Tâm Linh Cậu Có Thể Nhìn Thấy Tôi?

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
163955294-256-k599116.jpg

Cậu Có Thể Nhìn Thấy Tôi?
Tác giả: KamiSoraa
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bạn đã bao giờ thắc mắc cái cảm giác mà không một ai có thể nhìn thấy bạn?

Nghe thích thật nhỉ?

Cho tới khi bạn nhận ra sự tồn tại của mình đã biến mất.​
 
Cậu Có Thể Nhìn Thấy Tôi?
Chương 1 : Kẻ không tồn tại


-Nè!

Cậu ngủ suốt trong tiết Văn học ấy.

-Tôi biết chứ ...

-Làm thế nào mà cậu học được hay thế?

-Tôi vừa ngủ vừa học.

-Thật sao?-Không.-Mình cũng nghĩ vậy !~ Yura cười khẽ như thể châm chọc tôi.

Tiện thể, cô gái ngồi trước mặt tôi là Yura Hajisawa.

Cô ấy là một học sinh gương mẫu, một lớp trưởng, một Chủ Tịch Hội Học Sinh, một cô gái mà những bạn nữ khác ngưỡng mộ, một cô gái mà bao thằng đực rựa khác mong nhớ, một con người hoàn hảo...

Chí ít là tôi nghĩ như thế.

À mà còn là một người bạn tốt nữa.-Dù gì cũng là năm cuối cấp rồi.

Chú tâm vào việc học một tí không phải là ý kiến tồi chứ nhỉ?

Cô ấy nhẹ nhàng khuyên bảo tôi trong khi mắt chú tâm vào đống giấy toàn chữ và chữ.

-Tôi cố hết sức rồi đấy.

Tôi đoán đống giấy trước mặt Yura là công việc của cô ấy.

Vừa là lớp trưởng, vừa là Chủ Tịch Hội Học Sinh...

Chắc là nhiều công việc lắm nhỉ?

Nghĩ đến thôi đã nhừ cả người ra rồi.

-Nếu cần gì thì cứ nhờ mình nhé!

Mình sẽ cố gắng giúp cậu! ~

-À...

Ừm cảm ơn sự thương hại của cậu.

-Cậu nghĩ vậy à?

-Thôi không giằng co với cậu nữa.

Tôi phải trực lớp đây.

Hôm nay là ngày tôi trực nhật.

Đó là lí do mà tôi phải ở lại phòng học thay vì đi về và XÕA.

Nguyền rủa ai đặt ra luật học sinh phải ở lại quét dọn phòng học sau giờ về.

Tôi từ từ lau cái bảng đầy phấn, mỗi lần lau được một phần là tôi càng nôn nao về nhà, như thể sắp bùng nổ!!

Còn Yura, cô ấy vẫn thanh thản với đống giấy trước mặt, không hề tỏ ra mệt mỏi hay chán nản, vẫn tỉnh táo và bình tâm như thể đấy là võ thường.

Mà khoan đã, hình như đúng là ngày nào Yura cũng làm thế, cô ấy thường xuyên ở lại trường và làm nốt việc.

Sao mình để tâm việc đó nhỉ?...

Mình đúng là một thằng bạn tồi... ...

Dù sao thì tôi cũng chỉ thân thiết với cô lớp trưởng này thôi.

Tôi nên để ý và giúp đỡ Yura khi có việc cần...

-Cậu cần gì à Yura?

Sao thi thoảng cậu cứ nhìn tôi đấy?

Tôi không thoải mái cho lắm...

Tôi đã để ý từ đầu đến giờ, trong suốt lúc tôi trực lớp thì Yura đôi khi ngưng công việc của mình lại và nhìn tôi trong thoáng chốc.

Tôi có gì lạ trên người sao?-Không đâu, mình nhìn cái bảng mà.

Cái bảng hôm nay trong lạ quá trời luôn!~

Yura lại trêu chọc tôi như thường lệ.

Nhưng nó không giải thích được gì về những cái nhìn chốc lát của cô ấy.

-U-oua!!!

Cuối cùng cũng xong rồi!

Yura vươn vai.

Tuy không nói ra nhưng có lẽ cô lớp trưởng cũng mệt mỏi với công việc nhỉ?

Cùng lúc đó, tôi cũng đã làm xong phần trực nhật của mình.

Quá đỉnh nuôn...

Cuối cùng thì cũng có thể về với Đất Mẹ.

Trong lúc tôi phấn khích dọn dẹp mọi thứ vào cặp sách của tôi... *Pập* -Đây là vở của mình.

Cậu nên mang về và chép những phần thiếu vào tập của cậu.

Ngày mai nhớ mang trả lại cho mình nhé Yuukei!~ Yura thả quyển tập trên đầu tôi và cười nhẹ nhàng.

Sau đó vút đi trong khi hồn tôi vẫn chưa về với xác.

Đành phải mang về.

Tôi vừa đi tắm xong ra.

Chợt thấy quyển tập của Yura nằm ngay ở trên giường.

Tôi nhìn quyển tập ấy một hồi lâu...

Thôi kệ...

Ơ nhưng mà...

Nếu ngày mai Yura biết tôi chưa chép vào thì chắc là phiền lắm...

Geezzzzzzzz...!

-Mất cả đêm luôn!!!

Giáo viên Văn học lấy ý đâu ra mà viết lắm thế nàyyyyy! (Đoán xem?)

Xong xuôi thì cũng đã 2 giờ sáng...

Tôi cố lôi thân mình về giường và sẽ ngủ sớm vào hôm nay...

Khi chân tôi chỉ còn cách căn giường chỉ 1 bước chân...

Đột nhiên, mặt đất rung lắc dữ dội.

Mọi thứ trong căn phòng đều úp đổ.

Động đất sao?

Cơn dư chấn mạnh mẽ làm chân tôi đứng cũng không vững, phải nhanh trí bám vào thành giường để không ngã.

Mọi thứ ngày một điên cuồng hơn trong khi tôi vẫn chưa tìm được chỗ an toàn để trú.

Cảm giác cuối cùng tôi nhớ là đầu tôi rất đau...

Sáng hôm sau, tôi nằm ngay giữa căn phòng và đầu tôi nhức nhói khó tả...

Xung quanh đều lộn xộn chứng tỏ trận dư chấn không phải là mớ.

Tôi mở tivi lên, tin tức của trận dư chấn xôn xao khắp các kênh thời sự...

Nhưng vẫn phải đi học...

Có vẻ đó là một trận động đất không quá tệ...

Tôi thay đồ và mang theo những thứ cần thiết cho hôm nay và chắc chắn rằng không quên mang theo tập của Yura.

Tới trường, mọi người xung quanh đều bàn tán về trận động đất sáng hôm nay.Bước vào lớp, Yura không có ở chỗ của cô ấy, chắc do hôm nay tôi đi sớm.

Mọi việc hôm nay đều có vẻ chả có gì lạ lùng ngoại trừ tôi ngủ từ lúc mới vào học cho tới lúc kết thúc giờ học.

Tiếng chuông trường vang lên, mọi người xôn xao về nhà.

Hôm nay tôi không cần phải trực nhật nữa!

Quẩy lên!

À mà phải trả tập cho Yura nữa.

Cô ấy có vẻ đã vào lớp trong lúc tôi đang ngủ.

Và đang làm việc của mình như thường lệ.

Tôi đi tới trước bàn của Yura và chìa tập ra trước mặt cô ấy.

-Tập của cậu đây!

Cảm ơn nhé! .....

Cô ấy không có phản ứng gì hết.

-Nè tôi không đùa đâu Yura...

Tôi nghĩ là Yura đang trêu đùa tôi hay có thể đang giận tôi vì ngủ ở trong lớp cho tới khi ... ...Tôi không thể chạm vào Yura...

C..Cái quái gì đang xảy ra thế này... ???

-Yura!!!

Cậu có nghe thấy tôi không!!!

Tôi hét to trước mặt cô ấy nhưng... vẫn không có phản ứng ...

Không lẽ ...

Mình đã trở thành ma rồi sao?

Mình đã chết?...

Tôi thử tác động lên các đồ vật xung quanh nhưng nhưng món đồ ấy tương tác với tôi theo một cách khác...

Tôi thực sự không biết phải giải thích bằng lời như thế nào...

Nhưng dạng tôi tương tác với chúng không phải ở dạng vật chất...

Như thể mọi thứ đều có một dạng khác, một dạng giống như hiện trạng tôi bây giờ?

Vậy đây là cảm giác khi làm ma sao?...

Mà không phải!

Tôi vẫn cảm thấy tim tôi đang đập thình thịch...

Như vậy có nghĩa là chưa hề chết đúng không nhỉ...!!!?

Mọi thứ trong đầu tôi lúc này là một cục rối.

Một lúc thì tôi lại bình tĩnh lại...

Ngồi lên cái ghế ở trước bàn của Yura.

Tôi vừa nhìn Yura vừa suy nghĩ.

Về cơ bản, tôi vẫn có thể tác động lên mọi thứ nhưng đồng thời không thể tác động lên mọi thứ...

Tôi có thể tương tác lên vật thể với góc độ của mình hiện tại nhưng ở một góc độ khác, chả có gì xảy ra cả, đó là góc độ của mọi người khác như Yura.

À và không thể tác động lên vật sống được nữa!

Nhưng để cho chắc chắn, tôi rời khỏi trường học sau khi Yura xong việc rồi bước ra chỗ đông người ở khu trung tâm mua sắm và chuẩn bị làm một điều dại dột.

-KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi hét lên điều đó trong khi tôi đã cởi chiếc quần của mình ra ở một khoảng trước.

Không một ai chú ý đến tôi.

Vậy là tôi...

Không hề tồn tại sao...

Lúc đầu tôi hơi run nhưng sau đó lại càng run hơn vì phấn khích...

Tôi có thể làm mọi thứ mà không phải vào tù...

Còn gì kích thích hơn nữa không?

Kakaka!!!

Nhưng rồi tôi nhận ra...

-Khôngggggggggggggggg!!!!!!!

Mình đếch tác động lên váy của tụi con gái đượcccccccccccccccccc!!!!!!!

Khác gì chỉ có thể nhìn chứ không làm gì đượccccccccc !!!! (Tôi lạc quan giữa đám đông)Tôi chả con tí sức sống nào và cố lết thân tôi về nhà...

Trong đám đông mà tôi đi qua đó...

Có một cô gái ... .....

Không thể nào đâu.

Tôi về nhà và lại ngủ và ngủ...

Sáng hôm sau. *Reng**Reng**Reng* Tiếng chuông cửa nhà tôi liên tục reo lên.

Bây giờ tôi là Kẻ Không Tồn Tại rồi nên có ra mở cửa cũng chả làm được gì...

Cứ để đấy.........

*Reng**Reng**Reng*-Đ* *ẹ nhây vãi cả l*n!!!!!!!!!!!!!!Tôi ầm ầm lao xuống nhà và như muốn đạp vỡ tung cái cửa ra chết tiệt kia ra.Tôi mở cánh cửa đó ra.

Là một cô gái.

Không thể nói là người lạ được.

Đó là cô gái lúc hôm qua mà tôiđã nhìn thấy trong đám đông.

Tôi nhìn cô ấy vì trông cô ấy có vẻ đang nhìn tôi...-Cậu có thể nhìn thấy tôi?Cô gái nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi sát mặt rất gần với tôi và phấn khích nói ra.Tôi thực sự rất bất ngờ và chả biết phải làm gì ngoài tỏ ra sự khó hiểu của mình trên khuôn mặt.-Cô nhìn thấy tô...-Cậu có thể nghe thấy tôi?Chả để tâm đến việc tôi định nói gì, cô gái lại tới tấp.Giờ tôi lại thực sự thấy rất rất khó xử khi có ai đó thấy tôi.
 
Cậu Có Thể Nhìn Thấy Tôi?
Chương 2 : Hợp tác


-Thực sự thì sau khi gặp cậu tôi cảm thấy tốt hơn rồi!

Chúng ta cùng hợp tác nhé!Tôi đã mời vị khách không mời này vào nhà, đúng như lời cô ấy nói, tôi cũng phần nào cảm thấy yên lòng hơn...

Đa phần là vậy.

Vậy là chắc chắn không chỉ có mình tôi "trở thành ma" nhỉ?

Và còn rất có thể còn có nhiều người khác như chúng tôi đang ở ngoài kia.

Chúng tôi có nên đi tìm kiếm họ không?

Biết đâu khi tập hợp lại với nhau thì sẽ có cách nào đó giải thích được chuyện gì đang xảy ra.

Khoan đã?

Cô ta nói rằng 'hợp tác'?

'Hợp tác' cái gì cơ?

-Từ từ đã?

Hợp tác là sao?-Ờ thì là cùng chung sức, tương trợ lẫn nhau trong một vấn đề chung hay một lĩnh vực nào đ...

-Ý tôi không phải thế!

Tôi biết hợp tác nghĩa là gì!

Nhưng mà cô nói hợp tác là như thế nào?!

Thiệt luôn à?

Tôi không ngờ cô gái này gắt đến thế.

Định nghĩa từ 'hợp tác' tỉnh như ruồi.

Không biết sự cục súc của cô ta tới cỡ như thế nào...

Có ổn không nếu như mình phải qua lại với cô ta...?-Cậu sẽ giúp tôi tìm hiểu hiện tượng này là gì!

Tôi không thể tự mình làm được!

Hãy giúp đỡ tôi!

Và có thể cậu ...

À không...

Chúng ta sẽ trở về bình thường!...

Như thể là một lời khẩn cầu, cô ấy cúi đầu xuống trong khi ngồi trên chiếc ghế hoành trong căn hộ của tôi.

Giọng nói cô gái chứa đầy sự kiên quyết và mong đợi.

E rằng tôi không thể từ chối?

Sự cứu giúp này chắc là chỉ dành cho cô ấy thôi nhỉ?

Cô ấy chắc chắn còn có gia đình, bạn bè...

Có mọi người nhìn nhận và nhớ đến.

Nên cô ấy mới cố gắng trở về.

Không phải một kẻ như tôi...

Chết sống ai quan tâm.

-Được rồi!...

Nếu cô đã nói như thế!

Cùng giúp đỡ nhau nhé!Tôi nhanh chóng chấp nhận lời cầu khẩn của cô gái và đưa tay ra, mong chờ một cái bắt tay thể hiện tinh thần hợp tác.

Cứ tưởng rằng cô ấy sẽ nhanh chóng nắm lấy tay tôi và vui vẻ cười nói nhưng không.

Cô gái chỉ ngồi yên đấy và nhìn tay tôi, rồi lại nhìn lên tôi.

-Có vấn đ...

-Không có điều kiện gì sao?

Điều kiện á?

Kiểu như là 'Sau khi mọi chuyện kết thúc thì cô sẽ phải làm vợ tôi' ấy á?

Cô ta đang nói gì vậy?

-Không có đâu!

Nếu có thể giúp tôi...

À không chúng ta về bình thường là quá tốt rồi.

Điều kiện gì nữa chứ.

Tôi dự định là sẽ không nói gì hết, đợi phản ứng tiếp theo của cô ấy.

Nhưng dường như có một thế lực nào đó bảo tôi cần phải nói gì đó.

Rồi tôi nói ra cho cô gái cảm thấy an tâm hơn.

Không biết là có hiệu quả không nữa...

-Cho tôi hỏi là cậu tên gì ấy?

Gì đây?

Cô ta có ý đồ gì à?

Sự cảnh giác của tôi được kích hoạt do thường xuyên bị ăn hành bởi những trò đùa của Yura.

Không đùa chứ bây giờ tôi cũng đang khá nhớ những pha cù nhây của Yura...

-À...ừm là Yuukei...

Yuukei Kijinaga-Cậu 18 tuổi phải không?

Sao cô ta biết thế.

-Hể?

Sao cô biết vậy?...

-Được rồi chúng ta vào công việc thôi!!!

Cô ta chơi mình thật rồiiiiiiiiiii!!!!

-Nè đừng có đánh trống lãng!!!

Chí ít cũng phải cho tôi biết tên của cô chứ!!!-Naori, 21 tuổi.

Nhưng cậu phải gọi tôi là Touyuu-san.

21 tuổi à...

Có nên gọi là 'chị' không nhỉ...?

Giờ tôi lại thấy khá ngại ngùng vì cách ứng xử của tôi lúc trước với Touyuu-san có hơi bất kính một chút...

Không biết chị ta có để ý hay không nữa...Trong khi tôi vẫn còn suy tư về những việc trên trời dưới đất thì Touyuu-san đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Không khỏi bất ngờ, tôi giật bắn người lên.

Cả hai tay của Touyuu-san đều cầm lấy tay trái của tôi.

Đôi tay mềm mại cuốn hút lạ thường...

Không gì có thể so sánh được!

À không đúng...

Cảm giác này chỉ có thể so sánh với lúc Yura cũng làm như thế này với tôi.

Hai cảm giác thật sự khó có thể biết đâu là tuyệt vời hơn.

Thật sự là đối thủ xứng tầm của nhau.-Chúng ta cùng nhau hợp tác nhé ♥ !

Đây đúng là điều mà tôi mong chờ lúc trước.

Ít nhất tôi cũng cảm thấy rằng mình có ích.

Ơ nhưng mà chúng ta bây giờ phải làm gì nhỉ?

Touyuu-san nhìn tôi, chị ấy mỉm cười.

Tôi thì gia tăng sự cảnh giác.

-Cùng đi tới chỗ của tôi thôi, Kijinaga-san!

Trước đây chưa từng có ai gọi tôi như thế cả nên nghe không quen tai cho lắm...

Nhưng cứ đi tới chỗ của Touyuu-san cái đã!

Chúng tôi bắt đầu rời khỏi căn hộ của tôi và đi đến nơi nào đó của Touyuu-san. •••••Tôi đi sau Touyuu-san, trạng thái cứ thẫn thờ nhìn lên bầu trời đầy mây.

Tự hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra.

Ngay từ sau cơn dư chấn đó, đúng vậy.

Trận động đất đấy là biến cố duy nhất trong suốt mọi chuyện.

Chắc chắn nó không hề bình thường.

Có một ẩn số gì đứng sau nó?

Một hiện tượng siêu nhiên chăng?

Nó đã từng xảy ra trước đây?

Nếu đã từng xảy ra vậy thì đã có ai 'trở về' sau khi 'thành ma' chưa?...

Hàng tá câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

Touyuu-san đi từ tốn lại rồi giữ tốc độ cho ngang bằng với tôi, chị ấy có vẻ muốn nói một điều gì đó.

-Cậu cũng đã trải qua trận động đất đúng không?

Cậu cũng cảm thấy điều bất thường ở hiện tượng tự nhiên đó đúng không?

Chị ấy hết sức bình tĩnh mà nói trong khi chả cần nhìn tôi, mắt vẫn thẳng về phía trước.

-Ừm...

Có lẽ vậy đấy!

Touyuu-san cũng nghĩ thế à?Touyuu-san có vẻ là một người thông minh và uyên bác, điều chị ấy đang hỏi có lẽ là để tìm hiểu những chi tiết nhỏ mà kẻ kém cỏi như tôi không thể thấy.

Rồi sử dụng những chi tiết đấy để cứu vãn tình thế này.

-Mọi thứ bây giờ tôi đang nghĩ chỉ là suy đoán thôi.

Không hoàn toàn chắc chắn được.

Ngay cả tôi cũng cảm thấy những lỗ hổng trong tư duy của chính mình.

Nhưng có cậu.

Câu trả lời sẽ nhanh chóng tìm được thôi.

Không sớm thì muộn.

Tôi cũng sẽ tìm ra!

Tâm trí tôi đột nhiên như muốn ngưng lại.Vẻ mặt tự tin quen thuộc ấy.

Sự quyết đoán ấy.

Niềm tin tưởng vào kẻ kém cỏi như tôi.

Mọi thứ.

Sao lại... như thế chứ?
 
Back
Top Bottom