏi Minh Huy Đường, Triệu Doanh Doanh thầm siết chặt nắm tay, nói với Hồng Miên: "Nha đầu Triệu Uyển Nghi này, cố ý nhắc đến chuyện đó, ta nghĩ chắc chắn là nàng ta làm!"

Hồng Miên không biết rõ, chỉ có thể phụ họa: "Có thể lắm."

Triệu Doanh Doanh tức giận, nhưng không dám chắc, cũng có thể là Triệu Như Hiên làm, còn Triệu Uyển Nghiên chỉ nhân cơ hội chế giễu nàng.

Nàng nghĩ, tối nay nên về hỏi Nguyệt Thần đại nhân, Nguyệt Thần đại nhân thần thông quảng đại, chắc chắn biết sự thật. Tốt nhất là Nguyệt Thần đại nhân giúp nàng, khiến cho người đã giở trò phải trả giá.

Lần trước, trong mẩu giấy Nguyệt Thần đại nhân gửi còn đặc biệt dặn dò một câu, bảo nàng phải điềm tĩnh, nói ít lại, đừng động một chút là tranh cãi với họ. Triệu Doanh Doanh rất nghe lời, vừa rồi khi nghe Triệu Uyển Nghiên nhắc đến chuyện ngã, nàng suýt nữa đã muốn chất vấn nàng ta, may mà kịp nhớ lời dặn của Nguyệt Thần đại nhân, kiềm chế được.

Khi đêm xuống, đợi đến khi đám người hầu trong viện đều đã ngủ say, Triệu Doanh Doanh mới lén lút ra ngoài, lại quỳ xuống trước ánh trăng mà khấu đầu.

"Nguyệt Thần đại nhân trên cao, tín nữ Triệu Doanh Doanh lại làm phiền Nguyệt Thần đại nhân. Tín nữ đã làm theo chỉ dẫn của đại nhân lần trước, đa tạ đại nhân đã hiển linh, phù hộ cho tín nữ. Tín nữ đã chuẩn bị cống phẩm cho đại nhân, không biết đại nhân có thích không?"

Hoắc Bằng Cảnh tựa vào tường viện, nghe những lời này, không khỏi nở nụ cười.

Hắn nhảy lên cây, bóng dáng ẩn vào trong bóng cây, quan sát thiếu nữ.

Thiếu nữ tiếp tục nói: "Lần này, tín nữ muốn xin Nguyệt Thần đại nhân lại hiển linh một lần nữa, cho tín nữ biết, lần trước rốt cuộc là ai đã làm cho tín nữ ngã? Tín nữ nên phản công thế nào? Hoặc là Nguyệt Thần đại nhân có thể giúp tín nữ, cũng làm cho người đó ngã lộn nhào trước mặt mọi người, xấu hổ không để đâu cho hết?"

"Tín nữ xin tạ ơn Nguyệt Thần đại nhân trước, nếu Nguyệt Thần đại nhân hiển linh, lần sau tín nữ nhất định sẽ chuẩn bị nhiều cống phẩm hơn cho đại nhân."

Nói xong, Triệu Doanh Doanh khấu đầu về phía ánh trăng.

Ánh trăng chiếu thẳng vào Hoắc Bằng Cảnh, giống như thiếu nữ đang khấu đầu với hắn.

Cứ như nàng là tín đồ trung thành của hắn vậy.

Hoắc Bằng Cảnh cảm thấy thật khó tả, hắn là người bước ra từ địa ngục tu la, mọi người đều nói hắn tàn nhẫn, thâm sâu khó lường, những người trên triều đình chịu theo hắn phần lớn vì sợ thủ đoạn và quyền lực của hắn. Dù là Triều Nam hay Triều Bắc cũng vì hắn đã từng cứu mạng họ.

Nhưng cô nương này, không hề thân thiết, thậm chí không biết thân phận thật của hắn, lại trở thành tín đồ trung thành của hắn.

Không hiểu sao, Hoắc Bằng Cảnh lại thấy chuyện này có vài phần thú vị.

Hơn nữa, nàng ngốc nghếch như vậy, lại xinh đẹp, trong những tranh đấu đơn giản nơi hậu viện này cũng không chiếm được ưu thế, sau này e rằng càng chịu nhiều thiệt thòi.

Hoắc Bằng Cảnh cúi đầu, nghĩ đến một vài chuyện cũ.

Thôi, hắn sẽ giúp nàng một phen.

Dù sao ngày tháng của hắn cũng buồn tẻ, nhân tiện tìm chút thú vị cho mình.

Triệu Doanh Doanh khấu đầu xong, lại lặp lại lời nói của mình một lần nữa, sợ Nguyệt Thần đại nhân quá bận, không nghe thấy lời cầu nguyện của mình.

Lần này Nguyệt Thần đại nhân không còn cho nàng chỉ dẫn nào nữa, không có mảnh giấy nào từ trên trời rơi xuống.

Triệu Doanh Doanh kiên nhẫn chờ đợi, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Nàng không khỏi có chút thất vọng, lần nữa thành tâm chắp tay cầu nguyện: "Nguyệt Thần đại nhân, xin hãy giúp đỡ tín nữ thêm lần nữa. Có phải vì lần trước tín nữ chuẩn bị cống phẩm có một hộp son môi đã dùng qua, ngài giận phải không? Xin ngài đừng giận, lần sau tín nữ nhất định sẽ chuẩn bị một hộp son môi mới, màu sắc đẹp cho ngài."

Hoắc Bằng Cảnh từ trên cây xuống, vào phòng lấy giấy bút, khi trở lại vừa lúc nghe thấy câu nói này.

Hắn sững sờ, động tác ném giấy dừng lại.

Hộp phấn son đó là son môi? Còn là son môi nàng đã dùng?

Hắn chợt nhớ đến ngày hôm đó, khi thiếu nữ tựa vào tường viện, ánh nắng chiếu từ phía sau, chiếu lên gương mặt tươi tắn của nàng. Đôi môi mềm mại, đỏ thắm nổi bật trên gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, như một vệt đỏ rực rỡ trên tờ giấy trắng.

Màu đỏ đó dần lan ra dưới ngón tay hắn, rồi lan đến đầu lưỡi. Vị giác lập tức cảm nhận một chút đắng nhẹ.

Hoắc Bằng Cảnh tỉnh lại, ánh mắt hắn đang tập trung vào đôi môi đỏ thắm của thiếu nữ.

Đêm nay đã là ngày hai mươi, trăng không còn tròn đầy, ánh trăng cũng trở nên mờ nhạt và dịu dàng, như một lớp sương mỏng bao phủ lên dáng người nàng.

Đôi môi đỏ thắm khẽ động đậy.

Hoắc Bằng Cảnh lại bừng tỉnh, hắn vò nát mảnh giấy trong tay rồi ném về phía nàng.

Cô nương mừng rỡ, nhặt mảnh giấy lên, lại khấu đầu: "Đa tạ Nguyệt Thần đại nhân!"

Triệu Doanh Doanh cất mảnh giấy, vào trong phòng.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn theo bóng lưng nàng, rồi ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng khuyết, cũng trở về viện.

Hắn đẩy cửa phòng, ánh mắt rơi vào hộp phấn son.

Hoắc Bằng Cảnh đứng lặng hồi lâu, lại một lần nữa mở hộp phấn son, dưới ánh đèn, nhìn rõ màu sắc của nó, một màu đỏ rực rỡ.

Chính là màu sắc tôn lên vẻ đẹp của thiếu nữ.

Vị đắng trên đầu lưỡi dường như lại trỗi dậy, trong khi hắn nhớ rõ, mùi hương của nó rõ ràng là ngọt ngào.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 7: Cảnh trong mộng



Triệu Doanh Doanh cầm mảnh giấy, lợi dụng bóng đêm trở về phòng. Chuyện Nguyệt Thần hiển linh, nàng thậm chí không dám kể với Hồng Miên, theo kinh nghiệm đọc truyện của nàng, chuyện này biết càng ít người càng tốt.

Trong Xuân Sơn Viện, người hầu không nhiều, ngoài Hồng Miên là tỳ nữ thân cận, còn có hai tỳ nữ phục vụ trong nội viện, nhưng họ đều được điều đến sau này, quan hệ với Triệu Doanh Doanh không quá thân thiết, cũng không quá tệ. Chỉ có Hồng Miên là người đã lớn lên cùng Triệu Doanh Doanh từ nhỏ, nên nàng đối với Hồng Miên thân thiết hơn. Trong viện còn có vài bà tử làm những việc thô như giặt giũ, quét dọn, không phục vụ gần, giờ này họ đều đã ngủ.

Triệu Doanh Doanh lén lút trở về phòng ngủ của mình, thắp đèn lên, kiểm tra chỉ dẫn của Nguyệt Thần đại nhân. Lần này, Nguyệt Thần đại nhân cũng viết rất chi tiết, Triệu Doanh Doanh đọc xong thì suy ngẫm, cảm thấy cũng không quá khó. Nàng nhớ lại chuyện lần trước, nghĩ rằng lần này mình cũng có thể làm tốt.

Nghĩ vậy, Triệu Doanh Doanh cẩn thận vuốt phẳng mảnh giấy, đặt dưới gối, an tâm ngủ.

Đêm đó, nàng tự nhiên mơ một giấc mơ uy phong lẫm liệt.

Mảnh trăng khuyết ẩn vào trong mây, để mặc giấc mơ lan tỏa, vượt qua bức tường, rơi vào viện bên cạnh. Hoắc Bằng Cảnh hiếm khi mơ thấy mộng.

Hắn mơ thấy vệt đỏ đó, từ ánh nắng tươi sáng rơi lên ngón tay hắn, rồi từ ngón tay, tiến sát vào trước mắt hắn.

Trong khoảnh khắc hơi thở giao thoa, đôi mắt trong trẻo linh động ấy bỗng mỉm cười, và vệt đỏ ấy cũng khẽ động đậy, gọi hắn: Nguyệt Thần đại nhân.

Hoắc Bằng Cảnh chợt mở mắt.

Trong phòng ánh sáng mờ ảo, khó mà phân biệt được thời gian. Hoắc Bằng Cảnh chống tay ngồi dậy, nghe thấy tiếng mưa rơi nhẹ trên khung cửa sổ.

Hôm nay có mưa, bảo sao trong phòng ánh sáng mờ mịt như vậy.

Từ cửa truyền đến tiếng gõ, là Triều Nam mang thuốc tới.

"Đại nhân, ngài dậy chưa? Thuốc đã sắc xong."

Triều Nam cũng là người luyện võ, hơn nữa võ nghệ cao cường, tự nhiên thính tai. Hắn dậy sớm sắc thuốc, thuốc này mỗi ngày uống ba lần, việc sắc thuốc luôn là do hắn phụ trách, hôm nay cũng như mọi khi, sắc thuốc xong đem đến cho đại nhân.

Chỉ là Triều Nam không ngờ, đại nhân vẫn chưa dậy.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Từ khi hắn theo đại nhân, chưa từng thấy đại nhân dậy muộn, mỗi ngày đại nhân đều dậy rất sớm. Triều Nam đành bưng bát thuốc đứng trước cửa đợi, cho đến khi nghe thấy bên trong có tiếng động, mới dám gõ cửa hỏi.

Triều Nam nghĩ, có lẽ vì đêm qua đại nhân không bị chứng đau đầu hành hạ, nên ngủ ngon hơn và dậy muộn. Cửa từ bên trong mở ra, Hoắc Bằng Cảnh bước ra ngoài, nhưng sắc mặt không tốt, không giống người ngủ ngon.

Triều Nam có chút băn khoăn, chẳng lẽ là vì đêm qua đại nhân bị đau đầu? Nên không ngủ ngon, sáng nay mới không dậy nổi?

Triều Nam đặt bát thuốc xuống, quan tâm hỏi: "Đại nhân, có phải đêm qua ngài lại bị đau đầu không?"

Hoắc Bằng Cảnh lắc đầu, không nói gì. Đêm qua hắn không bị đau đầu, thậm chí có thể nói là ngủ khá ngon, chỉ là mơ một giấc mơ hơi kỳ quặc.

Hắn nhớ lại giấc mơ đó, ánh mắt trầm tư. Hắn không còn là hài tử ngây thơ không hiểu chuyện, hắn hiểu ý nghĩa của giấc mơ ấy. Chỉ là hắn vốn không quan tâm đến chuyện nam nữ, những d*c v*ng tự nhiên xuất hiện, hắn luôn để mặc nó, chưa từng ảnh hưởng gì đến mình.

Tại sao lại mơ giấc mơ này?

Hoắc Bằng Cảnh nghĩ ngay đến mùi hương kỳ lạ trên hộp phấn son đó. Cô nương đó... là cố ý sao? Nàng ta là người của ai sắp đặt?

Hắn quay lại, bước đến bên bàn, uống cạn bát thuốc đắng.

"Triều Nam, ngươi có điều tra gì về gia đình Triệu phủ bên cạnh không?" Mùi vị đắng ngắt lan tỏa khắp nơi, dường như bao trùm lấy hắn, Hoắc Bằng Cảnh che miệng khẽ ho một tiếng, hỏi.

Triều Nam không hiểu vì sao Hoắc Bằng Cảnh đột nhiên hỏi, liền thành thật trả lời: "Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã điều tra, không có gì bất thường."

Hoắc Bằng Cảnh hỏi: "Thật sao?"

Triều Nam gật đầu: "Triệu Mậu Sơn, hiện là Tư Nông Hồ Châu, quan ngũ phẩm, không có chỗ dựa trong triều đình, sau khi đỗ đạt công danh thì làm Huyện lệnh Bình Lạc huyện của Hồ Châu. Nhưng người này năng lực bình thường, mười mấy năm qua chỉ từ thất phẩm lên đến ngũ phẩm."

Những điều này hắn đã điều tra, không phát hiện ra điều gì khả nghi.

Hoắc Bằng Cảnh lại hỏi: "Còn nhi nữ ông ta thì sao?"

Triều Nam hỏi lại: "Nhi nữ nào? Là nhị cô nương lần trước sao?”

Hoắc Bằng Cảnh im lặng.

Triều Nam tiếp tục nói: "Triệu nhị cô nương..."

Hắn ta ngừng lại, không biết bắt đầu từ đâu, đại nhân muốn nghe gì về nhị cô nương đây?

"Triệu nhị cô nương là con của chính thê Lương thị, gặp sinh khó, sức khỏe yếu, sau khi sinh nhị cô nương không lâu thì mất. Sau đó ông ta cưới kế thất, Triệu nhị cô nương luôn do nhũ mẫu nuôi dưỡng, nhưng hai năm trước, nhũ mẫu được nhi tử đón về nhà dưỡng lão."

Triều Nam quan sát sắc mặt của Hoắc Bằng Cảnh, thấy hắn nhíu mày, liền nói thêm: "Ồ đúng rồi, vị hôn phu của Triệu nhị cô nương là con trai thứ của Thái thú Hồ Châu, Tiêu Hằng."

"Nghe nói vị Tiêu nhị công tử này, tài đức vẹn toàn, phong lưu phóng khoáng, là người tình trong mộng của tất cả các thiếu nữ trong thành Hồ Châu. Nhưng đại nhân yên tâm, vị Tiêu nhị công tử này tuy là thanh niên tài tuấn, so với đại nhân thì không đáng để nhắc đến."

Đại nhân là muốn hỏi những điều này sao? Ôi, đại nhân thật là khẩu thị tâm phi, lần trước còn nói không quan tâm đến Triệu nhị cô nương.

Hoắc Bằng Cảnh chống ngón tay lên cằm, trên mặt vẫn còn nét suy tư: "Theo ý kiến của ngươi, nàng ta có khả năng liên quan gì đến Kinh thành không?"

Triều Nam: "Hả? Điều này làm sao có thể, cả nhà Triệu gia đều có lai lịch rất sạch sẽ, vị nhị cô nương này là một tiểu thư khuê các, càng không thể có liên quan gì đến Kinh thành."

Hoắc Bằng Cảnh im lặng một lúc lâu, sau đó đưa hộp son phấn cho Triều Nam, dặn dò hắn ta đi điều tra xem có gì đáng ngờ không.

Triều Nam mở to mắt, không thể tin được nhìn hộp son phấn trong tay.

... Sao đại nhân lại có thứ này? Đây không phải là đồ của nữ nhân sao?

Triều Nam tuy trong lòng có nghi vấn, nhưng không dám hỏi nhiều, nhận lấy rồi lui ra.

Sau khi Triều Nam đi, Hoắc Bằng Cảnh ngồi nhàn nhã dưới hiên nghe mưa, lại cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.

Với sự ngốc nghếch của cô nương đó, không thể là người của ai ở kinh thành sắp đặt. Có lẽ giấc mơ đêm qua chỉ vì hắn quá lâu không tự giải tỏa.

Hắn nghĩ đến những cách thức mình viết cho nàng đêm qua, không biết nàng có làm theo không?

Hắn thật sự quá nhàn rỗi rồi, đến mức xen vào những tranh đấu trẻ con trong nội trạch thế này.

Hoắc Bằng Cảnh bật cười.

Triều Nam trở lại rất nhanh, mang trả lại hộp son phấn và báo cáo: "Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra, đây chỉ là một hộp son môi bình thường, sản xuất tại Như Ý Phường ở thành Hồ Châu, màu sắc chính là màu đang thịnh hành tại Hồ Châu. Không có gì khác thường."

Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng: "Ngươi lui ra đi."

Triều Nam đáp lời rồi lui ra, gặp Triều Bắc liền kể lại chuyện này.

"Triều Bắc, ta nói cho ngươi nghe một chuyện, hôm nay đại nhân đem ra một hộp son phấn của nữ nhân, bảo ta đi điều tra. Ngươi nói xem tại sao đại nhân lại có son phấn của nữ nhân? Đại nhân cũng muốn bôi son môi sao?"

Triều Bắc mặt không biểu cảm, nói ngắn gọn: "Không biết, không cần quan tâm."

Chặn ngay ý định tiếp tục buôn chuyện của Triều Nam.

Triều Nam còn muốn nói thêm: "Ồ đúng rồi, hộp son đó còn là đồ đã qua sử dụng..."

Triều Bắc liếc nhìn hắn một cái, rồi quay người bỏ đi.



Hoắc Bằng Cảnh định đặt hộp son phấn trở lại trong hộp, nhưng đột nhiên dừng lại, đưa đồ lên mũi ngửi.

Chỉ có mùi hương của son phấn.

Hoắc Bằng Cảnh cúi đầu, khi mở chiếc hộp, đột nhiên có một mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng xộc vào mũi.

Hắn ngừng động tác, nhìn vào chiếc hộp.

Hắn cúi người, ghé sát vào hộp ngửi.

Trong hộp có mùi hương lạnh giúp hắn giảm bớt cơn đau đầu.

Nhưng đó không phải là mùi của chiếc hộp, mà là mùi hương lẫn bên trong hộp.

Hoắc Bằng Cảnh nhíu mày, nhìn vào chiếc trâm ngọc và bộ y phục nữ nhân.

Hắn cầm lấy chiếc trâm, ngửi thì quả thực có mùi hương lạnh, nhưng cũng rất nhẹ, tương tự như mùi trên hộp son phấn.

Nồng nhất là mùi trên bộ y phục nữ nhân. Nhưng cũng chỉ là so với hộp son và chiếc trâm, thực ra mùi hương không đậm lắm.

Phải chăng mùi hương trên y phục đã lan sang hộp son và chiếc trâm? Vậy là, khi giặt quần áo đã thêm gì vào?

Hoắc Bằng Cảnh cầm lấy một góc của chiếc váy, đưa gần để ngửi, nhất thời không xác định được mùi hương này từ đâu mà đến.

Có lẽ, cần phải bắt đầu từ chủ nhân của bộ y phục này.



Sau một hồi mưa, trời cuối cùng cũng quang đãng.

Hoắc Bằng Cảnh với thân hình cao ráo đứng dưới hiên, Triều Nam bước tới, đang định nói gì đó, thì thấy đại nhân đeo một chiếc mặt nạ bạc, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ một phần miệng.

Hoắc Bằng Cảnh thấy Triều Nam đến, dặn dò: "Ta ra ngoài một chuyến."

Triều Nam đáp lại, nhìn theo bóng lưng đại nhân, không khỏi thắc mắc.

Đại nhân định đi đâu?

Hôm nay, ba tỷ muội Triệu Doanh Doanh cùng với Lâm thị đến Vân Thủy Viên theo lời mời, do phu nhân họ Lưu làm chủ, mời họ chơi bài.

Ngoài nhà họ Triệu, còn có nhiều gia đình danh tiếng trong thành cũng đến.

Triệu Doanh Doanh nổi tiếng xinh đẹp, trong giới tiểu thư con nhà quan ở Hồ Châu ai cũng biết. Mọi người đều ghen tỵ với nhan sắc của nàng, càng ghen tỵ với hôn sự của nàng.

Vì thế, vừa xuất hiện, nàng đã nhận được không ít ánh nhìn. Triệu Doanh Doanh không xa lạ gì với những ánh mắt đó, cũng không sợ hãi, ngược lại có chút tự hào.

Bởi vì nàng biết, họ ghen tỵ với mình. Họ ghen tỵ chính vì nàng xuất sắc, không phải sao?

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là tìm ra ai đã chơi xấu nàng hôm đó.

Triệu Doanh Doanh liếc nhìn Triệu Như Hiên và Triệu Uyển Nghiên, dù sao thì Nguyệt Thần đại nhân sẽ bảo vệ nàng.

Nàng theo sau Lâm thị, cúi chào Lưu phu nhân, Lưu phu nhân chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, ba nhi nữ nhà ngươi ngày càng xinh đẹp."

Lâm thị mỉm cười, đáp lại vài câu, rồi dẫn ba tỷ muội tìm chỗ ngồi.

Triệu Doanh Doanh nhớ lại lời của Nguyệt Thần đại nhân, trước tiên, nàng phải thử thăm dò Triệu Như Hiên, nói về việc nàng bị ngã hôm đó, sau đó hỏi Triệu Như Hiên xem có phải Triệu Uyển Nghiên đã làm nàng vấp ngã không. Quan sát phản ứng của Triệu Như Hiên để xem nàng ta có nói dối không.

Triệu Doanh Doanh nghĩ, trông có vẻ không khó lắm.

Nàng tìm một lý do, kéo Triệu Như Hiên đi chỗ khác, rồi hỏi nàng ta như đã dự tính.

Triệu Như Hiên dường như có chút ngạc nhiên: "Nhị muội hôm đó không phải tự mình ngã sao? Chẳng lẽ lại là tam muội làm vấp ngã?"

Triệu Doanh Doanh nhìn sắc mặt Triệu Như Hiên hồi lâu.

Nàng... hình như cũng không thể phân biệt được Triệu Như Hiên có đang nói dối hay không? Trông không giống như đang diễn, vậy chắc là không liên quan đến Triệu Như Hiên rồi.

Triệu Doanh Doanh thở dài: "Thật sự không phải tự ta ngã. Tốt lắm, Triệu Uyển Nghiên thật âm hiểm! Làm bẩn cả váy của ta!"

Ánh mắt Triệu Như Hiên lóe lên một tia cười, nhưng Triệu Doanh Doanh không phát hiện ra.

Vân Thủy Viên ở Hồ Châu khá nổi tiếng, trong vườn tự nhiên có hộ viện gia đinh để phòng kẻ trộm. Những người hộ vệ đối với Hoắc Bằng Cảnh thật sự chỉ là trò trẻ con, hắn bước đi nhẹ nhàng, lướt qua các mái hiên mà không ai hay biết.

Hoắc Bằng Cảnh nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng của Triệu Doanh Doanh.

Hôm nay nàng mặc một chiếc váy trăm nếp màu hồng nhạt, làm dịu đi vài phần sắc sảo, tăng thêm vài phần đáng yêu.

Người đứng bên cạnh nàng, chắc là Triệu đại cô nương.

Hoắc Bằng Cảnh lặng lẽ tiến gần bên cạnh Triệu Doanh Doanh, đang tự nhủ, cũng khá thông minh, biết làm theo lời hắn, thì nghe thấy nàng đang tức giận mắng Triệu Uyển Nghiên.

Hoắc Bằng Cảnh nhất thời không nói nên lời.
Nàng thật sự không nhận ra người bên cạnh mình đang giả vờ sao?

Người ta nói gì nàng cũng tin hết sao.

Hắn quả thật đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào nàng rồi.

Hoắc Bằng Cảnh mím môi, để nàng làm theo những gì hắn dạy mà không làm được, thì chỉ còn cách để "Nguyệt Thần đại nhân" của nàng hiển linh thôi.

Không lâu sau đó, Triệu đại cô nương vô duyên vô cớ ngã xuống vườn hoa đầy bùn, khi đứng dậy lại ngã thêm lần nữa, khiến mọi người cười nhạo.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 8: Chân dung



Triệu Doanh Doanh còn chưa kịp phản ứng lại, sau khi nói chuyện với Triệu Như Hiên, nàng tự tìm một chỗ ngồi xuống, đang tức giận oán trách Triệu Uyển Nghiên, thì bỗng nghe thấy có người cười phá lên.

Nàng nhìn theo tiếng cười, chỉ thấy mọi người đều che miệng cười vang, nơi mà mọi ánh mắt đều hướng về chính là chỗ Triệu Như Hiên đang lấm lem bò dậy từ vườn hoa.

Sau khi nói chuyện với Triệu Doanh Doanh, thấy Triệu Doanh Doanh đổ tội cho Triệu Uyển Nghiên, trong lòng Triệu Như Hiên rất vui. Hôm đó chính nàng ta đã lén ra tay, khiến Triệu Doanh Doanh ngã nhào. Cũng giống như Triệu Uyển Nghiên, nàng ta hiểu rõ tính cách của Triệu Doanh Doanh, đúng như nàng ta dự đoán, Triệu Doanh Doanh bị phụ thân trách mắng, xảy ra cãi vả.

Hôm đó nàng ta và Triệu Doanh Doanh không có xung đột gì, nghĩ đến tính cách của Triệu Doanh Doanh, chắc chắn sẽ cho rằng đó là do Triệu Uyển Nghiên.

Quả nhiên vừa rồi Triệu Doanh Doanh liền cho rằng đó là do Triệu Uyển Nghiên làm, đã như vậy, Triệu Như Hiên tất nhiên thuận nước đẩy thuyền, đổ chuyện này lên đầu Triệu Uyển Nghiên.

Tốt nhất là hai người bọn họ cắn xé lẫn nhau, nàng ta ở giữa ngư ông đắc lợi.

Gần đây, Triệu Doanh Doanh rất được phụ thân yêu chiều, nếu vì chuyện này mà nàng ta và Triệu Uyển Nghiên tranh cãi, thì chắc chắn phụ thân sẽ lại ghét nàng ta. Triệu Như Hiên nghĩ vậy, trong lòng càng thêm vui vẻ, cùng với tỳ nữ không biết từ lúc nào đã đi tới trước vườn hoa, ngay cả nhìn hoa cũng thấy đẹp hơn ngày thường.

Vừa mới mưa xong, những cánh hoa trong vườn còn đọng sương, trông thật đáng yêu.

Triệu Như Hiên đưa tay chạm vào cánh hoa, thì thầm: "Mẫu đơn dù không đẹp bằng hoa hồng, nhưng cũng có nét riêng, đúng không?"

Vừa dứt lời, nàng ta cảm thấy đầu gối đau nhói, cả người không kiểm soát được mà ngã vào vườn hoa.

Chuyện xảy ra bất ngờ, tỳ nữ bên cạnh cũng không kịp phản ứng, đợi đến khi phản ứng lại thì tiểu thư nhà mình đã ngã vào trong vườn hoa. Trong vườn hoa có sương, còn có bùn đất bị ngấm nước mưa, tóc tai Triệu Như Hiên rối tung, từ y phục cho đến cả khuôn mặt trắng nõn của nàng ta đều bị bùn đất lấm lem.

Trong những buổi gặp mặt thế này, mọi người đều ăn mặc đẹp đẽ, lịch sự trang nhã. Đột nhiên có người trở nên nhếch nhác như vậy, thì sẽ trở thành tâm điểm.

Triệu Như Hiên nghe thấy tiếng cười của mọi người, mặt nóng bừng lên, vội vàng nắm lấy tay tỳ nữ đứng dậy. Vừa mới đứng lên, không biết sao lại trượt chân, cả người lại ngã vào vườn hoa, càng thêm nhếch nhác.

Lưu phu nhân đang bảo người chuẩn bị chơi bài lá, nghe thấy chuyện này liền vội vàng đến xem tình hình.

Lâm thị dù sao cũng là phu nhân quản gia, trên danh nghĩa Triệu Như Hiên cũng là con của bà, nên cũng nhanh chóng chạy đến.

"Ôi trời, sao lại thế này? Sao đang yên đang lành lại ngã vậy?" Lưu phu nhân vội vàng bảo nha hoàn bên mình đỡ người dậy, "Không bị thương chứ?"

Lâm thị cũng nói: "Đúng vậy? Không bị thương ở đâu chứ? Trời mưa đường trơn, phải cẩn thận chút."

Triệu Như Hiên nhìn những ánh mắt cười nhạo, chỉ cảm thấy mình mất hết thể diện.

Thành Hồ Châu không nhỏ cũng không lớn, mọi người ở đây đều quen biết nhau, hôm nay nàng ta mất mặt như vậy, không biết sẽ bị cười nhạo bao lâu.

Mặt nàng ta đỏ bừng, nhưng cũng không thể nói gì, chuyện này dù có kỳ quặc thế nào, nhưng lúc đó chỉ có một mình nàng, không thể trách ai được.

Triệu Như Hiên cúi đầu, miễn cưỡng cười: "Không sao, làm mẫu thân và phu nhân lo lắng rồi."

Lưu phu nhân thấy quần áo nàng ướt đẫm, đề nghị: "Hay qua phòng phía đông thay y phục?"

Triệu Như Hiên nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của mọi người, có chút không muốn ở lại, liền nói: "Không làm phiền phu nhân, con xin phép về phủ trước."

Lưu phu nhân cũng không ép, Lâm thị liền sai người đưa nàng về phủ.

Triệu Doanh Doanh nhìn theo bóng lưng Triệu Như Hiên rời đi, mới bừng tỉnh, nhớ đến lời nguyện cầu với Nguyệt Thần đại nhân, "Cho người đó ngã sấp mặt, tốt nhất là trước mặt mọi người, thật mất mặt."

Vừa rồi Triệu Như Hiên chẳng phải chính là như nàng đã cầu nguyện sao?

Chẳng lẽ là Nguyệt Thần đại nhân hiển linh rồi, Nguyệt Thần đại nhân thật lợi hại!

Nàng tự gật đầu, lại nghĩ, nếu Nguyệt Thần đại nhân đã giúp nàng trừng phạt Triệu Như Hiên, thì có phải cũng chứng tỏ người âm mưu hại nàng hôm đó chính là Triệu Như Hiên?

Vậy mà vừa rồi nàng ta còn giả vờ vô tội?

Thật biết diễn kịch!

Triệu Doanh Doanh nắm chặt tay, thầm nghiến răng, thật quá đáng!

May mà có Nguyệt Thần đại nhân.

Triệu Doanh Doanh vô thức ngước lên nhìn bầu trời, nhưng lúc này là giữa trưa, trời hơi u ám, không có ánh nắng, tất nhiên cũng không có mặt trăng.

Nguyệt Thần đại nhân thật chăm chỉ, ban ngày cũng ra giúp nàng thực hiện tâm nguyện.

Nàng phải đền đáp Nguyệt Thần đại nhân thật tốt.

Hoắc Bằng Cảnh đứng trong bóng tối, giữa ngón trỏ và ngón giữa vẫn còn kẹp một chiếc lá, chính là chiếc lá vừa rồi từ tay hắn b*n r*, như một cơn gió lướt qua, không ai phát hiện.

Hoắc Bằng Cảnh lặng lẽ thở dài, nhìn cô nương vẫn đang ngây người tại chỗ.

Chắc lại đang cảm thán về việc Nguyệt Thần đại nhân hiển linh.

Sự nhếch nhác của Triệu Như Hiên quả thực trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người, các phu nhân có trải nghiệm, sẽ không cười nhạo một tiểu cô nương, nhưng các cô nương đồng lứa thì không nhịn được mà cười đùa.

"Các ngươi có thấy bộ dạng vừa rồi của nàng ta không? Thật là quá hài hước." Người nói là Tiêu Thiền, nhi nữ của Thái Thú Hồ Châu, cũng là muội muội ruột của vị hôn phu của Triệu Doanh Doanh.

Trong thành Hồ Châu, Thái Thú là quan lớn nhất, vì thế Tiêu Thiền cũng được mọi người nể mặt, trong những dịp gặp mặt như thế này, luôn có nhiều người vây quanh nàng ta.

Không biết ai đột nhiên nhắc đến: “Nàng ta chẳng phải là đại tiểu thư nhà Triệu gia sao? Sau này nhị tiểu thư nhà Triệu gia gả vào nhà Tiêu gia, thì đại tiểu thư nhà Triệu gia cũng coi như có chút quan hệ với tiểu thư Tiêu Thiền.”

Nghe thấy vậy, Tiêu Thiền biến sắc.

“Nàng ta có thể gả vào hay không còn chưa biết được.” Tiêu Thiền lẩm bẩm, sau đó nhận ra lời nói của mình không hay, liền chuyển chủ đề, “Không nói nữa, đến lượt ai đánh bài rồi.”

Triệu Doanh Doanh ngồi ngay bên cạnh bàn của Tiêu Thiền, Tiêu Thiền không tự chủ liếc nhìn Triệu Doanh Doanh một cái, bĩu môi.

Nàng không thích Triệu Doanh Doanh.

Ngày đó, ca ca của nàng vừa gặp Triệu Doanh Doanh đã phải lòng, như bị mất hồn, về nhà liền bảo mẫu thân đi cầu hôn, Tiêu Thiền khi đó đã cảm thấy Triệu Doanh Doanh cướp mất ca ca mình.

Sau vài lần tiếp xúc với Triệu Doanh Doanh, Tiêu Thiền càng thêm ghét Triệu Doanh Doanh. Tính tình nàng và Triệu Doanh Doanh không hợp, nhưng ca ca lại luôn bênh vực Triệu Doanh Doanh. Nàng còn chưa gả vào mà đã như vậy, sau này gả vào rồi thì sao?

Tính tình Triệu Doanh Doanh so với muội muội nàng ta còn tệ hơn nhiều.

Triệu Doanh Doanh và Triệu Uyển Nghiên ngồi cùng một chỗ, Tiêu Thiền không tự chủ liếc nhìn Triệu Uyển Nghiên, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.

Ngồi cùng bàn với Triệu Doanh Doanh là hai tiểu thư khác. Không biết từ lúc nào, họ lại nói về Tiêu Hằng.

“Tiêu Nhị công tử thật sự là người như thần tiên, thật ghen tị với nhị tiểu thư.”

Triệu Doanh Doanh có chút đắc ý, nói: “Ôi, sau này các ngươi nhất định cũng sẽ gả được cho một lang quân như ý thôi mà.”

Triệu Uyển Nghiên ngồi bên cạnh đột nhiên liếc nhìn Triệu Doanh Doanh, rồi khẽ cười.

Triệu Doanh Doanh không biết nàng ta cười cái gì, cũng lười để ý, lúc này tâm trạng nàng rất tốt, có lẽ là nhờ Nguyệt Thần đại nhân phù hộ, chơi bài thắng lớn.

Triệu Doanh Doanh vui vẻ thu tiền, đột nhiên nghĩ, họ nói Tiêu Hằng là người như thần tiên, vậy không biết Nguyệt Thần đại nhân trông như thế nào?

Nàng tự cho là mình xinh đẹp, Nguyệt Thần đại nhân chắc chắn còn đẹp hơn nàng nhiều.

Triệu Doanh Doanh đột nhiên có chút tò mò.

Nếu có thể thấy được dung nhan Nguyệt Thần đại nhân…

Nàng lại thở dài, Nguyệt Thần đại nhân là thần tiên, làm sao có thể tùy tiện cho người ta nhìn thấy mặt?

Nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.

Mãi đến giờ Thân, hội ở Vân Thủy Viên mới tan.

Triệu Doanh Doanh theo mẹ con Lâm thị trở về phủ, giữa đường xe ngựa đi qua Như Ý Phường, Triệu Doanh Doanh đột nhiên gọi: “Đợi đã, dừng xe.”

Triệu Doanh Doanh nói với Lâm thị: “Mẫu thân, Tam muội, con muốn vào Như Ý Phường mua ít son phấn, hai người về trước đi.”

Chuyện nhỏ như vậy, Lâm thị không làm khó nàng, chỉ nói: “Doanh Nhi, nếu chúng ta về trước, lát nữa con phải tự mình về đấy.”

Triệu Doanh Doanh đã chuẩn bị xuống xe ngựa, chỉ nói: “Không sao, mẫu thân và Tam muội cứ về trước đi, con sẽ đi dạo thêm.”

Nàng đã nói như vậy, Lâm thị liền gật đầu đưa Triệu Uyển Nghiên về trước.

Chờ xe ngựa đi xa, Lâm thị mới thở dài nói: “Vừa nãy nghe họ nhắc đến Tiêu Hằng, ta phải hỏi con, con và Tiêu Hằng bây giờ là tình huống gì? Tiêu Hằng đã chính thức đính hôn với Doanh Nhi, sang năm sẽ thành thân. Nếu đến lúc đó hắn cưới Doanh Nhi làm chính thất, dù hắn có muốn nạp con vào cửa, thì con cũng chỉ có thể làm thiếp thôi. Nhà họ Triệu chúng ta tuy không bằng nhà họ Tiêu, nhưng tìm cho con một mối tương xứng vẫn được.”

Lâm thị tuy không tán thành hành động của nhi nữ, nhưng nghĩ lại thì Tiêu Hằng quả thật là người có tiền đồ, gia thế xuất sắc, tài học toàn vẹn, tuổi còn trẻ đã làm quan lớn, sau này chắc chắn sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.

Nếu nhi nữ thật sự có thể lấy được Tiêu Hằng, thì đương nhiên là tốt nhất.

Triệu Uyển Nghiên nói: “Nương vội gì? Cuối cùng người Tiêu Hằng cưới sẽ là con.”

Lâm thị nói: “Nhưng hắn đã cầu hôn Doanh Nhi, dù sau này có đổi ý cưới con, thì e rằng cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của con.”

Triệu Uyển Nghiên đáp: “Sau này con gả cho hắn, đương nhiên sẽ cùng hắn đến kinh thành làm quan phu nhân, chuyện ở Hồ Châu làm sao có thể ảnh hưởng đến kinh thành?”

Lâm thị thấy nhi nữ nói cũng có lý, nhưng vẫn lo lắng: “Con có chắc Tiêu Hằng sau này nhất định sẽ cưới con làm chính thất không?”

Triệu Uyển Nghiên gật đầu: “Nương yên tâm, con có chừng mực.”

Nam nhân ban đầu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nhưng lâu ngày, dù đẹp đến đâu cũng sẽ chán.

Triệu Uyển Nghiên cắn môi, trong mắt lóe lên vài tia ác ý, nàng nhất định sẽ cướp được Tiêu Hằng, đến lúc đó, Triệu Doanh Doanh sẽ bị người ta cười nhạo.



Triệu Doanh Doanh dẫn Hồng Miên đi vào Như Ý Phường, định mua thêm vài loại son đẹp để dâng lên Nguyệt Thần đại nhân.

Nàng đã nghĩ xong rồi, ngoài son, còn có thể mua thêm phấn ngọc trai, nước hoa hồng, đều để dâng cho Nguyệt Thần đại nhân. Mua xong son, nàng sẽ đi chọn thêm một bộ váy đẹp.

Nữ nhân ai mà không thích đẹp, cho dù là thần tiên, chắc cũng không ngoại lệ.

Triệu Doanh Doanh nghĩ vậy, trong lòng lại không khỏi tò mò về Nguyệt Thần đại nhân, rốt cuộc đó sẽ là một mỹ nhân như thế nào?

Nàng đang nghĩ thì bị người ta va phải ở cửa Như Ý Phường.

Người đó cúi đầu, vội vàng xin lỗi, Triệu Doanh Doanh phẩy tay, nói không sao. Đi được hai bước, nàng phát hiện túi tiền của mình không thấy đâu.

Ngay lập tức nàng nhận ra, người vừa va vào mình chắc chắn là kẻ trộm!

“Tên trộm kia, đứng lại!” Triệu Doanh Doanh tức giận không chịu nổi, lập tức chạy đuổi theo hướng tên trộm.

Kẻ trộm nghe thấy lời của Triệu Doanh Doanh, liền chạy nhanh hơn, Triệu Doanh Doanh dù sao cũng là cô nương yếu đuối, làm sao có thể đuổi kịp, thấy bóng dáng tên trộm sắp mất hút, đột nhiên, tên trộm ngã sõng soài trên đất.

Triệu Doanh Doanh vội vàng đuổi theo, nhặt lại túi tiền của mình.

"Cái tên trộm kia, ta sẽ đưa ngươi đến quan phủ!"

Nàng nhìn vào tên trộm, phát hiện ra đó là một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba tuổi, quần áo rách nát, gương mặt cũng có chút vàng vọt, tay chân gầy guộc.

Thiếu niên cúi đầu, lập tức quỳ xuống và dập đầu xin lỗi Triệu Doanh Doanh: "Xin lỗi, tiểu thư, ta... đã đói mấy ngày rồi, thực sự không chịu nổi, mới nghĩ đến việc ăn trộm..."

Triệu Doanh Doanh quay mặt đi: "Ngươi đói cũng không nên làm việc trộm cắp."

Nói xong, nàng lấy ra một quan tiền từ túi tiền của mình, đưa cho thiếu niên: "Cầm lấy số tiền này, đi ăn một bữa no nê, sau này không được ăn trộm nữa."

Thiếu niên cảm ơn rối rít, cầm lấy tiền rồi đi.

Triệu Doanh Doanh nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên mà thở dài, sau đó cùng Hồng Miên quay trở về. Vừa rồi nàng đã đuổi theo một đoạn đường, thở hổn hển, trên người cũng toát mồ hôi, liền lấy khăn lau đi.

Bóng dáng của Hoắc Bằng Cảnh ẩn mình trong đám đông, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, ánh mắt hắn ta hơi rung động.

Ngay sau đó, cơn đau đầu của hắn lại đột nhiên ập đến.

Hoắc Bằng Cảnh xoa xoa vầng trán đang nhức nhối, chuẩn bị quay về.

Khi quay người, hắn vô tình va vào thiếu nữ.

Hương thơm thanh thoát một lần nữa bay đến, xông vào mũi hắn, làm dịu cơn đau đầu của hắn. Lần này hương thơm càng đậm đà hơn, không chỉ Hoắc Bằng Cảnh ngửi thấy, mà những người xung quanh cũng ngửi thấy, không khỏi quay đầu nhìn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Hoắc Bằng Cảnh lại đi theo thiếu nữ.
 
Cầu Thần Không Bằng Cầu Ta
Chương 9: Nam nhân



Triệu Doanh Doanh cùng với Hồng Miên bước vào Như Ý Phường. Nàng là khách quen của Như Ý Phường, chủ tiệm nhận ra nàng, liền niềm nở tiến lên chào đón.

"Hôm nay Triệu tiểu thư muốn mua gì?"

Vị nhị tiểu thư nhà họ Triệu này nổi tiếng là mỹ nhân ở thành Hồ Châu. Các cô nương khác vừa ghen tị với nhan sắc của nàng, vừa ao ước được đẹp như nàng, nên thường lén dùng những thứ giống nàng, từ phấn son, vải vóc, quần áo, trang sức vàng bạc, bất cứ thứ gì Triệu Doanh Doanh thích dùng, tiệm trong thành đều buôn bán tốt hơn các tiệm khác.

Chủ tiệm không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được điều đó, nên đối đãi với Triệu Doanh Doanh vô cùng nhiệt tình, bởi nếu giữ được nàng, thì có thể giữ được không ít khách hàng.

Triệu Doanh Doanh nói: "Chủ tiệm, gần đây tiệm có loại son nào đẹp không?"

Chủ tiệm dẫn Triệu Doanh Doanh vào trong, cười niềm nở: "Có chứ, gần đây tiệm mới nhập vài thứ mới, Triệu tiểu thư xem thử, đây là những thứ đang thịnh hành ở kinh thành."

Triệu Doanh Doanh đứng trước quầy, ánh mắt lướt qua những hộp phấn son, liền để ý đến vài màu sắc. Nàng thử trước một màu mận chín, với ngũ quan tinh tế của nàng, màu sắc rực rỡ này không hề lạc lõng, ngược lại còn tôn thêm vài phần rực rỡ.

Chủ tiệm nhìn đến thất thần một lúc, sau đó cười khen: "Triệu tiểu thư xinh đẹp, dùng màu son nào cũng đẹp."

Triệu Doanh Doanh bước đến trước gương đồng ngắm nghía, bản thân cũng rất hài lòng. Nàng thử thêm vài màu khác, cũng đều đẹp, liền mua hết.

Ngoài son ra, nàng còn mua thêm ít phấn ngọc trai và nước hoa.

Các cô nương trong tiệm thấy Triệu Doanh Doanh mua gì, cũng liền mua theo, lập tức làm ăn phát đạt, chủ tiệm cười tươi như hoa.

Hoắc Bằng Cảnh đứng cách Triệu Doanh Doanh một đoạn, thấy nàng thử son rồi lại thử những thứ khác, tâm trạng rất tốt.

Trong tiệm không chỉ có nữ nhân đến, mà cũng thường có nam nhân vào mua son phấn cho thê tử hoặc tỷ muội, tiểu nhị đã quen, chỉ thấy Hoắc Bằng Cảnh mãi không quyết định, liền tiến tới hỏi.

"Công tử là mua cho thê tử hay cho muội muội?"

Hoắc Bằng Cảnh không trả lời, chỉ đặt xuống món đồ, xoay người rời đi.

Người trong tiệm quá đông, mùi hương tạp nham, làm rối loạn hương thơm thanh khiết của thiếu nữ.

Tiểu nhị nhìn nam nhân đeo mặt nạ, có chút không hiểu, nhưng rất nhanh đã có người khác hỏi mua hàng, nên cũng không bận tâm nữa.

Triệu Doanh Doanh trở về nhà, sắp xếp lại đồ đạc. Một số là lễ vật chuẩn bị cho Nguyệt Thần đại nhân, một số là đồ nàng tự mua cho mình.

Hồng Miên nhìn đống đồ lớn nhỏ, có phần ngạc nhiên: "Hôm nay cô nương mua nhiều quá rồi."

Đúng là nàng đã không kìm lòng được, tiêu hết cả tháng tiền tiêu vặt. Nhưng mà…

"Hôm nay vui mà."

Hồng Miên bất lực lắc đầu, tiểu thư nhà nàng lúc nào cũng vậy, hễ vui là tiêu tiền không kiểm soát. May mà sau này gả cho Tiêu công tử, nhà họ Tiêu gia thế tốt, chắc chắn nuôi được tiểu thư.

Lúc về đến nhà đã là hoàng hôn, sau khi dùng bữa tối, Triệu Doanh Doanh tắm rửa thay quần áo rồi đi ngủ.

Hồng Miên tắt đèn trong phòng, rồi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Triệu Doanh Doanh nghe tiếng động, nhìn thời gian, kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng nửa canh giờ sau, nàng khoác áo đứng dậy, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Triệu Doanh Doanh đã chuẩn bị sẵn lễ vật cho Nguyệt Thần đại nhân, đặt trong một chiếc hộp nhỏ. Giống như lần trước, nàng bày lư hương, thắp ba nén nhang, vái lạy, rồi đặt lễ vật bên cạnh.

"Cảm tạ Nguyệt Thần đại nhân hôm nay hiển linh, giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Những thứ này là chút tấm lòng của ta, mong Nguyệt Thần đại nhân không chê. Hy vọng Nguyệt Thần đại nhân phù hộ ta sau này tranh đấu với người khác đều thắng, xin Nguyệt Thần đại nhân xin hãy giúp ta."

Giọng nói trong trẻo của cô nương bị gió thổi đến tai Hoắc Bằng Cảnh, hắn khoanh tay, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đợi nàng nói xong, trở lại phòng, hắn mới nhẹ nhàng như gió đáp xuống trong sân.

Hoắc Bằng Cảnh mở hộp ra, giống như lần trước, nhưng lần này có nhiều đồ hơn: phấn son, trang sức vàng bạc, cùng váy áo đẹp…

Hắn cầm lên ngửi, cảm nhận mùi hương quen thuộc.

Nhưng mùi hương rất nhạt, vừa đến tay đã tan biến.

Hoắc Bằng Cảnh có chút ngạc nhiên, cầm lên bộ y phục, tưởng rằng trên đó sẽ có mùi hương nồng hơn, nhưng ngoài dự đoán, mùi hương trên váy lại rất nhạt, gần như không ngửi thấy gì.

Hắn sững sờ, chẳng lẽ không phải mùi hương từ váy áo?

Từ đâu mà ra?

Hoắc Bằng Cảnh đang ngẩn người, bỗng nghe thấy một giọng nói kinh ngạc nhưng hạ thấp: "Nguyệt Thần đại nhân!"

Ngay sau đó, hắn thấy tà áo của nàng bị gió đêm lay động, như một cánh hoa đào từ cành rơi xuống trước mặt hắn.

Hoắc Bằng Cảnh theo phản xạ muốn rời đi, nhưng khi định hành động, đột nhiên nhận ra lực kéo nhẹ trên tay áo.

Nhẹ nhàng, nhưng như nặng nề, kéo chặt.

Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi tay trắng như ngọc, dừng động tác.

Tim Triệu Doanh Doanh đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cả người không kiểm soát được mà run rẩy nhẹ.

Thật sự! Có thể chạm vào được!

Thần tiên!

Nguyệt Thần đại nhân!

Trời ơi, thật kích động, phải làm sao đây? Nàng nên nói gì đây?

Triệu Doanh Doanh trong đầu như một mớ bòng bong, trong khoảnh khắc có vô số lời muốn nói trào dâng, nhưng lại không có câu nào được nàng nói ra.

"Ta... ngài... ôi..." Nàng lắp bắp, chỉ biết nắm chặt tay áo màu đen trước mắt.

Hoắc Bằng Cảnh cũng im lặng, lặng lẽ đem hết biểu tình của thiếu nữ thu vào đáy mắt.

Ngạc nhiên, kích động, phấn khích...

Không có sợ hãi.

Sự ngây thơ trong sáng, xen lẫn chút ngu ngốc.

Hắn vì những nghi ngờ trước đó mà có chút thất thần.

“Ngài... ngài... ngài chính là Nguyệt Thần đại nhân phải không?" Triệu Doanh Doanh hít một hơi sâu, bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Nàng quá căng thẳng, không ngừng nuốt nước bọt và l**m môi.

Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh vô thức dừng lại trên đôi môi nàng.

Lúc này, Triệu Doanh Doanh đã gỡ bỏ trang sức, không trang điểm, mái tóc đen như thác nước xõa trên vai.

Lúc này, thiếu nữ so với thường ngày có vài phần thanh lệ, không hề rực rỡ chói mắt, nhưng vẫn là vẻ xinh đẹp khiến người ta khó lòng rời mắt.

Đôi môi nàng cũng mang màu sắc tự nhiên nhất, không còn đỏ rực, nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào đầy sức sống.

Hoắc Bằng Cảnh ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đầy mong đợi của nàng.

Hắn nghe thấy mình ừm một tiếng.

Thiếu nữ kích động đến nỗi khóe miệng nở nụ cười, như cành hoa rực rỡ mùa xuân, "Ta biết mà, ta biết mà..."

Vừa rồi nàng định quay về, nhưng đột nhiên nghĩ, nếu nàng ở lại chờ một chút, liệu có thể gặp được Nguyệt Thần đại nhân không? Có thể gặp được thần tiên không?

Nàng nghe theo trái tim mình, chờ đợi, quả nhiên gặp được Nguyệt Thần đại nhân.

Triệu Doanh Doanh nhìn người trước mắt từ đầu đến chân, đột nhiên nhận ra một điều, mặc dù Nguyệt Thần Đại Nhân đeo mặt nạ, không thấy rõ dung mạo, nhưng dáng vóc này…

Hình như không phải nữ nhân.

Nàng suy nghĩ một chút, "Ngài... là nam nhân?"

Hắn từng nói mình là nữ nhân bao giờ?

Chẳng trách nàng chuẩn bị lễ vật toàn là đồ của nữ nhân, thì ra nàng nghĩ hắn là nữ nhân.

"Ngài không phải Hằng Nga tiên tử sao?" Triệu Doanh Doanh hỏi.

"Không phải." Hoắc Bằng Cảnh đáp.

Điều này cũng không phải chuyện lớn, Triệu Doanh Doanh tuy có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền bỏ qua.

"Vậy... Ngài có thích lễ vật ta chuẩn bị cho ngài không?"

Không đúng, nàng vì nghĩ Nguyệt Thần đại nhân là tiên nữ nên mới chuẩn bị những thứ đó, giờ Nguyệt Thần Đại Nhân lại là nam nhân, sao có thể thích đồ của nữ nhân được?

Triệu Doanh Doanh lại cắn môi, nghĩ, nhưng Nguyệt Thần đại nhân lần trước cũng đã nhận lễ vật của nàng…

Nàng ngước mắt, chớp chớp mắt.

"... Cũng được." Hoắc Bằng Cảnh nói.

Triệu Doanh Doanh thở phào, nghĩ thầm, có lẽ nam thần tiên cũng thích đẹp. Nàng lại tiến gần hơn, gần đến mức gần như rơi vào lòng hắn.

Mái tóc đen trên vai nàng rơi xuống, chạm vào ngực Hoắc Bằng Cảnh. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, một lần nữa đưa hương thơm quen thuộc bay vào xoang mũi.

Hoắc Bằng Cảnh đột nhiên cứng đờ, hắn không quen với sự gần gũi như vậy.

Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn cuối cùng đã hiểu mùi hương đó đến từ đâu.

Không phải từ hộp phấn son, cũng không phải từ váy áo, mà là từ cơ thể của thiếu nữ.
 
Back
Top Bottom