Tâm Linh Cắt duyên [choker]

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
400028388-256-k381808.jpg

Cắt Duyên [Choker]
Tác giả: conongtucgian
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

(Viết về tâm linh, cân nhắc trước khi đọc ạ) Tags: chokerchovyfakerjeongleejihoonsanghyeok​
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 1: Mở đầu


Trên con xe du lịch mười sáu chỗ lắc lư qua trái rồi qua phải, người thì buồn nôn ói mấy bận vẫn còn buồn ói, người ngồi kế bên nghe tiếng ọe ọe cũng bắt đầu thấy nôn nao ở cổ phải lấy cái bọc ra thủ sẵn.

Kẻ thì cầm cái máy ảnh máy sắm được ở chợ đem ra khoe rồi đeo vào cổ chụp đường chụp xá suốt cả đường đi.

Tương Hách ngồi ghế hàng ba nên chỉ quan sát được mấy hàng ghế đầu thôi, anh ôm cái balo trước bụng để tựa vào nó mà ngủ chứ cái xe chạy không êm tẹo nào.Cứ ngủ ngắt chừng làm anh thấy cả người mệt nhoài, anh ngáp dài hai cái rồi mà vẫn buồn ngáp tiếp.

Mệt quá.Công ty tổ chức lễ kỉ niệm mười năm hoạt động nên quyết định chơi lớn cho đi nghỉ dưỡng mấy ngày, gọi là thưởng cuối năm gộp chung luôn cho anh em được nghỉ xả hơi.

Phòng ban của anh gồm mười hai người, nhưng con bé thực tập sinh với hai chị gái có con nhỏ xin không tham gia, bây giờ còn tổng chín người đi.Từ sớm là phải tập trung tại công ty theo phòng ban trước xe để nhận cái nón in logo công ty đội lên đầu chụp hình kỉ niệm phát rồi mới lên xe.Ăn sáng xong cái bánh mì ốp la chưa lâu đã có người la say xe.

Tương Hách là trưởng phòng lại không say xe nên đổi từ ghế một xuống ghế ba cho người say xe.Xe dong mấy tiếng bon bon trên con đường đá không bằng phẳng chao mấy hồi làm Minh Hùng ngồi cạnh phải tặc lưỡi, cậu đang đá một cây xúc xích cho đỡ đói, quá một giờ trưa rồi mà đích đến lại sắp tới thế là xe cứ gắng chạy tiếp, chứ dừng xuống ăn xong leo lên thể nào cũng có người ói tiếp."

Anh cũng ăn tạm đi, xíu xuống cũng phải đợi nấu với hâm lại, giờ trễ rồi" Minh Hùng lấy trong bọc ra cây xúc xích dúi vào tay Tương Hách nói nhỏ.Quá giờ trưa anh cũng đói meo, lột vỏ ra ngoạm mấy cái anh dụi mắt vì buồn ngủ.

Xe đi qua một loạt cây chuối được trồng bên vệ đường làm anh thấy hơi sợ, trước giờ anh nghe cây chuối có ma hơi nhiều, mà tàu lá nó to to xìu xuống gốc trông nó đáng nghi lắm, nó đủ để che giấu nhiều thứ đứng sau nó.Tương Hách bớt nhìn ra đường lại, tại anh thấy hơi ghê.

Đang nhai anh nhìn qua trái một chút, trong một khoảnh khắc anh thấy có ai mặc đồ đen đứng bên đường vẫy tay chắc bắt xe anh, mà xe anh là xe khách đi dịch vụ mà có phải xe đón dọc đường đâu.

Do đường bằng xe chạy nhanh hơn, thành thử ra anh nhìn qua thấy mỗi tóc đen với cái tay đen thui lọt lên nửa cửa sổ.Anh chẳng thèm quay ra sau xác nhận làm gì, xe chạy tới nơi rồi.Xe chạy qua vòm cây mọc cao có bóng mát lớn là vô tới chỗ nhà nghỉ công ty đặt cho.

Cả đoàn từ từ di chuyển xuống, đợi tài mở cái cửa ở bên hông xe cho lấy đồ xuống là tay xách nách mang mang đồ vô trong phòng còn nghỉ ngơi không quá chiều mất.

Ở cái đường vào có cây me bự dữ thần luôn, cái vòm nó uốn đẹp che hết mát cả đường vào đến tận chỗ nhà nghỉ, Tương Hách trầm trồ trong lòng, gió lào xào ở cái cành cây trên đầu anh làm lá me rụng lả tả xuống trước mặt, trông thơ lắm.Chủ nhà nghỉ đon đả chạy ra từ sau nhà, bà vui vẻ trách khéo cả đoàn tới trễ quá đã qua giờ cơm còn tưởng là không tới, bà mới nằm xuống võng thì nghe tiếng bíp bíp, nghĩ trộm chắc là xe tới nên chạy ra đón.Thấy bà ấy niềm nỡ vỗ bắp tay từng người, chúng tôi thấy đỡ mệt hơn đôi chút, bà lùa chúng tôi vào bảo vô trong nhà cho mát chứ đứng ngoài nắng lâu làm gì.Tương Hách phì cười trộm kéo vali đi vào, xung quanh cây cối trồng nhiều mát mẻ thế này thấy nóng sao mà nổi được mà nóng.

Bước chân xuống xe một cái thôi là anh đã thấy lạnh gáy, mát mặt với không khí sạch sẽ của miền quê mang lại.Căn nhà nghỉ xây to kinh hồn, mỗi phòng có ba cái giường đơn, một cái xoay ngược đầu ở bức tường gần cửa ra vào là của Tương Hách, hai cái giường còn lại ở hai bên cái giường anh ở phía đối diện.

Mẫn Tích đẩy vali vô góc tường với cái balo là quăng mình lên giường úp mặt vào gối luôn.

Minh Hùng cởi áo khoác mở cửa sổ ra cho thoáng khí, cậu quay lại vỗ lưng Mẫn Tích bảo xuống ăn, nãy bà chủ dặn cất đồ xuống ăn rồi hẵn ngủ.Tương Hách mặc luôn áo khoác không cởi vì anh vẫn thấy hơi lạnh, dưới bếp ngập mùi đồ ăn thơm nức đã dọn sẵn ra bàn nhìn là thấy thèm.

Ăn uống no say xong ai làm gì thì làm, thấy hai đứa Minh Hùng và Mẫn Tích rủ nhau về phòng ngủ một giấc để có sức tối quẩy thì anh cũng thôi hỏi thử hai đứa đi dạo với anh cho tiêu cơm không.Tương Hách đi tới cái võng được mắc bên hông nhà ngang đó là đường đi vào chỗ cây me, anh nằm nghe cái đài radio được bật để trên tấm ván của bác có râu quai nón làm trong nhà nghỉ để đấy, bác đang đợi chế nước sôi cho phin cà phê.

Cái đài hát bài con trâu ra đồng với mẹ, còn em nằm ngủ ngoan với bà, đừng quấy bà cho mẹ còn làm việc rất êm tai.

Anh bỏ dép gần võng mà đưa cả chân vắt lên hết võng nằm đung đưa, gió mát quá anh thiu thiu ngủ mất.

Trong nửa tỉnh nửa mê sắp vào giấc, cái bóng đen không rõ mặt mũi từ đâu đứng cạnh võng anh, tư thế như đang cúi đầu xem anh ngủ.(Chắc mọi người đọc fic nhiều cũng biết rồi ha tui dựa vào theo thôi, Minhyung: Minh Hùng; Minseok: Mẫn Tích; Sanghyeok: Tương Hách)
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 2: Đôi dép


Trong mơ màng với đôi mắt ngủ còn ti hí, cái bóng đen rõ rệt đến chân thực.

Tương Hách nghĩ anh bị bóng đè, trước đây hình như do ngủ sai tư thế anh cũng từng thấy có bóng đen đè tay trên ngực anh, sau một lúc thì bật dậy sửa lại tư thế ngủ thì không sao nữa.

Anh thấy sợ dần khi cái bóng đen dần lớn hơn trước tầm mắt, nó đang lại gần sát mặt anh.

"A" Anh choàng tỉnh dậy, mồ hôi rịn trên tóc chảy xuống lông mày, lưng ướt mồ hôi lạnh, cái võng cũng ướt do nước từ tóc với mồ hôi chảy ra.

Cái đài hết hát rồi trên tấm ván còn phin cà phê nhỏ từng giọt xuống cái ly đã được một nửa.Trưa chiều ở quê yên tĩnh thật, anh thò chân xuống xỏ dép xoa thái dương, có lẽ đi đường xa làm anh thấy mệt nên ngủ mớ.

Mà đôi dép đen puma của anh mất một chiếc rồi, anh ngó nghiêng không thấy đành lò cò nhảy vào nhà.

Bà chủ nghĩ là do con chó vàng tha đi mất, y như rằng con chó nằm sau chậu nha đam, một bên dép của Tương Hách nằm sau đuôi nó.Anh mang dép vô rồi vào phòng lấy đồ đi tắm.

Tối nay mọi người làm một bữa nhậu hải sản nhẹ nhẹ, nướng đồ ăn với uống tí bia cho đúng không khí đi chơi.Quay qua quay lại thì cái dép của anh lại bị thó mất, Minh Hùng đi vệ sinh vô thấy con chó vàng gặm ở miệng cái dép thì nhặt vào cho anh.Tầm độ mười một giờ kém anh đắp chăn đi ngủ, có chút bia trong người là dễ ngủ hẳn.

Cái bóng đen lại xuất hiện ở bên đầu giường anh, anh không thấy mặt mũi người ấy là ai, cái bóng đen chầm chậm đi về phía sau giường anh đứng một chút rồi thình lình bò lên giường.

Anh không dám vùng vẫy nhưng anh thấy sợ quá.Tương Hách bật dậy được như buổi chiều với người đầy mồ hôi mồ kê, điện thoại hiện lên hai giờ sáng, nhìn căn phòng tĩnh mịch tối đen anh đâm ra dè chừng nhắm mắt lại nằm xuống cuộn chăn kín đầu không dám ngủ.Sáng anh dậy sớm nhất, anh ra võng nằm được một lúc quay vô tính tìm nước uống thì dép lại mất.

Lát sau ăn sáng con chó được Mẫn Tích dẫn đến trả anh chiếc dép.

Anh chỉ thở dài thôi chứ biết làm gì với con chó bây giờ, đánh nó à?

Nắng lên cao thời tiết ấm hơn anh đội nón vào tính làm một cuộc đi miệt vườn, đi theo con đường nhỏ sau nhà nghỉ, hai bên lối trồng hoa cỏ đúng mát tay xum xuê xanh ngắt.

Ra tới con sông anh nghe tiếng hú: "Aoooo, uuuuu..."

Tiếng kêu đúng mỗi một hồi hú là không nghe nữa, anh nhìn trên bờ rồi lại nhìn xuống sông.

Con chó vàng của nhà nghỉ đang trôi dưới sông, anh hoảng hốt cởi dép nhảy xuống ngay bơi ra ôm con chó cứu nó bơi vào bờ.

Con chó nó rên ư ử vài tiếng nhỏ run rẩy núp vào người anh.

Sao con chó lại rơi xuống sông thế nhỉ?

Nó không biết bơi kiểu bơi chó hả ta?

Ai giục nó xuống à?

Tương Hách nghi hoặc vuốt tóc lên đi về.

Con chó vàng trưa nay ngoan hẳn, nó không tha dép anh nữa.

Anh thấy vậy cũng tốt.Cả đoàn được dắt đi ra sông ngồi xuồng chèo đi thăm thú gần gần cho thỏa lòng, mai được hứa dắt ra chỗ trồng sen chơi.Tối về Tương Hách thả rèm xuống, tắt đèn phòng nhưng tay anh vẫn cầm điện thoại rọi đèn pin để về giường.

Anh giật mình đến chết tim đứng yên, cái bóng đen đứng ở đối diện anh là ở ngay cửa ra vào.

Qua một cái nhìn thôi mắt anh đã hơi long lanh nước vì sợ.

Đến khi cái bóng đen bắt đầu di chuyển, chân anh run run không ngừng, anh muốn mở miệng kêu cứu nhưng cổ họng anh cứng ngắt, anh thất vọng với cánh tay cũng cứng đơ.Bàn tay ở đâu nắm vai anh, anh thở hổn hển mở mắt, ra là đang nằm trên giường.

Mẫn Tích với Minh Hùng ngồi trên giường anh lo lắng."

Anh gặp ác mộng hở anh?"

Minh Hùng lấy chai nước ở đầu giường đưa anh."

Anh hét to lắm, chắc anh gặp ác mộng" Mẫn Tích vuốt lưng anh trấn an, cái áo ướt sau cái vuốt thấm lạnh nước vào lưng anh, anh rùng mình.

Tương Hách thay áo mới, giờ mới chỉ qua mười hai giờ một chút.

Sau hớp nước anh ôm mền qua nằm ké với Minh Hùng, anh thấy thế sẽ an toàn hơn.Nhưng mà anh ngủ vẫn không ngon giấc, anh mơ thấy cái bóng đen đứng ở cuối giường nhìn lom lom anh đến lúc tỉnh.Anh thấy hơi sởn gai ốc rồi, lúc ra đầm ngồi trong mủng hái sen anh kể cho hai đứa đang ngồi trên ghe nghe về cái giấc mơ của anh.

"Anh thấy rõ lắm""Hay qua đi chơi về mệt quá anh bị bóng đè?"

Minh Hùng cầm bông sen hướng về anh hỏi ngược lại."

Đi chơi mà ảnh vẫn stress, người ta bảo mơ thấy ai đó mà không thấy mặt là biểu hiện của stress đó anh" Mẫn Tích thò tay xuống mặt nước vẫy vẫy cho mát tay."

Vậy à?"

Tương Hách lẩm bẩm rồi cũng cho là vậy, có vẻ tâm trí anh chưa thực sự ở chuyến nghỉ mát, phải tập trung hưởng thụ hơn.

Anh nắm tay chắc nịch biểu đạt khí thế, bây giờ việc cần làm là hái sen.Thả tay xuống dưới làn nước màu đục anh đưa tay cầm cuống sen, tay anh đụng trúng cái gì đó lạnh lạnh.

Tai với mặt anh nóng ran tự nhủ chắc là chạm phải rêu rác hay bông súng miếng sình gì đấy thôi.

Tương Hách bình tĩnh nhìn xuống nước xác nhận, anh rụt tay dưới nước lên ngay lập tức lấy cái tay còn khô bịt miệng lại.

Trời ơi, làm sao mà trời không có gió cái bông sen anh vừa cầm lại lay qua lay lại dữ vậy, mà nó đã bị ngắt rồi, anh hoảng loạn sợ tới nấc cục, gió nổi lên bông sen không còn đứng thẳng nữa nó trôi dềnh dàng trên mặt nước.

Mặt anh tái đi lấy dầm trong mủng ra bảo bác chở anh ra đưa anh về bờ.
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 3: Cơn sốt


Từ đầm sen trở ra anh không còn ngồi một mình nữa, chỗ nào đông người thì anh đứng ở đó.

Mọi người tập trung ở đường đợi xe khách lui xe chở về lại nhà nghỉ, Tương Hách mặt cắt không còn máu chỉ cúi đầu xuống nhìn đất.

Ở cách đó không xa anh thấy một người trùm đen cả người đứng bên kia vệ đường, vẫy tay liên tục như đang bắt xe, là nữ, hình như là người hai ngày trước lúc tới đây anh thấy đứng vẫy tay bắt xe ở gần nhà nghỉ.Anh thấy hơi chột dạ, có thể là ở quê mọi người thường bắt xe ở dọc đường chứ không ra bến xe, anh cắn móng tay thiết nghĩ ở quê khác ở thành phố đôi chút.Lên xe đi được một quãng khá xa, Tương Hách lại thấy có người mặc đồ đen trùm kín mặt mũi vẫy tay bắt xe bên đường.

Anh bâng quơ hỏi Minh Hùng ngồi bên cạnh:"Ở đây người ta hay đón khách dọc đường nhỉ?"

"Có hở anh?"

Minh Hùng dừng bấm điện thoại, Tương Hách chỉ tay ra ngoài cửa sổ nói tiếp:"Ừ hồi nãy gần chỗ chúng ta đứng đợi xe cũng có một người đứng gần đấy, với vừa qua cũng có người đứng vẫy xe" "Làm gì có ai đâu anh, ở quê cũng có bến xe mà, với chỗ này trồng lúa không vắng tanh, có cái nhà nào đâu mà có người đứng anh" Tương Hách đứng hình, cả người anh rần rần, đầu óc anh thấy mệt mỏi và nhức đầu, anh nhìn lầm rồi.Chỉ cần ngủ qua tối nay sáng mai là về lại thành phố, anh an ủi bản thân xoa xoa thái dương, chà bàn tay đã lạnh ngắt vào ống quần áp lên làm ấm tai.Tương Hách nghĩ anh bị ám ảnh rồi, những thứ ở ngoài hai bên tầm mắt của anh, anh hoàn toàn không thấy được, còn trước mắt thứ gì đen đen hay chỗ nào tối tối là anh thấy hãi, thực sự anh cứ có cảm giác bị nhìn chằm chặp vào gáy.Mới ngủ lại ở đây có hai đêm thôi mà nó đã đủ khiến người luôn ngủ đủ tám tiếng như anh sợ ngủ.

Anh cố để bản thân thức được hết mức có thể, vì cứ ngủ là lại thấy cái bóng đen đứng nhìn anh.Tương Hách ngồi bên mép giường đọc sách, hơi lạnh sau lưng sè sè như vuốt ve lưng anh, hai cánh tay anh da gà nổi lên ào ạt, anh dùng răng cửa cắn môi nín thin thít.

Phòng đóng cửa sổ không bật quạt mà những lọn tóc trên đỉnh đầu lại phấp phới, anh vẫn cầm sách giả bộ đọc, bên tai anh như ai đang rù rì nói, giọng ồm ồm rè rè không rõ là nói cái gì như cái đài bị hư.

Đau tai quá anh quyết định vùng lên chạy ra cửa đứng, anh thở dồn dập nhìn lại trên giường không hề có ai.

Tương Hách thở dồn dập, anh không thấy hai đứa nhóc đâu cả, mà chăn của Minh Hùng bị ướt nước chảy tiếng tọc tọc rơi xuống sàn lớn lắm.

Anh thấy hoang mang vô cùng, anh rón rén lại mở chăn lên, dưới cái chăn toàn cỏ dại, anh sợ hết hồn đậy chăn lại.

Mà điều anh thấy hoảng hốt hơn là từ cửa sổ, cái bóng đen thui là nữ với động tác vẫy tay bắt xe, vẫy trái vẫy phải nó vẫy tay với anh, anh điếng người lui lại vặn cửa mà cửa không mở, anh đập cửa liên tục, nó đứng trên giường vẫy tay rồi vẫy hai tay, anh càng đập loạn chân anh càng đứng không vững, đèn chớp nháy liên tục hình ảnh nó thoắt hiện ẩn với cái đèn làm anh còn chỉ còn biết nghĩ thế là hết rồi.

Cái bóng đen anh thường cố leo lên giường anh xuất hiện, cái cửa anh cố đập nó ngã xuống.Rầm, anh tỉnh dậy trong mê man, anh đang nằm ngoài võng ở chỗ ra vào cây me to.

Người anh ướt từ đầu đến chân nhẹp đẫm mồ hôi.

Mẫn Tích bảo đã khuya mà không thấy anh trong phòng, nghe tiếng la thì ra là anh nằm ở ngoài võng.

Tương Hách bị sốt rồi, anh được đỡ vào phòng.

Anh ngán ngẩm nhìn cái giường lắc đầu bảo muốn nằm chung giường với Minh Hùng.

Mẫn Tích đắp miếng dán hạ sốt lên trán anh, với bắt anh uống thêm viên thuốc tây cho mau hạ sốt, anh ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.Chỉ là cái bóng đen lại tới, là cái bóng đen thường xuất hiện, chứ không phải là bóng đen nữ vẫy tay làm anh sợ khiếp đảm, nó nằm cạnh anh, không hiểu sao anh lại thấy an tâm, lúc này anh thèm ngủ.Một giấc mơ trong giấc ngủ vì sốt mệt, bóng đen ấy đứng dưới cây me, đứng đối mặt với anh, không thấy được mặt mũi chỉ có sự đen đúa bủa vây trong mơ và nó cũng không nói không rằng, anh cũng chẳng biết nó là ai.

Tương Hách hờ hờ mở mắt, cả đời anh đây chính là chuyện làm anh thấy hãi hùng nhất.

Cái bóng đen vẫy tay đứng bên phải anh, còn cái bóng đen kia ôm chầm đè lên người anh, cảm giác nặng trĩu không thở được cũng không rục rịch được, tay chân cứ như bị cột lại ghim chặt trên giường.

Anh lả đi.Anh tỉnh lại ở trong bệnh viện, tay cắm ống truyền nước.

Năm giờ chiều, anh bốc số gọi cho Minh Hùng, nghe được giọng cậu mừng quýnh alo lại anh, anh phì cười nhẹ nhõm.Một lúc sau thấy hai đứa chạy vào với bịch quýt, nắm tay nắm chân anh khư khư làm anh thấy cảm động quá xá.Mẫn Tích đưa tay lên miệng nói nhỏ: "Anh, ở nhà nghỉ ấy, hôm anh sốt em thấy có cái bóng đen nằm đè lên anh, không phải bóng đè bình thường đâu, anh tin em" "Trời ơi em sợ chết luôn mà không dám la, em...

Em nằm cạnh anh...

Kinh khủng quá" Minh Hùng nói một nửa lại không nói nữa.

Hai đứa nhận định anh bị duyên âm theo, sau đó quay ra bàn nhau xin nghỉ làm đưa anh đi kiếm thầy cắt.

Tương Hách ngỡ ngàng biết từ miệng Minh Hùng rằng anh sốt hôn mê đã được hai ngày, thấy anh ngủ lâu lay cỡ nào cũng không dậy, nó lo quá nên đưa anh vào bệnh viện coi sao.

Truyền nước xong anh nói muốn về nhà.

Chưa được bao lâu, mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua sau vụ nói kiếm thầy cắt duyên âm, thì Mẫn Tích tìm được chỗ rồi.

Cậu sợ anh bị nó đè hoài lâu ngày sẽ suy nhược cơ thể nên hẹn mai đi luôn, chứ cái thân gầy còm của anh mà còn sút cân chắc phải lâu lắm mới bồi bổ lại nổi.
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 4: Cắt duyên (1)


Trưởng phòng nghỉ thì phó phòng không được nghỉ, nên chỉ có Mẫn Tích đi cắt với Tương Hách.

Sáng ra anh tìm đến toát mồ hôi nách mới tìm thấy cái chìa khóa xe ở trong lọ hoa bàn ăn, tiếp đó anh ngồi ôtô nhấn ga mãi mà xe không chạy.

Nhìn qua gương chiếu hậu anh thấy lòng bừng nóng như đang bị thiêu, cảm giác cứ có bóng người vụt qua ngoài tầm mắt.

Tần suất xảy ra nhiều nên anh luôn ở trong trạng thái bất an, anh thấy sợ những góc tối trong nhà, sợ cảm giác bị quan sát ở sau lưng.

Từng đó chuyện thôi đã đủ làm Tương Hách đuối sức.Anh hít mạnh một hơi lấy can đảm bước xuống xe, chuyển qua con ôtô khác nhưng vẫn không ăn thua, xe hết xăng từ bao giờ vậy?

Tương Hách than thở một mình, có lẽ người ấy biết anh sắp đi đâu nên đang tìm cách cản anh, bực mình quá, anh chỉ dám hét ở trong họng.Mẫn Tích qua đón anh, xe lăn bánh đi chưa được nửa đường đã thủng lốp, may mắn sao là cách đó có cái gara, Mẫn Tích cáu bẳn trong lòng nhưng lại hiện hết ra trên mặt, cậu lườm con xe.

Cậu quyết tâm đưa anh đi cắt trong hôm nay cho bằng được, bắt hai lần xe taxi và cuốc bộ một đoạn là giải pháp Mẫn Tích đề ra cho cả hai.

Địa chỉ là ở trong hẻm, đứng trước con hẻm Mẫn Tích ngờ vực kéo anh lại, cậu thấy hơi bất an dù người tìm thầy là cậu.Tương Hách vỗ lưng cậu bảo không sao, đến cũng đến rồi thì cứ vào thử coi, chật vật mãi mới tới đây mà lẳng lặng quay lưng về thật uổng công.

Con hẻm ngập mùi khai, mùi tanh tưởi lạ và phân chó, tuy không có thấy kim tiêm hay mẩu thuốc lá nhưng chung quy là mùi buồn nôn lắm.

Anh dặn lòng trấn an bản thân rằng có lẽ mùi khai đậm đặc vậy là để tránh ma quỷ vào theo, cả hai bịt chặt mũi miệng chạy qua.

Mẫn Tích bấm chuông ngôi nhà có cửa kéo màu xanh lá, thằng nhóc tầm mười tuổi chạy ra đón vào.Căn phòng trên tầng hai dán giấy vàng khắp tường, phòng không có cửa sổ tối om.

Mấy cây nến được thắp lên lấy ánh sáng chỉ khiến căn phòng nhìn thêm lù mù.

Ổng bảo Mẫn Tích đứng ở dưới lầu còn anh được dắt lên cho vào phòng.

Ông thầy mặc áo vàng kiểu đạo sĩ như mấy tay đóng phim trên tivi, anh thấy cái giao diện của ông thầy không đủ đáng tin với anh.

Ổng lục trong túi vải ra cái kim tiêm, ổng bảo anh ăn mặc vầy chắc là sinh viên con nhà khá giả.

Tương Hách gật đầu cho có, ổng cười khà khà bảo anh đợi ổng một chút, một mũi tiêm thôi là cắt được duyên âm liền.

Anh quật balo vào đầu ổng, dùng chân đá vô bộ hạ ổng rồi bỏ chạy ra ngoài.

Anh chạy bình bịch lao xuống lầu, thấy Mẫn Tích đứng sớ rớ dưới đấy anh hét lớn: "Chạy ra khỏi đây nhanh lên em" Mẫn Tích nhìn Tương Hách chạy tuốt đi mà không quay đầu lại ngó cậu, cậu cũng hoảng theo chạy ngay sau anh.

Ngoài trời đang mưa to, mưa dội ầm ầm từng đợt trên mái nhà chảy rào rào xuống đường át hết tiếng chân lạch bạch đang hớt hải chạy ra khỏi hẻm.Tương Hách chạy vô hiên quán tạp hóa đã đóng cửa, anh dựa vào cái cửa sắt vừa thở hổn hển vừa nói: "Thằng... cha đó...

Thằng cha đó... tính tiêm... cho anh mũi ma túy... chứ không phải thầy bà gì đâu""Trời, thật hả anh?"

Mẫn Tích vuốt ngực thở hồng hộc hỏi lại anh, anh thở mạnh trả lời: "Ừ, may là anh nhận ra sớm, không thì bán nhà rồi" Đi khỏi con hẻm ra đường lớn anh với Mẫn Tích chia tay nhau bắt taxi về.

Trên xe Tương Hách vẫn có cảm giác không yên tâm, trong khoảnh khắc lúc ông thầy dỏm lấy kim tiêm ra là anh lạnh hết cả người.Chắc đi mưa gió làm anh thấy mệt và buồn ngủ.

Bàn tay anh rịn mồ hôi từ bao giờ bấu chặt vào chăn.

Anh nhăn mặt nằm trên giường với căn phòng tối nghịt nhưng có lẽ vì đã hơi quen nên anh vẫn nhận thấy cái bóng đen đứng ở cuối giường.

Thứ anh sợ là cái bóng đen nữ vẫy tay sẽ đến dọa anh vì tối qua anh ngủ mà không thấy nó đến, nhưng chắc gì tối nay nó không tới.

Anh tái mặt khép chặt vai vào người, người anh căng thẳng đến căng cứng bụng bởi bên tai anh đang có giọng nói rè rè thì thầm, anh quay qua nhìn cái bóng đen nằm cạnh, cái bóng đen che mắt Tương Hách lại."

Hà" Tương Hách tỉnh giấc trên ghế xoay ở bàn làm việc, giấc mơ thì thật còn lúc tỉnh anh lại thấy nó không thật xíu nào.

Anh bóp má vuốt mặt cho tỉnh ngủ, trời vẫn đang mưa tầm tã không có dấu hiệu mưa sẽ nhỏ lại.

Trời nổ sấm đánh đùng đùng gần nhà ánh sáng đèn chớp kêu tiếng xẹt xẹt."

Cạnh, cạnh, cạnh, cạnh" Tiếng gõ cửa kính, tiếng gõ rõ lắm ở sau lưng anh thôi.

Phòng ở trên tầng hai, anh lặng cả người, đầu óc anh bây giờ rè như cái tivi mất sóng, bàn chân nằm dưới sàn của anh tê rần, đó là tiếng móng tay chạm vào kính, anh cam đoan là thế.

Đều đặn theo nhịp gõ bốn lần, mỗi lần bốn nhịp.

Tiếng động nhỏ như vậy nhưng anh nghe nó rõ hơn tiếng mưa.

Lồng ngực anh đập dồn dập, anh cố giữ bản thân im lặng, sau một lúc tiếng gõ ngừng, anh đẩy ghế mở cửa chạy ra khỏi phòng.

Anh đi đến đâu là bật hết đèn lên đến đấy, cứ thấy công tắc là bật, đèn trong nhà sáng hết lên.
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 5: Cắt duyên (2)


Đã một tuần hơn Tương Hách bị duyên âm bám lấy, tuy duyên âm đi theo anh có vẻ hiền hơn những câu chuyện mà anh đọc được trên mạng nhưng trước sau gì cũng phải cắt, soi gương anh cũng tự nhận định được là bản thân xanh xao đi nhiều, anh sờ hai cái quầng thâm mắt nhàn nhạt làm ấm khoang miệng.

Hình như những người bị duyên âm đi theo nó có một cái khuôn sẵn, các câu chuyện đều từa tựa nhau luôn cảm giác thân quen mơ hồ với cái bóng đen thường gặp trong mơ, Tương Hách cũng thấy thế.Ở quán cà phê khá xa nhà, hai đứa nhỏ hẹn anh ra đó ngồi dự tính dắt anh đi tìm ông thầy nào đó khác, mong là uy tín chứ như ông thầy vừa rồi Mẫn Tích đưa anh đi thì khỏi.

Mặc kệ mưa gió, hôm qua Mẫn Tích ra tận công an phường trình báo ngay trong ngày vụ ông thầy trữ ma túy dạng lỏng."

Em dẫn công an mặc áo mưa tới tóm đó, cho chừa" Mẫn Tích cười ha hả khoe với Tương Hách, anh dừng cắn móng tay nghe mà phì cười trông cậu còn hả dạ hơn cả anh.Mà hai đứa này cũng ngộ, ra quán người ta ngồi mà xách cái bịch nho vô để lên bàn bắt anh ăn.

"Vitamin không đấy anh, anh ăn đi" Minh Hùng mở cái bao nho ra, vén bao xuống hai bên vừa nói vừa ngồi xuống kéo về phía anh."

Trong nho có chất chống oxi hóa, ăn vô cho khỏe anh" Mẫn Tích quay ra nói với con bé ghi order cho một cà phê sữa, một sinh tố dâu, một trà chanh.Hai đứa nhỏ xăm soi mặt mũi anh một lúc mới quay ra hỏi nhau:"Trông ảnh hơi thiếu sức sống nhỉ?"

"Thì ảnh có ngủ được đâu?"

Nói được một tí hai đứa bèn cầm điện thoại lên gõ gõ, nhắm mắt anh cũng biết là hai đứa đang tra cứu tìm chỗ cắt duyên âm.

Thực sự thì mấy chỗ kiểu vậy có thể tra ở trên mạng internet hở?

Thường thì phải hỏi thăm các bà các mẹ nó mới uy tín chứ, đọc mấy dòng trên mạng vậy thể nào cũng gặp trúng mấy ông thầy dùi tổ tốn tiền."

Anh, anh có khen bâng quơ hay nói bâng quơ gì không?"

"Không""Ở dưới đấy anh có đạp bậy trúng thứ gì như mồ mả đụn đất không?"

"Không, anh bây chẳng làm cái gì hết""Thế thì sao người ta đi theo anh nhỉ?"

Tương Hách chải lại tóc, anh thực sự không biết mình đã làm hay đụng tới cái gì lạ mà lại thành ra như bây giờ.

Một bác gái ngồi gần đấy nghe được bác ấy kéo ghế qua hỏi thăm bàn của anh, nghe được anh cần kiếm chỗ cắt duyên âm, bác nói bác biết ông thầy giỏi lắm cái gì cũng làm được cả, tấm tắc khen xong bác lấy ra cái điện thoại di động bấm số gọi.

Nói mấy câu rồi quay ra vỗ lưng Tương Hách bảo anh yên tâm một loáng là xong ấy mà, bà ấy viết địa chỉ vào cuốn vở trong túi rồi xé nó nhét vào tay anh.Con bé phục vụ bê nước ra liếc bà ta một cái rồi nhăn nhó:"Bả lừa đảo đấy anh đừng tin"Tương Hách vo tờ giấy lại bỏ vô túi áo khoác cười trừ bảo chắc thế, con bé nó nói bà ngoại nó có thể giúp anh, lát nó dẫn anh đi.

Mà anh phải ra chợ mua ba lá trầu ba quả cau về nó mới dắt anh đi được.Con bé thấy anh chưa tin nó nói thêm mấy câu, nó bảo chắc anh bị ông thầy rởm nào lừa tiền rồi nên giờ không tin phải không, người ta bảo lắm thầy nhiều ma quả không sai, cứ ông thầy bà bói nào mà cứ luyên tha luyên thuyên là cắt duyên âm thế này, cắt duyên âm là phải làm lễ to là thầy rởm đó, làm sao mà cắt được mà cắt.

Con bé cười như được mùa khi thấy cả ba người ngóng cổ lên chú tâm nghe nó nói, con bé bảo bà ngoại nó nói đấy là trục vong, chứ cắt duyên âm là cắt làm sao.Nghe con bé nói cuốn quá cả ba gật gù, dù sao cũng có vẻ đáng tin hơn bác gái vừa rồi.

Nhà con bé chỉ ở sau quán cà phê thôi.

Sau một chuyến ra chợ anh xách cái bịch cau trầu đi theo con bé phục vụ.Leo lên căn phòng ở trên gác, bà ngoại con bé đang ngồi đọc mấy tờ giấy gì đó, con bé nó rửa lá trầu với quả cau bày dĩa đàng hoàng rồi nó đóng cửa đi ra.

Tương Hách ngồi lên cái đệm tròn, bà ấy ngồi trước mặt, một bó nhang được đốt hết nhẵn với một cốc nước đặt giữa, bà mở cửa sổ ra.

"Con có biết người đi theo con là nam hay nữ không?"

"Nam ạ, có nữ nữa thì phải ạ""Có nam thôi, nếu thế thì người đó đã bảo vệ con khỏi mấy vong hồn chuyên đi quấy người đấy"Bà ấy đặt cái dĩa trầu cau trước mặt Tương Hách, ho vài tiếng rồi nói tiếp:"Đây là tiền duyên, duyên lành, nợ gì trả đấy, tới đây rồi thì ta sẽ giúp con làm lễ trả duyên nợ"Trả duyên à?

Trả duyên bằng lễ là xong chuyện rồi ư?

Vậy thì tốt nhưng nghe được cách giải thoát khỏi duyên âm nó không vui như anh tưởng, anh thừa biết anh phải sung sướng nhảy cẫng lên vì mọi chuyện sắp kết thúc rồi, thế mà cái cảm giác không nỡ đang âm ỉ dưới lồng ngực anh là thế nào đây, chẳng lẽ anh lại muốn để duyên âm đi theo tiếp.

Anh chần chừ điều gì ở cái bóng đen mà anh chưa bao giờ thấy mặt, niềm cảm kích trước sự bảo vệ của người âm à hay anh đang thấy xúc động khi biết được có ai đó yêu thương mình, hay là thấy thương cảm cho mối tiền duyên anh nợ tình cảm của người ta đến hiện tại.Bà ấy chỉ mới nói mấy câu thôi thì lòng anh dao động vì điều gì, sao đến bây giờ anh mới thấy phân vân.Anh hết muốn cắt duyên rồi à?

Vậy ngay từ đầu anh đã không nên ở đây, nhưng mà liệu ngay bây giờ đứng lên đi về sau này anh sẽ không thấy hối hận không?Gọi cắt duyên âm là lễ trả duyên nợ, là chấm dứt với duyên âm để anh tự tha cho bản thân hay có thể nói là anh tha cho người âm đi đầu thai, gỡ bỏ đi đoạn tình cảm sẽ không bao giờ thành.Bà ấy thư thả đợi câu trả lời của Tương Hách, mùi nhang đã ám đậm đặc cả phòng.

Tương Hách gật đầu đồng ý làm lễ trả duyên nợ cho tiền duyên.

Bà ấy lấy hai cái ly con của mấy ông thường uống rượu ra đổ nước từ cái ly lớn ra đưa anh uống một ly còn một ly thì đổ xuống nền nhà bên trái anh.Dù thế nào cũng phải dứt khoát trước khi những chuyện xấu có thể xảy ra, biết là tiền duyên nhưng chuyện âm dương khó nói bên nhau khó bền lâu, ngày qua ngày khí dương của người sống dần vơi bớt thì liệu có nên để tiếp diễn, liệu có một ngày nào đấy người âm sẽ bắt luôn anh đi theo không.

Lễ diễn ra bao lâu thì bụng dạ anh trống hơ trống hốc tới lúc đấy, sự trống rỗng mơn man chảy trong khắp lòng anh cứ như chuyện anh vừa làm là sai vậy.

Nghe lời chúc mừng từ hai đứa em thân thiết anh lại thấy không cam tâm, tại sao vậy?Anh đặt lưng xuống giường chưa lâu đã thấy có một chàng trai ngồi trên cây me trĩu quả, anh đứng dưới gốc nhìn lên.

Chàng trai có những nốt mụn trên mặt nhìn khá nịnh mắt cười tinh nghịch với anh.

Tương Hách sững sờ, anh không biết mình đã gặp chàng trai ấy ở đâu, chỉ thấy rất quen mắt rất thân thuộc mà anh nghĩ không ra, có lẽ do gương mặt nhìn dễ mến tạo ra cảm giác thân quen.

Chàng trai leo xuống ngồi với anh dưới gốc cây, chàng ta mấy máy môi như thể nói rất nhiều nhưng anh không nghe được cái gì cả, vừa nói vừa cười tươi tưởng như tâm sự.

Chàng trai có đôi mắt rất trong, trong veo đến thấy cả anh trong con ngươi long lanh nước.

Đùng một cái tiếng sáo ai thổi từ đâu văng vẳng lên, chàng trai nhổm người dậy trời xui đất khiến sao mà cũng anh đi theo chàng trai ấy.

Chàng trai vừa đi vừa khóc dụi mắt như một đứa con nít, nhưng đứa con nít khóc nó sẽ đứng yên một chỗ để mẹ nó dỗ, còn chàng trai ấy vừa khóc tợn vừa đi rất nhanh.

Đến gần chân mây chàng trai quay đầu lại, Tương Hách đứng chết trân nhìn đôi mắt xếch lên ở đuôi của đôi mắt trong veo ấy đỏ hoe, chàng trai càng lau nước mắt càng làm anh thấy bức bối, chàng trai mở miệng nói chuyện với anh:"Cậu xua thì con vâng" "Cậu hai, con chúc cậu mạnh giỏi con đi đây, con làm khổ cậu rồi"Chàng trai vẫn nghẹn ngào không ngừng leo lên lưng trâu khuất dạng trong sương mù dày đặc.

Tương Hách chợt tỉnh nước mắt anh rơi tưới ướt gối, vậy ra chàng trai nhìn ngọt ngào đấy tiền duyên của anh, có lẽ buông tay là tốt, thế chúc cậu lên đường mạnh giỏi.
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 6: Chuyện cũ (1)


"Tách... tách... tách..."

Rơm bén lửa cháy lan thành ngọn trên đồng, lúa mới thu xong rơm nhiều thu sao cho hết, cứ để bọn con nít ở đợ được nướng mấy củ khoai cho đỡ dọn.Tương Hách đi theo sau cùng, một thằng nhóc chợt thấy anh nó ré lên: "Cậu hai, con chào cậu, cậu đi coi ruộng ạ?"

Ba bốn đứa cũng giật thót theo nhanh nhảu chào cậu hai.

Mấy đứa nhìn đống rơm đang cháy rồi len lén nhìn anh, bảo anh đợi chơi chút khoai chín mới mời anh xơi trước."

Mày nói gì vậy, mày mời cậu hai ăn mấy củ khoai sùng à?"

"Bà biết bà đánh mày gãy tay giờ" Đám nhóc nhao nhao, Chí Huân đi hốt thêm rơm về đã thấy ồn ào nhát thấy cậu hai, cậu len vào giữa suỵt cả đám im lặng: "Tụi bây làm ồn cái gì trước mặt cậu hai vậy?"

Đám nhóc che miệng lui lại, Tương Hách cười hiền bảo không sao đâu, chiều nay anh theo lời mẹ đi ra đồng coi cho biết nhà có bao nhiêu đất đai.

Tương Hách cần cậu cùng cưỡi trâu đi xem, trong đám nhóc anh nhìn hoài mà mãi không tìm ra cậu.Con trâu đen lững thững bước trên con đê theo nhịp chân của Chí Huân, cậu đi dưới đất cầm dây mũi trâu dắt, Tương Hách ngồi trên lưng cầm nhánh tre.

Mồ hôi lưng chảy ướt cánh áo nâu Chí Huân ra màu đen mà vẫn cố rảo bước cho nhanh, nhìn nó rắn rỏi thế không hỏi tuổi thì ai mà biết nó mới lên bảy."

Chí Huân nè, mày lên ngồi với cậu đi" Tương Hách cúi đầu xuống nói."

Dạ thôi con không dám" "Lên đi để mày còn kịp quay lại ăn khoai" "Dạ thôi, mai còn một ruộng sau nhà, mai con ăn" Chí Huân nuốt nước bọt xuống."

Mày cãi cả lời cậu mày hả?

Không sợ cậu mày phạt mày à?"

Tương Hách gắt lên vì Chí Huân lì lợm với anh.

Chí Huân cũng đâu có vừa, cậu biết chắc là anh sẽ chẳng bao giờ phạt cậu đâu, chỉ có mẹ anh - bà hội đồng mới phạt thẳng tay thôi, mà chẳng có người làm nào trong nhà mà lại không sợ bà cả."

Con sợ bà phạt hơn, nhà con đã khổ lắm rồi cậu hai đừng làm khó con mà tội con, bà mà thấy là nhà con chỉ có chết" Chí Huân giả bộ đưa tay lên quẹt con mắt, Tương Hách tưởng cậu khóc thì giọng cũng run run ra lệnh: "Thôi, đi...

đi về cậu mày thấy mệt rồi" Chí Huân thở dài, trong số đám con nít ở đợ cậu là đứa được cậu hai gọi đi theo hầu nhiều nhất, người được thuê làm công khơi khơi ngoài ruộng thì không sao chứ đi theo hầu là phải nắm rõ quy củ của bà đề ra.

Kẻ hầu người ở chỉ là phận tôi tớ, phải biết cư xử sao ra tôi tớ chớ có tơ tưởng chòi mâm son.Đang mùa gặt nên Tương Hách được nghỉ học rảnh rang thế là anh cứ bám lấy Chí Huân bắt đi chơi cùng.Cậu sợ nhất là chuyện Tương Hách đòi trèo lên cây me hái me ăn, cậu leo lên hái xuống cho ăn mà anh cũng không chịu cứ nhất quyết tự trèo lên cây hái.

Tương Hách mà trầy một vết hay chỉ xước da một tí ở móng tay là mông cậu ăn đủ, rõ oan."

Cậu mà ngã là con sẽ bị đập gãy chân, cậu hai thương con với, cậu đừng đòi trèo nữa"Khi nào cậu hai bướng quá Chí Huân mới sài cái bài ca than thán khổ, mà hay nha khi nào dùng cũng thấy hữu hiệu đến không ngờ, cậu hai phụng phịu một lát rồi không đòi nữa.

Chắc cậu hai thấy cậu đi ở đợ cho nhà cậu, ngày nào cũng phải dùng tay chân làm việc đầu tắt mặt tối suốt, mà còn vì mấy cái trò nguy hiểm cậu hai vòi vĩnh lại bị què chân gãy tay thì cậu sẽ còn khổ đến nhường nào.

May là cậu hai hiền chứ cậu khác chắc Chí Huân hẹo rồi, bí lắm cậu mới dám sài.Suốt ngày cậu hai cứ bám dính lấy cậu, hại cậu đến tối mà việc làm mãi không xong, dì Sáu làm lâu trong nhà phạt Chí Huân khoanh tay quỳ dưới bếp.

Ăn cơm chiều xong Tương Hách chạy khắp nhà mới tìm được Chí Huân quỳ ở xó bếp theo lời của con bé ở đợ đầu cột hai bím tóc chỉ.

Anh mon men lại gần đỡ tay cậu dậy mà cậu nhất quyết không dậy, Tương Hách khó hiểu ngồi chồm hỗm xuống chống cằm đợi."

Ai phạt mày, mà tại sao lại bị phạt?"

Chí Huân bặm môi không trả lời, cậu đang lẫy cậu hai.

Tương Hách thấy cậu bày ra hành động chống đối thì tròn mắt nghĩ ngợi, thường ngày Chí Huân rất ngoan nên hiếm khi bị phạt lắm, không nghĩ ra được lí do cậu hai chỉ tay vào bản thân rồi hỏi: "Có phải mày bị phạt là do cậu mày không?"

Chí Huân vẫn không trả lời nghiêng đầu qua nhìn qua chỗ khác, cậu hai gằn giọng nhưng nhỏ tiếng: "Nói" "Tại cậu hai đấy" Giọng cậu rấm rứt, mắt đã long lanh ngấn nước chỉ chực chờ rơi xuống.Tương Hách ngỡ ngàng một lúc rồi đứng dậy lấy khăn tay ra, một tay áp bên tai giữ đầu cậu một tay lau nước mắt cho cậu.

Cậu hai đi ra khỏi bếp ngồi ở chõng gần đấy cất lớn giọng gọi dì Sáu, dì Sáu lật đật chạy hỏi cậu hai có gì sai dì.Tương Hách không vui hỏi dì sáu: "Dì Sáu dì có thấy Chí Huân đâu không, từ chiều đến giờ không thấy mặt mũi nó đâu" Dì Sáu đi vô bếp giục cậu ra gặp nghe cậu hai sai biểu, cậu ra đứng trước mặt cậu hai, giờ cậu hai mới hài lòng cười lên: "Chí Huân lại đây cậu hai biểu" "Dạ"Cậu cúi gằm mặt bước lại cái chõng tre lắng tai lắng cổ nghe cậu hai dặn.

Tương Hách thì thầm vào tai cậu: "Mày đừng giận cậu nữa nghe, nghe không?"

"Dạ?

Con nào dám giận cậu" Cậu giật mình lui lại, cậu hai cười cười đợi cậu cười lại.

Chí Huân gãi đầu lẩm bẩm trong họng, tự dưng cậu thấy hết giận rồi.
 
Cắt Duyên [Choker]
Chương 7. Chuyện cũ (2)


Tối rồi mà cậu hai không cho Chí Huân ngủ, bắt cậu ra vườn đi bắt dế.

Cậu hai đi trước dắt cổ tay cậu theo sau, ra tuốt ngoài sau vườn chỗ cái chõng nghỉ trưa.Tiếng dế kêu râm ran xung quanh nhưng không cầm đèn theo thì làm sao bắt dế được, trăng tuy sáng tròn vành nhưng vẫn không sao thấy được rõ.Chí Huân muốn đi vào nhà lấy đèn ra để bắt cho cậu hai mà cậu hai đâu có muốn bắt dế.Tương Hách kéo cậu ngồi xuống theo trên cái chõng ọp ẹp.

Cậu hai tháo cái vòng bạc ở cổ tay đeo cho Chí Huân, cậu hai nhoẻn miệng cười:"Mày thấy mày đeo hợp ghê hông?"

Mắt cậu hai dưới trăng sáng long lanh, cậu hai ngập ngừng nói thêm: "Mày đừng từ chối cậu nữa"Chí Huân rút tay về, tai cậu nóng ran, cậu dúi tay ra sau lưng giọng gấp gáp:"Không con đeo không hợp, con chỉ là đứa ở đợ thôi, con đeo không hợp"Cậu tháo cái vòng ra giơ lên trả lại cho cậu hai, cậu hai nắm chặt đôi bàn tay thô ráp của Chí Huân buồn lòng vuốt ve nó."

Không hợp thì không hợp, cậu thương mày thì vẫn là thương"Tương Hách mân mê đôi bàn tay của Chí Huân và đôi mắt anh vuốt ve gương mặt cậu, mắt cậu hai luôn không dấu được chữ tình, cứ nhìn vào ánh mắt ấy là Chí Huân chỉ biết ngại ngùng cười cúi gằm mặt đi cho cậu hai khỏi thấy.Tương Hách mười bảy rồi phải đi lên tận huyện để học, anh đưa Chí Huân cái vòng bạc coi như tín vật mà cậu không nhận, ngộ nhỡ ai thấy lại tưởng cậu ăn cắp đã nghèo thì ai tin cậu được cho.Cậu hai ném cái vòng xuống giếng nước, hứa với Chí Huân là đợi cậu hai học xong về lại cậu hai sai người vớt cái vòng lên, đến lúc đó cậu hai sẽ bắt cậu đeo nó vào tay và ép cậu leo lên giường cậu hai nằm chung chăn cho bằng được.

Viễn cảnh Tương Hách tự tưởng tượng ra chạy trong đầu làm anh cứ ngồi thẩn thơ cười.

Chưa được quá ba ngày ở trên huyện, Tương Hách đang đi học nghe tin Chí Huân bị trâu giẫm chết, anh sững người rồi bàng hoàng không biết nên làm thế nào cả, cậu hai đi về nhà để còn thắp nén nhang cho người cậu thương.

Tương Hách tội nghiệp hỏi đông hỏi tây trong nhà cũng không một ai biết cái xác của Chí Huân đã được đem đi đâu rồi, không một ai buồn nói cho cậu hai nghe bất cứ cái gì về Chí Huân.

Cậu hai buồn đến não lòng lúc sống Chí Huân đã luôn coi nó là đứa trôi sông lạc chợ, đã đi ở đợ là sẽ không bao giờ có chuyện có thể quay về nhà, tới lúc chết thì cũng vẫn thác không mồ.Cậu hai dựng một cái mộ gió cho Chí Huân, gọi đó là nơi gửi gắm nỗi lòng còn day dứt chưa buông được của cậu hai.

Ngày lập cái mộ gió cậu hai ngồi cả ngày ở ngoài đấy đến tối mới về.

Nhìn cậu hai buồn khổ gầy đét dần ai cũng nghĩ thầm chắc cậu sẽ đi trước bà hội mấy bước, nhưng bà hội lại đi trước cậu hai, bà bị cái bướu độc ở trong cổ hành ốm o gầy rọc người sạm hết da rồi chết bất thần.

Tương Hách cứ thế mà tiếp quản cái cơ ngơi bà hội để lại, từ đám tôi tớ trong nhà đến mấy phú hộ khác trong vùng đều thấy nể cậu hai, cái đầu với đôi tay anh tài thật tiền đẻ ra tiền còn kinh hơn hồi bà hội còn sống, tiền muôn bạc vạn đến nỗi cậu hai được gọi là cự phú của vùng.Cậu hai sai trồng hoa kín hết quanh miếng đất cậu lập cái mộ gió để khi nào cậu ra đó tỉ tê với Chí Huân cậu đều có hoa để lên mộ.

Chỉ là chiều nay dì Sáu đã già khụ chống gậy đi ra mộ tìm Tương Hách, dì bảo Chí Huân mất không phải do bất cẩn làm con trâu phát điên dẫm chết, mà là bị đánh chết.Phải chi dì Sáu cứ để câu chuyện đó được giữ kín mãi, rồi ra đi như bà hội thì bây giờ cậu hai đâu có thấy ân hận bản thân đến vậy, phải chăng cứ để cậu hai tin chuyện Chí Huân chết là do trâu dẫm lại là tốt nhất cho cậu hai, mà dì lại không muốn để cậu hai bị lừa cả đời như thế.

Cậu hai chết tâm rồi.

Cậu hai cười như khóc.

Rốt cuộc cậu hai phải thương cái đứa cứ hở miệng ra từ chối cậu là nhắc tới nhắc lui nó chỉ là một đứa ở đợ biết bao nhiêu, si mê nó tới nhường nào mà ở trước mộ nó cậu hai lại run rẩy tới mức khóc không thành tiếng thế này.

Dù chẳng cần ai nói cậu hai vẫn biết rằng Chí Huân nó cũng đã đem lòng thương lại cậu, nhưng nó làm gì có gan dám thưa thẳng với cậu hai.Chắc hẳn khi biết hết chuyện cậu hai phải thấy tuyệt vọng lắm cậu mới quyết định ra đi, đi khỏi cái chốn đau lòng này.

Cậu chia chác tiền bạc cho tôi tớ trong nhà dặn từ rày trở đi tụi nó không cần phải ở đợ nữa, kết thúc cuộc đời tôi tớ.

Sáng sớm cậu hai tắm rửa sạch sẽ mặc áo the màu tro quần lụa đen chân đi guốc gỗ tươm tất, cậu hai đi tìm cái vòng tay bạc ở dưới giếng.

Mấy ngày trước khi cậu hai đi lên huyện học có đứa nào đấy thấy cậu hai với Chí Huân đi ra ngoài vào buổi đêm, nó thưa bà hội.

Bà hội cũng cho người theo rình thấy cậu hai với nó tình tứ.

Bà đợi đến ngày cậu hai đã lên huyện thì sai người lôi Chí Huân ra sân sau.

Bà ngồi chễm chệ trên ghế hỏi nó có biết cậu hai là người nối dõi gánh vác hương hỏa cho cả nhà không, nó thưa có.

Bà hội coi đó là sự ô nhục, trái khoáy cần dập tắt ngay lập tức.

Chí Huân bị trói lại roi vụt đến đâu mình mẩy nó nát xương nát thịt đến đấy, nó phải thưa với bà là nó dụ dỗ cậu hai, nó trèo cao nó tự nhận hết lỗi về mình thế bà mới cho dừng tay.

Bà hội đã có cớ để xử Chí Huân, bà đay nghiến:"Nhà bà đây cao môn lệnh tộc, mày chẳng khác gì con cóc đáy giếng mà dám ước ngó sao mai, nằm dưới bếp đầy tro giờ lại dám ngó lên giường cẩm sập son nhà bà"Một đứa ở đợ dù làm đến chết cũng mãi không hết nợ, lãi mẹ đẻ lãi con là cái khốn khổ nhất của nó, sống hay chết nó vẫn là đứa ở đợ, vì món nợ sẽ không bao giờ trả hết được đến tận cả đời con đời cháu, trừ phi nó đổi đời.

Buồn cười là làm sao để một đứa ở đợ đổi đời được?

Không bao giờ được đâu.Thấy Chí Huân tắt thở bà ra lệnh cho người đem cậu vô chuồng trâu, tung tin cậu bị con trâu phát điên giẫm chết.

Ngay trong ngày bắt giết thịt luôn con trâu điên dám dẫm chết người ở nhà bà hội, mấy đứa con nít ở đợ đem bán tháo hết ở chợ.

Một ngày thôi là đã giải quyết được triệt để vấn đề mặt mũi của bà hội và cậu hai.Chí Huân đâu có rời đi, cậu vẫn ở trong vùng, cậu không tin chuyện kiếp sau sẽ có thể gặp lại được nhau hay nhận ra được nhau.

Chí Huân chờ để được tiếp tục ở cạnh cậu hai, nhưng cậu biết ngay mà làm sao mà cậu hai nhận ra cậu là ai được, cậu hai xua cậu đi thì phải đi thôi, đi hẳn khỏi cuộc đời Tương Hách không hề biết tên cậu.

Cậu hai à, liệu cái câu có duyên sẽ gặp lại được nhau nó có thật không? _end_
 
Back
Top Bottom