Lãng Mạn [Cao H, 1v1] Mộng Dục - Huyền Namida

[BOT] Wattpad

Ban Quản Trị
25/9/25
78,366
0
0
79172226-256-k392420.jpg

[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Tác giả: HuyenNamida
Thể loại: Lãng mạn
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên: Mộng dục

Tác giả: Huyền Namida

Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1)
Số chương: chả rõ

Tình trạng: đã hoàn
Dặn dò: ta cảnh báo, đọc truyện không cầm theo khăn giấy mà phải cầm theo xô...để mà hứng máu. *nhếch mép*
Tâm sự: ai đọc "Lây em làm điểm tâm" rồi thì chắc cũng nhận ra, nam chính bộ "Mộng dục" này chính là anh trai nữ9 + bạn học của nam9 bộ leldt.
************
Giới thiệu:
Cô chán cảnh giả dối trong gia đình
Cô ngột ngạt muốn thoát khỏi nó
Cô vùng vẫy muốn trốn chạy
Cô muốn quên nó một lần, muốn thác loạn một lần
Ai ngờ lại chọn nhầm đối tượng để thác loạn.

Hắn không phải là người cô có thể động nha.

Chết cô rồi!!!​
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay


(Truyện không cho chuyển Ver, Re-up...v..v...

Càng không cho "mượn" cảnh H nhé, mong các bạn tôn trọng công sức của mình)

Cảnh báo: truyện có motip cũ rích.

Nam - tổng tài bá đạo, có quyền có thế, một tay che trời.

Nữ - bánh bèo nhu nhược, đầu óc chập mạch, não úng nước.

Truyện rất nhiều cảnh H (18+) vậy nên ai không đọc được thì mời BACK, đừng cmt khó nghe.

Thân!

*****

Lâm Vĩnh Túc?"

Con bé tiểu thư đó hả?

Suốt ngày ngồi trong nhà làm con ngoan, biết gì bên ngoài bon chen."

"Là Lâm Vĩnh Túc hả?

Cục cưng của giám đốc Lâm Thạch, mẹ là bác sĩ của bệnh viện A chứ gì?"

"À...con bé đó hả?

Ai mà không biết nó là cục vàng, được nâng như trứng."

"..."

Đó là những gì người ngoài nói về cô.Lâm Vĩnh Túc ngồi dựa lưng ra sau, bàn tay xinh đẹp cầm ly thuỷ tinh có chứa chất cồn nồng đậm, đôi mắt lim dim nhìn ra.Nơi đó những động vật sống về đêm đang thi nhau uốn lượn dưới thứ ánh sáng bảy màu.Trong tiếng nhạc sôi động đến nhức tai, cô khẽ nhíu mày, ngửa cổ uống sạch một hơi ly rượu trong tay.Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.Đắng.

Rát.

Cái thứ chất lỏng kia vào trong miệng như đốt cháy cả cuống họng.Gia đình hạnh phúc?Tiểu thư giàu có?Hạnh phúc mà cả năm chỉ nhìn mặt nhau được ba lần.Hạnh phúc mà bố ra tay đánh mẹ vì mẹ có một nam sủng ở ngoài.Hạnh phúc mà cô chết lặng khi có một người phụ nữ chỉ bằng tuổi cô bế trên tay đứa bé năm tháng tuổi đến van cầu bố cô nhận con.Hạnh phúc mà...Giả tạo.Lâm Vĩnh Túc vẫy nhẹ tay, lập tức một nam bồi bàn đi đến."

Tôi muốn người có nhiều kinh nghiệm."

Đây là quán bar nam kỹ nổi tiếng nhất trong thành phố, không ai không biết.Trong một ngày nhận được nhiều tin 'tốt lành' như thế thì cô cũng cần giải toả.Chưa bao giờ nghĩ đến một gia đình ấm êm lại thành ra thế này.Đã vậy cô cũng sẽ cùng mọi người diễn cho hết cái vở kịch giả tạo này.Mỗi người một việc mà.

Bố cô có con riêng, mẹ cô nuôi nam sủng, vậy thì cô sẽ cố gắng nhận trách nhiệm cuối cùng, thác loạn một lần.Đi theo bồi bàn, cô được dẫn đến một căn phòng khá lớn, trong đó có khoảng mười người đàn ông.Ai cũng có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặc dù vẫn tuấn tú ưu nhã nhưng là cô mới hai mươi tròn, chưa đến mức trao lần đầu của người con gái cho một ông chú.Đảo mắt nhìn quanh, đang định quay trở ra thì một người đàn ông cao lớn từ trong đi ra.Đó là một thân hình vô cùng cao lớn, vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt cương nghị.

Có thể nói, bộ dạng hắn thật sự là vô cùng anh tuấn, tràn đầy vẻ nam tính, nét cương nghị khiến người ta nghẹt thở.Hàng lông mày rậm mười phần anh khí, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen thẫm như hồ nước sâu thẳm.Hắn có chút lười biếng dựa vào bức tường phía sau, một tay bỏ túi quần, tay kia cầm lấy điện thoại dường như đang xem cái gì đó."

Tôi muốn hắn."

Lâm Vĩnh Túc cất giọng cao trong, ngón tay thon dài chỉ về phía người đàn ông kia."

Tôi muốn hắn phục vụ tôi đêm nay."

Khuôn mặt nam bồi bàn có chút khó xử."

Cái này...người đó..."

"Được.

Tôi sẽ phục vụ cô đêm nay."

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chăm chú nhìn vào Lâm Vĩnh Túc, khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần.****__________Trong căn phòng mờ mờ ánh sáng từ chiếc đèn ngủ đầu giường phát ra"Ưm....mmmm...."

Một đôi nam nữ đang cuồng nhiệt hôn nhau.A.

Hoá ra hôn là thế này.

Cô ngây ngô không biết nên làm gì, chỉ đứng yên cho hắn làm loạn.Lưỡi hắn cạy mở hàm răng nhỏ thẳng tắp đang cố che chắn khoang miệng của cô, không cần nhiều thời gian hắn đã mở cửa miệng thành công.Khám phá từng hơi thở trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương đang chạy loạn, nuốt lấy dừng tiếng ậm ừ trong cổ họng.Tay hắn chống lên tường.

Tay kia đặt sau tấm eo thanh mảnh ép sát người hắn.Nơi hạ bộ hai người chỉ cách nhau lớp vải, hắn nhẹ nhàng ma sát.Hắn buông tha môi cô, liền nhân đó mà thở dốc.Chết tiệt, người cô nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi.Hắn ngậm lấy vành tai cô, hơi thở nóng rực phả vào."

Cô muốn màn dạo đầu không?

Hay là..."

Giọng nói hắn nóng rực mang theo mười phần ám muội khiến mặt cô đỏ tận mang tai.Dù gì cô cũng chưa từng tiếp xúc quá gần gũi với người đàn ông nào như thế này.Hắn lại tiếp tục gặm nhẹ cánh tai, sau đó lần xuống chiếc cổ trắng nõn tinh tế.Lâm Vĩnh Túc thở dốc, đôi chân nhũn mềm đứng không vững phải dùng tay ôm lấy cổ hắn làm điểm tựa."

Cô gái.

Mới như vậy mà đã muốn rồi sao?

Thật dâm đãng nha."

Hắn nhếch lên cánh môi, cắn nhẹ lên cổ cô."

Ưm...ân..."

Tiếng rên vừa thoát ra liền bị hàm răng chặn lại.Nóng quá.Nơi hạ bộ dường như nóng đến phát hoả.Bàn tay to lớn đang đặt nơi eo di chuyển xuống bờ mông cong sau chiếc váy ren, xoa nắn vài cái lại di chuyển xuống một chút đến nơi giao điểm giữa hai chân.Sờ nhẹ."

A..."

Dù đã cắn chặt răng nhưng tiếng rên rỉ vẫn cố chấp phát ra."

Rất mẫn cảm."

Hắn cong môi, hờ hững phán một câu.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
CHương 2: Đêm thác loạn (1)


Nhìn cô đang cắn chặt không cho bản thân phát ra tiếng rên tỉ, hắn khẽ nhếch môi.Bàn tay vỗ nhẹ mông cô vài cái.Chậm rãi dẫn cô tới bên giường, đẩy cô ngã xuống.Hắn khom người, ánh mắt rực lửa nhìn cô."

Thả lỏng đi.

Cô đã bao tôi thì tôi có trách nhiệm phải phục vụ chu đáo."

Phải a.Đã vứt hết, bỏ mặc hết thì cần gì giữ kẽ.

Huống chi là chính cô tự tìm tới hắn, bao hắn phục vụ mình.Nghĩ vậy cô nhẹ mở ra bờ môi, bàn tay hắn liền không buông tha mà đặt lên ngực cô.Lớn nha.

Rất mềm.Hắn xoa nắn cách lớp áo mỏng manh, ngón tay đè lên nụ hoa dựng đứng nhẹ nhàng gảy."

Ưm...a...a..."

Khoái cảm từ bàn tay hắn đem lại khiến Lâm Vĩnh Túc không kiểm soát được mà rên rỉ thành tiếng."

Đúng.

Cứ kêu lên như vậy, tôi mới phục vụ cô chu đáo được."

Giọng nói hắn trở nên trầm dục, hơi thở cũng có chút gấp gáp.Lưỡi hắn lại tham lam càn quấy trong miệng cô, tay còn lại cởi ra từng nốt cúc áo.Chiếc áo nhanh chóng bị vứt sang một bên, dưới ánh đèn mờ lộ ra phần thân thể trắng trẻo, da thịt non nớt trắng nõn như da em bé.Đầu lưỡi hắn dần dà chuyển từ miệng đến cổ, rồi tới vai, cuối cùng dừng lại nơi bầu ngực cao ngạo nghễ.Bên phải bị hắn xoa bóp đến biến dạng, bên trái bị miệng hắn ngậm lấy nụ hoa, nút thật mạnh, phát ra âm thanh ma quái."

A....ưm...a....đừng....a..."

Hắn nhấm nháp lấy nụ hoa bóng nhưỡng ướt đẫm nước bọt, dùng răng cạy nhẹ, kích thích điểm mẫn cẩm trên người cô.Lâm Vĩnh Túc là lần đầu tiên có thứ cảm giác này, khó chịu ưỡn cao ngực, lại dường như là đẩy vào sâu hơn trong miệng hắn.Bàn tay to lớn còn lại của hắn cầm lấy tay cô đặt vào hạ bộ cách lớp vải quần âu đang trương lên."

Tiểu yêu nghiệt.

Em làm tôi cứng lên rồi.

Phải phạt em thế nào đây?"

Hắn khàn khàn giọng nói nhìn cô, cô còn chưa kịp xấu hổ thì hắn đã nhanh chóng lật chân váy lên trên, nơi hai chân cô chỉ còn mảnh vải hình tam giác lộ ra trước mắt hắn."

Dâu tây a.

Đúng là trẻ con hư, cần phải dạy dỗ nha."

Hắn vừa nói, ngón tay cầm lấy mảnh tam giác hình dâu tây của cô 'xoạc' một tiếng, rách thành mảnh vụn.Lâm Vĩnh Túc hốt hoảng theo bản năng khép lại đôi chân nhưng hắn đã thô bạo cầm hai bắp đùi nhỏ nhắn kéo ra hai bên.Nơi huyệt đạo bí mật mở rộng trước mắt hắn."

A...đừng..."

Ngón tay hắn chậm rãi xoa viên trân châu giữa hai chân cô, nhẹ nhàng xoa nắn, Lâm Vĩnh Túc giống như mèo con cong người lên.

"Ân...

đừng..."

"Cô gái, không thích làm vậy sao?"

"Ân..."

Lâm Vĩnh Túc mờ mịt mở mắt, khó chịu vặn vẹo thân thể, thân thể mẫn cảm bị trêu chọc nổi lên phản ứng, chân cô không tự chủ được mở rộng ra hơn một chút."

A..."

"Là muốn sao?"

Hắn nở nụ cười tà mị, ngón tay ma sát kịch liệt nơi mẫn cảm, nước suối bắt đầu rỉ ra ẩm ướt."

Ân...a....không cần..."

Đúng là tiểu yêu tinh, cô rên rỉ như thế nhất thời lại khiến tiểu đệ của hắn trướng lớn vài phần.Hắn hôn trụ môi cô, bàn tay vươn ra phía sau xoa nắn cặp mông mềm mại, ngón tay thô ráp lại luồn ra trước vuốt ve viên trân châu cứng lên."

Bây giờ muốn thế nào?"

Hắn thở hổn hển cố nén lại dục vọng muốn ở trong cơ thể cô gái ngốc nghếch này tàn sát bừa bãi, tự cởi ra tây trang, khi chiếc quần kia cởi hết, hắn rút ra nam căn đã trương cứng, đặt ở cửa huyệt ma sát vòng quanh.Nơi đó ẩm ướt mềm mại, như muốn kêu hắn hãy đẩy vào."

A...ưm...không...ta muốn...ân..."

"Rốt cuộc là muốn hay không?"

Hắn xấu xa hỏi, lại không ngừng khuấy động huyệt đạo khiến cô khó chịu muốn nổ tung.Cô cần thứ gì đó lấp đầy."

Tôi muốn..a...muốn..."

Khản đặc giọng bên tai cô, cắn nhẹ."

Muốn gì?"

"Ân...tôi...a...tôi muốn anh đi vào...ưm..."

"Rất thành thực."

Chỉ nói có thế, phân thân cửa hắn đứng chờ trước cửa huyệt liền tiến sâu vào trong."

AAAA....ân...quá lớn..."

Lâm Vĩnh Túc lắc đầu, đây là lần đầu của cô.

Đau quá.

Không được.

Không được.

Hư mất."

A...."

Hắn cũng rên rỉ ra một ngữ điệu thoả mãn.Thật chặt, thật khít.Hắn muốn đi vào sâu hơn nữa."

Tiểu yêu nghiệt.

Em là lần đầu sao?"

Vậy mà dám tới bar để bao trai?

Thật đáng nể mà.Nhìn Lâm Vĩnh Túc khó khăn gật đầu, nhưng không hề có giọt nước mắt nào.Aiz...Là nỗi đau tinh thần chiếm lấy nỗi đau thể xác?Bỗng trong lòng hắn trào lên niềm thương cảm, đồng thời hắn bất động, giữ nguyên tư thế đang ở trong hoa huyệt chật hẹp để cô có thể giảm bớt cơn đau, sau đó chậm rãi, từ từ rút ra đẩy vào.Hắn cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa, phía dưới nhẹ nhàng rút ra chọc vào.

Lâm Vĩnh Túc mở mắt ra nhìn hắn đang thống khổ chịu đựng vì sợ cô đau mà không dám luật động mạnh.Thật sự...cơn đau đã qua rồi.

A...hắn ra vào từ tốn thế này dường như chỉ khiến cô phát điên...a..."

Anh...

A...

Ân, anh nhanh chút nữa...aaa...tôi...á..."

Cô chưa nói hết, hắn liền mạnh mẽ đâm thật mạnh vào.

Tới nơi sâu nhất bên trong.Lại mạnh mẽ rút ra.

Cắm vào, rút ra, cắm vào...Liên tục và mạnh bạo khiến từng khoái cảm như sóng triều dâng lên."

Aaa...khô...ân...không...a...ưm...cần...a...mạnh quá...a..."

Cô bị hắn làm cả người như nhũn ra, ánh đèn mỏng manh chiếu lên kiều nhũ đứng thẳng trước ngực cô, hắn nâng thắt lưng hung hăng va chạm, hài lòng nhìn thấy hai con thỏ trắng kia khẽ nhảy lên theo từng nhịp hắn va chạm.

"A!"

"Kêu to thêm một chút, cô gái, anh thích nghe tiếng kêu của em."

Hắn khàn khàn nói, tay vịn chặt thắt lưng cô, nam căn tráng kiện cùng với dâm dịch phát ra tiếng 'òm ọp òm ọp' .

Căn phòng tràn ngập dâm mỹ.Cô thật chặt , vừa nóng vừa mềm , làm cho hạ thân hắn không ngừng hướng lên trên đỉnh, dùng toàn lực nhập vào chỗ sâu nhất, làm cho cô yêu kiều rên rỉ không ngừng.

"A...a...Ân......á...dừng...a...không được...ân..."
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 3: Đêm thác loạn (2)


Không gian nồng nặc mùi dâm mỹTiếng thở dốc hoà cùng tiếng rên rỉ yêu kiềuTấm lưng người đàn ông bóng nhưỡng mồ hôi đang ra sức luật động, đè ép phần eo thật mạnh xuốngCô gái oằn mình, ưỡn mông đón nhận lấy từng đợt xâm nhập"Ân...a......mạnh quá....ân..."

"Cô gái....ân....chẳng phải là em đang rất thoải mái sao.?"

Cô lắc đầu, hoa huyệt chật hẹp là chứa không nổi cái thứ to lớn kia.Đau như muốn rách."

Không...ân...ưm...nhưng nó...ân...quá lớn..."

"Có hay không thoải mái?

Bằng không..."

Hắn có ý dừng lại, hoa huyệt co bóp chặt chẽ muốn nhiều hơn."

A...thoải mái...tôi muốn hơn nữa."

Khoé môi lạnh vẽ ra nụ cười mê hoặc."

Được.

Theo ý em."

Theo đó, hắn lập tức cử động, giáng xuống nơi sâu nhất của cô.

Càn quấy.Từng tiếng bốp chát trộn với tiếng óp ép nơi tiếp xúc mẫn cảm càng trở nên lớn, tốc độ càng nhanh hơn.Hắn ra vào liên tục, thô lỗ đi vào nơi sâu nhất."

Á...không...á...ân..."

Theo động tác mạnh mẽ của hắn, tiếng nước " nhọp nhẹp" giống như chất kích thích tình dục , phóng đại tính dã thú của đàn ông trở nên mãnh liệt hơn.Gò má Lâm Vĩnh Túc ửng hồng một mảnh, thất thần lắc đầu, tiếng rên rỉ lại càng lúc càng lớn.

Càng ngày càng không thể khống chế chính mình.

"Thoải mái không?

Muốn nữa không?"

Giọng nói của hắn khản đặc, mang theo ám muội cùng dâm đãng khiến thân thể cô lại không kiểm soát được mà nóng bừng lên.

Nhìn cô trầm luân trong dục vọng, hắn lại điên cuồng nảy sinh một cảm giác muốn mạnh mẽ mà đi sâu vào cô, một sự rung động không thể hiểu nổi.

"Thoải mái, thích...á...mạnh quá..."

Lâm Vĩnh Túc ưỡn cao ngực lên, cảm giác được hắn lại cho vào thêm một ngón tay, cảm giác phong phú no đủ làm cho tiểu huyệt mạnh mẽ co rút nhanh, cắn chặt lấy ngón tay lẫn nam căn to lớn, khát vọng được thoải mái chà đạp hơn nữa"Cô gái...

Em cắn tôi chặt quá..."

Nhìn đầu ngón tay chính mình lần lượt tiến vào bên trong chỗ mềm mại kia, lại mang ra nộn thịt hồng nhạt cùng chất lỏng trong suốt, hô hấp hắn càng ngày càng dồn dập, đôi mắt càng trở nên âm trầm.

Cảm giác được Lâm Vĩnh Túc khó chịu vặn vẹo , mông cô thỉnh thoảng áp sát đến nơi cứng rắn dưới thân, giống như châm lửa cháy lan ra đồng cỏ, từng chút một, làm cho lý trí hắn cháy sạch mơ mơ màng màng.

"A...Mau..mau lên một chút...aaa..."

Lâm Vĩnh Túc co rút mạnh, muời ngón chân co quắp, kêu lên như tiếng mèo khóc, trong cực hạn vui thích cô tựa hồ thấy được pháo hoa nở rộ , đầu óc trống rỗng.Dường như là cùng một lúc với cô, hắn thét lớn một tiếng.

Không biết qua có bao lâu, hắn nhìn cô gái trong lồng ngực mình sớm đã ngất xỉu, khuôn mặt vô cùng tiếc nuối.Mới một lần mà cô đã hôn mê.

Hắn thật chưa thoả mãn.(Na: *che mặt* ta không thấy gì.

Nhưng mà còn chưa thoả mãn????? =_=' Trịnh ca, anh dũng mãnh quá, Lâm tỷ là lần đầu mà, phải nhẹ nhàng chứ.)
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 4: Ngày cấm (1)


Hé mở đôi hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ chập chờn.Vùng eo đau nhức, toàn thân ê ẩm nói rõ ràng tối qua đã xảy ra chuyện gì.Lâm Vĩnh Túc khoé mắt ửng hồng nhìn lên trần nhà, ngón tay bạc nhợt siết nhẹ tấm chăn đắp vừa lộ ra nửa bầu ngực tròn trịa.Gia đình cô thế là tan nát.Hồi kết của cả một ước mơ trong mắt bao nhiêu người."

Cô gái.

Kể cho tôi nghe chuyện khiến em buồn."

Bên cạnh bỗng dưng truyền đến âm thanh trầm thấp, nhìn sang, đập vào mắt cô là hình ảnh kỹ nam siêu cấp đẹp trai cô đã bao về tối qua.Aizzz...Kể ra thì hắn cũng đẹp trai quá mức, khuôn mặt trầm lãnh, đôi môi mỏng nhưng đường viền rõ nét, sông mũi cao thẳng, bên dưới những sợi tóc đen bóng rủ xuống là hàng lông mày đậm, đôi mắt âm lãnh đặc biệt áp chế kẻ khác, gây cho người đối diện cảm giác như hắn mới chính là kẻ trên, là kẻ nắm quyền toàn năng.

Chậc...đẹp trai thế này mà đi làm nghề này, chắc là phải có nỗi khổ riêng.

Chẳng ai muốn cuộc đời mình vấy vào những hố đen như thế cả.Nghĩ đến cô lại nảy sinh lòng thương cảm dành cho hắn."

Anh...tên gì?"

Hắn 'a' lên một tiếng như giật mình, đáy mắt vô hình chung nổi lên ý cười."

Sao em muốn biết tên tôi?"

Hắn nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp ghé sát má cô: "Là yêu tôi từ 'lần đầu tiên'?"

Lâm Vĩnh Túc chột dạ đẩy hắn ra, tay nhỏ nhắn trăng như tuyết chống lên tấm ngực dày dặn rắn chắc, gì má ửng lên mảnh màu hồng."

Anh...đừng có nói bậy.

Là tôi muốn biết tại sao anh làm nghề này, nếu..."

"Nếu?"

Hắn nhướng mày nhìn cô.Gật đầu một cái: "Nếu có thể giúp, tôi sẽ giúp anh."

Phải, giúp được một người quay về con đường đàng hoàng còn hơn là đứng nhìn họ từ từ bị chìm sâu hơn vào vũng lầy.Khi chưa quá muộn thì coi như cô làm một việc thiện.Tiền.

Gia đình cô có thể nói là không thiếu."

Ô.

Vậy được."

Nhún vai một cái bất cần.

"Tôi là Trịnh Liệt.

Cứ gọi Liệt là được."

(Na: Liệt trong hán việt có nhiều nghĩa lắm nên đừng nghĩ tới liệt ấy ấy nhá.ví dụ như 烈 có nghĩa là anh dũng hay 洌 có nghĩa là xé rách, nhưng hán việt đều là "liệt" nha =_=)"Ừm.

Liệt, anh có gì khó khăn nói tôi biết đi.

Tôi sẽ giúp anh."

Trịnh Liệt nheo mắt nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh với chút tò mò xen lẫn thú vị.A, bản thân bị đau khổ không có lối thoát nhưng vẫn muốn giúp đỡ người khác sao?

Là nói cô lương thiện hay là ngốc nghếch đây?Bất giác trong lòng lại nổi lên tâm ý muốn trêu chọc cô gái nhỏ này."

Được.

Tôi đang nợ người ta rất nhiều tiền nhưng không có cách nào trả hết..."

"Vì vậy anh mới đi làm nghề này?

Vì nó vừa nhàn hạ lại vừa nhanh chóng kiếm được tiền sao?

Nhưng anh có thấy kiếm tiền bằng thân thể của mình thì rất không tốt không?

Vậy nên đừng làm công việc này nữa, tôi sẽ giúp anh."

Này này cô gái, tôi chưa nói xong."

Nếu em đã sẵn lòng giúp đỡ thì tôi không ngại từ chối."

Trịnh Liệt bỗng dưng lật người, đặt Lâm Vĩnh Túc dưới thân, trong tấm chăn nhỏ bé hắn biết có một thân thể vô cùng quyến rũ đang ẩn dưới đó.Lâm Vĩnh Túc là vì bất ngờ mà mở to mắt, hai tay níu chặt lấy tấm chăn kéo lên cao hơn."

Đã vậy, tôi cũng phải làm gì đó để tỏ thành ý hay ít nhất là trả ơn cho em chứ.

Đúng không?

"
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 5: Ngày cấm (2)


Bị đè lên người bởi một người đàn ông với tình trạng trần truồng thế này, dù đã trải qua với hắn một lần nhưng là Lâm Vĩnh Túc vẫn không thể nào quen cho được.Xấu hổ vẫn là xấu hổ.Nhưng cánh tay cộng với sức lực nhỏ bé làm sao kéo nổi tấm chăn lên cao hơn khi Trịnh Liệt đang giữ chặt lấy nó."

Cái cần nhìn cũng đã nhìn, cái cần làm cũng đã làm, em còn xấu hổ?

Nếu phục vụ em không tốt thì tôi sẽ bị quản lý mắng đấy."

Hả?

Bị mắng?Cô không phải người tốt nhưng cũng không đến mức gây hoạ cho người khác.Mà hơn nữa thì khi thân hình to lớn cùng vòng ba rắn chắc ấy lộ liễu bày ra trước mắt thì...cô cũng đã có chút không an toạ mà lại nghĩ tới tối qua.Nhưng mà...Lâm Vĩnh Túc có chút không tự nhiên chống tay lên ngực hắn."

Nhưng hôm nay không được."

"Không được?"

Trịnh Liệt khó hiểu nhướng mày.A...hôm nay là ngày cấm, là kỳ kinh nguyệt hằng tháng của cô."

Nói."

Hắn không can tâm nhìn miếng thịt treo trước mắt rồi mà lại chỉ ngồi nhìn, tay hắn điêu luyện đưa xuống nơi mềm mại nóng ấm giữa hai chân cô."

Ân..."

Lâm Vĩnh Túc cắn nhẹ môi dưới.

"Không được."

"Em là đang cố ý khiêu khích tôi đúng không?

Nhưng mà...em thật sự rất mê người."

Hắn cười một tiếng, bàn tay lại tiếp tục càn quấy nơi hoa huyệt bắt đầu rỉ nước.

"Thấy không?

Em cũng muốn mà."

Ánh mắt sắc sảo mang chút ôn nhu cùng ám muội.Bầu ngực tròn trịa lại bị hắn nắm lấy, nhào nặn thành đủ loại hìng dạng."

A....chỗ đó...ân..."

"Hử...thoải mái sao?"

Hắn dùng răng gặm nhẹ trên nụ hoa màu hồng trước ngực cô."

Ân...thoải mái...ư..."

Toàn thân cô ửng lên màu hồng nhạt, những dấu hôn đủ màu hồng tím dâm dị do trận kích tình tối qua để lại nổi lên trên làm da trắng muốt, càng tăng thêm thập phầm dục vọng đang muốn căng trướng."

Tiểu yêu tinh, thân thể em thật biết câu dẫn đàn ông."

Lâm Vĩnh Túc cong lên phần eo.A...ưm...ngón...ưm...ngón tay hắn đang tàn phá phía dưới, khuấy động dục vọng của cô tăng cao.Hắn cầm lấy viên trân châu như hạt đậu, nơi mẫn cảm nhất của người phụ nữ mà miết, hoa huyệt trương ra đến khó chịu.Ngứa.Thuỷ dục nhầy nhụa chảy ra nhiều hơn.Cô muốn."

Ân...tôi...ư...mmmm...."

"Em làm sao?"

Hắn gian tà hỏi, nhưng là tiếng nói trầm đục cùng hơi thở vướng chút khó khăn nói rõ rằng, hắn cũng đang muốn cô."

Tôi muốn...ưm.."

Lâm Vĩnh Túc nhắm lại đôi mi dài, khuôn mặt vì nhiễm ham dục mà đỏ hồng gò má.Hắn nhìn cô như vậy, hơi thở càng trở nên dồn dập, hoa huyệt cũng đã đủ độ trơn, khiến cho hắn có loại cảm giác muốn lập tức ở trong cơ thể cô kịch liệt rong đuổi.Trịnh Liệt cúi đầu, ôm lấy cô, hôn lấy đôi môi đang bị hàm răng xinh đẹp cắn lấy."

Nên nhớ, đây là đôi môi của tôi, em không được làm đau nó."

Thanh âm khàn khàn, hơi nóng phả đầy, quanh quẩn bên tai khiến cả người Lâm Vĩnh Túc nóng như phát sốt.Lâm Vĩnh Túc mở ra hai mắt nhuốm màu tình dục, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới hắn nói chuyện như kẻ đứng trên, hoàn toàn không giống với giọng điệu của người bị đàn áp.Bá đạo nhưng rất ngọt ngào, lại pha lẫn chút ôn nhu khiến người ta mê mẩn.Chẳng lẽ đây là chiêu thức của kỹ nam?Thật không hổ danh là nơi hội tụ những người đàn ông khiến phụ nữ phát điên.Đầu óc không còn thời gian bay bổng lung tung vì phía dưới ham muốn tăng cao, khó chịu nâng eo.Miệng cũng đáp lại nụ hôn của hắn, giọng nói mềm mại: "Liệt, động đi, động đi, tôi muốn..."

Trịnh Liệt nở nụ cười bằng ánh mắt."

Hảo.

Đáp ứng em."

Hắn nhấn người, phân thân đang dựng trước cửa liền chìm trong hang động mềm mại, ấm nóng.A...dễ chịu quá.Lâm Vĩnh Túc liền căng trướng phía bụng dưới nhưng chỗ giao thoa lại thoải mái đến không tưởng, cô nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ép cho phân thân của hắn xâm nhập thật sâu vào trong cơ thể.***
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 6: Ngày cấm (3)


Cô muốn nhanh một chútCảm giác này thật khiến người ta muốn lại càng muốnNhưng ai biết cái thứ 'bà con' chết tiệt hàng tháng đều đến thăm cô vài ngày kia khi nào sẽ tớiVậy nên nhanh lên, cô muốnTrịnh Liệt bị động tác này của cô làm cho ngạc nhiên, sau đó liền kích thích hừ lạnh một tiếng."

Em bức tôi đến phát điên mất."

Lập tức hắn rút ra phân thân, lại đập thật mạnh vào, chỉ nghe cô "a" lên một tiếng dụ hoặc, âm thanh quỷ mị như muốn nghiền nát linh hồn hắn.Trịnh Liệt đặt tay sau tấm lưng trần của cô, bắt đầu sáp nhập liên hoàn.Mỗi lần đi vào đều chôn ở nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong cô, rồi khi rút ra lại bị cô bóp chặt không muốn buông, khoái cảm dâng lên tận đỉnh đầu, lan khắp toàn thân.Lâm Vĩnh Túc cũng bị khoái cảm che mắt, sớm đã không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết mở miệng lớn tiếng rên rỉ theo bản năng."

Ân...kêu to một chút...hự...tôi mới phục vụ tốt được...hự..."

Mỗi một tiếng 'hự' kia là cả một lần hắn dùng hết sức mình đi vào, đập mạnh vào nơi ướt mềm khiến cho Lâm Vĩnh Túc quằn quại, rên rỉ càng lớn."

Ân...a...aa...mạnh...mạnh quá...a..."

Tuy là miệng nói vậy nhưng hai tay cô lại ôm chặt lấy hắn, tựa như sợ hắn biến mất."

Vậy tôi rút ra.."

"Ân...không...mạnh..mạnh hơn một chút...ưm...sâu hơn một chút...."

"Tiểu yêu tinh, em thật dâm đãng."

Hắn mạnh mẽ rút phân thân ra, thở dốc, lại mạnh mẽ tiến vào.Thật chặt, thật co bóp.Hắn ngẩng đầu lên trần nhà, đôi mắt nhắm lại, cảm nhận hạ bộ của mình đang được cô co bóp chặt chẽ.Thở hắt ra một hơi, hắn chỉ muốn đem cô mà dày vò đến cạn kiệt sức lực mới thôi.Hắn đem hai chân cô tách ra, đập thật mạnh đi vào, đồng khoái khiến cho cả hai cùnh lúc phát ra tiếng rên rỉ.

Trịnh Liệt bởi vì kích thích quá độ mà ra vào như vũ bão, tưởng chừng có thể phá hỏng cô."

Cô gái.

Đủ sâu, đủ mạnh chưa?"

Hoa huyệt cô giống như cái miệng nhỏ bị hắn sáp nhập quá chặt chẽ mà vừa cắn nuốt vừa phun ra theo từng lần ra vào của hắn.Vì ra vào quá mạnh và nhanh nên ái dịch bị chà sát đến biến dạng thành bọt, kêu lên tiếng "nhóp nhép" dâm dục.Căn phòng lại lần nữa tràn ngập mùi vị kích tính hoan ái.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 7: ngày cấm (4)


"Ân...nhanh...quá...ân..."

"Cô gái...em quá chặt...hự...thả lỏng đi..."

Trịnh Liệt vì hạ bộ bị cô cắn nuốt chặt chẽ mà nhíu mày, cảm giác như muốn nổ tung.Tay hắn khẽ vỗ vào chiếc mông tròn trịa của cô vài cái phát ra tiếng 'bốp bốp' giòn tan."

A..."

Do cảm giác, do đau, do thoải mái mà cô 'a' lên một tiếng, ưỡn lưng lên.Cái loại cảm giác đau nhưng lại đưa đến cho người ta khoái cảm đến điên người.Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng, lại lần nữa mạnh mẽ luật động ra vào.Tiếng va đập giữa hạ bộ hai người vang lớn trong căn phòng ngập mùi tình dục.Ái dịch của cô tràn ra ngày càng ướt đẫm, chảy dọc theo bờ cong xuống mông, ướt đẫm một vùng đệm.Tiếng thở dốc ma mị tràn ra.Dù phân thân đang hoạt động không ngừng nghỉ, ngón tay hắn vẫn không ngại xoa nắn nơi huyệt đạo ướt đẫm đang mút chặt của hắn.A...quá chặt.Ngón tay xoay quanh, một vòng lại một vòng vuốt nơi nhạy cảm."

Ân...a..."

Vừa ra vào vừa bị xoa nắn như thế khiến cơ thể mẫn cảm của Lâm Vĩnh Túc không chịu đụng nổi lại ưỡn cao hơn phần eo.Nơi hạ bộ lại sáp nhập sâu hơn."

A...em muốn tôi chết vì sung sướng sao?

Hảo.

Chiều ý em."

Nói xong, Trịnh Liệt xoay người Lâm Vĩnh Túc lại, để lưng cô quay về phía mình, cái mông tròn trắng muốt như tuyết chĩa về hắn, bàn tay to lớn liền nắm lấy hai vùng tuyết trắng mà đặt thẳng hạ bộ mình, đẩy mạnh một cái, phân thân to lớn lập tức đâm sâu vào trong cơ thể mềm mại.Lần đầu tiên Lâm Vĩnh Túc trải qua loại cảm giác này.

Khoái cảm đến tột cùng, cô ngẩng cao đầu khóc không ra tiếng, chỉ biết cắn chặt răng mà ngâm nga những âm điệu "ân ưm" đủ nhịp thăng trầm.Trịnh Liệt là quá khích vì làm theo kiểu này mà âm đạo vốn đã nhỏ hẹp của cô lại như thít chặt hơn, bấu víu lấy nam căn của hắn như muốn nuốt gọn rồi đóng lại không cho ra ngoài nữa.Lâm Vĩnh Túc sớm đã bị khoái cảm che hết lý trí không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ biết lớn tiếng, hai chân vì quá kích thích mà hơi kẹo chặt hơn nhưng lại bị bàn tay ma quái của Trịnh Liệt giữ lấy, cứng rắn tách ra để hắn có thể tiến công dễ dàng kịch liệt hơn.Hắn lại lần nữa đi vào thật mạnh, vừa mạnh vừa sâu, va chạm khiến cho cả hai đều không kiềm được mà rên lên khoái đạt cao vút."

Sâu quá...sâu quá rồi...ân...Liệt...ân...nhẹ chút..."

Lâm Vĩnh Túc khuôn mặt đặt lên nệm, chĩa mông về phía hắn, ngón tay thon dài nắm chặt lấy ga trải giường mà kêu lên.Khoái cảm liên tục đánh sâu vào từng ngõ nghách giác quan của cô, nhưng là người đàn ông này quá dũng mãnh, hết lần này đến lần khác lại đưa cô tới cực hạn khoái cảm.Loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật thoải mái.

Chỉ muốn khiến cho cô lập tức chết đi vì dễ chịu.Đột nhiên hắn dừng lại.Đang lúc cao trào mà hắn lại dừng lại?Lâm Vĩnh Túc liếc đôi mắt ướt nhìn Trịnh Liệt, chỉ thấy hắn một mặt đen như than.Đôi mắt sắc như dao đang nhìn nơi giao hợp của hai người mà phóng ra tia lửa điện.Bỗng hắn cúi người xuống, ghé sát tai cô trầm thấp giọng: "Tiểu dâm đãng, bà con đến thăm, em có muốn tiếp tục?
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 8: ngày cấm (5)


"Cô gái, bà con đến thăm.

Em có muốn tiếp tục?"

Giọng hắn trầm thấp mang theo mùi nguy hiểm nồng nặc.Lâm Vĩnh Túc đang mơ màng trong cơn mê loạn đột nhiên dừng lại khiến cơ thể chưa kịp thích ứng nhưng hai chữ "bà con" vừa phát ra, gần như lập tức cô mở to hai mắt.Đến...rồi...???

Lâm Vĩnh Túc giật mình nhìn xuống nơi đang hạ bộ đang liên kết hai người lại với nhau.Nơi đó...Có chút...À không...phải nói là có khá nhiều thứ chất dịch màu đỏ sẫm đang chảy ra.Không đợi suy nghĩ nhiều cô liền đứng phắt dậy chạy về phía phòng tắm, mặc cho vừa rồi đang dâm mỹ ra sao, bỏ qua người đàn ông kia đang ngơ ngác trên giường.Xin lỗi!

Xin lỗi!

Nhưng tôi không thể tiếp tục.Lâm Vĩnh Túc tựa lưng vào cánh cửa phòng tắm, thở dốc.Khuôn mặt vì hoan lạc vừa rồi chưa dứt công thêm xấu hổ vì "bà con" lại càng ửng hồng mê ly.Cô cúi xuống nơi giao điểm giữa cặp đùi trắng nõn thon dài đang rỉ ra chất lỏng đặc màu đỏ, cắn cắn môi, sau đó mở vòi nước.***___________Cạch.Cánh cửa phòng tắm mở ra.Lâm Vĩnh Túc bước ra với đôi vai trần và chiếc khắn tắm quấn quanh người.Mái tóc ẩm ướt rỉ xuống những giọt nước, từ trán xuống đôi lông mày thanh tú, gò má trắng nõn, đôi môi đỏ mọng ướt át, chiếc cổ thon dài rồi chảy xuống vùng xương quai xanh tinh tế, giọt nước trong suốt như pha lê chảy xuống thêm chút nữa, chạm đến vùng đầy đặn đang được khăn tắm che che lấp lấp, phập phồng mê hoặcTrịnh Liệt nhìn đến có chút ngây dại.Chiếc khăn tắm trên không đủ dài để che đi đôi chân ngọc, chỉ đủ che khuất đi bộ mông tròn trịa như có như không đang khiêu gợi trước mặt hắn.Cô...Là đang thách thức sự kiềm chế của hắn?Nuốt ực một miếng nước bọt, Trịnh Liệt ho khan, sau đó quay mặt để giấu đi dục vọng đang hiện hữu trong đáy mắt.Khốn kiếp!

Sao lại chọn đúng lúc này mà đến chứ?Mắt khẽ liếc sang một tý.

Đập vào mắt hắn là hình ảnh Lâm Vĩnh Túc đang cởi khăn tắm ra, cầm lấy chiếc áo ngực hình dâu tây màu hồng đang treo đầu góc giường.

Chắc hẳn là tối qua đã tiện tay vứt ngay tại đó.Ừ thì...đâu giường chính là ngay tại tầm mắt hắn đang nhìn cô.

Vậy mà cô vẫn dám cởi bỏ đi mảnh "áo giáp" cuối cùng đó mà trần truồng đứng trước mặt sói thế này.Chẳng lẽ cô nghĩ hắn là thái giám hay là cô đánh giá sức chịu đựng của hắn quá cao đây?Nhìn những ngón tay thon dài xinh đep xủa Lâm Vĩnh Túc đang cầm lấy đầu khuy áo, loay hoay mãi vẫn chưa gài lại được.Nhìn theo làn da mượt mà bóng bẩy là chi chít những dấu hôn xanh tím mà hắn để lại, ám muội đến mờ mịt.Trịnh liệt vươn người tới, cầm lấy khuy áo mà Lâm Vĩnh Túc đang loay hoay, đặt bờ ngực dày dặn dán vào tấm lưng cong của cô, ghé sát vành tai đang ửng đỏ vì bất ngờ, thấp giọng: "Tiểu yêu tinh, em cố ý?"
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)


Lâm Vĩnh Túc nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất.Nắng vàng chiếu lên những tán láVàng óng ánh phản chiếu tia phản xạ như những giọt ngọc chói mắtTrên khuôn mặt xinh đẹp còn in chút hồng hàoĐôi mắt to đen nhánh ẩn hiện cảm xúc xa lạ pha trộn vào nhauNgón tay thon dài khẽ vẽ vài vòng tròn trên tấm đệm màu hồng phấn êm ái.Cô nhớ tới hắn, người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình.Aizzz...Nói gì thì nói, sau khi hắn cài khuya áo cho cô, vì ngượng mà cô đẩy tay hắn ra, sau đó mặc vội áo, rút từ trong ví ra một xấp tiền đặt lên bàn nói "trả công cho anh" xong liền chạy thẳng ra cửa.Làm vậy có khiến cho hắn tủi thân vì bị xem như là một trai bao rẻ tiền không?Dù gì cũng vì hoàn cảnh anh ta mới đi vào con đường này.Thở dài một hơi, Lâm Vĩnh Túc nằm xuống gối, mắt nhìn ra cây hoa tường vi leo ngoài cửa sổ, ngón tay vẽ trong không trung theo đường cánh hoa.Có phải là cô nên đi xin lỗi hắn không nhỉ?

Nghĩ thế cô bật dậy, đi đến bên tủ đồ chọn đại một bộ thường phục, váy trắng liền thân, ren hoạ tiết với đường chân váy nhẹ nhàng lưu động theo mỗi bước đi.Chọn một đôi giày thể thao màu xanh nhạt.Mái tóc đen nhánh xoã tung.Tổng thể nhìn chung, cô như một thiên tiên xinh đẹp mà hư ảo, nhẹ nhàng mà phiêu dật.Lâm Vĩnh Túc mặc xong xuôi cũng không nhìn lại có hợp hay không, đơn giản cô không quá quan tâm tới vẻ bề ngoài, luôn thoải mái nhất có thể.Lâm Vĩnh Túc đi ra phía cửa, vừa chạm tới khoá cửa thì bước chân chợt khựng lại.A...cô quên mất.Cô chỉ mới biết mỗi tên hắn là Trịnh Liệt, còn tuổi tác, quê quán, địa chỉ, hay là số điện thoại cô đều không biết.Vậy làm sao tìm hắn bây giờ?Lâm Vĩnh Túc mang theo khuôn mặt ủ rũ xoay người đi vào trong, đến bên chiếc giường liền nằm phịch xuống.Aizzz...đầu óc cô lú lẫn rồi.***____________Ở một nơi khácTrong phòng giám đốc của bệnh viện AMột người phụ nữ với mái tóc búi phía sau đang ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bắt chéo hai chân, mặc bộ tây phục màu đen và khoác chiếc áo blu trắng dài ở bên ngoài, đeo cặp mắt kính gọng vàng, thoạt nhìn qua làm cho người khác nảy sinh cảm giác đây là một người phụ nữ tri thức hiện đại điển hình.Nhìn bà ta không ai dám mở miệng đoán bà đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Bởi so với những thiếu nữ ngoài kia, có thể bọn họ còn phải cúi đầu cho nhan sắc trẻ trung của bà.Bà chính là Khiên Thục Linh, mẹ của Lâm Vĩnh Túc.

Ngồi đối diện với Khiên Thục Linh là một chàng trai trẻ, khoảng tầm mười bảy đến mười tám tuổi, ngoại hình không tồi, dáng người cao khoảng một mét bảy tám, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như trứng gà luộc.

Đôi môi đỏ hồng, dáng mũi cao mang theo vẻ ngạo mạn, nhưng đôi mắt lại mềm yếu, nhu nhược. (Na: tiểu nhược thụ trong truyền thuyết đây mà.

Hắc hắc.)Cậu ta nâng tầm mắt nhìn người đàn bà nghiêm nghị trước mặt, nhỏ giọng: "Dì Thục Linh, con biết con tìm đến dì thế này là hơi đường đột."

"Đừng gọi tôi là dì.

Tôi không quen cậu.

Cứ gọi tôi là bác sĩ Khiên hay bà Khiên cũng được."

Lập tức lạnh lùng mở miệng, ngừng một chút nói tiếp: "Cậu muốn tôi cứu mẹ cậu?

Cậu nghĩ tôi sẽ cứu kẻ đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi?

Vô Dĩnh Kỳ cậu cũng quá ngạo mạn rồi."

Chàng trai tên Vô Dĩnh Kỳ cắn cắn môi, ánh mắt tràn ngập nước, nhìn như chú cún bị lạc đườngm thật sự rất đáng thương nhìn người phụ nữ trước mặt, bà ta đứng dậy, tay chắp sau lưng đi về phía mình.Đôi nhũ phong cao ngất trước ngực ẩn sau bộ tây trang màu đen nhưng không bị trói buộc càng thêm kiêu ngạo vươn cao, khẽ rung động theo từng bước chân.Vóc dáng hoàn mỹ được được tôn lên rõ ràng những đường cong qua độ bó của quần áo càng thêm hấp dẫn dụ hoặc dù đã được chiếc áo blu dài trắng che bớt đi, đôi bàn tay bạch ngọc chống lên hai bên thành ghế cậu đang ngồi, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt Vô Dĩnh Kỳ, uy nghiêm như một nữ hoàng.

Đập thẳng vào mắt Vô Dĩnh Kỳ là bộ ngực no tròn trắng như tuyết của Khiên Thục Linh.Vô Dĩnh Kỳ không khỏi than thầm một câu "thật to"."

Vô Dĩnh Kỳ, coi như cậu nợ một ân huệ."

Nói xong bà đứng dậy, đi về phía cửa, không nhìn lại dù chỉ một lần.

Trong phòng chỉ còn lại chàng trai trẻ Vô Dĩnh Kỳ đang ngồi đó, cậu vẫn còn đang lưu luyến một chút hương tản ra từ người của người phụ nữ kia.Hít sâu một hơi, bất giác Vô Dĩnh Kỳ mỉm cười, thay vào vẻ mặt như cún con khi nãy là một ánh mắt chứa đầy quỷ quyệt, thích thú, và cả mong đợi.Kể ra...phụ nữ lớn tuổi cũng thật hấp dẫn.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)


Trên hành lang bệnh viện ATiếng giày cao gót ưu nhã vang lên, trong không gian tịch mịch càng thêm to lớn kỳ dịKhiên Thục Linh khoác trên mình bộ blu dài nhìn tựa một thiên thần trắng xinh đẹp, chỉ là uy khí toả ra từ người bà khiến kẻ khác có cảm giác uy nghiêm đáng sợ.Đôi chân thon dài bước trên nền gạch hoa sáng bóng của bệnh viện, hướng toilet nữ đi tới.Khiên Thục Linh đẩy cánh cửa toilet bước vào, hai tay chống trên thành bồn rửa tay, ngước mắt nhìn mình trong gương rồi thở hắt ra một hơi.Tháo gọng kính vàng đặt xuống bên bồn rửa tay, day day huyệt thái dương.Lâm Trạch ơi là Lâm Trạch, ông một đời trăng hoa, hết người ngày đến người khác đến tận cửa tìm thế này.Vì Vĩnh Túc, vì muốn cho con gái một cuộc sống hạnh phúc nên tôi đã nhẫn nhịn đến tận ngày hôm nay, nhưng thế này thì quá lắm rồi.Rốt cuộc ông muốn tôi nhịn đến thế nào nữa mới hả lòng hả dạ đây?Khiên Thục Linh xoay người, hơi dựa lưng vào tường rút điện thoại ra, bấm phím 1 gọi, đầu bên kia vang lên tiếng tụt tụt...Lâm Vĩnh Túc đang nằm dài trên giường bỗng có tiếng điện thoại, nghe tiếng chuông cũng biết là ai, liền uể oải vươn tay với lấy chiếc di động đầu giường."

Alo...mẹ ạ."

Lâm Vĩnh Túc vừa nghe vừa gật đầu, sau đó mới đáp lại: "Vâng, tài liệu trong ngăn kéo đúng không ạ?

Con sẽ đem tới ngay cho mẹ."

Tắt máy, Lâm Vĩnh Túc nằm úp mặt xuống gối.

Hốc mắt nóng ấm thấm ướt một mảnh gối.Khiên Thục Linh, người phụ nữ thành công trên con đường sự nghiệp, người phụ nữ luôn hết mình vì gia đình, là người cô đã từng cực kỳ hâm mộ và kính trọng.Nhưng ngày hôm đó...Buổi tối hôm đó khi đang trên đường đến khu mua sắm Vaji, cô đã bắt gặp thấy mẹ cô đang ngồi trong quán cà phê với một chàng trai trẻ.Hẳn cô sẽ chẳng nghĩ gì nếu như người con trai kia không nắm lấy tay mẹ mình như đang nài nỉ, rồi bà rút trong túi ra một xấp tiền giấy, sau đó hai người lại cùng lên xe, đi đâu...cô không biết.Nhưng buổi tối hôm đó mẹ cô lại không về nhà.Quá rõ rồi còn gì.Lâm Vĩnh Túc không hiểu, cô không hiểu vì sao người phụ nữ cao ngạo như mẹ cô lại có thể làm chuyện đó.Dụi dụi mặt vào gối để lau đi nước mắt, Lâm Vĩnh Túc đứng dậy bước vào phòng lấy tài liệu mà Khiên Thục Linh cần.***_______Cũng có thể tâm trạng mà Lâm Vĩnh Túc không đi xe mà đi bộ.Trên con đường gần trung tâm thành phố, nhộn nhịp lẫn đông đúc quá mức cần thiết.Lâm Vĩnh Túc đứng chờ đèn đỏ, một tay lau mồ hôi trên trán, một tay quạt quạt trước mặt, dường như làm như thế sẽ mát hơn vậy.Có điều...nóng đến chết cô rồiHai má đỏ bừng vì nóng, đôi đồng tử đen nhíu lại vì ánh sáng mặt trời, làn da tuyết trắng dưới tia bức xạ của mặt trời lại càng thêm long lanh xinh đẹp.Lâm Vĩnh Túc vẫn mặc trên mình bộ quần áo khi nãy định đi kiếm Trịnh Liệt.Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt, một thiếu nữ xinh đẹp đang không ngừng lấy tay quạt, tựa như hành động của một đứa trẻ đáng yêu lọt vào tầm mắt của một người đàn ông.Người đó là tổng tài của tập đoàn IE nổi tiếng trên thế giới với đa lĩnh vực, từ nhà đất, điện ảnh, y học, khai thác dầu hay cả chế tạo vũ khí ngầm...tất cả đều đứng nhất nhì trên thế giới, người người đều biết, nhà nhà đều hay.Người đàn ông trẻ tuổi này tiếp nhận một IE muốn sụp đổ từ tay cha mình đã kéo nó dậy, không những là kéo dậy mà còn là bật dậy đến kinh ngạc.Tất nhiên đi kèm với những điều trên thì truyền thuyết về một tổng tài tài trí cơ mưu hơn người đã được dệt nên hàng ngàn hàng vạn câu chuyện.Kẻ có vầng hào quang sáng chói, đứng trên bất cứ ai, có thể nói là hô mưa gọi gió trên thương trường mà không ai dám chống đối - Trịnh Liệt.Hắn ngồi vắt chéo chân ở ghế sau chiếc Ferrari màu đen với số lượng sản xuất có hạn trên thế giới, bộ tây trang mang nhãn hiệy Italya ôm lấy thân hình hoàn mỹ của hắn, tựa lưng vào ghế, mắt ưng dài hẹp nheo lại lộ vẻ âm hiểm thâm sâu nhìn cô gái đang đứng chờ đèn đỏ kia, khóe miệng nở nụ cười hiếm hoi.Đang định cho người kiếm em, hóa ra em ở trước mắt tôi đây rồi, tiểu bạch thỏ, tôi chưa cho phép mà em dám trốn khỏi tôi?

Thật to gan mà, để xem lần này tôi sẽ trừng phạt em thế nào.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)


(ta nói, truyện này là ta tự sáng tác, nên các sắc đọc xong thì vote hoặc cmt/theo dõi để ta còn có động lực mà viết tiếp nha *cười*)

Đèn xanhLâm Vĩnh Túc bước sang đườngTrong lòng bàn tay nắm chặt lấy tập tài liệu như sợ nếu nới lỏng tay sẽ mất đi vậyĐi...cứ đi...đến khi hai chân rã rời, toàn thân ướt đẫm mồ hôi thì cô cũng đến được cổng bệnh viện A.Cô bước vào trong mà không hề biết rằng có một đôi mắt lạnh lùng sắc bén như chim ưng đang dõi theo mình từ điểm đèn giao thông đến tận giờ.***_________Khiên Thục Linh gọi điện thoại xong cho Lâm Vĩnh Túc thì đi ra khỏi toilet, đi về phòng làm việc của mình.Bà bước vàoTrong căn phòng màu trắng toát của viện trưởng bệnh viện A, tuy chỉ đơn sắc mỗi màu trắng nhưng được bố trí vật dụng vô cùng tinh tế, cùng những đồ vật trang trí mang phong cách Châu Âu cổ điển được tối giản đi hoạ tiết và giữ lại những đường nét nổi bật nhất khiến cho cả căn phòng toát lên sự tinh tế của chủ nhân nó.Giữa căn phòng đặt bộ bàn ghế sofa màu trắng ngà, có một chàng trai trẻ đang nằm gục trên ghế.Khiên Thục Linh bước lại gần, đưa đôi mắt nhìn xuống người đang nhắm mắt bên sofa kia.Vô Dĩnh Kỳ, cứ tưởng cậu ta về rồi, không ngờ vẫn còn ở đây.Khiên Thục Linh cúi người xuống, hơi ghé tai sát mũi Vô Dĩnh Kỳ.Nhịp thở đều, thật là cậu ta ngủ rồi sao?Aizzz...Khiên Thục Linh ngồi lên ghế sofa, bàn tay khẽ vuốt mi tâm đang nhíu lại của cậu.Theo tâm lý học, đang ngủ mà mi tâm nhíu lại thế này, hẳn là cậu ta rất mệt mỏi trong cuộc sống.Lại nhìn đứa trẻ tuấn tú đang say ngủ, Khiên Thục Linh thở dài một hơi.Tội nghiệp, từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của bố, mẹ thì đau ốm không thể rời giường, một thân một mình gánh hết mọi việc, bươn chải để lớn lên.Bàn tay Khiên Thục Linh vuốt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, hàng mi dài có chút động, bà liền thụt tay về.Cẩn thận nhìn lại, Vô Dĩnh Kỳ vẫn ngủ say.Không hiểu sao nhìn khuôn mặt của cậu bà lại dâng lên một cảm giác khó tả.Là thương tâm?

Hay thương hại?Khiên Thục Linh lắc lắc đầu, cười khổ.Dường như đó là cảm giác của một người mẹ.Khiên Thục Linh đỡ đầu của Vô Dĩnh Kỳ dậy, muốn đưa cậu lại chiếc sofa dài phía đối diện để cậu có thể ngủ thoải mái hơn là chiếc sofa hình vuông này.Thế nhưng khi vừa đỡ dậy thì cậu ta liền quay mặt, cả khuôn mặt đều núp trên bộ ngực tròn trịa của bà.Bầu ngực đầy đặn cao ngất đều bị mặt cậu đè ép đến biến dạng.Từng luồng khí nóng từ mũi cậu phả ra, mơn trớn trên làn da có chút nhạy cảm, khiến cho Khiên Thục Linh cảm nhận được từng đợt nóng rực.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)


Khiên Thục Linh cố đẩy khuôn mặt cậu ta cách xa bầu ngực mình một chút, nhưng khuôn mặt như búng ra sữa đó cứ mỗi lần bà vừa chạm tới là lại quay bên này, lật bên khác.Mỗi một lần như vậy lại là một lần bầu ngực no tròn của bà bị hắn đè bẹp sâu hơn nữa, vùi sâu hơn nữa.Không còn cách nào, dù gì thằng bé cũng chỉ là một đứa trẻ còn ngây thơ, nhìn vẻ mặt đang say ngủ kia bà lại không thể nào mà nổi khí được.Đành nhẹ nhàng hết mức, loay hay sau gần ba mươi phút mới có thể đặt cậu ta yên ổn nằm trên chiếc sofa dài ở đối diện.Lúc này Khiên Thục Linh mới đưa tay vuốt nhẹ vài ngọn tóc đen mềm rủ trên hàng mi đang nhắm lại của Vô Dĩnh Kỳ, thở hắt một hơi.Đứa trẻ đáng thương, vì để chữa trị cho căn bệnh không thuốc chữa của mẹ mình mà đã phải cực khổ như vậy.

Nhưng là...aizzz....

Có thể sẽ đưa cậu ta về nhà nuôi dưỡng xem sao, dù gì nó cũng là con của Lâm Trạch, là em trai của Vĩnh Túc.Bỗng dưng ngoài cửa "cạch" một tiếng, sau đó dường như là tiếng giày giẫm lên nền nhà nhỏ dần....

Nhỏ dần...Lúc Khiên Thục Linh đứng dậy đi ra xem là ai thì cũng là lúc đôi mắt đang khép chặt của Vô Dĩnh Kỳ mở ra, con ngươi đen láy sâu như hút người vào đó nhìn theo tấm lưng của Khiên Thục Linh.

Đôi chân thon dài trắng muốt, cộng thêm đôi giày cao gót càng làm bà trở nên mềm mại uyển chuyển.

Lúc này dáng người gợi cảm của bà đã được Vô Dĩnh Kỳ thu hết vào trong mắt!Thân hình bà giống như là trời sinh để giết chết đàn ông, cho dù mặc y phục gì đi nữa, đường cong duyên dáng mềm mại vẫn không bị che dấu, thậm chí còn càng thêm lả lướt.Nương theo nhịp chân của bà là làn gió mang theo mùi hương trên người toả ra nhè nhẹ, lan toả trong không khí.

Vô Dĩnh Kỳ theo bản năng hít sâu một cái, đây là mùi hương cơ thể, mùi hương quyến rũ đánh thẳng vào tâm lý cậu khiến cậu toàn thân nóng rực.Chậc...

Người phụ nữ này...

Đúng là không thu phục không được. (Na: cạn lời.)***_______Mới năm phútTrịnh Liệt liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay, khó hiểu cau mày.Cô ấy vào đây chỉ năm phút rồi đi ra, còn mang theo cái bộ dạng như thế?Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?Trịnh Liệt ngồi vắt đôi chân dài sau chiếc quần âu mang nhãn hiệu italya, phát ra khí thế trầm mặc áp bách không ai có.Hắn nhìn theo thân thể mỏng manh của cô gái với bộ váy trắng đơn giản cách đó không xa, đôi mắt vô hồn, bước chân chậm chạp lê từng bước trên con đường chật ních người qua, thỉnh thoảng còn đụng phải người đi đường."

Đi."

Trịnh Liệt chỉ nói ra một chữ, hất cằm bảo tài xế khởi động xe.---Lâm Vĩnh Túc bước chậm rãi, cô bật cười nhẹ.Cô chỉ đưa tài liệu đến cho mẹ mình, không ngờ lại gặp được một cảnh này.Mẹ cô và một người con trai ở chung phòng, âu âu yếm yếm, thật khiến kẻ khác ngứa mắt mà.

Cậu ta thậm chí nhìn còn có vẻ ít tuổi hơn cả cô.Mẹ cô rốt cuộc có biết đến đứa con gái này nữa không?

Hay lại...Két.Tiếng xe ô tô dừng lại bên cạnh cô.Cô đi nó cũng đi, cô dừng nó cũng dừng.Lâm Vĩnh Túc nhíu mày, nhìn cánh cửa đang hạ xuống.Một khuôn mặt trầm lạnh lộ ra.

Lâm Vĩnh Túc mở lớn hai mắt, nhìn người ngồi trong xe, thốt lên hai chữ: "Trịnh Liệt?"(Na: chúc mừng hai anh chị "ĐOÀN TỤ", chúc mừng các sắc nữ lại sắp tốn tiền để nhập viện vì mất máu.

Hehe...)
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)


Trong quán cà phê nhỏ giữa lòng thành phố náo nhiệtBản nhạc violon nhẹ nhàng lan toả đến từng ngõ ngách bên trong quánNơi phía góc cuốiCạnh cửa sổ kính sát đấtNơi có thể vừa ngồi nhìn ra cuộc sống ôm đồm tấp nập, vừa ngồi nhâm nhi tách cà phê nồng nàn và tĩnh lặng.Ở nơi đó có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện với nhau.Chàng trai có vẻ như là một kẻ từng trải thâm niên của thương trường, mang theo đôi mày đậm và đôi mắt sắc sảo như muốn xuyên thấu người khác.

Hắn chỉ mặc độc nhất áo sơ mi trắng và quần âu đen, nhưng lại tản mác khí thế bức người.Vẫn như lần đầu gặp.Lâm Vĩnh Túc thầm nghĩ.Nhìn hắn vẫn không khác gì lần ở trong quán bar hôm đó, vẫn là một thân đơn giản, thâm trầm và lãnh mặc.

Tựa như tách biệt với thế giới, tự cô lập với thế giới của chính mình, thế giới băng lãnh mà hắn chính là đấng vua toàn năng.

Người hắn toả ra một khí bách khiến cho người nhìn vào đều nảy sinh một loại cảm giác bá đạo, và rồi tự cúi đầu trước loại khí bách đó.Lâm Vĩnh Túc xoay nhẹ tách cà phê ở trên dĩa sứ nhỏ.Phải, cô cũng chỉ là người bình thường, cũng giống như bao người khác, đều tự cúi đầu trước mặt hắn.Trịnh Liệt ngồi phía đối diện, dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo, tay phải vươn lên lấy chiếc thìa nhỏ khuấy đều cà phê trong ly.Tiếng đồ sứ va chạm vang lên tiếng "leng keng" khiến Lâm Vĩnh Túc có chút chột dạ, siết lấy tách cà phê mạnh hơn một chút."

Cô không định nói gì à?"

Trịnh Liệt cầm lên tách cà phê, để trước mũi ngửi ngửi, làn khói nhè nhẹ bay trước mặt hắn như hư ảo.Là do làn khói...hay...

Vốn dĩ hắn đã đẹp trai bức người như thế?Lâm Vĩnh Túc ngây ngốc một lúc rồi như chợt sực tỉnh, vội cười ngóic nghếch: "À...haha...

Thật trùbg hợp nhỉ?

Không ngờ anh lại gặp anh nhanh như vậy."

Động tác uống cà phê của Trịnh Liệt bỗng nhiên dừng lại, hắn ngước mắt nhìn cô, nhướng mày: "Ý cô là không muốn gặp tôi sao?"

"Không không, tôi không có ý đó."

Lâm Vĩnh Túc xua xua tay: "Tôi chỉ nghĩ là công việc của anh hẳn rất bận rộn, không nghĩ lại có thể gặp anh thế này."

Công việc bận rộn?Trịnh Liệt cau mày, sau đó dường như hiểu ra gì đó, bật cười một cái."

Phải.

Công việc của tôi thực rất bận."

Không nghĩ tới cô gái nhỏ này vẫn tưởng anh là trai bao cấp cao của câu lạc bộ đêm.

Thật là ngốc thật hay giả vờ ngốc đây?Lâm Vĩnh Túc gật mạnh đầu một cái như để khẳng định cho câu nói vừa rồi của hắn."

Chính là vậy, tôi cũng định hôm nay tìm đến anh nhưng lại không biết tìm ở đâu."

"Tìm tôi?"

"Phải.

Tôi muốn xin lỗi anh vì hôm trước, tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh."

Nghĩ lại lúc đó cô vì xấu hổ mà ném xấp tiền mặt lên bàn rồi đi luôn, chắc chắn là đã làm tổn thương anh ta, chắc chắn anh ta rất tức giận.Trịnh Liệt "à" lên một tiếng như hiểu ra vấn đề, sau đó nhíu nhíu đôi lông mày nói: "Đúng là tôi đã bị tổn thương lòng tự trọng, nên hôm nay mới cố tình tới gặp cô..."

"Để trả lại số tiền đó sao?"

Hắn còn chưa nói hết, Lâm Vĩnh Túc đã cắt ngang: "Khô...không cần đâu.

Đó là số tiền anh đáng được nhận."

"Đáng?"

Trịnh Liệt có chút mơ hồ hỏi lại cô.Lâm Vĩnh Túc khẽ gật đầu, đỏ mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Hôm đó...anh...rất tuyệt vời."
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)


"Hôm đó...anh...rất tuyệt vời."

Nghe câu này từ miệng của cô gái nhỏ thốt ra với vẻ ngượng ngùng tràn ngập, thiếu chút nữa thì Trịnh Liệt đã phun ra ngụm cà phê vừa bỏ vào miệng.Cố nén cho cái cảm cúc nhất thời không tên kia, Trịnh Liệt ho khan hai tiếng, sau đó đặt tách cà phê xuống dĩa sứ.

"Ờm...không có gì.

Nhiệm vụ của tôi mà."

Trịnh Liệt dường như đang nén cười đến mức bả vai run run, khoé miệng co giật, ngừng một chút hắn lấy chiếc bút và tờ tập giấy nhỏ cạnh góc bàn, soẹt soẹt lên đó vài nét rồi đưa đến trước mặt cô.Lâm Vĩnh Túc nhíu mày không hiểu.Hàng lông mi cong dài chớp nhẹ, đáy mắt ẩn hiện như có ánh sáng li ti mê người.Trịnh Liệt nhìn bộ dạng này của cô đến ngẩn người, suýt chút nữa thì quên luôn lời mình định nói, vội hắng giọng một tiếng, sau đó đưa mắt đi nơi khác, dường như là sợ cô phát hiện ra sự khác thường trong bất chợt đó."

Đây là số điện thoại của tôi.

Không phải khi nãy cô nói không biết cách liên lạc với tôi sao?"

"À..."

Lâm Vĩnh Túc à lên một tiếng, sau đó nhận lấy tờ giấy nhỏ, nhìn tờ giấy một phút sau đó mới cầm lấy bỏ vào trong túi."

Nếu cô cần cứ gọi cho tôi."

"Như vậy có phiền anh không?

Lỡ như..."

Lâm Vĩnh Túc dừng một chút, nói tiếp: "...lỡ như lúc ấy anh đang tiếp khách thì phải làm sao?"

Lờ nói vừa ra khỏi miệng, Lâm Vĩnh Túc liền dùng tay bịt lấy miệng mình.Hắn ta là "nhân viên cao cấp" của câu lạc bộ đêm, nhưng đúng ra là cô cũng không nên nói những lời như vậy, chắc hẳn sẽ khiến hắn đã tổn thương nay lại tiếp tục thương tổn đến lòng tự trọng cao ngạo của đàn ông."

Không sao.

Cô có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào cô muốn."

Ném cho hắn một ánh mắt đầy nghi hoặc: "Anh nói thật chứ?"

Trịnh Liệt không nói gì, chỉ khẽ nhướng mày biểu thị cho câu trả lời.***_______Trong tầng cao nhất, phòng tổng giám đốc của tập đoàn IECăn phòng chỉ đơn giản được trang trí với hai màu chủ đạo là trắng và đenNhững vật dụng cho công việc như chiếc bàn, bộ ghế sofa và chiếc máy tínhBên cạnh là dãy cửa sổ kính lớn đến choáng ngợp, dường như một mặt tường kia được làm bằng thứ thuỷ tinh trong suốt vậy.Hai hàng rèm cửa màu đen với hoa văn tinh tế nhẹ nhàng phất phơTrước dãy cửa kính nhìn ra không gian bên ngoài đó, một chàng trai với quần âu và áo sơ mi trắng đang đứng.

Một tay hắn bỏ túi quần, tay còn lại cầm điện thoại để bên tai."

Tối mai sao?

Được...Gặp nhau ở quán bar cũ."

Tắt máy, Trịnh Liệt nhìn xuống màn hình điện thoại di động màu đen, mím nhẹ môi.Cô ấy khóc.

Lâm Vĩnh Túc đơn giản kia vì chuyện gì mà có thể làm cho cô ấy khóc được.Lâm Vĩnh Túc gập điện thoại lại, nước mắt lại rơi thêm một giọt thấm ướt gối.Mẹ cô, người mẹ mà cô hằng kính mến lại mang theo nam sủng về nhà.

Bà ấy nói muốn hắn ta ở đây, ở tại ngôi nhà của gia đình cô.Rốt cuộc bà ấy nghĩ gì?

Bà ấy thật sự muốn gia đình này tan vỡ sao?Cô không hiếu...hoàn toàn không thể hiểu được...Cô đau lòng thế nào bà ấy có biết không?

Mẹ cô có biết đứa con gái này đang nhìn như thế giới màu hồng của mình sụp đổ một cách bất lực như thế nào không?Cô cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng biết yêu thương và đau khổ...Nhưng nỗi đau này thì mình cô gánh không xuể, cô cần có người ở bên, cần có người san sẻ cùng, hay ít nhất......là cần người giúp cô quên đi nỗi đau đó.Cho dù là một thoáng chốc thì cô cũng không muốn nghĩ về nó nữa.Đã vậy... cô sẽ cho cả bố và mẹ cô thấy, đứa con gái ngoan ngoãn cưng chiều của mình hư hỏng đến mức nào.

Cô cũng chẳng cần giữ kẽ gì nữa, cô sẽ thác loạn hết mình.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 15: Kích tình trong xe (1)


Đêm dường như là thứ luôn đi liền với rượu.Ở quán bar là nơi truỵ lạc và cũng đầy cám dỗ cùng những phóng đãng.Ta nói cuộc sống ban đêm đã bao trùm lên quán bar, hay quán bar đã đi vào cuộc sống ban đêm của con người.Dù thế nào thì khoảng thời gian mặt trời chạy trốn bóng đêm luôn là khoảnh khắc lên ngôi của sự kích động nổi loạn.

Góc xa xa của quán bar Nam Lãng - quán bar nổi tiếng nhất ở cả nước về những nhân viên và độ chu đáo tận tình.

Ở đây, một cô gái xinh đẹp đang ngồi nhấm nháp thứ chất lỏng màu đỏ.

Tận hưởng cái cảm giác đê mê trong nền nhạc dance sôi động.

Thứ ánh sáng đủ màu đua nhau chiếu rọi lên lãnh địa của những kẻ sợ ánh mặt trời.

Ngồi đối diện với cô là một chàng trai có khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đây dường như không còn là khuôn mặt của người phàm nữa mà là một tuyệt phẩm điêu khắc.

Nhìn vào có thể khiến người trước mặt quên cả hít thở.Hắn nhìn cô gái trước mặt đang cầm trong tay thứ dung dịch màu đỏ sẫm sóng sánh, toả ra mùi hương nho nồng nàn kia, khẽ nhíu mày.Lâm Vĩnh Túc nhìn một cảnh này chợt cười nhẹ.Đến cả nhíu mày cũng tuấn tú, kinh diễm lòng người như vậy.

Thật khiến cho người ta vừa ghen tỵ lại vừa hâm mộ mà.

Lâm Vĩnh Túc lại đưa ly rượu kề sát môi, còn chưa kịp uống, tay cô đã bị một bàn tay to lớn ngăn lại."

Đừng uống nữa."

Giọng nói của Trịnh Liệt trầm thấp, không mang theo chút tình cảm nào nhưng không hiểu sao lại khiến cho lòng Lâm Vĩnh Túc có chút trở nên ấm áp hơn.Lâm Vĩnh Túc hất tay hắn ra, đưa ly rượu lại gần miệng, một lần nữa lại bị ngăn cản.Nhưng lần này không phải là cầm lấy tay cô, mà hắn hất văng ly rượu thuỷ tinh xuống sàn, sau một tiếng "choang" giòn tan thì ly thuỷ tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ.Lâm Vĩnh Túc còn chưa kịp có thời gian để ngơ ngác thì Trịnh Liệt đã nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước mặt cô, kéo tay cô đi ra phía cửa quán bar.Cô không giãy dụa như trong phim, không la hét đòi bỏ tay ra như trong tiểu thuyết, cũng không đỏ mặt hạnh phúc như những cặp đôi yêu nhau, mà chỉ im lặng để hắn nắm tay như thế, kéo đi như thế.

Cái thứ ánh sáng bảy màu đầy cám dỗ nhảy nhót dần dần biến mất, cái thứ âm nhạc như đập phá màng nhĩ cũng dần dần xa.Cuối cùng hai người dừng lại trước một chiếc xe BMW đời mới, hắn đứng trước cô, hắn có một tấm lưng rộng rãi và vững chắc, bàn tay to lớn của hắn mở cửa xe, sau đó đẩy cô vào trong.Vì lực của hắn khá lớn mà Lâm Vĩnh Túc có chút đau, cô nhíu nhẹ mi tâm, còn chưa kịp định thần lại tư thế thì cô cảm giác được một lực lớn bổ lên người mình, cứ thế đè nén đến cô có chút khó thở.Miệng hắn kề sát tai cô, thì thầm: "Em hẹn tôi tới đây là vì chuyện này mà.

Đúng không?"

Nói xong, Trịnh Liệt còn xấu xa thở một luồng hơi nóng lên gáy cô, sau đó cắn nhẹ vành tai đang ửng đỏ của cô.Bàn tay hắn vuốt một đường từ vai cho tới đôi mông tròn trịa của cô, sau đó lại không an phận luồn ra phía trước.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 16: Kích tình trong xe (2)


Bàn tay Trịnh Liệt như có ma lực, hắn chạm đến đâu, làn da cô lại trở nên nóng rát đến đấy.

Điểm dừng lại của bàn tay hắn là nơi mẫn cảm cách qua quần tam giác của cô.Dù cách qua một lớp vải mỏng nhưng dường như cô lại cảm nhận thấy một trận hoả nhiệt bất thường chạy dọc lên não, khiến cô rùng mình một cái.Lâm Vĩnh Túc thở gấp một hơi, trong xe chật chội, bao quanh là những chiếc ghế bọc da cao cấp, tản ra nhàn nhạt mùi gỗ trầm, nhưng hiện tại, thứ bay vào mũi cô không phải là mùi hương gỗ trầm, mà là mùi kích tình, mùi của ám muội và cám dỗ.Trịnh Liệt cúi đầu, liếm lên vành tai nhạy cảm của Lâm Vĩnh Túc khiếm cô bất chợt run lên, đầu có chút tránh né muốn quay sang bên kia, nhưng là chư kịp tránh thì lại bị hắn cắn nhẹ lên vành tai, sau đó mờ ám thở vào tai: "Không biết hôm nay là gì đây..."

Nói giữa chừng, Trịnh Liệt ngừng lại một chút, Lâm Vĩnh Túc khó hiểu khẽ cau mày, đôi mắt dường như có chút đã bị nhiễm dục mê mà long lanh mờ đục, hai má nổi lên hai mảnh hồng nhuận, đôi môi vì cắn nhẹ mà bóng lưỡng căng tròn hơi mở ra, hơi thở đã có chút không ổn định.Nhìn một cảnh này, Trịnh Liệt nhịn không được liền dùng ngón tay xoa nhẹ theo vòng tròn qua lớp quần mỏng đang che chắn nơi mẫn cảm: "Ý tôi là...không biết hôm nay em có mặc dâu tây không."

Cô nghe hiểu ý của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc càng đỏ mặt đánh mắt lung tung để tránh ánh mắt của hắn.Chỉ là...Đánh mắt thế nào, điểm dừng lại chợt dừng lại tại điểm kia, nơi hạ bộ của hắn đang cố căng trướng lên qua chiếc quần âu hàng hiệu.Cá...cái gì thế này.???Đừng nói là hắn....Tim cô đập thịch một cái, sau liền như sực tỉnh liền chống hai tay lên ngực hắn, cọ quậy chân, muốn thoát khỏi hắn một chút.Nhưng là cô lại cọ quậy không đúng thời điểm, không đúng cách, càng không đúng không gian.Nơi xe hơi chật chội này, cô vừa cọ quậy chân, lại vô tình sao trượt qua trượt lại nơi hạ bộ đang muốn bành trướng ra ngoài kia.Trịnh Liệt nghiến răng, hít vào một hơi như cố gắng kiềm chế: "Cô gái, em đang cố tình dụ dỗ tôi sao?"

Trịnh Liệt vừa nói vừa tà ác dùng ngón tay vuôt ve nơi mẫn cảm của cô, sau đó một ngón tay luồn vào trong, xoa nắn trước hoa huyệt đang nóng lên tụa như có ngọn lửa thiêu.Đè nén cỗ hoả nhiệt đang nóng bừng lên trong thân thể, Lâm Vĩnh Túc há miệng ra thở, hắn thật xấu xa.

Rõ ràng...

Rõ ràng..."

Ân..."

Cô rên lên một tiếng nho nhỏ vì không thể kiềm chế."

Đúng vậy, tiếng rên của em thật dễ nghe."

Trịnh Liệt nhếch miệng lên cười, lộ ra hàm răng trắng bóng thẳng tắp như những hạt ngọc.

Chỉ là giọng nói của hắn đã nhiễm chút trầm khàn của dục vọng.Bàn tay còn lại của hắn không an phận mà từ trên chiếc cổ trắng nõn tinh tế của cô trượt xuống, dừng lại nơi cổ áo mỏng manh rồi nhẹ nhàng kéo xuống, mảng lớn da thịt tuyết trắng lõa lồ lập tức hiện ra.Trịnh Liệt cúi xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi dò xét vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi đang có chút bối rối muôn trốn chạy của cô.Sau một lúc không hợp tác thì Lâm Vĩnh Túc cũng từ từ mở ra hàm răng đang khép chặt, đáp trả lại hắn bằng một nụ hôn dây dưa.Có chút ngạc nhiên vì hành động này của cô, Trịnh Liệt hơi ngây ngốc nhướng mày một cái: "Không tồi.

Em đã luyện với tôi ở trong đầu nhều lần rồi đúng không?"

Lâm Vĩnh Túc đơ lưỡi, câm nín quay mặt sang chỗ khác.Khụ...đúng là từ sau lần đó, cô luôn tưởng tượng ra trong đầu rằng...rằng...

Nhưng...Trịnh Liệt lại lần nữa cúi xuống hôn đôi môi đã có chút sưng đỏ vì hôn, bàn tay theo vạt áo đã bị mở ra mà thăm dò vào, nắm chặt lấy dây quai dùng sức giật một cái, đôi ngực thiếu nữ run run liền lập tức lộ ra, Trịnh Liệt nhanh chóng cầm lấy đôi ngực mềm mại, ngón tay cái mân mê nhuỵ hoa hồng hồng khiến nó dần dựng thẳng lên.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 17: Kích tình trong xe (3)


"Ân..."

Lâm Vĩnh Túc rên nhẹ một tiếng, khẽ ưỡn đôi ngực cao ngất của mình lên, bầu ngực no tròn như được đúc ra để bàn tay Trịnh Liệt có thể nắm lấy."

Ưm...rất vừa!"

Trịnh Liệt nhìn bầu ngực vừa in trong bàn tay mình thì gật đầu một cái vẻ tán thưởng, sau đó cúi đầu xuống hôn lên xương quai xanh của cô, đôi môi như ma quỷ, ẩm ướt lướt dần xuống dưới, vừa hôn từng thớ thịt đang hở ra trên người cô, vừa cắn gặm nhấp nháp tựa như đang thưởng thức mỹ vị tuyệt hảo.Cuối cùng, bạc môi hắn dừng lại ở điểm hồng trước ngực cô, hắn hôn lên đó một cái, ánh mắt mang đậm ý cười, liếm một cái.Cảm giác mềm ướt, nóng ấm, và cả ray rứt khiến Lâm Vĩnh Túc không chịu nổi mà cắn môi, tự ngăn cho chính mình không phát ra âm thanh xấu hổ đó, chỉ là dù đã cố kiềm chế nhưng: "ân...ưmmmm....

A...chỗ đó...ưmm..."

"Trước giờ tôi rất ghét nói một câu hai lần, nhưng mà..."

Trịnh Liệt ngừng lại, cúi sát xuống ngửi lấy một hơi trên da thịt trắng nõn thơm mịn của cô, nơi da thịt đó liền lập tức như có dòng diện chạy tới, rân tê truyền đến thần kinh kích thích, cảm giác đó liền như được phóng đại ra khiến đầu óc Lâm Vĩnh Túc rơi vào trạng thái mộng mị của dục vọng: "Cơ thể em thật mẫn cảm."

Nói xong, Trịnh Liệt lại chuyển lên đôi môi đang sưng đỏ của Lâm Vĩnh Túc, tiếp tục dây dưa không buông, bên cạnh đó, bàn tay phía dưới cũng làm việc không ngừng nghỉ.Ngón tay hắn vẫn trêu đùa cửa huyệt, sau đó nhanh chóng tốc chân váy lên, nhướng mày một cái: "Ồ...

Lần này lại là mèo kitty sao?"

Trịnh Liệt nhìn mảnh vải nhỏ nơi giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc một lúc, khoé miệng có chút co giật.Thật không biết nên cười hay nên khóc với cô gái này đây, thuần khiết thế này khiến người ta làm sao mà nỡ...Nhưng là...

AizzzTrịnh Liệt đặt cả bàn tay to lớn của mình lên điểm giao giữa hai chân Lâm Vĩnh Túc, độ ấm cùng sự kích thích nhanh chóng bao vây lấy hoa huyệt đã bắt đầu có chút ẩm ướt, trong bất chợt hắn giật mạnh tấm vải nhỏ ra, "roẹt" một tiếng, chiếc quần lót bị xé làm hai.Lâm Vĩnh Túc dù là đã một lần với hắn, dù là biết hôm nay tới đây nhất định sẽ phát sinh chuyện này, có điều cô vẫn không thể tự nhiên, hai chân thon dài trắng nõn lập tức khép lại như muốn che lại u động xinh đẹp.

Bàn tay Lâm Vĩnh Túc cũng che lại hạ bộ dù biết hiện tại bản thân mình nhìn chẳng có chút kháng cự nào.Khuôn mặt Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng lên, cắn nhẹ môi dưới, Lâm Vĩnh Túc ngập ngừng quay mặt sang một bên: "Đư...

Đừng nhìn...!"

Trịnh Liệt nhìn bộ dạng hiện tại của Lâm Vĩnh Túc, mê người vạn chủng, không kiềm chế nổi mà gầm nhẹ một tiếng.Tiểu yêu tinh này...

Thật là khiến cho người ta muốn ăn tươi nuốt sống, ăn đến không chừa một mẩu xương mà.Đè nén hoả dục đang bùng phát trong người như muốn thiêu đốt, Trịnh Liệt lấy tay tách một chân của Lâm Vĩnh Túc ra, sau đó nhanh chóng bỏ một chân của mình vào, ngăn cách đôi chân thon dài của cô.Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hạ bộ của hắn va chạm với hoa huyệt của cô, cọ xát nhẹ khiến cả hai người đều phát sinh ra cảm giác bất thường, dòng điện cao oát cũng theo đó mà chạy dọc thân thể khiến cả hai nhịn không được mà cùng ngâm khẽ một tiếng ám muội."

Ân...

Khó...

Khó chịu quá."

Lâm Vĩnh Túc ưỡn lưng lên, mảnh da thịt lộ ra cũng ửng hồng mị hoặc."

Roẹt..."

Thêm một tiếng, bộ váy trên người Lâm Vĩnh Túc lập tức rời khỏi người cô, phân thành hai mảnh bay ra dãy ghế phía sau.Thân thể trần trụi của Lâm Vĩnh Túc loã lồ, xinh đẹp như nàng tiên nữ đang e lệ.

Bàn tay Trịnh Liệt vuốt dọc một đường từ tấm lưng trần đến bụng phẳng, rồi chầm chậm đi tới hạng động u mê đang chảy ra chất dịch ẩm ướt, ngón tay vân vê một chút hạt trân châu mẫn cảm của người con gái."

Ân...

Ưmmm....

Khó chịu...

Ân....

Khó chịu quá..."

Tiếng ngâm nga của Lâm Vĩnh Túc càng khiến cho tiểu đệ đệ đã căng trướng của hắn thêm cứng rắn hơn, cách qua chiếc quần âu, cũng có thể thấy nam căn quá khổ của hắn đã đứng dậy muốn ra ngoài đến có thể phá rách chiếc quần rồi. (Na: bắt đầu thấy thương cho Lâm tỷ.

Hắc hắc""Tiểu yêu nghiệt, thân thể em đúng là để thoả mãn đàn ông mà."

Dùng lực một chút, ngón tay Trịnh Liệt bất ngờ đi vào hoa huyệt, khiến cho Lâm Vĩnh Túc không ngờ tới mà rên lên một tiếng.
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm


(Klq lắm: hnay sinh nhật ta)

Ngón tay ma quái của Trịnh Liệt rút ra đâm vào từ từ, rồi dần dần tăng lên tốc độ.

Tiếng thở dốc của Lâm Vĩnh Túc cũng hít vào thở ra ngày càng gấp gáp hơn.Hơi nóng lan tỏa khắp toàn thân, tựa như lửa đang cháy trong người.Lâm Vĩnh Túc vặn vẹo cơ thể khó chịu, hàng lông mày chau lại, ánh mắt như nước đã có điểm mờ đục vì dục vọng đang dâng lên."

Ân...

Trịnh Liệt...

Tôi...tôi muốn..."

Ngón tay đang ra vào hoa huyệt của Trịnh Liệt dừng lại một chút, cất giọng trầm đục khàn khàn hỏi lại người đang ở dưới thân."

Muốn?

Muốn gì?"

Hắn đương nhiên hiểu cô đang muốn gì, bởi vì thân thể hắn cũng là đang kêu gào mãnh liệt, ham muốn của hắn cũng gần như sắp không thể kiềm chế thêm nữa.Chỉ cần bây giờ cô nói "muốn gì" thì hắn nhất định sẽ dứt khoát cởi phăng đi chiếc quần khó chịu trên người mà mạnh mẽ đâm vào người cô.Nhưng là Lâm Vĩnh Túc lại chỉ mấp máy môi, không có trả lời vào câu hỏi của hắn.Tầm mắt Trịnh Liệt liền hiện ra tia không vui, tập trung vào hai quả anh đào phía trước, ánh mắt nóng cháy tỏ rõ ham muốn của đần ông khiến Lâm Vĩnh Túc cảm thấy nóng như lửa, máu toàn thân dường như tập trung chảy về chỗ hắn đang nhìn vậy.Giọng Trịnh Liệt trầm khàn truyền tới: "Cô gái, nơi này của em đã bắt đầu nhô cao rồi.

Em còn không thừa nhận là muốn gì?"

Đột nhiên Lâm Vĩnh Túc nhất thời phát hiện hóa ra giọng đàn ông cũng có thể khơi mào dục vọng, cô vặn vẹo người, cảm giác khó chịu nóng ran càng ngày càng tăng cao."

Cô gái, em muốn sao?"

Lâm Vĩnh Túc chỉ biết đáp lại bằng những từ ngữ ậm ừ trong miệng.Ngón tay phía dưới của hắn càng động, hắn không cho ngón tay vào mà chỉ xoa nắn, trêu đùa nơi mẫn cảm.Lâm Vĩnh Túc khẽ cắn lấy mu bàn tay: "A..ưm...ưmmmm" Âm thanh kiều mị như đâm thẳng vào lòng Trịnh Liệt, khiến cho ham muốn của hắn lại vô cớ tăng thêm một bậc, tiểu yêu tinh này rên thật quá mê hồn.Một tay ở phía dưới cảm thấy cô rất ướt rồi, vậy mà dịch mật chảy ra càng lúc càng nhiều, càng ngày càng ướt đẫm.

"Ướt thật nha, em vẫn chưa muốn sao?

Nói!

Em muốn tôi xâm phạm em."

Lực đạo của tay hắn quá mạnh mẽ, nhịp điệu quá nhanh, cuối cùng Lâm Vĩnh Túc cũng không thể nhịn được nữa: "Ừm, ân...cho...ân...

Cho tôi...

Tôi muốn anh...a...

Muốn anh xâm phạm... a.."

Chỉ đợi có vậy, Trịnh Liệt dường như là ngay tức thì cởi ra thắt lưng, ném sang một bên, sau đó là kéo khoá quần âu, cởi ra, ném sang một bên.Tay Trịnh Liệt vẫn là không an phận, tiết tấu xoa nắn bộ vị mẫn cảm quá lớn, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng "lép nhép" ái muội.Khoái cảm đột nhiên bao vây lấy đầu óc cô, làm cô đê mê đến mê muội, nhưng khoái cảm lại quá mãnh liệt, khiến cô theo bản năm muốn khép hai chân lại trì hoãn sự đày đọa mê người này, Trịnh Liệt làm sao có thể không phát hiện ra ý đồ của cô, liền nhanh hơn một bước kéo hai đùi cô hướng lên trên, gác một chân lên thành ghế phía sau, chân còn lại đặt trên vô lăng tay lái.Anh vươn tay ra, bấm một nút màu xanh, không gian trong xe liền thu về, trả lại cho hai người một mô hình lều trại thu nhỏ, mà bên trong lều trại dường như không có bất cứ gì khác ngoài bốn chiếc ghế san sát nhau như một tấm đệm êm ái.

(cầu vote, cầu cmt ^^)
 
[Cao H, 1V1] Mộng Dục - Huyền Namida
Chương 19: Bức người


Trịnh Liệt chịu không nổi khoái cảm mê người này, bàn tay nhanh chóng đưa xuống dưới mông cô, nắm chặt lấy vòng eo cô sau đó dùng lực một chút, nam căn to lớn liền ngập một nửa vào trong hoa huyệt.

Côn thịt quá khổ dù đã dùng sức khá lớn mà chỉ vào được mới một nửa.

Nhưng là thứ cảm giác tê dại ở nơi giao nhau mạnh mẽ khuếch trương tới đại não, lan toả ra toàn thân.

Hoa huyệt trơn ướt mềm mại co bóp kịch liệt, cố gắng thích nghi với vật thể lạ, đầu óc Lâm Vĩnh Túc bắt đầu trở nên ong ong mơ hồ, tựa như cô đang lơ lửng giữa ranh giới của thiên đường và vô thường.Cố áp chế cảm giác muốn bùng nổ phía thân dưới nóng rực, Trịnh Liệt gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.

Dùng thêm lực, đẩy mạnh một cái, phân thân lập tức ngập kín trong khuôn miệng nóng mềm đang co bóp mãnh liệt của Lâm Vĩnh Túc.

"Aaa...

Lớn...lớn quá...."

Tiếng kêu thét nhưng đầy dụ hoặc kích tình của Lâm Vĩnh Túc càng làm Trịnh Liệt khó lòng giữ nổi bình tĩnh, hắn siết chặt hơn bàn tay ở cặp mông tròn trịa của cô, đẩy lên xuống phần hông rắn chắc, phân thân dũng mãnh ra vào.

Trịnh Liệt khống chế hạ bộ rất tốt, quy đầu thẳng tắp rút ra cắm vào trượt sát vào hoa hạch, mỗi lần như vậy tim Lâm Vĩnh Túc lại một lần đập mạnh như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài, thêm vào đó mỗi lần đi vào thì xương mu của hắn lại sụp xuống hoa huyệt, nhìn qua tựa như là một mô hình vô cùng khớp, khớp đến mức làm nóng mặt người khác.

Lại "phập" một tiếng, côn thịt lần nữa được hoa kính bao bọc kín kẽ, hạ thể dâng lên cảm giác sung sướng khó tả, một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ từ hạ thể lan tràn ra khắp người cô, cô rên lên:

"A...không được...

Rách mất...ân..."

Rất rõ ràng, động tác của Trịnh Liệt đều là đung hết sức để chôn vùi trong người cô, nhưng mỗi nhịp lại rất thong thả, tựa hồ như đang đùa giỡn với con mèo nhỏ.

"Ưm...ngứa...khó chịu...ân...

Nhanh...nhanh một chút..."

"Muốn nhanh sao?"

Trịnh Liệt đục ngầu hỏi một câu, còn chưa đợi câu trả lời, hắn đã liên tiếp thúc mạnh vào người cô, , mỗi một cú thúc như muốn quét bay cô vậy, trong không gian tràn ngập âm thanh da thịt vỗ vào nhau và tiếng thở trầm thấp của đàn ông.

Nghe thấy những âm thanh ma mị này khiến Lâm Vĩnh Túc đỏ bừng mặt, nhưng là cô chỉ có thể làm một việc duy nhất để an ủi chính mình, đó là rên theo từng động tác của Trịnh Liệt."

A...mạnh..a...

""Mạnh quá...

A...

""Nhanh...ân...

Nhanh qua..á..."

"Á...không...a..."

"Không cần...

Nhanh...a..."

"Nhanh quá...sẽ hư mất...aaaa..."

Cứ như thế một màn cho tới khi đã đưa đẩy gần trăm lần, tới lúc cảm giác tê tái run rẩy ngập trong người Lâm Vĩnh Túc, động tác của côn thịt mới chầm chậm giảm tốc độ, chốc sau, một tiếng gầm nhẹ vang lên, một dòng dịch đặc phun ra trên bắp đùi cô.

Cô cảm nhận được từng đợt co giật kịch liệt của hoa kính, đầu óc cô dường như cũng bị kịch liệt co giật đến mức đờ đẫn, cơ thể nổi lên một đợt nóng ran tê rần khó tả.

***_______

Làn gió mùa hạ về đêm thổi mạnh khiến mái tóc đen đậm đang có chút ẩm ướt của Vô Dĩnh Kỳ khẽ động.

Ngoài ban công của tầng hai ngôi nhà kiểu dáng Châu Âu cổ điển, pha trộn giữa phong cách cổ kính cùng hiện đại khiến nơi này vào buổi tối càng trở nên bí hiểm hơn.

Vô Dĩnh Kỳ hất nhẹ mái tóc ra phía sau, những giọt nước long lanh ánh lên màu vàng nhạt của chiếc đèn ngủ từ trong phòng hắt ra có chút phản quang le lói, cậu đăm chiêu nhìn về phía chiếc ghế đá ở dưới gốc cây tường vy trong vườn, thở ra một tiếng, nhẹ nhàng đứng lên, chậm chạp đi tới hàng lan can bằng sứ cao cấp, dáng vẻ lười nhác dựa người vào lan can.Nơi gốc cây tường vy đang đơm những nụ hoa đầu tiên có một người phụ nữ đang ngồi đó.Người phụ nữ đó hướng ánh mắt chăm chú, mang theo chút buồn bã và đau khổ nhìn ra cánh cổng lớn.Bình thường ở trước mặt mọi người, bà nghiêm khắc là thế, vậy mà ai có thể ngờ rằng một Khiên Thục Linh kiên cường lại có dáng vẻ này?Khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt chứ đựng lo âu và buồn phiền dường như đã mấy ngày không ngủ khiến cho đôi mắt sắc sảo cũng có chút bất thần vô định. mái óc dài buông thả, nhẹ phất phơ theo đường gió như sợ tơ trong nước.Vô Dĩnh Kỳ không hiểu sao càng nhìn người phụ nữ này cậu lại càng dường như khó rời mắt, hơn thế, nhìn một bộ dạng này của Khiên Thục Linh cậu lại thấy khó chịu.Hà cớ gì phải đau lòng như vậy?

Rõ ràng là sáng nay cậu vừa theo Khiên Thục Linh vào trong nhà, còn chưa kịp nói được câu nào cô ta đã đập nát hai bộ đồ sứ xuống sàn rồi mang đóng kín cửa phòng mình.

Đến tối lại thần không biết quỷ không hay mà trốn đi.Đó đâu phải là lỗi của Khiên Thục Linh bà đâu.

Là do cô gái kia bướng bỉnh, được nuông chiều quá thành hư mà thôi.Lại nhìn đến tình cảnh hiện tại, sao cậu lại đứng đây mà nhìn người phụ nữ này lâu như vậy chứ?Hẳn là bản tính chinh phục của đàn ông khi gặp một người phụ nữ đẹp đang trỗi dậy trong người đây mà.Đang tự an ủi bằng một lý do đủ để thuyết phục mình thì một trận gió đêm thổi đến khiến một vài sợi tóc rủ xuống, che đi tầm mắt của cậu.Vô Dĩnh Kỳ vuốt vuốt tóc, lại theo bản năng đưa mắt nhìn người phụ nữ ngạo khí kia.

Gần như lập tức Vô Dĩnh Kỳ quay đầu, ánh mắt vẫn còn mở lớn, rõ ràng là biểu hiện của sự bất ngờ.Bước chân của Vô Dĩnh Kỳ ngày càng nhanh, đóng lại cánh cửa ban công, Vô Dĩnh Kỳ lao đến giường ở góc phòng nằm soài ra đấy, đôi má trắng mịn như men sứ có chút ửng hồng nhớ lại vừa rồi.Vừa nãy...

Vừa nãy... chiếc áo ngủ mỏng tanh của Khiên Thục Linh bị gió bay tuột xuống vai, lộ rõ đôi nhũ hoa no tròn cực đại dưới ánh trăng dìu dịu, bất chợt lại khiến cậu cảm thấy thân dưới có chút căng trướng.Rốt cuộc bà ta là gì vậy?

Chỉ thế thôi mà đã khiến cậu nổi hứng được sao?Nghĩ xong, cậu lại đỏ mặt hơn, vội vàng vùi đầu vào chiếc gối mềm mại gầm lên một tiếng:"Aaa...đúng là bức người mà."
 
Back
Top Bottom