Đã một tuần hơn Tương Hách bị duyên âm bám lấy, tuy duyên âm đi theo anh có vẻ hiền hơn những câu chuyện mà anh đọc được trên mạng nhưng trước sau gì cũng phải cắt, soi gương anh cũng tự nhận định được là bản thân xanh xao đi nhiều, anh sờ hai cái quầng thâm mắt nhàn nhạt làm ấm khoang miệng.
Hình như những người bị duyên âm đi theo nó có một cái khuôn sẵn, các câu chuyện đều từa tựa nhau luôn cảm giác thân quen mơ hồ với cái bóng đen thường gặp trong mơ, Tương Hách cũng thấy thế.Ở quán cà phê khá xa nhà, hai đứa nhỏ hẹn anh ra đó ngồi dự tính dắt anh đi tìm ông thầy nào đó khác, mong là uy tín chứ như ông thầy vừa rồi Mẫn Tích đưa anh đi thì khỏi.
Mặc kệ mưa gió, hôm qua Mẫn Tích ra tận công an phường trình báo ngay trong ngày vụ ông thầy trữ ma túy dạng lỏng."
Em dẫn công an mặc áo mưa tới tóm đó, cho chừa" Mẫn Tích cười ha hả khoe với Tương Hách, anh dừng cắn móng tay nghe mà phì cười trông cậu còn hả dạ hơn cả anh.Mà hai đứa này cũng ngộ, ra quán người ta ngồi mà xách cái bịch nho vô để lên bàn bắt anh ăn.
"Vitamin không đấy anh, anh ăn đi" Minh Hùng mở cái bao nho ra, vén bao xuống hai bên vừa nói vừa ngồi xuống kéo về phía anh."
Trong nho có chất chống oxi hóa, ăn vô cho khỏe anh" Mẫn Tích quay ra nói với con bé ghi order cho một cà phê sữa, một sinh tố dâu, một trà chanh.Hai đứa nhỏ xăm soi mặt mũi anh một lúc mới quay ra hỏi nhau:"Trông ảnh hơi thiếu sức sống nhỉ?"
"Thì ảnh có ngủ được đâu?"
Nói được một tí hai đứa bèn cầm điện thoại lên gõ gõ, nhắm mắt anh cũng biết là hai đứa đang tra cứu tìm chỗ cắt duyên âm.
Thực sự thì mấy chỗ kiểu vậy có thể tra ở trên mạng internet hở?
Thường thì phải hỏi thăm các bà các mẹ nó mới uy tín chứ, đọc mấy dòng trên mạng vậy thể nào cũng gặp trúng mấy ông thầy dùi tổ tốn tiền."
Anh, anh có khen bâng quơ hay nói bâng quơ gì không?"
"Không""Ở dưới đấy anh có đạp bậy trúng thứ gì như mồ mả đụn đất không?"
"Không, anh bây chẳng làm cái gì hết""Thế thì sao người ta đi theo anh nhỉ?"
Tương Hách chải lại tóc, anh thực sự không biết mình đã làm hay đụng tới cái gì lạ mà lại thành ra như bây giờ.
Một bác gái ngồi gần đấy nghe được bác ấy kéo ghế qua hỏi thăm bàn của anh, nghe được anh cần kiếm chỗ cắt duyên âm, bác nói bác biết ông thầy giỏi lắm cái gì cũng làm được cả, tấm tắc khen xong bác lấy ra cái điện thoại di động bấm số gọi.
Nói mấy câu rồi quay ra vỗ lưng Tương Hách bảo anh yên tâm một loáng là xong ấy mà, bà ấy viết địa chỉ vào cuốn vở trong túi rồi xé nó nhét vào tay anh.Con bé phục vụ bê nước ra liếc bà ta một cái rồi nhăn nhó:"Bả lừa đảo đấy anh đừng tin"Tương Hách vo tờ giấy lại bỏ vô túi áo khoác cười trừ bảo chắc thế, con bé nó nói bà ngoại nó có thể giúp anh, lát nó dẫn anh đi.
Mà anh phải ra chợ mua ba lá trầu ba quả cau về nó mới dắt anh đi được.Con bé thấy anh chưa tin nó nói thêm mấy câu, nó bảo chắc anh bị ông thầy rởm nào lừa tiền rồi nên giờ không tin phải không, người ta bảo lắm thầy nhiều ma quả không sai, cứ ông thầy bà bói nào mà cứ luyên tha luyên thuyên là cắt duyên âm thế này, cắt duyên âm là phải làm lễ to là thầy rởm đó, làm sao mà cắt được mà cắt.
Con bé cười như được mùa khi thấy cả ba người ngóng cổ lên chú tâm nghe nó nói, con bé bảo bà ngoại nó nói đấy là trục vong, chứ cắt duyên âm là cắt làm sao.Nghe con bé nói cuốn quá cả ba gật gù, dù sao cũng có vẻ đáng tin hơn bác gái vừa rồi.
Nhà con bé chỉ ở sau quán cà phê thôi.
Sau một chuyến ra chợ anh xách cái bịch cau trầu đi theo con bé phục vụ.Leo lên căn phòng ở trên gác, bà ngoại con bé đang ngồi đọc mấy tờ giấy gì đó, con bé nó rửa lá trầu với quả cau bày dĩa đàng hoàng rồi nó đóng cửa đi ra.
Tương Hách ngồi lên cái đệm tròn, bà ấy ngồi trước mặt, một bó nhang được đốt hết nhẵn với một cốc nước đặt giữa, bà mở cửa sổ ra.
"Con có biết người đi theo con là nam hay nữ không?"
"Nam ạ, có nữ nữa thì phải ạ""Có nam thôi, nếu thế thì người đó đã bảo vệ con khỏi mấy vong hồn chuyên đi quấy người đấy"Bà ấy đặt cái dĩa trầu cau trước mặt Tương Hách, ho vài tiếng rồi nói tiếp:"Đây là tiền duyên, duyên lành, nợ gì trả đấy, tới đây rồi thì ta sẽ giúp con làm lễ trả duyên nợ"Trả duyên à?
Trả duyên bằng lễ là xong chuyện rồi ư?
Vậy thì tốt nhưng nghe được cách giải thoát khỏi duyên âm nó không vui như anh tưởng, anh thừa biết anh phải sung sướng nhảy cẫng lên vì mọi chuyện sắp kết thúc rồi, thế mà cái cảm giác không nỡ đang âm ỉ dưới lồng ngực anh là thế nào đây, chẳng lẽ anh lại muốn để duyên âm đi theo tiếp.
Anh chần chừ điều gì ở cái bóng đen mà anh chưa bao giờ thấy mặt, niềm cảm kích trước sự bảo vệ của người âm à hay anh đang thấy xúc động khi biết được có ai đó yêu thương mình, hay là thấy thương cảm cho mối tiền duyên anh nợ tình cảm của người ta đến hiện tại.Bà ấy chỉ mới nói mấy câu thôi thì lòng anh dao động vì điều gì, sao đến bây giờ anh mới thấy phân vân.Anh hết muốn cắt duyên rồi à?
Vậy ngay từ đầu anh đã không nên ở đây, nhưng mà liệu ngay bây giờ đứng lên đi về sau này anh sẽ không thấy hối hận không?Gọi cắt duyên âm là lễ trả duyên nợ, là chấm dứt với duyên âm để anh tự tha cho bản thân hay có thể nói là anh tha cho người âm đi đầu thai, gỡ bỏ đi đoạn tình cảm sẽ không bao giờ thành.Bà ấy thư thả đợi câu trả lời của Tương Hách, mùi nhang đã ám đậm đặc cả phòng.
Tương Hách gật đầu đồng ý làm lễ trả duyên nợ cho tiền duyên.
Bà ấy lấy hai cái ly con của mấy ông thường uống rượu ra đổ nước từ cái ly lớn ra đưa anh uống một ly còn một ly thì đổ xuống nền nhà bên trái anh.Dù thế nào cũng phải dứt khoát trước khi những chuyện xấu có thể xảy ra, biết là tiền duyên nhưng chuyện âm dương khó nói bên nhau khó bền lâu, ngày qua ngày khí dương của người sống dần vơi bớt thì liệu có nên để tiếp diễn, liệu có một ngày nào đấy người âm sẽ bắt luôn anh đi theo không.
Lễ diễn ra bao lâu thì bụng dạ anh trống hơ trống hốc tới lúc đấy, sự trống rỗng mơn man chảy trong khắp lòng anh cứ như chuyện anh vừa làm là sai vậy.
Nghe lời chúc mừng từ hai đứa em thân thiết anh lại thấy không cam tâm, tại sao vậy?Anh đặt lưng xuống giường chưa lâu đã thấy có một chàng trai ngồi trên cây me trĩu quả, anh đứng dưới gốc nhìn lên.
Chàng trai có những nốt mụn trên mặt nhìn khá nịnh mắt cười tinh nghịch với anh.
Tương Hách sững sờ, anh không biết mình đã gặp chàng trai ấy ở đâu, chỉ thấy rất quen mắt rất thân thuộc mà anh nghĩ không ra, có lẽ do gương mặt nhìn dễ mến tạo ra cảm giác thân quen.
Chàng trai leo xuống ngồi với anh dưới gốc cây, chàng ta mấy máy môi như thể nói rất nhiều nhưng anh không nghe được cái gì cả, vừa nói vừa cười tươi tưởng như tâm sự.
Chàng trai có đôi mắt rất trong, trong veo đến thấy cả anh trong con ngươi long lanh nước.
Đùng một cái tiếng sáo ai thổi từ đâu văng vẳng lên, chàng trai nhổm người dậy trời xui đất khiến sao mà cũng anh đi theo chàng trai ấy.
Chàng trai vừa đi vừa khóc dụi mắt như một đứa con nít, nhưng đứa con nít khóc nó sẽ đứng yên một chỗ để mẹ nó dỗ, còn chàng trai ấy vừa khóc tợn vừa đi rất nhanh.
Đến gần chân mây chàng trai quay đầu lại, Tương Hách đứng chết trân nhìn đôi mắt xếch lên ở đuôi của đôi mắt trong veo ấy đỏ hoe, chàng trai càng lau nước mắt càng làm anh thấy bức bối, chàng trai mở miệng nói chuyện với anh:"Cậu xua thì con vâng" "Cậu hai, con chúc cậu mạnh giỏi con đi đây, con làm khổ cậu rồi"Chàng trai vẫn nghẹn ngào không ngừng leo lên lưng trâu khuất dạng trong sương mù dày đặc.
Tương Hách chợt tỉnh nước mắt anh rơi tưới ướt gối, vậy ra chàng trai nhìn ngọt ngào đấy tiền duyên của anh, có lẽ buông tay là tốt, thế chúc cậu lên đường mạnh giỏi.