Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMgBqSVFq2fvDmmUT_Mrzj5V60V1hd9q7W1t1Ag5sEybFNFIZvaWsMgw_I1l3H48hZ6of6Yl12twm4VLMqh5uejorzbK6OAV2rgl-yfE7H3-s05NZA7g2hzyS89zhBaOFoCcYu8NHklKIhTtxC9kE9A=w215-h322-s-no-gm

Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Tác giả: Giá Oản Chúc
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Giá Oản Chúc

Tran / Editor: AI_Mâm đa quả

Beta: AI_Cát Tường

Thể loại: Dân quốc, Hiện đại, HE

Độ dài: 77

Giới thiệu

Cô là cánh bướm bay nhảy giữa rừng hoa.

Hắn se dây tơ đỏ cho cô và người khác. Không ngờ rằng sợi dây tơ đỏ ấy lại quấn lấy chính hắn: “Lục tiểu thư, tôi luôn là người cùng thuyền với cô.”

Chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau của bọ cạp độc và rắn hổ mang.

Thời dân quốc giả tưởng.

Thích sạch thì lưu ý.​
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 1: Chương 1



Phía Bắc núi Đông Ngũ từng là mồ chôn tập thể.

Có người nói rằng dưới lưng chừng núi toàn là oan nghiệt nên chẳng tạo nên nổi cảnh nước non tươi đẹp.

Nhưng những gì Lục Niệm thấy được trên núi lại là núi xanh nước biếc, cây cối xanh um, sắc vàng sắc xanh chồng chéo lên nhau.

Người gây rừng trên núi hoang chính là tội phạm của nhà tù Đông Ngũ.

Lục Niệm và Trần Triển Tinh gặp nhau ở trong rừng núi.

Có người đã gào lên từ trước rằng phía bên kia núi có đàn ông. Trên núi thì có loại đàn ông nào xuất hiện chứ? Không phải là đám trong nhà tù ư.

Tình cờ là Lục Niệm và Trần Triển Tinh được sắp xếp làm việc vào cùng một ngày.

Ký ức thần kỳ ở chỗ, lúc chuyện xảy ra, Lục Niệm nghĩ rằng mình đã quên mất dáng vẻ của Trần Triển Tinh, bỗng vào một giây phút nào đó của sau này, trong góc khuất hồi ức anh ta lại xuất hiện.

Mọi chuyện có liên quan tới anh ta, mọi chuyện không liên quan tới anh ta. Từ đầu tới cuối, Trần Triển Tinh chỉ là một người quan sát.

Thế nhưng, bạn của tên khốn thì cũng là đồ khốn thôi.

Lục Niệm đến núi Đông Ngũ làm việc, cô phụ trách cày cấy dưới núi và trồng trọt trên rừng. Đường lên núi càng đi càng cao nhưng bản thân cô lại thích công việc kiểu leo cao thế này.

Các tội phạm được phân chia khu vực, một phía là từ Đông sang Tây, một phía từ Tây sang Đông, luôn gặp được vài lần khi ở giữa. Nam nữ gặp nhau, ở giữa vẫn có một vòng lưới sắt chằng chịt lộ ra gai sần sùi.

Vào lúc ấy, một đám đàn ông bí bách không khỏi thét gào mấy câu.

Trần Triển Tinh vác một chiếc xẻng, đứng dưới gốc cây xúc bùn. Tâm hồn anh ta treo ngược trên cành cây, nhìn sang phía lưới sắt để tìm kiếm dáng dấp của Lục Niệm.

Anh ta vẫn nhớ C307 là số hiệu của cô.

Không cần anh ta tìm kiếm thì đã có vài người đàn ông nhắc đến rồi.

Gã A: “Cái cô C307 trông xinh phết.”

Gã B: “C295 cũng được mà.”

Gã A: “C307 đẹp hơn. Có phải cô ta thường nhìn lén tao không? Biết đâu…”

Trần Triển Tinh liếc sang một cái, đồng thời cắm xẻng vào trong bùn đất.

Người đàn ông cứ thế nuốt nửa vế câu sau lại.

Vào lúc ấy, Lục Niệm nhìn một cái về phía gốc cây, cô đi ra từ trong lùm cỏ, rất gần với lưới sắt.

Mấy người đàn ông vừa kiêng dè vừa đuổi theo cô rồi cũng đi đến cạnh lưới sắt.

Trong đó có Trần Triển Tinh, anh ta rất thong thả.

Lục Niệm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh ta.

Trần Triển Tinh tươi cười. Cô sẽ đến cạnh lưới sắt bón phân, đúng là có mục đích cả. Anh ta lạnh nhạt thờ ơ, xua đuổi những người đàn ông khác.

Cạnh lưới sắt chỉ còn lại hai người.

Trần Triển Tinh đi tới: “Lục tiểu thư.” Ngoại trừ bộ quần áo tù nhân tồi tàn trên người, nghe giọng nói dịu dàng của anh ta, nhìn dáng dấp thanh lịch của anh ta thì vẫn là thiếu gia nhà họ Trần chức cao vọng trọng.

Lục Niệm ngồi xổm cạnh bùn đất, ngước nhìn anh ta: “Anh không sợ tôi giết anh à?”

“Câu nói này không phải là lời mà người tiếp nhận cải tạo nên nói đâu.” Trần Triển Tinh chắn ánh nắng chiều cho cô.

Cô thì lại không thích bị bóng anh ta che khuất nên đứng dậy.

Nhìn gần thế này, anh ta thấy được cái trán và gò má nứt nẻ tróc da của cô.

“P714, anh đã vào được mấy tháng rồi.” Lục Niệm nới lỏng khoá của áo khoác, vén cổ áo trong: “Không quen cuộc sống trong đây à?”

Lông mày Trần Triển Tinh nhướng lên.

“Lúc đó giải quyết thế nào?” Hàng mày của cô đầy hiểm ác, cô cởi hai chiếc cúc ra, gập eo, quan sát nét mặt của anh ta.

Ánh mắt anh ta trầm uất. Bình thường chỉ có thể âm thầm chịu đựng trong phòng giam hoặc là tự mình làm. Ngoài những ngày làm việc trên núi thì đến nửa người phụ nữ cũng chẳng thấy được. Anh ta đã mấy tháng chưa được thấy cảnh tượng trước mắt rồi.

Cơn bộc phát càng nhanh do kiềm chế, Trần Triển Tinh giống như một con quái thú sa vào cạm bẫy.

Lục Niệm lại cài cúc áo lại, túm chặt áo khoác ngoài.

“C307! P714! Hai người mau chóng quay về vị trí cũ ngay!” Đằng xa, cai ngục đang cầm gậy chạy tới.

Đây là cai ngục mới đến, chỉ có người không biết thân phận của Trần Triển Tinh mới nạt nộ như vậy thôi.

Lục Niệm cười giễu rồi xoay người rời đi.

Trước khi đổi lại, những cái này chỉ có thể gọi là không có gì to tát cả.

Hiện giờ Trần Triển Tinh cứ cảm thấy trống rỗng mãi, người phụ nữ này cố tình muốn đốt cháy tâm trí anh ta mà.

Anh ta hét lên: “Lục Niệm!”



Khu nữ.

Mỗi phòng có mười người ở.

Nền đất cao nửa mét là giường có trải chiếu, chăn, tất cả mọi người đều ngủ giường chung. Ánh đèn mờ tối, một chiếc cửa sổ nhỏ mở dưới trần nhà thấp bé, hai khung cửa hình vuông chia khung cảnh bên ngoài thành hai ô vuông.

Người bên trong đang khát khao nhìn ra thế giới bên ngoài ô cửa.

Vì người mắc tội vào đây không chỉ có Lục Niệm mà còn có một người tên Lý Đại, đó là một cô gái trẻ.

Trong mười người, có một vai ác thật sự tên là Mã Thuỷ Dung. Cô ta đã gi ết chết hai người bạn trai, người bạn trai thứ ba nhìn thấu mưu kế của cô ta nên cuối cùng đã báo cảnh sát. Nét tàn nhẫn của cô ta khắc rõ trên mặt, mày mảnh, mắt sắc, khi cô ta cười lên, khuôn mặt hiện đầy vẻ hung ác.

Cô ta đang bắt nạt một người mới đến.

Khi Lục Niệm mới đến, cô cũng từng chịu cảnh ngộ tương tự. Cô dịu dàng, xinh đẹp và yếu đuối, chẳng có tính công kích, hơn nữa tội danh của cô là “Tự vệ quá mức” nên đương nhiên Mã Thuỷ Dung sẽ không buông tha cho một con cừu non thế này.

Lục Niệm rất ngoan ngoãn, chẳng bao giờ chần chừ lúc nộp tiền.

Mã Thuỷ Dung được hời lại càng nghĩ Lục Niệm là một cái túi trút giận nhát cáy.

Người mới đến hôm nay cũng đáng thương y hệt, đưa tiền cho Mã Thuỷ Dung xong mới có thể yên ổn hơn.

Mã Thuỷ Dung thay giày trên tay vào chân rồi đi về chỗ nằm của mình.

Căn phòng im ắng trở lại.

Lục Niệm giấu một chiếc gương nhỏ, lúc bấy giờ cô đang soi vết mẩn đỏ ở gò má mình. Không chỉ trên mặt, cổ cô cũng xuất hiện mẩn đỏ.

Mắt Mã Thuỷ Dung đảo quanh. Cô ta chẳng thích người nào ở đây, nhất là Lục Niệm.

Mã Thuỷ Dung liếc sang: “Từ sáng tới tối không biết soi gương biết bao nhiêu lần. Ở đây là núi Đông Ngũ chứ không phải hộp đêm, chẳng có chàng công tử thiếu gia nào chờ đợi để thưởng thức vẻ đẹp của mày đâu. Mày ở đây bày ra cái vẻ hồ ly tinh cho ai xem?”

Lục Niệm lập tức cất chiếc gương nhỏ đi, rụt rè cười một cái với Mã Thuỷ Dung. Không đáp lời, không bật lại.

Lúc nằm xuống, khoé môi cô cong lên.

Chẳng hạn như “hồ ly tinh” mà Mã Thuỷ Dung nói là sự thật, thế thì Trần Triển Tinh sẽ khó qua được buổi tối nay.



Trong lòng Trần Triển Tinh tối nay cứ quẩn quanh hai chữ “Lục Niệm”.

Những người đàn ông khác cảm nhận được gì đó nên né anh ta rất xa.

Nhưng một người tên là Tiền Tiến lại đến nịnh hót: “Anh Trần, hôm nay anh thơm cực luôn.” Nói xong, Tiền Tiến thấy sai sai, đặt từ “thơm” vào đám đàn ông lại chẳng khác gì “bốc mùi hôi” cả. Nhưng lời đã nói ra thì chẳng rút lại được nữa.

Trần Triển Tinh không để ý là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, anh ta buột miệng hỏi: “Chẳng lẽ hôm qua tao không thơm à?”

“Có chứ, lúc nào cũng thơm.” Tiền Tiến nở nụ cười: “Hôm nay thì cực kỳ đặc biệt.”

Đặc biệt chỗ nào? Chẳng qua là bị Lục Niệm khơi mào thôi mà. Đuôi mắt Trần Triển Tinh liếc ra sau: “Hôm nay tao nhận ra mình cao to nhưng mặt mũi lại hợp làm trai bao.”

Tiền Tiến gượng cười. Gã vốn có khung xương to, cả người to hơn cả Trần Triển Tinh. Tiền Tiến biết báo rừng nhanh nhẹn gầy nhom, sức bật thoải mái.

Có vạm vỡ không cũng chẳng có liên quan gì với mạnh hay không.

“Anh Trần, anh sắp ra chưa?” Tiền Tiến lo cho cuộc sống của Trần Triển Tinh hơn bất cứ ai. Tiền Tiến có chỗ dựa kể từ khi Trần Triển Tinh vào. Anh ta mà đi, gã thật sự không quen.

“Ừ.” Giọng Trần Triển Tinh không rõ ràng.

Tiền Tiến: “Chúc mừng anh Trần.”

“Nếu chúc mừng thì ở lại đây trước đã.”

“Dạ?” Tiền Tiến không hiểu.

Trần Triển Tinh tìm được thú vui mới ở đây nên có suy nghĩ muốn kéo dài thời gian, nhưng anh ta không có quyết tâm một trăm phần trăm.

Anh ta nhìn tờ lịch một cái.

Hôm ấy là ngày mùng mười tháng Mười Hai.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 2: Chương 2



Rõ ràng có sự ngột ngạt cần được giải tỏa, Trần Triển Tinh trông rất uể oải.

Người không cử động nhưng dòng suy tư lại đang bay bổng.

Anh ta tính toán thời gian đi làm của mình và Lục Niệm. Anh ta có nên tiếp tục chịu đựng đám đàn ông hôi hám đó vì cuộc gặp gỡ hai lần một tháng không?

Đây là vấn đề bên nặng bên nhẹ.

Trần Triển Tinh đến nhà tắm.

Trong tiếng nước “róc rách”, anh ta nhìn cậu em nhỏ của mình một cái.

Lâu rồi không gặp phụ nữ, anh ta cứ nhớ mãi không quên thứ tuyết trắng ấy. Không chỉ như thế, tắm rửa xong quay về giường, anh ta nghĩ mãi mới ngủ được.

Người đã ngủ say, trong mơ vẫn có Lục Niệm.

Anh ta mơ thấy một hình ảnh, Lục Niệm tựa lên vai bạn trai, nghe thấy Trần Lực Hào gọi, cô quay mặt sang.

Mắt sáng răng trắng, xinh đẹp tuyệt trần.

Đàn ông ở đó người nào người nấy đều có địa vị và thế lực hơn bạn trai của cô nhưng cô lại không để ý. Đôi mắt long lanh chăm chăm vào gương mặt của bạn trai, tràn đầy yêu thương.

Cô và bạn trai tay trong tay, nụ cười mỉm khó giấu trên khoé môi. Nếu không phải vì có người ở đó, có lẽ cô sẽ nép vào lòng bạn trai.

Hai người thể hiện tình cảm rất chướng mắt.

Trần Lực Hào cười vài tiếng.

Trần Triển Tinh nghe tiếng cười đó thôi đã biết họ có suy nghĩ gì.

Nếu như chuyện không phát triển tới đoạn Lục Niệm báo thù, Trần Triển Tinh mãi chỉ là một người ngoài cuộc.

Trong mơ, anh ta đến gần và nhìn rõ người phụ nữ này.

Làn da trắng, xanh xao như không có sắc máu. Cô cắn môi tới rách cả da, khóe mắt ửng đỏ, phẫn uất lườm mấy người đàn ông. Cô run rẩy cầu xin cho bạn trai.

Trần Triển Tinh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, ép cô ngẩng đầu.

Lục Niệm như này không phải là đẹp nhất, vẻ hấp dẫn nhất của cô có lẽ là khuôn mặt tươi cười lúc báo thù, giống như lưỡi dao sắc, ánh sáng phản chiếu trên dao.

Lúc ấy, cô đang nước mắt lã chã, bỗng nhiên lại cười với anh ta.

Trần Triển Tinh nghĩ rằng đàn ông mà nhìn thấy cặp mắt mê hoặc này thì chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện chết dưới váy cô.

Anh ta kề sát lại, khẽ hỏi cô: “Trong nụ cười giấu dao à?”

“Chắc chắn rồi.” Lục Niệm chẳng hề che giấu sát ý với anh ta, móng tay sắc nhọn ghim vào da thịt anh ta.

Ngược lại, Trần Triển Tinh lại bật cười: “Đã rất nhiều năm tôi chưa có đối thủ rồi đấy.”

Hai tay cô quấn lên vai anh ta, thổ khí như lan(*): “Anh không sợ chết à?”

(*) Một câu thành ngữ để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

Anh ta ôm vòng eo của cô: “Tôi cũng nóng lòng muốn thử chết dưới đóa mẫu đơn.”

Cô vẫn cười, là nụ cười mê hoặc mà anh ta sẵn lòng muốn thấy, nụ cười ấy muốn thu phục tất cả những người đàn ông không nghe lời. Khuôn mặt gây hoạ này, một khi dùng mỹ nhân kế thì kiểu gì cũng thắng. Vào giờ phút này, dù cho trong tay cô có dao, anh ta cũng tình nguyện nuốt xuống.

Những người đàn ông khác đã rời đi, trong hình ảnh chỉ còn lại anh ta và cô. Ánh lửa xung quanh cao ngất gây nên một vùng nóng rực.

Trần Triển Tinh mở bừng mắt.

Tỉnh dậy rồi, lại quay về căn phòng đầy mùi mồ hôi. Trong góc có tiếng ngáy như sấm.

Trần Triển Tinh sờ quần rồi ngồi dậy, anh ta cầm điếu thuốc cất dưới gối và ngậm lên miệng nhưng lại không tìm thấy diêm.

Anh ta cắn điếu thuốc, không ngửi thấy mùi thuốc lá mà xung quanh lại luẩn quẩn mùi người phụ nữ trong mơ.

Anh ta cứ liên tiếp mơ thấy cô.



Bầu trời ở núi Đông Ngũ có màu trắng bạc.

Cả đêm Trần Triển Tinh không ngủ.

Buổi sáng, Tiền Tiến mang hộp diêm tới.

Trần Triển Tinh hút xong điếu thuốc sáng sớm, vẫn thấy lười.

Giờ ăn bữa sáng, anh ta mua một tờ báo trong nhà ăn.

Nói tới lý do kinh doanh báo thì phải kể về một tù nhân trước đây. Lúc gã ta vào, cạo gần hết đỉnh đầu, buộc bím tóc dài. Ở mười năm mới ra, gã ta hoảng hốt nhận ra rằng người anh trai bên ngoài đã không còn trên cõi đời.

Đại Thanh đã diệt vong rồi.

Cai ngục ngửi được cơ hội kinh doanh nên bắt đầu bán báo cũ. Tuy ngày là khoảng năm ngày trước nhưng còn hơn là không có gì. Đây là cách duy nhất để núi Đông Ngũ biết về bên ngoài.

Báo không rẻ, bình thường có vài người xòe tiền mua một tờ rồi mọi người lần lượt đọc.

Trần Triển Tinh rất hào phóng, ngày nào cũng mua một tờ.

Tiêu đề bìa hôm nay là một vụ án giết người liên hoàn.

Một người nói: “Ngày nào hung thủ bị bắt thì chắc chắn sẽ bị đưa vào núi Đông Ngũ.”

“Vậy thì cũng phải tóm được thì mới được.” Tiền Tiến nhớ gã đã từng thấy báo viết về vụ án này mấy lần rồi.



Đại Thượng Hải(*) gần đây cứ tới ngày mưa là lòng người đều lo ngay ngáy. Sự mất tích của các cư dân thành thị, người chết nối tiếp người chết, đến cả hung thủ cao hay thấp, gầy hay béo mà sở cảnh sát còn chẳng biết rõ.

(*) Thành phố Thượng Hải thời dân quốc.

Năm ngày trước, vụ án đã lên đầu tin tức.

Đến nay, sở cảnh sát đã mở họp năm ngày liên tiếp rồi.

Sáng hôm nay, Trương Quân Năng vừa đến sở cảnh sát đã bị Điền Trọng gọi lại: “Bắt đầu họp.”

Trên tường phòng họp dán một tấm bản đồ Thượng Hải, trong đó vẽ ba dấu gạch chéo, bên cạnh viết ba chữ: Vụ án đêm giông.

Vụ án lên báo này đã có ba hiện trường vụ án, thời gian diễn ra vụ án đều vào đêm giông bão. Sau cơn giông tố thứ tư thì tạm thời chưa có án mạng nhưng ngày hôm đó đã có một nữ giáo viên mất tích.

Điền Trọng: “Phân tích kết hợp ba vụ án liên hoàn trước đó, có khả năng phải kết hợp trường hợp mất tích này lại.” Làm cảnh sát điều tra lâu rồi nên phán đoán của anh ta về tình hình vụ án cũng ít nhiều dùng tới trực giác. Anh ta vẫn mong rằng trực giác này là bệnh ngờ vực không căn cứ thôi.

Đội phó đội cảnh sát ngồi ở trung tâm phòng họp đang phân tích tình hình vụ án.

Một cảnh sát vừa nghe vừa nhanh chóng ghi chép, đầu bút lướt trên giấy kêu vang “xoẹt xoẹt”.

Trương Quân Năng nghe thấy giống như tiếng mưa. Anh ấy hỏi: “Trận giông bão tiếp theo là khi nào?”

Điền Trọng: “Theo dự báo thì mười ngày tiếp theo trời nắng to.”

Đây là một tin tốt đối với vụ án chưa bắt được hung thủ.

Manh mối của vụ án không hề ngày một tăng lên theo áp lực của sở cảnh sát. Lúc cuộc họp kết thúc, ý kiến của mọi người vẫn giống hệt với lúc kết thúc cuộc họp hôm qua.

Trương Quân Năng và Điền Trọng ở lại phòng họp, trong tay hai người còn có một vụ án khác.

Mười ngày trước, một người đàn ông lang thang phát hiện một thi thể ở cánh đồng hoang. Mặt mũi người chết không toàn thây, cát bùn lẫn lộn với thịt thối rữa, vàng đen như đất. Màu nổi nhất là chiếc sườn xám đỏ tía mà người chết mặc trên người.

Pháp y nhận định rằng thời gian tử vong của người này là hơn một tháng trước.

Lúc cảnh sát di dời thi thể có một tờ giấy ố vàng lộ ra phía dưới. Bút tích trên giấy đã mờ nhòe từ lâu, trên đó có tên một người họ Tiền, đằng sau là một dãy số loang lổ vết bẩn.

Cảnh sát dành mấy ngày để khôi phục nguyên vẹn những con số đó.

Điền Trọng đoán đây là số điện thoại. Anh ta gọi điện thì đúng là có người nghe máy.

Đối phương là một người lái buôn. Nghe là cảnh sát đang điều tra vụ án, anh ta nói: “Người trong công ty chúng tôi đều sử dụng số điện thoại này. Anh muốn tìm ai?”

Điền Trọng: “Một người họ Tiền.”

Người lái buôn: “Họ Tiền ư? Chỗ chúng tôi không có người họ Tiền.”

Điền Trọng: “Trước đây liệu có người nào từ chức không?”

Người lái buôn tìm kiếm hồ sơ nhân viên công ty thì phát hiện ra một nhân viên họ Tiền.

Điền Trọng: “Người này tên là Tiền Tiến. Phạm tội vào tháng Chín nên đang ngồi tù rồi.”

Trương Quân Năng: “Phạm tội gì?”

“Đánh cho cháu trai của một sư đoàn trưởng tàn phế.” Điền Trọng lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo: “Hôm qua tôi bận cả ngày rồi, hôm nay tới lượt cậu chạy đấy.”

“Tiền Tiến ở nhà tù nào?” Trương Quân Năng đang định nhận.

Điền Trọng nhét tờ giấy vào túi áo của Trương Quân Năng: “Cậu đoán xem.”

Trương Quân Năng móc tờ giấy ra. Nhà tù Đông Ngũ là điểm đến của anh ấy.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 3: Chương 3



Hôm nay người đến núi Đông Ngũ còn có Bành An.

Thời gian hắn và Trương Quân Năng xuất phát là khác nhau. Một chiếc xe chạy với tốc độ nhanh, một chiếc xe chạy với tốc độ chậm, nhưng trùng hợp là hai người đều đến ngoài cổng cùng lúc.

Cổng đen lớn với thanh sắt đan chéo nhau, khảm đinh thép cả to cả nhỏ, nhận diện nhà tù đơn giản rõ ràng.

Trương Quân Năng và Bành An gần như xuống xe cùng lúc. Hai người không chủ động chào hỏi, ngoài chuyện của Lục Niệm, những lúc họ cùng xuất hiện gần như bằng không.

Cổng lớn phát ra tiếng ầm ầm chói tai của kim loại.

Bành An và Trương Quân Năng tự giơ giấy tờ, sau khi đi vào thì người đi bên trái, kẻ đi bên phải.

Gió thu như dao cắt, Bành An phải kéo cao cổ áo lên. Đi được vài bước, hắn quay đầu.

Quả đúng là cảnh sát Trương không đến gặp phụ nữ.

Đây mới là vị cảnh sát mà Bành An thích và làm việc chung.



Cai ngục của núi Đông Ngũ nam nhiều nữ ít, khu nữ tuyển một bà quản giáo.

Khi Bành An đến khu nữ thì đúng lúc bà quản giáo ở cửa đi ra.

Bà ta khoảng hơn năm mươi tuổi, mái đầu nửa xám nửa trắng, nếp nhăn chảy xệ xuống giống như nét sắc. Nghe về mục đích đến đây của Bành An, bà ta nhướng cặp lông mày mảnh như kim lên: “Hôm nay không may rồi, buổi trưa các ông cai ngục có tiệc mừng, nốc mấy chén rượu nên bây giờ vẫn đang nằm kìa. Chìa khóa của phòng thăm hỏi ở trong tay họ, tôi không làm chủ được.” Trong lúc nói, bà quản giáo đã quan sát Bành An một lượt.

Áo khoác lông cừu cao cấp của hắn được cắt may tỉ mỉ, viền túi may trang trí, trên cúc áo còn có hoa văn nhỏ. Bà quản giáo đoán người này có của ăn của để.

Bành An nói: “Tôi muốn gặp Lục Niệm.”

Bà quản giáo đứng trước gió bị thổi cho thẳng cả người. Bà ta cuộn hai tay lại rồi giấu vào vạt áo: “Gió thổi làm miệng tôi khô quá, tôi đã nói hết lời cần nói rồi, hôm nay cậu không gặp được đâu.” Bà ta lùi ra sau, ra vẻ sắp đóng cửa. Bỗng dưng mắt bị cái gì đó làm chói, bà ta nhìn kỹ thì thấy trước mặt xuất hiện một đồng bạc.

Bành An vẫn nói câu đó: “Tôi muốn gặp Lục Niệm.”

Bà quản giáo nhìn Đông ngó Tây rồi nhanh chóng nhận lấy đồng bạc ấy: “Phòng thăm hỏi bị khoá rồi. Cậu theo tôi, tôi dẫn cậu đến phòng củi gặp cô ta.”

Bành An đẩy cửa vào.

Bà quản giáo lại quay đầu: “Nói trước là chỉ được gặp một lát thôi.” Bà ta nhanh chóng rời đi.



Trong xưởng dệt, tiếng lóc cóc vang lên không ngừng.

Bà quản giáo nhìn một cái, tất cả đều là một đám phụ nữ mặc đồ xám. Bà ta gọi: “Lục Niệm.”

Tội phạm nào cũng có một số hiệu. Các cai ngục sẽ gọi thẳng số hiệu. Bà quản giáo tuổi cao, chỉ biết đếm một hai ba bốn và thường gọi sai người. Bà ta cảm thấy gọi tên sẽ thuận miệng hơn.

Lục Niệm giẫm một chân trên thanh gỗ máy khâu, một tay giữ chặt dây, cô không nghe thấy tiếng gọi.

Lý Đại vẫy tay: “Lục Niệm.”

Lục Niệm quay đầu.

Ngoài Lý Đại vẫy tay ra thì còn có bà quản giáo nữa.

Bà quản giáo đứng một bên đợi Lục Niệm đi ra mới nói: “Có người đến thăm cô.”

Bà quản giáo quan sát Lục Niệm từ trên xuống dưới. Bà ta đã nhận ra được từ lâu rằng lần nào các ông cai đến gọi C307 đến phòng thăm hỏi, miệng ông nào

ông nấy đều nở nụ cười khó giấu. Hóa ra người mang họ Lục này là người giàu có, cực kỳ xa hoa.

Bà quản giáo: “Đi thôi, đến phòng củi.”

Người thường đến thăm mang họ Kim, tên là Trường Minh, là một luật sư. Một tháng anh ta đến một lần và rất quan tâm tới cuộc sống thường ngày của cô.

Lục Niệm bực mình nên cố tình nói với đối phương chuyện mình đi nặng mấy lần một ngày.

Kim Trường Minh chẳng thay đổi sắc mặt, rất dày công chuyên nghiệp.

Lục Niệm xem như vị luật sư Kim này do quan tâm cô nên mới đến.

Không ngờ rằng người đến lần này lại là Bành An.

Mùa đông còn chưa đến nhưng hắn đã mặc áo khoác dày, cổ áo lông dựng cao che đi đầu cằm của hắn. Chiếc gọng kính vàng như gác trên cổ áo lông.

Ma ốm chính là ma ốm. Dù vào nhà rồi cũng phải che kín như đang đi trong bão tuyết.

Hai người đứng cạnh đống củi mục nát, phía trên có để dao chặt gỗ, lưỡi búa và cưa. Thật sự thì đây không phải một nơi đẹp đẽ gì.

Lục Niệm lùi lại.

“Tinh thần của cô ổn đấy.” Bành An là người mở lời trước.

“So với anh thì tốt hơn nhiều.” Lâu lắm rồi cô không gặp hắn, cô nhận ra hắn vẫn gầy yếu hệt như trước đây.

“Mấy hôm nay tôi bị cảm.” Bành An ho hai tiếng, không thở nổi, nghẹt thở nên ho liên hồi, khuôn mặt ngay lập tức chẳng còn sắc máu.

Lục Niệm thật sự rất sợ hắn sẽ đột tử ở đây: “Có chuyện gì thì anh nói đi, nói xong còn về nghỉ ngơi sớm.”

“Tôi… khụ khụ.”

Cô xua tay: “Thôi đừng nói gì hết, cút đến bệnh viện luôn đi.” Rốt cuộc là ai đang chịu phạt đây? Một người tự do thong thả như hắn còn tiều tụy hơn cả cô.

“Lục tiểu thư.” Bành An thở hổn hển: “Cô vào mấy tháng rồi, nghe nói chứng táo bón của cô khá nặng?”

“…” Xem ra luật sư Kim thật sự nói ra chuyện đi vệ sinh của cô.

Bành An: “Ở đây không được cầm hoa quả bên ngoài vào, cô nhớ tập nhiều bài thể dục nhuận tràng đấy.”

Lục Niệm nhìn vẻ tận tình khuyên bảo của hắn, chỉ cảm thấy buồn cười.

Cái tên ngốc này.

Cô hỏi: “Vết thương ở ngực anh đã khỏi chưa?”

“Gần khỏi rồi. Bác sĩ bảo lâu dần sẽ từ từ tan thôi.”

Vụ án hộp đêm đã được kết án từ lâu, Trương Quân Năng nhân từ, không tiếp tục truy cứu.

Lục Niệm tưởng rằng tới nay Bành An vẫn không hề hay biết chuyện cô đâm nhát dao đó. Cô nghe hắn huyên thiên xong rồi mới nói: “Anh cầm tiền tôi tiêu đi.”

“Cô… Tôi không thiếu tiền.” Khuôn mặt trắng bệch của Bành An thoáng chốc ửng đỏ: “Nên sẽ không khuất phục dưới tiền bạc của cô đâu.”

Cô giơ tay lên chọc vào mặt hắn.

Bành An hốt hoảng lùi ra sau, hắn giẫm phải một cành gỗ, suýt nữa thì ngã vào trong đống củi.

Ngón tay của Lục Niệm chỉ vào trán hắn: “Cho anh mua áo bông, cho anh chữa cảm đó! Sợ anh chết rét, không có ai lo hậu sự cho tôi!”

“À.” Hắn cúi đầu, nửa khuôn mặt giấu vào trong cổ áo.

Lục Niệm nói xong thì xoay người định đi, khi ra đến cửa, cô nhớ ra gì đó nên lại quay đầu.

Lúc này, bà quản giáo đi tới: “Hết thời gian rồi.”

“Bành An.” Lục Niệm nói.

Hắn tủi thân chờ đợi câu sau của cô.

Bà quản giáo sốt ruột nói: “Các ông cai tỉnh rượu rồi, một lúc nữa sẽ đến đấy.”

Bành An: “Tôi sẽ đến nữa.”

Lục Niệm bị bà quản giáo kéo ra.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 4: Chương 4



Vừa rồi sau khi Bành An quan sát hướng đi của Trương Quân Năng.

Trương Quân Năng cũng nhìn lại một cái. Anh ấy tưởng người Bành An muốn gặp là Trần Triển Tinh.

Thế nhưng Bành An lại đến khu nữ.

Điền Trọng từng nói Trần Triển Tinh đã chỉ định muốn đến núi Đông Ngũ. Khi đó Điền Trọng nói: “Người nào cũng kỳ cục.”

Trương Quân Năng nghĩ Bành An mới là người khó đoán nhất trong tất cả mọi chuyện. Cho dù là Bành An bị ám sát ở hộp đêm hay là việc em trai hắn đột ngột qua đời, tất cả lời nói và hành động của Bành An đều thoát khỏi logic người nhà của người bị hại.

Đặc biệt là sau khi Trương Quân Năng tóm được Lục Niệm, Bành An là người nộp tiền bảo lãnh cho cô.

Trên đời có trăm nghìn điều kỳ lạ, những người không trái luật không phạm tội thì Trương Quân Năng không truy cứu.

Trước mắt, anh ấy có chuyện quan trọng hơn.



Phòng thẩm vấn.

Kể từ khi xuất hiện, Tiền Tiến đã run lẩy bẩy vì sợ, hai chân gã khép chặt, nói chuyện cũng rất cẩn thận: “Anh tìm tôi ạ?” Gã liếc nhìn sắc mặt của Trương Quân Năng, ngẫm nghĩ mình còn chuyện gì đáng để họ quan tâm.

Trương Quân Năng cố gắng không tạo quá nhiều áp lực cho gã: “Ngồi đi.”

Dù là ngồi nhưng hai chân của Tiền Tiến vẫn cứng đờ.

Trương Quân Năng móc tờ giấy ra và hỏi: “Đây là của anh à?”

Tiền Tiến sững người, nhìn một cái thì nhận ra ngay: “Đúng rồi, trước đây tôi là lái buôn, đây là số điện thoại của công ty.”

Cảnh sát sẽ không vô duyên vô cớ đến nói chuyện, tờ giấy rất bẩn nên có lẽ liên quan tới vụ án gì đó. Tiền Tiến nói tiếp: “Anh cảnh sát, tôi làm chưa được một năm đã nghỉ rồi.”

Trương Quân Năng đưa ảnh chụp sườn xám của người chết ra: “Anh có nhớ vị khách nào từng mặc đồ thế này không?”

Tiền Tiến: “Không nhớ.”

Việc không nhớ người từng gặp một lần cũng rất bình thường. Nhưng mà người chết chẳng có thông tin gì, chỉ có mỗi một tờ giấy này, Trương Quân Năng cảm thấy kỳ lạ, anh ấy hỏi: “Vào bao lâu rồi?”

“Ba tháng…”

“Vì chuyện gì?”

Sao cảnh sát lại không biết vì chuyện gì. Vị cảnh sát này khi cười lên trông rất tuấn tú ôn hoà nhưng Tiền Tiến lại càng nơm nớp bất an: “Lỡ tay đánh một người thành tàn phế.”

“Người nhà có từng đến thăm không?”

“Thỉnh thoảng.”

“Bạn gái thì sao?”

“Anh cảnh sát, tôi làm gì có bạn gái chứ. Làm bạn gái tôi cũng có nghĩa là làm góa phụ đó.”

Trương Quân Năng để ý rằng chỉ khi đáp câu này, Tiền Tiến mới lộ ra nụ cười gượng. Trương Quân Năng lại hỏi: “Bạn gái cũ?”

“Nếu đã là cũ thì đã chia tay rồi.”

“Vì chuyện gì mà chia tay.”

“Tính cách không hợp.”

Trương Quân Năng nhướng mày: “Không phải vì anh vào tù à?”

“Sau khi chia tay với cô ấy, tôi mới vào đây.” Tiền Tiến không muốn nói về đường tình duyên của mình: “Anh cảnh sát, rốt cuộc tờ giấy này có chuyện gì?”

Trương Quân Năng: “Tôi đã hỏi hết, anh đi được rồi.”

Tiền Tiến lúng túng nói: “Cảm ơn anh cảnh sát.”



Trên đường Tiền Tiến quay về thì gặp Trần Triển Tinh đi tới. Gã nở nụ cười nịnh bợ: “Anh Trần, anh đi gặp mặt à?”

“Ừ.” Trần Triển Tinh uể oải.

Người anh ta gặp hôm nay không giống tháng trước.

Không biết Bành An trúng gió gì, không có không khí lạnh, không có bão tuyết mà lại mặc áo khoác lông. Da dẻ hắn còn trắng hơn cả người thường, lại còn đeo gọng kính mỏng, vừa nhìn đã thấy gầy yếu.

Bành An cười với Trần Triển Tinh, nụ cười này như cười trên nỗi đau của người khác.

Bộ quần áo tù nhân của Trần Triển Tinh không hề vừa người anh ta, cơ thịt săn chắc làm bung một cúc áo.

“Người mặc đồ nhà tù có sức hút nhất là cậu đấy.” Bành An bình thản, không biết ý này là nghĩa tốt hay xấu.

Trần Triển Tinh cạo đầu, hôm nay không cạo râu nên anh ta đã bớt đi vẻ tao nhã quý tộc, thay vào đó là vẻ thô lỗ và hoang dã. Anh ta nhìn Bành An: “Tôi vào lâu thế rồi mà cậu chưa đến một lần nào. Tự dưng hôm nay rảnh thế à?”

“Đến gặp người phụ nữ đó nên tiện thể thăm cậu.” Ý là Bành An không đặc biệt đến đây vì Trần Triển Tinh.

“Gặp cô ấy làm gì?” Trần Triển Tinh móc một điếu thuốc cùng với một bao diêm ra từ trong túi áo.

“Núi Đông Ngũ không cấm thuốc lá à?”

“Đây là sự hưởng thụ duy nhất, nếu mà cướp đi nữa thì mất nhân tính quá.” Gió ngoài cửa sổ khá mạnh, Trần Triển Tinh quay lưng chắn gió lạnh, quẹt một que diêm rồi cúi đầu châm thuốc lá, sau khi nhả một hơi, anh ta mới hỏi: “Cậu đến gặp cô ấy rồi à?”

“Rảnh rỗi, đến xem xem cô ta chết chưa.” Bành An nói chuyện chẳng có một chút tình cảm.

Khói thuốc làm mờ biểu cảm của Trần Triển Tinh: “Nhờ ơn của cậu, trước khi tôi chưa chết thì có lẽ cô ấy sẽ không tự sát.”

“Chờ đợi cuộc giao chiến của cậu và cô ta.” Bành An hỏi: “Khi nào cậu ra?”

“Xem đã, chớp mắt nửa năm đã qua rồi.” Trần Triển Tinh rít một hơi thuốc: “Đúng rồi, cậu mang vài món đồ dưỡng da nữ cho cô ấy đi.”

Vẻ hài lòng của Bành An tan biến gần hết: “Cô ta vào chịu phạt chứ không phải làm quý phi.”

“Cô ấy ở đây tám, mười năm, khi đi ra cũng già rồi.” Chẳng cần tám, mười năm, Trần Triển Tinh đã thấy trán Lục Niệm tróc da rồi.

“Không quan trọng, với năng lực thu hút đàn ông của cô ta, lừa một tên đàn ông hiền lành để kết hôn thì dễ như trở bàn tay.” Nhớ lại việc vừa gặp Trương Quân Năng, Bành An nói thêm: “Cảnh sát Trương và cô ta xứng đôi vừa lứa, duyên trời tác thành, hơn nữa anh ta cũng đồng cảm với cảnh ngộ của cô ta, tính cách lại ngay thẳng, có lẽ không có cảm xúc vướng mắc trong lòng.”

“Tôi cũng không.” Đôi mắt hẹp dài của Trần Triển Tinh hơi khép lại vì khói thuốc.

“Ừ, tôi cũng không.” Bành An không động vào phụ nữ nên đương nhiên không có.

“Bảo luật sư Kim đến đây.” Trần Triển Tinh dập thuốc lá, nụ cười trên môi hung ác: “Bành An, khoản tiền cậu đưa tôi vào đây, ra ngoài tôi sẽ tính sổ với cậu.”

“Cậu thế này gọi là chịu sự trừng phạt của chính nghĩa.” Cho dù là với Trần Triển Tinh hay là người phụ nữ kia, Bành An đều không đồng cảm về chuyện chịu tù.

“Tôi nhớ lúc cậu học đại học, do tố chất sức khỏe không đạt, nếu không thì đã thi trường cảnh sát rồi.” Trần Triển Tinh ưỡn ra sau, ghế ở đây làm sao thoải mái bằng sofa ở nhà anh ta được, anh ta dựng thẳng người lại: “Bây giờ xem như là cậu thực hiện được ước mơ của mình rồi đấy.”

“Sai rồi. Tôi thích tiền hơn là chính nghĩa.” Bành An đứng dậy rời đi.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 5: Chương 5



Lục Niệm lại soi gương, vết mẩn đỏ trên mặt, trên cổ càng chi chít. Gãi vài cái là lại lan ra một mảng lớn.

“Mấy người da mỏng thịt mềm đúng là cao quý.” Mấy hôm trước Lý Đại nhận được đồ người nhà gửi tới, trong đó có một lọ thuốc: “Đây là thuốc đặc chế ông tôi lên núi hái đấy, có hiệu quả với vết thương ngoài da lắm.”

“Cảm ơn.” Lục Niệm giơ tay ra nhận lấy, để lộ vết rách ở ngón tay, chỗ ngang chỗ dọc, chằng chịt chồng chéo.

Đây là bị đứt lúc làm việc, Lý Đại cũng có nhưng mà không nhiều bằng Lục Niệm. Lý Đại đau lòng không thôi: “Lần trước ông tôi đến thăm, có nói là tôi xấu đi rồi. Bạn thân cô thấy cô thế này chắc cũng nghĩ thế.”

“Không có bạn thân, chết hết rồi.” Lục Niệm nhẹ nhàng, cô thấy giọng nói của mình không mang theo chút buồn bã nào.

Lý Đại ngồi tựa vào tường: “Người thường đến thăm tù là ai thế?”

“Luật sư.”

“Đó là bạn mời cho à?”

“Không tính là bạn, tôi giết em trai của người đó.” Lục Niệm luôn nghĩ Kim Trường Minh là luật sư do Bành An mời đến.

Lý Đại kinh ngạc hỏi: “Không phải cô và anh ta có mối thù thâm sâu sao?”

“Đúng thế, nhưng anh ta ngốc nghếch, lại còn giàu có.” Nhắc tới Bành An, Lục Niệm bỗng nhiên bật cười.

“Thế chẳng phải dễ lừa lắm à?”

“Dễ lừa lắm. Anh ta thấy con gái là đỏ mặt.”

“Hóa ra là một người đàn ông hay ngại à.” Lý Đại bật cười: “Có lẽ anh ta ngại là vì có ý đấy? Cô đừng để hốc hác quá khi đi gặp người ta, bôi thuốc đi.”

Lục Niệm nhìn mình trong gương.

Thứ thay đổi lớn nhất không phải khuôn mặt cô mà là đôi mắt. Bạn trai từng miêu tả cô bằng từ thuần khiết ngây thơ. Khoảnh khắc cô trả thù thì đã đánh mất đi ánh sáng mà anh yêu nhất rồi.

Cô lấy tay che đi mắt mình.

Mười năm sau, cô hoa tàn ít bướm, còn bạn trai vẫn là chàng thanh niên tuấn tú trong khung hình.

Nhưng cho dù cô xấu xí nhăn nheo thế nào thì cô mãi mãi vẫn có được thứ tình yêu sâu sắc mà anh trao.

Tình yêu sâu sắc tới chết không chia lìa.



Hôm ấy, Kim Trường Minh nhận được cuộc gọi của Trần Triển Tinh.

Trần Triển Tinh nói: “Lần trước tôi có chuyện giao cho Bành An, chắc chắn là cậu ta coi như gió thổi qua tai rồi.”

Kim Trường Minh hỏi: “Trần tiên sinh có chuyện gì sao?”

Trần Triển Tinh: “Mua vài món đồ nữ cho cô ấy.”

Không tên, không họ nhưng “cô ấy” là ai thì Kim Trường Minh rõ mồn một. Nhưng làm sao anh ta hiểu biết về đồ phụ nữ được, anh ta chỉ đành đồng ý trước rồi suy tính sau thôi.

Trần Triển Tinh không cho quá nhiều thời gian: “Bây giờ ngày nào cô ấy cũng phơi dưới nắng. Nếu như tổn hại tới làn da thì muộn rồi.”

Theo lý là thế nhưng lời nói thốt ra từ Trần Triển Tinh thì Kim Trường Minh thấy khác hẳn. Trần Triển Tinh luôn uể oải, làm việc thành thạo nhưng bây giờ ngoài uể oải ra thì anh ta còn hơi lù đù.

Trần Triển Tinh lại nói: “Chuyện này bảo Bành An đi chạy vặt đi.”

Kim Trường Minh: “Lỡ như Bành tiên sinh từ chối thì sao?”

Trần Triển Tinh: “Anh ủy quyền chìa khóa ngân hàng của tôi cho cậu ta.”

“Vâng.” Kim Trường Minh thở phào. Nghĩ lại thì đây là cố tình sắp xếp Bành An đi nhỉ.

Trần Triển Tinh và Bành An đều thích tạo ngột ngạt cho đối phương.

Theo cái nhìn của Kim Trường Minh, Trần Triển Tinh sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, còn Bành An là bạc trơn nhẵn, kiêu căng coi thường vạn vật. Hai người giống như bạn, nhưng họ không có tình nghĩa bất chấp gian nguy cho đối phương, có lúc lại càng thừa cơ hãm hại đối phương. Hai người họ cũng không phải kẻ thù. Nói tóm lại là mối quan hệ bất thường.

Kim Trường Minh chúc tình bạn phi lý này trường tồn bền chặt.

Trưa hôm đó, Kim Trường Minh đến văn phòng của Bành An.

Cửa khép hờ, qua khe cửa, anh ta nhìn thấy Bành An đang ngồi trên ghế, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kim Trường Minh gõ cửa.

Bành An không quay đầu, như thể đang đắm chìm trong cảnh đẹp.

Kim Trường Minh ho hai tiếng, mở miệng nói: “Bành tiên sinh.”

Khi này Bành An mới đáp lời: “Vào đi.”

Kim Trường Minh đẩy cửa ra, sau khi vào thì đóng cửa lại ở góc giống hệt vừa rồi: “Bành tiên sinh, sáng nay tôi nhận được cuộc gọi của Trần tiên sinh.”

“À, là Trần Triển Tinh hả, tôi từng gặp cậu ta rồi.” Bành An quay đầu sang: “Cậu ta không chết được đâu.”

“Trần tiên sinh nói muốn mua vài đồ sinh hoạt cho Lục tiểu thư.” Kim Trường Minh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Bành An.

Bành An còn có biểu cảm gì được? Lạnh lẽo hệt như gió lạnh cắt da cắt thịt bên ngoài.

Kim Trường Minh chẳng hề nghi ngờ, Trần Triển Tinh và Lục Niệm, dù là ai mắc sai thì đều sẽ không gây ra bất cứ tổn thương nào cho Bành An cả.

Sinh vật máu lạnh là vô địch.

Kim Trường Minh nói tiếp: “Trần tiên sinh ở trong đó không tiện, muốn phiền Bành tiên sinh đi thay một chuyến.”

“Anh đi đi.” Bành An tiện tay cầm tài liệu bên cạnh lên, cúi đầu lật xem.

Kim Trường Minh: “Trần tiên sinh đã dặn, chìa khóa ngân hàng của anh ấy chỉ ủy quyền cho anh.”

Bàn tay đang lật tài liệu của Bành An bỗng dừng lại.

Kim Trường Minh đứng thẳng. Trần tiên sinh quả là Trần tiên sinh, vô cùng hiểu rõ đặc điểm của Bành An, chính là mê tiền.

“Cậu ta nghĩ kỹ chưa?” Bành An chầm chậm gõ hai cái xuống bàn.

Kim Trường Minh gật đầu: “Vâng.”

Hai tay Bành An gác lên hai bên tay vịn, đan dưới cằm: “Cậu ta lỗ rồi.”

Kim Trường Minh: “Trần tiên sinh có suy nghĩ của mình.”

“Nói với Trần Triển Tinh là tôi nhận vụ làm ăn này.”

“Vâng.” Đây có thể nói là phí chạy vặt cao ngất trời rồi.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 6: Chương 6



Bành An đi qua một ngã tư thì có để ý tới một ông cụ sắp đi qua đường. Hắn kịp thời phanh xe lại.

Ông ấy vội vã nhưng vẫn ngã trước xe.

Bành An lập tức xuống xe: “Ông không sao chứ ạ?”

Mái tóc bạc của ông cụ sượt vào cạnh bánh xe đen, chẳng bao lâu ông ấy ngồi dậy: “Không sao.”

Bành An nhắc nhở: “Ông ơi, trước hết ông đừng cử động, nếu không sẽ bị thương lần hai đấy.”

“Tôi không sao.” Ông cụ đứng dậy, đứng thẳng tắp. Trán ông ấy cao rộng, ánh mắt sắc lẹm, trên người mặc chiếc áo khoác cũ giản dị, tuy quần áo rách rưới nhưng cả người ông ấy toát ra khí chất cương nghị.

Bành An hỏi: “Hay là gọi người ta đến đón ông?”

“Không cần đâu.” Ông ấy cúi đầu: “Tôi có con gái nhưng nó bỏ nhà ra đi rồi.”

“Bao lâu rồi ông?”

“Hơn một tháng trước.”

“Ông báo cảnh sát chưa?”

“Không đi. Miễn là tôi không nghĩ thì con bé vẫn còn sống trên đời.” Ông ấy nói xong, xoay người định rời đi.

“Ông ơi.” Bành An gọi ông ấy lại, móc ra năm đồng bạc: “Ông đến bệnh viện kiểm tra đi.”

Ông ấy sững người: “Tôi nói tôi không sao mà.”

“Cháu không yên tâm.”

Ông cụ nhìn chàng thanh niên đối diện, người này khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khoác chiếc măng tô màu nâu bên ngoài, xương quai xanh đẹp như của con gái. Thật sự ông ấy rất cần tiền, lưỡng lự một lát, ông ấy nhận lấy hai đồng bạc, trả lại ba đồng: “Tôi tên là Phàn Thắng Hổ. Cậu thanh niên thì sao?”

Bành An bỏ ba đồng vào túi áo của Phàn Thắng Hổ.

Ba đồng bạc tuột vào trong, phát ra âm thanh khe khẽ.

Bành An: “Làm chuyện tốt không để lại tên tuổi.”

Đây là khoản tiền không đáng kể, Bành An quyết định xếp khoản này vào loại “mỗi ngày một việc tốt”.



Trên phố Thượng Hải đâu đâu cũng thấy quảng cáo đồ mỹ phẩm sặc sỡ đủ kiểu.

Trong mắt Bành An, mấy thứ màu sắc đó đều na ná nhau. Hắn đi vào một cửa hiệu vắng khách.

Sắc đẹp là vũ khí mà cũng có thể là tai hoạ. Hắn nghĩ Lục Niệm để mặt mộc không hẳn là xấu, mất vài miếng da cũng chẳng chết được.

Trần Triển Tinh đúng là chuyện bé xé ra to.

Nhưng vì đã nhận tiền thù lao của Trần Triển Tinh nên ắt hẳn Bành An làm việc nhanh gọn hơn hẳn.

Mắt của nhân viên đứng ở cửa sáng bừng lên bởi vẻ đẹp của hắn, hắn cũng là vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay. Cô ta thân thiết chào hỏi: “Chào anh.”

Bành An bước vào và nói: “Tôi cần loại sản phẩm dưỡng da đắt nhất, tốt nhất.”

“…” Nụ cười của nhân viên cứng đờ một giây: “Chỗ chúng tôi bán mỹ phẩm phương Tây, như trước kia còn được gọi là phấn yên chi thuỷ(*).”

(*) Phấn Yên chi thuỷ:

AD_4nXeNVm77MMSrKKI1HlZCvRvywOuBouF2udSjIc9S1x1ohtuO9fdvIkOjszwpm5v-Z4hOhcqbgIBAyv0OFfm_hdfsVfNAvBYMAFtNGuRR8S_0ngaEvBNqi5LojEesDEIowxmV4hb3


Bành An lại lượn một vòng trên phố rồi dừng lại ở một tờ poster quảng cáo theo phong cách mới mẻ.

Hắn thấp thoáng có cảm giác nhìn thấy Lục Niệm. Bỏ qua sự cay độc của cô thì thật ra cô cũng được xem là một người thuần khiết, thứ bôi trên mặt cô chỉ cần màu nhạt thôi là đủ rồi.

Bành An lại đi vào cửa hiệu hỏi thăm.

Lần này thì vào đúng rồi.

Nhân viên nở nụ cười tươi rói: “Xin hỏi anh cần mặt hàng nào?”

“Đắt nhất ấy.” Tốt chưa chắc đã đắt nhưng đắt thì chắc chắn sẽ tốt.

Nhân viên hỏi tiếp: “Loại da của đối phương như thế nào ạ? Sắp đến mùa đông rồi, da có khô không?”

“Chưa từng hỏi.”

“Vào mùa hè thì sao?”

“Không biết.”

“…” Nhân viên nói: “Da của con gái, ngoài ẩm mướt ra còn có trắng mịn nữa. Đối phương khoảng bao nhiêu tuổi thế?”

Bành An: “Hai tư, hai lăm.”

Nhân viên gật đầu. Khách nam đến đây phần lớn đều muốn tặng quà cho người trong lòng.

Không đúng, bây giờ người phụ nữ đó hai tư, hai lăm tuổi, tính toán dựa theo thời gian mười hai năm thi hành án. Hắn nói: “Ba mươi mấy rồi.”

Nhân viên hơi kinh ngạc.

Vẫn không đúng. Nghĩ kỹ lại thì mặt trời ở núi Đông Ngũ vừa to vừa tròn, có lẽ cô còn già nhanh hơn cả người khác. Bành An nói: “Bốn mươi đấy.”

Nhân viên càng kinh ngạc hơn.

Nghĩ kỹ lại, gió Bắc ở núi Đông Ngũ lạnh cắt da cắt thịt, dù ẩm mướt hay trắng mịn mấy cũng sẽ bị thổi khô thôi. Bành An lại nói: “Năm mươi tuổi.”

Nhân viên kinh ngạc không thôi. Cô ta từng nghe nói rằng mấy phù bà gần đây rất thích kết duyên chơi đùa với trai trẻ. Cái người trước mặt đây tuấn tú trắng trẻo, đúng là cực phẩm trong đám đàn ông ấy.

Bành An không nghĩ nữa: “Lấy mười hộp cho mọi lứa tuổi.” Quan tâm cô bao nhiêu tuổi làm gì, để mặc cô tự chọn đi.

Hắn hào phóng thanh toán, chưa nhíu mày lấy một cái.

Nhân viên cười toe toét: “Anh cần chúng tôi gói quà không? Chúng tôi còn biết thắt nút đồng tâm để biểu đạt tình yêu của anh nữa.”

Nhân viên chỉ vào chiếc hộp.

Chiếc hộp hồng phấn in kín hoa trắng tinh điểm xuyến với gợn sóng vàng bạc. Nút đồng tâm thắt bên cạnh hộp, dây ruy băng đỏ chỗ đậm chỗ nhạt mang phong cách lãng mạn kiểu Pháp.

“Không cần.” Bành An lạnh nhạt đáp lời: “Tôi không thích ai cả.”

Nhân viên cười nhưng không nói.

Bành An nghĩ lại rồi nói tiếp: “Có gói hộp.”

Kết đồng tâm tức là tâm đầu ý hợp. Hắn không có người mình thích nhưng “người tâm đầu ý hợp” thì vẫn có.

“Người tâm đầu ý hợp” này đương nhiên là cảnh sát Trương mà Bành An mến mộ.



Sáng sớm hôm sau, có một cái xác nổi lên cạnh bờ sông.

Người đầu tiên phát hiện ra là một cậu bé đi ngang qua. Cậu bé thấy người chẳng cử động gì, tưởng là người đó chết đuối nên tức tốc hô hoán lên.

Một người đàn ông trung niên đi ngang qua chạy đến bờ sông mới biết rằng đây là một cái xác. Hơn nữa không phải vì chết đuối, mà đằng sau lưng người chết bị đâm một mảng lớn.

Sở cảnh sát nhận được điện thoại báo án bèn tức tốc phong tỏa bờ sông và tiến hành điều tra.

Buổi sáng Trương Quân Năng đi điều tra một vụ án khác, tận trưa mới quay về sở cảnh sát.

Điền Trọng ngồi ăn cơm trên bàn làm việc, hai ba miếng nhét vào miệng, nhai vài cái là nuốt xuống ngay, tốc độ rất nhanh.

Trương Quân Năng hỏi: “Xác minh danh tính thi thể sáng nay chưa?”

“Quần áo của người chết đúng với cô giáo mất tích, đã cho người nhà đến nhận xác rồi.” Điền Trọng nói: “Chờ pháp y giám định xong, nếu như liên quan tới vụ án đêm mưa thì kết hợp xử lý.”

Chỉ mấy câu, Điền Trọng đã ăn hết cơm, cầm cái cốc lên uống từng ngụm nước: “Đợt này không mưa.”

“Mong là trước khi phá được án, ngày nào cũng nắng.” Trương Quân Năng ngồi xuống: “Vụ án đồng hoang có manh mối rồi. Tôi điều tra vài tin mất tích, có một người phụ nữ tên là Kiều Lệ mất tích một tháng trước.”

Điền Trọng kéo cái ghế: “Thời gian tử vong của người chết đúng lúc khớp với thời gian mất tích của Kiều Lệ.”

“Vừa rồi toà soạn gửi cái này tới.” Trương Quân Năng để một tờ báo lên bàn: “Nhà họ Kiều từng đăng bài tìm người.”

Tấm ảnh là ảnh nửa người của một cô gái. Khuôn mặt cô gái xinh xắn, nụ cười duyên dáng, mặc chiếc sườn xám rất giống với chiếc sườn xám đỏ tía trên người người chết.

Điền Trọng nhìn thông báo tìm người.

[Kiều Lệ, nữ, hai mươi bảy tuổi, cao một mét sáu. Vào ba giờ chiều ngày mồng năm tháng Mười Một, mất liên lạc sau khi rời khỏi nhà, hôm đó mặc một bộ sườn xám đỏ tía.

Nếu người thấy thông báo, mong rằng nhanh chóng trở về nhà, người nhà đang rất sốt ruột.

Có ai biết tung tích của người mất tích, hãy liên lạc theo số điện thoại dưới đây.]

Điền Trọng gọi điện thoại.

Đổ chuông ba tiếng, đầu bên kia nhận ngay, đó là một người đàn ông có giọng điệu thô lỗ: “Xin chào.”

Điền Trọng: “Chào anh, chúng tôi ở sở cảnh sát điều tra.”

“Sở cảnh sát?” Im lặng một lúc, đối phương vội vã hỏi: “Có phải có tin của Kiều Lệ rồi không?”

Điền Trọng và Trương Quân Năng trao đổi ánh mắt rồi nói: “Chưa chắc.”

Đối phương: “Hả?”

“Chúng tôi có chuyện muốn tìm hiểu. Xin hỏi anh ở đâu?” Điền Trọng ghi lại địa chỉ, xuất phát đến nhà họ Kiều.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 7: Chương 7



Trương Quân Năng đến nhà ăn ăn cơm nhưng chưa ăn được miếng nào.

Đội phó đội cảnh sát đi vào: “Theo phân tích vết thương, hung khí sát hại cô giáo giống hệt với hung khí của kẻ giết mấy người trước.”

Đúng là phải kết hợp các vụ án để xử lý. Sắc mặt các cảnh sát điều tra đều nghiêm trọng.

Đội phó: “Họp thôi.”

Hết cuộc họp này tới cuộc họp khác mà vẫn không ngăn chặn được sự khát máu của hung thủ.

Bốn người bị hại có cả nam lẫn nữ, tuổi tác chừng hai mươi, ba mươi tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi. Hai người đã kết hôn, một người goá, một người chưa kết hôn.

Đội phó đội cảnh sát: “Mối quan hệ trong cuộc sống của bốn người bị hại, từ trường học, công ty cho tới gia đình đều chẳng có gì liên quan, có khả năng là giết người bừa bãi hoặc phạm những loại tội phạm cụ thể. Hung thủ cẩn thận, tỉ mỉ, lại còn hành động vào đêm mưa gió bão bùng, hiện trường thì được dọn dẹp sạch bong, chẳng có lấy một dấu vết nào. Hung thủ càng ngày càng điên rồ, địa điểm hành động từ ngoại ô đến trung tâm. Chúng ta phải tranh thủ phá án trước ngày mưa tiếp theo.”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Đội phó đội cảnh sát đập bàn: “Có tự tin hay không?”

Mọi người đáp lại một cách chắc nịch: “Có.”

Cuộc họp kết thúc.

Trương Quân Năng lật tài liệu của bốn người bị hại. Anh ấy để ý tới một việc. Mười ngày trước khi người bị hại đầu tiên chết, anh ta đã từ chức, mà nơi làm việc trước đây của anh ta cùng một ngân hàng với nơi Bành An làm việc.

Ngay lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của Trương Quân Năng đổ chuông.



Bành An không muốn tự tay đưa hộp quà thắt nơ cho Lục Niệm, cũng không muốn cho Trần Triển Tinh cơ hội khách khí vô ích.

Có một người thích hợp nhất, có thể gọi là trời sinh một cặp với Lục Niệm.

Bành An nói: “Luật sư Kim, anh liên lạc với cảnh sát Trương giúp tôi.”

Kim Trường Minh ho hai tiếng: “Lục tiểu thư bị cảnh sát Trương đưa vào tù, đưa hộp quà cho cảnh sát Trương thì có vẻ không hợp lý lắm đâu?”

“Sao mà không hợp lý?” Bành An ngồi trên ghế làm việc, giữa ngón cái và ngón trỏ kẹp một chiếc bút bi bằng vàng: “Hai người đó mà gạt được chuyện cũ thì biết đâu có thể thành một mối lương duyên.”

Bành An dệt lên lời chúc phúc “hạnh phúc mỹ mãn”.

Kim Trường Minh nghe vậy, lông mày nhíu chặt, nhưng cũng đành chịu, anh ta chỉ biết làm theo thôi.

Kim Trường Minh gọi điện thoại, vừa mở cửa ngắm núi vừa nói: “Cảnh sát Trương, xin chào, tôi là Kim Trường Minh, là luật sư bào chữa cho Lục tiểu thư, Lục Niệm.”

Trương Quân Năng bất ngờ, không ngờ lại có người nhắc tới Lục Niệm với anh ấy: “Luật sư Kim, vụ án của Lục tiểu thư đã khép lại rồi, xin hỏi anh còn có chuyện gì sao?”

“Cô ấy ở núi Đông Ngũ được mấy tháng rồi.” Kim Trường Minh quay đầu lại nhìn Bành An một cái.

Bành An thản nhiên, kính trên chiếc mũi cao của hắn tỏa ra sự bóng loáng.

“Ừ.” Trương Quân Năng đáp lại một tiếng đơn giản.

“Da của Lục tiểu thư nhạy cảm, chỗ tôi có vài món đồ muốn đưa cho cô ấy nhưng mà không còn thời gian thăm trong tháng này nữa rồi. Tôi có thể làm phiền cảnh sát Trương được không?” Giọng điệu của Kim Trường Minh vẫn chuyên nghiệp theo thói quen, ngôn từ vừa khách sáo lại vừa mang theo khẩu âm nghiêm túc.

“Núi Đông Ngũ có nguyên tắc của núi Đông Ngũ, luật sư Kim có thể mang đến vào tháng sau.”

Kim Trường Minh lắc đầu với Bành An.

Bành An cầm lấy điện thoại trong tay Kim Trường Minh: “Cảnh sát Trương, tôi là Bành An.”

“Chào Bành tiên sinh.” Trương Quân Năng hiểu ra, Bành An và Trần Triển Tinh là bạn nên đương nhiên hắn cũng ở cùng với luật sư Kim.

“Gặp nhau một lát được chứ?” Bành An nhìn nút thắt trên hộp quà.

Trương Quân Năng nhìn phân tích tình tiết vụ án mà mình vừa viết, anh ấy đang định làm rõ tình huống của nạn nhân đầu tiên, anh ấy nói: “Bảy rưỡi tối thứ Bảy, quán mì đối diện sở cảnh sát.”

Bành An: “Được.”



Muôn vàn lá đỏ, sặc sỡ rơi lìa.

Trương Quân Năng đang chờ đợi ở cửa quán mì thì nhìn thấy Bành An đi dưới hàng lá rơi đỏ rực. Trong cảnh tượng rực rỡ ấy, Bành An tĩnh lặng như biển sâu.

Theo lý mà nói, Lục Niệm giết Bành Châm, Bành An chẳng còn lý do gì để quan tâm cô nữa, thế nhưng đến cả làn da của cô mà Bành An cũng hết mực quan tâm như thế.

Điều này khiến Trương Quân Năng cảm thấy tò mò.

Hai người đàn ông chào hỏi lẫn nhau qua làn gió thu dịu mát.

Trương Quân Năng: “Ăn mì đi, tôi mời.”

Bành An: “Cảnh sát Trương phải tốn kém rồi.”

Một chiếc lá đỏ lại rụng xuống theo gió, họ ngồi trên ghế ngoài quán mì, lòng ai cũng có suy nghĩ riêng, không ai chịu mở lời trước.

Chủ quán cán mì, cắt mì, trụng mì vào nồi đang sôi ùng ục. Bỗng chốc, tại đây chỉ còn âm thanh bận rộn của chủ quán.

“Mì đây.” Chủ quán hô lên rồi bưng hai tô mì nóng nghi ngút tới.

Sợi mì vừa mỏng vừa dài, nước dùng đậm đà, trong đó còn có các loại gia vị tỏi hành.

Trương Quân Năng đưa đũa sang: “Bành tiên sinh, thử tay nghề gia truyền của chủ quán đi.”

“Thế thì tôi không khách sáo nữa nhé cảnh sát Trương.”

“Hôm nay Bành tiên sinh đến là vì Lục tiểu thư ư?”

Bành An không thể tỏ ra ngây thơ khi đối diện với chuyện của Lục Niệm, hắn nói với giọng điệu lạnh lùng thường ngày: “Cha mẹ tôi mua cho cô ta vài thứ.”

“Tại sao?” Trương Quân Năng nói một câu không đầu không đuôi.

Bành An lại hiểu được: “Trước đây em trai tôi cũng hại con gái nhà người ta rất nhiều, cha mẹ tôi tới từng tuổi này rồi mới hiểu con trai mình tính nết không đứng đắn. Bây giờ xem Lục tiểu thư là cục đá chuộc tội thôi.”

“Cha mẹ cậu cũng không dễ dàng gì.” Bao dung cho một kẻ sát nhân phải cần lòng vị tha vô bờ bến.

Bành An lấy hành trong bát: “Cảnh sát Trương không đến thăm cô ta ư? Cô ta tiều tụy đi nhiều đấy.”

Trương Quân Năng ngước mắt lên, cảm giác được trong lời Bành An có ý khác.

“Nếu anh muốn đi, phiền anh mang mấy món đồ này tới.” Bành An nhẹ nhàng nói: “Đây là sự an ủi của nhà họ Bành chúng tôi.”

“Cậu quan tâm tới cô ấy.” Trương Quân Năng bắt đầu ăn mì.

“Không hề.” Đã nói rồi, đây là người khác nhờ vả.

“Thảo nào khi cô ấy ở trong trại giam, cô ấy chỉ muốn thấy một mình cậu.” Trương Quân Năng nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi.

“...” Có phải cái người này đã hiểu lầm gì rồi không?

Trương Quân Năng không cho Bành An cơ hội giải thích: “Nhân tiện, Bành tiên sinh này, nếu hôm nay đã gặp nhau rồi, tôi có một chuyện muốn làm phiền. Cậu có biết một người tên là Lưu Chính Tường ở ngân hàng các cậu không?”

“Anh là cảnh sát, tôi là dân thường, tích cực phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ nên có của công dân mà, nói làm phiền là khách sáo quá đấy.” Bành An nói: “Tôi từng nghe nói về người này.”

“Có biết rõ về anh ta không?”

“Gặp mấy lần, không hiểu rõ lắm.” Bành An nói: “Anh ta nghỉ việc rồi.”

“Sao anh ta lại nghỉ?”

“Chuyện gia đình.” Lý do mà Bành An nói giống hệt ghi chép của sở cảnh sát nhưng lại khang khác: “Có một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ, còn mang thai thêm một đứa, rồi đến đứng cả buổi sáng ở ngoài cửa ngân hàng, nói là muốn dẹp tên đàn ông phụ lòng.”

“Tên đàn ông phụ bạc.” Ấy thế mà trong báo cáo của sở cảnh sát lại không hề có mục này.

“Người phụ nữ này được Lưu Chính Tường nuôi ở bên ngoài, sau đó nhà họ Lưu không cho phép anh ta lấy vợ bé nên đối phương không có danh phận. Tôi chỉ biết được những cái này thôi, cảnh sát Trương phải theo sát hơn nữa, có thể tìm người cùng bộ phận với Lưu Chính Tường để nói chuyện.”

“Được.” Trương Quân Năng cầm đôi đũa lên, trộn rau thơm và hành trong bát, ăn mấy miếng đã được nửa bát mì.

Từ tốc độ ăn mì, có lẽ cuộc đối thoại của hai người sắp kết thúc.

Bành An quay lại chủ đề ban đầu: “Cảnh sát Trương, đồ của Lục tiểu thư, nhờ anh đấy.”

“Mang tới sở cảnh sát đi.” Quả nhiên, Trương Quân Năng tức tốc ăn xong mì rồi nhìn giờ: “Bành tiên sinh, tối nay tôi còn có nhiệm vụ, tôi đi trước đây.”

Bành An gọi lại: “À đúng rồi cảnh sát Trương này.”

Trương Quân Năng quay đầu lại.

Bành An buông đũa xuống: “Vốn dĩ tôi không định mua những thứ này, cha mẹ tôi nhất quyết muốn bù đắp cho cô ta, tôi buộc phải đi. Tôi không muốn dính líu mối quan hệ cá nhân với cô ta, anh đừng có nói với cô ta những thứ này là do tôi mua nhé.”

“Thế thì nói ai đưa?”

“Không có tên.”
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 8: Chương 8



Điền Trọng đi vào sở cảnh sát, cau mày với Trương Quân Năng.

Trương Quân Năng cười hỏi: “Có kết quả rồi à?”

Điền Trọng ngồi lên bàn làm việc: “Tôi gặp được cha của Kiều Lệ và chồng cô ấy rồi. Trước đây cha Kiều Lệ là ngư dân, làm ăn cạnh biển. Cuộc sống của Kiều Lệ thuận buồm xuôi gió, nửa năm trước đã kết hôn, người chồng là thanh mai trúc mã của cô ấy.” Nói rồi, Điền Trọng lấy ra một tấm ảnh khác.

Kiều Lệ trong tấm ảnh mặc chiếc sườn xám màu tím hồng, ngồi trên mỏm đá bên biển, mảnh mai hấp dẫn.

Trương Quân Năng: “Trước khi mất tích, cô ấy có vấn đề gì không?”

“Chồng cô ấy nói không nhưng cha cô ấy để lộ một thông tin, bạn trai cũ của Kiều Lệ vẫn dây dưa không thôi sau khi cô ấy kết hôn, Kiều Lệ cực kỳ phiền não.”

“Bạn trai cũ? Chồng cô ấy biết không?”

“Cái ông chồng này hỏi gì cũng chẳng biết. Anh ta hoàn toàn không biết vợ mình có một người bạn trai cũ. Hôn nhân của anh ta và Kiều Lệ bén lên từ đầu năm.” Điền Trọng đưa ra mẩu giấy mà cha Kiều Lệ viết: “Nói tới thì chúng ta không hề xa lạ với cậu bạn trai cũ của Kiều Lệ đâu. Gã đang ở núi Đông Ngũ, tên là Tiền Tiến.”

Lại là gã à?

Lúc này một người đi vào: “Cảnh sát Trương, ở ngoài có người đưa đồ cho anh, nói rằng đã hẹn trước với anh.”

Trương Quân Năng: “Tôi biết rồi.”

Đúng lúc anh ấy muốn gặp Tiền Tiến lần nữa.

Ba chiếc hộp được đưa tới, hộp nào hộp nấy đều được thắt nơ.

Một người nói đùa: “Có phải cảnh sát Trương có bạn gái rồi không?”

Trương Quân Năng cười: “Còn chưa phá được vụ án, tôi nào có thời gian yêu đương.”

Núi Đông Ngũ có quy tắc của núi Đông Ngũ, Trương Quân Năng không vác cả ba thùng đồ tới mà chỉ chọn sáu lọ kem dưỡng da.



Trương Quân Năng lại lần nữa đến gặp Tiền Tiến.

Tiền Tiến cẩn thận dè dặt y hệt lần trước: “Chào anh cảnh sát.”

Trương Quân Năng đưa thẳng tấm ảnh của Kiều Lệ tới: “Cậu có quen người này không?”

Tiền Tiến hơi sững người, sau đó thừa nhận: “Có quen. Cô ấy tên là Kiều Lệ, tôi và cô ấy từng yêu nhau.”

“Lúc nào?”

“Năm ngoái.” Từ tận đáy lòng, Tiền Tiến không muốn nói về tình sử lắm nhưng cảnh sát đã tìm đến, gã chỉ đành chủ động bộc bạch: “Nhưng mà năm ngoái đã chia tay rồi.”

“Sao lại chia tay?”

“Tính cách không hợp. Kiều Lệ là đại tiểu thư sống trong nhung lụa, luôn muốn tôi chiều ý theo, lâu dần không còn cảm giác nữa.”

“Sau khi chia tay có gặp nữa không?”

“Gặp một hai lần.” Tiền Tiến dừng lại: “Hai ba lần đấy.”

“Cậu có biết chuyện cô ấy kết hôn không?”

Tiền Tiến gật đầu: “Biết chứ.”

“Cậu và cô ấy gặp nhau là trước hay sau khi cô ấy kết hôn?”

Tiền Tiến cau mày: “Sau khi cô ấy kết hôn, từng gặp một lần. Kiều Lệ từng tìm tôi để vay một khoản tiền, tôi đến đòi nợ.”

“Đòi lại được chưa?”

“Đòi được một nửa. Sau đó tôi vào đây rồi nên bỏ ngỏ thôi.”

“Lần cuối nhìn thấy cô ấy là lúc nào?”

“Mấy tháng trước thì phải.” Tiền Tiến trả lời hết một lượt, sau đó nhẹ nhàng hỏi: “Anh cát sát, Kiều Lệ xảy ra chuyện gì sao?”

Trương Quân Năng cũng không giấu giếm nữa: “Cô ấy mất tích rồi.”

“Mất tích?” Tiền Tiến sững sờ: “Từ lúc nào?”

“Ngày năm tháng Mười Một.”

Tiền Tiến mừng thầm vì tháng Chín mình đã vào đây rồi: “Anh cảnh sát, tôi không biết chuyện cô ấy mất tích.”

“Nói cảm nhận về Kiều Lệ trong lòng cậu đi, cứ nói thoải mái.”

“Cô ấy là một cô tiểu thư bị chiều hư.” Biết mình không bị hiềm nghi, Tiền Tiến thở phào, bắt đầu than thở với Trương Quân Năng.



Trương Quân Năng đi ra khỏi phòng thẩm vấn rồi đi đến khu nữ. Anh ấy nhờ một cai ngục quen biết đưa đồ cho Lục Niệm.

Biểu cảm của cai ngục như nhìn thấy ma.

Trương Quân Năng chỉ nói: “Bạn nhờ thôi.”

“Tôi hiểu mà.” Cuối cùng có hiểu thật hay không thì chỉ có mình cai ngục biết được. Anh ta hỏi: “Cảnh sát Trương, anh muốn gặp cô ta không?”

“Thôi.” Lục Niệm là phạm nhân, Trương Quân Năng nên cắt đứt quan hệ với cô. Anh ấy đến đưa đồ đã là phạm quy rồi.

Lúc Trương Quân Năng đi ra, nghe tiếng cánh cổng lớn nặng nề vang lên, anh ấy nhìn về phía núi Đông Ngũ.

Anh ấy hiểu sự bất lực của Lục Niệm nhưng thân là cảnh sát, anh ấy chỉ có thể làm theo luật thôi.



Lục Niệm nhận được đồ xong, đầu tiên là bất ngờ, sau đó cô nở nụ cười tươi như hoa mùa hạ.

Mã Thủy Dung liếc một cái, đuôi mắt như lưỡi dao sắc lạnh.

Lục Niệm lập tức đưa một lọ dưỡng da tới.

Mã Thủy Dung bắt chéo chân ngồi trên sập, lúc nhìn người khác từ dưới lên trông cũng giống như nhìn bao quát: “Xem như là mày còn biết điều đấy.”

Lục Niệm quay về sập của mình.

Vẻ mặt Lý Đại toát ra sự ngưỡng mộ: “Cái này là đàn ông tặng à? Trông cái vẻ đắc ý của cô kìa.”

Cô cười tươi thế à? Lục Niệm bóp khóe miệng của mình một cái: “Anh ấy là một cảnh sát.”

“Cảnh sát mà tốt thế à?” Không phải ai cũng có thể gặp được Trương Quân Năng. Lần đầu tiên Lý Đại đến sở cảnh sát đã bị tra tấn. Cảnh sát là ác mộng của cô ấy.

“Anh ấy là cảnh sát tốt nhất tôi từng gặp.” Lục Niệm đè giọng xuống: “Nếu như tất cả cảnh sát đều giống anh ấy, những người như tôi và cô sẽ không phải đến nơi đây đâu.”

Mắt Lý Đại vụt sáng: “Anh ấy có thể giảm án cho cô sao?”

Lục Niệm lắc đầu: “Tôi bị anh ấy đưa vào đây.”

Lý Đại càng kinh ngạc.

“Tôi đáng tội, không trách anh ấy được.” Hơn nữa, Lục Niệm cũng từng lợi dụng Trương Quân Năng. Một cảnh sát cương trực lại bằng lòng quan tâm cuộc sống nơi ngục tù của cô, cô thấy rất cảm kích.

“Bị nhốt ở cái nơi này mà cô còn nói tốt cho cảnh sát. Lục Niệm, cô lương thiện quá rồi đấy.”

Lục Niệm đưa hai lọ kem dưỡng tới: “Cho cô đấy.”

“Cái này là hãng Tây Dương nhỉ? Giá không rẻ đâu.”

“Cứ nhận lấy đi.”

Lý Đại xòe tay nhận lấy: “Tôi tin cô, anh ta là một cảnh sát tốt.”

Lục Niệm không hề có mộng tưởng về Trương Quân Năng. Cô vẫn thích bạn trai của mình. Đồ của cô rất ít ỏi, chỉ có ảnh của bạn trai luôn ở dưới gối.

Cô không sợ chết nhưng lại không cam lòng.

Điều không cam chính là Trần Triển Tinh chỉ bị phán tù nửa năm.



Cuộc sống của Bành An không có niềm vui, ngoài công việc thì chỉ có công việc, vô vị nhạt nhẽo, khô khan vô cùng.

Lúc nào đến tìm hắn, lần nào Kim Trường Minh cũng đến thẳng phòng làm việc. Anh ta gõ cửa.

Không ai đáp lại.

Anh ta gõ lại.

Từ bên trong vang lên giọng nói như gió lạnh: “Mời vào.”

Kim Trường Minh thường hay nghĩ rằng sao lại có người đến giọng nói cũng lạnh lẽo đến vậy thế?

“Bành tiên sinh.” Lần này Kim Trường Minh đến là để chuyển lời.

Bành An cúi đầu, vùi đầu trong công việc: “Ừ.”

“Trần tiên sinh nói anh ấy phải ở lại núi Đông Ngũ lâu hơn một chút.”

Bành An ngước mắt: “Cậu ta muốn ở lại đó à?”

“Trần tiên sinh nói anh ấy muốn chuộc tội.” Nhưng Kim Trường Minh nghe ra giọng của Trần Triển Tinh khi nói câu này giống như muốn phạm tội hơn.

Bành An đưa ngón trỏ đẩy gọng kính trên sống mũi: “Không phải cậu ta muốn diễn khổ nhục kế trước mặt người đàn bà kia để lấy được sự đồng cảm đấy chứ?”

“Tôi không rõ.” Kim Trường Minh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Anh ta chỉ là người nghe thôi.

Bành An lạnh nhạt nói: “Trái tim người đàn bà kia như chiếc răng đen, muốn nhận được sự tha thứ của cô ta thì chỉ có chuốc khổ thôi.”

“Mọi thứ chưa rõ được.”

“Trần Triển Tinh cô đơn khó chịu ở núi Đông Ngũ, gặp được một người phụ nữ là miên man suy nghĩ. Tối đến lại mơ mộng liên miên, thức dậy với cái đầu nóng, có lẽ cậu ta nghĩ trên đời này chỉ có người đàn bà đó là đẹp nhất thôi.”

Kim Trường Minh đành phải nói lời công bằng: “Lục tiểu thư đúng là rất đẹp.”

Bành An ưỡn người tựa vào lưng ghế: “Chờ khi cậu ta ra ngoài gặp được người phụ nữ khác là biết ngay quyết định của cậu ta ngu dốt cỡ nào thôi.”

Kim Trường Minh im lặng. Anh ta đồng ý nhưng cũng không quá tán đồng.
 
Cánh Bướm Vại Mật - Giá Oản Chúc
Chương 9: Chương 9



Bành An gập tài liệu lại: “Cứ theo ý cậu ta đi, dù sao chìa khóa ngân hàng của cậu ta cũng ở chỗ tôi, trong khi cậu ta đền tội, tôi sẽ tiêu tiền của cậu ta. Cậu ta ở quách luôn tám năm, mười năm ở núi Đông Ngũ đi, đừng ra ngoài hại người.”

Kim Trường Minh hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thấy được núi Đông Ngũ ở phía xa. Sương mù mỏng giăng lối như là tiên cảnh.

Bành An lại nói: “Luật sư Kim, tháng này anh đừng đi thăm nữa, tôi rảnh thì cũng rảnh, để tôi đến đó đi dạo.”

“Vâng.” Kim Trường Minh đã nghĩ rằng tạm thời anh ta không cần gặp Lục Niệm. Thế nhưng mới vừa ra khỏi văn phòng của Bành An, anh ta gặp một người phụ nữ. Nhìn thoáng một cái, suýt nữa anh ta tưởng đó là Lục Niệm.

Nơi diễn ra cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Kim Trường Minh và Lục Niệm là ở trại giam.

Lục Niệm ở đó khá lâu, mặt mộc ngẩng lên trời, mái tóc được buộc lên một cách tuỳ ý, mềm mại rủ xuống.

Ánh đèn trên trần nhà cực kỳ trắng và sáng. Một đồng nghiệp của Kim Trường Minh trêu đó là ánh sáng của chính nghĩa. Nhưng đứng dưới ánh đèn, Lục Niệm mờ mờ như một lớp bụi. Khi ấy Kim Trường Minh nghĩ rằng là vì cô mặc chiếc áo xám rộng thùng thình phai màu.

Sau này khi anh ta gặp lại Lục Niệm, vẫn không thấy màu sắc của cô.

Cô rất đẹp nhưng không giống hoa sắp nở, mà ngược lại mang dáng dấp của một bông hoa đang dần khô héo.

Bảo sao Trần Triển Tinh lại mê đắm đuối vậy.

Người phụ nữ đang đi tới trước mặt anh ta trông như bức tranh sơn dầu nghệ thuật. Trên bức tranh hiện diện một bông hồng quyến rũ dính thuốc màu chưa khô, tươi mới và tràn đầy sức sống.

Thấy ánh mắt của anh ta, người phụ nữ mỉm cười: “Xin chào.”

Khi cười, cô ấy giống Lục Niệm tới tám phần. Hai phần còn lại thì dịu dàng hơn Lục Niệm gấp vạn lần.

Kim Trường Minh nghĩ, đây là ai nhỉ? Nhưng anh ta nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ, à mà thôi, bớt lo bao đồng cho yên bình.



Cuộc họp buổi chiều, một người phụ nữ đi lại rót nước rót trà, Bành An mới biết có người mới đến.

Người phụ nữ đi vào phòng họp, đi đến cạnh hắn và cầm một cốc cà phê: “Mời ngài dùng.” Giọng cô ấy nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Mấy người đàn ông có mặt ở đó đều nhìn sang.

Ánh mặt trời buổi chiều rọi vào gọng kính của Bành An. Hắn di chuyển ánh mắt, thấy trên tay người phụ nữ đang đeo một sợi dây chuyền ngọc trai trắng muốt và hơi chói mắt. Hắn ngẩng đầu.

Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt long lanh lấp lánh hơn cả châu báu.

Nếu không có sự xuất hiện của cô ấy, Bành An suýt quên mất Lục Niệm cũng từng trang điểm xinh đẹp thế này.

Sắc đẹp của cô như thứ vũ khí sắc nhọn trí mạng, chưa từng ngập ngừng khi sử dụng trên người đàn ông.

Hắn nghĩ khoảng năm giây.

Trong năm giây ấy, trợ lý Lương nhận ra gì đó, anh ta nhanh nhẹn giới thiệu: “Bành tiên sinh, đây là Liễu Chi, nhân viên mới đến. Liễu Chi, Bành tiên sinh là giám đốc chứng khoán của chúng ta.”

Đầu tiên, Liễu Chi ngạc nhiên, không cười nữa, sau đó bày tỏ: “Xin chào Bành tiên sinh.”

Bành An chuyển hướng vào người vừa mới báo cáo công việc: “Tiếp tục đi.”

Vì phải đưa cà phê cho người tham gia, Liễu Chi cầm chiếc khay rỗng đi ra, nhân lúc mọi người không để ý, cô ấy nhìn trộm Bành An.

Đúng lúc Bành An ngước mắt.

Liễu Chi bị nhìn trúng, cô ấy ngại ngùng mỉm cười một cái rồi vội vã ra ngoài.



Cuộc họp kết thúc, Bành An về nhà sớm.

Nhà họ Bành mất một đứa con trai, bây giờ Bành An là người con duy nhất của cha mẹ.

Ông bà Bành sống ở Thượng Hải đã lâu, muốn gặp con trai một cái lại khó khăn. Bành An về muộn, lúc hắn quay về thì hai người đã đi nghỉ. Khi ông bà Bành thức giấc thì con trai lại đi làm rồi.

Bà Bành khó khăn lắm mới gặp được con trai, bà ấy lập tức gọi: “An An.”

Bao nhiêu năm rồi, mẹ của Bành An vẫn không sửa được cách xưng hô này. Hắn nói: “Con lớn rồi, có thể gọi con là Bành An được rồi.”

Bà Bành vẫn kiên định: “An An.” Bà ấy ra hiệu cho con trai ngồi xuống.

“Bành An.” Hắn không từ bỏ.

Cả bà Bành cũng không chịu thua: “An An.”

Bành An ngồi lên ghế sofa đơn. Hắn nhìn tư thế của bà Bành là biết lại muốn nhắc lại chủ đề cũ rồi.

Quả không sai, câu hỏi của bà Bành rất thẳng thắn: “Mẹ hỏi con này, con có thích ai chưa?”

“Chưa ạ.” Câu hỏi quá đơn giản, Bành An chẳng cần suy nghĩ.

“Trước đây có thích ai chưa?”

“Chưa ạ.”

Ông Bành đứng ở cầu thang một lúc, sau đó đi tới: “Nói thật với bọn ta đi, dù là tính cách, Trung Quốc hay phương Tây, nam hay nữ, tất cả đều không quan trọng, miễn là con từng thích thì cứ nói với bọn ta.” Nghe thế này, dường như ông Bành đã bất lực lắm rồi.

Nói thật thì từ nhỏ Bành An đã không có quá nhiều tình cảm rung động với người khác.

Ông bà Bành nhận ra điều này nên đã đưa con trai đến phòng khám.

Bác sĩ bắt mạch, vuốt râu rất lâu rồi nói rằng đứa trẻ này có tâm sự day dứt chưa tan, còn tâm sự gì thì không thể biết được, chỉ có thể dùng bài thuốc thông kinh hoạt lạc(*) thôi.

(*) Thông kinh hoạt lạc: khai thông các kinh mạch và lạc mạch, đồng thời thúc đẩy khí và chất lỏng lưu thông. Thông kinh hoạt lạc có thể cải thiện sức khỏe tổng thể và giúp điều trị nhiều loại bệnh

Đương nhiên là chẳng có tác dụng gì rồi.

Giữa con trai cả và con trai út thì con trai út rất cường tráng khỏe mạnh. Ông Bành cũng có suy nghĩ của mình, ông ấy nói: “Cặp sinh đôi lúc ở trong bụng mẹ, dinh dưỡng của anh trai đều bị cậu em dành hết, thế nên dậy thì khác với người thường.” Tính cách của con trai cả lạnh nhạt nhưng học tập vượt trội, lại còn hiếu thuận. Ông bà Bành không phải để ý đến vấn đề tính cách.

Mấy hôm trước, họ gặp được một bác sĩ người nước ngoài tại Thượng Hải.

Bác sĩ người nước ngoài nói có vài đứa trẻ giống Bành An, kiểu hành vi xã hội không giống người bình thường. Đây là gen bẩm sinh.

Đúng lúc bác sĩ này cũng đang nghiên cứu về nhận thức của trẻ em. Thầy của anh ta có một bài báo liên quan tới Autism Spectrum Disorder(*).

(*) Autism Spectrum Disorder (ASD), hay còn gọi là Rối loạn phổ tự kỷ, là một nhóm các tình trạng liên quan đến sự phát triển thần kinh, ảnh hưởng đến cách một người giao tiếp, tương tác xã hội, hành vi và xử lý thông tin. Đây là một rối loạn nằm trên phổ (spectrum), nghĩa là các triệu chứng và mức độ ảnh hưởng có thể rất khác nhau ở từng người.

Ông bà Bành hỏi cách chữa trị.

Bác sĩ người nước ngoài nói: “Đây chỉ là đề tài mà thầy tôi vừa bắt đầu nghiên cứu thôi, thường thì phải mất mấy năm mới có thể chính thức công bố ra. Còn về cách chữa trị thì vẫn đang trong quá trình nghiên cứu.”

Khi này, ông bà Bành mới hiểu rằng có lẽ là vô phương cứu chữa rồi. Hai người lại buồn rầu.

Bà Bành lại hỏi: “An An này, con thích đàn ông hay là phụ nữ? Con cho cha mẹ một tin chính xác đi.”

“Con không thích đàn ông, cũng không thích phụ nữ.”

Ông bà Bành nhìn nhau. Sau khi cậu con trai út qua đời, họ hiểu ra cách giáo dục trong gia đình có vấn đề, giáo dục hai đứa con trai, một đứa thì không gần người, đứa còn lại thấy sắc đẹp là nổi lòng, hai đứa đều đi theo hướng cực đoan.

Bà Bành: “Vậy con thích gì?”

Bành An: “Con thích tiền.”

Ông Bành: “Nhưng con đã có rất nhiều tiền rồi mà.”

Bành An: “Con thích càng có nhiều hơn nữa.”

Ông Bành lắc đầu, mắt không thấy thì tim không đau, ông ấy đi lên tầng.

Bà Bành tiếp tục khuyên nhủ: “An An, mẹ có một người bạn ở Thượng Hải, cháu gái bà ấy cũng trạc tuổi con, dịu dàng vô cùng. Mẹ vừa nhìn đã rất thích, mẹ nghĩ con cũng thích.”

“Con không thích.”

“Đẹp lắm đấy.”

“Mẹ, mẹ đừng có quên, mẹ sinh được người con trai xuất sắc như con thì chứng tỏ là gia đình chúng ta không thiếu gen di truyền cái đẹp.”

“Nhưng mẹ đã nói chuyện với bạn mẹ xong rồi, cùng ăn bữa cơm thôi.”

“Cha mẹ đi là được mà.” Bành An đứng dậy định rời đi.

Bà Bành đấu tranh lần cuối, bà ấy giơ tấm ảnh lên trước mặt con trai: “Con gái người ta xinh đẹp thế này mà.”

Bành An liếc một cái.

Trùng hợp ghê.

Người trong tấm ảnh cười duyên dáng, thần thái mang mấy phần bóng dáng của Lục Niệm. Người này tên là… Liễu Chi nhỉ?

Bắt được con trai cũng để ý tấm ảnh mấy giây, bà Bành mừng rơi nước mắt, đầy mong đợi hỏi: “Rất xinh mà nhỉ?”

Bành An thờ ơ: “Cứ cho là vậy đi.”
 
Back
Top Bottom