Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Căn Phòng Trống Của Chu Cận Ngôn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPQW5ids47FqWsNHJ1gBJoJwbhI6pn6fT0wD8hZqPhJ8yO_lbEDVCHmphuDaoPV8CueD5YRyFZ7zRCjlcpIkpaZTBcKYbstC6nFnlaPX0m2SaNJPcmWKeIXv97bE_KkwnlPLPCe7gG5HpvAYJYMe_wD=w215-h322-s-no-gm

Căn Phòng Trống Của Chu Cận Ngôn
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vì nghèo, Chu Cận Ngôn chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn.

Cho đến ngày hôm đó, tôi thấy anh ta tùy tiện mở một chai rượu, giá trị bằng cả năm lương của tôi.

Thì ra thiên kim quý tộc, xa hoa trụy lạc, mới là Chu Cận Ngôn thực sự.Bạn của anh ta hỏi: "Giả nghèo suốt năm năm mà không thấy chán à? Khi nào thì thoát thân?"

Chu Cận Ngôn hờ hững nhướng mắt lên: "Ngày đính hôn đi."Tôi không hề làm ầm ĩ. Đến ngày anh ta đính hôn, máy bay của tôi đã bay vượt đại dương.

Sau này nghe nói, vào đúng ngày đính hôn của vị thiếu gia nhà họ Chu ấy, bỗng nhiên anh ta hối hận giữa chừng, lái xe lao đến một căn nhà trọ cũ kỹ.

Nhìn thấy căn phòng trống trơn, cả người anh ta phát điên.​
 
Căn Phòng Trống Của Chu Cận Ngôn
Chương 1: Chương 1



1

Khi đang lướt mạng xã hội, ánh mắt tôi bị hút vào một bức ảnh.

Lướt qua những nhân vật hào nhoáng đứng hàng đầu trong ảnh, tôi để ý đến một người đàn ông trẻ tuổi, lười biếng dựa vào ghế sofa phía sau họ, cúi đầu nghịch điện thoại.

Một tay anh ta chống lên ghế che mất nửa khuôn mặt, nhưng vẫn lộ ra sống mũi cao thẳng và đường chân mày sắc nét.

Tôi do dự mấy lần, mở album ảnh ra so sánh với ảnh của Chu Cận Ngôn.

Sau đó, tôi mở khung chat của Trần Giai Ni—một người bạn đại học chỉ có mối quan hệ "like dạo"—và gửi tin nhắn:

[Chào bạn, cho mình hỏi, người này là bạn của bạn sao?]

Tôi gửi kèm bức ảnh đã khoanh vùng người đàn ông kia.

Không hiểu vì sao, Trần Giai Ni dường như cố tình làm mờ vị trí này trong ảnh.

Ngoài dự đoán, cô ấy trả lời rất nhanh:

[Cậu hỏi anh ta làm gì? Người này, tốt nhất đừng tò mò.]

Tôi đáp: [Không có gì đâu, chỉ là trông anh ấy hơi giống bạn trai mình.]

Giống đến mức đáng sợ. Tôi hiểu rõ từng nét mặt, từng cái nhíu mày của Chu Cận Ngôn.

Rất nhanh, Trần Giai Ni nhắn một tràng dài:

[Giang Nhiễm, giữa ban ngày mà mơ mộng gì thế? Chồng tôi còn chẳng nói nổi một câu với anh ta, bạn trai cậu lương tháng có vài đồng lẻ thì liên quan gì đến anh ta?

Sao nào, giờ tỉnh táo rồi à? Tính bỏ cái tên nghèo kiết xác đó à?]

Tôi ngắt lời cô ấy bằng một sticker cảm ơn ngốc nghếch:

[Mình chỉ hỏi thôi, không có gì đâu.]

Trần Giai Ni vốn dĩ thích hơn thua, từ hồi năm nhất đại học, khi bị tôi—với một tấm ảnh mặt mộc—đánh bại trong cuộc bầu chọn hoa khôi tự do, cô ấy đã nhất quyết so kè với tôi mọi chuyện.

Sau này, cô ấy lấy chồng là thiếu gia tập đoàn lớn, còn tôi thì một lòng yêu đương với một chàng trai nghèo như Chu Cận Ngôn.

Cô ấy mới chịu ban phát vinh dự cho tôi được ngắm cuộc sống xa hoa của mình qua mạng xã hội.

Tôi chuyển sang khung chat của Chu Cận Ngôn và nhắn:

[Anh sắp về chưa?]

Tin nhắn từ "AAA Chu bảo bối" được ghim đầu nhanh chóng gửi đến.

Anh ta gửi một bức ảnh bàn làm việc trong phòng họp, kèm theo một sticker mèo con nghiêng đầu lau nước mắt.

[Còn tăng ca, em ngủ sớm đi, đừng đợi anh.]

[Vất vả rồi, yêu anh~] Tôi gửi thêm một sticker ôm, hai cái hôn, rồi an tâm cất điện thoại.

Thế mới đúng.

Đây mới là bạn trai của tôi, Giang Nhiễm—một người làm công ăn lương vài đồng bạc mỗi tháng.

Sao có thể liên quan gì đến thế giới của Trần Giai Ni và đám người kia được chứ?

2

Trên đường về nhà, tôi nhận được một tin nhắn, bảo tôi mang một tập tài liệu đến hội quán Lăng Vân.

Tôi đã quen với những chuyện như thế này, xoay người mở ứng dụng công ty để đặt xe.

Ban đêm của người trưởng thành hiếm khi là của riêng mình.

Ngoài dành cho tình yêu, phần lớn thời gian bị chiếm bởi công việc không mấy vui vẻ.

Xuống xe giữa cơn gió lạnh, tôi ngẩng đầu nhìn quanh.

Tôi đã từng nghe qua về hội quán Lăng Vân—những người ra vào đây không phải hạng tầm thường.

Sếp của tôi chắc là nhờ có quan hệ với một lãnh đạo nào đó nên mới có thể đặt chân vào tứ hợp viện nằm sâu trong con hẻm này.

Đẩy cánh cửa đỏ son, hai bên là dãy phục vụ mặc vest chỉnh tề. Tôi báo lý do đến, họ lập tức cung kính dẫn tôi vào nội viện.

Tôi đã đoán trước được tình huống này. Sau khi đưa tài liệu, tôi tự giác mang nụ cười giả tạo, kính rượu từng bàn một cách lễ độ.

Thực ra, việc đưa tài liệu không cần tôi đích thân đi.

Nhưng những bàn tiệc như thế này, lúc nào cũng cần có một người đẹp làm "vật trang trí".

"Tổng giám đốc Ngô, đây là Tiểu Giang của bộ phận kỹ thuật bên tôi, cô ấy sẽ giải thích cho anh, đảm bảo chuyên nghiệp!"

Khi bàn tay của đối tác lướt nhẹ qua mu bàn tay tôi, tôi đặt ly rượu xuống, âm thầm né tránh.

Nhiều lúc, tôi không thể thẳng thừng từ chối, cho dù phải chịu đựng ánh nhìn soi mói.

Uống vài ly, tôi tìm cớ ra ngoài hít thở.

Đi qua một hành lang rẽ, tôi thấy một cánh cửa khép hờ.

Vòng tay bằng đồng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, trên tay nắm là những hoa văn chạm khắc tinh xảo, dưới ánh đèn lay động như có như không.

Tôi liếc qua một cái, định rời đi thì bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói:

"Cười chec mất, cậu nói xem, Giang Nhiễm nghĩ rằng Chu Cận Ngôn không có tiền nên mới không chịu kết hôn với cô ta?"

"Phải nói thật, cô gái này cũng khá là thành thật đấy."

"Tôi có đi ngân hàng hỏi rồi, nghe nói toàn bộ tiền tiết kiệm của cô ta chỉ có 1.954.600 tệ, gom hết lại để đặt cọc mua nhà, bảo là làm phòng cưới."

"Một triệu à? Số tiền đó mua được cái toilet không?"

Chân tôi khựng lại, tôi không tin nổi bước thêm vài bước để nghe rõ hơn.

"Nhưng mà này, cậu mặc cái thứ rách rưới gì thế? Anh em tôi đi nước ngoài một vòng về rồi, cậu còn chưa chán cái trò cosplay 'thanh niên nghèo' này sao?"

Tôi chợt nhớ lại bộ đồ sáng nay Chu Cận Ngôn mặc:

Chiếc áo lông mới ra mắt giá hơn hai nghìn tệ, quần là hàng Taobao chỉ ba năm trăm tệ, giày thì là đôi Balenciaga 3XL mà tôi phải nhờ người xách tay về.

Tôi cúi xuống nhìn mình—từ đầu đến chân không tới hai nghìn tệ.

Có lẽ tôi đã nghe nhầm. Tôi s i ế t chặt lòng bàn tay, rút điện thoại định gọi.

Ngay sau đó, tôi thấy một người bên trong nghiêng người, giơ tay nhẹ nhàng bật mở nắp chai rượu trên bàn.

Chính vì động tác đó, gương mặt nghiêng cùng bộ quần áo của anh ta hoàn toàn lộ ra.

Bàn tay tôi bất giác s i ế t chặt góc áo, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức.

Tôi mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, trong khoảnh khắc muốn lên tiếng nhưng cổ họng như bị gió lạnh đóng băng, không phát ra nổi một âm thanh.

Chu Cận Ngôn liếc người đàn ông vừa nói: "Tôi có nhịp điệu của mình, cậu bớt lo đi."

"Ôi chao, buồn cười thật đấy, cái nhịp điệu gì mà kéo dài suốt năm năm? Lúc đầu chẳng phải nói chỉ là trò chơi thôi sao? Không lẽ cậu thật sự yêu cô bé Lọ Lem đó rồi?"

Chu Cận Ngôn cầm điếu thuốc, ngừng lại một chút, rồi bật cười chế giễu: "Nói linh tinh gì đấy?"

"Dù cậu có tình cảm đi nữa, chẳng lẽ cậu định cưới cô ta thật à? Tôi khuyên cậu nên dứt khoát đi, đừng kéo dài nữa, để cô ta tìm một người đàn ông tử tế mà lấy chồng."

Chu Cận Ngôn nhả ra một làn khói, lười biếng nhìn anh ta: "Cao Dục Minh, cậu nói nhiều quá rồi đấy."

"Hừ." Cao Dục Minh cười khẩy, nhìn anh ta đầy ẩn ý:

"Cậu ít nói, nhưng lần sau mà còn dám nửa đêm bắt tôi tải Pinduoduo (ứng dụng mua sắm giảm giá) để c h ặ t cây giúp cậu, tôi sẽ c h ặ t luôn cậu đấy."

Lúc này, một chàng trai đeo kính nhã nhặn giơ tay: "Tôi thấy Pinduoduo cũng khá tiện mà, tôi còn lên hạng VIP rồi đó~"

Không ai để ý đến cậu ta. Cao Dục Minh tiếp tục hỏi: "Bao giờ thì cậu nói rõ với cô ấy?"

Chu Cận Ngôn dừng lại một chút: "Ngày đính hôn đi."

"Đã xác định là nhà họ Triệu rồi à?"

"Ừ."

"Tính nói thế nào đây? Chuyện này không hợp đạo đức đâu."

"Không nói gì cả. Để Chu Cận Ngôn biến mất là được rồi."

"Cũng đúng, nếu không phải do cậu cố ý, thì với thân phận của Giang Nhiễm, cả đời này cũng không có cơ hội bước vào thế giới của chúng ta. Đến lúc đó, cậu đưa cô ta một khoản tiền, dù sao cũng ở bên cậu năm năm, đừng để cô ta thiệt thòi."

Những lời này như đến từ một thế giới khác, không quan t@m đến tôi, không kiêng nể gì mà đ â m thẳng vào đầu óc tôi.

Tôi nhìn Chu Cận Ngôn, chờ mong anh ta lên tiếng phản bác, nói một câu gì đó khác đi.

Cô ấy không giống thế.

Giang Nhiễm không giống thế.

Cô ấy là bạn gái danh chính ngôn thuận của tôi suốt năm năm trời.

Nhưng không—anh ta không phủ nhận, cũng không nói thêm một lời nào.

Tôi đứng nơi cánh cửa không xa, cảm thấy cơ thể như bị gió lạnh luồn qua tứ chi, đến cả da thịt cũng tê dại.

Tôi thậm chí muốn xuyên qua làn khói thuốc, nhìn rõ biểu cảm vô cảm trên gương mặt anh ta.

Ngoài sân, cây hải đường trơ trụi vì đông giá, cành cây nặng trĩu dưới lớp tuyết dày, dù có gắng gượng thế nào cũng không thể đứng thẳng lên nổi.

3

Tôi lục tìm trong túi, lấy ra bản hợp đồng mua nhà đã luôn mang theo bên mình. Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Tôi vội vàng lau đi, sợ làm ướt giấy tờ.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, Chu Cận Ngôn không dám nhắc đến chuyện kết hôn là vì anh ấy túng thiếu, là vì sợ không qua được cửa ải của bố mẹ tôi.

Hôm đó, khi mẹ tôi gọi điện, anh ấy nghe rất rõ.

"Mẹ không nói chuyện ba mẹ nó mất rồi nữa, nhưng nó học vấn thấp hơn con, lương cũng chẳng bằng con, nhà không có, xe cũng không, con thích nó ở điểm gì chứ? Chỉ vì gương mặt đó thôi à?

"Với điều kiện của con, muốn tìm ai mà chẳng được?

"Con về nhà đi, mẹ giới thiệu cho con mấy thanh niên ưu tú, ai mà chẳng tốt hơn nó?"

Tôi bịt điện thoại, cố nhẫn nhịn:

"Mẹ, anh ấy mới nhận một dự án, tháng sau sẽ được tăng lương. Anh ấy cũng rất có chí tiến thủ, đối xử với con rất tốt, con thích anh ấy.”

"Về chuyện mua nhà, số tiền chúng con tiết kiệm mấy năm nay đủ để trả tiền đặt cọc rồi. Còn lại, mỗi tháng tiền nhà sẽ được gánh bằng quỹ hỗ trợ nhà ở của cả hai. Mọi thứ đang dần tốt lên mà…"

Hôm đó, sau khi cúp máy, tôi ngồi bên mép giường, lấy ra tất cả thẻ ngân hàng của mình, từng tấm, từng tấm xếp ra trước mặt, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.

"Chúng ta kết hôn đi. Tiền em có, cùng lắm thì em nuôi anh."

Chu Cận Ngôn thoáng ngẩn ra, trong mắt lóe lên một cảm xúc tôi không thể hiểu được, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ nói ba chữ: "Chờ thêm chút."

Khi ấy, tôi tưởng anh muốn tôi đợi—

Đợi đến lúc anh có vị trí cao hơn, đợi đến ngày anh có thể cưới tôi một cách rực rỡ.

Nhưng tôi đã không hiểu được ánh mắt của anh khi đó.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi ấy anh đang cười.

Cười tôi ngây thơ, dễ bị lừa.

Cười tôi yêu sâu đậm đến mức không đáng một xu.

Những ngày qua, tôi đã nghĩ đến việc làm thế nào để tạo cho anh một bất ngờ trọn vẹn.

Nhưng tôi không ngờ, khi tôi đang tưởng tượng về một tương lai ấm áp với anh, thì anh lại đang tính toán làm sao để rút lui khỏi trò chơi lừa gạt này.

Thật nực cười. Tôi cười đến nỗi nước mắt không thể kìm lại được.

Tôi phải dùng đến sức chịu đựng của hai mươi mấy năm trời mới có thể kiềm chế bản thân không đẩy cánh cửa kia ra.

Tôi lùi từng bước, sự thật này đè nặng đến mức khiến tôi nghẹt thở. Tôi cúi đầu, ấn gọi điện thoại.

Ngước lên, tôi thấy Chu Cận Ngôn giơ tay, cả phòng lập tức im bặt.

Tôi cất giọng bình thản: "Anh chưa tan làm à?"

Từ đầu dây bên kia, giọng nói lười nhác của anh vang lên: "Chưa, chắc còn phải một hai tiếng nữa. Sao em vẫn chưa ngủ?"

Tôi lau nước mắt: "Em bị ngã, giờ đang ở bệnh viện…"

Từ khóe mắt, tôi nhìn thấy Chu Cận Ngôn hơi nhổm dậy.

"Bệnh viện nào?" Anh ra hiệu cho người bên cạnh đưa áo khoác cho mình.

Chu Cận Ngôn cúp máy, dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Bạn anh hỏi: "Mới ngồi xuống đã đi đâu đấy?"

"Bạn gái tôi đang ở bệnh viện, tôi đi đây."

"Bạn gái cái quái gì…"

Câu nói chưa kịp dứt, Chu Cận Ngôn chống tay vào khung cửa, quay đầu lại, liếc đối phương một cái.

Ánh mắt ấy không có chút dao động, lạnh lẽo như mặt hồ sâu thẳm trong đêm đông.

Người kia bỗng im bặt, nhìn mà phát sợ.

4

Tôi không đến bệnh viện, mà bắt taxi về nhà.

Căn hộ tôi và Chu Cận Ngôn thuê chỉ có một phòng ngủ nhỏ và một phòng khách. Ngay lối vào, có một kệ sách, trên đó đặt vài quyển sách.

Đó là dấu vết còn sót lại của quãng thời gian tôi é p anh ấy thi lấy bằng cử nhân hệ vừa học vừa làm.

Mẹ tôi nói đúng. Anh ấy học vấn không cao. Khi tôi quen anh, anh bảo mình chỉ có bằng cao đẳng.

Khi ấy chúng tôi còn trẻ. Tôi chỉ thấy anh thông minh, thấy cuộc đời anh còn dài, không thể dừng lại ở lưng chừng như thế này được.

Dù có là đi nuôi heo, thì một cử nhân vẫn đáng giá hơn một người chỉ có bằng cao đẳng năm trăm tệ.

Ngày đó, tôi vừa đi làm, vừa thức khuya cùng anh ôn bài.

Sáng sớm đánh răng chung, tôi cũng tranh thủ mở phần mềm học tiếng Anh, giúp anh ấy ôn lại từ vựng của ngày hôm trước.

Mười năm đề thi, Chu Cận Ngôn làm một lần, tôi cũng xem lại một lần.

Vì thời gian gấp rút, chúng tôi chỉ mất một tháng rưỡi để hoàn thành kỳ thi.

Hôm đó, để ăn mừng, ngay cả một bữa lẩu cũng phải tranh thủ săn phiếu giảm giá từ nhiều nền tảng khác nhau.

Nhưng bây giờ, khi tôi lật lại tin tức do Trần Gia Ni nhờ người tìm giúp, chỉ thấy nực cười đến khó tin.

"Chu Cận Ngôn nào? Không phải ba chữ này, nhưng tên thật của hắn tôi cũng không thể nói với cô được."

"Cô hỏi học vấn? Nghe nói từng học Thanh Hoa, sau đó ra nước ngoài học Harvard, còn rất trẻ."

Tôi chống tay lên ghế sô pha, dùng sức ấn lên trán, cảm giác như dạ dày cũng đang quặn thắt lại.

Cửa mở ra từ bên ngoài.

Tôi ngẩng đầu lên, là Chu Cận Ngôn—một thân phong trần chạy về từ bệnh viện mà chẳng tìm thấy tôi.

Điện thoại của tôi đầy những cuộc gọi nhỡ của anh.

Anh chống tay lên khung cửa, hơi thở chưa ổn định.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh đi đến, rồi anh nâng tay tôi lên, ôm lấy mặt tôi, nhìn trái nhìn phải.

Sự căng thẳng trên gương mặt cuối cùng cũng dịu đi một chút.

"Ngã ở đâu?" Anh rõ ràng biết mình bị tôi lừa, nhưng không quan tâm, chỉ cầm lấy ngón tay tôi mà nghịch, cười khẽ. "Để anh thoa thuốc cho em, không thì vết thương lại lành mất."

Khoảnh khắc này, có lẽ vì tôi quá bình tĩnh, quá điềm nhiên, nên anh không hề nhận ra tôi đang chịu đựng nỗi đau như thế nào.

Tôi nghiêm túc quan sát anh.

Dường như anh lúc nào cũng ung dung, chưa từng mất kiểm soát trước bất cứ khó khăn nào.

Tôi đã từng nghĩ rằng chính những năm tháng thiếu thốn, khốn khó đã rèn giũa cho anh sự bình thản này—một bản lĩnh vững vàng, dù núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt cũng không đổi sắc.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến, sự điềm nhiên ấy, có thể đến từ một thứ khác.

Có thể, nó được nuôi dưỡng từ quyền lực tuyệt đối.

Tôi rút tay lại, nhìn thẳng về phía trước.

"Chu Cận Ngôn, mẹ em giục em về quê xem mắt rồi."

Bàn tay Chu Cận Ngôn khựng lại.

Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt, đã cứng lại trên khuôn mặt lạnh lùng.

"Nhưng mà—" Tôi quay đầu, vừa cười vừa rơi nước mắt, trong mắt vẫn còn vương tình yêu quen thuộc.

"Em nói với mẹ, em chỉ muốn lấy Chu Cận Ngôn, em đang chờ anh ấy cưới em."
 
Căn Phòng Trống Của Chu Cận Ngôn
Chương 2: Chương 2



Tôi cứ thế nhìn anh, vốn không định khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt lại không nghe lời.

"Em nói, bọn em đã mua một căn nhà nhỏ, cưới xong là có thể chuyển vào ở ngay."

"Sau đó, bọn em sẽ có một đứa con. Hai bác nhìn thấy nhất định sẽ thích.”

"Con gái thì giống anh, mắt chắc chắn rất to.”

"Con trai thì giống em, da trắng trẻo."

Tôi cúi đầu, lục trong túi xách, lấy ra bản hợp đồng mua nhà.

"Anh xem, lúc mua nhà em đã thêm tên anh vào."

Anh xem, Chu Cận Ngôn—

Làm sao anh có thể đền bù cho tôi?

Làm sao đền bù được năm năm tuổi xuân, năm năm ngây ngốc, năm năm hết lòng yêu thương này?

Anh sinh ra đã đứng trên đỉnh cao, mỗi bước đi đều dư thừa.

Có phải trong lòng anh vẫn luôn khinh thường tôi, vì tất cả những gì tôi có thể trao đi, cũng chỉ là một cái búng tay trong những ngày hoang phí của anh?

Ngón tay Chu Cận Ngôn khẽ động, cúi đầu xem bản hợp đồng thật lâu mới ngẩng lên:

"Nhiễm Nhiễm, anh..."

"Sao thế?" Tôi giả vờ vui vẻ, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Có phải là siêu bất ngờ không? Thế này thì anh không còn phải sợ mẹ em nói gì nữa rồi."

Chu Cận Ngôn dường như bị nước mắt của tôi làm hoảng sợ trong giây lát, nhưng chỉ chớp mắt, anh đã lại trở về bộ dáng lười nhác thường ngày.

"Phải, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta giỏi thật đấy. Dám nói nuôi anh là nuôi anh luôn."

Giọng anh quá nhẹ, quá mỏng manh, đến mức tôi suýt nữa đã bỏ lỡ câu nói tiếp theo.

"Đừng khóc nữa, khóc cái gì? Đâu có nói là không cưới…"

Nhưng Chu Cận Ngôn—

Anh định cưới tôi với thân phận gì đây?

Tôi dựa vào bàn, cúi đầu, bấm một cuộc gọi.

Trong lúc chờ máy, tôi lặng lẽ nhìn Chu Cận Ngôn đang bận rộn trong bếp.

So với tôi, anh có vẻ nấu ăn giỏi hơn.

Điện thoại kết nối, tôi khẽ cất giọng:

"Tôi nghĩ xong rồi, tôi có thể đi Mỹ."

"Ngày nào?"

Tôi như rơi vào cõi mơ, đến khi chạm phải ánh mắt nhìn sang của Chu Cận Ngôn, tôi mới chợt tỉnh táo lại.

"Ngày 28 tháng 1.”

“Đúng, ngày hôm đó.”

Ngày hôm đó—

Chính là ngày Chu Cận Ngôn đính hôn.

5

Đến tận đêm khuya, nỗi đau trong lòng dần lan sang cơ thể, không thể kiềm chế được nữa.

Tôi ôm lấy bụng, cơn đau quặn thắt khiến tôi c ắ n chặt mu bàn tay.

Đau đến mức ý thức bắt đầu mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy một đôi bàn tay lớn vội vàng bế tôi lên.

Giọng nói vốn trầm ổn nay lại mang theo sự hoảng loạn hiếm có.

Trong cơn choáng váng, rất nhiều ký ức như thủy triều tràn về trong tâm trí.

Từ khi quen biết đến nay, tình cảm giữa tôi và Chu Cận Ngôn cũng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.

Chúng tôi từng có một lần chia xa tưởng chừng như không thể cứu vãn.

Năm đó, khi tình yêu bước sang năm thứ hai, chẳng hề có dấu hiệu báo trước, anh đột nhiên nói lời chia tay.

Lúc ấy, tôi còn đang cắm đầu nghiên cứu kế hoạch cho chuyến du lịch hiếm hoi trong kỳ nghỉ, vừa nghe đã cảm thấy quá mức hoang đường.

Anh chỉ nhìn tôi, ánh mắt nhàn nhạt như thể chẳng hề liên quan đến bản thân:

"Anh không thể cho em những gì em muốn."

Rõ ràng mới trước đó không lâu, vì vết bỏng nhỏ trên tay tôi mà anh tự trách cả buổi chiều.

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ chuyện anh không có tiền, tôi không thể hiểu còn điều gì có thể ngăn cản chúng tôi.

"Không sao mà, chúng ta cùng nhau cố gắng."

"Chúng ta còn rất trẻ, chỉ cần nỗ lực, mọi thứ mong muốn đều có thể đạt được."

"Hơn nữa, em cũng đâu cần anh phải có thật nhiều tiền..."

Anh ngắt lời tôi, chỉ khẽ xoa đầu tôi, như thể từ đây về sau sẽ chẳng còn gặp lại.

"Giang Nhiễm, xin lỗi. Hy vọng em sẽ gặp được người tốt hơn."

Năm đó, ai mà chẳng kiêu ngạo?

Ai cũng cho rằng mình không nhất định phải có một ai đó mới sống tiếp được.

Vì vậy, tôi không níu kéo, không khóc lóc, chỉ giữ lấy vẻ bình tĩnh và kiêu hãnh:

"Chu Cận Ngôn, suy cho cùng anh chỉ là kẻ nhát gan.”

"Anh không yêu em nhiều đến mức dám bất chấp tất cả."

"Nếu đã vậy, thì chia tay trong êm đẹp đi."

Nếu thật sự có một tình yêu sâu đậm đến tận cùng, sao có thể không hề thử mà đã vội vã từ bỏ tôi?

Tôi nghĩ rằng mình đã đủ quyết đoán, đủ lý trí để không đánh mất bản thân.

Bởi vì từ trước đến nay, tôi luôn biết cân nhắc thiệt hơn.

Những gì không có lợi cho tôi, tôi đều dứt khoát buông bỏ.

Nhưng tất cả những điều đó, đều vô dụng trước Chu Cận Ngôn.

Người đã biến mất sau khi chia tay, ngỡ rằng cả đời sẽ không gặp lại—

Vậy mà số phận lại một lần nữa đẩy chúng tôi về cùng một nơi.

Đó là một bữa tiệc mà tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân tới, nhưng do tình cờ, tôi đã gặp lại anh.

Chu Cận Ngôn mặc vest, đi giày da, đứng giữa một nơi lộng lẫy xa hoa.

Tôi sững sờ nhìn anh.

Anh mở miệng, nhưng chẳng nói thành lời, chỉ khẽ xoay ly rượu trong tay.

"Anh… tài xế, thật tình cờ."

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ lặng lẽ bước qua anh.

Nhưng khoảnh khắc đó, tôi bỗng có một dự cảm kỳ lạ—

Có lẽ, nếu bỏ lỡ lần này, cả đời chúng tôi sẽ không còn cơ hội yêu nhau nữa.

Lý trí nhường chỗ cho cảm xúc.

Lần đầu tiên trong đời, tôi quyết định đánh cược tất cả vì tình yêu.

Tôi đột ngột dừng lại, chen qua đám đông, chạy ngược dòng về phía anh.

Chu Cận Ngôn vẫn tựa vào góc tối bên cột nhà, ánh mắt dõi theo tôi.

Cho đến khi tôi đứng trước mặt anh, tôi mới nhận ra—

Hóa ra anh vẫn luôn dõi theo tôi, dõi theo tôi xuyên qua đám đông, dùng tất cả sức lực chạy đến bên anh.

Tôi ngẩng cao đầu, rõ ràng và dứt khoát:

"Chu Cận Ngôn, câu này em chỉ hỏi một lần.”

"Anh có muốn quay lại với em không?"

"Nếu anh từ chối, vậy thì chúng ta đến đây là kết thúc."

Lần này, tôi chỉ hạ mình vì anh một lần duy nhất.

Nếu anh từ chối, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.

Chu Cận Ngôn cúi đầu, im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, anh cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào trán tôi.

"Ngốc quá."

Đúng vậy, tôi thật ngốc—

Ngốc đến mức không hiểu hàm ý trong câu "Anh không thể cho em."

Ngốc đến mức không nhận ra lớp vỏ ngụy trang đầy sơ hở của anh.

6

Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở bệnh viện.

Bốn giờ sáng, tiếng chim hót vang vọng trong không gian yên tĩnh.

Da của Chu Cận Ngôn rất trắng, dưới ánh đèn bệnh viện, trông anh càng thêm xanh xao và tiều tụy.

"Không phải đã đỡ rồi sao? Sao tự nhiên lại đau dữ vậy?" Anh thấy tôi tỉnh, liền vươn tay nhẹ nhàng xoa bụng tôi.

Trên bàn đầu giường có một bình giữ nhiệt mà tôi chưa từng thấy qua. Nghĩ kỹ lại, hình như trong nhà luôn xuất hiện những thứ xa lạ mà tôi không hề để ý.

Anh nhìn theo ánh mắt tôi rồi giải thích: "Cháo anh gọi từ bên ngoài, em nếu đỡ hơn thì ăn chút nhé?"

Tôi thu lại ánh nhìn, khẽ cử động ngón tay: "Anh biết không? Dạ dày cũng là cơ quan chịu ảnh hưởng từ cảm xúc đấy. Có lẽ là tâm trạng em đang bị bệnh rồi."

Anh bật cười: "Ai batnat em à? Nói anh nghe, anh giúp em xả giận."

Vẫn là những lời quen thuộc.

Trước đây, tôi chỉ coi đó là những câu nói vu vơ. Một người chẳng có gì ngoài sức mạnh như anh thì có thể thay tôi xả giận thế nào chứ?

Nhưng từ khi tận mắt thấy anh đ ạ p gục kẻ q u ấ y r ố i mình bằng một cú đ á mạnh, tôi dần ít kể cho anh nghe về những ấm ức bên ngoài.

Chúng tôi không đủ tiền để bốc đồng rồi phải gánh tiền bồi thường và viện phí. Những gì có thể nhịn, tôi đều chọn nhẫn nhịn.

Chỉ trừ một lần.

Khi tôi đối diện với qrtd nơi công sở, dù biết có thể bị đuổi việc, tôi vẫn quyết tâm thu thập bằng chứng, lên tiếng tố cáo.

Thế nhưng, tôi lại bị v u k h ố n g, bị dư luận nhấn chìm.

Tôi tuyệt vọng đến mức khi anh vô tình hỏi, tôi chỉ biết vừa khóc vừa kể hết tất cả.

Sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Công ty mở cuộc điều tra chưa từng có tiền lệ. Cảnh sát vào cuộc. Tên quản lý từng q u ấ y r ố i nhiều nhân viên nữ bị b ắ t. Tôi cũng nộp đơn xin nghỉ việc.

Tôi vén chăn, xuống giường, đi giày.

Anh giữ tay tôi lại: "Em định đi đâu?"

"Đi làm chứ đâu." Tôi chống tay lên giường, ngước nhìn anh cười: "Em khỏe gần rồi, giờ về nhà thu dọn một chút, còn kịp đến công ty.

"Xin nghỉ bệnh một ngày mất tận 850 tệ đấy, đắt lắm."

"Giang Nhiễm, đừng làm bừa."

"Anh cũng đi làm đi." Tôi đẩy nhẹ anh, "Không được xin nghỉ."

Anh đi hỏi ý kiến bác sĩ, người bác sĩ đó lại có vẻ cung kính đi theo sau anh.

7

Bỗng nhiên, rất nhiều chi tiết tôi từng bỏ qua, giờ đây lại trở nên rõ ràng.

Như bát cháo nóng hổi trước mặt.

Như những bình rượu thủ công "đồng nghiệp tặng" trong nhà.

Như những món bánh ngọt mà tôi chưa từng thấy bày bán bên ngoài.

Buổi sáng đi làm, khi lái xe ra khỏi bãi đỗ, tôi lập tức nhìn thấy Chu Cận Ngôn đang đứng chờ bên đường.

Anh từng nói mình không thích lái xe, nên mới mua chiếc xe này. Nhưng ngoại trừ cuối tuần thỉnh thoảng chạy ra ngoài, bình thường hầu như không dùng đến.

Một lúc sau, một chiếc Land Rover màu đen dừng lại trước mặt anh, một tài xế bước xuống, cúi người mở cửa xe cho anh.

Nhưng chiếc xe không chạy đến công ty của Chu Cận Ngôn. Nó đi vào đường vành đai hai, rồi rẽ vào một khu dân cư hẻo lánh.

Trước cổng có biển báo cấm vào, tôi đành dừng xe từ xa, lặng lẽ nhìn chiếc xe của anh tiến vào.

Ngồi trong xe, tôi nhớ đến cảnh năm đó, khi giúp anh sửa từng dòng trong CV để xin việc.

Mỗi bản CV anh gửi đi, từ mục tiêu nghề nghiệp, kinh nghiệm làm việc, đến ưu thế cá nhân, đều do tôi cân nhắc từng câu từng chữ để chỉnh sửa. Không phải kiểu gửi đại trà một bản CV duy nhất cho mọi nơi.

Nhờ vậy, hầu như tất cả các công ty anh nộp hồ sơ đều mời phỏng vấn.

Nhưng đến vòng phỏng vấn, dù tôi có đoán trúng 80% câu hỏi, dù tôi đã cùng anh luyện tập hàng chục lần, anh vẫn thất bại.

Cuối cùng, chỉ còn duy nhất một công ty bình thường này chấp nhận anh.

Lương không cao, nhưng bảo hiểm và phúc lợi đều thuộc mức tốt nhất.

Chu Cận Ngôn không tiêu xài nhiều, mỗi tháng đều chuyển hết lương vào tài khoản của tôi. Tôi sẽ chừa riêng cho anh một khoản tiền tiêu vặt.

Từng cảnh tượng tôi ngỡ là tình yêu và sự gắn bó, bây giờ nhìn lại—hóa ra anh vốn không cần đến.

Tôi lái xe đến quán mì quen thuộc, vừa ngồi xuống, ông chủ đã niềm nở chào hỏi:

"Vẫn như cũ? Hôm nay sao lại đi một mình?"

Quán này tôi đã thích từ thời đại học. Sau khi quen Chu Cận Ngôn, tôi gần như tuần nào cũng kéo anh đến đây.

"Anh ấy bận. Cho tôi một bát mì sốt thịt, hành và rau mùi đều đủ."

Ăn được nửa bát, tôi hờ hững hỏi:

"Tôi nhớ trước đây khu này bị giải tỏa rồi mà? Sao bây giờ lại mở lại được?"

Ông chủ ngẩng lên, dùng chiếc khăn trên cổ lau mồ hôi, hạ giọng nói:

"Không giấu gì cô, tôi cũng chẳng hiểu. Một ngày nọ, người ta đột nhiên bảo tôi về mở lại quán. Nếu không, với số tiền tôi có bây giờ, cần gì phải quay lại bán mì?"

Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn hết bát mì.

Vậy nên—

Trong một tòa chung cư cũ, khi đèn cảm ứng hành lang lúc sáng lúc tắt, sàn gỗ kêu kẽo kẹt, chúng tôi vẫn có thể thuê được một căn phòng rộng rãi với giá rẻ bất ngờ.

Khi bà tôi nhập viện ở Bắc Kinh, kho máu vốn khan hiếm lại được bổ sung trong đêm, còn có cả khu điều trị đặc biệt dành riêng cho bà.

Về đến nhà, tôi lục trong tủ quần áo, lấy ra mấy chiếc túi xách bị bỏ xó dưới đáy.

Lần đầu tiên Chu Cận Ngôn tặng túi cho tôi, tôi chỉ nghĩ anh không biết giá trị của chúng, thấy người ta có thì cũng mua cho tôi.

Sợ anh tự ái, tôi đã xách một chiếc, thản nhiên đeo đi làm, trước khi đi còn cố tình xoay một vòng trước mặt anh.

Anh thấy tôi vui, chỉ khẽ nhướng mày, chẳng nhận ra điều gì khác. Rồi anh lại tiếp tục mua thêm vài chiếc nữa.

Lúc đó, có người trong công ty cầm túi của tôi lên xem rồi thốt lên:

"Chiếc túi này không dễ mua đâu, cộng cả phụ kiện phải gần 2 triệu tệ đấy. Không lẽ cậu là đại gia giấu mặt?"

Tôi thản nhiên kéo quai túi:

"Hàng Phúc Điền thôi, không đáng tiền."

Sau đó, tôi vòng vo nhắc nhở anh:

"Đồ cao cấp giả cũng chẳng rẻ, đừng phí tiền vào mấy thứ này, em không cần."

Chu Cận Ngôn nhìn tôi, cười nhạt:

"Cứ giữ đi, biết đâu có lúc dùng đến."

Quả thật là có ích.

Tôi dành dụm suốt 5 năm còn không mua nổi một căn nhà.

Nhưng bây giờ, chỉ cần hai, ba chiếc túi là đủ.

Tôi chớp mắt, cảm giác đè nén trong lòng suốt từ tối qua, giờ đây cuối cùng đã rõ ràng.

Là không cam lòng.

Tôi nhận ra mình không cam lòng đến mức nào.

Chu Cận Ngôn—

Nếu anh chỉ là một kẻ lừa dối và đùa cợt, tôi đã không thấy tiếc nuối thế này.

Nhưng giữa muôn vàn dối trá, anh lại cố tình xen vào một chút chân tình—

Rốt cuộc, anh muốn g i a m c ầ m ai đây?

8

Tôi sẽ hối tiếc, hối tiếc vì những năm tháng tuổi trẻ đã dũng cảm bước đi không ngoảnh lại.

Khi nhận ra điều này, tôi nghĩ, có lẽ trước khi mình rơi xuống vực thẳm, tôi nên hoàn thành một vài giấc mơ dang dở.

Từ phòng ngủ đến bếp, đến phòng khách, tôi đi dọc theo những lối quen thuộc, dần dần loại bỏ những dấu vết của sự tồn tại.

Nhưng căn phòng cho thuê này chứa đựng quá nhiều ký ức và tình yêu.

Khi hoàng hôn chiếu vào phòng ngủ, ánh sáng vàng nhạt dao động, người đàn ông ấy, dùng hết sức lực không bao giờ cạn kiệt, bám lấy em cho đến chết.

Đó là đêm tuyết trắng, anh cười lớn chạy về nhà, vội vàng đẩy cửa ra, rồi hôn em đến nghẹt thở.

Đó là một quả dưa hấu chia đôi nhưng lại dùng thìa tranh giành một nửa, là một chai cocktail 12 tệ uống đến say nhẹ, tôi ôm mặt anh hôn say đắm, cho đến khi lún vào trong vòng tay anh, cả hai cùng ngã trên sofa, nghe tiếng cười anh vang lên từ ngực.

Vào khoảnh khắc này, tôi quyết định để những kỷ niệm mãi mãi ở lại trong quá khứ.

Khi ổ khóa cửa xoay, tôi quay lại, nhìn thấy một Chu Cận Ngôn lạ lẫm đứng ở cửa.

Mặc dù anh nhìn tôi như bao nhiêu lần trước, nhưng tôi biết, đó không phải là anh.

Anh tiến lại gần, quỳ xuống bên tôi, nhìn chiếc vali bên chân tôi: "Em đi công tác à?"

Tôi lắc đầu: "Chỉ là dọn dẹp một chút đồ đạc không dùng nữa thôi, dọn dẹp không gian."

Hôm nay, anh ăn mặc còn tệ hơn cả hôm qua, áo khoác chưa đến 500 tệ, quần chỉ có hơn 200, qu@n lót thì đắt hơn một chút, tôi chú trọng đến đồ lót chất lượng, mua cho anh loại 39 tệ mỗi chiếc.

Có lẽ trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời cao quý của anh, đau khổ lớn nhất chỉ là lúc buồn chán chơi đùa với một cô gái nghèo.

Không chỉ phải giảm chất lượng sống, mà còn phải mệt mỏi bịa ra những lời nói dối.

Tính ra, tôi cũng không thiệt thòi.

Bạn trai ngoài việc hay nói dối ra, có ngoại hình, thân hình đẹp và còn biết nấu ăn, thỉnh thoảng cũng có thể lên phòng khách.

"Chu Cận Ngôn, ngày mai anh đi thử váy cưới với em nhé?"

Đôi mày anh trong ánh đèn có chút bạc ánh, dù có nhíu lại cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của đôi mắt ấy.

Anh cười một cái, có chút bất đắc dĩ: "Nhiễm Nhiễm, chuyện kết hôn anh vẫn còn... liệu thử váy cưới bây giờ có quá vội không?"

"Chỉ là thử thôi mà, không nhất thiết phải kết hôn, anh sợ gì?"

Có lẽ đây là lần đầu tôi nói "không kết hôn" với giọng điệu đùa cợt, như thể tôi không còn bận tâm nữa.

Chu Cận Ngôn ngây ra một lúc, rồi anh từ từ ôm tôi vào lòng, cười vui vẻ an ủi: "Em giận anh à?"

"Em chỉ đang nghĩ, con đường này còn dài, ai biết được đích đến sẽ thế nào. Có lẽ, chúng ta không hợp nhau, có lẽ nửa đời còn lại của em sẽ là người khác..."

Anh nắm chặt tay tôi, cười đến mức phát điên: "Im đi, anh sẽ đi với em, đi với em không được à?"

Tôi không còn như trước, vui mừng mà ôm lấy anh, mà chỉ cúi đầu tiếp tục dọn đồ.

Trần Giai Ni nhắn tin hỏi tôi, tại sao lại luôn tìm hiểu về anh.

Cô ấy còn khuyên tôi: "Dù cậu có ngoại tình đi nữa, cậu cũng phải cân nhắc chọn người có thể nắm bắt được chứ? Sao cứ hỏi anh ấy làm gì? Mới đây anh ta còn đi Milan thử váy cưới với người khác rồi, đừng làm xấu mặt trường cũ của chúng ta."

Tôi mới biết, thời gian anh nói là công tác, thực ra là anh đi thử váy cưới cùng một người phụ nữ khác.

Cửa hàng váy cưới là hẹn vào buổi tối, mà cả ngày hôm đó tôi chẳng đi đâu, cứ ngồi im lặng trong phòng khách đến khi trời tối, Chu Cận Ngôn trở về từ công ty.
 
Căn Phòng Trống Của Chu Cận Ngôn
Chương 3: Chương 3 (Hoàn)



Kết hôn với Chu Cận Ngôn, từng là lý tưởng xuyên suốt tuổi thanh xuân của tôi.

Tôi đã từng mơ tưởng, khoác lên chiếc váy cưới trắng, tay cầm hoa tươi bước về phía anh.

Giống như lúc này đây, giữa một đám đông ồn ào, tôi sẽ nhìn anh, hỏi anh với đôi mắt đỏ: "Em có đẹp không?"

Chắc chắn là đẹp rồi, cô gái nào mặc váy cưới mà không đẹp chứ? Đó là một trong những khoảnh khắc đẹp nhất trong đời của họ.

Chu Cận Ngôn không lên tiếng, anh quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Gió tuyết làm mờ tầm nhìn, cuộc sống vất vả, đó là những cảnh tượng trước đây anh chưa bao giờ chú ý đến.

Trong tầm mắt của anh, có một cô gái chỉ vì anh mà mặc váy cưới, nhưng đột nhiên anh lại không còn can đảm để quay lại nhìn.

Chu Cận Ngôn, quay lại nhìn cô ấy đi.

Đây có lẽ là lần duy nhất và cũng là lần cuối, cô ấy sẽ không còn thuộc về anh nữa.

9

Lễ đính hôn của Chu gia, khách mời đông đảo, không khí trang trọng.

Trần Giai Ni là lần đầu tiên bước vào gia đình nổi tiếng này, nhưng không phải là nơi mà người ngoài không thể vào được, chỉ là một ngôi nhà bình thường.

Lễ đính hôn được tổ chức tại một nhà hàng cao cấp, sang trọng và kín đáo.

Cô ấy đi bên cạnh chồng, cuối cùng cũng nhìn thấy được Chu Cận Ngôn, người mà Giang Nhiễm ngày ngày tìm hiểu.

Người đàn ông mặc bộ vest thủ công sang trọng, chiếc nơ đỏ đậm khiến khuôn mặt đầy khí chất của anh thêm phần quyến rũ.

Cô không thể nói chuyện với anh, ngay cả việc nhìn thêm một lần cũng là điều không hợp phép.

Khi ra ngoài hít thở không khí, cô lại lén lút nhìn một lần, thấy anh bắt đầu nghe điện thoại, đôi mày cau lại.

Trần Giai Ni cầm túi xách đính đá kim cương, lắng nghe những câu chuyện bên tai, bỗng nhiên một cái tên vang lên.

Cô ấy ngạc nhiên kéo tay chồng mình, Đường Tịch Bạch: "Anh nói là Giang Nhiễm à? Người ta nói Chu thiếu ngoài kia đang chơi đùa với một cô gái tên Giang Nhiễm? Cô ấy là người em từng nói với anh, cùng trường với em đấy?"

Đường Tịch Bạch gõ nhẹ tàn thuốc, không quan tâm: "Không rõ, có thể vậy."

Trần Giai Ni nhớ lại những ngày gần đây, Giang Nhiễm luôn hỏi về anh, thế giới này thật trùng hợp.

Cô ấy đã nghe hết toàn bộ cáu chuyện tình “lãng mạn” này.

"Vậy là, trong cái giới này đều biết hết à? Biết anh ta đã lừa một cô gái suốt năm năm ngoài kia?"

"Mọi người đều nghe nói qua, nhưng không ai để ý, dù sao cũng chỉ là chơi đùa thôi, sớm muộn gì cũng quay lại."

Lúc này, tình cờ Chu Cận Ngôn bước ra, vội vã đi ra ngoài.

Trần Giai Ni bỗng nhiên lớn tiếng gọi anh lại, tức giận: "Đồ bỉ ổi, đứng lại cho tôi!"

Đường Tịch Bạch giật mình, vội vàng bước lên kéo cô ấy lại: "Em làm gì vậy? Em không thích Giang Nhiễm mà, đừng làm anh hùng nữa."

"Em không thích cô ấy." Trần Giai Ni nhìn Chu Cận Ngôn: "Nhưng không có nghĩa là em không thể thương hại cô ấy. Năm năm, đó là năm năm quý giá nhất của một người phụ nữ. Các người có quyền lực, có thế lực, chẳng lẽ không có gì để làm cho cuộc đời bớt nhàm chán à?"

"Em chỉ muốn nói, Giang Nhiễm có ngoại hình, lại còn tài giỏi, hồi trước ở trường, những người theo đuổi cô ấy đều xếp thành hàng dưới tòa nhà ký túc xá, người ngoài có tiền còn rải tiền ra mời cô ấy đi ăn, sao vừa tốt nghiệp lại như bị 'thất sủng', chẳng còn ai theo đuổi, mỗi ngày phải ở bên cạnh một thằng nghèo, tình cảm là các anh đã cắt đứt từ sớm đúng không?"

Đường Tịch Bạch kéo nhẹ tay áo cô: "Trần Giai Ni, bớt nói đi, dự án nhà chúng ta sắp bị em nói hỏng rồi."

Trần Giai Ni đẩy anh ra: "Tôi khinh thường anh, Chu tiên sinh. Các người đều cười Giang Nhiễm, nhưng tôi lại cười anh, anh là một kẻ hèn nhát."

Chu Cận Ngôn không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta: "Cô ấy biết từ khi nào?"

Người phụ nữ trước mặt không trả lời, Chu Cận Ngôn cũng không thúc giục.

Anh vừa nhận một cuộc gọi, từ người cho thuê nhà: "Căn nhà các người không phải hôm nay trả lại sao? Tôi đến kiểm tra rồi, sao không có ai ở đây?"

Anh có việc gấp, mấy ngày trước anh đã dặn dò cô: "Chờ anh đi công tác về, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn."

Lúc đó, Giang Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại, cô ấy ngoan ngoãn quá, yên tĩnh quá, dùng cơ thể k i ề m hãm mọi tiếng thét gào tuyệt vọng.

Chu Cận Ngôn bước ra một bước, rồi quay lại nói với người phụ nữ chưa từng gặp này: "Nếu lúc đầu tôi là chính tôi, có lẽ câu chuyện này chỉ kéo dài năm giây, chứ không phải năm năm."

Một câu nói không rõ ràng, Trần Giai Ni không hiểu, nhưng cô ghi lại trong điện thoại và lặp lại.

Xe chạy nhanh về phía căn nhà thuê, nhưng khi đi được một đoạn, đột nhiên chuyển hướng.

Sau đó, chiếc xe lao nhanh về hướng sân bay.

10

Chuyến bay đã bắt đầu cất cánh, tiếp viên hàng không dùng giọng nói ngọt ngào chào đón từng hành khách.

Tôi đã chặn mọi liên lạc với Chu Cận Ngôn trên tất cả các ứng dụng, khóa lại mọi ký ức trong căn phòng nhỏ đó. Có lẽ anh ta đã phát hiện ra, hoặc có thể anh ta đang bận rộn đón tiếp khách, mãi đến khi lễ đính hôn kết thúc thì mới nhớ ra phải xử lý những việc bên ngoài.

Không có bất ngờ gì, máy bay đã cất cánh đúng giờ.

Khi cánh máy bay lọt vào đám mây, tiếng ồn đã che khuất tất cả mọi thứ. Những tình tiết chưa kịp viết xong, ánh mắt đầy định kiến của thế giới đều bị nâng lên, rồi nhẹ nhàng thả xuống.

Trước khi máy bay cất cánh, Trần Giai Ni tức giận gọi cho tôi.

“Cô chạy đi đâu? Anh ta lừa cô, cô không mắng, không chửi, đã thế lại còn tắt điện thoại rồi trốn ra nước ngoài, người làm sai không phải cô! Nếu là tôi, tôi sẽ lái xe lao vào bữa tiệc đính hôn của anh ta, ai cũng đừng mong sống yên! Không thì cô cứ làm ầm lên đi, anh ta là người có gia thế, chỉ cần một ngón tay của anh ta, cả gia đình cô sẽ không phải vất vả ba đời, chỉ toàn tiền thôi, còn yêu đương cái gì nữa? Không nhận tiền thì chẳng phải là ngốc sao?!”

Tôi cứ tưởng cô ấy ghét tôi, nên đã nghĩ rằng nếu cô ấy biết tôi bị một người đàn ông lừa dối trong suốt 5 năm, chắc chắn cô ấy sẽ cười nhạo.

“Cảm ơn cậu, Giai Ni.” Giọng tôi rất nhẹ nhưng rất kiên quyết, “Mặc dù đã xảy ra những chuyện không hay, nhưng tôi không muốn phủ nhận 5 năm đó, đó là quãng thời gian tôi đã dành toàn bộ trái tim mình, tôi không muốn kết thúc nó một cách không ra gì.”

Trần Giai Ni không nói gì thêm, cô ấy thực ra hiểu rất rõ, có những chuyện không phải là không muốn ồn ào, mà là ồn ào cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mọi người đều biết chuyện này, nhưng không ai quan tâm.

Dù có ồn ào thì sao? Họ đã cười nhạo tôi cả bao lâu rồi, chẳng cần phải đưa thêm một vở hài kịch lên làm mọi người thở dài.

Ở đó, dù ai cũng biết tôi bị thiệt thòi, nhưng chẳng ai sẽ đứng ra bênh vực tôi, chẳng ai sẽ làm chủ cho tôi.

Hơn nữa, những người có gia thế như vậy, nếu có chuyện nhỏ thì chỉ coi là trò đùa, nhưng nếu chuyện lớn đến mức tổn hại danh dự, hậu quả không phải là những người bình thường như tôi có thể chịu nổi.

11

Nửa năm ở Mỹ, tôi quay lại phòng thí nghiệm, làm những việc mình giỏi nhất.

Anh chàng đã mời tôi đến, Phương Ký Minh, đôi lần cảm thán tại sao tôi lại phí hoài 5 năm vào những chuyện không đâu, trong khi tôi hoàn toàn có thể đạt thành tựu sớm hơn.

Tôi chỉ ghi lại các số liệu, mỉm cười nhẹ nhàng: “Mọi người đều có lúc đi sai đường, chỉ cần quay đầu kịp thời, mọi thứ vẫn có thể kịp, đúng không?”

Tôi sẽ để cho cuộc đời dài dằng dặc của mình có vài lối rẽ.

Dù có phải băng qua, tôi cũng chấp nhận chảy máu.

Nhưng ai có thể nói rằng, đây không phải là sự khởi đầu của một tôi mới hoàn toàn?

Chỉ cần tôi vẫn có đủ dũng khí, tôi sẽ dũng cảm bước đi, con đường phía trước dù dài nhưng sẽ sáng ngời.

Thời gian rất bận, đến mức tôi không còn thời gian nhớ đến ai.

Cho đến một ngày, một gói hàng quốc tế gõ cửa. Sau nửa năm, tôi nhận được một bưu kiện không tên.

Tôi mở ra, bên trong là hai hợp đồng mua nhà đã thanh toán toàn bộ, có tên tôi trên đó.

Một căn nằm trên con phố tài chính trung tâm, còn một căn là “nhà cưới” trước đây tôi chỉ mới trả tiền đặt cọc.

Căn hộ tôi đang ở rất yên tĩnh, đặc biệt là vào ban đêm.

Vừa mới đến đây trong một hai tháng đầu, tôi gần như không thể nào ngủ được.

Tôi chưa bao giờ lừa dối bản thân rằng mình không mong đợi, tôi cũng không kiêu hãnh mà hy vọng rằng sẽ có một ngày anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

Liệu có khi nào ở trên con phố xứ người, tôi quay đầu lại và thấy anh ấy?

Đôi khi, trong đêm vắng lặng, khi tiếng lốp xe chạy trên mặt đường, tôi vẫn vô thức kéo rèm lên, nhưng chỉ nhìn thấy thế giới trống rỗng.

Lúc đó tôi mới nhận ra, người như anh ấy sẽ không vì ai mà mất đi lý trí.

Cái quãng thời gian 5 năm vớ vẩn kia đã là ngoại lệ rồi.

Cuộc sống của anh, nhận được quá nhiều, những thứ mất đi chẳng đáng là gì.

Nhẹ nhàng cầm lên, thả xuống, mới là đúng.

Tôi để nguyên hai hợp đồng đó vào tủ, tôi vẫn không liên lạc với anh ấy.

12

"Tôi đã biết từ sớm rằng thời gian tôi ở Mỹ sẽ không lâu, nhưng tôi không ngờ lại nhanh như vậy.

Phương Ký Minh liên tục xác nhận: 'Đến lúc rồi, bây giờ là thời điểm tốt nhất, trong nước có người liên hệ với chúng ta, và quan trọng nhất là giấy phép đã được phê duyệt, lần sau không biết phải đợi bao lâu nữa.”

Tôi gật đầu: “Vậy thì về nước đi.”

Công ty của Phương Ký Minh đã đăng ký và chọn địa điểm ở Thượng Hải, chúng tôi đáp xuống sân bay Hongqiao.

Vốn có nền tảng sản phẩm, cộng thêm nguồn vốn lớn đầu tư vào, mọi công việc của công ty tiến triển rất nhanh.

Càng tiến triển nhanh, nhu cầu về nhân lực càng lớn.

Tôi gần như bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, ngoài công việc kỹ thuật, việc tuyển dụng cũng cần phải kiểm tra chặt chẽ.

Lúc này, Phương Ký Minh nói với tôi, nhà đầu tư muốn gặp mặt.

“Anh ta yêu cầu gặp em, thật lạ.”

Tôi lẽ ra phải đoán được, nhà đầu tư mà Phương Ký Minh thường xuyên nhắc đến từ nửa năm trước, tính cách của anh ta rất tốt, nhưng lại chưa bao giờ hỏi đến bất kỳ vấn đề gì liên quan đến công ty.

Tôi xoay xoay nắp bút, định nói rồi lại thôi: “Em có thể không đi được không?”

Phương Ký Minh nghiến răng: “Nếu là người khác, tôi có thể giúp em ngăn lại, nhưng người này thì không thể.”

Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Chu Cẩn Ngôn trong hoàn cảnh như thế này.

Như bạn của anh ta đã nói, nếu không phải là một cơ hội có chủ đích, thì giữa tôi và anh ta mãi mãi chỉ là hai đầu của cửa xoay, không có cơ hội gặp nhau trong suốt đời.

“Tiểu Nhiễm, đây là Chu tiên sinh.”

“Chu tiên sinh, đây là Giang Nhiễm, người phụ trách kỹ thuật của công ty. Chính sự gia nhập của cô ấy một năm trước đã giúp công ty tiến triển nhanh như vậy.”

Chu Cận Ngôn trước mắt không hề giống với trước kia, dường như bộ vest vừa vặn của anh đã cắt đứt mọi liên kết với quá khứ.

Vẫn là vẻ ngoài thoải mái, lười biếng, nhưng hoàn toàn khác biệt.

Hiện giờ sự lười biếng và thoải mái của anh mang theo cảm giác xa cách, khiến người khác khó lòng lại gần.

Chỉ có đôi mắt vẫn mạnh mẽ và trực diện, tôi chìa tay ra, nở một nụ cười lịch sự: “Lần đầu gặp mặt, Chu tiên sinh, tôi là Giang Nhiễm.”

Chu Cận Ngôn vẫn đút tay trong túi quần, không trả lời, chỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sắc bén.

Anh ta không che giấu: “Phương tiên sinh, tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy vài phút, phiền anh.”

Phương Ký Minh há miệng, im lặng bước ra ngoài.

Khi anh ấy mở cửa, đối mặt với hai đôi mắt. Cao Duệ Minh bảo anh ta đi ra.

Một đôi mắt khác tò mò hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”

Cao Duệ Minh ngắn gọn trả lời: “Cận Ngôn không được phép ra nước ngoài, nên nghĩ cách để cô ấy quay về nước.”

“Có triển vọng không?”

“Làm sao có thể, chỉ có thể qua cửa của dì Nguyệt Hoa, cô gái này có làm gì cũng không qua được.”

“Trước đây dì ấy không để t@m đến cô ấy, cảm thấy không quan trọng, nhưng bây giờ thì khác, đã có thông điệp rồi, không kết hôn cũng được, nhưng không thể kết hôn tùy tiện.”

13

Chu Cận Ngôn đưa tay về phía tôi, không có chút e ngại, dường như tôi chỉ vừa đi du lịch một chuyến như mọi khi.

“Em đã bình tĩnh chưa? Có thể làm lành không?”

Tôi nhíu mày, đứng yên nhìn anh ta.

“Lần này là lỗi của anh, anh xin lỗi em.” Anh ta một cách quen thuộc nắm lấy các ngón tay của tôi, tôi từ từ nhìn xuống, quét qua mười ngón tay của anh.

Thực ra lúc ban đầu, có rất nhiều điều tôi muốn hỏi, ví dụ như tại sao lại là tôi, tại sao lại là năm năm.

Nhưng rồi tôi nghĩ, rất nhiều câu hỏi cũng không còn ý nghĩa.

“Chu Cận Ngôn, tôi nghĩ chúng ta từ lâu đã chia tay rồi.”

“Tôi đã giải thoát cho anh rồi, anh không cần phải lo lắng làm sao để tiếp tục giả vờ, cũng không cần lo làm sao để biến mất hợp lý.”

Mặc dù tôi đã không còn phân biệt rõ, đâu là sự giả dối, đâu là chân thật của anh ta.

“Tôi không đồng ý với quyết định của em…”

“Không cần sự đồng ý của anh, giống như năm xưa tôi cũng chưa bao giờ đồng ý cho em vào cuộc sống của tôi bằng cách như thế!”

Thời gian sẽ làm phai nhòa nỗi đau, nhưng cần rất nhiều thời gian.

Ít nhất, một năm ngắn ngủi, tôi phải vật lộn với nỗi đau mỗi đêm, không đủ để làm mờ đi vết thương.

“Đừng đến tìm tôi nữa, coi như tôi cầu xin anh.” Tôi từng bước lùi lại, “Giữa chúng ta, dừng lại ở đây là tốt nhất.”

“Nếu tôi…” Anh ta từng bước tiến gần, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi, “Nếu tôi nhất quyết ép buộc thì sao?”

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến giả thiết như thế, vì vậy tôi vội vàng nghĩ ra cách đối phó.

Anh ta lại bất ngờ cười không tiếng, đưa tay che đi đôi mắt đang đảo loạn của tôi: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm như vậy với em.

“Chỉ là Giang Nhiễm, em còn nợ tôi một ước nguyện, chỉ cần em muốn.

“Tôi sẽ hứa với em, giữa chúng ta…”

Anh ta cuối cùng không thể nói ra lời gì rõ ràng về việc cắt đứt mối quan hệ.

Lẽ ra tôi đã phải đoán ra bước này, chỉ là cứ kéo dài, muốn tìm cách phá vỡ bế tắc.

Sau đó, tôi đã không gặp lại Chu Cận Ngôn trong một thời gian dài.

14.

Nhưng việc tôi còn nợ anh ta một lời ước vẫn giống như một sợi dây vô hình, luôn kéo hai đầu về phía nhau.

Anh ta mãi không đến, tôi mãi không thực hiện, cứ như chỉ cần có sợi dây này, thì vẫn còn hy vọng.

Trong thời gian chờ đợi, tôi đã gặp Trần Giai Ni.

Điều bất ngờ là cô ấy đã ly hôn.

“Không ngờ đúng không?” Cô ấy ngồi đối diện tôi, vẻ mặt bình thản, “Tôi cũng không ngờ, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ấy yêu tôi, chỉ là anh ấy yêu tôi, cũng không cản trở anh ấy yêu người khác.”

“Mọi người đều khuyên tôi, chuyện này thì mở một mắt nhắm một mắt, có quyền có thế mới là quan trọng nhất.”

“Những thứ ở ngoài, chỉ là trò tiêu khiển của đàn ông, trong giới này, đàn ông nào mà không có một hai người như vậy?”

“Nhưng tôi, Trần Giai Ni, không thể, tôi không thể chịu đựng được, mắt tôi không chưa nổi dù chỉ là một hạt cát.”

Cô ấy nói mình đã lấy đi một nửa tài sản, phần đời còn lại sẽ sống tự do.

Nhưng trong một giới như vậy, nếu chưa từng yêu thật lòng, làm sao có thể không chịu đựng nổi một chút cát bụi?

Thời gian trôi qua một thời gian dài, dài đến mức cảnh vật tràn ngập sắc thu, tôi nhận được tin nhắn từ Chu Cận Ngôn..

Tôi nhớ lại những năm tháng đó, mỗi lần tôi chúc mừng sinh nhật anh ta, anh hầu như không bao giờ ước nguyện.

Anh chỉ đặt bánh lên trước mặt tôi và để tôi ước. Khi đó, tôi thường sẽ lớn tiếng nói ra một điều ước.

Ví dụ: Chúc Chu Cận Ngôn và Giang Nhiễm mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi không chia ly.

Anh ta luôn là người không có h@m muốn, trong thế giới này, không có điều gì anh ta cần phải cầu xin.

Vì vậy tôi không đoán ra được, anh muốn tôi thực hiện điều gì.

Cho đến khi tôi bước vào căn phòng thuê lần nữa.

Cách bày trí vẫn không thay đổi, ngay cả ánh sáng mặt trời chiếu vào cũng giống như trước.

Trên bàn có vài món ăn, âm thanh của nồi niêu chén bát vang lên từ trong bếp.

Tôi vô thức đi tới, bộ não như nhớ lại từng chi tiết, tựa vào khung cửa và nhìn về phía người trong bếp.

Anh không quay lại, vẫn như trước, không ngoái đầu mà nói: “Còn một món nữa, sắp xong rồi.”

Kỹ năng nấu ăn của Chu Cận Ngôn thực ra không giỏi, nhưng so với tôi, ít nhất có thể ăn được.

Tôi gắp từng món một, anh không động đũa, chỉ im lặng nhìn tôi ăn.

Giống như những ngày bình dị không thể bình dị hơn, nhưng vì sự chia ly mà trở nên mang một ý nghĩa khác.

“ Trước đây anh cí biết nấu ăn không ?” Tôi hỏi một câu đã làm tôi bận tâm suốt một thời gian.

“Không.” Anh lắc đầu, “Ban đầu đều là dì Triệu dạy tôi, bà ấy là bảo mẫu đã nuôi tôi từ nhỏ, hôm đó tôi về nhà nói muốn học nấu ăn, bà ấy sợ đến mức sờ trán tôi.”

“Thực ra món ăn anh làm không ngon chút nào.”

“Nhưng mỗi lần em đều ăn rất vui vẻ.”

Căn phòng dần tối đi, không ai đi bật đèn, chúng tôi ngồi ở một góc của thảm sofa.

“Tôi nên đi rồi.” Tôi nói.

“Nhiễm Nhiễm, những năm qua, tôi không phải hoàn toàn không có thành tâm.”

Tôi quỳ xuống, đưa ngón tay vẽ từng chút một lên đôi mày của anh: “Vậy chúng ta có kết hôn không?”

Không, vì vậy anh chỉ im lặng, không thể hứa hẹn gì.

“Nhưng nếu tôi hỏi Chu Cận Ngôn, anh nhất định sẽ lớn tiếng nói đồng ý.” Tôi cười nhìn anh, nước mắt từng giọt rơi xuống, “Anh ấy yêu tôi như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý cưới tôi, rồi chúng ta sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long.”

“Anh hiểu rõ hơn ai hết, kết cục là đã định rồi, chỉ có quá trình là khác.”

“Đôi khi tôi hy vọng, trên thế giới này thật sự có một Chu Cận Ngôn.”

Anh ôm tôi vào lòng, một cái ôm dường như muốn hòa làm một thể với nhau.

Một bước sai, bước bước sai, có những người vốn dĩ không nên gặp, không nên biết, không nên yêu.

Nhưng bạn lại cố phá vỡ rào cản, lao vào đến kiệt sức, cuối cùng máu me đầy mặt.

Anh buông tôi ra, vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Những gì anh cho em, em giữ lấy.”

“Sau này, nếu tìm bạn trai, nhà anh ta nghèo một chút cũng không sao, nhưng anh ta không thể lợi dụng em có tiền mà ăn chơi lười biếng, không cầu tiến.”

“Trước khi yêu nhau, ít nhất phải tìm hiểu tình hình gia đình anh ta, hỏi thu nhập lương bổng, những gì không tìm ra được, em bảo người nói cho anh, đừng có cái gì cũng không hỏi, cứ lao vào.”

“Tôi sẽ làm như vậy.”

15

Tôi biết anh ấy đang nhìn tôi, nhưng tôi không quay lại, lưng hướng về anh ấy, từng bước đi về phía trước.

Điện thoại reo lên, tôi nhận cuộc gọi.

“Mẹ đã từng dùng roi đ á n h vào lưng con, con còn không chịu chia tay, sao giờ lại thế này? Nói chia tay là chia tay ngay, có phải cậu ta batnat con không?”

“Không, anh ấy không batnat con, chỉ là không hợp thôi.”

“Là vì tiền à? Mẹ đã nghĩ rồi, không có tiền thì thôi, con thật sự nghĩ mẹ suốt ngày nói những chuyện này là vì ghét giàu thích nghèo à? Mẹ chỉ sợ con đi theo anh ta sẽ khổ thôi.”

“Mẹ à, sau khi chia tay chúng con không liên lạc nhiều, con cũng không tìm được anh ấy nữa.”

“Sao lại không được…?”

Sao lại không được? Có những người chỉ đi ngang qua, chỉ vì họ quá quan trọng, quá nặng nề.

Nhưng họ lại trở thành một nét vẽ đậm nhất trong câu chuyện cuộc đời, mãi mãi không thể quên.

16

Chu Cận Ngôn không phải là người cố chấp, có những người không giữ được, buông tay mới là cách tôn trọng bản thân.

Tuy nhiên, việc mất mát là một quá trình, sẽ xuyên thấu suy nghĩ trong từng ngày tháng.

Dù anh không để cho cảm xúc ẩm ướt lan tràn.

Nhưng hôm đó, rất tình cờ, dì Triệu vui vẻ hỏi anh: 'Cô gái nhỏ của cậu còn thích ăn bánh đậu đỏ không? Hôm nay mận trong vườn rơi xuống, tôi nhặt được một ít, làm ra chắc chắn sẽ tươi mới.'

Anh dừng lại, nỗi tiếc nuối vì mất mát như sóng vỗ tràn đến, cảm giác đau đớn từ từ lan tỏa khắp trái tim.

'Không còn nữa.”

'Dì Triệu, không còn cô gái nhỏ nào thích ăn bánh đậu đỏ nữa.'"
 
Back
Top Bottom